1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 70

      Rốt cuộc là vì sao, vì sao từng đau khổ gần nhau, rồi sau cứ tưởng lãng quên. Rốt cuộc là ai chịu quên, có lẽ con người ta vốn dễ quên như vậy.

      An Nhiên nhìn bữa sáng còn nguyên bàn, cười khổ. Trước kia luôn muốn nấu cơm cho , nhưng mà chưa làm được. Bây giờ làm được rồi, ấy lại bỏ , chẳng buồn nhìn đến.

      Gian phòng này với 2 người đầy ắp kỉ niệm. Đây chính là nơi mà An Nhiên định nghĩa được thế nào là ngọt ngào, thế nào là đau khổ của tình . Nơi này mãi mãi khắc cốt ghi tâm...

      An Nhiên đứng trước cao ốc Kim kiều, do dự, bàng hoàng. Nhớ lại lần đầu tiên mình đến đây, cũng như bây giờ, do dự, có điều cái do dự khi đó rất khác. Điểm duy nhất khác biệt, đó là đều phải lên tầng cao nhất gặp tổng tài.

      Thư ký ngăn lại: " là Dư tiểu thư phải ?"

      An Nhiên nhàng gật đầu, gì.

      "Tổng tài rảnh, ở đây chờ ." xong, liền quay về với công việc.

      tầng cao nhất này chỉ có phòng của tổng tài nên khá yên tĩnh. Bên ngoài là 2 thư ký coi bộ khá nhiều việc.

      Rồi giọng nữ nũng nịu đâu đó lọt vào tai .

      "Thôi mà, đừng làm vậy, hư quá , lỡ người ngoài họ nhìn thấy..." Mặc dù thấy người, nhưng nghe giọng cũng hiểu người phụ nữ này phong lưu đến mức nào.

      "Bảo bối, muốn em, phòng này ai dám vào."

      Tiếp theo toàn bộ tầng lầu vang lên tiếng phụ nữ rên rỉ, cùng tiếng thở dốc của đàn ông. 2 thư ký vẫn làm việc chút phản ứng, tựa hồ quen chuyện này, hề có ý phàn nàn.

      An Nhiên đứng sững đó, nghe tiếng Mạc Ngôn cùng phụ nữ khác ân ái, móng tay vô thức bấm sâu vào da thịt. tự nhắc nhở bản thân, cần để ý, cần để ý. Năm đó chẳng phải trước mặt bao người phủi bỏ tình cảm của sao. Rồi cũng bao người nhìn thấy hình ảnh cùng người đàn ông khác triền miên sao.

      Đột nhiên thư ký lắc tay : "Tổng tài gọi vào."

      Cách lần cửa mà nặng nề đến vậy, An Nhiên hít sâu hơi, lấy lại bộ dạng thong thả đẩy cửa vào: "Tổng tài."

      Trong phòng vẫn còn nguyên hương vị cuộc ái ân vừa xong.

      Mạc Ngôn vẫn ôm nữ nhân xinh đẹp, ngó đến : "Ai cho vào mà gõ cửa. ra, gõ cửa ."

      An Nhiên thực thấy tổn thương, nhất thiết cư xử tuyệt tình vậy sao? Nhưng vẫn quay ra, gõ vài tiếng, đợi bên trong có tiếng : "Vào ."

      Mạc Ngôn vô cùng chán ghét bộ dạng này của . Cố ý thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt , nhưng ngờ đến chút phản ứng cũng có, hề tỏ ra quan tâm. càng bình tĩnh, càng muốn tra tấn , càng muốn phải chú ý.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 71

      Nữ nhân xinh đẹp hai tay như rắn quấn lấy cổ Mạc Ngôn: "Ngôn à, ta là ai?" Ánh mắt hết sức khinh thường.

      Mạc Ngôn âu yếm hôn lên bàn tay nữ nhân: " ta là ai quan trọng, em chẳng cần phải để ý." Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm An Nhiên, mong chờ mất bình tĩnh, dù chỉ động tác phản ứng . Nhưng mà vẫn trấn tĩnh như thế, thản nhiên.

      Thực ra An Nhiên cảm thấy mình gần như thở nổi, phổi gần như tắc lại, thể giả ngốc hơn nữa: "Tổng tài, xin hỏi cần phân phó việc gì ?" khép nép .

      "Phỉ Nhi muốn ăn bánh kem ở tiệm Trung Sơn, mua đem về đây cho ấy." thể chịu được việc An Nhiên chút biểu tình như vậy.

      "Vâng, tôi biết rồi."

      Nhìn quay lưng đóng cửa, Mạc Ngôn nhếch miệng cười, ta quả nhiên có tình cảm gì với mình, thản nhiên đến vậy.

      tên Phỉ Nhi kia cứ tưởng mình đối với Mạc Ngôn có chút đặc biệt, mặt lộ ra nụ cười tà ác. Đường gia thiếu phu nhân là vị trí mà tất cả mọi đều mơ ước cơ mà.

      An Nhiên rất nhanh chạy ra khỏi cao ốc Kim kiều, sắc mặt trắng bệch, hơi thở hổn hển, kích động lấy trong giỏ ra vài lọ thuốc, mỗi loại đổ ra mấy viên, vội vã nuốt vào miệng. Nuốt khan đến chảy nước mắt, vẫn cố gắng nuốt.

      Chung quy chỉ cần buông tay, cần để ý, cần suy nghĩ.

      Cửa hàng bánh ngọt này đúng là rất đông khách. An Nhiên đợi mãi mới nghe nhân viên cửa hàng gọi đến tên mình.

      "Dư tiểu thư, bánh của đây."

      "Vâng" An Nhiên đứng dậy, bất ngờ, trước mắt tối sầm, súyt nữa ngã xuống đất.

      "Cẩn thận" giọng đàn ông ôn nhu vang lên, thuận tay đỡ lấy .

      khắc ngắn trôi qua, khẽ lắc đầu, để mình bị mất tỉnh táo.

      An Nhiên hướng người đàn ông mỉm cười, nhàng gật đầu: "Cảm ơn."

      Người đàn ông có giọng ấm áp dễ chịu, làm cho người nghe thực thoải mái: " cần cảm ơn, trông khỏe lắm, có cần đến bệnh viện ?"

      " có việc gì, cám ơn" An Nhiên cầm bánh ngọt hướng người đàn ông .

      Nhìn gương mặt An Nhiên tái nhợt rịn mồ hôi, Mạc Ngôn trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng lại thể biểu ra ngoài.

      "Kem chảy hết rồi, ăn kiểu gì được chứ?" Phỉ Nhi soi mói chỉ vào bánh ngọt An Nhiên mới mua về.

      Thấy vẫn cúi đầu, lời nào, Phỉ Nhi càng được nước lấn tới: " cố ý phải , lâu như vậy kem bánh chảy hết cả rồi."

      An Nhiên giọng : "Tôi có" nghe thực nhu nhược.

      "Ngôn à, xem xem? Em biết đâu, kêu ta mua lại cho em." Phỉ Nhi làm nũng ngồi vào lòng Mạc Ngôn.

      "Thôi được rồi, bảo bối, chỉ là cái bánh kem thôi. đưa em ăn nha. Chứ ở đây thấy người này người kia khó chịu quá."

      Hai người cứ như vậy ôm ôm ấp ấp, bước ra khỏi phòng ngay trước mắt An Nhiên.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      CHƯƠNG 72

      Đến giờ tan tầm, An Nhiên vội vàng đến nhà trẻ đón con, vừa đến nơi thấy ba mẹ Mạc Ngôn đón Ân Hữu. hoảng quá biết làm thế nào, đành trốn sang phía nhìn trộm con.

      " cho bà nội nghe, con nhớ bà nội ?" Đường mẫu cưng chiều nhìn cháu hỏi.

      Ân Hữu thực bất đắc dĩ nhìn bà nội của mình, ràng mới đưa mình học hồi sáng, hỏi đến vài lần câu này.

      "Dạ nhớ."

      "Hay chưa, nhớ bà nội rồi có nhớ ông nội ?" Đường phụ cũng tham gia.

      "Dạ nhớ. Nhớ cả hai."

      An Nhiên nhận thấy hai người này thực thương con mình.

      Ân Hữu nhìn ông bà rồi, lại nhìn sang xung quanh tìm kiếm: "Ông à, mẹ Nhiên Nhiên đâu? Sao mẹ đến đón cháu, rồi cùng về với chúng ta?"

      Bị Ân Hữu hỏi vậy, hai vị trưởng lão cũng thực khó xử, biết trả lời thế nào. Năm đó, nếu phải An Nhiên làm chuyện tuyệt tình như vậy, bọn họ thành người nhà hạnh phúc rồi.

      "Ân Hữu ngoan, mẹ con nhiều việc, có thời gian lo cho con, giờ con ở với bà nội tốt sao?"

      "Nhưng mà mẹ Nhiên Nhiên rất hay hoảng sợ, cháu hứa bỏ mẹ mình."

      An Nhiên ôm miệng mình, sợ bản thân phát ra tiếng động.

      Hai vị trưởng bối cũng thực đau lòng, còn tuổi như vậy biết nghĩ cho người khác.

      "Vậy cháu với ông nội, bà nội, ba đón mẹ Nhiên Nhiên cùng về nhà được ?"

      "Được, được."

      Nhìn Ân Hữu lên xe xa rồi, An Nhiên mới dám khóc thành tiếng, làm sao có thể bỏ con mình...

      An Nhiên như người mất hồn, ngơ ngẩn về nhà.

      "An Nhiên" ai đó gọi .

      "A, trời ạ, đúng là . tốt quá" Tina ôm chặt lấy .

      An Nhiên lúc này mới nhìn ai ôm mình: "Tina?" cũng có phần cảm động.

      "Ừ, là tôi. Thực thể tin được, còn có thể gặp lại . Mấy năm nay đâu? Sao liên lạc với tôi ? có khỏe ?"

      " hỏi nhiều như vậy, tôi biết trả lời thế nào."

      Tina cao hứng kéo tay : ", chúng ta ăn cơm, vừa ăn vừa chuyện."

      "Là mời đó."

      " thành vấn đề, muốn ăn gì cũng được. Tôi rất vui."

      Hai từng thời đối địch vì người đàn ông, nhưng lại cùng nhau trải qua sinh tử, thẳng cho tới hôm nay có gì để phải giấu nhau, đây chính là duyên phận.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 73

      Mạc Ngôn đến nơi Tina chỉ, liền nhìn thấy An Nhiên bất tỉnh vì say, ngã trong lòng Tina.

      Tina nhìn Mạc Ngôn lao xe thẳng đến chỗ các , chỉ phanh xe lại cách chỗ ngồi có 2 mét thôi. nuốt nghẹn cổ, tên đàn ông này định giết cả 2 hay sao vậy. Mạc Ngôn trong xe bước ra, điệu bộ thực khiến người ta sợ hãi.

      Tina thề, nếu ánh mắt có thể giết chết người khác, chắc chết mấy vạn lần rồi.

      " ép ấy uống rượu hả?" Mạc Ngôn hung hăng nghiến răng hỏi. Ngay khi nhận được điện thoại của Tina báo An Nhiên uống rượu say, bảo đến đón, vô cùng tức giận.

      Tina đem An Nhiên đẩy vào lòng Mạc Ngôn: "Thôi , trách oan cho tôi. Trách được, người ta có vợ quên người khác."

      Mạc Ngôn nhìn người phụ nữ bé trong lòng mình, khuôn mặt nhắn vì uống rượu mà đỏ bừng, miệng thào lẩm bẩm, tự thân thể đứng vững được.

      Tina nhìn Mạc Ngôn: "Tôi giao người cho , phải chăm sóc ấy tốt. Cũng biết ấy bị ủy khuất chuyện gì, uống say như vậy, tôi ngăn mãi được."

      Mạc Ngôn giữ cánh tay của An Nhiên, nghe câu cuối bất giác siết chặt hơn. Ủy khuất sao? Bức bối trong lòng mới uống thành như vậy sao ? Có phải là vì quá khó chịu khi phải ở cạnh mình ?

      Tay An Nhiên bị Mạc Ngôn đột nhiên nắm chặt, mơ hồ : "Đau "

      Mạc Ngôn thô bạo vội kéo vào trong xe. đường , Mạc Ngôn lái rất chậm, sợ An Nhiên chịu nổi rồi choáng đầu nôn ngược ra cả.

      Về đến nhà bế vào trong phòng, lấy chiếc khăn dấp nước, nhàng giúp lau sạch.

      An Nhiên uống say cuồng cả đầu óc, căn bản còn ý thức được mình ở đâu, vẫn nghĩ mình ở cùng với Tina.

      "Muốn nôn hả?" Mạc Ngôn nâng khỏi sô pha, đỡ dựa vào lòng mình.

      An Nhiên trả lời Mạc Ngôn, có lẽ căn bản nghe được gì, rồi lại giọng lẩm bẩm tiếp: "Tôi khó chịu, tôi khổ lắm."

      Mạc Ngôn vỗ lên mặt An Nhiên: "An Nhiên, An Nhiên? làm sao vậy, khó chịu chỗ nào?" ngờ An Nhiên cứ lẩm bẩm như vậy.

      " biết ? ấy rất hận tôi, rất chán ghét tôi." An Nhiên vẫn thào lặp lại hai câu này.

      Mạc Ngôn ôn nhu hôn lên khóe mắt đầy lệ của : "Đó là do quá em."

      Rồi cẩn thận ôm đem vào phòng ngủ, đột nhiên có khắc cảm thấy còn mỏng manh hơn chính vẻ ngoài của . cứ như vậy gầy sút , nếu giữ cẩn thận bị gió cuốn mất.

      An Nhiên úp mặt vào lồng ngực Mạc Ngôn khẽ thào: " ấy vĩnh viễn biết tôi ấy đến mức nào..."

      Trong phút chốc, cả gian như đông cứng lại. Mạc Ngôn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, khóe miệng hơi cong lên.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 74

      An Nhiên cảm thấy đau đầu khủng khiếp, cứ như thể đầu sắp nổ tung. hừ tiếng, rồi mơ hồ cảm thấy hình như có ai đó day day thái dương cho , động tác rất nhàng, ôn nhu.

      An Nhiên mở mắt ra, đối diện với cặp mắt thực quá dịu dàng nhìn .

      "Đau đầu lắm sao?" Mạc Ngôn vẫn tiếp tục day huyệt cho .

      Với thay đổi trong thái độ của như vậy, hiển nhiên An Nhiên quen, tự hỏi rốt cuộc đối với thế nào đây? Là lạnh lùng hay ôn nhu?

      Mạc Ngôn kéo vào trong lòng mình, : "Về sau đừng uống nhiều rượu như vậy, bị đau đầu, nghe ?"

      An Nhiên nghe được nhịp tim của , cảm thấy thực êm tai: "Biết rồi, sau này vậy nữa."

      Rồi Mạc Ngôn sờ tay lên mái tóc rất ngắn của lại bảo:

      "An Nhiên, sau này cũng đừng cắt tóc, ta thích nhìn để tóc dài."

      "Hiểu rồi."

      vì sao Mạc Ngôn lại trở nên như vậy, biết nên cảm thấy hạnh phúc hay khổ sở đây?

      Bước vào đại sảnh công ty, An Nhiên cũng để ý xung quanh, chỉ cúi đầu tới. Chỉ đến lúc thấy có vài người đứng chắn trước mặt, mới tạm dừng lại.

      "A, là chị" Hiểu Lộ hưng phấn ôm lấy An Nhiên .

      An Nhiên lúc này mới nhìn , trước mặt chính là nhóm người Hiểu Lộ và Nguyên Tịch.

      "Chị, chị về hồi nào, sao cho em biết." Hiểu Lộ kéo tay oán giận .

      " Ân Hạo kể cho em nghe, mà em cứ tin."

      Ân Hạo đứng phía sau hướng An Nhiên nhún vai vẻ bất đắc dĩ. Biết làm sao được, Điềm Điềm học cùng trường với Ân Hữu, sớm muộn bọn họ cũng biết thôi.

      Gặp lại mọi người, An Nhiên ra rất vui. Ân Hạo cùng Nguyên Tịch kết hôn, Hiểu Lộ với Cao Phong cũng sắp rồi.

      Mọi người dường như đối với chuyện xảy ra 7 năm trước quên lãng, ai muốn nhắc lại.

      Có lẽ thời gian có thể xóa nhòa tất cả, bất kể là chuyện gì, bất kể là hận thù. Mỗi người đều bị tổn thương, và đều được chữa lành.

      Mạc Ngôn đưa Ân Hữu đến nhà ăn, Ân Hữu lập tức phát ra An Nhiên đứng lẫn giữa mọi người. Rất nhanh cậu hướng chạy tới: "Nhiên Nhiên à"

      "Ân Hữu" An Nhiên ôm lấy cổ con, mấy ngày gặp con rồi.

      "Ân Hữu, chào chú với dì con."

      Ân Hữu rất ngoan nghe theo, mà khi nhìn đến Cao Phong cậu lại cất tiếng gọi: "Ca ca "

      Tất cả mọi người đều bật cười.

      Cao Phong ôm lấy Ân Hữu: "Nhóc con, sao tự nhiên giảm thứ bậc của ta vậy?"

      Ân Hữu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Cao Phong: " phải ca ca sao? Nhưng mà còn rất trẻ mà."

      Những lời này ai nghe được mà hài lòng chứ.

      Cao Phong cười, vẻ mặt rạng rỡ: "Mạc Ngôn, miệng lưỡi ác độc, làm sao chuyện với con mình kiểu đó được?"

      "Hả? Phải ? Giờ tôi mới biết trong lòng luôn nghĩ tôi là kẻ độc ác."

      "Hắc hắc, giỡn thôi mà." Biết mình lỡ lời, Cao Phong giả bộ ngớ ngẩn để lừa người.

      Ân Hữu nghe Cao Phong đáp vậy liền lắc đầu, mắt nhìn có ánh khinh bỉ: " có tiền đồ"

      Mọi người thể nhịn cười được, quả nhiên là di truyền tính cách của Mạc Ngôn, là tiểu bạo chúa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :