1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bảo bối thơ ngây - Ngữ Vũ (Phản xuyên, cực sủng)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. YooMi

      YooMi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      2,835

      Chương 17:

      Hân Tình mãi mê chơi đàn đến mười giờ mới chịu ăn, trong lúc Vũ Tuấn vừa phụ trách dạy cho các kĩ thuật đánh đàn còn sợ đói bụng, lúc học cao hứng len lén đút điểm tâm cho . Khi có thể tự mình đánh khúc nhạc đơn giản mới mình đói bụng.

      Đầu bếp đợi đến ngủ gật lấy lại tinh thần bắt đầu chế biến thức ăn.

      "Pizza này ngon quá!" Quả nhiên giống như Thấm Nhị , vừa thuận tiện, vừa ăn ngon. Hân Tình biết loại đồ ăn bán "Ở ngoài" này giá cao đến cỡ nào.

      "Vậy em ăn nhiều chút!" Vũ Tuấn tỉ mỉ cắt thành những miếng đặt trước mặt Hân Tình, nhìn ăn ngon lành thỏa mãn.

      "Tình Nhi ngày mai em có muốn cùng đến công ty ?" cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng dính sữa đặc của hỏi.

      "Đến đó em có làm phiền ?" Đến công ty của ư? Cái gì cũng biết liệu có gây phiền phức cho .

      "Còn giúp cho suy nghĩ tốt hơn ấy chứ, lúc nào cũng nghĩ đến em, lo lắng em có buồn chán hay , hay em làm gì có nghĩ đến , vậy nên cứ dẫn em theo bên cạnh là tốt nhất." Vũ Tuấn mỉm cười .

      muốn mỗi giờ mỗi khắc đều ở trước mặt , để có thể cảm nhận được hạnh phúc khi có bên cạnh, thể , chỉ giây nhìn thấy bắt đầu nhớ . sống hai mươi mấy năm trời giờ mới hiểu câu " tương tư biết, tương tư rồi liền bị tương tư hại."

      "Vâng!" Gật đầu. Có phải là da mặt của dày lên rồi ? Nghe được lời của tuy mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc. Vừa xấu hổ vừa ôm ấp tình cảm.

      "Phanh..." Tiếng cửa bị người bên ngoài đẩy vào.

      Sau giờ lại có người đến đây? Người có chìa khóa nhà chỉ có... Bọn họ tới nhanh như vậy sao? Khoảng chừng ba bốn tiếng bước chân vang lên.

      "Tuấn?" Nghe có tiếng bước chân tiến lại gần, Hân Tình biết chuyện gì xảy ra.

      " có chuyện gì đâu, là bạn bè của ." An ủi Hân Tình, ý bảo cứ tiếp tục ăn pizza, Vũ Tuấn đứng lên nghênh đón bạn của đến.

      "Vũ Tuấn." ba người vào thấy người đàn ông ra nghênh đón họ. Vội vã bước nhanh về phía trước.

      "Các cậu sao lại tới đây? Tớ nhớ chỉ gọi cho Thiếu Đình thôi mà!" Nhìn ba người bạn thân lo lắng về phía mình, Vũ Tuấn cười cười trấn an.

      "Lúc cậu gọi cho mình, Dực ở bên cạnh, Huyền gọi điện thoại cho cậu ấy." Thiếu Đình nhìn sắc mặt ôn hòa của Vũ Tuấn .

      "Chuyện gì xảy ra? Thiếu Đình cúp điện thoại rồi vội vàng chạy đến đây, cậu chắc xảy ra chuyện gì rồi" Thấy dáng vẻ khẩn trương của Thiếu Đình nghĩ là xảy ra chuyện lớn, liền ném hết công việc, vội lên máy bay chạy về.

      "Cậu sao chứ?" vì phải kí hợp đồng quan trọng mà bay đến Đài Loan, vừa mới đặt chân đến lại nghe được cuộc điện thoại vội lên lại máy bay bay về.

      "Tớ sao, chí ít tại có việc gì… Trước tiên các cậu cứ vào , Tình Nhi!" vào phòng khách, Vũ Tuấn nhìn khuôn mặt dễ thương trong phòng bếp ló ra nhìn bọn họ, hướng vẫy tay.

      Bọn họ vừa vào cửa liền phát ở đây có dấu tiểu mỹ nhân, trong nhà Vũ Tuấn làm sao lại có phụ nữ? phải cho người phụ nữ nào vào đây ngoài người nhà thôi sao? Ngay cả người quét dọn cũng là nam.

      "Tình Nhi, ăn no chưa?" kéo vào ngực, cúi đầu hỏi.

      Mạc Thiếu Đình cảm giác mắt mình như muốn rớt ra ngoài! nhìn lầm đấy chứ? Ánh mắt cưng chiều này là sao đây! Thế giới của Tuấn có người phụ nữ nào ngoại trừ mẹ và em mà cũng có lúc ai đó sao? bây giờ phải nằm mơ chứ! Nhất định là gần đây quá mệt mỏi, nên nhìn lộn!

      Rốt cục... cũng vào khuôn khổ rồi! Thẩm Dực nhìn vẻ mặt Tuấn Vũ , sao nó lại trở nên ngu ngơ như thế? Ánh mắt nhìn qua, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Huyền, cũng giống Huyền có đáp án.

      "Ăn no..." Bọn họ đều là bạn thân của Tuấn sao? Toàn là những người xuất sắc! bọn họ đều là người có phong cách, đứng chung chỗ vô cùng hài hòa, qua vài câu này cũng có thể thấy được tình bạn của họ tốt đến cỡ nào!

      Nhận được đáp án mình muốn mới đưa ra giới thiệu với bạn tốt, "Đây là Tình Nhi, các cậu cứ gọi ấy là Hân Tình, Tình nhi, bọn họ đều là bạn thân của , Thiếu Đình, Dực, Huyền..."

      Đúng là người đàn ông khi đều trở nên ngây thơ... chỉ muốn mình gọi là "Tình nhi" chứ gì!

      "Chào Tình Nhi, em cứ gọi Đình được rồi. Tình Nhi lớn lên xinh đẹp dễ thương!" Dực và Huyền nhìn người đàn ông cố tình gọi Tình Nhi, đảo cặp mắt trắng dã nghĩ là ấu trĩ.

      "Hân Tình, là Dực, rất vui được gặp em!" Mỉm cười nhìn có thể cải tạo được người bạn tốt, chào hỏi .

      "Chào em là Huyền..." Huyền hướng gật đầu cười.

      "Chào các , em là Hân Tình!" Nhìn bọn họ thân thiện, Hân Tình thả lỏng người nhìn bọn họ cười ngọt ngào.

      "Được rồi, Tình nhi, muốn cùng bọn họ chuyện, em ở đây xem TV !" Nhìn Hân Tình cười với bọn họ như vậy trong lòng Vũ Tuấn có loại kích động muốn che muốn mặt nhắn của hoặc che ánh mắt của ba người họ!

      "Vâng..." Ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng biết cái gì là TV, nhưng chỉ cần Tuấn gật đầu bao giờ sai.

      Vũ Tuấn cẩn thận đặt ngồi lên sa lon, mở TV cho , chỉ cách đổi kênh. Lúc biết cách dùng, bưng dĩa trái cây cùng đồ ăn vặt để vừa ăn vừa coi TV.

      Ba người lẳng lặng nhìn làm hết mọi việc, mới cùng vào thư phòng.
      Last edited: 15/1/17
      Yoororo, h0903nhunhu, Nhược Vân23 others thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chà, mh cug mún có 1 ox như thế a~
      YooMi thích bài này.

    3. YooMi

      YooMi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      2,835
      mailinh thích bài này.

    4. YooMi

      YooMi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      2,835

      Chương 18

      vào thư phòng ba người sắc mặt cứng lại, Mạc Thiếu Đình thiếu kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì xảy ra?" Hân Tình xảy ra chuyện gì, Tuấn tại sao lại tự tay dạy ấy cách sử dụng các thiết bị điện?

      "Tình Nhi mất trí nhớ. . ."

      "Mất trí nhớ? Chuyện gì xảy ra? Đầu bị va vào đâu sao?"

      " phải, sau khi tỉnh dậy ấy liền mất trí nhớ, chỉ còn nhớ nhà ở đâu và tên của mình, nhưng những kí ức đó đều khớp với thực tế!"

      "Bề ngoài có vẻ bị đụng gì sao? làm kiểm tra CT chưa? Bác sĩ trong nhà cậu thế nào?"

      " làm tất cả mọi kiểm tra, kết quả đều bình thường!" Cho nên mới gọi tới bệnh viện của Thiếu Đình mời bác sĩ khoa não giỏi nhất thế giới đến khám.

      "Tớ xuống máy bay gọi cho ông ta chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh rồi! Hôm nay quá muộn, đừng làm Hân Tình tăng thêm gánh nặng, ngày mai hãy làm kiểm tra!"

      "Vậy đưa bác sĩ đến đây , có lẽ là trong tiềm thức ấy muốn quên việc gì đó..." Nghe Vũ Tuấn xong, Nghiêm Huyền .

      "Ừ, mình gọi điện đây..." Mạc Thiếu Đình gật đầu, lấy điện thoại ra liên lạc bệnh viện nhà mình.

      "Vũ Tuấn cậu có biết mọi chuyện của Hân Tình trước đây ?" Thẩm Dực hỏi.

      ". . ." Nghe Thẩm Dực hỏi vậy mới phát ngoài ra, cũng biết gì về dù chỉ chút.

      "Tớ biết rồi, hôm nay cứ như vậy . . . muộn, chúng tớ cũng phải về nghỉ ngơi, Vũ Tuấn, cậu hay tìm biện pháp hiểu những chuyện trước kia của ấy!" Nhìn vẻ mặt Vũ Tuấn như vậy cũng biết được đáp án cho câu hỏi của mình.cqh


      Bôn ba cả ngày, ba người cũng cảm thấy mệt mỏi, may là nhà của bọn họ cách đây xa, chính là ba ngôi biệt thự ở gần đây, vài bước là có thể đến.

      "Ừ!" Có lẽ nên gọi điện cho Thấm Nhị.

      "A lô! Chết tiệt, là tên khốn kiếp nào!" Người này muốn chết à! Trễ như vậy gọi điện thoại cho ! Vừa lúc tâm tình tốt -- còn nhắm vào họng súng. Vậy đừng trách giận chó đánh mèo!

      "Là ..."

      "Vèo. . ." Đáng ghét... hai sao gọi điện cho , còn trễ thế này! nghĩ muốn tìm người trút giận nhưng từ lần trước đến lần này đều đụng phải người thể chọc vào! phải cùng Hân Tình ngọt ngào thân mật à? Tại sao còn có thời gian gọi điện cho . " hai, xin lỗi... Vừa rồi em phải là ! Em chỉ đùa mà thôi ha ha."

      ". . . ."

      ", tìm em có việc gì sao?" Tìm đề tài, phải tìm đề tài! Cứ xem như vừa rồi hai cũng nghe thấy, bọn họ nên nhanh chóng vào chủ đề chính. để cho hai dùng cái giọng điệu lạnh như băng giáo huấn mình, Thấm Nhị vội vàng .

      "Ừ." Biết Thấm Nhị sang chuyện khác, nhưng tại cũng có tâm tình giáo huấn .

      "Trước khi mất trí nhớ Tình nhi xảy ra chuyện gì?"

      "Xảy ra chuyện gì? hai về phương diện nào? Là phương diện tình cảm sao?"

      "Bất cứ phương diện nào... Chỉ cần là chuyện quan trọng khiến người khác chú ý!"

      "Mỗi lần Hân Tình tham gia kiện đều khiến người khác chú ý!" Trong đầu Hân Tình lúc nào cũng có ý nghĩ tinh quái, bao giờ ngồi yên!

      "Có ý gì?" Tình Nhi lúc trước xảy ra rất nhiều chuyện?

      "Còn tính cách của ấy nữa, tính cách tinh quái, trong đầu đầy những ý nghĩ kỳ lạ cổ quái, ấy luôn là tiêu điểm mọi người chú ý. Nhưng sau khi mất trí nhớ tính cách hoàn toàn thay đổi, giống như trở thành người khác vậy!" cũng cảm thấy kỳ lạ, trong TV phải đều diễn người bị mất trí nhớ đều giữ lại những thói quen hành vi như trước, cả sở thích, tính cách nữa, nhưng sao ấy lại thay đổi hết?

      " xảy ra chuyện gì mà ấy muốn lựa chọn trốn tránh chứ?" Tính cách có thay đổi?

      " có, ngày ngày chúng em ở chung chỗ, nếu như phát sinh cái gì em nhất định biết!" Với lại, Hân Tình phải người hay trốn tránh những việc phát sinh!

      "Vậy sao... biết rồi!" Cúp điện thoại, Vũ tuấn cảm giác mình cần xử lý những tin tức này. Chẳng qua là phải là tại, Tình Nhi của mình ở ngoài làm gì...

      "Đúng rồi, ..." Nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng đô đô, tuyên bố đối phương cúp điện thoại.

      "Cái gì vậy!!!! biết cái gì chứ, em đây còn biết nữa là! Nào có người như vậy, qua cầu rút ván! Vả lại cái ván này ấy chừng còn dùng đến! Tức chết mà! Hôm nay là ngày gì biết nữa!

      Dùng sức ném điện thoại, mới vừa nằm xuống giường điện thoại Thấm Nhị lại có người gọi đến. Chết tiệt!

      "Muốn chết à! Trễ như vậy còn gọi điện thoại làm gì!"

      "Nhị Nhi à, mẹ muốn chết, gọi đến tìm con nha! Mà con đừng lớn tiếng như vậy... Ba con mà nghe được con như vậy với mẹ là hay đâu!"

      "A... Mẹ à! Ba có ở bên cạnh chứ!" Ôi... Để cho ba nghe được nguyền rủa vợ của ông, ngay cả con mình ông cũng... Ô... Hôm nay làm việc gì cũng thuận lợi!

      "Vừa mới lấy cho mẹ ly nước rồi, nghe thấy đâu! Đừng lo lắng... Con , mẹ có chuyện muốn với con!" Máy bay hạ cánh tới khách sạn mẹ Hàn liền gọi điện cho con , chuyển tới 'Thông báo' chậm trễ.

      "Vậy là tốt rồi, mẹ , là chuyện gì?"

      "Chính là chuyện Hân Tình và trai con... Mẹ cho con biết..."


      ". . . . ."


      "Dù sao mẹ trước với con, mẹ vất vả lắm mới nghĩ ra được kế hoạch này, ba con cũng rất tốt, nhất định thành công. Cho nên con thể đến đó phá hư..."


      Cái gì, sao lại bày ra vở kịch có nội dung máu chó như vậy --- Quả nhiên chỉ có mẹ mới nghĩ ra được thôi, ba con còn rất tốt, xem ra ông ấy là muốn có được thế giới riêng hai người tốt! Ai... hai nhìn là biết rơi vào bể tình, Mọi người nhiều chuyện hai cũng nắm được Hân Tình trong tay. . . Làm phá hư sao? Ha ha... vốn có ý định đó! Nhưng tại...
      Last edited: 15/1/17
      Yoororo, h0903nhunhu, Nhược Vân22 others thích bài này.

    5. YooMi

      YooMi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      2,835

      Chương 19:

      Ba người từ thư phòng ra, thấy Hân Tình ngồi sô pha xem TV vừa ăn vặt vừa cười khả ái.

      "Này... Em xem cái gì vậy?" Kéo hai người kia muốn về lại, Mạc Thiếu Đình đến ghế sa lon ngồi xuống, cười híp mắt nhìn Hân Tình.

      "Hả. . . Là những người ở trong này, bọn họ chuyện rất vui!" Chẳng biết từ lúc nào ba người ngồi cạch , Hân Tình hơi giật mình trả lời. Ba người này sao đột nhiên xuất ở đây!

      "Phải ? Tình nhi, hỏi em chuyện! Sao em quen biết được Vũ Tuấn?" Hề hề... Nghe nha đầu Thấm Nhị , người xem bói chân mệnh thiên tử của Vũ Tuấn phải là người thời đại này. Nhìn cuộc sống hai mươi bảy năm qua của cậu ta, còn tưởng mình đụng phải thần tiên sống! Xem ra người coi bói rất chuẩn.

      "Dạ, Em là bạn của Thấm Nhị, ấy dẫn em về nhà ấy rồi..."

      "Lúc đầu khi nhìn thấy Vũ Tuấn có phải rất lạnh lùng, rất đáng đánh đòn ?" Nghĩ đến quá trình kết giao của mình với , y như trang sử đẫm máu và nước mắt, ách... đúng! Chỉ có đỗ máu thôi, nam tử hán thể rơi lệ được! Dù sao lúc ấy nhìn thấy rất muốn cho ăn đòn!cqh


      "Lạnh lùng?" Có ý gì?

      " là cậu ta rất khó ở chung, làm sao em 'thuần phục' được vậy?" tò mò! làm cách nào biết con sư tử mạnh mẽ thành con mèo nhà ngoan hiền?

      Khó ở chung? Thuần phục? ấy cái gì vậy? Tuấn, là người rất tốt! Sao lại khó ở chung? Đúng rồi, nhớ Thấm Nhị cũng với như vậy, ' hai rất khó chung đụng'! Xem ra tất cả mọi người đều hiểu lầm ! nhất định phải giúp giải thích làm sáng tỏ mọi chuyện.

      " ra . . ."

      "Tớ nghĩ các cậu mệt rồi. . ." Cúp điện thoại, Vũ Tuấn khẩn cấp từ thư phòng bước ra. nghĩ tới ra còn thấy ba người đáng lẽ phải về từ lâu vây quanh của .

      "Đúng vậy, để tạm biết với Tình nhi chút rồi về! Tình nhi, tụi đây. . ." Lần sau lại hỏi tiếp! Ba người đứng dậy tạm biệt Hân Tình!

      "Vâng, gặp lại sau..." Muốn rồi sao? Vậy tìm cơ hội khác để vậy!

      Hân Tình đứng lên cùng Vũ Tuấn tiễn họ về.

      "Tuấn, bạn của ai cũng rất tốt!" Chẳng qua là họ có hiểu lầm gì đó với , nhưng nhất định giúp giải quyết!

      "Phải ?" Tuy đó là bạn tốt, nhưng cũng thích từ trong cái miệng của người khác tốt. Từ từ cúi đầu, vòng tay ôm , hôn xuống đôi môi đỏ mọng, làm vậy trong cái đầu này chỉ nghĩ đến mà thôi.

      "Ô..." môi xúc cảm ấm áp mại mềm, ... ... làm gì vậy? Soạt -- mặt cũng biến thành quả cà chua rồi.

      "Ha ha... Bảo bối!" Ha ha, nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi của , đáng , Bây giờ rất muốn 'ăn' !

      Cái gì? hôn ? Còn cười , ô. . . muốn khóc! Mặc dù ghét làm vậy, ngược lại nàng cũng rất thích! Nhưng vẫn muốn khóc! >_<

      ". . . . . . Ô. . ."

      Hân Tinh đem suy nghĩ của chuyển thành hành động. . . Nhìn Hân Tình chuẩn bị khóc, Vũ Tuấn tay chân bắt đầu luống cuống.

      "Đừng khóc, đừng khóc... Tình nhi!" rất muốn tự đánh mình hai cú, ràng biết Tình nhi dễ dàng xấu hổ, còn trêu như vậy.

      Vũ Tuấn vừa dỗ , vừa giúp lau nước mắt. Nhìn hai viên thủy tinh rơi xuống tay , giống như có thể đả thương - cũng biết nước mắt của cũng khiến kinh tâm động phách để như vậy.

      "Ô... Đáng ghét..."

      "Đúng, đúng, là , là đáng chết! Tình nhi đừng khóc có được hay ?" Chỉ cần đừng khóc để phải đâu lòng muốn làm gì cũng được!

      " . . . A. . . Đáng ghét!" nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì lo lắng kia, ... rất muốn cười. thể khóc nổi nữa rồi!

      xong câu "Chán ghét" tiểu mĩ nhân liền tỏ vẻ đắc ý. Nhìn nín khóc xong rồi lại cười, Vũ tuấn rốt cục thở phào nhõm. ôm đối mắt với mình.

      "Tình nhi, sau này tức giận có thể đánh , nhưng cho em khóc." lấy cái trán chống lên trán .

      "Vâng..." Dựa vào là gần như vậy, rũ mi mắt xuống là có thể thấy ràng môi của , cảm giác được trán của nhàng ma sát , giống như chó con!

      Cảm thấy rất vui Hân Tình cũng thử đung đưa cái đầu của mình, liếm trán của "Ha ha. . ."

      Ai... nhất định phải kiêu chiến với tự chủ của sao? Xem ra tiểu mĩ nhân này hoàn toàn hiểu đây là tình huống gì, khi trong lòng cười ngọt ngào chọc cho người ta trìu mến. tín nhiệm ? Hay căn bản đối với chuyện nam nữ hiểu biết? Nhưng dù thế nào nữa, thiên sứ của , vẫn muốn từ từ từng bước ...

      "Tình nhi, muốn ngủ chưa? Bây giờ cũng trễ!" Trong ngực bé còn cười rất vui vẻ, có vẻ như chưa buồn ngủ, chẳng qua là thời gian còn sớm, nếu ngủ sợ là ngày mai dậy nổi! Mà tại cũng cần tắm nước lạnh ngay lập tức.

      "Oh, được!" Đúng là còn sớm nữa!

      Nghe vậy Hân Tình mới cảm thấy mệt mỏi, tối hôm qua bởi vì phải chuẩn bị đồ để hôm nay chuyển đến đây: cùng sống chung, làm hại khẩn trương, làm sao cũng ngủ được. Sáng sớm là đến đây. Bận rộn cả ngày -- cũng còn bận rộn cái gì, như bây giờ mệt mỏi, tốt nhất là nên nghỉ ngơi!

      Vũ Tuấn ôm lấy bước đến phòng ngủ.

      "Thả em xuống, em có thể tự được!" Làm vậy giống như bế em bé! Làm sao có thể vừa bước vừa ôm thế chứ!

      "Tình nhi, giày của em đâu?" Đường đến phòng ngủ có thảm lót chân. Mật đá cẩm thạch rất lạnh thể chân được.

      "Yaaa..." Hân Tình lúc này mới phát mình chân , bởi vì mới nảy thấy thảm lông cạnh ghế sa lon giẫm lên hết sức thoải mái, cho nên mới cỡ giày ra chân , cảm thụ xúc cảm mềm mại. Sau đó mọi người đột nhiên ra ngoài -- làm cũng nhớ là phải mang giày lại.

      "Nhưng..." Nhưng giày ở bên cạnh đó, có thể kêu mang giày vào mà? Nhìn phòng khách cách mình càng ngày càng xa. tại gọi ôm đến đó mang giày, so sánh khoảng cách ôm đến phòng ngủ còn xa hơn. Thôi quên .

      Thấy nhìn giày của mình cách mình càng ngày càng xa, khóe miệng Vũ Tuấn bắt đầu cong lên, dĩ nhiên biết giày của ở đâu nhưng muốn cứ vậy ôm .

      Ôm Hân Tình lên gường, Vũ Tuấn đắp mền cho , cúi người vừa hôn trán vừa "Ngủ ngon, Tình nhi!" Ngủ ngon, tình của , mơ thấy ...

      Hân Tình nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên mỉm cười. . .
      Last edited: 26/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :