1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bảy Kiếp Xui Xẻo - Cửu Lộ Phi Hương (7 chương+ 3 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      “Nàng chắc chắn là những thứ này chứ?”

      “Dạ, đúng vậy.” dịu dàng ấm áp trong mắt Hinh Vân đều hóa thành ánh dương.

      “Rất tốt.” Sơ gật đầu, giọng điệu lập tức thay đổi, lạnh lùng : “Đập hết cho ta. Váy đập được xé thành mảnh rồi đốt .”

      Mắt Hinh Vân ngây ra, trừng mắt nhìn mấy gã đàn ông cao lớn xung quanh đập hết mấy thứ nàng ta thích. Nàng ta ngơ ngác nhìn Sơ : “Vì sao? Sở Thanh Huy, chàng báo thù ta sao? Vì ta hại chết Thanh Linh công chúa?” Nàng ta dường như kìm chế được nỗi oán hận trong lòng mình, vẻ mặt dần trở nên điên loạn, ánh mắt giống hệt như lúc trước nhìn ta, “Chàng muốn báo thù ta! Là vì con tiện nhân kia! Chàng cho ả tất cả mọi thứ! Địa vị, tiền tài và cả con cái! Chàng cho ả ta hết! Ngay đến cả lần duy nhất của chúng ta chàng cũng gọi tên ả! Ta có gì tốt! Ta tốt chỗ nào!”

      bình tĩnh nhìn Hinh Vân: “Ngươi chả có chỗ nào tốt, giọng quá chua, lảm nhảm quá nhiều, lòng dạ quá độc ác, điều tệ nhất là, ngươi dám phá hỏng đồ chơi của ta. Ông đây vui muốn chơi hỏng ngươi luôn, ngươi nữa xem, bây giờ ngươi còn thích gì nữa? Còn để ý đến gì nữa? Ta phá hết cho ngươi xem.”

      “Ha ha, chàng muốn báo thù ta, chàng cứ báo thù !” Ta thấy ràng là hai người này ông gà bà vịt. Hinh Vân độc ác : “Trước kia triều đình tranh đấu chia cắt hai người, thể ở bên nhau, nay hai người càng thể! Hai người vĩnh viễn thể gặp lại! Kiếp này, Sở Thanh Huy chàng đừng hòng sống thoải mái.”

      Nếu câu này mà lọt vào tai tướng quân e rằng vẫn có mấy phần sát thương.

      cau mày, ngoáy lỗ tai: “Bịt miệng ả lại cho ta, chanh chua kinh người.” vòng quanh Hinh Vân, : “Ngươi nghe đây, ông đây chơi ngươi là vì ngươi nợ ta, ta ra tay với đàn bà con …” Ta lẩm bẩm trong bụng, đồ dối trá. Sơ lại tiếp: “… Vì thế, hết kiếp này, ngươi đầu thai đừng xuất trước mặt ta nữa, nếu gặp lần đánh lần.”

      sai người kéo nàng ta ra ngoài.

      ngồi mình ghế bành uống trà, bỗng thở dài tiếng với đại sảnh bóng người, sau đó khẽ lẩm bẩm: “Chắc vẫn chưa thơm đâu nhỉ.”

      Cái câu đầu đuôi này của lập tức khiến ta ngơ ngác được gì, ngây ngô nghe tiếng lòng mình véo von, cười khúc khích với cái gương. Phán quan bên cạnh bực mình cầm tập công văn đập xuống đầu ta: “Ngoan ngoãn làm việc .”

      Ta vui vẻ úp cái gương xuống, nghĩ bụng, ra lúc ta thấy Sơ lại thành thực tới độ đáng như thế! Đúng là đồ nghĩ đằng nẻo.

      Nếu bây giờ ta thấy Sơ , chắc cũng thể ngừng nhớ được nhỉ? Nếu vậy, hình như ta cũng…

      Thích …?

      Ta vùi đầu vào trong đống công văn, bỗng có chút lo lo biết cái mặt nóng rực này của ta có thể đốt hết đống giấy bàn của Diêm Vương ?

      Những ngày làm việc ở Địa phủ, ta thường lén lấy gương kiếp trước giải trí, chớp mắt hai năm trôi qua.

      Trong hai năm này Sơ dẫn đại quân giành lại đất đai bị nước Vệ chiếm đóng, còn nuốt ngược năm tòa thành của nước Vệ. Quốc vương nước Vệ sai người đưa thư xin hàng, Sơ xé vụn thư luôn, bắt nước Vệ phải cắt đất đền tiền, còn phải chấp thuận được xâm phạm Đại Tề trong năm mươi năm. Quốc vương nước Vệ từ chối, Sơ lại nuốt thêm ba tòa thành của lão… cuối cùng quốc vương nước Vệ ưng thuận cầu của Sơ .

      Được hoàng đế nước Tề triệu hồi, Sơ khải hoàn về kinh, lần này còn bất cứ lời đàm tiếu nào xung quanh tướng quân nữa. Ngày khải hoàn nhân gian đổ tuyết, bóng hình cưỡi con ngựa cao to nhìn trời, đứng lúc lâu vẫn . Dáng vẻ ấy của hiểu sao lại khiến ta cảm thấy lẻ loi.

      Có lẽ bẩm sinh Sơ hợp với tuyết.

      Sau khi giành được chiến công vang dội, chắc sống nốt mười mấy năm sung sướng ở nhân gian. Kiếp sau ta và có thể lỡ nhau…

      Nghĩ vậy, cuộc sống sau này của ta trở nên bình thản, có thể lười cố gắng lười, đợi Diêm Vương về phạt ta xong chuồn . Nhưng ở Địa phủ quanh năm có lấy ngày nghỉ, hôm, ta dạo quanh Địa phủ vòng theo thói quen thường ngày xong, định tới điện Diêm Vương bắt đầu công việc, lúc bộ tới con đường dẫn tới suối vàng, bỗng thấy bóng người quen thuộc ở đầu bên kia của con đường dài dằng dặc. Ta trố mắt nhìn , dụi mắt dám tin.

      cũng nhìn thấy ta, bước chân thoáng dừng lại.

      Qua lớp chướng khí của Địa phủ u, hai chúng ta nhìn nhau từ xa hồi lâu, ai cất lời trước.

      Cuối cùng nhấc chân về phía ta, đứng cách ta ba bước, ta nhìn chăm chú lát, hai năm chỉ nhìn Sơ qua gương, bây giờ đột nhiên thấy người , mọi cảm xúc phức tạp khiến ta lại có xúc động nhào tới ôm .

      xúc động này khiến lòng ta giật thót, ta vội vàng áp chế cảm xúc, mỉm cười với , chớp mắt thấy hai tay ở bên cạnh ta, bàn tay nắm rồi buông, buông rồi nắm, như thể kìm nén xúc động gì đó, lẽ nào… cũng muốn ôm ta?

      Ta cười rạng rỡ: “Này! Lâu rồi gặp, ở nhân gian ngươi làm được lắm…” Ta còn chưa xong, tên tiểu quỷ đột nhiên chạy tới từ phía sau đâm sầm vào ta, ta loạng choạng bước. Ngay sau đó tên tiểu quỷ thứ hai cũng va vào ta, ta lại loạng choạng thêm bước nữa, tên quỷ thứ ba lại đụng vào ta, ta lại loạng choạng thêm bước nữa, lảo đảo bổ nhào vào lòng Sơ .

      Mấy tên quỷ đâm vào ta liên tiếp chạy như điên về phía suối vàng, thoáng chốc thấy tăm hơi đâu, để lại ta xấu hổ va vào lòng Sơ , hai cánh tay của vòng qua lưng ta, khẽ ôm lấy ta…

      Ôm rồi, ôm rồi!

      Má ta nóng lên, nhưng hề có ý định giằng khỏi tay Sơ , để mặc ôm ta, ngờ cũng gì, buông tay, chỉ khẽ ôm lấy ta.

      Cảnh… cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy mờ ám…

      “Sơ .” Nhịn hồi lâu, cuối cùng ta cũng bỏ qua thể diện hỏi: “Đây là ý gì?”

      Mãi lâu đỉnh đầu mới vang lên tiếng hừ lạnh vênh váo: “Ông… chẳng qua tay ông bị chuột rút, tạm thời buông được thôi. Ngươi đừng nghĩ nhiều!”

      “Ta… chẳng qua chân ta bị chuột rút, dựa tạm ngươi lúc thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

      Nước sông Vong Xuyên ngân nga ca điệu vui tươi bên tai ta.

      Vòm ngực của Sơ mang theo hơi ấm trong ký ức, khiến ta như quay lại căn phòng Phong Tuyết sơn trang, lẳng lặng nằm cùng giường với vị sư phụ duy nhất của kiếp đó, toàn tâm toàn ý nương tựa, tin tưởng và thương bằng cả tấm lòng.

      Cảm giác là lạ cứng ngắc dần biến mất trong vô thức, ta vươn tay ra, định vòng tay ôm lấy eo Sơ bỗng giọng quen thuộc mang theo hưng phấn kì lạ vang lên từ đầu kia suối vàng: “Ôi chao! Ta thấy gì thế này? Mù cả mắt rồi! Hai kẻ oan gia ôm nhau đó à!”

      Câu đó chẳng khác gì đất bằng nổi sóng, ta và Sơ hoảng hốt đẩy phắt nhau ra, vẫn chưa hoàn hồn nhìn người vừa tới.

      Diêm Vương công tác Thiên giới về vẫn còn mặc bộ lễ phục rườm ra, lão vuốt cằm, mở to đôi mắt sáng quắc nhìn nhìn lại giữa ta và Sơ , có lẽ là vì vừa mới đặt chân về Địa phủ gặp ta và Sơ nên mặt mũi mới vui vẻ như thế.

      “Các ngươi đừng lo, ta có phải là kẻ thứ ba chen chân vào đâu, các ngươi cứ tiếp tục , lúc nãy ta thấy các ngươi ôm nhau say đắm quá.”

      “Ai! Ai ôm nhau say đắm với ả!” Sơ đứng cạnh ta bạnh quai hàm hét lên, “Ông đây… Chẳng qua là ông đây bị chuột rút thôi! Chỉ là vì bị chuột rút thôi!”

      Ta cũng cố bạnh mồm ra hét: “Ai thèm ôm tên này chứ! Chẳng qua là ta cũng bị chuột rút mà thôi!”

      “Ta biết mà, ta biết mà, ta biết cả mà.” Diêm Vương cười cách đê tiện gật đầu liên tục: “Thanh niên mà, phải hành hạ nhau mới hay.”

      Diêm Vương thấy chúng ta hành hạ nhau ắt hẳn là vui trong bụng lắm. Ta nể mặt vạch trần lão, dẫu sao ta và Sơ đều sống được hai mươi năm ở dưới nhân gian, còn phải chịu trừng phạt của lão nữa… Ta còn chưa nghĩ xong đột nhiên Sơ kéo vai ta, nghiêm túc nhìn chòng chọc vào ta: “Ngươi thơm chưa?”

      Ta tròn mắt, ngơ ngác hồi lâu. quan tâm tới ta đúng ? Thấy tướng quân qua gương kiếp trước, sao ta hiểu suy nghĩ trong bụng . Đối mặt với tình cảm ràng mà từ trước nay đều giấu nơi góc tối, tất nhiên là ta hơi xấu hổ.

      Ai ngờ đương lúc ta ngượng nghịu, Diêm Vương lại vuốt cằm, cười phúc hậu: “Thơm rồi.” Bàn tay nắm vai ta bỗng dưng siết chặt, mặt Sơ lập tức xanh lét. Diêm Vương vẫn cười phúc hậu, “Còn thơm rất mạnh ý chứ.”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Bàn tay nắm vai ta của Sơ lại siết chặt, nghiến răng : “Ngươi thể đợi ta…”

      Ta… vẫn đợi ngươi mà. Đương nhiên câu này ta nổi, chỉ lừ mắt nhìn Diêm Vương, lạnh lùng hỏi: “Ta thơm bao giờ!”

      Diêm Vương tiếp tục cười phúc hậu đáp: “Ngươi ở Địa phủ nhớ chàng từng ngày, gặp chàng, vì chàng mà héo hon, trông giờ sọp hơn hẳn, chắc chắn là gầy rồi, ta đúng ?” Ta nhướn mày, Sơ buông bàn tay nắm vai ta ra, ngơ ngác lúc, sau đó giật mình nhận ra bị trêu.

      Ta thấy gân xanh nổi hằn trán : “Diêm Vương, ông dám…” Cây roi dài đỏ sậm phóng vụt qua phía Diêm Vương, Diêm Vương nghiêng người né, vội vàng :

      “Ấy ấy, ta sai rồi, Sơ thần quân chẳng đáng gì cả, đùa thôi mà, đùa thôi.” Diêm Vương bị chiếc roi của Sơ ép lui mấy bước liên tiếp, vừa đứng vững lại híp mắt cười rộ lên: “Có điều Sơ thần quân nặng tình với Tiểu Tường Tử đấy, mặt tái xanh hết rồi kìa.”

      Sợ Sơ nổi cáu, ta vội vàng ngăn : “Ngươi quên rồi hả, chúng ta vẫn còn phải chịu trừng phạt của lão ta đấy…” Sơ giật mình, nghiến răng, có chút cam lòng thu roi lại. Diêm Vương gãi đầu, cũng tỏ vẻ cam lòng: “Các ngươi phải lo lắng chuyện đó…”

      Diêm Vương còn chưa xong, đột nhiên luồng tiên khí màu trắng bay từ suối vàng tới. khí cát lành như thế khiến kẻ lâu được về Thiên giới như ta được tắm trong gió xuân, tinh thần theo đó mà phấn chấn hơn hẳn.

      Bên cạnh luồng tiên khí đó là ba tên tiểu quỷ vừa va vào ta, bọn chúng cười tít mắt xoay quanh vị đại tiên đó: “Đại tiên, mời qua bên này.”

      “Đại tiên thong thả.”

      Vẻ mặt hòa nhã thân thiện, khác hẳn với dáng vẻ chạy như điên đâm sầm vào ta vừa nãy.

      Đợi người đó tới gần ta mới thấy người trong làn tiên khí trăng trắng đó hóa ra lại là Thái Bạch Kim Tinh. Ông ta ngoan ngoãn hưởng phúc ở Thiên giới, xuống Minh phủ này làm gì?

      “Diêm Vương nhanh đấy, ta theo nổi.” Thái Bạch Kim Tinh tới bên Diêm Vương, lắc đầu thở dài lát: “Già rồi đặng, chướng khí ở Minh phủ quả là càng ngày càng nặng, lão đây thở nổi. Sơ thần quân và Tường Vân tiên tử ở đây à? Truyền xong ý chỉ của bệ hạ rồi ta phải mau mau trở về thôi.”

      Diêm Vương chỉ ra: “ phải ở đây sao?”

      Thái Bạch Kim Tinh nổi tiếng mắt mờ Thiên giới, ông ta mấy bước về phía ta và Sơ , nhìn chúng ta rồi mới gật gù: “Đúng rồi đúng rồi, ý chỉ của bệ hạ ở đây.”

      Ông cụ cúi lưng lần mò trong ngực hồi lâu, sau đó gãi đầu : “A… ầy… thánh chỉ của bệ hạ đâu rồi? Ai chà, lão già này chẳng lẽ lại làm rơi đường rồi?”

      Miệng ta giật giật, Sơ cũng giật theo ta: “ phải nó ở trong tay áo ông sao?”

      Thái Bạch bừng tỉnh: “A, ở đây ở đây, trí nhớ của lão kém quá, hai người đợi chút, ta đọc cho.”

      vội : “Đừng, ngài nghỉ ngơi , chúng ta tự xem là được rồi.” xong nhận lấy thánh chỉ của Ngọc Đế từ tay Thái Bạch Kim Tinh, vừa mở ra xem lông mày nhướn lên, còn nheo mắt lại, gập thánh chỉ lại, nhìn Diêm Vương: “Tốt nhất là ông nên giải thích xem chuyện này là thế nào.”

      Ta tò mò thò đầu qua muốn xem thánh chỉ trong tay Sơ , ai dè lại bị Sơ lườm cho cái, ánh mắt đó như thể : “Người lớn bàn chuyện, trẻ con ngoan ngoãn đợi kế bên .” Ta cảm thấy mình bị khinh bỉ và ghét bỏ vô cùng.

      Diêm Vương sờ mũi: “Ồ, tóm lại là dưới tầng địa ngục thứ mười tám có lỗ hổng, vừa khéo là lỗ hổng đó lại thông với rặng núi nào đấy, để ngừa việc tà khí dưới địa ngục rò rỉ xuống nhân gian nên lệnh cho ngươi và Tiểu Tường Tử lấy đá lấp cái lỗ hổng đó. Vì chuyện này khá khó, nên Ngọc Đế cân nhắc chút phần thưởng cho hai người.”

      Nghe thấy hai chữ “phần thưởng”, đầu ta lập tức tràn đầy ánh vàng chói lòa, kích động hỏi: “Phần thưởng gì?”

      Diêm Vương vuốt cằm, cười mờ ám: “Đáng ra hai người còn phải trải qua ba kiếp tình duyên, nhưng bây giờ nếu hai người hoàn thành được nhiệm vụ này cần phải trải qua mấy kiếp sau nữa. Vừa hay Lý Thiên Vương cũng buồn rầu vì chẳng kiếp nào các ngươi chịu ngoan ngoãn theo số mệnh ông ấy vạch ra nên muốn viết tiếp tình kiếp cho các ngươi.”

      Cách thưởng này khiến ta và Sơ đều sửng sốt, hiểu sao đầu óc ta bỗng trống rỗng…

      Theo lý mà , ta vẫn giữ ý nghĩ trốn thoát bảy kiếp tình duyên mà độ kiếp, nhưng đột nhiên nghe thấy cách có thể giúp ta quang minh chính đại thoát khỏi Sơ , quay về Tiên giới, tiếp tục làm tiên tử nhàn nhã, hiểu sao ta lại thấy vui.

      bên cạnh cũng trầm mặc lời.

      Diêm Vương tiếp tục : “Cân nhắc tới trật tự nhân gian, hai người các ngươi nên dùng cách luân hồi đầu thai về nhân gian hơn. Có điều kiếp này các ngươi dùng chính cơ thể của mình, còn giữ được pháp lực của bản thân, nếu chẳng may bỏ mạng ở nhân gian về lại Minh phủ đầu thai tiếp. Tóm lại khi nào các ngươi lấp xong cái lỗ đó lúc đó có thể quay lại tiên thân, trở về Thiên giới.”

      Ta liếc mắt nhìn Sơ , thấy cau mày nghĩ ngợi gì đó, bèn hỏi Diêm Vương: “Muốn lấp cái lỗ ấy phải lấy đá gì đó, vậy đá đó ở đâu?”

      “Trong núi Côn Ngô ở phía tây có loại huỳnh thạch trắng thuần, tạo thành từ linh khí trời đất, có thể tiêu trừ tà khí của địa ngục, là vật thích hợp nhất để lấp lỗ hổng.”

      Ta gật đầu, nhưng Sơ lại đột nhiên ném ý chỉ của Ngọc Đế , : “ làm, đừng tưởng ta biết nơi đó có thú Xích Diệm từ thời thượng cổ canh giữ, ai tới gần nó đều bị nướng chín, ta ngu mà lọt vào cái hố này đâu.”

      Thái Bạch Kim Tinh vội vàng nhặt thánh chỉ lên: “Sơ thần quân được như thế, bệ hạ chỉ đích danh ngài và Tường Vân tiên tử rồi.”

      “Đám người Thiên giới chết hết rồi hả? Người giỏi hơn ta đầy ra đấy, vì sao nhất định phải đẩy ta và đồ ngốc này vào chỗ mạo hiểm.”

      Diêm Vương lạnh lùng đáp: “Đó phải là vì gần đây chỉ có hai người phạm tội ư, lần này để hai người lấy công chuộc tội. Hơn nữa cũng thể là mạo hiểm, dầu gì chẳng may mất mạng cũng chỉ xuống Địa phủ thôi.”

      nổi khùng: “Ông nghĩ lúc chết đau hả!”

      ra sức chống đối, còn ta lại suy tính, theo như Diêm Vương về bản chất việc lấy đá cũng chẳng khác gì trải qua tình kiếp, chỉ khác ở mục đích mà thôi, mục đích của việc trải qua tình kiếp là hành hạ ta và Sơ , còn lấy đá lại là chắn tà khí, nhân tiện hành hạ ta và Sơ luôn.

      Bên nào cũng là hành hạ nhưng lấy đá chúng ta có thể quang minh chính đại uống canh Mạnh Bà, có thể sử dụng cơ thể và pháp lực vốn có, tiện hơn biết bao nhiêu! Kẻ có pháp lực ở nhân gian được hời nhường nào chứ! Ta lập tức kéo Sơ ra sau, nhận lấy ý chỉ của Ngọc Đế trong tay Thái Bạch Kim Tinh, : “Ta là tiên tử hiểu chuyện, Ngọc Đế giao trách nhiệm lớn lao này cho ta, ta nhất định làm người thất vọng.”

      đứng đằng sau kéo tóc ta, bực bội : “Ngươi lại muốn ăn đòn à!”

      Thái Bạch Kim Tinh ra sức gật đầu: “ nương tốt, có trách nhiệm có trách nhiệm.”

      Diêm Vương đứng bên tiếp tục lạnh lùng : “Ồ, nếu vậy để mình Tiểu Tường Tử lấy đá thôi, Sơ thần quân uống canh Mạnh Bà rồi trải qua tình kiếp nữa , ừm, đây đúng là cách cả nhà cùng vui.”

      tức giận nghiến răng ken két, dùng dằng lát mới giật phăng ý chỉ trong tay ta: “Lấy lấy.” lườm ta cái: “Khi đó ngươi tránh xa chút cho ta, được làm vướng chân ta.”

      Ngụ ý là “Ta liều mình, ngươi nấp sau lưng.” Bây giờ ta dần hiểu được ý trong lời của rồi, ta thở dài tiếng, đây ràng là câu khiến người khác rất hạnh phúc, vậy mà sao tên này lại dùng cái thái độ gay gắt này để thế biết… Đúng là chẳng thành gì cả.

      Diêm Vương cười : “Ôi chao, ngờ Sơ thần quân lại là người đàn ông tốt biết thương người khác nhé.”

      “Ai thương hả!” Sơ trừng mắt nhìn Diêm Vương.

      Diêm Vương lắc đầu thở dài: “Chẳng thành gì cả, đáng tí nào.” Ta cũng thở dài theo: “Đúng thế, chẳng thành tí nào.” Thái Bạch Kim Tinh cũng gật gù: “ thành , thành .”

      Gân xanh trán Sơ nổi bần bật: “Muốn lấy đá mau thôi, ông đây có rảnh kì kèo với các người.”

      “Sơ thần quân đợi ! Lão còn chuyện muốn .” Mắt Thái Bạch Kim Tinh bỗng sáng ngời, lanh lẹ tới bên cạnh Sơ , thầm : “Sơ thần quân biết đấy, giờ Thiên giới mở ván cược xem cuối cùng ngài và Tường Vân tiên tử có thành đôi .”

      Ta liếc mắt nhìn Thái Bạch Kim Tinh, ác cảm tăng vọt, miệng Sơ giần giật: “Mấy người ở Thiên giới có rảnh rỗi quá vậy, nếu rảnh biết thu phục thú Xích Diệm ở núi Côn Ngô để chúng ta lấy đá dễ dàng hơn hả!”

      “Sơ thần quân đừng nóng! Khó khăn lắm Thiên giới mới có đôi như hai người, tất nhiên là được quan tâm nhiều hơn chút rồi.” Lão ghé sát vào tai Sơ thầm : “Theo quan sát và nghiên cứu trước kia của ta, ta đặt ba lượng vàng cược hai người thành đôi. Sơ thần quân nhất định đừng làm ta thất vọng nhé.”

      bực mình đẩy đầu Thái Bạch Kim Tinh ra: “Về Thiên giới của ông .” ngoảnh đầu lại gọi ta, “Tiểu Tường Tử, thôi.”

      Ta sờ khắp người cuối cùng cũng móc ra được mười đồng, nhét vào tay Thái Bạch Kim Tinh, trịnh trọng dặn dò: “Khi về nhớ đặt giúp ta, ta cược cuối cùng chúng ta thành đôi, tỉ lệ cược của ván này là bao nhiêu? Bây giờ có bao nhiêu người tham gia? Ván này kết thúc bao giờ mới lấy được tiền?”

      Cổ tay bị siết chặt, Sơ túm lấy ta, ta vừa ngẩng lên nhìn thấy mặt như ác quỷ: “Ngươi cũng rảnh ghê đấy.” Ta há hốc mồm, chưa kịp quay đầu , như thể bực bội lắm, lặng lẽ kéo ta về phía cầu Nại Hà.

      Lúc ngang qua Diêm Vương, ông ta cười tít mắt nhìn ta, : “Ta đặt mười lượng vàng cho các ngươi ở bên nhau.”

      Ta kinh ngạc nhìn Diêm Vương, ông ta vẫy tay với ta, tỏ ý đường bình an.

      Đợi , ta càng giãy giụa Sơ càng túm chặt. Lời của Diêm Vương có chút giá trị tham khảo! Đợi ! Ta đổi ý rồi! Mười đồng cược chúng ta thành đôi! Thái Bạch Kim Tinh, đừng ! Ta còn chưa thốt nên lời, Sơ thèm ngoảnh đầu lại kéo ta tới bên giếng luân hồi, lời đá luôn ta vào trong.

      Đợi ! Mười đồng đó! Mười đồng đó!

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 6

      khoảng tối đen, ta cảm thấy mặt Sơ ở ngay ta, môi dính chặt vào trán ta, ta thở hổn hển qua khe hở cổ , tay ôm lấy lưng ta, áp ta vào lồng ngực rắn rỏi khiến hai miếng thịt trước ngực ta đau đớn kì lạ.

      “Ngươi… tránh ra!” Ta dồn sức vào tay đẩy ngực ra, “Mẹ kiếp, thở… thở nổi!”

      “Ngươi vội cái khỉ gì!” Sơ cũng bực, “Ngươi tưởng ta thích dính vào ngươi hả, phải từ từ chứ.”

      Ta vẫn thở ra hơi, cảm thấy tuyết tan nhờ thân nhiệt lại thấm vào làn áo mỏng manh, khiến ta run bần bật. Đúng lúc này Sơ lại vận khí, ta chỉ cảm thấy ôm chặt ta hơn, sau đó loáng thoáng vang lên tiếng, hai ta cuối cùng cũng thoát ra khỏi gian chật hẹp đó, phá đất mà ra… hoặc là, phá tuyết mà ra.

      Đứng nền tuyết trắng toát, ta và Sơ thở hổn hà hổn hển, mấy lớp áo mỏng manh của ta thấm ướt, đúng lúc này lại có cơn gió lạnh buốt thổi qua như muốn biến ta thành cột băng, đúng là vô cùng thê thảm! Còn về phần vì sao hai ta lại lỡ làng tới bước này…

      siết nắm tay: “Nếu đây là ý trời nhất định là Lý râu xồm cố ý trả thù.”

      Ta cực kì tán đồng quan điểm của Sơ , Lý máu chó trời vì chúng ta làm đúng theo số mệnh ông ta viết mà hờn dỗi, hơn nữa sau này ông ta thể viết số mệnh cho chúng ta nữa, thế nên mới nhân lúc chúng ta đầu thai mà ra tay!

      Lý Thiên Vương nhen bỉ ổi, dám khiến chúng ta vừa đầu thai xong gặp tuyết lở rồi bị chôn sống trong đó! ràng là lấy việc công trả thù riêng! Xấu hổ! đáng xấu hổ!

      Ta vừa run cầm cập vừa : “Chúng… chúng ta mau kiếm mấy cái áo thôi… kẻo chưa lấy được đá xuống gặp Diêm Vương rồi.”

      Lúc này Sơ dần ổn định, liếc ta cái: “Ngươi biết dùng tiên lực chống lạnh à?”

      Ta sửng sốt, gõ lên đầu, làm người phàm mấy kiếp khiến ta quên khuấy chuyện mình cũng biết tiên pháp. Ta vội niệm khẩu quyết, xua tan khí lạnh quanh người, sau đó ngoảnh đầu với Sơ : “Tuy ngươi nhắc nhở ta dùng tiên lực chống lạnh là chuyện tốt, nhưng lại nghĩ tới nhân cơ hội này mà lợi dụng ta.” Ta lắc đầu thở dài: “Chẳng trách bị ế.” Đây là thủ đoạn cua , mà hiển nhiên thủ đoạn của Sơ cao bằng ta được.

      nhìn ta chằm chằm lát, sau đó đáp tỉnh bơ: “Ngươi có gì cho ta lợi dụng.”

      Khóe miệng ta giần giật, hình như tên này chẳng có ý gì với ta phải, mồm miệng như bôi hạc đỉnh hồng ấy.

      Ta lườm đầy ghét bỏ: “Chẳng trách bị ế!” xong ta quay người bỏ , được mấy bước, nghe thấy tiếng bước chân Sơ đuổi theo nền tuyết, ta thắc mắc, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Sơ thẫn thờ đứng yên đó, tay sờ môi, tay ôm ngực, hoang mang nhìn cái hầm tuyết chúng ta vừa nhảy ra ngoài, hiểu sao má lại ửng đỏ.

      Ta giật mình, vội vàng quay đầu dám nhìn , chỉ thấy trán và ngực mình đều nóng lên.

      Đúng, đúng là cái tên nghĩ đằng nẻo, gì mà lợi dụng… ràng lợi dụng đủ rồi!

      Ta và Sơ tìm mãi mới thấy con đường xuống núi bị tuyết vùi lấp, tuy xuống theo đó nhưng ta lại dần cảm thấy có gì đó là lạ, nhìn mặt trời ở chính giữa, ta hỏi Sơ : “Nếu nơi đây có đường xuống núi có nghĩa là hàng ngày có rất nhiều người lên núi, trong điều kiện thời tiết thế này dù thấy thôn xóm dưới núi cũng phải thấy khói bay lên chứ.” Ta chỉ lên mặt trời đỉnh đầu, “Giờ này rồi chẳng lẽ lại có nhà nào thổi cơm?”

      cũng đứng lại, cau mày suy nghĩ lúc, bỗng nhiên : “Ngươi có thấy tuyết núi này có gì đó là lạ ?”

      Ta nghiêm túc nhìn : “ thấy.”

      bó tay: “Thôi , ta ngốc nên mới hỏi ngươi.” Hai chúng ta lặng lẽ lát. Ta nhìn ngó xung quanh, nhận ra nền tuyết lại trộn lẫn những thanh gỗ vụn cách kì lạ, suy nghĩ đột nhiên thanh gỗ đập vào lưng Sơ , Sơ để ý tới ta, đanh giọng : “Ngọn núi tuyết này ổn, có kẻ bày trận ở đây.”

      Ta ngơ ngác: “Nhưng ta có thấy chỗ nào có trận pháp đâu.”

      “Đương nhiên ngươi thấy rồi.” Sơ vẫn khinh bỉ ta, “Ngươi nhìn tuyết bên đường , sắp xếp gọn gàng, y như có người vừa quét dọn, cứ cách đoạn lại có tảng đá to đặt bên đường. Nhìn kĩ xem, khoảng cách giữa tảng đá này và tảng đá trước là cố định.”

      Ta ngoan ngoãn quan sát xung quanh theo lời Sơ , sau đó giật mình, sắc mặt thoáng thay đổi: “Từ lúc chúng ta xuống núi vẫn luôn có mấy thứ này, có kẻ dùng cả ngọn núi để bày trận? Kẻ đó muốn làm gì? Dời cả ngọn núi này ư?”

      “Nếu chỉ nhằm vào ngọn núi còn may…” Sơ muốn lại thôi, đúng lúc chúng ta suy ngẫm, đột nhiên tảng đá ven đường lóe lên ánh sáng màu đỏ như máu, tảng đá lên phù chú vẽ những kí tự mà ta hiểu, mắt Sơ sầm xuống: “Là Thị Huyết trận, nó hút cạn máu của tất cả vật sống có mặt trong trận!”

      Ta vội vàng níu lấy vạt áo của Sơ , dính chặt vào lưng : “Vật sống, kể cả chúng ta?”

      “Ngươi nghĩ sao?”

      Ta ngẫm nghĩ kỹ càng lát, “Ta biết có bao gồm chúng ta .”

      Vì vậy Sơ cũng im lặng.

      Ta càng dính chặt vào lưng , Sơ phất tay, chiếc roi dài màu đỏ lên trong tay , quay đầu lại nhìn ta: “Rốt cuộc ngươi có bản lĩnh hay là đồ ngốc hả, khôi phục tiên thân rồi mà còn sợ cả loại trận pháp này, tìm mắt trận rồi phá nó là xong.”

      Nghe Sơ vậy, ta thoáng sững sờ, ra nếu hôm nay chỉ có mình ta rơi vào trận pháp này ta chưa chắc phản ứng thế này, nhưng khi thấy Sơ đứng thẳng lưng ở nơi đó, ta lại bất giác nấp vào, như thể đó trở thành hành động mà ta thể ngăn cản.

      Tất nhiên còn lâu ta mới chuyện này cho Sơ : “Ngươi nghĩ ta muốn trốn sau lưng ngươi lắm à? Nếu phải ngươi trước kia quất nát cái quạt tròn của ta, khiến ta có pháp khí hộ thân ta đứng phía sau ngươi sao?”

      trầm mặc hồi lâu, hừ lạnh: “Chẳng phải chỉ là cái quạt rách thôi sao, ấy thế mà đồ quỷ nghèo nhà ngươi lại ghi thù với ta lâu như thế, lúc về đền ngươi cái là được chứ gì.”

      Mắt ta sáng ngời, vội vàng túm tay Sơ : “Là người đấy nhé! Chúng ta thảo luận xong rồi đó! Ta muốn có cái quạt Cẩm Vân do Chức nữ làm, loại tốt nhất.” Sơ khinh bỉ bĩu môi, “Đồ có mắt thưởng thức.”

      “Ông lớn có mắt, ngài tìm cái tốt hơn đền cho ta , ta chắc chắn từ chối…”

      Chưa dứt lời đột nhiên Sơ túm lấy vai ta kéo ta sang bên cạnh rồi nhảy lên cao. Ta còn ngơ ngác bỗng nghe thấy tiếng thanh kì lạ vang từ phía dưới.

      Ta cúi đầu nhìn thấy từ nơi chúng ta vừa đứng đột nhiên mọc ra mấy cái xích tu, quăng quật giống như muốn đập nát mọi thứ chúng tóm được.

      Ta hỏi: “Đó là cái gì?”

      “Trận pháp khởi động rồi.” Sơ đanh giọng: “Tìm mắt trận.”

      Ta ngửa đầu thấy chùm sáng lấp lánh ánh vàng đỉnh núi hoàn toàn ăn nhập với khung trời xanh, ta chọc chọc tay Sơ : “Ở đằng kia, Sơ , phía !”

      “Ngươi đợi ở đây!” Sơ gì nữa, thả tay ra, bay thẳng về phía mắt trận, ta đứng vẫy tay với bóng lưng của : “Cố gắng nhé!” Tới khi đấu với mắt trận rồi ta mới giật mình nhận ra lúc nãy ta sai bảo tự nhiên như thế mà lại thấy gì lạ.

      Đất rung dữ dội, phát lên những tiếng nặng nề, mắt trận động rồi. Ta ngẩng đầu nhìn Sơ đỉnh núi, vì cách rất xa nên ta nhìn vẻ mặt của , nhưng có thể tưởng tượng được ánh sáng lưu chuyển trong mắt đẹp tới nhường nào.

      Quả thực Sơ rất giỏi, hơn nữa khả năng của còn vượt qua dự liệu ban đầu của ta, hề giống thuộc hạ của vị tiên khác chút nào. Bây giờ ngẫm kỹ lại, hình như Diêm Vương hay là Thái Bạch Kim Tinh, họ đều gọi là “Sơ thần quân”, mà cách gọi “thần quân” này ràng vượt qua cách xưng hô ứng với chức vị đảm nhiệm.

      Có lẽ Sơ hề đơn giản…

      Mặt đất lại rung chuyển, nhưng phải là nơi có mắt trận, mà là nơi cách ta xa, đột nhiên có con vật chui ra khỏi nền tuyết, người nó phủ màu tuyết trắng, khoác lên người bộ lông màu trắng, ngay cả trán cũng có lông che khuất đôi mắt: “Kẻ nào phá Thị Huyết đại trận của ta!”

      Nó gầm lên giận dữ, giọng trầm mạnh. Ta nhướng mày, dùng cả ngọn núi để bày trận, còn có thú bảo vệ, xem ra chuyện này đơn giản.

      Ta liếc về phía Sơ , bây giờ là thời khắc mấu chốt để phá mắt trận, thể cắt ngang. Con thú mặt đất lắc lắc đầu, quệt chân định xông lên đỉnh núi. Ta dịch người tới trước mặt thú, tay bắt quyết niệm chú, dùng tiên khí tạo thành cái lưới lớn, vung tay ném về phía thú nhốt nó lại.

      “Tuy ta giỏi lắm, nhưng ngươi cũng thể lờ ta như thế chứ.” Ta tới trước mặt con thú bị tấm lưới tiên khí bủa vây, khẽ : “Đàn ông làm việc, sao ta có thể để lo chuyện ở nhà được.” Ta vốn là người dịu dàng, chu đáo thế mà!

      Họng con thú lại vang lên tiếng gầm gừ uy hiếp.

      Mặt đất lại rung chuyển, bầu trời đầu phát ra tiếng vỡ giòn tan như nứt toác ra, con thú nằm mặt đất bỗng nhiên ra sức giãy giụa, như thể liều mạng, cái lưới được tạo thành từ tiên lực dưới giãy giụa quyết liệt của nó bục rách, lỗ, hai lỗ.

      ngờ thú dưới phàm trần lại mạnh tới nhường này. Ta hoảng hốt, sờ khắp người xem có pháp khí gì phòng thân , nhưng cuối cùng lại nhận ra rằng đúng như lời Sơ … Ta là đứa nghèo kiết xác, người chẳng có gì cả.

      “Ngươi tránh xa nó ra cho ta!” Bên vang lên tiếng quát của Sơ .

      Ta giật mình, chợt liếc thấy ánh sáng đỏ ngầu lóe lên, ta nhìn kĩ, ngờ ánh sáng đỏ lại lóe lên từ đôi mắt bị bộ lông rậm che khuất của con thú kia. Nó gầm lên, phá nát cái lưới tiên phủ người, sau đó ngoảnh đầu về phía ta. Mồ hôi ta vã ra như tắm: “ ra ngươi lơ ta cũng sao đâu.”

      Nó lại tru lên: “Kẻ phá trận phải chết!” rồi tung móng vuốt về phía ta. Ta lăn vòng dưới đất, khó khăn lắm mới né nổi đòn đó, còn chưa kịp định thần bộ vuốt thứ hai của nó vung tới, tốc độ cực nhanh, hơi quá sức với ta.

      Tiếng trận pháp bị phá vang lên ngày càng nhanh, chắc là Sơ tăng tốc độ phá trận.

      Ta niệm quyết, tạo cái lồng tiên bảo vệ mình trong đó, kéo dài thời gian đợi Sơ qua, ai ngờ con quái này như bị điên, vung mạnh móng vuốt về phía ta, ta nổi khùng: “Kẻ phá trận ràng ở bên kia, bây giờ ngươi lại dồn sức đánh ta là sao hả!”

      Ta còn chưa dứt lời, lồng tiên bị phá vỡ, giương mắt nhìn móng vuốt của con thú kia vung tới có thể đập vỡ đầu ta…

      Đúng lúc đó ta bỗng thấy thắt lưng mình bị túm chặt, bàn tay ôm lấy ta, ta sửng sốt, lúc tỉnh táo lại con quái kia cách rất xa rồi.

      Ta ngẩng đầu lên vẫn thấy Sơ đánh mắt trận ở đỉnh núi, vừa ngoảnh đầu lại thấy bộ cánh sắc tím tung bay trong gió.

      “A Tường nương?” Giọng người đó đượm vẻ kinh ngạc.

      Ta nhìn mặt người đó, nghĩ lúc, cuối cùng cũng nhớ ra: “A, ngươi là tinh đá nham hiểm, Tử Huy.”

      “Nhiều năm gặp, A Tường nương vẫn thẳng thắn như xưa.” Y mỉm cười, khóe mắt cong cong, “Nhưng nương có thể còn nhớ tại hạ, đúng là vinh hạnh.”

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Ta nhìn y lát, lại ngoảnh đầu nhìn Sơ lát, đột nhiên nổi hứng nghịch ngợm, ta muốn hét lên với Sơ rằng: “Tình địch của ngươi tìm tới rồi này!” Ta muốn biết khi nghe thấy câu này phản ứng thế nào…

      tiếng nổ vang lên giữa trời, ta vừa ngẩng đầu lên thấy những đốm sáng vàng tuôn rơi như tuyết.

      Thị Huyết trận bị phá rồi.

      Ống tay áo của Sơ tung bay, đứng trơ trọi đỉnh núi tuyết, cơn gió dữ thổi bay chiếc áo và mái tóc dài của , ta nhìn mặt Sơ , nhưng hình ảnh đó để lại ấn tượng mạnh trong lòng ta, ta ôm ngực nén nhịp tim đập thình thịch.

      Tên này… tự nhiên tỏ vẻ đẹp trai như thế làm gì hả…

      Đột nhiên Sơ ngoảnh đầu về phía ta, Tử Huy kế bên cười tít mắt vẫy tay với , hét lên: “Sư phụ đại nhân, lâu rồi gặp.”

      Ta thấy vẻ mặt của Sơ , nhưng bỗng cảm thấy mặt đất phía dưới rung lên hai lần. Tử Huy lặng lẽ thả bàn tay đặt eo ta xuống, cười : “Chết cha, biết kiếp này sư phụ đại nhân lại mang thân thể của thần quân, thể chọc vào được.”

      Vì thế ta lừ mắt nhìn , ra tất cả mọi người đều là ngữ hiếp yếu sợ mạnh.

      “Kẻ phá trận phải chết!” Con thú kia còn chưa , đứng đó ngửa đầu lên trời tru tréo, ta chỉ vào con thú lông rậm đó hỏi Tử Huy: “Nó gào để làm gì thế, trận phá rồi, chẳng lẽ nó nghĩ rằng gào như thế có thể làm chúng ta sợ vỡ mật mà chết sao?”

      Tử Huy cười tít mắt: “A Tường nương vẫn hài hước đáng như xưa.”

      “Ồn chết được!” Từ xa nghe thấy tiếng quát của Sơ , cơ thể vừa nhoáng cái thấy tăm hơi đâu, lúc ra đứng đầu con thú lông rậm, nó lập tức nhảy bổ lên vồ lấy Sơ . chỉ đứng yên ở đó, né tránh, tay kết tiên ấn, đập lên đầu con thú lông rậm, con thú to như căn phòng cứng đờ, lập tức bị đóng khung.

      Tử Huy gật đầu khen: “Phép định thân của sư phụ đại nhân quả rất tuyệt.” Còn ta kích động tới run cả người, nhào về phía Sơ : “Giỏi lắm Sơ ! Giết nó ăn ! Ta xẻ thịt, ngươi nhóm lửa chuẩn bị nướng!”

      “A Tường… nương…” Tiếng gọi của Tử Huy bị ta ném ra xa, ta chạy tới bên con thú lông rậm, sờ bộ lông mềm mượt của nó: “Bộ lông này chắc chắn được giá lắm, ta nên ra tay từ chỗ nào đây? thể để nó rớt giá được.”

      Mắt ta sáng như sao, lẩm bẩm đột nhiên Sơ hất tay ta ra: “Của ta bắt được, cho ngươi ăn.”

      “Vì sao?” Ta nổi khùng.

      liếc mắt nhìn Tử Huy chầm chậm tới, sau đó hừ lạnh vẻ khinh ghét: “ phải ngươi có người giúp rồi à, ngươi bảo kẻ đó bắt cho ngươi con , con này là ta bắt, cho ngươi ăn.”

      Tử Huy húng hắng hai tiếng, dường như có chút xấu hổ vì bị vạ lây vào cuộc tranh cãi này. Sơ bực bội nhìn Tử Huy. Lúc này ta có hơi đâu mà quan tâm tới y, chỉ nhìn chòng chọc vào Sơ , tỏ vẻ cực kì bất mãn hành động trẻ con này của : “Chúng ta còn phải chia chia tôi nữa à, ta lột da nó lấy tiền phải hai chúng ta cùng dùng sao, ta xẻ thịt nó rồi nướng chín phải cho hai chúng ta ăn sao? Ngươi đột nhiên vênh váo làm gì chứ!”

      ngoảnh đầu lại nghĩ lát, sau đó đưa mắt nhìn ta: “Chúng ta?”

      Ta vừa ngỡ ngàng vừa kinh ngạc: “ còn ai!”

      Nghe thấy đáp án này, Sơ cuối cùng cũng quay đầu liếc ta cái, miệng cong lên, sau đó đè xuống, xụ mặt : “Hừ, được rồi,miễn cưỡng để ngươi làm vậy, ông đây muốn ăn thịt phần lưng, ngươi được xé hỏng đâu đấy.”

      Tên khốn này…

      Đối với cái tên cứ dăm ba bữa lại lên cơn này ta cũng chẳng muốn đôi co. Ta chuyển hết chú ý sang con thú lông rậm, lượn quanh nó vòng, đúng là nên bắt đầu rạch từ bụng. Ta sai Sơ : “Ngươi lật nó lên.”

      chuẩn bị làm Tử Huy bỗng : “Tại hạ nghĩ rằng…”

      có phần của ngươi.” Sơ nhìn Tử Huy lạnh tanh, cắt luôn lời y: “Ông đây tính tình rộng lượng, muốn so đo chuyện trước kia. Bây giờ ngươi biến càng xa càng tốt, đừng để ông đây lại nhìn thấy.”

      Tử Huy thở dài: “Ta muốn , dù gì cũng là thú, hai người ăn nó, chẳng phải hơi…”

      Ta khó hiểu nhìn Tử Huy: “Nếu phải làm sao?”

      cũng thắc mắc nhìn Tử Huy: “Nếu làm gì nó? Nó là thú, phải là thần thú, nó trông giữ Thị Huyết trận biết hại chết bao nhiêu mạng người, ăn nó lại tổn hại đức.” Sơ rất thỏa đáng, xem ra ở lâu với ta tư tưởng của nâng cao lên rồi!

      vén tay áo, dùng sức lật con thú lại, khiến bốn chân nó chổng vó lên trời, ta nhảy lên bụng con thú, ra dấu ta: “Dao.” Sơ lại đưa tay về phía Tử Huy: “Dao.”

      Tử Huy thở dài: “Ta chỉ muốn là, ăn linh tinh là thói quen tốt.” xong y móc con dao găm từ trong ngực ra, đưa dao cho Sơ đột nhiên rụt tay về, dõng dạc : “Dùng dao của ta, phải có phần cho ta…”

      Mặt Sơ lạnh lùng, ta vội vàng tới trước mặt y: “Rồi rồi, lát nữa cho ngươi cái chân trước.”

      Thế là Tử Huy bằng lòng đưa dao qua.

      Nhát dao đầu tiên phải nhằm đúng giữa xương quai xanh của con thú, ta vung dao lên định đâm xuống đột nhiên con thú kia cách khó khăn: “Phá… Thị Huyết trận, quân thượng… … bỏ qua cho các ngươi.”

      Ta quay đầu liếc mắt trao đổi với Sơ , rồi cầm con dao sắc nhọn kề lên cổ nó: “Nào, ngươi thành khai ra, quân thượng nhà ngươi là người phương nào, ngụ ở đâu?”

      Con thú ngậm miệng , ta và Sơ lại nhìn nhau. sờ cằm: “Có vẻ nó bị kẻ nào yểm bùa rồi, chắc chẳng hỏi được gì đâu, giết ăn .”

      “Hẵng khoan!” Tử Huy hét lên, “Các ngươi… định ăn nó đấy hả? Ta còn tưởng vừa nãy các ngươi chỉ dọa nó thôi…”

      Ta liếc Tử Huy: “Bộ trông ta giống giả vờ lắm sao?” xong cắm phập dao xuống, máu văng khắp nơi.

      Ngọn lửa tạo thành bằng pháp lực cháy hừng hực, phản chiếu ba bóng người nền tuyết. Thịt thú vừa tươi vừa ngon, ta và Sơ vuốt ve cái bụng no tròn hài lòng ngồi phịch dưới nền tuyết ợ cái, duy chỉ có Tử Huy cầm miếng thịt chân trước ta hứa cho y mà ăn tí nào, còn khẽ than: “Các ngươi ăn rồi…”

      bực mình : “Ngươi có ý kiến gì?” ngừng lát, có vẻ càng bực hơn: “Ngay từ lúc mới bắt đầu ngươi có mặt ở đây là sao! Ai sai ngươi tới! Ai bảo ngươi ở đây! Mau biến !”

      Tử Huy mỉm cười: “Sư phụ đại nhân giận quá rồi, có điều ta quả ngờ tình cờ gặp hai người ở đây. Ta vốn du ngoạn tứ phương nghe ở phương Bắc có mấy thôn làng đột nhiên biến mất cách kì lạ, vậy nên ta bèn tới thăm dò, ngờ hai người cũng ở đây, càng ngờ rằng hai người chuyển thế rồi mà vẫn ở cạnh nhau, thế còn mang thân thể thần tiên, nhớ được kí ức kiếp trước.” Tử Huy tít mắt nhìn ta, “Điều ngạc nhiên hơn là, A Tường nương cũng là tiên.”

      No cái bụng nên ta cũng dễ tính hơn nhiều, thoải mái thừa nhận: “Kiếp đó quả ta ngốc đến chả giống tiên tí nào, ngươi nhận ra cũng đúng thôi.”

      quả cầu tuyết đập ngay vào trán ta, ta ngẩn người, bực bội lườm Sơ , lại thấy hằm hằm nhìn ta: “Còn ta lại thấy, ngươi bây giờ chẳng khác gì Tường ngố cả.”

      Ta cũng hừ lạnh: “Ngươi cũng đâu khác gì kiếp đó! vênh váo còn thích bắt nạt người khác!”

      ngoảnh đầu lườm ta, mày nhíu chặt, ta cũng chịu yếu thế nhìn lại . Đúng lúc đối đầu đó bỗng nghe thấy tiếng Tử Huy cười: “Hai người… dễ bị người khác thọc gậy bánh xe.”

      nắm tuyết nhắm thẳng vào mặt Tử Huy, Tử Huy nghiêng đầu là né được: “Phần lớn đàn bà con thích đàn ông trưởng thành chín chắn, sư phụ đại nhân thế là được, nàng có đúng , A Tường nương.”

      Đối mặt với vấn đề này, ta im lặng lúc rồi thẳng: “Trước kia đúng là thế.” Ta nhìn cái mặt thối hoắc của Sơ , sau đó quay đầu , nhìn những đốm sao trời : “Nhưng bây giờ ta lại thấy mỗi người tính, tính nết của người nào đó cũng rất được.” Má ta hơi nóng lên, ngừng lát rồi bổ sung thêm: “Ngốc tới mức rất đặc biệt.”

      im lặng, Tử Huy cười ngất: “A Tường nương biết khen người khác.”

      “Ai cho ngươi lên tiếng!” thanh nghiến răng của Sơ lọt vào tai ta, “Hừ, tên quái nhà ngươi trưởng thành chín chắn, được lòng người khác, để người ta hồn phi phách tán rồi mà vẫn còn nhớ thương.”

      Tử Huy ngơ ngác: “Sư phụ đại nhân có ý gì?”

      cười khẩy: “Ta có thứ đồ đệ trăng hoa như ngươi.” Sơ câu này ta bỗng nhớ tới nữ quỷ gặp ở trong ảo ảnh động đá. Ta : “Suýt nữa quên chuyện đó, Tử Huy, ngươi có người vợ mất rồi đúng ? Hồn phách của nàng ta nhờ chúng ta tìm ngươi, bảo ngươi về thăm nàng, ngươi mau , kẻo nàng ta hồn phi phách tán bao giờ gặp lại được nữa.”

      Tử Huy hơ miếng thịt chân trước của thú nướng chín trong tay thêm mấy lần nữa, rồi cười tủm tỉm đáp: “A Tường nương tìm nhầm người rồi.”

      Ta ngơ ngác, nhìn Sơ , Sơ chỉ nheo mắt quan sát y, ta lại : “ đó nhờ ta chuyển lời rằng, A La vẫn ở đây đợi chàng, ngươi quen nàng ta à?”

      Mùi thịt cháy xem lan tỏa trong gian lạnh buốt, Tử Huy vẫn đáp tỉnh bơ: “ quen.”

      Ta bĩu môi, gì nữa, Sơ vừa vung tay lên, tức miếng thịt trong lửa bị hất văng ra, lăn lông lốc nền tuyết: “Mùi này khiến ta bực mình.”

      Tử Huy cười: “Xin lỗi.” rồi tiếp: “Tiếp theo hai vị định đâu?”

      lập tức cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”

      “Dù sao ta cũng chẳng có việc gì, nếu hai vị cần người giúp ta có thể dồn hết sức mỏng manh này để báo đáp ơn cứu mạng năm đó của Sơ .”

      được.”

      “Được chứ.” Ta đồng ý, thế là bị Sơ quắc mắt, ta khó hiểu: “Người ta chủ động trả nợ sao lại cần, có thêm kẻ chạy lăng quăng càng tốt chứ sao.” Nó là tâm nguyện của cái kiếp trước thành kẻ ngốc đó của ta, lúc đó chưa làm xong, bây giờ bù lại cũng hay.

      sầm mặt: “ được, ông đây thích khiến mắc nợ đấy.”

      Ta nín thinh, còn chưa kịp cất lời, Tử Huy cướp trước: “Tục ngữ có câu, chỉ cần vung được đuốc chẳng sợ có góc tường nào khơi nổi, Sơ sợ ta ư?” Nghe xong câu này, ta cũng chớp mắt nhìn Sơ .

      Dưới ánh mắt chăm chú của hai chúng ta, vành tai của Sơ dần ửng đỏ: “Sợ con khỉ!” hét lên, sau đó quay ngoắt đầu lại: “Theo theo, ngươi cứ chờ ông đây sai bảo ngươi ! Chuyện này là ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta nhắc ngươi! Hừ!”

      Vì thế, hành trình tìm đá lấp hố của ta và Sơ có thêm người, hoặc là … có thêm tảng đá.

      “Ném y vào lấp hố .”

      Tử Huy mua cho ta chiếc áo lông chồn ở trong trấn , ta ấm áp, mỉm cười nhìn Tử Huy. Ngồi bàn trong phòng khách của nhà trọ, Tử Huy gọi món, Sơ đột nhiên đanh mặt với ta rằng: “Chẳng phải tinh đá sao? Mang lấp hố , vừa trả được cái ơn ta cứu mạng , vừa đỡ bớt việc cho chúng ta, nhất cử lưỡng tiện.”

      Miệng ta giần giật: “ thế sau lưng người ta, ngươi thấy mình vừa đê tiện lại vừa độc ác à?”

      hừ lạnh: “Ta có sau lưng tên đó đâu.”

      “Sơ hà cớ gì lại ghét ta như thế?” Tử Huy đặt lồng bánh bao xuống trước mặt ta, “A Tường nương, ăn cho nóng.” Y cười với Sơ : “Ta hết lòng hết dạ báo ân mà chỉ đổi lại được câu ấy của Sơ , quả là đau lòng. Vả chăng, dựa theo những gì A Tường nương kể lại, tà khí ở địa ngục bị rò rỉ, đến độ phải dùng huỳnh thạch tinh khiết lấp đầy mới có thể xóa sạch tà khí. Nếu dùng cơ thể đá này của ta, chỉ sợ càng lấp càng rò ra nhiều.”

      thò tay véo cái mặt ngậm đầy bánh bao của ta, dù mỡ miệng ta có xuống tay , cũng buông: “Ngươi dám hết cho tên đó à!”

      “Ông ải y uốn úp úng a ao…”

      Tử Huy dịch hộ ta: “Nàng là, phải y muốn giúp chúng ta sao?” Sơ bực bội cắt ngang: “Ta hiểu!” Rồi buông ra, ghét bỏ lau tay, “Xem ngươi , mớm cho tí đồ lấy lòng được ngươi rồi, đồ nhu nhược!”

      Ta nuốt bánh bao trong miệng, nhìn : “Ngươi có cốt cách đừng động vào bánh bao của ta, đừng ở nhà trọ Tử Huy tìm.”

      “Ta thèm ở!” Sơ đá phăng ghế , đứng bật dậy: “Hôm nay ông ở lầu xanh, các ngươi cứ ở đây .”

      Ta dõi mắt trông theo bóng hình càng lúc càng xa của Sơ , quên cả ăn bánh bao: “ , muốn ở đâu?”

      “Hình như là lầu xanh.”

      Ta gật đầu: “ muốn tìm .”

      Tử Huy nhấp trà: “A Tường nương ghen sao?”

      Ta vùi đầu ăn bánh bao: “Hừ, ai rảnh mà ghen! Cho đêm ngự mười nàng rồi nhiễm bệnh hoa liễu luôn.”

      Tử Huy hắng giọng, bỗng cười hỏi: “Nếu thích đối phương như thế sao chịu thẳng thắn chút? Hai ngày nay ta với nàng, Sơ giận lắm rồi đấy.”

      “Ta thích … trông thế cơ à?”

      “Rất .”

      Ta im lặng, biết nên gì. Phải rồi, ta luôn thể rất ràng… Sơ ngốc nghếch, ngươi thẳng ra cho ta, để ta yên tâm và ở bên ngươi sao chứ! Ta bực mình lại nhét bánh bao vào miệng, Tử Huy : “ thẳng với , cái tính đó của Sơ , muốn mở miệng phải dễ đâu.”

      “Có phải ta chưa từng thổ lộ đâu! chịu với ta chắc chắn là vì Thiên giới còn có nương ngây thơ xinh như hoa đợi ! Hai người đó còn định cùng ngắm sao kìa…” Vừa thốt ra câu này ta cũng giật mình.

      ra…

      Tự sâu thẳm nội tâm, ta vẫn luôn nghi ngờ Sơ .

      Mỗi lần ám chỉ, mặt dày với rằng thích ta, mỗi lần tới bước này, điều mà ta muốn chắc chắn là muốn dũng cảm, thẳng với ta, cho ta đáp án khẳng định.

      Nhưng lần nào… cũng có được câu trả lời thẳng thắn của .

      Cách cư xử của , hành động của cũng chắc chắn bằng lời khẳng định, “Phải, ta thích nàng.”

      nương ngây thơ xinh như hoa tên là Oanh Thời mà ta gặp ở Minh phủ vẫn luôn lặng lẽ ở góc tối trong lòng ta, nhắc ta rằng, Sơ cũng có vẻ dịu dàng với khác. Chỉ điều đó thôi cũng đủ hất văng mọi chờ mong ta dành cho .

      Ta lấy đũa chọc nát bánh bao, mãi lâu sau mới thốt ra câu: “Chưa từng có ai mời ta cùng ngắm sao.”

      “Nếu thế, hôm nay A Tường nương có muốn cùng ngắm sao với ta ?” Ta ngẩng đầu nhìn y, Tử Huy mỉm cười: “Chúng ta cùng tới lầu hoa ngắm sao.”

      Ta nhướng mày, chợt cảnh giác với Tử Huy: “Ngươi muốn làm gì?”

      Tử Huy cười mập mờ: “Muốn khiến Sơ thần quân ra những lời trong lòng. A Tường nương muốn nghe ?”

      muốn…” Nhân thịt trong bánh bao đều bị ta chọcz hết ra, “Mới là lạ…”

      Tử Huy đưa ta tới lầu hoa , có điều… ta nhìn cái giá gỗ cao năm tầng, giá còn quấn dây hoa rất đẹp, đỉnh còn bắc cái sàn rộng, ta chỉ lên đó hỏi Tử Huy: “Đây là lầu hoa mà ngươi đó hả? Đây phải là cái bệ cho người thị trấn cúng tế sao?”

      Tử Huy cười đáp: “Nơi đây được người dân địa phương gọi là lầu hoa, A Tường nương muốn lên xem ?”

      “Ta muốn nghe Sơ những lời tự đáy lòng.”

      “A Tường nương chớ sốt ruột, lát nữa Sơ về quán trọ mà thấy chúng ta ngài ấy tự tìm đến đây thôi. Ta dặn tiểu nhị bảo với Sơ chúng ta ra đây ngắm sao rồi.”

      Ta ngạc nhiên: “Sao ngươi biết về quán trọ?”

      Tử Huy chớp mắt, cười dí dỏm: “Nếu ngay cả điều này cũng biết phí trái tim Sơ cho ta.”

      Ta trầm mặc đưa mắt nhìn lồng ngực của Tử Huy, chăm chú lúc, rồi giật bình rượu trong tay y : “Ai mà chả muốn sống, tâm trạng lúc đó của ngươi ta có thể hiểu. Tuy chuyện quá khứ có truy cứu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, Sơ , ta cũng muốn . Nhưng Tử Huy, ngươi phải nhớ rằng, trái tim đó là ngươi cướp của Sơ . Ngươi hãm hại chúng ta lần khi ta ngốc, ta cho phép lại có lần thứ hai.”

      “Ồ.” Tử Huy im lặng lúc, bỗng cười đáp: “Nàng và Sơ đúng là đôi trời sinh. Nàng có biết lời nàng vừa , Sơ cũng từng với ta . Có điều lần này, ta thực chỉ muốn báo ân mà thôi.”

      Ta ngẩn người, Tử Huy xoay người nhảy lên đài cao. Ta nhìn bình rượu trong tay, cũng bật nhảy lên theo.

      “Ngồi lát .” Tử Huy vỗ lên vị trí gần , ta thoải mái ngồi xuống đung đưa hai chân bậc đài cao. Bật nắp bình rượu ra, mùi hương lạnh lẽo của rượu bung tỏa khắp nơi, ta hít hơi bỗng thấy phấn chấn hơn hẳn: “Rượu ngon! Ngươi mua được ở đâu thế?”

      mua.” Tử Huy ngẩng đầu ngắm sao trời, “Rất lâu trước kia ta từng tới cái trấn bé này. Rượu là ta tự tay ủ, chuẩn bị để dùng cho hôm thành thân của mình.” Miệng ta vừa mới chạm vào miệng chai rượu, vừa nghe thấy câu này giật mình nghẹn họng, ta nhịn đau đặt bình rượu xuống, liếc mắt nhìn Tử Huy, lại thấy mỉm cười: “Uống , dù sao bây giờ ta cũng thành thân được”

      Nhớ tới nữ quỷ hồn sống trong ảo ảnh mình tạo ra, ta bèn hỏi: “Ngươi có vợ trước à? quen A La?”

      mỉm cười: “Đời này ta chỉ người, nhưng đó lại là người dù ta có moi tim ra cũng đổi được. ngày trước khi chúng ta thành thân, người đó bỏ mang theo trái tim ban đầu của ta.” Tử Huy nheo mắt nhìn bầu trời sao cao tít tắp, giọng xa xăm: “Ta chưa thành thân, chưa có vợ, cũng chưa từng quen A La.”

      Nhưng tên A La đó lại biết Tử Huy.

      Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của y, biết vì sao ta nổi câu này. Hương rượu thanh ngọt quẩn quanh bên chóp mũi, đó là hương vị vừa nhàng lại vừa ngọt ngào, như thể xuyên qua cả thời gian gian, cho ta biết người ủ nên bình rượu này khi ấy mong chờ thế nào. Ta đưa trả bình rượu lại cho Tử Huy: “Rượu giữ bao lâu như thế, người thưởng thức đầu tiên đương nhiên là bản thân rồi, mùi vị bây giờ chắc chắn khác mùi vị khi xưa.”

      Tử Huy cúi đầu, nụ cười bên miệng đong đầy khổ đau: “ cần thử, ta cũng biết.”

      “A ha, đêm hôm khuya khoắt, nam quả nữ, hoa dưới nguyệt, thủ thỉ nỗi lòng, tâm ý tương thông, rất tốt, rất tốt.” Sau lưng bỗng vang lên tràng cười quái dị, ta vừa ngoảnh đầu lại thấy Sơ đứng đó, cây roi dài đỏ sậm trong tay bạo lực phá hỏng cả khung cảnh.

      Tử Huy cũng ngoảnh đầu nhìn Sơ , rồi lại quay đầu sang với ta: “Trong rượu có niềm vui bất ngờ.” xong y túm lấy tay ta nhấc lên , bình rượu đổ thốc xuống, hương rượu ngọt ngào lập tức tràn vào miệng ta…

      Tiếng quất roi xé gió vang lên vun vút, Tử Huy nhảy lên, khó khăn lắm mới né được đòn này của Sơ , y cười tít mắt: “Để hai người ngắm sao hơn, ta về ngủ đây.” xong y vung tay lên, biến mất trong màn đêm.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Ta bị sặc rượu, ôm ngực ho khù khụ, nhưng chả mấy chốc luồng khí nóng men theo họng xuống dạ dày, sau đó lại xông ngược lên, khiến đầu ta xoay mòng mòng… Khoan , trước khi Tử Huy gì? Trong rượu có niềm vui bất ngờ? Đó là rượu y chuẩn bị cho ngày thành thân, trong khoảnh khắc tươi đẹp ấy có thể uống rượu gì? Dùng tóc cũng nghĩ ra được!

      Nhưng đây là nơi dùng để hiến tế của thị trấn nhà người ta đấy! Y muốn ta và Sơ ấy ấy ấy… ấy… ngoài trời sao!

      biết ta uống gì, còn đứng bên cạnh giận dữ mắng ta: “Ngươi quên nhanh đấy, kiếp trước ngờ nghệch bị người khác gài bẫy, giờ vẫn muốn bị gài nữa hả? Giúp ngươi chút xíu thôi mà lấy được lòng ngươi rồi, giỏi lắm, giỏi ghê cơ!”

      Trán ta bắt đầu rịn mồ hôi, tình huống này rất ổn…

      Có lẽ thấy ta mãi hé răng, Sơ ngồi xổm ngay bên: “Ngươi nên… ngươi sao thế?” Mặt đanh lại, đưa tay sờ lên trán ta, trong ánh mắt chứa giận dữ: “Tên đó lại bày ra trò gì!”

      “Trong rượu có thuốc.” Ta vốn định lừa Sơ đôi câu rồi chuồn, ai ngờ miệng lại như mất kiểm soát, thốt ra rồi bịt nổi nữa.

      nghiêm mặt cầm bình rượu lên, cau mày: “Thuốc gì?”

      “Xuân…” Ta giơ tay bịt chặt miệng mình lại, nhưng miệng ta như mất kiểm soát, hai chữ kia lách qua răng ta bay vào tai Sơ , “Xuân… dược…”

      Vẻ mặt nghiêm túc của Sơ thoáng nghệt ra. Người đột nhiên mềm nhũn ngồi phịch xuống bên cạnh ta, ngơ ngác đưa mắt nhìn ta, im lặng thẫn thờ. Ta bịt miệng nuốt nước miếng, hồi hộp chờ thái độ của . Nào ngờ lại im lặng lúc lâu, rồi lại ngơ ngác hỏi ta: “Thế… làm sao bây giờ?”

      Ngoài việc giúp ta còn gì nữa! Ta gào trong lòng, ngờ câu này cũng vọt ra khỏi miệng: “Đương nhiên là ngươi giúp ta rồi!”

      lại nín thinh, hơi thở ấm áp của ta và Sơ phả thành làn khói trắng trong tiết trời lạnh giá. Chúng ta nhìn nhau lát, rồi ta đảo mắt , hận tới mức muốn vả cho mình mấy cái.

      được! Vì sao kìm chế được!

      Chẳng lẽ… ánh mắt của ta chuyển qua bình rượu Sơ cầm trong tay.

      Tay Sơ bỗng run lên, bình rượu mở nắp lăn đài gỗ, lăn lông lốc xuống đài gỗ cao năm tầng, phía dưới vang lên tiếng vỡ . Ta đưa mắt nhìn Sơ , lại thấy ngả mình ra sau, mặt đỏ rực như mặt trời mới mọc.

      “Giúp, giúp?” biết đầu lên hình ảnh gì mà giọng khàn đặc run run.

      Dáng vẻ ngượng ngùng này của khiến vành tai ta cũng nóng lên, ta sờ mặt, để bản thân bình tĩnh lát: “Ngươi đừng nghĩ sâu xa gì vội, có khi trong rượu là thứ khác.”

      Ta biết Sơ có nghe thấy lời này , chỉ thấy đứng phắt dậy, xoay lưng về phía ta. hít sâu mấy lần rồi vội vàng : “Chúng ta về , nếu thực có cách nào… ngươi thử lăn tuyết xem.”

      Nghe xong, ta cảm thấy trọng tâm còn ở chuyện rốt cuộc Tử Huy đưa bỏ thứ gì vào trong rượu, ta nghệt mặt nhìn bóng lưng lúc, lời trong lòng lại thốt ra: “Sơ này, ngươi thích ta ?”

      Lưng Sơ cứng lại, im lặng hồi lâu, mới : “Nếu … Ngươi cứ lăn luôn vài vòng dưới tuyết . Ta canh cho, để người ngoài nhìn thấy đâu…”

      Ta cụp mắt nhìn nắm tay hết buông ra lại siết chặt mấy lượt của mình, ngọn lửa cháy ỉ trong lòng, ta kìm nén, cuối cùng bùng nổ sau câu dò xét đó của Sơ . Ta đứng dậy, im lặng tới trước mặt Sơ , Sơ ngửa đầu nhìn sao mà nhìn ta, ta vươn tay kéo vạt áo của : “Sơ , chúng ta nằm rồi tiếp được ?”

      thoáng sửng sốt, ta đẩy tay, ngáng chân . hề đề phòng bị ta đẩy ngã xuống đài gỗ, vang lên tiếng kẽo kẹt, ngoan ngoãn nằm đó. Ta ngồi lên cái bụng của , túm cổ áo , nhìn từ cao.

      được!” Mặt Sơ đỏ lựng như sắp rỉ máu đến nơi, trợn tròn mắt mạnh miệng : “Thuốc có mạnh thế nào ngươi cũng phải chống đỡ cho ta.” xong bèn giãy giụa muốn đứng dậy, ta ấn trán xuống sàn để đầu cố định lại đài gỗ. Hình như khiến đau, nhướng mày, tay phải nắm lấy hai cổ tay túm vạt áo của ta. Ta bỗng xúc động, bật thốt lên lời:

      “Ta thích ngươi.”

      Câu này khiến Sơ choáng váng, tròn mắt nhìn ta. Bầu trời đầy sao ánh lên đôi đồng tử đen nhánh của , sáng tới mức khiến ta tìm thấy bóng mình đâu nữa.

      Ngay cả ta cũng há hốc miệng, biết nên gì tiếp theo, nhưng bao suy nghĩ rối loạn trong lòng ta lại thể ngăn được mà thốt lên: “Tuy ngươi vừa ngốc vừa bạo lực, chẳng biết dịu dàng, thậm chí thỉnh thoảng còn muốn đánh ta, trưởng thành rồi mà tính vẫn trẻ con, vừa chín chắn lại vừa thông minh, lại chẳng hiểu lòng con chút nào, lúc giận lên chẳng biết nhường nhịn, tâm trạng bất ổn khó đoán…”

      Ánh mắt vốn kinh ngạc mang theo mong chờ của Sơ bị ta mà co rúm lại.

      “Nhưng…” Ta muốn ngậm miệng, nhưng những lời này dường như mở nơi quan trọng nào đó trong đầu ta, khiến ta thể đóng lại được. Nếu như thế… hết ra vậy.

      Ta nghĩ, Sơ kẻ kiêu ngạo, ta , dám thẳng thắn, cho nên chỉ có ta dũng cảm… Sau đó cạy miệng , ép phải .

      “Nhưng! Ta vẫn muốn ngươi! Chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngay đến cả cơ thể đối phương cũng động vào hết mọi nơi rồi! Hôm nay ngươi phải theo ta, theo, cũng phải theo!” Ta túm lấy cổ áo xách mạnh lên, “! Ngươi thích ta! Mau thành thừa nhận cho ta!”

      Vừa xong loạt câu cưỡng ép cực kì trôi chảy, ta nhìn Sơ sửng sốt ngỡ ngàng, đột nhiên nảy ra ý nghĩ bất lực. ràng là ta tới đây để nghe lời trong lòng của , ấy vậy mà chẳng nhả ra câu nào, còn ta lại phun ra cả đống, đúng là…

      Đầu đuôi lẫn lộn.

      “Ngươi đứng lên.” biết im lặng bao lâu, Sơ đột nhiên nén nhịn ra câu.

      Ta vẫn buông: “Ngươi thừa nhận trước .”

      bảo là ngươi đứng lên trước.” nổi đóa.

      Ta cũng giận: “Ngươi thừa nhận rồi ta tự đứng lên.”

      “Đúng là đồ biết nặng !” Còn chưa dứt lời, ta bỗng cảm thấy người mình nghiêng sang bên cạnh, đất trời đảo lộn, lưng ta đặt lên sàn gỗ lành lạnh. Trước mắt là gương mặt u ám của Sơ và bầu trời đầy sao. Ta thấy vành tai đỏ lựng của , sau đó cảm nhận được hơi thở nóng rực của phả lên mặt ta, nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi : “Tiểu Tường Tử, ngươi nhớ lấy cho ta, lần này là ngươi ép ta!”

      Môi ta bỗng nóng rực, có thứ gì đó ươn ướt trơn trượt chui vào miệng ta, ngay trong khoảnh khắc đó, nụ hôn mang theo mạnh mẽ đặc biệt của đàn ông, dường như cướp lấy hết hơi thở và sinh mạng của ta.

      Tên ngốc này… còn dám là ta ép ?

      Trong tình trạng nóng tới nổi điên, chỉ có duy nhất ý nghĩ có thể khiến ta giữ được chút bình tĩnh… mười đồng kia của ta, đặt nhầm rồi!

      Nụ hôn nóng ấm dần tiến sâu hơn, ta nghĩ bụng, hôm nay tới nước này, làm tới bước này, nếu làm tới cùng là có lỗi với cái mặt dày của mình! Vì thế ta nâng tay lên, ôm chặt lấy , cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn nóng bỏng ấy.

      Lửa cháy như gặp củi khô, lại như con quỷ đè nén trong lòng bao lâu được giải thoát, nụ hôn nồng nàn này thể ngừng lại được nữa. Ta cũng thể dò xét suy nghĩ và cảm nhận của Sơ , chỉ biết tay mân mê lưng ta, mang theo ngây ngô, vuốt ve qua lại như biết phải xuống tay chỗ nào, khiến lòng ta ngứa ngáy.

      Tuy ta chưa từng trải qua chuyện này, nhưng lúc làm việc ở điện Nguyệt lão cũng thỉnh thoảng thấy cảnh động phòng hoa chúc khi thành thân của các cặp vợ chồng dưới hạ giới qua gương nhân duyên, ta biết bước đầu tiên là phải cởi quần áo.

      Ta buông cổ Sơ , lần tay tới eo , kéo mãi mới xé rách được đai lưng của . Lúc đó Sơ hoàn toàn chú ý tới việc ta làm gì, ngón tay vẫn trượt lưng ta, ta đưa môi cắn lên tai : “Ngươi… chứng minh bằng thực tế à…”

      Còn chưa dứt lời, ta cảm thấy động mạch chủ cổ mình bị ai đó mút mạnh, sau cảm giác đau nhói là tê dại đỉnh điểm, ta kìm được rên lên, sắp mê man tới nơi đột nhiên tiếng “Keng” giòn tan vang lên trong đêm khuya.

      Như bị dội gáo nước lạnh vào đầu, tiếng phu gõ mõ vẳng từ xa tới: “… Cẩn thận củi lửa.” Giọng điệu bình thản tới cực độ vọng vào tai, Sơ nằm bò lên người ta có động tĩnh gì, ta cũng nín thở, sợ thở mạnh quá khiến phu gõ mõ qua nghe thấy.

      Keng keng.

      “Cẩn thận củi lửa.”

      Cảnh tượng này như sóng ào trong đầu ta, chúng ta suýt nữa … ở đây, giữa nơi đông người! Khi tỉnh táo lại ta sợ hành động của mình tới mức méo cả mặt.

      Phu gõ mõ qua lầu hoa, Sơ lẳng lặng ôm ta vào trong lòng , sửa sang lại vạt áo xộc xệch bên vai cho ta, nhưng vẫn cúi gằm, tóc mái rũ xuống, khiến ta thấy vẻ mặt của . Mãi cho tới khi phu mõ rất xa rồi, còn nghe thấy tiếng nữa, mới buông ta ra, ngồi dậy, lặng lẽ dịch ra chút khoảng cách.

      Ta cũng sửa sang lại áo, tỏ vẻ bình tĩnh ngồi thẳng, hỏi: “Khụ, ừm, về thôi.”

      lẳng lặng gật đầu, sau đó đứng dậy. Nhưng biết, ta cũng quên mất, vừa nãy thắt lưng của bị ta xé rách rồi, vì thế vừa đứng lên quần tụt ngay xuống.

      : “…”

      Ta: “…”

      vội vàng cúi lưng kéo quần, ta quay đầu dám nhìn : “Ta chẳng thấy gì đâu.”

      Gió thổi vù vù bên tai, Sơ im lặng cách kì lạ, tới khi quay đầu lại bên đó còn bóng người.

      , … chạy trối chết hả…

      Lúc quay về quán trọ, Tử Huy áo mũ chỉnh tề ngồi trong phòng khách vắng vẻ uống trà, thấy ta về, y cười hí hửng: “Vừa nãy Sơ tay kéo quần, bưng mặt vội vàng chạy về phòng, mà giờ A Tường nương lại thoải mái về đây, sao tình hình này lại hoàn toàn tương phản với dự đoán của ta nhỉ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :