1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 65

      Trong phòng tổng tài tại cao ốc Kim kiều, vẻ mặt Mạc Ngôn vui đùa nhìn Ân Hạo: "Hôm nay như thế nào lại có nhã hứng đến thăm tôi vậy?"

      Ân Hạo cũng là hạ quyết tâm rất lớn mới dám đến, tuy rằng An Nhiên bắt được cho Mạc Ngôn biết trở về của , nhưng giữ được, muốn sau này ân hận, huống hồ có con với Mạc Ngôn.

      "Có nhớ chuyện Điềm Điềm kể ở nhà trẻ có cậu nhóc rất giống ?"

      "Ừ, sao?" Mạc Ngôn đâu phải người ngu ngốc, chẳng lẽ đứa bé nào trông giống đều là con sao?

      "Hôm nay tôi đưa Điềm Điềm nhà trẻ, cũng trông thấy cậu nhóc ấy, rất giống ." Ân Hạo dám thẳng với Mạc Ngôn, hi vọng làm tò mò rồi tự mình phát .

      "Ân Hạo, chẳng lẽ hôm nay cậu đến chỗ tôi chỉ để kể chuyện đó?"

      Tuy rằng mấy năm nay bên ngoài có quan hệ với nhiều người, nhưng cẩn thận vậy, làm gì có chuyện con rơi con rớt chứ.

      "Lỡ như là con sao?" Ân Hạo giả bộ hỏi.

      " bao giờ." Mạc Ngôn chút do dự bác bỏ.

      Ân Hạo đứng dậy: " hay nên tự mắt nhìn xem. Nếu sau này hối hận kịp." xong câu đó, liền xoay người rời . chỉ có thể làm đến vậy thôi, còn gặp nhau hay là ở hai người ấy.

      Ân Hạo rồi, Mạc Ngôn có phần trầm tư. Làm gì có chuyện có ai mang thai con mình, trừ phi... Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy xáo động mãnh liệt, thể đứng yên nữa.

      Mạc Ngôn cuối cùng quyết định lái xe đến nhà trẻ nơi Điềm Điềm học. Ngồi trong xe, nhìn thấy cậu bé ra, trong lòng nhất thời có cảm xúc thành lời...

      Ân Hữu nhìn bọn trẻ chơi cùng dần về hết, vẫn im lặng ngồi nguyên tại chỗ. Mẹ Nhiên Nhiên đến tối mới đến đón mà. Thực ra cậu muốn với mẹ mình có thể tự về nhà, vì ngay hôm đầu tiên học về xong là cậu biết đường rồi.

      Nhìn dáng ngồi của cậu bé phía xa, Mạc Ngôn chấn động trong lòng. Điều làm mất bình tĩnh nhất là cổ cậu bé có mảnh ngọc mà năm đó mẹ tặng cho An Nhiên. Chắc chắn là con , con của với An Nhiên. Trong lúc nhất thời vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn, thắng đến cửa nhà trẻ.

      Mấy giáo ở nhà trẻ đều nhìn thấy Mạc Ngôn: "Đường tổng" cẩn thận tiếp đón, ở đây ai mà biết nam nhân này.

      Mạc Ngôn chỉ Ân Hữu : "Tôi tới đón đứa ."

      giáo khó xử nhìn, chưa từng nghe An Nhiên nhắc tới cha của cậu bé: "Xin lỗi Đường tổng, nhưng..."

      "Sao, sợ tôi bắt cóc trẻ con sao?"

      Lúc này Ân Hữu nghe được đoạn chuyện, mới chạy ra nhìn. A, chính là người này. Mà cậu cũng nhận thấy được mình với người kia giống nhau đến thế nào.

      "Chào giáo, con về. Chúng ta về thôi." Lần đầu tiên Ân Hữu chủ động cầm tay người khác, có lẽ chính do linh cảm của cái gọi là quan hệ huyết thống. Hai người đàn ông lớn đều nở nụ cười.

      "Nhưng mà mẹ con ..."

      Ân Hữu quay lại phía giáo cười : " sao, chú ấy là ba con."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 66

      Mạc Ngôn nắm bàn tay bé trong tay, có phần run rẩy. Chuyện này nhanh quá, đột nhiên trở thành ba.

      Ân Hữu bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Mạc Ngôn. Người này là ba mình đó, so với tivi còn tuấn, phi phàm hơn nhiều nha.

      Mạc Ngôn ngồi xổm xuống: "Làm sao cháu biết ta là ba cháu?" Chẳng lẽ là An Nhiên sao.

      "Con xem tivi rồi, 2 người chúng ta rất giống nhau." Ân Hữu như thể chuyện đương nhiên phải vậy.

      Mạc Ngôn xoa đầu cậu nhóc: " đời này người giống nhau rất nhiều, phải cứ trông giống nhau là ba cháu đâu. Cháu biết ba mình là ai à?" Thực sợ nha, chẳng lẽ thấy ai trông giống mình cậu nhóc cũng cho là ba sao.

      Nhưng câu trả lời của Ân Hữu có lẽ bao giờ Mạc Ngôn có thể dự liệu được.

      "Con biết, nhưng người có thể làm cho mẹ Nhiên Nhiên khóc chỉ có ba." Ân Hữu nhiều lần chứng kiến An Nhiên khóc khi nhìn thấy Mạc Ngôn tivi.

      Mạc Ngôn cảm thấy lòng mình bị dao động: "Mẹ con luôn khóc sao?"

      "Mẹ Nhiên Nhiên mỗi lần thấy ba tivi đều len lén khóc. Mẹ tưởng con thấy, nhưng thực ra con thấy hết."

      Năm đó trước mặt biết bao người, trước cả giới truyền thông, cứ thế rũ bỏ tình cảm của . Rồi sau đó quyết liệt bỏ , cứ nghĩ sống rất hạnh phúc, ra cũng chẳng khá hơn gì.

      Mạc Ngôn lôi kéo Ân Hữu: ", ba đưa con đến chỗ này."

      Ân Hữu vẫn nhúc nhích.

      "Sao vậy?"

      "Ba có thể bế con ?" Ân Hữu mặc dù trước mặt An Nhiên luôn tỏ ra rất người lớn, nhưng dù sao cậu nhóc vẫn chỉ là đứa trẻ con.

      Mạc Ngôn cười, tay bế Ân Hạo đưa lên cao.

      " tốt, có ba tốt."

      Chỉ là câu con trẻ vô tâm, mà làm lòng Mạc Ngôn đau nhói. thực biết mấy năm vừa rồi mẹ con phải sống thế nào.

      "Về sau, bữa nào ba cũng bế con như vậy, chịu ?"

      "Vâng" Ân Hữu cười rạng rỡ đáp lời: "Mẹ Nhiên Nhiên chưa bao giờ bế con, mẹ bế được."

      "Về sau ba bế con." đem lại cho con mình mọi thứ tốt nhất.

      Ân Hữu vô cùng thân thiết ôm Mạc Ngôn : "Mà giờ chúng ta luôn sao? Còn mẹ Nhiên Nhiên sao? tìm thấy con mẹ sợ hãi, con hứa với mẹ rồi, con bỏ mẹ lại mình."

      Nghe con với giọng lo lắng, Mạc Ngôn : "Ba bỏ mẹ con, chúng ta cùng tìm mẹ."

      "Vậy sau này chúng ta ở chung ha?"

      "Ừ" Mạc Ngôn hiểu được chính mình, chuyện bị sỉ nhục 7 năm trước, thề có ngày trả thù. Nhưng lòng dạ cuối cùng chỉ có mâu thuẫn, rối rắm, thống khổ.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 67

      Lâm bá thấy xe của Mạc Ngôn từ xa liền chạy ra mở cửa.

      "Thiếu gia, về rồi!" Vừa nhìn thấy Mạc Ngôn từ trong xe bước ra bế theo đứa bé, ông ngây ngẩn cả người.

      Ân Hữu nhìn khu nhà cao cấp trước mắt, biểu rất tò mò, quay đầu nhìn hết bên này lại bên kia. Mạc Ngôn chỉ Lâm bá với Ân Hữu: "Ân Hữu, kêu ông là Lâm gia gia."

      "Lâm gia gia" Ân Hữu rất ngoan nghe theo, biểu đúng kiểu của đứa bé 6 tuổi.

      Lâm bá kinh ngạc nhìn Ân Hữu: "Thiếu gia, đây là?"

      "Con của tôi, tiểu thiếu gia nhà họ Đường." xong liền ôm Ân Hữu vào.

      Bà nội ở phòng khách xem phim Đài Loan nhiều tập, nhìn ra cửa cất tiếng: "Cháu hả, hôm nay về sớm vậy?"

      Mạc Ngôn có phần bất đắc dĩ với bà nội mình: "Bà nội, người bớt ít thời gian nhìn ra ngoài tí có được ?"

      "Cháu là phiền, nhìn cháu có được gì đâu, nhìn tivi vẫn hơn." Miệng vậy, nhưng vẫn quay đầu lại.

      Cả gian chợt yên tĩnh, rồi đột ngột bà nội bật ra tiếng "Aaaa" chói tai. Trời ạ, cậu bé kia là con cái nhà ai mà giống cháu mình y đúc vậy kìa?

      "Có chuyện gì vậy mẹ ?" ba mẹ Mạc Ngôn nghe tiếng bà hét, cuống quít chạy từ lầu xuống hỏi.

      "Mẹ, mẹ bị làm sao?" Đừng mẫu quan tâm hỏi thăm.

      Bà nội khẩn trương, hưng phấn thành lời, chỉ chỉ ngón tay về phía Mạc Ngôn cùng Ân Hữu.

      Mấy giây sau, lại thêm tiếng hét "Aaaaaa".

      Mạc Ngôn nhìn phản ứng của hai người, dở khóc dở cười: "Mẹ à, hai người định làm cho con con sợ chết hay sao?"

      "Con của con?" Ba vị trưởng bối hẹn mà cùng thốt lên. Tuy rằng người sáng suốt nhìn biết ngay là con của Mạc Ngôn, nhưng tất nhiên nghe đương tự khẳng định vẫn là rất khó chấp nhận nha.

      Đường mẫu chạy đến trước mặt Mạc Ngôn: "Sao lại thế này, con của con sao? Trời ạ, rất kích thích đó." Phải biết rằng con trai mình bữa nào đến giờ hề hé môi đến chuyện con cái, sao giờ đột nhiên lại có đứa con lớn thế này.

      "Chuyện này con sau."

      Đường mẫu đón lấy Ân Hữu, ôm đến trước mặt 2 người kia: "Nhìn xem, giống Mạc Ngôn hồi bé quá sức. Ngoan, cho bà nội nghe, con tên gì?"

      Ân Hữu khó khăn nuốt nước bọt, cảm thấy ba người trước mắt giống như hận thể tự sinh ra cậu: "Ân Hữu, con tên là Ân Hữu."

      Bà nội phía bên kia giành lấy: "Tốt lắm, tốt lắm, mau đưa cháu cho ta."

      " được, mẹ, con còn ôm chưa đủ? Ân Hữu à, ta là bà nội của con, gọi tiếng bà nội con."

      "Bà nội."

      "Còn ta là ông nội con, kêu ông con." Đường phụ cũng kích động kém.

      Hưng phấn mãi lúc ba người mới bình tĩnh lại. Bà nội ra vẻ tộc trưởng uy phong : "Tối nay cháu cố ngủ với ta."

      " được mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi. Để Ân Hữu ngủ với con." Đường mẫu quyết nhường nhịn.

      "Làm sao vậy được, chồng con tối ngủ ngáy ầm ĩ, làm phiền đến Ân Hữu."

      "Con cho ổng ngủ riêng." Nghe hai người kia chuyện, Mạc Ngôn và cha nhất thời thân mồ hôi lạnh. Nhất là Đường phụ, bên là mẹ, bên là vợ, còn có thể gì sao.

      Đúng lúc này, Ân Hữu ở giữa 3 người bị tranh chấp, bỏ sang ngồi vào lòng Mạc Ngôn.

      Mạc Ngôn cưng chiều ôm con vào lòng hỏi: "Sao vậy?"

      "Ông nội với bà nội khủng khiếp!"

      Nghe câu đó ba vị trưởng bối lập tức im bặt, nhìn sang Ân Hữu.

      Ân Hữu hoảng sợ mọi người vây đến giành mình, vội vã ôm chặt cổ Mạc Ngôn: "Con muốn ngủ với ba, còn có mẹ Nhiên Nhiên nữa."

      Ba vị trưởng bối đột nhiên hiểu ra, nhìn Mạc Ngôn hỏi: "Đây là con của con với An Nhiên sao?"

      Mạc Ngôn gì, lấy miếng ngọc bội cổ Ân Hữu đưa ra, lời cần nhưng mọi người đều hiểu.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 68

      Mạc Ngôn chưa lái xe đến nhà trẻ, nghe thấy tiếng khóc của An Nhiên từ xa. Tiếng khóc tuyệt vọng khiến người ta đau lòng.

      Thực ra đường , nghĩ rất nhiều đến lúc hai người gặp nhau. Mình sỉ vả ta, cười nhạo ta cuối cùng cũng có hạnh phúc, sau đó tìm cách trả thù, tra tấn ta...

      Vậy mà đến lúc nhìn qua cửa xe, thấy dáng điệu vô vọng của người phụ nữ tóc ngắn kia, trong đầu Mạc Ngôn còn tính toán được nữa, nhanh chóng mở cửa xe, nhanh về phía người phụ nữ ấy. Hoàn toàn quên dự định ban đầu làm cho ta phải quỵ lụy.

      An Nhiên cảm thấy cả người suy kiệt, bây giờ ai có thể giúp đây. Đột nhiên có vòng tay ôm chặt, cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen...

      giáo tỏ vẻ rất áy náy : "Con chị là do Đường tổng đón về."

      Đường tổng? Sao lại vậy, chuyện này quá bất ngờ, kịp chuẩn bị. đờ người, dám ngẩng đầu, dám nhìn người ôm mình.

      Mạc Ngôn nhìn sang giáo, gật đầu , rồi kéo An Nhiên . Rất thong dong, rất kiên định, cho phép cự tuyệt.

      gầy hơn hẳn trước kia khiến đau lòng. Đây chính là cảm giác đầu tiên của về . ràng hạnh phúc.

      Mãi đến khi An Nhiên bị đưa đến ngôi nhà hai người ở năm đó, mới bắt đầu có tí phản ứng. chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người mà mình luôn tưởng nhớ suốt 7 năm, trong ánh mắt người đó có bao nhiêu hàm ý, nhìn thấu...

      Rồi người đàn ông ấy xoay lại, quyết liệt hôn , tình cảm như nước vỡ bờ. , nhớ tới tận xương tủy. Nhưng cũng hận .

      Mạc Ngôn đem An Nhiên đẩy lên chiếc giường hai người họ từng bao lần ân ái, đẩy nằm xuống. Có trời chứng giám, 7 năm qua nhớ thế nào. An Nhiên cũng cự tuyệt, phản kháng, bởi vì cũng rất nhớ .

      Mạc Ngôn hôn lên khắp người An Nhiên, rồi thẳng vào tai : "Tôi hận ."

      "Em biết."

      "Nhưng mà tôi vẫn muốn ." Vừa những lời này Mạc Ngôn vừa tiến sâu vào trong , đây chính là người mà bao năm nay khiến đau khổ vì nhung nhớ.

      Hai người triền miên ân ái, như thể đời này chỉ có hai người bọn họ, có hận thù, có quá khứ.

      "An Nhiên, , rằng vẫn tôi." Mạc Ngôn hít mạnh, bằng giọng mũi.

      An Nhiên ôm chặt lấy từ phía sau lưng: "Em lúc nào cũng nghĩ đến , chưa từng lãng quên."

      7 năm qua rồi, nhưng Mạc Ngôn đối với vẫn mực say mê, đương kéo dài thâu đêm...

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 69

      Đêm nay là đêm duy nhất trong suốt 7 năm qua Mạc Ngôn có thể ngủ trọn giấc. Lúc duỗi tay thấy bên cạnh trống trơn, lập tức tỉnh dậy. Người đàn bà chết tiệt này, lại tiếp tục bỏ sao. buồn mặc lại quần áo, Mạc Ngôn vội vàng chạy đến phòng khách, để rồi ngây ngẩn cả người.

      An Nhiên bộ dáng thành thục như người vợ hiền lành lau dọn thư phòng, bàn bày đồ ăn nghi ngút khói.

      Rồi như cảm nhận được diện của , ngước lên: " dậy rồi hả, bữa sáng em làm xong để bàn, em về đây." xong cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài, được 2 bước lại dừng: "Hôm nay, em đón con học về chỗ em."

      Mạc Ngôn trong lòng căng thẳng, cố gắng kiềm chế: "Ai cho phép ?" ta lại muốn bỏ nữa sao? có chuyện đó đâu, cho dù 2 người ở chung hạnh phúc, vui vẻ, cũng dễ dàng cho phép ta bỏ như vậy. Phải ở cùng nhau, chậm rãi tra tấn ta.

      An Nhiên ngây ngẩn cả người, ấy thực hận mình, hiển nhiên buông tha cho mình.

      Mạc Ngôn lạnh lùng : "Từ hôm nay trở , ở đây, còn nữa, đến làm ở công ty tôi." cho ta bất cứ cơ hội nào để bỏ , ta phải luôn ở trong tầm mắt của , muốn như vậy.

      " có cần làm vậy ? hận em như vậy sao? Vậy mà vẫn muốn giữ em ở cạnh sao?" An Nhiên quay đầu lại hỏi.

      " đúng, chính vì tôi hận nên mới giữ bên cạnh. đáng bị tra tấn, Dư An Nhiên. Cho dù có chết, chỉ được phép chết lúc ở cạnh tôi." ràng muốn giữ lại, nhưng lòng tự trọng cho phép thừa nhận , hơn nữa cũng muốn chậm rãi trả thù .

      An Nhiên đột nhiên cảm thấy người đàn ông này bây giờ với người hoàn toàn xa lạ, khiến sợ hãi. chút cũng nhìn ra ý đồ của : " có lí do gì em phải nghe cả."

      " cho là có lựa chọn sao? Nếu còn muốn gặp Ân Hữu đừng đôi co với tôi."

      "Ân Hữu, bắt Ân Hữu đâu?"

      "Nó là con tôi, tôi cho phép để nó thiếu thốn tình cảm. Từ nay về sau, con tôi là tiểu thiếu gia nhà họ Đường, phải họ Dư. Hi vọng nhớ kỹ thân phận của mình, tôi muốn thiên hạ biết con tôi có người mẹ như ."

      Có thể lời lạnh lẽo, vô tình đến vậy sao?

      quay lại phòng thay quần áo, đến trước mặt An Nhiên: "Đừng quên có mặt ở công ty đúng giờ." xong câu lạnh lùng này rồi đẩy thẳng cửa bước .

      hề ngó ngàng đến bữa sáng chuẩn bị cho .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :