1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo bối thông minh định hôn phu - Hắc Khiết Minh (18 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.1

      Lễ tang của bà nội được tổ chức đơn giản mà long trọng. Lam Tư sau tang lễ vì bận công việc mà Âu Châu. vốn định kéo dài thời hạn nhưng Mạc Liên lại tỏ vẻ rất tốt, thậm chí ngày hôm sau tang lễ liền đến phòng thí nghiệm làm, cho nên vẫn là Âu Châu. Bà nội sau khi qua đời, còn cần ra dáng người chồng tốt, Lam Tư lại lần nữa khôi phục cuộc sống bận rộn. Khi từ Âu Châu trở về, chi nhánh ở Seattle lại có vấn đề, vì thế quần áo còn chưa thay, liền bay đến Seattle. Sau đó, bên Đức lại xảy ra chuyện công nhân đình công, cũng lập tức bay sang xử lí. Cuối cùng đến tháng sau, mới trở về nhà. Mười giờ tối, xe vào cửa, nhìn cửa sổ phòng mạng tối đen. xuống xe vào cửa, quản gia Peter ra đón, tiếp nhận trong tay áo khoác của .

      _ Phu nhân ngủ chưa?

      _ Phu nhân có trở về.

      Peter cầm áo khoác, đứng ở tại chỗ trả lời.

      _ trở về?

      Lam Tư dừng lại, kinh ngạc nhìn Peter.

      _ Đúng vậy.

      Peter chần chờ chút, mới nhìn .

      _ Phu nhân hai tuần nay vẫn ở trong phòng thí nghiệm.

      Lam Tư trừng mắt nhìn .

      _ , phu nhân hai ngày đều có về.

      _ Đúng vậy. Phu nhân nên lãng phí thời gian, nhất định muốn ngủ lại ở phòng thí nghiệm.

      _ ngủ ở đó!

      Lam Tư sắc mặt trầm xuống, quả thực thể tin được kia ngay cả ngủ đều ngủ ở phòng thí nghiệm, gót chân xoay tròn, xoay người liền hướng ra ngoài cửa. Peter cầm trong tay áo khoác trả lại cho , nhìn sắc mặt khó coi, khỏi mạo hiểm mở miệng kêu tiếng.

      _ Thiếu gia.

      _ Còn có chuyện gì?

      _ Sức khỏe phu nhân cũng tốt.

      Peter lo lắng .

      _ Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối tôi đều tự mình đem nhưng phu nhân ăn cũng nhiều.

      _ Tôi biết.

      tối tăm gật đầu, lập tức lái xe đến phòng thí nghiệm. mới vào cửa, giá tóc màu đỏ đụng phải .

      _ có lỗi, giám đốc.

      kia vừa đứng vững, thấy sắc mặt liền trở nên rất kém.

      _ Vợ của tôi đâu?

      bình tĩnh, lạnh giọng đặt câu hỏi. nhìn , sau lúc lâu mới chỉ tay về hướng bên trái.

      _ thẳng, quẹo phải phòng thứ ba. Nếu giám đốc có thể nghỉ ngơi, mọi người đều rất cảm kích.

      sắc mặt càng thêm khó coi, thêm nữa, xoay người tìm vợ. đẩy cửa vào, trong phòng u, chỉ có nguồn sáng duy nhất đến từ nhất máy tính màn hình. Trước máy vi tính là gầy gò, hai tay ngừng gõ bàn phím. còn nghĩ mình nhầm phòng, nhận sai người nhưng sau đó nghe được tiếng của .

      _ Ruth, đóng cửa lại.

      cũng quay đầu, bàn tay gõ bàn phím cũng dừng lại. chết đứng ở tại chỗ, thể tin kia chính là Mạc Liên, nhưng này .

      Ông trời ơi, sụt ít nhất là mười kí! Peter ăn nhiều lắm, liền biết gầy hơn nhưng dự đoán được ốm yếu đến thế này. Chân mày hõm xuống, hốc mắt đen thui, trong bóng đêm tựa như hồn ma.

      _ Ruth!

      Thấy cửa vẫn đóng, quay đầu, sau đó sửng sốt.

      _ Lam Tư?

      _ Em làm cái gì?

      _ Làm việc.

      _ tại hơn mười giờ tối.

      nghiêm mặt .

      _ Các phần sắp hoàn thành nếu làm nhanh sợ kịp tiến độ.

      thần sắc hờ hững đem tầm mắt trở về bên màn hình, ngón tay gầy lại gõ lên bàn phím.

      _ Tiến độ của em vượt mức rồi.

      sải bước lên trước, đem từ ghế kéo dậy.

      _ làm cái gì?

      hoảng sợ, có chút kinh hoảng nhìn .

      _ Buông.

      ốm yếu của làm phải kinh hãi, tay dường như muốn chỉ cần dùng thêm sức khiến nó gãy rời, thả lỏng lực đạo, đối với tình trạng của vừa sợ vừa giận. cúi người xuống, ôm lấy lên. Thân người hẫng của khiến ngực đau xót.

      _ Lam Tư, làm cái gì? Thả tôi xuống!

      _ Em cần nghỉ ngơi.

      đem ôm đến hành lang, dưới ánh sáng, cả người thoạt nhìn tái nhợt đáng sợ, thậm chí ngay cả giãy giụa cũng đều có sức để làm.

      _ Nhưng phương trình tôi viết

      _ Phương trình có thể chờ.

      khống chế được hét lên, sợ tới mức liền im lặng. xanh mặt, ôm thẳng ra xe. Xe về tới trang viên, lại ôm xuống xe, lại kháng nghị nhưng hoàn toàn để ý tới, sắc mặt càng đen. còn sức cùng tranh cãi, cũng hề nhiều lời, im lặng tùy ý để ôm trở về phòng. đem đặt giường, bên sai Peter gọi đầu bếp nấu thức ăn, lại nghe mở miệng câu.

      _ Tôi đói bụng.

      Những lời này lại càng làm Lam Tư thêm tức giận, lạnh lùng nhìn .

      _ Em dạo này có nhìn mình trong gương ? Em có biết bộ dáng giờ của am thế nào ?

      _ Tôi chỉ là…… Khẩu vị tốt lắm……

      đứng lên, lại bởi vì choáng váng mà ngồi lại giường. Lam Tư hề để ý tới lời tranh cãi, chỉ sai Peter gọi bác sĩ đến. trở lại bên giường, vẫn cúi đầu dựa vào thành mép giường, đứng đứng dậy, cũng chịu nằm xuống nghỉ ngơi.

      _ Em bao nhiêu lâu ngủ?

      _ Tôi có ngủ.

      _ Tôi là ngủ , nằm ở giường, đắp chăn ngủ vài tiếng, phải nằm co rúc mà ngủ sô pha trong phòng thí nghiệm kia.

      trầm mặc , thậm chí chịu ngẩng đầu, áo lông màu đỏ mặc người càng làm thân người như trở thành cái giá áo.

      _ Em có biết chính mình làm cái gì ?

      _ Tôi……

      nắm chặt lấy góc gối, dùng sức đến tay trở nên trắng bệt.

      _ Tôi cần làm việc……

      _ Vì sao?

      _ Tôi……

      há mồm, lại ra lời.

      _ Vì sao?

      ép hỏi.

      _ Tôi biết…… chịu nhận đáp án của , lại lạnh giọng ép hỏi.

      _ Vì sao?

      _ Bởi vì tôi cần làm việc!

      chịu nổi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen chứa đầy nước mắt, phẫn nộ đứng dậy đẩy ra .

      _ Chỉ cần tôi làm việc, tôi phải suy nghĩ nhiều.

      Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, tức giận nhìn gào thét.

      _ Chỉ có khi tôi làm việc, tôi mới nghĩ đến tôi ích kỷ thế nào! nghĩ đến làm bà nội tôi vất vả thế nào để nuôi tôi vào đại học, tôi lại bởi vì ham chơi mà trở về thăm bà! nghĩ đến làm bà sinh bệnh, người đơn còn tôi lại ở Boston xa xôi sống cuộc sống có gánh nặng. Tôi vẫn tự cho là bà khỏe mạnh, muốn chuyên tâm làm việc, tôi liền chuyển Boston, tôi nghĩ tương lai tôi bù đắp lại cho bà. Tôi trước hết phải kiếm tiền, có tiền mới có thể cho bà an hưởng lúc tuổi già, tôi với chính mình, chờ tôi sau khi tôi thành công trở về ở với bà.

      hít hơi sâu, châm chọc thừa nhận.

      _ Nhưng, cũng là, này tất cả đều là do tôi ích kỷ, tôi chỉ muốn thành công. Mỗi lần hoàn thành nghiên cứu, tôi đều tham lam muốn càng nhiều hơn, vì thế năm biến thành hai năm, hai năm liền biến thành ba năm, bốn năm, năm năm! là, sau khi đại học, tôi hàng năm chỉ về nhà vài ngày, làm bộ chỉ cần đem tiền về nhà, bà cảm thấy buồn.

      nắm chặt hai đấm, đối với rít gào.

      _ là… tôi hoàn toàn biết được bà bị ung thư. Nếu phải tôi về nhà đột ngột, bà cũng do chống đỡ nổi nên té xỉu té xỉu, tôi thậm chí còn biết bà bị bệnh! Tôi chỉ còn bà là người thân duy nhất đời.

      _ Cái dạng cháu kiểu gì mà khiến bà muốn cho tôi biết bệnh tình? Là cháu kiểu gì mà để bà lão bảy mươi tuổi sống mình.

      chỉ vào chính mình, phẫn nộ .

      _ Tôi! Chính tôi là đứa ít kỉ! Cho nên tôi chỉ biết làm việc, tôi phải làm việc, tôi cũng chỉ còn lại…

      Cảm xúc quá mức kích động, làm cho trước mắt biến thành màu đen, lời còn chưa xong thấy toàn thân trận mềm mại. Lam Tư nhanh chóng ôm lấy , chỉ kịp nghe suy yếu ra hai chữ.

      _ Làm việc.

      Sau đó, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. ôm đặt lên giường, trong tai còn lưu lại những câu tự trách của . Sinh trưởng ở Bart gia, với tình cảm khống chế là thể thiếu. Chưa từng có người nào ở trước mặt khống chế như vậy, bi thương phẫn nộ cảm xúc như thế trần trụi mà chân , giống như chỉ cần chạm vài là có thể cảm nhận được. Nằm giữa giường lớn, thoạt nhìn bé, cơ hồ bị chỉnh trương giường cắn nuốt bình thường, dạy thể nào lý giải, đánh nên thể lực cùng tinh thần chống đỡ quá nhiều như vậy thiên, lại như thế nào có thể cất chứa như vậy khắc sâu mãnh liệt tình cảm. Nước mắt tràn đầy gương mặt , hơi thở tựa như tồn tại. khỏi buộc mình đưa tay chạm vào động mạch của . May mắn, còn có tim đập. lâu, Peter đưa bác sĩ đến. Lam Tư cho bác sĩ biết tình trạng của . bác sĩ tiến hành đo huyết áp cùng nhịp tim của Mạc Liên rồi mới bệnh.

      _ ấy do đau buồn quá độ mà ra, đừng khiến ấy chịu nhiều áp lực, phu nhân thể lực rất yếu, ngày mai chờ phu nhân tỉnh lại, tôi lại đến.

      Bác sĩ dặn dò thêm số chuyện rồi về. Lam Tư biết chính mình phải làm gì với bây giờ. Vì theo hiệp ước kí, bà nội chết hôn nhân cũng kết thúc nhưng tại lại như thế này, cùng ly hôn đúng là tàn nhẫn. Huống chi, bỏ qua chuyện thí nghiệm của đem lại lợi ích cho tập đoàn Bart, ở chung nhiều tháng như vậy cũng có cảm giác thích . đến buồn cười, thế giới này, là số ít người có thể làm bạn với . giống nhiều người khác, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ tham lam tài sản của gai đình . thông minh hài hước, độc lập kiên cường, hơn nữa lại lương thiện khiến bản thân cảm thấy xấu hổ.

      Tối hôm đó, ngủ, ngồi ở bên giường của , nhìn , thẳng đến trời sáng.
      Last edited: 10/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.2:

      Tháng năm, hoa hồng trong vườn nở rộ. Sau đêm mất bình tĩnh hôm ấy, lại trở nên im lặng. thực tế, nếu có gì quan trọng, hoàn toàn mở miệng chuyện. Mỗi khi bác sĩ đến chuẩn bệnh, cũng chỉ nhìn bên cạnh xem hề tồn tại. co ro trong phòng mình, phần lớn thời gian, đều nằm ở giường, thường xuyên ngủ cả ngày giống như bù cho thời gian ngủ trước kia. Những lúc khác, cuộn mình ở sô pha, ngẩn người nhìn hoa viên bên ngoài. chịu ăn cơm bởi vì uy hiếp nếu ăn liền bắt truyền nước biển. Bác sĩ đến thăm bệnh hai tuần sau, thậm chí đồng ý bắt đầu uống thuốc, vì cái gì khác, đơn giản là thuốc có thể cho dễ dàng ngủ. thấy khóc nhưng nhiều khi lại thấy trong mắt lấp lánh nước. Bởi vì bác sĩ dặn được ép buộc , lần nữa phải khắc chế chính mình xúc động ép ra khỏi phòng. Nhưng nhìn mỗi ngày đều như hồn ma, mới phát mình càng ngày càng khó làm được chuyện này.

      hôm đến phòng , phát ở trong phòng. Cánh cửa thông với hành lang lại mở, chân trần, đứng ở bên ngoài ban công nhìn hoa viên phía dưới. Mùi hoa hồng thoảng trong khí, gió thổi qua khiến áo bay. Trong giây ngắn ngủi, còn nghĩ là bị gió thổi mất.

      _ Nơi này đủ cao, em nhảy xuống chết được đâu.

      toàn thân cứng đờ, hai tay nắm chặt thành lan can.

      _ Nếu em muốn nhảy, tốt nhất trước hết nên nghĩ đến tiền bồi thường hiệp ước của chúng ta.

      vẫn như cũ đưa lưng về phía , có thể cảm giác được, thậm chí thấy tức giận từ trong cơ thể toát ra.

      _ Có lẽ tôi nên sai người thẩm định tài sản của em, xác định em có thể bồi thường tổn thất cho nghiên cứu của tôi.

      bắt đầu run run, tin chắc kia phải lạnh do gió đêm. Lam Tư hai tay cắm ở khố trong túi tiền, tiếp tục thanh lạnh lùng .

      _ Tôi vẫn nghĩ rằng em có thể nghiên cứu thành công cho nên mới đồng ý cùng em kết hôn nhưng hiển nhiên tôi đánh giá sai lầm. Tiếp theo tôi lại chọn sai vợ.

      đột nhiên quay lại, đưa tay hướng về phía mặt . lại sớm dự đoán được, nhanh như cắt bắt lấy cổ tay , phẫn nộ giơ tiếp tay kia, lại dùng tay còn lại ngăn cản công kích của . đem hai tay xoay ra phía sau, cả người kéo đến trước người , khóe mắt chảy ra giọt nước mắt, tức giận thôi, lại tránh được khống chế của . Lam Tư gắt gao bắt lấy , lạnh lùng .

      _ Đáng tiếc giờ em là vợ tôi.

      _ Buông! Tôi lập tức tìm luật sư bàn thủ tục li hôn với !

      phẫn nộ hét lên.

      _ Tốt lắm.

      mặt chút thay đổi nhìn , lạnh lùng .

      _ Tôi cũng muốn thế nhưng tại tôi chịu nổi tổn thất như vậy, Bart tập đoàn ở tiến hành trọng chỉnh, tôi phải có vợ, có cái gia đình, đây là điều phù hợp với cầu của cha tôi nếu tôi còn muốn tiếp tục quản lí công ty. Em muốn ly hôn, có thể, chờ tôi làm xong vài dự án, chân chính ngồi vào vị trí cao của công ty, đến lúc đó em muốn làm cái gì đều có thể. Nếu em muốn tiếp tục nghiên cứu, tôi tin chắc em ít nhất còn có thể làm bình hoa di động.

      Khuôn mặt trắng bệch, kích động .

      _ Đó là nghiên cứu của tôi, tôi đương nhiên có thể…

      _ Dùng tình trạng giờ của em sao?

      châm chọc

      _ Tôi nghĩ trạng của em bây giờ có thể tiếp tục thí nghiệm. Tôi bàn với tiến sĩ Cường Sâm · Beirut. Tuần sau đem phòng thí nghiệm chủ quyền giao cho ấy.

      _ thể làm như vậy, Cường Sâm là người ngu ngốc, thí nghiệm đến giai đoạn cuối cùng.

      _ Tôi đương nhiên có thể.

      vẫn nhất quyết.

      _ Tiến sĩ Cường Sâm có kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu nanomet, tôi tin tưởng ấy có thể dễ dàng đảm nhiệm. Huống hồ hiệp ước viết ràng nếu em vì chuyện cá nhân làm cho thí nghiệm thể tiến hành, em được đem nghiên cứu rời khỏi tập đoàn Bart, em xem qua, cũng ký, tôi thấy hình như em muốn vi phạm hiệp ước rồi.

      kinh hoảng vừa tức phẫn kháng nghị.

      _ Tôi vốn ở trong phòng thí nghiệm là do

      _ Ngày hôm sau tôi có ngăn cản em trở về.

      nhìn , cứng rắn mở miệng

      _ Là chính em chỉ biết hối hận co đầu rút cổ ở trong phòng, cũng là chính em từ bỏ tất cả quyền lợi.

      phấn môi run rẩy, muốn mở miệng, lại đối với lên án của hoàn toàn thể cãi lại, sức toàn thân dường như bị ai đó rút cạn.

      _ Tôi tuân thủ hứa hẹn của tôi, cũng làm hết nghĩa vụ của tôi. tại nên em thực phần của em .

      Thấy hề phản kháng, buông lỏng ra tay . cơ hồ đứng nổi nhưng lại muốn trước mặt ngã xuống. Cho dù trước mắt muốn bắt đầu biến thành màu đen, khiến nhìn khuôn mặt lãnh khốc của , vẫn như cũ đứng thẳng. Đêm lạnh như nước, ôm chặt lấy thắt lưng của mình. Cả đời này, chưa từng thấy lúc nào lạnh hơn. Nhưng tiếng lạnh lùng của lại vang lên.

      _ Tuần sau, em phải cùng tôi xã giao. Ngày mai chúng ta về New York, em có năm ngày để khôi phục dáng vẻ. Đừng để Bart gia chúng tôi mất mặt. Nếu em làm được… tôi e rằng nghĩ đến chuyện bắt em đền bù thiệt hại cho thí nghiệm.

      Cơn tức phủ đầy trong não, tức giận đến toàn thân phát run, thể câu gì. cũng quay nhìn cái, xoay người bước ra ngoài. thể nhúc nhích, chỉ có thể đông cứng tại chỗ.

      {thiendi18.wordpress.com}

      Lam Tư đóng cửa lại, trở về phòng mình. cởi caravat, xắn cao áo sơ mi. Sau đó, rót ly Whisky, mới chậm chậm bước đến bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ, ngôi sao lấp lánh. Ban công bên cạnh, mặc bộ váy màu trắng, vẫn đứng yên như cũ. bật đèn, đứng yên trong bóng tối, nhìn dáng vẻ nhúc nhích của .

      Rất lâu sau, vẫn đứng yên như tượng đá, lại có thể ràng cảm giác được đau khổ, phẫn nộ của , chúng xuyên qua đêm tối, vây lấy thân thể . , biết làm như thế là đúng hay sai, có lẽ nên gây áp lực cho , có lẽ nên nghe theo lời bác sĩ. Nhưng mới vừa rồi, trực giác lại cho biết, thể để tiếp tục im lặng như vậy. Huống chi, thậm chí chuyện với bác sĩ, bác sĩ hiểu được sao? Ít nhất ở cùng nửa năm, biết so với bề ngoài còn kiên cường hơn. tuyệt đối phải người dễ dàng buông xuôi bỏ cuộc. Cho nên, mở miệng. Dùng chiêu khích tướng . thà tình nguyện thử lần, cũng thể tiếp tục nhìn chết mòn. Thời gian tí tách rung động, mỗi giây đều như bị kéo dài đến vô hạn.

      Sau đó, Mạc Liên rốt cục cũng nhúc nhích. nắm chặt ly rượu, thấy xoay người, đối mặt với hoa viên. Tay Lam Tư nắm lấy cửa sổ, nhìn thấy gương mặt , nhếch môi, mặt tràn đầy nước mắt, mang theo phẫn bộ cùng bi thương. Lúc này, mới phát phải nhìn hoa viên, nhìn chăm chú vào phòng thí nghiệm cách bức tường. buông lỏng tay, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn .

      nắm chặt hai tay, giây sau liền xoay người, như nữ thần chiến tranh, thẳng tiến vào phòng.

      Biết chính mình quyết định đúng, Lam Tư khóe miệng khẽ nhếch, nâng ly uống cạn rượu rồi cũng xoay người trở về phòng.



      đúng là ngu ngốc. luôn nghĩ vô tình như thế. Nửa năm qua ở chung, vẫn nghĩ ít ra cũng có trái tim. Cho nên khi nghe theo cầu của xây dựng phòng thí nghiệm, nghĩ là vì , nghĩ đến việc chính mình có thể dựa vào , có thể mặc cho bản thân hi vọng lần, đem tất cả mọi chuyện giao cho xử lí.

      Nhưng này hết thảy, đều là do chỉ nghĩ đến lợi nhuận mà sắm tròn vai diễn viên. đương nhiên biết, sớm hiểu được, tuy rằng sớm điều tra ràng nhưng khi đối mặt với , vẫn bị mê hoặc như cũ, đem cùng bạch mã hoàng tử năm đó xem như . Khi còn trẻ, có lẽ còn có cảm tình, còn tin tưởng công lý chính nghĩa. Nhưng bây giờ, hiển nhiên giống như tạp chí , trong mắt chỉ có tiền, là máy kiếm tiền của Bart gia.

      Gió lại thổi qua. Mạc Liên đứng chôn chân tại chỗ, trong đầu tất cả đều là những lời lạnh lùng của .

      _ Nếu em thể hoàn thành nghiên cứu, tôi tin chắc em có thể làm bình hoa di động.

      Bình hoa? Cả đời chưa từng bị ai như thế! lại là bình hoa?

      _ Tôi nghĩ dùng trạng của em bây giờ có thể hoàn thành nghiên cứu.

      Đó là thí nghiệm của ! Nghiên cứu của ! làm sao dám? Làm sao có thể?

      _ Là chính em tự từ bỏ hết thảy quyền lợi.

      có từ bỏ, chính là…… Chính là…… Chính là chết tiệt……

      Ok, thừa nhận, là làm việc. Nhưng mọi người đều biết, tiến trình vượt mức kế hoạch, nghỉ ngơi tháng có gì sai?

      _ Tôi tuân thủ hứa hẹn của tôi, cũng làm hết nghĩa vụ của tôi. tại nên em thực phần của em .

      Được, muôn làm tròn vai vợ . Được, thành vấn đề. có thể làm được bình hoa di động, nhưng tuyệt đối từ bỏ nghiên cứu của mình.

      xoay người nhìn về phía phòng thí nghiệm, thề nhất định trở lại nơi đó.

      Cái đồ vô tình vô nghĩa kia!

      Cường sâm · Beirut là tên đại ngu xuẩn, năm hủy bỏ thí nghiệm của , đuổi ra khỏi phòng thí nghiệm. nắm chặt hai đấm, tức giận xoay người, vào trong phòng, nhìn nhìn trong gương gầy yếu, hai chân khỏi dừng lại.

      _ Đáng chết, tại so với quỷ chẳng khác là bao.

      _ Em có năm ngày để khôi phục dáng vẻ. Đừng để Bart gia chúng tôi mất mặt.

      Lời vô tình của lại vang lên khiến đầu như muốn bốc hỏa.

      Tuy rằng nghĩ thừa nhận, nhưng là — đáng giận, dáng vẻ của giờ đúng là phải sửa sang lại. muốn vợ xứng đôi với Lam Tư- Bart, được, cho thấy. tuyệt đối để tên vô tình vô nghĩa như cướp hết thảy.
      Last edited: 10/9/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.1:

      New York. đến rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ dùng phương thức này để đến, ít nhất phải là dùng cái loại phương tiện giao thông này.

      Sáng sớm, trời vừa mới sáng, cái tên lạnh lùng, đáng ghét kia kéo rời khỏi chiếc giường ấm áp, thậm chí còn chưa tỉnh hẳn bị mang ra cửa chính.

      _ Tôi còn chưa ăn sáng.

      giãy dụa, ngay cả còn cho có cơ hội thay y phục.

      _ ổ bánh mì gọi là bữa sáng.

      để ý kháng nghị của , kéo lên trực thăng.

      _ Tôi chưa có đánh răng.

      tức giận .

      _ Sau khi em đến New York có thể làm.

      _ Tôi có thể đánh răng xong rồi tự ngồi xe .

      _ Em có thể nhưng em có quyền.

      _ Tôi muốn toilet.

      cam lòng tiếp

      _ Tôi tin em có thể nhịn được.

      đưa tay ra hiệu phi công cất cánh. trừng mắt nhìn .

      _ Giày của tôi bị rớt.

      Lam Tư liếc nhìn đôi chân trần của , sau đó đem tầm mắt nhìn lại gương mặt khiêu khích của . biết là chính cố ý làm rơi.

      _ Mua cái khác là được.

      mặt chút thay đổi , sau đó tiếp tục đọc văn kiện trong tay. cắn răng, tức giận .

      _ vội đầu thai hay sao?

      _ Tôi có hội nghị phải dự.

      tựa lưng vào ghế ngồi, xem báo cáo do Akina gửi đến

      _ rảnh cùng em tiếp tục ở trong phòng, kéo dài trò chơi.

      vì lời mà co rúm lại chút, khỏi mím môi lại.

      Máy bay hướng về phía trước, dần dần rời xa trang viên hoa hồng. Nhìn mình càng ngày càng rời xa nơi tránh nạn, bỗng nhiên cảm thấy trận kinh hoảng, khỏi đưa tay ôm lấy chính mình. mặt biển, ánh mặt trời dần ló dạng. Phía xa hàng trăm tòa nhà cao tầng nối nhau nằm dài. Tuy rằng tối hôm qua hạ quyết tâm, nhưng dù sao cũng là phản ứng khi tức giận. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến cảnh phải đối mặt với đám người liền rùng mình. thực tế, chỉ là khẩn trương, chính là cảm thấy hoảng sợ. muốn trở về trang viên hoa hồng, trở về phòng của , tiếp tục cuộn mình trong chăn ấm an toàn. Nhưng những tòa nhà khổng lồ càng ngày càng gần tiến lại. Trực thăng bay vùn vụt qua vô số toàn nhà, sau đó tới Manhattan, hạ cánh sân thượng của tòa nhà. Máy bay vừa mới ngừng, trợ lí cùng thư kí của Lam Tư liền tới đón. Yết hầu Mạc Liên bắt đầu co rút nhanh, sợ hãi làm cho trận buồn nôn. Trong nháy mắt, giống được quay về quá khứ, biết bị cười nhạo khi dễ nhưng phải đến trường hằng ngày vào buổi sáng. Lam Tư mở cửa bước xuống. muốn xuống nhưng cho có cơ hội cự tuyệt rằng tóm lấy tay . Trừ phi muốn trước mọi người cùng diễn cảnh giành co, bằng đành phải ngoan ngoãn cùng theo. chân trần, chiếc giày do đá bay xuống lúc nãy. Hơn nữa, lại mặc đầm ngủ. Mái tóc dài chưa chải lại xúc động. Nhìn này quần áo chỉnh tề, tinh thần sáng láng, chỉ cảm thấy trận xấu hổ khủng hoảng. biết mọi người nhất định chú ý đến quần áo của . tự giác, xoay người muốn trốn vào trực thăng lại bị gắt gao ôm chặt .

      Sau đó, tiến nhanh về phía trước, khiến lảo đảo bước theo.

      _ Giám đốc, báo cáo A&C được gửi đến.

      _ Phòng tài vụ họp lúc mười giờ.

      _ Phòng quan hệ xã hội thông báo phóng viên Lynda · Winston muốn phỏng vấn. ấy chuyển nội dung phỏng vấn đến đây, có muốn phỏng vấn ?

      _ !

      Lam Tư nắm tay Mạc Liên, vào thang máy.

      _ Ruith mới vừa rồi gọi điện thoại đến, muốn gọi lại cho ấy!

      _ Hoắc thư kí gọi điện báo hủy bữa trưa, hi vọng dời nó đến ngày mai.

      _ Được!

      _ Ace · Đức Hoa kiên trì muốn gặp mặt để về việc thu mua cổ phiếu, ông ấy hôm nay buổi sáng gọi điện ít nhất hai mươi lần.

      _ Cứ để ông ấy gọi, chờ cổ phiếu lên ao nhất hãy bán.

      _ Vâng!

      cùng thư kí tiếp tục báo cáo việc làm hôm nay, đứng lặng nhìn phía trước, hy vọng có ai chú ý đến dáng vẻ của . Nhưng hiển nhiên việc này có khả năng, tuy rằng có người vô lễ trực tiếp nhìn nhưng qua phản chiếu của thành thang máy có thể thấy ấy chăm chú nhìn vào chân giày của . Ở thang máy chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi, lại cảm thấy như dài cả năm.

      Sau đó, thang máy rốt cục dừng lại, mọi người đến hành lang thấy Lam Tư đều dừng lại cúi đầu, nối bước theo . lại tiếp tục ôm vào phòng họp, cừa xấu hổ vừa kích động, vài lần đều thiếu chút nữa té ngã. Mọi người đều chú ý tới dáng vẻ của , đến mười mét, Mạc Liên rốt cục rốt cuộc chịu nổi mình chân mang giày, đưa tay giữ lại.

      _ Chờ chút.

      đem chiếc giày còn lại cởi nốt. Dù bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng ít nhất có thể vững mặt đất, mà cần lo lắng bước tiếp theo té ngã.

      Bởi vì tức giận ở trước mặt mọi người làm xấu , Mạc Liên đem giầy đưa cho . Đột nhiên xung quanh mảng yên tĩnh. Lam Tư nhíu mày, ngẩng cằm, khiêu khích trừng mắt nhìn . Cứ tưởng rằng nghĩ thay cầm giày rất mất mặt, ai ngờ thản nhiên nhận lấy giày của , rồi lại tiếp tục ôm về phía trước. (Di Di: ôi Lam Tư, em mất rồi :”>)

      Trợ lí lại tiếp tục tin tức cho nghe. Mặt bỗng chốc đỏ ửng như hỏa thiêu. Khi phát muốn dẫn đến phòng họp, Mạc Liên liền đứng lại

      _ Lam Tư……

      Hơi thở mong manh. dường như nghe thấy, tiếp tục cùng trợ lí bào công việc, thẳng về phía phòng họp.

      _ Lam Tư.

      nắm chặt tay , lớn hơn chút. Lần này, quay đầu nhìn

      _ Em có thể vào phòng nghỉ ngơi trước ?

      Tay bởi vì khẩn trương đều ướt mồ hôi, muốn xin , nhưng thể dùng bộ dáng này đối diện với nhân viên của . Lam Tư im lặng nhìn trong vòng tay mình, tuy rằng cố gắng trấn tĩnh nhưng đôi đen giấu được lo lắng.

      _ Anna.

      gọi trợ lí.

      _ Vâng!

      Anna lập tức tiến lên.

      _ Đưa vợ tôi đến phòng tôi, nhân tiện sai người đem đến cho ấy đôi giày mới.

      Mạc Liên nhàng thở ra. Anna mỉm cười .

      _ Phu nhân mời theo hướng này.

      vốn định theo Anna nhưng tay Lam Tư vẫn nắm chặt tay , khẩn trương quay đầu nhìn . nhìn , tựa hồ muốn cái gì, cuối cùng mở miệng lại là câu dặn dò.

      _ Cần gì cứ Anna!

      _ Ừm!

      gật đầu. buông tay, sau đó xoay người cùng nhân viên bước . đứng ở tại chỗ, nhìn vào phòng họp, đến Anna cất tiếng gọi, mới hồi phục tinh thần lại.

      _ Liên! Ây xin lỗi! Tôi nghĩ bây giờ nên kêu là Bart phu nhân.

      _ cần, cứ gọi tôi là được!

      Anna mỉm cười.

      _ Liên, đến đây. Tôi đưa đến phòng giám đốc. Nếu tôi nhớ lầm đây là lần đầu đến đây.

      _ Ừm!

      gật đầu, theo Anna về thang máy.

      _ Văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất, có thể quan sát toàn bộ Manhattan. Đúng rồi, mang giày số mấy?

      _ Số 7.

      _ chưa ăn sáng đúng ? Hay là chờ người ta đem giày tới nên ăn chút.

      _ cần!

      Trong thang máy đột nhiên yên lặng, Mạc Liên rốt cục chủ động mở miệng .

      _ Giày của tôi khi lên trực thăng cẩn thận làm rơi.

      Anna trầm mặc chút, mới nhịn được hỏi.

      _ có khỏe ?

      _ xem, cảm giác sáng sớm bị tên ác ma lạnh lùng kéo khỏi chăn êm, đầu tóc rối tung, còn rớt chiếc giày, với bộ dáng như thế gặp nhiều người có giống như buồn nôn ?

      tự giễu kéo kéo khóe miệng.

      _ Kỳ …… Ngươi thoạt nhìn tệ như vậy.

      Anna thử an ủi . Mạc Liên nhìn nhíu mày.

      _ Có lẽ là hơi sợ chút. Tôi giống như có cảm giác mình mặc quần áo.

      Anna co rúm lại chút, gật đầu thừa nhận.

      _ Đúng vậy, nếu mặc áo giáp quả nhiên thể chiến đấu với bọn người đó

      Cửa thang máy mở, Anna bước ra trước mỉm cười .

      _ Nhưng biển của rất khá.

      _ Ý là sao?

      _ Tôi chưa bao giờ thấy ai dám bắt giám đốc cầm giày, tôi tin chắc giám đốc cũng chưa từng cầm qua.

      Mạc Liên nhanh chóng đỏ mặt, trong lúc nhất thời có chút thích thú. Anna tâm tình hào hứng mở cửa phòng Lam Tư.

      _ Đến rồi! Đây chính là sào huyệt của ác ma. Sau cửa kia là phòng ngủ, nếu mệt có thể vào nằm chút, bên trong là phòng tắm. có cần báo hay tạp chí ? Muốn loại gì tôi cũng có thể cho người mang đến.

      _ cần.

      Văn phòng của Lam Tư rất rộng, trang trí cũng rất đơn giản, có đồ trang trí. Ngoại trừ góc phòng có chậu cây tất cả đều phủ lên màu café đậm. Tuy rằng rất muốn vào giường nằm nghỉ nhưng Mạc Liên cố chống lại cơn buồn ngủc, ngồi xuống ghế của , xoay người đến mặt sau, nhìn khung cảnh của Manhattan.

      Tháng sáu Newyork, màu trời xanh biếc. Xa xa ngoài mặt biển, con thuyền ca-nô chậm rãi lướt qua tạo nên bọt sóng trắng biếc.

      _ Liên?

      _ Chuyện gì?

      xoay ghế trở về.

      _ Tôi nghĩ có lẽ, trước khi thử giày đến phòng trang điểm chút !

      có chút mờ mịt nhìn Anna.

      _ Cởi tất ra.

      Anna dịu dàng nhắc nhở .

      _ Ah! Đúng rồi!

      mới phát chân mình rất dơ, vội vàng đỏ mặt đứng lên, hướng về phía phòng tắm. Nước ấm tràn qua chân mang theo sảng khoái. Nước mắt bỗng nhiên trào ra từ hốc mắt.

      _ Chết tiệt.

      giận dữ lau nước mắt mặt, cảm thấy rất uể oải. thực ra, biết mình ở trong này làm gì, cũng hiểu rốt cuộc là muốn thế nào. Từ xa kéo đến đây là để mất mặt sao? , tuyệt đối thể như vậy liền nhận thua. phải cứu lấy thí nghiệm nhiều năm qua vất vả, thể để cho tên Cường Sâm kia làm hỏng.

      Đàn ông đáng ghét, biết , biết được nhất định biết rất , Cường Sâm năm đó đuổi ra khỏi phòng thí nghiệm, lại còn tìm đến để tiếp tục nghiên cứu. Tức giận, gạt tắt vòi nước, đến bồn rửa tay, rửa mặt. Trong gương, gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt như người bị bệnh. Trong nháy mắt, biết nếu mình đối phó nhất định thua, cần hỗ trợ, dựa vào mình thể được. thở sâu, đến tìm Anna.

      _ Anna có thể giúp tôi chuyện ?
      Last edited: 10/9/14

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.2:

      _ Anna có thể giúp tôi chuyện ?

      _ Đương nhiên!

      _ Tôi… tôi muốn có bộ đồ khác.

      khẩn trương siết hai tay. Anna mỉm cười

      _ Tôi cũng thấy thế nên sai người đến đây. Hi vọng phiền lòng.

      Mạc Liên nhàng thở ra

      _ Dĩ nhiên là .

      Anna cầm tay , nháy mắt cười

      _ Đừng lo lắng, có can đảm lấy đại ma vương , tuyệt đối có thể ứng phó với đám lâu la bé này

      Nghe Anna ví von nhân viên siêu hạng của Lam Tư thành đám lâu la, Mạc Liên khỏi mỉm cười.

      _ cho biết bí mật, tuyệt đối được ở trước mặt đàn ông tỏ ra yếu đuối, tự tin là vũ khí lợi hại nhất của chúng ta. Cho dù có khẩn trương sợ hãi, chỉ cần đưa gương mặt tự tin ra chuyện hù dọa người khác xem ra rất dễ dàng.

      Anna chưa dứt cửa mở. Mạc Liên xoay người, thấy người tới phải người khác, chính là nhà trang điểm Carleen cùng nhà tạo hình Lysa lúc đám cưới trang điểm cho . Phía sau hai người còn có cậu thanh niên phụ giúp đẩy xe.

      _ Liên, lâu rồi gặp.

      Lysa vừa nhìn thấy Mạc Liên, vui vẻ chạy tới. Khi nhìn lại bộ dáng của Mạc Liên chợt giật mình.

      _ Oh my God, sao lại gầy như thế?

      _ Gần đây khẩu vị tốt.

      Mạc Liên cười cười. Carleen nhíu mày nhìn .

      _ Đúng như Anna . quả cần phải sửa sang lại.

      _ Thôi bắt đầu , đừng nhiều nữa.

      Carleen vỗ vỗ tay, kéo ngồi ghế. Lysa biết theo thế nào biến ra cái gương lớn để trước mặt .

      _ Đầu tiên, uống hết cái này !

      Carleen lấy chén nước màu đen thui nhìn rất khủng bố đưa cho Mạc Liên.

      _ Đây là cái gì?

      đón lấy chén, trừng mắt nhìn. Carleen nâng cằm của lên, vừa nhìn vừa

      _ Thánh phẩm dưỡng nhan, giàu vitamin. Làn da muốn xấu rồi. Lát tôi đưa cho cách nấu, đem về đưa cho đầu bếp. Mỗi buổi sáng uống 500cc, hoá trang chỉ có thể làm cho phần ngọn, muốn trị tận gốc phải từ trong cơ thể mà ra.

      Tuy rằng rất khó uống nhưng Mạc Liên vẫn cố nuốt ngụm.

      _ Tóc hết mượt mà rồi! May mà Andy Los Angeles, thể tới đây. Bằng ấy nếu biết ngược đãi tóc thế này, tức chết.

      Carleen long long mái tóc dải của .

      _ Nhưng tôi có thể xử lý, chờ uống xong chén này, tôi trang điểm cho trước sau đó làm mượt tóc.

      giờ sau, Carleen vội vàng giúp trang điểm, Anna bên hỗ trợ, Smith mang giày đến cho thử, Lysa bảo trợ lí về lấy bộ váy phù hợp với Mạc Liên. Rất nhanh sau đó, người Mạc Liên có sức sống trở lại.

      _ Quần áo này chỉ có thể tạm thời hôm nay, rảnh rỗi phải mua sắm vài thứ. Trang điểm cũng chỉ tạm thời, da đẹp lắm, nhất định phải nhớ chăm sóc mỗi ngày, uống nhiều nước. Đây là số điện thoại của giáo Yoga mà tôi biết, luyện Yoga có thể giúp giữ dáng, có hứng thú hãy gọi cho ấy.

      Carleen vừa giúp chải mái tóc đen, thậm chí sơn lại cả móng tay vừa chuyện phiếm với .

      _ Sau khi cuộc họp kết thúc, Lam Tư trở về văn phòng, vốn tưởng rằng lại nhìn thấy vợ dáng vẻ u sầu, ủ rũ nhưng chờ ở trong văn phòng lại là vợ mặc chiếc đầm màu trắng, gương mặt cùng dáng vẻ đều toát lên tự tin.

      đưa lưng về phía , nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Đến khi nghe tiếng mở cửa mới xoay người lại. cắt mái tóc dài, tóc ngắn vây quanh gương mặt xinh đẹp của , xóa bỏ hẳn vẻ nhu nhược của , thoạt trông tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Trang điểm mặt cũng khiến từng đường nét của ra, đôi mắt to đen sâu hút, cùng nụ cười mê người môi. Sau đó, từ làn môi , tiếng thoát ra.

      _ Tôi cần thẻ tín dụng.

      nhíu mày. ngẩng đầu nhìn .

      _ Tôi nghĩ nếu danh nghĩa tôi là vợ của , lại trong lúc này gần như phá sản. Sắm vai vợ của tốt nhất cũng nên biết xài tiền của .

      _ Em phải lúc đầu kiên trì phân rạch ròi với tôi sao?

      _ Tôi bây giờ mới nhận ra, tự tôn chẳng thể làm ra cơm.

      nhún vai, bình tĩnh nhìn .

      _ muốn người vợ giúp xã giao, tôi cũng muốn nghiên cứu của tôi. tốt nhất là đem thí nghiệm trả lại cho tôi, tôi tiếp tục suy trì quan hệ này với .

      _ Nếu tôi đồng ý?

      _ Vậy nên suy nghĩ đến việc có bao nhiêu tạp chí có hứng thú với hôn nhân giả của chúng ta?

      khóe môi nhếc lên nụ cười kiêu ngạo.

      _ Còn nữa, cha đối với chuyện này tức giận lắm đấy!

      này hôm nay cả gan lại dám uy hiếp , Lam Tư nhếc miệng, đến bàn làm việc, nhìn .

      _ Bác sĩ tinh thần em tại ổn định.

      Mạc Liên giận trừng mắt . áp chế cơn tức, mở miệng .

      _ Gọi ông ấy đến kiểm tra lần nữa !

      _ Ông ấy cho rằng em cần cần nghỉ ngơi ít nhất ba tháng.



      _

      _ Tôi tin tưởng trình độ của bác sĩ.

      mắt cũng chớp đánh gãy , giọng đanh lại.

      _ Tôi cũng nghĩ rằng em nên nghỉ ngơi ba tháng, tôi cũng cần xác định khả năng kiềm chế của em.

      nắm chặt tay, biết dễ dàng gì nhượng bộ, hít thở sâu, lui từng bước .

      _ Được! Ba tháng ba tháng! Nhưng phải tạm thời ngưng việc thí nghiệm.

      _ được!

      _ Cái tên Cường Sâm ngu ngốc ấy mà tạm thời tiếp nhận. Chỉ ba ngày là tòan bộ thí nghiệm bị phá hủy hết.

      cúi đầu nhìn xuống , gương mặt ma mị lạnh như băng. Mạc Liên hơi nhếch môi, giây sau, thực hận chọn giày cao gót đủ cao để ngang với . Sau lúc lâu, rốt cục cũng nhượng bộ.

      _ Được!

      Lam Tư giọng nhàng

      _ Tôi có thể cho em chọn người tiếp nhận tạm thời. Nhưng nếu có vấn đề gì, tôi lập tức tìm đến tiến sĩ Cường Sâm.

      cắn chặt răng, bức mình mỉm cười.

      _ yên tâm, tôi nhất định làm tròn vai vợ của .

      _ Tốt nhất là như thế.

      trong mắt toát ra cơn tức nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười, vươn tay về trước .

      _ Thẻ của tôi đâu?

      lấy ra bóp da, đưa thẻ tín dụng màu đen cho .

      _ Cảm ơn!

      nhận lấy thèm nhìn đến bóp da của Lysa để lại bào cho .

      _ Em muốn đâu?

      nhìn đôi giày cao hơn bảy phân của khỏi nhíu mày.

      _ dạo phố, shopping!

      cũng quay đầu lại .

      _ Có người cho tôi biết, tâm trạng tốt nên vận động nhiều. Với lại tiền có, tôi mua được thứ tôi cần.

      dùng sức đẩy cửa ra, lại nghe phía sau bay tới câu.

      _ Trước tiên em hãy nghĩ cách cho người em tăng thêm vài kí thịt !

      Nắm chặt, Mạc Liên thiếu chút nữa muốn dùng sức đóng sầm nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. quay người lại, nhìn cái , mỉm cười.

      _ thành vấn đề. Em dùng tiền của ăn bữa no nê.

      Sau đó, mới chậm rãi đóng cửa, thậm chí phát ra chút thanh . Trong văn phòng, Lam Tư ngồi xuống ghế da, cầm lấy điện thoại, gọi cho lái xe.

      _ Vợ tôi xuống lầu, chuẩn bị xe. muốn đâu hãy chở đến đó.

      _ Vâng!

      tắt điện thoại sau khi xác định có người theo bảo vệ , mới buông điện thoại xuống. nhìn vào cánh cửa đóng chặt, nhớ tới cảnh vất vả mỉm cười, khóe miệng khỏi khẽ nhếch. Ai mà ngờ được, Mạc tiến sĩ dịu dàng, có lúc dữ dội như thế. Nhớ đến gương mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi vẫn ráng mỉm cười của , đoán nhất định muốn băm ra thành trăm mảnh. Lam Tư mở ra máy tính, nhíu mày nghĩ. Việc vất vả khống chế tính tình của mình coi ra cũng rất thú vụ. chờ mong những chuyện tiếp theo xảy ra. Vô cùng chờ mong.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.1:

      Năm ngày. Trong năm ngày ngắn ngủi, Mạc Liên biết qua bao nhiêu cửa hàng. Anna, Carleen cùng Lysa, ba người thay nhau cùng mua biết bao là quần áo, trang sức. Trang sức Cartier, nước hoa Chanel, túi xách da cá sấu Hermes, bóp LV, giày Fendi, hề nương tay. Tất cả bộ sưu tập xuân hạ thu đông đều mua đủ. (Di Di: = =! Giàu thế???)

      _ Này! Này! Cái này cần!

      hề biết qua bao nhiêu cửa hàng, câu này lặp lại bao nhiêu lần. chưa bao giờ biết dạo phố lại vất vả như thế. Mỗi khi đưa ra thẻ tín dụng màu đen của Lam Tư ra, chủ tiệm lập tức đãi như hoàng thân quốc thích. Nhưng cho dù là khách VIP mà mỗi ngày đều dạo, mặc thử vô số quần áo, trang sức, đúng là làm cho có chút ăn tiêu.

      Vì thế, đến ngày thứ ba, có chủ tiệm tự đem trang sức đến cửa cho lựa chọn. Trong năm ngày, mua đầy quần áo, trang sức, luôn cả chiếc xe hơi màu đỏ. Có ai nghe qua xe thể thao là xài sang, cố tình xài hết tiền của là được. vốn là cố ý điên cuồng mua sắm, ai biết thẻ tín dụng của , giống như là có hạn hết. Kết quả thẻ tín dụng còn chưa sạch mệt muốn chết.

      _ Chết tiệt! Đáng giận! Cái tên đáng ghét dư tiền kia!

      Được rồi, là ngu ngốc, ai bảo dùng con người trị giá mấy trăm ngàn của đánh giá với con người hàng tỉ của . Sau khi phát mình làm những chuyện hết sức ngu xuẩn, liền dừng ngay việc mua sắm điên cuồng của mình. Nhưng tin tức vợ của Lam Tư- Bart tiêu tiền như nước lan khắp các báo. Vì thế, nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của bọn chó săn, tuy rằng hết sức tránh né nhưng lại kiên trì muốn ra ngoài xã giao. Cho nên hình ảnh trong hai tuần ngắn ngủi tràn lan khắp báo New York. Thấy vẻ mặt tìu tụy của mình báo, hoảng sợ thôi. Bắt đầu từ ngày đó, ngoan ngoãn ăn uống, nghỉ ngơi bình thường. Trừ khi có chuyện ra ngoài vào sáng sớm, mỗi ngày đều ăn đủ ba bữa. Ngoan ngoãn mỗi ngày đến phòng ăn, ăn cùng Lam Tư. chưa từng vì chuyện tiêu tiền mà câu, cũng có ý kiến về chuyện lên báo, chỉ dùng vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng nhắc nhở . Buổi tối hôm nay, nhất định phải tham gia buổi tiệc xã giao.

      Mỗi buổi sáng, bàn có đầy báo chí, hơn nữa trang nhất luôn luôn là những tấm ảnh trong trạng thái ngu ngốc nhất do bọn chó săn chụp. là cố ý, biết. luôn giả vờ nhìn thấy nhưng thực đối với đống rác này tức giận thôi.

      Từ ngày chim sẻ biến phượng hoàng, đến nhà khoa học nghèo túng được gả vào hào môn, các phóng viên đều thổi phồng lên. Chưa từng viết ra lời hay đối với , bọn họ luôn phỏng đoán tình tiết rồi thêm vào. Trong đó quá đáng nhất là người tên là Lynda · Winston. biết cùng người này có thù oán gì nhau mà vị Linda kia cứ châm mũi vào công kích . chỉ là lời nguyền Phương Đông của Bart gia, còn là vợ của cái máy kiếm tiền, là sai lầm lớn nhất của Lam Tư- Bart, thậm chí phê bình gầy tựa như con khô mực. tức giận đến nỗi chỉ muốn đến tòa soạn làm trận ra trò nhưng biết có làm thế cũng như . Cho nên đến câu lạc bộ thể hình, đến thẩm mỹ viện làm spa, nhờ Carleen trang điểm cho , nhờ Lysa làm stylist, nhờ Anna cùng Peter giúp về phép tắc của xã hội thượng lưu. ngày rồi lại ngày, nhất định khiến mình tỏa sáng.

      Dần dần, càng ngày càng có tự tin cùng Lam Tư tham dự tiệc xã giao. Tay chân cũng thôi thừa thãi biết làm gì. tháng sau, dưới chỉ dẫn của Peter, hoàn thành xuất sắc vai vợ của Lam Tư- Bart. Thời điểm nên thân thiết phải biết ăn , người khác vô lễ với , cũng biết cách phản ứng lại. học theo cách kiềm chế cảm xúc của Lam Tư, cũng học theo vẻ mặt mỉm cười cao ngạo của , cùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm, càng học được vẻ mặt lạnh lùng như được đeo mặt nạ của . (Di Di: Lam Tư của em khủng khiếp thế sao? = =!)

      Điều này quả nhiên hữu hiệu, mọi người đều dám khinh thường . Nhưng đối với phóng viên thể.

      _ thể nghĩ cách sao?

      Xe đến trước cửa khách sạn, Mạc Liên nhìn thấy đám phóng viên chực chờ sẵn, siết chặt hai tay, rốt cục nhịn được mở miệng với Lam Tư.

      _ phải là tôi khiến cho mọi người chú ý.

      đưa ra bộ mặt liên quan.

      _ Em tại như món đồ chơi mới nhất, chờ bọn họ chơi chán, buông tha cho em.

      Sớm nên biết mình nên chờ mong điều gì từ , dừng chút, lại vẫn là nhịn được tức giận .

      _ Khiến mọi người chú ý có lẽ là tôi nhưng bảo tôi mua này nọ là , muốn tôi tham gia yến tiệc cũng là .

      _ Triển lãm trang sức Cartier lần này ở Newyork có tài trợ của Bart gia chúng ta.

      mở cửa, xuống xe, sau đó vươn tay đón lấy . cam lòng đưa tay cho , thấy cố ý sờ vào chiếc vòng tay , khóe miệng khẽ nhếch .

      _ Huống chi, tôi tin em chưa đầy tháng chắc hẳn trở thành khách quý của Cartier, hẳn là rất thích thú khi xem thêm nhiều món mới.

      cúi tầm mắt nhưng phải thừa nhận, tuy rằng Cartier rất quý giá nhưng lại thực thích các mẫu thiết kế của nó. Tay nắm chặt, thể theo xuống xe.

      _ Mỉm cười!

      . nghe lời liền mỉm cười, bởi vì đèn lập tức theo chân bước xuống mà sáng lên. nhìn thấy phía trước, khỏi có chút khẩn trương níu lấy cách tay . vững vàng cầm tay , chờ đến khi đứng vững, mới ôm ngang eo dẫn vào khách sạn.

      Khách sạn Star. Khách sạn năm sao cao cấp này thuộc tập đoàn của Bart gia, nhớ đây là do em trai của Lam Tư- Hawke kinh doanh. Phóng viên chớp đèn liên tục bên cạnh , nếu phải ôm lấy , Mạc Liên hoài nghi chính mình chẳng biết hướng để . Vào khách sạn sau, những ánh đèn loang loáng liền bị ngăn bên ngoài. Lam Tư tiếp tục ôm lấy vào sảnh chính xa hoa, lộng lẫy, đèn thủy tinh treo tường cao, thảm màu đỏ kéo đường dài từ cửa đến cầu thang.

      Ông trời ơi, cứ như trong phim. Khách sạn này đúng là xa hoa đến dọa người. nơm nớp lo sợ lên cầu thang, tay nắm lấy váy, tay ôm chặt cánh tay , hai mắt nhìn chăm chăm vào bước chân, hi vọng mình té ngã. nhàng thở ra, vừa ngẩng đầu thấy nhìn . Bên cạnh , càng cảm nhận được thân thể to lớn của , lòng bàn tay mang theo hơi nóng, theo khủy tay, chậm rãi lướt qua cánh tay rồi nắm lấy bàn tay . Mỗi nơi chạm vào đều lưu lại hơi cực nóng khiến thể hô hấp, chỉ có thể ngửa đầu nhìn , vất vả mới có mở miệng.

      _ Cám ơn!

      _ có gì!

      Miệng khẽ cười báo hại con nai trong lòng lại run lên chút. Trong nháy mắt, như lại biến thành hoàng tử năm đó, mặc áo giáp chói mắt, tay cầm bảo kiếm, cưỡi ngựa trắng đến đón . Từ đó về sau hai người sống hạnh phúc như trong cổ tích.

      _ Lam Tư.

      tiếng gọi to đem thoát khỏi mơ tưởng. vội vàng đem tầm mắt ra khỏi , nhìn người đàn ông tóc vàng đến. Người đàn ông này đẹp tựa như Apollon, nụ cười rạng rỡ mặt có thể làm tan chảy cả băng tuyết, hướng tay đến phía .

      _ Đây chính là chị dâu của tôi sao? Chào, tôi là Hawke, em trai Lam Tư.

      _ Chào!

      mỉm cười, hướng vươn tay.

      _ Tôi là Liên.

      cầm tay , lại đồng thời cúi người, ân cần hôn vào mu bàn tay .

      _ vui khi gặp . Xin lỗi vì hôn lể tôi đến được. Nhưng cũng tại trai quý này cho chúng tôi biết rốt cuộc cũng có người chịu hi sinh, tình nguyện vào thế giới lạnh lùng băng giá của ấy.

      _ sao! Tôi cũng nghĩ cần quá phô trương.

      mỉm cười, ngực lại cảm thấy nhói đau vì ngay cả hôn lễ cũng cho người nhà biết.

      _ Tôi hiểu.

      Hawke hướng nháy mắt mấy cái, cười .

      _ Vợ tôi Ninh Ninh cũng thích phô trương. Hai chúng ta vụng trộm công chứng, khiến cha tức giận suýt chết. Ninh Ninh lần này vốn cũng muốn đến, ấy muốn gặp nhưng mà ấy ở nôn oẹ…

      (Di Di: truyện này đáng ra là truyện cuối cùng cho nên trong thời điểm này Hawke lấy Ninh Ninh và nàng có bế bi :)) Vì thích quá nên Di Di edit trước, theo thứ tự. Mọi người thông cảm cho phần thời gian nha!)

      _ Hawke.

      Lam Tư hiểu sao tức giận, đem tay Mạc Liên từ tay Hawke đem về tay về.

      _ Đừng khiến người khác chờ lâu.

      Hawke hơi hơi nhướng mày, lại thêm cái gì, chỉ phía trước.

      _ Cũng đúng, đến đây ! Mọi người chờ hai người. Tôi nếu cho các người qua. Lộ Khắc tức chết.

      _ Lộ Khắc?

      nhớ có em trai tên Lộ Khắc nha!

      _ Quản lí rầy rà của nhà tôi.

      Hawke cười trả lời. Lam Tư, Mạc Liên cùng Hawke vào khu Cartier ở lầu hai. Trong khu triển lãm, ngôi sao có, thương nhân cũng có, ngay cả số nhân vật chính trị cùng phu nhân cũng đến. Lộ Khắc theo lời Hawke kể, thoạt nhìn giống với người rầy rà. thực tế, lại cao lớn, khỏe mạnh, nhìn ra dáng quản lí, trông ra giống bảo vệ hơn.

      (Di Di: Lộ Khắc này cũng vui lắm. Tác giả cũng dành riêng cho này ngoại truyện khá thú vị :)) và dĩ nhiên thoát được lời nguyền phải nàng người Đài Loan như 5 em nhà Bart gia kia)

      Triễn lãm lần này, ngoài các loại trang sức hành cũng có trang sức mới nhất của Cartier. Lam Tư bởi vì là tổng giám đốc tập đoàn Bart, cho nên cùng Hawke lên sân khấu đọc diễn văn. Sau khi Lam Tư đọc bài diễn văn thể đơn giản hơn của mình, về bên người ngồi xuống. Sau đó đèn giảm lại, nhạc vang lên, sân khấu, người mẫu bắt đầu ra. tay, lấp lánh trang sức. Cuối cùng người mẫu ra, với dáng người cao gầy, tóc vàng, mắt xanh. người chỉ có dùng trang sức thay quần áo, gợi cảm cùng hàng ngàn đá quý.

      Sau khi triễn lãm kết thúc, mọi người còn ở lại để tham quan trang sức được trưng bày. cũng vào xem ra nhưng có hứng thú, chỉ vì trang sức mua quá nhiều.

      Bởi vậy, đứng bên người Lam Tư, khi mỉm cười liền mỉm cười, khi cần , khi câm miệng câm miệng, hết sức làm cái bình hoa di động. Hết thảy nhàm chán đều nhằm trong suy đoán của . Cho đến khi người mẫu xuất ., thay bộ váy kim cương xa xỉ, mặc chiếc váy màu đỏ xẻ đến tận thắt lưng, giống như nữ thần gợi cảm. Mạc Liên bởi vì bộ váy hết sức nóng bỏng của , nhịn được nhìn về phía . Ai ngờ kia bước đến trước , dùng bàn tay mềm mại như rắn quấn ở cổ Lam Tư, nhiệt tình hôn môi .

      _ Lam Tư, lâu gặp

      _ lâu gặp!

      Mạc Liên há hốc mồm trừng mắt nhìn kia, chỉ cảm thấy phẫn nộ ngùn ngụt bốc lên. Điều làm tức giận là Lam Tư chẳng những phản ứng mà còn mỉm cười đáp lại kia.

      _ Lam Tư, vị này là?

      cố gắng cho nụ cười của mình biến mất, ý muốn nhắc nhở đến tồn tại của . Như là đến lúc này mới chú ý ở bên người, Lam Tư buông lỏng kia ra.

      _ Anky, vị này là Mạc Liên, vợ của tôi. Liên, vị này là Anky.

      Là tình nhân của sao? trừng mắt nhìn cố gắng cho lời ấy thoát ra, tiếp tục mỉm cười, vươn tay.

      _ Chào!

      Nữ nhân nhìn tay hồi lâu, mới lưu luyến muốn rời đưa tay từ cổ Lam Tư. Chạm vào tay rồi lập tức rút về cứ như là tay có độc.

      _ Chào!

      , mặt lộ vẻ giả dối mỉm cười.

      _ trình diễn rất hay.

      Mạc Liên ngoài cười nhưng trong cười mở miệng khen ngợi . Tuy rằng muốn gỡ con bạch tuột đem bám người Lam Tư xuống nhưng vẫn giữ vẻ hòa nhã.

      _ Cám ơn.

      Anky có lệ phun ra hai chữ, sau đó xme như hoàn toàn tồn tại. Đôi tay đến bên ngực Lam Tư sờ sờ.

      _ Lam Tư, thực quá đáng, ngày đó ở Paris, cũng tiếng.

      này chuyện cứ như là bơ ngọt trét lên tai khiến Mạc Liên run cái.

      _ Xin lỗi! Seattle xảy ra chuyện tôi phải trở về.

      cầm tay Anky, mỉm cười giải thích. Nhìn hai người trước mặt xem như người vô hình diễn trò ân ái. Tuy rằng cố gắng mỉm cười, đáng tiếc lòng lại hợp tác.

      _ Em thiếu chút nữa có tiền trả tiền khách sạn. Đáng ghét, em mặc kệ, phải bồi thường cho em. (Di Di: Nghe ngứa lỗ tai quá ><)

      _ Như vậy ! Hôm nay em thích món gì, tôi mua cho em món đó.

      Nghe được trả lời, lý trí của Mạc Liên rốt cục gãy răng rắc tiếng, tiếp theo liền mỉm cười mở miệng.

      _ Anky, đúng rồi! thích gì cứ . Trăm ngàn này đáng giá. Lam Tư cái gì nhiều chứ tiền có dư.

      Mạc Liên cười nhìn Anky xong, lại quay đầu nhìn Lam Tư, mỉm cười trách.

      _ chơi sao có thể để cho Anky đây trả tiền. Nếu truyền ra ngoài, em đây cũng cảm thấy rất mất mặt.

      Sau đó, lại quay về nhìn Anky

      _ Nhìn đến thích! Dù cho mắc đến đâu cũng phải bắt Lam Tư trả tiền. có lỗi, tôi thấy thoải mái. với ấy cứ từ từ mà xem.

      lập tức xoay người rồi ra ngoài. nhanh như chớp bắt lấy .

      _ Em đâu?

      _ đâu phải chuyện của .

      mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười, trong mắt lại lóe lửa giận, kia thậm chí còn ôm chặt cánh tay ., Tiếp theo sau, chút suy nghĩ, dùng gót giày đạp chân . đến nỗi buông tay, thừa cơ xoay người bỏ chạy, quay đầu lại nhìn đến Hawke cười, vừa xấu hổ trừng liếc mắt cái, sau đó lao ra ngoài.

      có thể nghe được phía sau có tiếng bước chân, tuy rằng tin để ý mặt mũi, vẫn nhịn được quay đầu xác nhận, thấy sắc mặt xanh mét đuổi theo. sợ tới mức đường xuyên qua mọi người, chạy xuống hướng cầu thang. Ai ngờ mới đến đến thang lầu, còn bước xuống, đột nhiên cảm giác được có người từ sau đẩy . nháy mắt mất cân bằng. Nhanh chóng té xuống cầu thang. Lam Tư vất vả mới thát khỏi người mẫu người Pháp, đuổi theo ra đến cầu thang, liền thấy thiếu chút nữa ngã đền gãy cổ. Thiếu chút nữa, vì Lộ Khắc kịp thời chụp lại.

      bị dọa sợ đến mức giảm ba năm tuổi thọ, quả thực thể tin được mang giày cao thế còn dám chạy. này chẳng lẽ có đầu sao? tức giận đến muốn bắt lại, sau đó giáo huấn chút. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt còn chút máu của , chỉ còn biết vội vàng mang từ tay Lộ Khắc ôm vào lòng.. phản kháng, sắc mặt tái nhợt chui vào lòng run run.

      _ Sao lại thế này?

      ngẩng đầu hỏi Lộ Khắc. Lộ Khắc nhíu mày.

      _ biết, tôi muốn lên lầu, liền thấy đột nhiên mất cân bằng.

      _ Có người…

      mỏng manh mở miệng, có nghe ràng.

      _ Cái gì?

      ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đầy hoảng sợ, môi đỏ mọng run run .

      _ Có người đẩy tôi.
      Last edited: 10/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :