1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 55

      Cả đoạn đường dẫn đến chỗ làm lễ được kết hoa đẹp, nhưng trong mỗi bước của mình, lòng An Nhiên càng thêm đau. nhìn đến chỗ Mạc Ngôn đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía tươi cười. Trông ấy hôm nay càng thêm tuấn tú.

      Trong lòng thầm ước con đường này kéo dài mãi mãi, để Mạc Ngôn mãi mãi đứng ở đó tươi cười với .

      Mạc Ngôn toàn thân hướng về phía An Nhiên vươn tay ra, An Nhiên chậm rãi đặt tay mình vào bàn tay của , giống như có sức nặng ngàn cân. Lúc này xung quanh đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay, ánh đèn máy ảnh chớp lên loang loáng chụp ngừng.

      Đứng ở thuyền, An Nhiên nhìn lên tòa nhà cao tầng đối diện, biết có hai cặp mắt tà ác theo sát nhất cử nhất động của .

      Đường mẫu lên phía thềm bao, cất tiếng : "Rất cảm tạ các vị dành thời gian đến tham gia lễ đính hôn. Hôm nay là ngày song hỷ lâm môn của chúng tôi. Cùng dịp Đường thị mừng 30 năm thành lập, con trai chúng tôi Mạc Ngôn cùng với con dâu Dư An Nhiên cũng tổ chức lễ đính hôn."

      Rất nhiều vị doanh nhân danh tiếng lẫy lừng thương trường có mặt ở đây, đủ để thấy địa vị của Đường thị hề tầm thường.

      Đường mẫu cùng bà nội hết sức hưng phấn, An Nhiên sắp trở thành người nhà họ Đường rồi.

      Trong số người tham dự có Ngô Avion. nhìn An Nhiên, sắp thuộc về người khác. rốt cục phải chịu mất . hôm nay xinh đẹp như vậy, nhưng tất cả lại là vì người đàn ông khác.

      Mạc Ngôn cùng An Nhiên đứng đối mặt nhau, nhìn tràn đầy tình cảm, trước chứng kiến của tất cả mọi người, cất lời: "Tôi – Mạc Ngôn nguyện cả đời này chỉ Dư An Nhiên, đến chết thay đổi."

      Những lời này vừa thốt ra trong hội trường cũng có nhiều tiếng hét chói tai liên tục. Phải biết rằng Mạc Ngôn cũng là niềm mơ ước của biết bao .

      Vừa , Mạc Ngôn vừa lấy ra hộp gấm, bên trong là chiếc nhẫn kim cương cực lớn, được viền quanh bởi các hạt đá xanh nước biển, làm nổi bật viên kim cương trong suốt lấp lánh chính giữa. quỳ gối xuống, đưa chiếc nhẫn lên, thâm tình : "An Nhiên, cưới nhé." mặt tỏa sáng nụ cười ôn nhu.

      Có 1 khắc An Nhiên gần như định đáp ứng lời , muốn lo lắng đến hậu quả, thầm nghĩ mình chỉ cần có ấy, mặc kệ là đến đâu, làm những gì, tất cả đều rất tốt.

      Tất cả mọi người mở to hai mắt, muốn bỏ qua khoảnh khắc lãng mạn này, tất cả các phương tiện truyền thông đều hướng về phía họ. Pháo mừng chờ, chỉ cần An Nhiên trả lời xong, ngay lập tức bắn nổ.
      Ân Hạo nhìn An Nhiên, khẽ thở dài. Cục cưng của mình rốt cục cũng tìm được hạnh phúc. cũng vì điều đó mà thấy vui. Tin rằng lâu nữa thôi còn dành tình cảm cho .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 56

      An Nhiên nhìn sang chỗ Tina, tựa hồ muốn nhắn gửi điều gì đó. Sau đó mặt biểu lộ vẻ khinh thường, cầm lấy chiếc nhẫn: "Tôi thực ra chỉ muốn đùa chơi với , ngờ lại lòng. là làm người ta đau đầu mà." Câu tàn nhẫn này được phát ra vô cùng tự nhiên.

      vừa xong, cả hội trường trở nên nghi hoặc, tất cả mọi người thể hiểu tại sao An Nhiên lại cư xử như vậy.

      Mạc Ngôn vẫn quỳ gối nhìn : "An Nhiên, em đùa gì vậy?"

      An Nhiên lạnh lùng "Hừ" tiếng: " đùa sao? Trông tôi giống đùa à? Mạc Ngôn, đều là người lớn cả rồi, muốn đùa cũng phải chọn lúc chứ."

      Mạc Ngôn đứng lên, cố kìm nén cơn giận: "Em biết em ? Đừng làm loạn vậy chứ."

      Dư An Nhiên, mày phải vững tâm, chỉ như vậy ấy mới bị làm hại. Nhất định được khóc, nhất định phải cười lên.

      An Nhiên đột nhiên cười ra tiếng, nhưng chỉ có hiểu được tiếng cười kia chua xót đến mức nào, đau lòng đến mức nào.

      "Mạc Ngôn, tự rút lại lời của mình ! đừng thực nghĩ tôi ! Mục đích của tôi đạt được rồi, tôi cần làm bộ với làm gì." An Nhiên liền mạch, lời nào lời nấy như mũi dao nhọn đâm thẳng vào lòng Mạc Ngôn.

      Mọi người đều ngỡ ngàng, hiểu chuyện gì xảy ra.

      Đột nhiên màn hình lớn ở cao cho mọi người đáp án. Trong nháy mắt, tất cả đều nhìn hình ảnh hai con người nọ thân mật với nhau. Là An Nhiên mỉm cười ôm hôn

      Tuyên Nguyên với thân mình trần trụi.

      Mạc Ngôn nhận ra, đó chính là kẻ bắt cóc An Nhiên. Chẳng lẽ bọn họ cùng hội với nhau, thông đồng với nhau lừa để đoạt lấy Quốc tế Kim Kiều.

      "Sao, giờ hiểu chưa! Tôi người kia, tiếp cận chẳng qua chỉ vì muốn Kim Kiều mà thôi." An Nhiên vừa vừa cười. Chỉ có mình Tina hiểu, An Nhiên dùng đến bao nhiêu dũng khí mới thốt ra được những lời này.

      Mạc Ngôn lắc đầu: " tin, tin." Tất cả chuyện này quá ngỡ ngàng. Tối hôm qua còn cùng nhau ân ái, tại sao hôm nay có thể trở mặt như vậy.

      An Nhiên chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này: "Tôi rảnh chơi trò ngây thơ với , chuyện của với tôi đến đây là chấm dứt." xong bước thẳng hề nhìn lại.

      Đường mẫu tựa hồ cũng tin, giữ chặt An Nhiên: "An Nhiên, con cho mẹ nghe, có phải Mạc Ngôn khi dễ con, con mới tức giận mà vậy?"

      An Nhiên gạt tay của bà ra: "Tôi , phải bà tận tai nghe thấy sao?"

      An Nhiên dứt khoát bỏ , lờ phía sau có người kêu . Có tiếng của Hiểu Lộ, có tiếng của Ân Hạo, có tiếng của bao nhiêu người, cũng nữa.

      Mọi người, xin đừng gọi tôi nữa, đừng tìm cách gọi tôi nữa, xin để tôi im lặng rời .

      Đột nhiên có ai đó giữ lại, là Mạc Ngôn.

      " hỏi em lần cuối, có đúng như em ?"

      An Nhiên dùng hết sức hất tay ra: " muốn hỏi bao nhiêu lần kết quả cũng vẫn như vậy, đừng làm phiền tôi nữa."

      Mạc Ngôn đột nhiên nở nụ cười: "Tôi hiểu rồi, cám ơn em, cám ơn ích kỷ của em, cám ơn tàn nhẫn của em." rồi cũng xoay lưng bước .

      có người từng , nếu người đàn ông lời chia tay với người con ta từng , sau đó lập tức xoay người bỏ , chỉ có hai khả năng: ta ta, hai là ta khóc.

      Dư An Nhiên, cám ơn ích kỷ của em, cám ơn tàn nhẫn của em, tôi rốt cục cũng em nữa.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 57

      Từ buổi lễ được tất cả hết sức mong đợi, có ai ngờ nó lại biến thành trò cười. An Nhiên trở thành kẻ đắc tội với tất cả, là kẻ phá hoại mọi thứ.

      Cố nén nước mắt, An Nhiên bỏ lại tiếng mắng chửi sau lưng, bước ảm đạm ra hướng cửa.

      Hiểu Lộ thoát ra khỏi vòng người, chạy đuổi theo An Nhiên, đám người cũng đuổi theo . Bởi vì bọn họ thể tin An Nhiên là loại người như vậy.

      "Chị, với em đó phải ." Hiểu Lộ vừa khóc vừa .

      An Nhiên cảm thấy mình chỉ là kẻ mang đến điềm xấu, tất cả mọi người ở gần đều gặp bất trắc. Năm đó Tiểu Mễ cũng ra vì vậy, bằng nhân lúc này cương quyết vứt bỏ.

      Trở thành trung tâm cho mọi người chỉ trích, chỉ có cách đó họ mới tránh xa ra, họ mới an tòan.

      "Em phiền phức, chị đóng kịch, đó chính là con người chị." An Nhiên nóng nảy quát lại.

      "Chị, làm sao lại vậy được? rể chị như vậy, làm sao chị có thể làm tổn thương ấy?"

      "Đó là do ta tự nguyện, tôi rảnh dông dài với các người."

      "Em hận chị, em ghét chị " Hiểu Lộ xong câu đó, vừa khóc vừa chạy ra ngòai.

      An Nhiên biết mình làm sao rời , cứ bước như kẻ mất hồn.

      Ngô Á Phi vẫn theo An Nhiên, sợ làm chuyện ngoài ý muốn. biết, chắc chắn mọi chuyện đều do Tuyên Nguyên bức bách .

      Thế giới lớn như vậy, An Nhiên biết mình nên đâu. Đâu mới là chỗ yên ổn cho đây?

      Hay là thẳng lên đó, lên tòa cao ốc đó, lên đến tầng thượng rồi nhảy xuống, tự giải thoát cho chính mình!

      Ngô Á Phi vẫn theo , kéo lại: "Nhiên Nhiên, đừng."

      "Là ?" An Nhiên đẩy ra, lùi về phía sau.

      Chỉ là hành động , mà lại phản ứng mạnh như vậy.

      "Nhiên Nhiên, em rất hận sao?" Avion ưu thương .

      "Hận ? Tôi hận thể tự tay giết chết . , tôi vĩnh viễn cũng muốn trông thấy ." An Nhiên chỉ vào cầu thang bên cạnh, lớn tiếng .

      Avion biết hận , nhưng ngờ hận đến mức muốn tự tay giết .

      " , , tôi muốn nhìn thấy . Năm đó ràng như vậy, còn quay lại làm gì."

      "Nhiên Nhiên" Avion chỉ muốn ôm lấy .

      "Cút, cút ngay, nếu , tôi nhảy xuống." xong lùi về phía sau thêm hai bước.

      "Đừng. Được, , . xuất trước mặt em nữa, vĩnh viễn xuất nữa." Ngô Á Phi thâm tình nhìn lần cuối, thể quay ngay. Lần này xong, buông tay. đáp ứng , vĩnh viễn rời xa .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 58

      An Nhiên về tới nhà, TV khắp nơi đưa tin, tất cả đều cùng nội dung. Cha vì thế nên cũng biết chuyện, chịu nổi đả kích này, bị xuất huyết não ra .

      bây giờ thành kẻ trắng tay, Dư An Nhiên, ngươi là kẻ đáng bị xa lánh.

      tình trải qua được vài ngày Tuyên Nguyên lại tìm tới . An Nhiên ngây ngẩn cả người.

      " còn tới làm gì? chưa vừa lòng sao, mọi người đều bị thương tổn rồi."

      Nhìn An Nhiên tiều tụy, Tuyên Nguyên có chút đau lòng: "Tôi tới là..."

      An Nhiên cắt ngang lời : "Tôi biết rồi, muốn tôi tự tay giết Ngô Avion đúng ? Được thôi, tôi đáp ứng ."

      " phải."

      " phải? phải vẫn hi vọng báo thù, hi vọng chết, cho dù thương tổn mọi người cũng sao hết sao? Chắc phải vừa lòng rồi, tôi còn gì cả."

      Cha qua đời, An Nhiên còn người thân nào nữa. Chia tay với Mạc Ngôn, cũng còn tình nữa. Từ khoảnh khắc ở buổi lễ ra những lời đó, vốn chẳng còn cảm giác gì.

      Nhìn tuyệt vọng trước mặt, Tuyên Nguyên lần đầu tiên cảm thấy sai rồi. Vì sao, vì sao lại coi trọng mối thù đó. Mà giờ trả thù rồi, sao chẳng cảm thấy chút hài lòng nào.

      Tuyên Nguyên đem đống giấy tờ đưa cho An Nhiên: "Thực xin lỗi, có lẽ tôi sai lầm rồi. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm."

      Đó là giấy tờ ngày ấy Mạc Ngôn ký, giờ đem trả lại cho .

      Bây giờ mọi thứ xong, quay đầu nhìn lại những gì làm, thấy nực cười.

      An Nhiên nhìn Tuyên Nguyên cười khổ: "Kỳ chúng ta đều giống nhau, đúng là buồn cười, quá là đáng thương. Con người ta vĩnh viễn bị ham muốn của chính mình làm cho mờ mắt."

      "Tôi chút cũng hận , ." An Nhiên rồi cầm hết giấy tờ, đơn rời .

      Nhìn bóng rời , Tuyên Nguyên có vẻ như được giải thoát, thanh thản.

      "Ngươi muốn nuốt lời sao?" Gã cột tóc đuôi ngựa lạnh lùng hỏi.

      "Ta đưa ngươi tiền." Tuyên Nguyên muốn tiếp tục làm thương tổn An Nhiên nữa.

      " sao? Ngươi có biết phải mất bao nhiêu tiền để xây dựng được Kim Kiều ?" Lúc trước gã cuộc mua bán này chấp nhận lỗ vốn.

      "Tiền, ta đưa ngươi. được làm phiền ấy nữa."

      Gã cột tóc đuôi ngựa khẽ nhếch miệng, lầm bầm: "Việc thả cho ta là do ngươi làm."

      An Nhiên đứng trước tòa cao ốc trước kia ở cùng Mạc Ngôn, do dự lâu, mới tiến đến mở cửa bước vào nhà.

      Tất cả mọi thứ trong phòng liên quan đến Mạc Ngôn đều biến mất, ngay cả sợi tóc cũng còn. Bốn phía chỉ còn lại độc tịch mịch.

      Ân Hạo chờ ở ngoài cửa, thấy An Nhiên vào nhà. Tuy rằng cách nhau lần cửa, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của .


    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 59

      Mỗi người theo đuổi ý nghĩ khác nhau.

      biết qua bao lâu, khóc mệt, nước mắt cũng cạn khô, An Nhiên trở lại im lặng, lặng lẽ thu thập đồ đạc như cái máy. Lúc này mới phát trong phòng chẳng còn tấm hình nào của hai người, tất cả bị đem . Bị vứt hết rồi sao? Hay bị đốt? biết, cũng muốn biết Mạc Ngôn làm gì với chúng.

      An Nhiên vất vả ngừng khóc, mở cửa, trong phút chốc ánh mắt hạ xuống.

      "Cục cưng" là Ân Hạo, ngoài cửa vẫn là Ân Hạo đứng chờ . Tuy biết vì sao An Nhiên lại làm như vậy, nhưng tin chắc chắn phải có lí do. Bất kể kẻ nào chửi mắng , xấu , cho dù có hàng nghìn người chỉ trích , Ân Hạo cũng nằm trong số đó.

      Ân Hạo nhìn An Nhiên chỉ mấy ngày gặp trở nên quá tiều tụy, chẳng còn chút gì của trước kia, cảm thấy trong lòng rất đau đớn. nhàng ôm lấy : "Cục cưng à, là đây."

      "Ân Hạo, Ân Hạo" An Nhiên có chút kích động.

      Ân Hạo khẽ vỗ về lưng : " biết em có nỗi khổ, cho nghe . muốn em vất vả như vậy."

      An Nhiên chỉ lắc đầu, mãi sau mới hỏi câu: " ấy thế nào?"

      Ân Hạo trong lòng cười khổ: " tốt, ấy bây giờ tốt, rất tốt." Từ hôm đó Mạc Ngôn tự giam mình trong phòng, chưa từng bước chân ra khỏi cửa.

      "Làm sao bây giờ, em còn tấm ảnh nào của ấy cả, em nhớ được ấy trông thế nào nữa. Ân Hạo, làm sao bây giờ? Em còn nhớ ấy trông như thế nào nữa..."

      Ân Hạo giúp lau nước mắt mặt: " đưa em gặp ấy."

      Trong lòng An Nhiên tự thấy mình còn mặt mũi gặp lại người ấy, chỉ muốn nhìn lại lần, vậy là thỏa mãn rồi. Ân Hạo ấy nghĩ cách kéo Mạc Ngôn ra khỏi phòng.

      An Nhiên đứng trốn phía xa, chỉ muốn nhìn thấy người ấy lần nữa. Chỉ cần nhìn thấy lần thôi, sau đó ngay.

      Di động vang lên, là Ân Hạo gọi. Thất bại sao? thể kéo Mạc Ngôn ra ngoài sao? An Nhiên trong lòng rất thất vọng.

      "Ân Hạo, sao vậy?"

      Nhưng đầu bên kia điện thoại lại là giọng khiến sợ hãi. An Nhiên nghiêng ngả lảo đảo liều mạng chạy tới. tự thừa nhận mình thể gượng dậy nữa, thể chịu nổi thêm đả kích nữa. Tự thừa nhận thể chịu nổi thêm mất mát nào nữa.

      Bên vách núi cao cạnh biển, Ân Hạo gần như bất tỉnh quỵ dưới đất. đường tới nhà Mạc Ngôn, bị đánh tới choáng váng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :