1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 10


      Còn chưa bước chân vào văn phòng, ở ngoài hành lang An Nhiên nghe thấy tiếng hét, tựa hồ như rất tức giận "Các làm ăn kiểu gì vậy, chứng nhận đầu bếp là dùng tiền mua à? Tôi mặc kệ, các tự mình với lão Bảo , ngu muốn chết" xong dập điện thoại mạnh.

      "Sao vậy Dịch Quả, ai chọc cậu tức giận như vậy?"

      Dịch Quả hai tay chống nạnh, hít sâu hai cái" Nhiên, cậu biết, đám đầu bếp món Trung thối kia, được, nghĩ tới mình lại cực kỳ tức giận."

      "Xảy ra chuyện gì sao?"

      "Có hai khách hàng theo đạo Hồi muốn dùng cơm ở phòng, tớ với nhà bếp mấy vạn lần, người ta thể ăn thịt heo, vì để phòng ngừa vạn nhất, tớ nhờ phiên dịch giao tiếp với bọn họ, chuẩn bị chút thức ăn chay."

      An Nhiên vừa nghe liền cười" phải rất tốt sao? Đều là thức ăn chay?"

      "Tốt lắm, đám ăn hại kia, thức ăn chay lại dùng mỡ heo, người ta biết được, gọi tớ lại chửi bới, càng oan uổng hơn là... tớ nghe hiểu ông ta mắng gì"

      An Nhiên suy nghĩ, đúng là rất oan.

      "Tớ mặc kệ, tớ với lão Bảo, giao cho ông ấy xử lý."

      Lão Bảo là đầu bếp nấu món Trung, họ Lý, bởi vì làm món cá muối nổi danh, đứng số số hai thành phố W, cho nên gọi là lão Bảo.

      Dịch Quả hai ngày nay làm việc được, hai khách hàng theo đạo Hồi kia đến từ công ty bất động sản Gia Phong. Vì ở Hoàng Đình họ thoải mái, hại Dịch quả mỗi ngày phải vác theo khuôn mặt tươi cười đến nhà xin lỗi. Trần tổng động lòng lên tiếng, chỉ cần An Nhiên cùng ăn bữa cơm, bỏ qua mọi chuyện cũ.

      Kẻ ngốc nghe thế cũng biết Trần tổng có tình ý với An Nhiên. Trần tổng bên Gia Phong là công tử phong lưu có tiếng ở thành phố W, hôm nay mới cùng nữ diễn viên nào đó rơi vào bể tình, ngày kia lại biến thành cùng ngôi sao màn ảnh X hồ điệp uyên ương.

      Dịch Quả ngốc, để An Nhiên . Trực tiếp cho Ân Hạo, quả nhiên việc ngay ngày hôm sau bị dẹp bỏ, vẫn là Cao Phong tự mình ra mặt.

      "Doãn tổng giám đốc vĩ đại của tôi, thu xếp thế nào vậy?" Dịch Quả vẻ mặt sùng bái nhìn Ân Hạo.

      Khóe miệng Ân Hạo dương dương tự đắc, "Thiên cơ thể tiết lộ."

      Kỳ Ân Hạo chẳng cần làm gì cả, chỉ là ""vô ý"" tiết lộ chuyện này cho Mạc Ngôn, kết quả ngày hôm sau Cao Phong tự mình ra mặt giải quyết. Kiểu đàn ông giống như Mạc Ngôn, làm sao cho phép người khác động đến phụ nữ của . Bằng thực lực của , đừng Gia Phong nho , cho dù có mười người như vậy cũng để vào mắt.

      Từ đó về sau, Ân Hạo cứ thế tiếp tục vô sỉ đầu độc Dịch Quả, khiến cho Dịch Quả đem cậu ta tôn làm thần thánh, sùng bái rối rít, thế nhưng lại biết, xét đến cùng vẫn là công lao của An Nhiên.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 11

      Qua vài ngày nữa là tới giao thừa, trời bắt đầu có tuyết rơi. Trong ấn tượng của An Nhiên, hàng năm đều như vậy. hai năm về dự lễ mừng năm mới, năm nay có lẽ nên trở về.

      Từ khi An Nhiên còn rất , mẹ qua đời, kí ức về mẹ trong đầu An Nhiên nhiều lắm, tực như cái bóng, mơ hồ . Cha làm quản lý ở nhà dệt Hán Lý, từ khi mẹ qua đời, ông vẫn ở mình, bước nữa.

      An Nhiên đến tìm Tiểu Mễ, chuyện, chỉ lẳng lặng đứng trước mộ.

      Ân Hạo năm nay về, phần là vì công việc, phần là vì Nguyên Tịch.

      Mạc Ngôn muốn đưa An Nhiên cùng về, bị cự tuyệt.

      lưu luyến , nhưng có lý do lưu lại, cũng có cớ để cùng.

      Chỉ nhàng bên tai An Nhiên câu,"Chờ em trở về."

      ...

      An Nhiên trở về, về tới cái viện cũ kỹ nơi lớn lên. Cây bông gòn trước viện vẫn còn, phía còn giăng đầy tuyết. An nhiên hít hơi sâu khí quê nhà, trong lòng thấm "Ta trở về."

      Nhìn những cái cây trong viện kia, những căn phòng kia, vẫn giống như trước. Đầu con đường bên phải vẫn treo tấm biển "Dương gia võ quán", chỉ là chữ viết bắt đầu nhuốm màu thời gian.

      Nhớ trước đây trong viện lúc nào trẻ con cũng ồn ào tụ tập, là muốn học công phu. Nên trong viện lúc nào cũng nhìn thấy đám tiểu quỷ theo sau Dương bá bá khoa chân múa tay. Trong số đó tư chất của An Nhiên và Tiểu Mễ là tốt nhất, Dương bá bá hai có thiên phú, có ý bồi dưỡng hai người.

      Sau khi hai người An Nhiên đến đây, mọi người trong viện đều biết có hai nha đầu rất lợi hại, công phu rất cao, Bất quá vì thế An Nhiên lại bị cha đánh cho trận.

      "Chị An Nhiên, chị trở lại" câu gọi cắt ngang dòng hồi tưởng của An Nhiên.

      Nhìn 20 tuổi đầu trước mặt, An Nhiên thoáng suy nghĩ, sau đó cười " Ừ, mừng năm mới nên chị quay về "

      tên Mạnh Hiểu Lộ, là em cùng huyết thông với Tiểu Mễ.

      Sau khi Tiểu Mễ mất, mẹ chịu nổi kích thích nên phát điên.

      Cả ngày lẫn đêm ở trong phòng lúc khóc, lúc cười. Hễ gặp người lại hỏi" nhìn thấy con Tiểu Mễ của tôi đâu ? Những đứa trẻ khác về nhà sao nó còn chưa trở lại?"

      Có ngày mẹ Tiểu Mễ đều đến tầng lầu cao nhất trong viện, đứng mái nhà. Mọi người dưới lầu hoảng hốt, khóc hô kêu bà xuống. Lúc ấy An Nhiên cũng ở đó, quỳ mặt đất cầu xin mẹ Tiểu Mễ. Khóc đến khô cổ họng, đầu cũng đau, nhưng vẫn được

      Khi nhân viên cứu hộ chạy đến, mẹ Tiểu Mễ đột nhiên khóc lớn lên, bệnh tâm thần bộc phát. Sau đó tê tâm liệt phế ngửa đầu lên trời hét to tiếng" Ông trời, ông có mắt!!!"

      Đó là thanh cuối cùng đời này của bà.

      Lần đầu tiên An Nhiên nhìn thấy người phát điên, mẹ Tiểu Mễ chết. Cả đời này An Nhiên cũng tha thứ cho chính mình, vĩnh viễn cũng thế quên câu kia, từ đó về sau luôn phải kiên trì uống thuốc, dựa vào dược vật để duy trì bình tĩnh.

      Mẹ Tiểu Mễ mất được hai năm, cha tái hôn. Mạnh Hiểu Lộ theo mẹ đến ở nhà Tiểu Mễ. Hai năm trước An Nhiên có gặp qua lần, ngờ lại nhớ mình như vậy.

      "Chị An Nhiên, vậy em trước, có rảnh đến nhà chơi" Mạnh Hiểu Lộ tạm biệt An Nhiên.

      Nhìn bóng dáng , An Nhiên như nhìn thấy Tiểu Mễ.

      ...

      Mấy ngày trước khi về, An Nhiên có gọi điện cho cha năm nay về nhà mừng lễ đón năm mới, cha bắt đầu chuẩn bị. Phòng An Nhiên tuy , nhưng được thu dọn sạch .
      Tới giờ cơm chiều, cha làm nhiều đồ ăn, đều là những món An Nhiên thích.
      Nhìn bóng dáng bận rộn của cha, sống mũi An Nhiên chua xót, cảm thấy bản thân có hiếu. Nhiều năm như vậy, cha vẫn côi cút mình, mình vẫn ở bên cạnh ông.
      Cha luôn cần lo cho ông, ông ở mình vẫn rất tốt. Nhưng An Nhiên biết đó chỉ là để ở bên ngoài được an tâm thôi.
      Năm đó An Nhiên và Tiểu Mễ vừa học xong đại học ở thành phố W, sau khi Tiểu Mễ chết vì tai nạn xe cộ, An Nhiên vẫn kiên quyết ở lại W như cũ, muốn gần Tiểu Mễ.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 12


      Trung tâm giải trí "Ám Dạ", đến ngày cuối năm hết sức náo nhiệt, mọi người đều mặc sức điên cuồng, giống như muốn đem tất cả mệt mỏi, áp lực của năm qua, toàn bộ đá văng hết.

      Mạc Ngôn uống ly lại tiếp ly, An Nhiên trở về được ba ngày, vẫn gọi điện cho . Tuy rằng Ân Hạo gọi điện về nhà ba mẹ, An Nhiên có việc gì, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

      Mạc Ngôn buông chén rượu trong tay hỏi Ân Hạo" Ân Hạo, rốt cuộc trước kia An Nhiên xảy ra chuyện gì, mới trở nên như vậy?"

      Ân Hạo bất đắc dĩ thở dài" Mạc Ngôn, có số chuyện tôi cũng ràng, khi đó tôi học ở nước ngoài, đợi đến khi nào An Nhiên muốn cho , ấy tự nhiên ."

      "Nhưng mà, tôi chờ nổi, tôi luôn nghĩ đến việc ấy có chuyện đau lòng, nhưng tôi lại giúp được gì, tôi rất khó chịu."

      Ân Hạo hiểu tâm tư của Mạc Ngôn, nhìn mình thương thống khổ, lại giúp gì được, vỗ vai Mạc Ngôn,"Tôi chỉ biết An Nhiên trở nên như vậy là vì người, người chết, ấy lớn lên cùng An Nhiên từ , 7 năm truớc chính tại thành phố này bị tai nạn giao thông mà chết."

      Mạc Ngôn nhớ tới lần trước An Nhiên ở trước mộ khóc thương tâm " người chết, là nữ sao?"

      "A, đúng vậy, ấy tên Tiểu Mễ, bằng tuổi An Nhiên, quan hệ giữa hai người rất tốt." Ân Hạo uống hớp rượu, tiếp tục " Sau khi Tiểu Mễ mất, mẹ ấy cũng nhảy lầu tự sát, từ đó về sau An Nhiên liền thay đổi. Hai năm nay cũng coi như trở lại bình thường, mẹ tôi , mấy năm đầu, An Nhiên mỗi ngày đều phải uống thuốc mới có thể trấn tĩnh, thích chuyện, cha ấy bên làm việc, bên tìm thấy thuốc xem bệnh giúp con ."

      Mạc Ngôn ngờ chuyện này lại ảnh hưởng lớn tới An Nhiên như vậy, "Mẹ An Nhiên đâu?"

      "Mẹ tôi bác qua đời từ khi ấy còn rất , dù sao tôi cũng chưa từng gặp"

      Sau khi nghe Ân Hạo , tâm Mạc Ngôn càng đau. muốn ngay lập tức đến bên cạnh An Nhiên, ôm , cho ấm áp. Đau vì , , chăm sóc cả đời. Muốn gánh chịu tất cả đau khổ cùng .

      ...

      Qua tết lịch, mùng 3 An Nhiên về tới thành phố W, thông báo cho bất cứ ai.

      Khi Mạc Ngôn đến phòng tiêu thụ của Hoàng Đình, tay Dịch Quả cầm chân gà gặm, miệng đầy mỡ. sợ hết hồn, thuận tay ném chân gà vào thùng rác "Đường Đường tổng"

      Nghe đến cái tên này, An Nhiên sửng sốt, ngừng động tác. Ngẩng đầu, thấy Mạc Ngôn. Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.

      Trong phòng khách VIP của Hoàng Đình, Mạc Ngôn ôm chặt An Nhiên "Em trở lại, vì sao cho biết, em có biết rất nhớ em ?"

      "Thực xin lỗi."

      " cần xin lỗi, em sai, chỉ là rất nhớ em" Mạc Ngôn buông An Nhiên ra, nhìn , người phụ nữ luôn ngày đêm tưởng nhớ, ở ngay trước mặt .

      Hai tay Mạc Ngôn vỗ về khuôn mặt An Nhiên" Chúc mừng năm mới, tuy rằng hơi muộn" Có trời biết, ngày ngày đều gọi cho , nhưng cuộc cũng thông.

      "Được rồi, nữa, em làm , buổi tối tới đón em ăn cơm."

      Nhìn hình bóng Mạc Ngôn xoay người rời , An Nhiên muốn chạy lại ôm , cho biết, cũng nhớ . Nhưng hai chân dường như mọc rễ, bước cũng dịch chuyển.

      Vì hai chữ Tình từng tự cho mình là đúng, hại chết Tiểu Mễ. Nay có tư cách gì đến tình , toàn bộ mọi người thế giới này đều có thể hạnh phúc, chỉ mình thể, nều cả đời lương tâm cắn dứt.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 13


      Khung cảnh tao nhã, trang trí tinh tế, nhạc êm tai, món ăn ngon đẹp. Nhưng đối với An Nhiên, khi nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, lộ ra vẻ mỉa mai. Cảm giác căm hận, từ sâu trong nội tâm tràn lên. Mọi chuyện xảy ra giống như tình huống trong những cuốn tiểu thuyết.

      An Nhiên nghĩ thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, cả nỗi buồn cả thù hận. dám ngẩng đầu, có dũng khí liếc mắt nhìn khuôn mặt kia cái. yếu đuối cũng được, nhát gan cũng được. Giờ phút này chỉ muốn chạy trốn xa.

      Mạc Ngôn nhận ra khác thường của An Nhiên, nắm lấy tay , chỉ thấy các ngón tay cầm chặt dao nĩa, thỉnh thoảng lại hơi run run. Hướng theo tầm mắt của , Mạc Ngôn nhìn thấy người đàn ông tuổi xấp xỉ mình về phía bọn .

      loại dự cảm tốt dâng lên trong lòng Mạc Ngôn, giữa hai người họ có chuyện gì?

      Nếu phải thấy báo chí, Ngô Á Phi thể tin được người phụ nữ này lại là An Nhiên bé ngây thơ kèm chút ngang bướng 7 năm trước kia. Nhìn người đàn ông bên cạnh . chẵng lẽ bài báo là , bọn họ là người ?

      Ngô Á Phi đến trước bàn, An Nhiên vẫn cúi đầu, nhưng có thể cảm giác được, so với trước kia càng cao lớn hơn.

      "Nhiên Nhiên," Giọng Ngô Á Phi hơi khàn khàn vang lên.

      An Nhiên biết phải làm sao, có ý gì, năm đó đột nhiên biến mất lời từ biệt, bây giờ cũng lại đột nhiên xuất .

      "Á Phi, gặp bạn à?" Tả Lan tới.

      An Nhiên hít sâu hơi, ngẩng đầu nở nụ cười, tựa như dùng hết sức lực :" lâu gặp."

      ta? Bọn họ vẫn ở bên nhau, còn hạnh phúc như vậy, rốt cuộc dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ có thể thoải mái như vậy, thanh thản như vậy.

      An Nhiên nỗ lực kiềm chế bản thân, cảm thấy mình sắp hít thở thông, muốn nhanh chóng rời , nếu chắc mình có thể mưu sát người đàn ông kia ngay tại chỗ hay .

      "Mạc Ngôn, em ăn no rồi, chúng ta về nhà ."

      Giữa tình huống như thế này, nghe An Nhiên gọi thẳng tên mình, Mạc Ngôn biết nên buồn hay nên vui.

      An Nhiên chủ động kéo tay Mạc Ngôn, khiến vô tình hơi dựa vào người . Phía sau phảng phất truyền đến giọng khàn khàn" Nhiên Nhiên"

      Tả Lan giơ tay quơ quơ trước mặt Á Phi "Này, người ta xa rồi."

      Á Phi lúc này mới xoay người lại, bất đắc dĩ thở dài.

      " ấy chính là nhớ mãi quên sao? Quả rất được" Tả Lan nhìn Á Phi .

      Á Phi để ý đến , nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người bọn họ đến cổng chính.

      "Bây giờ trở về, nếu vẫn thể quên được người ta, vậy phải quyết tâm theo đuổi."

      "Theo đuổi? dễ hơn làm, tôi nợ ấy nhiều lắm, cả đời này cũng trả hết được."

      Tả Lan cái hiểu cái gật gật đầu." dễ dàng, để tôi với ấy, năm đó là bất đắc dĩ."

      Bất đắc dĩ? Cái cớ thối nát nhất đời. Thời gian 7 năm, câu Bất đắc dĩ là bỏ qua được sao? Bởi vì bất đắc dĩ, có người vĩnh viễn biến mất. Bởi vì bất đắc dĩ, có người vĩnh viễn trở về được.

      Á Phi suy nghĩ" Tạm thời tôi trở về Nhật Bản, ăn chút điểm tâm ."

      Tả Lan cười "Tuân lệnh, thủ lĩnh đại nhân. cứ yên tâm theo đuổi ấy , bất quá, người đàn ông bên cạnh ấy là ai cần tôi , cũng biết rồi."

      làm sao có thể biết Mạc Ngôn, người thừa kế tập đoàn tài chính lớn nhất W, Đường thị, thái tử gia của Quốc tế Kim Kiều. trong mười người đàn ông độc thân hoàng kim toàn thế giới. Theo cuộc khảo sát internet, ta là đối tượng kết hôn của toàn bộ phụ nữ châu Á. Quả nhiên là đối thủ nặng ký.

      Năm đó rời , là vì có năng lực bảo hộ . Để chịu thương tổn, bất đắc dĩ mới cùng Tả Lan diễn màn kịch. Chỉ cần an toàn, tình nguyện bị hận suốt đời. Nhưng nay khác xưa, đủ mạnh, có đủ năng lực bảo vệ người phụ nữ của mình. Mặc kệ đối thủ là ai, đều có thể toàn lực ứng phó.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 14

      Ánh đèn đường rực rỡ thắp sáng, An Nhiên kéo tay Mạc Ngôn rảo bước đường cái, có vài người đường tựa hồ nhận ra bọn họ, đều nhìn về phía cả hai. An Nhiên muốn bỏ tay Mạc Ngôn ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn.

      "Thực xin lỗi" An Nhiên dừng bước.

      Mạc Ngôn quay sang đối diện với An Nhiên, hai tay khoát lên vai " Tại sao phải xin lỗi, em làm gì sai."

      Vì ngại ánh mắt người khác, An Nhiên mở miệng" Lên xe hẵng chuyện."

      Ngồi xe lúc lâu , An nhiên bắt đầu kể" ta là mối tình đầu của em, là người em từng thích" An Nhiên dùng từ Thích, phải . bịết vì sao mình lại muốn kể cho Mạc Ngôn nghe mọi chuyện, là để giải thích với sao?

      Mạc Ngôn gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

      ...

      "Ngô Á Phi, Ngô Á Phi ở đâu?" giọng nữ bướng bỉnh mang theo chút trẻ con phá vỡ gian yên tĩnh trong phòng học.

      nữ sinh tóc ngắn, hai tay chống nạnh đứng ở cửa. Thời tiết nóng bức, trán nữ sinh dính vài sợi tóc. Khuôn mặt nhắn do ánh mặt trời ngày hè, lưu lại hai đóa hoa đỏ ửng.
      bạn học ngồi kế bên lấy khuỷu tay huých Ngô Á Phi" Này, người ta gọi cậu đấy? Xem ra là bé năm nhất"

      Á Phi bất mãn hừ tiếng, tực hồ chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

      Ngô Á Phi là "Chàng trai vàng được cả Đại học Y công nhận. chỉ học tập tốt, các tài năng khác đều là số . Ngoại hình lại càng có thiên lý, ngẫm lại thượng đế đúng là bất công, dựa vào cái gì vừa có tài vừa có vẻ, thầy thích, nữ sinh ái mộ. Từ học tỷ năm tư, cho đến học muội mới vào học. Nhưng tới bây giờ chưa có người nào thấy cạnh nữ sinh bao giờ, càng đừng tới chuyện đương. Gần đây, có tin đồn "Chàng trai vàng của hệ tài chính quốc tế Ngô Á Phi là GAY. Cho dù như vậy, cả đám người chờ thổ lộ, vẫn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

      An Nhiên đến trước mặt Ngô Á Phi, lấy tay gõ bàn" Này, gọi đấy, nghe thấy sao?"

      Ngô Á Phi ngẩng đầu, xem xét nữ sinh trước mặt, ngũ quan xinh xắn, chóp mũi còn lưu chút mồ hôi. Tính tình có vẻ rất phóng khoáng."Có việc gì?"

      An Nhiên nhướng mày, " Báo cho tin tốt, tôi xem trọng "

      Ngữ khí kinh người, lần đầu tiên Á Phi nghe được thông báo như thế này "Ha? Tôi có cần cảm thấy vinh hạnh ?"

      An Nhiên trả lời câu hỏi của , chỉ mục đích của mình " Từ bây giờ, là của Dư An Nhiên tôi sau đó nhìn quét bốn phía lần hỏi:"Ai có ý kiến gì ?" Vài giấy sau, vừa lòng cười "Toàn bộ phiếu đều thông qua"

      ra tên Dư An Nhiên, tên và người xứng đôi.

      Mọi người đều bội phục dũng khí của nữ sinh tên Dư An Nhiên này, đồng thời cũng vì mà đổ mồ hôi lạnh. biết Ngô Á Phi cự tuyệt như thế nào. Ai ngờ Ngô Á Phi lại trả lời bằng câu kinh người" Tôi biết rồi."

      "Cục cưng, cục cưng, lại đây" Tiểu Mễ liều mạng vẫy tay với An Nhiên.

      "Thế nào? Có đồng ý ?"

      An Nhiên thở hổn hển hai hơi" Thành công."

      " sao, cậu dùng chiêu gì vậy, nghe người khác ta có tiếng là khó theo đuổi." Vẻ mặt Tiểu Mể tràn đầy khó tin.

      An Nhiên giơ nắm tay của mình lên " Nếu dám hé răng ra chữ , lão nương thiến ." Điều này Tiểu Mễ tin, bằng vào công phu của An Nhiên, toàn bộ Đại học Y đều có đối thủ.

      hành lang tầng hai cách đó xa, Ngô Á Phi nhìn xuống dưới lầu, nhìn khoa chân múa tay cách đó xa kia, chậm rãi thốt ra câu" Thú vị"

      Từ đó về sau, toàn bộ trường Y đều biết, Chàng trai vàng Ngô Á Phi bị nhóc năm nhất mới vào thu phục.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :