1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bảy Kiếp Xui Xẻo - Cửu Lộ Phi Hương (7 chương+ 3 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Sư phụ lại trả lời ta cách quái gở: “Đứng cao, nhìn cho xa.”

      Ta cẩn thận bò tới ngồi bên cạnh sư phụ, dán mắt vào người lúc, thấy người xanh mặt hay tức giận mới hỏi: “Sao tối hôm qua sư phụ về?”

      Người hề nhìn ta, chỉ chăm chú dõi về phương xa: “Ta về chẳng phải rất tốt sao, ngươi sống với chồng có thích ?”

      Thấy người hỏi thế, ta gật đầu như bổ củi: “Thích lắm, thích lắm.” Ta xòe tay, định kể cho sư phụ nghe những việc ta sai Tử Huy làm, nhưng còn chưa kịp mở miệng, sư phụ đột nhiên vươn tay đẩy ta nằm xuống mái ngói, bò lên người ta, chắn hết ánh sáng của ta như phủ cả mặt trời.

      Mấy viên ngói xanh rơi xuống đất, tiếng vỡ vang lên loảng xoảng.

      Ta chớp mắt, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của sư phụ, ngửi thấy mùi rượu khắp người người, hoảng hốt hỏi: “Sư phụ, người sao thế… Chẳng phải chỉ có con động vào rượu mới bị điên sao?”

      “Điên…” Sư phụ nheo mắt lẩm bẩm, “Chắc ta bị điên rồi.” Người cười khẩy, “Kiếp trước thôi , kiếp này, kiếp này… Mẹ nhà ông chứ Lý Thiên Vương, phải ông bảo thích kiểu nàng dâu theo đuổi tướng công à!”

      “Sư phụ?” Người lại ra những câu ta hiểu nữa rồi, ta đẩy vai người ra, chuyện theo cái cách ta ở dưới người ở này áp lực: “Chúng ta đứng lên rồi .”

      “Đứng lên?” Sư phụ cao giọng, mắt híp lại có hơi hướm nguy hiểm: “Lúc ngươi mặt đối mặt với Tử Huy, có bảo y đứng lên ?”

      “Chúng con chuyện theo cách này.”

      “Hử? có.” Sư phụ chỉ tay ra sau: “Vậy lúc nãy chắc mắt ta bị mù giữa ban ngày mới thấy các ngươi ôm ôm ấp ấp quấn lại thành .”

      Ta nhìn theo hướng người chỉ, thấy ở phía cổng Tử Huy lấy giẻ lau lau sạch chỗ máu ta vương ra đất. Nơi này đúng là rất cao, nhìn được rất xa. Ta chớp mắt : “Lúc nãy con bị ngã, Tử Huy đỡ con dậy.”

      “Đỡ ngươi.” Sư phụ nhướn mày, chẳng biết tại sao hai từ này lại khiến ta căng thẳng, “Vậy ta cũng đỡ ngươi nhé?”

      “… Dạ…”

      Bỗng thấy môi mình mềm mềm, làn môi đượm hương rượu của sư phụ nhuốm dần vào mạch suy tư của ta. Đột nhiên môi ta chợt nhói đau, sư phụ vừa cắn mạnh cái. Ta rất tủi thân, đợi tới khi sư phụ buông ra, ta lập tức che miệng : “Sư phụ, người phải đỡ, mà là cắn con.”

      Ta còn chưa dứt lời thấy thấy mặt sư phụ biến sắc, người bịt miệng, trố mắt kinh hãi cứ y như người bị cắn là người vậy.

      Sư phụ cứ ngơ ngác đứng dậy, lảo đảo lùi ra sau vài bước, đột nhiên trượt chân, lăn lông lốc khỏi mái nhà. Ta sợ quá, vội vàng bắt thang trèo xuống, nhưng lúc xuống dưới thấy sư phụ đâu nữa, chỉ còn lại mảnh ngói vỡ khắp sân.

      Sư phụ lại mất tích cả ngày, mãi tới khi xẩm tối, ta và Tử Huy nấu cơm xong, sư phụ mới ủ rũ bước vào phòng, chẳng chẳng rằng ngồi chen vào giữa ta và Tử Huy.

      Ta thấy sắc mặt của sư phụ được tốt nên dám hé răng, dọn xong bát đũa cho người rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh. Tử Huy ngồi xa thế còn gắp cho ta miếng thịt vào trong bát, niềm nở : “Hôm nay A Tường vất vả rồi. Ăn nhiều thịt vào.”

      Ta gật đầu, mải miết gặm thịt. Hạt cơm ấm nóng mới chạm vào vết cắn môi, người ta run bần bật, bất giác nhè thịt ra. Vừa ngẩng đầu lên, thấy sư phụ và Tử Huy đều nhìn ta, ta che miệng, ấp úng : “Nóng quá .”

      Sư phụ khẽ ho tiếng, ngoảnh đầu , còn Tử Huy lại cười tít mắt: “Nếu vậy nàng thổi nguội rồi hãy ăn.” đoạn lại gắp thêm miếng thịt cho ta.

      Ta ngoan ngoãn cúi đầu thổi thịt, được nửa bữa cơm, Tử Huy lại : “A Tường, chúng ta đồng ý hôn ước này rồi, khi nào mới tổ chức đây?”

      “Cạch”, sư phụ đặt bát xuống, thanh nhàng ấy lại khiến ta căng thẳng. Ta nhìn sư phụ, sư phụ lại nhìn Tử Huy, Tử Huy vẫn tiếp tục như thiết sống: “Kể ra, kết hôn còn có rất nhiều việc rắc rối, ví dụ như phải mời cha mẹ của chúng ta tới làm chứng.”

      Người sư phụ thoáng cứng lại, mặt chùng xuống.

      Ta chớp mắt nhìn sư phụ. Tiếng Tử Huy vẫn văng vẳng bên tai: “ xấu hổ, lúc còn tại hạ mất cả cha lẫn mẹ, bây giờ chỉ còn lại mỗi mình. Chẳng hay cha mẹ A Tường nương có còn mạnh khỏe chăng, nếu có có thể mời họ đến được , hôn nhân đại , được trưởng bối chúc phúc đương nhiên là tốt. Dĩ nhiên, sư phụ cũng là lựa chọn tồi cho vị trí chủ hôn…”

      “Đủ rồi.” Sư phụ cắt ngang lời Tử Huy, lạnh lùng : “Ta quan tâm ngươi là ai, cần biết mục đích của ngươi là gì. Ta cho ngươi biết, nhẫn nại của ta hết rồi, thức thời biến luôn hôm nay, ông đây tính toán với ngươi. Nếu ngươi còn muốn ở lại…”

      Sư phụ đoạn, đầu ngón tay khẽ gõ lên bàn: “Ta ngại có thêm viên đá kê chân bàn đâu.”

      Tử Huy cũng lùi bước, cười nhạt : “Sư phụ uy hiếp tại hạ ư?”

      , thông báo cho ngươi biết.”

      Ta nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, hiểu bọn họ gì.

      “Sao sư phụ hỏi ý A Tường nương xem, dù gì hôn lễ này cũng quyết theo ý của A Tường nương, trước đó sư phụ cũng gật đầu đồng ý rồi, giờ lại nuốt lời…”

      “Ông đây cứ nuốt đất.” Sư phụ ngả người về sau, tựa lưng lên ghế, nhìn Tử Huy khinh miệt: “Ngươi tới đánh ta .”

      “Sư phụ.” Tử Huy khẽ híp mắt: “Vì sao người muốn để A Tường nương lấy chồng, sống cuộc sống hạnh phúc?” Câu này ta hiểu, hóa ra Tử Huy đỡ cho ta, bảo vệ ta! Ta vốn quyết tâm phụ là thế đó, nhưng nghe Tử Huy thế nỗi oan ức trong lòng ta lại trỗi dậy, vừa muốn sai bảo ta, vừa muốn bắt nạt ta, còn cho người khác giúp ta, về rồi còn khó chịu với ta nữa chứ… động tí là bỏ ta lại.

      Vừa nghĩ tới điều này, ta nhịn được dán mắt vào sư phụ, nào ngờ sư phụ lại cười khẩy: “Ta muốn nó sống sung sướng sao, ngươi cũng khỏi tới ý của Tiểu Tường Tử nữa, ông đây cho ngươi biết, ý của ta chính là ý của nó.”

      Sư phụ túm tay ta kéo ta dậy: “Tiểu Tường Tử, tiễn khách.”

      Ta cúi đầu đáp.

      Xung quanh im phăng phắc, ta tủi thân khẽ : “Sư phụ… con cũng có suy nghĩ riêng của mình.”

      Tay sư phụ buông lơi, giống như đè nén giận dữ, lại như thể tin: “Ngươi… quyết tâm gả cho !”

      “Con chỉ….”, Ta xoắn ngón tay, “Con chỉ thấy những lời vừa nãy của sư phụ đúng.”

      “A Tường nương.” Ta tranh cãi với sư phụ, biết từ lúc nào Tử Huy tới bên cạnh. ôm lấy eo ta, nháy mắt cách xa sư phụ ba bước. Mặt sư phụ thoắt cái trắng bệch, ánh mắt bắt đầu trở nên tàn nhẫn, người phóng lên nhào về phía ta. Ta ngơ ngác bỗng nghe thấy Tử Huy vào tai ta: “Nếu sư phụ hiểu chúng ta, vậy chúng ta bỏ trốn .”

      Ta hoảng sợ, quay đầu lại bắt gặp nụ cười mỉm của Tử Huy.

      Tay sư phụ còn chưa kịp chạm vào má ta, ta thấy đầu mình quay cuồng, giọng u ám của sư phụ ngày càng xa: “Điếc sợ súng!”

      Mắt ta tối sầm lại, mất hẳn tri giác.

      “Bỏ trốn… có kết quả tốt đâu.”

      Câu đầu tiên ta với Tử Huy sau khi tỉnh lại chính là như thế. Ta túm chặt vạt áo của y, mặt đanh lại: “Chú đầu bếp mổ lợn ở Thánh Lăng giáo từng với ta rằng, hồi trước trong thôn của ông ta có người phụ nữ bỏ trốn theo người ta, cuối cùng bị bắt lại nhốt trong lồng lợn rồi dìm xuống nước.” Ta sợ sư phụ bắt được ta rồi làm như thế, ngay cả xác cũng còn.

      Tử Huy nhìn chằm chằm vào ta, sửng sốt hồi lâu, bỗng phì cười: “Nếu vậy chúng ta trốn nữa nhé?”

      “Được.” Ta lập tức gật đầu. Tuy bây giờ ta vẫn còn giận sư phụ tí xíu, nhưng chưa từng nghĩ rời xa người, “Chúng ta về xin lỗi sư phụ.” Dứt lời ta nhấc chân định lại bị Tử Huy kéo tay lại.

      “Nếu nàng muốn từ đây về Thánh Lăng giáo, cũng phải mất hơn nửa tháng.”

      Ta sửng sốt: “Ta ngủ hơn nửa tháng rồi cơ á?”

      phải, A Tường mới ngủ đêm thôi.” Tử Huy , “Vốn dĩ nàng cũng biết mà, ta là hòn đá thành tinh, phải người thường, đây là phép dịch chuyển tức thời, ngày ngàn dặm mà ta luyện.”

      Ta gật đầu tỏ ý hiểu: “Vậy tốt quả, chúng ta làm thêm lần là về tới Phong Tuyết sơn trang rồi.”

      “A Tường, nàng thấy thái độ trước đó của sư phụ đấy, nếu chúng ta quay về nhận lỗi sư phụ có chịu chấp nhận hôn của chúng ta ?”

      Ta nghĩ lát, cụt hứng lắc đầu: “Nhưng chúng ta vẫn nên bỏ trốn.”

      “Tất nhiên.” Tử Huy cười đáp, “Bỏ trốn là vì đồng ý của trưởng bối, nếu chúng ta có thể thuyết phục cha mẹ nàng đồng ý, dù sư phụ muốn cũng thể gì nữa.”

      Ta chớp mắt nghĩ lúc, cảm thấy lời này đúng là có lý , nhưng kí ức khi còn bé phai nhạt từ lâu, ta còn nhớ nhà mình ở đâu, cũng nhớ nổi hình dáng cha mẹ mình ra sao. Tử Huy hơi ngạc nhiên hỏi: “Bao lâu nay A Tường vẫn chưa từng nghĩ tới việc về nhà thăm cha mẹ sao?”

      Ta gãi đầu: “Có, nhưng sư phụ cha mẹ phó thác ta cho người rồi, nếu ta chưa học pháp thuật xong được về nhà. Bao năm nay, ta có học được pháp thuật đâu, thế nên dám về. Sau đó ta thấy có sư phụ ở bên là tuyệt vời lắm rồi, cũng nghĩ nữa.”

      Tử Huy nhìn ta hồi lâu như nghĩ gì đó, cúi đầu lẩm bẩm: “Nếu vậy… sư phụ của nàng quả là đốn mạt…”

      “Gì cơ?”

      Tử Huy cười : “ có gì, ta chí dò hỏi ít tin tức bên đường thôi, để biết đường tới nhà A Tường kiểu gì. Chúng ta , cứ dừng ở đây phải là cách.”

      Ta gật đầu, nghĩ nhiều nữa, ngoan ngoãn theo sau .

      được lát, cảnh sắc ven đường đần trở nên quen thuộc với ta, ta vui vẻ kéo áo Tử Huy: “Đúng rồi đúng rồi, hình như là con đường này!” Ta rảo bước nhanh hơn, khó nén sung sướng chạy chầm chậm, “Có lẽ còn xa nữa đâu, quặt tí nữa là có thể thấy con sông , róc ra róc rách, qua cây cầu qua sông là tới nhà ta, trước cửa có con sư tử đá oai phong…”

      Vừa mới rẽ, nhìn thấy cửa phủ xập xệ đối điện con sông, ta thoáng sững sờ, đờ đẫn bước lên vài bước.

      phảỉ.” Ta vừa vừa thào, “Con sông đó hẹp thế này, cầu cũng bé như thế, con sư tử đá trước cửa oai phong hơn hai con này nhiều.” Rảo bước qua cây cầu , ta đứng trước cửa phủ, bức hoành phi mục nát viết hai chữ “Dương phủ”, cửa lớn khép chặt, đó còn mảnh giấy “cấm” màu vàng của quan phủ.

      Ta sững sờ, đầu óc trống rỗng.

      “A Tường.” Tử Huy gọi ta, rồi sờ đầu ta: “Có lẽ là ta nhầm rồi…”

      còn chưa xong nhóm đàn ông vội vã qua thấy ta và Tử Huy, người đó lấy làm lạ hỏi: “Ai cha, hai vị, sao hai người lại đứng ở đây, mau , nơi này nổi tiếng ma quái. Nếu phải lên núi hái thuốc nhất định phải qua con đường này có đánh chết ta cũng tới đâu.”

      Ta bỗng giật mình bừng tỉnh, quay người nhào qua, túm chặt lấy tay người kia. Người kia sợ quá, hét lên liên tục: “ nương, làm gì đó! Làm gì đó! phải là bị ma nhập rồi chứ!”

      “Ông… ông biết đây là đâu ?”
      “Dương… Dương phủ.”

      Ta giống như bắt được cọng rơm cứu mạng gặng hỏi: “Ông có biết, trước kia ai ở nơi này ?”

      “Đó là gia đình buôn bán, họ Dương, mười năm trước bị kẻ thù giết hết rồi.”

      Tay ta buông thõng, hơi váng đầu, nhờ có bàn tay đỡ phía sau ta mới gắng gượng đứng thẳng được, ngơ ngác hỏi: “Thế nào là… giết hết?”

      Người nọ quan sát ta lúc, thở dài : “ là họ hàng xa của nhà này hả. Mười năm trước biết Dương phủ đắc tội với ai mà hơn ba mươi mạng trong phủ bị giết sạch trong đêm, nghe kẻ thù của bọn họ thuê sát thủ của Thánh Lăng giáo nổi tiếng giang hồ tới giết người. Những sát thủ đó bóng dấu vết, cũng để lại bất cứ manh mối và chứng cứ nào, quan phủ cũng biết điều tra từ đâu, vậy nên nó trở thành vụ án đầu mối, khổ cho mấy chục oan hồn của nhà họ Dương!”

      “Thánh… Lăng giáo?” Ta nghĩ tai mình có vấn đề, ta cố gắng ngoáy tai rồi hỏi lại: “Ông lại lần nữa được ?”

      Người đó sững sờ nhìn ta lát: “Thánh Lăng giáo đó, ai dà, tiểu nương, chuyện của giáo phái thần bí trong giang hồ người như chúng ta biết được đâu, cũng đừng điều tra nữa, kẻo tự làm khổ mình.”

      Ta lại ngoáy tai mạnh, Tử Huy nắm chặt lấy tay ta: “A Tường!” Ta ngoáy tới nỗi tai cứ ong ong, nhưng lại thấy đau chút nào, ngơ ngác hỏi lại ông ta: “Ông là Thánh Lăng giáo?”

      Người đó sợ quá mà đờ ra, vừa lùi ra sau vừa lẩm bẩm: “Đúng là bị ma nhập rồi…”

      “Ông là Thánh Lăng giáo!” Ta hét toáng lên, định đuổi theo Tử Huy ôm chặt ta lại, ta chỉ có thể nhìn người đó hoảng hốt bỏ chạy. Ta sững sờ đẩy Tử Huy ra, “Ngươi kéo ta lại làm gì, ta phải hỏi cho . Ông ta Thánh Lăng giáo giết… nhà, cả nhà đó, nhưng, nhưng, bác hộ giáo, chị đường chủ, với chú đầu bếp mổ lợn, còn cả sư phụ nữa, bọn họ…” ràng tốt như thế.

      Họng ta nghèn nghẹn, nên lời, chỉ vì đột nhiên hình ảnh lên trong đầu. Đó là hình ảnh ngày ấy ta bò từ vại nước ra, thấy máu văng đầy đất và người áo đen vung lưỡi đao sáng lóa, máu ấm đó rỏ xuống mặt ta. Bỗng chốc, cảm giác sáng tỏ đó như xuyên qua màn sương mười năm, rành rành như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, thiêu đốt tới nhói vào cả xương ta.

      Ta ôm mặt, đầu óc loạn cào cào.

      “A Tường, hôm nay chúng ta trước .” Tử Huy vỗ lưng ta, : “Bây giờ nàng phải nghỉ ngơi.”

      Ta đẩy Tử Huy ra, tay thoáng run: “, ta phải về nhà.” Thoát khỏi vòng tay của Tử Huy, chân ta hơi run, lê từng bước về phía cửa lớn, ta xé giấy niêm phong của quan phủ xuống, dồn sức đẩy cửa, nhưng cánh cửa phủ đầy bụi lại mảy may di chuyển.

      Ta đập cửa, hét lên: “Mẹ…” Vừa ra giọng lạc , “Con về rồi.” Kí ức tuổi thơ như ánh mặt trời phá tan sương mù, ảm đạm chiếu lên cánh cửa xập xệ, như thể xóa sạch những vết thời gian loang lổ đó khiến nó trở nên sạch như xưa. Ta ra sức đập cửa: “Mở cửa ra!”

      “Mở cửa ra…”

      Bụi cửa rơi xuống mặt ta, Tử Huy kéo tay ta lại, thở dài tiếng khe khẽ: “Để ta.”

      đặt tay lên cửa, chỉ hơi dùng sức, cánh cửa cũ kĩ vang lên ken két, từ từ mở ra. Bước qua bức tường sau cổng là có thể thấy ngay đại sảnh, bên trong bày biện hề khác trí nhớ của ta chút nào, ta vào trong, cúi đầu nhìn vết đỏ sẫm mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn phía đại sảnh, ngày đó sư phụ cao cao tại thượng đứng ở đó, đưa ta về Thánh Lăng giáo.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Sư phụ trước giờ vẫn luôn cao cao tại thượng, khiến ta vô cùng kính trọng, nhưng vị sư phụ ta kính trọng như thế lại…

      Ta lắc đầu, muốn vứt hết tất cả thanh hỗn loạn ra khỏi đầu, nhưng lắc mãi lắc mãi, mặt lại ướt đẫm. Ta lau mặt , nhưng chả mấy chốc nước mắt lại tuôn ra, ta đứng giữa đại sảnh, liên tục lau nước mắt, mãi cho tới khi Tử Huy vỗ lên lưng ta: “A Tường, đừng khóc nữa.”

      “Ta khóc.” Ta , “Chỉ có điều… thể khiến chúng ngừng rơi thôi.”

      Tử Huy thở dài, còn chưa kịp cất lời đột nhiên nghiêng người né đòn, liên tục lui lại hai bước, tiếng roi vun vút bên tai ta. Ta hoảng hốt, liếc mắt thấy vạt áo trắng của sư phụ bay bay, người đứng ngoài đại sảnh, cầm cây roi đỏ từ đầu đến cuối trong tay, nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tử Huy: “Niệm tình hòn đá vạn năm như ngươi chẳng dễ gì đắc đạo nổi, ta vốn định cho ngươi đường sống, nhưng ngươi lại biết điều, nới nơi khiêu chiến giới hạn của ta.” Sư phụ lạnh lùng nhếch mép: “Nếu ngươi muốn chết, vậy ta giúp ngươi, được ?”

      Tử Huy gì. Ta biết Tử Huy chắc chắn đánh lại sư phụ, bèn vọt lên chắn trước người Tử Huy, giang tay bảo vệ y ở phía sau. Ta nhìn thẳng vào sư phụ, mặt người tái , giống như bị ai đó tát cho cái.

      “Tiểu Tường Tử.” Sư phụ hơi nheo mắt lại, “Ngươi bày ra cái điệu bộ này, là vì muốn bảo vệ ‘chồng’ ngươi, đánh trận với ta?”

      Giọng người cao vút lên, ta biết sư phụ giận rồi. Lúc này tâm trí ta cũng vô cùng rối loạn, chỉ đành lắc đầu, biết gì hơn. Sư phụ hơi nguôi giận, người vươn tay ra, khẽ vẫy như hồi xưa gọi ta về: “Lại đây.”

      Nhưng lúc này ta lại thể nhấc chân được, sư phụ cũng sốt ruột, vẫn chìa tay ra chờ ta nắm lấy. Ta nhìn chằm chằm vào sư phụ lát, buột miệng thốt lên: “Sư phụ… cha mẹ con…”

      Sư phụ nhíu mày: “Về rồi ta kể mọi chuyện ở đây cho ngươi nghe.”

      Nhìn vào ánh mắt của sư phụ, ta lại bất giác rùng mình. Tử Huy phía sau nhàng đỡ lấy vai ta, khẽ : “A Tường đừng sợ, có ta ở đây.”

      Cây roi trong tay sư phụ bị siết chặt: “Ngươi là ai?”

      “Sư phụ.” Lần đầu tiên, ta vô lễ chen ngang lời người, như thể chất vấn: “Cha mẹ con là sư phụ giết sao…” Ta vẫn nhìn thẳng vào người, dám chớp mắt. Người lại chỉ im lặng, hề phản bác.

      “Là sư phụ ư?” Vừa xong ta nghẹn ngào, “Là người ư?”

      Biết im lặng của người chính là lời thừa nhận, thế giới của ta sụp đổ, hỗn loạn.

      “Tiểu Tường Tử.” Giọng sư phụ hơi khàn “Có rất nhiều chuyện ngươi hiểu, quay về là ta có thể với ngươi, nhưng hôm nay, ngươi lại nghe lời tựa vào lòng quái, y tốt đẹp gì đâu, qua đây, chúng ta về .”

      Ta lắc đầu, chỉ muốn ném thứ gì đó về phía người, ta thèm để ý rút cây trâm cài đầu tóc, ném về phía người: “Sư phụ là đồ lừa đảo! Đại lừa đảo! Người biến !” Tóc bung xuống, rối tung rối bù, dính lên gương mặt đẫm nước của ta, ta biết bây giờ mình nhếch nhác tới mức nào nữa.

      Trong làn nước mắt mờ nhòa, ta thấy gương mặt của sư phụ, chỉ biết người cứ ngẩn ngơ đứng đó, hề động đậy.

      Bàn tay đặt vai siết chặt lại, Tử Huy ôm ta vào lòng, vỗ lưng ta, : “Sư phụ chịu , vậy chúng ta trước, bây giờ hai người gặp chẳng thà gặp.”

      Ta gật đầu liên hồi, nước mắt nước mũi thấm ướt hết vạt áo trước ngực Tử Huy, lần này sư phụ có kéo ta lại ta biết, nhưng bên tai còn nghe thấy tiếng nghiến răng trèo trẹo vì bực bội của người nữa.

      Trong hang đá, nước rơi tí tách.

      “Đây là đâu…” Ta ngồi mỏm đá khóc thút thít, Tử Huy ngồi xổm trước mặt đưa cho ta chiếc khăn: “Coi như là nhà của ta , A Tường đừng khóc nữa.”

      Ta lấy chiếc khăn lau mắt, vừa nghẹn ngào vừa : “Dù ta ngốc , nhưng vẫn còn nhớ hồi bé cha mẹ tốt với ta thế nào, ràng sư phụ cũng tốt như thế… nhưng vì sao người lại giết cha mẹ ta? Vì sao lại lừa ta?”

      Tử Huy im lặng hồi lâu mới : “A Tường, bây giờ nàng thể quay lại Thánh Lăng giáo được nữa rồi, nàng có dự tính gì cho sau này ?”

      “Ta… có.” Ta lắc đầu, “Ta đánh sư phụ rồi, sư phụ còn cần ta nữa, ta cũng muốn về Thánh Lăng giáo, cũng thể về nhà… nhà. Ta… biết nữa.”

      Tử Huy kéo tay ta, lẳng lặng nhìn ta, trong đôi mắt tối đen của y, ta như thấy ánh tím lóe lên: “Nếu thế, sau này A Tường sống cùng với ta được ?” Y đưa tay vuốt ve mặt ta, hiểu sao ta lại thấy lúng túng, định né tay y biết ý bỏ ra, “Nàng là vợ của ta, ta đối xử với nàng còn tốt hơn cả sư phụ, lừa nàng cũng bỏ rơi nàng.”

      Ta nhìn hồi lâu: “Nhưng, sư phụ đồng ý đâu…”

      Tử Huy sững người rồi cười : “Sư phụ? Đồ ngốc, giết cả nhà nàng, nàng còn nhận là sư phụ sao?”

      Nước mắt của ta lại lã chã tuôn rơi: “ thể ư?” Nhưng, sư phụ vẫn luôn rất tốt với ta.

      “Đúng vậy, có huyết hải thâm thù như thế, sao có thể là thầy trò được nữa.” Tử Huy nắm chặt lấy tay ta, mê hoặc : “Ta lấy nàng, thay sư phụ tốt với nàng. Nàng đồng ý ?”

      Ta nhìn từng giọt nước mắt nện xuống mu bàn tay, sau đó gật đầu.

      Tử Huy mỉm cười, y đứng dậy vuốt đầu ta: “A Tường, tốt quá, nhưng gia tộc của ta từng có quy định, tất cả mọi người gia nhập vào tộc của ta nhất định phải uống bát thuốc để cơ thể thích hợp sống cùng ta hơn, A Tường muốn uống ?”

      Ta máy móc gật đầu. Tử Huy biến mất, chỉ lát sau bưng bát thuốc màu đỏ bước vào. Ta cũng nghi ngờ gì, ngẩng đầu uống cạn, mùi vị ấm nóng tanh ngọt y chang uống bát máu, khiến ta thấy tức ngực.

      Tử Huy vỗ đầu ta, mặt mày hớn hở, y chỉ vào chiếc giường đá bên cạnh : “Hai hôm nay nàng mệt lắm rồi, cứ nằm trước .”

      ra ta hề buồn ngủ, nhưng nghe Tử Huy vậy, biết vì sao chân như có ý thức, tự bước tới bên giường, ngoan ngoãn nằm xuống. Ta nhắm mắt lại, thế giới trở nên tối đen, nhưng tâm trí lại vô cùng rối loạn, tràn đầy hình ảnh của Thánh Lăng giáo, Phong Tuyết sơn trang và cả gương mặt lúc mỉm cười lúc giận dữ của sư phụ…

      Ta nghĩ sau này mình thể thấy sư phụ như thế nữa.

      Sau khi làm vợ Tử Huy, ta sống ổn định trong cái hang đá này.

      Ta muốn bước ra khỏi nơi biệt lập này, giống như ở bên ngoài có quái nhe nanh múa vuốt, lúc nào cũng muốn ăn thịt ta. Ta trở nên lười biếng, bởi vì nơi này có ai bắt ta gấp chăn giặt quần áo, có ai sai ta lật sách quạt mát. Tử Huy hay ở đây, ta cứ ngồi giường đá mãi lâu, biết bên ngoài giờ là lúc nào rồi. Cuộc sống nhàn nhã thế này lại khiến ta thấy thoải mái chút nào, như thể có tảng đá đè nặng trong lòng, rầu rĩ tới nghẹt thở.

      Hôm nay Tử Huy quay về, ta phàn nàn với y rằng khí trong hang này ngột ngạt khiến người ta buồn chán, Tử Huy ngẩn người, cười : “Xin lỗi, ta bị thiếu mất trái tim cho nên biết buồn là gì.”

      “Tim?” Ta khó hiểu, “Ai mà chả có tim, ở đây này.” Ta ra dấu cho y, nghĩ tới việc đây chính là sư phụ dạy ta, ta lại thấy buồn.

      “Ừm, ta biết.” Tử Huy vẫn cười tít mắt, nhưng vẻ mặt lại có chút hoang mang: “Trước kia ta cũng có, nhưng lại biết quý trọng đem cho người khác.”

      “Có thể cho người khác tim á?”

      “Người thường được, nhưng ma thần tiên lại được.” Tử Huy nhếch mép, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Lấy tim của bốn người này làm thuốc có thể cho ra linh dược vô cùng hiệu nghiệm.”

      Ta sửng sốt: “Người khác lấy tim ngươi làm thuốc rồi sao?”

      Tử Huy im lặng lát, chợt cười khẩy, tựa như tự chế giễu mình: “ phải, là ta tự moi nó ra, mang làm thuốc rồi cho người khác.” thản nhiên như . Ta tò mò bước lại gần, chọc chọc lên ngực y: “Nơi này chẳng có gì à, đau ? Lạnh ?”

      Đợi mãi mà vẫn thấy Tử Huy trả lời, ta ngẩng đầu lên nhìn y, lại thấy y ngẩn người nhìn ta, lúc lâu sau mới vuốt đầu ta, nụ cười mang theo chút đắng cay: “Đồ ngốc.”

      Đột nhiên mắt Tử Huy đảo , nụ cười thoáng tắt, lấy lại dáng vẻ như thường ngày, y đưa ta ngồi xuống giường, vỗ lên đầu ta: “Nghỉ.” Y chỉ chữ, ấy vậy mà mắt ta lại tối sầm, mất hẳn tri giác.

      biết qua bao lâu, kì lạ là ta lại thấy có ánh sáng. Vẫn trong cái hang đá này, ta vẫn ngồi chiếc giường đá này, Tử Huy đứng bên cạnh ta, nhưng trước mắt lại có thêm người. Thấy người đó, ta bàng hoàng, bất giác muốn bắt lấy người ấy, nhưng lại thể cử động được. Ta sợ hãi muốn cất tiếng, nhưng ngay cả miệng cũng chẳng mở nổi, cơ thể như bị cố định chỗ.

      “Kính cẩn đón chờ Sơ thần quân lâu.”

      “Ngươi làm gì nàng?” Sư phụ nhìn chằm chằm vào ta, mày nhíu chặt.

      “Thần quân đừng lo, chẳng qua chỉ bị ta tạm thời phong tỏa ngũ quan, cảm nhận được thế giới bên ngoài mà thôi.”

      thẳng .” Sư phụ nhìn ta nữa, lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi tốn bao công sức quyến rũ đồ đệ ngốc của ta rốt cuộc là muốn gì?”

      “Tim của bán tiên.”

      Ta hoảng sợ, Tử Huy y… y muốn tim của sư phụ!

      “Ổ, tiểu , dã tâm cũng đâu nhỉ?” Sư phụ hờ hững liếc qua ta, “Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng ta cho ngươi?”

      “Ta thể chắc chắn, chỉ thử vận may thôi. Ta có thể đoán được đại khái thần quân xuống trần có lẽ là vì lịch kiếp. Đối với Sơ thần quân mà , đời này chẳng qua chỉ là kiếp số, thân thể đời này của người chẳng qua chỉ là cái xác tạm thời lưu lại mà thôi. Thần tiên vô cùng hờ hững với chuyện sống chết, hơn nữa thân quân lại phá lệ quan tâm tới nàng ngốc này, vậy nên ta cược ván, dù gì ta cũng chỉ có thể sống hơn tháng nữa, cũng sợ đắc tội người. Đúng như dự đoán, dẫu A Tường nương có làm thế với người người vẫn sốt ruột đuổi theo.”

      Sư phụ hơi nheo mắt lại, nắm chặt chiếc roi trong tay: “Hừ, ngươi tưởng là ta cần con bé ngốc đó lắm sao? Ngươi muốn giết cứ giết, muốn ăn cứ ăn, ta tới đây, chẳng qua chỉ vì muốn diệt tên tinh đá đại nghịch bất đạo ngươi mà thôi, dám giăng bẫy ông đây, có hồn phi phách tán cũng đừng trách.”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      hiểu sao ta lại thấy an tâm, nhưng đột nhiên luồng khí lạnh liên tiếp ùa vào, giống như con rắn quấn chặt lấy ta, đương lúc ngỡ ngàng bỗng nghe thấy tiếng Tử Huy cười: “Chút lực còn sót lại trong cơ thể ta quả đấu nổi thần quân, thần quân muốn giết cứ giết. Có điều A Tường kết thành phu thê với ta, ta nối liền máu của ta với máu của nàng, chúng ta hồn mạch tương thông, sinh tử tương liên, nếu thần quân tiếc gì đồ đệ ngốc này, thế để nàng cùng hồn phi phách tán với ta vậy.”

      “Kết thành phu thê, hồn mạch tương thông… các ngươi…” Sư phụ nghiến răng, chiếc roi trong tay hơi run lên.

      Ta cảm thấy cánh tay Tử Huy luồn qua lưng, ôm lấy vai ta, y ngồi cạnh ta, : “Thần quân xem, kết liễu chúng ta ngay hôm nay? Hay là đợi tháng nữa để A Tường cùng hồn phi phách tán với ta, mãi mãi thể vào luân hồi, hoàn toàn biến mất, làm vậy có thể xoa dịu cơn giận của thần quân chăng?”

      Sư phụ im lặng, ánh mắt lại lạnh lùng y như Tu La. Đột nhiên người quất roi đánh mạnh lên mặt Tử Huy, mà hiểu sao ta lại thấy đau, mặt bỏng rát, sau đó hình như có máu trào ra, hai má trở nên dinh dính.

      “Đòn này thần quân nương tay . Nếu thần quân tin lời ta, có thể thử giết ta xem.” Tử Huy cười , “Ta là tinh đá thanh tu, thể làm chuyện gì độc ác, dù là vợ ta hay là cho ta trái tim bán tiên đều phải do người khác tình nguyện, bởi vì dù chỉ ép chút xíu vẫn tổn hại cực lớn tới hiệu quả pháp thuật. Trái tim của bán tiên có thể giúp ta lấy lại sức mạnh mất, có thể trở lại là tinh bất tử, A Tường cũng có thể trường thọ. Sư thực ở ngay trước mắt thần quân, muốn cứu muốn giết tùy người định đoạt.”

      Ta căng thẳng nhìn chằm chằm vào sư phụ, càng lúc càng hoảng sợ, chợt thấy sư phụ nhếch mép cười, ta nín thở, nghe người :

      “Rất tốt, mối thù này, ông đây kết với ngươi.”

      Sư phụ rút thanh đao dài hơn mười tấc dưới chuôi roi ra, người trở tay đâm lưỡi dao vào chính ngực mình. Mặt sư phụ lập tức tái mét, rồi lại rạch xuống nhát như thể thấy đau, ta dường như có thể nghe thấy tiếng xương thịt bị xé rách.

      Ta sợ tới ngây người, bàn tay đặt vai thoáng cứng lại dường như hơi kinh ngạc.

      Đúng lúc đó sư phụ lại hờ hững : “ tinh đá, ngươi tưởng ta trúng kế của ngươi ư?” Cổ tay người lại dịch chuyển, mặt càng tái, nhưng vẻ mặt vẫn hề thay đổi, mồ hôi trán tuôn như mưa, “Chẳng qua là ngươi may mắn, vớ được mấy ngày ông đây xui xẻo. Sau này nếu để ông gặp lại nhất định khiến ngươi sống bằng chết.”

      Nhưng sau này… sau này nào?

      Tim ta thắt lại, vùng vẫy muốn hét lên, nhưng lại thể cử động.

      Sư phụ xoáy mũi dao, máu ngực lập tức ướt sũng cả áo, miệng vết thương mở to, dường như ta có thể nghe thấy tiếng quả tim trong ngực người đập. Giống trước kia khi ta mơ thấy ác mộng lết lên giường sư phụ, người : “Có ta ở đây, ai dám bắt nạt ngươi.” Khi đó nằm trong lòng người ta có thể nghe thấy thanh ổn định mà ấm áp, cắt đứt hoàn toàn mọi thứ phức tạp và bất ổn của thế giới bên ngoài.

      Sư phụ…

      Người sư phụ cứng đờ, hơi cúi xuống. Ta nghe thấy tiếng rên kìm nén được, giọt máu đỏ tươi tí tách xuống mặt đất. Sư phụ khẽ ném vật gì đó đỏ đỏ trong tay, thoải mái như ném hòn đá vô giá trị: “Cầm lấy… Khụ, ông đây thưởng cho ngươi.”

      Bàn tay vai rời , nhưng ánh mắt của ta lại rời được, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào sư phụ, thấy sư phụ cũng nhìn ta, đôi môi trắng bệch như giấy của người khẽ mấp máy: “ được chuyện ngày hôm nay cho nàng biết, được nhắc tới ta trước mặt nàng nữa, con bé này ngốc lắm, ngươi lừa nàng vài lần là nàng chẳng nhớ gì hết.”

      Sư phụ… đâu.

      “Vì người ngốc mà phải trả bằng sinh mạng, còn cho nàng nhớ những gì tốt đẹp của người, người cam lòng ư?”

      “Hừ… liên quan khỉ gì tới ngươi, có điều…” Sư phụ ôm ngực, cười lạnh lùng: “Nếu nàng mạnh khỏe sống lâu, ta có nhiều cơ hội làm hại ngươi lắm.” xong, sư phụ lảo đảo, vịn vào vách hang, gắng đứng thẳng lưng, tuy khó khăn nhưng vẫn mất vẻ ung dung ra khỏi hang.

      Hơi ấm trong ngực như bị moi ra, ta kịp nghĩ gì, chỉ cảm thấy bây giờ mình nên ở bên sư phụ, dẫu làm gì cũng được, dẫu chúng ta bị ngăn cách bởi huyết hải thâm thù sâu nặng thế nào cũng được, ta nên ở bên người, giống như trước kia lật sách, quạt mát, giặt quần áo, gấp chăn cho người.

      biết sư phụ bao lâu, đỉnh đầu ta bỗng ấm ấm, là vì Tử Huy khẽ gõ lên đầu ta, chỉ chữ “giải” thản nhiên khiến cả người ta thoải mái hẳn ra, người ta mềm oặt như bị rút xương, ngừng run rẩy. Nhìn vết máu mặt đất, mũi ta cay cay, ứa nước mắt.

      “A Tường?” Tử Huy kinh ngạc, “Nàng…” Y gật đầu như chợt hiểu ra, “Nàng ở bên lâu như thế, chắc chắn cũng học được vài phép tiên, thảo nào có thể phá tan phong ấn.”

      Tử Huy vươn tay kéo ta lại: “Đừng quá chấp nhất đời này mạng này, sư phụ nàng phải người thường…”

      Ta tóm lấy tay Tử Huy cắn mạnh cái, hận thể cắn đến tận xương : “Ngươi trả tim lại cho sư phụ! Trả lại đây!” Ta lẩm bẩm, miệng vừa có máu Tử Huy, vừa đượm nước mắt của ta.

      Tử Huy cũng đẩy ta ra, chỉ khẽ : “Có lẽ chưa xa đâu, lát nữa ta và nàng cùng mai táng cho .” Làn máu ấm áp của y tuôn vào họng ta, cơ thể ù nề mấy hôm nay bỗng trở nên thoải mái. Sư phụ, sư phụ… Ta hiểu Tử Huy, biết tim bán tiên là gì, huyết hải thâm thù là gì, nhưng ta biết chắc chắn bây giờ sư phụ rất khó chịu, người chỉ có mình, ngực trống hoác, chảy nhiều máu như thế mà chẳng có ai chăm sóc người.

      Ta để ý tới Tử Huy nữa, bật người dậy, men theo hang đá chạy ra ngoài.

      Nhiều ngày lại, đầu ta hơi váng vất, chạy ra khỏi hang đá mới biết hóa ra nơi này là cả khu núi đá hoang dã, bốn phía đều là vách đá, chỉ có con đường duy nhất lên đỉnh núi, đường đọng lại vết máu tươi. Ta đuổi theo, líu ríu gọi: “Sư phụ, sư phụ.”

      Gió thổi đìu hiu, vòng qua ngã rẽ, sư phụ nằm bên vách đá đỉnh núi, máu chảy đầm đìa quanh người. Ta chỉ thấy tim mình siết lại, thể giãn ra, họng như bị nghẹn đắng, thốt nên lời, chỉ có thể nức nở, quỳ trước người sư phụ: “Sư phụ…”

      Ta ôm lấy đầu người, đầu ngón tay chạm vào chỉ thấy lạnh cóng, người lợi hại như vị hùng vô địch như thế, tại sao giờ đây lại trở nên yếu ớt thế này.

      Đôi mắt nhắm chặt của sư phụ bỗng giần giật, rồi mở ra. Mắt người ánh lên vẻ bối rối ta hiểu, thở dài tiếng, mấp máy môi: “Ngốc…”

      “Con ngốc.” Ta vội vàng đáp, “Tất cả là tại con… tại con hết.”

      “Đồ đệ ngốc, nước mắt rớt hết lên mặt ta rồi… vừa bẩn vừa xấu.” Tay sư phụ giơ lên nửa, lại thõng xuống như hết sức. Ta nắm lấy tay người, vùi đầu xuống, áp lên tay người khóc thành tiếng. Sư phụ thở dài: “Mười năm trước, giết Dương phủ phải là ý của ta, nhưng quả hơn ba mươi mạng người chết trong tay Thánh Lăng giáo, ngươi muốn trách ta cứ trách .”

      trách.” Ta lắc đầu, “ trách, con về Phong Tuyết sơn trang với sư phụ, con quạt, lật sách, còn bóp chân đấm vai cho người nữa! Con… con cần chồng nữa, con chỉ cần sư phụ, chúng ta về, chúng ta cùng về!”

      “Khá lắm.” Ánh mắt sư phụ nhòa , tựa như nhìn thấu trời cao, giọng người mà yếu, “Ta trúng kế của quái, cũng thua ngươi…” Sư phụ nghiến răng, như thể hận tới phụt máu, “Ta chỉ đấu lại số trời.”

      “Nhưng… mà thôi. Ngươi cứu ta, ta cứu ngươi, kiếp trước… kiếp này, chúng ta…” Sư phụ mệt lử từ từ nhắm mắt lại, “Hòa nhau.”

      “Chúng ta về , chúng ta về …” Ngoài câu này ra, ta nổi câu khác.

      Gió vách núi thổi vù vù, chỉ có sư phụ, tim ta cũng như bị móc ra, thế gian trống huơ trống hoác.

      “A Tường.”

      Ta ôm sư phụ chẳng hay ngồi bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng gọi. Tử Huy tìm đến đây, y đứng cách ta hai bước lẳng lặng : “Nhận ân này của , từ nay về sau ta thay sư phụ nàng chăm sóc cho nàng, ta đối xử tốt với nàng như , buông ra .”

      Ta hoảng hốt nhìn y, sờ vòm ngực trống rỗng của sư phụ, mơ màng nghĩ, sư phụ phải người tốt, nhưng người lại tốt với ta, thế gian này ai có thể so sánh được.

      còn ai có thể trở thành sư phụ của ta, cũng còn ai có thể nắm tay ta cùng trèo lên Phong Tuyết sơn trang, ta thể trở về nữa rồi…

      Ta ôm chặt lấy sư phụ, nghiêng người ra đằng sau, gió núi rít bên tai ta, bầu trời cách ta càng lúc càng xa, mọi thứ đều nhòa , chỉ có cơ thể lạnh cứng của sư phụ vẫn còn ở bên ta.

      Ta đợi người, mãi mãi đợi người. Cho đến ngày, vào buổi chiều rực rỡ ánh nắng, xuyên qua cả làn hương vấn vương, ta có thể nghe thấy tiếng người khẽ gọi ta: “Tiểu Tường Tử, lại đây.”

      Ta nhắm mắt lại, thế gian lặng ngắt.

      Quỷ sai đeo gông cho ta, lê tưng bước đường suối vàng, mỗi bước là mỗi luồng kí ức táp thẳng vào mặt, Thiên giới, Minh phủ, điện Nguyệt lão, cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà…

      Ha ha ha ha ha ha…

      , ngươi được lắm! Quả nhiên rất được!

      được nửa đường xuống suối vàng nhưng vẫn chưa thấy tòa điện của Minh phủ đâu, nỗi đau trong lòng đè nén ta khiến ta thể ngẩng đầu lên được. Ta gọi tên quỷ sai dẫn đường lại, ngồi xổm trước hàng bỉ ngạn hoa òa khóc nức nở.

      Nhục! Quá nhục!

      Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu bèn lên con bé ngốc nghếch hớn hở gọi: “Sư phụ, sư phụ.” Ta che mặt, mái tóc dài đầu chẳng khác nào lá rụng trong gió thu, chỉ làn gió thổi qua là sạch bong.

      Đó là ta… mẹ kiếp, kẻ có chỉ số thông minh ngang Ngao Thiên Khuyển đó lại là ta!

      “Con thích sư phụ nhất!”

      “Con về Phong Tuyết sơn trang với sư phụ, con quạt, lật sách, đấm chân bóp vai cho người!”

      “Sư phụ”

      “Sư phụ…”

      Sư phụ, sư phụ…

      Tiếng thào của con bé ấy ngừng vang bên tai ta như kinh văn, lúc nào cũng nhắc nhở ta sống mười lăm năm có tôn nghiêm thế nào, ta gãi đầu, hận nghiến răng nghiến lợi. Đó chính là vết nhơ thể xóa nhòa trong cuộc đời mấy trăm năm của ta.

      , giỏi lắm, ngươi làm được rồi, ngươi quả thực sai bảo ta như thái giám.

      Quỷ sai bên cạnh dường như dám nhìn nữa, vỗ lên lưng ta: “Này… ngươi ổn chứ.”

      Mặt ta nhuốm đầy huyết lệ, cười thảm quay đầu lại nhìn nó: “ sao, là quá khứ cả rồi, ta bình tĩnh lại rồi.”

      Quỷ sai sợ quá lùi lại bước, miệng giật giật : “Nếu thế mau lên, lần này đừng bày ra trò quỷ gì nữa, sơ suất hai lần liên tiếp, Thiên giới phái người xuống chỉ trích Minh phủ chúng ta làm việc hiệu quả rồi đấy.” Ta đứng dậy, vừa theo quỷ sai, vừa nghe nó oán: “Haizz, Tường Vân tiên tử và Sơ thần quân có thù với Minh giới chúng ta sao? Hai người vừa chạm mặt quậy tung cả lên, chúng ta vốn bận lắm rồi, vậy mà hai người còn gây thêm rắc rối!”

      Ta gật đầu, vừa xong câu “Xin lỗi” rồi ngẩng đầu lên, lại thấy tên khốn kia ở bên cây cầu Nại Hà đó, con sông Vong Xuyên đó, ta đứng đĩnh đạc ở đó, bưng bát canh Mạnh Bà, trò chuyện với quỷ sai, có vẻ sắp đầu thai luôn rồi.

      Ta biết là mình nên bình tĩnh, cũng biết là mình nên lí trí, đợi uống xong bát canh Mạnh Bà đạp thẳng xuống vòng luân hồi luôn, vậy mọi chuyện kiếp sau ngon nghẻ hết rồi. Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này trong đầu ta chỉ có hình ảnh ti tiện đáng hận đáng thẹn bóp lưng, đấm chân lật sách quạt mát cho . Điều đáng hận đáng thẹn là, ngay cả lúc chết ta vẫn muốn bóp lưng đấm chân lật sách quạt mát cho ! Còn muốn quay về nữa?

      Về, về cái con khỉ!

      Đây là nô tính ăn sâu vào xương tủy khiến người ta khinh bỉ.

      Tất cả… Tất cả nhục nhã ta phải chịu này! Đều là vì tên đó, tên thần quân khốn kiếp đó…

      “Sơ …” Ta siết chặt đấm tay, người run lên bần bật, “Xin 1ỗi…” Ta dán mắt vào Sơ , với quỷ sai ngơ ngác bên cạnh: “Xin lỗi nhé, lại gây thêm rắc rối cho các ngươi rồi.”

      Còn chưa dứt lời, quỷ sai còn chưa hiểu mô tê ra sao, ta chớp mắt xuất trước mặt Sơ , ta thấy tròn mắt vì kinh ngạc, rồi lại nghe thấy tiếng quát điên tiết của : “Mẹ! Tên tinh đá đó dám lừa ông!

      Ta cười nghiến răng nghiến lợi, đập bốp phát lên mặt , mạnh như muốn đập vỡ xương mình ra vậy: “Lừa ngươi này… Hôm nay bà đây phải dần cho ngươi trận nhừ tử.”

      Ánh mắt chúng quỷ lượn theo cơ thể vẽ nửa vòng của Sơ .

      Rầm cái, rơi thẳng về phía lục đạo luân hồi, bụi bám đầy người. Sơ chậm rãi bò dậy, lau máu bên khóe môi, mặt lạnh tanh: “Dám ra tay với vi sư? Tiểu Tường Tử, ngươi cũng gan đấy.”

      Ta ngẩng phắt đầu lên nhìn bằng lỗ mũi: “Hừ, ngươi còn dám thế với ta? Ngươi nghĩ ta còn là con ngố kia hả?”

      hơi ngớ ra, thoáng cái im bặt. Lũ quỷ sai của Minh phủ lập tức ra tay, vội vàng chỉ dẫn quỷ hồn đầu thai tới điện Diêm vương lánh nạn, có tên quỷ vớ sợi dây thừng định bắt ta, có tên lại cố gắng khuyên nhủ: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Hai vị tiên nhân bình tĩnh!”

      Quanh người ta như có ngọn lửa bừng cháy dữ dội, khiến cả người ta sôi sùng sục, ta vận khí nhảy lên, bay qua cầu Nại Hà tới cạnh Sơ : “Sư phụ? Cái cách xưng hô vừa tởm vừa mắc ói ấy mà ngươi cũng nghĩ ra được, thế còn vênh váo hớn hở nghe suốt mười lăm năm! Tốt, rất tốt, hôm nay nhân lúc chúng ta vẫn còn tỉnh táo, thù cũ nợ mới tính thể luôn .”

      “Nợ?” Sơ đứng dậy, trả đũa đòn ta vừa tương cho ngay, phủi áo, nheo mắt : “Ông đây khoan dung độ lượng, lấy ân báo oán mới giữ lại kẻ đầu óc có vấn đề như kiếp trước của ngươi, cuối cùng còn cứu cả mạng ngươi, giờ xuống địa ngục rồi ngươi còn muốn tìm ta tính sổ?”

      “Ha ha ha ha, ngươi còn dám nhắc tới chuyện kiếp trước với ta, ngươi còn dám nhắc tới chuyện kiếp trước?” Ta cười sặc sụa, “Được thôi, ngươi khoan dung độ lượng, ngươi cứu ta, vậy ta xin ngươi cứu ta thêm lần, cứu cả Minh phủ nữa được ? Ngươi lại khoét tim, lại chết nữa được ! làm được hả? sao, ta giúp ngươi, chém cái là được, nhanh gọn lắm! ” xong ta lại đánh về phía Sơ .

      hoảng hốt, nghiêng người túm lấy tay ta, bắt đầu nổi xung: “Đồ đanh đá! thể chuyện tử tế lần được sao!”

      “Tử tế à!” Ta cũng điên theo, “Giờ trong đầu ta toàn là cuộc sống bị ngươi ăn hiếp mười lăm năm, cộng cả hai bát canh Mạnh Bà như máu dẫn tới mười lăm năm ấy, giữa chúng ta chẳng phải là huyết hải thâm thù sao! Chẳng phải còn thê thảm hơn cả việc bị giết cả nhà sao! Ngươi bảo ta chuyện tử tế với ngươi? Vậy người nằm thành cái xác trước , ta ngồi bên cạnh chuyện tử tế với ngươi!”

      “Ha!” Sơ cáu tiết bật cười, “ như thể mấy năm đó chỉ có ngươi chịu khổ ấy! Ngươi bị ngốc đúng ! Ngươi ta còn tưởng rằng ngươi bày ra dáng vẻ đó tới trị ta! Ông đây khoan dung độ lượng thèm tính toán với ngươi những chuyện đó, sau cùng còn bỏ mạng cứu ngươi, bây giờ ngươi còn dám trách ta?”

      Trong đầu bỗng dưng ra khuôn mặt tái nhợt của Sơ , biết tại sao ta lại thoáng cảm thấy điềm xấu, ta hơi cứng lại, lửa giận ngút trời mà vẫn cố nén xuống: “Cứu ta? Cám ơn ông nhà ngươi nhé! Ai cần ngươi cứu! Ngươi tỏ vẻ cao thượng cái con khỉ, gì mà muốn ta sống yên vui trường thọ, ràng là ngươi muốn xuống địa ngục đầu thai sớm để khỏi phải gặp ta ở mấy tình kiếp sau, đừng tưởng rằng ta nhìn ra ý đồ đớn hèn của ngươi!”

      nghiến chặt răng, mặt mày đanh lại, miệng vừa mở ra khép ngay lập tức, tức đến tái mặt.

      Ta tiếp: “Ta cứ cho ngươi đắc ý đấy, ta cứ muốn đầu thai với ngươi đấy, cứ muốn liều mạng với ngươi đấy! Ngươi đánh ta , ngươi đánh ta , ngươi đánh ta !”

      “Hôm nay ông phải đánh ngươi!” Hình như tức lắm rồi, kéo lấy áo ta. Ta cũng cáu đỏ mắt, phản ứng cực nhanh vươn hai tay ra sau đầu , túm lấy tóc : “Bỏ tay ra! Nếu hôm nay ta nhổ sạch tóc ngươi!”

      “Ngươi dám dọa ta!”

      “Ta dọa ngươi đấy!”

      Hai chúng ta cùng thở hồng hộc, lườm nhau hồi lâu, nhưng ai ra tay trước, đúng lúc đó, tiếng vang yếu ớt bên cạnh chen vào: “Hai vị, hai người uống canh Mạnh Bà rồi từ từ tốt hơn, xong đầu thai , đó mới thực được giải thoát…”

      Tai ta giần giật, ngoảnh đầu nhìn về phía cầu Nại Hà, tên quỷ sai bưng canh Mạnh Bà qua, sau lưng nó là vô số quỷ sai, phía điện Diêm Vương cũng có người vội vã chạy qua đây, có vẻ là Diêm Vương và phán quan. Mắt ta đảo vòng, cuối cùng dừng lại bát canh Mạnh Bà tay quỷ sai, vị nước canh đen sì như quanh quẩn trong cổ họng.

      Ta ngoảnh lại nhìn Sơ , Sơ cũng nhìn ta.

      Chính tên này… Chính tên này dốc hẳn hai bát vào mồm ta, khiến ta phải sống cuộc đời nhục nhã như vậy, lửa giận trong lòng ta lại bốc lên ngùn ngụt, ta : “Uống, tất nhiên phải uống rồi, đời này ta nhất định phải dốc cho ngươi ba bát!” đoạn ta ra sức kéo Sơ về phía đó.

      hoảng hồn, lập tức rụt xuống, “Độc ác! ” Ta kéo nổi , lại nghe mắng thế, sao trước đó lúc dốc vào mồm ta mắng mình ác! Ta lại cáu tiết, hăm hở cắn , nhăng nhẳng tay , đau quá hét toáng lên: “Ngao Thiên Khuyển là người nhà của ngươi à!” véo mặt ta, “Nhả ra.”

      Ta chịu buông, thúc mạnh cú vào bụng , ta lại bồi tiếp cú thứ hai, Sơ nghiêng người né. ra ta đánh nổi Sơ thần quân, vì thế chẳng mấy chốc mắt ta hoa lên, lưng đau nhói, Sơ ấn ta về phía giếng súc vật, bóp cổ ta, xanh mặt : “Xin lỗi! Nếu kiếp sau ngươi làm súc vật cho ta!

      Được lắm, để xem ai mới làm súc vật!

      Ta nghiến răng, gập đầu gối, thúc thẳng vào bụng đúng lúc rúm lại, ta hét toáng, gồng hết sức đẩy người lên, Sơ sửng sốt, ta ra sức cố lật vào giếng, dúi đầu xuống cho rơi tõm vào đường súc vật.

      Ta mừng như lên, cuối cùng kiếp sau cũng có thể thoát khỏi Sơ rồi! Nhưng còn chưa kịp cười, da đầu ta bỗng đau nhói, là Sơ túm lấy chỗ tóc bung ra vì trận đánh nhau vừa nãy của ta. Ta thấy trọng tâm lộn nhào, cơ thể bẫng, da đầu đau dữ dội, quả chuông cảnh báo điềm xấu vang lanh lảnh trong đầu ta, muốn vươn tay túm lấy thứ gì đó lại chỉ tóm được khoảng . Chỉ có tiếng cười độc ác như quỷ của Sơ , kéo ta xuống động sâu đáy: “Ngươi muốn cùng chết với ta mà! Cùng chết!”

      Ta hoảng hốt, trợn trừng mắt, thấy khí u của Minh phủ ngày càng xa ta. Dường như bên tai còn văng vẳng tiếng bùi ngùi của Diêm Vương: “Ôi chao, chết rồi, hai vị tiên nhân đầu thai vào đường súc vật rồi, giờ phải lịch kiếp thế nào đây? Ta về làm bản báo cáo vậy.”

      Súc vật.

      Lũ súc vật các ngươi!

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 4

      Lúc mở mắt ra, ta cảm thấy thế giới này có chút khang khác với thế giới ta thấy trước kia. Tầm mắt rộng tới kì lạ, khứu giác nhạy bén khác thường, mùi của đất đai, vị của cỏ xanh, còn có cả mùi tanh hoặc ngai ngái.

      Ta chớp mắt, cảm thấy cơ thể mình có gì đó ổn. Chân ta run rẩy gượng dậy, nhưng lại là bốn cái chân chống mặt đất, còn có vuốt thịt phủ lông tơ. Ta thò “tay” ra, thấy bộ móng vẫn chưa phát triển hết, ngạc nhiên nhìn lát… Nếu ta đoán nhầm hình như cái này là móng hổ. Ta ngoảnh đầu lại, nhìn ra sau, nhìn cơ thể dài ngoằng và cái mông mọc đầy lông của mình, còn có cả cái đuôi xinh xắn vằn vện nữa chứ.

      Ta ngơ ngác lúc, kí ức lập tức ùa về. Ờm! Ta nhảy vào đường súc vật, trở thành con vật.

      Con vật!

      Ta đùng móng ôm lấy mặt. Nhục nhã biết bao, nhục nhã biết bao! Nghĩ tới việc Tường Vân tiên tử ta từng sống cách phiêu ảo thế nào mà nay lại lạc bước sa chân vào chốn này! Ta lén nặn ra dòng lệ cay đắng vì bản thân. Nhưng dẫu có đau đến thắt lòng cũng thể thay đổi đươc ta trở thành con vật. Ta ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời mà tâm trạng lại vô cùng bối rối. Nhưng vừa nghĩ tới việc Sơ cũng lọt vào đường súc vật, trở thành con vật bốn chân, lòng ta lại nảy nở niềm sung sướng hiếm hoi.

      Được lắm, Lý Thiên Vương, ông sắp xếp , để xem hai con vật biết trải qua tình đau thương rung chuyển đất trời quỷ khốc thần sầu ra sao? Ta đợi đây.

      Ta đương ngậm ngùi cổ bị cắn mạnh cái, ta hoảng hồn, rồi lại ngửi thấy mùi hổ mẹ, ra là “mẹ” của ta tới rồi…

      Có lẽ là do bản năng, tuy bây giờ ta bị hổ mẹ cắn cổ, nó chỉ cần dùng tí sức là có thể cắn chết ta, nhưng ta lại có chút lo lắng nào, để mặc nó ngoặm, bị tha lắc lư lắc lư về “nhà” của mình.

      Trong ổ có cỏ, còn có hai con hổ chị em với ta cắn tai nhau nô đùa, thấy hổ mẹ về chúng nó quấn quít đòi bú sữa. Hổ mẹ thả ta xuống, rồi lười biếng nằm xuống đất, như thể chúng mày thích bú bú. Hai chị em của ta hớn hở nhào tới, ta liếc qua cái bụng bù xù lông lá của mẹ, tuôn dòng lệ cay đắng biết làm sao.

      Ta đờ đẫn đứng bên miệng hổ mẹ mà run cầm cập, bỗng nhiên lưng ta lại ấm ấm, hơi ấm mang theo cảm xúc kì lạ có chút thoải mái lướt qua lưng ta, ta ngơ ngác quay đầu lại thấy hổ mẹ thè cái lưỡi dài ơi là dài liếm bộ lông mọc đầy trán ta, làm ta sợ hết hồn.

      Vì thế, trong lúc ta hết hồn, nó liếm hết lượt từ xuống dưới cho ta, cuối cùng hài lòng huých lên đầu ta, như thể : “Ừm, được rồi, chơi .”

      ngờ ta lại… lại bị con hổ mẹ trêu chọc…

      Tuy ta biết nó dùng đầu lưỡi thô ráp chải lông cho ta. Nhưng ta… ta… ta vẫn khóc sướt mướt, lúc ở Minh phủ não ta bị teo não hay sao mà uống bát canh Mạnh Bà đó.

      Ôm mối mâu thuẫn cực lớn trong lòng, ta tập tễnh bước , tới bên bụng hổ mẹ, nhìn chị em bú sữa, rồi lại nghe thấy tiếng bụng kêu ọc ọc, ta nhắm mắt lại, vùi đầu xuống, xông thẳng vào.

      Kiếp này đúng là thử thách.

      Sau khi sống mấy ngày như thế ta ngộ ra tất cả. Tuy bây giờ ta là con vật, nhưng điều đó hề cản trở việc tu đạo, ta thừa khả năng tu thành , lấy hình dáng con người sống tiếp!

      Có điều, vấn đề bây giờ là ta chỉ là áng tường vân tu luyện chưa thành được Nguyệt Lão điểm hóa thành tiên, trắng ra là cửa sau. Trong quá trình tu luyện trước kia, ta chỉ biết sơ sài tăng tu vi như thế nào, còn biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

      Ta thở dài, gục đầu xuống, ánh nắng ấm áp xuyên qua tán cây rậm rạp chiếu thành nhiều đốm sáng như sao người ta. Ta lười biếng ngáp cái, dường như thấy Sơ nằm xích đu lắc lư lắc lư đọc sách, :

      “Tiểu Tường Tử, ‘Ngã thủ kì nhất, dĩ xứ kì hòa’[1], câu này ngươi hiểu chưa?”

      [1] “Ngã thủ kì nhất, dĩ xứ kì hòa” là câu của Trang Tử với ý giữ lòng trong sạch, để thể xác được hài hòa giữa và dương.

      Ta đương nhiên hiểu rồi, kẻ hiểu là Tường ngố kia.

      Phải rồi! Giờ ta vẫn còn nhớ tâm pháp đạo gia mà kiếp trước Sơ dạy dạy lại cho ta. Trước kia ta quá ngốc nên mãi học được, Sơ cứ dạy ta bước căn bản đó, bây giờ chỉ cần hơi hồi tưởng là cái giọng chỉ đạo của Sơ lại văng vẳng bên tai, ta sung sướng nhảy chân sáo, hai con hổ bên cạnh cũng nhảy với ta như chơi cùng.

      Ta hiểu chúng nó, tự tìm bụi cỏ rồi ngồi trong đó tĩnh tâm nhớ lại các cách nhập môn, bắt đầu kiếp sống tu đạo.

      Chưa đầy ba tháng sau, lúc hổ mẹ dạy chúng ta săn mồi, phản ứng và nhận thức của ta mạnh hơn hai con hổ con kia rệt, dựa theo tình hình phát triển tại này, ta đoán cứ tiếp tục tu hành năm ta có thể tiếng người, điều này khiến ta vô cùng vui vẻ, cũng cực kì khâm phục Sơ và cách tu đạo này. Thảo nào mà kiếp trước chỉ mang thân thể phàm trần mà trong hai mươi năm ngắn ngủi trở thành bán tiên, tên khốn kiêu ngạo kia mặc dù kiêu ngạo , nhưng quả thực cũng có chút bản lĩnh.

      Ánh mặt trời hôm nay vừa đúng độ, ta tu luyện xong nghỉ ngơi lát, lăn cun cút đất, bắt đầu hồi tưởng lại kiếp trước.

      Thực ra bình tĩnh mà nghĩ, kiếp trước Sơ cũng đối xử tệ với ta lắm. Lúc xuống Địa phủ vì thù cũ nợ mới chồng chất ta mới điên tiết như vậy, giờ ngẫm lại, tên Sơ ngoài việc thích sai bảo người ta, thích bắt nạt người ta, tính cách lập dị, cầu ngặt nghèo, hơi khốn nạn tí, nhưng vẫn rất tốt với đồ đệ ngốc kia.

      Cuối cùng còn móc tim mình cứu ta, coi như tận nghĩa đồng liêu.

      Nhưng chỉ là nghĩa đồng liêu thôi sao? Ngẫm lại, lúc đó móc tim mà hề do dự, đổi lại là ta e rằng thể đưa dao gọn ghẽ như thế, dầu gì đó cũng là thịt của mình cơ mà, lúc này so với lúc ta cứu Lục Hải mà bị kẻ khác xuống tay là chuyện hoàn toàn khác.

      Ánh nắng rọi vào mắt ta, ta có chút lâng lâng, biết vì sao ta bỗng nhớ tới nụ hôn ấm áp mang theo mùi rượu nồng nặc của Sơ mái ngói ngày hôm đó.

      Chân ta cứng lại, tâm trí cũng lập tức trống rỗng.

      uống canh Mạnh Bà, ta biết, còn biết hơn ta, ấy vậy mà kiếp trước lại…

      Là vì say rượu, hay là… suy nghĩ lướt qua đầu khiến ta đỏ bừng mặt, nhưng hổ đâu biết đỏ mặt, vì thế người ta nóng hừng hực. phải chứ!

      Tên Sơ thần quân kiêu ngạo đó này tình với ta? Ta lắc đầu, ép mình ném cái suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu. Ta và là kẻ thù đội trời chung, là oan gia trời định!

      Dù vậy, trước khi trải qua hai kiếp tình duyên, bất kể là ta hay là Sơ có trí nhớ, chúng ta đều rất ăn ý, ra tay tàn nhẫn với đối phương.

      Nhưng ta và cứ gặp nhau là đánh!

      Dù vậy, hình như lần này chỉ có ta mải miết đánh , chỉ lắm mồm thôi…

      Ta giải thích hộ cái khỉ gì chứ!

      Ta ra sức cào móng lên thân cây, coi nó như là mặt Sơ , khoái chí mà cào. Sau khi bình tĩnh lại ta nằm bò bên cây cụp đầu xuống, đột nhiên ý nghĩ kỳ quái xẹt qua đầu ta… Thực ra, nếu Sơ giống như Lục Hải , mà thích ta, kể ra ta cũng thích.

      Người ta lại nóng lên, nhưng ta lại thấy thế này chẳng có gì là tốt.

      Những ngày trưởng thành bên hổ mẹ trôi nhanh như thoi đưa, chẳng mấy chốc qua năm, hổ mẹ lại có thai, đuổi bọn ta , để chúng ta tự tìm lãnh thổ của riêng mình. Vừa hay đúng lúc ta có thể tiếng người, cũng coi như là linh vật, phải bôn ba cả ngày vì miếng ăn như chị em của ta.

      Làm chúa sơn lâm ra rất thoải mái, ít nhất là có kẻ nào chán sống dám tới chọc ta.

      Theo lẽ thường mà , cuộc sống luôn có những lúc trớ trêu.

      Đó là chiều hoàng hôn rất đẹp, ta nhoài ra hồ uống nước, bỗng nhiên làn gió lướt qua, ta chợt ngửi thấy mùi của con mồi, nhưng đây là loài sống thành bầy đàn, sao giờ lại chỉ có mùi thoang thoảng của con…

      Ta ngẩng đầu nhìn lên, mặt hồ lấp lánh ánh nắng chiều buông, bên bờ đối diện, con vật to sụ đen sì cũng uống nước. hiểu sao dáng vẻ đó của nó lại khiến ta thoáng cảm thấy vô cùng quen thuộc. suy nghĩ lóe sáng trong đầu, ta khẽ gọi: “Sơ ?”

      Con vật kia ngỡ ngàng, lập tức ngẩng đầu lên.

      Hai mắt giao nhau, ta xác định thân phận của đối phương được ngay.

      “Phì!” Ta cười phá lên. Cơ thể của con vật đó lại càng cứng hơn. Ta nhào xuống đất, nhịn được cào gằn móng lên mặt đất: “Lợn rừng! Ha ha ha ha! ngờ ngươi lại đầu thai thành con lợn đực! Ha ha ha ha!”

      vừa thẹn vừa giận, quay ngoắt đầu định bỏ . Ta thấy vậy vội vàng nín cười, nhảy vào hồ bơi đến gần : “Ê! Đợi tí ! Ta có chuyện muốn bàn với ngươi!”

      Ta bước lên bờ, vẫy hết đống nước người , sau đó nhìn lại phì cười. Sơ hình như điên lắm rồi, hừ lạnh, ngạo mạn ngẩng phắt đầu lên, khinh bỉ với ta: “ hiểu nổi con con đứa biến thành hổ cái có gì mà kiêu ngạo, ông trời mỉa mai mà cũng biết.”

      Giọng của rất khỏe, trầm hơn xưa rất nhiều. Ta chẳng quan tâm phải phản bác lại , cười đến rũ người. Sơ nhịn được nữa, đá bốp đống đá bên móng , hết hòn này tới hòn khác đập vào đầu ta, đau ơi là đau, ta bực mình: “Sao ngươi suốt ngày bắt nạt ta thế! Ngươi thích ta còn gì!”

      sửng sốt, cuống quít lùi lại, lắp ba lắp bắp mãi mới hầm hè : “Ai ai ai ai ai… mẹ kiếp, ai thích ngươi!”

      “Kiếp trước ngươi uống canh Mạnh Bà mà vẫn hôn ta!”

      “Đó là vì say rượu!”

      “Ngươi thích ta ở bên tên tinh đá kia là vì ngươi ghen!”

      “Ta ghét tên tinh đá đó có.”

      “Cuối cùng ngươi còn moi tim để cứu ta!”

      “Chẳng qua chỉ vì trả nợ ngươi thôi.”

      “Dù có thế nào, kiếp Lục Hải ngươi chắc chắn thích ta!”

      “Đó là vì uống canh Mạnh Bà, đầu óc mù mờ.”

      Ta hỏi câu nào đốp lại câu đấy, chê vào đâu được như thể luyện tập rất nhiều lần trong lòng rồi. biết tại sao, nghe mấy câu trả lời của ta lại thấy hơi thất vọng, may mà bộ mặt của động vật tỏ thái độ được, ta gật đầu : “ ra là vậy, quả nhiên ngươi vẫn muốn hại ta.”

      ngẩng phắt đầu lên: “Này, ngươi làm thế nào mà rút ra được cái kết luận…” nghẹn họng, nén hết nửa câu sau vào trong bụng. lát sau, thở hồng hộc, nghiến răng : “Phải đấy! Ta muốn hại ngươi, ngươi té đầu thai , đừng làm vướng mắt ta!”

      “Hừ, bộ ngươi nghĩ ta thích ngươi lắm hả.” Ta day trán rồi : “Lợn rừng , chúng ta thỏa thuận , lấy con sông này làm ranh giới, kiếp này, ngươi bước vào lãnh thổ của ta, ta cũng chen sang lãnh địa của ngươi, bất kể Lý Thiên Vương có sắp xếp thế nào, chúng ta đến chết cũng qua lại với nhau, vậy ổn chứ.”

      nhìn ta lát, chẳng hề hé răng, đột nhiên động đất dữ dội, chim ùa lên thành từng đàn, khu rừng chiều buông bỗng trở nên ồn ã.

      Ta giật mình: “Động đất à?”

      Giọng Sơ lại trở nên nghiêm túc: “ phải.” xoay người chạy về phía tây, ta cáu tiết, biết vì sao cũng tò mò chạy theo .

      “Này.” Giấu mình vào lùm cỏ, ta khẽ hỏi Sơ : “Bọn họ bái gì vậy?”

      Lúc này ánh mặt trời dần khuất núi, màn đêm buông xuống. Hai gã đàn ông cầm theo ba ngọn đuốc, quỳ dưới đất, làm đại lễ ba dập chín lạy với cái hang đen ngòm.

      trả lời câu hỏi của ta, nhìn chằm chằm vào hai người kia, cân nhắc lát rồi mới : “Ngươi gầm lên hai tiếng .”

      Thái độ này của khiến ta khó chịu, ta cười khẩy: “Ngươi tự gầm , ngươi là gì mà đòi sai ta?”

      thèm gì, cong chân đập bốp lên bộ móng của ta, ta hét toáng lên vì đau, tiếng gầm rung chuyển cả núi rừng.

      Ta nghiến răng… tên khốn… tên khốn này…

      “Á!” gã sợ hãi la lên: “Hổ… hổ!” Hai ngọn đuốc tay gã rơi bộp xuống đất như thể sợ cứng người, liên tục lùi ra đằng sau, còn gã nhiều tuổi hơn lập tức giơ ngọn đuốc về phía ta, gã vừa lùi lại vừa túm lấy người kia: “Bình… bình tĩnh! Nó sợ lửa, dám tiến tới đâu.”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Nghe thấy gã đó thế, ta bèn ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra. Hai người đó sợ quá run bần bật, mồ hôi vã ra như tắm. Ta nhìn bọn chúng chăm chú, đánh giá từ xuống dưới. Gã đàn ông nhút nhát hơn sợ tới độ hai mắt trợn lên, ngã vật xuống dưới. Ta sững người, suy nghĩ xem có phải mình dọa chết người mà phạm phải sát nghiệt hay tên khác bỗng co cẳng bỏ chạy, thoáng cái thấy bóng dáng đâu.

      Ngẫm ra, chắc gã đó nghĩ ta có thức ăn rồi đuổi theo gã nữa.

      Ta lắc đầu thở dài, lúc khó khăn mới biết ai chân thành ai giả dối, lời này quả nhiên phải bàn cãi. Cỏ cây rung lên phía sau, là lợn rừng ra, ta dùng cái chân núc ních thịt khẽ vỗ vào đầu tên bị ngất: “Ê, xem này, tại ngươi xúi ta đó, xảy ra chuyện rồi, ngươi tự cõng gã về thôn làng dưới núi .”

      “Giờ ngươi vẫn còn tâm trạng để quan tâm đến loài người ngu xuẩn ấy hả?” Sơ mỉa mai, “Đúng là vẫn ngu như ngày nào.” thêm nữa, thẳng vào cái hang đen ngòm, dáng vô cùng thận trọng.

      Dù ta cực kì ghét cái tính này của , nhưng thấy Sơ ngạo mạn cũng phải thận trọng như thế, ta cũng cố nhịn, nhàng sau .

      Trong hang tối đen như mực, nếu là loài người bước vào đây sợ chẳng biết đâu mà lần, cũng may thị lực ban đêm của hổ hơn con người nhiều nên ta có thể cảm nhận ràng mọi vật trong hang, đá ở đâu, vũng nước ở đâu… vân vân, nhưng sao vũng nước này lại có mùi máu?

      Ta nhìn lên theo dòng nước rơi thấy vách hang nứt ra khe hở to như cái đầu trâu, dòng nước chảy ra từ chính đây.

      Ta ngẩng đầu quan sát, đột nhiên thấy cái đầu người trôi chầm chậm từ cái khe hở kia ra. Ta hoảng hốt, đương kinh ngạc thấy vẻ mặt người đó bị bóp méo, hốc hác, da thịt biết bị thứ gì hút hết, chỉ để lại bộ xương khô, rơi lộp bộp xuống đất, chất thành đống trước mặt ta.

      Tuy ta thành tiên, nhưng trước giờ đều sống sung sướng tiên giới, chưa thấy cảnh chết thảm thế này, vì thế sợ đến cứng người, vô thức muốn túm lấy Sơ phía trước. Nào ngờ chỉ là con lợn rừng nên ngoe nguẩy mông trước mặt ta, ta vươn bộ móng sắc nhọn ra, lỡ tay chộp đúng vào cái mông da dày thịt béo của lợn rừng , hét toáng lên: “Có quái!”

      cũng rú lên: “Ngươi muốn ta chặt móng đem ngâm rượu ?”

      “Nhưng có quái mà!” Ta nâng móng chỉ vào cái khe vách hang, rồi lại chỉ đống xương trắng cách đó xa, “Lúc nãy nó mới rơi xuống trước chân ta đó, bị ăn sạch rồi.”

      mắng ta nữa, quay đầu nhìn đống xương kia, giọng thoáng lạnh : “Bây giờ ngươi biết vừa nãy hai tên ngoài hang bái gì rồi chứ.”

      Ta lắc đầu: “ biết.”

      nhìn ta kiểu như hết thuốc chữa, : “Hai người kia cầm ba cây đuốc, có nghĩa là trước đó có ba người, mà người đó vào trong hang.” Sơ lấy chân chỉ vào đống xương kia, “Người này bị đem làm vật tế, bọn họ hiến tế, hiến sống, còn cúng…” Sơ trầm tư lát, “Cúng cho ai ta biết, nhưng có thể chắc chắn là phải thần tiên ở Thiên giới. Nơi này khí quá nặng, đúng là y hệt…”

      Minh phủ.

      ra, nhưng ta đại để có thể đoán được ý của . Tiến độ tu hành của ta chậm hơn chút nên mới đầu phát ra điều kì lạ ở đây, nhưng Sơ vừa thế, ta chỉ cần hơi để ý là có thể cảm nhận thấy, khí ở nơi này vừa u vừa lạnh lẽo, quả giống hệt Minh phủ.

      ngó nghiêng xung quanh, : “Nơi đây là cực của địa mạch, có lẽ là có liên quan đến Minh phủ.”

      Mặt đanh lại, “Nhìn dáng vẻ của hai người kia có vẻ chuyện hiến tế này xảy ra rất thường xuyên.”

      Ta khó hiểu: “Nhưng nhận vật tế còn sống cực kì tổn hại đức, dễ dàng sa vào tà đạo, điều này ràng bị cấm rồi, biết vị thần tiên nào ở Địa phủ làm trò này nhỉ?”

      “Hừ, thần tiên làm hành vi độc ác của quái mà còn dám rêu rao?” Sơ khinh khỉnh với ta: “Ngươi ở Thiên giới bao nhiêu năm nay rốt cuộc làm gì hả, mà sao trong đầu chẳng có tí kiến thức thông thường nào thế?”

      Ta vươn bộ móng sắc nhọn ra, hầm hè : “Ngươi thử kiểu này với ta nữa , ta khoét thịt mông ngươi ra.”

      Cái đuôi lợn rừng của Sơ phe phẩy, tiếp: “Thần tiên tại vị ở Minh phủ chính là Diêm Vương, phán quan, để công bằng với mỗi con quỷ, bọn họ được nhận vật tế. Địa Tạng Vương Bồ Tát sát sính, quỷ sai cấp dưới có quyền nhận vật tế, vậy nên người của Địa phủ lấy vật tế, chứ đừng là vật tế sống. Ngoài bọn họ, còn có các vị thần tiên tới từ Thiên giới, thần tiên mà xuống Địa phủ chỉ có hai loại: là giống như ta và ngươi, vì lịch kiếp mà đến, chỉ dừng lại thoáng chốc hành trình. Chúng ta có thời gian cũng có sức đòi vật tế. Còn loại thứ hai, chính là thần tiên phạm phải tội lớn, phải chịu cực hình dưới mười tám tầng địa ngục.”

      Ta giật mình, : “ chịu hình dưới Địa phủ mà giờ còn dám làm ra chuyện này, đó là tội chồng thêm tội, thần tiên nào muốn sống dám tạo nghiệt nặng như thế…”

      trầm mặc hồi lâu: “Phải mau chóng báo chuyện này cho Diêm Vương biết.”

      Ta gật đầu đồng ý: “Nhưng chúng ta còn chưa nắm tình hình ở đây.” Ta vừa vừa bật người nhảy lên cái vách bên cạnh, thò đầu vào khe hở quan sát: “Để ta xem …”

      được!” Tiếng Sơ còn chưa truyền được vào trong não, đầu ta chui vào khe ngó nghiêng lượt, xung quanh có gì, bên cũng có gì, phía dưới…

      ánh chớp vàng chợt lóe lên giữa bầu khí u ám, ta còn kinh ngạc, bỗng hơi thở nghẹn lại, luồng khí lạnh buốt táp thẳng vào mặt ta, đẩy mạnh ta ra phía sau. Người ta ngửa ra, ngã chổng vó xuống mặt đất: “Đau quá!” Ta hét lên.

      Tiếng vó chân của lợn rừng vang lên, Sơ dừng lại bên cạnh ta, dùng cái mũi dài cọ cọ lên đầu ta:

      “Bị thương ở đâu?”

      Luồng khí lạnh buốt vẫn còn quẩn quanh chóp mũi, ta thể cảm giác thế nào, chỉ ngơ ngác : “ biết… lưng bị đập nên đau quá.”

      Thấy ta sao, Sơ ngẩn ra lúc, rồi đột nhiên giận tím mặt: “Ngươi thử làm càn nữa xem! Đây là nơi có thể ngó nghiêng lung tung hả! Ngươi cho rằng vì lịch kiếp nên chết được đúng ? Để đến lúc hồn phi phách tán ngươi xem ai kéo lại về được cho ngươi!”

      “Ngươi giận gì chứ? Ta mà hồn bay phách tán chẳng phải ngươi cũng cần trải qua mấy kiếp tình duyên nữa sao?” Ta khó hiểu nhìn , nghe xong câu hỏi của ta thoáng đờ ra. Ta bỗng bừng tỉnh, nhịn đau đứng dậy, vươn móng vỗ lên đầu , “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, ngươi quả nhiên thích ta mà.”

      “Thích con khỉ”

      “Ngươi đừng nghĩ đằng nẻo để che giấu nữa.”

      “Giấu… giấu cái đầu ngươi.”

      Ta hết cách lắc đầu thở dài: “Ta biết mà, ta quyến rũ ghê lắm, về mặt tình cảm đúng là có lúc ta ngu ngơ , thích ta khổ cho ngươi rồi.” Ta ngừng lát, “Ngươi cứ khổ .”

      Cổ họng lợn rừng phát ra tiếng gầm ghè như thể vừa giận vừa bực, hất văng cái móng ta đặt đâu , gầm gừ ra khỏi hang.

      Ta nghĩ lát: “Ngươi xấu hổ đúng ? Ê! Lúc này có phải ngươi muốn ta đuổi theo ngươi ! Ngươi cứ thẳng ra , ta bảo là ta hơi bị ngốc mà!” Ta lon ton chạy theo sau , hình như Sơ nhịn nổi nữa rồi, quay ngoắt đầu lại, cáu bẳn :

      “Ông đây muốn tự sát! Ngươi tránh xa ta ra! được chết chùm với ta!”

      Ta cảm thấy sau khi trải qua hai kiếp tình duyên, ta và Sơ đều nhìn thấu sinh tử rồi, xem bảo tự sát nhàng chưa kìa!

      Nhưng khi ta và Sơ ra khỏi hang, lại thấy bên ngoài đuốc sáng rực trời, ta gật đầu: “Hình như ta thấy cảnh da ta bị lột rồi đem bán, còn thịt của ngươi bị nấu chín làm thức ăn.”

      Bên ngoài hang, hơn mười tên trai tráng cầm đủ các loại gậy gộc giáo mác giơ đuốc đứng đó. Có lẽ là cái tên chạy vừa nãy về thôn gọi người tới giết hổ.

      “Có cả lợn rừng nữa!”

      “Chắc là thức ăn của con hổ kia rồi.”

      “Ta lại thấy phải thế…”

      Đám trai tráng bàn luận xôn xao, ta nhìn đống vũ khí trong tay họ mà có chút lo lắng, đống vũ khí này trông vừa cùn vừa cũ, chắc chắn thể khiến ta chết thoải mái, giờ sống lưng còn đau ỉ, ta với Sơ : “Chúng ta có thể đổi sang cách chết nào có thể diện hơn tí được ?”

      thản nhiên liếc ta cái, giọng vẫn mang vẻ khinh thường: “Ông đây thu hút chú ý của chúng, ngươi tranh thủ cơ hội mà chạy. Đừng có ngốc đến nỗi trốn nỗi mấy tên loài người.”

      xong, quẹt chân, nhằm đúng chỗ nhiều người nhất mà xông vào, đám thôn dân lập tức hoảng loạn, đâm hết vũ khí vào cơ thể da dày thịt béo của Sơ . Nhưng da có dày thịt có béo thế nào chắc vẫn thấy đau…

      biết ta sợ chết sợ đau, vì vậy mới tìm cơ hội cho ta chạy trốn…

      Nhìn cơ thể kềnh càng của bị bọn họ vây lại, trông là buồn cười, ấy vậy mà ta lại biết mình cảm thấy gì nữa. Giống hồi ở kiếp đầu tiên, trong biển lửa ngút trời ấy, ta thấy Lục Hải cửa tan nhà nát bị kẹt ở lỗ chó chui, tựa như cung đàn mềm mại nhất dưới đáy lòng ta bị chạm vào, ta biết cảm giác đó là đau hay là xót.

      thần quân ngạo mạn này có lẽ sâu thẳm tự nội tâm cũng giống như Lục Hải , giấu dưới lòng là sư dịu dàng và săn sóc, khi lơ đãng để lộ ra phá tan lòng ta.

      Biết mục đích của là tìm đến cái chết, cũng biết có lẽ muốn dùng cách này để bỏ lỡ mấy kiếp sau, nhưng đầu ta nóng bừng lên, thét dài tiếng khiến mọi người ở đây đều hoảng sợ, ta xông lên phía trước, vồ lấy kẻ đánh Sơ hăng nhất, gào vào mặt , tên đó sợ quá tái cả mặt, quên cả run rẩy.

      oai phong này khiến ta cực kì kiêu ngạo, nhưng cảnh đẹp chẳng được dài lâu, phe kia nhiều người, chả mấy chốc ta kiệt sức, bò lên mặt đất. Ta liếc nhìn Sơ , hai mắt của trắng bệch, chắc là đặt bước lên đường xuống suối vàng rồi.

      Ta thở dài, này xúc động, uổng cái mạng hổ.

      Lột da rút xương, bị giết như con vật, kiếp này ta chết thảm hơn bất kỳ kiếp nào…

      Đường xuống suối vàng ta quen đến mức cần quỷ sai dẫn đường.

      Thoải mái suốt quãng đường, ta thấy Sơ chuyện với quỷ sai trước tấm bảng của Minh phủ, tới gần thoáng nghe thấy: “Phiền vào thông báo, ta có chuyện quan trọng muốn gặp Diêm Vương.” Có lẽ cũng vừa mới xuống xong.

      Tên quỷ sai chỉ cao bằng nửa Sơ gật đầu, muốn chuyển lời cho liếc mắt nhìn thấy ta, lập tức gương mặt tái lại càng tái hơn, nó vội vàng lùi lại chục bước, hét toáng lên: “Tới rồi, tới rồi! Hai người bọn họ lại chạm mặt nhau rồi!”

      Minh phủ vốn rất yên tĩnh, nó vừa hét lên, dường như cả nước sông Vong Xuyên cũng quên chảy, cả Minh phủ khựng lại trong chốc lát, quỷ sai và quỷ hồn tới đầu thai chuồn sạch bách, chỉ để chừa lại ta và Sơ xấu hổ đứng lặng ở đó.

      Ta bĩu môi, bó tay lau mồ hôi lạnh đầu, nghĩ bụng, ta với Sơ đứng cạnh nhau biết đem đến cho bọn họ bóng ma tâm lý to lớn biết chừng nào…

      Đương lúc ngậm ngùi, Sơ quay đầu lại nhìn ta, nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm, : “ phải ta bảo ngươi tự nghĩ cách mà trốn hả, sao lại ngu thế này cơ chứ!”

      muốn giải thích cho hiểu những khúc mắc trong lòng, ta : “Bộ sống mà đội lốt động vật sướng lắm à, ta thèm làm hổ đâu.” Ta thẳng vào điện Diêm Vương, “ cho Diêm Vương biết chuyện đấy thôi. Kiếp sau phải uống canh Mạnh Bà uống, đầu thai đầu thai, Lý Thiên Vương có muốn dày vò thế nào kệ ông ta, ta muốn phí sức đấu với ngươi nữa, mệt lắm rồi.”

      Ta vào điện Diêm Vương được lúc rồi mà vẫn nghe thấy tiếng hừ lạnh khinh bỉ của Sơ , cũng nghe thấy tiếng bước chân nối gót, ta tò mò nhìn lại phía sau, thấy Sơ ngẩn người nhìn ta chòng chọc, ta khó hiểu: “ phải ngươi muốn tới điện Diêm Vương sao? thôi.”

      chớp mắt, như thể lúc này mới tỉnh táo lại, ta vênh váo hất mặt : “Hừ, ông đây muốn làm gì tự mình biết, ai cần ngươi nhắc.”

      Ta siết tay, tên thối này.. . nhịn nào nhịn nào, ta quan tâm đến nữa, thỉnh thoảng cho lên mặt tí cũng có gì to tát đâu.

      Đẩy cánh cửa to nặng ra, ta sải bước vào trong điện Diêm Vương, điều đáng quý là hôm nay Diêm Vương ngửa đầu ngủ gật sau thư án, mà là nghiêm chỉnh cúi đầu xuống án như thể giải quyết chuyện gì quan trọng lắm. Phán quan bên cạnh nhìn thứ ông ta viết ra, nhịn tới mức trán nổi đầy gân xanh.

      “Diêm Vương.” Ta lễ phép chắp tay bái, “Lại gặp nhau rồi.”

      Diêm Vương ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời, “Ô! Tiểu Tường Tử! Tốt lắm, ngươi lại tới rồi, Sơ đâu?” Ông ta hớn hở lạ thường, mãi cho tới khi nhìn thấy Sơ vào điện mới gật đầu hài lòng, đặt bút : “Các ngươi tới đúng lúc lắm, lúc nãy Thiên giới mới gửi phong thư xuống cho ta.” Diêm Vương tựa vào chiếc ghế bành to, khoanh tay lại, cười tít mắt nhìn ta và Sơ .

      Ta nhìn nụ cười của lão mà sởn cả da gà, lùi ra sau, đúng lúc đó Sơ lại rảo bước vượt lên, dùng nửa người chắn ta lại, hỏi: “Trong thư Thiên giới gì?”

      “Viết cho hai người đó.” Diêm Vương lấy lá thư ra, “Ơ, trước khi ta đọc thư hai người đánh nhau trận trước à?”

      Ta bĩu môi, Diêm Vương này rảnh rỗi đấy, thích ta và Sơ quậy tung cả Minh phủ này thế cơ à?

      Thấy chúng ta đều đáp lại, lão cụt hứng bĩu môi : “Được rồi, bức thư này là Lý Thiên Vương gửi tới, ông ta mọi việc các ngươi làm dưới Minh phủ, nhân gian quá đáng lắm rồi đấy, làm số mệnh ông ta viết trượt hết trơn. Kiếp đầu tiên chết nhầm người, kiếp thứ hai thay đổi hoàn toàn số mệnh ông ta viết, kiếp thứ ba, ầy, ông ta còn chưa viết xong các ngươi đời rồi. Bao lần như vậy khiến ông ta nhụt chí thất vọng, than thở rằng bạc ít tóc.”

      Nghe vậy, quả thực ta cũng hơi thấy tội lỗi với Lý râu xồm.

      “Vì thế nên lần này Lý Thiên Vương , kiếp sau đầu thai, hai người nhất định phải sống qua hai mươi năm dưới nhân gian, nếu , sau khi hai người xuống Địa phủ, phải để ta trừng phạt.”, Diêm Vương cười khanh khách lát, “Ta đoán trước được rồi, hai người chắc chắn thể sống qua hai mươi năm.”

      Ê… Rốt cuộc lão già này làm Diêm Vương với thái độ gì thế này!

      Lão cười khục khặc, “Hai vị tiên nhân biết đấy, cái chức Diêm Vương này đúng là rất khổ sở, được cơ hội thoải mái xứ lí người ta theo ý mình khó lắm đó… hô hô hô hô. Ngươi xem , ta viết hết các cách xử phạt ra đây rồi này.”

      Ta dán mắt vào đó, tức khắc nhảy lên như hổ động kinh, mắng: “Mẹ kiếp.” Sơ trước mặt cũng giẫy lên, “Khốn nạn.”

      Chọc cho Diêm Vương cười mười lần, đấm lưng cho Diêm Vương mười lần, thơm má Diêm Vương mười lần… Cái khỉ gì thế này!

      Hóa ra lúc nãy cái ông ta nghiêm túc viết lách ấy là thư này, chẳng trách phán quan nhìn mà mặt co rút như bị động kinh như thế. Diêm Vương hong hóng nhìn trần gỗ chạm của điện: “Các ngươi gắng về sớm nhá.”

      Ta day day trán, Sơ đứng đằng trước cũng day day trán, trầm ngâm lát, ổn định tâm trạng lại : “Diêm Vương, chuyện chính .” bước lên phía trước, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Lần này đầu thai, ta phát ra hang động thông với địa mạch của Minh phủ, ở nơi đó có cúng tế người sống.”

      Diêm Vương vừa nghe thấy câu này, mặt mày đanh lại, thu hết lại vẻ nhe nhởn mặt, “Cụ thể là ở đâu?”

      “Hình như là ở vùng núi Lộc Hoa, nếu hai ngày nay Minh phủ bắt được hồn phách chết vì tế sống… cách khác, vị thần tiên nhận hiến tế kia cũng nuốt luôn hồn phách vật tế, đó là tà đạo, phải mau chóng thông báo cho Thiên giới, đề phòng từ sớm.”

      Diêm Vương gật đầu, trầm ngâm lát, rồi với phán quan bên cạnh: “Lập tức phái mười tên quỷ sai xuống tầng địa ngục thứ mười tám với ta.”

      Biết chuyện này nghiêm trọng, phán quan dám lơ là, cúi người rồi ngay ra ngoài. Diêm Vương ngồi được lúc có vẻ đợi nổi nữa, cũng ra khỏi điện với phán quan, vừa vừa : “Hai người cần lo lắng chuyện này, tự đầu thai .”

      Ta nhìn Sơ , Sơ cũng nhìn ta, “Ngây ra đó làm gì hả?” hừ lạnh, “ phải ngươi rất muốn đầu thai đó sao, .”

      “Ngươi giận gì chứ, ta có đâu.”

      Ta quay người ra khỏi điện Diêm Vương. Nhân viên ở Địa phủ nhiều, bị Diêm Vương lấy mười người nên càng ít thêm, giờ chỉ còn mỗi tên quỷ trông coi việc uống canh Mạnh Bà, hơn nữa con quỷ sai này còn có vẻ đần độn… Ác tính trong lòng ta lại bùng dậy, nảy sinh ý nghĩ xấu xa.

      Hồi tưởng lại cái kiếp mất hết trí nhớ kia, khổ sở bị người ta ức hiếp, ta giật mình nhận ra những gì Lý Thiên Vương mang tới đều có thể xa chút. Ta chỉnh lại vạt áo, định bước lên lấy canh Mạnh Bà uống đột nhiên đằng sau vang lên tiếng Sơ : “Ê, Tiểu Tường Tử, thương lượng cái coi.”

      Ta nghiêng đầu nhìn , chỉ vào tên quỷ sai, “Lừa tên đó, kiếp này chúng ta uống canh Mạnh Bà, đợi tới khi chuyển thế, tiếp tục lời ngươi trước đó, nước sông phạm nước giếng, cả đời qua lại với nhau.”

      Đột nhiên nghe thấy câu này, hiểu sao lòng ta lại trống rỗng, chớp mắt ngây người hồi lâu, mới : “Được, được, đương nhiên là được rồi.”

      nhìn ta lát, lướt qua vai ta, thẳng về phía quỷ sai, lấy bát canh Mạnh Bà. Ta biết Sơ định chơi trò quỷ gì, cũng vội vàng theo sau, lấy bát canh Mạnh Bà.

      cầm canh Mạnh Bà trong tay, nhưng vội uống ngay, lấy viên ngọc từ trong ngực ra, ra vẻ bí hiểm : “Viên ngọc này trời dưới đất chỉ có duy nhất viên, nó có pháp lực rất lớn, ta thể mang về nhân giới. Lát nữa đợi Diêm Vương tới, ngươi giúp ta đưa viên ngọc này cho ông ấy.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :