1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối thiên tài: Tổng giám đốc có một không hai, mẹ hồ đồ - Ngọc Như Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 88. Thoạt nhìn giống con gà tây

      Editor: Libra91

      Buổi sáng, lúc còn ngủ, cảm thấy người đặc biệt đặc biệt khó chịu, ràng đầu óc là thanh tỉnh, chính là nghĩ mở mắt.

      "Bảo bối, bảo bối. . . . . ."

      Bên tai, vẫn có người thấp giọng gọi, bên tai ngứa, vừa định cong, tay lại bị người nắm mạnh lấy, theo sát sau liền có loại cảm giác ướt sũng truyền khắp mỗi ngón tay của .

      Bỗng dưng mở to mắt, trước mắt liền xuất khuôn mặt cười tà, mút lấy ngón tay của , Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười.

      "Rốt cục bỏ được mở to mắt rồi?" Ngón tay thon dài mềm đảo qua môi cánh hoa của , đối với cổ của , nhàng thở ra hơi, " nhớ lại sao?"

      " làm?" Đầu lông mày chau lên, vẻ mặt Hỏa Hoan trêu tức , trong trí nhớ, từ lúc bước vào nhà này vẫn đứng ở cạnh , trừ bỏ ngày hôm qua rời mấy giờ kia.

      " tại cùng em tương đối quan trọng" ánh mắt tham lam đảo qua toàn thân của , hai mắt Đoan Mộc Minh nguy hiểm híp mắt lên.

      "Xem ra sức quyến rũ của tôi a" khi chuyện, Hỏa Hoan đánh cái ngáp to, cả người thoạt nhìn lười biếng, vai lộ ra thoạt nhìn phá lệ hương diễm.

      Gian nan nuốt nước miếng cái, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ qua bên mặc quần áo chỉnh tề sau đó hướng người của , ngón tay chạm được da thịt nhẵn mịn lại giống như giật điện.

      " muốn làm gì? Tôi còn chưa tắm rửa đâu." Hỏa Hoan thấp giọng quát, cau mày nhìn .

      "Trở về lại tắm, tại so với chuyện tắm rửa quan trọng hơn." Đem khóa kéo lên, nhìn bộ dáng xinh đẹp bĩu môi, Đoan Mộc Minh lại nuốt nước miếng cái, đơn giản đem cả người bế lên, "Dẫn em xem phương tiểu thuyết tây."

      "Cái gì a? phải là chút mèo mèo chó chó ?" Tựa vào trong ngực của , Hỏa Hoan vẻ mặt dày , nhưng ra đột nhiên phát cái công dụng rất tốt, có thể làm đệm miễn phí, ấm áp, tuy rằng cảm giác có chút cứng rắn.

      "Tại sao này là phương tiểu thuyết tây?" Sải bước tiêu sái ra khỏi cửa phòng, Đoan Mộc Minh vẻ mặt ghét , chẳng lẽ sách của thoạt nhìn liền kém như thế sao?

      "Tôi tại giống như là chim vàng nhốt ở trong lồng, dựa theo nội dung vở kịch máu chó, đương nhiên muốn mua ít mèo mèo chó chó đến cho tôi giết thời gian." Hỏa Hoan ném cho cái biểu tình là ngu ngốc, lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      "Nuôi mình em đủ để cho đau đầu rồi, hơn nữa mèo mèo chó chó này, đầu chẳng phải là nổ tung." Đoan Mộc Minh tức giận , nhìn như vậy, biết rốt cuộc là tìm phụ nữ về, hay tìm cái tổ tông trở về.

      " nuôi phụ nữ còn thiếu sao? Có cần tôi đầu ngón tay tính tính cho hay ?" Mắt liếc xéo liếc cái, vẻ mặt Hỏa Hoan trơ trẽn , đúng là xem là đứa ba tuổi a.

      "Câm miệng, phụ nữ bước vào trong phòng tôi chỉ có mình em."

      Nếu phải tay ôm rảnh, Đoan Mộc Minh muốn phen bóp chết , tiếng huyên náo đáng ghét.

      "A" nghe được lời của , Hỏa Hoan nhất thời lộ ra bộ mặt đại tỉnh ngộ, "Đúng rồi, tôi thiếu chút nữa quên, đại thiếu gia luôn luôn hứng thú đặc biệt, vậy ở giường rất thoải mái ?"

      "Hỏa Hoan" ném cho cái ánh mắt sắc bén, Đoan Mộc Minh lớn tiếng rống lên câu, sáng tinh mơ, nghĩ rống , nhưng chính là nhịn được, biết tại sao, hình tượng tốt luôn ở trước mặt hoàn toàn hỏng mất.

      " biết biết, tôi còn được sao?" xong, che miệng ách xì 1 cái, Hỏa Hoan lại lần khép lại hai mắt.

      Hung hăng trợn mắt liếc mắt nhìn cái, Đoan Mộc Minh sải bước ra ngoài cửa, lúc đến trong viện, bình tĩnh đứng ở nơi đó, khóe miệng tự chủ gợi lên chút mỉm cười.

      "Mở mắt nhìn xem" giọng , sau đêm, đột nhiên rất muốn lấy lòng .

      "Nhìn cái gì? Xem vẻ mặt bài tú-lơ-khơ của sao?" Hỏa Hoan thấp giọng , lời này vừa ra, Đoan Mộc Minh thiếu chút nữa tức chết.

      "Em theo chuyện chết sao?" Đem mạnh mẽ đặt ở , Đoan Mộc Minh nghiến răng nghiến lợi .

      " chết, chính là cảm thấy tâm
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 90. nghĩ rằng tôi và nhau

      Editor: Libra91

      Ngày hôm sau, vạn dặm mây, trời trong veo, tỉnh lại ở trong ánh mặt trời chói mắt, theo bản năng hướng bên cạnh sờ, vị trí kia có ai, thậm chí còn có loại cảm giác hơi lạnh.

      Cả kinh, Hỏa Hoan mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn chung quanh chút, bài trí vẫn là như cũ, nhưng lại cảm giác có chút tiểu thuyết phương tây giống với lúc trước.

      Xoa xoa hai mắt mắt nhập nhèm, đánh cái ngáp to, lúc do muốn đứng lên hay vẫn là ngủ tiếp, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

      "Này, ai a? Có biết phá nhiễu nhân thanh tu là bị trời phạt hay ?" điện thoại được chuyển, đổ ập xuống đúng là trận súng máy bắn phá, khả ngoài dự đoán mọi người là, thế nhưng im ắng, nửa ngày đều có người .

      "Này, là ai a? Gọi điện thoại lại lời nào, rốt cuộc muốn làm gì?" tức giận , vừa định đem điện thoại ném qua bên, bỗng dưng, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng mềm .

      "Nha đầu, làm sao vậy? Sáng sớm, tức giận như vậy."

      Nghe được thanh quen thuộc, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, tay nắm lấy điện thoại nửa ngày có kịp phản ứng, "Ca. . . . . . Ca ca"

      "Như thế nào giọng nghe qua là lạ ? Nghe được giọng của nên vui như vậy sao?" Giọng của Hỏa Tự vẫn mềm như cũ, đứng ở đỉnh cao nhất của tòa nhà cao chọc trời, từ góc độ này quan sát ánh đèn sáng phía dưới.

      " phải" Thanh của Hỏa Hoan mang theo dày đặc giọng mũi, gắt gao cắn môi dưới, lúc tầm mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, thở dài hơi tiếng động cứ như vậy bật ra phần môi.

      "Làm sao vậy? Có phải Đoan Mộc Minh khi dễ em hay ?" Nhận thấy được phản ứng dị thường của , thanh của Hỏa Tự đột nhiên thấp xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ trong con ngươi bắn ra ánh sáng lành lạnh.

      ". . . . . . có" Hỏa Hoan thào , lúc nước mắt trong hốc mắt sắp chảy ra, dùng sức nhắm hai mắt lại, nằm ngửa ở giường, thuận tay lấy gối đầu che lên mặt.

      "Nha đầu, em khóc sao?" Hỏa Tự cẩn thận hỏi, đột nhiên cảm thấy tâm như là bị đào rỗng.

      "Ai ? em muốn khóc cái gì? Ca ca biết là em biết khóc, đúng hay ?"

      Che điện thoại, Hỏa Hoan dùng sức hít mũi cái, lúc buông ra, mặt tách ra chút cười rực rỡ, tuy rằng cũng biết cho dù cười, Hỏa Tự cũng nhìn thấy, nhưng là vẫn muốn làm cho lo lắng.

      "Nha đầu ngốc" nghe được lời của , Hỏa Tự dài thở hơi, "Lại cho ca ca chút thời gian, năm sau, năm sau, ca ca liền mang em rời , khi đó chúng ta cũng rời nữa."

      "Được, em chờ ." Nghe được lời của , vẻ mặt Hỏa Hoan chua sót nở nụ cười, thanh vẫn như cũ trào dâng, nhảy nhót.

      "Lần khác ca ca gọi điện thoại cho em, hảo hảo chiếu cố chính mình, được ?"

      "Uh, em biết, cũng thế."

      "Bye bye "

      cái hôn môi vang dội qua , bên kia cúp điện thoại.

      Nghe trong loa truyền đến thanh "Đô đô đô ~~~", Hỏa Hoan chậm rãi mở mắt, giọt trong suốt nước mắt cứ như vậy theo má tế chảy xuống. . . . . .

      giọt

      Hai giọt

      Ba giọt

      Bốn giọt

      . . . . . .

      Cho đến khi nước mắt rơi đầy mặt.

      Đẩy cửa ra nhìn màn này, Đoan Mộc Minh lập tức ngây ngẩn cả người, chân như dường như là bị khống chế vọt tới, lấy khăn tay từng chút từng chút lau chùi nước mắt mặt , trong con ngươi có thương chính cũng từng nhận thấy được.

      "Bị làm sao?" vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi, trời biết căn bản là chống đỡ được nước mắt của , mà trong trí nhớ, đây là lần thứ hai nhìn khóc.

      Mở hai mắt đẫm lệ hai mắt sương mù nhìn cái, Hỏa Hoan mạnh mẽ đứng dậy, đẩy ra, sau đó xông ào vào trong phòng tắm.

      Lúc nước lạnh lẽo làm ướt nhẹp áo ngủ toàn thân, trong vòi hoa sen hình thành hơi nước, lại lần nhắm hai mắt lại, bả vai ngừng kích thích, hàm răng tuyết trắng ở môi đỏ bừng cắn ra đường xám
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 91.Tôi đối với có hứng thú

      Editor: thanh huyền

      " có người nào đến a? mở cửa." Đưa chân đá , Hỏa Hoan thản nhiên , lấy hạt dưa tuwd trong tay của .

      Nhìn , Đoan Mộc Minh dùng sức dơ quả đấm, lập tức, phẫn nộ đứng dậy tới cạnh cửa, ngay tại khi mở cửa trong nháy mắt, lập tức ngây ngẩn cả người.

      "Mẹ, làm sao mẹ đến nơi này ?" Theo bản năng che ở cửa, cánh tay tại khung cửa, biết tại sao, chính là thích mẹ gặp .

      "Tôi là cái gì thể tới nơi này? Xú tiểu tử, tránh ra." Đẩy ra , Phương Mỹ Linh thẳng tắp vọt tiến vào, mặt tia giận dỗi.

      "Mẹ, có việc chúng ta ra ngoài , nơi này có điểm tiện." Xoay người mạnh mẽ giữ chặt tay bà, Đoan Mộc Minh vuốt ve đem bà kéo ra ngoài.

      Đóng cửa lại khắc, như trút được gánh nặng thở dài hơi.

      "Con rốt cuộc giở trò quỷ gì a? Chẳng lẽ con nơi này dấu nữ nhân?" Nhìn nhi tử thoáng có chút kinh hoảng, Phương Mỹ Linh mặt nghi hoặc càng sâu.

      "Cái gì nữ nhân a? có, làm sao có thể? Chính là phòng ở có điểm loạn, sợ mẹ mắng mà thôi." Ôm eo của bà, cằm khoát lên vai của bà, Đoan Mộc Minh dài thở hơi, "Làm sao mẹ biết nơi này ? Chẳng lẽ lại là Diệp Toàn ——"

      "Là mẹ chính mình cảm thấy kỳ quái, cho nên tìm người điều tra." Quay đầu nhìn thoáng qua cái phòng này, Phương Mỹ Linh mày hơi hơi nhíu lại, "Nhà này rốt cuộc con mua khi nào? Vì sao mẹ chút cũng biết? khi nào mua?”

      "Nhìn hoàn cảnh sai, cho nên liền mua." Tròng mắt đảo quanh loạn chuyển , khỏi phức tạp, Đoan Mộc Minh liền tranh thủ nhét bà vào trong xe, "Mẹ, gần nhất vừa khai trương nhà ăn Pháp, mùi vị tệ, con dẫn mẹ nếm thử."

      "Mẹ vào xem, liền liếc mắt cái." Thừa dịp lên xe, Phương Mỹ Linh vội vàng theo bên khác mở cửa xe xuống, bất chấp cái gì dáng vẻ phong độ cứ như vậy thẳng hướng hướng chạy vào trong phòng.

      "Mẹ" Đoan Mộc Minh sắc mặt lập tức thay đổi, chỉ cảm thấy đỉnh đầu đàn quạ cùng nhau bay qua.

      "Rốt cuộc là người nào a? Chẳng lẽ tình nhân già nào tìm tới cửa?" Nghe được cửa phòng mở, Hỏa Hoan vẻ mặt trào phúng , đột nhiên suy nghĩ, là nữ nhân thứ bao nhiêu.

      "Tình nhân già? tôi sao?"

      đạo thanh nhu hòa lại mang theo kinh ngạc theo cửa truyền đến, theo sát sau, thân âu phục tím hồng trung niên xuất ở trước mặt của .

      "Ách?" Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, theo bản năng muốn ngồi dậy, lại nghĩ rằng ngay tiếp theo đồ ăn vặt đổ lên người.

      Kia ầm thanh cơ hồ khiến Phương Mỹ Linh hoa dung thất sắc, ". . . . . . là ai a? Tại sao trong phòng con tôi ?"

      "Bà là ai?" Lúc đầu sau khi hốt hoảng, Hỏa Hoan bình tĩnh tự nhiên đứng lên, nhân tiện đem vỏ trái cây người mình dính giấy mảnh vào

      "Mẹ, con tất cả muốn ra ngoài ." Mở cửa, nhìn các , Đoan Mộc Minh sâu hít vào thở ra hơi, theo sau vẻ mặt bất đắc dĩ quay đầu.

      " rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ chính là như người khác , con vẫn nuôi chính là cái nữ nhân." Quay đầu lại trừng mắt nhìn nhi tử, lại nhìn Hỏa Hoan, Phương Mỹ Linh nhíu chặc hai hàng chân mày lại, "Mời lúc này rời thôi, về sau vĩnh viễn đều cần xuất tại trước mặt con."

      "Mẹ, đây là chuyện của con, mẹ cần nhúng tay." Đoan Mộc Minh thanh của lập tức lạnh xuống, "Điều kiện con đáp ứng rồi, chuyện của con cũng hi vọng mẹ cần can thiệp."


      "Con đây là cái gì thái độ? Chẳng lẽ , nữ nhân này so với mẹ còn có trọng yếu ?" Quay đầu nhìn về phía Hỏa Hoan, Phương Mỹ Linh vẻ mặt ghét , rốt cuộc là nơi nào đến vị nữ nhân như vậy a.

      "Cái kia. . . . . ."
      [​IMG] [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 92.Cảm nhận của tôi ở đây ư?

      Editor: thanh huyền

      Đứng ở trước cửa, Đoan Mộc Minh hai tay vòng trước ngực, hai con mắt gắt gao trừng mắt nhìn cái bóng dáng kia từ xa mà đến gần, mặt che dấu được tức giận.

      Ngẩng đầu, Hỏa Hoan có bất kỳ ngoài ý muốn nhìn , khóe miệng lộ ra chút trào phúng cười, "Làm sao vậy? cần cho tôi biết, nhanh như vậy nghĩ đến tôi."

      "Em hy vọng tôi nghĩ đến em sao?” Thân hình cao lớn đem thân mình bức đến phía trước, cánh tay nửa mở, đem trong hơi thở của mình , sâu hít vào hơi, Đoan Mộc Minh đem tầm mắt dời về phía nơi khác, "Tôi nhớ tôi rồi, có lệnh của tôi cho em rời nơi đó."

      "Ha ha ~~~, tên tự đại." Ngón tay chọc chọc lồng ngực của , Hỏa Hoan vẻ mặt buồn cười nhìn , " tốt nhất trước làm ràng, phải tôi tự nguyện rời , là mẫu thân đại nhân của đuổi tôi rời ."

      "Em. . . . . ." Nhìn vẻ mặt vô tội, Đoan Mộc Minh trực tiếp hết chỗ rồi, phen cầm cổ tay của mở ra cửa xe, "Theo tôi ."

      " nơi nào? Tự rước lấy nhục tôi chắc là biết làm lần thứ hai." Quay đầu lại liếc xéo cái, Hỏa Hoan lành lạnh , biết cái khuôn mặt kia rốt cuộc là bãi cho ai xem .

      "Câm miệng" đem đẩy mạnh trong xe, Đoan Mộc Minh hung hăng trợn mắt nhìn cái, vây quanh bên mở cửa xe, nhất thời, ở trận vang ầm ầm ở bên trong, xe hướng xa xa mau chóng đuổi theo.

      Tiếp khi bọn họ phía sau, soái ca ra, khóe miệng gợi lên chút châm chọc cười, nhưng là khóe mắt ràng có đạo thần sắc ghen ghét, hình như là món đồ chơi bị đoạt mất.

      "Uy , muốn dẫn tôi làm sao?" Nhìn cùng phía trước hoàn toàn bất đồng hai cái phương hướng, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn , sau lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười, "Uy , vừa mới bị khinh bỉ là tôi, vì sao nhưng bây giờ là bày ra bộ dạng biểu tình này a."

      "Câm miệng, im lặng chút." Mắt nhìn phía trước, Đoan Mộc Minh lạnh lùng , luôn luôn lấy hình tượng tao nhã, mỗi lần ở trước mặt , kia hình tượng đều sụp đổ, thể phủ nhận, bản lĩnh làm cho người tức giận có thể rất cao.

      Yên lặng nhìn , Hỏa Hoan cuối cùng ném cho cái" là bệnh thần kinh" biểu tình, đem lưng ghế dựa để nằm ngang, đánh cái to
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 93. Suy nghĩ hỗn loạn

      editor: thanh huyền

      Ngoài cửa, nghe thanh kỳ quái truyền đến, Hỏa Hoan mặt lộ ra chút tự giễu cười, xoay người, đẩy ra cánh cửa kia ra ngoài.

      cánh cửa, bên ngoài ấm áp , gió từ từ vung lên sợi tóc vung quá hai má, sâu hít vào hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Đúng lúc này, điện thoại của lại vang lên, lấy ra vừa thấy, đúng là cái số điện thoại lạ hoắc.

      "Alo, tôi là Hỏa Hoan." Nghiêng dựa vào trụ hành lang, Hỏa Hoan lười biếng , cả người thoạt nhìn vô tình .

      "Ha sao, em , còn nhớ tôi sao?" Kia đoan truyền đến trận Trung văn sứt sẹo .

      " xin lỗi, nhớ ." Nhìn trời, Hỏa Hoan bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.

      "Phải ? Xem ra tôi đưa cho em trí nhớ còn chưa đủ khắc sâu a." xong, kia đoan mạnh mẽ cúp điện thoại, theo sát sau, ngừng ở trước mặt ? Chiếc xe kia đột nhiên phát ra trận tiếng kèn chói tai.

      Tiếp nhìn chiếc xe kia, Hỏa Hoan thu hồi điện thoại, khi thấy người theo trong xe ra lập tức ngây ngẩn cả người.

      "Tại sao là ?" Trước mắt trí nhớ soái ca mời vẫn khắc sâu .

      "Vì sao thể là tôi?" Nhìn xem trước mắt tiệm chụp ảnh áo cưới xa hoa, soái ca tóc trắng mày lập tức nhíu lại, "Em muốn kết hôn?"

      những lời này, giọng kia ràng lạnh buốt , vì sao khi bắt được tình báo, có tin này.

      " phải, tôi bồi bằng hữu tới thử lễ phục." Nhìn , Hỏa Hoan thản nhiên nở nụ cười.

      "Vậy tốt rồi, tại tôi trịnh trọng giới thiệu, tôi gọi Joy." Khi chuyện, đưa tay ra.

      "Tôi gọi Hỏa Hoan"

      nhàng cầm tay , đón ánh mặt trời ấm áp, Hỏa Hoan hơi hơi nheo lại mắt.

      " tại có rảnh ? Tôi mời em uống cà phê." Joy nho nhã lễ độ , vừa thấy Tây Phương chính thống giáo dục bồi dưỡng ra được thân sĩ.

      "Tốt, vừa vặn tại có thời gian." Ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu 3, Hỏa Hoan khóe môi giơ lên chút độ cong, "Chúng ta thôi."

      " cần cùng bằng hữu của em chào hỏi sao?" Theo ánh mắt của nhìn sang, khi thấy ảnh ngược ra bóng dáng rộng thùng thình cửa sổ sát đất con ngươi Joy híp lại thành cái khe hở tinh tế .

      " cần, bọn họ bề bộn nhiều việc, thời gian quan tâm chúng ta." Hỏa Hoan thản nhiên , khóe miệng có chút khẽ, chính là kia ý cười ràng có đạt tới trong ánh mắt .

      "Chúng ta thôi." Khi chuyện, cánh tay Joy vòng ở bả vai của , nghiêng đầu sang chỗ khác, như thị uy như nhìn thoáng qua lầu.

      Chỉ ánh mắt, Đoan Mộc Minh tóm được từ bản thân tia ý thức xông về đỉnh đầu, mặt trướng đến hồng hồng , hai tay gắt gao nắm thành hình quả đấm.

      ". . . . . . làm sao vậy?" Nhìn , Tiểu Ái lập tức ngây ngẩn cả người, lập tức, trong con ngươi như bịt kín tầng tro tàn, khóe miệng lộ ra chút tự giễu, chậm rãi lui qua bên sô pha, theo gương phòng thử đồ, nhìn mình lấy bộ dáng làm dung động lòng người .

      "Tôi sao, trước thử , tôi có chút việc gấp muốn lập tức ra ngoài." xong, đợi trả lời, Đoan Mộc Minh liền xông ra ngoài.

      "Lên xe , nghe nơi đó cà phê thuần chánh nhất , tôi nghĩ em nhất định thích." Ân cần mở cửa xe cho , Joy cười , kia Trung văn sứt sẹo nghe vào tai cũng làm cho người ta khó chịu.

      "Cám ơn" hơi hơi gật gật đầu, Hỏa Hoan chân đạp đến trong xe.


      "Hỏa Hoan, em đứng lại đó cho tôi."

      Phía sau đột nhiên truyền đến đạo thanh lạnh buốt, ràng ánh mặt trời ấm áp, lúc này lại cảm thấy khí lạnh trôi qua.

      Thân mình ngẩn ra, Hỏa Hoan chậm rãi vừa quay đầu, " thế nào? Tôi cùng bằng hữu uống ly cà phê cũng e ngại ?"

      "Bằng hữu?" Đoan Mộc Minh vẻ mặt trào
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :