1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối thiên tài: Tổng giám đốc có một không hai, mẹ hồ đồ - Ngọc Như Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 83 có tư chất cò kè mặc cả

      Editor: Libra91

      Liên tiếp lẩm bẩm ở bên tai của , Hỏa Hoan theo bản năng ôm sát hông của , lại phát thân thể của kịch liệt run rẩy.

      "Ca ca, ca ca làm sao vậy?" thất thanh , mới phát sắc mặt của thế nhưng mảnh tái nhợt, "Làm sao? thoải mái sao? A? chuyện với em a, đừng dọa em a."

      "Hoan Hoan, chúng ta về nhà." Dùng sức nắm chặt tay , Hỏa Tự lôi kéo nghiêng ngả lảo đảo ra ngoài.

      đường, tay thủy chung đều có buông ra, vào đến nhà, cũng vẫn là gắt gao nắm, sợ hơi cẩn thận, biến mất thấy nữa.

      "Ca ca, em ở chỗ này đây." Dìu ngồi xuống sô pha, Hỏa Hoan ôn nhu , nhàng vuốt lưng của , Hỏa Tự như vậy cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua.

      Cho tới nay, trong lòng của Hỏa Tự đều là thần thánh, cao lớn, giống như có bất kỳ chuyện gì có thể đem đánh, là cái loại đàn ông trời sập xuống cũng nháy mắt, nhưng là hôm nay, luống cuống rồi, cũng lần đầu tiên cảm thấy, nguyên lai cũng là yếu ớt như vậy.

      Nháy mắt cái nháy mắt nhìn , Hỏa Tự lẳng lặng nằm ở nơi đó, chấp lên tay gắt gao dán tại lồng ngực của mình, ánh mắt có tia tham luyến.

      "Có thấy khá hơn chút nào ? Muốn uống nước sao? Em lấy nước uống." Nhìn an tĩnh lại, Hỏa Hoan vừa muốn đứng dậy, lại bị mạnh mẽ kéo lại.

      " cần " Hỏa Tự lẩm bẩm , đem tay dán tại mặt mình, co rúc ở trong ngực của , chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Hỏa Hoan vẫn nhúc nhích nằm ở nơi đó, thẳng đến trận tiếng hít thở đều đều truyền đến, mới thở ra hơi dài, gục đầu xuống, nhìn vẻ mặt rối rắm, mặt của lướt qua tia khó hiểu , cẩn thận di chuyển thân mình, lấy điện thoại di động ra, cấp Doãn Mặc phát ra cái tin nhắn.

      Ở trong ngực của , Hỏa Tự ngủ say rồi, co rúc ở trong ngực , cánh tay còn chặt chẽ bóp chặt eo của , miệng thào gọi tên của .

      Đẩy cửa ra thấy màn như vậy Doãn Mặc lập tức ngây ngẩn cả người.

      "Đây là có chuyện gì?" Khinh thủ khinh cước tiêu sái qua, giọng hỏi, "Các em hôm nay làm cái gì?"

      "Cái gì cũng làm, sân chơi, nhưng là vừa xong bao lâu, ca ca rời , sau đó liền biến thành cái dạng này." Vấn đề này ở trong óc của quanh quẩn lâu, nhưng là, vẫn là nghĩ ra vì sao về sau như thế.

      "Phải ?" Nhìn vẻ mặt rối rắm bất an kia của Hỏa Tự, sắc mặt Doãn Mặc lập tức trở nên thực ngưng trọng, nhưng vẫn là hơi cười cười, "Yên tâm , có chuyện gì, có thể là thân thể của ấy thoải mái ."

      " là như vầy phải ?" Hỏa Hoan vẻ mặt hồ nghi nhìn hướng , "Doãn ca ca, mấy năm nay ca ca ở bên ngoài đều làm cái gì?"

      Trong lòng giật mình, Doãn Mặc bất động thanh sắc nở nụ cười, "Làm sao vậy? Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"

      " có gì, thuận miệng hỏi chút, làm phải là chuyện gì nguy hiểm ?" Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chính là điểm ấy khả nghi, dù sao, ngắn ngủn vài năm, biệt thự có, xe thể thao xa hoa cũng có, đối với bọn họ đều là nhi mà , đây hết thảy tựa hồ có được quá dễ dàng.

      "Đừng nghĩ nhiều như vậy, hồi đợi ấy tỉnh hỏi lại ." Ngồi xuống sô pha, Doãn Mặc thở ra hơi dài.

      "Doãn ca ca, nếu có việc trước hết mau lên, nơi này em tới chiếu cố ca ca tốt rồi." Nhìn thần sắc Doãn Mặc mệt mỏi, Hỏa Hoan , tiếng thở dài cứ như vậy bật ra phần môi.

      " có việc gì, muốn giúp xong." Thản nhiên cười cười, Doãn Mặc chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      ngày cứ như vậy qua, có nhiều lần, Hỏa Tự đều theo trong lúc ngủ mơ giựt mình tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, khi thấy vừa trầm ngủ say .

      Tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ bị bóng đêm bao phủ, thở ra hơi dài, Hỏa Tự mở mắt.

      "Ca ca, có thấy khá hơn chút nào ?" Xả qua khăn tay lau chùi mồ hôi trán của ,
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 84 Vua vạn quỷ

      Editor: Libra91

      Thời gian tháng giống như chuyện trong nháy mắt, trôi qua qua rồi, trong tháng này, Hỏa Tự hận thể mỗi phút mỗi giây đều sống chung chỗ với , mình lẳng lặng đứng ở cổng trường học chờ , ngẩn ngơ lúc chính là buổi sáng.

      "Ca ca, rất kỳ quái."

      Xe vững vàng chạy mặt đường nhựa rộng lớn, nghiêng đầu nhìn về phía , vẻ mặt Hỏa Hoan hồ nghi .

      "Kỳ quái? Làm sao có thể kỳ quái? Cũng phải hai cái mũi bốn con mắt." Liếc cái, Hỏa Tự vẻ mặt sủng nịch nở nụ cười, mắt nhìn phía trước, tiếng thở dài cứ như vậy bật ra phần môi, "Hoan Hoan, ở cùng chỗ với ca ca vui vẻ sao?"

      "Uh, rất vui vẻ, chúng ta nếu có thể vĩnh viễn như vậy tốt rồi." Đầu tựa vào cánh tay của , Hỏa Hoan ngọt nhơn nhớt .

      " ngày nào đó có thể như vậy " Hỏa Tự , nhìn mặt trời chiều kia càng lúc càng xa, trong con ngươi thần sắc ảm đạm rồi rất nhiều, "Hoan Hoan, mấy ngày nữa ca ca ra ngoài thời gian."

      "Cái gì?" Mạnh mẽ ngồi thẳng người, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, " phải tốt lắm, lần này trở về nữa?"

      "Bởi vì. . . . . . Còn có ít chuyện có xử lý xong, cho nên, phải ." Lúc lời này, Hỏa Tự có nhìn thẳng ánh mắt của , "Em tha thứ cho ca ca?"

      Yên lặng ngồi ở nơi nào, Hỏa Hoan gì, chính là miệng cong lên lại ràng trong nội tâm của vui.

      "Lúc có ở đây, Mặc hảo hảo chiếu cố em, giống như trước kia, em phải ngoan ngoan nghe lời, xử lý xong chuyện, ca ca lập tức quay lại, cam đoan, được ?" Hỏa Tự thào , muốn cầm tay , lại bị mạnh mẽ tránh né.

      Đem ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ, trong con ngươi Hỏa Hoan có chút thần sắc mê ly, hồi lâu sau, mới chậm rãi xoay đầu lại, "Ca ca, cũng là bởi vì phải , cho nên mấy ngày nay mới có thể vẫn cùng em như vậy sao? Chính cũng biết lúc nào trở về, đúng hay ?"

      "Hoan Hoan" nghe được lời của , Hỏa Tự lập tức ngây ngẩn cả người.

      "Em trưởng thành, em biết muốn cho em phải lo lắng, yên tâm , em chiếu cố tốt cho mình." Tựa đầu vào bờ vai của lần nữa, Hỏa Hoan hơi hơi nhắm hai mắt lại.

      Nhìn , Hỏa Tự cái gì cũng , nhàng vỗ vỗ bả vai của , đem ôm vào trong lòng.

      Xe mở rất chậm rất chậm, có gió xuyên thấu qua cửa sổ thổi vào từng chút từng chút, vung lên tóc của , vỗ về hai má non mịn của , nhắm mắt lại, Hỏa Hoan làm như ngủ say.

      Lúc này, cách ngày rời , còn có hai ngày.

      Ăn bữa bữa tối đơn giản, bọn họ kiên trì sóng vai ngồi ở trong viện nhìn sao, mấy ngày này, lúc Doãn Mặc trở về càng ngày càng trễ, có chạm mặt chừng vài lần, nhìn qua cũng chỉ là tình trạng kiệt sức, vẻ mặt bộ dáng tiều tụy.

      Dựa sát vào nhau, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng tùy ý vây quanh bọn họ, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hỏa Hoan lại lần vang lên.

      Nhìn lên , chút phản ứng đều có.

      "Hoan Hoan, sao nhận điện thoại a?" Liếc xéo cái, khi thấy màn hình điện thoại di động lóe ra ba chữ "Quỷ chán ghét" mặt Hỏa Tự lộ ra tia nghi hoặc.

      "Có thể cần nhận" xong, Hỏa Hoan cầm di động qua đem pin tháo ra, theo sau lại vứt xuống bên.

      Di động lập tức an tĩnh, nhưng là quá 3 phút, chuông cửa lại vang lên.

      "Phía sau có người nào đến?" Hỏa Tự mày hơi hơi nhăn, vừa muốn đứng dậy, bị Hỏa Hoan mạnh mẽ 摁 kéo lại, " ngồi , em nhìn xem." xong, đợi trả lời, ra ngoài rồi.

      Kéo cửa ra, Hỏa Hoan thở ra hơi dài.

      Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bóng dáng thon dài dựa ở chiếc Lamborghini màu vàng, hai tay vòng ngực, khóe miệng cười mê người, nhưng cũng đáng đánh đòn.

      "Ha sao, bảo bối, chúng tôi lại gặp mặt." Dùng sức vẫy tay, Đoan Mộc Minh cười giống như là đóa hoa.

      " lại muốn thế nào?" Nhìn , Hỏa Hoan nghiến
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 85 Chúng ta lại gặp mặt

      Editor: Libra91

      Gió, dần dần lớn, đứng ở trong màn đêm, hình dáng tạo thành loại tư thế kiên quyết.

      **

      Hai ngày sau đó, ngày Hỏa Hoan tốt nghiệp, cũng là ngày ước định bắt đầu, ngày lại bước về phía đường về.

      Sáng sớm ngày nào đó, ánh mặt trời nắng hơn bình thường, lúc tia sáng đầu tiên chiếu xuống, ánh sáng lòe lòe làm cho người ta khỏi tưởng cúng bái, ngồi ở mái nhà, khóe miệng Hỏa Tự gợi lên chút độ cong rất rất nhạt.

      Vua vạn quỷ sao?

      Được, nếu đây chính là số mệnh của , vậy luôn luôn lên đỉnh quỷ mị quỷ quái.

      "Hoan Hoan, hảo hảo chiếu cố chính mình, ca ca nhất định trở về." Ôm bóng dáng mảnh khảnh, Hỏa Tự ôn nhu , trong nháy mắt nhắm mắt lại, mày hơi hơi nhíu lại.

      " cũng vậy" vùi đầu sâu vào trong ngực của , Hỏa Hoan dùng sức hít mũi cái.

      "Để ca ca nhìn em kỹ." Nâng khuôn mặt nhắn tinh xảo lên nhìn, tầm mắt chạm đến đến cặp con ngươi sưng đỏ tâm Hỏa Tự bỗng dưng đau như bị búa tạ đập qua, lau nước mắt ở khóe mắt , đem tóc phân tán của vén phía sau tai, nhàng nở nụ cười, "Lại nghe lời rồi? Đừng khóc."

      Cuống quít đích lưng quá thân, Hỏa Hoan dùng sức dụi dụi mắt" Ai em khóc ? Em khóc."

      "Tự" Vỗ vỗ mạnh bờ vai của , Doãn Mặc muốn lại thôi, cuối cùng cái gì cũng .

      "Tôi rồi, chiếu cố Hoan Hoan." xong, Hỏa Tự xoay người rời , sợ nữa, có dũng khí rời .

      "Ca ca"

      Ngay khi đến cửa, giọng rung gọi , thân hình chấn động, Hỏa Tự bỗng dưng dừng bước, nhưng có quay đầu, tùy ý khoát tay áo, sau đó ra ngoài.

      Phía sau , mặt Hỏa Hoan đầy nước mắt, thân mình mềm trơn ở trong lòng Doãn Mặc.

      " ràng có thể cần làm như vậy" ngoài cửa, Đoan Mộc Minh lạnh lùng , đột nhiên phát , giờ khắc này nhìn hiểu Hỏa Tự.

      "Tôi dùng năng lực của chính tôi đến bảo vệ tiểu thuyết phương tây của tôi" quay đầu, ánh mắt Hỏa Tự lạnh như băng tia ấm, "Đối tốt với ấy, nếu ấy chịu chút ủy khuất..., tôi bỏ qua cho ."

      xong, đợi trả lời, Hỏa Tự sải bước rời , khắc chậm rãi khởi động xe, cỗ chất lỏng biết tên ở trong hốc mắt nhộn nhạo. . . . . .

      **

      Khoảng cách Hỏa Tự rời tuần rồi, trong thời gian suốt bảy ngày này, Đoan Mộc Minh thủy chung đều có rời bước, biến đổi đa dạng lấy lòng , nhưng là vẫn là nhìn nụ cười mặt .

      "Bảo bối, tôi muốn là nữ nhân, phải Băng mỹ nhân." Nằm ở phía sau , Đoan Mộc Minh lười biếng , ngừng vuốt vuốt tóc của , khơi túm đưa lên mũi dùng sức ngửi hai cái, nhất thời, cỗ mùi hương thanh nhã cứ như vậy truyền tới.

      Hai tay vòng đầu gối ngồi ở chỗ kia, Hỏa Hoan im lặng dị thường, chính là nhìn về phía ngoài cửa sổ trong con ngươi có tia ưu thương.

      Hỏa Tự rồi, từ đó về sau liền mất liên lạc, mà Doãn Mặc cũng bởi vì hành trình đặc biệt bị đưa đến chỗ khác, khắc này đột nhiên phát , nguyên lai mấy năm nay chính mình thủy chung đều có học được kiên cường.

      Nhìn bả vai của đứng thẳng, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ ngồi xuống, đối mặt với mặt của , khi thấy vết nước mắt ràn rụa lập tức ngây ngẩn cả người.

      "Em. . . . . . Em làm sao vậy?" lắp bắp , hai tay ngốc lau chùi nước mắt mặt , tuy nhiên nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

      Nước mắt như mưa tùy ý chảy xuống, cắn chặc đôi môi, Hỏa Hoan lại cố chấp khóc ra tiếng.

      "Tôi ghét nhất bị nữ nhân khóc, đủ."

      Đột nhiên, Đoan Mộc Minh như là nổi điên từ giường nhảy dựng lên, đối với rống to trận, rống xong rồi, tựa hồ tất cả tinh lực cũng đều tiêu hao hầu như còn, mặc vào áo ngủ, đứng dậy vào phòng tắm.

      Nước mắt vẫn giọt giọt chảy xuống, cánh tay của , cũng thấm vào áo.

      Mở cửa phòng tắm ra, nhưng đến khắc này, Đoan Mộc Minh hít hơi sâu, sau đó chậm rãi tới trước mặt của .

      "Hỏa Hoan, tâm tình của em tốt nhất cho
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 86 Trò chơi kích thích

      "Thầy giáo Đoan Mộc?" Đứng ở bên, Phương Mỹ Linh thào lặp lại lần, "Hai đứa biết nhau trước rồi sao? Tại sao lại là thầy giáo?"

      "Mẹ, chuyện này để sau con giải thích cho mẹ." xong, Đoan Mộc Minh liền cầm tay Trương Tiểu Ái lôi "Tiểu Ái, theo tôi."

      Bọn họ ra ngoài, đám người tự động rẽ ra nhường đường. Ở phía sau hai người, Phương Mỹ Linh gật đầu tán dương, xem ra nguyện vọng ôm cháu nội năm nay có thể thực được rồi.

      Bên ngoài, gió đêm lạnh lùng thổi, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu khắp đất, phản ra từng ánh sáng trắng.

      mặt Tiểu ái biểu bình tĩnh lạ thường, nghiêng ngả lảo đảo theo phía sau , nhiều lần suýt nữa ngã nhào mặt đất.

      mãi cuối cùng tới dưới gốc cây hoa quế trăm năm, Đoan Mộc Minh ngừng lại.

      "Tiểu Ái, đây rốt cuộc là chuyện gì? sớm biết chuyện này đúng ?"

      Nhìn lên khuôn mặt thanh tú của này, vẫn thể tin được chính mình nhìn qua, tuy vẫn biết rằng trái đất này rất , nhưng việc này vẫn nằm ngoài dự liệu của .

      "Tôi biết, vẫn luôn biết." Mười ngón tay xoắn cùng chỗ, cúi đầu, giọng , chỉ vì đối tượng là , cho nên cuộc hôn nhân thương mại này liền đáp ứng.

      " sớm biết?" Hai mắt Đoan Mộc Minh hơi híp lại, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên ý nghĩ "Hỏa Hoan cũng biết chuyện này đúng ?"

      "Đúng, là tôi cho ấy biết." Ngẩng đầu nhìn về phía , Tiểu Ái thản nhiên nở nụ cười, " thích Hoan Hoan, đúng ?"

      "." Đoan Mộc Minh khăng khăng phủ nhận. Có lẽ cảm giác mình trả lời quá nhanh, quay đầu, ho hai tiếng, "Chuyện này tại sao lại cho ấy biết?"

      "Bởi vì ấy là bạn thân duy nhất của tôi." xong, Tiểu Ái thở dài hơi, nhìn sắc mặt lạnh lùng của trong nháy mắt tối xuống, ". . . . . . tức giận sao?"

      " có", hít vào hơi sâu, Đoan Mộc Minh chậm rãi xoay người lại, "Việc này. . . . . .Tôi còn có việc trước, chuyện này chúng ta sau nhé."

      xong, quay người thẳng, thần sắc có chút lưu luyến.

      Nhìn bóng lưng rời , mặt Tiểu Ái lộ ra chút cười tự giễu, giọt nước mắt theo gương mặt lặng yên chảy xuống.

      người nhưng người đó ngay cả cái nhìn thẳng vào mình cũng nhìn, có phải sai lầm rồi ?

      Trong bóng đêm xe lao rất nhanh, lúc tới biệt thự, vừa mới mở cửa xe, Đoan Mộc Minh nhất thời đứng sững lại.

      Hỏa Hoan lẳng lặng ngồi nóc nhà, hai cái đùi còn ngừng đung đưa trong trung, đầu ngửa ra sau nhìn về phía bầu trời đêm, tóc bay ở trong gió đêm.

      "Hỏa Hoan, em làm gì vậy?" Đoan Mộc Minh lớn tiếng quát, từ khi gặp gỡ có quá ngày yên ổn.

      "Đoan Mộc Minh, khí cao trong lành mát mẻ, có muốn lên đây ?" Hỏa Hoan hướng phía vẫy vẫy tay, giọng điệu nghe qua thực sung sướng, nhưng là tầm mắt lại dừng người .

      "Em nhanh xuống dưới cho , đừng để tức giận." Di chuyển từng bước cẩn thận, Đoan Mộc Minh chỉ cảm thấy lòng dạ đều thót lên tới cổ họng, màn kia cứ như vậy lên trong đầu .

      " xuống, tôi thích ngồi như này, có bản lĩnh lên đây mà bắt tôi." Giọng điệu của Hỏa Hoan mang theo chút trêu tức, giống như lúc đầu bọn họ mới quen biết nhau vậy. Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn lên hai dòng suối uốn lượn.

      "Hỏa Hoan, nếu để bắt được em nhất định em chết đấy." Tay cởi áo khoác vứt qua bên, Đoan Mộc Minh rất nhanh xông ào vào trong phòng, lúc leo được lên nóc nhà thân hình Hỏa Hoan lung lay sắp đổ rồi.

      "Hỏa Hoan"

      biết tại sao, thời khắc này, đột nhiên cảm thấy hô hấp đều ngừng lại, chân cũng nhấc lên nổi.

      "Đoan Mộc Minh, cảm thấy vui sao?" Vừa lúc định cất bước, giọng của Hỏa Hoan theo gió nhàng cất lên.

      "Em cái gì?" Đoan Mộc Minh lập tức
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 87 Cuối cùng cao nhất

      Editor: Libra91

      Lúc ban đầu, nụ hôn kia lướt nhanh như như lông vũ mềm , mang theo mùi vị của loại thuốc lá, như gần như xa, giống như món điểm tâm ngọt, đôi con ngươi trong cặp mắt của ngơ ngác khiến người ta thể nhận ra thần sắc.

      "Ngu ngốc, nhắm mắt lại." Hai mắt Đoan Mộc Minh trừng lớn, hổn hển , chút ôn nhu cuối cùng còn sót lại giờ khắc này cũng biến mất hầu như còn.

      " lại tức giận?" Hỏa Hoan thản nhiên vạch trần , người cưỡng hiếp , có phải mới nên là người tức giận hay ?

      "Đúng là phụ nữ hiểu tình trường". Bàn tay to mạnh mẽ nhanh che hai tròng mắt của , Đoan Mộc Minh hôn hề ôn nhu, mà như cuồng phong như mưa lớn trút xuống, tay còn lại mạnh mẽ xé rách quần áo của , lát sau, chiếc áo ngủ tơ lụa tốt nhất cũng bị xé vụn rơi lả tả mặt đất.

      Hôn càng thêm cuồng dã, từ môi đến toàn thân thể . Ngay tại lúc lửa cháy thành đoàn lan ra cả đồng cỏ Hỏa Hoan lại mạnh bạo đánh vào lồng ngực , gió bên ngoài từ từ thổi vào, làm giảm chút nhiệt độ.

      "Em muốn làm gì? Đừng quên thân phận tại của em là gì nhé." Miễn cưỡng khởi động thân mình nhìn , đôi mắt Đoan Mộc Minh nhìn thấy đáy, giọng khàn khàn, là buổi đêm, biết người kia còn muốn trêu trọc gì.

      " làm gì, chẳng qua là cảm thấy cần tắm rửa chút mà thôi." Ôm lấy cổ của , Hỏa Hoan chậm rãi ngồi dậy, Đoan Mộc Minh lại chỉ biết cúi đầu hít chút khí.

      " cần, dù sao sau hồi lại phải tắm rửa lại mà." Khi chuyện, Đoan Mộc Minh lại cúi xuống, vừa định hôn môi lại bị quay đầu né tránh.

      "Chờ tôi 10 phút, 10 phút là xong rồi." tay đẩy ra, Hỏa Hoan theo bãi cỏ bò dậy, thân thể người phụ nữ dưới ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, cùng với mùi thơm của làm cho Đoan Mộc Minh khỏi nuốt nước miếng.

      Quay đầu nhìn về phía , Hỏa Hoan liền nở nụ cười, nhặt quần áo tán loạn mặt đất mặc vào.

      Làm ra vẻ thản nhiên, mùi thuốc lá đem bao quanh làm tim bỗng dưng đập chậm nửa nhịp, trong ánh mắt đầy dục vọng phát điên của Đoan Mộc Minh, chậm rãi thẳng về phía trước. . . . . .

      Ở sau lưng, Đoan Mộc Minh đột nhiên nằm chết dí tại chỗ, đem mặt vùi vào sâu mặt cỏ, tùy ý để xúc cảm lạnh lẽo vuốt ve , nhưng là, lửa cháy trong cơ thể có xu thế được dập tắt, ngược lại càng thêm điên cuồng dữ dội.

      Hít vào hơi sâu, bò dậy, lấy tốc độ nhanh nhất xông vào trong phòng tắm, bật nước lạnh tắm, sau đó nằm ở giường, thở hổn hển, ngực ngừng kịch liệt phập phồng .

      Giờ khắc này, đột nhiên thấy mình giống như đứa trẻ, trong lòng như nổi trống thình thịch, lẳng lặng đợi cánh cửa kia mở ra.

      Đó là loại cảm giác chưa bao giờ xuất , có chút chờ mong, chút hưng phấn, chút biết diễn tả làm sao.

      Thời gian cứ từng giây từng phút như vậy trôi qua, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ sát đất chiếu nghiêng vào phòng, từ trong phòng tắm khóa chặt cửa truyền đến thanh nước chảy ầm ầm.

      Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, luồng ánh sáng từ bên trong bắn ra, bao phủ lên bóng dáng mảnh khảnh kia.

      Chiếc váy ngủ màu đỏ bao lấy thân thể lung linh, mỗi bước chân của di động là váy ngủ theo gió tung bay.

      Cổ họng khô khốc, Đoan Mộc Minh gian nan nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy máu trong người đều xông về đỉnh đầu.

      "Tôi có đẹp ?" Hỏa Hoan nở nụ cười diêm dúa lẳng lơ, khuôn mặt trang điểm kỹ càng kia ràng càng thêm kiều mỵ động lòng người.

      Che mũi lại, Đoan Mộc Minh gật đầu mạnh, dưới ánh đèn lờ mờ, đứng lên giống như tinh, câu Hồn Nhiếp Phách.

      "Hắc hắc ~~~" che miệng, Hỏa Hoan
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :