1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo bối trì độn của giám chế - Cổ Nhuận (H) (Hoàn - 10c - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 3.3
      Edit: Khưu Uy Uy


      Đầu ngón tay cào múi thịt nho , kích thích đài hoa phồng lên.




      “Bảo bối, nơi này của em quá tuyệt vời! Nó kiều diễm xinh đẹp như vậy!” Ngón tay xoay vòng ở cánh hoa, chọc Chiêm Chỉ Tĩnh liên tục run rẩy cùng rên rỉ.




      “Để thử xem nơi này có phải chỗ dâm thuỷ tiết ra……” nắm chặt viên thịt , xoa bóp.




      Hoa huyệt của lại co rút, ngửa đầu thét lớn.




      “Chậc chậc chậc…. Em cũng nhiều nước , tay bị em làm ướt rồi!” Xuân thuỷ chảy xuống, tạo thành vũng nước trong lòng bàn tay .




      Phương Bách Hâm giơ tay lên, bôi hết chất lỏng nhớp nháp trong suốt lên cơ thể phiếm hồng của , sau đó dùng ngón tay nhàng miêu tả cửa vào hoa huyệt đáng ướt sáng mê người, tay khác cũng xuống, chà xát hai múi thịt phía trước, bao lâu khiến cầu xin tha thứ.




      “Ưm a…… Bỏ tay ra…… Em rất ngứa…. Đừng………” lắc eo, cố gắng muốn thoát khỏi người đàn ông này tà ác đừa bỡn, nhưng vô ích. “Hâm…. Đừng……. Đừng xoa nữa…… Người ta, người ta nhận thua…..”




      Phương Bách Hâm nghe cầu xin tha thứ, ngược lại hề dừng lại, thậm chí còn đâm ngón trỏ vào hoa huyệt nóng ẩm chặt chẽ của .




      “Chúng ta thi đấu, vì sao em lại nhận thua?” rút ngón trỏ, lại nhét vào, cảm nhận được vách thịt bên trong cắn chặt ngón tay, hưng phấn mà ngậm cắn dị vật xâm nhập. “Sao em chặt như vậy, ẩm ướt như vậy hả……. Thấy ngứa sao?”




      Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu, hai tay nắm chặt ga trỉa giường, lại bị Phương Bách Hâm loi kéo gò đất mềm mại, muốn âu yếm chính mình.




      “Còn ngứa…… vậy động ……” Vừa rồi động tác của làm cơn ngứa trong cơ thể giảm bớt nửa, vì thế theo bản năng muốn làm mình thoải mái, mấp máy môi, cầu. “Đúng…….. vậy thoải mái……”




      “Như vậy rất thoải mái à?” Giọng Phương Bách Hâm trầm hơn, nhìn trước mắt kìm lòng được dùng tay nhào nặn cặp vú, đầu vú cao nhọn trong tay trông quyến rũ, tốc độ ngón tay ra vào càng nhanh hơn.




      “Ưm……. Thoải mái….” Tay giữ được bộ ngực của mình, nhiều lần làm cặp vú mềm mại tuột khỏi tay.




      “Như này sao?” Phương Bách Hâm như hét lên, lại đưa ngón giữa vào, làm hai ngón tay bị hoa động cắn nuốt.




      “A, tuyệt quá…. Hâm, em còn muốn….” Bị đùa giỡn ý loạn tình mê, Chiêm Chỉ Tĩnh lâng lâng như mây.




      tham lam!” Phương Bách Hâm , nhét ngón tay thứ ba vào, ba ngón tay làm miệng hoa huyệt vốn xinh xắn lung linh bị kéo căng.




      Ba ngón tay điên cuồng đâm vào rút ra, xoay tròn, khi kéo căng làm Chiêm Chỉ Tĩnh rên khẽ, tiếng sau còn rên to hơn tiếng trước. lắc đầu, mông phối hợp với động tác của Phương Bách Hâm, nâng lên, hạ xuống, nâng lên, hạ xuống, đến vài phút, hai chân đột nhiên cứng ngắc, bụng co rút mãnh liệt.




      sắp đến cao trào rồi!




      Phương Bách Hâm biết vậy, lại tàn nhẫn dừng hành động, bỏ hai chân vai xuống, xuống giường, mặc kệ Chiêm Chỉ Tĩnh mình giường lớn khó chịu vặn vẹo.




      “Quay lại…. quay lại…..” Chiêm Chỉ Tĩnh từ đỉnh cao tình dục bị đẩy xuống đáy vực, mông lung tìm kiếm người đàn ông cực kỳ quá đáng, thân thể cuộn lại như con tôm, muốn làm trống rỗng trong cơ thể giảm bớt, nức nở khẩn cầu. “Đừng …. Đừng mà….. Người ta khó chịu…..”




      “Muốn ? Phương Bách Hâm vừa hỏi, vừa nhanh chóng cởi quần áo, kéo quần lót xuống, gậy thịt vừa nóng lại cứng bật ra, ngẩng cao giữa hai chân, thoạt nhìn rất dữ tợn.




      “Đúng…….”




      “Nếu vậy cầu xin , cầu xin chơi em! Cầu xin chà đạp em!” mở ngăn tủ bên giường, lấy cái bao cao su chuyên dùng, thuần thục xé vỏ, lấy ra, đeo vào.




      “Cầu ….. Cầu chơi em, chà đạp em…..” biết mình gì rồi, chỉ bức thiết hy vọng người đàn ông có thể làm giảm bớt trống rỗng trong cơ thể quay lại.




      “Em là đồ dâm đãng?” đến bên giường, nhìn run rẩy ngừng.




      “Em là……. Em là đồ dâm đãng……” Tầm mắt của vừa đúng nam tính cương cứng của .




      “Cho nên chỉ cần muốn, là có thể thoả thích chà đạp em?”




      “Đúng, đúng vậy…….” nhìn gậy thịt nảy lên cái. “Tuỳ hết……..”




      “Được, nhớ kỹ những lời em vừa !” Sauk hi Phương Bách Hâm nghe thấy câu trả lời muốn, lập tức nhào lên cơ thể thơm tho, kéo lại gần, làm mặt ngửa ra sau, cái mông vểnh cao, đỡ lấy phân thân bị gân xanh che kín, nhất cổ tác khí* đâm vào trong hao huyệt đẫm nước!




      * Thành ngữ 一鼓作氣 (Nhất Cổ Tác Khí) bắt nguồn từ câu chuyện kể về thuật dụng binh của vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Cách dịch đúng nghĩa của thành ngữ này là “Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất”. Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.




      Hai người đồng thời rên rỉ.




      Ôi trời, chặt! Tuy rằng vừa rồi dùng ngón tay thăm dò nhưng nơi này của còn chặt hơn tưởng! Hơn nữa bên trong ẩm ướt cực nóng, cho dù cách bao cao su vẫn cảm nhận được rệt, làm gậy thịt thô to của to hơn.




      Nhưng trái ngược với sảng khoái của , Chiêm Chỉ Tĩnh hơi thống khổ. vặn vẹo mông, muốn vật to lớn trong hao huyệt ra, hoàn toàn khác hẳn cấp bách lúc nãy.




      ……. ra……. khó chịu…….” Hoa kính bị cự vật to lớn nhồi nhét, chưa bao giờ cảm thấy chướng bụng như vậy, khiến thấy sợ hãi. “Em sắp bị nổ tung rồi….. ra…… Em cần …..”




      căng thể muốn ngồi dậy, lại làm vách thịt co rút, chọc Phương Bách Hâm gầm .




      Lần này hoàn toàn ném lý trí ra sàu đầu, giữ chặt eo , bắt đầu đong đưa kịch liệt, lần lại lần đâm thủng , ngừng ma sát trong hoa huyệt.




      Dần dần, Chiêm Chỉ tĩnh đắm chìm trong tấn công của , sợ hãi lúc đầu chuyển thành hưng phấn, bắt đầu rên rỉ.




      “A….. thoải mái….. Hâm…….. rất lợi hại….”




      Phương Bách Hâm bắt lấy cặp vú nảy lên xuống của , phối hợp với cái mông di động, ngừng vân vê.




      “Cảm thấy thoải mái à? Ưm…… Bảo bối, tiểu huyệt của em chặt, cắn thích…..” chú ý mà dùng ngôn ngữ dâm tà, hơn nữa tiết tấu di động mông rất phong phú, khi đâm vào chỗ sâu nhất của , khi chà cửa huyệt.




      lượng lớn chất dịch trong suốt từ chỗ hai người kết hợp chảy xuống, làm hai người trơn ướt chịu nổi, thậm chí còn chảy Phương Bách Hâm, nhiễm ướt ga trải giường.




      “Bảo bối, có phải … rất lớn ? Có phải…. đâm em thoả mãn, no?” Khoái cảm giao hoan khiến Phương Bách Hâm thiếu chút nữa thể hoàn chỉnh câu.




      “Có…. lớn….. Nhanh hơn chút nữa……” quá tuyệt vời! làm rất dễ chịu, chút lại hcuts đưa lên đỉnh khoái cảm.




      Tiếng động kết hợp dâm dãng quang quân trong phòng ngủ rộng lớn, hai cơ thể như bị tình dục khống chế mà biến thành dã thú, vì thoả mãn nhu cầu sinh lý, ra sức cắn nuốt lẫn nhau.




      “Em tuyệt quá! Tiểu huyệt ẩm ướt mềm….. sắp bị em bóp chết rồi…..” Phương Bách Hâm hăng hái di động cái mông săn chắc, trán đầy mồ hôi, nam tính to lớn nóng bỏng ngừng rút ra cắm vào làm Chiêm Chỉ Tĩnh rên rỉ ngàng càng to.




      Điên cuồng ra vào như vậy biết bao lâu, khoái cảm tê dại dâng lên khiến tiểu huyệt Chiêm Chỉ Tĩnh nhanh chóng co rút mạnh, dồn ép tứ chi .




      “Em được…… Dừng, dừng lại…… A a….” Hai tay xoắn chặt ga giường, ngón chân cũng cuộn lại.




      vẫn chưa hưởng thụ xong….. Bảo bối, chờ chút……” Bàn tay to thả vặp vú mềm mại ra, mò xuống dưới tìm kiếm viên thịt , bắt đầu kích thích.




      “Đừng làm vậy….. đau tê…… Em sắp bị giết chết rồi…… A!” ngửa đầu kêu rên, sau khi nhìn cảnh vật như có muôn màu, thân thể run rẩy kịch liệt, lần đầu đến cao trào tình dục, thể nghiệm cảm giác mất hồn giao hoan nam nữ.




      Thân thể mềm mại mất hết sức lực, thỉnh thoảng run rẩy, cái miệng lúc nãy rên rỉ hé mở, nước bọt trong suốt chyar ra, làm ướt gối đầu, rốt cuộc mất hết sức thể gì.




      Phương Bách Hâm chỉ cảm thấy dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống đỉnh đầu nam tính của , tần suất vách thtij co rút càng dồn dập, mỗi lần co rút đều làm đến bên lề sụp đổ.




      Nâng mông lên, cơ thể đầy mồ hôi va chạm dữ dội hơn, như dã thú đói khát, để ý đến tình trạng cố dưới thân, liên tục cuồng bạo ra lệnh cắn nuốt chính mình.




      Di động đến vài lần, cũng lên cao trào, dùng sức đưa đỉnh vật to lớn hung ác vào chỗ sâu nhất của .




      “A a a a –” Bàn tay to nắm chắc cặp mông trước mắt, yết hầu phát ra tiếng gầm thoải mái, thứ vẩn đục được tích trữ lâu rốt cuộc phóng ra toàn bộ.




      Sau khi bắn xong, mới rút gậy thịt nóng rực hơi mềm khỏi cơ thể , cẩn thận tháo bao cao su, dùng giấy vệ sinh gọi lại, ném vào thùng rác bên cạnh.




      Sau đó kéo lại gần, thấy khuôn mặt nhắn của vẫn còn kích tình, khẽ cười vài tiếng, cúi đầu hôn môi , rồi kéo đùi ra, môi dán lên hoa tâm ướt sũng, dùng hết dịu dàng an ủi hoa huyệt đáng thương vẫn ngừng co rút, mút lấy chất lỏng ngọt ngấy đó.




      Cuối cùng, tắt đèn, cánh tay cứng rắn vây trong lòng, nhắm mắt hưởng thụ yên tĩnh ấm sau khi hoan ái…….




      ~ Hết chương 3 ~
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 4.1


      Editor: Khưu Uy Uy




      Giữa trưa, Phương Bách Hâm mình lên vườn hoa tầng thượng công ty, lấy điện thoại di động ra, ấn phím quay số nhanh, nghe tiếng tút tút kết nối, sau đó bị chuyển vào hộp thư thoại.




      Phương Bách Hâm nổi giận, ngừng cố gắng gọi lại lần nữa, lúc này sau khi vang lên 5 hồi chuông, rốt cuộc cũng có người trả lời.




      “A lô….” Đầu dây truyền đến giọng nóiphụ nữ lười biếng.




      “Chỉ Tĩnh, nên dậy rồi.” Phương Bách Hâm dựa vào bờ tường thấp bên cạnh, nhìn về phía xa, tưởng tưởng bộ dáng ngái ngủ mê người của Chiêm Chỉ Tĩnh.




      “Giám chế?” Giọng vẫn mơ hồ , nhưng nghe được tỉnh táo hơn.




      là Bách Hâm.”




      “A……” Sau khi biết là ai, để ý hình tượng ngáp cái, cơ thể lại ngã xuống giường.




      Phương Bách Hâm nghe thấy tiếng ngã xuống giường, tự chủ được cười khẽ.




      Xem ra làm mệt chết! Bắt đầu từ tối thứ bảy, ngừng đòi hỏi , cả ngày chủ nhật hai người dường như ở giường, cho đến hôm nay, mới quyến luyến muốn rời khỏi cơ thể mềm mại thơm tho, bước ra khỏi phòng ngủ đầy mùi ngọt ngấy, đến công ty làm.




      “Chỉ Tĩnh, dậy ăn chút gì . nấu cơm rồi, em dậy ăn rồi ngủ tiếp, được ?” Giọng dịu dàng gần như có thể chảy ra nước.




      “Em muốn ăn……” mệt quá, cả người mỏi nhừ thôi, nhất là hai bên đùi, vừa yếu ớt lại có sức.




      “Như vậy được, nếu em ăn cơ thể chịu nổi.”




      “Còn phải tại làm hại…….. Em ghét !” lẩm bẩm.




      Nghe được giọng làm nũng của , Phương Bách Hâm hận thể lập tức rời khỏi công ty, nhanh chóng lại xe về nhà, tận mắt nhìn bộ dáng làm nũng ngọt ngào của .




      “Hôm nay em muốn về nhà, muốn ở nhà .” Tiếp tục ở đây, nhất định bị ép khô.




      Phương Bách Hâm nhíu máy, trong lòng bắt đầu tính toán, quyết định hôm nay về nhà thuyết phục , cho chìa khoá dự phòng nhà .




      đáng tiếc….. còn định giúp em mát xa toàn thân, nếu em về nhà, thể hưởng thụ rồi.” giả bộ tiếc nuối thở dài.




      lừa em.”




      “Sao có thể lừa em?” tính làm như vậy, làm giảm bớt đau đớn ngày hai đêm nay phải chịu. “Ngoan ngoãn ở nhà chờ , hôm nay có lẽ về sớm.”




      “………..”




      “Chỉ Tĩnh, đồng ý dụ dỗ.




      “Được.” bị đề nghị này hấp dẫn.




      “Vậy bây giờ ngoan ngoãn ăn cơm .” ngừng cố gắng tiếp tục năn nỉ.




      “Em ăn vào.” Vùi mặt vào gối, ngửi được mùi hương nam tính quen thuộc.




      “Vậy uống ít canh, được ?”




      “Ưm hừm……..”




      “Chỉ Tĩnh, em ăn cơm đau lòng.” xuất chiêu bài cuối cùng.




      buồn nôn, hại em nổi da gà rồi đấy……”




      Nghe được lời bình luận của , Phương Bách Hâm cười to. đáng !




      “Câu trả lời của em là?”




      Chiêm Chỉ Tĩnh lầu bầu, lâu sau mới khuất phục.




      ngoan.” Rốt cuộc Phương Bách Hâm tươi cười, sau khi cẩn thận dặn dò, mới ấn nút kết thúc, cất điện thoại vào túi.




      nghĩ rằng mới quay đầu lại lại thấy bạn tốt đứng phía sau, vẻ mặt cười ái muội.




      em em! Làm tôi nổi hết cả da gà.” Chu Uy Tuấn cố ý vuốt vuốt tay.




      Phương Bách Hâm khoanh tay, thèm quan tâm cười to. “Bây giờ cậu cũng có thể gọi điện cho bé giúp việc liếc mắt đưa tình.”




      Chu Uy Tuấn buông tay. “Tôi muốn bị mắng.” Lúc này gọi điện về nhà, cần nghĩ cũng biết rước lấy hồi lải nhải.




      “Cho nên cậu hâm mộ tôi.” Phương Bách Hâm vỗ vai bạn tốt, tỏ vẻ đồng tình.




      “Tôi hâm mộ cậu?” Chu Uy Tuấn giễu cợt.




      “Ai biết được?” tại cả thể xác lẫn tinh thần đều thoả mãn, cảm thấy thế giới tốt đẹp, khắp nơi là chim hót hoa thơm, cảnh xuân tươi đẹp.




      Chu Uy Tuấn nới lỏng caravat, thừa dịp chỉ có bạn tốt ở đây, thở dài. “Hôm nay vốn muốn tìm cậu chuyện phiếm lát, nhưng tôi đoán khả năng bị từ chối cao hơn đồng ý rất nhiều.”




      “Xin lỗi.” Kế hoạch quyết định về nhà cùng bị thay đổi bởi bất cứ điều gì.




      “Tôi biết. khi câu quyết định, cho dù mười con ngựa kéo cũng thay đổi.”




      Chu Uy Tuấn nhún vai. “Lại , cậu mê muội kia, chẳng lẽ chính là biên kịch đứng đầu công ty?”




      nhớ bạn mình từng hỏi về Chiêm Chỉ Tĩnh, vì thế lớn mật đoán.




      sai.” Phương Bách Hâm hào phóng thừa nhận.




      “Tôi tốt bụng nhắc nhở cậu, trong công ty Chiêm Chỉ Tĩnh có rất nhiều bạn bè là nam, cậu cần phải chuẩn bị tâm lý.” cách khác – chính là có rất nhiều ruồi bọ vây quanh của .




      Phương Bách Hâm nhướng mi. “Làm sao cậu biết?”




      “Dù gì ấy cũng là biên kịch đứng đầu công ty, tôi đặc biệt lưu ý cũng quá chứ?” Chu Uy Tuấn ngửi được hơi thở chiếm giữ của mình của đàn ông, lập tức giơ cao hai tay làm sáng tỏ. luôn luôn quan tâm nhân viên, nhất là nhân viên có năng lực cao, càng để ý hơn, ngàn vạn đừng vì chuyện này mà hiểu lầm .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 4.2
      Edit: Khưu Uy Uy


      nghĩ rằng ấy được cậu coi trọng như vậy.” Cảm thấy tự hào.




      “Chẳng lẽ cậu cảm thấy ấy vĩ đại sao? Từ khi ấy làm biên kịch ‘bộ phận thống trị giang hồ’, kịch bản trò chơi cho dù là nhân vật chính hay nhân vật phụ, ấy đều nắm bắt được tính cách nhân vật, làm cho nhân vật rất giống .” Cho nên mỗi lần trò chơi được tung ra thị trường lâu, đều nhận được tán thưởng của người chơi đối với cá tính nhân vật.




      Phương Bách Hâm gật đầu. “Điều này tôi đồng ý.”




      “Quan trọng hơn là, ấy hiểu về lịch lẫn truyền thuyết, mỗi lần xem bản thảo của ấy, đều biết ít về chuyện ngày xưa.” Hại luôn thấy thú vị.




      “Vì ấy có phòng sách rất lớn, trong đó đủ các loại sách, từ thiên văn, cho đến địa lí, tứ thư ngũ kinh, ngũ hành bát quái, cái gì cần đều có. Có số sách còn bị rách lề, phải dùng băng dán hoặc ghim để cố định, mới bị rời rạc.” Biết phòng sách này tồn tại vì sáng nay được cho phép của , vào nhà lấy điện thoại của , thuận tiện quan sát bên trong.




      hổ là biên kịch đứng đầu công ty, trở thành người đứng đầu phải có nguyên nhân.” Chu Uy Tuấn gật đầu tỏ vẻ hiểu được, sau đó đột nhiên cười rộ lên. “ ổn…. Tiến triển của hai người thần tốc, mới hỏi tôi tin tức của Chiêm Chỉ Tĩnh, đến vài ngày biết phòng sách của người ta thế nào rồi?”




      đến điều này, tôi cảm thấy duyên phận muốn tới, ai cũng ngăn được, duyên phận đến, cưỡng ép thế nào cũng vô dụng!”




      “Sao đột nhiên cảm khái như vậy?” Bắt chước nhà thơ ốm mà rên?




      “Nhà tôi cách nhà ấy chưa tới ba mét, nhà ấy đối diện nhà tôi.” Lúc trước cho dù thế nào, cũng chưa từng gặp , đến lúc gặp nhau ở công ty, duyên phận mới xuất .




      Chu Uy Tuấn mở to mắt. “Hai người là hàng xóm?”




      “Có cần kinh ngạc vậy ?”




      “Vậy mà cậu còn tìm người ta nửa tháng?”




      “Tôi cũng thực hối hận tại sao mình lại cẩn thận như thế.”




      “Haiz, câu đúng là ‘may mắn’ bình thường!” vất vả mới tìm được gợi lên dục vọng, còn bị hơn mười ngày tra tấn, nghĩ tới đối phương lại gần trong gang tấc.




      “Dù sao bây giờ ấy là của tôi.”




      “Nhìn bộ dáng giờ của cậu, ràng là con sư tử được thoả mãn.”




      “Đâu có đâu có.”




      “Chúc mừng cậu bắt giữ con mồi thành công.”




      Hai người đàn ông nhìn nhau cười.




      Vừa bước vào nhà, thấy nhớ cả ngày ngồi phịch sofa, TV chiếu chương trình tìm hiểu về sinh hoạt của vua chúa ngày xưa, mà người xem lại ngủ.




      lên phía trước, đánh thức Chiêm Chỉ Tĩnh chỉ mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.




      “A, về rồi à?” Chiêm Chỉ Tĩnh xoa hai mắt vẫn buồn ngủ. “Bây giờ mấy giờ rồi?”




      “Sắp bảy giờ rồi. Tối nay em muốn ăn gì?” nâng dậy, ngồi xuống sofa, nhìn bộ dáng buồn ngủ của , nhịn được cúi đầu, cho nụ hôn dài đầy kích tình.




      Nụ hôn kết thúc, Chiêm Chỉ Tĩnh thở gấp : “Em đói bụng lắm.” Cả ngày đều ngủ, làm gì nên cũng thấy đói.




      “Nhưng đói, ăn cùng chút gì ….”




      “Chờ !” Chiêm Chỉ Tĩnh giơ tay phải lên. “ có thể đừng những lời làm em cảm thấy khó chịu? Em chịu nổi.”




      Lời ngon tiếng ngọt đối với cực kỳ khó chịu.




      Phương Bách Hâm cười to, xoa đầu , đứng lên. “Nghe lời em. nấu bữa tối.”




      biết nấu ăn?” Chiêm Chỉ Tĩnh mở lớn mắt.




      “Đơn giản có thể.” Trước kia ở Mỹ, rất ghét đồ ăn đầy dầu mỡ của nước ngoài, cho nên hầu như ba bữa cơm đều do làm, bởi vậy biết nấu ăn. “Muốn uống canh cá ?”




      “Em muốn.” Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu.




      Phương Bách Hâm nhanh vào phòng bếp, bắt đầu rửa tay làm canh, mà Chiêm Chỉ Tĩnh theo, chuyện phiếm câu được câu với .




      Sau hai tiếng, hai người ăn no, rồi nghỉ ngơi, vào phòng tắm để tắm uyên ương. Lúc đầu Chiêm Chỉ Tĩnh muốn vào phòng tắm cùng , nhưng lay chuyển được người đàn ông giật dây, chính mình cũng nghĩ lại, hai người xảy ra quan hệ thân mật, cơ thể đều xem và sờ rồi, cũng ngại ngùng nữa.




      Phòng tắm trong phòng Phương Bách Hâm còn lớn gấp ba lần so với nhà , thậm chí ngoài bồn mát xa cực lớn, vòi hoa sen, còn có thiết bị sưởi ấm và hồ nước đầy bọt đơn giản…. là siêu cấp xa hoa.




      Chiêm Chỉ Tĩnh ngâm mình trong bồn tắm, dựa tất cả sức nặng vào người đàn ông phía sau, đầu tựa vào vai , nhắm mắt cảm nhận làn nước ấm mát xa cơ thể đau nhức.




      ngờ biết nấu ăn.” lười biếng mở miệng. Giữa trưa mở nồi cơm điện, thấy đồ ăn đơn giản bên trong, còn hoài nghi sao sáng sớm có thể mau được đồ ăn? Đến vừa rồi mới biết, ra đồ ăn đều do tự tay nấu.




      “Lần sau làm pudding cho em ăn.” Phương Bách Hâm xoa hai tay , thay xoa bóp.




      mở mắt, giật mình quay đầu nhìn . “Ngay cả đồ ngọt cũng biết làm?” chỉ biết nấu bánh sủi cảo và mỳ ăn liền đơn giản, còn lại hề biết. Mỗi lần về nhà, mẹ đều lo lắng nhắc nhắc lại, con biết nấu ăn làm sao lập gia đình?




      Ai quy định con nhất định phải biết nấu ăn? là suy nghĩ cổ hủ.




      “Trước kia học đại học, có người bạn biết làm đồ ngọt, từng học cậu ta thời gian.”




      “Vì làm bạn vui sao?” em của cũng như vậy, vì làm con vui, túm năm tụm ba học thủ công phức tạp, tết kết Trung Quốc, đan len, xâu vòng, vân vân, chỉ vì để bạn vui.




      “Cho nên biết nhìn xa, biết về sau gặp em, nên mới lo trước khỏi hoạ, học nấu ăn, như vậy tốt sao?”




      Nghe vậy, Chiêm Chỉ Tĩnh bĩu môi, ngón trỏ gãi gãi gò má, cố gắng đè nén khoé miệng nhếch lên vì xúc động.




      Quái, nghe vậy, cảm thấy vui, trong đầu ngừng bắn pháo hoa.




      “Đúng rồi, Chỉ Tĩnh.” Phương Bách Hâm đột nhiên nhớ đến việc. “Bình thường em làm lúc mấy giờ, mấy giờ về nhà?”




      “Có lẽ khoảng bảy giờ ra ngoài, còn buổi tối……. về nhà khoảng tám giờ, sao vậy?” Vì sao đột nhiên hỏi thời gian làm của ?




      ra là thế.” Phương Bách Hâm tỉnh ngộ. “Khó trách đến đây nửa năm, chưa từng gặp em.” đều làm lúc bảy giờ mười lăm, buổi tối tầm bảy rưỡi về đến nhà. Cơ hội hai người gặp nhau ở xã khu hoàn toàn có, mà ở trong công ty, họ lại làm khác ngành, phân biệt hai tầng, thời gian ăn trưa cũng khác nhau, càng có khả năng gặp nhau.




      Có đôi khi ràng ở cùng nơi, nếu có duyên, muốn gặp quả thực còn khó hơn lên trời. Phương Bách Hâm cảm khái nghĩ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 4.3
      Edit: Khưu Uy Uy


      “Việc này có gì kinh ngạc vậy.” Chiêm Chỉ Tĩnh nháy mắt. “ Giống em và Mai Phương – ấy là trong những người bạn của em, hồi học năm nhất, chúng em học cùng lớp đến 100 người, nhưng đến năm ba, chúng em mới quen nhau.”




      “Khoa trương như vậy?” Phương Bách Hâm nhíu mày.




      “Hơn nữa chúng em đánh nhau mới thân quen.” Nhớ lại tình huống lúc đó, Chiêm Chỉ Tĩnh tự chủ được mà nhếch môi.




      “Em đánh nhau?” hoàn toàn thể tưởng tượng được bộ dáng trước mắt đánh nhau với người khác.




      “Đương nhiên.” Chiêm Chỉ Tĩnh hất hàm. “Khi đó Linh Lan – ấy cũng là bạn em, bị nam sinh cùng lớp bắt nạt, lúc em nhìn thấy, lập tức lao đến chuẩn bị đánh, đúng lúc này, Mai Phương cũng lao ra từ hẻm……. A, tình huống đánh nhau khi đó quyết liệt.”




      Nhớ lại chuyện cũ khiến người ta hồi tưởng! Tuy rằng cuối cùng tất cả bị gọi vào phòng huấn đạo, nhưng lại làm bốn vốn quen biết trở thành những người bạn thân, cho đến bây giờ.




      “Chỉ Tĩnh, chắc bây giờ em còn đánh nhau phải ?” Tuy có nhiều khả năng, nhưng Phương Bách Hâm vì yên tâm, vẫn lo lắng hỏi.




      “Làm sao có thể? Trước kia trẻ tuổi khí thịnh, thấy trai đánh nhau, mình cũng nguyện ý thua mà đánh nhau, nhưng từ lúc quen Linh Lan, hành vi đó của em cũng giảm nhiều.”




      “Vậy là tốt rồi.” tuyệt muốn nhìn người bạn mình lại có những vết thương, bằng đau lòng mà chết.




      “Đừng chỉ em. Còn sao? có chuyện gì thú vị ?”




      rất bình thường. Từ lớn lên ở Đài Loan, học đại học ở Mỹ, hơn nữa làm việc bên đó đến 31 tuổi mới về nước. Ba là ông chủ công ty xây dựng, mẹ là bà nội trở bình thường, còn em là hoạ sĩ lang thang…… Ừm, báo cáo xong.”




      “Bình thường chỗ nào?” Du học ở Mỹ đó! Trong quan niệm của , đó là chuyện mà người có tiền mới làm được.




      “So sánh với tình huống đánh nhau, bình thường rất nhiều.”




      “Còn lâu.” Chiêm Chỉ Tĩnh nhăn mũi. “Cho nên chuẩn bị tiếp nhận nghiệp của ba?”




      . có kiến thức với lĩnh vực đó.” hoàn toàn có hứng thú với kiến trúc, ba cũng biết điều này, nên cũng ép buộc , ngược lại còn đào tạo con trai bác cả.




      “Vậy bây giờ làm gì?” rất tò mò.




      “Vài ngày nữa em biết.” tỏ vẻ thần bí .




      “Tại sao phải vài ngày nữa?”




      “Bí, mật!”




      keo kiệt! Chẳng lẽ chưa từng nghe câu lòng hiếu kỳ giết chết con mèo sao?”




      “Vậy con mèo này có định đứng lên lau người, trở về giường ?” cúi đầu, thầm bên tai .




      Chiêm Chỉ Tĩnh hừ tiếng, chụp lấy cánh tay hạnh kiểm xấu trước ngực. “Đừng như vậy, đùi em vẫn đau.”




      “A, bảo bối, em háo sắc……..” Phương Bách Hâm cười , khẽ cắn tai , làm run rẩy.




      “Cái gì chứ!” Chiêm Chỉ Tĩnh che tai.




      chỉ muốn mát xa giúp em……. Nhìn em xem, suy nghĩ lung tung! Tiểu sắc nữ!”




      “Còn phải do làm hại!” thưởng cho cái đấm, nhưng đối với Phương Bách Hâm hoàn toàn là gì. “Lát nữa được xằng bậy, nghe ?”




      Phương Bách Hâm cười to. “Rồi rồi rồi!”




      Vì thế, dưới mệnh lệnh của , người đàn ông đồng ý, hai người rời khỏi phòng tắm, lên giường thực hành động mát xa cơ bắp.




      Còn cuối cùng Phương Bách Hâm có làm xằng bậy hay …… Ừm, có vẻ có thể xác định, Phương Bách Hâm chính là con sư tử ăn ít đậu hũ!




      Ngày cuối cùng của kì nghỉ hai tháng, Chiêm Chỉ Tĩnh tham gia cuộc hẹn bạn bè, lúc vừa xuất trong tiệm, Lý Tinh Ngải che miệng, nhìn cười ái muội ngừng.




      Chiêm Chỉ Tĩnh kéo ghế rồi ngồi xuống, gọi ly hồng trà, quay đầu nhìn Lý Tinh Ngải ngồi đối diện. “Sao luôn nhìn mình rồi cười vậy?” Thực làm cho người ta sởn tóc gáy.




      “Bọn, mình, nhìn, thấy, rồi.” Lý Tinh Ngải lại che miệng cười ha ha.




      “Cái gì?” Chiêm Chỉ Tĩnh hiểu.




      “Chính là người đàn ông vừa rồi đấy! Mau, khai !” Ngón tay thon dài chỉ thẳng , bắt đầu bức cung.




      việc xảy ra trước 8 phút khi Chiêm Chỉ Tĩnh bước vào tiệm, Triệu Linh Lan nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài, hơn nữa còn muốn hai xác nhận có phải người trong xe em em với bạn trai trong xe là Chiêm Chỉ Tĩnh?




      ấy chỉ là bạn.”




      “Chỉ là bạn?” Lý Tinh Ngải nhíu mày.




      “Chỉ Tĩnh, lẽ ta là người tìm... Ưm…..” Triệu Linh Lan do dự hỏi.




      sai.” Chiêm Chỉ Tĩnh hào phóng thừa nhận, làm Triệu Linh Lan hít hơi sau, bị Lý Tinh Ngải ép hỏi cộng với Tôn Mai Phượng nhíu mày tạo áp lực, cam chịu kể từ đầu đến đuôi.




      Riêng Triệu Linh Lan, hai người kai nghe xong cũng hẹn mà cùng gật đầu.




      “Quả nhiên phù hợp với phong cách của cậu.” Lý Tinh Ngải .




      Nếu cẩn thận đến cùng đường, cầm lấy cái rìu, tự mình đào con đường, đây chính là cá tính lớn mật của Chiêm Chỉ Tĩnh. Chỉ cần Chiêm Chỉ Tĩnh cho rằng có gì đúng, nghiêm túc tiến hành chuyện muốn làm.




      “Chỉ Tĩnh, người đàn ông kia là ai? Tính cách thế nào?” Lý Tinh Ngải hỏi, tuy nên tìm hiểu tính cách bạn trai bạn bè, nhưng vẫn lo lắng bị bắt nạt.




      ấy là hàng xóm của mình, tên là Phương Bách Hâm, nửa năm trước mới từ Mỹ trở lại Đài Loan….” Chiêm Chỉ Tĩnh mở miệng, lập tức ngừng, thao thao bất tuyệt, câu khen hoàn hảo 100%, câu khen học rộng tài cao, biết thiên văn dưới tường địa lí, đưa ra vấn đề cố quái đều có thể trả lời, sau đó lại về hoàn cảnh họ sống chung từ ly từng tí.




      vất vả câu chuyện mới chấm dứt, Chiêm Chỉ Tĩnh cầm lấy ly thuỷ tinh, uống trà giải khát.




      “Cậu đương?” Tôn Mai Phượng vẫn luôn im lặng bỗng câu đó, làm Chiêm Chỉ Tĩnh phun hết hồng trà trong miệng, khiến tiệm trà xôn xao.




      Chiêm Chỉ Tĩnh ho khù khụ, ngừng vỗ ngực, ba phút sau mới bình tĩnh lại.




      “Mình chỉ cảm thấy ở cùng ấy rất thoải mái, rất vui vẻ, giống như em….. Bọn mình tiến tới loại quan hệ này.”




      “Giống em?” Lý Tinh Ngải nhìn chằm chằm Chiêm Chỉ Tĩnh, lại nhìn Tôn Mai Phượng. ấy và Tôn Mai Phượng đều có ý nghĩ giống nhau – nếu đơn thuần coi người ta là em, tại sao Chiêm Chỉ Tĩnh lại có bộ dáng , thậm chí còn thao thao bất tuyệt về hoàn cảnh sống của họ và ưu điểm của người đàn ông nhà mình?




      sai.” Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu.




      Lý Tinh Ngải nhíu mày. “Vậy ta sao? ta đồng ý cách em’ của cậu?”




      Chiêm Chỉ Tĩnh nhún vai. “ biết, bọn mình chưa từng thảo luận vấn đề này.”




      “Cậu định tiếp tục như vậy với ta? Cảm giác giống như bạn tình.” Lý Tinh Ngải lại hỏi.




      “Như vậy có gì tốt!” thích cảm giác ở cùng Phương Bách Hâm. Nhưng mà vừa dùng từ ‘ em’ để miêu tả quan hệ của họ có chút ổn, dù sao Phương Bách Hâm còn thân thiết hơn cả “ em”, càng làm muốn lúc nào cũng được ở cùng , hưởng thụ cảm giác hai người bên nhau.




      tại bọn họ rất tự nhiên ở chung, cho dù là ăn cơm, xem tivi, vận động, hoặc làm tình.




      Tuy rằng lúc trước chỉ định phát sinh quan hệ với , để mình có kinh nghiệm làm tình, nhưng lần đầu tiên làm tình, rất thích khoái cảm hoan ái cùng . Mà hình như Phương Bách Hâm cũng vui vẻ, bằng cho chìa khoá nhà , hoặc buổi tối làm tình cùng .




      Dù sao bọn họ đều độc thân, cũng là nam nữ trưởng thành, nếu đều tán thành quan hệ này, cũng gây trở ngại đến ai.




      “Nhưng sao mình lại có cảm giác cậu ?” Triệu Linh Lan nháy mắt mấy cái, lẩm bẩm . Nếu Chiêm Chỉ Tĩnh và Phương Bách Hâm đơn giản chỉ là bạn giường hình như đúng. Bình thường bạn tình phải chỉ lúc cần mới gặp nhau sao? Nhưng tình huống của họ hoàn toàn phải, ngược lại như nam nữ nhau.




      “Bọn mình nhau.” Chiêm Chỉ Tĩnh nghiêm túc sửa lại.




      Tôn Mai Phượng như ngửi được mùi tầm thường, nhướng mày.




      “Quên , cậu khăng khăng như vậy…….” Lý Tinh Ngải buông tha.




      ~ Hết chương 4 ~
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 5.1


      Editor: Khưu Uy Uy




      “Qua gần ba năm cố gắng, Long Linh có được nhiều bình luận tốt của người chơi, dù là hình tượng nhân vật, cảnh tượng trò chơi, cảm xúc hay tình tiết, đều được tán thưởng mạnh mẽ. Nhưng có khen cũng có chê, sau đây phát cho mọi người bản tài liệu này, đây là cầu của khách hàng về việc sửa đổi, nhằm đề nghị và phê bình Long Linh….”




      Hai tháng nghỉ ngơi kết thúc, ngày đầu tiên làm ở bộ phận ‘Thống trị giang hồ’,toàn thể nhân viên trong ngành ngồi trong phòng có thể chứa năm mươi người, bắt đầu cuộc họp đánh giá về trò chơi võ hiệp Long Linh được đưa ra thị trường 5 tháng.




      Đây là thói quen của giám chế Vạn của bộ phận ‘Thống trị giang hồ’, cho rằng lời bình luận tốt của người chơi có thể làm bộ phận sáng tác vui vẻ, mà những lời bình trái ngược sau khi được lựa chọn, số đề nghị của khách hàng đúng trọng tâm có thể làm bộ phận rút kinh nghiệm, phát triển, bởi vậy cuộc đánh giá là điều đương nhiên, thể bỏ qua.




      Mọi người bàn tán thảo luận, rốt cuộc sau ba tiếng cũng kết thúc cuộc hop, mọi người nghe kết luận của giám chế, cho rằng đến lúc tan họp, đột nhiên giám chế Vạn ho , muốn mọi người tập trung.




      “Cuối cùng muốn cho mọi người tin quan trọng –” Giám chế Vạn dừng lại, liếc nhìn từng người , sau đó tuyên bố: “ tháng tới, Chỉ Tĩnh tạm thời đến bộ phận ‘Trăm hoa đua nở’ trợ giúp.”




      Hai ngày trước, sau khi kết thúc cuộc họp cùng Chủ tịch, giám chế bộ phận ‘Trăm hoa đua nở’ bỗng đưa ra cầu như vậy với giám chế của , hy vọng có thể để Chỉ Tĩnh đến bộ phận ‘Trăm hoa đua nở’ trợ giúp tháng, để nhân viên hai ngành gần gũi hơn, cũng để sửa lại chi tiết nội dùng trò chơi.




      Lúc đó ta chưa đồng ý, đến sáng hôm sau thảo luận với Chiêm Chỉ Tĩnh, thấy có cùng ý kiến, nên trong cuộc họp này mới báo cho nhân viên biết.




      “Chỉ Tĩnh bị điều ?” Mọi người bàn tán. “Chỉ Tĩnh đến ‘Trăm hoa đua nở’, ‘Thống trị giang hồ’ chúng ta phải làm gì bây giờ?”




      Như vậy ai cùng họ chuyện phiếm? ‘Trăm hoa đua nở’ đáng ghét, tự dưng lấy mất nhân viên quan trọng trong bộ phận bọn họ, họ muốn giơ vải trắng kháng nghị!




      Giám chế Vạn nhìn mọi người nhao nhao , bất đắc dĩ xoa trán. “này, rốt cuộc mấy người có nghiêm túc nghe tôi ?” là, đây là khuyết điểm duy nhất của nhân viên đắc lực bộ phận họ, chính là phải nghe họ họ mới nghe.




      “Chúng tôi nghiêm túc nghe mà!”




      Giám chế Vạn ho tiếng, đây là thói quen của ta, muốn mọi người yên tĩnh nghe. thanh ồn ào dần , giám chế Vạn mới bắt được qua về nghuyên nhân Chiêm Chỉ Tĩnh đến ‘Trăm hoa đua nở’ giúp đỡ.




      Mà mọi người hiểu chuyện, mới từ từ vây quanh Chiêm Chỉ Tĩnh, quyết định đến ‘Trăm hoa đua nở’ trình diện cùng ….




      Chiêm Chỉ Tĩnh mình lên ‘Trăm hoa đua nở’ ở tầng 5.




      đùa, làm sao có thể để nhóm người phía sau mình, đến bộ phận khác “tạo thế lực”, mọi người đều là đồng nghiệp, làm như vậy mất mặt, cho nên khéo léo từ chối ý tốt của mọi người, kiên quyết muốn họ ngoan ngoãn làm việc ở văn phòng là được.




      “Đến đây, Chỉ Tĩnh, chỗ của ở trong này.” Kỹ sư lâu năm nhiệt tình dẫn đến bàn làm việc gần cửa sổ sát đất. Nơi đó là bàn làm việc của biên kịch trước kia, sau khi người đó , có vài người mới ngồi, nhưng thể dài lâu.




      Aiz, hy vọng sau khi biên kịch đứng đầu công ty ngồi, tình huống có thể chuyển biến tốt, cần người đến người , đôi đến đôi !




      “Cảm ơn .” Chiêm Chỉ Tĩnh cảm ơn.




      có gì cần mang đến đây ? Tôi tìm vài thằng nhóc giúp .” Kỹ sư lâu năm hỏi, cho rằng vội vàng đến đâym bởi vậy kịp sắp xếp đồ cá nhân, cho nên đồ cầm tay mới ít như vậy.




      “Đồ của tôi lấy hết rồi.” giơ túi xách màu xanh lên vỗ vỗ. Đồ của nhiều, ngoài vài mô hình đao kiếm mang , những thứ khác đều đựng bên trong.




      ràng kỹ sư lâu năm sửng sốt lát. ra cho rằng đồ cá nhân của hẳn rất nhiều, nghĩ lại chỉ có cái túi xách to. Những trong bộ phận bọn họ, chỉ riêng đồ trang điểm nhét đầy túi xách, nếu muốn các đổi chỗ ngồi, tuyệt đối là công cuộc rất lớn.




      “Ha! Chỉ Tĩnh!” người đàn ông đeo kính đột nhiên xuất , chen vào giữa hai người, thân thiết chào hỏi Chiêm Chỉ Tĩnh.




      Chiêm Chỉ Tĩnh quay đầu, tay phải nắm lại, rất tự nhiên đấm cái lên vai ta.




      Hào!” vui vẻ nhếch miệng.




      “Em chuyển qua bộ phận bọn rồi à?” Người đàn ông được gọi là Hào vuốt cằm, đôi mắt ranh mãnh quan sát , cảm thấy người này hình nưh giống người bạn tốt cùng trường bốn năm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thể khác chỗ nào.




      “Nghĩ nhiều quá.” Chiêm Chỉ Tĩnh cười to, khoát tay. “Nếu cùng bộ phận với , em hẳn có ngày tốt lành.”




      “Những lời này của em làm đau lòng muốn chế…….” Giả bộ khổ sở để tay lên trán.




      “Bớt đùa , từ khi nào trở nên yếu ớt như vậy?’ Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày khoanh tay.




      “Hai người quen nhau?” Kỹ sư lâu năm nhìn qua nhìn lại bọn họ.




      “Chúng tôi là bạn học thời đại học.” Hào nháy mắt mấy cái với Chiêm Chỉ Tĩnh.




      “Chỉ Tĩnh cũng học lớp buổi tối?” ta nhớ Ôn Trí Hào tốt nghiệp lớp học buổi tối của trường đại học.




      “Đúng vậy!” Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu.




      Lúc này chạy tới, là trợ lý bộ phận.




      “Này…. À….” nháy mắt mấy cái, nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, biết tên là gì.




      “Xin chào, chị là Chiêm Chỉ Tĩnh, tên tiếng là Debby.”




      “Chị Chỉ Tĩnh, giám chế mời chị đến phòng làm việc của ấy.” bé trợ lý lễ phép . Vì ấy mới mười chín tuổi, biết mình là nhân viên ít tuổi nhất công ty, cho nên luôn có thói quen gọi các kỹ sư là “chị” hoặc “”.




      “Chị lập tức .” Chiêm Chỉ Tĩnh đặt túi xách xuống, được kỹ sư lâu năm chỉ dẫn, đến phòng làm việc dành riêng cho giám chế.




      Cánh cửa khép hờ, Chiêm Chỉ Tĩnh nâng tay gõ hai cái, nghe được lời mời vào mới đẩy cửa tiến vào.




      Sau bàn làm việc là ghế da xoay tròn đưa lưng về phía .




      “Làm phiền đóng cửa lại.”




      nghe lệnh, quay đầu đóng cửa lại, vừa đóng cửa xong, cánh tay rắn chắc phía sau lôi kéo.




      Đầu Chiêm Chỉ Tĩnh còn chưa kịp nghĩ, cơ thể lập tức phản xạ!




      cong khuỷu tay lại, đánh vào bụng người phía sau, nghe tiếng đối phương kêu rên, chân phải nhấc lên, chuẩn bị thưởng cho đối phương cú xoay vòng đau đớn, lại nhìn thấy gương mặt đối phương, lập tức dừng lại tư thế công kích.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :