1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bảy Kiếp Xui Xẻo - Cửu Lộ Phi Hương (7 chương+ 3 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Kẻ phàm biết… Tướng quân có tấm thân kim cang bất hoại ta đây phải là dũng vô địch, mà là cực kì khó chạy.

      Rắc rối lớn nhất mà ám sát gây ra cho ta là Sở Dực càng trông ta chặt hơn. Cái mặt suốt ngày nghiêm túc của gã cứ lảng vảng quanh người ta, muốn chạy trốn ngày càng khó. Thấy sắp tới ngày ra tiền tuyến, hôm nào ta cũng lo lắng thể ngủ yên.

      Đêm nay, quân đội hạ trại ở vùng ngoại ô, ta ngồi mình trong quân doanh, lo tới đau đầu, bỗng nghe thấy tiếng quát lớn của Sở Dực ở ngoài lều: “Hỗn xược! Ngươi là tay chân của ai? Dám cả gan xông vào lều của tướng quân!”

      Lại tới ám sát? Ta chờ lúc lâu vẫn nghe thấy gì nữa, thấy thắc mắc, mò ra khỏi lều, thấy Sở Dực tóm được tên tiểu binh gầy nhom. lạnh lùng nhìn Sở Dực, thấy ta ra, ánh mắt của chuyển qua mặt ta. hơi nhướng mày, mấp máy môi: “Tiểu Tường Tử.”

      Ta cũng nhướng mày, ngờ tên Sơ này lại dịch dung thành binh sĩ trà trộn vào trong quân đội của ta. Có điều hành quân bao lâu rồi mà vẫn tới tìm ta, hôm nay lại lộ diện là nghĩa làm sao? Ta hắng giọng : “Tiểu binh có gì muốn bẩm báo?”

      Dưới ánh lửa bập bùng, trông mặt Sơ hơi tái, cố đè thấp giọng, khàn khàn : “Tướng quân, là chuyện lớn có liên quan tới mạng người.”

      Ta gật đầu: “Vào trong rồi .”

      Sở Dực chịu thả người: “Tướng quân, chỉ sợ…”

      sao.” Ta thoải mái phất tay, đưa Sơ vào trong lều. Nhưng nơi này như phủ tướng quân, bên trong gì bên ngoài đều có thể nghe ràng, ta bảo Sơ tới bên thư án, đưa bút cho , sau đó mới hỏi: “Muốn bẩm chuyện gì?”

      vừa : “Chuyện liên quan tới mạng người.” Vừa viết lên giấy, “Trong bụng ta còn đứa bé nữa.”

      Ta sửng sốt, nghẹn họng trố mắt nhìn Sơ , quên cả tiếp lời. Trời đất chứng giám, sau khi sảy thai ta hề chạm vào ! Lẽ nào chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, tìm đàn ông bên ngoài rồi? Ta bỗng thấy đỉnh đầu mình bốc khói xanh, nhưng nghĩ kỹ lại chuyện này quá kì lạ. Sơ thần quân này là đồng tính? Cuối cùng cũng có cơ thể của phụ nữ, bèn vội vàng… Đúng là chuyện kì lạ thể tưởng tượng nổi.

      Có lẽ thấy vẻ mặt của ta ngày càng quái gở, lại viết: “Vứt hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ngươi cho ta!” Sơ nghiêm mặt, lại viết: “Bào thai chết lần trước mới chỉ ra được nửa.”

      Ta lại sửng sốt, công chúa mang thai nửa này nửa nọ?

      đanh lại nhìn ta, rồi viết: “Ta lại sinh non lần nữa.”

      Tin tức này cứ như trận sét giáng xuống liên tục, Sơ khiến ta sợ xanh mặt. Ta ngây người lúc lâu, sau đó gì cúi người xốc áo của lên, chỉ thấy dưới đũng quần màu xanh có vệt đỏ sậm từ từ lan rộng.

      Ta sững người, bỗng suy nghĩ vụt trong lòng, ta hỏi: “Đau ?”

      thẳng: “Đau.”

      Ta gật đầu, đứng dậy, ghé miệng vào bên tai thầm : “Ta nghĩ, ngươi đến tháng rồi. Haizz…” Sơ thoáng run, quay đầu sang, ánh mắt hoang mang nhìn ta.

      Ta vỗ vai : “Đây là chuyện bình thường, ngươi phải tập quen .”

      Sau đó Sơ bèn ôm bụng ngồi xổm xuống. Ta thấy cái vẻ bị đả kích quá lớn này của bỗng có chút mềm lòng, đưa tới bên giường, sau đó ra khỏi lều, với Sở Dực canh gác bên ngoài rằng: “Lấy bộ quần áo sạch lại đây, rồi chuẩn bị ít vải bông và kim chỉ cho ta.”

      Nào ngờ ta vừa xong, Sở Dực lại trưng vẻ quái dị nhìn ta, mãi lâu sau gã mới gật đầu, muốn gì đó nhưng lại thôi rồi bỏ . Ta hiểu tại sao, ngẩng đầu nhìn lướt đám lính bên ngoài lần, thấy bọn họ đều xấu hổ. Ta ngoảnh đầu lại đúng lúc thấy bóng Sơ phản chiếu mặt lều nhờ ánh nến, ta thấy trở mình, nằm giường của ta. Vì thế ta lập tức hiểu ra cái vẻ mặt này của bọn họ là thế nào.

      Nhưng chuyện tới nước này ta có giải thích thế nào… xoa cánh mũi, khi Sở Dực mang những thứ ta cần về vội vàng lẩn vào trong, thổi tắt ánh nến trong lều, chặn tận gốc cái chuyện bọn họ muốn rối tung thêm.

      Ta bảo Sơ thay quần áo, còn ta lọ mọ ngồi khâu miếng thấm, Sơ tái mét nằm giường, thào: “Phụ nữ các ngươi, quả sống cũng chẳng dễ dàng gì.”

      Ta trước giờ đều khỏe mạnh, chưa từng biết cơn đau ngày đến tháng là gì, nhưng lúc này lại nghe thấy câu đấy buột khỏi miệng Sơ , ta bỗng cảm thấy cơn đau đó nhất định khiến người ta sống bằng chết. Luồn tay vào ổ chăn, ta xoa bụng cho , cũng khẽ : “Ngươi biết là được rồi, xem ngươi sau này còn có thể thoải mái bắt nạt ta nữa .”

      “Tại sao ?” Sơ rất hùng hồn, “Bây giờ ta mới là nữ.”

      Ta ấn bụng : “Ngươi vô liêm sỉ.”

      Xoa giúp lúc, ta cũng thấy mệt mỏi, lật người nằm xuống cạnh , mơ màng : “Bao giờ chúng ta mới trốn, sắp tới tiền tuyến rồi đấy.”

      “Ta rồi, phải giày vò lũ nước Vệ kia . Để ông đây khổ như thế này, nếu trả đũa đúng là có lỗi với nỗi đau toàn thân này.”

      Ta thở dài: “Có phải là người nước Vệ khiến ngươi đến tháng đâu, ngươi so đó với người phàm làm gì, mau mau bỏ trốn mới là chuyện đúng đắn.”

      “Đừng hòng.”

      Miệng ta giật giật, nghĩ bụng tên Sơ này cố chấp , ta mà khoác cái bộ giáp vàng này lên chiến trường chỉ tổ bị chém thành ngàn mảnh… Hay là ngày mai ta ném Sơ lại rồi bỏ trốn mình, dù sao bây giờ cũng đến tháng, thể bày trò quỷ gì được.

      Nhưng người tính bằng trời tính, hôm sau ta lại bị ám sát, có điều kẻ ám sát ta lần này là… đội quân hai nghìn người của nước Vệ. Nơi này ở giữa khe núi, bên là núi cao, bên là vách đá dựng đứng, phía dưới là con sông lớn. Quân đội của nước Vệ mai phục ở đó, đợi quân ta qua bất ngờ đẩy những tảng đá lớn từ núi cao xuống.

      Ta ngồi lưng ngựa, Sơ cũng cưỡi ngựa bên cạnh ta, điều khiển ngựa tránh qua tránh lại, bị trúng tảng nào, còn con ngựa chiến của ta tuy là ngựa tốt, nhưng vì chở quá nặng nên luôn phản ứng chậm chạp. Ta cũng điều khiển nó tránh qua tránh lại, trốn tảng đá to rơi xuống, còn mấy tảng đá toàn nện trúng đầu ta, chẳng bao lâu khiến ta váng vất, tay chân cũng ì ạch.

      Đột nhiên ta cảm thấy đỉnh đầu có bóng đen vọt lại gần, vừa ngẩng đầu lên thấy tảng đá lăn uỳnh uỵch xông thẳng về phía ta. Ta ngây người, thấy mình bị nghiền thành thịt nát, sau đó xuống Địa Phủ thơm Diêm Vương rồi.

      Đúng giây phút nguy cấp đó, bỗng nhiên con ngựa va mạnh vào ngựa của ta. Có người nhào về phía ta, ta bị đẩy xuống đất, tảng đá to lăn qua bên cạnh, suýt nữa nghiền nát chân ta. Ta sửng sốt nhìn người đè người mình, ngơ ngác : “Sơ , chỉ bằng cơ thể phụ nữ như ngươi, đẩy ta xuống bằng cách nào chứ.” Bây giờ ngay cả việc tự cử động đối với ta cũng rất khó khăn.

      túm cổ áo ta mắng: “Sao càng ngày ngươi lại càng ngu thế hả! Muốn thơm má Diêm Vương hả!”

      Ta định giải thích là mình chạy được, nhưng còn chưa kịp mở miệng thấy mặt đất rung chuyển, ta hoảng hốt, mặt Sơ cũng biến sắc: “Chết cha, đống đá đó lấp đường rồi…” đứng dậy, cơ thể vẫn còn lảo đảo, ta chỉ cảm thấy mặt đất nghiêng , người ta nhanh thoăn thoắt lăn sang bên liếc nhìn thấy dưới đó là nước sông cuồn cuộn.

      Cái này… lúc nãy bị nghiền nát ngay lập tức còn sướng hơn…

      Cánh tay bị nắm chặt, ta ngoảnh đầu lại nhìn, là Sơ kéo ta, trông trắng bệch, đau tới mức mặt nhăn mày nhó: “Ngươi… mẹ kiếp… sao mà… nặng thế hả!”

      Ta xin lỗi, là vàng nặng đấy…

      “Buông tay ra.” Ta , “Đừng có chết theo ta.” Dẫu sao ta vẫn còn là con người tốt bụng, chết đến nơi rồi mà vẫn muốn kéo theo ai, dù sao kiếp này Sơ cũng bạc đãi ta, chúng ta cũng hòa thuận, nhất thiết phải cùng chết ở đây.

      lại nghiến răng, liều mạng kéo tay ta. Tim ta giật thót, hiểu sao lại loạn nhịp vì gương mặt nam tuấn tú nhờ dịch dung này của . Ta bỗng nhận ra, ra màn nàng dâu theo đuổi tướng công của kiếp này là thế này, ra cảm giác được nàng dâu theo đuổi là thế này, ra, dù biết là Sơ , ta vẫn có lúc khống chế được nhịp đập của mình…

      Vàng là vô địch, Sơ bị cơ thể nặng trịch của ta kéo xuống vách đá.

      “Bùm” tiếng, dòng nước lạnh buốt xối qua, ta bị cái áo giáp kéo thẳng xuống đáy sông, giật mình nhớ tới Sơ còn đến tháng, … chắc khó chịu lắm.

      Cổ bỗng bị nắm chặt, cánh ta gầy gò ôm lấy đầu ta, ta cảm thấy có người ra sức kéo ta lên khỏi mặt nước, nhưng tiếc là chẳng làm gì được bộ áo giáp quá nặng này, vì thế cả hai người bị kéo xuống đáy sông.

      kéo mạnh đầu ta, có vẻ tức lắm.

      Vậy là chúng ta cứ chìm xuống, ta đứng hiên ngang ở dưới đáy sông, mơ màng nhìn Sơ lo lắng cởi áo giáp cho ta. Vì bị thiếu khí nên đầu óc ta dần mất ý thức, ta vô thức mở miệng để thở, lại ộc luôn ngụm nước. Ta vô thức muốn giãy dụa, miệng nhả ra bọt khí, nước lại ùa vào nhiều hơn.

      Đúng lúc hoảng loạn, bờ môi ấm áp khẽ áp lên miệng ta, thổi hơi vào đó, đầu óc ta đột nhiên tỉnh táo lại, khéo thay người ta bỗng bẫng, bộ áo giáp nặng trịch rơi xuống đáy sông, bụi bay mù mịt. Sơ túm lấy cổ áo ta bơi lên, động tác của hơi hỗn loạn, chắc là… cũng sắp ngạt thở rồi.

      Liếc mắt nhìn ánh sáng ngày càng hơn mặt sông, chân ta bỗng bị túm chặt, biết đám rong ở đâu quấn lấy nữa, ta sợ hãi, hoảng loạn giãy giụa. Sơ chưa nổi lên được mặt nước, thấy kéo được ta, vừa quay đầu lại nhìn mặt biến sắc.

      Đột nhiên đám rong quấn kia giật mạnh ta xuống, kì lạ, đúng… Cảm giác này ràng y hệt vật sống kéo.

      Ta vừa ngoảnh đầu lại thấy đám rong kéo chân ta bỗng biến thành sợi xích sắt, quấn chặt lấy chân mình. Nó lại giật ta xuống, ta còn chút sức lực nào phản kháng, bị nó kéo tuột xuống. Ta tròn mắt hoảng hốt nhìn Sơ , bỗng nguồn lực ập mạnh tới, ta bị giật phăng xuống, đập đầu xuống đáy sông. Trước khi bóng tối bao trùm, ta cảm thấy có người nắm chặt lấy tay ta, dẫu dòng nước có xiết đến mấy cũng buông…

      Tí tách, tí tách…

      Tiếng nước xuống đá vang lên bên tai, ta vừa mở mắt ra thấy cột đá sắc như dao chĩa về phía ta, như thể lập tức rơi xuống đâm nát người ta, ta lạnh người vì sợ, lập tức tỉnh táo lại.

      Ta xoay người ngồi dậy, kí ức trước khi hôn mê lũ lượt kéo đến, rơi xuống nước, cởi áo giáp, mớm hơi, chưa kịp ngại ngùng vì chuyện Sơ mớm hơi cho ta ta nhớ tới chuyện lột bộ áo giáp vàng của ta, vậy nên cực kì căm thù. Giờ sống được nhưng sau này có tiền sống thế nào đây! Tên Sơ kia biết cảnh túng quẫn khi thiếu tiền, ta muốn trải qua cuộc sống khổ sở kiêng khem thiếu thốn trước khi về Thiên giới.

      Có căm thù cũng vô dụng, chuyện thế này ta cũng chỉ còn cách chấp nhận.

      Ta day day trán, ngoảnh đầu nhìn xung quanh. Nơi này hình như là hang động sâu, đâu đâu cũng có thạch nhũ. Ta cực kì thắc mắc, ta nhớ ràng là mình bị sợi xích sắt kỳ quái kéo xuống, nhưng tại sao giờ lại ở đây? Còn nữa… Sơ đâu?

      Ta bấu lấy vách đá bên cạnh định đứng lên, bỗng thấy bụng đau nhói như thể bị kim châm, càng gắng nhịn lại càng đau hơn, như thể có con dao sắc bén khuấy đảo bên trong, khiến ta đau tới mức cuộn tròn người lại, nghiến chặt răng mà vẫn nhịn được.

      Ai hạ độc ta…

      “Tiểu Tường Tử.” Có người vỗ lên mặt ta, “Cố gắng chút.” Người đó lắc lắc vai ta.

      Ta cố gắng mở mắt nhìn trong cơn đau dữ dội, ánh sáng trong động rất ít, thế nên ta cố lắm cũng chỉ thấy dáng vẻ của . Sau đó ta sững lại, còn chưa kịp sửng sốt, bụng lại đau nhói khiến ta phải gập người, cố gắng thoát khỏi tay người đó nhưng lại có tí sức lực nào, ta thở hổn hển : “Quỷ… quỷ ông tới rồi…”

      Ta thấy người nọ mang gương mặt của “Sở Thanh Huy”

      “Sở Thanh Huy” nhíu mày, bực bội đáp: “Ông ngươi rồi, ông này là Sơ .”

      Ta lại hít hơi lạnh: “Sao… sao ngươi lại… lại giống ta thế?” Vừa xong ta sửng sốt, ngờ miệng ta lại thốt ra được thanh yếu ớt như thế, gần đây toàn dùng giọng khàn của đàn ông, bỗng trở thành nữ thế này ta thấy quen.

      bĩu môi khinh bỉ: “Ai giống ngươi. Ngươi nhìn kĩ lại mình .” xong nhấc tay ta đưa tới trước mặt ta, ta nhìn kĩ, trắng nõn nà, mềm mại mịn màng, đây… đây là tay của nữ mà. Ta dám tin cử động ngón tay, thấy quả đúng là tay của mình, ta giật mình, bừng tỉnh : “Chúng ta… chúng ta đổi lại cơ thể rồi?”

      gật đầu: “Tuy biết tại sao, nhưng quả đổi lại rồi.”

      Ta giận tím mặt: “Khốn nạn! Chó má! là hoang đường!” Mắng ba câu này xong ta lại ôm bụng nhịn đau, rồi mới có sức mắng tiếp: “Linh hồn trú ngụ trong thân xác là trật tự của luân hồi, đất trời định sẵn, chỉ có giếng luân hồi mới có thể thay đổi. Ngay cả thần tiên cũng được tự ý hoán đổi sinh linh mệnh hồn, kẻ nào to gán dám đổi chúng ta lại với nhau! Đảo lộn trật tự trời đất! Đáng chết!”

      liếc ta cái: “Ngươi bất mãn với cơ thể giờ của công chúa có.”

      Ta ôm bụng, nghiến răng trèo trẹo: “Mẹ kiếp, ai muốn tự dưng phải chịu cục nợ này chứ!” Bụng đau thôi sao, điều khiến ta lo lắng nhất là, cơ thể của công chúa này chỉ sợ chẳng cần ai hại cũng sống nổi hai mươi năm nữa! Trước kia là Sơ đau, tuy ta hơi mềm lòng, nhưng trải nghiệm chân thực như bây giờ.

      ra… cơn đau mỗi độ đến tháng, lại là như thế…

      Ta bỗng thấy bụng mình ấm, Sơ ôm lấy bụng giúp ta từ phía sau. Người ta hơi cứng lại, nghe : “Ta biết giờ ngươi bực lắm, nhưng đây đâu phải là ta cố ý làm vậy. Nơi đây là đâu, sao chúng ta tới đây được, giờ ta vẫn chưa biết tí nào. Nhưng ta nghĩ nơi này chắc chắn có gì kì lạ mới hoán đổi được linh hồn của chúng ta, nếu tìm được nguyên nhân…” Giọng Sơ ngượng nghịu: “Nếu tìm ra, chúng ta đổi lại là được.”

      cảm giác kì lạ dấy lên trong lòng, ta nghiêng đầu, nhờ ánh sáng yếu ớt trong động, im lặng quan sát gương mặt nghiêng nghiêng của Sơ .

      quay ngoắt đầu biết nhìn đâu, có lẽ là vì ánh mắt của ta quá nóng bỏng, nhìn tới cháy cả mặt . đảo mắt, liếc vội ta cái rồi lại nhìn về phương xa: “Hừ… Hừ! Ngươi đừng có hiểu lầm! Chẳng qua là ta thấy nếu đầu thai rồi cứ để yên như thế , thần tiên nên tuân theo ý trời, nên…” lắp ba lắp bắp mãi tìm được câu kế tiếp, ta vẫn nhìn chằm chằm vào mặt , Sơ nhịn được lúc, rồi chả hiểu sao lại lên cơn: “Tóm lại, đổi về là được! Ngươi đừng dán mắt vào ta nữa!” quay ngoắt đầu lại lừ mắt nhìn ta.

      Ta đảo mắt , ngoan ngoãn nhìn nữa, mà nhìn xuống bàn tay to rộng ôm bụng cho ta. Hơi ấm của đôi tay này nhóm lên ngọn lửa trong bụng ta, lan truyền theo máu đốt cháy cả người.

      Ta đặt tay lên tay của Sơ , kích động thốt lên: “Ngươi phải nhớ đó! Chúng ta hứa với nhau! Ngươi rồi đấy!”

      sững sờ, liếc mắt nhìn ta lúc lâu rồi nghiến răng đáp: “Phải, ta rồi… Ta lỡ mồm!”

      Bụng lại quặn lên, ta nhịn, cười đáp: “Vậy chúng ta xem xét xung quanh trước , cứ ở mãi chỗ cũng phải là cách.” Ta kéo tay Sơ , nhổm dậy : “Hình như bây giờ đau nữa rồi, chúng ta mau xem xét nơi này .”

      liếc ta mấy cái, giành phần trước: “Hừ, là ngươi đấy nhé, tí nữa đừng than mệt với ta.”

      Vừa vừa ngó nghiêng, ta mới thấy nơi này cực kì kì lạ, ràng bốn phía đều là vách đá, có bất kỳ chỗ lọt sáng nào, ấy vậy mà ở nơi này mắt thường vẫn nhìn thấy. Thạch nhũ lơ lửng đỉnh động còn giống ám khí hơn là đá, đợi người bất cẩn giẫm lên cơ quan, rơi hết xuống. Càng sâu vào trong động, sát khí sắc bén bên càng .
      “Này.” Ta nhịn được gọi Sơ phía trước, “Nơi này có gì đó là lạ.”

      “Suỵt, im lặng.” Sơ đột nhiên dừng bước. Ta vội vàng chạy tới áp chặt vào lưng , hơi hoang mang ngó nghiêng xung quanh: “Sao? Có gì xảy ra à?”

      Giọng của ta còn vang trong động, bỗng nghe thấy tiếng “ầm” xé gió lao tới, cây thạch nhũ rơi thẳng xuống, sượt qua tai ta, cắm phập xuống đất. Ta sửng sốt, ngẩng đầu lên, sau đó nắm chặt lấy áo Sơ : “Chết… chết rồi!”

      Như thể muốn xác minh suy đoán của ta, thạch nhũ rơi xuống liên tiếp. ôm lấy eo ta, bụng ta lại nhói đau, bỗng kìm được rên thành tiếng. Sơ : “Cố nhịn.”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Cơ thể tướng quân này đổi cho Sơ dùng quả nhiên tốt hơn rất nhiều, ôm lấy cục nợ ta đây tránh trái tránh phải, thi triển khinh công tuyệt đỉnh mà tốn chút sức lực nào, né được tất cả đống thạch nhũ nhiều như mưa. Đứng vững lại, hài lòng nhìn tay mình, giọng đượm vẻ đắc ý: “Cơ thể này được đấy, Tiểu Tường Tử, sao trước kia ngươi chẳng làm được cái tích gì với nó thế?”

      Ta ôm eo Sơ run rẩy hồi lâu, ngơ ngác mãi thốt lên được câu.

      Vị công chúa này vừa mới sinh non xong, Sơ lại biết chăm sóc cơ thể phụ nữ, chẳng hiểu lôi cái thân thể này làm trò gì. Mới nãy còn bị ngâm trong nước lạnh, giờ đau tới mức khiến ta thà chết còn hơn. So với cái vẻ đắc ý của Sơ kia, giờ ta như kẻ vô dụng bước chân vào quan tài.

      Kể ra Sơ cũng thấu hiểu sâu sắc nỗi đau của ta, hề lên tiếng trêu trọc.

      Hang động tĩnh lặng hồi lâu, chợt thở dài: “Đúng là…” Ta bỗng thấy người mình bẫng, ngờ Sơ lại bế thốc ta lên. Ta giật mình, vội vàng ôm lấy cổ . Mày Sơ nhíu chặt, có chút bất mãn liếc ta: “Đúng là đồ phiền phức.”

      Ta lườm , rốt cuộc ta chịu khổ thay ai đây hả!

      Nhưng ngẫm lại cũng may mà đổi lại cơ thể, nếu trận thạch nhũ vừa nãy lấy mạng của cả hai chúng ta rồi. Cân nhắc bên lợi bên hại, ta bĩu môi, thức thời bật lại .

      từng bước chắc nịch về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy chúng ta cùng với nhau, ánh sáng trước mắt ta ngày càng , vừa ngoặt cái lập tức rực rỡ chói lòa: “Ra ngoài rồi ư?” Ta nheo mắt thích ứng ánh sáng đột nhiên ùa tới, quan sát xung quanh, thắc mắc hỏi: “Sao ta cứ cảm thấy nơi này có gì quen quen.”

      Đây là căn phòng đá, chỉ bày bộ bàn ghế đơn giản, ở góc phòng còn có chiếc giường đá. Ta cố gắng tìm lại những kí ức có liên quan tới căn phòng đá này, bỗng thấy tiếng Sơ cười khẩy: “Quen là đúng rồi, Tiểu Tường Tử đãng trí quá, đây phải là căn phòng rách nát của gã chồng ngươi muốn lấy ở kiếp thứ hai ư?”

      “A!” Đầu ta bỗng lên bóng người màu tím, “Tử Huy!” Ta vừa thốt lên, hiểu sao mặt Sơ đen mấy phần. Ta nghĩ có lẽ kiếp đó Sơ bị tên tinh đá chơi độc quá nên giờ vẫn còn ghi hận trong lòng.

      Ta vỗ vai Sơ tỏ vẻ an ủi, cũng bảo để ta xuống.

      “Nếu Tử Huy còn ở đây để y đưa chúng ta ra ngoài là được rồi, dù sao y cũng nợ ngươi đại ân mà.”

      “Hừ, ai cần y giúp.” Tiếng còn chưa dứt, đất bỗng rung chuyển. Sơ đanh mặt lại, quát lên: “Ai giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!”

      Phòng đá yên lặng lát, rồi luồng gió lạnh quất lên, quẩn quanh bên tai ta, ta bỗng nghe thấy giọng nữ buồn rười rượi: “Các ngươi biết Tử Huy?”

      Ta há hốc miệng chưa kịp đáp, Sơ giành : “ biết.” Như thể chỉ cần phủ nhận tất cả những chuyện trong quá khứ có thể xóa nhòa. Ta đứng trong tối mà khóe miệng co rúm, cái tính trẻ con này có từ đâu vậy?

      “Các ngươi biết Tử Huy?” đó lại hỏi, hình như đầu óc nàng ta có vấn đề, chỉ đợi người khác cho nàng ta đáp án đúng. Ta ” Biết, biết.”

      Cơn gió lạnh trong căn phòng đá lại nổi lên, đốm sáng phóng vụt lên. Ta bất giác nấp sau người Sơ , thò đầu ra nhìn về phía đó, bỗng thấy áo xanh lao ra khỏi mặt đất, nàng ta loạng choạng ở phía đó, mê man nhìn ta và Sơ .

      “Các ngươi biết Tử Huy.”

      Ồ, ta nghĩ ra rồi, nếu ta đoán lầm có lẽ này là quỷ hồn, còn là quỷ hồn đủ ba hồn bảy phách, phiêu bạt nhân thế lâu. Đổi lại bình thường ta cần phải sợ những quỷ hồn này động tới ta, nhưng giờ lại mang cơ thể vô dụng này nên ta chỉ đành nấp sau lưng Sơ , túm chặt lấy áo : “Biết biết, nhưng thân lắm.”

      nghe xong câu này, quay đầu liếc ta cái, rồi lại ngoảnh đầu nhìn : “Ngươi là ai?”

      “Ta?” bay phất phơ lúc, “Ta quên rồi, ta chỉ nhớ, ta là vợ của Tử Huy, ta ở đây đợi chàng.”

      Ta sững người, ta vẫn còn nhớ tên tinh đá Tử Huy ở kiếp thứ hai ấy giả bộ làm đàn ông si tình để lừa gạt trái tim vừa ngốc vừa khờ của ta, ngờ, lại là kẻ có gia đình! Sơ lại quay đầu liếc ta cái, lần này mang theo vẻ sung sướng khi thấy người gặp họa, ta bực mình véo hông , Sơ xoay bắt được tay ta, bình tĩnh quay qua hỏi người kia: “Ngươi là kẻ kéo chúng ta xuống đây?”

      “Phải…”

      “Vì sao?”

      “Các ngươi… Ta cảm thấy các ngươi rất nguy hiểm.” Nàng ta day day trán, “Cực kì nguy hiểm… ta muốn giết các ngươi. Kết quả là lỡ tay kéo các ngươi xuống đây.”

      lại hỏi: “Vậy bây giờ tại sao giết bọn ta?”

      mơ màng ngẩng đầu lên nhìn hai chúng ta, sau đó gõ lên đầu: “Đột nhiên quên rồi. Bây giờ, lại cảm thấy các ngươi quá nguy hiểm.”

      Miệng ta giật giật, chắc vì này quá ngốc nên Tử Huy mới bỏ nàng ta lại. Chả hiểu tại sao nàng ta lại lượn vài vòng quanh bàn đá, lẩm bà lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ta: “Ngươi , ngươi biết Tử Huy đúng ?”

      Ta nấp sau người Sơ , chỉ để lộ đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng ta. kia bỗng bật cười, nụ cười ấy như thể hoa xuân bung nở sau làn gió ấm: “Vậy ngươi giúp ta đưa Tử Huy đến đây được ? Ta muốn gặp chàng.”

      Thấy nàng ta cười vui vẻ như vậy, ta hơi mềm lòng dám ra, giờ nàng ta mất thể xác, hồn phách trọn, để lỡ thời gian luân hồi từ lâu. vào được Minh phủ, chắc chắn có kiếp sau, gặp Tử Huy rồi làm sao.

      Sống chết chia đường, duyên phận của bọn họ tận từ lâu rồi.

      Ta trả lời, Sơ lại : “Giúp ngươi đưa y tới đây chúng ta được gì? với ngươi, đồ ngốc vô tâm sau lưng ta này thích so đo tính toán, nhưng trong lòng ông đây lại có vướng mắc, có thể phu quân Tử Huy của ngươi nợ ta rất nhiều, ta định hôm nào đấy tìm y về. Vì sao giờ lại phải giúp y?”

      Ta chọc , : “Ngươi đừng giậu đổ bìm leo nữa được , chơi đểu có gì mà vui chứ? Thấy người ta như thế mà ngươi cũng mở miệng lừa được!”

      liếc mắt nhìn ta: “Vì sao thể?”

      ấy nghe Sơ vậy, thoáng ngây người, bắt đầu lúng túng: “Ta… Ta biết Tử Huy nợ các ngươi những gì, nhưng nhưng ở đây ta chẳng có gì có thể trả nợ giúp chàng cả… hay là… Ta lấy thân báo đáp?”

      đợi Sơ trả lời, ta nhảy dựng lên xông ra chắn trước người : “ được!”

      Ta hét to tới mức ngay cả ta cũng sững sờ…

      Tiếng hét này vang trong động mãi lâu mới tan hết , mặt ta cũng theo những tiếng vọng mà dần nóng lên, ta cứng ngắc quay đầu lại nhìn Sơ phía sau, thẫn thờ nhìn ta.

      “A… ngại quá, ta biết quan hệ của các ngươi là thế.”

      Giọng du dương của bay qua, đám mây đỏ lặng lẽ lan từ cổ tới tận hai mang tai của Sơ , ta nuốt nước miếng, ngoảnh đầu , tìm lại lí trí, hung dữ nhìn chằm chằm vào đó: “Bậy bạ! Ta và chẳng có quan hệ gì hết!” Mặc dù hai cái cơ thể ta và Sơ dùng bây giờ có quan hệ bình thường…

      đó lại ngây thơ hỏi tiếp:

      “Vậy tại sao ngươi lại ghen?”

      Hỏi… Hỏi hay lắm, mặt ta đỏ bừng, day day thái dương: “Ai ghen chứ, chẳng qua là ta… ta nhắc nhở ngươi thôi, lúc còn sống ngươi gả cho Tử Huy rồi, vậy nên phải trung trinh như , lấy hai chồng.”

      Nàng ta gõ đầu như chợt nhớ ra: “Vừa nãy quên mất ta gả cho Tử Huy rồi.”

      Quả nhiên nàng ta bị bỏ rơi là vì quá đần!

      “Chỉ tại lâu rồi.” nhìn lên trần căn phòng đá, “Ta chờ tới độ quên rồi.” Giọng mênh mang, ngơ ngác thẫn thờ. Ta nỡ cho nàng ta biết, nàng ta chờ lâu lắm rồi, lâu tới mức ngay cả sức mạnh của tàn hồn cũng dần tan biến, nếu cứ chờ tiếp, chắc chắn có ngày nàng ta biến mất hoàn toàn khỏi thế gian.

      “Vì sao ngươi lại phải ở đây đợi Tử Huy? Vì sao tự tìm y?” Ta hỏi, tàn hồn mòn đến mức này, nàng chờ ở đây ngàn năm ít ra cũng phải đến trăm năm rồi.

      ấy vẫn lắc đầu: “Ta nhớ nổi, nhưng ta biết mình thể rời khỏi đây.” Nàng ta nhìn ta đầy mong mỏi, “Vậy nên ngươi có giúp ta đưa Tử Huy tới đây được ? Ta trả nợ giùm chàng, nghĩ mọi cách trả cho chàng.”

      Ta ngoảnh đầu nhìn Sơ , Sơ vẫn cố chấp lắc đầu: “ giúp, tinh đá kia chẳng phải hạng tốt đẹp gì.”

      , ngươi sai rồi.” kia nghe Sơ xong vội vàng phản bác: “Tử Huy tốt lắm. Tốt lắm.”

      “Ồ, nếu Tử Huy của ngươi tốt như thế sao ngươi phải đơn đợi ở đây, tàn hồn mục nát như ngươi chắc cũng phải đợi ở đây mấy trăm năm ấy chứ, vì sao y nhớ ngươi ở nơi đây? tự tới tìm ngươi? Nếu y là chồng của ngươi, quan tâm chăm sóc ngươi mà còn muốn tìm niềm vui mới.” Sơ ngừng lát, ta cảm thấy câu này ám chỉ gì đó, đưa mắt liếc cái, cũng lừ mắt nhìn ta, tiếp: “ tinh bạc tình như thế, ngươi cho ta xem y tốt ở điểm nào?”

      ấy trầm mặc rất lâu, cơ thể trong suốt non nửa ngồi xuống ghế đá, nàng ta bưng mặt, giọng run run: “Xin lỗi, là ta tốt…”

      há hốc mồm định , ta chịu được nữa, vội vàng bịt chặt miệng lại, cướp lời : “ nương đừng khóc, tốt hay đâu chỉ tranh luận chốc lát mà . Ta giống cái tên nhen, bụng dạ hẹp hòi này, ta giúp ngươi.”

      hất tay ta ra, u ám : “Ngươi muốn bị đánh à?”

      Ta đáp lại , ta cảm thấy bây giờ đánh ta. kia thấy ta đồng ý, đầu tiên là ngây người, sau đó kích động bay tới quanh người ta liên tục cảm ơn, nhưng đột nhiên chỉ cách ta đúng ba bước nàng ta lại dừng lại, gương mặt lộ vẻ khó xử: “Ngươi… người ngươi có mùi lạ.”

      Ta sững sờ, đưa tay lên ngửi ngửi lại, mấy hôm trước Sơ dùng thân thể này lẫn trong đám lính, đương nhiên dính chút mùi mồ hôi của đàn ông, nhưng từ lúc rơi xuống nước tẩy khá sạch rồi, lúc này còn mùi gì khác cả, ta ngạc nhiên nhìn kia: “Có mùi gì đâu.”

      “Có…” ấy co rúm người trả lời rồi lùi về, “Ngươi phải cẩn thận…” Nàng ta như nhớ ra điều gì đó, định ra lại thét lên đau đớn, ôm đầu ngồi xổm xuống đất, trông có vẻ cực kì đau đớn.

      Ta sửng sốt, định lại gần lại kéo ta ra phía sau , “Ngươi nghĩ giờ mình vẫn còn là tiên à, cơ thể người phàm cực dễ chết.” Ta im lặng, ngoan ngoãn đứng sau lưng .

      lúc sau kia mới bình thường trở lại, giọng đượm vẻ yếu ớt: “Ngại quá… vừa nãy định gì, ta quên hết rồi.”

      Ai dám để nàng ta lại nhớ lại nữa chứ, ta vội vàng đáp: “ nhớ thôi.”

      kia áy náy liếc ta cái, “Cảm ơn ngươi chịu giúp ta, xin lỗi vì trước đó khiến các ngươi sợ như thế. Giờ ta đưa các ngươi .” Cơ thể bay phất phơ tới bên phải căn phòng đá, xuyên nửa người qua vách đá, nàng ta quay người vẫy tay với chúng ta: “Lại đây.”

      Miệng ta giật giật: “ nương, chúng ta là người phàm, thể xuyên tường.”

      đó cười: “Đây phải là tường, hai người lại đây là được.”

      bước lên trước, ta vẫn còn thẫn thờ đứng yên đó, quay đầu nhìn ta, nhướn mày: “Sao, ngươi vẫn muốn ở đây lúc nữa hả, thấy vật nhớ người ư?”

      Ta lẩm bẩm trong bụng, tên này lại giận gì chứ… Sơ mất kiên nhẫn tóm lấy tay ta kéo lên phía trước, kia biến mất trong bức tường đá, Sơ cũng kéo ta đâm đầu vào tường. ngờ bức tường này lại như khí, chúng ta dễ dàng qua.

      Đầu bên kia là cái động dài dằng dặc khác, nương quỷ hồn đợi bên vách đá, khẽ : “Cứ thẳng theo động này là có thể ra ngoài.” Cơ thể nàng ta lóe lên rồi chợt biến mất, chỉ còn dư vang vọng: “Nếu hai vị gặp Tử Huy, xin hãy chuyển lời rằng A La luôn chờ chàng. Ta… chỉ nhớ được điều này thôi. Đa tạ.”

      vang tản , ta xoay người sờ lên bức tường hư ảo mới qua vừa nãy, bàn tay lại xuyên qua đó, ta ngẩn người : “Huyễn thuật?”

      tàn hồn mục nát còn có thể dùng huyễn thuật! Điều này khiến ta vô cùng kinh ngạc. Nếu lúc sinh thời nương đó phải người đắc đạo thành tiên chắc chắn là đại nghiệt gây họa nhân gian. Sơ liếc mắt nhìn ta, mỉa mai: “Ai bảo ngươi cứ đồng ý cầu của người lạ lung tung, thế gian này có ai đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

      Ta bĩu môi: “ sao, dù gì nàng ta cũng có hại tới tính mạng của chúng ta đâu.”

      “Vốn dĩ nàng ta định hại chúng ta.” Sơ xong vênh mặt về phía trước, ta lật đật theo. quá nhanh mà kinh nguyệt của ta lại chảy vừa mạnh vừa đau, ta vội vàng túm lại. biết tự khi nào, lúc chỉ có riêng hai người, ta lại trở nên dũng cảm hơn, mặt cũng dày hơn rất nhiều, có lẽ là vì trước mặt người này bao nhiêu nét xấu bộc lộ hết rồi…

      Vì thế bây giờ ta mới dám bĩu môi, mượn câu kia hỏi ta lúc nãy mà hỏi thẳng thắn : “Sơ , ngươi ghen gì thế?”

      đứng lại, cứng hình, im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên quay ngoắt đầu lại nhìn ta, mặt như Tu La: “Con mắt nào của ngươi thấy ta ghen!”

      “Hai mắt đều thấy.”

      ngoảnh đầu bước : “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ông đây rảnh ghen.”

      Ta rảo chân bước theo: “Bây giờ ngươi ghen.”

      nghiến răng: “ phải.”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Ta lắc đầu thở dài: “Ta vạch trần chuyện ngươi thích ta ở trước mặt ngươi bao nhiêu lần rồi, vì sao ngươi chịu thành chút hả?”

      lại dừng bước, ta kịp dừng đâm sầm vào lưng . Đột nhiên túm lấy ta, sau khi trời đất quay cuồng lưng ta nhói đau, Sơ ấn ta lên tường đá, mùi hương chỉ thuộc về đàn ông người xâm nhập vào mọi giác quan của ta, ràng… mới đây thôi mùi hương này còn là của ta, nhưng khi bay tới từ người khác lại khiến tim ta bất giác đập loạn nhịp.

      như quyết tâm xoay chuyển thế yếu, dùng tay túm lấy hai tay ta, đặt nó đỉnh đầu, áp chặt lên tường, tay còn lại nâng cằm ta lên, để ta ngẩng đầu nhìn . Tư thế này vừa vô cùng mờ ám lại đầy tính khiêu khích. Ta có thể cảm nhận thấy hơi thở của phả lên mặt ta chỉ gần trong gang tấc: “Nếu vậy, Tiểu Tường Tử.” Giọng đượm vẻ quyến rũ, khàn khàn hỏi: “Vì sao ngươi chịu thành chút ?”

      Ta nhìn thẳng vào , khoảng cách quá gần khiến ta gần như hoa cả mắt, ta chớp cái, đảo mắt lên đỉnh đầu của : “Ta vẫn luôn thành mà.”

      “Ồ, vậy ngươi xem, giờ ngươi nghĩ gì?” thổi vào tai ta, hơi thở ấm áp khiến tai ta ngưa ngứa, ta giật tay định gãi lại túm càng chặt: “Ngoan, !”

      Ta im lặng lát, quả quyết đáp: “Phía dưới máu chảy mạnh quá, chắc miếng vải thấm nổi nữa rồi, chúng ta mau ra ngoài tìm nơi để đổi miếng khác .”

      Cổ tay được thả lỏng, ta thấy mặt Sơ sững sờ như bị sét đánh.

      Ta thừa dịp rụt tay về, ôm lấy bụng, bình tĩnh về phía trước: “Ra ngoài thôi.”

      Ta biết vẻ mặt Sơ đằng sau trông như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng vỗ mặt, thở dài thườn thượt rồi lộ vẻ âu sầu: “Ngươi đúng là rất thành .”

      Lúc đó dù mặt ta có dày thế nào cũng kìm được đỏ mặt, hơi thở của Sơ và hơi ấm luôn có người đàn ông bây giờ vẫn quẩn quanh bên tai ta. Ta ngửa mặt thét lên trong cơn sóng lòng dồn dập: “Mẹ kiếp, ngươi học được mấy chiêu này ở đâu thể hả! Đừng có… quyến rũ thành công người ta như thế chứ!”

      Quả đúng như lời nương tàn hồn , cứ thẳng theo động này chẳng mấy chốc thấy ánh sáng mặt trời. ràng ở trong động lâu, nhưng tới khi tiếp xúc lại với ánh mặt trời lại có cảm giác như hồi sinh, ta sung sướng chạy ra ngoài, tai dần nghe thấy tiếng nước sông chảy cuồn cuộn. Rời khỏi động, ta nheo mắt lát để thích nghi với ánh sáng, thấy phía trước là chỗ nước nông nhiều sỏi, lên vài bước nữa là con sông chảy xiết, vừa ngẩng đầu lên thấy bên kia là vách núi dựng đứng, đó chính là nơi ta và Sơ rơi xuống.

      Ta ngoảnh đầu lại nhìn cái động phía sau, có chút bùi ngùi : “Đó phải là nơi Tử Huy sống, nhưng vì sao trong đó lại bày biện giống hệt nơi ở của Tử Huy?”

      “Còn phải hỏi.” Sơ ổn định tinh thần xong, lấy lại dáng vẻ thường ngày, nhìn ta vẻ chán ghét, : “ người phụ nữ chết tưởng nhớ cuộc sống hạnh phúc lúc còn sống, chỗ lúc nãy nhất định là do nàng ta dùng huyễn thuật tạo thành ảo cảnh, bức tường kia là giả, những thứ khác đương nhiên đều có thể làm giả.”

      Ta gật đầu, bùi ngùi đáp: “ ra kẻ nhìn vật nhớ người thực mới là nàng ta.”

      xoa cằm nghĩ lát: “Vừa nãy nàng ta tên mình là A La?”

      “Ừ, chắc vậy đấy. Tên này có gì bất thường à?”

      .” Sơ quay đầu nhìn cái động như có điều suy nghĩ, “Ta chỉ nhớ tới vài chuyện ở Thiên giới rất lâu rồi thôi.”

      “Chuyện gì?”

      liếc mắt nhìn ta: “Đó là chuyện xảy ra trước khi người nào đó được hóa thành tiên, có ngươi cũng biết.” Khi còn nhấn mạnh cụm “được hóa thành tiên” đầy vẻ kỳ thị. Ta nheo mắt, bất mãn nhìn Sơ . đợi ta tiếp lời: “Kể ra, ngươi có cảm thấy quỷ hồn vừa rồi giống ai ? À… Hay cách khác, là ai giống quỷ hồn kia?”

      Ta khinh bỉ nhìn Sơ : “Ai? Ngươi?”

      “Hừ, nực cười.” Sơ cười khẩy: “Trong trí nhớ của ông đây, người có thể ngốc đến mức như vừa nãy, chỉ có kiếp trước của ngươi – Tường ngố đến thể ngố hơn thôi. Ngươi thấy kiếp đó của ngươi và nữ quỷ ngây ngô này cực kì giống nhau sao?”

      Ta giật mình, phản bác lại lời Sơ ngay, mà lục lọi hình ảnh ngốc nghếch kiếp trước so sánh với A La vừa nãy, đúng là ở mặt đó hai bên giống nhau . Ta nghĩ kỹ, A La Tử Huy là chồng của nàng ta, chắc chắn lúc còn sống hai người họ phải nhau nên mới lấy nhau, có lẽ Tử Huy cũng thích A La. Trông cái vẻ chết từ lâu này của A La, chắc chắn là gặp gỡ và Tử Huy trước Tường ngốc rồi, ừm… Nếu thế, Tử Huy muốn lấy ta ở kiếp thứ hai, liệu có phải phần nguyên nhân là vì ta cực kì giống “vợ trước” của y

      Ta suy nghĩ tiếng cười sang sảng của Sơ vang lên: “Ha ha, biết ngay người khác thích ngươi phải vì ngươi có sức hút rồi, thoải mái cả người.”

      “Ngươi có thể đừng cười hèn hạ như thế nữa được ?”

      “Nụ cười này của ta là nụ cười hả hê.”

      Vừa bắt đầu cãi nhau với Sơ bỗng nghe thấy tiếng hét khàn cả họng vọng từ phương xa tới: “Tướng quân!” Hai chúng ta ngẩng đầu lên, Sở Dực dẫn theo mấy chục binh sĩ chạy từ chỗ nước nông xuống, còn chưa tới gần, Sở Dực lo lắng hô lên: “Tướng quân ổn ?”

      Ta há hốc miệng, bất giác định trả lời, giành trước bước, giọng điệu điềm tĩnh và thận trọng: “Vẫn ổn, quân đâu?”

      “Tướng quân yên tâm, quân đội tập kết ở tiền tuyến, trong quá trình thống kê thương vong.”

      “Tốt.” Sơ gật đầu, “Theo bản tướng về doanh trại, chấn chỉnh quân đội xong xông vào Cẩm Dương.”

      “Dạ!”

      Ta nghe thấy tiếng Sơ cười nham hiểm bên cạnh: “Ông đây khiến nước Vệ phải hối hận vì tới thế giới này.”

      Này… Sơ , ngươi hăng hái đấy…

      tới quân doanh trời sẩm tối, nơi này chỉ cách thành Cẩm Dương bị nước Vệ chiếm đóng hai mươi dặm. Sơ vừa tới doanh trại hăng hái sắp xếp tác chiến công thành, ta nằm trong lều của tướng quân, ôm bụng, yên tâm nghỉ ngơi.

      Dẫu thế giới bên ngoài lều kia có rối ren thế nào ta vẫn ung dung thoải mái, đó chính là cảnh giới cao nhất trong cuộc đời mà ta theo đuổi.

      Hơn nữa cơ thể tại của ta thích hợp ở chung với các binh sĩ khác, vậy nên ta vẫn ngủ ở trong lều của tướng quân, ở cùng tướng quân cả tối. Ban ngày Sơ bận tới độ chẳng thấy mặt mũi đâu, ta vẫn ngủ trong lều. Chẳng mấy chốc trong quân có tin đồn tướng quân thích nam sủng, ngay cả ra chiến trường cũng rời xa được. Tự trong lòng, ta ấm ức thay cho Sở Thanh Huy chết kia, tự nhiên mang tiếng xấu.

      Ngày nào ta cũng thong dong tự tại, còn Sơ lại thắp nến cả đêm nghĩ chiến thuật trong lều, quên mong muốn chạy trốn ban đầu của chúng ta, ta cũng bất cẩn quên khuấy mất…

      Dáng vẻ khoác áo giáp đầy nghiêm túc tại này của cực kì giống Lục Hải . Khi đó Lục Hải phải gánh mối thâm thù, thể cười nổi, tuổi còn trẻ mà ra vẻ già dặn, đối xử với mọi người vừa xa cách lại vừa đề phòng, mỗi lần nhớ tới tấm lưng thẳng tắp của là ta lại mềm lòng, ngay cả bây giờ cũng thế. Lúc đó ta biết thương người khác, cũng hề an ủi Lục Hải dù chỉ lần… Bây giờ chỉ sợ cũng vậy.

      Ban ngày Sơ ở trong quân doanh sắp xếp việc quân, ta lẳng lặng ngồi trước cửa lều vén màn nhìn . Tối đến, cau mày thức trắng cả đêm, ta nằm giường, thẫn thờ dán mắt nhìn .

      Duyên phận này kì diệu tới cỡ nào chứ, bọn họ là người, lại phải người. Sau khi ta cho rằng người đó biến mất hoàn toàn khỏi thế gian, thỉnh thoảng người đó lại dùng cách này để xuất trước mắt ta, tới mức khiến ta cảm thấy hoang mang, rốt cuộc Sơ và Lục Hải ai mới là ai. Ta cũng thắc mắc, tình cảm trong lòng ta dành cho Sơ là vì Tường ngố để lại, hay là vì trong lúc sơ ý ta rung động.

      Bất kể ra sao, có loại tình cảm ta thể phủ nhận… dựa dẫm.

      Lúc còn sống Tường ngố cũng dựa dẫm vào Sơ y như thế, dựa dẫm ấy thấm sâu vào trong xương tủy này hệt như con giòi nơi mu bàn chân, len lỏi vào trong mạch máu thể lấy ra được. Nấp sau lưng , kéo tay áo là ta có thể thấy cực kì an toàn.

      Ta là ta hay là Tường ngố, ta cũng dần thấy hoang mang. Hoặc giả đây vốn là chuyện thể phân ràng, ta là ta, đồ ngốc đó cũng là ta.

      Ngọn nến chiếc thư án của Sơ bỗng nổ tanh tách, đặt bút xuống, quay đầu lại nhìn thẳng vào ta, : “Mấy hôm trước ta muốn hỏi.” tiếp lời, “Ta cướp thịt của ngươi hay là cho ngươi giường ngủ? Ngươi suốt ngày suốt đêm nhìn chằm chằm vào ta đầy vẻ nham hiểm là có ý gì hả?”

      Ta ngẩn người, còn suy nghĩ vẩn vơ chưa hoàn hồn bật thốt: “Ngươi xem, làm sao mới thích được người?”

      bị ta hỏi mà sững sờ, im lặng hồi lâu, đột nhiên nổi xung: “Mẹ kiếp, sao ta biết được.” Có vẻ cực kì ghét câu hỏi đó của ta.

      Ta lại thắc mắc: “ phải ngươi thích ta sao? xem nào, rốt cuộc thích ta ở điểm gì? Vì sao lại thích ta?”

      Cây bút trong tay Sơ “rắc” cái gẫy làm đôi, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

      ra ngươi cũng biết.” Ta buồn bã, rốt cuộc vì sao lại thích người… hiểu vì sao, trong đầu ta bỗng lên cảnh trong gian động u ấy, giọng khàn khàn và ấm áp khiến tai ta ngưa ngứa, tự dưng thấy mặt mình đỏ bừng. Ta im lặng, gian lều cũng lặng im, bỗng tiếng húng hắng của Sơ vang lên.

      Ta ngẩng đầu nhìn , thấy lại cầm bút, chấm chấm vào nghiên mực: “Tự ngươi biết à?” , “Lúc từng… từng thích Lục Hải ấy, vì sao lại thích?”

      Vì sao lại thích Lục Hải ?

      Câu này của làm khó ta rồi, ta nghĩ hồi lâu mới thử đáp: “Có lẽ là vì… Lục Hải rất dễ bắt nạt.” Dù người ta có viên tròn đập dẹp cũng phản kháng nửa câu, ta nghĩ lát rồi : “Hoặc có lẽ là vì, Lục Hải chỉ dịu dàng với mình ta.” Nhớ tới mỗi lần Lục Hải mệt lả mà vẫn cố gắng cười với ta bất giác ta lại mềm lòng, bật cười, nhưng chỉ chốc lát cảm giác chua chát ùa tới, ta gì cúi gằm đầu xuống.

      Im lặng hồi lâu mới bình ổn lại được cảm xúc trong lòng, ta ngẩng lên nhìn Sơ thấy cũng ngẩn người, ánh mắt đầu vẻ phức tạp khó hiểu, ta thở dài: “Ngươi phải bối rối, ta biết đó phải là ngươi.”

      chớp mắt, cúi đầu xuống, chậm rãi viết vài chữ lên trang giấy rồi : “Trước giờ ta đều biết ta là ai, ai là ta.”

      Câu này quá cao thâm, thực vượt quá tầm hiểu biết của ta. Ta nghĩ lát, bỗng thấy thảo luận với người đàn ông về cái vấn đề tình cảm này chẳng ra được kết quả gì cả, vì thế ta thức thời chuyển chủ đề: “ ngờ ngươi lại biết cầm quân đánh giặc, hơn nữa còn ra dáng tướng quân lắm.”

      “Chuyện ngươi biết còn nhiều.” liếc nhìn ta, lấy lại vẻ vênh váo khi xưa: “Trước khi làm việc cho Mão Nhật tinh quân ông đây chính là quan võ.”

      Ta nghĩ lát, : “Cũng phải, làm gì có quan văn nào biến được thành tiên có cái tính cách như ngươi chứ.”

      Miệng Sơ giật giật: “Mau ngủ sớm .”

      Ta làm đúng như những gì muốn, nhắm hai mắt lại, phủi hai chân rồi đắp chăn lên giường ngủ ngon lành.

      Sau mấy ngày thăm dò địa hình và vạch chiến lược, cuối cùng Sơ cũng mặc chiến giáp, xông pha công thành. Ta và vài tiểu đội ở lại trông coi lương thảo, tất nhiên là ta ở lại, còn người khác trông coi lương thảo rồi.

      Ta thấy hôm nay cũng chẳng khác gì khác thường, chẳng qua là quân doanh yên tĩnh hơn nhiều và khi vén rèm lên thấy bóng dáng bận rộn của Sơ mà thôi. Tới chiều, phía thành Cẩm Dương khói nổ mờ mịt, xem ra Sơ công thành rất dữ dội, ta nhàn rỗi tới mức chỉ thiếu nước pha trà, kiễng chân nhìn trời thôi.

      Đột nhiên phía cất lương thảo có động tĩnh, ta hoảng hốt, do dự lát, nghĩ bụng, có lẽ Sơ phải thắng được trận này mới chịu mới thoải mái bằng lòng quy nơi rừng núi. Vì và cũng vì bản thân, ta giúp cũng đâu có gì tốt…

      Ta rút con dao găm luôn giữ bên mình ra, lặng lẽ mò tới gần. Quả sai, có mấy mười tên áo đen chém giết quân sĩ trông coi lương thảo, có kẻ nhân cơ hội phóng hỏa định đốt lương thực của quân ta. Nếu bên này có thể thấy khói nổ mờ mịt bên phía thành Cẩm Dương chắc chắn bên đó cũng có thể thấy khói đen bên này, khi đó hậu phương bất trắc, việc rối lòng quân là điều khó tránh khỏi, Sơ muốn thắng rất khó…

      Bây giờ ta là người phụ nữ chân yếu tay mềm trói gà chặt, chỉ cần cơn gió là có thể thổi bay ta rồi. Ta thể làm ẩu nên đành phải nấp sau căn lều, cẩn thận quan sát đám áo đen kia. Mặc dù bọn họ mặc giống nhau nhưng bất kể nhiệm vụ gì cũng kẻ cầm đầu, nếu giết được kẻ đó những chuyện khác đương nhiên dễ dàng hơn.

      Cẩn thận quan sát lúc, ta dần phát ra những kẻ áo đen này đều ra vẻ cố ý mà vô tình bảo vệ cho kẻ con, hơn nữa còn nghe theo mệnh lệnh và chỉ huy của người đó. Ta sung sướng cười trong bụng, sai, chính là ngươi…

      Ta nhìn con dao trong tay biết bằng khả năng giờ của mình chỉ sợ ngay cả kẻ yếu nhất trong số bọn họ cũng địch nổi.

      Ta ngó nghiêng khắp nơi bỗng thấy cái nỏ cách đó xa, bèn sung sướng mon men bò qua, nhặt cái nỏ lên. đường thấy bóng đen phủ từ phía sau, ta hoảng hồn vội vàng quay qua, kịp nghĩ bắn luôn về phía đũng quần . Tên che mặt bằng khăn đen ở phía sau lập tức trợn mắt, hét lên tiếng thảm thiết, thảm thiết tới độ… thứ cho ta thể ra.

      Gã che đũng quần ngã phịch xuống đất, tuy ta biết chiêu này là điều bất đắc dĩ khi bị dồn vào thế bí, nhưng cũng độc quá. Ta liến thoắng giải thích nhưng người nằm đất còn phản ứng gì nữa. gian xung quanh im lặng trong nháy mắt, giọng nữ hét toáng lên: “Bắt sống lấy ả! Ả là Thanh Linh công chúa của nước Tề.”

      Ta ngoảnh đầu lại, người có vóc dáng xinh ra lệnh đó, ngờ… lại là nữ, hơn nữa hiểu sao giọng nàng ta còn quen quen.

      Ta nghĩ lúc rồi chợt nhớ ra: “Hinh Vân!” để ta nghĩ gì thêm, gáy đau nhói, mắt ta bắt đầu lờ đờ, chết cha, lần này phải xuống Minh phủ thơm Diêm Vương rồi!

      tới tìm ta nhỉ, nếu tìm thấy, liệu có luống cuống làm liều như Lục Hải ?

      Ta bỗng rất muốn được thấy dáng vẻ rối như tơ vò của , nhưng cái kẻ vừa vênh váo lại vừa sĩ diện ấy có khi lại giả vờ bình tĩnh cũng nên, hơn nữa quả cần bối rối vì ta, ai cũng hiểu rằng chúng ta chết.

      Lúc tỉnh lại, khí lạnh tràn ngập khắp người, dù hết tháng, nhưng cảm giác này vẫn khiến ta thấy khó chịu buốt xương. Ta chà hai tay, đảo mắt nhìn xung quanh, biết đây là nơi khỉ ho cò gáy nào. Tuyết đất bị quét hết , nhóm áo đen ngồi cạnh nhau, nhóm lửa, ai , im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ta nhìn sợi xích sắt chân, khẽ cử động cái, tiếng xích vang lên lập tức khiến mấy tên áo đen kề sát ta bừng tỉnh.

      Dù có ngủ bọn họ cũng hề tháo khăn che mặt xuống, chỉ có đôi mắt lộ qua tấm khăn đen nhìn ta chòng chọc.

      Ta bĩu môi, khẽ : “ nhóm lửa được à? Lạnh quá.”

      “Ngươi tưởng đây là thủ phủ của nước Tề sao, công chúa điện hạ.” giọng nữ vang lên đầy mỉa mai đầu ta, “Nếu muốn ấm áp nên bốc đồng chạy theo Sở Thanh Huy ra chiến trường.”
      Ta ngẩng đầu lên, Hinh Vân ngồi cái cây khô ở sau lưng ta. Dáng vẻ này của nàng ta khác hẳn lúc quyến rũ Sở Thanh Huy ở kinh thành, ta đáp: “ phải ta muốn đến.”

      Nếu phải tại Sơ hăng hái, bây giờ ta đâu bị trói ở đây.

      “Sở Thanh Huy bắt ngươi cùng ra chiến trường?” Giọng Hinh Vân thay đổi đột ngột, nàng ta xoay người nhảy xuống cành cây, bước tới trước mặt ta, dùng tay nâng cằm ta lên: “Rốt cuộc ngươi dùng thứ gì mới có thể mê hoặc người đàn ông tới mức hồ đồ…”

      Ta nghĩ lát, tiếp tục phát huy phẩm chất thà tốt đẹp của mình: “Dùng cơ thể.” Linh hồn hoán đổi cho nhau, dùng chung thể xác, kiếp này giữa ta và Sơ chẳng có bí mật gì cả.

      Hinh Vân thoáng cứng lại, mặt mũi trắng bệch, rồi bỗng cười lên khó coi, ghé sát miệng vào tai ta, khẽ : “Dù bây giờ ngươi hơn được mồm mép, nhưng ngươi khiến ta khó chịu thế nào, ta trả lại cho ngươi, cho Sở Thanh Huy gấp bội lần.” Tay ả mân mê yết hầu của ta, mang theo đầy vẻ nguy hiểm: “Khi đó, ngươi có thích chàng tới đâu, chàng có thích ngươi tới nhường nào, hai ngươi vẫn thể ở bên nhau.”

      Ta nhìn Hinh Vân lát: “Ngươi thích Sở Thanh Huy.”

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Hinh Vân nhìn chòng chọc vào ta hồi lâu, chợt nhếch mép, nhưng trong mắt lại lộ vẻ oán hận: “Công chúa đùa ư, việc này, phải người biết từ lâu rồi sao?”

      “Nhưng ngươi là mật thám của nước Vệ.” Ta thấy tên Sở Thanh Huy khi còn sống cũng khổ , hai người con thích đều đứng ở phe đối địch, nếu biết miễn bàn, nhưng còn mà biết hai người con đưa đến tận cửa này chạm vào được ăn cũng xong, khiến người ta phiền muộn biết bao. Có điều xem ra vị tướng quân kia là người an phận, đầu tiên là khiến Hinh Vân có thai, sau đó là khiến công chúa có thai…

      “Vậy sao?” Ả túm lấy mái tóc xõa xượi khô cong của ta, khẽ vuốt trong lòng bàn tay, “Ta thể có ngươi cũng thể có. Tới nước này rồi ta cũng chẳng sợ gì mà thừa nhận, cái bát thuốc phá thai đó phải Sở Thanh Huy bảo ta bắt ngươi uống. Ta muốn các ngươi hận nhau. Thấy ngươi cầm dao đâm vào ngực chàng, sau đó uống thuốc độc tự vẫn, ngươi có biết ta vui đến nhường nào ? Tiếc rằng cả hai đều chết.”

      phải tiếc… công chúa và tướng quân bị ngươi hại chết rồi.

      Nút thắt cuối cùng trong lòng ta rốt cuộc cũng được tháo gỡ, ra tướng quân bị công chúa đâm chết, có lẽ lúc đó Hinh Vân lấy danh nghĩa của tướng quân bắt Thanh Linh công chúa uống thuốc phá thai, công chúa cam lòng, giết tướng quân khi tới thăm, nhớ lại lúc tỉnh giấc ngực cắm con dao, có lẽ công chúa dùng hết sức bình sinh mà đâm, người đàn ông học võ cường tráng lại bị yếu ớt đâm chết, có lẽ… là tướng quân nguyện ý.

      Công chúa giết tướng quân, cũng còn con nữa, đau đớn mà tuyệt vọng uống thuốc độc tự vẫn.

      Ta thở dài tự đáy lòng, nếu ta và Sơ uống canh Mạnh Bà, thay đổi giới tính chúng ta đầu thai vào tướng quân và công chúa này, mang nghiệt duyên từ tới lớn, đúng là màn khổ tình đầm đìa huyết lệ.

      Chỉ tiếc rằng… Chúng ta lại đồng tâm hiệp lực chuyển từ chính kịch sang hài kịch, Lý Thiên Vương, xin lỗi ông nhé.

      Da đầu ta chợt nhói đau, Hinh Vân giật tóc ta, ả cười lạnh: “Nhưng sao, để các ngươi sống bằng chết cũng là cách rất tuyệt.”

      Nhìn nương bị vận mệnh đùa giỡn mà vẫn còn dốc hết lòng hết sức diễn vở chính kịch này, ta lại thầm thở dài. Ta tin tự đáy lòng ai cũng đều có mặt hiền lành chính trực, bị bóp béo thành ra thế này, phải đều tại cuộc đời ép buộc sao?

      Để phối hợp với ả ta tốt hơn, ta đưa ra đề nghị.

      “Nhóm lửa lên , bằng ngươi còn chưa chơi đủ ta chết cóng rồi.”

      Hinh Vân nhìn ta lúc: “Ngươi khác trước đây rất nhiều.”

      Tất nhiên, công chúa của nước gánh vác cả danh dự của quốc gia, bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, còn ta… để nhìn thấy Diêm Vương muộn hơn chút, tạm thời cúi đầu trước người khác cũng đâu có sao.

      “Chuẩn bị, lên đường.” Đột nhiên Hinh Vân lên giọng ra lệnh. Ta thấy đám áo đen nhanh chóng đứng dậy, xếp hàng ngay ngắn, Hinh Vân lạnh lùng liếc ta, đáy mắt đượm vẻ trào phúng: “Nếu Thanh Linh công chúa thấy lạnh cùng với chúng ta có lẽ khá hơn đấy.”

      Ta nhìn Hinh Vân, bỗng có ham muốn kéo ả ta tới suối vàng vòng. nương này quá méo mó rồi, nên cho vào lò đúc lại thôi.

      theo đám mật thám nước Vệ quả là công việc cực nhọc, thời tiết rét mướt mà thể nhóm lửa sưởi ấm cả ngày lẫn đêm, chạy thục mạng cả đêm lẫn ngày, hôm nào cũng chỉ được nghỉ lát. Cơ thể của vị công chúa này vốn khỏe, nay lại bị giày vò như thế, đầu tiên là trúng gió, sau đó bắt đầu nôn ra máu. Bây giờ ta còn nhìn thứ gì, chân như bị buộc chì nâng lên nổi, trừ phi có ai đó buộc dây thừng kéo , nếu ta chẳng nhấc được nổi bước.

      Cuối cùng Hinh Vân cũng quyết định vứt ta xuống nền tuyết lạnh ở nơi hoang vu. Lúc đó ta hy vọng ả có thể giết ta luôn còn hơn, ta thoải mái được chút, dù sao ta cũng gắng sống nổi hai mươi năm.

      biết bao lâu trôi qua, cơ thể của ta tê dại tới độ còn cảm thấy giá lạnh và đau đớn, mở mắt là nhìn thấy ánh nắng mờ nhòa, nhắm mắt là có thể thấy đường xuống suối vàng ngày càng . Giữa lúc sống chết, dường như có người vội vàng chạy về phía ta, xuyên qua lằn ranh sống chết, xuyên qua cả con đường xuống suối vàng. Sau đó…

      Tát ta mấy cái mạnh, lắc ta như tấm giẻ rách: “Dậy! Ngươi dám nhắm mắt thử xem!”

      Mẹ kiếp… Có kiểu hùng cứu mỹ nhân như ngươi hả? tới muộn rồi mà còn thô bạo.

      “Ta đưa ngươi tìm thầy thuốc.” Sơ bế ta lên, được hai bước lại mắng: “ bảo ngươi là được ngủ nền tuyết! được nhắm mắt nền tuyết rồi cơ mà!”

      vừa dứt lời, ta cảm thấy đầu mình trống rỗng, thoáng cái mất ý thức… Vì vậy, nhắm mắt lại trong lòng .

      Đường xuống suối vàng trải ra trước mắt ta, có quỷ sai dẫn đường, trói buộc, bị rét buốt và đau đớn tra tấn, ta lặng lẽ đứng bên Sơ ngắm . Gương mặt tướng quân lún phún râu, có lẽ là vì đuổi theo mấy ngày liên tiếp nên trông hơi tiều tụy .

      Người thoáng sững lại, vươn tay sờ lên cổ, ta nghĩ chắc thấy mạch đập nữa rồi. ràng Sơ biết rằng ta “chết”, nhưng vẻ mặt trong thoáng chốc vừa nãy lại khiến ta giật mình nhớ lại Lục Hải nhiều năm trước, mọi nỗi đau của chàng trai ấy giấu trong đáy lòng ta, lúc này lại bị Sơ vô ý khơi ra.

      “Ngốc… này.” Sơ nghiến răng, lại khiến ta hoang mang biết mắng hay là mắng ta. Nhưng nỗi đau chứa trong giọng ấy lại khiến ta thể lờ . Nền tuyết, nơi hoang vu có lẽ dấy lên hồi ức đẹp nào đó của .

      Ta thở dài, định bước lên đường xuống suối vàng bỗng nghe thấy Sơ : “Nếu ngươi còn ở đây, nghe cho .”

      Ta ngoan ngoãn đứng lại, chăm chú nghe.

      “Món nợ này, ta tự mình đòi về cho ngươi.” Ta gật đầu, nhất định phải thế, đến nước này rồi mà Sơ hành hạ nước Vệ quá có lỗi với ta. véo miệng của cái xác kia: “Còn nữa, xuống địa phủ, được thơm lên mặt Diên Vương.”

      Ta bĩu môi, đấy đâu phải là điều ta có thể quyết định. Ngộ nhỡ Diêm Vương ép ta ta làm gì được.

      ôm cái xác kia lúc: “ được thơm, tất cả mọi việc đợi ta xuống rồi .”

      Nực cười! xuống Địa phủ cũng phải hai mươi năm sau, chẳng lẽ ta phải đợi dưới đó hai mươi năm? Ta… phải chuồn trước thôi… trước khi bước lên đường xuống suối vàng, ta ngoảnh đầu lại liếc nhìn bóng dáng xa dần của Sơ .

      đơn, lẻ loi. Bóng lưng thẳng tắp đó như thể thứ gì đè nổi, vừa bướng bỉnh lại vừa kiên cường.

      Ta bỗng cảm thấy, đợi hai mươi năm, hai mươi năm, có lẽ cũng chẳng sao…

      Xuống dưới Địa phủ, ta nhìn tấm hoành phi lớn của U minh Địa phủ mà thở dài hồi lâu, sau đó ôm tâm lý chết chắc, nước mắt rơm rớm bước vào điện Diêm Vương trong chú ý của đám tiểu quỷ.

      Đẩy cánh cửa lớn của điện Diêm Vương ra, ngờ rằng ta hề nghe thấy tiếng ngáy ngủ và tặc lưỡi của Diêm Vương. Chỉ có mình phán quan vùi đầu vào đống công văn cái bàn nho cạnh cái thư án to đùng của Diêm Vương múa bút thành thơ, ngay cả khi ta vào ông ta cũng thèm nhìn ta cái, chỉ ném ra đôi câu: “Có gì .”

      “À… ta lại tới rồi.” Vừa xong, cuối cùng phán quan cũng chịu nhấc đầu lên khỏi đống núi bàn, liếc mắt quan sát ta, sau đó tiếp tục làm việc miệt mài: “Ừ, thấy rồi.”

      Ta ngờ lại xử lý qua loa như thế. Ta đợi lát, nghĩ bụng đau dài bằng đau ngắn, quyết tâm hỏi: “Diêm Vương đâu? Ta tới nhận phạt.”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Phán quan đáp lạnh te: “Lên Thiên giới công tác rồi, vẫn chưa về.”

      Mắt ta sáng ngời: “Vậy ta có thể đầu thai luôn mà cần để ý tới ông ấy ?”

      Phán quan lại liếc ta cái lạnh cóng, tỏ thái độ chán ghét kiểu “Ngươi mơ à”: “Ngoan ngoãn đợi dưới Địa phủ.”

      Ta thất vọng tràn trề, thở dài hỏi: “Vậy ta còn phải đợi ông ấy bao lâu?”

      ngày trời bằng năm dưới đất, Diêm Vương sắp được năm rồi, cùng lắm người chỉ ở Thiên giới ba ngày thôi, lâu đâu.”

      Chẳng qua cũng chỉ mất hai, ba năm dưới hạ giới thôi! Thần tiên bất tử, đợi hai, ba năm đâu tính là lâu, nhưng sống bao nhiêu kiếp người trần bấy lâu nay, ta cũng dần để ý tới thời gian.

      Hai, ba năm… chắc cũng đủ để Sơ chỉnh đốn nước Vệ.

      Ta ổn định lại tâm trạng bản thân, phấn khởi định ra khỏi điện Diêm Vương, nhân hai, ba năm rảnh rỗi dạo chơi Địa phủ, bỗng nghe thấy phán quan lạnh lùng gọi ta lại: “Ngươi đâu đấy?”

      “Ta định làm chuyến nghỉ dưỡng dài hạn dạo chơi U minh Địa phủ.”

      “Nghỉ dưỡng dài hạn?” Phán quan nghe thấy từ này mắt lóe lên tia sáng màu xanh, hùng hổ hất chồng công văn xuống đất: “Ngươi dám nhắc tới nghỉ dưỡng dài hạn trước mặt ta! Ngươi có biết vì Địa phủ thiếu người nên quỷ ở đây năm có lấy ngày nghỉ ! Ngươi có biết thức suốt đêm làm việc mà được thêm đồng ! Ngươi có biết bị bệnh mà vẫn phải làm việc là chuyện vô cùng bình thường ! Vậy mà ngươi dám làm chuyến nghỉ dưỡng dài hạn dạo chơi ở chốn Địa phủ bận rộn này! Được lắm được lắm, ta hiểu rồi, mấy vị tiên nhân các người xuống đây đầu thai chuyển kiếp là để tra tấn chúng ta chứ gì, được lắm được lắm, ta hiểu rồi. Đợi Diêm Vương về, ta nhất định phải bắt người ép ngươi liếm giày cho lũ quỷ sai, để cho ngươi biết mùi vị cay đắng là như thế nào…”

      Ta day trán, vội vàng xua tay: “Ta biết rồi, ta biết rồi, ông muốn ta giúp chuyện gì, ta giúp.”

      Phán quan ngồi về chỗ, vừa viết gì đó vừa : “Đầu tiên giúp ta nhặt đống công văn dưới đất lên, bàn của Diêm Vương có số tài liệu cần đóng dấu, đống bên trái có thể đóng dấu, đống bên phải cần gạch chéo, ngươi chỉ cần làm việc này là được.”

      Coi như ta làm việc thiện tích đức vậy, nghĩ vậy nên ta ngoan ngoãn lên chỗ của Diêm Vương, nhưng vừa nhìn thấy đống công văn chất đống bàn ta lập tức ngơ ngác: “Này… Sao bình thường Diêm Vương rảnh rỗi vậy?”

      Phán quan đáp mà mặt tỉnh bơ: “Đó là vì người luôn vứt hết lên đấy. Nếu ta nhân lúc người công tác mà dọn dẹp lại, đấy cái gì cũng có.”

      Ta quả quyết : “Nếu vậy ông quét dọn làm gì, làm như biết ở đây có mấy thứ đó là được rồi.”

      Phán quan lạnh lùng nhìn ta, ta thức thời ngồi xuống bắt đầu làm việc. Nhưng thực tế chứng minh, ta và Diêm Vương giống hệt nhau, quả thực thể làm cái công việc tẻ nhạt này được.

      Chưa làm tới ngày thứ bảy ta ngó đông ngó tây thể tập trung, ta cũng hơi hiểu vì sao mỗi lần thấy ta và Sơ xuống Địa ngục, Diêm vương lại hớn hở như thế, đó là vì cuộc sống ở Địa phủ quá mức buồn tẻ, muốn tìm cái gì đó vui vui khó…

      Nằm bò bàn của Diêm Vương, có thứ gì đó cứng cứng chọc vào mặt ta, ta tò mò đẩy đống công văn ngổn ngang ra tìm thấy cái gương đó. Cái gương này trông quen quen, ta hỏi phán quan: “Đây là gì?”

      Phán quan ngẩng đầu lên liếc cái: “Gương kiếp trước. Ngươi ngoan ngoãn làm việc .”

      Ta tảng lờ nửa câu sau của ông ta, hỏi tiếp: “Nó có tác dụng gì?”

      “Nhìn thấy kiếp trước kiếp này của người ngươi muốn thấy. bảo ngươi ngoan ngoãn làm việc rồi cơ mà!”

      Ta gật đầu, lại tảng lờ nửa câu sau của ông ta, sau đó mở to mắt nhìn vào tấm gương, giật mình nhớ ra phải trước kia Diêm Vương muốn dùng thứ này để cho ta xem kiếp Lục Hải đó sao, mà lúc đó ta lại dám xem, bây giờ… cũng dám.

      Ta nghĩ đột nhiên mặt gương lay động, ta nhìn thấy gương mặt quen thuộc, đó là tướng quân . mặc áo giáp cưỡi lưng chiến mã, khí phách của cùng tước vị tướng quân hòa quyện cách kì diệu. Ta bỗng dám tin người đàn ông trong gương này lại chính là Sơ vừa vênh váo vừa đê tiện mà ta cực kì thân thuộc. ra ở nơi ta nhìn thấy, Sơ lại có nét mặt này, dáng vẻ của quả thực y chang Lục Hải lưng mang hận thù mà lòng lại dịu dàng như nước…

      Chí ít, theo ta thấy là vậy.

      “Giết!” vung thanh kiếm dài chọc thẳng lên trời cao. Tiếng vang ầm ĩ và tiếng hét của vô số người giữa lằn ranh sống chết truyền ràng vào tai ta, sát khí như xuyên qua cả mặt gương khiến ta sởn da gà.

      Ta úp gương xuống, muốn nhìn tiếp.

      Mấy ngày tiếp theo ngờ ta lại có thể bình tĩnh liên tục ngồi làm công việc đóng dấu gạch chéo, hoặc có lẽ là ta chưa hề bình tĩnh, mà vẫn luôn trong trạng thái thẫn thờ. Cuối cùng cũng có ngày, ta do dự vừa cộp dấu vừa hỏi phán quan: “Ông xem, Sơ có nhớ chuyện ở kiếp Lục Hải ?”

      Phán quan lườm ta: “Những chuyện ở cái kiếp ngươi uống canh Mạnh Bà ấy ngươi có còn nhớ ?” Ta gật đầu, phán quan hừ lạnh: “Vậy phải xong rồi sao.”

      “Nhưng… chuyện ta muốn là.” Ta đắn đo từ ngữ lát, “Vậy tình cảm ở kiếp đó có lưu lại ?” Theo ta thấy, cái mà Tường ngố để lại cho ta chỉ có dựa dẫm vào Sơ , còn có tin tưởng kì lạ dành cho nữa.

      Mặc dù ta vô cùng lí trí cảm thấy kiếp đó Tường ngố dựa dẫm nhầm người rồi.

      Đối với vấn đề của ta, phán quan đáp như đinh đóng cột: “Nếu người ngươi hỏi là Sơ thần quân, ta chỉ có đáp án.” Ta mở to mắt nhìn ông ta, phán quan trả lời: “Ngươi mù à? Mà thấy thần quân vẫn thích ngươi.”

      “Thích.” Mặc dù ta luôn đùa câu này với Sơ , nhưng là khi nghe người khác toạc ra như thế, mặt ta lại ửng đó: “Là là là… là thế sao, à, ra là thế , ta còn toàn đùa… ra là thế thích, thích thích thích ta . Đáng… đáng ghét! Xấu hổ quá!”

      Miệng phán quan giần giật: “Ngươi giả vời ngây thơ gì chứ, kiểu đó hợp với ngươi.”

      Ta bực mình nghẹn họng: “Ông cho ta giả vờ sao, đột nhiên nghe thấy vậy, chút nữ tính còn sót lại của ta cũng biết xấu hổ chứ, ông cho nó cơ hội được à!”

      “Vậy ngươi cứ tiếp tục .”

      Ta quay ngoắt , hai má quả hơi nóng lên. Ta nghĩ… chắc tâm trạng này Tường ngố để lại cho ta rồi.

      Nghỉ ngơi lúc bàn, ta lại mò cái gương kiếp trước ra, thậm chí ta còn chưa kịp định hình được mình nghĩ gì mặt gương gợn sóng, gương mặt của tướng quân lại lên. Lúc này bắt chéo chân ngồi ghế bành như ông lớn, trở lại dáng vẻ đê tiện khi xưa, khác hẳn hồi ở chiến trường mấy hôm trước. Mà giờ trước mặt bị trói gô lại ném mặt đất, ta nheo mắt nhìn, ngờ người đó lại là Hinh Vân.

      và Hinh Vân…

      “Ngươi xem, ngươi thích gì?” Sơ nhấp ngụm trà, đưa mắt nhìn Hinh Vân.

      Dù trong tình huống này, nhưng trước mặt Sơ , Hinh Vân vẫn quên mím môi cười khẽ: “Thiếp thích gì, phải tướng quân biết hết sao?”

      Ngụ ý là thứ nàng ta thích chính là tướng quân. Ta bĩu môi, nếu ta mà còn ở trong cơ thể tướng quân chắc ta tè luôn ở đó quá, sau đó hỏi nàng ta xem thích hay thích, phá hoại triệt để hình tượng của tướng quân trong lòng nàng ta là kế sách tốt nhất.

      nghe nàng ta vậy, gật đầu: “ , ta quả là điều tra kĩ xem ngươi thích gì. Trâm Lạc Mai bằng ngọc trắng, tràng hạt bằng gỗ Tử Đàn, váy nhung nền xanh hoa trắng… Nếu ta nhớ lầm những thứ đó trước kia ta tặng ngươi hết rồi.”

      Hinh Vân ngượng nghịu gật đầu, Sơ cười tít mắt, nếu ta đoán lầm nụ cười này có nghĩa là mưu nào đó của thành hình rồi: “Trước kia nàng quá vội vã, mấy thứ đó vẫn ở trong biệt việt của ta ở kinh thành, mấy hôm nay ta sai người tìm lại cho nàng, nàng xem mấy thứ này có phải là những thứ trước kia mình thích nhất .”

      Hinh Vân dám tin nhìn Sơ , mắt đượm vẻ ngỡ ngàng, nhưng còn cảm động nhiều hơn: “Tướng quân…”

      Ta thở dài, nương, ngươi ngây thơ, sao ngươi có thể tin Sơ chứ? có độc đó, là động vật có độc đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :