1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối thiên tài: Tổng giám đốc có một không hai, mẹ hồ đồ - Ngọc Như Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Đứa nghe lời có đường ăn

      Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, trang đầu các báo giải trí ngập tràn hình ảnh của Đoan Mộc Minh, nhưng thể phủ nhận, kỹ thuật chụp ảnh rất tuyệt.

      Dưới ánh mặt trời màu vàng, môi của kề lên môi của , hai mắt khép hờ, từ bên ngoài nhìn vào trông rất đẹp.

      " phải cậu thực thích ấy chứ?" cầm xem tờ tạp chí mới ra, Diệp Toàn lại kêu lên, dám khẳng định, Hỏa Hoan nhất định là khắc tinh của đời , bởi vì mỗi lần bọn họ gặp nhau đều có chuyện gì tốt cả, sau mỗi lần đó đều phải dọn dẹp những hậu quả rối rắm.

      "Chưa, nhưng mình cố gắng." Đoan Mộc Minh vươn người đứng dậy, khóe môi gợi lên chút ý cười, trong đầu tự chủ được lại lên hình dáng bé của , còn có đôi môi ngọt ngào kia nữa.

      "Cố gắng?" Diệp Toàn chợt cảm thấy máu chảy thông, "Lão đại à, chuyện này dừng ở đây , được ? Còn có ——, việc tới trường học kia cậu cũng đừng lại , nếu như bị Hỏa Tự phát , chúng ta chết vô cùng thảm đó."

      "Cậu rất sợ ta à?" Liếc xéo Diệp Toàn cái, Đoan Mộc Minh lành lạnh hỏi, thuận tay cầm lấy chiếc áo khoát bên cạnh lên.

      "Mình muốn nghĩ đến việc cuối cùng cũng biết mình chết như thế nào cả." Diệp Toàn giọng than thở, hứa với Hỏa Tự trêu chọc Hỏa Hoan nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Hỏa Tự kia, liền cảm thấy toàn thân đều ớn lạnh.

      "Ha ha ~~~" Vẻ mặt Đoan Mộc Minh buồn rười rượi nhưng lại nở nụ cười, "Thế cậu có muốn biết bây giờ phải chết như thế nào ?"

      "Nhị thiếu à" Diệp Toàn nhất thời xụ mặt xuống. Vì sao? Vì sao mạng của lại khổ như vậy? Qua nhiều năm như vậy, người bên cạnh vốn ai là bình thường cả.

      "Đứa nghe lời mới có đường ăn nha" Đoan Mộc Minh vỗ đầu vai Diệp Toàn, miệng nở nụ cười rạng rỡ, tay chỉ vào đống công văn chất cao như núi bàn kia, làm ra tư thế cố lên, rồi xoay người rời .

      biết tại sao, thời khắc Đoan Mộc Minh đóng cửa lại, Diệp Toàn đột nhiên khỏi rùng mình cái.

      Trong phòng khách lịch tao nhã kia, Hỏa Tự lẳng lặng ngồi chỗ, mặt lạnh như đao, môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn khiến cho người ta sợ hãi.

      bàn trà trước mặt là tờ tạp chí bị vò nát, bàn tay đặt ở lưng sô pha kia gắt gao nắm thành hình quả đấm.

      Hỏa Hoan chân trần, ngáp ngáp mấy cái từ trong phòng ngủ ra, nhìn thấy khóe miệng lộ ra nụ cười ngây thơ.

      ", ngày tốt lành." ôm cổ, ngồi xuống đùi , giọng , cái đầu rúc rúc vào trong ngực , hai mắt liền nhắm lại.

      Thân thể Hỏa Tự bỗng cứng đờ, rằng mà đẩy ra, trong cặp mắt thâm thúy kia có chút cảm xúc rối rắm, hít sâu hơi, làm bộ như có việc gì đứng lên.

      "Điểm tâm chuẩn bị xong rồi, ăn sáng thôi."

      ""

      Hỏa Hoan khó hiểu nhìn , nhưng tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng độc mà thôi.

      Chương 40: Chậm rãi đun nóng


      Ngày nào đó, Hỏa Tự lần đầu tiên phá lệ đưa đến trường, sau khi ăn qua điểm tâm, đem chính mình nhốt tại trong thư phòng, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, trong lòng Hỏa Hoan hiểu sao đột nhiên cảm thấy bất an.


      ", em học, buổi tối gặp." giọng , xong, xoay người ra ngoài.


      Ngoài phòng trước sau như ánh nắng chiếu đầy, nhưng biết vì sao, trong lòng của đột nhiên lo lắng, vô số sương mù đem vùi lấp .


      Đứng ở trước cửa sổ, Hỏa Tự lẳng lặng nhìn , nhìn lên xe, nhìn chiếc xe kia càng chạy càng xa, đến lúc còn nhìn thấy gì nữa, trong đôi mắt sâu thẳm đầy u buồn kia thể nhìn thấy đáy, xoay người, đấm mạnh của đánh về phía bức tường, nhất thời, lưu lại vách tường trắng kia vết màu đỏ.


      ở trong văn phòng múa bút thành văn đột nhiên Diệp Toàn lạnh cả sống lưng, ngay tại thời điểm ta vừa định rót cốc nước ấm, cửa ban công bị người mạnh mẽ đạp ra.


      "Đoan Mộc Minh ở nơi nào?" mặt Hỏa Tự bao phủ đầy sương lạnh, hai mắt bị tơ máu che kín nhìn chằm chằm vào người Diệp Toàn, hai tay bên người nắm chặt, dường như kìm nén đấm thẳng vào phía trước.


      Ngước mắt vừa thấy, mặt Diệp Toàn nhất thời tái nhợt, nguyên lai nên đến sớm muộn gì cũng đến.


      "Đoan Mộc Minh tên khốn khiếp kia rốt cuộc ở nơi nào?" phen nhấc cổ áo của , Hỏa Tự lạnh giọng , thanh giống như vừa ngâm qua nước đá lạnh lẽo.


      " ta ở đây, có việc gì có thể với tôi." dài thở ra hơi, bộ dáng Diệp Toàn ra vẻ nhận mệnh.


      "Nếu tôi tôi nghĩ muốn giết ta rồi, cậu cũng muốn thay ta chết sao?" Lực đạo nhấc cổ áo của ta khỏi tăng lên vài phần, nếu lúc này ánh mắt của ta có thể hóa thành con dao sắc mà ..., như vậy Diệp Toàn bị chết nghìn lần.


      "Có chuyện có thể từ từ , sao phải làm tổn thương hòa khí em." Diệp Toàn chân chó nở nụ cười, có biện pháp, hai bên đều là ông lớn, ai cũng thể đắc tội.


      " phải , được, tôi cho dù có đem nơi này lật lên tận trời cũng nhất định phải tìm được ta." xong, giống như lúc đến, Hỏa Tự giống như trận gió ra ngoài.


      Nghe ở cửa đóng lại tiếng rầm, nhìn cánh cửa rung lên kia, Diệp Toàn bất đắc dĩ thở dài hơi.


      Trong trường học, vừa mới xuống xe, Hỏa Hoan liền cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh hướng về phía mình, tuy luôn là người thích làm theo ý mình, nhưng bị nhìn chỉ trỏ như vậy khiến cho đặc biệt phiền chán.


      "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ sao? Có tin tôi móc hết mắt của các người hay ." tức giận , tầm mắt lơ đãng nhìn lại, thấy được phía trước người đàn ông ác độc kia bàn tay nắm chặt lại, nhìn chớp mắt theo bước tới.


      "Bạn học Hỏa Hoan, sáng tinh mơ cơn tức rất lớn à, có cần thầy rót cho em cốc nước để uống ?"



      Hiển nhiên, tại khí tươi mát buổi sớm này, có người tính cứ như vậy buông tha .



      "Tôi cảnh cáo , cần làm bộ dáng tựa như chúng ta rất quen thuộc như vậy, chúng ta chút cũng quen."


      "Phải ? quen sao cả, tôi chậm rãi đun nóng, thẳng đến chín nguồi mới thôi."

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46: Bởi vì ấy là phụ nữ của tôi

      "Tôi nhị thiếu, tôi biết nơi này người đẹp như mây, nhưng là có thể thu hồi cặp mắt mê đắm kia của hay , chuyên tâm nghe tôi , chuyện này là rất cấp tốc."

      Diệp Toàn vẻ mặt bất đắc dĩ , nhìn bộ dáng đương sao cả, ót nhất thời đổ đầy mồ hôi.

      "Có lời cứ có rắm mau thả, tôi nhiều thời gian rỗi ở trong này nghe tốn hơi thừa lời như vậy." Bưng ly rượu lên nhợt nhạt nếm ngụm rượu trong chén, Đoan Mộc Minh lành lạnh , tầm mắt thủy chung tập trung ở người đôi nam nữ xuất sắc cách đó xa, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia rất giống là bắt được vợ hồng hạnh xuất tường.

      "Hôm nay Hỏa Tự tìm tới, làm thế nào chứ? Còn như vậy xuống, tôi chết toàn thây." Dùng sức hít mũi cái, Diệp Toàn giả bộ bộ dáng con dâu đáng thương.

      " có toàn thây hay cùng tôi có quan hệ gì." Liếc xéo cái, trong con ngươi Đoan Mộc Minh ràng tất cả đều là trào phúng.

      " cái gì?" Vỗ cái mạnh bàn, Diệp Toàn mạnh mẽ đứng lên, "Đoan Mộc Minh, đừng được tấc lại muốn tiến thước a, chúng ta đến cùng phải bạn bè hay ?"

      "Là bạn bè a, nhưng là quên sao? Bạn bè chính là dùng để bán đứng." Đem rượu trong chén uống hơi cạn sạch, vứt cho cái nháy mắt, Đoan Mộc Minh nhàng vỗ vỗ bờ vai của , bộ biểu tình thấm thía , " em, nỗ lực lên, nếu bất hạnh hy sinh thân mình cho tôi rồi, tôi hậu táng tốt, ăn ngon chút, nhớ tôi trướng là được."

      xong, xoay người ra.

      Ở vị trí yên lặng trong góc kia, Doãn Mặc cùng Hỏa Hoan im lặng ăn bữa tối, ánh mắt ngẫu nhiên đối diện cũng chỉ là mỉm cười.

      "Nhìn em xem, đều nhanh ăn thành mèo Tiểu Hoa, nhiều người, ăn cơm còn giống đứa bé." Doãn Mặc vẻ mặt sủng nịch , cầm lấy khăn tay ôn nhu lau khóe miệng quần
      [​IMG]
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :