1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 15


      Nghe An Nhiên kể, trong lòng Mạc Ngôn cực kỳ mâu thuẫn, ở vào tình huống nào đây? Nghe mình thích kể chuyện tình cũ với người đàn ông khác.

      An Nhiên dừng lại, tròng mắt có chút ướt át, nhìn Mạc Ngôn : "Em có phải rất ích kỷ hay , chưa hỏi ý kiến , kể ra đống chuyên nhàm chán như vậy.?"

      Mạc Ngôn giơ tay lau khóe mắt ướt át của " , chỉ cần là chuyện của em đều muốn biết, chỉ cần là chuyện về em đều thấy nhàm chán."

      An Nhiên vẫn nhịn được, giọt nước mắt rơi tay Mạc Ngôn, lạnh như băng.

      An Nhiên biết bản thân vô tình ngày càng ỷ lại vào người đàn ông này. Kí ức chôn dấu nhiều năm, được phơi bày dưới ánh mặt trời ấm áp.

      ...

      "Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, mau nhìn kìa, tuyết rơi" An Nhiên đứng trước cửa sổ hưng phân kêu to.

      "Ngạc nhiên cái gì biết, phải cậu chưa thấy tuyết bao giờ" Tiiểu Mễ lập tức hắt gáo nước lạnh.

      An Nhiên phục " Cậu chẳng biết gì hết, đây là tuyết đầu mùa, tuyết đầu mùa mang đến cho con người ta vận may"

      "Chậc chậc chậc, cục cưng, cậu bắt đầu tin mấy cái này từ khi nào vậy, phải học được từ chỗ Ngô Á Phi của cậu chứ." Tiểu Mễ móc.

      "Hừ, phải, mình vốn biết trước đó."

      Tiểu Mẽ xoay người, nằm giường " , cậu may mắn rồi, mau mua xổ số "

      Ánh mắt An Nhiên sáng lên, kế hoạch hình thành trong đầu "Ngày đáng kỷ niệm như thế này, mình muốn cho Á Phi nhà mình bất ngờ." xong che miệng ngây ngô cười" Ha ha ha"

      "Tiểu Mễ, cho mình mượn bộ cánh mới của cậu ."

      " được, bộ lần trước cậu mượn còn chưa trả"

      An Nhiên bò lên giường Tiểu Mễ, làm nũng Tiểu Mễ tốt, cậu là tốt nhất."

      "Tiểu Mễ nghe thấy thế tóc gáy dựng đứng" Mình phải Ngô Á Phi, dùng chiêu này cũng vô dụng"

      An Nhiên vừa nghe, bỏ tay ra" Tiểu Mễ thôi, mượn mặc chút cũng chết ai, keo kẹt"

      Cuối cùng An Nhiên vẫn được như ý lấy ra mặc vào, nhìn khóe miệng Tiểu Mễ trễ xuống, An Nhiên khiêu khích" Sớm biết như thế, lúc trước cần gì so đo"

      Từ hai người theo bác Dương học công phu, đều là đệ tử đắc ý của bác, Nhưng An Nhiên vẫn mạnh hơn chút. Hai người đánh nhau từ đến lớn, mỗi khi gặp ý kiến bất đồng, ví như tình huống vừa rồi, đây là cách giải quyết các hay dùng. Kỳ quái là, quan hệ hai người chút ảnh hưởng, ngược lại càng đánh càng thân.

      Tiểu Mễ xoa khóe miệng lên tiếng, trong lòng lại thầm mắng" Nha đầu thối, lần nào cũng hạ độc thủ." kỳ phải Tiểu Mễ đánh lại An Nhiên, chỉ là muốn làm bị thương. Tiếc rằng điều này, sau khi tiểu Mễ mất An Nhiên mới biết được.

      "Được rồi, đừng giận nữa, dợi lúc về mình mua đồ ăn cho cậu" An Nhiên mặc quần áo đứng trước gương xoay phải xoay trái.

      Tiểu Mễ nhìn bộ dạng háo hức của An Nhiên, còn dũng khí chống đỡ. mở miệng" Mình muốn ăn bánh mật của Đường gia"

      An Nhiên thấy Tiểu Mễ tức giận nữa, làm động tác tay OK" thành vấn đề, a đúng rồi, cậu được mật báo cho Á Phi, mình tính vụng trộm qua đó, cho ấy bất ngờ" xong lại ngây ngô cười, Tiểu Mễ biết trong đầu nàng cầm chắc tưởng tượng bộ dạng của Ngô Á Phi khi đó.

      Ngô Á Phi tham gia nhóm nghiên cứu và thảo luận, công việc nhiều hơn An Nhiên, An Nhiên nhớ , nhưng vẫn chịu đựng tìm, tính ra hai tuần gặp.

      Nhìn An Nhiên chạy ào ra khỏi cửa ký túc xá, Tiểu Mễ nở nụ cười. Theo thói quen lấy ra quyển vở cũ kỹ, ghi lại chuyện ngày hôm nay.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 16

      Tuy rằng bầu trời có tuyết rơi, nhưng bên ngoài người ta vẫn có thể thấy được cảnh tượng kì lạ, mặc áo khoác mỏng màu trắng, hưng phấn chạy như điên đường. An Nhiên chỉ muốn lập tức đến gặp Á Phi , khóe miệng luôn tự chủ được nhếch lên.

      Ở chỗ rẽ phía xa xa lên bóng người, nhanh chóng lấy di động ra thuần thục bấm dãy số " ấy xuất phát, phỏng chừng trong vòng nửa giờ nữa đến nơi."

      An Nhiên chạy tới nơi Á Phi nghiên cứu hội thảo, người ra đầy mồ hôi, có thể là vì chạy quá nhanh, cũng có thể là do kích động . Ở hành lang An Nhiên giữ lại người hỏi

      "Xin hỏi biết Ngô Á Phi ở đâu ?"

      Cậu học sinh cẩn thận xem xét An Nhiên phen, do dự, sau đó chỉ chỉ bên trong gian phòng học, mở miệng "Bây giờ tốt nhất... "

      "Cảm ơn" đợi ta xong, An Nhiên hướng gian phòng chạy tới.

      Cậu học sinh nhìn bóng dáng An Nhiên khuất xa, giọng thầm "Bây giờ tốt nhất nên đến đó. "

      Nhưng An Nhiên xa, hề nghe thấy.

      Đứng trước cửa phòng học, An Nhiên hít sâu hơi, bàn tay vừa chuẩn bị đẩy ra, bên trong truyền đến tiếng .

      giọng phụ nữ "Á Phi, thích con điên rồ kia chứ? Nó hề xứng với ."

      "Yên tâm, cả đời này chỉ người phụ nữ, về phần con điên kia chỉ cùng ta chơi đùa mà thôi."

      An Nhiên vĩnh viễn thể quên được giọng kia, là Ngô Á Phi . Vẫn dám tin, đẩy cửa ra khe , bên trong hình ảnh đau đớn khắc sâu vào đáy mắt, như lưỡi dao cứa trong lòng.

      Người đàn ông từng ôm , lúc này lại ôm lấy người khác. Từ bên ngoài nhìn vào thấy hai người họ ân ái.

      Ánh mắt Ngô Á Phi nhìn thấy An Nhiên, hai cánh tay ôm Tả Lan càng them chặt. Sau đó cúi đầu hôn lên môi Tả Lan.

      Lúc ấy An Nhiên muốn tiến lên, muốn hỏi vì sao lại đối xử như vậy với , cho dù là đá hay tát ta cái cũng tốt. Nhưng dám, ra chính cũng dũng cảm như trong tưởng tượng. An Nhiên sợ trời sợ đất, cũng hơn gì bây giờ. Khép lại cánh cửa, An Nhiên chạy, chạy rất nhanh, rất nhanh.

      hơi chạy ra khỏi nơi đó, An Nhiên đứng con đường lớn ngửa đầu, đón lấy những bông tuyết rơi xuống. Nước mắt len lỏi qua khuôn mặt. ra dù có ngửa đầu, nước mắt vẫn chảy ra, An Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân ngốc, kiểu gạt trẻ con như vậy cũng tin, khó trách được bị người ta lừa.

      Cánh cửa khép lại, hai người trong phòng lập tức dừng mọi động tác.

      Tả Lan nhìn Á Phi " quyết định rồi sao? hối hận sao?"

      Á Phi xoay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trả lời.

      Tuy rằng , nhưng Tả Lan hiểu được, với thân phận như của Á Phi, thể cho phép bản thân tồn tại điểm yếu. Nếu có người muốn đẩy vào chỗ chết, tiêu diệt ý đồ đó ngay từ trong trứng nước. Tục ngữ "Đánh rắn phải đánh vào đầu", nếu Á Phi cũng có điểm yếu, vậy đó chính là An Nhiên. Làm như vậy chính vì để An Nhiên hận , khiến hết hy vọng.

      Tả Lan chưa từng gặp nào như An Nhiên, tận đáy lòng cũng nổi lên hâm mộ. Được người đàn ông như vậy .

      Ngô Á Phi biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nếu như vậy có thể bảo vệ An Nhiên an toàn, ngại khiến hận . Đúng, cứ hận . Nghĩ đến đó, Á Phi nắm chặt bàn tay. Hung hăng đấm mặt bàn "Tuyên Chính, lão già kia, ta muốn cả nhà già trẻ các ngươi đều phải chết."

      Cha Á Phi ở Nhật Bản là lão đại tổ chức, vì để đảm bảo an toàn của cậu con trai, từ Á Phi được đưa đến thành phố W. Mấy ngày trước bọn người Tả Lan tìm thấy Á Phi, hi vọng quay về Nhật Bản lãnh đạo tổ chức. Lúc này Á Phi mới biết tin cha mẹ mình qua đời. Hết thảy mọi việc này đều là do lão già kia ban tặng. Tả Lan Tuyên Chính biết Á Phi ở W, nhiều khả năng phái sát thủ tới đây.

      Tổ chức cha Á Phi lãnh đạo là nhóm sát thủ chuyên nghiệp của quân đội Nhật Bản, nghe đồn toàn bộ mọi nơi thế giới đều có cài các thành viên của tổ chức. Muốn ai chết, chỉ cần trả tiền, giết người đó. Mặc kệ kẻ kia có đáng chết hay .

      Bây giờ Á Phi phải tiếp nhận công việc, với thân phận như vậy cuộc sống của thể bình yên. Để được an toàn, cho cuộc sống bình thường, Á Phi bất đắc dĩ phải diễn màn như vừa rồi.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 17

      An Nhiên mình đường cái, mục đích, trước mắt mảnh mờ mịt. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh kia, lâu thể tiêu tan.

      Chính An Nhiên cũng biết mình được bao lâu, như thế nào. Chỉ hề cảm thấy mệt, muốn nằm xuống ngủ giấc, chờ khi thức dậy phát giác tất cả đều chỉ là giấc mơ.

      Cả người lảo đảo, giống như cái xác hồn.

      "Mắt mù à, dám đụng vào đại gia!" An Nhiên bị người khác đẩy cái, ngã ngồi dưới đất.

      đứng lên, để ý đến, tiếp tục bước .

      "Ui a, con nhóc rất có cá tính" Vẻ mặt gã đàn ông đáng khinh.

      An Nhiên liếc nhìn gã cái "Chớ chọc vào tôi, cút! "

      Tên đàn em theo sau "Đại ca, ta bảo cút."

      Gã đàn ông tát phát "Lão tử có tai, cần mày phải lặp lại." sau đó tay nâng cằm An Nhiên "Lão tử rất thích , đủ dũng cảm."

      An Nhiên nhìn thoáng qua đám đàn em sau lưng gã, hừ tiếng " cho cơ hội, là tự biết quý trọng, bản nương hôm nay tâm trạng tốt, các ngươi gặp may rồi. "

      xong quyền đánh trúng gã đàn ông, đám người còn chưa kịp phản ứng, lão đại bị gục ngã.

      An Nhiên ngoắc tay với bọn chúng "Cùng lên , đám bọn bay, làm nóng thân cũng đủ "

      Mang theo nỗi hận đối với Ngô Á Phi, An Nhiên coi đám người này là cái bia hung hăng phát tiết.

      Nhìn đám ngã mặt đất nhe răng trợn mắt nhìn , An Nhiên phủi tay " vô dụng "

      Nhìn bóng dáng An Nhiên xa dần, gã đàn ông đáng khinh nhất thời hiểu được chân lý "Người thể nhìn tướng mạo, nước biển thể đong đấu."

      An Nhiên vốn nghĩ sau khi phát tiết trong tâm trạng tốt hơn, ra hề như vậy, vẫn giống ban đầu.

      đoạn nhạc chuông vang lên, An Nhiên cần nhìn cũng biết là Tiểu Mễ, đó là nhạc chuông cài riêng cho bạn bè.

      "Nha đầu thôi, mình khoái hoạt, định bỏ đói chết mình sao!" Đầu kia di động truyền đến tiếng hô của Tiểu Mễ.

      Nghe được giọng của bạn thân, nước mắt mà An Nhiên vất vả kìm nén, nay lại trào ra.

      Nghe ra có chút đúng, Tiểu Mễ sốt ruột hỏi "Sao vậy, cục cưng, có phải khóc , ai khi dễ cậu?"

      An Nhiên càng khóc càng hăng, ở trước mặt Tiểu Mễ, cần giả bộ.

      "Cục cưng, đừng khóc, cho mình biết xảy ra chuyện gì ? Ngô Á Phi đâu? ở bên cạnh cậu sao?"

      Vừa nghe Tiểu Mễ nhắc tới Ngô Á Phi, An Nhiên càng thêm thương tâm "Tiểu Mễ, hu hu hu, cần mình, thương mình..."

      Nghe xong lời An Nhiên thuật lại, Tiểu Mễ lúc ấy hận thể đập nát đầu tên phụ tình kia "Cục cưng, đừng khóc, bây giờ câu ở đâu?"

      "Mình cũng biết, gần đây có nhà trẻ Thiên Sứ."

      "Được, mình biết nơi đó, đừng đâu cả, chờ mình."

      An Nhiên nằm mơ cũng ngờ tới "Chờ mình" là câu cuối cùng nghe được từ Tiểu Mễ. Nếu đời này có bán thuốc hối hận, nhất định mua chất đầy toa xe. Nếu thời gian có thể đảo ngược, nhất định trêu chọc Ngô Á Phi. Nếu hết thảy có thể bắt đầu lại lần nữa, nhất định ngăn cản Tiểu Mễ. Đáng tiếc chỉ là chữ Nếu.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 18

      Thời khắc nhìn thấy Tiểu Mễ, là ở nhà xác bệnh viện Đình Thi.

      Khi An Nhiên nhận được điện thoại báo Tiểu Mễ bất ngờ gặp tai nạn xe cộ, dám tin. Khi tay run run nâng chiếc cáng Tiểu Mễ nằm đưa vào trong xe cứu thương, nhìn khuôn mặt huyết nhục mơ hồ kia, vẫn ôm tia hi vọng, hi vọng đó phải Tiểu Mễ.

      An Nhiên trấn tĩnh cách kì lạ, khóc, náo loạn, chỉ cầm lấy cánh tay Tiểu Mễ giờ phút này lạnh như băng "Cậu mau đứng lên, bằng mình ăn hết chỗ bánh mật cậu mua về đó, biết ."

      "Nha đầu thối này, phải chỉ là mặc nhờ quần áo của cậu thôi sao? Chút việc như vậy cũng tức giận, cậu đứng lên, mình cho cậu đánh. Buổi sáng đánh cậu là mình đúng, cậu mau đứng lên đánh mình, mình đánh trả." Cảm xúc An Nhiên dần dần kích động lên.

      "Cậu được ngủ, đứng lên đứng lên" An Nhiên bắt đầu nổi điên nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Mễ.

      Y tá tách An Nhiên ra khuyên bảo "Hãy nén bi thương, ấy chết."

      An Nhiên rốt cuộc còn kiềm chế được tiếng khóc, vang vọng toàn bộ căn phòng.

      Nhìn tên lái xe gây chuyện khi đó, An Nhiên điên cuồng lao về phía "Trả Tiểu Mễ lại cho tôi, trả lại cho tôi..."

      Lái xe giống như khúc gỗ mặc cho An Nhiên hành hạ "Thực xin lỗi, thực xin lỗi "

      Khi cha mẹ Tiểu Mễ đến nơi, còn tâm trí để trách cứ. An Nhiên tình nguyện để bọn họ mắng , đánh . Như vậy ít nhất day dứt trong lòng có thể giảm chút.

      Tro cốt Tiểu Mễ được an táng ở nghĩa trang Tây Sơn, An Nhiên cũng theo lúc hạ huyệt.

      Khi thu thập di vật của Tiểu Mễ, An Nhiên phát thấy cuốn vở cũ. Mở ra nhìn những dòng chữ bên trong, tâm An Nhiên như bị ai đó hung hăng tống cho đấm.

      "Hôm nay mình và cục cưng lại đánh nhau, vì xiên kẹo hồ lô. Mình chỉ cắn miếng, cục cưng liền ồn ào đòi quyết đấu với mình. Nếu mình có xiên kẹo hồ lô, chỉ cần cục cưng cậu ấy muốn ăn, mình cho hết. Mình giống cục cưng tức giận vì những chuyện nhặt như vậy."

      "Hôm nay là ngày kỷ niệm cục cưng của mình lần đầu biết . Cục cưng đuổi tới tận trường học cưa đổ nam sinh khó hạ gục nhất. Tận đáy lòng mình cao hứng thay cậu ấy."

      "Cục cưng hôm nay có tuyết đầu mùa, mang đến cho cậu ấy vận may, cậu ấy muốn tìm Á Phi. Vì chuyện quần áo, chúng mình lại quyết đấu. Nha đầu thối này, mỗi lần đều hạ độc thủ, thèm lưu tình. Mình cũng định đánh trận hết mình, nhưng nghĩ cho cùng vẫn xuống tay được. Kỳ chỉ cần cậu ấy năn nỉ chút, mình mềm lòng. Nhân dịp hôm nay có tuyết đầu mùa, mình hy vọng cậu ấy và Á Phi có thể ở bên nhau."

      Khi An Nhiên đọc đến dòng cuối của cuốn nhật kí, còn kìm được tiếng nức nở. Trước khi Tiểu Mễ gặp tai nạn, ấy cầu mong cho được hạnh phúc. Đó là nguyện vọng cuối cùng vào ngày tuyết đầu mùa của ấy.

      An Nhiên cầm cuốn nhật kí trong tay nghẹn ngào " có cậu. mình sao có thể hạnh phúc đây."

      Sau khi Tiểu Mễ gặp tai nạn, Ngô Á Phi cũng như bốc hơi khỏi thế giới này. Đối với người đàn ông đó, An Nhiên cũng muốn nghĩ đến nữa, tìm. Chỉ vờ như chưa từng quen biết. hận , chỉ hận bản thân, hận bản thân lúc trước bị mù, hận bản thân vô dụng.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 19

      Nước mắt An Nhiên thể kìm được nữa, Mạc Ngôn nhàng lau nước mắt khuôn mặt , ôm vào lòng.

      An Nhiên phải lấy rất nhiều dũng khí mới dám kể lại đoạn hồi ức này, muốn cho Mạc Ngôn biết, phải , mà là có tư cách.

      An Nhiên nghẹn ngào " hiểu chưa? hiểu ? phải tốt, là em đủ tư cách."

      Mạc Ngôn ôm , nhàng bên tai " cần nữa, hiểu, ép em, chờ, chờ đến ngày em buông tay mới thôi."

      ...

      Ánh mặt trời xuyên khe hở bức rèm, chiếu vào gian gian. An Nhiên mở to mắt, nhìn căn phòng xa lạ. Cách trang trí đơn giản, hai gam màu chủ đạo đen trắng cách điệu.

      An Nhiên đứng dậy mở rộng cửa sổ, ánh mặt trời như triều dâng tràn vào, lấp đầy căn phòng.

      Nhìn trong phòng bếp, bóng dáng Mạc Ngôn bận rộn, An Nhiên cảm thấy ấm áp. Chỉ thấy nhìn chăm chú tờ giấy, dùng thìa muỗng vừa đong vừa lẩm bẩm. Thỉnh thoảng còn ghé miệng nếm thử, như thể chưa vừa ý.

      Xoay người thấy An Nhiên, Mạc Ngôn cười "Em dậy rồi, chờ lát là có thể ăn sáng "

      Nhìn bát cháo thịt nạc, mùi thơm bay tứ phía. An Nhiên nhớ tới lời Ân Hạo bản thân ngoài cơm trắng ra chẳng biết làm gì, nhìn bát cháo Mạc Ngôn làm, cảm thấy thực xấu hổ.

      Thấy An Nhiên chưa động đũa, Mạc Ngôn hỏi "Sao vậy, thể ăn được sao? Hôm nay là lần đầu tiên vào bếp, mùi vị có thể tốt lắm, lần sau nhất định cố gắng."

      An Nhiên húp thìa cháo "Rất ngon, là lần đầu tiên sao? lợi hại, cái gì em cũng biết làm..."

      Mạc Ngôn nhìn An Nhiên "Em cần biết. Sau này chăm sóc em, em biết làm gì, chỉ cần giao lại cho ."

      luôn lo lắng cho như vậy, cảm động là gạt người. An Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, vĩ đại như vậy, chói mắt như vậy. Rốt cuộc có gì tốt đẹp, được người đàn ông này .

      "Sao vậy, mặt có hoa sao? Em cứ nhìn chằm chằm."

      Ý thức được bản thân thất thố, An Nhiên xấu hổ cười cười "Nơi này là?" vội chuyển hướng đề tài.

      "Nơi này cũng là nhà của , những khi trở về Kính Hồ, ở lại đây. Tối hôm qua em khóc rồi ngủ quên mất, em đành mang em về đây, nhưng em yên tâm, tối hôm qua ngủ ở sô pha" Mạc Ngôn vội giải thích.

      "Em tin . "

      câu Em tin , khiến lòng Mạc Ngôn ngọt lịm cả ngày.

      ...

      An Nhiên đổi nhạc chuông di động, mùa đông năm ngoái, đó là mùa đông đầy u ám đối với . Tiếng chuông khi đó là:

      Mùa đông này tôi có niềm vui

      Khi có em bên cạnh

      Màu trắng bỗng phủ xuống

      Con người đơn kia

      mất mát dễ hiểu kia

      Mùa đông này tôi có niềm vui

      có ai giống như trong tưởng tượng

      Có lẽ tuyết rơi lâu

      Có lẽ chưa bao giờ tới

      Có lẽ chuyện năm đó chưa từng xảy ra

      Nhưng nay khác xưa, có bất ngờ cũng có hạnh phúc. Bất ngờ vì trở về của Ngô Á Phi, hạnh phúc vì gặp được Mạc Ngôn.

      Mùa đông nhiều mưa cuối cùng cũng trôi qua

      Bầu trời xanh nhạt ra mái đầu

      Sau tuyết rơi là gì? Là mùa xuân, mùa xuân tươi đẹp tìm đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :