1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 90

      Đứng trước cửa phòng Mạc Ngôn, Phỉ Nhi điều chỉnh chút cảm xúc, mắt đột nhiên long lanh nước, rồi lát sau lệ tuôn mặt.

      Mạc Ngôn nhìn khuôn mặt ướt nước mắt của Phỉ Nhi, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

      Phỉ Nhi giả mù sa mưa nức nở hai tiếng: "Ngôn, em mang thai." Trong lòng Phỉ Nhi tin chắc lúc này An Nhiên rồi, nên chỉ cần mình có thai với Mạc Ngôn, lí do gì Mạc Ngôn kết hôn với mình.

      Mạc Ngôn nâng cằm của Phỉ Nhi lên hỏi: " sao? Vậy định làm gì?"

      "Em muốn sinh con ra, em đứa con này." Vẻ mặt Phỉ Nhi như thể mình là người có tâm làm mẹ nhất đời.

      Lúc này Mạc Ngôn dùng tay đẩy Phỉ Nhi sang ghế sô pha bên cạnh : " hẳn biết tôi ghét nhất loại người phụ nữ tự cho mình là thông minh, dám diễn trò trước mặt tôi. cho là mang thai tôi rước vào nhà sao? quá ngây thơ rồi."

      "Sao có thể như vậy, em chỉ muốn thông báo cho biết em mang thai thôi."

      "Có lẽ chưa biết chuyện này. Kỳ tôi sớm thắt ống rồi. Mà cho dù tôi làm việc đó, cũng xứng làm mẹ của con tôi." Trong tâm của Mạc Ntgôn, đời này chỉ có An Nhiên mới có quyền mang con của . Cho nên từ nay về sau, trừ Ân Hữu ra, muốn có thêm đứa con nào nữa.

      Phỉ Nhi ngờ người đàn ông này lại có thể ra những lời như vậy. rất vất vả mới đến được bước này, đâu thể liền như vậy bỏ qua cơ hội. Mặc kệ thế nào, cũng phải trắng ra lần.

      "Ngôn à, em , em như vậy bởi em muốn mất . Em muốn ở lại cạnh ."

      Mạc Ngôn nhìn người phụ nữ chuyện với mình, tự phải thừa nhận ta rất giỏi diễn: " tôi sao? Sao tôi lại cảm thấy vị trí thiếu phu nhân của Đường gia nhiều hơn vậy?"

      Bị thẳng mặt như vậy, Phỉ Nhi có phần chưa biết ứng phó thế nào.

      Mạc Ngôn chỉ ra hướng cửa : "Cút"

      Phỉ Nhi đứng lên nhìn người đàn ông lạnh lùng đó, vẫn gắng hỏi lại: "Có phải bởi vì con đàn bà kia? ta đến thế sao? Nhưng cho biết, ta bỏ rồi, cùng người đàn ông khác rồi. Tại sao còn nghĩ đến em?"

      Lời của Phỉ Nhi lại động trúng vào nỗi đau trong lòng Mạc Ngôn. Đúng vậy, An Nhiên muốn bỏ , ấy muốn kết hôn. Sao mình còn hiểu ra chuyện đó chứ.

      Nhìn vội về phía Phỉ Nhi ra, Mạc Ngôn gọi giật lại: "Ngày mai tôi thông báo với giới truyền thông, tuần sau chúng ta kết hôn."

      " gì?" Phỉ Nhi dám tin vào những gì mình vừa nghe được nữa.

      " phải là muốn danh phận sao? Tôi cho , nhưng đừng bao giờ tới chuyện tình ." Nếu người phụ nữ kia tuyệt tình trước, vậy thể trách vô tình vô nghĩa. Dù sao cuối cùng vẫn phải kết hôn, nếu phải là An Nhiên, cưới ai mà chẳng được, có khác gì nhau đâu.

      mặt Phỉ Nhi lập tức lên nụ cười: "Tốt quá, em hiểu rồi, em về trước chuẩn bị." Hôm nay quả thực là thành công ngoài mong đợi rồi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 91

      Mạc Ngôn chưa vào đến trong nhà, Ân Hữu ào ra đón: "Ba!"

      Từ lúc thông báo chuyện kết hôn với ký giả xong, gương mặt của Mạc Ngôn đều lộ chút cảm xúc nào, chỉ có lúc này, nhìn thấy con, mới có chút nét cười.

      ôm Ân Hữu vào lòng: "Ngoan, con có nhớ ba ."

      Ân Hữu gật đầu như gà mổ thóc đáp lời: "Nhớ mà, nhớ rất nhiều. Ba, con cũng nhớ mẹ Nhiên Nhiên nữa, mình thăm mẹ ba."

      Nụ cười mặt Mạc Ngôn cũng thoát khỏi chút ngẩn ngơ. Làm sao được với con rằng mẹ bỏ cùng người khác, mẹ còn cần con nữa đây?

      Bà Đường tới, ôm lấy Ân Hữu : "Ân Hữu, bà nội có chuyện muốn với ba con, con lên lầu chơi với ông nội nha."

      "Vâng" Ân Hữu rất ngoan chạy thẳng lên lầu.

      Tay Mạc Ngôn khẽ nới caravat, ngả người ra ghế sô pha: "Mẹ, mẹ cần gì đâu, con mệt rồi." biết ba mẹ mình biết tin xong chắc chắn theo hỏi mà.

      Bà Đường đau lòng nhìn con trai mình, bà biết con bà chỉ có mình An Nhiên mà thôi, cứ tưởng lần này ta mang theo Ân Hữu trở về, hai người sớm hòa hợp lại, ngờ người phụ nữ kia vẫn nhẫn tâm từ bỏ Mạc Ngôn.

      "Con à, mặc kệ con làm gì, ba mẹ đều ủng hộ con."

      "Mẹ, người yên tâm, cưới người kia chỉ là vấn đề danh phận, có gì quan trọng."

      Trong lòng bà Đường vẫn còn điều muốn , nhưng nghĩ mãi vẫn chưa cất được lời.

      Mạc Ngôn cũng hiểu được lòng mẹ mình, thêm: "Mẹ à, con biết mẹ lo lắng chuyện gì. Nhưng dù con cưới ai nữa, Ân Hữu cũng là đứa con duy nhất."

      Việc Mạc Ngôn thông báo tổ chức hôn lễ vào tuần sau, như tiếng bom dội lên toàn thành phố W. Bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn ở W, các thiên kim tiểu thư, vừa nghe tin rơi lệ. Người đàn ông siêu đẳng số này cưới vợ.

      Tina đọc thấy tin Mạc Ngôn sắp kết hôn cùng Phỉ Nhi báo, tức giận đến run người, mạnh tay xé nát tờ báo. An Nhiên chỉ mới vài ngày, ta kết hôn với người khác.

      được, Tina càng nghĩ càng nhịn được chuyện này. Tại sao mọi khổ ải An Nhiên đều phải mình chịu đựng, ta đúng ra phải kết hôn với ấy. được, thể để chuyện này xảy ra, cho dù có khổ sở, ta cũng phải chịu cùng với An Nhiên.

      Tô Nghệ và Tina vội vàng chạy đến bệnh viện, thấy bác sĩ đứng ngay ngoài cửa phòng của An Nhiên: "Sao vậy?"

      Bác sĩ nặng nề : "Bệnh nhân bị suy nhược, nhưng được chữa trị như cầu. Bây giờ sốt cao, vi khuẩn thâm nhập vào máu thành ra phát triển rất nhanh. Tôi e rằng người nhà phải chuẩn bị tinh thần..."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 92

      Trì Phong kéo giữ Hiểu Lộ : "Em bình tĩnh chút."

      Gương mặt Hiểu Lộ mang theo vẻ quyết tâm, vẫn bước thẳng về phía trước: "Em muốn tự hỏi rể chuyện đó, em tin ấy lại lấy người phụ nữ khác." Tuy rằng An Nhiên kết hôn với Mạc Ngôn, nhưng bao năm nay Hiểu Lộ vẫn gọi rể, chưa bao giờ thay đổi.

      Hiểu Lộ hùng hổ đẩy cửa phòng làm việc của Mạc Ngôn, mấy thư ký bên ngoài cách nào cản được.

      " rể, cưới người kia sao?" Hiểu Lộ dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Mạc Ngôn hỏi.

      Mạc Ngôn trả lời, chỉ đưa cho Hiểu Lộ tờ báo, đó tin và Phỉ Nhi sắp kết hôn chiếm cả mặt báo lớn.

      Hiểu Lộ khách khí quẳng luôn tờ báo sang bên: "Em muốn coi tin từ báo, em muốn nghe tự ra, là thực muốn kết hôn với người kia sao?"

      "Em thấy rồi đó, muốn kết hôn với ấy." Mạc Ngôn biết cảm xúc bây giờ của bản thân như thế nào, chỉ bình thản ra.

      Hiểu Lộ vẫn mang vẻ mặt tin: "Vậy chị em đâu? Chị ấy phải làm sao bây giờ, hai chị phải rất tốt sao?" ràng trước đó lâu còn mang theo Ân Hữu cùng mọi người cùng nhau ăn cơm, sao đột nhiên lại thành như vậy.

      Nghe nhắc tới An Nhiên, Mạc Ngôn càng đau khổ, nên lời, bất đắc dĩ vẫn phải trả lời: "Về sau, ấy là ấy, , còn liên quan gì nữa."

      " , là vẫn còn hận chị ấy, thể nào tha thứ cho chị ấy, cho nên mới kết hôn với người khác. muốn trả thù chị ấy đúng ?"

      Ánh mắt Mạc Ngôn chợt lóe ra tia nguy hiểm: "Trì Phong, mau quản người của cậu , đừng làm tôi giận dữ, mang ấy ."

      Trì Phong kéo Hiểu Lộ lại, an ủi : "Em đừng náo loạn, tin Mạc Ngôn có nỗi khổ riêng."

      " ấy có nỗi khổ gì. Chẳng qua là thể tha thứ cho chị, là cố ý làm vậy."

      Nghe thấy lời của Hiểu Lộ, Mạc Ngôn khẽ cười đau khổ: "Tôi cố ý sao? Tôi tha thứ cho ấy được sao? Nếu mà quả như vậy tốt, tôi đau khổ như bây giờ. Đối với người từng làm tổn thương mình như vậy, tôi chỉ hận mình thể hận ấy. Cho dù biết trong lòng ấy có người khác, tôi vẫn cứ thế ấy."

      Hiểu Lộ nhìn Mạc Ngôn đau khổ như vậy, cảm thấy rất tin được: " rể, ... "

      "Các ngươi biết ? ấy muốn tôi buông tay, cả đời này muốn có quan hệ gì với tôi nữa." Mạc Ngôn đau đớn .

      " như vậy chính chị ấy bỏ sao?"

      Mạc Ngôn bất đắc dĩ gật đầu: " ấy muốn kết hôn với người khác."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 93

      giường bệnh, Tina ngồi bên, nắm lấy bàn tay trở nên rất gầy gò của An Nhiên, nhàng : "An Nhiên, chờ tôi, tôi nhất định mang Mạc Ngôn đến." xong liền đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

      Tô Nghệ đứng chờ bên ngoài, thấy Tina ra liền hiểu ý định của : "Em nghĩ đó là cách tốt nhất sao?"

      Tina im lặng hít sâu, quay lại nhìn kiên định gật đầu: "Đúng vậy, em nghĩ đó là cách tốt nhất. Cho dù lúc tỉnh lại ấy có hận em, cũng sao, em ra ."

      Tô Nghệ nhàng ôm lấy : "Được, với em. Chúng ta cùng ."

      "Cảm ơn , Tô Nghệ, cám ơn suốt mấy ngày nay luôn ở bên cạnh em." Tina cảm thấy mình càng lúc càng trở nên yếu ớt, muốn dựa vào người đàn ông này.

      "Đừng khách khí vậy, mình thôi."

      Hôm nay chính là ngày Mạc Ngôn kết hôn với Phỉ Nhi. Toàn bộ thành phố W ai ai cũng biết, trước cửa khách sạn Hoàng Đình – nơi sắp diễn ra hôn lễ – chật cứng người đứng ngoài muốn được xem tận mắt. Giới truyền thông khắp nơi, từ lớn tới , cũng đều tụ tập đầy khách sạn.

      Hôm nay Phỉ Nhi nghi ngờ gì chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất, làm sao có thể tưởng tượng được mình ngày trở thành thiếu phu nhân của Đường gia chứ. Chính ta cũng chưa dám tin ngày này lại đến nhanh như vậy.

      Tại khán phòng nơi diễn ra hôn lễ, biết bao doanh nhân đến, ai cố gắng nhân dịp này lấy lòng Đường gia. Hôn lễ này quả thực rất long trọng.

      Tina ngồi trong xe nhìn ra thấy ngay trước cổng khách sạn là đám lớn người tụ tập, rồi lại thấy tấm áp phích in hình Mạc Ngôn chụp với người phụ nữ kia to, thoáng nghĩ đến người đàn bà đáng thương nằm giường bệnh, chỉ dựa vào việc còn chút hơi thở mà biết ấy còn tồn tại, nắm tay ta vô thức co chặt lại, cương quyết.

      Hôn lễ bắt đầu cử hành, Phỉ Nhi cười tươi như hoa, rốt cục ta cũng đạt được ý nguyện gả vào Đường gia rồi, rốt cục cũng thành vợ của Mạc Ngôn. Còn trong long người của Đường gia lại có phần phức tạp khó tả. Hiểu Lộ cùng Nguyên Tịch, vẻ mặt quá vui mừng, cũng đủ tươi để đến lời chúc mừng với người phụ nữ kia được.

      Mọi người đều hướng ánh nhìn về phía sân khấu lớn, nhìn nhân vật chính dáng vẻ đầy hạnh phúc kia, thầm nghĩ ông trời khéo tác hợp, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

      Người chủ trì tuyên bố dâu chú rể có thể trao nhẫn cho nhau. Phỉ Nhi đưa bàn tay với ngón đeo nhẫn hơi vươn ra, Mạc Ngôn lại có vẻ ngơ ngác bần thần.

      "Ngôn" Phỉ Nhi giọng nhắc nhở.

      Lúc này Mạc Ngôn mới hồi phục tinh thần, tiếp nhận chiếc nhẫn từ tay Trì Phong. Nghĩ tới 7 năm trước, mình cũng tổ chức lễ đính hôn với An Nhiên, mà ngờ hai người cuối cùng lại thành đôi. cuối cùng vẫn rời bỏ , còn lại cưới người phụ nữ khác.

      Phỉ Nhi nhìn chiếc nhẫn kim cương sắp được lồng vào tay mình, khóe miệng lộ ra nụ cười thắng lợi.

      Tất cả các phương tiện truyền thông đều chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị ghi lại thời khắc quan trọng đó.

      "Chờ chút" giọng nữ thanh tao đột ngột cất lên.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 94

      Mọi người đều bị những lời này làm chấn động, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía lối vào của sảnh tiệc, nơi Tina và Tô Nghệ thẳng hướng sân khấu chính đến.

      "Ồ, đó có phải là Tina, người đột nhiên biến mất khỏi các kiện giải trí nhiều năm rồi ?" Những người làm lâu năm trong ngành truyền thông đều sớm nhận ra người phụ nữ vừa đến ấy là ai.

      "Nghe trước kia ấy cũng từng có quan hệ tình cảm với Đường tổng tài đó. Xem ra hôm nay có trò hay để coi rồi."

      " là ngoài ý liệu, nhưng là tin giật gân lắm đó, mau chóng đến chụp hình ." Các vị phóng viên nhiếp ảnh vội vã chuyển hướng máy về phía Tina.

      Tina vẫn buồn quan tâm đám người lao đến tranh nhau chụp ảnh của mình, vẫn mực hướng thẳng đến chỗ sân khấu lớn.

      Tất cả mọi người tất nhiên đều rất hiếu kì, ánh mắt tập trung vào mọi cử động của Tina, muốn xem rốt cục định làm gì đây.

      Tina cảm thấy hai nhân vật chính sân khấu lớn kia nhìn chướng mắt, khiến thoải mái chút nào. Vậy nên đường , tiện tay cầm lấy ly sâm banh, bước lên sân khấu, và động tác tiếp theo của thực khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, thoáng nghe đâu đó thanh của ngạc nhiên cố nén.

      hắt thẳng ly sâm banh vào mặt Mạc Ngôn. Mà Mạc Ngôn chưa kịp có phản ứng gì, nhận thêm cái tát vào mặt, thanh vang khắp phòng. Lòng bàn tay Tina đau rát, dùng hết sức lực của mình cho cái tát đó.

      Giới truyền thông tuy rằng phen khiếp sợ, nhưng cũng lắm kẻ liều mạng bấm máy, chụp được cảnh tượng khó phai này. Nhiều người vụng đoán, Tina là vì cam lòng bị đá nên cố ý đến gây rối giữa hôn thế này.

      Mạc Ngôn phẫn nộ nhìn Tina: " làm gì vậy? điên rồi sao?"

      "Đúng, tôi điên, chúng ta đều điên. , tôi, còn có An Nhiên, tất cả đều điên rồi." Trong đám người, rất nhanh có người phản ứng lại, cái người tên An Nhiên mà Tina nhắc đến là ai?

      Phỉ Nhi đứng cạnh đó chỉ vào mặt Tina : " ta là con điên, người đâu, đưa ta ra ngoài."

      Hai nhân viên bảo vệ đến tận nơi, chuẩn bị đưa Tina rời , bị Tô Nghệ ngăn lại .

      "Cái tát tai hồi nãy, là tôi thay An Nhiên đánh." Tina nhìn Mạc Ngôn .

      Mạc Ngôn vô duyên vô cớ bị Tina đánh ngay trước mặt bao người mà kịp chống đỡ, tuy phẫn nộ nhưng vẫn cố kiềm chế : " nếu điên đủ rồi tự cút cho tôi, đừng để tôi phải gọi người làm việc đó."

      Nghe xong câu của Mạc Ngôn, Tina đột nhiên cười ha hả, cười đến nỗi chảy cả nước, là cười An Nhiên ngốc nghếch, cười chính mình cũng ngốc nghếch. làm sao trước đây lại có thể say đắm người đàn ông như vậy.

      Những người có mặt ở đây đều hiểu chuyện gì, có điều dựa vào những gì xảy ra ở lần đính hôn trước đây tại bến cảng ai cũng biết An Nhiên là ai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :