1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 50


      "Vẫn tìm được sao?" Ngô Á Phi lạnh như băng hỏi.

      Tả Lan có thể cảm giác được sát khí từ tỏa ra, khiến người ta hỏang sợ: "Chỗ lần trước có, hình như thay đổi địa điểm rồi." An Nhiên mất tích ngày, Ngô Á Phi triệu tập rất nhiều người tìm , nhưng vẫn chút manh mối.

      Tuyên Nguyên, là ta để xổng ngươi, lúc trước còn cho ngươi con ngựa, xem ra ta quá nhân từ rồi. ngờ ngươi dám làm hại đến An Nhiên. Nghĩ vậy, trong mắt Ngô Á Phi lên tia sát khí: "Lần này, ta nhân từ, diệt trừ tận gốc."

      "Phân phó cho bên dưới, nếu An Nhiên có tình gì, tất cả cùng theo ấy." Ngữ khí của thực khiến người ta sợ hãi, cho người khác chút thương lượng nào.

      Tả Lan sớm đổ mồ hôi lạnh: "Tuân lệnh, tôi hiểu. Còn chuyện ban ngày phố có việc đấu súng, chắc cạnh đó có kẻ bình thường. Viên đạn từ cao xuống, thủ pháp cực chuẩn, phát trúng mục tiêu. Nếu xét các tòa nhà cao tầng quanh đó, chỉ có 7 chỗ phù hợp."

      "Tôi biết rồi, xuống ." Ngô Á Phi ngờ, kẻ bắn súng kia với Tuyên Nguyên là cùng bọn. Giữa ban ngày ban mặt dám bắn người, chỉ có 3 kẻ dám làm, xem ra chính là sát thủ chuyên nghiệp.

      An Nhiên, chờ , cứu được rồi, mặc kệ có nguyện ý hay , đều phải giữ lại bên mình. cho phép ra .

      Bây giờ Á Phi thể cảm thấy an tâm, bất kể ở đâu đều thấy lo lắng, chỉ có giữ ở cạnh mình mới thấy an tòan.

      ...

      Trời dần sáng, An Nhiên vẫn thấy cơ thể hỗn loạn, có chút khí lực. Ngay cả việc đứng lên cũng phải cố hết sức.

      Nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ càng lúc càng nội tâm càng bất an. Mạc Ngôn chắc đến đâu, hi vọng Tina cho ấy biết. An Nhiên tự an ủi, tình nguyện bản thân cứ như vậy mà chết, cũng muốn Mạc Ngôn mạo hiểm như vậy.

      tận mắt thấy Tuyên Nguyên điên cuồng, cũng biết mưu tính gì để đối phó với Mạc Ngôn, mà cũng dám tưởng tượng. Vì sao, vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Còn chưa đến tháng cùng Mạc Ngôn đính hôn , nhất định thể hạnh phúc sao?

      Câu kia của Tuyên Nguyên: "... từ nay về sau nếu như xảy ra bất cứ tình gì, nếu có ai đó phải chết, nguyên nhân đều là vì Ngô Á Phi" vang lên trong đầu . Ngô Á Phi, Ngô Á Phi, bởi mình lúc còn trẻ trêu chọc , liền nhất định cả đời dây dưa cùng sao? thể để chuyện trước kia lặp lại, thể giẫm lên vết xe đổ, thể để người bên cạnh mình cũng ra như Tiểu Mễ.

      Cho dù bản thân trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng sao.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 51

      An Nhiên trơ mắt nhìn Tuyên Nguyên đem kim châm cắm vào cánh tay mình, cố phản kháng nhưng toàn thân có khí lực: " lại làm gì tôi?"

      Tuyên Nguyên rút kim châm ra: "Đây là châm thứ ba, yên tâm , loại thuốc tẩm trong này ảnh hưởng đến sống của . Nó chỉ chậm rãi thay đổi thể chất của , khiến suy yếu mà thôi. Đáng tiếc cho công phu trước kia của , về sau thể sử dụng nữa. Bất quá, phụ nữ càng nhu nhược, càng dễ làm người ta thương."

      xong ra lệnh cho người phục vụ vừa đến: "Giúp ta thay quần áo, còn bộ này đem vứt ."

      đến giờ sao? muốn dẫn uy hiếp Mạc Ngôn sao? Ông trời, van cầu người, phù hộ cho Mạc Ngôn, đừng cho ấy đến.

      Cả đêm Mạc Ngôn ngủ, càng gần giờ hẹn, càng cảm thấy bất an. An Nhiên chẳng qua ở cạnh ngày đêm thôi, mà thấy như xa đến vài thế kỷ.

      Nghĩ vậy, Mạc Ngôn cầm chìa khóa xe chật vật mở cửa ra ngoài. Mới qua đêm, trở nên tiều tụy nhiều, hai nút áo gần bung hẳn ra. Râu cằm như dài hơn. cố nghĩ nhiều như vậy, nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ đến .

      Nhìn An Nhiên bị trói ghế, Tuyên Nguyên nở nụ cười: "Tôi chỉ muốn cho thoạt nhìn đáng thương tí thôi mà. tại bộ dáng của thực khiến người ta đau lòng."

      "Tôi làm sao biết được mục đích của ?" An Nhiên cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

      Tuyên Nguyên lạnh lùng cười: " muốn biết, tôi cũng cho biết. Tất cả chỉ có mục đích: Báo thù. Ban đầu tôi chỉ dự tính trực tiếp giết Ngô Avion, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ thể ban cho cái chết nhanh như vậy."

      "Tôi muốn phải trơ mắt nhìn người phụ nữ thương vì mà bị hại. Tôi muốn hận , chỉ muốn có thể tự tay giết ."

      Ánh mắt An Nhiên nhìn Tuyên Nguyên chợt có chút thương cảm: " đáng thương, trong mắt chỉ có thù hận, lòng của bị thù hận che khuất, khiến nhận ra tình cảm tốt đẹp của người khác dành cho mình. vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn sát hại người vô tội."

      " cần nhiều thế." Tuyên Nguyên có phần bối rối, lập tức lấy vải nhét vào miệng . thể phủ nhận lời của An Nhiên, đó cũng là điều thấy thương cảm cho mình.

      muốn tiếp tục chuyện với , sợ bản thân dao động thả ra, đến lúc đó mọi tính toán tiêu tan hết thảy.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 52

      Đứng trước cửa sổ đối diện với tòa cao ốc, Ngô Á Phi nhìn chăm chú, tầng thượng An Nhiên bị Tuyên Nguyên trói chặt, tay co thành nắm đấm, các đốt ngón tay giần giật.

      "Thủ lĩnh, còn chưa động thủ sao?" Tả Lan ở bên nhàng hỏi.

      " cho là biết tôi thầm theo sát mọi hành động của sao? biết tôi dám động thủ." Đúng vậy, Avion dám mạo hiểm, bởi vì hiểu hơn ai hết, cho dù họng sung bên ngắm vào Tuyên Nguyên, cũng khẩu súng khác ngắm vào An Nhiên.

      tại thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi. Giờ khắc này, đột nhiên hi vọng tên Mạc Ngôn kia có thể mang .

      Vừa lên đến tầng thượng, trông thấy An Nhiên, lòng dạ Mạc Ngôn như bị xé nát. Chỉ qua ngày, gầy rất nhiều, thân người vô cùng yếu ớt, tiều tụy.

      An Nhiên cũng khỏi trải qua cảm giác tương tự, nhìn thấy Mạc Ngôn, nước mắt chảy xuống. Trông bộ dáng chật vật của người đàn ông trước mắt , quả khiến người ta đau lòng. Chính biết cuộc đời này từ nay về sau, mình luôn làm người ấy tổn thương.

      "An Nhiên" Mạc Ngôn vội chạy về phía . cực kỳ sợ hãi, giờ phút này An Nhiên bị trói ghế, đặt cạnh góc tường.

      "Đợi chút, chưa đến lúc gặp nhau mà." Tuyên Nguyên đến đứng chắn giữa hai người.

      Mạc Ngôn lúc này mới cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt: "Mày muốn thế nào?"

      Tuyên Nguyên lấy ra phần tài liệu, quăng đến trước mặt Mạc Ngôn: "Ký , ký xong mày có thể mang ta ."

      An Nhiên phát ra tiếng rên, thể chuyện được. Gương mặt đầy nước mắt, miệng liên tục "Ô ô" , muốn cái gì đó.

      Mạc Ngôn, đừng ký, van cầu , đừng ký.

      Mạc Ngôn nhặt đám giấy tờ lên, nhìn lúc, trong lòng trầm xuống: "Mày muốn toàn bộ Quốc tế Kim Kiều sao?"

      "Mày phải đọc kỹ rồi sao, đừng mày luyến tiếc chứ, Quốc tế Kim Kiều thôi mà, đối với tập đoàn Đường thị mà , chỉ là chút món lợi cỏn con." Tuyên Nguyên thong thả .

      Mạc Ngôn nhìn sang phía An Nhiên, ra sức lắc đầu, nước mắt chảy rất đau lòng.

      "Tao còn tưởng người đàn bà này rất quan trọng đối với mày? ra cũng hơn được cái này. biết nếu ta ngã từ đây xuống rồi, thành hình dạng gì nữa." Tuyên Nguyên đến cạnh chỗ An Nhiên, lay cái ghế.

      "Tao đồng ý, tao đồng ý." Mạc Ngôn vội trả lời. có thể vứt bỏ hết thảy, cũng thể để mất .

      Nghe được lời của Mạc Ngôn, An Nhiên nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.

      Về phía Tuyên Nguyên, nghe được câu của Mạc Ngôn, cũng thầm thở ra. chắc nếu Mạc Ngôn đồng ý làm gì tiếp, chẳng lẽ đẩy xuống sao?
      Mạc Ngôn cầm tài liệu ký vào, Tuyên Nguyên xoay người rời . Nhưng An Nhiên biết chỉ muốn như vậy, buông tha cho dễ dàng như vậy.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 53

      An Nhiên chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông ghé ngủ bên mép giường. ấy rất mệt mỏi rồi. khẽ vươn tay vuốt lên khuôn mặt tiều tụy của người ấy.

      Động tác tuy rằng rất , song vẫn làm người ấy thức giấc: "Em tỉnh rồi hả An Nhiên. Có cảm thấy chỗ nào thoải mái ?"

      Lúc nào ấy cũng lo lắng cho mình, nghĩ vậy ánh mắt An Nhiên lại ướt: "Làm như vậy đáng."

      Mạc Ngôn đến ngồi cạnh , ôm vào lòng: " được như vậy. đời này cái gì cũng quan trọng bằng em, cho dù muốn mạng của , cũng cho ."

      An Nhiên đáp lời, chỉ vòng tay ôm chặt . rất muốn mãi mãi ôm như vậy, nhưng tận sâu đáy lòng hiểu, chẳng được bao lâu, ấy còn thuộc về nữa.

      Mạc Ngôn ôm trong lòng, giọng có chút nghẹn ngào, cơ thể khẽ run: "An Nhiên, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, em nhất định được rời xa . Em hứa ."

      "Em hứa, bao giờ rời xa ." Nhưng biết đó là lời hứa mình thể thực được.

      "An Nhiên, rất sợ, nếu đẩy em xuống, làm sao. Có lẽ cũng nhảy xuống theo em." Nhớ lại cảnh tượng tầng thượng đó, Mạc Ngôn vẫn còn thấy ám ảnh.

      ", nếu em chết trước, em muốn phải sống, sống tốt." An Nhiên nhìn Mạc Ngôn, ánh mắt chan chứa tình.

      Mạc Ngôn nâng mặt lên, dịu dàng hôn lên môi : " đồng ý của , em được phép chết. Chúng ta phải cùng nhau sống đến trăm tuổi."

      Gần đến ngày đính hôn, kiện Quốc tế Kim Kiều đột nhiên thay đổi chủ nhân, gây ra xáo trộn rất lớn thị trường.

      Ba mẹ Mạc Ngôn đối với chuyện này cũng thắc mắc nhiều, con trai họ có thể tự quyết được, hơn nữa như nó , nó tính phát triển sang lĩnh vực khác. Dù sao các chi nhánh của Đường thị vẫn còn rất nhiều.

      Mọi chuyện êm đẹp. Quá êm đẹp. An Nhiên càng lúc càng bất an. Nhìn bộ lễ phục tuyệt đẹp, lại cảm giác được niềm vui sướng đó.

      "Chị, chị" Hiểu Lộ đứng trước mặt An Nhiên huơ huơ tay.

      "Nhìn cái này xem, em thấy nó tuyệt đẹp." Hiểu Lộ phe phẩy bộ lễ phục màu trắng. Lễ phục này do Đường mẫu đặt từ nước ngoài, bà nghĩ An Nhiên còn , nên cũng có phần áp đặt .

      Tina biết đến cạnh hai người từ lúc nào: "An Nhiên "

      Hiểu Lộ tỏ vẻ vui: " tới đây làm gì?" Trong giọng tràn ngập mùi thuốc súng.

      "Hiểu Lộ à, em vào thử quần áo trước . Chị muốn chuyện với ấy."

      Hiểu Lộ rồi, Tina quan tâm hỏi: "An Nhiên, có khỏe ?"

      "Tôi sao."

      Người khác có thể , hiểu, nhưng Tina hơn ai khác hiểu An Nhiên khó khăn thế nào: " tại mọi chuyện ổn, phải vui lên, làm dâu hạnh phúc." Tina đơn thuần nghĩ Tuyên Nguyên chỉ muốn Quốc tế Kim Kiều thôi.

      "Tina, cám ơn ."

      Tina nhàng ôm An Nhiên: " cần cảm ơn tôi, là người tốt, xứng đáng được như vậy."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 54


      Hôm nay đến tham dự buổi lễ đính hôn long trọng sắp cử hành, trong lòng mỗi người đều có tâm riêng.

      Phía đằng xa là con tàu biển hoa lệ, khắp nơi được trang hòang bằng những đóa hồng, phía cao là màn hình cực lớn chiếu ảnh Mạc Ngôn cùng An Nhiên gắn bó mỉm cười. Phóng viên các tạp chí lớn sớm vào cảng, ghi nhớ mãi cảnh tượng này. Lễ đính hôn diễn ra ở đây, sau đó tàu chở khách ra đảo, tiệc tối tổ chức đảo, và còn có những hoạt động vui chơi khác nữa.

      Tất cả mọi việc đều do Mạc Ngôn an bài tỉ mỉ, muốn An Nhiên là người phụ nữ hạnh phúc nhất.

      Trong phòng trang điểm, vẻ mặtAn Nhiên như có tâm , hoàn toàn lơ đễnh trước lời khen của những người nhân viên kia.

      "Mọi người ra ngoài trước , nhớ đóng cửa lại." An Nhiên nhìn mình trong gương, nếu có chuyện đó, hôm nay nhất định là người hạnh phúc nhất.

      Tina đứng trước mặt cũng rất đau lòng: "An Nhiên, vẫn quyết định thế sao? làm vậy được sao?" thể tin được, những tưởng tên kia buông tha An Nhiên, nghĩ tới ngay trước ngày ấy đính hôn, cầu phải cự tuyệt lời cầu hôn của Mạc Ngôn trước mặt bao nhiêu người, trước mặt cả báo giới. Còn bắt chính đem hình chụp cảnh âu yếm với An Nhiên hôm đó chiếu lên màn hình lớn.

      "Tôi có chọn lựa, , tôi có thể làm gì khác?"

      Đúng vậy, có cách nào khác, biết tòa lầu nào đó cạnh cảng, gã đàn ông tóc đuôi ngựa kia ngắm súng vào Mạc Ngôn. Nếu làm như vậy, Mạc Ngôn chết ngay trước mắt , như bận váy trắng hôm đó.

      "Tina, có thể đáp ứng tôi việc ?"

      Tina khóc, ôm lấy An Nhiên: " ."

      "Tôi ra rồi, về sau hãy ở lại bên Mạc Ngôn, thay tôi chăm lo cho ấy, thay tôi thương ấy, có được ?"

      Tina cương quyết lắc đầu: ", được, nhất định còn có cách. Dư An Nhiên, được dễ dàng buông tay như vậy. Mạc Ngôn nhiều như vậy, có thể bỏ ấy sao? Tôi cho biết, tôi giúp ."

      " có cách nào, đây là cách tốt nhất. Tôi muốn ấy sống. Rồi có ngày ấy quên tôi."

      Tina nắm lấy tay An Nhiên, nức nở : "Vậy còn ? thế nào?"

      "Tôi à, yên tâm, tôi có tính toán cho riếng mình rồi." Thế giới lớn như vậy, đâu là chỗ dành cho ?

      An Nhiên chỉ cảm thấy may mắn là cha thể đến trực tiếp tham dự buổi lễ đính hôn hôm nay.

      Có tiếng gõ cửa, hai người phụ nữ khẽ nhìn nhau, trong ánh mắt bao hàm nhiều điều khó .


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :