1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo bối trì độn của giám chế - Cổ Nhuận (H) (Hoàn - 10c - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 7.1


      Editor: Khưu Uy Uy




      Ấn nút “truyền tải”, Chiêm Chỉ Tĩnh thở dài, xoa con mắt mỏi nhừ, lại duỗi lưng cái.




      “Chỉ Tĩnh, ăn cơm thôi!”Ôn Trí Hào đến chỗ thúc giục, ngón cái chỉ nhóm kỹ sư chờ họ.




      “Vâng.” Chiêm Chỉ Tĩnh nhanh chóng đứng dậy, cùng nhóm người Ôn Trí Hào đến nhà ăn.




      Thời gian này nhà ăn rất náo nhiệt, mấy đầu bếp ở trong phòng bếp nóng hừng hực, theo quy định, đầu đội mũ, miệng đeo khẩu trang, chăm chú xào rau với thịt để ăn với cơm. Dì lấy đồ ăn cũng nhàn rỗi, thoáng cái có thịt nướng, lát nữa lại có bắp cải, còn thỉnh thoảng lưu ý chỗ canh trước nồi cơm có phải cũng hết .




      Chiêm Chỉ Tĩnh lấy bốn mặn canh, vì bàn của những kỹ sư khác chỉ còn chỗ, và Ôn Trí Hào phải ngồi xuống bàn khác.




      Ôn Trí Hào đưa đũa và thìa cho .




      “A, có phải dì quá tốt với ?” ta xụ mặt, dùng đũa gẩy gẩy cà rốt trong bát canh. ta cực kỳ ghét mùi cà rốt.




      Chiêm Chỉ Tĩnh liếc nhìn bát canh của ta, chỉ thấy màu cam, đúng là ít đâu!




      ‘Dì biết thị lực tốt, cho nên mới cho nhiều cà rốt hơn.” Vẻ mặt Chiêm Chỉ Tĩnh như xem kịch vui.




      “Làm ơn , người có thị lực tốt phải chỉ mình . Cả văn phòng, có hai người cận thị nữa. Huống chi thị lực tốt liên quan gì đến cà rốt?” Tốt nhất sau khi ăn cà rốt, số đo cận thị từ năm trăm biến thành ba trăm.




      liên quan lắm, nhưng kén ăn phải chuyện đứa bé ngoan nên làm, mau nhận lệnh ăn !”




      “Cho em miễn phí.” Ôn Trí Hào nhanh tay ném hết cà rốt chán ghét vào bát Chiêm Chỉ Tĩnh.




      “Ôn Trí Hào!” ta ràng biết cũng ghét cà rốt!




      “Cho em thêm đồ ăn, cần cảm ơn.” Ôn Trí Hào vô sỉ cười.




      “Đáng ghét, đồ ăn đều có mùi cà rốt rồi!” Chiêm Chỉ Tĩnh chọn chọn, hất cà rốt sang bên.




      cũng thế.” Ôn Trí Hào cầm bát ăn ngấu nghiến, sau đó thuận miệng hỏi: “Chỉ Tĩnh, có phải em có bạn trai rồi ?”




      Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn xem thường.




      có?” Ôn Trí Hào hếch mày.




      có.” Chiêm Chỉ Tĩnh ăn nấm hương, nuốt xong mới trả lời.




      đoán sai rồi.” ra cho rằng mình đoán đúng. “Em đừng mà có bạn trai nhưng lại lừa đấy!”




      “Em nhàm chán như vậy.” Chiêm Chỉ Tĩnh tiếp tục uống canh. “Sao lại có thể cho rằng như vậy?”




      “Vì cảm thấy gần đây em có vẻ quyến rũ hơn, nghxi rằng em bị tình cảm…. Oa a, em làm gì vậy?” Tự nhiên phun canh ra!




      “Khụ khụ….” Tay phải Chiêm Chỉ Tĩnh vỗ ngực, mặt đỏ ửng, lúc sau mới trở lại bình thường.




      “Tại sao có thể như thế?”




      “Em chưa từng nghe ‘Tinh làm con xinh đẹp hơn’ à?”




      “Chỉ tiếc đoán sai rồi, bây giờ em còn độc thân. Huống hồ em biết chính mình có thay đổi!”




      “Mỗi ngày em đều nhìn mình, đương nhiên cảm thấy.” Ôn Trí Hào rung đùi đắc ý. “Khi lần đầu tiên em đến ‘Trăm hoa đua nở’, nhìn em cảm thấy có chỗ đúng, đến gần đây mới hiểu ra em đẹp hơn. Nếu so sánh….. giống như con sâu phá kén thành con bướm, người có thêm trân châu.”




      Đây là kiểu so sánh quái quỷ gì vậy? Chiêm Chỉ Tĩnh thưởng cái nhìn xem thường.




      “Có muốn tìm bạn trai ? quen rất nhiều người tốt, giới thiệu cho em nhé?” Ôn Trí Hào nhớ nhóm bạn cả ngày than thở. “Thứ bảy tuần này bọn gặp nhau, muốn đến cùng ?”




      sau !” Chiêm Chỉ Tĩnh khoát tay.




      “Như vậy có thể?”




      phải hiểu tính em.” ghét nhất lấy “hẹn hò” làm điều kiện tiên quyết để “gặp mặt làm quen”.




      “Lệ Phương cũng .” Nghĩ đến bạn bảo bối của ta, Ôn Trì Hào tươi cười.




      Chiêm Chỉ Tĩnh mở to mắt. “Lệ Phương về? phải ấy ra nước ngoài du học sao?”




      “Hai năm rồi, đương nhiên phải về.” Giọng Ôn Trí Hào càng dịu dàng, hai mắt xuyên qua Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn về phương xa, như chăm chú nhìn cái gì.




      “Cầu xin , đừng lộ ra biểu cảm này có được ?” Thấy vẻ mặt của Chiêm Chỉ Tĩnh bắt đầu cảm thấy chướng bụng, suýt chút nữa đồ ăn trào ngược ra ngoài.




      “Khi em gặp được chân mệnh thiên tử, em cũng như vậy.” Vẻ mặt Ôn Trí Hào như “trẻ con hiểu”. “ Rốt cuộc thứ bảy này em có ?”




      “Đương nhiên .” Lâu rồi Lệ Phương mới về, đương nhiên muốn .




      sắp xếp người đàn ông độc thân hoàng kim ngồi cạnh em, thay em.. Giám chế, muộn vậy mới xuống ăn cơm?”




      Phương Bách Hâm gật đầu , liếc mắt nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, vẻ mặt u quay đầu bước .




      Ôn Trì Hào khó hiểu nhìn bóng lưng giám chế nhà mình. “Tâm trạng ta tốt sao?” Sắc mặt u ám như vậy, giống như bị ngập nước.




      “Có phải công việc tiến triển thuận lợi?” Chiêm Chỉ Tĩnh cắn đũa phỏng đoán.




      thể nào? Gần đây đề án đều tiến hành theo kế hoạch của ta, nghe có vấn đề gì lớn!”




      Ôn Trí Hào thào tự . “Vẫn bị những lão hồ ly bất mãn kia xếp đặt?”




      Tuy rằng mọi người đều biết Phương Bách Hâm có kinh nghiệm làm việc ở Mỹ, nhưng vẫn bị số nhân viên kỳ cựu – nhất là người lúc trước cho rằng mình có thể ngồi vào ghế giám chế - có địch ý với , luôn tìm cơ hội gây khó dễ với giám chế trẻ hơn họ gần mười tuổi này, hưng phấn chờ mong thất bại, thậm chí còn hy vọng lần nghiên cứu phát triển trò chơi này được thị trường hoan nghênh, kể từ đó có thể kéo giám chế trẻ tuổi khỏi vị trí.




      Ôn Trí Hào cực kỳ thích lão hồ ly khiêu khích, đặc biệt ý tưởng vớ vẩn của họ. Có lẽ khi có khát khao mãnh liệt với quyền thế, biến họ thành như vậy? Mặc dù lúc trước ta cảm thấy lão hồ ly có vài điểm thích hợp làm giám chế, nhưng qua thời gian dài quan sát, ta khỏi buồn cười vì ý nghĩ đó, đồng thời càng bội phục chủ tịch nhà minh xét – chọn trong số những người được đề cử làm giám chế, huỷ toàn bộ phiếu.




      “Tuổi còn trẻ làm giám chế cũng khó.” Ôn Trì Hào than thở. “Mới đầu cho rằng lời đồn về Phương Bách Hâm chỉ là phóng đại, nhưng tại cảm thấy bội phục ta từ tận đáy lòng.”




      Nghe Ôn Trí Hào vậy, tinh thần Chiêm Chỉ Tĩnh cũng hứng lên.




      “Ngoài việc giám chế Phương nắm chắc tiến độ trò chơi, độ tỉ mỉ của nội dung đều hết sức thông suốt, có chuyện lo cái này mất cái kia, giống như soi mói, nhưng lại làm người ta cảm thấy hợp lý. Ngoài những điều này, bội phục ta hơn là, lúc trước ta chỉ dùng hai tuần hiểu khả năng của nhân viên, sau đó dựa vào khả năng của mỗi người mà đặt ra cầu, tuy rằng mọi người đều kêu khổ thấu trời, nhưng ngoài lão hồ ly, có nhiều người thấy khản năng sáng tạo của mình trong trò chơi khi đưa ra thị trường được hưởng ứng vui mừng thôi.” đến đây, Ôn Trí Hào thở hơi.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 7.2
      Edit: Khưu Uy Uy


      hiếm khi thấy tán thưởng người hết mình như vậy.” Mặt mày Chiêm Chỉ Tĩnh hớn hở. Nếu cuộc hội thoại này cho Phương Bách Hâm, có lẽ tâm trạng tốt hơn!




      “Vì có ai để tán thưởng.” Ôn Trí Hào nhún vai, thấy hai người đều no, liền dẫn đầu đứng lên, cầm khay đồ ăn của Chiêm Chỉ Tĩnh, giúp mang về bàn thu khay, sau đó hai người cùng nhau rời nhà ăn, về văn phòng nghỉ ngơi.




      Sắc mặt Phương Bách Hâm cực kỳ u ám, thậm chí ngày càng nghiêm trọng, vì tâm trạng tốt nên “tạo áp lực” đối với nhân viên, nhưng mọi người vẫn cố gắng, thầm đoán xem rốt cuộc giám chế có chuyện gì.




      Tình huống này đương nhiên cũng bị chủ tịch Chu Uy Tuấn biết, vì thế thừa dịp tan làm, khi Phương Bách Hâm bước ra khỏi văn phòng, kéo đến quán bar uống rượu, lúc sau mới chuyện với nhau.




      Nào biết Phương Bách Hâm đánh chết cũng , vào quán bar lập tức uống rượu giải sầu, hoàn toàn để ý tới Chu Uy Tuấn liên tục hỏi.




      “Rốt cuộc câu bị sao vậy?” Chu Uy Tuấn chịu nổi cướp tay ly rượu trong tay Phương Bách Hâm, tính luôn bình tĩnh cũng biến mất.




      Phương Bách Hâm lườm ta. “Cậu thấy tôi vui?”




      Chu Uy Tuấn xoa huyệt thái dương. Bình thường người bạn này của ta thẳng thắn nhiệt tình như tám tháng nghiêm chỉnh, nhưng nghĩ rằng khi tâm trạng thay đổi, khó đối phó như vậy, miệng chặt như miệng trai.




      “Tôi thấy rồi, nhưng cậu có thể nguyên nhân ?”




      “Cậu lo nhân viên công ty bị tôi chọc tức mà bỏ chạy? Yên tâm, tôi công ty bất phân.” Phương Bách Hâm bĩu môi.




      Chu Uy Tuấn nhướng mày. “Cậu cho rằng tôi vì công ty? Tôi đặt lợi ích trước cậu? Phương Bách Hâm, cậu còn nữa, tôi cam đoan tôi đánh cậu.”




      Phương Bách Hâm nhìn bạn thân từ thời trung học, phút qua , mới . “Xin lỗi, tôi cố ý.”




      “Rốt cuộc cậu làm sao? Tất cả ánh mắt trời trước kia của cậu bị mây đen che hết rồi.”




      “Tôi muốn .” Phương Bách Hâm vuốt tóc, cảm thấy cực kỳ phiền chán. hiểu mấy ngày nay tâm trạng mình rất tồi tệ, trong công việc những kỹ sư thảo luận với đều nớm nớp lo sợ, giống trước kai có thể thoả luận về ý tưởng của mình, về sinh hoạt cá nhân…….




      Phương Bách Hâm lau mặt, càng chán chường hơn.




      em, đành phải chờ cậu khôi phục.” Nhìn bộ dáng tối tăm của Phương Bách Hâm, Chu Uy Tuấn cũng hỏi nhiều, trong lòng cho rằng liên quan đến phụ nữ, dù sao có thể làm đàn ông cảm thấy buồn rầu, phụ nữ hẳn chiếm tỉ lệ rất lớn.




      Bời vì uống rượu, cho nên Phương Bách Hâm được Chu Uy Tuấn đưa về nhà, lúc về, là rạng sáng.




      xoa cổ, đến phòng khách, lúc phát sofa có bóng người cùng với chút ánh sáng của đèn vàng bàn, lòng khỏi mềm mại hơn.




      Xem ra chờ về nhà nên mới ngủ……




      Phương Bách Hâm tham lam dùng ánh mắt cắn nuốt người cuộn mình, đến lúc Chiêm Chỉ Tĩnh lẩm bẩm, xoa mắt nhìn thấy , mới buộc mình thu hồi mềm mại.




      cảm thấy đau khổ trong lòng vì để chờ, nhưng đủ để giảm bớt hành động của .




      về rồi?” Chiêm Chỉ Tĩnh chưa tỉnh ngủ cười với .




      “Em muốn ngủ về nhà ngủ tiếp.” Giọng Phương Bách Hâm lạnh lùng, kiềm chế hai tay muốn ôm vào lòng, muốn chúng nó đừng hành động thiếu suy nghĩ.




      Chiêm Chỉ Tĩnh gãi đầu, mơ mang đứng lên khỏi sofa, theo thói quen lên tầng hai.




      Phương Bách Hâm bắt lấy tay , ngăn di động.




      “Về nhà em ngủ.” dùng lực làm đau kéo ra cửa, luôn tự nhủ, lần này tuyệt đối muốn cảm nhận ràng “ tức giận”, lại vẫn kiên quyết thô lỗ đuổi ra ngoài, mà đỡ giày, lại đưa về nhà, nhìn nằm lên giường, đắp chăn xong mới .




      Đến khi Phương Bách Hâm , Chiêm Chỉ Tĩnh nằm ở giường, cũng buồn ngủ nữa.




      Mắt nhắm chặt, đầu lại suy nghĩ lung tung – gầy đây hành động của Phương Bách Hâm kỳ lạ, trước kia tuyệt đối dễ dàng để , mà quấn lấy , đến khi hai người hết sức mới thôi, rốt cuộc làm sao vậy? Hỏi , cũng trả lời chính xác…….




      Chiêm Chỉ Tĩnh càng nghĩ càng hiểu, cảm thấy ổ chăn thoải mái trước kia bây giờ lại như nằm thảm kim, làm khó chịu.




      Qua nửa giờ, rốt cuộc chịu được nhảy xuống giường, nắm chìa khoá dự phòng nhà Phương Bách Hâm, quyết định đến nhà tìm hiểu.




      Chiêm Chỉ Tĩnh tiến vào phòng khách sáng đèn, lập tức thấy Phương Bách Hâm tựa đầu lên sofa, mắt đắp cái khăn lông.




      “Bách Hâm, thoải mái sao?” lên phía trước, lo lắng nhìn .




      Phương Bách Hâm cầm khăn lông, kinh ngạc nhìn . “Sao em lại tới đây?”




      Chiêm Chỉ Tĩnh sờ trán . May quá, nóng.




      “Có chút lo lắng nên qua….. Bách Hâm, dạo này rất kỳ lạ, có phải công ty xảy ra chuyện gì ? bị áp lực quá lớn?”




      Tuy rằng biết tại thích hợp để thảo luận nhưng Chiêm Chỉ Tĩnh nhịn được.




      Phương Bách Hâm kinh ngạc vì câu hỏi của , khỏi trừng to mắt. Chẳng lẽ này nghĩ lãnh đạm vì công việc?




      “Em nghĩ vì công việc?” Rốt cuộc có tự giác ? Người chọc tức phải ai khác, mà là chính !




      phải sao?”




      “Em biết nguyên nhân kỳ lạ?”




      Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu, Phương Bách Hâm nâng tay xoa mi tâm, hiểu nên làm gì bây giờ, rốt cuộc cũng hiểu mấy ngày nay mình lãnh đạm là uổng công.




      hít sâu, quyết định việc, bằng chỉ sợ này vĩnh viễn biết là người khởi xướng.




      “Em biết mình hay đụng chạm cùng người khác phái?” Những lời này của Phương Bách Hâm đề cập cùng dưới năm lần, đều cực kỳ uyển chuyển nhắc nhở , muốn để ý chuyện này, mà hôm nay quyết định chuyện này.




      Chiêm Chỉ Tĩnh nhăn mày. “Có sao?’




      “Hô, qua em để Tiểu Long khoác tay lên vai 10 phút.” Nghĩ đến tình cảnh đó, ánh mắt Phương Bách Hâm u. phải keo kiệt hay so đo, nhưng là người đàn ông tuyệt đối rộng lượng đến mức để người đàn ông khác “nhúng chàm” người phụ nữ của mình.




      Nếu quá có thể chịu được, nhưng tình huống của Chiêm Chỉ Tĩnh, bình thường, rất quá đáng, hơn nữa ám chỉ thế nào cũng hiệu quả!




      “Có chuyện này?” có ấn tượng.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 7.3
      Edit: Khưu Uy Uy


      “Hôm kia cũng vậy, em tuỳ ý để Hào xoa bóp vai.” Giọng Phương Bách Hâm cứng ngắc, nghĩ đến hình ảnh đó, cơ bắp bắt đầu căng cứng.




      May lúc đó chịu được, đánh cái lên mặt Ôn Trí Hào.




      “Trước kia ở trường bọn em đều như vậy!” Khả năng mát xa của Ôn Trí Hào ai cũng biết, tuy ta thường xuyên làm nhưng thấy có người đau cổ, vẫn giúp người ta mát xa.




      “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Phương Bách Hâm nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ lo lắng có nên đặt người nào đó lên đùi, đánh mạnh lên cái mông đáng của , để giảm bớt tức giận.




      “Có gì khác nhau sao? Em cũng thường để mát xa.” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày, hiểu sao tức giận như vậy.




      “Em có quan hệ gì với , có quan hệ gì với ta? từng nhắc nhở em, muốn em để ý hành động giữa nam nữ, đừng để họ sỗ sàng.” Rốt cuộc Phương Bách Hâm nhịn được, bỗng dưng đứng lên, lại lại trong phòng khách rộng lớn. Nếu tiếp tục ngồi sofa, vô tình động tay động chân để phát tiết, chỉ sợ đặt người nào đó đùi đánh vài cái.




      “Mọi người đều là em, làm gì có sỗ sàng?’ Chiêm Chỉ Tĩnh vẫn hiểu. Nếu nhóm bạn của ở nơi này, khẳng định bị làm tức điên, trước tiên kéo đánh nhau rồi mới chuyện.




      Phương Bách Hâm nghe vậy, thần kinh thiếu chút nữa nổ tung. em? người em tốt!




      và Ôn Trí Hào….. hoặc người khác…. Đều là ‘ em’?” Phương Bách Hâm phiền chán hỏi, lại thấy Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu. “Em coi là ‘ em’?”




      Thấy Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu, Phương Bách Hâm nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cơn giận, ngực phập phồng kịch liệt.




      “Cho nên hai tuần trước, em mới với Ôn Trí Hào em có bạn trai, sau đó thứ bảy buổi hẹn gặp mặt?” gầm . “Rốt cuộc em có biết thân phận của mình ?”




      Phương Bách Hâm ác liệt ép hỏi, cũng chọc giận Chiêm Chỉ Tĩnh.




      Cái gì chứ! Rốt cuộc làm sai cái gì, phải thừa nhận ép hỏi như vậy? hối hận vì mình vừa rồi ngây ngốc chờ về, muốn tâm với , sau khi bị đưa về nhà, lại lo lắng chạy tới tìm .




      cản thấy mình quá quan tâm lại lo lắng, quá ngu ngốc!




      đặt em trong lòng, nhưng em lại coi là ‘ em’? Vậy sao em thừa nhận chỉ là đối tượng làm tình đáng giá?” Phương Bách Hâm nắm chặt vai Chiêm Chỉ Tĩnh.




      Chiêm Chỉ Tĩnh đập cái tay đặt vai mình, cũng rống to: “Em nghĩ như vậy, sao lại mình như thế?”




      phải sao? Dù sao em cũng coi em, mà em nào cũng có thể ăn đậu hũ của em, chẳng qua cấp bậc của cao hơn họ ít thôi!”




      đừng nghĩ xấu về họ!” Nghe Phương Bách Hâm như thế, Chiêm Chỉ Tĩnh càng cãi lại thay bạn bè.




      “Đúng, họ xấu, mới xấu! xấu xa ăn sạch em, còn đặt em trong lòng – biết em thích ăn cà rốt, cho nên làm cà rốt cho em! Em có biết bạn bè bình thường làm như vậy?”




      “Sao mình tủi thân thế, em cũng xin đặt em trong lòng! Huống chi em có quyền gì quản em ở cùng người đàn ông khác? là gì của em?” Chiêm Chỉ Tĩnh suy nghĩ.




      Lời khỏi miệng, phòng khách lập tức yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc của Phương Bách Hâm, im lặng bao phủ hai người.




      Qua lúc lâu, Phương Bách Hâm đưa tây vò tóc, lại lau mặt, bóng lưng cường tráng mà bây giờ thoạt nhìn giống con người bé liều lĩnh xông vào thế giới mới, đơn và bất lực dệt thành chiếc lưỡi dày, bao vây trong đó.




      “Xem ra tự hiểu, nên luôn dát vàng lên người, coi mình là bạn trai em.” tuyệt vọng.




      Ánh mắt tối đen nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, khàn khàn : “Lúc trước vừa gặp , xem ra bị em coi như giẻ rách…. mệt rồi, mời Chiêm tiểu thư về cho.”




      đến cửa nhà, mở cửa.




      Chiêm Chỉ Tĩnh mím môi, tính cách ngang ngạnh chịu khuất phục bước ra ngoài, chân trái vừa mới bước khỏi nhà Phương Bách Hâm, cửa nhà lập tức đóng lại.




      Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn chằm chằm cánh cửa lạnh như băng, ánh mắt đau đớn thôi.




      Gì thế –




      Trong lòng bướng bỉnh hừ tiếng, mở cửa nhà mình, ngã lên chiếc giường có độ ấm.




      Chuyện gì vậy? Sao lại uỷ khuất, như mọi lỗi lầm đều do ?




      tuyệt đối làm tình cùng em, cho nên coi em, nên cười thầm……




      Huống chi nhắc nhở khi nào, muốn được để người ta tuỳ tiện sỗ sàng?




      Được rồi, vừa rồi đúng, nên suy nghĩ, nhưng……. nhưng……..




      Chiêm Chỉ Tĩnh uất ức hít mũi, suy nghĩ lung tung.




      nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau, vừa gặp , nhưng sau đó lại hỏi “Em cảm thấy sao” làm cho rằng đùa!




      Đáng ghét! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét--




      ~ Hết chương 7 ~

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 8.1


      Editor: Khưu Uy Uy




      Có đôi khi, bình thường ở cùng nhau rất dễ dàng, nhưng khi nổi giận, lại dễ, Phương Bách Hâm và Chiêm Chỉ Tĩnh chính là ví dụ ràng.




      Sau buổi tối hai người cãi nhau, trừ phi cần thiết, Chiêm Chỉ Tĩnh và Phương Bách Hâm chủ động chuyện với nhau, cho dù gặp ở xã khu, họ cũng coi nhau như người xa lạ, thậm chí ngay cả cái gật đầu chào hỏi lịch cũng có.




      Kỳ Phương Bách Hâm cũng vì lần cãi nhau đó mà xoá bỏ Chiêm Chỉ Tĩnh khỏi trái tim mình, qua hai ngày, tức giận của tan thành mây khói, chỉ còn lại lý trí, nhân tiện bắt đầu nghĩ kế hoạch tiếp theo.




      sớm chọn Chiêm Chỉ Tĩnh, hoặc có thể , coi là bạn đời tương lai rồi!




      rất , khuôn mặt son phấn của , tính cách cởi mở hoạt bát của , nghiêm túc trong công việc của , bộ dáng giữ gìn hình tượng, vỗ tay cười to của . có thể thảo luận tình trạng của vận động viên với , có thể chơi chọi trâu với , có thể sóng vai chạy cùng , có thể bơi cùng ……….




      Dù là tâm lý hay sinh lý, đều có thể nhận được thoả mãn rất lớn từ .




      Trong mắt người khác, cái này gọi là “hạnh phúc” phải ? Có người bạn đời ăn ý cả thân thể lẫn tinh thần là ước mơ của mỗi người.




      Nhưng…… hiểu ý nghĩ của kia! Chẳng lẽ coi là “ em”? Chẳng lẽ mấy ngày ở cùng nhau, hoàn toàn có cảm giác hạnh phúc “Tôi ”?




      Vì thế, quyết định “lạnh lùng”, quan quát phản ứng của kia, sau đo suy nghxi kế hoạch tiếp theo. Mặc kệ thế nào, tuyệt đối dễ dàng buông tay!




      Ngay lúc Phương Bách Hâm lập kế hoạch, Chiêm Chỉ Tĩnh lại giống như mất lục phủ ngũ tạng, tinh thần phấn chấn vốn có biến mất, cả ngày đầy tâm , ba bữa cơm có khẩu vị, ăn đến nửa.




      Nhân viên của bộ phận “Thống trị giang hồ” rất lo lắng, nhất là những nhân viên trung niên coi Chiêm Chỉ Tĩnh như con nhà mình, càng nóng lòng như lửa đốt. vốn cho rằng qua tháng, có thể nghe tiếng cười sảng khoái giữ hình tượng của Chiêm Chỉ Tĩnh lần nữa, lại nghĩ rằng tình huống này ngoài dự tính của họ.




      Kết quả là, nhân viên bộ phận “Thống trị giang hồ” lập tức sử dụng tài nghệ, chỉ vì làm cho Chiêm Chỉ Tĩnh khôi phục cởi mở vốn có, nhưng hiệu quả cực kỳ có hạn.




      Chủ nhật sau ba tuần Chiêm Chỉ Tĩnh và Phương Bách Hâm cãi nhau, chưa đến định kỳ bốn người bạn hẹn nhau, tụ tập nhà Chiêm Chỉ Tĩnh, nguyên nhân là Lý Tinh Ngải tìm Chiêm Chỉ Tĩnh lấy đồ, phát có vấn đề, vì thế lập tức gọi điện cho hai người khác, muốn họ đến nhà Chiêm Chỉ Tĩnh tập hợp.




      “Cậu đừng với mọi người cậu là bạn mình.” Nghe xong, Tôn Mai PHượng uống ngụm nước lạnh lạnh nhạt . tuyệt đối chấp nhận ngu ngốc tới cực điểm này là bạn mình!




      Lý Tinh Ngải nhìn Tôn Mai Phương bên trái, lại nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh bên phải, thông minh quyết định lời nào, chỉ nhìn Triệu Linh Lan luôn mềm lòng lại đẩy Tôn Mai Phượng, muốn ấy đừng vậy.




      “Chỉ Tĩnh, có phải gần đây ăn cơm đàng hoàng?” Triệu Linh Lan nhéo tay Chiêm Chỉ Tĩnh, đau lòng phát gầy hơn.




      “Ừ, biết gần đây làm sao, muốn ăn.” Chiêm Chỉ Tĩnh thừa nhận.




      “Tại sao có thể như vậy?” Triệu Linh Lan cắn môi. “Hôm nay cậu có ăn sáng ?”




      Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu.




      “Mình nấu cháo cho cậu ăn, được ?” Triệu Linh Lan lo lắng hỏi, cũng chờ Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu, tự động tới phòng bếp, quyết định trổ tài, lấp đầy bụng bạn tốt.




      “Chỉ Tĩnh, chẳng lễ cậu có rằng cậu và Phương Bách Hâm nhau sao?” Sau lúc lâu, Lý Tinh Ngải mở miệng.




      “Mình biết.” Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu, mơ hồ trả lời. “Mình luôn coi Bách Hâm là bạn bè. Huống chi mình và Bách Hâm ở cùng, hoàn toàn giống nahu!”




      giống ?” Lý Tính Ngải cắn sợi mực hỏi.




      “Các cậu nhớ à?” Tầm mắt Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn xuyên qua bạn tốt. “Các cậu còn nhớ tình hình lúc mình ở cùng Lâm Vĩ Ích ?”




      Lâm Vĩ Ích là bạn trai thứ ba của .




      “Đương nhiên.” Lý Tinh Ngải gật đầu. “Cuộc tình ngắn ngủi đến ba tháng đó liên quan gì đến tình huống tại của cậu?”




      Chẳng lẽ giống phim thần tượng máu chó, vì liên quan đến Lâm Vĩ Ích, cho nên thể thích Phương Bách Hâm?




      “Mình cảm thấy, Lâm Vĩ Ích coi mình là bạn , nhưng cuộc tình đó làm mình có áp lực lớn.”




      “Vì ta cầu cậu vài điều?” Lý Tinh Ngải giật giật lông mi.




      Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu. “Khi ra ngoài hẹn hò, ta hi vọng mình trang điểm, nếu làm theo ý ta, ta hờn dỗi. Ngoài điều này, đương nhiên ta còn có những cầu khác, phải thay đổi kiểu tóc, mình nên học cách trang điểm.”




      đến đây, Chiêm Chỉ Tĩnh đột nhiên dừng lại, mà Lý Tinh Ngải và Tôn Mai Phượng biết tuyệt đối còn có ý muốn , vì vậy kiên nhẫn đợi. Quả nhiên, Chiêm Chỉ Tĩnh lại mở miệng.




      “Nhưng ở cùng Bách Hâm, mình có thể yên tâm làm chính mình, giống như cảm giác lúc trước mình ở cùng A Đức, A Vinh.”




      “Mội khi như vậy, sao lúc trước cậu có thể A Đức, A Vinh, bây giờ lại thừa nhận cậu có quan hệ với Phương Bách Hâm?” Lý Tinh Ngải hiểu. có cảm giác giống nhau, sao lúc ấy có thể thừa nhận, bây giờ lại ?




      “Vì tại mình hiểu cảm giác ‘được thích’ như thế nào, mà ‘ nhau’ là thế nào.”




      “A, cậu cảm thấy ‘ nhau’ là gì?” Lý Tinh Ngải tò mò hỏi.




      “Tự tạo phiền phức cho bản thẩn, hơn nữa làm cho người ta hít thở thông.” Chiêm Chỉ Tĩnh chỉ phí ¼ giây suy xét, lập tức trả lời.




      cực đoan. Cậu thể vì liên quan đến Lâm Vĩ Ích, coi đương kinh khủng như vậy!” Lý Tinh Ngải lắc đầu.




      “Là vậy sao?” Chiêm Chỉ Tĩnh lẩm bẩm. “Mình cảm thấy nahu vốn như vậy, mấy cậu phải cũng thế sao? Bị đống cầu làm mình vừa chán ghét vừa phiền phức.” Lúc trước hẹn hò với người đàn ông nào phải đều bị đối phương cầu đống thứ? Lý Tinh Ngải cũng thế.




      “Đó là khó tránh khỏi. Dù sao hai người ở cùng nhau, vô luận là tính cách hay bối cảnh gia đình đều khác nhau, ở cùng nahu khó tránh khỏi điều ‘ vừa mắt’, đương nhiên hy vọng đối phương thay đổi.”




      “Nhưng mình và Phương Bách Hâm có vấn đề đó, mình biết ấy cần thay đổi điều gì, mà ấy cũng cầu mình thay đổi. Dựa vào điểm ấy, trái ngược với ‘luận điểm nhau’”.




      “Vậy vì sao cậu đồng ý phát sinh quan hệ với Phương Bách Hâm?” Tôn Mai Phương từ nãy đến giờ gì đột nhiên mở miệng.




      “Vì công việc.”




      “Cho dù vì công việc, lần là đủ rồi, nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác phát sinh quan hệ thân mật với ta.” tin Chiêm Chỉ Tĩnh vì “nếm thử” mà làm chuyện đó. Nhưng chắc chắc vô duyên vô cớ tiếp tục. “Hay cậu muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, cho nên mới coi ta là bạn giường?”




      phải!” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày. “Minh chỉ thích cảm giác ở cùng ấy, còn về việc phát sinh quan hệ lần nữa….. biết vì sao, tự nhiên xảy ra.”




      Mới đầu đơn thuần muốn biết “làm tình” thế nào nên mới tìm Phương Bách Hâm, còn chuyện phát sinh quan hệ lần nữa, chính cũng kiềm chế được. Cơ thể muốn tiếp xúc với Phương Bách Hâm, trong lòng cũng hưởng thụ thân mật lúc đó, đây là chuyện chưa từng xảy ra khi ở cùng người khác.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 8.2
      Edti: Khưu Uy Uy


      “Hưởng thụ cảm giác ở cùng ta, hơn nữa có thể tự nhiên làm chuyện đó, này nếu phải , là gì?” Tôn Mai Phượng nhếch môi, vừa muốn cười vừa muốn cười. Mặc dù có người tình dục và tình có thể tách nahu, nhưng với tình huống của Chiêm Chỉ Tĩnh, hoàn toàn phải. “Thừa nhận ! Cậu ta rồi.”




      Chiêm Chỉ Tĩnh sửng sốt, sau lcus lâu lập tức lắc đầu. “Mình có.”




      Lý Tinh Ngải đặt tay lên trán, cảm thấy mệt mỏi. Sao Chiêm Chỉ Tĩnh kiễn nhẫn phủ định như vậy?




      Đúng lúc này, Triệu Linh Lan bưng bát cháo rau nóng hổi đứng trước mặt mọi người, đặt bát trước mặt Chiêm Chỉ Tĩnh.




      “Chỉ Tĩnh, nếu Phương Bách hâm với cậu ta thích người khác, cậu có thể giống trước kia, vui vẻ do dự chúc phúc ta ?” Triệu Linh Lan ôn nhu hỏi, “Hoặc là, cậu thấy ta làm chuyện đó với người khác, cậu có thể giống lúc trước đối mặt với Lâm Vĩ Ích, nhún vai, thèm quan tâm ?”




      Chiêm Chỉ Tĩnh mím môi, trả lời được.




      Nhất ngữ thành sấm! *




      “Sấm” là lời tiên đoán mang ý “hung”, lành. Cả câu nghĩa như “mồm quạ đen, mở miệng điều tốt”.




      Có câu “Cơm có thể ăn bậy, thể bậy”, Triệu Linh Lan bậy, nhưng lại cắn môi, áy náy nhìn hai mắt đỏ bừng của Chiêm Chỉ Tĩnh. Trong lòng thầm mắng mình sao nghĩ trước rồi .




      Triệu Linh Lan chỉ muốn Chiêm Chỉ Tĩnh thử đối mắt với tình huống chia tay, để Chiêm Chỉ Tĩnh suy xét nếu Phương Bách Hâm làm tình với người khác, có thể chấp nhận hay , tiếp đó để có thể hiểu, nhưng hy vọng chuyện đó xảy ra!




      Khi Chiêm Chỉ Tĩnh tìm (TLL), hai mắt đỏ hồng, chắc ở nahf khóc rất lâu, nhưng mà lúc đối mặt với , cũng rơi nửa giọt nước mắt, chỉ căng thẳng, lại chuyện đó lần cách đứt quãng –




      Sau khi Chiêm Chỉ Tĩnh chuyện với bạn xong, còn nghxi tới nghĩ lui câu trả lời của vấn đề - nếu Phương Bách Hâm làm tình với những khác, có thể vỗ tay chúc mừng ?




      Nếu trước kia, nhất định trả lời cách ràng, nhưng lần này lại luôn do dự.




      ở cùng Phương Bách Hâm vô cùng vui vẻ, họ có sở thích giống nahu, hứng thú giống nhau, thích mỗi phút ở cạnh , cho dù trổ tài trong phòng bếp, chỉ ngồi bên nhìn bận rộn, cậu được câu chuyện với , cũng thấy vô cùng sung sướng.




      biết như vậy có phải chứng tỏ thích – nhưng cũng thích cảm giác ở cùng A Đức, A Vinh!




      Aiz, lâu chuyện với Phương Bách Hâm! Lúc trước ở bộ phận “Trăm hoa đua nở”, ít nhất còn có thể tiếp xúc với phương diện công việc, nhưng tại còn cơ hội đó…….. Cho dù thình lình gặp, vừa nghĩ đến chuyện họ cãi nhau, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phương Bách Hâm, lá gan của như quả tùng ngâm nước, tất cả đều co lại.




      Chiêm Chỉ Tĩnh ôm gối đầu, lăn qua lăn lại giường, biết ảo não lần thứ mấy ngày hôm đó xúc động, khiến quan hệ giữa họ bây giờ chuyển biến xấu.




      “A---” chốn mặt vào gối thở dài, kêu xong rồi, lại xụi lơ trong chăn bông, bắt đầu nhớ đến cảm giác ở cùng Phương Bách Hâm, sau đó thời gian chậm chạp trôi qua, dần dần buồn ngủ.




      Ư…. Giường lạnh quá, ngủ thế này sao ấm được? Nếu Phương Bách Hâm ở đây tốt rồi….. Phương Bách Hâm mông lung suy nghĩ.




      Có lẽ nên cố gắng lấy dũng khí xin lỗi , muốn tình hình xấu …. Nếu….. Nếu với Phương Bách Hâm, hình như hơi để ý , biết có đồng ý chấp nhận ?




      Nếu muốn tha thứ cho làm sao bây giờ…… A, quan tâm nhiều như vậy, dù sao lấy lại chìa khoá dự phòng đưa cho co, chứng tỏ còn chờ đợi ?




      Ừm……. Sáng mai phải tìm ! muốn hai người tiếp tục làm “người xa lạ”! Sau khi dự tính xong, rốt cuộc cũng tiến vào mộng đẹp.




      tháng qua, đây là lần đầu tiên ngủ an ổn nhất.




      Nhưng qua ngày mới vào nhà Phương Bách Hâm, quyết định xin lỗi , sau khi bước vào phòng ngủ, thấy giường trẻ tuổi xa lạ mặc quần áo chỉnh tề, chiếm lấy chỗ bên phải chiếc giường – vị trí của , hai tay ôm chặt chiếc gối to chuyên dùng của , mà trong phòng tắm truyến ra tiếng nước chảy………




      Tình cảnh này, chính là tình cảnh xảy ra buổi sáng lúc trước ở cùng Phương Bách Hâm – sau khi ra khỏi phòng tắm, lau khô người rồi cướp cái gối ôm trong lòng , dùng nụ hôn cuồng nhiệt gọi tỉnh, thân mật muốn đừng ngủ nướng…….




      Thân thể Chiêm Chỉ Tĩnh lắc lư, nghe thấy giường lẩm bẩm, lập tức giống động vật hoảng sợ, hoang mang chọn cách chạy trốn —




      Triệu Linh Lan hồi tưởng tình hình Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn thấy trong đầu, nhưng mà biết mình giống Tôn Mai Phượng, có thể đoán đúng việc, cũng giống Lý Tinh Nagir, có thể an ủi người khác, đành phải im lặng ở cùng Chiêm Chỉ Tĩnh như mất hồn.




      Hôm qua Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn thấy cảnh làm khổ sở, nhẫn nại cả ngày, đến hôm nay mới xin công ty nghỉ.




      Aiz! Chiêm Chỉ Tĩnh rất thích công việc của mình, trừ phi có chuyện quan trọng, nếu tuỳ tiện xin nghỉ, (TLL) biết, mỗi lần đến cuối năm, số ngày được nghỉ của Chiêm Chỉ Tĩnh vẫn còn 2/3, nhưng lần này lại xin lúc ba ngày……..




      “Chỉ Tĩnh, mình cho cậu dựa vai…..” lúc sau, Triệu Linh Lan mới lầm bầm.




      Chiêm Chỉ Tĩnh lấy lại tinh thần, tươi cười với Triệu Linh Lan, ôm ấy cái. “Cảm ơn cậu, Linh Lan.”




      “Chỉ Tĩnh, xin lỗi, đều do mình hỏi vớ vẩn.” Đều do chuyện lung tung.




      “Cậu đừng nghĩ nhiều.” Chiêm Chỉ Tĩnh nâng tay xoa đầu Triệu Linh Lan, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn chăm chằm động tác mới thực nửa lại sững sờ.




      Phương Bách Hâm cũng thích xoa đầu , luôn muốn mái tóc ngắn của lộn xộn mới bằng lòng dừng tay……. Thói quen của lây cho ! Aiz……..




      “Linh Lan, mình muốn về Nam Đầu nghỉ ngơi vài ngày.” Sau lát, Chiêm Chỉ Tĩnh yếu ớt .




      “Mình về cùng cậu.” Triệu Linh Lan hề suy nghĩ nagy.




      Chiêm Chỉ Tĩnh nhướng mày. “Ông chủ của cậu để cậu ?”




      “Cho dù ta muốn, mình cũng với cậu. Ở nơi này lâu, rất nhớ rừng trúc Nam Đầu đấy!” Triệu Linh Lan bĩu môi.




      Quả , đến Đài Bắc học hành, có ý định về Nam Đầu, dù sao nơi đó cũng có người hay vật làm lưu luyến, nhưng lần này để Chiêm Chỉ Tĩnh mình trở về, rất lo lắng.




      “Vậy…… chúng ta lập tức xuất phát, có thể chứ?” Chiêm Chỉ Tĩnh muốn về nhà sớm chút, đột nhiên rất nhớ quê hương, hơn nữa, phải suy nghĩ lại kỹ.




      Triệu Linh Lan vội vàng gật đầu. “Mình lấy túi xách, chờ mình 10 phút.”




      sao, cậu cứ từ từ.” Chiêm Chỉ Tĩnh lấy điện thoại ra, gọi cho Tôn Mai Phương tham gia nghiên cứu và Lý Tinh Ngải, họ cùng có ý nghxi với , đợi đến khi họ “giải quyết” xong chuyện, lập tức về Nam Đầu “thăm người thân”, muốn ngoan ngoãn chờ.




      Họ đều hỏi vì sao đột nhiên Chiêm Chỉ Tĩnh muốn về Nam Đầu, lại nghe xin nghỉ phép, hề suy nghĩ họ cũng muốn về Nam Đầu.




      Hai người đó nghĩ gì, chẳng lẽ biết? Chiêm Chỉ Tĩnh cười khổi, từ đáy lòng cảm thấy ấm áp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :