1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối sát thủ của tổng giám đốc bá đạo - Seal Heart (25)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Bị thương.

      beta: Tinh Tinh

      Chuyện ở cửa nhà hàng được Trâm thu hết vào mắt. Ánh mắt của Trâm khi nhìn Hà My lạnh đến thấu xương. kia, chính là người hai lần muốn đẩy Quế Chi của vào chỗ chết. Nếu , cũng dám nghĩ tới.

      Nhìn Quế Chi, Trâm “Chi Nhi, có muốn cùng tôi đến nơi ?”

      Quế Chi nghe xong, hai mắt ươn ướt. Lâu rồi, mấy tháng rồi, bây giờ mới được nghe Nhi gọi tên thân mật hồi của . Quế Chi ôm chầm lấy Trâm , vùi mặt vào hõm vai của Trâm nén khóc. Trâm ra câu đó, vẫn chưa phát mình vô tình nhắc đến tên thân mật hồi của Quế Chi. Vì vậy, đến khi đột ngột bị ôm, Trâm vẫn hiểu vì sao Quế Chi lại làm vậy. Định đẩy Quế Chi ra, nhưng bàn tay của chợt khựng lại giữa trung. Cách lớp áo mỏng, cảm thấy xúc tác ấm nóng cùng ẩm ướt. Chi Nhi của khóc. Đó là suy nghĩ của Trâm bây giờ.

      Trâm đau lòng đưa tay lên vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của . Rốt cuộc, quyết định ở lại của là đúng hay là sai?

      ///////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách…cách cái gì quên rồi/////////////////

      “Nè” chai nước lọc giơ ra trước mặt Quế Chi, kéo tâm hồn của từ
      nơi nảo nơi nào trở lại. Nhận lấy chai nước, mở ra uống ngụm xong lại nhìn ra dòng người tấp nập qua cửa kính của xe. Ngày trước, lúc Trâm chưa trở lại, biết là vô tình hay , nhưng mỗi lần ra ngoài, Quế Chi luôn nhìn theo dòng người tấp nập ngược về xuôi để tìm kiếm hình ảnh quen thuộc. Nhưng hôm nay, người mà mong trở lại. Nhưng sao, cảm thấy, và Trâm như có bức tường vô hình ngăn cách, cảm thấy Trâm ở trước mặt nhưng lại xa cách đến vậy. Cảm giác đó dễ chịu gì.

      “Sao…lại khóc?” Trâm đôt nhiên lên tiếng. Quế Chi nhìn nhưng khuôn mặt của Trâm trừ lạnh lùng ra cảm thấy gì hết. Quế Chi hơi thất vọng nhìn ra ngoài xe. thấy Quế Chi trả lời, Trâm cảm thấy hơi lúng túng. Nhưng rất nhanh, che vẻ mặt lúng túng của mình, “nếu muốn thôi”

      “Tại sao vừa nãy lại gọi mình là Chi Nhi?” Quế Chi quay đầu lại . Phải biết là tháng ở trong nhà của , Trâm rất lạnh lùng với . Nếu có gọi tên chỉ gọi Chi. chưa thấy Trâm gọi là Chi Nhi.

      Nhận ra là mình xúc động quá vô tình gọi Quế Chi bằng cái tên thân mật ngày trước. Chả trách vì sao đột nhiên này khóc. Trâm lạnh nhạt “Chẳng phải cậu mong tôi gọi cậu như vậy sao? Mới vậy khóc. Đúng là phụ nữ Việt Nam, ai cũng đều làm từ nước.”

      “Ách… Nhi, cậu cũng là phụ nữ Việt Nam nha” Quế Chi bắt bẻ.

      “Tôi từ sống ở nước ngoài, thể nào mang ra so sánh với mấy người được” Trâm lạnh nhạt .

      “Mà nè, chúng ta đâu vậy?” Quế Chi nhìn ra ngoài cửa xe. biết từ lúc nào, xe của hai người họ đến đường, xung quanh đều là núi. Đường này có vẻ hơi vắng chút.

      “Chúng ta đến Ba Vì” Trâm để ý .

      “Ba Vì? Chúng ta đến đó làm gì?” Quế Chi ngạc nhiên .

      “Đến đó rồi cậu biết” Trâm . Trong xe rơi vào khoảng yên lặng. Quế Chi chống cằm nhìn ra ngoài ngắm những dải núi trùng trùng. Cũng biết mất bao lâu, chiếc xe chợt dừng lại. Lúc này, Trâm lên tiếng “Đến nơi rồi”

      Quế Chi mở cửa xe bước xuống. Xuất trước mặt khu biệt viện to lớn đứng mình ở nơi núi rừng hoang vu này. Trước cửa biệt viện này là khoảng sân rất là rộng lớn. Trong đó có rất nhiều đứa trẻ chơi đùa rất vui vẻ. Biệt viện là ngôi nhà to ba tầng. Ở ngoài cửa của biện viện có chiếc bảng to ghi “ nhi viện ban mai”. Chữ bảng rất non nớt, vậy còn giống nhau. Chắc hẳn đây là thành quả của những đữa trẻ trong này. Nhưng, Quế Chi nhìn Trâm đầy nghi ngờ. Trâm đưa đến nhi viện để làm gì?

      Như nhận được mắt của Quế Chi, Trâm chầm chậm “Nơi đây là nơi ở của Nghi Dung và Ngọc Diệp trước khi về làm con nuôi của papa tôi”

      “Nghi Dung? Ngọc Diệp? Là hai ở cùng cậu à?” Quế Chi .

      “Ùm”

      “Oa, lạ à nha. Hà Nội cũng có nhi viện. biết papa của cậu nghĩ gì mà lại đến tận cái nơi xa xôi hẻo lánh này để nhận nuôi hai đứa trẻ?” Quế Chi .

      “Vào ” Trâm muốn tiếp tục đề tài này nữa, giục Quế Chi vào trong.

      Hai người vừa vào trong hấp dẫn ánh nhìn của mấy đứa trẻ ở đây. Lũ trẻ nhìn Trâm , khuôn mặt của chúng lên vui vẻ. Tất cả bỏ hết việc làm, chạy đến chỗ Trâm .

      “Chị Trâm , sao lâu vậy chị đến chơi với bọn em” bé tết tóc hai bên cầm lấy tay Trâm .

      “Chị Trâm , chị thích bọn em nữa sao?” bé trai cầm bên tay kia của Trâm đáng thương .

      “Đúng đó, chị thích bọn em nữa sao?” lũ trẻ đồng thời xìu xuống.

      “Làm gì có chuyện đó, dạo này chị bận quá nên đến với các em được. Nhưng chị có mua cho mấy đưa rất nhiều bánh kẹo và đồ chơi nha, mấy đưa ra xe lấy ” Trâm nở nụ cười dịu dàng .

      “Mà chị Trâm ơi, chị này là ai vậy?” đứa trẻ nhìn Quế Chi đầy nghi hoặc.

      “Chị ý tên Quế Chi, là người bạn chị mới quen.” xong, Trâm quay sang Quế Chi “cậu có thể ra mở xe lấy đồ cho bọn trẻ được ?”

      “Được” Quế Chi nở nụ cười đồng ý rồi cầm lấy chìa khoá xe, hô to với lũ trẻ “Ai muốn có đồ chơi nào?”

      “Em” tất cả lũ trẻ đồng thanh đáp rồi cùng Quế Chi ra xe. Nhìn theo bóng Quế Chi cùng mấy đứa trẻ, Trâm Ảnh nở nụ cười dịu dàng. Chi Nhi của , dù sắp làm mẹ nhưng ấy vẫn rất trẻ con. làm thể bớt lo mà.

      “Con , con đến thăm mấy đứa trẻ sao?” giọng dịu dàng vang lên sau lưng Trâm . Trâm quay lại, nở nụ cười đáp “mấy đứa trẻ có vẻ lớn hơn rồi”

      Người người phụ nữ trung niên dưới năm mươi tuổi. Bà có đôi mắt rất hiền từ. Bà hơi béo chút nhưng chính vậy lại làm cho cái phúc hậu của bà càng thể . Người phụ nữ đó chính là Sơ của nhi viện này tiện thể cũng là viện trưởng. Sơ đứng song song với Trâm , nhìn nụ cười thoả mãn của những đứa trẻ khi nhận được đồ, “Đúng, mới ngày nào mấy đứa còn bi ba bi bô tay sơ, bây giờ chúng tự do chạy nhảy. Như vậy sơ càng cảm thấy sơ già

      “Sơ, chúng ta dạo chút được ?” Trâm đề nghị.

      “Được thôi con ” Sơ nở nụ cười hiền từ , đôi mắt nhìn Trâm loại cảm xúc mà Trâm thể nào phát . , từ cái lần gặp đầu tiên sáu năm trước, hiểu sao, Trâm cảm giác sơ rất quen thuộc với mình. Với lại, đôi mắt của sơ thấy rất quen thuộc, như đôi mắt này nhìn thấy ở đâu rồi. Nhưng thể nào nhớ ra.

      Khu núi Ba Vì là trong những điểm du lịch lý tưởng của mọi người trong ngày hè. Ở đây, thiên nhiên xinh đẹp, khí trong lành, khoáng đạt và gian yên tĩnh khác hẳn với thành phố nhộn nhịp, nhưng lại bế tắc, khó thở. Nhưng ai ngờ, có nhi viện được xây dựng ở đây. nhi viện được xây cách đây gần hai mươi năm, do nữ tỷ phú người Việt kiều. Bà dùng cả gia tài của mình để xây dựng nhi viện này và nhận nuôi tất cả những đứa trẻ bất hạnh. , nếu phải có Nghi Dung và Ngọc Diệp, có lẽ Trâm biết được ở đây có nhi viện.

      “Dạo này Dung và Ngọc có khoẻ ?” sơ lên tiếng phá vỡ khí yên tĩnh.

      “Hai chị ấy rất khoẻ. Sơ và các cơ trong nhi viện như thế nào?” Trâm quan tâm hỏi.

      “Tốt lắm con. Mọi người ai cũng nhớ hai con” sơ “con có câu trả lời cho câu hỏi của ta ba năm trước chưa?”

      “Sơ, người hiểu. Hắc đạo là nơi dễ vào nhưng khó ra. Với lại, Lang vẫn chưa chết” đên đây, trong mắt Trâm tràn ngập thù hận. Thù của mẹ, tìm tên đó để tính sổ.

      “Sao sơ có thể hiểu. Các con ai biết, sơ thực ra từng là người phụ nữ của vị thủ lĩnh trong hắc đạo. Là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời này. Chồng của sơ rất chiều sơ. Người đó vì sơ mà nguyện rời xa cái thế giới tăm tối đó. Nhưng, con chim ưng bị bắt từ thế giới hoang dã, rồi ngày nó lại trở về với cái thế giới đó. Con biết vì sao sơ lựa chọn rời xa cái nơi đó và chuyển đến nơi hoang vu này sống ?” Sơ nhìn Trâm nở nụ cười buồn.

      “Tại sao?” Trâm nghi ngời hỏi. ngạc nhiên. Người phụ nữ như sơ cũng người trong hắc đạo sao?

      “Sơ còn mặt mũi nào để nhìn ông ấy. Thân thể của sơ bị vấy bẩn, sơ còn xứng với người đàn ông đó nữa” sơ bi thương . lúc sau, cố nén bi thương xuống, sơ nở nụ cười gượng “con , nếu con tạo ra Phi Ưng làm cho mọi người kính sợ. Vậy tại sao con tạo ra Trâm khiến mọi người kính nể?”

      Trả lời câu hỏi của sơ là im lặng của Trâm . chưa bao giờ nghĩ đến mình rời khỏi Hắc đạo. đúng hơn là chưa thể nào buông xuống mối thù của mẹ. Lang vẫn còn sống, vẫn còn ở đâu đó nhởn nhơ. Chừng nào chưa chết chưa thể nào sống vui vẻ được.

      im lặng này kéo dài đến lúc Trâm cùng Quế Chi tạm biệt sơ cùng mấy đứa trẻ để về Hà Nội. xe, Trâm trầm lặng nhìn về phía trước lái xe. Rời khỏi Hắc đạo, người quen với mùi máu, quen với khí u ám trong Hắc đạo. Bây giờ bảo bỏ, làm sao bỏ được. Chẳng phải sơ cũng từng , con chim ưng bị bắt từ thế giới hoang dã, ngày nó trở lại thế giới đó sao? Vết máu tay , rửa bao lâu mới có thể sạch? Hơi thở của , khi nào mới được thanh lọc?

      Nhi, chúng ta hình như bị theo dõi” Quế Chi đột nhiên lên tiếng kéo Trâm ra khỏi cảm xúc của mình. Nhìn sang kính chiếu hậu, thấy chiếc xe BMW màu đen bám phía sau. Nhưng theo kinh nhiệm của , chắc chắn chỉ có chiếc xe bám lấy xe của các đâu. là sơ ý mà…

      “Bám chắc vào” Trâm xong, tăng ga cách đột ngột. Con đường vắng nên lo xảy ra tai nạn. Người đằng sau biết là mình bị phát , vội vàng tăng ga bám theo xe của . Vòng vèo qua nhiều khúc cua, có vẻ người đó thể nào chịu nổi nữa, cầm súng ra bắn. Miễn bắt sống là được, còn thương tích như thế nào kệ con mẹ nó.

      Trâm lái xe nhưng vẫn chú ý đến bên cạnh. Tưởng như Quế Chi phải hét lên đầy sợ hãi. Nhưng , người nào đó rất ung dung ngồi khoanh tay nhìn qua kính chiếu hậu theo dõi mấy chiếc xe đằng sau.

      “Chú ý lái xe , mình muốn mình và con mình phải rơi vào tay mấy cái tên đó đâu” Quế Chi nhìn Trâm , giọng mang theo vài phần nhí nhảnh.

      Trâm nghe thấy, tập trung lái xe. Đúng, điều tốt nhất bây giờ là phải thoát ra khỏi cái tình cảnh này. Còn người kia là ai, đợi thoát ra rồi điều tra sau. Nếu bám theo xe của được thời gian mà hề phát , vậy người này vừa đâu.

      Nhưng chưa để Trâm định thần lại cửa kính xe sau bị vỡ. rủa “Con mẹ nó, chơi cả súng nữa sao?”

      xong, Trâm rút từ dưới bắp chân ra khẩu súng . Đừng nhìn nó mà coi thường. Nó dù nhưng sức công phá rất lớn đó. Trâm tay cầm vô lăng, tay cho ra ngoài cửa xe, cầm ngược khẩu súng rồi bóp cò. Vì quá trình của Trâm quá nhanh làm chiếc xe đằng sau kịp đề phòng, chiếc xe chao đảo vài cái rồi lại ổn định trở lại. Nhưng cửa kính trước xe lỗ thủng và kẻ vừa bắn các bị phát đạn ngay giữa trán. Vừa lái xe lại vừa dùng súng nên hiệu suất của Trâm giảm . Lúc này, nghe thấy Quế Chi “để mình lái cho”

      “Cậu? Nhìn lại tình cảnh rồi hãy . Chúng ta bị truy sát đó” Trâm lạnh nhạt .

      “Tin mình” Quế Chi nhìn thẳng vào Trâm .

      Cuối cùng, Trâm bị ánh mắt của Quế Chi thuyết phục. kéo cái gạt làm cho ghế tựa ngả ra đằng sau. Nhân cơ hội đó Quế Chi nhanh chóng cầm lấy vô lăng để xe bị chao đảo. Thấy tình hình tốt, Trâm như con rắn, trườn người về hàng ghế sau của ô tô. Thấy Trâm nhường chỗ cho mình, Quế Chi nhân cơ hội, ổn định chỗ ngồi rồi nhấn ga hết mức. Trâm chưa kịp ổn định chỗ, xém chút ngã người ra chỗ cửa kính vỡ. Nhưng nhanh chóng ổn định lại, Trâm lấy từ bắp chân bên kia khẩu súng khác. Hai khẩu súng đồng thời được lên đạn. Nhắm vào lốp xe, bắn. kịp đề phòng, hai lốp trước của chiếc xe đó bị bắn nổ. Chiếc xe mất khống chế, lộn vài vòng ra khỏi đường lái.
      Những chiếc xe khác thấy chiếc đầu bị như vậy, lập tức phòng bị lên cao hơn. Bọn họ tưởng đâu chỉ là hai người phụ nữ chân yếu tay mêm. Đến bây giờ, chắc hẳn
      bọn họ lầm lẫn rồi.

      trận mưa đạn kéo đến, Trâm cúi người xuống tránh. Đồng thời, quên kéo cần ghế tựa lên cho Quế Chi. Nhân lúc mấy người đằng sau nạp đạn, Trâm lại chĩa súng vào hai lốp trước của mấy chiếc xe bắn. Chiếc xe đầu bị mất đà, mà chiếc xe thứ hai lại rất gần chiếc xe đầu nên hai chiếc xe đâm vào nhau, lộn vài vòng rồi bốc khói nghi ngút lên. Trâm thở phào ngồi xụp xuống. Cuối cùng cũng thoát.

      Nhưng chưa kịp cho vui mừng, trận đau nhói truyền đến ở bên vai trái. Trâm lập tức nhìn ra đằng sau. ra là còn chiếc nữa. là bất cẩn. Giơ cánh tay bị thương lên, bắn thẳng vào lốp xe của và động cơ đầu xe. Nhìn chiếc xe nổ tung, Trâm lần này mới thở dài hơi. Che nơi chảy máu, thầm rủa .Tại sao cứ dính đến mấy người này là luôn bị thương vậy. Lần trước là bị ngã xuống biển, bây giờ là bị bắn.

      “Giảm tốc độ, nguy hiểm nữa rồi” Trâm lạnh nhạt . phải dùng giọng lạnh nhạt này để che suy yếu của mình. muốn Chi Nhi lo lắng.

      Quế Chi nghe lời giảm tốc độ xuống. Nhưng lại ngửi thấy mùi tanh rất nồng ở trong xe. Lập tức dừng xe lại, nhìn ra đằng sau xe. Chiếc áo trắng của Trâm bây giờ nhuộm đỏ mảng bên vai. Đôi môi tái nhợt vì mất máu và đau. trán còn vịn ra rất nhiều mồ hôi. Quế Chi lo lắng, đôi mắt nhoè từ bao giờ.

      Trâm dù suy yếu cũng cố gắng để mình thanh tỉnh, nhìn Quế Chi nở nụ cười “đấy, tôi sai mà, phụ nữ Việt làm từ nước, hơi tý là chảy nước mắt”

      Nhi, đau lắm đúng , đợi chút mình đưa cậu tới bệnh viện” Quế Chi nghẹn ngào .

      “Cậu muốn chúng ta bị vào tù vì chơi súng sao?” Trâm suy yếu .

      “Vậy mình phải làm sao, cậu chảy nhiều máu quá” Quế Chi khóc.

      “Khóc, cẩn thận con cậu đẻ ra là đứa con đó” Trâm nở nụ cười trêu.

      “Từ đây về Hà Nội ít nhất mất hai tiếng, cậu cố chịu chút, mình đưa cậu đến bệnh viện của mình” xong, Quế Chi màng mà nhấn ga quá tốc độ. Vừa , vừa lấy điên thoại ra gọi cho người.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Động thai.

      beta: Tinh Tinh

      Quế Chi màng mà nhấn ga quá tốc độ. Vừa , vừa lấy điện thoại ra gọi cho người. Đầu dây bên kia phải mất lúc lâu mới chịu nghe máy, vừa mới bắt máy, bên phía đó vang lên giọng nam mang vài phần trách cứ “em , người này của em về được tuần rồi mà hề thấy em gọi điện. uổng công quý em a”

      Quân, em có hứng đùa với . chuẩn bị cho em phòng cấp cứu, Nhi bị thương nặng lắm” giọng mang theo vài phần khẩn trương, vài phần gấp gáp cùng lo lắng vang lên doạ cho đầu dây bên kia sững người. em kết nghĩa này của , suốt ngày hi hi ha ha. chưa nghe thấy lo lắng khẩn trương như thế này. Người bị thương này chắc hẳn rất là quan trọng đối với .

      “Chi, em ở đâu, Kiệt đâu?” người con trai tên Quân ngồi bật dạy từ chiếc ghế văn phòng lo lắng . Nhưng trả lời là tiếng tút tút lạnh lẽo. lo lắng ấn dãy số. Đợi có lẽ rất lâu, lâu đến mức muốn đập máy bên kia vang lên giọng lạnh lùng mang vài phần khó chịu. Người đó “Có việc?”

      “Bảo Khánh, Chi xảy ra chuyện…” Quân chưa xong bị Bảo Khánh lạnh lùng
      cắt ngang “Cậu ở đâu?”

      “Bệnh viện” Quân máy móc trả lời. Nhưng chưa kịp để có thêm câu gì, bên kia vang lên tiếng tút tút lạnh ngắt. Nhìn màn hình điện thoại, chàng tên Quân biết nên làm như thế nào nữa. Thở dài cái, nhấc máy điện thoại bàn phân phó y tá chuẩn bị hết tất cả để đón bệnh nhân đặc biệt.

      Quay lại với Quế Chi, sau khi rời khỏi đường núi vắng vẻ, bắt buộc phải giảm tốc độ để tránh gây tai nạn. Nhưng chiếc xe Ferrari đỏ chói vỡ kính đằng sau và chi chít vết đạn vẫn gây chú ý của mọi người. Nhưng Quế Chi để ý. Điều để ý là phải đến bệnh viện nhanh, nhanh nhất có thể. Nhi của , thể để mất Nhi lần nữa.

      “C…Chi…Nhi…mình…mình…lạnh…” Trâm đôi môi tái nhợt do mất máu, hai răng run cầm cập đập vào nhau.

      Nhi, cố gắng lên, gần đến nơi rồi” Quế Chi lo lắng đến loạn. muốn tăng tốc độ. Nhi của

      buồn ngủ…mình…ngủ…ngủ chút……” Trâm xong, người như trút hết sức lực, ngã xuống ghế. Những mảnh thuỷ tinh vỡ đâm vào cánh tay rồi sượt qua mặt của Trâm nhưng còn cảm giác vì rơi vào trạng thái hôn mê.

      Nhi, cho cậu ngủ. Duy trì tỉnh táo cho mình, Nhi…” Quế Chi gọi mãi mà người đằng sau hề có thêm động tĩnh gì nữa. Nhìn qua kính chiếu hậu, Quế Chi thấy Trâm rơi hẳn vào trạng thái hôn mê sâu. thèm để ý cái gì là an toàn, cái gì là luật, nhấn mạnh ga. Chiếc xe như con rắn, lách qua tất cả những chiếc xe trước. Có xe xém chút nữa bị đâm vào nhau.

      nửa tiếng sau, chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng trước cổng bệnh viện Minh Quân. Đội ngũ y tá bác sĩ đứng đó đợi từ trước. Ở đó còn có thêm Bảo Khánh vào Bảo Kiệt và người đàn ông mặc chiếc áo bác sĩ, đeo cọng kính cận rất ư là tri thức. Thấy chiếc xe, đội ngũ bác sĩ y tá vội vàng đến muốn mở cửa xe xem ai là bệnh nhân. Nhưng bọn họ vẫn chậm hơn người. Người đó chính là Bảo Kiệt. Phải biết là khi nghe hai của cậu Chi gặp chuyện, lòng cậu cảm thấy như thế nào. Bảo Kiệt cảm thấy trái tim của mình còn đập nữa cơ. Bảo Khánh lạnh lùng đứng đó theo dõi tình hình.

      Vừa mới đến gần chiếc xe, Bảo Kiệt ngửi thấy mùi máu rất nồng. Nhưng chưa kịp để cậu có hành động gì, cửa xe bên tay lái mở ra. khuôn mặt nhem nhốc nước mắt bước ra. Đó chính là Quế Chi. vừa bước ra, chưa kịp ra đằng sau xem tình hình của Trâm bị rơi vào vòng ôm quen thuộc và ấm áp. Cùng với đó, giọng trầm ấm vang lên “Chi, em có sao ? Bị thương ở đâu? Có đau lắm ?”. Vừa , Bảo Kiệt vừa xoay xoay Quế Chi bên này rồi đến bên kia để kiểm tra. Nhìn thấy có vết thương gì, tảng đá trong lòng cậu như được bỏ xuống.

      “A Kiệt…nhanh…nhanh…máu…rất nhiều máu…nhanh…” Quế Chi sợ đến mức độ chân tay run run, năng được mạch lạc. Gần tiếng rồi, Nhi của bị như vậy gần tiếng rồi. sợ lắm, sợ cảm giác mười hai năm trước, sợ phải chịu nỗi đau đó thêm lần nữa.

      “Máu ở đâu? Chi, em bình tĩnh ” Bảo Kiệt nắm chặt hai vai Quế Chi, cố gắng bình ổn lại.

      Nhi… Nhi chảy nhiều máu lắm…mau…mau cứu cậu ấy …mau lên…” Quế Chi nắm chặt lấy cánh tay của Bảo Kiệt .

      Bảo Khánh ở trước cửa bệnh viện nghe vậy, khí lực của bản thân như bị rút hết, trái tim như bị ngàn dao đâm vào. Mới đầu, cứ nghĩ rằng Chi bị làm sao nên quan tâm mấy. Nhưng, khi nghe đến người bị thương là người phụ nữ , như thể duy trì vẻ mặt lạnh lùng này nữa. Đúng hơn là còn khí lực duy trì bộ mặt này nữa. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía chiếc xe, Bảo Khánh mở cửa đằng sau xe ra. Đập vào mắt của hình bóng nhắn nằm đó. Mái tóc đen hơi rối, khuôn mặt như thể còn giọt máu nào. Hai mắt luôn lạnh lùng thờ ơ kia nhắm chặt, đôi môi luôn mấy lời dối lòng kia tái nhợt. Chỗ ghế và chiếc áo trắng của như nhuộm đầy máu, rất là chói mắt. suy nghĩ nhiều, Bảo Khánh cúi người vào trong xe, cẩn thận ôm lấy Trâm . Khi quay đầu định vào bệnh viện thấy y tá cùng bác sĩ đều đứng đơ mặt ở đó. Tức giận, Bảo Khánh mắng “mấy người các ngươi chết hết rồi sao? thấy có người thương nặng ở đây à? Còn mau đưa vào cấp cứu”
      Lúc này, đám bác sĩ cùng y tá mới hồi hồn, cuống quýt mang xe cán tới. Bảo Khánh đặt Trâm lên xe, nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu. Quế Chi thấy Trâm được đẩy , muốn theo. Nhưng vừa mới bước được bước, dưới bụng truyền đến trận đau nhói. Quế Chi ôm chặt bụng, lắp bắp được câu “đau..” rồi trực tiếp ngất . Bảo Kiệt hoảng hốt nhanh chóng đỡ được Quế Chi, bế rồi chạy vào bệnh viện. là, biết hôm nay là ngày gì nữa…

      Trong phòng bệnh VIP 201.

      chiếc giường trắng tinh, mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, khuôn mặt nhợt nhạt trong trạng thái hôn mê. Nhưng đôi mày của hề thả lỏng ra. Có lẽ, giấc mơ rất đáng sợ đối với mình. Bên cạnh , người phụ nữ trung niên nhưng nhìn rất trẻ. Người phụ nữ đó …cầm chiếc điện thoại Iphone 6s chơi games. Nhìn bà, người ta nghĩ bà chơi chứ phải là chăm sóc người bệnh.

      “Ưm…” tiếng “ưm” kéo cái người mải miết chơi games trở lại. Đặt máy điện thoại lên bàn cạnh giường, bà chăm chú nhìn dần tỉnh lại.
      Quế Chi biết chuyện xảy ra như thế nào. Nhưng, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy chính là Trâm nằm trong vũng máu. cố hết sức để chạy đến bên Trâm . Nhưng dù có chạy như thế nào, cũng thể nào đến
      bên Trâm được. Đột nhiên, cảm thấy bàn tay của mình được bàn tay bé nắm lấy. Nhìn lại, bé trai nhìn rất quen mắt nhìn nở nụ cười rất hồn nhiên. Cậu bé “Mẹ, tỉnh dạy ”. Cậu bé vừa xong, xung quanh , hình ảnh dường như mờ dần. Cậu bé đó cũng mờ dần rồi biến mất. Đôi mắt của mở ra. Nhưng có lẽ là ánh mắt chưa thích ứng được với ánh sáng của đèn nên lại nhắm mắt lại. Lúc này bên tai vang lên giọng dịu dàng mang theo vài tia lo lắng “Chi, con tỉnh rồi, có cảm thấy khó chịu ở đâu ?”

      Đó là mẹ chồng của . Lần này, đôi mắt của Quế Chi cũng quen với ánh sáng của căn phòng. Nhìn quanh căn phòng này, xung quanh đều là màu trắng. Trong căn phòng nồng mùi thuốc khử trùng. ra, ở bệnh viện. Nhìn sang người phụ nữ mang theo nét lo lắng bên cạnh, Quế Chi cố gắng nở nụ cười “mẹ, con sao. Bây giờ là mấy giờ rồi? Vì sao con lại ở đây vậy?”

      “Bây giờ là chín giờ tối. Bác sĩ con bị động thai. Con bé này, lớn rồi mà biết chăm sóc cho bản thân. Mẹ với con rồi. Người bầu, quan trọng nhất là tâm trạng” bà Trần nghiêm khắc . Nhưng trong giọng đó giấu được vài tia đau lòng cùng lo lắng. Con bé này, bà cũng biết nó được mười năm. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, bà nhận định nó là con dâu của bà. Sau nhiều lần tẩy não thằng con bất hiếu, cuối cùng mong ước của bà cũng thành thực. Nhưng bà cũng biết điều, con bé luôn tìm kiếm người. Người này, đối với nó còn quan trọng hơn cả cha mẹ của con bé. Người đó chính là Trâm . Nếu bà là con bé, nhìn thấy Trâm trong tình trạng kia, có khi bà sớm mất hết ý chí rồi. Lúc đó có khi có chuyện lớn xảy ra chứ đừng đến chỉ là động thai khí thôi. Nhưng bà lo lắng, tình trạng của Trâm tại có khả quan. Ở trong phòng cách li, hôn mê tám tiếng rồi vẫn hề có dấu hiệu tỉnh lại. Bà lo nếu Quế Chi biết được lại đau lòng. Như vậy rất ảnh hưởng đến cả con bé là đứa bé trong bụng nó.

      “Động thai khí?” Quế Chi lẩm bẩm. Đột nhiên, đôi mắt của mở to lên. Đúng rồi, Nhi đến nhi viện. Lúc về, bọn họ bị truy sát. Trâm ngồi đằng sau bị thương nặng. dùng tốc độ nhanh nhất đưa Trâm đến bệnh viện Minh Quân. Khi thấy Trâm được đưa lên cán, định theo đột nhiên cảm thấy đau bụng rồi trực tiếp ngất . Đúng rồi, Nhi, Nhi của sao rồi. Vội vàng nắm lấy bàn tay được chăm sóc kĩ càng của bà Trần, “mẹ, Nhi đâu rồi? cậu ấy có bị sao ? Có nguy hiểm gì ?”

      “Bình tĩnh, Nhi sao đâu. Nó tịnh dưỡng. Khi khoẻ lại nó đến thăm con ấy mà” bà Trần lấp lửng.

      , con muốn đến thăm cậu ấy, con muốn đích thân nhìn cậu ấy bình an, con muốn nhìn thấy cậu ấy” xong, Quế Chi vén chăn muốn xuống giường nhưng lại bị bà Trần đè lại. Bà trầm mặt “con bây giờ rất yếu. Tốt nhất là con nên an ổn ở đây tịnh dưỡng

      “Mẹ, thả con ra, con muốn tìm Trâm , thả con ra” Quế Chi giãy dụa. Nhưng vừa bị động thai, sức còn rất yếu nên thể nào so sánh được với bà Trần.
      Ngay lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra. Người vào là Bảo Kiệt. Từ khi Quế Chi bị ngất, cậu luôn ở cạnh đến tấc cũng dời. Nếu phải “lão đại trong nhà” ra lệnh cậu phải lôi bằng được ông cứng đầu ăn chút gì đó cậu cũng tình nguyện rời khỏi Quế Chi vào lúc này. Phải biết lúc thấy Quế Chi ngất , trái tim của cậu như rơi vào đáy vực vậy. Cậu gần như mất hết phương hướng. Và điều duy nhất mà Bảo Kiệt nghĩ đến chính là cứu sống Quế Chi. biết, nếu hôm nay người bị thương phải Trâm mà là Quế Chi, biết bây giờ cậu như thế nào. Có giống ông thất thần trước phòng cách ly kia ?

      Vừa mở cửa, tưởng như cậu thấy an ổn ngủ. Nhưng phải, Bảo Kiệt thấy Quế Chi dãy dụa muốn rời giường xem Trâm . “Lão đại” rất cố gắng giữ lại. Vội vàng thả túi hoa quả lên chiếc bàn gần đó, cậu đến gần giường muốn khuyên Quế Chi. Nhưng chưa kịp để cậu mở miệng, Quế Chi khuôn mặt dàn dụa nước mắt, nhìn thấy cậu như nhìn thấy cứu tinh. Bàn tay nhắn nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Bảo Kiệt, nghẹn ngào “A Kiệt, em muốn gặp Nhi. Cầu xin , em cầu xin bảo mẹ cho em gặp cậu ấy
      Nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ đó, Bảo Kiệt như nhìn thấy Quế Chi của mười hai năm trước – lúc Trâm rơi xuống biển tung tích. Lúc đó, Quế Chi cũng như thế này, là “ Nhi của con chưa chết” rồi “ Nhi chỉ trốn”. Nháo đúng lúc, Quế Chi im lặng cho đến khi ra nơi đó khóc trận. Bây giờ, lai gặp lại ánh mắt đó, Bảo Kiệt nỡ để Quế Chi phải buồn dù chỉ chút. Hơn ai hết, cậu biết, phân lượng của Trâm trong lòng vợ cậu chiếm bao nhiêu.
      “Mẹ, thả vợ con ra , con đưa ấy gặp Trâm ” Bảo Kiệt hạ quyết tâm .

      “Con xác định? Con phải biết tình hình bây giờ là gì?” bà Trần tức giận .

      “Mẹ, con biết con nên làm gì. Có khi Trâm nghe thấy giọng của Chi tỉnh lại ngay cũng chừng” Bảo Kiệt thuyết phục bà Trần. Nghe con trai vậy, bà chỉ thở dài, thả Quế Chi ra rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

      Bảo Kiệt câu gì, đến bên giường, bế Quế Chi lên rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Quế Chi nghe đoạn đối thoại của hai mẹ con họ Trần, cỗ bất an nổi lên trong lòng . Nhìn Bảo Kiệt, Quế Chi lo lắng hỏi “ Nhi, có phải tình hình của cậu ấy… được khả quan?”

      Nghe thấy câu hỏi của Quế Chi, bước chân của Bảo Kiệt dừng lại. Ánh mắt nhìn Quế Chi lo lắng, lưỡng lự biết có nên chuyện của Trâm cho Quế Chi . Nhưng đằng nào Quế Chi cũng biết. Vì vậy, Bảo Kiệt chầm chậm mở miệng. Câu rất , nhưng nó lại như những lưỡi dao đâm sâu vào trái tim của Quế Chi. Bảo Kiệt “Vì đạn gần như nằm gần động mạnh ở vai Trâm , lại thêm vết thương được sơ cứu qua và mất máu quá nhiều nên Trâm bị nhiễm trùng, vết thương có dấu hiệu bị hoại tử. Vì vậy, tình hình của ấy rất nguy kịch. Dù phẫu thuật gắp viên đạn ra thành công. Nhưng vẫn phải theo dõi ở phòng cách ly để xem tình hình vết thương của ấy. Ngày mai là có thể đưa ra khỏi phòng cách ly. Nhưng về việc tỉnh lại, Minh Quân , thể xác định. Có thể ấy bao giờ tỉnh lại nữa. Vì vậy, cậu ta , nếu Trâm qua tuần mà tỉnh lại mọi người nên chuẩn bị sẵn tinh thần”

      . Nhi của em là có nghị lực. Chỉ là vết thương nho mà có thể làm khó được cậu ấy sao? Chắc chắn cậu ấy tỉnh lại” Quế Chi tự an ủi mình.

      “Nhưng, hơi thở của ấy rất mong manh, khả năng qua khỏi là rất cao” Bảo Kiệt tàn nhẫn đánh vỡ lời tự an ủi của Quế Chi. Nếu làm vậy, Quế Chi càng đau lòng hơn khi Trâm xảy ra chuyện. Tốt nhất là cho chuẩn bị sẵn tâm lý.

      Quế Chi im lặng được câu gì. Trong đầu chỉ có ba chữ “ qua khỏi”. Nhi của , chẳng lẽ Nhi của

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Nhi, cầu xin cậu, mau tỉnh lại .

      beta: Tinh Tinh

      Phòng cách ly nằm ở cuối dãy của tầng , mà phòng VIP đều nằm hết tầng ba nên Bảo Kiệt cũng hơi lâu. Đến khi đến nơi, Quế Chi nhìn thấy bà Trần dựa vào vai ông Trần nhìn vào cửa kính đối diện. Bảo Khánh thẫn thờ ngồi đó biết nhìn thứ gì. tháng này, làm mọi cách để Trâm trao trái tim cho . Nhưng ai ngờ, vô tình lại trao trái tim của mình ra trước. Nhìn thấy người phụ nữ thở bằng ống oxi, dây nhợ chằng chịt quanh người mà cảm thấy đau lòng. thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của Trâm khi ôm vào lòng. thích nhìn bộ dạng dù quan tâm nhưng lại cố tỏ ra lạnh nhạt của khi nhìn Quế Chi. thích nhìn bộ dạng đọc sách của . Dù hề chú ý đến nhưng được ở bên như vậy, với như vậy là đủ rồi. thích nhìn nằm im lìm ở đó. Trâm , khi nào em mới tỉnh lại?

      Nhìn Bảo Khánh, Bảo Kiệt thở dài. Đến khi nhìn đến hộp cơm bên cạnh, cậu liền lắc đầu. ngờ tảng băng di động như hai của cậu cũng có lúc như thế này. Vừa nãy cậu ra khuyên mãi, Bảo Khánh cũng chịu nhúc nhích. Vì vậy cậu mới mua xuất cơm cho Bảo Khánh. Nhưng xem ra, nếu Trâm tỉnh, có khi ông này của cậu cũng chịu ăn mất.

      Ôm Quế Chi nôn nóng đến bên cửa kính, để nhìn người bên trong. Quế Chi vừa mới đến đây bị hình dáng của Bảo Khánh doạ phát ngốc. Nhi có bao nhiêu phân lượng trong trái tim của ông chồng của mà có thể khiến cho tảng băng biến thành như thế này. Nhìn Bảo Khánh như này giống người bình thường hơn nhiều. Nhưng lại làm người ta cảm thấy đau lòng hơn.

      Nhưng cũng muốn nghĩ nhiều, muốn xem Nhi của . phải chắc chắn còn sống mới yên tâm. Nhìn vào trong phòng cách ly, Quế Chi ngay lập tức thấy người mà muốn thấy nhất. Bây giờ Trâm , nằm chiếc giường bệnh cứng ngắc. Chiếc chăn đắp qua ngực, để lộ đôi vai quấn đầy băng gạc hơi rỉ máu. Ngón tay được kẹp thiết bị đo mạch đập. mặt có chiếc chụp thở oxi. Khuôn mặt của Trâm bây giờ còn vẻ lạnh lùng xa cách ngày thường nữa mà là vẻ mặt bình thản. như nàng công chúa ngủ giấc dài đợi hoàng tử đến đặt nụ hôn đánh thức vậy. Trong phòng, máy đo nhịp tim yếu ớt vang lên từng đợt chứng tỏ người giường còn sống. Quế Chi nhìn Trâm , trái tim như bị bóp nghẹn, thể nào thở nổi.
      Nhi, Chi Nhi mà cậu thương nhất đến thăm cậu này, cậu có vui ” Quế Chi trán áp vào tấm kính ngăn cách, nhìn hôm mê giường đau lòng . Nhìn Quế Chi lúc này, lòng Bảo Kiệt như đứt ra từng khúc, đau lắm. Như nhớ ra cái gì, Quế Chi nhìn Bảo Kiệt tìm ra kẻ ám hại bọn em chưa?”

      “Vì đó là đường núi, với lại có camera giám sát nên chưa tra ra. Với lại, tìm cả con đường đó bọn cũng tìm được chiếc xe hỏng nặng hay người nào bị thương. Có thể người này làm việc rất nhanh gọn” Bảo Kiệt .

      “Bằng mọi cách, phải tìm ra bọn chúng. Bọn chúng nhất định phải chết, à , em muốn bọn chúng sống bằng chết” Quế Chi gằn từng tiếng , đôi mắt ánh lên ngọn lửa rất lớn. Nhìn bây giờ, chắc chắn bọn họ bị doạ sợ. Đôi mắt kia, làm bọn họ cảm thấy lạnh sống lưng.

      //////////////////Ta là dải ngân hà ngăn cách…sáng hôm sau//////////////////////

      Hôm nay là ngày mới đẹp trời. Những ánh nắng nhàng, gắt như mấy ngày trước. Trời có dấu hiệu mưa mấy ngày. Nhưng điều đó cũng có làm thời tiết xấu . Trời đẹp, tâm trạng của con người cũng dễ chịu hơn. Nhưng phải là với tất cả mọi người.

      Vừa sáng sớm. Minh Quân muốn kiểm tra người bệnh ở phòng cách ly như thế nào. Vừa mới đến ngã rẽ vào phòng cách ly, chợt bước chân của khựng lại. Vì sao? Tất nhiên là vì cảnh tượng trước mắt rất ư là đặc sắc rồi. Tảng băng ngàn năm – Bảo Khánh rất đau lòng nhìn chằm chằm người bên trong phòng cách ly. Chuyện lạ ngàn năm có à nha. Cuối cùng băng cũng tan chảy rồi. Tiếp theo, thấy cái đôi làm “ngứa mắt nhất” – Bảo Kiệt và Quế Chi. Bảo Kiệt ngồi ghế chờ, còn Quế Chi ngồi đùi cậu, nằm tựa vào lồng ngực của cậu chợp mắt. Hai người này, phòng bệnh ở bệnh viện đầy đủ hết tất cả vậy còn rất thoải mái. ở trong đó mà ôm nhau. Ở ngoài này, vừa chịu khổ chiếc ghế vừa cứng lại vừa đồng thời lại vừa làm ngứa mắt chàng độc thân là đây. chỉ muốn cước đá hai cái người này ra khỏi bệnh viện quá. Dù người là em kết nghĩa của , người lại là em kết nghĩa. Nhưng dù như vậy, trong mắt cũng hề có chút ngoại lệ nào. Nhìn quanh, thấy ông bà Trần. Chắc hai người đó về nhà lấy quần áo cho hai đứa con bất hiếu này rồi.

      Nhấc chân đến cửa phòng cách ly, thèm để ý gì, mở cửa cùng hai y tá vào trong phòng. Nhìn khuôn mặt tái nhợt, yếu đến mức phải dùng ống thở oxi để duy trì hơi thở Minh Quân lại thở dài. Cái tảng băng kia, bao nhiêu đẹp cũng chịu động lòng lấy cái. này xinh xinh . Nhưng nếu đặt bên cạnh những người đẹp từng có ý định tiếp cận Bảo Khánh nhan sắc của còn kém xa. Kiểm tra vết thương cùng thay băng xong, thấy vết thương có chuyển biến tốt, thở phào hơi rồi bước ra khỏi phòng cách ly. Vừa mới ra khỏi phòng cách ly, đột nhiên bị nắm lấy. Và người đó chính là Bảo Khánh. Nhìn sang hai y tá đứng sau “Hai chuẩn bị , chúng ta chuyển bệnh nhân này lên phòng VIP 202”. Hai y tá nghe vậy, “dạ” tiếng rồi làm việc.

      Xong xuôi, Minh Quân Nhìn cái người nắm áo mình. hề lên tiếng, nhưng ánh mắt của Bảo Khánh cũng phần nào lên điều mà muốn hỏi. Minh Quân bình tĩnh cần lo lắng nữa, ấy qua cơn nguy hiểm rồi. Nhưng khi nào tỉnh lại tôi biết. Như hôm qua tôi , nếu tuần sau mà ấy tỉnh lại mọi người nên chuẩn bị tinh thần”

      Bảo Khánh nghe xong, nở nụ cười hiếm hoi “tốt rồi, vết thương tốt lên rồi”

      “Nhưng nếu ấy tỉnh lại…” Minh Quân . Người bạn này của , tiếp xúc hai mươi mấy năm, sao hiểu tính tình của cậu ta. Bảo Khánh là người lạnh lùng, tiết kiệm lời, thậm chí còn tiết kiệm cả nụ cười. Suốt ngày chưng ra cái bộ mặt như thể mọi người thiếu đồ của cậu ta bằng ý. Nhưng đây là lần đầu nhìn thấy hình ảnh khác của Bảo Khánh, hình ảnh chưa thấy bao giờ. Nhìn nụ cười đó, dù nỡ nhưng cũng phải ra. Thà để cậu ta chuẩn bị tâm lý trước còn hơn là để cậu ta sốc khi chuyện đó đến. Nhưng lời của mới được nửa bị Bảo Khánh cắt ngang.

      ấy chắc chắn tỉnh lại”

      Bảo Khánh gần như là hét lên. Tiếng lớn đó đánh thức hai người ôm nhau ngồi ghế chờ dậy. Quế Chi dụi dụi mắt, nhìn Bảo Khánh, phun ra câu làm cho Minh Quân xém té ngửa. “Chuyện gì mà ồn vậy, mới sáng ra, ai ngủ đến phòng người ta hét. là vô đạo đức”

      “Em , em vừa bị động thai, an ổn ở trong phòng bệnh dưỡng sức, ra đây làm gì?” Minh Quân nghiêm túc .

      “A, Quân, sao lại ở đây” Quế Chi hồn nhiên vẫn chưa có nhận ra được đây phải là phòng của .

      “Em , em nhìn nơi này là nơi nào?” xong, Minh Quân nhìn cái người ung dung ngồi ôm người đẹp nhìn , trách “Mà còn cậu, Bảo Kiệt, tôi này, vợ cậu vừa động thai, cần tĩnh dưỡng. Tại sao cậu có thể để ấy ngủ ở ghế được chứ. Nhỡ may con của hai người xảy ra chuyện sao?”

      Quân, đừng trách A Kiệt, là em chịu về phòng bệnh của mình, em muốn chờ Nhi” Quế Chi lên tiếng bảo vệ Bảo Kiệt. Còn Bảo Kiệt trưng ra cái bộ mặt tôi bất lực, lôi nổi ấy về. Minh Quân thấy vậy, vuốt mặt nhìn lên trần nhà. Có thể cho biết, nhận đứa em như nào vậy. Bưởng bỉnh quá.

      Quân, Nhi sao rồi?” Quế Chi lên tiếng hỏi.

      “Vết thương chuyển biến tốt. Nhưng vẫn hôn mê” Minh Quân nghiêm túc đẩy đẩy gọng kính của mình .

      “Nhưng nếu…” Minh Quân muốn nhưng lại bị Quế Chi cắt ngang “ Quân, cậu ấy là Nhi, cậu ấy rất kiên cường. Vì vậy cậu ấy chắc chắn tỉnh lại”
      Minh Quân lại nhìn trần nhà, im lặng tuyệt đối.

      ////////// tuần sau//////////

      Trong phòng bệnh VIP 202.

      Ánh sáng mặt trời dịu lặng lẽ chiếu qua ô cửa sổ, tinh nghịch vờn quanh khuôn mặt hồng hào say ngủ của . Nếu có người cầm lấy tay truyền dịch của chuyện, có khi ta nghĩ chỉ ngủ. Ngủ giấc ngủ yên bình.

      Nhi, hôm nay là ngày cuối cùng. Nếu cậu tỉnh lại cậu bao giờ tỉnh lại đâu” Quế Chi cầm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh có vài vết chai . “cậu ngủ quá lâu rồi. Mình rất nhớ giọng của cậu nha. Còn nhớ , hồi cậu từng , chúng ta mãi mãi là bạn. Vì mình suốt ngày hở tí là khóc, cậu làm ra hai chiếc dây chuyền cho hai chúng ta. Cậu hai người chúng ta thay phiên giữ nước mắt của nhau. Từ nay chúng ta chỉ có những niềm vui thôi. Xong có lần mình giận cậu vì cậu chịu giúp mình thiết kế bố cục nhà hàng trong mơ. Nhưng tuần sau, cậu lại lặng lẽ để bản vẽ ở trước nhà mình. Lúc đó mình rất vui. Lại có lần chúng ta lần đầu leo núi. Cậu giang tay đón cơn gió. Lúc đó, mình thấy hành động đó rất lạ vì vậy mình mới hỏi. Cậu , cậu cảm nhận hơi thở của cơn gió, cậu nghe tiếng cười đùa của cơn gió. Vì vậy mình cũng bắt chước làm vậy. Nhưng mình chỉ nghe thấy tiếng ù ù. Lúc đó cậu còn nhớ cậu ? Hì. Cậu , phải cảm nhận bằng trái tim của mình mới có thể nghe thấy điều mình muốn. Và ngày đó chính là ngày mình biết cậu thích hoa bồ công . Kỉ niệm đó mình rất nhớ, rất muốn trải qua lần nữa” Quế Chi thầm được người giường đáp lại.

      Nhi, xin cậu, mau tỉnh lại . Mình thể có cậu. Mười hai năm trước, khi cậu rời xa mình, cả thế giới của mình lúc đó như là địa ngục. Dù biết pama rất lo cho mình, cả A Kiệt nữa. Nhưng mình thể nào quen với việc cậu còn. Lúc mình định tìm đến cái chết để theo cậu, lời của cậu chợt xuất trong tâm chí mình. Nhi, cậu ngăn cản mình lại, ngăn cản mình làm chuyện ngu ngốc. Rồi mình đến nơi nhìn ra nơi cậu ngã, mình ngồi đó cả buổi chiều. Nhi, cậu biết , mình dùng cả trái tim của mình để nhờ gió nhắn đến cậu lời mà mình muốn . Lúc đó, điều làm mình sống tiếp, đó chính là biến mình trở nên cường đại, cường đại đến mức mình chỉ cần ho cái, kẻ thù của chúng ta bay xa trăm dặm. Hì…” Quế Chi cúi đầu xuống, chôn mặt trong bàn tay của Trâm “…cuối cùng, mình cũng trở nên kiên cường. Mình lập ra kế hoạch khiến cho bình hoa độc đó thân bại danh liệt. Mình muốn ta sống bằng chết. Nhi, cậu có cảm thấy mình xấu xa ?”
      Nhi, bao lâu cậu mới chịu tỉnh lại, mình chờ được rồi. Mình là phụ nữ có thai đó, đừng để mình xúc động quá”

      Nhi, cậu , mình là khó ưa đúng ? Vậy mau dạy dỗ mình tiếp

      Nhi, đừng im lặng như vậy, mình rất sợ”

      Nhi…”

      Bốn người ngoài cửa nhìn Quế Chi như vậy, ai cũng đều ngao ngán thở dài. Hôm nay là ngày thứ bảy rồi. Từ khi Trâm được đưa đến phòng bệnh để tiện chăm sóc Quế Chi chịu nghe ai, khăng khăng muốn chuyển đến ở cùng phòng với . Bảo Kiệt cùng bà Trần khuyên được nên đành chấp nhận cho chung phòng với Trâm . Vì vậy trong phòng xuất thêm chiếc giường bệnh nữa để cho nằm nghĩ. Đằng nào mới động thai, thể để chuyện gì xấu xảy ra. Cuối cùng, ngày nào bọn họ cũng thấy cảnh cầm bàn tay truyền dịch của kia kể những chuyện xưa cũng là cầu xin ấy mau tỉnh lại. Bọn họ đau lắm nhưng thể làm gì khác.
      Mấy ngày nay Bảo Khánh phải lo chuyện của công ty nên khi rảnh đến đây, ngồi với đến sáng hôm sau lại làm tiếp. Nhiều lần bà Trần cùng ông Trần khuyên nhưng nghe. Công ty ngày thể để ý. Với lại, Bảo Khánh muốn ở đây đợi Trâm tỉnh lại. Dù rất muốn người đầu tiên thấy khi tỉnh dạy là , nhưng hoàn cảnh cho phép. Nhìn thời gian ngày càng trôi nhanh, lòng ngày càng nặng nề. Nếu tỉnh lại, dám nghĩ nữa. ngờ tới, sức ảnh hưởng của Trâm với lại lớn như vậy. biết trái tim của khi nào trở thành tay sai của rồi. Nhưng điều đó làm khó chịu, lại rất hưởng thụ. Nhưng nếu tỉnh lại, sợ trái tim này của mình chết mất. Trâm , em mau tỉnh lại , chịu nổi nữa.

      Thời gian trôi nhanh, mới sáng sớm bây giờ tối nghịt. Minh Quân vào trong phòng bệnh, kiểm tra tổng thể cho Trâm . Nhưng thấy dấu hiệu cho thấy này muốn tỉnh lại. Vì vậy lắc đầu ra khỏi phòng. Vừa mới ra khỏi phòng, hai tay của bị người nắm lấy. Người đó chính là Quế Chi. “ Quân, Nhi sao rồi, cậu ấy tỉnh dạy rồi đúng ? Đúng ?”
      Nhìn Quế Chi như vậy, nỡ. nhưng còn cách nào khác đành quay đầu nhìn thẳng Quế Chi ấy có dấu hiệu tỉnh lại.
      Mọi người nên chuẩn bị tinh thần. Có thể lâu sau, các cơ quan trong cơ thể ấy dừng hoạt động. ấy bị nhiễm trùng, phải thay toàn bộ máu. Nhưng cơ thể của ấy thích ứng được với loại máu mới này. Tôi lòng thấy đáng tiếc. Mong mọi người bớt đau buồn” xong, thẳng đến thang máy xuống lầu. chịu được nhìn em của mình đau lòng.

      Quế Chi nghe xong, nước mắt ngừng rơi khuôn mặt nhắn. Mặc kệ cơ thể là cơ thể bà bầu bốn tháng, chạy đến bên cạnh giường của Trâm , nắm lấy cánh tay của ngừng cầu xin “ Nhi, xin cậu đấy, mau tỉnh lại , xin cậu đấy, đừng bỏ lại mình mà, Nhi…” xong, ngồi xụp xuống làn đất lạnh cóng khóc ngừng. Bảo Kiệt thấy vợ mình đau khổ như vậy, trái tim của cậu cũng đau lắm. Bước đến bên cạnh Quế Chi, ôm đứng lên, cậu an ủi “Chi, đừng như vậy, em khóc như vậy rất đau, với lại con của chúng ta bị ảnh hưởng. Đừng khóc nữa”

      “oaoaoaoaoa…A Kiệt, Nhi bỏ em rồi, Nhi bỏ em rồi…oaoaoa oaoaoa” Quế Chi ôm chặt lấy cổ của Bảo Kiệt khóc lớn hơn. Bà Trần nhìn cảnh này, trốn trong ngực của ông Trần khóc. Trâm bé bỏng của bà, con bé khổ mà.

      Bảo Khánh đứng như trời trồng tại cửa phòng. Như vậy, như vậy bao giờ được ôm cơ thể nhắn nhưng rất thoải mãi nữa sao? được hôn trộm nào đó mỗi khi ngủ say nữa sao? còn được ngửi thấy mùi hương rất thoải mái từ cơ thể nữa sao? còn được thấy khuôn mặt của lúc cười, lúc giận, lúc lạnh nhạt và lúc yên lặng cầm cuốn sách yên lặng ngồi đọc nữa sao? Tất cả thể nữa sao? , đừng, Nhi, em đừng bỏ , thể có em, thể có em mà. muốn mọi người nhìn mình rơi nước mắt, Bảo Khánh yên lặng rời khỏi phòng bệnh…

      ………………………

      Ai, ai khóc? Ai, ai gọi vậy? ở đâu? Sao mọi thứ lại tối thui như thế này. Trâm nhìn xung quanh tìm lối ra. biết mình kẹt trong này bao lâu. Nhưng lúc nào bên tai cũng vang lên tiếng của , ấy kể hết những kỉ niệm sáu năm trước của hai người, ấy tự trách bản thân và khóc rất thương tâm. Lần này còn giống như lần trước nữa bên tai ngừng vang lên tiếng khóc của , tiếng an ủi của chàng trai an ủi khóc đó, tiếng chàng trai khác thâm tình cùng đau khổ thổ lộ với , tiếng người phụ nữ chuyện với , cầu xin tỉnh lại. Rốt cuộc ở đâu? muốn thoát ra khỏi đây, với kia đừng khóc, với chàng trai đó là cũng , với người phụ nữ đó đừng lo lắng. Nhưng thoát ra được. Cố gắng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng thấy được ánh sáng. dùng hết sức chạy đến sáng đó. Khi xuyên qua ánh sáng đó, ánh mắt chợt bị ánh sáng làm cho thể mở mắt. Tay của cảm thấy rất nặng, thể cử động. Cố hết sức, mở miệng , nhưng giọng lại khàn khàn yếu ớt “đ…đưn…đừng…đừng khóc”

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Bảo Khánh – Thủ lỉnh K.A

      beta: Tinh Tinh

      “đ…đưn…đừng…đừng khóc” giọng khàn khàn mang theo vài phần yếu ớt thành công hấp dẫn năm con người chìm trong đau thương. Quế Chi trực tiếp chui ra khỏi ngực của Bảo Kiệt, nhìn giường. sợ, lo nghe lầm. Nhưng khi thấy người mà quý nhất bây giờ tỉnh. Do đôi mắt nhắm quá lâu nên chưa thể thích ứng được với ánh sáng của đèn. Quế Chi vui mừng chạy đến ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay Trâm , nghẹn ngào Nhi, cậu tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi, mình rất sợ, đừng làm vậy với mình nữa, đừng bỏ mình như mười hai năm trước nữa…oaoaoaoaoaoa…” xong, gục mặt bên cạnh tay Trâm khóc như đứa trẻ mất đồ. Trâm nghe mà lòng đau như cắt. cố gắng đưa bàn tay lâu hoạt động lên vòng qua tấm lưng mảnh khảnh an ủi Quế Chi. Từ hốc mắt của chảy ra giọt lệ. là xấu xa. Chi Nhi của rất yếu đuối. Tại sao bao nhiêu lần lại nhẫn tâm làm tổn thương ấy như vậy chứ. là đáng chết mà.

      “C…hi…Chi Nhi…tha lỗi cho mình…” Trâm yếu ớt . Nhưng cổ họng khô khốc làm cho có phần khó khăn và đau đớn.

      , sao” Quế Chi bằng giọng mũi.

      “K…hông…cậu…cậu hiểu” Trâm nhíu mày . Cái xin lỗi là chuyện giấu Quế Chi mà. Quế Chi ngẩng đầu lên, nhíu mày nghi hoặc nhìn Trâm . Rốt cuộc Nhi của xin lỗi chuyện gì. Nhưng chưa để câu gì tiếng bà Trần vang lên.

      “Thôi, chuyện gì để sau , uống chút nước cho đỡ khô cổ Trâm ” bà Trần rót cốc nước đến bên cạnh giường Trâm , đỡ dạy rồi đút cho từng thìa nước. Khi cảm thấy cổ họng khá hơn, Trâm lắc đầu ý mình muốn uống nữa. Nhìn sang Quế Chi, hít sâu, quyết định ra “Chi Nhi, mình xin lỗi, mình giấu cậu chuyện. Mình nhớ ra chuyện mười hai năm trước từ lâu rồi. Xin lỗi” xong, Trâm cúi đầu xuống như đứa trẻ làm sai sợ bố mẹ mắng vậy.

      Mọi người ai cũng ngạc nhiên nhìn Trâm cùng Quế Chi. Chuyện này khó giải quyết đây. Nhưng bọn họ nên nhúng tay vào. Chuyện này là chuyện riêng của bọn họ, để bọn họ giải quyết vẫn tốt hơn.

      “Từ khi nào?” Quế Chi , trong giọng mang vài phần tức giận, vài phần đau lòng.

      “Từ khi mình và cậu ngã xuống biển” Trâm thành .

      “Vậy tại sao cậu lại lạnh nhạt với mình? tại sao chịu nhận mình? Tại sao lại
      bỏ trốn hả?” câu cuối, Quế Chi gần như hét lên. Tại sao chứ? Nhớ ra rồi tại sao giả vờ như mình biết gì? Nhớ ra rồi tại sao lại đối xử với như vậy? Chẳng lẽ Nhi giận chuyện đó sao. Đúng, chắc chắn Nhi giận chuyện đó. Nhìn Trâm , Quế Chi đau lòng “cậu… muốn trừng phạt mình sao? Trừng phạt mình vì mình khiến cậu ngã xuống biển mười hai năm trước? Đúng ?”

      , mình giận cậu, mình làm vậy là tự nguyện. Mình có lý do khác” Trâm vội vàng .

      “Lý do khác? Cậu muốn có quan hệ với mình nữa đúng ? Vậy từ nay chúng ta còn là bạn nữa” xong, Quế Chi chạy thẳng ra khỏi phòng bệnh. Bảo Kiệt nhìn Quế Chi chạy ra khỏi phòng, “con đuổi theo Chi đây” rồi chạy theo Quế Chi.

      “Tôi làm Chi Nhi buồn rồi, tôi là đáng chết mà” Trâm xong, nước mắt lặng lẽ rơi xuống làm người nào đó nhìn mà đau lòng.

      “Trâm , con có nỗi khổ riêng, đúng ?” bà Trần .

      “Con là sát thủ, trong Hắc đạo đắc tội với ít người. Nếu Chi Nhi ở cạnh con, chắc chắn ấy gặp nguy hiểm” Trâm lau những giọt nước mắt nghẹn ngào .

      “Vậy con chưa biết gì về Quế Chi của bây giờ rồi” bà Trần cầm tay Trâm .

      “Là sao ạ?” Trâm nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn bà Trần. điều tra rất kĩ về gia đình họ Trần này rồi. Ngoài việc có chút quan hệ với hắc đạo ra họ chẳng còn gì đáng để lưu tâm. Chẳng lẽ từ khi gặp lại cho đến bây giờ, chưa thực hiểu người bạn này của ?

      “Cái này phải để cho Chi với con. Con còn yếu, nghỉ ngơi . Đừng để ý nhiều đến chuyện này. Dì đảm bảo, ngày mai con thấy con bé ngay ấy mà” bà Trần .

      “Vâng” xong, dưới giúp đỡ của bà Trần, Trâm nằm xuống, nắm mắt lại nghỉ ngơi. Bà Trần kéo ông Trần vẫn đứng ung dung ở cửa ra khỏi phòng cho nghỉ ngơi. Con dâu lớn của bà trước hết cần nghỉ ngơi , bây giờ bà phải tìm xem thằng con lớn kia trốn ở cái nơi xó xỉnh nào. À quên, bà cũng phải thông báo cho Tiểu Quân nữa tí nữa nó lại nhọc công điều động người đến chia buồn.
      Khi tiếng đóng cửa vang lên, người nằm giường bệnh tưởng như ngủ mở mắt ra. Trâm nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ, khuôn mặt chứa rất nhiều tâm . Quế Chi, chắc hẳn lần này Quế Chi giận lắm. Chắc chắn tha thứ cho đâu. Bây giờ Quế Chi chán ghét rồi, vì sao thấy vui, vì sao lại khó chịu như vậy chứ.

      Cánh tay yếu ớt cố gắng đưa lên vị trí chân vành tai trái, nhàng ấn lên bộ đàm mini, đợi cho bên kia có người bắt tín hiệu cất giọng vẫn còn yếu “hai người, đến bệnh viện Minh Quân nhanh nhất có thể cho em”

      “Trâm , em bị sao vậy?” đầu dây bên kia, Nghi Dung rất nhàn nhã nằm bãi biển ở Hawaii phơi nắng. Nghe thấy giọng của Trâm qua bộ đàm có phần yếu ớt, bật dậy lo lắng hỏi. Chẳng lẽ, Trâm xảy ra chuyện rồi.

      có chuyện gì, các chị nhanh , chúng ta có nhiệm vụ mới” Trâm nhắm mắt lại .

      “Được, được, bọn chị đến sớm nhất có thể” xong, Nghi Dung ngắt kết nối. Ngọc Diệp nằm bên cạnh nghe hết cuộc chuyện, nhìn Nghi Dung lo lắng “Trâm chắc chắn gặp chuyện may rồi”

      nhiều nữa, thông báo cho cha nuôi tiếng , bây giờ chúng ta ra sân bay, đặt vé về Hà Nội sớm nhất” Nghi Dung .

      …………..

      Quay lại với Trâm , khi chuyện với Nghi Dung xong, nghĩ đến chuyện của và Quế Chi nữa mà chuyển sang phân tích chuyện và Quế Chi bị ám sát đường núi ở Ba Vì. Rốt cuộc mấy người đó là ai? theo xe của các bao lâu rồi? Vì sao hề phát ra? Khoan, nếu bọn chúng theo dõi từ khi xuất phát từ Hà Nội, vậy bọn chúng biết nhi viện hai đến. Sơ và những đứa trẻ kia có an toàn ? là lo lắng mà. biết mình hôn mê bao lâu. Nhưng đợi Nghi Dung và Ngọc Diệp về, nhất quyết phải đến nhi viện xem sao.

      --- ------ ------ -----

      Đến với Quế Chi, khi nghe xong Trâm như vậy, cảm thấy tức giận cùng đau khổ và tự trách. tức giận vì Trâm nhớ ra rồi mà chịu với , vậy còn muốn trốn tránh nữa. Đau khổ và tự trách là vì biết, Trâm chắc cũng rất đau khổ khi làm vậy. Nhưng ở với lâu như vậy mà phát . chính là kẻ ngốc, kẻ ngốc hết thuốc chữa mà.

      muốn để mọi người nhìn thấy vẻ mặt này của mình, Quế Chi cắm cổ chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh. chạy mạch đến khi mệt rồi mới dừng lại. Nhìn cảnh vật xung quanh, Quế Chi biết rằng bất giác chạy đến hoa viên của bệnh viện. Đứng đó nhìn ánh trăng bầu trời, mặc cho cơn gió lạnh lùa vào trong chiếc áo bầu rộng thùng thình, cũng cảm giác gì. Bây giờ, Quế Chi chỉ muốn để mặc mọi chuyện, muốn buông xuôi tất cả.

      Lúc này, đột nhiên rơi vào vòng ngực rắn chắc quen thuộc cùng hơi ấm làm cảm thấy yên tâm. nhìn người đằng sau, Quế Chi “A Kiệt, có phải Nhi rất ghét em ?”

      Nhi hề ghét em. Nếu ghét em, tại sao ấy lại dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ em?” Bảo Kiệt dịu dàng .

      “Nếu ghét em, tại sao cậu ấy với em chuyện cậu ấy nhớ lại, vậy còn muốn tránh xa em nữa” Quế Chi đau khổ .

      tin rằng Trâm có nỗi khổ riêng” Bảo Kiệt vuốt mái tóc dài của Quế Chi, dịu dàng .

      “Chắc hẳn là vậy” Quế Chi ập ừ cho qua.

      “Thôi nào, bà xã, em mang thai, luôn luôn phải vui vẻ con của ra đời lại như em biết phải làm sao đâu” Bảo Kiệt trêu.

      “A Kiệt, lại trêu em” Quế Chi giận dỗi chu môi oán.

      “Được rồi, được rồi, vợ sinh cho đứa bé nào cũng đều đáng . tất” Bảo Kiệt đặt nụ hôn lên cổ Quế Chi.

      “Ha ha, nhột, là dẻo miệng mà” Quế Chi đưa tay lên, ấn mi tâm của Bảo Kiệt cười . Thấy rốt cuộc cũng nở nụ cười, Bảo Kiệt tinh nghịch
      “Bây giờ vợ của có thể lên thăm Nhi của em chưa?”

      “A Kiệt, em muốn về nhà, em muốn bình ổn lại tâm trạng rồi mới gặp Nhi” Quế Chi . Bây giờ, chỉ muốn bình ổn lại thôi.

      “Được, nghe lời vợ xong, Bảo Kiệt nhàng ôm eo của Quế Chi, hai người về phía nhà xe của bệnh viện. Ánh trăng sáng chiếu lên thân hình của đôi tình nhân, tạo thành vệt bóng dài chứng tỏ họ mãi mãi luôn bền chặt như chiếc bóng vậy…

      /////////////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách ngày
      sau//////////////////////////

      Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi Trâm tỉnh lại trong bệnh viện. Từ tối hôm tỉnh đến sáng hôm nay, hề thấy Quế Chi nữa. Lần này ấy giận rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, còn nhiều việc phải chú ý, có thời gian để bồi ấy. Có thể hôm nay Nghi Dung và Ngọc Diệp về đến nơi. biết giải thích như thế nào với hai người đó về vết thương này nữa.

      suy nghĩ, muỗi cháo chạm vào môi Trâm làm hồi hồn trở lại. Nhìn người đàn ông cầm thìa cháo để môi muốn ăn. Nhìn cái khuôn mặt này, Trâm lại nhớ đến sáng hôm qua khi nghỉ ngơi trong phòng bệnh. Bảo Khánh dáng vẻ lôi thôi lếch thếch mở cửa phòng bệnh làm giật mình tỉnh giấc. Còn chưa để xác định chuyện gì Bảo Khánh đến bên cạnh , cầm bàn tay của , áp lên má của . lúc đó vừa buồn cười vừa đau lòng. tháng này việc người đàn ông này làm phải biết. cũng phải là người sắt nên trái tim cũng bắt đầu rung động rồi. Nhưng lo sợ, nếu nhận lời kéo vào chuyện nguy hiểm nên có. Hai người vốn chung đường, là Bạch đạo, là Hắc đạo. Hai thứ thể nào hoà hợp nổi với nhau. Dù có quan hệ trong Hắc đạo, nhưng điều đó có nghĩa là người Hắc đạo. chỉ là hai đường thẳng song song, hai người bao giờ có thể giao nhau. Nếu thể giao nhau, vậy việc gì phải bắt đầu rồi về sau cả hai cùng đau khổ. Bảo Khánh ở với từ lúc đó đến bây giờ. Quần áo cùng cơm nước cũng là do bà Trần mang đến.

      Nhìn Bảo Khánh, Trâm biết mình nên làm gì. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, hai bóng dáng chạy nhanh đến giường bệnh, trong hai người đó cầm tay Trâm , lo lắng “Trâm , em bị sao vậy? tên khốn khiếp nào dám làm hại em vậy? cho bọn chị biết là ai, chị vác bom đến nổ tung nhà

      Bảo Khánh thấy hai người vào, thả thìa cháo vào bát, để đầu giường rồi ra ghế sopha lấy laptop ra xử lý công việc. Nhưng mấy kia chuyện vẫn ầm thầm theo dõi. Trâm nhìn cái người rất kích động cầm tay , thở dài “Dung, nếu em biết tên khốn đó là ai, chị nghĩ em ở yên đây sao?”

      “Nghĩa là em biết là ai?” Ngọc Diệp đứng bên nhíu mày hỏi.

      “Hỏi thừa” Trâm hừ cái. Như nhớ ra cái gì, với tay đến ngăn kéo tủ ở đầu giường, mở ra lấy hai khẩu súng mini giơ ra trước mặt Nghi Dung và Ngọc Diệp.

      “Ý gì đây?” Nghi Dung nhíu mày hỏi. yên lành, lôi súng ra đưa cho làm gì?

      “Hôm đó em dùng hai khẩu súng này bắn hỏng hai chiếc xe của kẻ truy sát em. Theo em quan sát, biển số xe ở đầu xe. Các chị tìm ra chủ nhân của mấy chiếc xe đó cho em” Trâm lạnh lùng . Động đến , có cửa đâu.

      Bảo Khánh nghe đến đây, loại kích động nên lời. Phải biết rằng truy tìm dấu vết của bọn ám sát Trâm và Quế Chi hơn tuần mà hề có kết quả gì. Hôm nay nghe vậy, cảm thấy hi vọng nhen nhói trong tâm trí . Phải biết, nếu lần này bọn chúng ám sát thành công, ắt hẳn bọn chúng chờ thời cơ khác. Tốt nhất là tìm được bọn chúng càng nhanh càng tốt. Như vậy hai người này mới an toàn được. Gập máy tính lại, “chuyện này giao cho

      ? Đừng đùa, đó là Hắc đạo đó, công tử Bạch đạo như làm được cái trò trống gì. Đừng có rước rắc rối về mình” Nghi Dung khinh thường .

      “Đúng đó, người trong Bạch đạo các thể nào hiểu được Hắc đạo hiểm ác như thế nào đâu. Vì vậy ngồi im cho chúng tôi, đừng có làm vướng tay vướng chân chúng tôi” Ngọc Diệp khoanh tay nhìn Bảo Khánh lượt từ xuống dưới, khinh bỉ . Đúng là bọn người Bạch đạo mà, ai cũng đều kiêu ngạo như vậy. biết thế giới hiểm ác như thế nào.

      “Khánh, chuyện này nguy hiểm, đừng nên nhúng chân vào. còn gia đình nữa. Tôi tự lo được cho mình, yên tâm ” Trâm nhàng . Tấm lòng của Bảo Khánh, nhận. Nhưng thể nhìn cùng gia đình của mà bị nguy hiểm đến tính mạng như vậy.

      “Trâm , em từng điều tra sơ yếu lý lịch của đúng ?” Bảo khánh sang chuyện khác.

      “Đúng, làm sao?” Trâm nghi ngờ nhìn Bảo Khánh hỏi. chuyện kia tự nhiên sao lại sang chuyện này?

      “Phi Ưng điều tra lý lịch của ai đó rất là chi tiết và đầy đủ, thiếu gì đúng ?” Bảo Khánh tiếp tục hỏi.

      “Nè, nghi ngờ khả năng làm việc của chúng tôi đúng ?” Nghi Dung nổi nóng nhưng nhanh chóng được Ngọc Diệp hạ hoả “Dung, Trần tổng như vậy chắc chắn có vấn đề, để ta , đừng nóng như vậy”

      “Hừ” Nghi Dung hừ lạnh quay mặt sang bên kia.

      “Nếu Phi Ưng điều tra đầy đủ, tại sao điều tra ra, chính là thủ lĩnh K.A?” Bảo Khánh ung dung .

      “Cái gì, chính là thủ lĩnh của K.A?” Nghi Dung ngạc nhiên to. Đùa gì vậy, bọn họ điều tra tên này chỉ là có quan hệ với tổ chức sát thủ đó thôi mà.

      Ngọc Diệp đứng bên cạnh ngạc nhiên, quên cả duy trì hình dạng thục nữ, há hốc mồm ra nhìn Bảo Khánh. …chắc chắn mơ rồi, chắc là vậy rồi…Kẻ bị và Nghi Dung khinh thường lại chính là thủ lĩnh bí của K.A. đời này là quá kì diệu rồi. Nhưng nhớ ra cái gì đó, Nghi Dung và Ngọc Diệp đều hướng ánh mắt lo lắng về phía Trâm . Vì nghĩ mấy người này là ở Bạch đạo, Trâm tự làm tổn thương chính bản thân mình. là tội nghiệp cho con bé mà.

      Còn Trâm , trực tiếp đơ người ra. Bảo Khánh là người Hắc đạo. Vậy bao lâu nay che giấu tình cảm của mình làm gì? đau khổ dằn vặt làm gì? Còn nữa, nếu Bảo Khánh là người của Hắc đạo, vậy Bảo Kiệt cũng là người của Hắc đạo, Quế Chi của cũng…Bây giờ hiểu câu của bà Trần vào tối hôm tỉnh rồi. hiểu hết rồi. Nghĩ đến đây, Trâm cảm thấy mình như đứa ngốc. Chỉ vì lo lắng cho mấy cái người này mà tự làm tổn thương chính mình. là ngu ngốc mà.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Lại trốn.

      beta: Tinh Tinh

      Đó là những suy nghĩ của Trâm lúc này. chỉ cảm thấy mình ngu ngốc chứ có cảm xúc gì khác. Tại sao để ý đến những điểm khả nghi của Quế Chi, của Bảo Khánh. Biết là Phi Ưng – sát thủ máu lạnh trong hắc đạo. Tại sao Tổng giám đốc bình thường lại muốn người cả người nồng nặc mùi máu này làm việc cho . Hoặc giả dụ có quan hệ tầm thường với tổ chức K.A. Tổ chức đó cũng thiếu nhân tài cho trọng dụng. Tại sao nhất định là Phi Ưng. Đáng lẽ phải chú ý đến điều này chứ. Với lại, Quế Chi nữa. Thân là vợ của Bảo Kiệt, chắc chắn cũng biết là người trong Hắc đạo. Tại sao ấy trực tiếp chán ghét trong khi rất ghét mùi máu tươi. Lúc thấy Quế Chi đua xe, sao chú ý đến. Đáng chết, có mặt mũi nào mà tung hoành trong Hắc đạo nữa rồi. là mất mặt mà…

      Nghĩ đến đây, Trâm liền giấu cả người vào trong chăn. Oaaaaaa… muốn hở cái mặt này ra nữa aaaaaa….

      Nhìn thấy hành động đó của Trâm , Nghi Dung, Ngọc Diệp và cả Bảo Khánh đều ngạc nhiên. này/ Trâm sao vậy? Đó là suy nghĩ của ba người khi nhìn thấy hành động rất đỗi là ngây thơ của Trâm . Cuối cùng, Nghi Dung vẫn là người lên tiếng trước. “Trâm , em sao vậy?”

      “Dung, chị thông báo, Phi Ưng bị ám sát, chết mất xác cho em” Tiếng của Trâm từ trong chăn vọng ra. Lời của làm cho ba người trong phòng từ ngạc nhiên sang kinh sợ.

      “Tại sao?” Nghi Dung nghi ngờ hỏi. yên lành, sao lại…

      “Đừng hỏi nhiều, làm theo lời em ” giọng của Trâm mang theo nét khó chịu.

      “Hả, em rủa bốn người chúng ta đó hả?” Ngọc Diệp nhíu mày .

      “Em là đừng nhiều mà” Trâm chui đầu ra khỏi chăn, cáu gắt .

      “Em phải cho bọn chị biết lý do chứ. Tự nhiên, yên lành lại thông báo cái tin xui xẻo đó. Em cho bọn chị lý do để bọn chị phục” Ngọc Diệp nghiêm khắc .

      “Aizzzz…sau cái vụ việc này, em còn mặt mũi tung hoành trong Hắc đạo nữa a” Trâm ảo não chui ra khỏi chăn . muốn trốn. Nhưng trong chăn hình như phải là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì...ngạt chết rồi...

      Nghe thấy câu cùng với bộ mặt ảo não của Trâm , ba người đơ toàn tập nhìn Trâm . ra, ra là… . biết hết bao lâu, cuối cùng, tiếng cười khẽ thu hút ba trong phòng. Bảo Khánh che miệng phì cười. Trâm đáng mà. chết cái vẻ đáng này của rồi. Ha ha ha…

      được cười” Trâm đỏ bừng cả khuôn mặt, ngay cả cái cổ thon gọn cũng ửng đỏ theo. biết giận hay thẹn nữa.

      “Khụ… cười nữa” Bảo Khánh nắm bàn tay cho lên trước miệng để ngăn tiếng cười của mình. lúc sau, “có đồng ý với đề nghị của ?”

      “Dù có là thủ lĩnh K.A có nghĩa chúng tôi đồng ý hợp tác với ” Nghi Dung khoanh tay trước ngực .

      “Khánh, mua cho tôi chút nước” Trâm đưa ra đề nghị. Bây giờ phải đưa cái tên này ra khỏi đây mới có thể thực kế hoạch.

      “Được, em chờ xong, Bảo Khánh ra khỏi phòng bệnh, mua nước. hiểu đây là Trâm muốn tránh mặt chút. ( hiểu sai rồi -.-)

      Mắt thấy Bảo Khánh được lúc, Trâm ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn Nghi Dung và Ngọc Diệp “Dung, Diệp, hai chị chuẩn bị những đồ cần thiết, chúng ta làm nhiệm vụ luôn”

      “Cái gì? Em đùa bọn chị à?” Nghi Dung sau khi nghe xong, ngạc nhiên nhìn Trâm . Trâm của phải con người của công việc. Có khi có người còn bị con bé từ chối thẳng thừng chỉ vì lý do rất đâu vào đâu. có hứng. Đợt này, con bé này bị cái gì tác động vậy?

      “Trâm , em chưa khoẻ hẳn, em nên nghỉ ngơi. Công việc để sau khi em khoẻ rồi hãy làm. Nếu em từ chối người ta ” Ngọc Diệp khuyên nhủ.

      “Dung, Diệp, công việc này rất là cấp bách. Nếu chúng ta đến muộn, chắc chắn chúng ta phải hối hận” Trâm nghiêm túc . Hơn tuần, hôn mê hơn tuần rồi. Chẳng biết sơ cùng bọn trẻ có sao ? rất lo lắng.

      “Nhưng công việc quan trọng bằng sức khoẻ, em mau ngoan ngoãn nằm yên cho chị” Nghi Dung nghiêm mặt .

      “Nhưng nếu liên quan đến tính mạng của sơ cùng bọn trẻ ở nhi viện sao?” Trâm nhìn thẳng vào Nghi Dung hỏi.

      “Cái gì mà nguy hiểm? Chẳng lẽ cái người thuê chúng ta điều tra ra chúng ta rồi sao?” Nghi Dung kinh sợ .

      “Em bị ám sát sau khi em thăm sơ về. Chị xem, sơ cùng bọn trẻ có nguy hiểm ?” Trâm .

      Câu hỏi của Trâm ai trả lời. lúc lâu sau, Ngọc Diệp lên tiếng “em ở đây, bọn chị chuẩn bị rồi chúng ta hành động”

      “Chị định làm gì?” Trâm nghi ngờ hỏi.

      “Nếu em muốn ra khỏi đây phải cải trang chứ” Ngọc Diệp lạnh nhạt .

      “Cần gì phải chuẩn bị, chỉ cần các chị cùng em thay đổi khuôn mặt, em vẫn là bệnh nhân nhưng được các chị đưa dạo. Khi ra ngoài, chúng ta trốn ” Trâm khoanh tay trước ngực . biết hai người này khôn lỏi để dùng cho việc gì nữa? Như nhớ ra gì, Trâm “Dung, cho em mượn điện thoại”

      …………………………………

      “Cạch” tiếng cửa vang lên trong phòng bệnh VIP 202. Bảo Khánh xách túi đồ bước vào. Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, túi nước tay rơi bịch xuống sàn nhà lạnh băng. Trong phòng lúc này, có lấy bóng người. Chăn được xếp rất gọn gàng. Chỉ nhìn qua cảnh này, chắc hẳn người ta nghĩ đến người bệnh ở phòng này chắc hẳn dạo đâu đó. Nhưng khi có tờ giấy khổ A4 được dán ở cuối giường, chỗ treo bệnh án khuôn mặt của Bảo Khánh lạnh xuống. Mảnh giấy ghi “có việc, gặp lại”

      ở lại trong phòng lâu, Bảo Khánh xoay người . Trâm , tốt nhất là em trốn kĩ vào, đừng để tôi tìm được. (vài giây mặc niệm cho chị Trâm, mong chị được còn xương với da để lết tiếp)

      Biệt thự Phan gia – Tầng hầm…

      Biệt thự Phan gia nằm ở phía đông Vinhomes Mĩ Đình. Nhìn như là căn biệt thự bình thường. Nhưng thực chất, nó chỉ là cái vỏ bọc. Dưới căn nhà này là tầng hầm rất là bí mật. Căn hầm này chiều dài và rộng ngang bằng với cả khu biệt thự. Dưới đây chia ra thành hai phòng riêng biệt: phòng luyện tập và phòng dụng cụ. Phòng luyện tập lại chia thành hai gian, giữa hai gian có bức tường cách rất là tốt. gian là gian luyện súng, gian là gian luyện võ. Còn phòng dụng cụ là những bộ máy, vũ khí được nghiên cứu và chế tạo cẩn thận, tối ưu nhất.

      “Át…xì…”

      Trong căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng lạch cạch của những vật dụng chạm vào nhau và tiếng chuyển đồ của ba . Đột nhiên tiếng hắt xì thu hút chú ý của hai còn lại.

      “Trâm , hay là em ngồi ở đây chờ tin của bọn chị. Sức khoẻ em có vẻ chưa được phục hồi” Nghi Dung tậm tình khuyên.

      “Đúng đó” Ngọc Diệp hưởng ứng cùng.

      “Em sao đâu, em khoẻ mà” Trâm xoa xoa mũi. Chẳng biết ai mắng nữa.

      “Nhưng…chúng ta đợi Eric sao?” Ngọc Diệp hỏi.

      , em muốn luôn. Em rất lo cho sơ cùng cách đứa trẻ…” Trâm nắm chặt khẩu súng trong tay . “Diệp, chị chuẩn bị xe chưa?”

      “Rồi, xe tải, hai lớp ngoài toàn là thùng hàng còn bên trong đó là gian, đủ để chứa em cùng Dung và chỗ vũ khí này” Ngọc Diệp nừa vừa chỉ vào ba chiếc túi du lịch to ự ở bàn.

      “Ùm, tốt, chúng ta thôi” Trâm hài lòng gật đầu. Nếu muốn đến nơi đó, các phải là cẩn thận. Nhưng chưa kịp bị bàn tay kéo lại. Nhìn chủ nhân của đôi tay đó, Trâm nhíu mày lạnh lùng “Dung, nếu muốn khuyên em thêm lần nữa, em nghĩ chị nên bỏ ý định đó . Nếu chúng ta còn nhanh lên, sơ cùng những đứa trẻ càng nguy hiểm hơn. Chẳng lẽ chị lo lắng sao?”

      “Chị rất lo lắng, sơ là người cưu mang chị cùng Diệp, cho chị và Diệp gia đình. Chị rất quý sơ và cũng rất lo lắng cho sơ. Nhưng người chị lo lắng nhất là em. Em vừa mới bị thương, vết thương còn chưa lành hẳn em hành động. Chị lo em chịu nổi” Nghi Dung lo lắng .

      “Em quan tâm” giọng Trâm có phần dịu nhưng vẫn kiên quyết .

      “Dung, chúng ta khuyên được em ấy đâu” Ngọc Diệp lắc đầu vỗ vỗ vai Nghi Dung .

      “Mình biết. Trâm , em có thể . Nhưng em có thể mặc bộ quần áo đó được ?” Nghi Dung chỉ vào bộ quần áo màu đen bó sát treo trong góc phòng.

      “Dung, mấy bộ đó là để hoàn thành nhiệm vụ khi chúng ta trong thân phận Phi Ưng” Trâm lên tiếng phản kháng. Mấy bộ đó mặc khó chịu chết.

      “Em phải mặc” Nghi Dung kiên quyết .

      “Aizzzz…được rồi, em mặc” nhìn thấy kiên quyết trong mắt của Nghi Dung, Trâm đành thở dài chấp nhận.

      Thay bộ quần áo, mặc thêm bộ quần áo nhân viên chở hàng rộng thùng thình che . Nhìn ba người khác gì người bình thường. Lại thêm khả năng dịch dung siêu vô địch của Ngọc Diệp bọn họ càng dễ dàng hành động hơn. Đấy chính là lý do mà Phi Ưng lăn lộn trong Hắc đạo nhiều năm như vậy mà chưa có bất cứ ai nắm được đuôi của bọn họ. Chuẩn bị tất cả xong xuôi, ba người theo lối khác của tầng hầm.

      Khu tầng hầm này vì là rất bí mật nên nó có năm lối thoát. Bốn lối được chia theo các hướng Đông – Tây – Nam – Bắc và lối lên biệt thự. Lối mà nhóm Trâm là hướng Đông. Lối này dẫn đến ngõ vắng vẻ, ít người chú ý đến.

      Mỗi người đeo chiếc ba lô, chiếc mũ lưỡi chai giấu mái tóc dài của Ngọc Diệp và Trâm . Riêng Nghi Dung đội mũ mà đội tóc giả. Nhin bọn họ như những người khác vậy.

      Chui ra từ lỗ cống, ba người lưu loát nhảy ra. Khi ra hết, ba người đồng loạt đến nơi đậu xe tải của mình.

      (seal: chui từ cống, có mất hình tượng ta)

      Trần gia…

      “Cái gì, nhị thiếu phu nhân thấy? Các ngươi làm gì mà ngay cả bà bầu cũng trông được. Tôi nuôi các người chỉ tổ phí cơm” Bảo Kiệt tức giận mắng. là hết nổi. Từ khi Quế Chi bị động thai, cậu theo bước rời. Nhưng hôm nay trong công ty có cuộc họp gấp. Đáng lẽ là cậu cần phải , nhưng cái ông đáng ghét kia tự dưng đổi tính, từ cái tên cuồng công việc bây giờ lại trở thành bảo mẫu. Vì vậy, cậu thể đến công ty. Trước lúc , cậu lệnh cho quản gia gọi mấy tên vệ sĩ cùng nữ hầu theo trông chừng. ngờ, buổi họp diễn ra tốt đẹp hai của cậu đến. Đến cắt ngang chớ, vậy còn trưng ra cái bộ mặt lạnh hơn tiền làm cho đám trưởng phòng kia sợ đến mức cụp đuôi lại. Ai cũng muốn nhanh chóng kết thúc buổi họp này. Buổi họp này kết thúc là lúc giờ chiều rồi. Cậu chẳng thèm để ý đến ông tảng băng kia, cậu bây giờ chỉ muốn về ôm vợ của mình thôi. Nhưng có ai cho cậu biết, cậu nên làm sao đây. Vừa về đến nhà, cả cái biệt thự loạn thành đoàn rồi. Người hầu cùng vệ sĩ đều chia nhau tìm vợ của cậu. muốn đánh cho vợ của cậu trận để ngoan ngoãn chút ngồi ở nhà dưỡng thai quá.

      “Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân… ấy rất là thông minh. Chúng tôi chỉ có rời mắt chưa đầy phút, ấy mất tích rồi” người vệ sĩ e dè . Đừng nhìn nhị thiếu gia bình thường cười cười nghĩ cậu ta hiền. Thực chất, cậu ta rất nham hiểm. biết bao nhiêu người bị lừa bởi cái mặt hoà nhã đó rồi…

      “Các người là những người ưu tú nhất trong K.A, phụ nữ mang bầu bốn tháng cũng trông được. Tôi thất vọng về mấy người” Bảo Kiệt nhìn mấy tên vệ sĩ tức giận .

      “Nhị thiếu gia, người cũng biết nhị thiếu phu nhân thân thủ như thế nào mà. Nếu ấy muốn trốn, chưa chắc chúng tôi có thể ngăn cản” mấy tên vệ sĩ khóc trong lòng, tên cố lấy hết cam đảm . Nhị thiếu phu nhân này, cái gì cũng giỏi. Nhưng, ta giỏi đúng thứ duy nhất…lẩn trốn. kì lạ mà. Nhưng này lại ném cho bọn họ cục than cháy. bọn họ chưa muốn chết mà (T^T)

      (seal: *vỗ vai mấy vệ sĩ* em thông cảm cho mấy / mấy tên vệ sĩ *cảm động đến nước mắt lưng tròng*)

      “Ách…còn đứng đó làm gì, mau định vị xem nhị thiếu phu nhân ở đâu” Bảo Kiệt quát lên che lúng túng của mình. Cậu biết, mấy người này hề có lỗi. Nhưng thực , khi biết Quế Chi mất tích, cậu lại thể kiềm chế mà mắng mấy người này.

      Mấy tên vệ sĩ nghe xong, vội vàng lấy máy tính, định vị xem vị tổ tông kia ở nơi nào. Nếu vị tổ tông đó về, biết bọn họ có bị biến thành than nữa.

      Bảo Kiệt ngồi xụp xuống ghế salong, hai cánh tay mệt mỏi chống đầu. cậu biết nên làm gì với vợ của mình nữa. Lúc này, tách trà được đưa đến trước mặt cậu. Ngẩng đầu nhìn lên vị quản gia già, cậu nở nụ cười gượng gạo “Dì Lưu, con biết nên làm sao với ấy nữa”. Dì Lưu là quản gia phục vụ cho Trần gia hai đời, là người chứng kiến em Trần gia cùng hòn ngọc quý của Đặng gia lớn lên. Bà là người phụ nữ nghiêm túc nhưng cũng rất tinh tế. Vì vậy, bà rất được lòng các vị chủ nhân ở nơi này.

      “Nhị thiếu gia, cậu cũng biết nhị thiếu phu nhân là năng động, phải là chú chim vàng trong chiếc lồng vàng hoa lệ. Nếu cậu hạn chế tự do của ấy, biết ấy làm những cách gì để có thể được ra ngoài nữa. Dì Lưu biết cậu lo cho ấy. Nhưng cũng nên bảo vệ chặt chẽ như vậy” Dì Lưu dịu dàng . Giọng của dì Lưu rất ấm, rất hay làm cho bao nhiêu người tự giác muốn thân cận với dì.

      “Nhưng ấy vừa mới bị động thai, con thể lo cho ấy” Bảo Kiệt chán nản .

      “Vậy tại sao tìm cách nào đó vừa làm cho cậu phải lo lắng, lại vừa làm cho nhị thiếu phu nhân cảm thấy được tự do, cách vẹn cả đôi đường” Dì Lưu cong đôi mắt cươi.

      cách vẹn cả đôi đường” Bảo Kiệt lẩm bẩm . Rồi rơi vào trầm ngâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :