1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 100

      "Tuyết rơi rồi." Là trận tuyết đầu tiên trong năm nay, An Nhiên ngồi trước cửa sổ, nhìn tuyết rơi lả tả bên ngoài.

      "Mạc Ngôn, em muốn thăm Tiểu Mễ." Từ lúc ra viện đến giờ vẫn chưa thăm mộ Tiểu mễ, cảm thấy mình còn nhiều cơ hội nữa.

      "Được, chúng ta thăm Tiểu Mễ "

      An Nhiên ngồi xổm trước mộ Tiểu Mễ, vẫn như từ trước đến giờ, chậm rãi phủi những hạt tuyết đọng, nhàng lau lên tấm hình bia: "Tiểu Mễ, tuyết rơi đó, cậu thấy ? Mười mấy năm rồi cậu mình ở thế giới bên kia chắc buồn bã độc lắm, nhưng mà mình sớm gặp lại cậu thôi."

      Mạc Ngôn ngồi xổm xuống ôm lấy An Nhiên: "Em ngốc nghếch gì vậy, cho phép, cho phép, có nghe ."

      Sắc mặt An Nhiên ngày càng tái , mái tóc cũng càng lúc càng mỏng, nhưng vẫn giữ cắt, vì nhớ Mạc Ngôn từng thích nhìn với mái tóc dài, cho nên muốn dù chết, cũng phải giữ hình ảnh mà ấy thích.

      "Mạc Ngôn, cám ơn , đời này chuyện may mắn nhất của em chính là gặp được . Cho dù có chết bây giờ, em cũng hối hận ."

      ", cho em chết, em hứa với , chúng ta cùng nhau sống đến trăm tuổi."

      "Thực xin lỗi, em e rằng em thể thưc được lời hứa đó." sợ chết, chỉ sợ chết sau , thể tuân thủ được lời hứa lúc còn sống.

      An Nhiên tựa đầu vào vai Mạc Ngôn: " hãy chăm sóc Ân Hữu tốt, em mong và con sống tốt. Hãy với con rằng em rất nó."

      Mạc Ngôn lại rơi nước mắt: "Đừng vậy, đừng ."

      "Hãy để em , sợ rằng còn cơ hội nữa. Mạc Ngôn, em , em rất , rất nhiều." Sau đó, chậm rãi nhắm mắt lại, nhàng : "Em mệt rồi, em muốn ngủ ."

      "Đừng ngủ, đừng ngủ, An Nhiên, xin em đó!" từ trong nghĩa trang, người đàn ông ôm lấy người phụ nữ gầy yếu chạy như điên.

      Mọi người đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, nhìn các vị y bác sĩ bên trong ngừng làm việc.

      "Sao lại như vậy, phải chị ấy khỏe lại sao?" Hiểu Lộ vẫn tin người nằm giường bệnh lại là An Nhiên.

      Xa xa nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Tina vội vàng chạy đến trước cửa phòng bệnh, nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, kiềm được lắc lắc đầu.

      Mạc Ngôn gắt gao nhìn qua cửa kính, thấy mình quá bất lực, sắp chết, cũng thể ở cạnh . Chính có bao nhiêu là tiền bạc, chính có bao nhiêu là quyền lực, mà cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn người người phụ nữ mình thương nhất rời xa, thể làm bất cứ điều gì.

      An Nhiên, xin em đừng , đời này chẳng lẽ còn gì khiến em lưu luyến sao? Em sao có thể nhẫn tâm như vậy, cứ thế mà bỏ được sao.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 101

      " có biện pháp khác sao?" Bà Đường vội vàng hỏi.

      Mạc Ngôn bất lực lắc đầu, nếu còn có biện pháp, cũng khổ sở như vậy. Nhớ lại lời bác sĩ vừa rồi ở bệnh viện, trong lòng đau đớn chịu nổi.

      Sau thời gian dài làm đủ mọi biện pháp cấp cứu, nhóm chuyên gia bước ra khỏi phòng với bộ dáng xin lỗi.

      "Sao vậy? Sao vậy?" Mạc Ngôn kích động túm áo bác sĩ.

      " Đường, chúng tôi cố hết sức."

      "Cái gì mà hết sức, chẳng lẽ có đến biện pháp sao? Tôi thuê các ngươi như vậy có ích lợi gì!"

      Nhóm chuyên gia có vẻ muốn gì đó, nhưng lại tỏ ra do dự: "Kỳ biện pháp, nhưng mà tính mạo hiểm rất lớn."

      ", biện pháp gì." tình đến mức này, mặc kệ là thế nào, chỉ cần có tia hi vọng, cũng nhất định phải thử.

      "Chính là nhờ vào người cùng huyết thống với Dư tiểu thư để giúp hoán đổi tế bào máu. Đem đổi hết các bộ phận trong cơ thể. Nhưng mạo hiểm rất lớn, xác suất thành công của ca giải phẫu quá 10 phần trăm. Mà nếu giải phẫu thất bại, cả hai đều chết."

      Mọi người ngây ngẩn cả người, người cùng huyết thống chỉ có Ân Hữu mới 6 tuổi, làm sao có thể để đứa bé chịu mạo hiểm lớn như vậy.

      Bà nội Mạc Ngôn nghe xong lắc đầu: "Đứa đáng thương, nhưng Ân Hữu còn như vậy, lại chỉ có 10 phần trăm cơ hội, phải là chết chắc sao?"

      Điểm này sao Mạc Ngôn hiểu chứ? Dù sao đó chính là con ruột của , nhưng nếu bảo đứng trơ mắt nhìn An Nhiên chết , thể làm được: "Tôi quyết định, cho dù chỉ có phần vạn cơ hội, tôi cũng muốn thử."

      đôi mắt đen tròn lấp ló nơi góc cầu thang, cũng nghe được câu chuyện mà mọi người đến.

      Mạc Ngôn mình ngồi yên trong phòng, cũng biết làm sao để chuyện với con mình, thể mở lời được. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra , bóng dáng bé chầm chậm tiến vào: "Ba." Ân Hữu chạy đến trước mặt Mạc Ngôn, rồi leo lên đùi ngồi.

      "Sao còn chưa ngủ?" Mạc Ngôn sờ lên đầu con mình.

      "Ba, Nhiên Nhiên sắp chết phải ?"

      Mạc Ngôn vuốt ve bàn tay con, ngây ngẩn cả người, chưa gì với con cả, chẳng lẽ nó nghe được chuyện gì sao?

      "Là đúng vậy sao?" Vẻ mặt thằng bé nghi hoặc hỏi.

      Mãi lúc sau, Mạc Ngôn mới chậm rãi trả lời: "Con có sợ chết ?" biết ở tuổi con mình nay mà đến chuyện chết chóc, quả thực rất tàn nhẫn.

      Ân Hữu sớm nghe được mọi người chuyện, rằng chỉ có cậu mới có thể cứu được Nhiên Nhiên, nhưng cũng có thể là mình chết.

      "Sợ ạ." Ân Hữu giọng : "Chết rồi được ở cùng với mọi người nữa."

      Mạc Ngôn ôm chặt con vào lòng, lúc này cảm thấy thực đành lòng.

      Thàng bé cũng ôm chặt cổ của Mạc Ngôn: "Nếu Nhiên Nhiên chết, mẹ cũng ở cùng với chúng ta được nữa. Con muốn mẹ chết, ba, con muốn cứu mẹ."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 102 - HẾT

      Trước cửa bệnh viện tập trung rất nhiều người của giới truyền thông, tất cả mọi người đều chờ đợi được xem tình hình của người phụ nữ mà Mạc Ngôn hết lòng thương. Trong phòng bệnh, hai bên giường, người lớn, trẻ nằm nắm chặt tay nhau.

      "Ân Hữu, con có sợ ?"

      Ân Hữu liếc nhìn qua An Nhiên hôn mê, sau đó lúc lắc cái đầu: "Làm xong giải phẫu, Nhiên Nhiên tốt hơn."

      Vài vị chuyên gia đến: "Đường tổng, chuẩn bị tốt rồi, tại có thể tiến hành giải phẫu ."

      Bà Đường chịu nổi, nước mắt ngừng chảy xuống, thằng bé nhanh tay lau nước mắt mặt bà nội: "Bà nội, đừng khóc."

      Rồi tất cả bị đẩy hết ra ngoài, im lặng, chờ đợi trong thời gian rất dài.

      Mười mấy giờ giải phẫu với Mạc Ngôn như mười mấy thế kỷ, bản thân quyết định vậy, là đúng hay sai đây?

      "Ra rồi."

      Mạc Ngôn dám mở miệng hỏi, đột nhiên sợ hãi khi biết kết quả.

      Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười an ủi: "Giải phẫu tiến hành thành công, chỉ cần trong tháng tới, xảy ra tượng bài xích, Dư tiểu thư khôi phục hoàn tòan."

      Đây là tin tức tốt nhất mà Mạc Ngôn nghe được trong mười mấy năm qua. An Nhiên của có việc gì nữa.

      ...

      Người phụ nữ bận bộ váy cưới trắng như tuyết, mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Phía sau Ân Hữu, hai phù dâu nắm lấy áo cưới.

      "Chúc mừng, người có tình thành thân thuộc." Tina cao hứng ôm lấy An Nhiên.

      "Cảm ơn , Tina."

      "Tôi mới phải cảm ơn chứ?" Vừa vừa thân mật ôm cánh tay của Tô Nghệ "Giúp tôi tìm được người đàn ông tốt như vậy."

      "An Nhiên, chúc mừng." Tuyên Nguyên nở nụ cười, hôn lên mặt An Nhiên.

      Mạc Ngôn vội kéo lại trong lòng: "Này, đây là vợ của tôi."

      " là đồ lòng dạ hẹp hòi."

      Hôn lễ kéo dài thời gian, hai con người đau khổ nay trở thành người thân đúng như họ mơ ước.

      bao giờ hối tiếc. Đến bây giờ chúng tôi vẫn luôn tin như vậy.

      .

      .

      .

      END

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :