1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối sát thủ của tổng giám đốc bá đạo - Seal Heart (25)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      *Chương 8: Đừng bỏ Nhi – Nhi, là cậu sao?

      beta: Tinh Tinh

      Bệnh viện Minh Quân là bệnh viện nổi tiếng nhất nhì trong nước với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp và nhiệt tình, máy móc tiên tiến và gian thoải mái làm người bệnh ở đây cảm giác như ở nhà. Bệnh viện mới được thành lập năm năm có thể đứng nhất nhì trong nước như vậy, có thể viện trưởng ở đây tài năng như thế nào.

      Trong phòng bệnh 208 – phòng VIP

      Vì phòng VIP nên căn phòng này được bày biện như gian nhà trọ, có tivi, có tủ lạnh, có tủ quần áo, có nhà vệ sinh, có ghế, sopha,… . chiếc giường đơn, đó có nằm ngủ. người mặc bộ quần áo bệnh nhân cộc tay, chiếc chăn mỏng đắp ngang bụng. người băng bó chằng chịt, đầu của cũng ngoại lệ, cũng có dải băng y tế quấn ngang đầu. ngủ nhưng đôi mày của hề thả lỏng chút nào, chứng tỏ cơn ác mộng rất đáng sợ.

      chiếc ghế sopha có người chăm chú vào máy laptop làm việc nhưng thỉnh thoảng người đó cũng ngước lên nhìn người giường như thế nào. Bỗng cánh cửa phòng bệnh mở ra, người khác tiến vào. Cậu cung kính đến trước mặt người ở ghế sopha cung kính “tổng giám đốc, phó tổng gọi tới hỏi khi nào ngài về nhà?”

      “Bảo nó ăn cơm trước ” vâng, người đó chính là Bảo Khánh.

      “Phó tổng phu nhân làm ầm lên vì ngài về ăn cơm” Thiện Tâm

      “Kệ ấy ” Bảo Khánh để ý

      “Vậy…” Thiện Tâm định gì đó bị tiếng thào của người giường cắt ngang. “ Nhi… Nhi là ai…là ai…?”

      Bảo Khánh đặt laptop sang bên, đứng lên bước đến giường bệnh của nhìn . Thấy lúc ngủ cũng được yên, cứ luôn miệng mớ. Sở dĩ Bảo Khánh đưa này vào bệnh viện là vì có khuôn mặt giống Diệu đến chín phần. Nhưng hiểu, Nhi phải là tên gọi thân mật mà Chi gọi Diệu sao? Tại sao này lại nhắc đến cái tên đó? Chẳng nhẽ này là Diệu ? Nhưng tại sao, mười hai năm trước tra ra tung tích của ? là lạ mà.

      Thiện Tâm thấy còn việc của mình yên lặng ra khỏi phòng. Khi Bảo Khánh chìm trong suy nghĩ của mình tiếng hét kéo ra khỏi suy nghĩ. Người con giường, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, tay nắm chặt lấy chiếc chăn mỏng người. Bảo Khánh thấy tỉnh dậy bấm cái nút đầu giường bệnh rồi nhìn , giọng điệu mềm mỏng mà chính cũng phát ra “ tỉnh rồi, cảm thấy sao?”

      khi vừa tỉnh, chìm trong ác mộng kinh hoàng nghe thấy có giọng truyền đến, giọng này lại tạo cho cảm giác muốn ỷ lại chủ nhân của nó. nhìn lên, đôi mắt như đứa trẻ trong sáng, nghi hoặc là ai?”

      “Tôi là Khánh, là ai, tại sao người lại đầy vết thương như vậy?” Bảo Khánh ân cần hỏi

      “Tôi là…tôi là ai…tôi là ai…tại sao tôi nhớ…tôi là ai…” đột nhiên mất bình tĩnh, ôm đầu kêu.

      Bảo Khánh thấy vậy, giữ hai tay lại, bình tĩnh lại

      “Tôi là ai…tôi là ai…” như nghe thấy Bảo Khánh , vẫn trong trạng thái hoảng hốt như cũ. Đúng lúc này có hai người bác sĩ y tá đẩy cửa bước vào. Thấy giường mất bình tĩnh, hai người vội vàng bước đến người giữ còn người mời Bảo Khánh ra ngoài.

      Đến khi phòng bệnh chỉ còn ba người, vốn dĩ trong trạng thái kinh hoảng giường bây giờ ngồi dựa người vào giường, hai tay ôm trước ngực, khuôn mặt trầm xuống và có dấu hiệu sắp nổi bão. “Nghi Dung, Ngọc Diệp, hai chị càng ngày càng to gan đó, dám đánh ngất cả em. Các chị ngại da mình dày à, vậy để em lột bớt cho hai người thoải mái chút nha”

      Nghi Dung và Ngọc Diệp nghe vậy, sau gáy lông tơ dựng đứng cả lên. Ngọc Diệp bỏ khẩu trang y tế ra, nở nụ cười lấy lòng “ phải em vụ này cần bọn chị cung cấp thuốc mê, xong là tạo những vết thương cho em sao. Bọn chị đây là bất đắc dĩ”

      “Bất đắc dĩ, thế có cần lúc sáng sớm, em từ nhà vệ sinh ra chưa kịp làm gì hai người xông ra, người giữ em còn người cầm gậy đánh em. Hai người to gan ” Trâm lớn tiếng .

      “Trâm , chị có câu muốn với em, đây, có cách , nếu em muốn chưa hành động bị tóm em cứ lớn tiếng tiếp” Nghi Dung bình thản . Phòng này có cách nhưng hai người bọn muốn sang phía tai mũi họng nên chỉ có thể dối con bé như vậy. Thoát thân là chính.

      “Thôi về vấn đề này, trong thời gian ngắn chúng ta thể gặp nhau, chị trúng tuyển làm thư kí của trợ lý tổng giám đốc rồi. Em vào nhà tên đó phải cẩn thận đó” Ngọc Diệp .

      “Được rồi, hai người ra ” Trâm phất phất tay .

      “Ùm bọn chị đây” Nghi Dung xong, cùng Ngọc Diệp đeo khẩu trang ra khỏi phòng bệnh. Khi vừa ra ngoài, hai người bị hấp dẫn bởi người đàn ông đứng bên cửa sổ trầm ngâm. Hai người vỗn dĩ có trâm ngôn ‘cái đẹp luôn luôn để ngắm’. Vì vậy cứ thấy cái đẹp hai người ngắm luôn.

      Bảo Khánh nhìn bầu trời đêm suy tư, cảm giác có hai ánh mắt nhìn , phải si mê mà là thưởng thức đồ vật vậy. Điều này làm thích chút nào. Lạnh lùng xoay người lại nhìn hai người kia,

      đó sao rồi?”

      “A, Trần tổng, đó là gì của ngài vậy” Ngọc Diệp thể mình là bác sĩ chuyên nghiệp, nghiêm túc hỏi.

      “Tôi tình…là hôn phu của ấy” Bảo Khánh giật mình vì câu của mình. biết vì sao mình lại như vậy.

      “À, ra là vậy. Vậy ngài nên chuẩn bị tâm lý, hôn thê của ngài bị chứng mất trí nhớ tạm thời do vết thương đầu. Có thể hôm sau ấy nhớ nhưng có thể cả đời ấy cũng nhớ ra được. Vì vậy, nếu ngài muốn ấy nhớ lại hay đưa ấy đến những nơi có kỉ niệm của hai người hoặc những nơi quen thuộc với ấy. Như vậy ấy nhanh nhớ lại hơn. Và thêm nữa, đó hôm nay có thể xuất viện rồi” Ngọc Diệp dối chút đỏ mặt. Nghi Dung phải thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng . Còn Trâm trực tiếp hoá đá tại giường. vị hôn phu từ khi nào vậy? Trần tổng bị bệnh hay sao vậy, đột nhiên nhận người vừa mới quen biết là hôn thê? Hay đây là cách cứu người?

      “Được rồi, tôi biết rồi” Bảo Khánh rồi vào trong phòng. Nghi Dung và Ngọc Diệp chút chần chờ, về phía thang máy. Bọn họ hết đất diễn rồi, bây giờ kế hoạch có thành công hay phải dựa vào Trâm của bọn họ rồi.

      Bảo Khánh vào phòng, thấy Trâm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn , biết lời của mình bị này nghe hết rồi nên giả bộ ho khụ để che cảm giác bối rối của mình. Bước đến bên giường bệnh, ngồi lên chiếc ghế gần đó, bị mất trí nhớ, tôi thuê cho căn nhà, ở đó đến khi trí nhớ hồi phục”

      “Khánh, phải em là vị hôn thê của , tại sao lại bỏ em?” Trâm hướng đôi mắt đáng thương nhìn Bảo Khánh.

      phải vị hôn thê của tôi” Bảo Khánh .

      “Khánh, có phải em làm gì sai ? Nên cần em nữa” Trâm hai tay nắm chặt lấy nhau, cúi đầu xuống buồn tủi .

      “Tôi phải là hôn thê của tôi” Bảo Khánh lạnh lùng đứng lên bước . Nhưng chưa kịp , áo của bị cánh tay mảnh khảnh, quấn đầy băng giữ lấy. Trâm thấy người này lạnh lùng như vậy, đành giở chiêu cuối cùng. Nếu chiêu này được, chỉ có rút khỏi Hắc Bang mà về nhà trông ruộng thôi.

      “Đừng , đừng bỏ Nhi mà”

      Câu của làm cho Bảo Khánh khựng lại. đó gì? Nhi? Diệu ? thể nào, Diệu chết rồi.

      --- --- ----Khu biệt thự Vinhomes Mĩ Đình---- ------ --- ---

      Chiếc xe RMH (Renault Megane Hatchback) chậm rãi đỗ xe vào căn biệt thự sang trọng. Thiện Tâm bước xuống xe, ra cửa sau mở cửa. Bảo Khánh bước ra, rồi cúi nửa người vào trong xe. Khi ra ngoài, tay yên giấc. Bảo Khánh để ý đến Thiện Tâm, vào nhà. Thiện Tâm thấy công việc hôm nay của mình xong lái xe đến căn biệt thự kế bên. tuần rồi, toàn tăng ca, cậu rất nhớ chiếc giường thân a.

      Bảo Khánh bế Trâm vào nhà. Lúc này, cũng mười giờ rưỡi rồi, nhưng căn nhà vẫn sáng đèn. Quản gia và người hầu, kẻ bưng nước, người cầm quạt nhằm hạ hoả cho người ngồi ở chiếc ghế salong. Bảo Khánh làm những động tác rất mất hình tượng để làm vui lòng người vợ của mình. Quế Chi bây giờ rất tức giận, chồng của cho leo câu mất hai tiếng đồng hồ, bụng đói meo ra nhưng vẫn gắng đợi Bảo Khánh về để ăn bữa cơm gia đình. Ba người cũng lâu rồi chưa ăn cơm cùng nhau. Thư kí của chồng là ảnh về ăn cơm. Nhưng kết quả ra sao? Đợi mãi thấy, bảo A Kiệt gọi cho Bảo Khánh và nhận được câu làm sôi cả máu và muốn giết người của Thiện Tâm “Tổng giám đốc ăn cơm với khách hàng”. Trần thị nhân viên chết hết hay sao mà phải cần đích thân Boss ra mặt. là, nếu phải Bảo Khánh là chồng của cũng là người lớn lên cùng còn lâu mới quan tâm. Hừ.

      Quản gia và người hầu thấy Bảo Khánh vào, tất cả mọi người mắt sáng lên như nhìn thấy vàng. Cứu tinh của bọn họ đến rồi. Bọn họ bị hành mất ba tiếng, sắp chịu nổi rồi. Nhị thiếu phu nhân của bọn họ lúc bình thường rất là tốt, luôn chọc làm người ta mến. Nhưng lúc tức lên, nhị thiếu phu nhân như con cọp mẹ vậy, làm bọn họ sợ. Ngay cả Nhị thiếu gia cũng sợ huống chi là bọn họ.

      “Mừng đại thiếu gia trở lại” tất cả mọi người đồng thanh . thanh cũng phải nên làm cho Trâm tỉnh giấc. là, chắc biết Diệp làm gì mà hôm nay ngồi trong xe ngủ rồi. Bình thường hề như vậy.

      Bảo Khánh thấy trong lòng vì tiếng ồn mà thức giấc, đôi mắt lạnh lùng nhìn đám quản gia và người hầu. Mấy người đó biết mình chọc thiếu gia giận, tự giác ngậm miệng lại, cố gắng làm cho mình là mờ nhạt, tốt nhất là tồn tại luôn.

      Bảo Kiệt khi biết trai mình về, giật mình đứng thẳng người, ho khụ khụ che cái mất tự nhiên của mình. Còn Quế Chi, trèo qua ghế salong, chạy đến trước mặt Bảo Khánh, khuôn mặt đáng lên vẻ tức giận, hai tay chống hông lên tiếng chỉ trích “ Khánh, nếu muốn về ăn cơm cùng em với A Kiệt cũng phải báo trước chứ. có biết em và A Kiệt chờ bao lâu ? chọc em tức chết mà”

      Trâm vẫn còn buồn ngủ, úp mặt dụi dụi vào ngực Bảo Khánh như con mèo con, chọc cho đáy lòng Bảo Khánh mềm mại ra. Bảo Khánh kiên nhẫn nhìn Quế Chi “Phiền”

      “Cái gì, em phiền. A Kiệt ơi, trai mắng em phiền, trai đạo lý” Quế Chi thấy Bảo Kiệt đến gần chui vào lòng cậu lên án. Hừ, từ ‘phiền’ chỉ riêng mình Nhi mới được với . Ai , cho người đó đẹp mặt.

      “Im” Bảo Khánh kiên nhẫn . cảm giác trong ngực rất thoải mái với tiếng ồn.

      hai, trong ngực là ai vậy?” Bảo Kiệt phát ra người khác trong ngực Bảo Khánh nên lên tiếng hỏi. Ai chả biết, trai cậu gần nữ sắc. Nay lại có trong ngực ảnh, cậu vừa thấy lạ lại vừa mừng. Nhưng người đó mặc đồng phục bệnh nhân. Chẳng nhẽ Bảo Khánh vừa từ bệnh viện trở về? Rốt cuộc xảy ra việc gì?

      Quế Chi lúc này mới phát người khác ở đây, ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng vì Trâm úp mặt vào ngực Bảo Khánh nên thấy mặt . Thấy Bảo Khánh che chở cho , khuôn mặt của lên vẻ gian mãnh “Á à… ra là có người đẹp ngủ. Trần tổng so đo với em vì em làm ồn chứ. Ế, tại sao cánh tay của này cuốn đầy băng thế này, với cả bộ đồng phục bệnh nhân này là sao? Khánh, vừa cướp bệnh nhân à?”

      “Phiền” Bảo Khánh lạnh lùng .

      “Ê, em lại với , người được quyền em ‘phiền’ chỉ có Nhi, được ” Quế Chi như con nhím xù gai lên để bảo vệ chủ quyền.

      Bảo Khánh thấy vậy, lạnh lùng phun ra hai chữa “lắm chuyện” rồi đến phía ghế salong, đặt Trâm ngồi xuống đó. biết tỉnh rồi. Lúc , quên dặn quản gia dọn căn phòng cạnh cho Trâm ở đó.
      Quế Chi thấy Bảo Khánh lạnh lùng như vậy tủi thân ôm lấy chồng của mình lên án “A Kiệt, Khánh sao thể đáng như , là đáng ghét mà. Giọng lạnh như là băng, làm cho em cóng hết rùi. Hồi trước ý có như vậy đâu?”

      “Được rồi, Chi, em thông cảm cho hai, ý phải gánh vác cả gia tài của papa nên tính cách ý mới như vậy” Bảo Kiệt vỗ vỗ lưng an ủi vợ.
      Quế Chi tủi thân chui trong lòng Bảo Kiệt bị giọng làm cho cả người cứng lại. Trâm khi ngồi xuống ghế, nhìn người đàn ông ngồi dựa lưng vào salong bên cạnh mình, lấy dáng vẻ ngây thơ như đứa trẻ, nhìn dáo dác xung quanh rồi hỏi Bảo Khánh “Khánh, đây là đâu?”. Giọng dù ngây thơ nhưng vẫn còn chứa chút lạnh lùng trong đó. Có thể là thói quen rồi nên thể nào bỏ được.

      “Đây là nhà tôi, em ở đây đến khi em nhớ ra mình là ai” Bảo Khánh nhắm mắt , trong lòng bổ sung thêm 'và để tôi tiện điều tra, em là ai?'

      Quế Chi khi nghe thấy giọng đó, sững người chút, rời khỏi ngực của Bảo Kiệt, khó nhọc bước từng bước hướng về chủ nhân giọng đó. Đến khi đứng trước mặt của Trâm hoàn toàn hoá đá. Đôi mắt ươn ướt, đôi môi nở nụ cười vui mừng. Đây, đây phải là Nhi của là ai. Cuối cùng Nhi của trở về rồi, trở về rồi.

      Trâm ngồi xem bố cục phòng khách bị bóng dáng chặn tầm mắt của mình. nghi hoặc nhìn lên. Khi nhìn lên, khuôn mặt vừa khóc vừa cười xuất ngay trước mặt , làm cho cảm thấy rất buồn cười. Nhưng loạt hình ảnh mơ hồ kéo đến cùng với cơn đau đầu làm cho cảm thấy rất khó chịu. Tại sao vậy? Tại sao mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của vợ của em trai Trần tổng là trong đầu lại xuất bao nhiêu hình ảnh mơ hồ, cùng với đó làm cơn đau đầu. Chẳng nhẽ…chẳng nhẽ trước mặt có quan hệ, đó là phần trong quá khứ sáu năm của . Hai người nhìn nhau, người vui mừng đến nỗi khóc, người bỏ qua cơn đau, nghi hoặc nhìn chằm chằm người kia.

      Bảo Kiệt nhìn thấy vợ mình về phía mặc bộ bệnh nhân, đứng trước mặt ấy còn vừa khóc vừa cười làm cho cậu rất nghi hoặc. Bảo Khánh bước đến, đứng cạnh Quế Chi nhìn Trâm . Khi nhìn thấy dung nhan của Trâm , cậu sững người lại. Đó, đó phải là Diệu sao? Chẳng nhẽ Diệu chưa chết?

      Bảo Khánh biết đưa Trâm về nhà là có chuyện. Nhưng hiểu sao, khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của , lại quyết định như vậy. Bảo Khánh gì, nhắm mắt dựa vào ghế như cũ.

      lúc sau, cuối cùng Quế Chi cũng phá vỡ trầm mặc này. Giọng run run Nhi, là cậu sao?”

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Xin chào, mình là Quế Chi…

      beta: Tinh Tinh

      Trâm nghe thấy Quế Chi , trong đầu càng đau kịch liệt hơn. Những hình ảnh đó, rồi những tiếng đó làm cho đau đầu thể chịu nổi. Nhưng là ai, là thủ lĩnh của Phi Ưng, dù có trúng đạn cũng có nhăn mày cái. Vì vậy, dù cơn đau đầu này có đau đến mấy, ngoài mặt của cũng bình thường như . Lạnh lùng nhìn Quế Chi, Trâm “Sao biết tôi là Nhi?”

      Nhi, cậu…cậu…cậu bị làm sao vậy, mình là Chi Nhi của cậu mà” Quế Chi hoảng hốt cầm lấy tay của Trâm , nước mắt càng rơi nhiều hơn, run rẩy .

      cái gì vậy? Bỏ tay tôi ra, tôi có quen ” Trâm lạnh lùng rút tay ra khỏi tay Quế Chi, bám vào cánh tay Bảo Khánh, đáng thương “Khánh, ta là ai? Tại sao cứ nhìn Nhi khóc rồi cầm tay Nhi nữa? Nhi có biết ta a”

      ấy là em dâu tôi, Quế Chi. ấy xúc động vì thấy em giống người bạn lâu năm gặp nên mới như vậy, em đừng để bụng” Bảo Khánh xoa đầu lạnh nhạt . Nhưng trong giọng của chứa mảng nhu tình mà có phát ra. Bảo Kiệt đứng bên nhíu mày nhìn hai của mình.
      Nhi giống đó vậy sao?” Trâm quay về phía Quế Chi, nghi hoặc hỏi.

      , mình nhận nhầm, cậu chính là Nhi của mình, mình chắc chắn mà.” Quế Chi chắc chắn .

      “Chi, sao em lại chắc chắn như vậy? đời này đầy người giống nhau dù họ có cùng huyết thống. Chắc chắn em nhận nhầm rồi” Bảo Kiệt ôm vai Quế Chi an ủi

      , em nhận nhầm, linh cảm của em đây là Nhi của em” Quế Chi thúc thít .

      “Linh cảm làm gì đáng tin, có chứng cứ mới tin” Trâm ngồi khoanh chân
      ghế, hai tay ôm ngực quay mặt qua chỗ khác . Người ta nhìn vào nghĩ rằng mất hứng vì bị nhận lầm. Nhưng phải, quay mặt để ai thấy đôi mày nhăn lại vì đau đớn khuôn mặt . Cơn đau này, kéo dài hơn các cơn khác. vậy, nó còn đau hơn nhiều lần.

      Quế nghe thấy lời Trâm , hề báo trước, vật Trâm nằm sấp ra. Trâm bị cơn đau đầu hành hạ, cộng thêm thuốc mê vẫn còn và phòng bị nên bị Quế Chi vậy nằm sấp xuống rất dễ dàng. Mà giả là vô hại bị mất trí nhớ nên thể nào dụng võ được. chỉ có thể giảy dụa đòi thoát ra. Đột nhiên, khí mát luồn vào áo, vơn vởn da thịt nhẵn nhụi nhưng cuốn đầy băng của Trâm làm cho khựng lại. Chuyện gì xảy ra vậy? kia… kia… bị chân yếu tay mềm kia vũ nhục… thể tha thứ được a.

      Trong lòng Trâm hét lên, rất muốn đánh cho Quế Chi trận. Nhưng hoàn cảnh cho phép, thể vừa mới bắt đầu hành động bị thất bại được. Nếu thất bại, còn dám tung hoàng trong Hắc Bang nữa, thà đào cái hố tự chôn mình còn hơn. Cuối cùng, Trâm chọn làm nhát gan, quơ tay loạn xạ, cả người dãy dụa để thoát. Miệng ngừng kêu “Khánh, cứu em, cứu em…”

      Lúc Quế Chi vât ngã Trâm ngồi chân của Trâm , tay đè cổ Trâm xuống để thể nào ngồi dạy được. Tay còn lại, vạch lưng áo bệnh nhân của Trâm lên. Từ bốn tuổi, luôn bên cạnh Nhi, tất nhiên, biết người Nhi có những gì. lưng của Nhi, ở chính giữa có cái bớt to bằng nắm đấm trẻ em. Nếu này có, vậy đây chính xác là Nhi của rồi. Dù là giống nhau, nhưng thể ngay cả cái bớt cũng giống được.

      Nhưng khi Quế Chi vạch áo của Trâm lên, ra mắt là khoảng lưng quấn đầy băng, vì động mạnh nên những vết thương đó nứt ra, máu thấm vào băng gạc màu trắng nhìn rất chói mắt. Ngoài ra, lưng của Trâm cũng hề có cái bớt nào hết. Quế Chi ngồi thất thần. tin vào mắt mình. Tại sao? Đáng nhẽ phải có vết bớt chứ. Chẳng nhẽ nhận nhầm ?

      Trong lúc thất thần, Quế Chi bị cánh tay đẩy ra khỏi người Trâm . May là có Bảo Kiệt đỡ, khuôn mặt của tiếp xúc thân mật với đất rồi. Nhìn Bảo Khánh đỡ Trâm ngồi dậy. khuôn mặt nhắn của , ướt đẫm nước mắt. uỷ khuất định chạy . Nhưng vì chân tay là vết thương , cộng thêm trong lúc hôn mê, Ngọc Diệp tiêm loại thuốc làm cho người ta vô lực vào người . Vì vậy khi ngồi chỗ sao, hễ đứng lên là cảm thấy cả người vô lực. Trâm mắt thấy mình sắp phải hôn đất mẹ nhưng đột nhiên, bên eo xuất cánh tay. lực kéo về đằng sau, và bây giờ, Trâm ngồi trọn trong lòng Bảo Khánh. Vì giả bộ nên giả bộ cho chót. vòng tay qua cổ Bảo Khánh, ôm chặt , vai run run như thể mình khóc.

      Bảo Khánh thấy vậy giơ tay lên, vỗ vỗ lưng Trâm an ủi. hiểu sao, thấy này khóc, trong lòng đau thắt lại. là lạ mà.

      Bỏ qua cảm xúc đó, Bảo Khánh lạnh lùng nhìn Quế Chi “lý do”. cần lý do vì sao Chi lại làm vậy. Chi mà biết chưa bao giờ hành động như vậy.

      “Tại sao có chứ? thể nào” Quế Chi vẫn còn chìm sâu vào cảm xúc của mình nên để ý câu hỏi của Bảo Khánh. Bảo Kiệt bên cạnh thấy vậy, cầm lấy tay Quế Chi, ân cần hỏi “Chi, tại sao em lại hành động như vậy, chẳng lẽ lưng kia có gì để chững minh ấy là Nhi của em”

      “A Kiệt, trê lưng ấy có cái bớt, tại sao ấy có cái bớt chứ. ràng, khuôn mặt của ấy giống Nhi chín phần mà, giọng của ấy nữa, giống hệt. Vậy mà tại sao lưng ấy có cái bớt đó?” Quế Chi chịu nổi này, kích động , hai mắt của đỏ lên, đôi mắt ứ nước. Lúc vừa nghe thấy giọng này, tin vào tai của mình. Khi nhìn thấy khuôn mặt của , niềm vui, kích động lên trong tâm trí của . góc nào đó với , Nhi của trở lại. Nhưng tại sao lưng đó lại có cái bớt đó chứ.

      Trâm nghe thấy Quế Chi nhắc đến cái bớt sau lưng người khẽ cứng lại, nhưng đó chi là thoáng qua. Nhưng như vậy cũng đủ để Bảo Khánh cảm nhận được. Chính xác cái bớt sau lưng, ngay giữa lưng luôn. Nhưng cái hôm bị cơn ác mộng đó sau khi đọc lí lịch của này, sử dụng da giả để che cái bớt đó rồi. Dù muốn tìm quá khứ sáu năm bị mất kia, nhưng thể mạo hiểm được.

      “Cái bớt?” Bảo Kiệt nghi ngờ hỏi.

      “Đúng, lưng của Nhi có cái bớt, dù hơi nhạt nhưng vẫn có thể nhìn . Cái bớt đó ngay giữa lưng của cậu ấy. này hề có cái bớt đó. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là do em quá nhớ Nhi nên nhìn đó, em nhận định ấy là Nhi của em. A Kiệt, em rất mong Nhi trở lại với em, rất mong cậu ấy trở lại mắng em là mít ướt, trở lại đùa cùng em. Em rất, rất mong…” Quế Chi ôm chặt lấy Bảo Kiệt, giọng nghẹn ngào . Tại sao chứ, cho hi vọng rồi dập tắt ngay tức khắc. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy chứ.

      “Thôi nào, đừng khóc nữa, em khóc đau lắm. Em chắc chắn rằng Nhi chưa chết mà, vậy em phải sống tốt chứ, để khi ấy về, ấy cũng vui vẻ” Bảo Kiệt vỗ lưng an ủi vợ.

      “Đúng, Nhi thích em khóc, thích em khóc. Cậu ấy , nhìn em khóc rất xấu, rất đáng ghét nên cho em khóc. Cậu ấy còn , cậu ấy nắm giữ nước mắt của em, như vậy em luôn vui vẻ” Quế Chi lau lau nước mắt . Tại sao có thể quên, hứa với Nhi rằng chỉ khóc lần duy nhất thôi, rồi cười tươi đợi Nhi trở lại chứ.

      Trâm nghe thấy câu của Quế Chi, đầu đau kịch liệt hơn trước. Lần này chịu nổi nữa, ý thức của trực tiếp mất .

      Bảo Khánh cảm thấy cánh tay ôm đột nhiên buông xuống, cả người còn sức lực dựa vào , đầu lệch sang bên. Trong tâm Bảo khánh cỗ lo lắng bất an lên. Bảo Khánh cất tiếng gọi, giọng mang đậm nét lo lắng. “ Nhi, Nhi, em sao vậy?”

      Vừa gọi vừa lay Trâm , nhưng hề phản ứng dù chỉ chút. Hơi đẩy người của Trâm ra xa chút để nhìn mặt , Bảo Khánh hốt hoảng khi thấy khuôn mặt tái nhợt của . Bảo Khánh vội vàng móc điên thoại ra, bấm dãy số. Khi thấy phía đầu dây bên kia bắt máy, kịp để người đó lên tiếng “gọi bác sĩ đến nhà tôi ngay”

      Ở bên phía đất Mĩ xa xôi, người đàn ông nằm giường, khuôn mặt mang theo nét ngái ngủ nghi hoặc nhìn màn hình. có nhận nhầm máy ? Sao lúc ngủ cũng có người réo vậy. Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, đôi mày càng nhíu chặt hơn. Cái tên này bị gì à, tại sao cần bác sĩ gấp vậy. Nhưng suy nghĩ nhiều, bấm dãy số gọi về bệnh viện Minh Quân. Đúng, người đàn ông đó chính là viện trưởng bệnh viện Minh Quân – Dương Minh Quân.

      Bảo Khánh khi gọi xong cho Minh Quân, vội vàng ôm Trâm lên phòng của mình ở lầu ba. Bảo Kiệt và Quế Chi thấy vậy cũng theo.

      Bây giờ là mười hai giờ hơn. Mọi hôm, cứ vào giờ này là cả khu biệt thự tối thui. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, căn biệt thự này vẫn còn sáng đèn. Dưới phòng khách, Bảo Khánh, Bảo Kiệt, Quế Chi im lặng ngồi ở salong. Vốn ba người ngồi đây vì bác sĩ bảo bọn họ ra ngoài cho họ làm việc.

      Quế Chi hai tay đan vào nhau, khuôn mặt lên vẻ mặt áy náy. lúc lâu, sau khi gằng co trận, đứng lên, đến trước mặt Bảo Khánh, cúi gầm mặt nhìn chân mình “Khánh, em xin lỗi”

      “Em có lỗi gì mà phải xin” giọng của Bảo Khánh lạnh lùng, nghe ra hỉ nộ ái ố.

      “Em làm cho kia bị ngất, em xin lỗi vì hành động của mình đối với đó” Quế Chi căng thẳng siết chặt hai bàn tay nắm lấy nhau.

      thể trách em được, tại vì ấy quá giống Diệu mà thôi” Bảo Khánh thở dài . Lần đầu nhìn thấy ấy, còn nghĩ rằng Diệu trở về. Nhưng khi nghĩ kĩ lại, nếu ấy là Diệu , vậy chẳng có lý nào mà tìm được tung tích lúc mười hai năm trước.

      “Nhưng…” Quế Chi định thêm. Nhưng vai vị Bảo Kiệt nắm lấy, đưa về ghế salong ngồi, cất giọng an ủi “Đừng nhận hết lỗi lầm về mình như vậy, Khánh đó phải là lỗi của em rồi mà”

      “Nhưng em…” Quế Chi lại muốn nhưng lại bị Bảo Kiệt cắt ngang “ nhưng nhị gì hết. Nếu em cảm thấy mình có lỗi, vậy đợi kia tỉnh lại rồi lời xin lỗi. Em lời xin lỗi với Khánh có lợi ích gì”

      “Được rồi, em nghe ” Quế Chi ngồi cúi gầm mặt xuống siết chặt tay.
      Lúc này, phòng Bảo Khánh, trước cửa phòng có y tá đứng canh. y tá đó chính là Nghi Dung. và Ngọc Diệp vốn muốn rời bệnh viện nhưng tình cờ lại nhận được cuộc điện thoại của viện trưởng, điều bác sĩ đến nhà Trần tổng. Hai người nghe vậy, cảm thấy có việc chẳng lành. Vì vậy hai người đến nhà Trần Bảo Khánh. Khi đến nơi, họ được biết là Trâm của bọn họ bị ngất. Vốn họ nghĩ rằng Trâm chỉ giả bộ nên mới mời ba vị kia xuống dưới nhà đợi. Nhưng, khi trở lại phòng, câu đầu tiên Nghi Dung nghe thấy là Trâm ngất , phải giả bộ. Ngọc Diệp bảo đứng ngoài canh chừng, để cho cậu ấy sơ cứu cho Trâm tỉnh.. Từ lúc đó đến bây giờ là nửa tiếng rồi.
      Trong phòng là mảnh tĩnh lặng. Căn phòng này tông màu đen, lạnh lùng. Tất cả mọi thứ trong phòng cũng là màu đen. Màu này, nó tạo cho người ta cảm giác lạnh khi ở trong căn phòng này. chiếc giường đôi ở giữa phòng vẫn có dấu hiệu tỉnh lại. Ngọc Diệp nhíu máy. Trâm vì sao tự dung ngất vậy? Chẳng nhẽ thuốc cho con bé uống có tác dụng phụ? Nhưng thể nào. Thuốc này cho bao nhiêu người thử nhiệm rồi, có bất cứ tác dụng phụ nào. Vậy nguyên nhân chỉ có duy nhất, di chứng mất trí nhớ của con bé làm cho nó đau đầu.

      chần chừ, Ngọc Diệp đứng lên, mở cửa phòng ra, với Nghi Dung “” rồi bước xuống dưới nhà. Nếu Trâm mà bị đau đầu do những kí ức mất, vậy chắc chắn có người nào đó trong ba người chủ căn nhà này tham gia vào đoạn kí ức đó. Nếu vậy, khi về phải bàn bạc kĩ với Nghi Dung mới được.
      Dưới phòng khách, Bảo Khánh ngồi trầm ngâm. Anhnghĩ đến những biểu của Trâm từ khi bước vào căn nhà này. tin bị mất trí nhớ. Nhưng hiểu, vì sao lại căng thẳng khi nghe thấy Chi nhắc đến vết bớt sau lưng Diệu ? hiểu.

      suy nghĩ, Bảo Khánh nghe thấy Quế Chi , trong giọng của chứa đựng rất nhiều lo lắng trong đó “Bác sĩ, đó như thế nào rồi?”

      “Bệnh nhân vì từng bị áp lực tinh thần mà mất trí nhớ tạm thời. Lúc nãy lại bị kinh động nên ấy mới thế. Nhưng cần lo, đó muộn nhất là ngày mai tỉnh lại” Ngọc Diệp giở bộ mặt ta đây là bác sĩ đầy kinh nhiệm ra . Nghi Dung ở đằng sau, thầm tặc lưỡi. Ngọc Diệp này, nhẽ phải vào showbiz chứ phải vào Hắc đạo. là, Việt Nam thiếu nhan tài diễn suất. đáng tiếc mà.

      /////////////// Tôi là dải ngâm hà ngăn cách sáng hôm sau/////////////////////

      “Um…” tiếng rên khẽ vang lên. nằm giường cuối cùng cũng có dấu hiêu tỉnh lại. Đôi mắt động động rồi từ từ mở ra. Vì trong căn phòng này là mảnh màu đen, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ khe rèm chiếu nên biết bây giờ là ban ngày, nhưng biết là sáng hay chiều. Động động cánh tay hơi cứng vì hoạt động trong thời gian ngắn, chống người ngồi dậy. Mắt thấy quần áo của mình đổi, đó là bộ ngủ màu hồng in hình Hello Kitty rất đáng . Nhưng Trâm bình thường, thích màu này.

      Cảm thấy người còn vô lực như hôm qua, đứng lên, đến cửa phòng, mở cửa ra. Ngoài này là mảng yên lặng, có ai ở đây cả. Nhân cơ hội này, Trâm vòng quanh khu lầu này. ra là ở lầu ba, nơi đây có bốn căn phòng, căn biết, còn ba căn kia . Vì nghiệp, Trâm đành mở từng căn để thăm dò.

      Ngay cạnh căn vừa nằm, là căn phòng ngủ khác. Nhưng căn này có màu phông trắng, đồ vật hình như mới được lau dọn. ở lâu trong đó, vào căn phòng bên cạnh đó. Bên cạnh là thư phòng. Trong này rất nhiều sách, có chiếc bàn làm việc ở trong góc trái. đó là chiếc máy tính để bàn. Trâm thầm “con chip có ở đây ?”

      ở trong này lâu, sang phòng bên cạnh. Nhưng phòng bên cạnh lại bị khoá nên vào được. Điều này càng làm nghi ngờ. Trong này có gì mà phải khoá cửa lại?

      Nhưng cũng để ý nhiều, xuống cầu thang. Lúc này, đụng phải Quế Chi. Quế Chi vốn là muốn lên xem Trâm như thế nào nhưng lại thấy xuống nên thả lỏng người hơn. Tỉnh là tốt rồi.

      Quế Chi bước đến bên cạnh Trâm , “Xin lỗi, hôm qua tôi hơi quá, mong cậu bỏ qua cho tôi”

      Trâm vẫn chưa tiêu hoá tin tức, nghi hoặc nhìn Quế Chi. Nhưng lúc sau, nhớ ra chuyện ngày hôm qua, nở nụ cười sao, tôi hiểu mà, đó là do tôi giống người bạn của cậu thôi, tôi trách cậu”

      Trâm hiểu, hôm qua nhìn thấy này, đầu đau muốn chết.
      Nhưng hôm nay, khi nhìn này, đầu còn đau nữa. vậy còn cười với nữa. trúng tà rồi sao?

      Quế Chi nghe thấy Trâm trách mình ôm lấy , giọng nghẹn ngào “Có thể cho tôi ôm cậu như thế này chút ?”

      “Ùm” Trâm đồng ý. hiểu, có cảm giác rất quen thuộc với vòng tay của này. Hình như, từng có ai đó ôm như vậy. Nhưng để cho nghĩ nhiều, bên vai áo ẩm ướt làm nhíu mày. này khóc… chịu được.

      Dù khó chịu nhưng Trâm có đẩy Quế Chi ra. lúc sau, khóc đủ, Quế Chi buông Trâm ra, nở nụ cười “Xin chào, mình là Quế Chi, tên đầy đủ là Đặng Quế Chi, mình là chủ nhà này nên mình giúp đỡ cậu”

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      *Chương 10: Vì sao lại tránh tôi?

      beta: Tinh Tinh

      “Xin chào, mình là Quế Chi, tên đầy đủ là Đặng Quế Chi, mình là chủ nhà này nên mình giúp đỡ cậu”

      Nghe thấy câu của Quế Chi, khuôn mặt của Trâm cứng lại, trong đầu xuất hình ảnh mơ hồ cùng với giọng ngây thơ của bé.

      “Xin chào, mình là Quế Chi, tên đầy đủ là Đặng Quế Chi, mình là hàng xóm của cậu nên mình giúp đỡ cậu”

      muốn cố gắng nhìn hình ảnh đó nhưng cơn đau đầu lại kéo đến khiến thể nào nhớ thêm được gì. Hai tay ôm đầu, Trâm ngồi thụp xuống. Rốt cuộc kí ức đó của là gì? Rốt cuộc quên những gì? Vì sao khi nhìn thấy trước mặt này ôm mà khóc, lại nỡ đẩy ra? Tại sao thể nào duy trì thái độ lạnh lùng khi đối với ? Rốt cuộc với này có quan hệ gì?

      Quế Chi thấy Trâm đột nhiên ôm đầu ngồi xụp xuống, tâm hỏa loạn lên. Vội vàng ngồi xụp xuống, hai tay cầm lấy hai cổ tay của Trâm , lo lắng vừa gọi to xuống dưới nhà “Cậu bị sao vậy, có ổn ? A Kiệt, Khánh, mau lên đây”

      sao…tôi sao” Trán Trâm xuất những giọt mồ hôi lạnh, áp chế cơn đau đầu . là, cứ gặp này là cơn đau đầu của lại đau ỷ lên. là khó chịu mà.

      Lúc này, từ dưới nhà vội vàng chạy lên bốn người, Bảo Khánh, Bảo Kiệt và Ngọc Diệp, Nghi Dung. Vì sao Nghi Dung và Ngọc Diệp lại ở đây, tất nhiên là hai người lo lắng cho Trâm . Hai người lấy lý do là đến thay băng và khám lại cho Trâm để xem tình hình . Hai người vẫn đeo khẩu trang vào che nửa khuôn mặt. Vì Ngọc Diệp còn phải xâm nhập vào Trần thị nên tuyệt đối thể để lộ khuôn mặt. Khi hai người vừa đến đây, chưa kịp làm gì nghe thấy tiếng kêu đầy lo lắng của Quế Chi. Xong vốn hai người cũng quan tâm, nhưng thấy hai người kia chạy lên cũng tò mò theo. Ai ngờ, khi bọn họ đến nơi thấy ngay cảnh này.

      Nghi Dung và Ngọc Diệp định chạy đến bên Trâm nhưng lại có người nhanh hơn, trước họ bước.

      Bảo Khánh hiểu sao mình lại chạy lên đây khi nghe thấy tiếng la của Quế Chi. biết rốt cuộc là sao lòng mình lại khó chịu nữa. Nhưng khi Bảo Khánh vừa lên lầu hai, điều đầu tiên thấy, dáng người đầu tiên thấy là Trâm . rất đau đớn, đau đến mức độ trán còn xuất cả mồ hôi, hai tay ôm chặt lấy đầu, vẻ mặt rất khó chịu. chần chừ gì thêm, Bảo Khánh chạy đến ôm ngang Trâm lên rồi chạy lên lầu ba. Trâm chìm trong cơn đau đầu và suy nghĩ của bản thân nên chú ý tình hình. Mọi người thấy vậy chạy theo.

      lầu ba – phòng Bảo Khánh.

      “Bác sĩ, đến khám cho ấy ” Bảo Khánh khi vừa đặt Trâm xuống giường, đắp chăn cho , nhìn về phía Ngọc Diệp .

      Ngọc Diệp nghe thấy vậy, gật đầu ra hiệu với Nghi Dung rồi về phía giường. Nghi Dung nhận được ám hiệu, bước đến giường, đứng cạnh Bảo Khánh, lịch “Trần tổng, bây giờ chúng tôi muốn khám cho bệnh nhân, mong ngài ra ngoài chờ”

      “Được” Bảo Khánh cầm tay Trâm , nhìn lúc sau mới đứng lên ra khỏi phòng.

      Khi trong phòng chỉ còn ba người, Nghi Dung mới đến bên Trâm , cầm tay
      lo lắng “em có sao ?”. Vì trong phòng này là phòng cách nên các mới lo lắng mà làm vậy. Nếu có ai mở cửa phòng, các khám cho bệnh nhân.

      “Dung, papa và hai chị phát em ở đâu?” Trâm ngẩng đầu lên . nhớ, lúc tỉnh lại, thấy mình trong bệnh viện. Lúc đó tỉnh, vừa mất trí nhớ, lại vừa mất mẹ nên muốn hỏi đến mình được tìm ở đâu. Lúc đó có nghĩ, nếu quên rồi cần phải nhớ đến nữa. Nhưng mấy ngày nay, từ cái hôm nhìn vào tư liệu của Quế Chi, đầu đau mỗi lần nhìn thấy đó. Có những kí ức mơ hồ ra và hàng đêm cứ mơ thấy bé gọi tên ‘ Nhi’. Bây giờ, muốn tìm lại quá khứ sáu năm của mình. Chắc chắn quên thứ gì đó rất quan trọng. phải nhớ lại.

      “Chuyện lâu rồi, sao em lại hỏi đến?” Ngọc Diệp để cho Nghi Dung trả lời chen vào hỏi. Nếu là linh cảm đúng, vậy gia đình Trần tổng này có quan hệ với quá khứ sáu năm mất của Trâm .

      “Các chị trả lời em , em được tìm thấy ở đâu? Có phải là biển ?” Trâm nhíu mày .

      “Em nhớ ra gì rồi sao?” Nghi Dung cầm tay Trâm , kích động . Nếu con bé nhớ lại tốt quá.

      , em chưa nhớ ra gì. Nhưng mấy ngày nay em mơ giấc mơ rất kì lạ. Em mơ thấy hai đứa bé quấn quýt lấy nhau, mơ thấy quay lưng với em và trách em, và còn mơ thấy em bị đẩy từ vách núi xuống” Trâm kể ra.

      “Rơi từ vách núi xuống? Vậy chắc chắn em bị ai đó hãm hại. Người đó chắc chắn liên quan đến gia đình Trần tổng. Diệp, cậu nghĩ như mình ?” Nghi Dung nhìn về phía Ngọc Diệp hỏi.

      “Đúng. Nhưng, theo mình thấy, Trâm chỉ khi nhìn thấy em dâu Trần tổng mới đau đầu. Vậy chắc hẳn đó gây ra ấn tượng rất sâu sắc trong kí ức của Trâm ” Ngọc Diệp .

      “Thôi, ở đây đoán già đoán non làm được chuyện gì, tốt nhất chúng ta…” Nghi Dung nhìn Ngọc Diệp lấp la lấp lửng .

      “Đúng, chúng ta nên…” Ngọc Diệp cũng lấp la lấp lửng. Rồi cả hai rất đồng nhất, đứng lên hướng về cửa phòng đến.

      Trâm ngồi dựa vào đầu giường nghe hai người chuyện, nghe hai người lấp la lấp lửng làm hiểu họ định làm gì. Nhưng khi thấy hai người đồng nhất hướng cửa , trong lòng chợt dâng lên cỗ lo lắng. Hai người kia, chắc chắn đoán già đoán non khi có người để hỏi. Chắc chắn hai người thầm “mời” Quế Chi về căn cứ để hỏi.

      để hai người đến cửa, Trâm vội vàng lên tiếng “Hai người đứng lại cho em”

      “Sao? Chẳng lẽ em muốn biết , muốn biết quá khứ mà mình quên? Bọn chị làm bí mật lắm đó, chưa ai bắt được bọn chị nên em cần phải lo đâu” Nghi Dung quay đầu lại, tinh nghịch nháy mắt với Trâm . Trâm của họ là tốt mà, còn lo đến cả an nguy của các nữa. là đáng mà.

      “Đúng đó, em là thủ lĩnh của Phi Ưng, tất nhiên phải tin tưởng đồng đội của mình chứ” Ngọc Diệp cười típ mắt . Trâm của bọn họ là tốt mà, chết mất.

      đợi hai người lên đến tầng mây thứ chín, Trâm phun ra câu làm cho hai người trực tiếp hóa đá. “Em lo cho hai người, em lo cho Chi Nhi”

      trán của Nghi Dung và Ngọc Diệp đều chảy xuống ba giọt hắc tuyến, khóe
      miệng giật giật. Vậy, vậy ra từ nãy là hai người bọn họ ảo tưởng, là ảo tưởng sao? Bọn họ hận, bọn họ muốn cào cả thể giới, muốn đánh ai đó để xả hận.

      “R…ra…ra vậy, hiểu lầm, hiểu lầm” Nghi Dung .

      “Hiểu lầm gì vậy Dung” Trâm cố ý hỏi. biết hai người nghĩ gì.

      Ngọc Diệp lấy lại tinh thần, đến bên giường, ngồi cạnh Trâm , nhìn hỏi “Vậy nhiệm vụ có thực nữa ? Em hay là nhanh chóng rời khỏi đây. Ở đây, em đối mặt với kia, biết em còn bị ngất bao lần nữa”

      “Đúng đó, hay là nhiệm vụ này chúng ta bỏ” Nghi Dung đứng dựa vào tường gần giường .

      “Nếu nhiệm vụ này chúng ta bỏ, danh dự của chúng ta mất hết. Như vậy
      chúng ta về làm ruộng cũng có mặt mũi mà về cơ” Trâm nghiêm mặt . Hai người này, bình thường cơ trí lắm mà. Nhưng sao hôm nay, cảm thấy hai người ngốc cách lạ thường vậy.

      “Vậy chúng ta vẫn thực nhiệm vụ. Nhưng chúng ta xâm nhập vào đây tránh cho em gặp đó” Nghi Dung .

      được, chúng ta xâm nhập vào đây có hai điều rất bất tiện. Đầu tiên là nhỡ con chip ở đây sao? Chẳng phải chúng ta bỏ coi như là vứt cơ hội sao? Thứ hai, nơi đây có ai thăm dò đường lối bước, biết trong này còn có gì , mà cũng biết con chíp được cất chỗ nào. Như vậy đối với chúng ta là rất nguy hiểm” Trâm .

      “Nhưng…” Ngọc Diệp định thêm, nhưng Trâm lại cắt ngang “em biết hai người lo cho em. Nhưng em là thủ lĩnh Phi Ưng, là người dù bị đánh đến chỉ còn hơi thở cũng bao giờ nhận thua. Há lại chịu thua bởi cơn đau đầu nhoi này”

      “Bọn chị biết, nhưng ở lại đây, lỡ mấy người kia là người hại em, làm em bị mất trí nhớ làm sao? Như vậy rất nguy hiểm cho em” Ngọc Diệp

      “Đúng đó” Nghi Dung thêm vào

      “Hai người đừng lo, em thấy, Chi Nhi đối với Nhi sáu năm trước rất là ỷ vào, chắc chắn phải là người hại em. Em biết làm sao, nhưng ở đây…” Trâm đặt tay vào tim, nhìn về hướng cửa, nơi có ba người đứng đợi ở ngoài, mỉm cười tiếp “…nó với em, Chi Nhi là người rất quan trọng với em, nó bảo em hãy tin ấy”

      //////////////// Tôi là dải ngân hà ngăn cách … tuần sau////////////////////

      Cuối cùng, Trâm “đột nhập” vào nhà của Trần tổng cũng được tuần. tuần này, ở căn phòng ngay cạnh cái phòng nằm khi bị ngất. ra, căn phòng đó là của Trần tổng. Biết vậy, lục lọi phen để tìm con chíp. Khi biết, tiếc đứt ruột ra. Vì “đóng kịch” nên trưng ra bộ mặt trẻ con, dễ gần. Nhưng vì mười hai năm tính tình luôn vẻ nên dù tỏ ra trẻ con đến đâu, trong mắt vẫn có cái gì đó lạnh lung, thờ ơ chiếm giữ trong đó. Dù vậy, tất cả mọi người từ bác quản gia đến người giúp việc ai cũng quý , ngay cả chủ nhà cũng vậy. Vì vậy được nghe bọn họ rất nhiều điều.

      Căn phòng của Trần tổng, nghe mấy nữ giúp việc , là người may mắn được ở trong đó. Họ , đại thiếu gia của bọn họ rất là lạnh lùng. từng có nữ giúp việc muốn được đại thiếu gia để mắt đến, ta lớn mật, bỏ thuốc đại thiếu gia. Đêm đó bọn họ thấy đó ra ngoài, nhưng sáng hôm sau cũng thấy ta. Nữ giúp việc táo bạo đó mất tích cách bí . Mấy ngày sau, quản gia với bọn họ là nữ giúp việc đó nghỉ việc về quê. Từ đó, đại thiếu gia của bọn họ còn hay ở nhà, vậy còn ra lệnh cấm buổi tối nữ giúp việc nào được bước lên tầng ba nửa bước.

      Mấy nữ giúp việc cũng với về chuyện tình của nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân của bọn họ. Có mấy nữ giúp việc còn mơ mộng, mong về sau cũng có người họ như vậy. Dù người đó giàu sang gì, bọn họ cũng mãn nguyện. Trần lão gia và Trần phu nhân từ khi con trai cả của bọn họ tiếp nhận được công ty, hai người kéo nhau vòng quanh thế giới. Bọn họ còn tìm cái gì mà người bạn già chơi trò trốn tìm cùng bọn họ. Lúc nghe xong chuyện này, Trâm còn cảm thấy buồn cười. Mấy người lớn này, gần được làm ông rồi mà còn chơi trò con nít.

      cũng có hỏi mấy nữ giúp việc về căn phòng khóa cửa ở lầu ba nhưng họ đều lắc đầu biết. Bọn họ căn phòng này hình như có được chục năm nay. biết trong đó có gì mà đại thiếu gia của bọn họ cho ai dọn dẹp. Cứ tháng, vào đó dọn dẹp, rồi khóa trái ở trong đó cả ngày. làm tò mò mà.

      Trong tuần này, hiểu làm sao, kể từ cái ngày Nghi Dung với Ngọc Diệp , cái nàng Quế Chi kia cứ thấy là tận lực tránh mặt. Chẳng lẽ, nhìn dọa người như vậy sao? cũng có hỏi mấy nữ giúp việc, họ bảo là nhị thiếu phu nhân của bọn họ muốn nhận nhầm với người bạn của ấy nên mới tránh mặt. Nhưng chắc chắn đó chỉ là phần.

      Bảo Khánh đối xử nóng cũng lạnh với , làm biết người này buông lỏng phòng bị với mình chưa. Đúng là nhiệm vụ đợt này là kích thích, kích thích đến mức đáng sợ. Cái gia đình này là đặc biệt, người tránh mặt , người tươi cười với nhưng ra luôn dò xét , làm rất khó chịu. Và người luôn nhìn như nhìn người nào đó qua . thề, nếu để găp được Eric, cậu ta bị bán vào “Bar đồng tính” làm “gay bán hoa” tên viết ngược lại.

      tuần này, Trâm nhân lúc mọi người ngủ hết, sử dụng bộ đàm mini gắn trong tai chuyện với Ngọc Diệp và Nghi Dung. Ngọc Diệp cuối cùng cũng trúng tuyển làm thư kí của trợ lý Tổng giám đốc. Nhưng theo Nghi Dung , hình như tên trợ lý đó có tư tâm với Ngọc Diệp nên ấy cả ngày làm được chút việc gì ngoài mấy cái việc vặt của công ty. Nghi Dung trong quá trình xâm nhập vào trong thong tin điện tử của Trần thị. Nhưng có vẻ đợt nhiệm vụ này khó nhằn. Vì vậy, Ngọc Diệp điên tiết và bùng nổ biết bao nhiêu lần vì buổi sáng bị “con đỉa” bám còn buổi tối nghe người cằn nhằn. tội nghiệp mà. Mỗi là công việc nhàn dỗi nhất, nhưng tâm lý bị chèn ép nặng nề nhất. Vì vậy, Eric cậu hãy cầu nguyện là gặp phải tôi , cậu sống được mà chết cũng xong đâu.

      Hôm nay là tuần nửa ngày Trâm ở đây. Hôm nay phải ngày cuối tuần nên Bảo Khánh và Bảo Kiệt đến Trần thị làm việc. Bảo Kiệt dù vẫn muốn giây phút nào phải xa vợ nhưng cậu là phó tổng, chính cậu phải nêu gương cho nhân viên. Vì vậy, Bảo Kiệt đến công ty mà ánh mắt vẫn nhìn hình điện thoại lẩm bẩm mình. Bảo Khánh bên cạnh, nhìn thoáng qua Bảo Kiệt, đôi mày kiếm nhíu lại vẻ thoải mái. Em trai bị thứ gì đó đụng vào đầu à, sao nhìn nó như vừa trốn viện vậy?

      …………..

      Lúc Trâm vừa ăn cơm trưa xong, ra vườn dạo. Dù hôm nay Quế Chi đến nhà hàng của mình nhưng lại xuống ăn cùng mà lại ăn phòng. biết, mỗi lần gặp nhớ đến người bạn của , lại nhận nhầm nên tận lực né tránh. Và hơn thế nữa, cảm thấy có vẻ hơi hơi thích nhìn vào mắt của , có vẻ thích nhìn bộ dáng “trẻ con” của .

      dạo, thấy sau biệt thự này có nhà kính. dù là người thích đọc sách. Nhưng cũng là người rất say mê cây cảnh. Vì vậy, ở ngoài ban công biệt thự ở London, nơi đó có vài cây cảnh. Mà loài cây hoa thích nhất chính là Bồ công . Mỗi lần nghỉ ngơi thư giãn, thường hay mang sách ra ghế nằm ở ban công đọc sách. Như vậy, cảm thấy rất là thoải mái.

      người cây cảnh, nếu nhìn thấy nhà kính, ai cũng đều bị hấp dẫn. Bước vào nhà kính, Trâm như bị thu hút bởi nơi đây. Vì sao ư? Cần gì phải . Nơi này giống như thế giới thần tiên trong cuốn truyện tranh thiếu nhi vậy. là đẹp. Nơi đây, gần như là đầy đủ tất cả loại hoa, loại cây cảnh nổi tiếng thế giới. Có cây được trồng , treo lơ lửng. Có cây được trồng nóc nhà kính, rủ những thân hình dẻo dai đưa xuống. Có cây được trồng ở tường nhà kính, trồng trong những chai nhựa, trang trí rất là ngộ nghĩnh. Có cây trồng dưới đất. Tất cả cây hoa ở đây đều đua nhau khoe sắc.

      Những cái cây được trồng dưới đất được trồng theo trình tự nhất định, chúng được xắp xếp để hở ra mấy đường . Ở mấy đường đó là rãnh nước, làm nư con suối . Tất cả đường rãnh nước đó tập trung tại bể cá cỡ lớn. Bể cá này có những dãy núi giả cao đến ngực của Trâm . Trong bể cá, những con cá bơi lượn thỏa thích. Trong nhà kính cũng có con đường . Đường này rẽ đến nhiều nơi khác nhau nhưng chúng cũng tập hợp lại ở khu bể cả. Tại khu bể cá có khoảng rộng lớn. Ở khoảng rộng đó, có hai chiếc ghế nằm, chiếc bàn đặt giữa hai chiếc ghế đó.

      Nhìn bài trí nở nơi đây, Trâm cảm giác có điểm gì đó rất quen thuộc. Như nơi này do chính tay làm ra vậy. đến chỗ bể cá, Trâm thấy người luôn tránh mặt như tránh quỷ - Quế Chi, cũng ngạc nhiên lắm. Nhưng để ý mấy. Căn biệt thự này là của Trần tổng, mà Quế Chi là nhị thiếu phu nhân, ở đây là chuyện thường.

      Bước đến ý định chào hỏi Quế Chi, nhưng có vẻ được chào đón. Quế Chi nằm nghe tiếng nước chảy nghỉ ngơi. Tiếng nước chảy róc rách róc rách rất vui tai nha. Nhưng nằm thư giãn, cảm thấy có người bước đến chỗ . Mở mắt nhìn về phía Trâm , thấy bước về phía mình, nhíu đôi mày thanh tú lại thể mình rất khó chịu rồi ngồi dậy, bước qua Trâm ra khỏi nhà kính.

      Nhưng qua Trâm , cánh tay của bị đôi tay mảnh khảnh nắm lấy, cùng lúc đó là giọng mang chút gì đó buồn rầu vang lên “Vì sao lại tránh tôi? Cậu ghét tôi lắm à?”

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Làm bạn

      beta: Tinh Tinh

      “Vì sao lại tránh tôi? Cậu ghét tôi lắm à?”

      Quế Chi nghe xong sững người lại. Ghét ? Có, có ghét, ghét con người của này, ghét nụ cười của này. , cũng ghét, này có khuôn mặt giống hệt Diệu , làm sao có thể ghét được. biết ra mình có ghét này nữa. lúc sau, ai câu gì, chỉ im lặng đứng đó.

      lúc lâu sau, như chịu nổi cái bầu khí này, Quế Chi lên tiếng. “Đúng, tôi rất ghét cậu. Tôi ghét cậu có khuôn mặt giống hệt Diệu . Ghét cậu suốt ngày dùng điệu bộ giả dối hi hi ha ha chuyện với mọi người. Ghét, tôi ghét tất cả của cậu. , phải ghét…mà là rất rất ghét”. đến câu cuối cùng gần như hét lên, khi xong, lập tức sững người lại. làm cái gì vậy? Tại sao lại như vậy? bị điên rồi sao?

      Từng lời của Quế Chi như con dao vô hình cứa từng nhát từng nhát vào trái tim của Trâm . hiểu, dù này có liên quan đến quá khứ của nhưng đến nỗi làm cho cảm thấy khó chịu khi nghe ấy như thế này. hiểu chính bản thân mình nữa. , bị làm sao vậy? Tại sao nghe đó ghét mình khó chịu? Tại sao vậy? Tại sao trái tim của đau vậy?

      nụ cười nhưng chứa đầy bi thương, Trâm buông tay Quế Chi ra, vẫn quay lưng với , cố gắng bình ổn lại ra là vậy. ra là khuôn mặt của tôi giống đó nên cậu mới ghét tôi như vậy. Nhưng chắc tôi ở đây lâu đâu. Khi nhớ ra mình là ai, tôi rời khỏi đây. Vì vậy, cậu cần phải như vậy”

      xong, Trâm xoay người bước nhanh ra khỏi nhà kính, chỉ để lại cho Quế Chi bóng lưng độc và bi thương. muốn khỏi nơi đây nhanh, muốn đến nơi nào đó để trốn. rất muốn trốn chút, rất muốn.

      Quế Chi nhìn theo bóng lưng của Trâm ra khỏi nhà kính, trái tim cũng rất khó chịu. cũng biết mình làm sao. hề muốn như vậy. muốn giữ đó lại, nhưng dám. Mỗi lần đó gặp , đều bị cơn đau đầu hành hạ. Đó mới là lý do chính mà muốn tránh mặt với . muốn ấy đau, nhìn đau như thế, cũng đau kém. Uể oải ngồi xuống ghế, lấy hai sợi dây truyền cổ tay ra, thầm “ Nhi, có phải mình làm sai ?”

      ////////////////// Tôi là dải ngân hà ngăn cách buổi tối//////////////////////////

      Tối nay rất náo nhiệt, bàn cơm cũng rất đặc sắc. Vì sao ư? Tất nhiên là hôm nay đột nhiên ông trời vắng, đại thiếu gia Bảo Khánh về nhà sớm và ăn cơm tối ở nhà rồi. ra Bảo Khánh còn muốn làm tiếp công việc cơ. Nhưng khổ cái là có người nào đó lải nhải từ hôm bắt đầu làm đến bây giờ về vụ ăn cơm tối. Hôm nay, vì chịu nổi nữa nên mới bỏ hết đám công việc ở lại để về ăn cơm tối. Điều này làm cho tất cả nhân viên, từ giám đốc đến nhân viên, ai cũng đều vui mừng. Cuối cùng bọn họ cũng có thể ăn bữa cơm gia đình ấm áp rồi.

      Trong bếp, mọi người bận rộn dọn cơm ra. Ở ngoài phòng khách, ghế salon, Bảo Khánh ngồi xem tin thời . Bảo Kiệt và Quế Chi ngồi xem tạp chí những món ăn ngon. Quế Chi là quản lý ở nhà hàng có tiếng mà.

      Lúc này, bác quản gia từ tầng xuống, cung kính đến bên Bảo Khánh “Đại thiếu gia, Nhi tiểu thư phòng”

      phòng là sao?” Bảo Khánh nhíu mày, lạnh lùng .

      “Tôi lên phòng ấy gọi ấy xuống ăn cơm. Nhưng căn phòng trống trơn. Tôi cũng tìm bên phòng cậu nhưng cũng có” Quản gia .

      Khánh, chắc đó chơi đâu đó quên cả thời gian thôi. đừng có lo lắng như vậy” Quế Chi chăm chú vào cuốn tạp chí .

      “Chi có lý đó hai” Bảo Kiệt .

      “Ở chỗ khác lo. Nhưng nơi chúng ta ở, ở đây có tận mấy chục căn biệt
      thự giống nhau. Nếu ấy lạc sao?” Bảo Khánh nhíu mày . Dù giọng điệu vẫn lạnh lùng như thế nhưng trong đó lại thể rang quan tâm của với Trâm .

      “Aizzzzz… Khánh có vẻ quan tâm đến ta nhỉ” Quế Chi khích. cố tỏ ra vị tiểu thư đanh đá, chanh chua để che giấu bộ dạng lo lắng của . Từ trưa đến giờ, sau cái lúc ở nhà kính, chưa có thấy đó. cứ tưởng lên phòng. Nhưng chắc nghĩ sai rồi. biết ta đâu nữa.

      được, phải nhanh chóng tìm ra Nhi” Bảo Khánh xong chạy ra ngoài tìm. Bảo Kiệt thấy trai của mình như vậy biết vui hay nên lo lắng đây. nàng Nhi đó hề bình thường.

      Nhưng cũng nghĩ nhiều, Bảo Kiệt điều động tất cả giúp việc trong nhà ra ngoài tìm. Quay sang Quế Chi, nắm tay cùng nhau ra ngoài tìm người.

      Đêm nay, khu biệt thự Vinhomes Mĩ Đình náo nhiệt, tất nhiên là vì tất cả mọi người, từ quản gia đến nữ hầu, từ đại thiếu gia đến nhị thiếu gia, ngay cả hai cái vị được
      nghỉ ngơi sau giờ làm việc cũng bị lôi tìm. Ai cũng đều gõ cửa từng nhà để hỏi về tung tích của Trâm . Cả cái khu biệt thự rộng lớn này, dù phái cả đại gia đình tìm chưa chắc thấy.

      Ba tiếng sau

      “Rốt cuộc đó đâu chứ?” Quế Chi lo lắng .

      hai, tìm thế này phải là cách, chúng ta hỏi tất cả mọi người xem ai là người cuối cùng nhìn thấy đó là được” Bảo Kiệt .

      “Hai người cần hỏi, em là người nhìn thấy đó lần cuối trước khi ta mất tích” Quế Chi nắm chặt hai bàn tay lại với nhau .

      “Hả là em. Vậy lúc đó em có thấy đó có gì bất thường ?” Bảo Kiệt .

      ra, lúc mới gặp em cậu ta rất bình thường. Nhưng khi em với cậu ta xảy ra chuyện em thấy cậu ta nữa” Quế Chi căng thẳng . kia, cậu ta mất tích có liên quan đến . lo lắng là dối. ra, rất là lo lắng cho .

      “Xảy ra chuyện gì?” Bảo Khánh lạnh lùng hỏi. Từ vừa nãy đến giờ, nghĩ Trâm chạy đâu. Từ khi đưa về đây, đâu mấy. Ngày theo phụ giúp và tám chuyện với mấy nữ giúp việc. Đêm rất ngoan ngoãn lên giường ngủ sớm. khó đoán. Nhưng trưa nay, lúc trước vẫn bình thường, chỉ là sau khi cùng Quế Chi xảy ra chuyện mới thấy . chắc chắn chuyện này làm tổn thương .

      “Trưa nay, em trong nhà kính nghỉ ngơi, em thấy cậu ấy vào nhà kính, định đến bắt chuyện với em. Em tránh mặt nên trước. Nhưng cậu ta giữ em lại. Cậu ta hỏi em vì sao tránh mặt cậu ta, có phải ghét cậu ta …” Quế Chi cúi mặt nhìn bàn chân .

      “Tiếp” Bảo Khánh . có linh cảm câu sau chính là nguyên nhân Nhi bị tổn thương.

      “Em trả lời cậu ta là…là em rất ghét cậu ta” Quế Chi bị khí lạnh của Bảo Khánh chèm ép đến cả người lạnh toát.

      “Ài….hôm nay em có vấn đề gì vậy? đó, ấy làm gì để cho em ghét chứ?” Bảo Kiệt vuốt trán, biết nên làm sao với Quế Chi. Hằng ngày, vợ của cậu rất hiểu biết mà. Nhưng sao động đến kia là trở nên trẻ con như vậy.

      “Tại ấy có khuôn mặt giống hệt Nhi của em nên em ghét” Quế Chi giận dỗi .

      “Khu vực cạnh nhà kính chúng ta tìm chưa?” Bảo Khánh đột nhiên . Lời của làm cho mắt của Bảo Kiệt và Quế Chi sáng lên. Đúng rồi, bọn họ ra ngoài tìm, nhưng khu vực nhà kính lại loại bỏ. Nơi đó dù nhiều cây cảnh nhưng cũng có mấy chỗ để trốn. Nhưng, những nơi dễ phát nhất như vậy mới là nơi trốn lí tưởng nhất.

      “Chúng ta chưa có ai kiểm tra chỗ đó” Bảo Kiệt .

      Ba người nhìn nhau, song câu gì, cả ba cùng hướng khu nhà kính đến.
      Khu nhà kính, ngoài cái nhà kính to sụ ra, quanh nơi đó là thảm cỏ nhân tạo. Những lối được tạo dựng để có thể dạo. Ở bên vách tường, nơi đó có những dàn cây leo bám sát vào tường. Đúng nơi đây có chỗ trốn . Khi đến đây, ba người chia nhau ra tìm. Nhưng cũng phải lại, nơi này cũng rộng . Dàn cây leo tưởng như mỏng thế. Nhưng khi xờ vào mới biết nó dày như thế nào. Và hơn nữa, cũng có vài chỗ trong đó tạo ra khoảng đủ để người chui vào. Nửa tiếng rồi mà ba người chưa có tìm ra Trâm . Gọi cũng có người thưa.

      Quế Chi tạm dừng việc mình làm, nhìn an hem họ Trần rất bận rộn, lại cảm thấy mình có lỗi hơn. Nếu câu đó, kia có mất tích, A Kiệt và Khánh phải bây giờ vẫn ở ngoài tìm người. người xấu xa.

      Ngước mắt lên nhìn ánh trăng hơi méo, nở nụ cười gượng “ Nhi, cậu mau về đây với mình . Mình trở nên xấu xa hơn rồi. Cậu mau về đây giáo huấn mình

      Nương theo ánh trăng, Quế Chi ra sau khu nhà kính. Nơi đây phải là tối cực kì. Và cũng là nơi chốn lý tưởng mà Nhi với . Đúng, nơi đây là căn nhà kính do chính tay Diệu thiết kế. Nhi của , dù là con mọt sách, nhưng cũng rất thích cây hoa cảnh. Nhi có lần với , loài cây hoa mà thích nhất là cây hoa Bồ công . Diệu , cây hoa Bồ công , khi lớn, dù màu sắc nó thu hút, vậy có hương thơm. Nhưng hoa bồ công , chúng rất tự do. Khi hoa héo, mỗi cánh hoa rời khỏi nhụy, tìm miền đất cho riêng mình rồi lại sinh ra cây hoa mới. Chúng cứ tuần hoàn như vậy, và chúng hề đơn.

      Vì Diệu thích hoa Bồ công , Quế Chi chọn nơi này làm nơi để trồng nó. tin, những cánh hoa Bồ công đó mang nỗi nhớ của cho Nhi biết.

      Ở khu sau này cũng rất là yên tĩnh. Mùa hè chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu, tiếng từng cơn gió thổi qua. Nhưng hôm nay, nó lại hề yên tĩnh như ngày thường. Vừa đến nơi, Quế Chi nghe thấy tiếng thầm , to cũng . Nó đủ để cho nghe thấy.

      “Bồ công , theo mày tao có nên tiếp tục tìm lại quá khứ đó ? Lúc tỉnh lại, tao với chính bản thân mình là cần tìm lại quá khứ rồi mà. Tại sao sau mười hai năm, chỉ vì nhìn thấy đó, tao lại muốn nhớ lại”

      “Bồ công , mày biết ? Tao bây giờ rất mơ hồ, biết mình là ai, biết mình nên làm gì”

      là hâm mộ cánh hoa của ngươi a. Tự do tự tại, đơn”

      là hay nha, tao thích thất là Bồ công , Quế Chi cũng rất thích Bồ công . là hay mà”

      Trâm nhìn lên ánh trăng . biết mình ngồi đây bao lâu rồi, nhưng cũng rất lâu. Nhìn trăng mà xem, ánh trăng gần lên cao nhất rồi. Chắc bây giờ cũng gần mười giờ đêm rồi. Bộ đàm mini trong tai rung mấy giờ rồi mà có cam đảm nhận. sợ, sợ chỉ cần nghe giọng của hai người, chắc chắn bỏ tất cả để trở về.

      “Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu, cậu làm cho nhiều người lo lắng lắm đó” giọng làm Trâm giật mình. Có người, có người đến gần mà có phát . Có người đến mà có phát . thể nào tin được. Nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, Trâm đứng lên, cười gượng “chỗ này của cậu à, vậy tôi

      Khi Trâm ngang qua Quế Chi, cánh tay của bị giữ cùng lúc đó, Quế Chi “có thể ở đây cùng tôi chút ?”

      Trăng lên cao chiếu xuống phía sau nhà kính, tạo ra ánh sáng mờ ảo. Mấy câu hoa Bồ công ở dưới ánh trăng càng thêm mờ ảo, càng trở nên đẹp hơn. Đối diện với mấy chậu Bồ công , hai ngồi thảm cỏ, dựa lưng vào tường kính nhìn câu hoa.

      ra… ra, lời trưa nay của tôi là dối. Tôi tránh cậu phải là vì ghét cậu” im lặng hồi lâu, Quế Chi lên tiếng phá vỡ bầu khí đó.

      Trâm chăm chú nhìn hoa, nghe thấy Quế Chi , đầu tiên là giật mình sửng sốt. Xong về sau, cười “có phải cậu cảm thấy tội lỗi”.

      “Ách… ra là tôi có ghét cậu. Tôi ghét cậu giống cậu ấy như vậy, ngay cả nụ cười cũng giống. Nhưng Nhi của tôi, trong mắt cậu ấy luôn là lạnh nhạt nhưng sâu trong trái tim của cậu ấy là trái tim chân thành. Còn cậu, mắt cậu làm tôi cảm giác cậu rất giả dối. Nụ cười dù giống với Nhi nhưng rất . Thứ tôi ghét là thứ đó” Quế Chi ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng, dừng chút rồi tiếp “Tôi tránh cậu, phải do ghét cậu. Nếu ai đó bị tôi ghét, tôi xuất trước mặt người đó nhiều để làm tức họ chứ tránh họ”

      “Vậy lý do vì sao?” Trâm ngồi nghe, nghi hoặc hỏi. Nếu phải ghét , vậy là lý do gì?

      “Như tôi , cậu quá giống với Nhi, giống đến mức, nhiều lần nhìn cậu, tôi cứ nghĩ rằng Nhi trở về, trở về bên cạnh tôi. Nhưng khi tôi muốn bắt chuyện với cậu, tôi lại chợt nhận ra rằng, cậu phải là cậu ấy. Vì vậy, tôi mới tránh cậu” Quế Chi .

      “Tôi hâm mộ đó. nhiều năm trôi qua mà vẫn nhớ đến cậu ta” Trâm đôi mắt phức tạp nhìn về phía cây hoa Bồ công . cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng cảm thấy đau. hiểu vì sao mình lại có cảm giác này.

      Nhi là bảo bối của tôi, chúng tôi làm bạn tận năm năm. Nếu kiện đó, có khi bây giờ, cậu ấy vui vẻ ở cùng tôi rồi” Quế Chi cười buồn. Nhi, nếu ngày đó mình chính chắn lên cũng có ngày hôm nay đúng ? Mình hối hận rồi, hối hận rồi…

      “Dù gì tôi vẫn hâm mộ tình cảm của hai người” Trâm nhìn Quế Chi, tâm .

      “Đó, cậu như thế này có phải đáng hơn ?” Quế Chi nhìn khuôn mặt của Trâm đến thất thần. giống. Nhi, có phải cậu phái này đến để an ủi mình ?

      được tôi đáng ” Trâm bĩu môi . thích nghe người ta gọi mình đáng đâu nha.

      Nụ cười khuôn mặt Quế Chi cứng đờ, trong đầu lên câu được mình đáng ”. Nhìn Trâm lắp bắp giống”

      “Tôi biết tôi giống với cậu ta, cậu cần như vậy nữa” Trâm giận dỗi .

      …” Quế Chi quay mặt . Làm sao có thể như vậy? thể nào, chắc do nhớ Nhi quá nên mới như vậy thôi. Chắc vậy rồi.

      “Nè, bây giờ, tôi có thể làm bạn của cậu ?” Trâm đột nhiên quay sang làm cho Quế Chi giật mình, kịp chuẩn bị gì trợn tròn mắt ngạc nhiên. Trâm thấy vậy buồn bã quay mặt “Nếu cậu muốn thôi, coi như tôi chưa

      , tôi rất vui được làm bạn với cậu, từ nay gọi tôi là Chi Nhi cho thân thiết nha. Từ nay tôi cũng gọi cậu là Nhi” Quế Chi nở nụ cười .

      “Được, chúng ta giờ là bạn” Trâm . Nhưng như nhớ ra gì, nhìn Quế Chi, “hình như là cậu tìm tôi? Có người tìm cùng, đúng ? Vậy họ đâu rồi?”

      “Chết, mình bỏ A Kiệt và Khánh ở khu nhà kính rồi” Quế Chi ngại ngùng . là, tại sao lại quên chứ…

      “Đây là khu nhà kính mà” Trâm nghi hoặc nhìn xung quanh . Đây phải là khu nhà kính à? đúng mà, có kính, trong bức tường kính kia có cây. hề sai.

      “Nơi đây là nơi trốn của mình, ai biết” Quế Chi hai ngón tay chọc chọc vào nhau ngại ngùng .

      “Oh, ra vậy, ra cậu để cho hai người đàn ông kia mình trong đêm tối. Mình thấy tội nghiệp cho họ à nha” Trâm nở nụ cười chọc Quế Chi. Quẫn quá, Quế Chi chỉ biết cúi gầm mặt xuống thảm cỏ. xấu hổ mà.

      “Được rồi, chúng ta ra ” Trâm rồi quay bước ra khỏi khu trồng Bồ công . Quế Chi thấy , vội vàng chạy đến, song song với .

      Ánh trăng trời, chiếu những ánh sáng mờ ảo chiếu rọi xuống hai . Có lẽ từ đây, họ lại bắt đầu viết tiếp câu chuyện tình bạn còn giang dở của bọn họ.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Em du lịch chứ phải giết địch!!!

      beta: Tinh Tinh

      Hôm nay trời nắng ấm áp. Nắng, sưởi ấm dần trái tim lạnh giá của con người. Nắng đem đến nụ cười đến những đứa trẻ thơ. Ngày mới đẹp. Nhưng chắc đúng với tất cả. Tại khu biệt thự Trần gia ở khu biệt thự Vinhomes Mĩ Đình, người làm ai cũng đều đeo tai nghe nghe nhạc. phải bọn họ có quy củ mà là vị nhị thiếu phu nhân này quá ồn ào. Ồn đến mức, ngay cả ông quản gia dễ tính nhất cũng bị chọc cho còn kiên nhẫn mà trốn trong nhà bếp. Duy chỉ có người, có lẽ là tinh thần thép nên có ảnh hưởng gì mấy.

      “Oaoaoaoaoaoa….chán quá, chán quá, chán quá” Quế Chi nằm ườn ra ghế salon khua tay khua chân loạn xạ. là chán mà.

      “Lỗi do cậu thôi, thèm thông báo với A Kiệt của cậu. Vì vậy mới có đám người áo đen đằng sau kia a” Vừa Trâm vừa chỉ vào đám người vệ sĩ ở đằng sau.

      “Là lỗi do cậu trước, ai bảo cậu trốn gì mà kĩ vậy, làm mọi người tìm ra” Quế Chi cãi lại.

      “Liên quan ?” Trâm lật cuốn sách lên vừa đọc vừa .

      “Có, nếu cậu mất tích, chắc chắn mình phải tìm, và như vậy mình cũng bị giám sát như thế này. Trừ ra vào phòng ngủ ra, còn khi mình đến chỗ nào cũng đều có mấy ông chú áo đen này theo. là mất tự do mà” Quế Chi .

      Đúng vậy, mấy hôm trước, sau khi Trâm mất tích nửa ngày, em họ Trần đặc biệt kiếm đâu ra mấy tên vệ sĩ kia giám sát hai . Trâm vấn đề, chỉ cần nghĩ đó là mấy con ruồi theo là được. Nhưng hình như có người làm được như . Sau vài ngày chịu đựng, cuối cùng cũng bắt đầu bộc phát. Hôm qua, còn làm ầm lên với Bảo Kiệt. Cuối cùng, “thương tích đầy mình” mà có chút thắng lợi nào. vậy còn đổi được rất nhiều ánh mắt ái muội của mọi người. Lúc đó, Quế Chi chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống. là xấu hổ.

      “Mình có cách để Chi Nhi giải quyết vấn đề này đó” Trâm lật sang trang khác, lạnh nhạt .

      “Cách gì vậy?” Quế Chi nghi hoặc nhìn Trâm . A Kiệt còn chịu kêu mấy ông chú kia về, chẳng nhẽ Nhi có cách?

      “Cách dễ dàng nhất là, cậu ngày ngày bám dính lấy A Kiệt của cậu. Như vậy mấy ông chú này…” Trâm gấp cuốn sách, ngón cái hướng về phía vệ sĩ chỉ chỉ, tiếp “…lúc đó họ theo nữa”

      Quế Chi nghe Trâm vậy, mặt đỏ bừng bừng. A Kiệt của , mỗi lần ở mình với …oaoaoaaaaa… ngại, xấu hổ chết được. A Kiệt là xấu a. Quế Chi ôm hai má đỏ bừng bừng suy tư.

      Trâm nhìn thấy biểu của Quế Chi, liền đặt sách lên bàn, chống cằm, nhìn Quế Chi bằng ánh mắt ái muội “Sao? Lại nghĩ đến cảnh hạn chế trẻ em à?”

      “Ách…” Quế Chi chìm trong suy tư, nghe thấy câu của Trâm , đầu tiên mặt đỏ bừng như trái cà chua, rất đáng . lúc sau, có thể vì nóng quá, Quế Chi xấu hổ chạy vù lên phòng trốn. Lúc , quên để lại câu Nhi xấu a, đáng ghét”. Mấy người khác thấy vậy, che miệng cười . Nhị thiếu phu nhân của bọn họ đáng mà.

      Thấy Quế Chi chạy lên phòng, mấy ông bác vệ sĩ cũng theo. Còn mấy ông còn lại rất quy củ, đứng chắp hai tay đằng trước, mắt luôn nhìn về phía Trâm , người đứng thẳng. Cảm nhận mấy con mắt nhìn chằm chằm vào mình, Trâm cũng có chút khó chịu. Khó chịu như thế, nhưng cũng thấy quen rồi. Hồi chín tuổi, lúc mới gặp lại papa, chịu cảnh này rồi. tên thủ lĩnh – papa , đến đâu, ông nhìn đến đấy. Nhìn đến mức phải bùng phát. Khi bùng phát rồi, mới biết. Papa nhìn như vậy, ra phải ông rảnh rỗi, mà là ông cảm thấy trở về như giấc mơ vậy. Ông sợ khi nhắm mắt lại, hay đặt trong tầm mắt của mình, lại biến mất tiếp. Để an ủi cũng như là làm cho ông tin về mà phải mơ, dành hai năm ở bên cạnh ông.

      Nghĩ tới papa của mình, Trâm nở nụ cười vui vẻ. Papa, biết bây giờ ông như thế nào nhỉ? về Việt Nam được hơn tuần rồi mà chưa qua thăm ông lần nào. biết ông có giận nữa.

      suy nghĩ, đột nhiên bộ đàm mini bên tai của Trâm rung rung làm cho giật mình. Nhưng nhanh chóng, đứng lên vào phòng của mình. Mấy ông bác vệ sĩ cũng theo rồi đứng canh trước cửa.

      Trong phòng, Trâm chui vào phòng vệ sinh, xả nước ra. Còn , dựa vào tường nhà tắm, đè bộ đàm mini rồi “Chuyện gì vậy?”

      “Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? câu này phải do chị hỏi mới đúng. Rốt cuộc mấy hôm nay em chết ở đâu mà nhận tín hiệu. Em có biết, nếu hôm nay mà liên lạc được với em, bọn chị xâm nhập vào Trần gia để tìm em ? Em là quá đáng mà” Vừa mới đè bộ đàm, Trâm chưa dứt câu, Nghi Dung tràng vào trong bộ đàm. May mắn là bộ đàm này được chế tạo đặc biệt, thanh vừa đủ nghe, cũng rất cơ mật nên tai bị sao. Nếu là bộ đàm bình thường, chắc lúc này đến chuyện cùng bác sĩ rồi.
      Dù bị mắng, nhưng Trâm lại thấy rất hạnh phúc. Người chị này của , dù mắng như vậy, nhưng thực chất là bộc lộ lo lắng của mình. biết, mấy hôm nay nhận tín hiệu làm cho hai người lo như thế nào. Vì vậy phản bác, chỉ để cho Nghi Dung xong mới thôi.

      Tầm năm phút sau, cuối cùng Nghi Dung cũng mắng xong. Trâm thở phào hơi rồi “Kế hoạch như thế nào rồi Dung?”

      “Vẫn như cũ, Diệp vẫn bị bám. Hôm nay cậu ta còn được tên quản lý đó mời ăn tối. Diệp bị đơ người ngồi giường nghĩ cách moi thong tin từ tên quản lý đó. Mà tên đó gọi là gì nhỉ…D…D…Đai Quần, đúng rồi, Đai Quần. Ủa, Trần thị sản xuất đai quần ah, sao quản lí lại gọi là Đai Quần?” Nghi Dung nghi hoặc hỏi.

      Bên đầu dây bên kia, khóe miệng Trâm giật giật. Đai Quần, ha, Demon mà biết chị của gọi cậu ta là Đai Quần ra sao nhỉ? Có tức đến phát nổ ta? Trâm ở Trần gia, vì vậy có thể gặp trợ lý tổng giám đốc là chuyện bình thường. vậy, cậu ta lại ở ngay khu biệt thự bên cạnh. chàng trợ lý này, nhìn từ xuống dưới đều đậm chất thư sinh. vậy, mặt luôn luôn có đôi kính biết là mấy độ. Nhìn như vậy lại càng thư sinh. Tên trợ lý này, ngoài cái tên Demon ra, còn có tên khác là Thiện Tâm. Tên cũng đẹp đó chứ.

      “Đai Quần? ý chị bảo là Demon à?” Trâm nhịn cười .

      ăn cứ ăn. Việc gì phải suy nghĩ đến vẫn đề công việc?” Trâm .

      “Cậu ta là muốn nhanh chóng tìm chon chíp để em phải ở ngôi nhà đó thôi. Mà Demon là người thân cận với Tổng giám đốc nhất. Nên chị nghĩ tên này chắc chắn biết con chíp đó ở đâu” Nghi Dung .

      “Trong tư liệu có ghi, bên cạnh Trần tổng có bốn người thân cận. Em trai của và Demon ra còn có thêm hai người nữa. người là bác sĩ, còn người đến mức thấy bóng. Sao chị đặt giả thiết là tên đó cầm” Trâm .

      Demon chắc chắn biết tên đó ở đâu. Vậy tìm từ Demon có phải hay hơn ?” Nghi Dung .

      “Nếu theo như chị là như thế, vậy em ở cạnh nhân vật chủ chốt, em chỉ cần quyến rũ , để toàn tâm toàn ý giao cho em con chíp, như vậy nhanh hơn nhiều” Trâm nhún nhún vai . Từ trước đến nay, chưa có ai thoát khỏi sức quyến rũ của đâu. Dù được nóng bỏng nhiệt tình như Nghi Dung, được thành đạt quyến rũ như Ngọc Diệp. Nhưng đám đàn ông lại mê mệt cái vẻ lạnh lùng thờ ơ của . Vì vậy, rất tự tin về sức quyến rũ của mình.

      “Dừng, được làm vậy, nhất quyết được làm vậy” Nghi Dung nóng vội . biết sức quyến rũ của Trâm . Nhưng thể để con bé mạo hiểm. Trần tổng này, tiếng tốt có mấy nhưng tiếng xấu chắp thành núi lớn. Vả lại, Trần tổng này còn có quan hệ khá mật thiết với thủ lĩnh K.A. Con bé quyến rũ , chẳng may có chuyện sao? được, nhất quyết thể để Trâm của bọn họ xảy ra chuyện. Nhất định.

      Trâm nghe thấy Nghi Dung nóng vội như vậy bật cười, “Dung, chị là ngây thơ, ngây thơ đến mức đáng . Nếu em ngày mai em trèo lên giường Trần tổng chị cũng tin sao? Chị biết tính cách em mà. Hahahaha…”

      “Trâm …em dám đùa giỡn chị” Nghi Dung tức giận nghiến răng ken két. Có vẻ con bé này lâu ăn đòn nên dám đè đầu ra rồi.

      “Hahaha…chị nhớ uống nước lạnh nha, nổi mụn đó. Bye bye chị”

      Trâm bỏ bộ đàm mini ra, tắt nước, ra giường nằm. định ngủ chút cửa phòng đột nhiên bị mở ra. bóng dáng báo trước chạy vào phòng , nhảy lên giường ôm lấy . Cùng lúc đó, giọng vui vẻ cất lên “ Nhi, chúng ta được thoát mấy ông chú kia rồi, vui quá a, vui quá a”. Quế Chi vừa ôm Trâm vừa cười .

      “Hả, mình thấy mấy ông chú kia theo chúng ta chưa đến tuần mà” Trâm nghi hoặc . Lạ nha. Sáng nay, vừa mới bước ra khỏi phòng, bị mấy ông chú ngoài kia làm cho tim suýt ngừng đập. Tưởng rằng bị bám theo thời gian. Nhưng, hình như tai nghe lầm, mấy ông chú đó từ nay theo sát nữa. cao hứng đó nha.

      “Đúng, chúng ta phải khó chịu nữa. Nhi, mình cao hứng nha” Quế Chi ôm Trâm đung đa đung đưa.
      “Mà, tại sao mấy ông chú đó cần theo chúng ta nữa? Chẳng nhẽ, cậu đồng ý đến công ty cùng với A Kiệt của cậu?” Trâm đẩy Quế Chi ra, nhìn nghi ngờ hỏi.

      a, vừa nãy A Kiệt có gọi điện đến, ấy Khánh phải đến Nha Trang tháng để đàm luận với đối tác và triển khai dự án của công ty. A Kiệt vì muốn xa mình lâu như vậy nên kéo mình cùng” Quế Chi cao hứng .

      “Vậy có liên quan gì đến mình?” Trâm nhíu mày nhìn Quế Chi.

      “A Kiệt có , bảo cậu tiếng, cả hai chúng ta cùng đến Nha Trang” Quế Chi cười .

      “Tại sao mình phải ?” Trâm hỏi.

      “Chịu a, cái đó cậu hỏi Khánh ý, lệnh của ý mà” Quế Chi nhún nhún vai rồi bước xuống giường, ra khỏi phòng. phải chuẩn bị cho chuyến .

      Quế Chi chưa được mấy bước, Trâm đột nhiên “mình bị mất trí nhớ, mình có chứng minh nhân dân, làm sao mình có thể được chứ?”

      “Cái đó cậu cần phải lo, có Khánh lo hết rồi” Quế Chi quay lại, nháy mắt . Trước khi đóng cửa phòng, nhớ ra chuyện, thò đầu vào “à, ba giờ chiều nay xuất phát nha”. xong, đóng cửa phòng lại.

      Khi xác định là ai vào đây, Trâm kéo bộ đàm qua, “chị biết rồi đúng ?”

      “A, Trâm của chị cuối cùng cũng gọi lại. Hai mươi phút sau, bọn chị có mặt tại phòng của em” Nghi Dung xong bộ đàm bị ngắt. Trâm nhíu mày nhìn chằm chằm ra ngoài trời. Hai người kia định đột nhập vào đây à? Bây giờ phải là ban đêm mà. Họ vào đây, đảm bảo họ bị phát .

      Trâm dù lo lắng, nhưng cũng nghĩ ngợi gì nhiều. đến cửa chính, mở cửa ngó đầu ra. Đập vào mắt là mấy bóng dáng màu đen đứng. người trong số đó thấy lên tiếng “Tiểu thư cần gì?”. Giọng của lạnh đến mức vô cảm làm Trâm nghe thấy thoáng nhíu mày. Mấy ông chú này chẳng nhẽ phải là người. là sát thủ đó nhưng đến nỗi vô cảm như thế này. Nhanh chóng gạt suy nghĩ kia ra, nở nụ cười , lát nữa các chú đừng cho ai vào phòng tôi”

      xong, để cho mấy người vệ sĩ kịp chuẩn bị gì đóng sập cửa lại, khóa trái cửa vào. Hai người kia đến, thể nào qua loa được. Nếu hai người họ bị phát chỉ có chết thôi.
      Trâm nằm trong phòng thời gian hai mươi phút rồi. Lúc định hỏi hai người kia vì sao chưa đến cửa phòng có ba tiếng gõ cửa. Chắc lại là Chi Nhi tìm đây.

      Trâm ra mở cửa. Nhưng có vẻ đoán sai. Ngoài cửa có ai ngoài mấy ông chú áo đen với hai nữ hầu ôm đống túi quần áo. Hai nữ hầu này hơi là lạ. người tóc ngắn ngang vai, người buộc tóc đuôi ngựa đằng sau. nghi hoặc nhìn bọn họ. Chẳng nhẽ có người chuyển đến ở cùng sao?

      “Tiểu thư, quần áo đại thiếu gia chuẩn bị cho tóc ngắn .

      “Chuẩn bị đồ cho tôi?” Trâm nghi hoặc .

      “Đúng, vì tý nữa du lịch Nha Trang cùng đại thiếu gia” tóc ngắn , đồng thời cũng kín đáo ra hiệu với Trâm .

      “Được rồi, các vào ” Trâm hiểu ra, nở nụ cười . Hai người này, hình như lo lắng quá rồi phải.

      Đóng cửa lại, khóa trái cửa, Trâm đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn hai người “có vẻ các chị tiến bộ hơn trong việc đột nhập rồi nhỉ? Còn dùng cả kế lừa đảo nữa”.

      “Nếu về thân phận, vậy cái danh kẻ lừa đảo bọn chị nhận. Nhưng về mấy cái túi quần áo kia, bọn chị nhận được. Lúc bọn chị định trèo tường đột nhiên thấy có hai nữ giúp việc, mỗi cầm vài túi quần áo. Họ là đồ Trần tổng tặng em” Nghi Dung .

      “Tặng em? Đùa sao?” Trâm buồn cười . Trần tổng này bị ô tô đụng vào đầu à? Hay là làm nhiều quá hóa điên? Tự dưng mua tặng nhiều quần áo như thế này. là khó hiểu mà.

      “Ê, Trần tổng cảm nắng em rồi à?” Ngọc Diệp đột nhiên .

      “Ách…chị đùa à, Trần tổng bị gay” Trâm giật mình . Làm sao có thể a. cũng rất ít gặp tên Trần tổng này. có vẻ là người bận rộn. “Mà về chuyện này, chúng ta chuyện khác . Các chị mạo hiểm đột nhập vào đây phải chỉ để gặp em đúng ?”

      “Trâm của chúng ta là giỏi nhất” Nghi Dung xong, lấy từ trong túi quần áo ra hai chiếc hộp, để chiếc đưa cho Ngọc Diệp cầm, mở chiếc trước. Trong chiếc hộp này là mấy thứ trang sức rất là bình thường. Có nhẫn, có vòng tay, có vòng cổ, có lắc chân và có chiếc hộp màu đen nằm im ở góc trong. Nghi Dung đưa cho Trâm “đeo mấy thứ này lên”

      Trâm nhìn bộ trang sức, trán lên ba đường hắc tuyến, miệng giật giật. nhìn Nghi Dung “Em du lịch chứ phải giết địch!!!”

      “Bọn chị vì lo cho em. Chắc em cũng biết tính năng của mấy thứ này rồi” Nghi Dung xong, lấy hộp ở trong góc, mở ra “cái này là bộ đàm mini chị mới cải tiến. Cái này, khi ở biển em cũng có thể chuyện được với bọn chị”

      “Vậy còn hộp kia” Trâm nghi hoặc nhìn chiếc hộp nằm im tay Ngọc Diệp. Ngọc Diệp thấy vậy mở chiếc hộp ra. Trong đó có khẩu súng lạnh lùng nằm im. thân súng còn có bình con chim ưng tung cánh. Bên cạnh khẩu súng có hộp đạn . Trâm lấy viên nhìn. ra chỉ là đạn gây mê. Nhưng, biết làm sao với hai người này. Hai người làm như vào lãnh thổ của kẻ thù vậy.

      “Nhìn em giống như giết người vậy?” Trâm cầm hai chiếc hộp, đau khổ .

      “À, bọn chị mang Bạch Bạch đến cho em” Ngọc Diệp đột nhiên nhớ ra nhân vật quan trọng, .

      Nghe Ngọc Diệp , Trâm trực tiếp muốn té ngửa. Bạch Bạch, thường hay cho nó ở trong khu rừng nhân tạo tạo cho nó. Hôm nay hai người kia mang nó đến đây làm cái gì vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :