1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 95

      Tô Nghệ lên đỡ lấy Tina, cố gắng bảo bọc xoa dịu .

      Tina cười đến mức trào nước mắt rồi, đột nhiên kêu to lên: "Dư An Nhiên, ngốc, làm việc đáng. có thấy , đây là kẻ mà đem cả tính mạng ra để , kẻ đó lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác."

      Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, quá nhanh, tất cả mọi người đều kịp có phản ứng.

      " vậy có ý gì, ra mau." Mạc Ngôn khẩn trương nắm lấy bả vai Tina hỏi.

      " ấy sắp chết rồi, có biết ? Chính là người tên Dư An Nhiên đó, ấy sắp chết. Đường tổng tài, vị tổng tài đức cao vọng trọng, thắng rồi, rốt cục làm cho ấy thương tích đầy mình, vô lực phản kích." Tina cơ hồ là hét lên những lời này, xong dựa đầu vào vai Tô Nghệ bắt đầu khóc lớn lên.

      " có ý gì, ai An Nhiên sắp chết, cái quái quỉ gì vậy."

      Hiểu Lộ đứng đó nghe được câu chuyện, cũng hết sức lo sợ, An Nhiên rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Lúc này Tina khóc đến nỗi nên lời, toàn thân run rẩy.

      Tô Nghệ bên đỡ Tina, bên trả lời Mạc Ngôn: "Tất cả những điều ấy đều là , An Nhiên giờ đây ở bệnh viện, hôn mê hai tuần, Bác sĩ biết lúc nào mới tỉnh lại."

      Mạc Ngôn tin lắc đầu: ", phải, các người gạt tôi."

      Tô Nghệ nhìn nét mặt của Mạc Ngôn khi câu đó, hiểu người đàn ông này thực An Nhiên: " muốn đến nhìn ấy sao? Có lẽ đây là lần cuối cùng..."

      Rất nhiều người nghe được lời Tô Nghệ với Mạc Ngôn, chỉ nhìn thấy Mạc Ngôn bỗng nhiên lao thẳng ra cửa như kẻ điên, nhanh đến mức cả người lảo đảo, thiếu chút nữa vấp té, chật vật như thằng ngốc.

      Phỉ Nhi hổn hển kêu lên từ phía sân khấu: "Mạc Ngôn, chạy đâu? Mau quay lại."

      Giờ phút này trong đầu Mạc Ngôn chỉ có ý nghĩ duy nhất, chính là bất chấp tất cả phải đến được chỗ của An Nhiên.

      Trông thấy Mạc Ngôn đột nhiên rời khỏi sảnh tiệc kết hôn, giới truyền thông cũng mau chóng đuổi theo, chỉ mong mau chóng tìm ra người có thể khiến người đàn ông cao ngạo ai bì nổi này trở nên bi thảm như vậy.

      Lúc này ba vị trưởng bối của Đường gia cùng với Hiểu Lộ vây quanh Tina, cố gắng để hiểu đựoc chuyện gì xảy ra.

      Chính Mạc Ngôn cũng biết bằng cách nào mình đến được bệnh viện , vẫn mặc nguyên bộ lễ phục tuyệt đẹp của chú rể, mà bộ dáng lại như kẻ điên, vọt thẳng vào bệnh viện, vừa nhìn thấy người y tá liền lao đến hỏi phòng bệnh.

      "Tầng 16, phòng theo dõi đặc biệt." Vị y tá sau lúc dò xét cũng trả lời.

      Vốn Mạc Ngôn còn ôm hi vọng mọi chuyên quá nghiêm trọng, nhưng nghe được câu trả lời, nhất thời xuất thần như người mất hồn.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 96

      Tuyên Nguyên từ phòng bác sĩ trở về, vừa nhìn thấy Mạc Ngôn đứng trước cửa phòng của An Nhiên, nội tâm cả kinh, biết rồi sao.

      Mạc Ngôn nhìn qua cửa kính, thấy An Nhiên cả người cắm đầy các loại dây dợ, lại còn đeo mặt nạ dưỡng khí, tâm như bị xé nát. Cho dù là tận mắt nhìn, vẫn là thể tin mọi chuyện là .

      Bàn tay run run nắm tay cửa phòng, dám bước vào, là vẫn sợ hãi thực rằng người nằm giường chính là An Nhiên. thà tin rằng An Nhiên cùng người đàn ông khác rồi, chứ muốn thấy nằm chiếc giường đó.

      Tuyên Nguyên lảng tránh, vẫn đứng bên ngoài, có ý định vào cùng.

      Nếu nam nhi rơi lệ, chính là vì chưa đụng phải chỗ thương tâm. Chỉ khắc, từ đôi mắt của Mạc Ngôn rơi xuống dòng lệ, chảy xuống đến khóe miệng, có chút mặn, lại có chút chua xót.

      Mạc Ngôn nghẹn ngào, khẽ chạm môi lên bàn tay gầy guộc, tái nhợt của An Nhiên, phát ra thanh nức nở: ", , vì sao lại như vậy?"

      Cả bọn Tina cũng theo tới bệnh viện, thấy cảnh tượng này quả thực cũng chấn động trong lòng. người đàn ông cao ngạo như vậy, người đàn ông được xem là ai bì nổi, lúc này khóc như đứa trẻ, toàn thân run rẩy.

      Mạc Ngôn chỉ lặp lặp lại câu: "Vì sao lại như vậy, vì sao việc gì cũng biết."

      Tina vào phòng bệnh: " còn biết nhiều chuyện lắm."

      cho Mạc Ngôn, năm đó vì sao An Nhiên đột nhiên lại từ hôn, cho Mạc Ngôn hiểu An Nhiên là bất đắc dĩ như thế nào, là vất vả như thế nào.

      Chỉ trong khắc, Mạc Ngôn như người bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.

      " còn nhớ lần tôi với An Nhiên gặp nhau đầu tiên, chúng tôi cùng đứng ở rìa lầu, rồi ấy nhảy xuống ? Biết vì sao ? Bởi vì tôi cùng ấy đánh cược, người thua, buông tha cho ." muốn mất nên quản nguy hiểm cho mình.

      "Rồi có nhớ chuyện nằm viện lần trước của An Nhiên ? Là vì ấy bị giật túi xách, nhưng quyết chịu buông nó, mới bị kéo lê theo xe đọan dài. phải ấy tiếc tiền trong túi, mà bởi vì cái túi có chứa thứ mà ấy coi trọng hơn cả mạng sống của mình." xong mới đưa mảnh báo kia cho Mạc Ngôn xem.

      Mạc Ngôn nhận ra đó là tấm ảnh chụp lần đầu tiên đưa An Nhiên về nhà, hai người ôm nhau đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt.

      Mạc Ngôn rốt cục khống chế được, khóc lớn thành tiếng, vì sao có những người, có những việc, mà đến lúc nó sắp mất rồi, mới nhận ra nó quí giá đến chừng nào.

      giường bệnh, An Nhiên tựa hồ cảm giác được có mặt của Mạc Ngôn, tựa hồ cảm giác được nỗi đau khổ của , cảm nhận được khóc, đột nhiên hô hấp trở nên mạnh mẽ.

      "Bác sĩ, bác sĩ!!!"

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 97

      Từ sau hôm khóc ngay tại phòng bệnh, Mạc Ngôn dường như nhận thức mọi . trở thành kẻ buồn thảm bất lực, ngược lại, bắt đầu tận dụng mọi thời gian tìm kiếm tất cả các chuyên gia y học hàng đầu thế giới. Chỉ cần cứu được tính mạng của An Nhiên, tiếc bất cứ thứ gì.

      " rể, về nghỉ ngơi chút , nếu chị tỉnh lại, em báo biết ngay mà." Hiểu Lộ nhìn Mạc Ngôn mấy ngày mấy đêm liền nghỉ ngơi .

      "Mọi người về , tôi ở lại chăm sóc An Nhiên, bác sĩ hôm nay An Nhiên tỉnh lại, tôi muốn ở cùng ấy." Bảy năm qua, An Nhiên chịu đựng nhiều đau khổ, với con người như vậy là quá nhiều, về sau Mạc Ngôn nhất định để đơn độc.

      Bất đắc dĩ mọi người đành phải về trước, Tuyên Nguyên lúc này mới vào phòng bệnh: " nhất định rất hận tôi."

      Mạc Ngôn hề ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục nhàng lau hai má An Nhiên: ", tôi muốn cám ơn , cám ơn mấy năm nay chăm lo cho hai mẹ con ấy. Cám ơn giúp tôi biết An Nhiên tôi đến mức nào."

      "Ân Hữu biết chuyện chưa?" Tuyên Nguyên lo lắng thằng bé khi biết chuyện chịu nổi.

      Mạc Ngôn lắc đầu: "Tôi , nhưng đến ngày nó biết. Tôi phải là người cha tốt, có mặt khi con ra đời."

      "Tất cả đều là lỗi của tôi. Năm đó bị thù hận che mắt, mới có thể hại An Nhiên thành ra như vậy. Lúc mới biết An Nhiên mang thai, bác sĩ thể giữ đứa , nhưng ấy chịu, cố ý muốn sinh hạ Ân Hữu. ấy Ân Hữu chính là mối liên kết cuối cùng giữa ấy với ."

      Nhớ lại những gì xảy ra, cả hai người đàn ông đều là thở dài bất đắc dĩ, nếu thời gian có thể đảo ngược lại, họ tình nguyện hi sinh tính mạng của mình để An Nhiên trở thành như hôm nay.

      Mạc Ngôn quay đầu lại nhìn Tuyên Nguyên, trong ánh mắt tràn đầy bi thương: "Nếu An Nhiên chết, tôi theo ấy. Mặc kệ là ở thiên đường hay địa ngục, tôi cũng để ấy mình. Tôi muốn cùng ấy xem trò đùa của số mệnh áp lên hai chúng tôi, hỏi thẳng ông trời sao ông ấy có thể chơi trò tàn nhẫn như thế."

      " làm như vậy, An Nhiên đau lòng, cả đời ấy, nguyện vọng lớn nhất chính là muốn hạnh phúc. thể phụ lòng ấy. chớ quên, còn có Ân Hữu, nó còn như vậy, muốn nó có cả mẹ lẫn cha sao?"

      Mạc Ngôn im lặng, đúng vậy, còn con nữa. An Nhiên liều chết sinh hạ đứa con của hai người, làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc con đây. Nếu làm vậy như vậy, An Nhiên dù còn đời, cũng tha thứ cho , mà cũng thể ngủ yên.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 98

      An Nhiên cảm thấy bản thân giấc mơ rất dài, trong mơ thấy mình lại trở về với thời tuổi trẻ hoa niên, cả ngày cùng Tiểu Mễ vua đùa. Khi đó mình luôn vui vẻ như vậy, như thể vĩnh viễn có phiền não.

      An Nhiên thử mở hai mắt, nhưng ánh sáng chói quá, làm cho mở được mắt, lông mi khẽ chớp vài cái. nghe thấy có tiếng người chuyện, là ai, có nam có nữ.

      "A!" Hiểu Lộ đột nhiên kêu lên, bộ dáng rất kích động.

      Nguyên Tịch trừng mắt nhìn Hiểu Lộ: " chút, đây là bệnh viện."

      Hiểu Lộ lắc lắc Mạc Ngôn, chỉ vào An Nhiên: "Chị, nháy mắt, nháy mắt."

      Mạc Ngôn vui mừng quay đầu, nhìn An Nhiên giường, nắm lấy bàn tay , giọng kêu: "An Nhiên, An Nhiên."

      An Nhiên mơ hồ nghe thấy có người gọi , là giọng của Mạc Ngôn, chẳng lẽ lại là nằm mơ. Muốn mở miệng chuyện, lại thể phát ra tiếng, An Nhiên sốt ruột mở to mắt, đập vào mắt là hình bóng rất quen thuộc, nhìn chăm chú lúc mới nhận , đó chính là Mạc Ngôn.

      Vì bộ dưỡng khí vẫn được úp miệng An Nhiên, khiến giọng quá , mọi người nghe .

      "An Nhiên, An Nhiên, đây, đây." Lúc này trong lòng của Mạc Ngôn vô cùng hưng phấn, kích động.

      "Nhanh , gọi Bác sĩ."

      "Đúng rồi, đúng rồi!" Tất cả mọi người đều quá hưng phấn, Ân Hạo vội chạy khỏi phòng bệnh: "Bác sĩ, bác sĩ!!!"

      Bác sĩ sau lát kiểm tra : "Đường tổng, Dư tiểu thư tạm thời còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, có điều thân thể quá suy yếu, nếu tìm ra biện pháp chữa trị tận gốc, vẫn có lúc bị nguy hiểm."

      "Vậy hãy mau nghĩ biện pháp, tôi cần biết dùng phương pháp gì, tôi muốn ấy sống."

      Nhóm chuyên gia y khoa gật đầu: "Chúng tôi làm hết sức ."

      Gương mặt Mạc Ngôn lúc này trở nên dịu dàng, vào phòng bệnh, hoàn toàn còn dấu hiệu nghiêm trọng lúc nãy.

      An Nhiên nhìn cây cối ngoài cửa sổ, lúc này lá cây rụng hết, cảm thấy rất thê lương.

      Mạc Ngôn đến chỗ , ôm vào lòng: "Bác sĩ em vừa tỉnh, cần nghỉ ngơi nhiều."

      Trong lòng An Nhiên thầm nghĩ, rốt cục ấy biết, cứ tưởng mình mong được lẳng lặng chết , muốn khiến cho ấy lo lắng, cuối cùng vẫn giấu được: "Em ngủ lâu lắm sao?"

      "Ừ, rất dài, rất dài, còn tưởng em tỉnh lại."

      An Nhiên nhìn người đàn ông ấy, rất gầy, cằm như dài ra, râu mọc lởm chởm: " biết rồi sao?"

      " biết tất cả rồi, về sau để em đơn mình, mặc kệ đâu, đều cùng em."

      An Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mùa đông đến rồi, em muốn về nhà."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 99

      Có người , người nào càng đến gần với cái chết, những ngày còn lại của cuộc đời họ nhớ lại rất nhiều kí ức xưa cũ.

      Đầu mùa đông, ánh mặt trời thực ấm áp, An Nhiên đứng ở cửa bệnh viện, tham lam hít khí trời. Trời mới biết ngủ bao lâu.

      "Chúng ta về nhà em." Mạc Ngôn cẩn thận chạm vào .

      An Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Tuyên Nguyên: "Cảm ơn , Tuyên Nguyên "

      Tuyên Nguyên nở nụ cười ấm áp, sáng lạn như ánh mặt trời.

      An Nhiên ngờ, bản thân mình còn có thể quay về biệt thự Kính Hồ. xa cách lâu như vậy, còn có thể quay về nơi đây.

      Ân Hữu nghe hôm nay mẹ Nhiên Nhiên cùng về nhà với ba, vô cùng hưng phấn, chạy nhảy khắp phòng: "Bà nội, sao giờ ba mẹ vẫn chưa về vậy?"

      "Về đến ngay mà." Vừa mới dứt lời, liền nghe tiếng ô tô bên ngoài: "Cháu nghe xem, ba mẹ về rồi."

      "Nhiên Nhiên !" Thằng bé lao thẳng vào lòng An Nhiên , đứng vững thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mắn Mạc Ngôn nhanh tay đỡ kịp.

      "Ân Hữu ngoan, mẹ được khỏe trong người, con đừng nghịch quá." Mạc Ngôn với Ân Hữu.

      Ân Hữu nghe xong, nghịch ngợm le lưỡi: "Được rồi, con nghịch nữa." Sau đó nắm tay An Nhiên kéo : "Nhiên Nhiên, con chờ mẹ rất lâu đó, mãi đến giờ mẹ mới về với con."

      An Nhiên nhìn Ân Hữu, định được cảm xúc trong lòng. Bây giờ chính cũng còn đủ khả năng lo lắng cho con mình nữa.

      " về rồi!" Bà Đường ra đón, đau lòng nhìn An Nhiên, cả nhà ai biết, An Nhiên thân mình chịu nhiều khổ cực như vậy.

      Nhận được quan tâm của mọi người trong nhà làm An Nhiên lại vạn phần lưu luyến thế giới này. còn có rất nhiều nguyện ước, sao để cho tiếp tục sống chứ.

      Ban đêm, An Nhiên đứng ở ban công phòng Mạc Ngôn, giống như ngày trước, nhìn ra gian xung quanh.

      Mạc Ngôn đến sau lưng : "Vào thôi, bên ngoài gió lớn."

      Mạc Ngôn dìu ngồi lên ghế, sau đó lấy ra cái hộp gấm, mở ra là chiếc nhẫn, An Nhiên nhận ra chính là chiếc nhẫn của bảy năm về trước. lâu như vậy, vẫn chói sáng tuyệt đẹp.

      "Lấy nhé, An Nhiên." Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào chiếc nhẫn càng thêm lộng lẫy.

      An Nhiên do dự, nếu đáp ứng lời cầu hôn của ấy, phải làm khổ ấy cả đời sao? "Làm sao bây giờ? Tôi làm sao nhận lời cầu hôn của được. Tôi .."

      Mạc Ngôn căn bản để ý lời , cố ý đem nhẫn lồng vào ngón áp út tay : " em."

      " bị ngốc sao? Tôi có tình cảm với ."

      "Ừ, ngốc, cho nên mới khiến em mình chịu khổ nhiều năm như vậy. Nhưng sau này như thế nữa." Sau đó Mạc Ngôn lại từ trong túi lấy ra hai tờ giấy: " quên cho em, em có lựa chọn." Đó là hai tờ giấy đăng ký kết hôn được đóng dấu đỏ chói ngay trước mắt An Nhiên.

      Trong khắc, An Nhiên cảm động, hoàn toàn tan chảy trong lòng. Hình như, còn phải khổ sở vất vả như vậy nữa rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :