1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 5

      Khi An Nhiên tới Quốc tế Kim Kiều, còn chưa 9 giờ, có nhân viên đến làm việc. Đứng trước tòa nhà cao mấy chục tầng, An Nhiên có phần bối rối.

      Bước vào đại sảnh, lễ tân trước quầy ."Xin chào."

      An Nhiên mỉm cười."Xin hỏi phó tổng công ty đến chưa?"

      "Xin hỏi là?"

      "Tôi ở bộ phận tiêu thụ của khách sạn Hoàng Đình, Dư An Nhiên."

      trước quầy sau khi nghe được cái tên này, liền ngẩng đầu cẩn thận xem xét An Nhiên phen, trước đó vài ngày, Đường tổng từng đích thân ban bố, nếu đến đây, trực tiếp để lên tầng tổng tài cao nhất. Bây giờ lại muốn tìm phó tổng, lễ tân biết giải quyết chuyện này ra sao, bèn gọi điện thoại cho cấp xin chỉ thị."Xin chờ chút."

      Sau khi Mạc Ngôn nhận được điện thoại, tay cầm điện thoại bỗng căng thẳng, các đốt ngón tay trắng bệch, "Để ấy lên ." chết tiệt này, đến đây rồi lại dám gặp . Hại mất công chạy tìm thiếu gia của Hoàng Đình Cao Phong, nhờ cậu ta thường xuyên để An Nhiên đến đây, cũng vì thế mà bị Cao Phong cười cho trận.

      "Cốc cốc"

      "Mời vào"

      An Nhiên cẩn thận đẩy cửa tiến vào, tuy rằng từng gặp Mạc Ngộn, nhưng vẫn thấy khẩn trương, Bàn tay bé nắm chặt, nhướm đầy mồ hôi."Đường tổng, xin chào"

      Mạc Ngôn nhìn trước mặt. Dáng người cao gầy, mái tóc dài tự nhiên mềm mại trải tới thắt lưng, hé ra khuôn mặt nhắn trắng ngần điểm son phấn, do thiết bị suởi ấm nên hơi ửng hồng.

      khỏi khẽ cười, đến bên cạnh An Nhiên " có vẻ rất khẩn trương, Tôi đáng sợ như vậy sao? Lại đây ngồi , muốn uống gì?"

      Hai người đến sô pha ngồi xuống." cần, cám ơn."

      "Hồng trà được ?"Mạc Ngôn thèm để ý đến lời An Nhiên.

      "Được" Đột nhiên An Nhiên cảm thấy bản thân giống như nữ sinh mới bước chân vào xã hội, trong thời gian ngắn khộng biết làm thế nào cho phải. Trước kia thường xuyên ra ngoài công tác, chuyên công việc, ký kết hiệp nghị, tất cả đều thuận buồm xuôi gió.

      ta vẫn im lặng khó hiểu như vậy. Thư ký bưng vào hai ly hồng trà, ly thêm chanh, ly có. ra ta thích chanh, An Nhiên thầm ghi nhớ trong lòng. Làm nghề này của bọn , quan trong nhất là phải tập ghi nhớ những thói quen của khách hang, thói quen ăn uống, thói quen sống.

      "An Nhiên"

      "A? Đường tổng"

      Mạc Ngôn mỉm cười." cần câu nệ như vậy, tôi gọi là An Nhiên, có thể trực tiếp gọi Mạc Ngôn."

      An Nhiên cảm thấy thể tiếp tục kéo dài nữa, trực tiếp lấy ra hiêp nghị." Đường tổng, đây là hiệp nghị sang năm của quý công ty với Hoàng Đình, xem qua chút, nếu..."

      An Nhiên còn chưa kịp xong,Mạc Ngôn cầm lấy hiệp nghị." muốn tôi ký sao?"

      An Nhiên hơi gật đầu.

      Mạc ngôn ký hiệp nghị xong đưa cho An Nhiên."An Nhiên, hiệp nghị tôi ký, có thể cùng tôi ăn bữa cơm rồi chứ?"

      "Thực xin lỗi, Đường tổng, Tôi còn có việc, phải trước. xong liền xoay người chuẩn bị rời , Mạc Ngôn bỗng đứng dậy bắt lấy cổ tay An Nhiên, An Nhiên bị hành động đường đột này của dọa cho hoảng sợ, liên tục lui lại hai bước.

      " muốn vội vàng trở về làm sao?"

      chết tiệt, những người phụ nữ khác đều chủ động dán lấy , gần gũi . lại dám coi lời mời của đáng giá đồng.
      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 6


      Xe chạy đến khuôn viên nghĩa trang Tây Sơn, An Nhiên khẽ thở dài" Đường tổng, tôi tới rồi, cảm ơn cho nhờ." xong liền chuẩn bị xuống xe.

      "Muốn tôi cùng ?"

      " cần, tôi tự mình được."

      An Nhiên muốn ta đến trước mộ Tiểu Mễ, ít nhất bây giờ muốn. Mạc Ngôn cởi khăn quàng cổ của mình thắt cho An Nhiên,"Vậy mình , tôi chờ ở đây."

      Bảy năm, nhưng An Nhiên vẫn thể chấp nhận, thể tha thứ bản thân. Cảm thấy người đáng chết lẽ ra phải là . An Nhiên khóc, khóc trong im lặng, dám phát ra thanh.

      Còn nhớ trước kia Tiểu Mễ khi nhìn thấy An Nhiên khóc luôn ."Nhìn bộ dáng cậu kìa, bao nhiêu tuổi rồi hả? Chỉ biết khóc."

      Trong mắt Tiểu Mễ, như thể mặc kệ khó khăn gì, đều là đáng kể.

      Khuôn mặt luôn lộ vẻ nhợt nhạt nhìn bạn khóc của mình"Về sau chịu khó theo mình, tỷ tỷ này nuôi cậu."

      Mạc Ngôn ở bên ngoài chờ lâu, vẫn thấy An Nhiên. Bước thảm cỏ tới lui, trong lòng luôn yên. biết thăm mộ ai, tại sao lại lâu như vậy. Càng nghĩ càng lo lắng.

      Khi tìm thấy An Nhiên, ngồi xổm trước mộ, hai tay ôm gối, đầu cúi thấp xuống. Mái tóc dài rẽ sang hai bên, nghe thấy tiếng khóc. Chỉ thấy thân thể run run, Mạc Ngôn biết khóc, hơn nữa còn khóc thực thương tâm. nâng dậy, ôm vào lòng, lâu lâu. đường trở về hai người câu, , cũng hỏi.

      ...

      An Nhiên sinh bệnh, nghỉ ngơi vài ngày. Tâm tình chuyển biến tốt chút, vừa đến văn phòng, chợt nghe "Nhiên, mấy ngày nay nhớ cậu muốn chết, khỏe chưa?"

      An Nhiên cười" Bộ dáng mình giống khỏe sao?"

      "Nhiên, cậu biết, mấy ngày nay cậu tới, cả bộ phận như sắp bị san bằng, tên đàn ông thối kia nghe cậu bị bệnh, mỗi ngày đều chạy tới hỏi cậu chừng nào đến, nhớ ngày đó khi lão nương nghỉ ốm, cũng thấy bọn họ chịu khó như vậy."Dịch Quả tức giận bất bình.

      "Chậc chậc chậc, chờ khi nào trở thành thục nữ giống An Nhiên hẵng "

      "Lão nương cũng muốn làm thục nữ, nhưng cuộc sống bức bách thành người phụ nữ chanh chua."

      Tam tỷ hừng hực tiến vào văn phòng."Trương Kiến Vĩ dẫn soái ca đến, tất cả mọi người trở về vị trí" Dịch Quả bước đến bàn làm việc của mình, tiện tay cầm lên bản văn kiện giả bộ làm việc.

      Soái ca mới tới hóa ra là tân tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ, nghe mới từ nước ngoài du học trở về, chuyên ngành quản lý khách san.

      An Nhiên nhìn người thanh niên tên Doãn Ân Hạo trước mặt, giống như từng quen biết, tên tuy giống nhau, nhưng tướng mạo khác biệt nhiều lắm.

      Cậu ta bước đến trước mặt An Nhiên"Cục cưng, nhận ra tôi sao?"

      câu này khiến mọi người mồ hôi lạnh chảy ròng" Cục cưng?"

      An Nhiên nhìn vào khuôn mặt tươi cười, đến lúc nghe thấy cậu ta gọi Cục cưng mới giật mình "Tiểu Ánh Tử?"

      Ân Hạo gật đầu" Đúng, là tôi, cục cưng tôi trở về."

      Mọi người hóa đá tại chỗ, cái gì cái gì vậy, cục cưng, Tiểu Ánh Tử...

      ...

      Giữa trưa khi ở nhà ăn mọi người mới minh bạch, ra hai người bọn họ cùng nhau lớn lên từ , đó là nhũ danh của hai người. Dịch Quả hết nhìn An Nhiên lại nhìn sang Ân hạo" Vậy hai cậu là thanh mai trúc mã?"

      Ân Hạo cười cười"Cục cung, ra hai chúng ta như vậy được coi là thanh mai trúc mã?"

      An Nhiên trừng mắt" được gọi cục cưng, rất khó nghe, còn nữa đừng biết lớn , tôi lớn hơn cậu, phải gọi chị."

      An Nhiên so với Ân Hạo lớn hơn hai tuổi, cùng với Tiểu Mễ, cả ba lớn lên trong viện. Khi đó Ân Hạo vừa gầy vừa , ngờ nhiều năm gặp, cậu ta càng cao lớn, đẹp trai. Duy nhất thay đổi chính là, đôi mắt kia khi cười rộ lên cong lại giống hình vầng trăng.

      Đơn vị cấp cho Ân Hạo chỗ ở, nhưng lại mặt dày mày dạn đến ở nhà An Nhiên.

      Chỗ An Nhiên có hai phòng, vừa vặn dư ra gian, Ân Hạo nhìn bốn bức tường, hai tay đút túi."Cục cưng, tôi có nghe , mấy năm nay sống tốt ?"

      Tay An Nhiên hơi khựng lại, tiếp tục trải giường chiếu, muốn trả lời" Ân Hạo, cậu tới W công tác, chú Doãn có biết ?"

      Nhìn An Nhiên như vậy, Ân hạo biết trong lòng vui. Từ sau khi Tiểu Mễ mất, An Nhiên dường như thay đổi, ba năm đầu tiên phải gặp bác sĩ xin thuốc chống trầm cảm. Dần dần còn cần uồng thuốc nữa, nhưng Ân Hạo biết, trong lòng An Nhiên luôn có gánh nặng thể buông xuống.
      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 7


      Hàng năm Hoàng Đình đều tổ chực tiệc rượu cuối năm, năm nay cũng ngoại lệ. Tiệc rượu cuối năm là bữa tiệc mời số người quyền cao chức trọng trong thành phố W, những nhân vật xã hội nổi tiếng, những doanh nhân thành công. Còn có các tổng giám đốc chi nhánh cả nước của Hoàng Đình.

      Khi Cao Phong thông báo mời An Nhiên tới tham dự tiệc rượu cuối năm, An Nhiên cảm thấy khó hiểu. Trong những trường hợp như vậy, làm sao các sếp có thể để mắt tới nhân viên nho như ?

      Cao Phong nhìn nét mặt An Nhiên, giống như là kêu tiến vào hang hổ vậy. lấy ra chiếc hộp dài tinh xảo đưa cho An Nhiên" Nhớ kỹ, ngày hôm đó phải trang điểm xinh đẹp, được rồi, xuống ."

      Nhìn bóng dáng An Nhiên xa dần, Cao Phong nở nụ cười. Trong lòng thầm suy xét, Mạc Ngôn từ trước đến nay nổi tiếng lãnh khốc vô tình, sao nay lại động tâm với phụ nữ rồi, thậm chí còn uy hiếp mình nếu An Nhiên tham dự tiệc rượu, cậu ta cũng . có cách nào, đành phải đáp ứng.

      Hai ngày trước Ân Hạo công tác, là phải đại lý bên phương Nam khảo sát. An Nhiên nghỉ mình ở nhà cũng buồn, bên ngoài mặc dù hơi lạnh, còn có gió , nhưng ánh mặt trời cũng rất ấm áp. lâu ra ngoài dạo, An Nhiên mình bước ra cửa. Bọ người Dịch Quả đều làm, An Nhiên cũng có bạn bè nào khác.

      ...

      Mạc Ngôn cùng Cao Phong ngồi trong quán cà phê, dựa vào cửa sổ sát tường, vừa phơi nắng chuyện phiếm.

      "Tôi thuyết phục An Nhiên tham dự tiệc rượu, định báo đáp tôi thế nào đây." Cao Phong đùa nghịch chiếc thìa trong ly cà phê, nhìn về phía Mạc Ngôn.

      Mạc Ngôn hừ tiếng" Tôi , nếu ấy , tôi cũng ." Trong lòng biết, càng có nhiếu nhân vật nổi tiếng tụ hội, đối với Hoàng Đình càng có lợi.

      "Tiểu tử thối, xem như cậu lợi hại, chỉ là biết An Nhiên có dễ dàng thu phục giống những người khác hay ?"

      Nguyên Tịch ở bên xen mồm vào "Ai? An Nhiên là ai? Chưa từng nghe qua?"

      " nha, là người phụ nữ mới của thiếu gia nhà chúng ta."

      Nghe Cao Phong trả lời, Nguyên Tịch quay đầu nhìn Mạc Ngôn" Đường thiếu, đúng vậy sao? Nhìn dáng vẻ thế nào, còn đẹp hơn cả Tina lần trước sao?"

      " ấy giống những người khác, đừng lấy người khác so sánh với ấy"

      Cao Phong nghe Mạc Ngôn xong hơi trêu tức Xem ra Đường thiếu nhà chúng ta, lần này ..." tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sau đó khuôn mặt lên nụ cười giảo hoạt.

      "Đường đại thiếu gia, nếu cậu đáp ứng tôi điều kiện, tôi cho cậu tin tốt, thế nào?"

      Mạc Ngôn hừ tiếng, ngẩng đầu nhìn Cao Phong" Sao? Tin tốt gì, tôi còn phải xem có đáng giá đổi lấy điều kiện ?"

      Cao Phong biết trước Mạc Ngôn dễ dàng đáp ứng, lại nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, mở miệng." Kỳ đối với tôi mà đây phải tin tốt gì, nhưng đối với cậu, tôi dám chắc, cậu còn 25 giây suy nghĩ."

      ", nếu phải tin tốt, cậu chờ gánh hậu quả ."

      "Bây giờ cậu quay đầu lại, nhìn xuống phía dưới xem"

      Mạc Ngôn làm theo, vài giây ngắn ngủn sau, liền thấy khóe miệng nhếch lên. Vẻ mặt giống như phát ra châu lục mới.

      An Nhiên đứng ở con phố đối diện chờ đèn tín hiệu, nhìn con số nhảy phía còn lại 10 giây, Mạc Ngôn bay nhanh ra khỏi chỗ ngồi, lao xuống lầu.

      10 giây, đối với Mạc Ngôn mà , là đủ.

      Nguyên Tịch nghe hai người chuyện, vẻ mặt khó hiểu" Thấy ai vậy? Chạy nhanh như vậy, đầu thai sao?"

      Cao Phong bộ dáng thong dong tự tại tựa vào sô pha, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời càng thêm ấm áp, uổng công chiếm điều tiện nghi. phải cẩn thận suy nghĩ xem nên cầu Đường đại thiếu gia đáp ứng điều kiện gì.

      Từ chối xong, khi An Nhiên theo Mạc Ngôn bước vào quán cà phê, mới nhìn thấy bọn người Cao Phong.

      "Cao tổng" sau đó nhìn sang Nguyên Tịch, "Xin chào"

      Cao Phong cười" An Nhiên, mau ngồi , bây giờ phải ở công ty, đừng khách khí như vậy." hỏi An Nhiên muốn uống gì, An Nhiên liền gọi chén trà hoa cúc.

      Nghe Cao Phong gọi người phụ nữ trước mặt là "An Nhiên", Nguyên Tịch rốt cuộc hiểu ra, đây là khiến Đường thiếu động tâm. Sau khi An Nhiên giới thiệu xong, cười ngọt ngào."Xin chào, tên tôi là Nguyên Tịch, rất vui được gặp " sau đó vươn bàn tay ra.

      "Xin chào, tôi là Dư An Nhiên"

      Tâm trí Mạc Ngôn cho đến bây giờ mới dần bình tĩnh trở lại, mới mấy ngày gặp, lại cảm thấy An Nhiên như đẹp hơn. Hôm nay cột tóc đuôi ngựa đơn giản, nhìn đẹp tự nhiên, giống như tên , An Nhiên.

      Nhìn bộ dáng Mạc Ngôn, Nguyên Tịch hướng Cao Phong nháy nháy mắt, trong đầu nảy ra ý," Đường thiếu, bạn đâu, hôm nay sao dẫn theo?"

      "Phụt" Cao Phong bên lấy khăn tay lau cà phê bị bắn ra, bên vụng trộm nhìn Mạc Ngôn, chỉ thấy bàn tay Đường đại thiếu gia đột nhiên nắm chặt lại, trán nổi đầy gân xanh.
      Nguyên Tịch cũng vụng trộm liếc nhìn Mạc Ngôn, tiếp tục biết sống chết "Chẳng qua Đường thiếu à, ánh mắt cậu xem ra càng ngày càng kém, bạn này so với từ Mỹ kia còn kém hơn " xong cũng ngẩng đầu lên, ngồi nghịch nghịch móng tay.

      An Nhiên bộ dáng liên quan, quan tâm bọn họ về cái gì.

      Cao Phong nhìn sắc mặt Mạc Ngôn từ trắng chuyển sang hồng, rồi lại chuyển thành trắng, thầm nghĩ tại có thù báo thù, có oán báo oán, còn chờ lúc nào "Nguyên Tịch, hiểu, Đường đại thiếu gia của chúng ta, chỉ cần cậu ấy muốn, phụ nữ đứng chờ có thể xếp vòng quanh Trái đất." những lời này đơn giản là chực chờ lúc mặt hồ tĩnh lặng, thả quả bom xuống nước.

      Nguyên Tịch vẻ mặt sùng bái nhìn Cao Phong, giống như muốn gừng càng già càng cay, lại nhìn sang Đường đại thiếu gia, sắc mặt biến thành màu gan heo.

      Mạc Ngôn cực lực khống chế lửa giận của mình, được lắm. Nguyên Tịch, Cao Phong, tôi nhớ kỹ lần này. Biết thích An Nhiên, lại dám ở trước mặt An Nhiên cố ý bới móc .

      Nguyên Tịch, Cao Phong liều mạng nín cười, chỉ thấy cái bàn hơi rung rung. Nhất định phải đòi nợ người huynh đệ trước mặt, chơi Đường thiếu vố đau. Nếu phải vì ngại An Nhiên ở đây, Cao Phong muốn chụp lại vẻ mặt của Mạc Ngôn. Lúc nào gặp chuyện vui, có thể lấy ra giải sầu.

      đoạn nhạc chuông dễ nghe bất chợt vang lên làm dịu bầu khí căng thẳng:

      Mùa đông này tôi có niềm vui

      Khi có em bên cạnh

      Màu trắng bỗng phủ xuống

      Con người đơn kia

      mất mát dễ hiểu kia

      Mùa đông này tôi có niềm vui

      có ai giống như trong tưởng tượng

      Có lẽ tuyết rơi lâu

      Có lẽ chưa bao giờ tới

      Có lẽ chuyện năm đó chưa từng xảy ra

      An Nhiên nhận điện thoại"Gì thế, Ân Hạo"

      "A, về rồi? Tôi ở bên ngoài, đợi lát, tôi sắp trở về"

      Treo điện thoại quay ra xin lỗi bọn người Mạc Ngôn" Ngại quá, trong nhà có việc, Tôi về trước."

      Nghe muốn rời , Mạc Ngôn trăm ngàn lần bất mãn mở miệng Trong nhà có khách sao? Nếu ngại, gọi tới cùng chúng tôi ăn bữa cơm?"

      Cao Phong bịết Mạc Ngôn muốn An Nhiên cũng giúp thêm" Cùng ăn bữa cơm , gọi bạn tới, càng đông càng vui."

      "Điều này..." kỳ với Ân Hạo ăn cùng ai cũng vấn đề, nhưng An Nhiên sợ người khác hiểu lầm và Ân Hạo, nghĩ nghĩ lại trước đó vẫn nên giải thích cho bọn họ.

      "Cao tổng, kỳ cũng quen đó, là tổng giám đốc tiêu thụ mới tới của công ty chúng ta, Doãn Ân Hạo"

      "A, là tiểu soái ca mới tới kia à, vậy gọi cậu ta đến ."

      Trong lòng Mạc Ngôn cảm thấy thoải mái, vôn nghe An Nhiên thân mật gọi người bên kia máy tiếng "Ân Hạo" thoải mái, bây giờ nghe Cao Phong gọi là tiểu soái ca, lại càng khó chịu.

      Đứng từ xa nhìn Ân Hạo tới, Nguyên Tịch như người mất hồn khẽ lẩm bẩm"Hoàng tử của tôi xuất rồi."

      Dáng vẻ Ân Hạo trước sau như nhàn hạ thư thái, thường xuyên nở nụ cười, so với ánh mặt trời ban trưa còn ấm áp hơn.

      "Cục cưng, nhớ tôi ?" xong ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, lúc này mới nhìn sang mấy người đối diện.

      "Cao tổng, Đường tổng" sau đó hướng Nguyên Tịch cười cười, gật gật đầu.

      Ánh mắt Nguyên Tịch vẫn khóa chặt người Ân Hạo, bỗng nhiên cảm thấy mình sống 23 năm qua uổng phí.

      "Đường thiếu, đây là nhân tài đắc lực của công ty tôi, Doãn Ân Hạo, thế nào?" câu" Thế nào" mang theo rất nhiều ý vị.

      Mạc ngôn nhìn "tình địch" trước mặt, quả nhiên là đối thủ nặng ký.

      "Cục cưng, giúp tôi đánh chìa khóa mới , cái kia lại làm mất rồi."

      "Phụt" lại là Cao Phong, cũng thể trách , những lời này của Ân Hạo rất có lực sát thương, khiến lượng máu người ta trực tiếp hạ xuống chỉ còn non nửa.

      Nguyên Tịch cũng giống như bị kích thích" Hai người ở cùng nhau, vừa rồi ta gọi là cục cưng?"

      "Đúng, chúng tôi ở cùng nhau, cục cưng là nhũ danh của An Nhiên" Ân Hạo cướp lời.

      "Cái gì, hai người ở cùng nhau, Cao Phong sao lại như thế, cấp cho nhân viên nhà ở?" Mạc Ngôn đột nhiên rống giận câu, cằm mọi người ở đây tất cả đều bị trật khớp.

      An Nhiên biết bọn họ hiểu lầm, vội vàng giải thích " phải, công ty có cấp chỗ ở, chẳng qua Ân Hạo vừa về nước, cha mẹ cậu ấy nhờ tôi chiếu cố giúp, cậu ta và tôi cùng nhau lớn lên, cậu ta hơn tôi 2 tuổi, phải gọi tôi là chị."

      Nghe An Nhiên giải thích xong, Mạc Ngôn mới thoải mái chút, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.

      Nhìn hành động vừa rồi của Mạc Ngôn, Ân Hạo hơi có chút hiểu ra, xem ra tin đồn trong khách sạn là . Mọi người đều thái tử gia của Quốc tê Kim Kiều coi trọng An Nhiên.

      Để giảm bớt khí xấu hổ, Ân Hạo mở miệng , "Thôi , ai bảo chiếu tôi, hình như hầu hết vẫn là tôi chiếu cố phải."

      Sắc mặt An Nhiên nhất thời tái mét, thầm nghĩ tiểu tử thối này đem chuyện quá khứ của kể ra hết chứ.

      "Đừng bừa" An Nhiên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Ân Hạo. Toàn bộ cảnh này đều lọt vào trong mắt Mạc Ngôn, đột nhiên nhận thấy trước mặt ra cũng có nét đáng .

      "Tôi bừa, vậy biết là ai, 25 tuổi, sở trường duy nhất là nấu cơm, biết nấu ăn lại có thể sống đến tận bây giờ."

      "Ai cần cậu lo"

      "Còn thích vừa cắn hạt dưa vừa toilet."

      "Doãn Ân Hao, cậu có im mồm ?" An Nhiên hướng về phía Ân Hạo rống lên tiếng, rống xong mới nghĩ đến mấy người bên cạnh, lập tức xấu hổ cười cười.

      Ân Hạo mỉm cười " Đây mới đích thực là Dư An Nhiên."

      Mạc Ngôn ngờ An Nhiên thường ngày lạnh lùng lại có mặt đáng , hoạt bát như vậy. Trong lòng càng thêm thích, nhưng nguyên nhân gì biến thành ra như bây giờ?

      Lúc mọi người cùng nhau ăn cơm, Nguyên Tịch và Ân Hạo giống như hai người bạn quen biết nhiều năm, chỉ thấy bọn họ cười cười, Nguyên Tịch lại còn khoa trương hơn, nhiều lúc cười lăn cười bò, đôi dở hơi
      tart_trung thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 8

      Sau hôm đó, thỉnh thoảng năm người lại tụ họp chỗ, cùng nhau ăn bữa cơm. Gần ngày đó, Nguyên Tịch thường đến tìm An Nhiên, cùng nhau dạo phố, đương nhiên nhiều nhất vẫn là hỏi thăm chuyện về Ân Hạo.

      "Nguyên Tịch, thích Ân Hạo sao?"hai người đứng ở cửa hàng chọn quần áo, An Nhiên hỏi.

      " phải thích, mà là " vẻ mặt hạnh phúc tươi cười.

      Phụ nữ bây giờ dũng cảm, An Nhiên nghĩ đến bản thân, cho dù có dũng khí, sao chứ, có tư cách gì?

      "An Nhiên, xem Ân Hạo mặc cái này thế nào?" Nguyên Tịch cầm chiếc áo lông màu trắng lên hỏi An Nhiên.

      "Được, đồ chọn đều đựoc" ra hạnh phúc đơn giản như vậy, vì người mình mua quần áo, cũng có thể vui vẻ như thế.

      " thôi, tính tiến"

      "A, bà nội, bà nội, bên này"Nguyên Tịch hưng phấn vẫy tay với cụ già.

      Bà cụ tóc hoa râm, dẫn theo người hầu, chống gậy tới.

      "Đúng là Tịch nha đầu, lâu rồi thấy, càng lớn con càng xinh đẹp."

      An Nhiên cười với bà cụ "Chào bà nội"

      Nguyên Tịch giọng bên tai bà lão mấy câu, chỉ thấy đôi mắt bà lão sáng lên, đến trước mặt An Nhiên nhìn từ xuống dưới, hiểu ý cười."Cháu tên là gì?"

      "Bà nội, cháu là Dư An Nhiên"

      "Dư An Nhiên, tên rất hay, người cũng xinh đẹp, lại rất hiểu chuyện."

      Vẻ mặt An Nhiên khó hiểu, được khen nên hơi ngượng ngùng.

      "Bà nội" Nguyên Tịch kéo bà lão qua bên giọng kể lể. Thần sắc bà lão nhất thời bừng tỉnh, có vẻ hiểu ra.

      "Cháu , tối hôm nay ăn với bà nội bữa cơm, được ?"

      An Nhiên biết bà cụ trước mặt là ai, tưởng là bà nội Nguyên Tịch nên gật đầu "Được ạ"
      ...

      Vừa nghe thư ký , bà nội gọi điện báo, kêu Mạc Ngôn hôm nay bất luân thế nào cũng phải về ăn cơm chiều. cần nghĩ cũng biết khẳng định lại thúc giúc mau đem bạn về trình diện, hoặc là bà lại muốn tìm đối tượng giúp .

      Nghĩ ngợi lại thấy đau đầu, tuy rằng cùng An Nhiên ăn cơm vài lần, Nguyên Tịch và Ân Hạo cũng góp sức vun đắp giùm, nhưng bản thân và An Nhiên vẫn chút tiến triển, tuy vậy cảm thấy An Nhiên có vẻ cũng có ý với mình.

      Mạc Ngôn lái xe đến khu biệt thự Kính Hồ, đêm nay khác với mọi khi yên tĩnh cách lạ thường, xe vừa dừng lại, Lâm bá liền chạy ra đón" Thiếu gia, cậu về rồi." Lâm bá là quản gia nhà họ Đường, làm việc từ thời ông nội của Mạc Ngôn, cũng coi như là Nguyên lão tam triều.

      "Vâng, Lâm bá, hôm nay nhà có khách sao?"

      Ông đưa tay nhận lấy áo khoác từ Mạc Ngôn"Dạ đúng, thiếu gia, lão phu nhân dẫn theo vị tiểu thư trở về, bây giờ ở thư phòng lầu"

      Mạc Ngôn vừa nghe thấy thế, liền biết lần này bà nội gọi về, chắc chắn phải chuyện tốt.

      Bước vào đại sảnh, chỉ thấy bà nội nằm sô pha, nhìn Mạc Ngôn cười. Mạc Ngôn cũng cười lại, cả người đột nhiên cảm thấy hốt hoảng.

      "Bà nội, bà gọi cháu về có chuyện gì?' xong đến sô pha ngồi xuống.

      "Tiểu tử thối, bà nội có vịêc gì được tìm cháu sao?"

      "Được rồi, được rồi, bà nội,"

      "Hừ, bà nội hôm nay tha cho cháu."

      "Khoan , bà nội, cháu biết bà muốn gì, cháu đồng ý." đợi bà nội hết câu, Mạc Ngôn tỏ thái độ trước.

      "Cháu đồng ý cái gì, cháu biết bà muốn gì sao?"

      "Bà nội, bà cần tìm đối tượng cho cháu, cháu có người trong lòng rồi."

      Bà nội vừa nghe thấy thế, trong lòng dấy lên hi vọng, hi vọng kế hoạch có thể phát triển theo ý bà. Nghe Nguyên Tịch bảo bối tôn tử của mình thích tên An Nhiên, nhưng lại chần chừ chịu nắm bắt cơ hội, bà liền quyết định giúp thằng cháu phen.

      "Đừng coi bà nội cháu là trẻ con."

      Mạc Ngôn nóng nảy" vậy, cháu lừa bà, tin bà hỏi Cao Phong, Nguyên Tịch , bọn họ cũng biết,"

      Bà nội còn cố ý giả bộ tin, giống như muốn Cháu lừa ai đây" Vậy cháu xem kia tên gì, lát nữa bà gọi điện hỏi Tịch nha đầu"

      "Người trong lòng cháu tên là An Nhiên, Dư An Nhiên" rốt cục cũng ra.

      Bà nội lại nở nụ cười."Ha ha" hướng tới câu thang phía sau Mạc Ngôn " Cháu , nghe được ?"

      An Nhiên nghe Mạc Ngôn đến câu "Người trong lòng cháu tên là An Nhiên, Dư An Nhiên" ngây ngẩn cả người, trong phút chốc quên mất đây là nhà Mạc Ngôn, còn cả câu bất thình lình kia.

      Mạc Ngôn quay đầu nhìn thấy An Nhiên đứng ở cầu thang liền ngây dại, nửa ngày sau mới thốt ra câu"An Nhiên, , tôi..." biết phải gì cho phải, bây giờ mới hiểu được ra bà nội sớm biết, còn cố ý dò hỏi mình.

      ...

      đường trở về, hai người im lặng , bữa cơm này vừa khốn khổ vừa dài đằng đẵng. Trong xe chỉ nghe thấy tiếng hít thở.

      "Tôi..." hai người đồng thời mở miệng.

      Mạc Ngôn cười " trước ."

      "Tôi biết đó là nhà , hôm nay khi cùng Nguyên Tịch gặp bà nội, Nguyên Tịch cũng với tôi."

      Hóa ra là Nguyên Tịch, Mạc Ngôn còn tự hỏi, bà nội như thế nào lại biết An Nhiên. Hóa ra là chủ ý của bạn Nguyên Tịch, bất quá chủ ý này tốt.

      "Tôi cũng ngờ tới, bà nội mang về, đừng để ý, bà nội tôi là người như vậy. An Nhiên."

      "Hả?"

      "Lời của tôi hôm nay, là "

      An Nhiên trầm mặc, biết phải trả lời lại thế nào.

      Xe dừng trước nhà trọ của An Nhiên"Cảm ơn đưa tôi về, trở về sớm , đường cẩn thận."

      "An Nhiên" Mạc Ngôn xuống xe, giữ chặt An Nhiên ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy.

      Mạc Ngôn đặt cằm cổ An Nhiên, nhàng " An Nhiên, tôi muốn ở bên , để tôi chăm sóc cho , được ?"

      Rất lâu sau An Nhiên mới khẽ thốt ra ba chữ" Thực xin lỗi."

      Mạc Ngôn hít sâu hơi" Tôi chờ ." Ba chữ đơn giản, nhưng là hứa hẹn của đối với An Nhiên.

      An Nhiên về nhà, bật đèn, cứ ngồi như vậy, trong lòng rối loạn, từng tự nhủ trong lòng, cả đời nên dính vào tình này nọ. Trước kia cũng cự tuyệt vô số người, nhưng vì sao, hôm nay lại thấy đau lòng như vậy.
      tart_trung thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 9


      Ở phòng thay đồ, An Nhiên cảm thấy, mỗi ánh mắt đều như hướng về .

      Vừa mới tiến vào văn phòng, Dịch Quả chạy tới" Nhiên, phát triển tới bước nào rồi?"

      An Nhiên khó hiểu hỏi" Cái gì bước nào?"

      "Cậu còn giữ bí mật với chúng mình nữa, Nặc, đem chứng cớ ra , Nhiên bây giờ cậu thành người nổi tiếng rồi."

      An Nhiên nhận tờ báo Dịch Quả đưa cho, chỉ thấy hình ảnh cùng Mạc Ngôn gắt gao ôm nhau, chiếm trọn trang nhất. Thời điểm của bức ảnh là khi Mạc Ngôn đưa về mấy hôm trước. ngờ lại bị người khác chụp được.

      đầu trang in hàng chữ lớn" Thái tử gia của Quốc tế Kim Kiều cùng mỹ nữ tóc dài trong đêm, hai người tình ý miên man, ôm nhau thể chia lìa."

      Báo chí khoa trương, hận thể đem tám đời tổ tông An Nhiên đào bới kể ra, rằng An Nhiên sớm cùng Mạc Ngôn mến nhau, chỉ là gần đây mới nổi lên mặt nước. Bốn phía xôn xao.

      An Nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, làm người nổi tiếng khó.

      Giờ ăn trưa, Ân Hạo hỏi An Nhiên"Cục cưng, cùng Mạc Ngôn ở bên nhau?"

      An Nhiên liếc mắt." Ăn cơm của cậu , nhiều chuyện."

      "Cục cưng, nếu hai người ở bên nhau, tốt, Mạc Ngôn rất thích , chúng tôi đều nhận thấy được."

      "Tôi biết ấy thích tôi, nhưng tôi muốn."

      "Là vì Tiểu Mễ sao? Kỳ cần phải như vậy, ra phải lỗi của , dù gì cũng qua nhiều năm như vậy..."

      "Cậu đừng nữa, lo chuyện của mình là được, chuyện với Nguyên Tịch thế nào rồi?"

      "Tôi và bà xã vẫn rất tốt."

      Nguyên Tịch cùng Ân Hạo ở bên nhau, đôi dở hơi.

      Đến giữa trưa Mạc Ngôn mới biết được chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho An Nhiên. Treo điện thoại xong, Mạc Ngôn nở nụ cười, kỳ như vậy cũng phải tốt, muốn toàn bộ thế giới đều biết An Nhiên, An Nhiên là của . Mạc Ngôn biết người thích An Nhiên rất nhiều, rất nhiều phú gia công tử cũng muốn theo đuổi.

      Lễ phục màu xanh nước biển, kết hợp với áo choàng màu trắng. Tóc búi cao phía sau. Trang điểm tinh xảo, hơn nữa dáng người lại cao gầy, càng thêm động lòng người.

      Hôm nay là tiệc rượu cuối năm, An Nhiên chần chừ trước cửa phòng yến hội dám tiến vào, bỗng nhiên bàn tay đưa đến trước mặt , Mạc Ngôn mỉm cười"Chúng ta vào thôi"

      An Nhiên chần chờ lát, đưa tay cho Mạc Ngôn, tay ấm áp.

      Bọn họ vừa xuất , lập tức trở thành tiêu điểm, tin tức mấy ngày trước thể nghi ngờ, lại tăng thêm vài phần chân .

      Mạc Ngôn tựa hồ cảm giác được An Nhiên khẩn trương, cúi đầu nhìn " Đừng sợ, có tôi đây" hành động như vậy khiến người bên ngoài nhìn vào thấy thân mật.

      "An Nhiên" Nguên Tịch cũng đến, bộ dáng vẫn hoạt bát trước sau như .

      "An Nhiên, hôm nay xinh đẹp, đến tôi cũng thấy ghen tỵ."

      Ân Hạo lập tức phụ họa" Đúng vậy, cục cưng của tôi trước nay vẫn rất xinh đẹp"

      Mạc ngôn đứng ở bên ho khan hai tiếng.

      Nguyên Tịch trêu tức " Ân Hạo, chúng ta thôi, có người chê chúng ta to tiếng."

      xong hai người nhìn nhau cười, cùng rời .

      An Nhiên thích tình huống như vậy, tới nơi này mọi người đều đeo lớp mặt nạ. ràng thương trường đấu đá người sống kẻ chết, tại lại giả mù sa mưa gương mặt tươi cười đón chào.

      "Nghĩ gì vậy?"

      " có gì."

      Mạc Ngôn kéo tay An Nhiên nghiêm trang " An Nhiên, hôm nay đẹp quá, bây giờ tôi hối hận để Cao Phong gọi dự tiệc rượu." Ở đây ánh mắt đàn ông luôn vô tình cố ý nhìn về phía An Nhiên, Mạc Ngôn trong lòng thoải mái, muốn nhiều người nhìn trộm An Nhiên như vậy.

      An Nhiên theo Mạc Ngôn tiếp khách lúc, sau đó cả hai rời trước.

      Trước cửa khách sạn loạt đèn chiếu chói sáng khiến An Nhiên mở được mắt, hội truờng cho phép phóng viên truyền thông tiến vào, bọn họ đành chực ngay ngoài cửa.

      "Đường tổng, xin hỏi cùng Dư tiểu thư có quan hệ đương sao?"

      "Đường tổng, xin hỏi hai người mến nhau nhiều năm chưa, khi nào kết hôn?"

      An Nhiên bội phục sức tưởng tuợng của những người này. Mến nhau nhiều năm? Như vậy bọn họ cũng dám nghĩ?

      Mạc Ngôn bên ứng phó phóng viên, bên che chở An Nhiên, sợ đám đông xô đẩy làm ngã .

      "Tôi cùng Dư tiểu thư là quan hệ bạn bè, bất quá tại tôi theo đuổi ấy, các người nếu có vấn đề cần thắc mắc, tôi mở cuộc họp báo, nhưng tôi hi vọng có người quấy rầy An Nhiên, cám ơn."

      Được bảo vệ khách sạn giúp đỡ, hai người cuối cùng cũng xuống được đến xe.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :