1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57: Trách nhiệm
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhà họ Nhiếp, trong thư phòng --- ----

      theo sau lưng mẹ Nhiếp, Nhiếp Tử Phong vừa mới ngồi xuống, mở đầu mẹ Nhiếp liền nghiêm túc lên tiếng chất vấn.

      "Chuyện ở báo là sao? Con và Quan Duyệt ở cùng với nhau cả đêm trong khách sạn sao?" Thân thể mẹ Nhiếp thẳng tắp, dung nhan mỹ lệ bị năm tháng tàn phá chút nào rất nghiêm túc, giống như ngày thường luôn ôn hoà mỉm cười đối với mọi người. Lại có chút phong thái của người chủ gia đình.

      Nghe vậy, đôi mắt của Nhiếp Tử Phong co rút lại, cũng tiếp lời. nhíu mày lên, trầm tư trong vấn đề này.

      Lúc trước có suy nghĩ tại sao chuyện này lại bị đưa lên báo, sau đó lại suy nghĩ chút thấy thời gian vừa khéo. Tại sao trước cửa quán rượu lại có đám chó săn mai phục? Vừa vặn chụp được cảnh và Quan Duyệt, trừ phi là chờ đợi từ lâu.

      im lặng, thể nghi ngờ là cần phải xác nhận lại chuyện này.

      Đối mặt với con trai đắm chìm trong suy nghĩ, mẹ Nhiếp thể làm gì khác hơn là lắc đầu: "Đó là sao? Tử Phong, con định tính toán như thế nào với Duyệt nhi?"

      Vấn đề này của bà khiến cho Nhiếp Tử Phong nhất thời ngẩn người ra, suy nghĩ dừng lại. Chợt ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt mong chờ của mẹ Nhiếp, động động khoé môi nhưng vẫn câu nào.

      Thấy vậy, mẹ Nhiếp đại khái có thể đoán được đáp án của .

      Chỉ thấy mẹ Nhiếp nhìn bằng ánh mắt cực kỳ thất vọng, sau đó thở dài, tận tình khuyên bảo : "Lúc trước cho dù con ở bên ngoài làm bất cứ chuyện gì mẹ cũng đó là bởi vì mẹ biết con tự biết cư xử đúng mực. Nhưng Duyệt nhi là thiên kim của tập đoàn Quan thị, là danh môn khuê tú, giống những mà con vui đùa chút kia. Con nhất định phải chịu trách nhiệm trong chuyện này!"

      Vừa nghe đến hai chữ ‘trách nhiệm’ này, bất giác Nhiếp Tử Phong giật thót mình. Trước mắt lên ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ, trong tim lại nhói đau, cự tuyệt theo bản năng: "Trừ kết hôn ra, con có thể dùng bất cứ thứ gì để đền bù cho ấy." Trong lòng của chỉ có người là Vũ Vũ, ít nhất tại là như vậy, muốn kết giao với bất kỳ người phụ nữ nào khác trừ ra.

      "Vô liêm sỉ!" Nghe được câu trả lời của , người phụ nữ luôn luôn có tiếng là hiền lành tốt tính như mẹ Nhiếp cũng nhịn được mà lên tiếng mắng . Sắc mặt tối sầm lại, bà lớn tiếng trách cứ: "Làm sao con lại có thể ra những lời này được, nếu như để Duyệt nhi nghe được chắc chắn là rất đau lòng!"

      Sắc mặt Nhiếp Tử Phong cũng khó coi thua kém mẹ Nhiếp, nhìn chằm chằm mẹ Nhiếp, từ trong miệng nặn ra bốn chữ: "Con ta."

      Dứt lời, mẹ Nhiếp giật mình.

      Bà dùng ánh mắt sâu xa kiêng kị nhìn khuôn mặt nghiêm chỉnh của Nhiếp Tử Phong, khoé môi khẽ cử động. Do dự lúc, bà lại hàm ý sâu xa: "Chuyện tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, bây giờ con ấy, nhưng khó là trong tương lai con cũng . Huống chi, Duyệt nhi là tốt hiếm có, mẹ hy vọng hai người các con có thể ở cùng với nhau. Tử Phong, mẹ vẫn cho rằng con là người con trai hiếu thuận, trong chuyện này hy vọng con có thể hiểu mẹ." Ngụ ý của bà nhận định Quan Duyệt này là con dâu.

      Nhiếp Tử Phong nghe xong, gì, chẳng qua là đáy mắt chợt lóe lên chút phức tạp.

      Nhìn ánh mắt của hơi dao động, mẹ Nhiếp lại : "Trước tiên hãy thử lui tới khoảng thời gian , được ? Nếu như đến lúc đó con vẫn ấy, mẹ cũng cưỡng ép con nữa." Bà lùi bước .

      Vẫn im lặng như cũ.

      khí giằng co dần dần hòa hoãn hơn rất nhiều, mẹ Nhiếp ngẩng đầu lên chờ đợi câu trả lời của Nhiếp Tử Phong, liền đưa ra quyết đinh: "Chuyện lên báo mẹ để cho ba con xử lý giúp con, nhưng ba Quan mẹ Quan bên kia, mẹ hy vọng con tự mình giải thích với bọn họ tiếng, con làm được chứ?"

      Biết mình còn lựa chọn nào nữa, Nhiếp Tử Phong mới chậm rãi gật đầu.
      Sau này tự mình giải thích cho , về phần thử cùng Quan Duyệt lui tới… nằm trong suy nghĩ của .
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58: muốn mất
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hình như mẹ Nhiếp có cho Quan Duyệt chuyện thử qua lại với . Mấy ngày sau đó, Quan Duyệt bỏ tất cả công việc ở công ty cả ngày chạy tới chờ ở tập đoàn Nhiếp Phong, nghiễm nhiên thay thế chức vụ của Nhiếp Tử Vũ. Cho dù cực kỳ khó chịu, nhưng Nhiếp Tử Phong vẫn áy náy chuyện lần trước nên cũng dám từ chối.

      Mỗi ngày trôi qua, trong lòng Nhiếp Tử Phong càng rối loạn. Bởi vì cho dù như thế nào cũng tìm được thời gian thích hợp để chuyện với Nhiếp Tử Vũ.

      tìm, Nhiếp Tử Vũ liền tránh, có lúc rạng sáng thức dậy để bắt người, Nhiếp Tử Vũ sớm chuồn mất. Có lúc lại đợi đến nửa đêm, Nhiếp Tử Vũ lại càng về muộn. Thỉnh thoảng có lúc hai người gặp mặt lúc ăn sáng, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ luôn luôn nhìn , ăn xong bữa liền trở về phòng, cho dù gõ cửa như thế nào cũng lên tiếng.

      Nhiếp Tử Phong vô cùng bối rối.

      . . .

      Đêm khuya.

      Ánh trăng nghịch ngợm trốn vào trong đám mây màu đen, bầu trời u ám ánh sao. Trời chút gió, khí ngột ngạt khiến cho người ta có cảm giác phiền não.

      Trong nhà họ Nhiếp có tiếng động khẽ vang lên, kèm theo đó là tiếng 'Lạch cạch' mở khoá, bóng dáng thon dài nhanh chóng vào trong nhà, rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Nhiếp Tử Vũ về muộn, dựa vào cảm giác lần mò trong bóng tối, rón ra rón rén, lúc muốn lên lầu, trong bóng tối vang lên giọng chất vấn lạnh lùng.

      " đâu?"

      Giọng lạnh như băng rất quen thuộc khiến cho thân thể Nhiếp Tử Vũ run lên, kinh ngạc xoay người về phía phát ra giọng , lúc này mới phát cách đó xa có điểm màu đỏ.

      ‘Tách’ tiếng, tiếng bật công tắc đèn vang lên, cả căn phòng sáng lên, sáng như ban ngày.

      Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn Nhiếp Tử Phong dựa lưng vào tường, ngón tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái cầm chai rượu tây, trong lòng chợt trĩu xuống. Có giây kia muốn bước tới cướp chai rượu và điếu thuốc , nhưng lại nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm đó, ngay lập tức dập tắt ý nghĩ của mình, rất lạnh lùng : "Chuyện này liên quan tới ."

      Khói thuốc lượn lờ mông lung trước mặt của . Chiếc cằm vốn trơn bóng bây giờ râu ria mọc lởm chởm, có cảm giác chán trường. Bởi vì uống rượu, nên gương mặt tuấn lãng có chút ửng hồng lên.

      Nghe được câu trả lời của Nhiếp Tử Vũ, híp mắt lại, ngay sau đó từ từ về phía , vừa vừa : "Sao lại liên quan tới ? Em quên em là người phụ nữ của sao? Vũ Vũ . . ." Khoé miệng nhếch lên nở ra nụ cười cưng chiều, nhưng mà trong đáy mắt mê ly mang theo chút khổ sở.

      Nghe được lời to gan như thế của , trong lòng của Nhiếp Tử Vũ căng thẳng, né tránh ánh mắt của .

      " say rồi, mau lên nghỉ ngơi ." xong, liền muốn lên lầu.

      Nhưng mà chưa được bước, đột nhiên bàn tay to túm chặt lấy cái eo mảnh khảnh của , giây sau, liền ngã nhào vào lồng ngực nóng như lửa.

      "Buông em ra!" Nhiếp Tử Vũ cố gắng vũng vẫy, nhưng làm sao đủ hơi sức chống lại , giãy giụa cũng vô ích.

      Ôm Nhiếp Tử Vũ chặt, Nhiếp Tử Phong bá đạo như đứa trẻ, đầu vùi vào cổ của , tận tình hít lấy mùi thơm cơ thể . "Vũ Vũ, Vũ Vũ của , đừng rời xa …" Trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, khiến cho Nhiếp Tử Phong cảm thấy đau đớn dứt. Mỗi khi nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ ngày hôm đó, trong lòng lại có loại thống khổ giống như bị xé rách ra từng mảnh.

      muốn buông ra, ! Cho dù mất toàn thế giới, cũng muốn mất mình !

      Mùi rượu nồng nặc tràn vào mũi, khiến cho Nhiếp Tử Vũ hoa mắt đầu choáng váng. ra sức giãy giụa, vừa khẽ hét lên với : "Bây giờ làm cái gì vậy? quên là giữa chúng ta còn gì nữa rồi sao? buông em ra! buông em ra!"

      Nhiếp Tử Vũ càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng đau lòng, nỗi đau bị đèn nén mấy ngày liên tiếp lập tức tràn ra ngoài, khiến cho còn sức lực để chịu đựng nữa. Tất cả đau khổ trong nháy mắt biến thành nước mắt tràn ra ngoài, dần dần, còn giãy giụa nữa.

      Nghe được tiếng khóc lóc nho của , trong lòng của Nhiếp Tử Phong cũng rối rắm biết làm sao.

      từ từ buông tay của mình ra, đem thân thể của xoay lại đối diện với mình, sau đó thận trọng lau nước mắt khuôn mặt của : "Vũ Vũ, đừng khóc, đau lòng."

      Nhiếp Tử Vũ cũng ngừng lại, vẫn khóc thút thít, từ từ ngẩng đầu lên dùng ánh mắt dịu dàng đáng nhìn vẻ mặt thâm tình của Nhiếp Tử Phong, im lặng hồi lâu, sau đó khẽ mở miệng: "Chúng ta kết thúc ở đây thôi. . . trai."
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59: bằng cầm thú
      Editor: Táo đỏ phố núi

      trai. . .

      Nghe thấy Nhiếp Tử Vũ nghẹn ngào ra hai chữ này, Nhiếp Tử Phong giống như bị hòn đá to ném trúng, rất bối rối. bao lâu nghe thấy Vũ Vũ gọi mình là trai rồi? Mà bây giờ xưng hô như thế, như vậy ý của có phải là …

      ", cho phép!" Bởi vì lời của vừa ra khiến cho Nhiếp Tử Phong trở nên điên cuồng lên. Đôi mắt mở to ra, tròng mắt đỏ lên, đem Nhiếp Tử Vũ ôm chặt vào trong lồng ngực của mình, ôm chặt, giống như là rất sợ khi mình buông lỏng ra bỏ . "Em là của , đời này em cũng đừng mong thoát khỏi ."

      dùng sức lớn đến kinh người, khiến cho Nhiếp Tử Vũ có cảm giác xương của mình sắp gãy ra. Nhưng cũng dám mở miệng dừng lại, chỉ có thể cắn răng nuốt nước mắt vào trong bụng.

      biết qua bao lâu, Nhiếp Tử Vũ bắt đầu giãy giụa: "Em rất ràng rồi, hãy buông em ra được ."

      " buông, cả đời cũng buông em ra!" Lúc này Nhiếp Tử Phong hoàn toàn đánh mất lý trí.

      Chỉ thấy ngũ quan tuấn lãng của cau có dữ tợn giống như quỷ Satan, khiến cho người ta khỏi có cảm giác sợ hãi, cả người tràn ngập cảm giác nguy hiểm của dã thú, khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.

      Đột nhiên, hôn lên đôi môi của Nhiếp Tử Vũ, bá đạo thô lỗ chiếm lấy hương thơm ngọt ngào của .

      "Ưm. . ." Nhiếp Tử Vũ khiếp sợ đôi mắt trợn to, đối diện với đôi mắt đen láy mù mờ thoả mãn của , đột nhiên có loại cảm giác tốt. Quả nhiên trong chốc lát dự cảm của liền linh nghiệm.

      Nhiếp Tử Phong vứt bỏ thuốc lá, tay phải từ bên ngoài chiếc áo T shirt của chui vào trong, từ dưới mà lên, giống như lửa đốt mỗi tấc da thịt của . Nhanh nhẹn tới cởi nút áo ngực sau lưng của ra, sau đó lấy tốc độ sét đánh kịp bịt tai xoa nắn nơi đẫy đà của cách thô bạo.

      "Ưm. . . được. . ." Nước mắt chảy xuống, Nhiếp Tử Vũ ra sức giãy giụa. dùng đôi mắt ngây thơ ngập nước nhìn Nhiếp Tử Phong quên mất chính mình mà điên cuồng hôn , trong lòng vô cùng rối rắm.

      , được. . . được đối xử với như vậy. . .

      điên cuồng giãy giụa, nhưng mà càng giãy giụa lại càng phản tác dụng, càng làm tăng lên dục hoả của Nhiếp Tử Phong.

      Nơi mềm mại đẫy đà sớm thể thỏa mãn được dục vọng của , trong cơ thể có luồng nóng như lửa chảy qua, càng thêm mãnh liệt dùng sức đối với , tay phải của chẳng biết để ở bụng của từ lúc nào, dò xét vào…

      !

      Bởi vì hành động to gan của , đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ tràn đầy sợ hãi, đồng thời lại vì cảm thụ của mình mà cảm thấy xấu hổ!

      Biết rất ràng làm như vậy là đúng, nhưng mà lại thích đụng chạm, tế bào toàn thân đều run rẩy vì hành động của , càng biến đổi hơn chính là ràng lại muốn .

      tuyệt vọng nhìn đắm chìm trong dục vọng của chính mình, trong lòng như tro tàn. Mắt nhắm lại, cũng biết lấy hơi sức ở đâu ra, Nhiếp Tử Vũ đột nhiên đẩy ra.

      đoán trước được, Nhiếp Tử Phong bị đẩy ra, dưới chân lảo đảo cái, thân thể đứng vững, chai rượu tây trong tay rơi xuống ‘Choang’ tiếng, chất lỏng màu đỏ tươi và vô số mảnh vỡ văng lên, đồng thời cũng gọi lại lý trí xa của Nhiếp Tử Phong trở về.

      Đôi mắt đen nháy của Nhiếp Tử Phong kinh ngạc nhìn về phía sau, Nhiếp Tử Vũ quần áo xốc xếch, mặt loang lổ nước mắt, đau lòng trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng. Cúi đầu nhìn lại hai tay của mình, Nhiếp Tử Phong cảm thấy ngơ ngác.

      làm cái gì. . . Rốt cuộc làm cái gì. . .

      Đáng chết! Tại sao lại có thể làm như vậy đối với Vũ Vũ!

      Quả bằng cầm thú!

      Nhiếp Tử Phong hối hận thôi, lần nữa ngẩng mặt lên nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, ngay lúc định gì đó, giọng vang lên từ phía cầu thang.

      " xảy ra chuyện gì?"
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60: Tình thân và tình
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Giọng quen thuộc của mẹ Nhiếp vang lên, đồng thời khiến cho Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ bị giật mình hoảng sợ.

      Sau khi trố mắt lên hai giây, phản ứng đầu tiên của Nhiếp Tử Vũ là nhanh chóng lau nước mắt mặt , sau đó chỉnh trang lại quần áo người. biết là, trước khi kịp phản ứng, ở cầu thang mẹ Nhiếp sớm nhìn thấy bộ dạng chật vật của vào trong mắt.


      Hỏi lần thấy ai trả lời, mẹ Nhiếp trực tiếp nhìn thẳng vào Nhiếp Tử Phong còn sững sờ đứng yên tại chỗ, vừa xuống dưới vừa hỏi lại lần nữa: "Xảy ra chuyện gì, có ai có thể cho mẹ biết xảy ra chuyện gì ?" xong ánh mắt rơi vào chai rượu rơi vỡ bên cạnh chân của Nhiếp Tử Phong.

      Nhiếp Tử Phong im lặng nhìn mẹ Nhiếp cái, có mở miệng. Đôi mắt đen nháy như bóng đêm nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ hốt hoảng cố gắng che giấu, trong lòng của đau nhói lên.

      muốn giải thích cái gì, bởi vì muốn cho người khác biết mối quan hệ bình thường của … Nghĩ tới đây ánh mắt của Nhiếp Tử Phong càng thêm kiên định, đôi môi mím chặt lại.

      Chờ lúc lâu thấy Nhiếp Tử Phong trả lời, Nhiếp Tử Vũ khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của . Khi bốn mắt giao nhau, ngay sau đó Nhiếp Tử Vũ liền hiểu được quyết định của , vì vậy nhịn được mà hít hơi sâu.

      "Vũ Vũ, miệng của con là có chuyện gì xảy ra?" Chẳng biết từ lúc nào, tầm mắt của mẹ Nhiếp chuyển sang Nhiếp Tử Vũ, đôi mắt tinh tường của bà rất nhanh nhìn thấy đôi môi đỏ tươi bình thường của Nhiếp Tử Vũ.

      ngờ được mẹ Nhiếp lại hỏi tới vấn đề này, nhất thời Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người. Đôi tay kìm được đưa lên lau cánh môi vừa đỏ vừa sưng vì bị Nhiếp Tử Phong hôn, giờ phút này có thể cảm nhận được mùi vị của vẫn còn lưu lại trong miệng của .

      Nhưng trong đầu lại chợt loé lên hình ảnh và Quan Duyệt sánh vai nhau trong tờ báo, lòng của quặn đau, đôi mắt co rút lại lời trái với lương tâm: "Bữa tối con ăn quá nhiều ớt cay, cho nên sưng đỏ lên."

      Lời vừa dứt, mẹ Nhiếp còn chưa kịp có phản ứng gì, lại nghe thấy tiếng rống giận thô bạo của Nhiếp Tử Phong vang lên.

      "Em láo!"

      Nhiếp Tử Phong thể tin là có thể đem nụ hôn của mình thành ăn đồ cay, gương mặt tuấn tú đen lại. Đôi mắt đen nhánh tràn đầy tức giận, hai tay để hai bên nắm chặt thành quyền, "Em láo, miệng của em ràng là do …"

      Nhưng mà chờ cho hết lời, mẹ Nhiếp đứng ở bên cạnh lên tiếng cắt đứt lời của .

      "Đủ rồi, mẹ tin tưởng lời của Vũ Vũ!" Mẹ Nhiếp lạnh mặt nghiêm túc nhìn Nhiếp Tử Phong. Cho tới khi đáy mắt của Nhiếp Tử Phong loé lên chút bi thương, bấy giờ bà mới nhận ra mình sơ suất rồi.

      Khẽ cử động khuôn mặt cứng ngắc của mình, giọng của mẹ Nhiếp chầm chậm vang lên: " muộn rồi, mẹ thấy các con cũng mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai rồi hãy . Vũ Vũ, con hãy lên lầu nghỉ ngơi ." Mẹ Nhiếp xong, thúc giục lên.

      "Dạ được." Nhiếp Tử Vũ gật đầu cái, cũng nhìn Nhiếp Tử Phong thêm chút nào liền nhanh chóng chạy lên lầu.



      Chuyện về sau Nhiếp Tử Vũ cũng biết, chẳng qua là sau khi vào phòng tắm rửa mặt ra, thấy bên giường bóng người.

      "Mẹ, có chuyện gì sao?" Nhiếp Tử Vũ khéo léo hỏi.

      Nghe vậy, mẹ Nhiếp vẫn đắm chìm ở trong suy nghĩ ngẩng đầu lên, mỉm cười vẫy vẫy tay với : "Vũ Vũ tới đây."

      Sau khi Nhiếp Tử Vũ tới, mẹ Nhiếp dịu dàng lấy khăn lông trong tay , nhàng lau mái tóc ướt nhẹp cho .

      "Vũ Vũ." Đột nhiên, mẹ Nhiếp mở miệng gọi.

      "Dạ?" Nhiếp Tử Vũ hiểu.

      Mẹ Nhiếp im lặng lúc rồi : "Con biết là mẹ vẫn rất thương con, coi con như là con đẻ của mình chứ?"

      "Dạ, con biết rất ." Nhiếp Tử Vũ gật đầu cái, khóe miệng xẹt qua tia hạnh phúc. Bởi vì ở nhà họ Nhiếp trừ Nhiếp Tử Phong ra, chỉ có mẹ Nhiếp là hiểu nhất. Từ tới lớn, muốn cái gì mẹ Nhiếp cũng mua cho , cưng chiều , cho nên vẫn rất cảm kích bà.

      Lấy được khẳng định của Nhiếp Tử Vũ, mẹ Nhiếp vô cùng vui mừng. Do dự lúc, bà mới chậm rãi mở miệng : "Vậy mẹ có thỉnh cầu. . ."
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 61: Cậu có tư cách gì?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nửa đêm có trận mưa lớn gột rửa hòn đảo Đài Loan.

      Hôm sau bầu trời trong xanh. Những đám cỏ non được nước mưa tưới ướt lên vẻ tươi mát.

      Cả đêm chợp mắt, đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ biến thành đôi mắt gấu mèo 0.0 chậm rãi xuống lầu, lúc muốn bước ra khỏi nhà, lại thấy Nhiếp Tử Phong chạy bộ buổi sáng trở về. Trong lòng căng thẳng, hai chân của nhất thời như bị cố định tại chỗ cử động được nữa.

      " đâu?" Cả đêm cũng chưa từng chợp mắt, Nhiếp Tử Phong cũng có chút mệt mỏi, dưới hốc mắt cũng bị thâm đen. "Chuyện tối hôm qua, . . ." suy nghĩ cả đêm, cho dù như thế nào cũng muốn tách ra khỏi .

      Lại thấy Nhiếp Tử Vũ khẽ lướt mắt nhìn cái, quả quyết cắt đứt lời của : "Chuyện tối hôm qua em muốn nhắc tới nữa." Vừa xong muốn nhấc chân vòng qua người để .

      "Đợi chút." Người cao chân dài của Nhiếp Tử Phong lập tức ngăn trước mặt cho . Đôi mắt đen nháy sáng như sao nhìn vào khuôn mặt càng lúc càng gầy của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng cũng thắt lại. "Em vẫn chưa ăn bữa sáng mà … "

      "Cám ơn, em đói bụng." Nhiếp Tử Vũ khách sáo và lạnh nhạt rút bàn tay của mình từ trong tay của ra, rồi lui lại mấy bước giữ khoảng cách với .

      Nhìn thấy né tránh mình như tránh rắn rết bò cạp, trong lòng Nhiếp Tử Phong có đủ loại mùi vị, biết như thế nào. Đến tột cùng là muốn phải làm sao mới chịu nghe giải thích và tha thứ cho ?

      Ngay giữa lúc hai người giằng co, giọng trong trẻo vang lên từ sau lưng của Nhiếp Tử Vũ.

      "Phong, về rồi sao? Em cố ý giúp chuẩn bị bữa sáng, nhanh lên qua đây ăn ." Toàn thân mặc bộ quần áo vest màu đen, Quan Duyệt với dáng vẻ thục nữ tới bên cạnh của Nhiếp Tử Phong, đưa tay ra kéo cánh tay của . Sau đó đôi mắt liếc cái, mang theo vẻ khiêu khích nhìn Nhiếp Tử Vũ, mỉm cười : "Vũ Vũ, sớm như vậy muốn rồi à?"

      Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng thoáng nhìn qua vẻ đắc ý của ta, tầm mắt của dừng lại ở cánh tay của ta kéo Nhiếp Tử Phong, đáy mắt thoáng qua vẻ đau đớn, ngay sau đó lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

      Nhiếp Tử Phong nhạy cảm nên dĩ nhiên bỏ qua được nét đau lòng thoáng qua kia của Nhiếp Tử Vũ, cũng bởi vì phát ra, cho nên hiểu là Nhiếp Tử Vũ vẫn còn mình. Vì vậy rút cánh tay của mình ra khỏi tay của Quan Duyệt, học theo Nhiếp Tử Vũ bước sang bên cạnh hai bước giữ khoảng cách với Quan Duyệt.

      "Vũ Vũ, vào cùng , chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng thôi." Nhiếp Tử Phong nở ra nụ cười nhợt nhạt, hướng mời.

      " cần, em. . ." Nhiếp Tử Vũ cự tuyệt, ánh mắt thoáng nhìn đến phía sau lưng chiếc xe sang trọng tới, vì vậy tiếp: "Em có hẹn ăn sáng với người khác rồi, xin lỗi, em trước." xong liền nhanh chóng chạy về phía bóng dáng cao lớn bước xuống xe kia.

      Nhiếp Tử Phong kinh ngạc quay đầu lại, khi nhìn thấy người khác trong lời của Nhiếp Tử Vũ, nụ cười lập tức cứng ngắc môi. Đôi mày nhíu chặt lại, đôi mắt nheo lại phát ra lạnh lẽo như băng, bàn tay của nắm chặt thành quyền.

      Theo tầm mắt lạnh lẽo hiểm của nhìn sang, chỉ thấy Nhiếp Tử Vũ đứng trước người mà biết rất ràng, bạn tốt kiêm tình địch ------Lãnh Duy Biệt!

      Thấy Lãnh Duy Biệt thân mật xoa đầu Nhiếp Tử Vũ, Nhiếp Tử Phong nhất thời nổi cơn giận dữ, bước bước dài tới phía trước kéo Nhiếp Tử Vũ lại sau lưng mình, dùng giọng lạnh như băng chất vấn:

      "Tôi cho phép cậu đụng chạm tới ấy!" Đáng chết!

      Nghe vậy, Lãnh Duy Biệt sửng sốt, ngay sau đó dùng ánh mắt châm chọc nhìn , nở ra nụ cười: "Tại sao tôi đụng tới Vũ Vũ lại cần có cho phép của cậu? Cậu có tư cách gì? Vũ Vũ tới đây." xong, gọi Nhiếp Tử Vũ tới.

      Nhiếp Tử Vũ tránh ra khỏi kiềm chế của Nhiếp Tử Phong, lúc muốn bước chân tới bên cạnh của Lãnh Duy Biệt, lại nghe thấy tiếng cuồng rống giận của Nhiếp Tử Phong.

      "Vũ Vũ, cho phép qua!"
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :