1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 60

      Tuyên Nguyên nhìn gã cột tóc đuôi ngựa : "Ta ngươi đừng làm phiền ấy."

      Gã kia nở nụ cuời khinh miệt: "Ta đâu có làm phiền ta, là ta tự tìm tới." xong nhìn xuống Ân Hạo quỵ mặt đất.

      Chợt nghe tiếng An Nhiên kêu to từ xa: "Ân Hạo, Ân Hạo."

      Ân Hạo khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn chạy về phía mình: "Cục cưng, ở đây."

      Nhìn những gì xảy ra trước mắt, An Nhiên tức giận tát vào mặt Tuyên Nguyên: " trả thù nữa, vì sao còn bắt Ân Hạo." An Nhiên cảm giác bàn tay rất rát, có thể thấy dùng hết sức đánh .

      " phải tôi, An Nhiên, phải tôi."

      Gã cột tóc đuôi ngựa đến chỗ Ân Hạo, tỉnh bơ ngồi xuống cạnh : " hiểu lầm rồi, lần này phải do làm."

      " muốn thế nào, tôi đều đáp ứng, chỉ cần thả ấy ra."

      Gã kia có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này: "Đem giấy tờ kia trả lại cho ta, việc gì."

      An Nhiên đương nhiên biết muốn giấy tờ gì, nhưng vốn ngay sau khi cầm nó từ tay Tuyên Nguyên, giao cho Tina gửi trả lại Đường gia. đâu còn giữ nó nữa.

      "Tôi còn giữ chúng nữa. Thả ấy ra."

      Gã kia nghe thế cười lớn, đứng lên: "Ra là vậy. Nếu vậy tên này đâu còn tác dụng gì." xong liền đem Ân Hạo hướng về phía vách núi đẩy xuống.

      "Đừng " An Nhiên lao đến nắm lấy cánh tay Ân Hạo.

      Tuyên Nguyên rút ra con dao, nhưng ngay lập tức bị gã kia đá sang bên: "Ngươi quên thân phận của ta rồi sao, dám rút dao trước mặt ta, biết lượng sức." xong liền đánh thẳng đến chỗ Tuyên Nguyên, hai người lao vào nhau.

      Từ lần trước bị Tuyên Nguyên tiêm dược chất gì đó vào người, thể chất An Nhiên càng ngày càng kém "Ân Hạo, em van , nắm chặt tay em." An Nhiên dám tưởng tượng nếu Ân Hạo rơi xuống mặt biển nước chảy siết bên dưới, thế nào.

      Ân Hạo nhìn nở cười, vẫn cố để lộ ra yếu ớt.

      "Cục cưng, đừng khóc. Em khóc xấu lắm biết ? biết em thích bị gọi là cục cưng, nhưng mà rất thích em, đời này cũng chỉ mình có thể gọi em như vậy thôi."

      "Đừng nữa, đừng nữa, nắm chặt tay em . Ân Hạo, đừng bỏ tay em, em thể cứu ." Nước mắt theo khuôn mặt rơi xuống, rơi ngay tay Ân Hạo.

      "Cục cưng, đây có lẽ là lần cuối gọi em như vậy."

      " đâu, phải đâu."

      "Hứa với , về sau đừng tự làm khổ mình như vậy, đừng tự mình gánh vác mọi chuyện, có biết ?"

      An Nhiên chỉ cảm thấy bàn tay Ân Hạo dần tuột xuống: "Em hứa, gì em cũng hứa, chỉ cần bỏ lại em mình."

      "Còn nữa, với Nguyên Tịch rằng xin lỗi. Nếu có kiếp sau, nhất định ấy, nhất định cưới ấy làm vợ."

      Ngay khi hai cánh tay rời nhau, Ân Hạo mở miệng : "Cục cưng, em." Rồi cả thân người biến mất trong biển rộng mênh mông.

      vách núi, truyền đến tiếng kêu tận cùng tuyệt vọng: "Ân Hạo!!!!!!" dư lâu thể tan.

      An Nhiên nhặt con dao bị gã kia đá lên, hướng về phía hai kẻ đánh nhau...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 61

      Người nằm hôn mê giường đột nhiên bừng tỉnh: "Ân Hạo, Ân Hạo." An Nhiên mang điệu bộ của người vừa gặp ác mộng.

      "An Nhiên" Tuyên Nguyên giữ lấy bả vai , cố an ủi .

      "Ân Hạo đâu? Tôi vừa gặp ác mộng, tôi thấy Ân Hạo rớt xuống vách núi."

      "An Nhiên, bình tĩnh chút. Hãy nghe tôi , Ân Hạo chết rồi, phải nằm mơ."

      " gạt tôi, tôi muốn tìm ấy." xong liền giật những ống truyền gắn tay ra.

      Tuyên Nguyên cưỡng chế đem An Nhiên trở lại giường: "Dư An Nhiên, tỉnh lại , ta chết rồi, chết, hiểu ?" Thi thể ta còn thể tìm thấy nơi vùng biển ấy.

      Ánh mắt An Nhiên trở nên ngây dại, dần dần nhớ ra: " phải nằm mơ, là . Ân Hạo chết, chết."

      "Còn việc nữa muốn cho , mang thai." Sau khi An Nhiên té xỉu, Tuyên Nguyên vội vàng đưa đến bệnh viện, kết quả khám nghiệm cho thấy mang thai hai tháng.

      "Nhưng bác sĩ , cơ thể rất yếu, tốt hơn hết giữ lại đứa trẻ." đến đây, Tuyên Nguyên tự hận chính mình, nếu lúc đó vì báo thù, tiêm dược chất vào người , làm sao chuyện thành ra như vậy.

      An Nhiên theo bản năng lấy tay sờ lên bụng: "Mình mang thai, mình mang thai. Mình muốn đứa bé này."

      "Nhưng rất nguy hiểm cho , cơ thể hấp thu được chất dinh dưỡng. Bác sỹ bây giờ có thể lấy được bào thai ra."

      " gì vậy, đây là con của tôi và Mạc Ngôn, là ràng buộc cuối cùng của tôi với ấy." An Nhiên cương quyết, cho dù có chết, cũng muốn đứa bé ra đời.

      buổi sáng trời mưa, người phụ nữ gầy gò đứng nấp ở bên cạnh cao ốc Kim Kiều. đợi, tivi biết được Mạc Ngôn quay lại tiếp quản Kim Kiều, có vẻ khôi phục lại tinh thần, bắt đầu quay lại làm việc.

      An Nhiên từ xa nhìn theo người ấy, tốt, tuy rằng gầy , nhưng vẫn còn khí chất đó.

      Màu tím hoa Diên Vĩ dưới ánh mặt trời càng thêm diễm lệ.

      "Tiểu Mễ, mình phải , rất xa nơi này. Có lẽ rất lâu mới trở về, mà cũng có thể bao giờ trở về. Mạc Ngôn tốt như vậy cũng vì mình mà bị tổn thương. Cha vì uất ức mà qua đời.

      Còn Ân Hạo đến nay cũng chưa tìm thấy xác. Mình tìm thấy xác ấy. Tiểu Mễ à, cậu ở thiên đường, tìm ấy giùm mình được ? Đừng để ấy độc. Chỉ có chuyện tốt, mình có thai, mình sắp có con rồi."

      Vĩnh biệt Mạc Ngôn, vĩnh biệt tình của em.

      năm này, An Nhiên có được mọi thứ, rồi lại mất tất cả.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 62

      Bảy năm sau.

      Cậu bé lắc lắc cánh tay người phụ nữ: "Nhiên Nhiên, mẹ có chắc con là do mẹ sinh ra ?"

      Người phụ nữ hơi nhíu mày, nhìn cậu bé: "Dư Ân Hữu, con muốn gì?"

      "Trông mẹ ngơ ngác như vậy, lại gầy yếu như vậy, làm sao sinh ra con thế này được."

      Cậu biết, mẹ mình cần nhiều dũng khí thế nào để tiếp tục sống cõi đời này. Bảy năm trước, cùng với vết thương thân thể và nỗi đau trong lòng, thân mình đến nước Pháp xa xôi để chữa trị.

      Có người kịch chính là đời, mà đời cũng chính là kịch. Thế giới này lớn như vậy, vẫn có rất nhiều câu chuyện tình có duyên mà phận, nhau rồi cũng có thể hận nhau, tất cả chỉ là trò đùa của ông trời.

      An Nhiên vốn tưởng rằng mình chẳng còn lí do gì mà tồn tại, nhưng ông trời vẫn còn thương , ban cho Ân Hữu. Đây chính là ân huệ lớn nhất với , là nhờ những người thân của trời phù hộ. Cho nên mới đặt tên con là Ân Hữu. An Nhiên hiểu được, sức khỏe mình ngày càng kém, biết còn có thể chăm lo cho con được bao lâu nữa, nhưng quyết buông tay.

      Bảy năm thực rất dài. Trong suốt bảy năm đó hay dắt con đến sân bay, lẳng lặng đứng nhìn, tham lam hít vào bầu khí của nơi ấy. Như kẻ mộng mơ mơ đến ngày Mạc

      Ngôn bất ngờ xuất , tươi cười với : "Chúng ta về nhà em."

      Cũng trong bảy năm ấy, Mạc Ngôn dường như quên hẳn An Nhiên, chưa bao giờ nghe nhắc đến tên . Mà cũng hoàn toàn biến thành người khác, trở thành kẻ phong lưu mê đắm, bên người luôn có nữ nhân tuyệt sắc, nhưng chẳng giữ ai ở cạnh quá tuần.

      Từ phòng Tổng tài truyền ra thanh kích động khiến người ta đỏ mặt. Sau lát, lại hoàn toàn im lặng. Mạc Ngôn sửa sang lại quần áo của mình, liếc nhìn người phụ nữ còn trần trụi bên dưới, lạnh lùng : "Mặc quần áo vào, cầm lấy chi phiếu rồi ."

      Người phụ nữ tựa hồ cũng quen chuyện này rồi, nhất nhất nghe theo. Tất cả mọi người đều biết, tổng tài của Đường thị là người đàn ông máu lạnh, hề có tình cảm gì với phụ nữ. Thôi nếu có được tình cảm, lấy được tiền tiêu cũng tốt.

      Bảy năm, người đàn bà kia biến mất bảy năm ròng. Tất cả mọi người đều nghĩ Mạc Ngôn dứt hẳn tình cảm với ấy, nhưng chỉ có mình biết, suốt bảy năm đó – ròng rã hai ngàn năm trăm năm mươi lăm ngày – ngày nào nhớ tới .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 63

      An Nhiên thuê gian nhà trọ, tuy rằng nhưng rất ấm áp.

      Mới sáng sớm Ân Hữu làm mặt nhăn nhó, là bởi cậu nhóc vui khi An Nhiên chuẩn bị đưa cậu nhà trẻ.

      " thôi!" An Nhiên nhìn bộ dạng con mình, trong lòng thấy rất buồn cười.

      "Con được ?" Ân Hữu mang theo vẻ mặt hi vọng hỏi.

      An Nhiên hề do dự lắc đầu.

      "Người ta dạy được gì chứ? Nhiên Nhiên, con thông minh lắm rồi mà."

      An Nhiên ngồi xổm xuống: "Ân Hữu à, đến đó con chỉ được học, còn có thêm rất nhiều bạn bè nữa."

      Biết vớt vát gì được, Ân Hữu quẹt miệng: "Được rồi" nhưng vẫn giữ vẻ mặt bất mãn.

      Lúc sau, khi đưa Ân Hữu đến nhà trẻ rồi, cố với con vài câu: "Con ở lại học ngoan, nghe lời giáo, rồi mẹ mau đến đón con nha."

      "Mẹ nhanh , con khóc như mấy đứa kia đâu."

      Nghe con vậy, khẽ hôn lên gương mặt nhắn của con mình cái.

      Ân Hữu lập tức có vẻ khó chịu lấy tay xoa mặt: "Lần nào cũng hôn hít." An Nhiên thiệt hiểu, sao con mình với cha nó giống nhau đến vậy, so với tuổi tác bề ngoài bên trong chững chạc hơn hẳn.

      "Có thể gọi là Ân Hữu ca ca được ?" Tiểu nương chạy đến trước mặt Ân Hữu tên là Điềm Điềm.

      Ân Hữu khinh thường quay , cậu nhóc thèm để ý lời .

      bé vẫn phật ý chuyện đó, lại chạy đến trước mặt cậu: " thực rất đẹp trai, còn đẹp hơn ba em nữa."

      Nghe bé khen mình, Ân Hữu chỉ khẽ động cái miệng nhắn đáp: "Nhiều chuyện."

      An Nhiên chỉ đến xin việc ở những xí nghiệp , vì biết tất cả các xí nghiệp lớn đều thuộc sở hữu của thành phố W – chính là của Mạc Ngôn.

      Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đến giờ đón Ân Hữu rồi. luôn ngừng cố gắng làm việc, vì tương lai của con.

      Cao Phong lôi kéo Hiểu Lộ: "Bảo bối, em nhìn gì đó? nhanh chút, chậm như vậy đến muộn mọi người lại mắng cho."

      "Em vừa thấy ai như chị Nhiên." Ven đường bên kia trong đám người chờ xe, có phụ nữ tóc ngắn rất giống An Nhiên.

      Cao Phong xoay người: "Đâu chứ?" Vừa lúc An Nhiên vào trong xe đến đón Ân Hữu.

      "Nhất định là em nhìn lầm rồi, chị ấy mất tích lâu rồi."

      " rất giống mà." Hiểu Lộ vẫn từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

      "Em là, trễ rồi đó." xong liền kéo Hiểu Lộ rời .

      Tại biệt thự Đường gia khung cảnh rất náo nhiệt, bà nội gọi tất cả con cháu trong nhà cùng về ăn cơm.

      "Điềm Điềm, cháu càng lớn càng xinh đó." Bà nội hướng về phía bé con .

      "Bà cố cũng rất đẹp mà." bé nở nụ cười.

      "Đúng rồi, hôm nay ở nhà trẻ có bạn mới. Bạn học rất giỏi nha, còn được tiếng nữa. Mà lại còn rất đẹp trai, đẹp hơn cả ba ba nữa." Vẻ mặt Điềm Điềm hớn hở khoe.

      "Sao? đó? Làm sao có người đẹp hơn ba nuôi con được?" Mạc Ngôn vừa vừa chỉ vào mình.

      Đột nhiên điệu bộ bé như phát ra cái gì mới, to: "Mà cậu ấy với ba nuôi giống nhau lắm."

      Mọi người bàn ăn đều nhất thời ngây ngẩn.

      Mạc Ngôn xoa đầu Điềm Điềm: "Ngoan, cho ba nuôi nghe xem, cậu nhóc ấy tên gì nào."

      "Ân Hữu, Dư Ân Hữu."

      Họ Dư, có thể trùng hợp thế sao?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 64

      "Nhiên Nhiên, này là ai vậy?" Ân Hữu chỉ tay vào ảnh của Tiểu Mễ bia mộ hỏi.

      " ấy là người rất tốt với mẹ, con phải gọi là dì." An Nhiên buông bó hoa, vươn tay vuốt lên tấm hình.

      Ân Hữu nhận ra được An Nhiên rất buồn, giúp lau nước mắt: "Nhiên Nhiên, mẹ đừng khóc, còn có Ân Hữu đây, Ân Hữu luôn ở cạnh mẹ, Ân Hữu bỏ lại mẹ mình."

      Điệu bộ Ân Hữu lúc này giống hệt như chàng trai trưởng thành, cố gắng an ủi mẹ mình.

      Nghe con vậy, An Nhiên vừa hạnh phúc lại vừa chua xót. đành lòng cho con biết khó mà ở cạnh con đến sau này.

      Trước cửa nhà trẻ, An Nhiên với Ân Hữu: "Ân Hữu à, hôm nay mẹ đến đón hơi trễ, con ngoan nghe lời mẹ, đợi mẹ ở đây nha."

      Ân Hữu chưa kịp trả lời, nghe tiếng của Điềm Điềm bên cạnh: "Ân Hữu ca ca." Rồi rất nhanh, bé nắm lấy tay Ân Hữu.

      An Nhiên nhìn bé, có cảm giác trông rất quen: "Cháu là bạn học của Ân Hữu hả? xinh đẹp."

      "Chào dì." xong lại nhìn ra phía sau lưng , bé kêu to: "Ba, ba nhìn này, đây chính là Ân Hữu ca ca mà con , ấy rất giống ba nuôi con đúng ?"

      An Nhiên quay phắt lại, sợ ngây người, bàn tay từ lúc nào chặn môi.

      Ân Hạo cũng ngây dại, ngờ người phụ nữ gầy yếu này lại có thể là An Nhiên.

      "Cục cưng."

      "Ân Hạo."

      An Nhiên rất nhanh ôm lấy Ân Hạo: " tốt quá, tốt quá. Em biết chết mà." Trong lòng hạnh phúc nên lời.

      Rồi buông Ân Hạo ra, nhìn kĩ lần nữa: "Đúng là rồi."

      Gặp lại An Nhiên sau 7 năm xa cách, Ân Hạo cũng rất xúc động: " vẫn còn đây mà, cục cưng." tốt quá, ấy chết.

      2 đứa trẻ bên cạnh hiểu chuyện gì, Điềm Điềm kéo áo Ân Hữu hỏi: "Ân Hữu ca ca, sao mẹ lại ôm ba em?"

      "Cái gì, chính ba em ôm mẹ trước." được, cậu cho phép đàn ông khác có ý đồ với mẹ Nhiên Nhiên của cậu.

      Ân Hữu đến cạnh hai người, tách Ân Hạo ra: "Ôm đủ rồi đó."

      Lúc này hai người lớn mới nhớ đến bọn trẻ, nhìn nhau cười.

      Ân Hạo ôm lấy Điềm Điềm: "Đây là con của với Nguyên Tịch, tên là Điềm Điềm." Sau đó nhìn về phía Ân Hữu, đúng như lời con mình , cậu nhóc thực rất giống Mạc Ngôn, ràng là cùng khuôn đúc ra.

      "Đây là con em, Ân Hữu." An Nhiên muốn giải thích nhiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :