1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 80

      Người đàn ông cứu An Nhiên tên là Tô Nghệ, người khá tốt bụng. Tina tiễn Tô Nghệ ra cửa: "Cảm ơn đưa An Nhiên đến bệnh viện."

      Tô Nghệ mỉm cười: "Đừng khách sáo, người khác ở vào hoàn cảnh đó cũng làm vậy thôi. Thôi vậy được rồi, tôi về đây, mau trở lại phòng bệnh . ấy chắc sắp tỉnh đấy. Có việc gì cứ gọi cho tôi."

      "Vâng, cám ơn." xong Tina vội xoay người vào bệnh viện.

      Nhìn nằm giường, Tina thở dài, mở xem túi của An Nhiên, thấy chẳng có gì giá trị lắm, nhưng có ngăn kéo , bên trong hình như là mảnh báo gì đó.

      Đó là tấm ảnh chụp, mà thực ra cũng thể gọi là ảnh. Nó chỉ là bức hình được cắt ra từ tờ báo. Tấm hình chụp Mạc Ngôn ôm An Nhiên dưới ánh đèn đường mờ nhạt tối nọ khi đưa về nhà, được chụp từ 7 năm trước.

      Lúc ấy An Nhiên còn tức giận kẻ chụp ảnh lén đó, đâu ngờ 7 năm sau chỉ vì tấm hình ra hình này lại suýt nữa mất mạng.

      Cảm giác An Nhiên tỉnh, Tina vội vàng đem bỏ lại tấm ảnh vào ngăn của túi.

      " tỉnh rồi hả, An Nhiên." Tina điều chỉnh vẻ mặt của mình.

      An Nhiên nhìn thoáng qua cánh tay mình, toàn bộ mặt của tay bị trầy, máu vẫn rỉ từ các vết trầy đó.

      " muốn uống nước ?"

      " cần. Cái túi..." An Nhiên nhìn nhìn bốn phía, chưa xong Tina đáp lời.

      "Nó hả?" Tina chỉ vào cái túi ở cạnh.

      Tina nhận ra An Nhiên ngay lúc trông thấy cái túi, khóe miệng có hơi giãn ra, ngốc nghếch này thực khiến người ta đau lòng.

      "Vì sao ra ?" Tina ngồi cạnh An Nhiên hỏi.

      An Nhiên trong lòng sửng sốt: " gì thế, cái gì cơ?"

      Tina dốc hết đồ trong túi xách của An Nhiên ra giường: "Bây giờ hiểu rồi chứ? Còn định giấu giếm tới khi nào?"

      " biết cả rồi." An Nhiên tỏ ra bình thản.

      "An Nhiên, sao luôn ngốc thế chứ, lại định tiếp tục trốn , mình chờ chết sao."

      An Nhiên gì, cam chịu. thừa nhận, quả nghĩ như vậy, muốn liên lụy đến người , chỉ muốn im lặng ra .

      Tina vừa bỏ mấy lọ thuốc vào trong túi, vừa : "An Nhiên, tôi để làm vậy nữa, lần này, tôi làm người đứng nhìn nữa."

      Nhìn Tina lấy điện thoại di động ra, An Nhiên sốt ruột, bất chấp tay bị vướng bởi mấy dây truyền dịch, giữ chặt tay của Tina lại: "Tina, đừng mà, tôi muốn cho ấy biết."

      Nhìn ánh mắt cầu xin của An Nhiên, Tina lưỡng lự buông di động.

      "Tôi có thể , nhưng phải hứa với tôi điều trị đàng hoàng." Tina nhìn An Nhiên nghiêm túc .

      An Nhiên ra sức gật đầu, chỉ cần cho Mạc Ngôn biết là được rồi.

      "Thôi nghỉ , tôi mua thức ăn cho."

      Tina ra khỏi phòng rồi, An Nhiên vội lấy tấm hình trong túi ra. Trong ảnh là ôm Mạc Ngôn dưới ánh đèn đường, mái tóc dài mềm mại xõa ra. Mọi thứ vẫn còn rất trong tâm trí .

      Đây là tấm hình duy nhất chụp hai người với nhau mà có.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 81

      Trong quán bar, Mạc Ngôn cứ thế liên tục uống rượu. cố chịu đựng tìm người con kia, cố nghĩ đến .

      Phỉ Nhi uốn éo cái eo đến cạnh : "Ngôn, chúng ta về nhà ."

      Cả tuần nay Mạc Ngôn đều ở chỗ Phỉ Nhi, nên tin chắc Mạc Ngôn có tình cảm với mình rồi.

      "Cút." Mạc Ngôn hề lưu tình đẩy Phỉ Nhi ra, mình về phía cửa.

      Phỉ Nhi hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Ngôn bỏ , rồi ngày người đàn ông này thuộc về mình.

      Mạc Ngôn thể nào khiến mình trở nên vô tình như người kia được, nhớ , muốn gặp .

      Nhưng khi mở cửa ra, cả nhà tối đen. Bật đèn lên cũng thấy ai. Mạc Ngôn tự cười giễu, quả nhiên chờ mình, chắc ta đến chỗ thằng đàn ông kia rồi.

      Người trong công ty trông thấy Mạc Ngôn đột nhiên thấy rùng mình. Mạc Ngôn liền tuần đến làm, giờ xuất lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

      Mạc Ngôn thẳng đến chỗ thư ký hỏi: "Dư An Nhiên đâu?"

      " ấy chưa đến." Thư ký cẩn thận trả lời.

      Mạc Ngôn giận dữ nghiến răng ra lệnh: "Gọi điện thoại, bảo ta lập tức vác xác đến đây."

      Ở nhà đợi suốt đêm, Mạc Ngôn trong lòng vô cùng tức giận đến công ty, ngờ người đàn bà chết tiệt này còn chưa tới.

      "Tổng giám đốc." thư ký vào phòng tổng giám đốc.

      "."

      "Dư tiểu thư mấy ngày nữa đến nộp đơn xin nghỉ việc."

      "Cái gì?" Mạc Ngôn gầm lên giận dữ khiến thư ký sợ run.

      " ra ngoài trước ." ngờ ta mau chóng tìm cách rời khỏi mình như vậy. cảm giác sợ hãi dâng lên trong .

      Nghĩ đến đó, Mạc Ngôn vội rút di động ra, thuần thục nhấn số.

      Nhìn di động ngừng kêu, An Nhiên chậm chạp dám nhận. biết phải gì với nữa.

      "Nghe , chẳng lẽ định trốn cả đời." Tina cầm điện thoại di động đưa tới chỗ .

      Cả đời, nếu còn có cả đời, cho dù là trốn , vụng trộm nhìn , cũng nguyện ý.

      Ý thức được mình sai, Tina an ủi : "Đừng suy nghĩ nhiều được ? phải an tâm chữa bệnh, khỏe lại thôi." Vì sao người tốt đều có kết cục tốt đẹp vậy.

      Điện thoại ngừng lại vang, vang lại ngừng, An Nhiên chậm rãi cầm lấy: "Alô."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 82


      Tina khẽ xua tay : "Thôi tôi về trước, sợ đến lúc gặp ta rồi kìm được mà ra mất."

      "Ừ, cẩn thận."

      Lúc Mạc Ngôn tới phòng bệnh của An Nhiên, nhìn thấy cánh tay trầy trụa khắp nơi, các vết thương vẫn còn tấy đỏ thực rất đau lòng. Tuy muốn trả thù , tra tấn , nhưng khi nhìn thấy bị thương lại lo lắng, đau long hơn ai hết.

      An Nhiên vừa định nhổm dậy lấy bình nước đầu giường, bàn tay đưa ly nước tới cho .

      ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có biểu lộ gì mặt: " tới rồi à."

      " làm sao lại bị vậy?" Mạc Ngôn chú ý nhìn các vết thương của , này này rốt cuộc sao đây, vài ngày gặp biến mình thành thế này.

      An Nhiên uống nước rồi để cốc lại bàn: " cẩn thận trượt ngã thôi."

      Mạc Ngôn có đôi khi muốn tự tay bóp chết người con này, luôn có thể dễ dàng khơi mào lửa giận trong . Cái bộ dáng tôi làm sao kia lại làm cho người ta vô cùng tức giận. Bản thân nghe tin ở bệnh viện tim muốn nhảy ra ngoài, còn lại thèm quan tâm.

      "Vì sao gọi điện thoại cho tôi?" ta cần mình, muốn dựa vào mình. Ở trong lòng , có lấy chút trọng lượng nào sao? Cho dù biết nếu về chỉ đêm khiến hiểu lầm, tức giận, với cũng chẳng sao cả ư?

      "Cũng có gì nghiêm trọng, nên muốn phiền ." An Nhiên cứ nghĩ Mạc Ngôn mau bỏ về, ai ngờ lại cứ nán lại. sợ Mạc Ngôn biết , biết còn sống được bao lâu nữa.

      Người phụ nữ chết tiệt này, nằm liệt giường rồi còn dám có gì nghiêm trọng, muốn phiền mình.

      "Dư An Nhiên, nghe cho đây, tốt nhất nên tự biết mà cẩn thận chút. Đừng để tôi nhìn thấy như thế này lần nữa." ràng rất lo lắng cho ra lời lại thành như thế.

      Vừa lúc này bác sĩ cùng y tá vào kiểm tra: " Dư, hôm nay cảm thấy thế nào." Bọn họ đều biết An Nhiên còn sống được bao lâu nữa.

      Đến lúc nhìn thấy Mạc Ngôn, cả nhóm y tá đều có vẻ hưng phấn: "Trời ạ, chính là thái tử của tập đoàn tài chính Đường thị phải ạ, người thực bên ngoài còn tuấn tú hơn tivi nhiều."

      Bác sĩ ho khẽ tiếng, ý nhắc nhở các y tá, xong đến chỗ Mạc Ngôn đưa tay ra: "Xin chào, Đường tổng. Tôi là bác sĩ điều trị của Dư."

      Mạc Ngôn cũng đáp lễ vươn tay: "Xin chào, tôi là chồng chưa cưới của ấy, ấy sao chứ?"

      "Trời ạ, Dư là vợ chưa cưới của Đường tổng sao, là hạnh phúc quá ." Các y tá kìm được lại nhao nhao lên.

      "Máu chảy nữa rồi, các vết thương cũng dần khép miệng. Nhưng..." Bác sĩ còn chưa xong, An Nhiên ngắt lời.

      "Bác sĩ, tôi chú ý." Ánh mắt giống như , xin bác sĩ đừng ra.

      Bác sĩ dường như cũng hiểu được ý của : "Được rồi, vậy nghỉ ngơi cho tốt, nhớ là nhất định được để miệng vết thương bị nhiễm trùng đấy." Trước đó bác sĩ cho An Nhiên biết, nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng gặp nguy hiểm đến tính mạng.

      Bác sĩ rồi, An Nhiên nhìn Mạc Ngôn: "Sao lại tôi là vợ chưa cưới của ?"

      "Chẳng lẽ đúng sao? chớ quên bảy năm trước chính là vợ tôi."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 83

      Nửa năm, bác sĩ còn nhiều nhất là nửa năm. sợ chết, chỉ sợ mình thực được những điều từng hứa khi còn sống. còn biết bao nhiêu tâm nguyện chưa hoàn thành.

      muốn nhìn thấy Ân Hữu học lên tiểu học, trung học, đại học. Muốn nhìn Ân Hữu cưới vợ sinh con. muốn nhìn thấy người đàn ông sống hạnh phúc, vui vẻ.

      " lại ngơ ngẩn gì nữa." Mạc Ngôn phát từ ngày An Nhiên xuất viện thường xuyên ngẩn người, thất thần.

      được, Dư An Nhiên, mày thể cứ dây dưa mãi với ấy. Nếu thể đem đến hạnh phúc cho ấy, nếu thể hứa hẹn lâu dài, phải quyết tâm dập tắt hi vọng của ấy .

      "Tôi muốn nghỉ việc, sau đó chuyển khỏi nơi này."

      Mạc Ngôn lập tức bỏ giấy tờ tay xuống: " gì? Lặp lại lần nữa xem."

      " phải nghe rồi sao? Còn hỏi lại làm gì nữa?" Có đến bao nhiêu lần đáp án cũng vẫn thế mà thôi. Em muốn sau này phải đau khổ nên bây giờ nhất định phải tuyệt tình.

      "Tôi rồi, Dư An Nhiên, cả đời này chỉ có thể ở cạnh tôi. Muốn chết cũng phải chết cạnh tôi. Cho nên quên chuyện bỏ ."

      "Lần này lại muốn thế nào? hận tôi, tại sao lại để tôi , cho khỏi cần phiền lòng." An Nhiên đột nhiên nhớ lại ngày đính hôn của 7 năm về trước.

      Mạc Ngôn đập mạnh tay lên bàn: " muốn rời khỏi tôi nhanh như vậy là muốn mau chóng tìm thằng đàn ông kia chứ gì?" Tiếng gầm của bao trùm cả căn phòng.

      "Đúng vậy, ấy là người tôi nhất đời này. Tôi rất muốn mau chóng đến bên ấy." Cứ như thế, hãy hận em . Lúc này An Nhiên cuối cùng cũng hiểu được Avion năm đó bất đắc dĩ đến thế nào mới phải rằng mình có người khác ngay trước mật người .

      Mạc Ngôn nghĩ mình đánh An Nhiên, nhưng bàn tay đó lại càng như tự đánh mình, khiến đau đớn.

      An Nhiên ôm nửa mặt bị Mạc Ngôn đánh đến tê rần, có chút đau, lại có chút vui mừng. Như vậy liệu có phải rằng Mạc Ngôn rất hận , rất nhanh quên .

      Phỉ Nhi rất kinh ngạc, được mà lo sợ trong lòng, bởi vì ta biết Mạc Ngôn trước giờ chưa từng đưa phụ nữ về nhà qua đêm.

      Còn An Nhiên tuy hi vọng Mạc Ngôn hoàn toàn quên mình nhưng khi thấy Mạc Ngôn đưa người phụ nữ khác về nhà, trái tim vẫn rất đau đớn.

      Vừa trông thấy An Nhiên, Phỉ Nhi có phần lo sợ. Người phụ nữ này quả nhiên có quan hệ bình thường với Mạc Ngôn, xem ra ta chính là mẹ của đứa con riêng kia.

      Ngay trước mặt An Nhiên, Mạc Ngôn bắt đầu hôn Phỉ Nhi, vừa hôn vừa kéo ta từ phòng khách vào phòng ngủ, cửa phòng mở rộng. Tiếng rên rỉ mất hồn của đàn bà, tiếng thở dốc mạnh của đàn ông tựa như con dao nhọn đâm thẳng vào tim An Nhiên.

      Người đàn ông mình vui vẻ cũng người đàn bà khác ngay trong căn phòng bọn họ ở bên nhau, chiếc giường họ ngủ cùng nhau. An Nhiên muốn chạy trốn, muốn khỏi nơi này, nhưng lại thể. phải tỏ ra hoàn toàn dửng dưng, lãnh đạm, rằng cần.

      Khi gian yên tĩnh trở lại, Mạc Ngôn với Phỉ Nhi: "Từ giờ em hãy đến đây ở."

      Nếu An Nhiên chắc chắn quan tâm đến chuyện này. Thực trong lòng vẫn ôm tia hi vọng rằng khóc, giận dữ trách mắng, thậm chí cố tình gây cũng được.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 84

      "Cháu muốn gặp ông chủ của các ." Ân Hữu ra vẻ người lớn với tiếp tân của công ty.

      tiếp tân nhìn cậu nhóc khá giống sếp mình, có phần khó xử. Sếp còn chưa kết hôn, sao có con lớn vậy được. Nhưng nếu phải là con sao lại giống nhau đến vậy chứ?

      "Cháu à, chỗ này phải chỗ để chơi đâu, mau về nhà ."

      "Cháu muốn gặp ông chủ của các ." Ân Hữu cũng hết cách rồi, cậu lâu lắm chưa được gặp mẹ Nhiên Nhiên. Ông nội, bà nội cứ lấy cớ chịu đưa cậu gặp mẹ nên cậu đành phải tự mình trốn khỏi nhà trẻ đến tìm cha.

      Cả đại sảnh đông người đều bị cậu thu hút: "Là con ai vậy, sao lại có người lớn cùng."

      Đúng lúc Phỉ Nhi định vào văn phòng tìm Mạc Ngôn, liếc mắt cái nhận ra Ân Hữu chính là con trai .

      Phỉ Nhi ngồi xổm xuống nhìn Ân Hữu: "Cháu à, cháu tìm ai?"

      Ân Hữu thực thích cái trang điểm đậm này, thèm để ý đến ta, quay đầu sang chỗ khác.

      Phỉ Nhi trong lòng rất tức giận, nếu nghĩ đến vị trí thiếu phu nhân của Đường gia, ta chẳng việc gì phải quan tâm đến thằng oắt này.

      " cho biết cháu tìm ai, dẫn cháu ." Phỉ Nhi cố gắng nở nụ cười.

      Nếu là đứa trẻ khác chắc chắn hẳn rất vui mừng ra rồi, nhưng Ân Hữu lại bị Phỉ Nhi lừa: " cần đưa , cháu tự được."

      Đúng lúc đó An Nhiên ôm chồng tài liệu bước ra từ thang máy, Ân Hữu tinh mắt nhìn thấy thấy liền lao ngay tới: "Nhiên Nhiên." rồi ôm cứng lấy chân .

      "Ân Hữu, sao con lại tới đây, hôm nay con học sao?" Vừa An Nhiên vừa bỏ chồng tài liệu trong tay xuống.

      May mà Ân Hữu gọi là mẹ An Nhiên nên mọi người cũng để ý, dần dần bỏ hết, họ chỉ nghĩ An Nhiên là người thân của cậu nhóc thôi. Nhưng Phỉ Nhi càng chắc chắn rằng An Nhiên chính là mẹ của tiểu quỷ này — đứa con riêng của Mạc Ngôn.

      "Con nhớ mẹ nên mới đến đây. Mẹ chẳng đến thăm con gì cả." Xem ra Ân Hữu rất nhớ An Nhiên, cậu vì sao mẹ lại đến thăm mình.

      Nhìn con, An Nhiên cảm thấy có lỗi, sinh con ra mà lại thể ở bên con được.

      "Mẹ xin lỗi, Ân Hữu, sau này mẹ thế nữa, thường xuyên đến thăm con mà."

      An Nhiên đưa Ân Hữu đến cửa nhà trẻ, nghe tiếng Mạc Ngôn giận dữ gào lên: "Nếu con tôi mà xảy ra chuyện gì các người chết vạn lần cũng đền được."

      An Nhiên ngồi xuống hôn lên mặt con : "Mau vào nào, cha con giận lắm rồi, sau này được ra ngoài mình như vậy nữa, biết ?"

      Ân Hữu ngaon ngoãn gật đầu: "Vậy nếu con nhớ Nhiên Nhiên phải làm sao?"

      "Mẹ rồi mà ? Mẹ đến chỗ bà nội thăm con." Trong lòng An Nhiên biết, lần này có lẽ là lần cuối cùng gặp con, nỡ.

      "Được rồi ạ." Ân Hữu vui vẻ chạy vào trong nhà trẻ.

      "Ân Hữu."

      "Dạ?"

      "Con phải nghe lời bà nội, nghe lời cha đấy biết chưa?"

      "Vâng ạ, con nghe lời. Mẹ Nhiên Nhiên nhớ phải đến thăm con đấy nhé."

      Nhìn bóng dáng con khuất sau chỗ rẽ, lòng tan nát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :