1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 85

      " định gì? thẳng vào vấn đề ." An Nhiên ngờ đưa Ân Hữu về nhà trẻ lại bị người phụ nữ này nhìn thấy, theo suốt từ lúc ấy.

      Khoé miệng Phỉ Nhi khẽ nhếch : "Vậy tôi cũng thẳng. hãy rời xa Mạc Ngôn, rời khỏi thành phố W ." Phỉ Nhi nhận ra được Mạc Ngôn người phụ nữ này. Tuy ở ngoài mặt hành hạ, làm nhục ta, nhưng chỉ là vì ấy quá ta mà thôi.

      " tự tin vào bản thân như vậy sao? cũng thấy rồi đấy, ta rất hận tôi."

      "Tự tin hay là chuyện của tôi. Việc của là biến , thế thôi." Phỉ Nhi vẫn mực thẳng.

      An Nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, : "Vậy hay cũng là việc của tôi. còn việc gì nữa, tôi trước."

      "Tôi nghĩ còn lựa chọn nào nữa đâu. Nếu muốn thằng nhóc kia bị mọi người phát ra tốt nhất là hãy làm như tôi ."

      Cả người An Nhiên run lên: " biết được những gì?"

      Phỉ Nhi tỏ vẻ đắc ý: "Cái cần biết tôi biết. Thằng nhóc kia chính là con riêng của với Mạc Ngôn. cần hỏi sao tôi biết. Nếu theo lời tôi, tôi công khai với mọi người rằng nó là con rơi của Đường gia. nghĩ xem mọi người đối xử với nó thế nào." xong lại đắc ý cười.

      An Nhiên cho phép, cho phép kẻ khác làm tổn thương con mình. càng muốn con mình lớn lên phải mang nỗi ám ảnh trong tâm lí.

      "Đương nhiên, nếu theo đúng ý tôi, tôi khi thành Đường gia thiếu phu nhân rồi, hết lòng chăm sóc con của , đối với nó như con ruột của mình."

      " cho là có thể gả vào Đường gia sao?"

      "Chuyện đó cần xen vào. Việc duy nhất phải làm là biến mất, vĩnh viễn xuất nữa."

      An Nhiên nhớ lại những gì Phỉ Nhi vừa . Việc duy nhất có thể làm là rời . Đây dường như cũng là cách tốt nhất, ít gây tổn thương nhất với mỗi người.

      Ngày đó tưởng rằng mình chết, quay đầu nhìn lại những gì qua, tự thấy có cái ngọt ngào, có cái thống khổ, có cái bất đắc dĩ, nhưng chẳng còn quá để tâm nữa.

      người đến gần với cái chết, mới phát ra mình lưu luyến cái thế giới này đến thế nào. Có những người lại dám dám . An Nhiên chính là người như vậy. Lần này, đến lúc phải ra , đến nơi xa xa.

      An Nhiên mình đến rất nhiều chỗ, muốn lưu lại sâu trong đầu ấn tượng cuối cùng của mình về thành phố này. cũng trộm ngắm rất nhiều người từ phía xa, có người , có người , nếu có kiếp sau, chỉ mong được gặp lại mọi người.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 86

      Trong phòng họp, khí cực kì căng thẳng, lạnh như băng. Tất cả mọi người đều biết dạo này tâm trạng của tổng giám đốc rất tệ nên ai cũng cúi đầu thấp, chỉ sợ ngước lên cẩn thận phải chịu trận.

      Mạc Ngôn nhìn số liệu báo cáo trong tay : "Mấy người đều câm điếc hết rồi à?"

      Mấy ông trưởng phòng toát hết mồ hôi lạnh, trong long cầu nguyện tổng giám đốc đừng hỏi tới mình. Cái cảm giác này giống hồi học mà có bài nào làm được, chỉ cầu mong sao thầy giáo đừng gọi mình lên làm.

      Mạc Ngôn tức giận quẳng toàn bộ mớ giấy tờ vào người đàn ông đứng tuổi: "Ông giải thích ràng cho tôi."

      Trong lòng ông nọ nặng nề, xong đời rồi.

      Đột nhiên có tiếng di động vang lên, làm chấn động cả phòng họp, làm tan khí căng thẳng.Chẳng cần hỏi cũng biết là điện thoại của Mạc Ngôn. Trong hoàn cảnh này, còn ai dám mở máy di động nữa.

      Mạc Ngôn cũng thèm quan tâm ai gọi mình, thèm ngó tới, tiếp tục khiến mọi người xung quanh sợ hãi.

      Thư ký ngồi bên cạnh tưởng Mạc Ngôn nghe thấy tiếng điện thoại, mới cầm cái di động kêu bàn đưa cho : "Tổng giám đốc, điện thoại của ạ."

      Mạc Ngôn bực bội cầm điện thoại, vừa liếc qua màn hình sáng thấy hai chữ "Em ", vẻ mặt lập tức thay đổi, chuyển thành vui mừng, hưng phấn. Là An Nhiên gọi, là chủ động gọi cho .

      Mạc Ngôn lập tức : "Dừng họp". Tất cả người trong phòng họp tuy biết là ai gọi nhưng hết sức biết ơn người này. Nhất là người đàn ông đứng tuổi vừa bị Mạc Ngôn gọi.

      Điện thoại vang lâu, bên kia cũng chưa có người nhận, mà lúc An Nhiên định tắt lại thấy đầu dây vang lên giọng dửng dưng: "Alô."

      Mạc Ngôn cố gắng kiềm chế vui mừng trong lòng, cố làm ra vẻ tự nhiên: "Chuyện gì?"

      "Hôm nay có nhiều việc lắm ?" An Nhiên do dự lúc mới .

      Mạc Ngôn nghe được câu này, khóe miệng nhếch lên, là quan tâm , hỏi có bận việc này.

      Đợi nửa ngày cũng thấy Mạc Ngôn trả lời, An Nhiên gượng gạo : "Nếu bận rồi, thôi vậy."

      "Tôi bận, có việc gì?"

      "Buổi tối em đợi về ăn cơm." Giọng An Nhiên lí nhí.

      "Được, vậy ." Xong Mạc Ngôn lập tức tắt điện thoại, chỉ sợ mình kìm được cười to ra tiếng. Là An Nhiên của chờ về ăn cơm mà.

      Tắt điện thoại xong, An Nhiên quay sang nhìn Phỉ Nhi: "Tôi chỉ muốn thêm tối nay thôi, sau đó vĩnh viễn rời ."

      Phỉ Nhi liếc nhìn : " tốt nhất được làm được, nếu hậu quả tự biết đấy"

      An Nhiên bắt đầu chuẩn bị bữa tối, hi vọng mình trong phần đời ngắn ngủi còn lại, được 1 lần hết lòng nấu cho người mình bữa cơm ngon.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 87

      Mạc Ngôn mãi đến 9 giờ mới về nhà, nhưng trời biết là ngay lúc nhận được điện thoại của An Nhiên, chỉ hận thể lập tức bay về ngay. được, được tỏ ra mình quá như vậy được, kìm mãi mới đến 9 giờ tối.

      Nhìn thấy bàn đầy đồ ăn, rồi lại thấy ngủ gục sô pha, trong lòng Mạc Ngôn bỗng thấy rung động. bước đến cạnh , lẳng lặng đứng ngắm người mình rất ấy. càng lúc càng gầy, nhìn qua mảnh mai đến vậy nhưng vẫn chút ảnh hưởng đến vẻ đẹp của , vẫn khiến nao lòng như trước.

      Mạc Ngôn kìm nổi vươn tay vuốt ve khuôn mặt An Nhiên: "Vì sao, vì sao em chịu ở lại bên , vì sao người em lại phải là ?"

      Cảm nhận thấy có người, An Nhiên chậm rãi mở to mắt: " về rồi, xin lỗi em ngủ quên mất." rồi An Nhiên vội đứng lên đến chỗ bàn ăn.

      "Đồ ăn nguội rồi, để em hâm lại."

      " cần." Mạc Ngôn tự ngồi xuống ăn cơm.

      An Nhiên gắp đồ ăn chuẩn bị để vào trong bát , lại bị câu của Mạc Ngôn làm khựng lại.

      "Tôi ăn tôm." Mạc Ngôn mặt chút thay đổi, nhìn .

      An Nhiên ngập ngừng dừng đũa gắp con tôm giữa chừng rồi rút về: " xin lỗi, em biết ăn được tôm."

      Mạc Ngôn ngừng lại, nhìn An Nhiên: " biết được gì chứ?"

      An Nhiên lúc này mới nhận ra hiểu đến thế nào. Hai người cứ thế ngồi ăn với nhau tiếng nào, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng.

      " bảo tôi về nhà ăn cơm, phải chỉ có như thế chứ." Sau khi ăn xong Mạc Ngôn hỏi, biết vì sao vẫn cứ có dự cảm xấu nên rất muốn biết An Nhiên định gì.

      An Nhiên cắn môi, biết nên mở lời thế nào, nhưng chuyện này thể .

      "Em phải , đến nơi rất xa, quay lại nữa. "

      Trong con mắt sâu thẳm của Mạc Ngôn lại dấy lên lửa giận: "Tôi rồi, đừng mơ tưởng." Tâm trạng vui mừng, chờ mong của bị những lời này của An Nhiên làm tan biến. Người đàn bà này làm tất cả cũng chỉ vì muốn buông tha.

      An Nhiên ngẩng đầu gắng gượng nhìn thẳng vào mắt , chút trốn tránh: "Tôi muốn kết hôn, tôi kết hôn với ấy. Bất kể định làm gì, định đối phó với tôi ra sao tôi cũng nhất định ra ."

      Mạc Ngôn còn nghe đoạn sau An Nhiên gì, chỉ nghe thấy muốn kết hôn với người khác.

      "Vì sao? Vì sao? nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?" Mạc Ngôn hét lên với An Nhiên.

      An Nhiên trả lời, hai mắt mở to nhìn sang chỗ khác, rất sợ mình kiềm được lại rơi nước mắt nữa.

      " trả lời , trả lời tôi . Là tôi còn chưa đủ sao?" Giọng của Mạc Ngôn hơi nghẹn ngào.

      Chính là vì quá em, An Nhiên muốn phải thấy Mạc Ngôn đau đớn, khổ sở khi chết .

      " , tôi ? Chỉ cần chút thôi cũng được." Câu hỏi của Mạc Ngôn tựa như lời van xin.

      Im lặng, vẫn là im lặng, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh đáng sợ.

      Mạc Ngôn khẽ cười giễu chính mình: "Tôi biết, muốn được tự do. Từ nay về sau, chúng ta coi như có quan hệ, là hai đường thẳng song song, bao giờ giao nhau nữa."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 88

      Mạc Ngôn lao xe , trong đầu cứ vang lên câu muốn kết hôn của An Nhiên. hiểu, lời thề son sắt vĩnh viễn lìa xa ngày trước rốt cục là gì, chẳng lẽ đều là ảo giác.

      muốn hận , muốn trả thù An Nhiên, nhưng làm được. Biết từng phản bội , biết trong lòng có hình bóng người đàn ông khác, vẫn nhịn. cần gì cả, chỉ cần An Nhiên có thể ở lại bêna nh là đủ rồi.

      Nhưng ngay cả chút ước muốn đó cũng thực được, vẫn muốn mau chóng ra đến thế. Nghĩ vậy, Mạc Ngôn đau khổ hét lên tiếng, chính lúc này đây muốn trả thù, muốn mình có thể dửng dưng với .

      An Nhiên sắp xếp mọi thứ xong xuôi, giao chìa khóa cho Phỉ Nhi: "Tôi làm đúng ý , hi vọng cũng tuân thủ đúng lời hứa của mình."

      Phỉ Nhi nhìn chìa khóa trong tay, đắc ý nở nụ cười: "Yên tâm, tôi làm được."

      An Nhiên lư luyến nhìn lại lần nữa nơi hai người từng sống với nhau. "Hãy hết lòng Mạc Ngôn, đối xử tốt với Ân Hữu. Nếu làm được như vậy, tôi có thành ma cũng tha cho ." Hai người quan trọng nhất cuộc đời tôi, vĩnh biệt.

      Những ngày cuối của cuộc đời mình, chẳng còn ai cùng ngắm mặt trời lặn rồi mọc, ngắm mây trôi lững lờ. An Nhiên còn nhớ Tina từng hỏi có tin vào số phận ? tin, nhưng khuất phục nó. Nhưng chứng minh, sai rồi. Làm sao người ta có thể chống lại cái gọi là vận mệnh chứ.

      Người cần gặp phải gặp, người cần ra phải , có lưu luyến đến mấy cũng chẳng thay đổi được gì. An Nhiên kéo hành lý phố phường náo nhiệt, trong lòng chua xót. Chỉ cần những người thương được hạnh phúc, có bị người đời chỉ trích, dù có chết , cũng cam lòng.

      Nhận được điện thoại của An Nhiên, Tuyên Nguyên lập tức lái xe tới, trông thấy ngồi bên vệ đường, cả người lạnh run. Bây giờ là đêm mùa thu, gió rất lạnh, An Nhiên có vẻ khoẻ.

      "An Nhiên" Tuyên Nguyên đỡ dậy, cả người nóng bừng bừng.

      Tuyên Nguyên ôm lấy An Nhiên, vội đưa vào trong xe, lái như bay đến bệnh viện. Mạc Ngôn ngồi ở trong chiếc xe khác, nhìn thấy tất cả, rốt cục cũng rồi sao?

      Tô Nghệ và Tina nhanh chóng tới bệnh viện, lúc vừa nhìn thấy Tuyên Nguyên, Tina theo bản năng rùng mình: "Là ?"

      Tuyên Nguyên vẻ hối lỗi nhìn Tina, gì.

      Tina có vẻ rất kích động: " tới làm gì, bọn tôi đến mức này rồi, còn gì đáng để hại nữa đâu."

      " xin lỗi." Năm đó đều là lỗi của .

      "Xin lỗi có ích gì, câu xin lỗi ấy khỏe lại sao? chết sao?" Tina dùng cả hai tay đánh mạnh vào Tuyên Nguyên.

      Tô Nghệ ôm lấy Tina: "Đừng như vậy, bình tĩnh lại ."

      Tina tựa đầu lên vai Tô Nghệ khóc: " ấy sắp chết, An Nhiên sắp chết rồi."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 89

      Tuyên Nguyên đưa cho Tina ly cà phê: " về nghỉ ngơi , 3 ngày nay nghỉ tí nào rồi, để tôi ở đây được rồi, có việc gì báo biết."

      Tina cầm ly cà phê : "3 ngày rồi ư, nghĩ ấy có còn tỉnh lại được nữa ?" Bác sĩ vi khuẩn thâm nhập vào hệ tuần hoàn máu của An Nhiên, ình hình rất nghiêm trọng. Đa số các tổ chức tế bào trong cơ thể bị phá huỷ, liên tục sốt cao như vậy có lẽ khó tỉnh lại.

      Tina hít hơi sâu, tiếp tục : " biết ? Lúc đầu, tôi rất ghét An Nhiên bởi vì tôi hâm mộ ấy, ghen tị với ấy. Vì sao trong mắt Mạc Ngôn chỉ có mỗi An Nhiên. Nhưng rồi sau nay tôi hiểu, ấy là người con tốt, ấy xứng đáng được người như vậy thương."

      Nhìn người nằm giường bệnh, rồi nhìn Tina khóc, Tuyên Nguyên càng thêm áy náy: " xin lỗi." Nếu có thể, tình nguyện đổi tính mạng mình cho An Nhiên.

      "Tất cả đều muộn, dù có bao nhiêu câu xin lỗi, bao nhiêu nước mắt cũng cứu được ấy nữa rồi." Tina nắm tay An Nhiên, nhàng .

      Rồi đột nhiên Tina đứng thẳng dậy, như là nhớ ra chuyện gì rất quan trọng: " được, tôi phải tìm Mạc Ngôn, phải cho ấy biết tất cả, tôi thể để An Nhiên chết như thế được."

      Tuyên Nguyên giữ chặt Tina lại: " thể , nếu ra mọi việc chẳng phải tất cả những điều An Nhiên làm đều thành vô nghĩa sao. ấy thà chết trong yên lặng là bởi muốn Mạc Ngôn biết, là vì muốn ta đau khổ."

      "Nhưng tôi làm được, làm được."

      Tuyên Nguyên an ủi Tina, đợi Tô Nghệ tới bệnh viện, mới giao Tina cho ta: "Phiền đưa ấy về nhà, nghỉ ngơi cho tốt."

      Tô Nghệ nâng Tina dậy: "Theo tôi về nhà được ?"

      Tina gì, mực lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Nhiên giường đeo máy dưỡng khí.

      "Nếu An Nhiên tỉnh dậy, trông thấy thế này, ấy còn đau lòng hơn." Tô Nghệ nhàng lau nước mắt mặt Tina.

      Cuối cùng Tina khẽ gật đầu, theo Tô Nghệ về trước.

      Tuyên Nguyên ngồi lên giường bên cạnh An Nhiên, khẽ vuốt lên khuôn mặt còn hồng hào kia: "An Nhiên, em ngủ suốt mấy ngày rồi, em định tỉnh lại sao? Em lưu luyến gì sao? Hãy nghĩ tới Mạc Ngôn, nghĩ tới Ân Hữu, xin em mau tỉnh lại được ?"

      Tuy rằng An Nhiên còn hận Tuyên Nguyên nữa, sớm tha thứ cho nhưng Tuyên Nguyên cả đời này cũng thể tha thứ cho bản thân mình. Nếu An Nhiên chết, biết mình phải làm sao nữa, lấy cái chết để tạ tội cùng sao? Hay là mang theo gánh nặng trong lòng, sống cho hết cuộc đời?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :