1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo bối trì độn của giám chế - Cổ Nhuận (H) (Hoàn - 10c - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 10.2
      Edit: Khưu Uy Uy


      Những người này được được ba mẹ nhà họ Chiêm mời đến, mục đích là vì chúc mừng con giống đàn ông nhà mình rốt cuộc tìm được bạn trai!




      Chiều hôm trước, bọn họ còn lo lắng, con lớn như vậy, tính cách lại tuỳ hứng, có thể sống mình hết đời, ai thèm ? nghĩ hôm nay lại gặp người đàn ông thuận mắt, có cộng việc, có nhà, có xe……. Tuy rằng tương lai có thể có chuyện xấu nhưng họ tuyệt đối “báo tin” cho con , muốn thức thời, nắm chắc người đàn ông này!




      Ý nghĩ đó của ba mẹ nhà họ Chiêm được hình thành sau buổi chiều chuyện, chia sẻ tâm với Phương Bách Hâm hơn tiếng.




      Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt Phương Bách Hâm, nhưng ba mẹ Chiêm gặp người còn nhiều hơn ăn cơm, lập tức chọn Phương Bách Hâm là con rể vĩ đại, lòng coi Phương Bách Hâm là người nhà.




      “Đến đây, uống ly nữa!” ông chú nhiệt tình rót đầy rượu cho Phương Bách Hâm, mặt đỏ bừng bắt Phương Bách Hâm uống với ông ly.




      Uống gần hai bình rượu, Phương Bách Hâm vẫn tỉnh táo, có vẻ say rượu, cũng uống cạn ly với ông chú khoát tay lên vai mình.




      “Lão Trương, ông mau thu tay lại ! Thằng nhóc nhà người khác cũng tha, chúng ta nên uống với nó!” Mấy bác, mấy chú bàn bên cạnh vẫy tay hét to.




      “A Hâm, ăn đồ ăn quen ?” Mẹ Chiêm dứt khoát đuổi lão Trương, dùng ánh mắt cảnh cáo ông ta, muốn ông ta biết điều chút. Mấy người đàn ông này là! Cơm còn chưa ăn xong uống rượu! “Chúng ta đều ăn rất nhạt, chỉ sợ cháu quen.”




      “Cháu thấy mùi vị rất vừa. Mẹ cháu cũng ăn nhạt, luôn như vậy rất tốt cho cơ thể.” Phương Bách Hâm ăn ngay . “Bác , rau muống này non !”




      Mẹ Chiêm nghe vậy, bắt đầu khoe. “Đây là do nhà bác trồng! Rất khác mấy loại kém chất lượng bên ngoài phải ? Đồ người ta bán đều chờ già mới thu hoạch, mà bác thừa dịp còn non nhanh tay hái, tuy ít hơn nhưng cực kỳ ngon miệng.”




      “Vâng, rất khác mấy đồ bán bên ngoài.” Phương Bách Hâm lại ăn đũa rau muống.




      “Chỉ Tĩnh cũng rất thích, nếu có về đều ồn ào muốn bác nấu.” Mẹ Chiêm tiếp tục : “Mỗi lần bác đều muốn đưa nó ít lên Đài Bắc tự nấu, nó bảo cần, nấu cơm……. là, cũng nghĩ đồ ăn bên ngoài đều là bột mì, ăn lâu có hại……. A Hâm, nếu cháu thích, lúc về bác chuẩn bị cho cháu ít.”




      “Cảm ơn bác .”




      “Ha ha, A Hâm, uống ly nào!” hai Chiêm biết từ đâu tới, phá hỏng cuộc chuyện của mẹ và con rể tương lai, nhiệt tình bám lấy Phương Bách Hâm.




      “Ít nhất các con cũng phải ăn cơm rồi uống rượu.” Mẹ Chiêm nhíu mày, vỗ lên lưng con trai cái, muốn ta an phận chút.




      sao, hiếm khi A Hâm đến, chúng ta phải dùng ‘cách của đàn ông’ để hoàn nghênh cậu ta!” Ba Chiêm biết ở đâu đến.




      “Mấy người……..” Mẹ Chiêm lắc đầu, lấy hạt cơm dính má ba Chiêm. “Lớn như vậy mà còn ăn cơm như thế……….. Sức khoẻ ông tốt, uống ít thôi!”




      “Tôi biết rồi –” Ba Chiêm phất tay kéo Phương Bách Hâm và con đến chỗ bàn đầy các bác các chú.




      Đàn ông uống rượu vô cùng phấn khởi, phụ nữ tán gẫu về chuyện gia đình.




      “Mấy người đừng quá đáng!” Đột nhiên, giọng nữ cắt ngang tiếng cười to của đàn ông, hơn mười ánh mắt nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh tức giận.




      “Tiểu Tĩnh à –” Người đàn ông trung tuổi mũi đỏ vẫy tay với .




      “Mấy người biết uống rất nhiều rồi sao?” đoạt lấy ly rượu của ba. “Ba, ba uống năm ly rồi, cẩn thận con cho mẹ. cũng vậy! Sao cản?”




      Ba Chiêm sờ mũi, lầm bầm: “Con ăn cơm với tiểu quỷ, sao biết ba uống bao nhiêu?” Còn biết ông uống năm ly.




      Ông cho rằng , chữ cũng lọt vào tai Chiêm Chỉ Tĩnh.




      “Vì con thần thông quảng đại.” Chiêm Chỉ Tĩnh xì mũi, “Bách Hâm, cũng đừng uống nhiều, rất có hại cho sức khoẻ………”




      Bốn phía truyền đến tiếng chế nhạo.




      ra em lo lắng cho A Hâm!” Trong đó giọng hai Chiêm to nhất. “Lo cậu ta bị bọn chuốc say, chỉ cần câu thôi! Còn lấy bọn làm lá chắn……..”




      “Con lớn thể giữ mà!” Ba Chiêm đau thương lau khoé mắt.




      Bị mọi người chế nhạo, Chiêm Chỉ Tĩnh biết làm thế nào, vì thế híp mắt, gõ đầu hai nhà mình – có cách, những người khác dám “đối phó”, đành lấy trai xả giận.




      , lại lung tung, cẩn thận em mách chị dâu!”




      “A Hâm, nhìn bộ mặt của nó hung dữ!” hai Chiêm liều lĩnh xong, lập tức bỏ chạy!




      Chiêm Chỉ Tĩnh hét to đuổi theo, hai người giống như hồi , bắt đầu cãi nhau ầm ĩ trong sân, lâu sau, bọn đều gai nhập, sau đó biến thành………. Diều hâu bắt gà con.




      Có thể nghĩ Chiêm Chỉ Tĩnh hung dữ, diều dâu chuẩn bị ăn gà con ngon miệng.




      Ban đêm Nam Đầu có ánh đèn, sao trời vô cùng lấp lánh, trăng sáng cao, dịu dàng mỉm cười, lông mày cong cong.




      Chiêm Chỉ Tĩnh và Phương Bách Hâm con đường quê , hưởng thụ yên tĩnh sau huyên náo.




      “Nhà em rất ồn ào phải ?” Ăn bữa cơm sôi nổi giống hết chợ đêm đông đúc ở đô thị.




      “Cho nên tính cách em mới như vậy.” Phương Bách Hâm nắm tay , hai người qua cầu đá .




      “Hả? thích? thích có thể sửa!” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày.




      Phương Bách Hâm dừng bước. “ có thể chứ?” giải vờ nghiêm túc hỏi.




      Chiêm Chỉ Tĩnh xụ mặt, vươn chân trái đá . “ dám?”




      “Ha ha ha ha…….” Phương Bách Hâm cười to, sờ mái tóc ngắn của . “Sao dám? Cũng muốn bị đánh.”




      “Tốt, tự hiểu là tốt.” Chiêm Chỉ Tĩnh cũng cười.




      Hai người tiếp tục về phía trước, rất nhiều động vật biết tên ven bờ ruộng, cạnh mép nước kêu nhộn nhịp, ban ngày giọng ồn ào của mọi người che giấu chúng nó, ban đêm là thiên hạ của chúng nó.




      rất thích sờ tóc người khác?”




      “Có sao?” như biến thái.




      rất thích sờ tóc em.” gẩy lọn tóc vừa bị làm rối.




      “Em cũng phải người khác.” Phương Bách Hâm nhún vai, thẹn với lương tâm. “ tuỳ tiện động vào đầu người khác đâu!”




      Chiêm Chỉ Tĩnh nghi ngờ liếc nhìn . “Nhưng lần đầu tiên sờ tóc em là lúc chung ta chưa thân quen.”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 10.3
      Edit: Khưu Uy Uy


      “Em lúc nhặt CD giúp em?”




      “A! nhớ?”




      “Đương nhiên. Chuyện của em lại nhớ sao?”




      Chiêm Chỉ Tĩnh xì tiếng làm Phương Bách Hâm cười ha hả.




      “Ai bảo lúc đó nhìn em đáng như vậy, làm kìm lòng đậu.” xong lại “ngược đãi” tóc của Chiêm Chỉ Tĩnh, biến mái tóc chỉnh tề thành tổ chim.




      “Khi đó em rất ghét , ai bảo thấy mấy thứ rơi dưới đất, người ta luống cuống, biết chìa tay giúp đỡ, lại còn xấu xa giễu cợt người ta…… Nhưng mà, nhặt CD giúp em, lại sờ tóc e, tức giận của em lập tức tiêu tan.”




      “Cho nên , em cũng rất thích am làm vậy với em, đây là biểu của thương……… Giống như lúc chúng ta làm tình, em thích hôn nơi này……” cười xấu xa, chìa tay chạm vào giữa hai chân Chiêm Chỉ Tĩnh, làm run rẩy. “Giống vậy.”




      Chiêm Chỉ Tĩnh rất vô dụng, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn, ngồi xuống ven đường.




      “Sắc lang!” Đánh vào bàn tay sờ ngực . “Lát nữa bị người ta nhìn thấy sao?”




      đâu, quan sát rồi, nơi này rất khuất.” Chung quanh đây có người, có nhà, con đường cũng có xe chạy qua, huống hồ họ còn được đại thụ cần bảy người ôm mới hết che chắn. “ phải em chỗ này rất ít người đến?”




      sao?” Lưng của bị đè lên thân cây thô ráp.




      “Bảo bối, chúng ta ‘vận động sau khi ăn’ được ?” Phương Bách Hâm cúi đầu, hôn môi , khàn khàn giật dây.




      bị dạy hư.”




      “Em bị dạy hư rồi, từ khi gặp em, em nhất định bị dạy hư, dù em muốn trốn cũng trốn thoát.” Phương Bách Hâm liếm cánh môi non mềm, bàn tay to chạy dọc thân hình tuyệt vời.




      “Ai ? Em bỏ chạy cho xem.” Chiêm Chỉ Tĩnh thở dốc.




      “Bác trai, bác tha cho em, họ bị thu phục.” Phương Bách Hâm đắc ý tuyên cáo.




      “Tiểu nhân.” Tay Chiêm Chỉ Tĩnh vòng lên cổ .




      “Em định trốn ? Hả?” thăm dò , chơi đùa nơi non mềm ngọt ngào của .




      Chiêm Chỉ Tĩnh khép hờ mắt, hơi thở như u lan, đưa miệng đến bên tai người đàn ông, giọng mà kiên định ra kết quả mà trì độn hiểu ra.




      cũng em, Chỉ Tĩnh.” Phương Bách Hâm ôm chặt .




      ~ Hết chương 10 ~




      Kết thúc




      Editor: Khưu Uy Uy




      năm sau.




      Trong phòng thượng khách tầng cao nhất của nhà hàng.




      “Chờ chút! Lễ chúc mừng còn chưa kết thúc…. A” cố gắng chống cự móng vuốt của người đàn ông phía sau, nhưng người đàn ông mặc kệ chống cự của , tiếp tục chọc ghẹp phía trước .




      Đáng ghét…….. Trong phòng ăn còn có những nhân viên khác, mà tại họ cùng biến mất khỏi hội trường, vừa rồi tuyên bố chuyện kia trước mặt mọi người, chỉ cần nghĩ cũng có thể biết mất tích của họ có liên quan đến nhau, hơn nữa chỉ cần có đầu, đủ nhạy bén đều có thể dễ dàng đoán được “chuyện tốt” của họ bây giờ……….




      mặc kệ! Ai bảo vừa rồi em sửng sốt tròn bảy mươi hai giây, hại hồi hộp muốn chết, thiếu chút nữa bệnh tim phát tác…….” Người đàn ông kháng nghị, tiếp tục cởi quần áo .




      “Ai bảo ……… đột nhiên cầu hôn em…….” Đương nhiên sửng sốt rồi!




      “Mặc kệ!” Bàn tay to sờ nắn bầu vú đầy đặn .




      nam nữ trong phòng thượng khách chính là Phương Bách Hâm và Chiêm Chỉ Tĩnh. Mà sở dĩ họ ở khách sạn này vì chúc mừng sau khi Phương Bách Hâm vào Toàn Phương Vỵ dẫn dắt bộ phận “Trăm hoa đua nở” khai thác được trò chơi đầu tiên được khen ngợi rộng rãi, bắt được tâm lý người chơi, mấy lão nhân viên bất mãn với Phương Bách Hâm nhìn với cặp mắt khác xưa, sờ mũi thừa nhận năng lực của Phương Bách Hâm.




      Mà sở dĩ bộ phận “Thống trị giang hồ” cũng đến vì Phương Bách Hâm lợi dụng danh nghĩa mời Chiêm Chỉ Tĩnh, mục đích vì cầu hôn của mình.




      nghĩ rằng lúc quỳ xuống, này lại làm chờ đợi lâu như vậy, suýt nữa cho là bị từ chối, tim sắp nhảy khỏi họng!




      “Đây là bồi thường tổn thất kinh hãi của .” Báo thù bằng cách cắn mạnh lên cổ trắng noãn, chân chen vào giữa hai chân , ma sát nơi mềm mại.




      “Nhưng…….. cuối cùng em cũng đồng ý…. Ưm……” là người đàn ông mọn.




      mặc kệ……. Sao hôm nay đột nhiên em mặc váy bó vậy? phải em thích mặc sao?”




      “Khó coi sao?”




      “Em mặc gì cũng đẹp! Nhưng chết kẹp tất bên trong của em, làm em vừa khiêu gợi vừa quyến rũ……..” kéo váy bó của lên, lộ kẹp tất viền ren màu đen bên trong.




      giờ quần áo Chiêm Chỉ Tĩnh bị cởi nữa, cặp vú làm tôn lên áo cổ sam, váy bó bị kéo đến eo. Đôi mắt mông lung, hé môi vì Phương Bách Hâm vuốt ve mà ngừng rên rỉ mềm mại đáng .




      Sau khi Phương Bách Hâm thưởng thức trang phục của Chiêm Chỉ Tĩnh, rốt cuộc cảm nguyện giải toả chính mình.




      định cởi quần áo hai người, chỉ lấy phân thân đứng thẳng của mình ra, cởi quần lót của Chiêm Chỉ Tĩnh, hề báo trước mà vùi mình vào bên trong hoa huyệt ấm áp!




      “A a…….” Chiêm Chỉ Tĩnh rên rỉ.




      “Bảo bối, muốn động!” chưa xong, Phương Bách Hâm nhịn nổi mà di động eo cường tráng, lần lại lần.




      Chiêm Chỉ Tĩnh mặc kệ người đàn ông phía sau va chạm, đôi mắt quyến rũ nhìn bộ dáng chính mình bị người đàn ông tiến vào trong gương, cùng với cặp vú mềm mại rung động.




      “Em ! Làm nhiều lần như vậy mà em vẫn chặt!” Phương Bách Hâm di động, tiếng rên của hai người quanh quẩn trong phòng thượng khách.




      “Hâm…… Em xong…… Xin …. Hâm…..” chịu nổi việc tiến vào cuồng dã, Chiêm Chỉ Tĩnh sắp tới cao trào.




      “Chờ chút, bảo bối, chờ ……. Chúng ta cùng đến……” Phương Bách Hâm giữa chặt . “Mông vểnh cao lên chút…… Chết tiệt, em mềm chặt, sắp bị em cắn chết……..”




      Chỉ chốc lát, Phương Bách Hâm di động nhanh hơn, cuối cùng, đẩy eo về phía , làm phân thân to lớn đỏ đậm tiến sâu vào cơ thể Chiêm Chỉ Tĩnh, lỗ tròn đỉnh mở ra, trong nháy mắt, tinh dịch trắng đục bắn vào hoa huyệt ấm áp –




      Hai người đồng thời thét vui sướng.




      “Em , Hâm…….”




      cũng em, bảo bối…….”




      - Hết -

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :