1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo bối thông minh định hôn phu - Hắc Khiết Minh (18 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 11.1:

      rồi. Thậm chí còn đợi trời sáng. Đêm hôm đó, phẫn nộ về phòng khiêu vũ, bức chính mình cười cho mọi người là thân thể khoẻ. Kết quả yến hội mới chấm dứt, Chad bước đến cho biết, vợ của thu dọn hành lí rời khỏi Bart trang viên. với Chad là nghiên cứu ở New York xảy ra chuyện cần trở về. muốn làm mất vui mọi người nên nhờ ông chuyển lời tới Lam Tư cùng Bart lão gia. thay bảo vệ mặt mũi, chỉ muốn dùng tay bóp chết . Về tới New York, thu dọn tất cả những gì thuộc về mình càng khiến bốc hỏa. Phòng quần áo trống rỗng, phòng trang điểm cũng rỗng, hộp châu báu cũng . Trong phòng còn lưu lại chút gì của . Ba ngày sau, luật sư của mang đến giấy li hôn cùng tờ chi phiếu.
      _ Thân chủ tôi đây là số tiền nửa năm qua chi tiêu, bao gồm trang sức, quần áo. Tất cả đều ghi trong này. Mời xem qua, nếu có nghi vấn gì, có thể mời luật sư liên lạc với tôi.

      Luật sư cầm tay chiếc hộp bằng nhung màu đen đặt lên bàn.

      _ Còn đây là do lúc trước thân chủ tôi cẩn thận mang theo, ấy nhờ tôi chuyển trả cho .

      mím môi nhìn chiếc hộp bàn. Ánh mắt màu khói ánh lên tia lạnh như băng. Luật sư biết khi nào, sau khi đóng cửa lại, căn phòng liền chìm vào im lặng.

      đưa tay mở hộp ra. Đó là hộp trang sức tặng . Viên kim cương màu hồng lập lòe tỏa sáng, hoàn mỹ tỳ vết tựa như . Lần đầu tiên nhìn nó cảm thấy rất thích hợp với . đột nhiên đóng lại, đem nó quăng vào hộc bàn nhưng bàn giấy li hôn cùng chi phiếu vẫn chướng mắt như thế. Còn chữ kí của ở phía dưới cùng. khóe mắt run rẩy, sau lúc lâu, cầm lấy bút máy kí tên mình.


      Mười tháng sau.

      Vào thu, cây cỏ trong công viên bắt đầu chuyển sang màu vàng úa. Từ Los Angeles trở về, rất nhanh khôi phục cuộc sống bình thường, ngoại trừ làm việc vẫn là làm việc. mỗi ngày đối mặt với máy tính, mua vào bán ra cổ phiếu, đầu tư công ty, cũng cố xí nghiệp. Mỗi ngày, lại càng có thêm nhiều tiền, cứ như thế mỗi ngày của đều là làm việc. Dưới thúc giục của , tập đoàn Bart gia chỉ hai tháng ngắn ngủi thu về biết bao nhiên lợi nhuận.

      Tháng mười . Tập đoàn Bart gia tiến thẳng đường lên vị trí tập đoàn mạnh nhất, trở thành tập đoàn mà ai đụng vào đều có thể phỏng tay. vẫn như cũ ngừng làm việc.

      Tháng mười hai. New York ngày cuối năm. Trận tuyết lớn đầu tiên đổ xuống, đèn Rockefeller nhanh chóng thắp sáng, mọi người ở Manhattan vội vàng qua lại, mua quà biếu. Nơi nơi đều là khí nhộn nhịp nhưng như cũ đắm chìm trong công việc, mãi cho đến khi Chad gọi điện thoại bảo Bart lão gia muốn dẫn vợ về.

      _ Tôi rảnh.

      nhàng bâng quơ .

      _ Tuần sau, tôi đến công tác, thảo luận lại dự án, tôi tin có tôi cũng sao đâu!

      _ Lão gia cũng mời phu nhân.

      hơi hơi cứng đờ, lạnh lùng .

      _ Nghiên cứu của ấy đến hồi hoàn thành, thể rời ! Thay ấy gửi lời hỏi thăm đến cha.

      Sau đó, liền cúp điện thoại. rốt cuộc thể đối với khí vui vẻ, ấm áp đó mà thờ ơ. Mọi người đều chuẩn bị cho năm mới cùng người nhà, bạn …… vợ.

      Toàn bộ New York, nơi nơi đều có những đôi tình nhân, bọn họ ở công viên, nhà hàng, đường cái, thậm chí là trong thang máy văn phòng. Bọn họ tay nắm tay, vai kề vai, ôm nhau, hôn nhau. Bọn họ mỉm cười, cãi nhau, khóc rồi sau đó lại nhau. cảm thấy mình càng ngày càng thể hô hấp.

      ngày nọ, rời công ty về nhà sớm nhưng giữa những căn phòng lớn, người hầu luôn im lặng, tiếng động. Phòng lớn như vậy mà ngập tràn cảm giác lạnh như băng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tường. Tí tách, tí tách — Tí tách, tí tách –

      _ Oh my God, nhà có nhiều sách như thế tôi vẫn nghĩ phải có cuốn sách nhàng chứ? chẵng lẽ chưa bao giờ xem tiểu thuyết?

      _ Nó rất lãng phí thời gian.

      _ Đừng từ đến lớn quyển cũng chưa từng xem.

      _ Tôi xem rồi!

      _ sao? Khi nào?

      _ Mười lăm tuổi.

      _ Mười lăm tuổi? Trời ạ…… khi ấy đọc mấy cái này làm gì. Ngay cả tôi đều biết muốn thư giãn đầu óc nên tìm người chuyện chứ!

      Kí ức nhàng lên, dường như có thể thấy mặc chiếc quần thể thao màu hồng, lộ ra đôi chân dài xinh đẹp, đứng ở trước giá sách, rút từng quyển, từng quyển phê bình .

      đột nhiên, đứng dậy di ra ngoài. Bước đến cầu thang lại ra hình ảnh tức giận cầm đống báo chí đưa đến trước mặt .

      _ Bơm ngực? Có lầm hay ? Tôi ngay cả mắt cũng chưa cắt qua, ấy tại sao lại dám tôi bơm ngực. Nha, tôi muốn bóp chết cái phóng viên đáng ghét kia! Lam Tư, làm cái gì vậy? được ngăn cản tôi! Buông! Tôi muốn xuống móc mắt , cắt mũi , đem tất cả rác rưởi nhét vào miệng , bảo tốt nhất là nên ăn phân chó!

      _ ! Em được làm vậy!

      _ Tôi đương nhiên có thể!

      _ Em nếu trúng ý ấy. Em có thể kiện ấy tội phỉ báng nhưng được động đến . Bằng ấy kiện em tội gây thương tích. Sau đó đem việc làm càng ngày càng lớn. Khi đó, ngực em làm tiêu điểm cho cả New York.

      _ Đáng chết! Tôi thậm chí thể kiện ta, đúng hay ?

      _ Đúng vậy.

      _ công bằng!

      _ Nhưng chuyện đó chỉ cần tôi biết em là là được rồi!

      Khi đó, liền xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, cười ôm lấy về phòng.

      Lam Tư nhắm lại mắt, vẫn như cũ có thể nghe được tiếng cười của mình cũng nhìn thấy gương mặt xấu hổ của . xoay người rời khỏi cầu thang, đến phòng tập thể thao lại nhìn thấy dáng người của .

      _ Tôi biết cũng có thói quen chạy bộ nha?

      _ Em nghĩ thế nào khi ở đây có máy chạy bộ?

      _ Tại tôi chưa từng thấy sử dụng.

      _ Khi tôi sử dụng là lúc em ở phòng tắm.

      _ Nha.

      mở to mắt, mặt liền đỏ lên thầm.

      _ Hèn gì rất khỏe.

      Đó phải là hư vinh, cười ra tiếng, xấu hổ liếc cái, lại chỉ làm cho càng muốn hôn .

      Xua tan dáng người thấm lớp mồ hôi quyến rũ của , nghiêm mặt lại xoay người nhưng vẫn nghe tiếng của .

      _ tốt nhất đừng ăn cái Đảm cố thuần kia nữa, rất dễ làm đông động mạch.

      _ Bản báo cáo sức khỏe của tôi như thế.

      _ Ngoan cố.

      _ Đó là ưu điểm của tôi.

      sửng sốt, sau đó bật cười, tiếng cười quanh quẩn.

      Mỗi phòng, mỗi nơi đều có hình ảnh của , bước nhanh lên lầu, trốn vào phòng của mình. Vẫn tưởng nơi này khiến hình bóng còn xuất bởi vì rất ít khi qua phòng . Nhưng vừa mới vào cửa lại nghe tiếng hét của .

      _ Tôi dám? Tôi chết mới dám.

      _ Em chính là dám.

      nổi giận đùng đùng đẩy ngã giường, nắm lấy váy ngồi người , cầm lấy mặt , cúi đầu hôn

      {thiendi18.wordpress.com}

      ra sức đóng sầm cửa, xoay người xuống lầu, rời khỏi phòng , rời khỏi nhà , rời khỏi cái nơi đều ngập tràn hình bóng .

      đường, tuyết lớn bay đầy trời. Kí ức về vẫn lên như bóng với hình. giờ sau, lên máy bay, chạy trốn tới nước , chạy trốn đến nơi chưa từng đến. Nhưng ngay cả khi đến nơi, vẫn thể nhìn thấy . ấy cứ lựa lúc ngờ đến mà xuất trong đầu. rốt cuộc thể giống mấy tháng trước dùng công việc che lấp hình ảnh . luôn ở trong mơ thấy , tỉnh lại vẫn nghĩ bên cạnh , chui rúc vào lòng nhưng chỉ là khoảng trống rỗng. Ban ngày, bất giác lại nhìn chằm chằm vào những Phương Đông xa lạ. Ban đêm, người đầy mồ hôi giật mình tỉnh giấc vì thấy có kẻ muốn giết . Giữa đêm, Luân Đôn bắt đầu đổ tuyết lớn. Từng nhà đều rộn vang lời chúc mừng, nghĩ mình tham gia khí vui vẻ này, từ chối lời mời. Trước khi về khách sạn, chạy bộ gần mười km cho đến khi kiệt sức mới về phòng ngủ.

      Hoa hồng nở rộ. Mùi hương ấm áp vây quanh . mở mắt ra, chì nhìn thấy những hàng hoa hồng ca bằng nửa người. Rất nhanh, liền nhận ra mình đứng giữa mê cung hoa hồng. theo trí nhớ về phía trước, lâu sau, tìm đến trung tâm mê cung. Giữa đình hoa hồng có nằm thảm. Tim đập nhanh hơn.

      _ Là .

      vội đến. ngủ, khuôn mặt xinh đẹp bình an ngủ. Đóa hoa màu đỏ kiều diễm bay xuống rơi người . vươn tay muốn chạm vào . lập tức tan biến. Giọng khàn khàn, mềm mại của từ trong mê cung truyền ra, đứng dậy đuổi theo nhưng chỉ có thế thấy gấu váy của ở ngã rẽ. Tiếng cười cũng từ từ xa dần.

      Gió chợt thổi. Cánh hoa hồng bay toán loạn, che khuất tầm mắt . ra sức đẩy ra lại phát mình ra khỏi mê cung rồi. Trước mặt là phòng thí nghiệm. vào, liền đuổi theo. Phòng thí nghiệm lại đột nhiên nổ mạnh, áp suất lớn đẩy ra xa. ngã xuống đất chỉ thấy nghìn nghìn ngọn lửa nuốt lấy phòng thí nghiệm.

      _ ~

      _ Đây phải là !

      _ Chết tiệt, tuyệt đối phải là !

      _ Đây chính là mơ! Là mơ! Là mơ!

      Lam Tư đột nhiên mở mắt, màu đen thay thế ánh lửa, tiếng rít gào vọng lại từ đầu . ngồi dậy, thở dốc, tim đập ngừng. Vụ nổ kia sao lại như thế. Từng chút ám vào da thịt, thậm chí còn cảm thấy độ nóng vây quanh người.

      _ Đáng chết!

      mắng ra tiếng, đưa tay lau mồ hôi mặt, thử ổn định nhịp tim nhưng vẫn như cũ thể trấn định lại. biết có việc gì, nhất định có việc gì, bằng Jake nhất định báo cho biết. Jake tốt nhất đừng gọi đến cho . trừng mắt điện thoại, tự cho bản thân mình biết an toàn ở phòng thí nghiệm nhưng cách nào làm cho an tâm.

      _ Chết tiệt, tuyệt đối thể gọi điện hỏi về .

      Vụ nổ phòng thí nghiệm trong mơ lại lên. nắm tai nghe điện thoại, sau đó lại tức giận dập xuống.

      _ Đừng choáng váng, chính là giấc mơ!

      _ Nhưng đúng là có người muốn giết

      Trong đêm tối, đồng hồ báo thức tí tách vang. Cảnh bị người khác đẩy xuống ầu lại lên. tim đập dừng lại, mồ hôi lạnh toát ra lưng, lại nắm điện thoại, nhấn số của Jake.

      _ Jake?

      _ Tôi đây! Giám đốc ở Luân Đôn có chuyện gì sao?

      _ có.

      nắm chặt phone, lạnh giọng hỏi.

      _ Mạc tiến sĩ tại ở đâu?

      _ ấy vẫn trong phòng thí nghiệm! Tôi sai người bảo vệ chặt chẽ.

      _ luôn ở đó sao?

      _ Đúng vậy! cùng mọi người ở kí túc nhưng bình thường vẫn ở trong phòng thí nghiệm.

      _ Nếu ấy muốn ra ngoài, sai người bảo vệ ấy.

      _ Tôi biết!

      Lam Tư nhắm mắt lại, biết Jake chờ mở miệng nhưng cuối cùng chỉ câu.

      _ Bảo vệ ấy!

      đợi Jake trả lời, liền dập điện thoại.

      Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay xuống, nụ cười của chiếu kính còn có cả gương mặt khóc. cho tới bây giờ chưa từng để ý đến nào như thế. Huống chi vừa can đảm, lại quật cường, tính tình lại xấu, luôn tự cho là đúng, nhăn nhó mắng . nên để ý tới biết tốt xấu kia. Trừng mắt nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng thừa nhận.

      để ý kia. biết mình nhớ . Nhớ cảm giác trong lòng . Nhớ mùi hương của . Nhớ gương mặt thẹn thùng của . thậm chí còn nhìn thấy cãi lộn với , nụ cười của ,…

      Cả đời này, nụ cười chưa từng dễ dàng xuất nhưng chỉ cần bên cạnh , liền cười đến thoải mái. biết mình đứng bên cửa sổ bao lâu, dưới bầu trời tối đen đầy tuyết vẫn có chút ánh sáng. Bỗng dưng, gọi điện thoại đánh Akina phòng bên. Sau đó xoay người thu dọn hành lý, xuống lầu rời khỏi khách sạn. Cùng Akina ngồi xe đến sân bay, rốt cuộc biết mình nên làm gì. trở về, trở về tìm . biết mình nên làm như thế nào. Nhưng chỉ biết mình phải về bên . Ít nhất như vậy, có thể xác định được an toàn. Hơn nữa mỗi lần cãi nhau, kết cục đều là đưa lên giường. biết vì sao mình làm vậy nhưng biết đó giường thể kháng cự . Nghĩ đến giường vừa tức vừa thẹn, môi khỏi nở ra nụ cười.

      _ Rầm!

      tiếng đụng chói tai vang lên. Lam Tư đột nhiên hoàn hồn, chỉ nghe đến lái xe hoảng sợ mắng, Akina cũng tuôn ra chuỗi thô tục. Xe ở giữa đám tuyết xoay tròn, còn chưa xảy ra chuyện gì. Thế giới xung quanh lập tức xoay tròn, hết sức làm cho mình ngồi vững nhưng xe lại vọt qua phía làn xe bên kia. Thứ nhìn thấy cuối cùng chính là xa đụng ngay vào chiếc xe lao đến. Sau đó, liền mất ý thức. Chiếc xe màu đen của trượt thêm vài mét đâm vào cột điện bên đường. lâu sau, tiếng nổ mạnh vang lên giữa trời tuyết.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 11.2:

      biết có phải là ảo giác của chính hay mà mùa đông năm đặc biệt lạnh. Mỗi làn hơi thổi ra đều biến thành khói trắng.

      Mọi người trong phòng thí nghiệm đều về nhà để nghỉ năm mới, chỉ có vẫn ở đây bởi vì có nhà để về. Tuy rằng Peter có mời về nhà để mừng năm mới nhưng vẫn từ chối. Và tháng rời xa , vẫn mơ về . sợ trở về mê cung hoa hồng ấy lại thấy lại tất cả mỗi đau của . Mỗi lần ra vào phòng thí nghiệm nhìn vườn hoa hồng cũng đủ khiến tim thắt lại chi đến việc về đó. Cho nên vẫn ở lại phòng thí nghiệm, cặm cụi bàn phím viết phương trình. Tuần trước, thí nghiệm của cho hoàn thành dung dịch thử và tiêm vào chuột bạch thử nghiệm. Cho đến giờ, con chuột vẫn vui vẻ, chạy nhảy quanh lồng. Khả năng thành công là rất lớn. Tuy nhiên việc n3 vào cơ thể người vẫn là có khả năng. Vì thế, hết ngày này đến ngày khác thử tìm ra chướng ngại trong đó, sau đó lại chỉnh sửa, chuyên tâm tập trung làm việc để còn thời gian nghĩ đến người đàn ông đó.

      Nhưng thành công. Đương nhiên phải thí nghiệm, mà là . ăn cơm, uống nước, nghiên cứu, tập thể dục, tắm rửa, ngủ, lại càng ngày càng nhớ đến .

      mỗi ngày đều làm việc đến mệt lã để trong giấc ngủ găp . ở trong mơ cùng cãi lộn, cười , ở trong mơ hôn , ôm , cùng lên giường. Sau đó, lại khóc rồi tỉnh giấc. Cứ thế dần dần nó trở thành thói quen của , cũng dần dần tạo nên đau khổ trong lòng .

      Đông qua xuân đến.

      Tuyết tan, mặt trời xuất tỏa ra hơi ấm. Thế giới tiếp tục chuyển động, cũng dần dần học được cách đem nỗi nhớ giấu kín trong tận đáy lòng, tiếp tục sống. N3 tiến triển tương đối thuận lợi, ở cùng tổ nghiên cứu toàn lực hợp tác dưới. Tháng tư, N3 rốt cục có thể ràng chụp hình ảnh, nhìn đến ràng từng tế bào, mọi người khỏi cùng nhau đứng lên hoan hô.

      _ Liên, đúng là thiên tài!

      Ruth ôm , Bối Khắc thậm chí hôn lên mặt cái, Mạnh Đặc vui vẻ nhảy cẫng lên… Mỗi người đều vui mừng khôn xiết, mỉm cười, nhìn đến mọi người cao hứng như vậy, đành lòng nhắc nhở bọn họ, N3 vẫn còn số vấn đề phụ cần giải quyết. Nicola lấy sâm banh muốn chúc mừng, bỗng nhiên phát ngoài cửa có người đến. Là Peter. ra ngoài, đóng cửa lại.

      _ Peter?

      Phu nhân, có lỗi quấy rầy .

      _ sao!

      Tuy biết nguyên nhân vì khiến cùng Lam Tư li hôn nhưng Peter vẫn luôn gọi là phu nhân. có cách bắt sửa cách xưng hô, chỉ mỉm cười hỏi.

      _ Có chuyện gì sao?

      _ Có khách muốn gặp .

      _ Khách?

      _ trai cùng chị dâu, tôi mời họ vào phòng khách. Họ chờ đến.

      trai Lam Tư cùng chị dâu? Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân sao? Mạc Liên nhíu mày.

      _ Bọn họ biết tôi và Lam Tư

      _ Biết!

      ra Lam Tư với mọi người trong nhà. cổ họng căng thẳng, bọn họ vì sao còn đến New York tìm .

      _ chờ tôi lát, tôi thông báo với mọi người ở đây tiếng.

      Peter gật đầu, trở lại trong phòng với mọi người vui vẻ tiếng rồi theo Peter về. đường, nhịn được mở miệng hỏi.

      _ Peter có biết vì sao họ đến tìm tôi ?

      Peter chần chờ trong chốc lát, mới .

      _ Xin lỗi phu nhân, tôi nghĩ việc này nên để họ tốt hơn.

      Nhìn ánh mắt của Peter đảo tránh né, trong lòng bất an liền trỗi dậy. lâu, xe dừng lại trước cổng, xuống xe, theo Peter vào. Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân ngồi trong phòng khách, bọn họ nắm tay ngồi sô pha, thấy liền đứng lên mỉm cười.

      _ Hi, lâu gặp!

      _ Hi!

      Tuy rằng Bạch Vân mỉm cười nhưng vẫn nhìn thấy vài sợi tơ máu trong mắt . Bất an càng lớn nhưng vẫn lễ phép đáp lễ.

      _ Xin lỗi! Tôi biết rất ngạc nhiên khi chúng tôi đến đây.

      Bạch Vân áy náy nhìn , dịu dàng .

      _ Chúng tôi biết rất bận nhưng… có chuyện này cần báo cho biết.

      càng ngày càng bất an bởi vì phát trong mắt Khấu Thiên Ngang cũng có tơ máu.

      _ Chuyện gì?

      _ Lam Tư, cậu ấy…

      Khấu Thiên Ngang mở miệng, lại dừng lại, tức giận thào mắng.

      _ Chết tiệt.

      _ ấy làm sao?

      càng thêm hoang mang. Bạch Vân cầm tay chồng giúp hết câu.

      _ Lam Tư ở quốc gặp tai nạn giao thông.

      _ Cái gì?

      Mặt dần chuyển sang xanh mét, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng nhưng lại có biện pháp hiểu ý nghĩa của lời Bạch Vân. Nhìn tái nhợt, Bạch Vân vội cầm tay .

      _ Lam Tư gặp tai nạn giao thông ở quốc.

      Tai nạn giao thông? quốc? quốc gặp tai nạn giao thông, bọn họ vì sao lại đặc biệt với . trừng nhìn đôi vợ chồng có vẻ mệt mỏi cùng đôi mắt đỏ hoe của hai người nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.

      _ …… Lam Tư……

      Tim giống như bị ai cào xé, thể hô hấp, thể nhúc nhích, muốn hét lên nhưng có cách nào mở miệng. Sàn nhà dưới chân như muốn nứt ra, tạo thành hõm sâu giam cầm trong đó. Tiếp theo, phát ra rít gào phẫn nộ!

      _ , đây phải là !

      _ Hai người gạt tôi! Người đàn ông đáng ghét kia thể lời mà chết như vậy!

      _ Cái tên tự đại, ngu xuẩn kia, tuyệt đối bởi vì tai nạn giao thông nhoi mà chết!

      Tiếng rít gào của Mạc Liên ngày càng lớn. Mạc Liên nắm chặt tay, môi khẽ run, nước mắt rơi như mưa, tức giận mắng.

      _ ấy máy bay nhiều như thế đều có chuyện gì xảy ra! Làm sao có thể gặp tai nạn giao thông liền…

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 12.1:

      _ Liên!

      Bạch Vân tiến lên ôm lấy cơ thể run rẩy, nước mắt rơi như mưa của Mạc Liên, giải thích .

      _ hiểu lầm rồi!

      Nhưng Bạch Vân còn chưa xong, Mạc Liên liền căm giận bất bình chặn miệng , cứ như bệnh nhân tâm thần gào thét.

      _ ấy làm sao có thể như vậy? Tôi thậm chí còn chưa với ấy. Trời ạ, tôi cái gì cũng chưa với ấy. Tôi còn rất nhiều chuyện muốn , cái tên đáng ghét, vô sỉ ngang ngược, gian thương, chỉ biết có tiền kia,…

      _ Cậu ấy có chết!

      Mắt thấy càng mắng càng dữ, càng khóc càng nhiều, Khấu Thiên Ngang rốt cục cũng mở miệng.

      _ Tôi có ý muốn ngăn mắng cậu ấy. Cậu ấy cho dù rất đáng chết nhưng vẫn còn sống. Ít nhất là cho đến tại.

      (Di Di: càng ngày càng khoái cách chuyện của Khấu Thiên Ngang nì nha! :”>)

      Mạc Liên trừng lớn hai mắt đẫm lệ nhìn , sau đó nhìn lại Bạch Vân. Bạch Vân gật gật đầu.

      _ Tuy rằng cậu ấy bị thương rất nặng nhưng vẫn còn sống.

      _ Còn sống?

      mờ mịt há miệng thở dốc. Hai vợ chồng trước câu hỏi của , cùng nhau gật đầu. ngây ngốc nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy nhàng hẳn, cả người ngồi chồm hỗm đất.

      _ Liên, có khỏe ?

      Bạch Vân lo lắng giúp ngồi mặt đất. ngẩng đầu, nhìn Bạch Vân, lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, giọng khàn khàn.

      _ tốt…… Tôi ghét ấy…… Tôi hận ấy …… Cái tên đáng ghét tự cao kia!

      Bạch Vân mỉm cười, vòng tay ôm lấy , dịu dàng .

      _ Tôi lại nghĩ thương cậu ấy.

      Cổ họng cứng đờ, nước mắt lại tràn mi mà trào ra. Bạch Vân hốc mắt cũng lấp lánh nước mắt.

      _ Xin lỗi vì làm hiểu lầm. Nhưng chúng tôi rất vui vì còn thương cậu ấy. Cậu ấy tại rất cần .

      _ Có ý gì?

      cứng đờ, đột nhiên nhớ tới Bạch Vân Lam Tư chết nhưng bị thương rất nặng.

      _ ấy có khỏe ?

      _ tốt lắm.

      Bạch Vân nắm tay , chậm rãi .

      _ ra, cậu ấy gặp tai nạn được bốn tháng.

      _ Bốn tháng!

      Mạc Liên hoang mang ngước hai đôi mắt đẫm lệ.

      _ Làm sao có thể? Tôi nghe được tin tức gì cả. Nếu như có chuyện báo chí nhất định đăng tin.

      _ Ông lão chết tiệt ấy ém thông tin.

      Khấu Thiên Ngang mở miệng .

      _ Lam Tư là tổng tài, nếu là đột nhiên chết, cổ phiếu nhất định chấn động mạnh.

      _ Chết!

      Chữ này lại khiến lòng lạnh run.

      _ ấy…

      run giọng cố bức mình ra.

      _ tại ấy….

      _ Bởi vì xe lệnh khỏi làn chạy vọt qua phía bên kia. Bọn họ bị khác chiếc xe đụng phải bốc cháy. Tuy rằng lúc Akina tỉnh lại kéo Lam Tư hôn mê rời xa chiếc xe kia nhưng tình trạng của Lam Tư vẫn rất tệ.

      Bạch Vân ngừng lại, nhìn thẳng hai mắt của , chậm rãi .

      _ Gương mặt cùng ngực cậu ấy đều bị phỏng, toàn thân có bao nhiêu chỗ bầm tím, chân trái phải đều bị gãy xương. Bởi vì mất máu quá nhiều, lúc ấy thiếu chút nữa cứu được. Cậu ấy mê man suốt bốn mươi lăm ngày.

      _ Bốn mươi lăm ngày!

      hôn mê bốn mươi lăm ngày.

      thiếu chút nữa chết, lại biết gì.

      _ Trời ạ……

      Mạc Liên hơi nhếch môi, đau lòng nhắm lại mắt.

      _ Xin lỗi, chúng tôi vốn định báo cho biết sớm, nhưng Akina cho bà nội Lam Tư biết hai người li hôn.

      _ Bà nội?

      mờ mịt mở miệng, chưa bao giờ biết có bà nội.

      _ hẳn nghe qua tin đồn Lam Tư phải là con ruột của cha?

      Bạch Vân dịu dàng hỏi.

      _ Ừm!

      gật đầu.

      _ Đó là . Katy- bà nội Lam Tư là công tước phu nhân của đặc công Ace nước . Bà ấy ở nước có ảnh hưởng rất lớn. Gặp chuyện may, Akina liền thông báo cho bà.

      Bạch Vân bất đắc dĩ cười cười.

      _ Công tước phu nhân là người có chủ quan rất mạnh mẽ, bà ấy hiển nhiên cho rằng nếu Lam Tư cùng ly hôn, cần biết chuyện này. bất hạnh, cha cũng cho là như vậy. Chúng tôi chỉ mới biết chưa biết chuyện này là hồi tuần trước.

      _ Tôi và ấy li hôn rồi.

      thở sâu, chua xót mở miệng.

      _ Bọn họ đúng là cần báo cho tôi biết.

      _ Tôi nghĩ chuyện này đúng!

      Khấu Thiên Ngang lại mở miệng. mờ mịt nhìn , đưa cho tờ giấy trông rất quen.

      _ Tuần trước, tôi đồng ý đến nhà của Lam Tư ở New York để tiếp nhận công việc. Trong ngăn kéo của tôi tìm thấy cái này!

      Mạc Liên trừng mắt nhìn tờ giấy trước mặt, hoài nghi mình nhìn lầm. Đó là giấy li hôn của . Vấn đề là phía bên chỗ kí. chỉ kí tờ còn tờ phía sau lại trồng rỗng.

      _ Cậu ấy chưa có kí hết lại cũng giao nó ra.

      Khấu Thiên Ngang mỉm cười.

      _ Cho nên trước mắt vẫn là em dâu của tôi.

      hoàn toàn á khẩu trả lời được, chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn tờ giấy li hôn kia.

      _ Tôi biết và Lam Tư xảy ra chuyện gì nhưng tại tôi nên đưa cái này lại cho .

      Bạch Vân nắm tay , thiệt tình .

      _ Nếu muốn nó xé , tiếp tục hôn nhân hay là tìm Lam Tư bảo cậu ấy kí hết cho xong chuyện tất cả đều tùy ở .

      tiếp tục im lặng hiểu tại sao vẫn chưa chịu kí cho xong. Bạch Vân tiếp tục .

      _ Tôi biết với tình trạng tại của Lam Tư bắt tiếp tục sống với cậu ây quả là tàn khốc. Nhưng dù sao, cũng là người từng cưới .

      _ Vậy là có ý gì? ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?

      _ Cậu ấy tỉnh rồi nhưng tình trạng rất tệ.

      Khấu Thiên Ngang trầm giọng xen vào.

      _ Sau khi cậu ấy tỉnh dậy, sức khỏe còn chưa hồi phục muốn xuống giường. Kết quả làm cho chân vừa nối xương lại gãy tiếp. Bác sĩ đành phải làm phẩu thuật lần hai.

      Bạch Vân thở dài.

      _ Sau đó lại biết vì nguyên nhân gì, cậu ây chịu làm vật lí trị liệu. Ai đến gần đều khiến cậu ấy tức giận.

      _ Cậu ấy cứ đuổi hết những quản lí mà chúng tôi mời đến.

      _ Ai muốn quan tâm cậu ấy đều bị cậu ấy chanh chua kháng cự.

      _ Cậu ấy tại cứ như quái thú. Ai đến gần liền há miệng ra cắn.

      _ Câu ấy thậm chí chịu ngồi xe lăn. Suốt ngày nhốt mình trong phòng u. Chỉ cần có việc vừa lòng, lập tức la hét.

      _ Nếu ném tất cả đồ.

      _ Từ lúc cậu ây tỉnh lại đến khi rời khỏi bệnh viện, chuyển đến nhà công tước phu nhân chỉ có hai tháng mà cậu ấy đuổi hai mươi mấy người quản lí chuyên nghiệp, ngay cả hầu phòng cũng bị cậu ấy đuổi gần hết.

      Nhìn đôi vợ chồng mỗi người câu miêu tả hành vi của Lam Tư, Mạc Liên dám tin.

      _ Người mà hai người là Lam Tư sao?

      chần chờ hỏi.

      _ Đúng vậy.

      Hai vợ chồng liền gật đầu. Mạc Liên nhìn bọn họ, biết nên gì. Lam Tư mà biết luôn rất bình tĩnh tự chế, ít khi nổi giận, chưa từng thấy động tay động chân với ai, càng miễn bàn là lấy thế dọa người, hay là lớn tiếng rít gào. luôn đem cảm xúc đặt ở đáy lòng, với , khống chế được là thể làm được gì.

      _ Tôi nghĩ ấy bây giờ chỉ biết cam chịu.

      Bạch Vân thở dài .

      _ Hai tuần gần đây nhất, phòng ấy chỉ còn Khấu dám vào nhưng do cha sức khỏe tốt cần Khấu trở về Mĩ để nhậm chức tổng tài. Nhưng chúng ta cũng thể bỏ mặc để Lam Tư tiếp tục như thế. Tuy rằng tôi biết cầu về bên là rất quá đáng. Dù sao cùng Lam Tư quyết định muốn ly hôn. Nhưng nếu còn thương ấy, mời đến nước thăm ấy lần…

      _ Tôi!

      cúi đầu nhìn giấy chứng nhận ly hôn tay, cổ họng co rút nhanh. Bạch Vân dịu dàng .

      _ cần phải miễn cưỡng, nếu đối với , chuyện này rất đau khổ, tôi có thể giúp đem giấy chứng nhận ly hôn đến cho Lam Tư kí. Sau đó đưa lại cho .

      _ !

      ngẩng đầu, nhìn Bạch Vân, khàn khàn nhưng kiên quyết .

      _ Tôi ! Tôi với !

      Nghe được câu trả lời của , Khấu Thiên Ngang cùng Bạch Vân đều thở dài nhõm. Tuy rằng cảm thấy đối Mạc Liên rất ngượng ngùng nhưng nếu theo biểu của Lam Tư gần đây, muốn nhắc tới Mạc Liên. Chỉ sợ tại chỉ có , mới có thể làm cho Lam Tư tỉnh lại. Hoặc là càng tệ hơn? , vợ chồng bọn họ lưỡng lự cũng rất lâu nhưng sau tuần thảo luận đều đồng ý nếu tìm Mạc Liên mọi chuyện chắc còn tệ hơn.


      Mùa xuân Nước . Mạc Liên cùng Bạch Vân cùng nhau từ New York bay đến Luân Đôn, ngồi xe lúc lâu mới đến được nhà công tước.

      Biệt thự Ace.

      Đó là tên của Lam Tư ở nước , theo lời Bạch Vân biệt thự được ba trăm năm. Tất cả đất quanh đây đều thuộc gia sản của nhà Ace. So với trang viên Bart gia, Ace đặc có vẻ phô trương như vậy. Nó hết thảy đều rất thanh lịch, mỗi nơi đều có dấu ấn lịch sử, lại có vẻ càng thêm lạnh như băng. Lúc hai tới, trời đổ mưa phùng nhè . thực tế, từ lúc hai người xuống máy bay, mưa vẫn như thế ngừng. Hai vị bảo vệ miễn cưỡng cho hai và cổng. Trong nhà, vị quản gia tóc trắng xóa đứng chào, bên cạnh là hai mươi mấy người hầu. Việc chào đón này lúc trước đều làm cho sợ chết khiếp nhưng từ sau khi lấy Lam Tư, dần quen được.

      _ Lane, xin chào!

      _ Khấu phu nhân, vui khi gặp lại .

      Bạch Vân mỉm cười, sau đó .

      _ Hi vọng ông để ý, tôi hôm nay dẫn thêm người bạn. Đây là Mạc tiến…

      lầu đột nhiên tiếng vỡ lớn truyền xuống, chặn ngang lời giới thiệu của Bạch Vân. Tất cả mọi người ở nháy mắt cứng đờ, tứ phía tiếng vỡ là liên tiếp những lời phẫn nộ. Nhưng vì khoảng cách quá xa nên nghe .

      _ Xem ra quái thú của chúng ta tỉnh rồi.

      Bạch Vân nhếch môi, cười khổ . Mạc Liên nhìn về hướng có thanh truyền đến, thể tin được kia . Nhưng này cho dù cách đến mấy vẫn nhận ra giọng .

      _ Chúng ta trước hết đến chỗ cho nghỉ ngơi. Còn Lam Tư chở xem đến tối tâm tình ấy có tốt hơn .

      Bạch Vân nắm chặt tay , Mạc Liên tự nhiên có cảm giác chị dâu của sợ hối hận quay đầu chạy ra cửa. Đúng lúc này, tiếng vỡ của thủy tinh lại vang lên khiến giật nảy mình. Mạc Liên có thể thấy Bạch Vân cũng hoảng sợ. Nhìn về hướng phát ra tiếng đồ rơi vỡ loảng xoảng, quay đầu hướng về phía hành lang thấy chiếc ghế nằm chỏng trơ.

      _ ấy bình thường ném đồ như thế bao lâu?

      nghe được chính mình mở miệng hỏi. Bạch Vân chần chờ chút, mới thành thực thở dài .

      _ Tùy tình huống, có đôi khi chút xong, có đôi khi ấy ném hết cả giờ. Chúng tôi muốn tận lực dọn hết những thứ có thể ném ra ngoài.

      vừa mới dứt lời, khay đựng ly sữa, bánh mì, bơ, trái cây, rau xà lách salad theo hướng cửa sổ mà bay xuống dưới, cùng cái ghế kia phơi thây ở hoa viên.

      _ Cái này quá đáng lắm rồi!

      Mạc Liên nhíu mày, bước qua người Bạch Vân nhanh chóng lên lầu. Tất cả mọi người hoảng sợ, Bạch Vân liền đuổi theo.

      _ Liên, chờ !

      Bạch Vân ở lầu hai bắt được , thở gấp .

      _ Chờ lát, tốt nhất giờ đừng vào đó. Nghỉ ngơi chút rồi hãy vào sau.

      _ Dù sao sớm hay muộn đều phải vào, gặp trễ chi bằng gặp sớm vậy.

      Hành lang dài bên phải lại truyền đến rít gào, mỉm cười nhìn Bạch Vân .

      _ yên tâm, tôi biết phải làm gì với ấy.

      xong, xoay người liền hướng bên phải đến. Bạch Vân ngẩn ngơ, lần này đuổi theo. Nhìn Mạc Liên đường vào phòng, dáng người phát ra toàn phóng xạ tức giận, khỏi mỉm cười, xem ra lo thừa rồi. Nếu vị này Mạc tiến sĩ này nghe tình trạng của , lại thấy gào thét như thế mà vẫn dám vào, chắc chắn ấy có đủ dũng khí đối kháng với Lam Tư. Hình như ấy cũng có gan làm công tước phu nhân.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 12.2:

      _ Tên ngu ngốc biến ! **** ***, ngươi có nghe ? Ta bảo ngươi cút ra ngoài!

      Tiếng phẫn nộ rít gào lại từ trong phòng truyền ra. Mạc Liên bước nhanh qua, chỉ nhìn thấy trong cửa người đàn ông tóc vàng, người to lớn như quyển sách khổng lồ bình tĩnh .

      _ Tôi sai đầu bếp đưa lên phần nữa!

      _ Ta ném nó hết!

      Lam Tư gào thét uy hiếp.

      _ Tên ngu ngốc, ra khỏi đây!

      _ ! được ném!

      Nghe câu như thế, hai người đàn ông đều cứng đờ. Adam xoay người lại, nhìn Mạc Liên nghiêm mặt vào, nhìn người đàn ông bị bóng tối che khuất ngồi giường lạnh giọng uy hiếp.

      _ nếu còn ném đồ ăn, đừng mơ có người đến dọn dẹp. Tôi cam đoan ở đây được nhìn thấy chúng nó hư thối rồi sinh dòi.

      Người đàn ông giường vẫn nhúc nhích, giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái bị mẹ trách mắng. Mạc Liên nhìn lâu, quay đầu chàng mãnh nam tóc vàng, mỉm cười.

      _ Hi, chào Adam!

      _ Chào!

      _ vui khi gặp lại .

      _ Tôi cũng vậy.

      _ Đường Lâm đâu? có khỏe ? Tôi nghe Bạch Vân ấy mang thai.

      _ Rất tốt nhưng gần đây ấy ít khi ngủ. Ngủ lát lại thức giấc.

      _ Tôi ở đây vài ngày rồi đến thăm ấy.

      _ ấy rất vui.

      _ Đúng rồi, phiền lấy cho tôi phần ăn sáng nữa được ?

      _ Đương nhiên.

      Adam gật đầu, chưa vội rời , liếc mắt nhìn Hai giường bỗng dưng im lặng gì. Mạc Liên biết lo lắng cho Lam Tư động thủ với , chỉ .

      _ Adam, chẳng phải tại cần ra ngoài sao?

      Adam đem tầm mắt về phía người . Lúc này đây, mặt kiên quyết.

      _ yên tâm. Tôi thấy tất cả những thứ vũ khí ngây thơ bị ấy ném hết rồi.

      . trong mắt lên ý cười, lại gật đầu, sau đó mới ra ngoài. Mạc Liên thế này mới tất cả chú ý trở lại bên người đàn ông bỗng nhiên im lặng. Bởi vì phòng quá mức u, thấy mặt . Phòng ngủ này, ngoại trừ cánh cửa sổ bị ném hư với cửa chính còn nguồn sáng nào khác. Tại cánh cửa sổ thủy tinh kia, tấm rèm bị chiếc ghế ném lúc nãy kéo xuống đất nhưng cái khác vẫn còn treo lơ lửng. Hơn nữa bên ngoài mưa dầm kéo dài, ánh nắng có chiếu vào phòng cũng chỉ có thể thấy mờ mờ. nơi này cứ như bị bão quét qua.

      Đầu giường bị gãy, rèm cửa sổ bị rớt xuống, cửa sổ thủy tinh nát bét, thảm cùng cửa đều có vết sữa cùng trái cây, bên giường còn có mấy ổ bánh mì, tường đèn bị phá, đèn thủy tinh trần cũng biết bị làm hư từ khi nào. Ít nhất nửa thủy tinh rơi xuống nhưng vẫn có người sửa chữa. biết đó phải do có tiền. Bạch Vân đường cho biết, công tước phu nhân Ace là đương kim quý tộc của nước , am hiểu nhất là quản lý tài sản gia tộc. nghĩ chắc là thể tìm được người can đảm vào để sửa chữa nó đúng hơn. Nơi này rất hỗn loạn.

      {thiendi18.wordpress.com}

      _ ở đây làm gì?

      Giọng đột nhiên vang lên, đánh vỡ yên tĩnh. hướng về phía Lam Tư, thể nghi ngờ là ngồi giường lớn. Mà giường lớn, vẫn trốn trong bóng tối, khom lưng, hai mắt nhanh nhìn chằm chằm , cả người đều tản ra ý đối địch.

      _ Tôi nghỉ phép.

      .

      _ nên ở trong phòng thí ngiệm.

      giọng. nâng cằm lên, lạnh lùng .

      _ Nhờ phúc của , tôi tạm thời bị bắt rời khỏi phòng thí nghiệm.

      _ Vì sao?

      _ Bởi vì chịu kí cho xong đơn li hôn.

      _ Vì nhiều việc quá tôi quên.

      cắn răng, phẫn nộ .

      _ Đáng tiếc.

      hai tay ôm ngực, nhướng mày châm chọc .

      _ Bởi vì Khấu ca cho rằng tôi còn là vợ . Hơn nữa ấy muốn tôi chăm sóc .

      _ Tôi cần chăm sóc.

      nổi trận lôi đình mị mắt rít gào.

      _ Tôi từ đó đến giờ trai, lại càng có vợ.

      _ E rằng hôn thú thế.

      cười lạnh, nhắc nhở lời từng .

      _ Tôi tin tưởng luật sư của và tôi đều thấy như vậy.

      nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi .

      _ Vậy đem cái tờ li hôn chết tiệt ấy ra đây, tôi kí cho xong. Bây giờ có thể tin tưởng nó được đến phòng công chứng.

      _ Tôi cũng rất muốn.

      Mạc Liên nhìn , bình tĩnh .

      _ Nhưng thực bất hạnh lúc này tôi và li hôn làm cho báo chí lá cải nhòm ngó, càng miễn bàn những người đó viết ra nhiều điều khó nghe. Cho nên trước mắt, tạm thời phải là chồng tôi thời gian nữa.

      _ về lại phòng thí nghiệm !

      _ Chỉ sợ được, ở nước xảy ra tai nạn giao thông, tôi lại ở New York hóng mát, ngẫm lại đội chó săn đó viết thế nào về tôi. Theo lời của trai , tôi ít nhất ở trong này nghỉ ngơi ba tháng.

      thuận miệng xong, bên vừa đánh giá căn phòng đáng sợ của , bên mở miệng phê bình.

      _ là đáng xấu hổ, nơi này quả thực rất giống phòng của quỷ, tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua căn phòng nào khủng bố như thế.

      còn chưa xong, lại đột nhiên lên phía trước, mạnh tay giật rèm cửa sổ, sau đó xoay người. Người đàn ông đáng ghét ấy nhanh chóng lấy chăn che mặt, rít gào.

      _ làm cái gì vậy? Đóng rèm lại!

      _ Muốn đóng tự mà đóng!

      hai tay ôm ngực, ra vẻ chờ đợi kịch vui. phẫn hận qua khe hở bàn tay trừng mắt nhìn , tiếp theo, mở miệng quát.

      _ Lane! Lane!

      Giống như chực chờ sẵn ở cửa, quản gia nhanh chóng xuất .

      _ Đóng rèm lại cho tôi!

      rít gào mệnh lệnh. Lane lập tức tiến lên, nhưng chân ông mới bước vào trong phòng bị Mạc Liên đứng trước cửa sổ liếc mắt cái tựa như có thể làm núi lửa đóng băng, lạnh giọng thét ra lệnh.

      _ ra ngoài!

      Lane ngẩn ra, bất giác dừng chân. Lam Tư quả thực thể tin được, tức giận quát.

      _ Lane, ông làm gì vậy? Đóng rèm cửa lại!

      _ ra ngoài!

      Mạc Liên đứng thẳng, lạnh lùng nhìn quản gia, vẻ mặt nghiêm khắc .

      _ Đừng để cho tôi đến lần thứ ba!

      Lane chần chờ, biết nên nghe ai mới đúng.

      _ Lane · Ha Tư Cát! Ông lập tức lại đây đóng rèm lại cho tôi.

      Lam Tư hổn hển gầm rú.

      _ Nếu ông dám ra khỏi phòng tôi đuổi cổ ông.

      _ Yên tâm, tôi lại thuê ông.

      Mạc Liên nhìn quản gia, kiên định cam đoan. Lane đối với khẽ gật đầu sau đó xoay người ra ngoài.

      _ Lane! Ông trở lại cho tôi!

      Mắt thấy quản gia nhanh chóng rời , Lam Tư tức đến muốn vỡ mạch máu, hổn hển quay đầu trừng mắt nhìn , lớn tiếng mắng.

      _ Người đàn bà chanh chua đáng chết này nghĩ là ai?

      _ Tôi là công tước phu nhân mới nhất của Ace.

      chút nào sợ hãi, ra tiếng trách cứ .

      _ Hơn nữa, người tại giống người đàn bà chanh chua, chửi đổng lên phải là tôi. Tôi tin ba mươi bảy tuổi, phải ba tuổi hay bảy tuổi. Đừng tưởng rằng xảy ra tai nạn, bị thương, bị hủy dung, là có thể tùy hứng làm bậy như vậy –

      _ Ngu ngốc!

      nổi trận lôi đình nắm ném gối về phía .

      _ cút ra ngoài cho tôi!

      né. Cái thứ nhất chưa kịp rơi xuống cái thứ hai bay đến. Gối đầu tuy rằng mềm mại nhưng lực đạo lại vẫn có. bị đánh lui từng bước, đầu đụng vào khung cửa sổ, máu nhanh chóng trào ra. Lam Tư hoảng sợ, ngừng tay. lại càng thêm phẫn nộ, bước về phía bên giường , đưa tay nắm lấy vạt áo ngủ, hỏa đại mắng.

      _ đúng là ngu ngốc hết chỗ ! Tôi cho biết, thế giới này còn nhiều người thảm hơn . ở trong này tự oán làm gì! may mắn còn có người quan tâm, còn có đồ ăn ăn! Tôi cảnh cáo , tốt nhất dừng cái hành vi chó điên cắn người lại ! Bởi vì tôi tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho hành vi ngu xuẩn này tiếp tục! Lần sau còn dám lấy này nọ dọa người, tôi cam đoan làm hối hận kịp!

      nhếch môi, sắc mặt tái nhợt cứng ngắc trừng mắt nhìn . Tiếng đập cửa tại đây khi vang lên. buông ra áo, đứng dậy .

      _ Vào !

      Adam bưng thức ăn đến thấy đầu rướm máu liền hoảng sợ. lại liếc mắt nhìn cái nào, chỉ là trừng mắt nhìn Lam Tư, thanh lạnh lùng .

      _ tốt nhất là ăn sáng ! Tối nay tôi đến giúp làm vật lí trị liệu. ăn đừng có mà ngất xỉu.

      xong, quay đầu lại, xoay người ra ngoài.



      _ hẳn là thấy rất hổ thẹn.

      Adam dựng lại cái bàn tròn , lấy đến bên giường, đem khay thức ăn đặt lên. Lam Tư căm giận bất bình trừng mắt nhìn , giọng căm hận .

      _ Người kêu ấy đến đây mới cảm thấy hổ thẹn. ấy với tôi li hôn rồi.

      _ Bạch Vân phải thế!

      Adam đem hai tay cắm ở trong túi tiền, nhìn Hai từ đến lớn bình tĩnh, cho tới bây giờ chưa từng cố ý ức hiếp mình.

      _ Trước đây tôi luôn muốn được giống . Cái gì cũng đều làm, cái gì cũng đều biết, cái gì cũng sợ. Lúc nào cũng vậy, mọi chú ý của cha đều là về phía .. Nhưng sau này, tôi lại cảm thấy mình may mắn, tôi phải là người mà mọi người trông đợi. Nhưng tôi vẫn sùng bái như cũ, bởi vì chưa bao giờ khi dễ người yếu hơn mình, luôn luôn cố lấy được những gì mình muốn.

      Lam Tư căng thẳng, thể mở miệng. Adam thản nhiên mở miệng.

      _ Tôi hi vọng thấy áy náy bởi vì vết thương trán nhất định để lại sẹo.

      xong, liền xoay người ra ngoài. Để lại vẻ mặt uất ức của Lam Tư, trừng mắt nhìn bóng dáng em trai, tức giận lại muốn ném đồ ăn nhưng chợt lại nhìn thấy khung cửa sổ bị làm hư. Khung cửa sổ bị gãy, còn dính chút máu đỏ tươi, thoạt nhìn có vẻ ghê người. Hình ảnh đập đầu vào cửa sổ lên khiến nghẹt thở. Kia trong nháy mắt, còn tưởng rằng mình muốn giết .

      _ Chết tiệt!

      mím môi nhắm mắt, phẫn nộ của nhanh chóng ràng lên, khiến vừa tức giận vừa đau lòng. Lúc nhìn thấy trước cửa, còn tưởng là mình còn nằm mơ chưa tỉnh. vẫn luôn ở trong giấc mơ của . Giấc mơ ngọt ngào mà tàn khốc.

      _ Nhưng .

      _ Là .

      thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hoa hồng người .

      _ Ông trời……

      thống khổ nhắm mắt lại, hít sâu mùi hương quen thuộc kia. muốn . nhớ . làm sao có thể nhớ người mà thể gặp nhất. hận thể điều khiển hai chân, hận gương mặt xấu xí của mình, càng hận mình thể bước xuống giường ôm vào lòng. sợ hãi nhìn thấy ánh mắt thương hại của . Ánh mắt đó thể chịu được.

      _ Nhưng nhìn như thế.

      thanh nơi sâu nhất trong lòng đột nhiên vang lên. Lúc nãy đến gần. Gần như thế làm sao có thể phát vết phỏng nơi mặt . Quá mờ nên thấy sao? nhìn rồi, cũng có hét, có tế xỉu cũng giật mình sợ hãi bỏ . Có lẽ tức giận để ý đến. Hay là ngại.

      _ Quá mờ nên thấy sao?

      Câu này lòng vừa lúc nãy. nắm chặt tay, chèn ép khát vọng kia, nghiêm khắc đem tia hi vọng kia dập tắt hoàn toàn. Lam Tư · Bart, đừng choáng váng, cho dù ngại gương mặt trọn của mày, mày cũng vẫn là tên tàn phế thể xuống giường.

      _ Nhưng giúp làm vật lí trị liệu.

      _ !

      thống khổ mở mắt ra, gầm ra tiếng. tuyệt để cho thấy bộ dạng bất lực của , tuyệt đối thể mất thể diện trước mặt . muốn đuổi , đuổi , cho dù hận cũng được. Nhìn bữa sáng bàn, vươn tay, dùng sức vung lên, làm cho nó lại đổ hết xuống đất.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 13.1:

      Ngoài cửa sổ, mưa tuyết vẫn rơi đều. Gió thổi làm tấm rèm ngoài cửa sổ đong đưa. Adam cùng Mạc Liên vào phòng liền thấy cái bàn nằm lộn đất cùng bữa sáng văng tứ tung. tức giận trừng mắt nhìn tên đáng ghét ngồi giường, cũng trừng mắt im lặng nhìn .

      _ Tôi rồi nếu còn dám ném đồ ăn. Tôi để cho nó hư thối mà sinh giòi ở đây.

      _ làm như vậy.

      lạnh lùng .

      _ Tôi đương nhiên có thể.

      Mạc Liên cười lạnh .

      _ Nếu muốn biến nơi đây thành phòng của quỹ, tôi đảm bảo nhất định cho toại nguyện.

      còn chưa xong phía sau truyền đến giọng lạnh lẽo.

      _ Ở đây có chuyện gì?

      Thấy Lam Tư trong mắt lên tia đắc ý, rất nhanh biết người đến là ai. Mạc Liên thở sâu, xoay người đối mặt với chủ nhân của biệt thự, bà nội của Lam Tư- chân chính công tước phu nhân của Ace. Bà so với tưởng tượng của trẻ hơn nhiều, tuy rằng tóc bà bạc nhưng lưng vẫn thẳng. Nếp nhăn mặt nhiều, nhìn có vẻ gì là bà gần tám mươi tuổi. Bà cũng có ánh mắt lạnh lùng giống Lam Tư.

      _ là ai?

      _ Mạc Liên.

      bình tĩnh trả lời.

      _ Vợ của Lam Tư.

      Công tước phu nhân chau mày nhăn mặt.

      _ Ta nghĩ cùng Lam Tư li hôn rồi.

      _ Họ vẫn chưa.

      Adam mở miệng giải thích.

      _ Là Akina hiểu lầm thôi.

      _ Hiểu lầm?

      Công tước phu nhân nhìn về phía Lam Tư.

      _ Đây là vợ cháu?

      _ Con muốn cùng li hôn.

      lạnh lùng nghiêm mặt .

      _ Nhưng thủ tục, giấy tờ vẫn chưa kí, mặc kệ mất hứng, tôi vẫn là vợ của .

      Công tước phu nhân nhíu mày, quay đầu nhìn kĩ phương Đông kia, thấy sợ hãi mình, mở miệng .

      _ Nếu tôi vẫn là vợ của ấy, hi vọng bà ngại cho tôi chuyển về đây.

      _ Cái gì?

      Công tước phu nhân cùng Lam Tư cùng lắp bắp kinh hãi, trăm miệng lời trừng mắt nhìn . Mạc Liên chỉ nhìn công tước phu nhân.

      _ Lúc kết hôn, tôi cùng tuyên thệ. Nếu bị bệnh dĩ nhiên người làm vợ như tôi phải có trách nhiệm chăm sóc.

      _ đừng có mơ!

      Lam Tư tức giận quát.

      _ Cho dù ấy rất tùy hứng, ngu xuẩn…

      để ý tới tiếp tục lớn giọng.

      _ Đây là phòng của tôi.

      tiếp tục gầm rú.

      _ Giống như đứa trẻ mới lên ba biết suy nghĩ…

      bình tĩnh nhìn công tước phu nhân, rất nhanh mà kiên định .

      _ Người đàn bà điên này!

      _ Nhưng tôi thể để ấy tiếp tục sống ở cái nơi u này…

      _ Muốn tôi ở cùng sao…

      _ Tôi hi vọng mình có thể sửa chữa lại chỗ này…

      _ Tôi tình nguyện ở với Satan còn hơn.

      _ Im lặng!

      Nhìn thấy hai đứa trẻ ai nhường ai ra sức mà hét lớn, công tước phu nhân rốt cục nhịn ra tiếng quát bảo ngưng lại.

      _ Bình tĩnh lại cho ta!

      Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng khiến mọi người đều vui sướng. Bà nghiêm mặt nhìn cháu nội nằm giường cùng cháu dâu, sau đó mới mở miệng tuyên bố.

      _ Cháu có thể vào!

      _ , ta được vào!

      _ ấy là vợ của cháu, ấy có quyền được ở đây!

      _ Nếu ta chuyển vào, cháu lập tức chuyển ra.

      mở miệng uy hiếp. Công tước phu nhân đáy mắt lên tia đau xót thể phát nhưng vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng.

      _ Cháu có thể nhưng ta tin có ai giúp cháu!

      _ Cháu đương nhiên có thể.

      _ Cứ thử xem!

      Công tước phu nhân nhếc mi lên.

      _ Ta rất muốn xem cháu có biện pháo nào để tự rồi khỏi đây?

      Lam Tư tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng trong lúc nhất thời lại ra lời. Công tước phu nhân nhìn cháu nội lâm vào chán nản, lại nhìn cháu dâu có vẻ thông minh, lanh lợi. Bà nhìn giọng.

      _ Cứ làm những gì cháu muốn!

      _ Cám ơn ý tốt của bà.

      Mạc Liên nhàng thở ra. Công tước phu nhân xoay người muốn , lại nghĩ đến việc, quay đầu cảnh cáo .

      _ Nhưng ta muốn trong nhà ta có cái gì đó… hư thối.

      _ thành vấn đề.

      mở miệng cam đoan. Công tước phu nhân vừa lòng gật đầu, xoay người rời .

      _ Đừng có đắc chí!

      nghĩ tới bà nội lại để cho muốn làm gì làm, Lam Tư tức giận thôi.

      _ Tôi có.

      mắt lạnh nhìn .

      _ Tôi chỉ muốn ở chung với giòi thôi.

      _ Tôi tình nguyện ở chung với giòi nhưng với .

      hừ tiếng.

      _ Tôi hoài nghi rốt cuộc có biết khi giòi lớn lên trông thế nào ?

      _ Nếu thứ đó xuất , hai người đừng về nó nữa được ?

      Thấy da đầu mình run lên, Adam rốt cục nhịn được mở miệng dời chú ý của hai người đối với giòi.

      _ Nếu muốn chuyển vào đây phòng này phải sửa sang lại. Sai người lắp lại cửa mới. Trước hết nên vào phòng nào đó ở đỡ.

      _ đúng!

      Mạc Liên lập tức đem trọng điểm với .

      _ Tôi nghĩ phòng kế bên chắc là được!

      _ Đúng quỷ gì! Tôi cần!

      để ý tới Lam Tư quỷ rống quỷ kêu, chỉ .

      _ Adam, phiền cậu lấy xe lăn tới đây. Giúp tôi đưa trai phiền phức của cậu sang phòng bên.

      _ Tôi muốn ngồi cái thứ xe chiết tiệt ấy.

      Lam Tư gân xanh nổ lên, phẫn hận trừng mắt nhìn rống lên.

      _ Cũng tốt.

      Mạc Liên gật đầu.

      _ Gần như thế cần gì xe lăn. Adam, bế ấy qua kia!

      _ OK!

      Adam hướng bên giường.

      _ Ngươi dám!

      Lam Tư tức giận thôi, trừng mắt nhìn em trai.

      _ Xin lỗi!

      Adam vẻ mặt áy náy nhưng vẫn bước tới về phía . Lam Tư đương nhiên có khả năng ngoan ngoãn vào khuôn khổ, Adam vừa tới gần, đưa tay về phía Adam công kích. Adam sớm có chuẩn bị tâm lý, đưa tay bắt lấy hai tay .

      _ Buông tay!

      _ Lam Tư · Bart!

      Mạc Liên ra tiếng chặn tiếng gầm rú, lạnh lùng .

      _ có thể ngồi xe lăn hoặc là để cho Adam ôm qua. Đương nhiên còn có lựa chọn thứ ba, chúng ta có thể ở trong này. Giúp cho tất cả những công nhân đến đây quét dọn sửa chữa thấy thân thể của , thấy đau đến ở giường thét chói tai kháng nghị. Bởi vì hôm nay, tôi nhất định đến làm vật lí trị liệu cho , cho dù là ở phòng này hay phòng kia.

      _ thể bắt buộc tôi!

      nắm chặt quyền.

      _ thử xem!

      lạnh lùng .

      _ Cho dù là đem trói lại tôi cũng làm.

      _ phải bác sĩ, ai cho có quyền làm vật lí trị liệu.

      _ Tôi đích thực phải chuyên viên vật lí trị liệu, cũng phải bác sĩ. Nhưng nhờ ban thưởng vô lễ của , chuyên viên vật lí trị liệu toàn nước ai dám tới gần nơi này. May mắn, bác sĩ vật lí trị liệu cho cũng khó khăn, tôi có thể dễ dàng làm được. Cho nên chỉ có thể chấp nhận tôi.

      _ thể đem tôi làm vật thí nghiệm!

      _ Nơi này hay phòng bên, chọn !

      _ Tôi- - làm- vật- lí- trị- liệu!

      nổi trận lôi đình, đem từng chữ từng chữ qua kẽ răng.

      _ Vậy ở đây!

      Nhìn thấy kháng nghị, Mạc Liên lấy thuốc xoa bóp từ trong giỏ ra bước tới bên .

      _ Adam, ấy nếu công kích tôi, liền ngăn chận .

      _ thành vấn đề.

      Adam gật đầu. lên phía trước, vô tình xốc chăn ra. muốn ngăn cản , lại bị Adam bắt được cổ tay. đặt tuýt thuốc lên giường, tiếp theo muốn cởi quần áo của . Thấy muốn ở đây giúp làm vật lí trị liệu, Lam Tư mặt trắng bệch ra.

      _ muốn trước mặt mọi người cởi quần áo tôi sao?

      phẫn nộ trừng mắt nhìn Adam.

      _ ấy là vợ của .

      Adam nhún vai cái.

      _ Nhưng lát nữa người đến phải!

      gào thét. Adam nhìn , sau đó quay đầu thay cùng Mạc Liên cầu cứu.

      _ Có lẽ chúng ta nên qua phòng bên !

      _ chịu qua phòng bên?

      nhìn về phía Lam Tư mặt xanh mét, mở miệng hỏi. nhếch môi, hận thể đem bóp chết. nhướng mày, đối với Adam .

      _ ấy chịu!

      _ Tôi muốn qua phòng bên.

      Lam Tư ngạch mạo gân xanh tuôn ra câu rít gào.

      _ Xe lăn hay là Adam?

      hỏi.

      _ Xe lăn.

      tức giận .

      _ Adam.

      Mạc Liên đối với Adam gật đầu. Adam buông lỏng tay Lam Tư ra, thẳng đứng dậy ra ngoài. Lam Tư hung tợn trừng mắt nhìn người phụ nữ giống như phụ thủy kia. chẳng thèm nhìn , cầm lấy tuýp thuốc cho vào túi xách. Adam rất nhanh đem chiếc xe lăn mới tinh đến bên giường, vốn định giúp Lam Tư, lại bị đuổi.

      _ Tôi tự mình lên được.

      Mạc Liên đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn , nhìn động tác ngây ngốc của từ giường đến xe lăn. Chỉ là động tác đơn giản mà mất gần hơn mấy phút. Cho đến khi ngồi lên được xe lăn người đầy mồ hôi. Nước mắt khẽ vương khóe mi. May mắn nơi này ánh sáng đủ sáng, cũng rảnh chú ý tới , mới có thời gian đem chúng nó biến mất. thở phì phò, ngẩng đầu trừng mắt nhìn , con ngươi màu khói đầy ý oán hận.

      _ vừa lòng chưa?

      nắm chặt túi xách, lời xoay người ra ngoài.

      {thiendi18.wordpress.com}

      cũng như lời mà cởi hết quần áo người . Sau khi đến phòng, bảo Adam báo cho Lane biết sau đó cởi bỏ quần dài của nhưng vẫn lưu lại quần lót. Khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt xem vết thương chân, vẫn thể xấu hổ cùng tức giận. nắm chặt quyền, há miệng châm chọc.

      _ Thế nào? Chưa từng thấy qua người bị tàn phế sao?

      nâng mắt lên, nhìn , bình tĩnh .

      _ Tôi chỉ là tò mò muốn biết xem người ngu xuẩn thế nào mà khiến chân mình bị gãy đến hai lần.

      sắc mặt trắng nhợt, vừa muốn mắng ngồi xuống bên giường , cầm lấy khăn nóng giúp lau chân. ngờ lại giúp lau chân, Lam Tư trừng mắt nhìn động tác mềm của , tiếng mắng đến cổ họng lại có cách nào thoát ra. lau xong chân phải rồi đem khăn mặt đến chậu xả sạch rồi lại tới chân trái. Động tác vô cùng cẩn thận, ngay cả ngón chân đều được lau sạch . Chiếc khăn ấm áp, sưởi ấm cho bàn chân lạnh ngắt của chạm đến làm cho uất ức, hậm hực trong lồng ngực nhanh chóng biến . Lau xong, bắt đầu cầm lấy chân , nhàng xoa bóp. Tuy rằng biết là chuyện đó nhưng lửa nóng dục vọng bởi vì động tác xoa bóp của mà dần dần kéo. Cho đến khi bàn tay gần đến đùi của hoàn toàn cứng lên. thấy. biết là thấy. Bởi vì xoa bóp chợt ngừng lại giây rồi mới tiếp tục. Tuy rằng ngẩng đầu nhìn , Lam Tư vẫn thấy rất lỗ tai đỏ cả lên.

      _ Tôi là đàn ông.

      nhìn chằm chằm.

      _ Tôi biết.

      _ Đây là phản ứng sinh lí bình thường.

      _ vui khi biết vẫn còn thứ hoạt động bình thường.

      (Di Di: em bó tay với hai chị ; ))

      vẫn ngẩng đầu, nhìn chớp mắt nhìn đùi, hai bàn tay vẫn tiếp tục xoa bóp, nhìn rất bình tĩnh. biết bên trong bao giờ bình tĩnh được như thế. Lam Tư giơ lên khóe miệng, lần đầu tiên sau khi tỉnh lại đây có lẽ là lúc tâm tình khoái trá nhất. Có lẽ vật lí trị liệu so với tưởng tượng của còn vui hơn.

      _ Tôi rất vui khi thấy vui vì điều đó.

      Giọng mang theo ý cười, ngẩng đầu lên. quả cười vả lại mang theo mờ ám. nhíu mày, bấu chặt đầu gối của . Động tác của hề dùng sức, rất nhưng vẫn khiến đau mà nhăm mặt, lớn .

      _ Đáng chết, buông!

      _ Đừng lộn xộn!

      nhìn , cảnh cáo .

      _ mà phản kháng, tôi làm đau hơn.

      căn bản dám động, chỉ có thể toát mồ hôi lạnh, nắm chặt ra giường, trừng mắt nhìn .

      _ Buông tay!

      _ Cơ bắp cùng các ngón chân của lâu vận động.

      có buông tay, tiếp tục cầm chân nhấc lên sau đó lại chậm rãi kéo thẳng.

      _ Chúng ta phải thử duỗi thân nó, nếu các khớp của càng ngày càng cứng ngắc, cơ bắp cũng tiếp tục co rút .

      đau đến cắn chặt khớp hàm, căn bản thể mở miệng mắng, chỉ có thể theo thả lỏng của mà thở phì phò.

      _ Tôi biết rất đau. gắng chút.

      Nhìn nhắm chặt mắt, mồ hôi rơi trán Mạc Liên khỏi đau lòng nhưng quyết tâm lại cử động chân phải của . dường như có thể nghe được răng nanh của chạm vào nhau.

      _ Tôi và bác sĩ của liên lạc qua, ông lần cuối cùng làm kiểm tra cho tất cả đều rất tốt. Chính là bởi vì hôn mê thể làm vật lí trị liệu cho nên khiến các khớp cứng ngắt cùng với cơ bắp co rút lại. Tuy rằng mất nhiều thời gian nhưng chỉ cần quyết tâm làm vật lí trị liệu nhất định còn đau nữa.

      _ Dừng tay!

      Mặt trắng bệch như tuyết dường như còn có thể thấy cả người run run.

      _ Tôi thể.

      lại kéo thẳng chân . phẫn nộ mở mắt, lại nhìn đôi mắt đầy quyết tâm chưa từng thấy bao giờ của .

      _ phải nhẫn nại, cố gắng.

      _ đúng là người phụ nữ độc ác…

      phẫn hận thốt ra.

      _ Cám ơn lời khen của .

      ngọt ngào cười, lại cử động chân . hô hấp cứng lại, giọt mồ hôi từ giữa trán chảy xuống khuôn mặt. đau đến ra lời, mới cảm thấy rốt cục cũng buông đùi phải ra. Lam Tư còn tưởng rằng cực khổ rốt cục chấm dứt, còn chưa kịp thở liền phát bắt đầu tra tấn chân trái . nhắm mắt lại, ngừng ở trong lòng mắng , bởi vì đau đến thể ra lời. vất vả rốt cục cũng khiến chân củ động hai lần mới vừa lòng ngừng tay. Nhưng vốn còn sức để mắng người. Bàn tay lại đặt lên đùi, sợ tới mức mở mắt. Nhưng chính là lấy khăn lau mồ hôi của , bàn tay tiếp tục xoa bóp nhè . dưới xoa bóp thuần thục của thở lần nữa nhắm mắt lại, cầm cái lại cái khăn mặt nóng thay chườm lên hai chân. Sau đó mềm thay lau mồ hôi mặt cùng thân thể.

      Có người đến, là Adam. có thể nghe được cùng Adam giọng chuyện, mí mắt lại thể nhướng lên.

      _ ấy có khỏe ?

      _ ngủ.

      _ nên ngủ lát . Bạch Vân cũng mới đáp máy bay sáng nay.

      _ cần, máy bay tôi ngủ rồi. Phòng bên sửa xong chưa?

      _ Chưa nhiều lắm! thay thảm mới, cửa cùng cửa sổ chắc đến chiều mới có người đến sửa.

      _ Phiền cậu đem giúp quần áo của tôi qua đây! Lấy giúp tôi dao cạo râu.

      _ Tôi nghĩ thích ý này.

      _ Tôi thích.

      Adam thấp giọng bật cười.

      _ Cầu thượng đế phù hộ .

      _ Tôi cần dao cạo râu phải thượng đế.

      _ Tôi lấy cho .

      _ Cám ơn.

      Adam rời , lần nữa thay khăn nóng hai chân . Sau đó, cảm giác được bên trái nệm hãm xuống. nguyên tưởng rằng là muốn đánh thức nhưng giống như trong giấc mơ, bàn tay bé đặt lên gương mặt . ngừng hô hấp, hoàn toàn dám nhúc nhích. Tay chỉ mềm , chậm rãi lướt qua gương mặt khôn trọn vẹn vì vết phỏng của , sau đó theo cổ , vào bờ ngực trong áo. giọt chất lỏng rơi xuống cơ thể , xua tan vết thương của . Tiếng đập cửa nhàng vang lên, nhanh như chớp rút tay về.

      _ Vào !

      _ Phu nhân, bác sĩ đến. Ông ấy có hẹn với .

      _ Ông ở đâu?

      _ Phòng khách.

      _ Nhắn với ông ấy chờ tôi năm phút, tôi xuống.

      _ Vâng!

      rất nhanh lấy khăn đùi lần nữa thấm qua nước nóng rồi đặt lại đùi. Sau đó mới xoay người rời .

      Cửa nhàng đóng lại. Căn phòng trở lại tĩnh. Lam Tư mở mắt, đưa tay vỗ về giọt nước mắt kia. Nó là , thể thừa nhận. khóc. biết khóc. dũng cảm đem lập luận sắc sảo, tàn khốc, lạnh lùng học được từ từng chút lấy ra đối phó khiến thiếu chút nữa quên mất phải người như thế. Cổ họng co rút nhanh, lại nhắm mắt lại, hi vọng tình cảm dành cho nửa năm trước là , hi vọng chưa từng bắt bỏ . Nhưng, bây giờ… Ngoại trừ thân thể tàn phế này, còn có thể cho cái gì? tựa như giấc mơ. Ngọt ngào mà tàn khốc. Là thứ trăm lần, vạn lần mong muốn có được, có được…
      Last edited: 10/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :