1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 45

      đường theo cha trở lại thành phố W, An Nhiên trầm mặc gì. cho cha biết việc mình đính hôn với Mạc Ngôn, nhưng thấy biểu thay đổi gì gương mặt cha mình. Cha vốn nhiều, chỉ run run nắm lấy bàn tay của , đặt vào trong tay Mạc Ngôn: "Hãy chăm sóc nó tốt." Mấy chữ đơn giản, lại chứa nghìn vạn tâm ý.

      ...

      Tivi đưa tin "Ngày 28 tháng sau, nhân kỷ niệm 30 năm thành lập, trở thành tập đoàn tài chính quốc tế lớn nhất toàn quốc, Đường thị tuyên bố lễ thành hôn của người thừa kế Mạc Ngôn với tiểu thư Dư An Nhiên. "

      Bàn tay Ngô Avion nắm chặt, các đốt ngón tay phát ra tiếng "răng rắc", chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như vậy.

      vẫn nhớ rất Mạc Ngôn: "Nhiên Nhiên, đây là lựa chọn cuối cùng của em sao? Muốn buông tay sao? Em thực nghĩ có thể buông tay sao?" nắm chặt tay đấm thẳng vào tường: ", thể, buông tha cho em dễ dàng như vậy."

      ...

      An Nhiên ngờ gặp lại Tina đường làm. Từ lần chia tay ở trại đua ngựa, bọn họ vốn hề gặp lại.

      Tina gỡ đôi kính mắt: "Dư An Nhiên, chúc mừng !"

      An Nhiên hiểu được, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì: "Cảm ơn, còn có việc gì sao?"

      "Có thể chuyện riêng với tôi chút ?"

      ...

      Tina ngừng quấy cà phê trong tách, mãi lúc lâu sau mới chậm rãi cất lời: " có những lúc tôi rất ghen tị với , có thể khiến người đàn ông hoàn hảo như Mạc Ngôn toàn tâm toàn ý mình. Bất kể tôi thương ấy thế nào, trong mắt ấy chỉ có mà thôi. "

      "Tina, tôi..."

      " cần , chỉ cần nghe tôi . Kỳ cũng có gì, tôi chỉ là trót người dành tình cảm cho mình mà thôi." Bưng tách cà phê trong tay, nhấp ngụm, trông có vẻ thương tâm, giọng ấm áp, tựa như hai bên tâm với nhau: "An Nhiên, có tin vào số mệnh ?"

      "Tôi tin, nhưng tôi để nó khống chế mình. Thực xin lỗi, Tina "

      Tina cảm thấy khóe mắt mình hơi ướt: " làm sai, việc gì phải xin lỗi. Yên tâm, tôi phải loại đàn bà bụng dạ hẹp hòi, tôi chúc phúc cho hai người." Thực ra trong chuyện này làm gì có ai sai, chỉ là người mình nên ...

      Tina hít vào ngụm khí lạnh: "Tốt lắm, chuyện này nữa. chọn được lễ phục chưa? nhất định phải xinh đẹp, bằng tôi làm cho lu mờ đấy biết ?"

      "Cảm ơn , Tina" vừa xong, di động chợt reo lên, màn hình xuất dãy số lạ. Đột nhiên có cảm giác bất an.

      An Nhiên nghe điện thoại, chưa kịp cất lời, đầu dây bên kia giọng nam xa lạ phát ra: "Trong 5 phút có mặt ở tầng thượng, nếu đừng trách sao mất người ."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      CHƯƠNG 46

      "Cộp" tiếng, di động rơi xuống đất.

      "Sao vậy, An Nhiên?" Tina lắc lắc cánh tay , giọng hỏi.

      ", có gì, tôi phải trước đây." xong, vội vàng nhặt điện thoại lên lập tức bước .

      Tầng thượng sao, rốt cuộc ai chờ mình ở đó, lòng vô cùng bất an. tầng thượng, gã đàn ông cột tóc đuôi ngựa, rất kiên nhẫn nghịch nghịch tay áo màu bạc của mình.

      " đến muộn." Gã đàn ông nhìn lạnh lùng .

      An Nhiên cẩn thận soi xét người đàn ông xa lạ trước mặt: " là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?"

      Gã đàn ông kia bước thẳng về phía : "Quả nhiên rất đẹp, khó trách nhiều người thích như vậy. Tôi là ai, cần biết, chỉ cần biết ai vừa đến kia thôi."

      An Nhiên quay mạnh đầu về phía sau: "Tuyên Nguyên?" Người mới đến đúng là Tuyên Nguyên.

      Tuyên Nguyên lạnh lùng cười: "Nghe sắp đính hôn !"

      " cũng biết rồi!"

      Ánh mắt Tuyên Nguyên nhất thời tràn ngập sát khí: "Vốn tôi còn định cho hưởng hạnh phúc thêm thời gian, nhưng xem ra đợi được nữa rồi."

      An Nhiên đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng xa lạ: " gì vậy? Tuyên Nguyên?"

      " xem, nếu như chết, bọn họ thế nào?"

      Trong lúc họ chuyện, gã đàn ông tóc đuôi ngựa xách theo khẩu súng ngắm, chầm chậm đến phía bên kia bức tường.

      An Nhiên hoảng sợ, trời ạ, ta có vũ khí, bọn họ muốn làm vậy sao?

      Tuyên Nguyên đến bên cạnh An Nhiên, thô bạo nâng cằm lên chút thương tiếc: "Yên tâm, tạm thời tôi để chết. xem, nếu tôi bắt đổi lấy tiền chuộc, Mạc Ngôn làm thế nào?"

      ra ngay từ đầu, ta tiếp cận đều là có mục đích, muốn uy hiếp Mạc Ngôn sao?

      "Tôi đoán, rất hoang mang tại sao tôi phải làm như vậy?"

      "Vì sao?" An Nhiên nhìn chằm chằm kẻ đứng trước mặt mình, tựa như muốn nhìn xuyên thấu ta.

      "Hừ, tất cả bắt nguồn từ kẻ tên là Ngô Avion, biết sao? Ai bảo là người chứ."

      An Nhiên như bị đánh cú vào bụng, Ngô Avion, lại là ta, tại sao nhiều năm trôi qua rồi, mình vẫn còn bị liên lụy vì ta chứ.

      "Tôi muốn vĩnh viễn nhớ kỹ, từ nay về sau nếu như xảy ra bất cứ tình gì, nếu có ai đó phải chết, nguyên nhân đều là vì Ngô Avion, hiểu chưa?" Biểu cảm gương mặt Tuyên Nguyên nghi ngờ gì rất hung ác.

      Gã đàn ông cột tóc đuôi ngựa đột nhiên hướng về phía cầu thang hô lớn: " còn muốn trốn tới khi nào. ra."

      Tina cẩn thận từ phía sau cửa ra, nghe lời vừa rồi của bọn họ, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

      Tuyên Nguyên nở nụ cười tà ác, hướng Tina đến: "Đến đúng lúc."

      An Nhiên rất nhanh che chắn phía trước Tina: " được phép làm hại ấy."

      "Tôi thiếu chút nữa quên mất, là kẻ rất có dũng khí. Yên tâm, tôi làm gì ta, tôi còn có việc muốn nhờ ta."

      Tiếp theo là trận cười điên dại khiến người ta sợ hãi.

      Tuyên Nguyên chỉ vào Tina: ", trở về với Mạc Ngôn, người phụ nữ của ta ở trong tay tôi, ta ngày mai phải có mặt ở đây."

      Tina hiển nhiên rất sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy cánh tay An Nhiên.

      "Nếu làm hỏng việc, hoặc đem chuyện hôm nay với bất kỳ ai, biết hậu quả thế nào ?"

      Chỉ thấy gã cột tóc đuôi ngựa làm động tác nhắm bắn.

      " đoán xem có thể bắn trúng mặc bộ váy trắng phía bên kia ."

      An Nhiên nhìn theo, thầm ước lượng khoảng cách, kia ở thẳng hướng phía trước bọn họ, trong vòng bảy tám trăm mét.

      Chỉ nghe "Đoàng" tiếng súng vang, ngực lập tức xuất vết đỏ như hoa, sau đó ngã xuống đất, những người đường đều nhìn theo ngơ ngác.

      An Nhiên trơ mắt nhìn vừa ngã xuống, là chính mình hại chết ấy.

      Tina sớm sợ hãi ngồi bệt xuống đất, toàn thân lạnh run.

      "Tốt lắm, có thể rồi, cho Mạc Ngôn, hiểu chưa?"

      An Nhiên ngồi xổm xuống, ôm Tina run rẩy, bên tai Tina giọng : ", mau, quên hết chuyện hôm nay. càng xa càng tốt, đừng với Mạc Ngôn."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 47

      Sắc trời dần tối, đường phố nhuộm ánh hoàng hôn đỏ thẫm. An Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, nhớ lại chuyện xảy ra, ngay khi Tina rời liền thấy trước mắt tối sầm, rồi mê man bất tỉnh.

      từ từ mở mắt, nhìn xung quanh thấy mình ở trong căn phòng xa lạ, u ám thiếu ánh sáng. Đáng chết, cả người còn chút sức.

      "Cuối cùng cũng tỉnh, tham ngủ." giọng tà ác vang lên từ phía chiếc sô pha trong phòng.

      An Nhiên định đứng lên, nhưng nhất thời toàn thân có lực: " cho tôi ăn gì?"

      "Để giữ ngoan ngoãn, tôi chỉ dùng kim châm mà thôi, gây chết người đâu." xong vươn tay bật đèn trong phòng, An Nhiên theo bản năng nhắm mắt lại, nhất thời chịu được luồng ánh sáng đột ngột như vậy.

      nhìn vào chiếc máy ảnh cầm tay, cảm thấy vô cùng bất an: " định làm gì?"

      Tuyên Nguyên giơ máy ảnh trong tay lên: "Vấn đề ràng như vậy, vẫn nghĩ ra sao?" nhớ đến lần trước lừa được An Nhiên đến nhà, chụp được số ảnh của , ngờ tất cả đều bị Ngô Avion lấy hết.

      Cửa phòng đột ngột bị mở ra, phụ nữ trẻ tuổi tiến vào, Tuyên Nguyên đưa máy ảnh cho ta, xong bắt đầu tự cởi áo.

      An Nhiên cố gắng giãy dụa, nhưng căn bản vô dụng. Tuyên Nguyên nhấc tấm chăn mỏng, nằm phục xuống cạnh , tay chân cũng giữ chặt lấy thân hình , dựng nên cảnh tượng vợ chồng ân ái...

      Lúc này An Nhiên mới để ý tại người là bộ áo ngủ cực kỳ khêu gợi. được, thể để chụp với như vậy, cố cúi mặt xuống, để gương mặt mình lọt vào ống kính.

      " tốt hơn là nên biết điều phối hợp với tôi, bởi vì biết được người tiếp theo bị giết đâu. Hôm nay là người phụ nữ kia, sau này có thể là em bảo bối của , hoặc có khi là chính Mạc Ngôn. "

      An Nhiên đành cam chịu, ngẩng đầu lên, có lựa chọn. thể để người thân của mình bị nguy hiểm. biết kẻ ở cạnh mình được là làm được, phải tận mắt chứng kiến những gì xảy đến với kia sao? ấy chỉ là vô tội, ấy chính là ví dụ tốt nhất.

      Tuyên Nguyên thấy An Nhiên hợp tác như vậy đắc ý : "Cười lên chứ, tôi muốn cười hạnh phúc

      An Nhiên cố gắng nặn ra nụ cười, trong lòng vô cùng đau đớn.

      Tuyên Nguyên nằm lên người , "Hôn tôi."

      Thực xin lỗi, Mạc Ngôn. An Nhiên trong lòng thầm niệm, em còn cách nào...

      dùng hết khí lực của mình, lạnh lùng đặt môi lên người . chút tức giận, chút tình cảm.

      Giờ khắc này, Tuyên Nguyên lại cảm thấy khoái cảm trả thù, nội tâm xao động. cảm giác được ánh lệ trong mắt , hiểu sao lại thấy có chút đau lòng.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 48

      Mạc Ngôn gần như phát điên, cả ngày tìm kiếm An Nhiên, rốt cuộc đâu chứ? Di động tắt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      " rể, đừng gấp, chừng chị có việc gấp phải giải quyết, mau trở lại thôi." Hiểu Lộ ở bên an ủi, chỉ cố kiếm lấy lý do thích hợp, ngay cả chính cũng tin, An Nhiên chưa bao giờ vô duyên vô cớ mất tích như vậy.

      Suốt ngày nay, Mạc Ngôn cạn óc nghĩ ra tất cả mọi nơi có thể để tìm, ngay đến cả mộ của Tiểu Mễ cũng ghé qua, nhưng đều có, đều có. Ân Hạo cũng gọi điện thoại báo về, bảo là về đó.

      Tina trốn ở nhà dằn vặt rất lâu, tuy rằng An Nhiên là người rất dũng cảm muốn để cho Mạc Ngôn biết, nhưng làm được, thể biết ấy bị nguy hiểm lại dám làm gì. Do dự mãi, vẫn quyết định ấn chuông cửa nhà Mạc Ngôn.

      Trong phòng mọi người đều rất lo lắng, tiếng chuông cửa bất ngờ khiến tất cả giật mình.

      Mạc Ngôn cố giữ vẻ bình tĩnh chạy ra mở cửa: "An Nhiên, em..."

      Lời chưa xong, nhận ra người đứng trước cửa là Tina, vẻ vui mừng của lập tức biến mất, thay bằng thất vọng: "Là à? tới đây làm gì?"

      Tina gì, thẳng vào trong nhà, nhìn đám người ngồi trong phòng khách, thấy họ đều rất lo lắng cho An Nhiên.

      " rốt cuộc có chuyện gì?"

      Tina hít hơi: "Em biết An Nhiên ở đâu."

      Chỉ câu đơn giản, lại khiến tất cả nháo nhào, Mạc Ngôn kích động giữ chặt hai vai : " gì? biết An Nhiên ở đâu? mau ấy ở đâu? mau, ..." Mạc Ngôn hoàn toàn bị kích động, ngừng lắc mạnh hai vai Tina..

      Trì Phong đến kéo Mạc Ngôn ra: "Bình tĩnh chút, để ấy ."

      Tina lấy trong bao ra tờ giấy, mặt viết thời gian địa điểm, ngay khi đưa nó cho Mạc Ngôn, nội tâm vô cùng mâu thuẫn, muốn Mạc Ngôn mạo hiểm, nhưng, nếu An Nhiên chết, mà lúc đó có khi còn có thêm nhiều người nữa bị hại.

      Mạc Ngôn nhìn tờ giấy tay: "Là ý gì?"

      Tina giải thích nhiều: "Nhớ kỹ chỉ được mình đến đó, nếu có thể vĩnh viễn gặp lại ấy." xong câu đó, Tina vội vã bước ra khỏi nhà Mạc Ngôn.

      "Trong giấy viết gì?" Ân Hạo bước đến gần, muốn xem nội dung tờ giấy.

      Mạc Ngôn lập tức gấp tờ giấy lại: " có gì, mọi người về trước !"

      Tuy Mạc Ngôn , nhưng Ân Hạo biết An Nhiên xảy ra chuyện, đối phương chỉ cho phép Mạc Ngôn mình, thể cùng để cứu – cục cưng trong lòng .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 49

      Bọn họ rồi, Mạc Ngôn ngồi lặng ghế sô pha giữa phòng, trong tay là tờ giấy bị nắm chặt đến gần ướt. Giờ phút này trong đầu thầm tính tóan, trong thành phố có tất cả mấy trăm vạn hộ dân, An Nhiên bị bắt đến nơi hề hay biết, bọn chúng muốn làm hại ấy sao? sợ hãi sao?

      Lần đầu tiên trong đời Mạc Ngôn thấy mình vô dụng, ngay cả người con thương nhất cũng bảo vệ được. Nghĩ rồi tay đập mạnh xuống bàn trà, máu theo vết rách chảy ra, nhưng có chút cảm giác nào. Giờ phút này chỉ cảm thấy, thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của mình dần rời xa. , cho phép, bất kể có là chuyện gì, cũng thể mất .

      ...

      đường trở về, Ân Hạo lời, đầu óc trống rỗng bước về phía trước, để ý Nguyên Tịch vừa bước đến bên cạnh. dám quay đầu nhìn vào Nguyên Tịch, sợ bị phát ra vẻ lo sợ cộng thêm khủng hoảng trong mắt mình.

      "Ân Hạo" Nguyên Tịch từ sau lưng giọng gọi.

      Ân Hạo hơi sửng sốt chút: "Sao?" dám nhiều, biết rằng lúc này giọng mình run rẩy.

      Nguyên Tịch đến bên cạnh Ân Hạo, kéo tay , có thể cảm thấy được bàn tay Ân Hạo run: " rất lo lắng cho An Nhiên sao?"

      Ân Hạo nghe vậy, theo bản năng bàn tay co lại: " phải tất cả mọi người đều lo lắng cho ấy sao? với ấy là thanh mai trúc mã, tất nhiên cũng lo lắng."

      Trong long Nguyên Tịch cảm thấy bi thương, kỳ sớm nhận ra Ân Hạo luôn quan tâm đến An Nhiên, nhưng chỉ giữ trong lòng, biểu ra ngoài bao giờ. luôn tự làm khổ bản thân như vậy, mặt làm bộ chỉ quan tâm đến , mặt biểu lộ với người ngoài mình rất hạnh phúc.

      Lúc An Nhiên và Mạc Ngôn xa nhau, thậm chí cố nén đau trong lòng, giúp Mạc Ngôn tìm , bởi vì, biết, Mạc Ngôn tâm An Nhiên. hi vọng cục cưng trong lòng sau này sống trong ân hận.

      Nguyên Tịch ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ân Hạo, thấy trong đó tràn đầy ưu thương: "Làm vậy có quá vất vả ? Sống như vậy có quá phiền lụy ?"

      "Nguyên Tịch, ..."

      " cần , em biết, kỳ người thích là An Nhiên?" Nguyên Tịch lấy tay lau giọt lệ mắt sắp chảy xuống.

      Ân Hạo cứ nghĩ mình che dấu rất tốt, chẳng ngờ...

      "Còn nhớ lần trước An Nhiên ngã xuống ở trại đua ngựa ? Lúc đó tuy gì, nhưng em hoàn toàn cảm giác được, sợ hãi, người phát run lên. Hệt như bây giờ."

      Ân Hạo nắm lấy hai vai Nguyên Tịch: "Thực xin lỗi, Nguyên Tịch."

      " làm gì sai, có gì mà xin lỗi. chỉ em mà thôi. Người sai là em, là do em quá . Cho nên dù biết người khác, em cũng quan tâm, chỉ cần được ở bên cạnh là tốt rồi." Nước mắt cũng theo lời tuôn ra.

      Ân Hạo nhàng giúp Nguyên Tịch lau nước mắt: " nghĩ, nếu hai ta ở bên nhau, quên ấy, nhưng ngờ lại thành ra thế này, trong lòng càng ngày càng khó chịu." giọng có chút nghẹn ngào.

      "Về sau ở trước mặt em có thể cần giả bộ, có thể tiếp tục ấy, còn em vẫn như trước tiếp tục . Được ?"

      Ân Hạo gắt gao ôm Nguyên Tịch: "Cho thời gian, nhất định quên ấy. Về sau thế giới của chỉ có mình em."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :