1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52: Say rượu gì đó
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ánh mặt trời chiều vào cửa số sát đất khúc xạ vào trong căn phòng, ánh sáng gay gắt rất chói mắt. Trước mắt là mảng ánh sáng chói trang khiến cho Nhiếp Tử Phong thể coi như có chuyện gì mà ngủ tiếp được, còn cách nào khác đành phải mở mắt ra.

      Trần nhà trắng tinh đập thẳng vào mắt, đôi mắt đảo nhìn bốn phía, Nhiếp Tử Phong vô cùng ngạc nhiên vì hoàn cảnh xa lạ trước mắt.
      "Nơi này là. . ." chống đỡ thân thể nặng nề dậy, cố gắng nhớ chuyện xảy ra tối qua, thế nhưng, trí nhớ chỉ dừng lại ở chỗ đụng phải Quan Duyệt thôi.

      Tại sao lại ở chỗ này? Quan Duyệt đâu?

      Vô số vấn đề lặp lặp lại trong đầu, nghĩ thông suốt được, tâm phiền ý loạn lơ đãng cúi đầu nhìn, sau khi chứng kiến cả người mình trần trụi xong, trong đầu mơ hồ có loại dự cảm tốt.

      Sau khi chần chừ lúc, chậm rãi quay đầu, sau khi ánh mắt của chạm phải tấm lưng trắng như tuyết lộ ra, ánh mắt dừng lại chút, suy nghĩ cũng dừng lại!

      Trời ơi! Đây là. . .

      Giờ phút này, khuôn mặt tuấn lãng của Nhiếp Tử Phong ra vẻ kinh hoảng chưa bao giờ có, đôi mắt luống cuống nhìn về phía thân thể mềm mại đưa lưng về phía , tay chân lạnh như băng. ngừng thở, đầu choáng váng, mắt hoa lên, bất an và rối loạn trong lòng càng mãnh liệt hơn.

      Nếu như là trước đây tình đêm căn bản có cảm giác gì, nhưng kể từ khi đồng ý quen với Vũ Vũ, liền giữ mình trong sạch bao giờ đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào nữa, để cho Vũ Vũ khỏi phải đau lòng vì hiểu lầm, nhưng mà bây giờ … Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong nhất thời có loại cảm giác tội lỗi của người chồng bị bắt gian ở bên ngoài.

      Ngay chính lúc nhăn trán nhíu mày nghe được tiếng rên khẽ kêu lên.

      Nghe thấy vậy, tầm mắt của Nhiếp Tử Phong lần nữa nhìn qua người nằm kia, lại thấy người phụ nữ vốn đưa lưng về phía mình từ từ xoay người lại, cái đầu tóc xoăn gợn sóng lớn, khuôn mặt đẹp diễm lệ kia, hiển nhiên là người tối qua mới gặp Quan Duyệt!

      Thấy người đó là , hồi chuông cảnh báo trong lòng Nhiếp Tử Phong chẳng những dừng lại mà càng gõ mạnh hơn.

      tỉnh lại từ lâu, vả lại cũng rất hài lòng với giật mình của Nhiếp Tử Phong, Quan Duyệt hài lòng cười thầm trong lòng tiếng, sau đó lông mi khẽ hé mở ra cái, lộ ra đôi mắt trong veo, khoé miệng nở ra nụ cười lười biếng.

      "Tử Phong, tỉnh rồi sao?" ta cố tỏ ra vẻ xấu hổ, dùng khăn che che lại ngực mình đứng dậy.

      "Tôi. . . . . . Đây là? !" Bởi vì trùng hợp này kích thích rất lớn, Nhiếp Tử Phong được câu hoàn chỉnh sau đó mới nặn ra được câu: "Tại sao chúng ta lại ở nơi này? Lại còn …. Tối hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì!" Nửa câu sau, giọng của nghiêng về chất vấn hơn.

      Sớm có đối sách, cho nên Quan Duyệt tuyệt đối gấp gáp trả lời vội chuyện gì xảy ra. Hai mắt hàm ý e lệ nhìn vẻ mặt nghiêm nghị mà tái xanh của Nhiếp Tử Phong, nâng khoé môi lên trả lời: "Tối qua vốn là em định đưa về nhà, nhưng mà vừa ra khỏi quầy rượu lại ói hết lên người em, lại còn ngất . Cho nên bất đắc dĩ em mới đưa tới khách sạn, ngờ vừa vào phòng lại nắm lấy em …. buông, cho nên chúng ta …"

      Lời tới đây, Nhiếp Tử Phong cần nghe tiếp cũng biết sau đó xảy ra chuyện gì. Trong nháy mắt, sắc mặt của từ xanh biến thành trắng. Con ngươi co rút kịch liệt, đôi tay nắm chặt thành quyền, thể nào tin được chuyện say rượu loạn tính lại xảy ra người mình. Nhưng việc đến nước này, lại thể tin.

      Quan sát chăm chú sắc mặt càng ngày càng khó coi của , Quan Duyệt liền hiểu là tin lời của mình. Thông minh như ta, cũng quên tăng thêm chút thuốc kích thích.

      "Tử Phong." Đột nhiên, Quan Duyệt khẽ kêu, dùng ánh mắt thận trọng nhìn : "Tối qua… là lần đầu tiên của em… Tử Phong, có chê em quá ngây thơ non nớt …"
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: mưu
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Quan Duyệt thận trọng dò xét vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy của Nhiếp Tử Phong, dường như sợ tin lời mình , còn cố ý vén cái chăn lên lộ ra góc ga giường.

      Nhiếp Tử Phong theo bản năng nhìn sang theo cử động của , chiếc ga giường trắng tinh như tuyết in điểm màu đỏ tươi, nhất thời cả thân thể đông cứng lại.

      nhăn đầu lông mày sâu, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ phức tạp, lòng suy nghĩ chuyên chú, hoàn toàn để ý thấy đáy mắt của Quan Duyệt loé lên tia tính kế.

      Kể từ sau khi trưởng thành, trải qua vô số người phụ nữ, mặc dù có lạm tình nhưng cũng có nguyên tắc của mình, đó chính là bao giờ đụng tới xử nữ. Vậy mà hôm nay say rượu loạn tính, phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời!

      Trong khoảng thời gian ngắn, Nhiếp Tử Phong suy nghĩ lung tung, nghĩ tới việc nếu để cho Vũ Vũ phát ra chuyện này, trong lòng lo lắng khó chịu như muốn dời sông lấp biển, cùng với đó là sinh ra cảm giác áy náy.

      Chăm chú nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của , Quan Duyệt ở bên cạnh đáy lòng như muốn nở hoa. Khoé miệng cong lên, thoáng qua nụ cười chiến thắng vì kế hoạch được thực .

      Quả nhiên là ta chuẩn bị rất đúng, vết máu này chứng minh cho trong trắng của ta, mà đối với phụ nữ lần đầu tiên rất quan trọng, cho nên sợ Nhiếp Tử Phong chịu trách nhiệm với mình! Nhưng mà hưng phấn của ta cũng kéo dài được bao lâu, bị lời của Nhiếp Tử Phong đả kích nặng nề.

      " muốn thế nào?" Thầm nghĩ hồi lâu, thản nhiên . muốn mất Vũ Vũ, cho nên nguyện ý bỏ ra bất kỳ giá nào để dìm chuyện ngoài ý muốn lần này xuống.

      ". . ." Quan Duyệt mới nghe xong, suýt chút nữa nên lời. Nhìn đôi mắt chân thành và tha thiết của , xác định là phải thuận miệng ra, trong lòng lại dâng lên chút ghen tỵ.

      Nhiếp Tử Vũ đáng chết, chẳng lẽ lại quan trọng như vậy sao!

      Nhưng ta cũng đem vui của ta biểu lộ ra ngoài, mà thể ra vẻ uất ức cắn môi dưới, lấy ánh mắt điềm đạm đáng nhìn Nhiếp Tử Phong, mang theo giọng điệu run run : "Mọi người đều là người lớn cả rồi, tối hôm qua là do em cam tâm tình nguyện, cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào với em." Quan Duyệt là người phụ nữ thông minh, biết người lãnh khốc như thích ăn mềm thích ăn cứng, cho nên ta lấy lui làm tiến, để cho sinh ra cảm giác áy náy đối với mình, đến lúc đó lại tính tiếp.

      ". . ." Đúng như Quan Duyệt suy đoán, Nhiếp Tử Phong vì vậy mà sinh ra cảm giác áy náy. Cảm thấy có lỗi với ta, lúc sau nặn ra câu: " xin lỗi. Về sau có gì cần giúp tay, cứ tìm tôi."

      . . .

      Thỏa thuận ổn thoả xong, hai người liền mặc quần áo vào xong, ở cửa quán rượu mỗi người ngả.

      Nhìn bóng lưng Nhiếp Tử Phong rời , đôi tay Quan Duyệt nắm chặt thành quyền. Đôi mắt lãnh nhìn về quán café ở đối diện khách sạn, sau đó ta lấy điện thoại di động ra bấm dãy số.

      Như vậy coi như thoát khỏi ta sao? Hừ! Đó là chuyện tuyệt đối thể nào xảy ra! Nhiếp Tử Phong, đời này tôi muốn nắm chắc trong lòng bàn tay của tôi!

      . . .



      trở về Nhiếp gia, mà trực tiếp tới công ty, tâm loạn như ma khiến cho cả người Nhiếp Tử Phong xụi lơ nằm lăn ở ghế sofa, tới còn kịp sửa sang lại mình chút, hồi chuông điện thoại dễ nghe vang lên.

      Lấy điện thoại di động ra, khi thấy màn hinhg lên chữ ‘Vũ Vũ’, tay run lên, trong lòng vô cùng hốt hoảng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhận nghe điện thoại.

      Vừa nối thông điện thoại, Nhiếp Tử Phong do dự nên giải thích như thế nào về việc đêm hôm qua về nhà ngủ, giọng của Nhiếp Tử Vũ vang lên mang theo chút áy náy :

      "Xin lỗi, ngày hôm qua em về nhà được, là Nhã Nhã giữ để cho em , bây giờ em đường về nhà. Tối hôm qua tiệc chúc mừng như thế nào? có nghe theo lời khuyên của em mà uống ít rượu ?"

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong sửng sốt, bởi vì khẩn trương mà chân mày nhíu lên được buông lỏng chút, hít hơi sâu sau đó mới trả lời:

      "Ừ." Lòng thấp thỏm chậm rãi ổn định, dịu dàng trấn an : "Nếu như quá mệt mỏi đừng tới công ty, lát nữa cũng phải ra ngoài chuyến, em hãy ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi ." phải là có chuyện phải ra ngoài, mà chẳng qua là có mặt mũi nào gặp lúc này.

      "Dạ, vậy cũng được." Đầu bên kia truyền tới tiếng trả lời của Nhiếp Tử Vũ: "Bái bai ~ em nhớ , cũng phải nhớ em đấy ~ buổi tối chúng ta gặp lại."

      "Được."
      xong, Nhiếp Tử Phong nhanh chóng cúp điện thoại. Bỏ điện thoại di động xuống, ngồi dậy toàn thân nhức mỏi, đầu đau như muốn nứt ra.

      Trước mắt ra khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Nhiếp Tử Vũ, cảm giác tội lỗi trong lòng lại càng nhiều hơn. hít hơi sâu, tự với mình lần nữa ở trong lòng: Cứ coi như tối qua xảy ra chuyện gì cả.

      Nhưng mà, điều này có xảy ra đúng như mong muốn ?
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54: Lại bị lừa gạt thêm lần nữa
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hôm sau.

      Bầu trời trong xanh, gió thổi nhè .

      Nhiếp Tử Vũ mặc thân quần áo màu trắng tới đầu gối, chân nhàng bước xuống cầu thang, khuôn mặt nhắn xinh đẹp là tinh thần sán lạn, đôi mắt càng thêm trong sáng.

      Ngày hôm qua biết trai xảy ra chuyện gì, mà buổi tối những đưa ra ngoài hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến, thậm chí còn mua bó hoa hồng to cho , tuy là tình được công khai, nhưng săn sóc của khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm nhận được ngọt ngào chưa bao giờ có.

      Nghĩ tới chuyện này, Nhiếp Tử Vũ xoay người vào phòng ăn muốn nhanh chóng dùng xong bữa sáng để tới công ty, nhưng khi vừa bước vào phòng ăn, lại bị cảnh tượng bên trong khiến cho sững sờ.

      Thường ngày đều tản ra để làm việc, bây giờ những người nữ giúp việc này lại tập trung lại thành vòng, ngay cả quản gia luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của quản gia cũng đứng ở giữa các , lầm rầm thảo luận chuyện gì đó. Kỳ lạ hơn chính là khi Nhiếp Tử Vũ tới muốn nghe ngóng chút, quản gia rất tinh mắt nhìn thấy ngay lập tức ngừng thảo luận lại, xua đuổi mấy người nữ giúp việc kia .

      "Mọi người về chuyện gì thế?" Nhiếp Tử Vũ tò mò hỏi, giải thích được chuyện khi những người nữ giúp việc thấy lại tản ra. Bỗng dưng chú ý tới sắc mặt rất khó coi của quản gia cùng với đôi tay để sau lưng, ngay sau đó hỏi: "Sau lưng chú giấu cái gì thế?" xong, muốn bước tới để nhìn xem.

      " có gì, có gì." Quản gia vừa vội vội vàng vàng quay ngược lại, vừa giải thích: " phần tờ báo mà thôi, chủ, muốn dùng bữa sao?" Đánh lạc hướng.

      Tờ báo? phần tờ báo có cái gì khiến chú ấy khẩn trương như vậy? Nhiếp Tử Vũ tuyệt đối tin tưởng. Nhưng cũng ngăn chú ấy lại, nhưng mà khi chỉ còn cách chú ấy bước liền nhanh chóng bước lên, nhanh tay lẹ mắt cướp cái chú ấy giấu trong tay.

      Khi lấy được cái mà quản gia giấu giếm sau lưng, Nhiếp Tử Vũ trợn trắng mắt lên, bởi vì đúng như lời quản gia đó chỉ là phần của tờ báo.

      "Cái này có cái gì đặc biệt sao?" Nhiếp Tử Vũ nhàng hỏi, nhìn qua chút là báo hàng ngày, là tờ báo mới ra lò ngày hôm nay.

      "Đúng vậy đó, có gì đặc biệt cả." Nhìn bộ dạng bình tĩnh của , quản gia khỏi thầm thở phào trong lòng. " chủ, mau ngồi xuống , tôi lấy bữa sáng giúp , phải là chút nữa phải ra ngoài sao?" Vừa vừa muốn bước tới đoạt lại tờ báo.

      "Đợi chút." Nhiếp Tử Vũ phất tay ngăn lại. Đem tờ báo mở ra, nhìn thấy dòng chữ to màu đỏ kia chiếm hết trang đầu của tờ báo, thiếu chút nữa quên cả hô hấp. Theo tầm mắt của nhìn thấy, thấy phía có in dòng tựa đề rất dễ thấy ------ Chủ tịch tập đoàn Nhiếp Phong nắm tay thiên kim tiểu thư của Quan thị cùng ăn ở khách sạn, sắp có chuyện tốt. Bên dưới phụ đề còn có hình ảnh chung ra khỏi khách sạn rất nét, cùng với lời giải thích rất cặn kẽ.

      "Chuyện này. . ." Bàn tay cầm tờ báo của Nhiếp Tử Vũ run lên, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, lảo đảo cái, nếu phải có quản gia nhanh chóng tới đõ , rất có thể cứ như vậy mà bị té xuống đất. "Làm sao có thể. . . Đây phải là , phải . . ."

      Cả ngày Tử Phong đều ở công ty, sau khi tan tầm lại ở chung chỗ với , làm sao có thể cùng ta vào khách sạn được!

      cố chấp nhất định chịu tin, nhưng mà nhìn dòng chữ trong tờ báo, khi nhìn thấy tờ báo là sáng sớm ngày hôm qua khiến cho ngây ngẩn cả người. Trong đầu chợt loé lên gương mặt đẹp trai của Nhiếp Tử Phong, trái tim căng thẳng, chậm rãi xoay người nhìin về khuôn mặt lo lắng của quản gia nhìn mình.

      " ấy. . .Khuya ngày hôm trước sau khi kết thúc buổi tiệc chúc mừng ấy có trở về nhà ?" hỏi.

      " chủ, tôi nghĩ cậu chủ. . ." Quản gia muốn giải thích.

      Nhiếp Tử Vũ quả quyết cắt đứt lời của ông ta: "Chú hãy cho cháu biết, khuya ngày hôm trước ấy có về nhà hay !"

      "Chuyện này. . ." Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của , quản gia rất thương vẫn là đành lòng mà lừa gạt . "Cậu chủ có về nhà."

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ giống như bị đả kích rất nặng nề, trước mắt bỗng tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngay lập tức ngã vào trong ngực của quản gia. giây trước khi mất ý thức, chỉ có ý tưởng.

      lại bị lừa lần nữa!
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: Hãy kết thúc
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Khi Nhiếp Tử Vũ mở mắt ra lần nữa là xế trưa.

      Mở mắt ra, đôi mắt của như mất hồn nhìn trần nhà trắng như tuyết, mất hồn.

      giấc mơ dài. Trong mơ, mặc chiếc áo cưới màu trắng rất đẹp, dưới hướng dẫn của ba Nhiếp vào giáo đường, mà đứng mỉm cười rất thâm tình đứng nghênh đón cách đó xa, khi hai tay nắm lấy nhau chắc, khi cha xứ vừa xong lời có đồng ý , đột nhiên Quan Duyệt xuất , lớn tiếng chỉ trích đoạt Nhiếp Tử Phong, sợ cũng khóc luôn, vì vậy tỉnh lại, trái tim cũng tan nát.

      biết qua bao lâu, khi cảm thấy đau đớn trong lòng bao giờ đau nữa, lúc muốn khóc nữa, vang lên tiếng bước chân ở cửa phòng của , sau đó 'Rầm' tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

      Nhiếp Tử Vũ quay đầu nhìn về phía người tới ở cửa, bởi vì cảm giác được đó là ai.

      "Vũ Vũ, em sao chứ?" Vừa hỏi Nhiếp Tử Phong vừa vội vàng chạy tới bên giường của , lo lắng kiểm tra sắc mặt trắng bệch của Nhiếp Tử Vũ, sau đó liền hỏi: " khoẻ, sao tự nhiên lại bất tỉnh vậy? Vũ Vũ? Em có chỗ noà thoải mái ? được, để đưa em bệnh viện chuyến để kiểm tra xem sao." xong, liền đỡ từ giường lên.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chậm rãi quay đầu, sau khi nhìn thấy lo lắng đầy trong mắt của Nhiếp Tử Phong xong, trong lòng lại đau quặn lại. Nhưng mà cũng đem tâm trạng của mình biểu ra ngoài, mà lựa chọn im lặng, hơn nữa nhàng rút tay của mình ra từ trong bàn tay của .

      cảm thấy thoải mái, rất thoải mái, thân thể bị đau còn có thể chữa trị, nhưng nỗi đau trong lòng sao?

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ khỏi cười khổ tiếng.

      trách và Quan Duyệt qua đêm ở khách sạn, cũng hận dối mình, chỉ hận bản thân mình. Biết rất ràng giữa bọn họ là chuyện thể nào nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhào vào ngực như làm việc nghĩa chùn bước, hận mình biết tự lượng sức mình, càng hận mình chịu được nỗi đau phía sau.

      Nhìn biểu cảm khác thường của , trong lòng Nhiếp Tử Phong vô cùng kinh ngạc, có loại dự cảm tốt.

      "Vũ Vũ. . ." khẽ gọi tên , đáy mắt mang theo vẻ buông: " xảy ra chuyện gì?" xong, ngồi xuống ở mép giường.

      Nhiếp Tử Vũ yên lặng nhìn , trong cổ họng nghẹn ngào, giọng đứt quãng: "Em nhìn thấy báo rồi." rất bình tĩnh, đáy mắt hề gợn sóng, giống như đó phải là nguyên nhân khiến cho bị bất tỉnh.

      Nhiếp Tử Phong khỏi dùng giọng kinh ngạc hỏi. "Em nhìn thấy cái gì?"

      Nhìn bộ dạng hồn nhiên biết chuyện gì của , Nhiếp Tử Vũ có rút con ngươi lại, trả lời: "Chuyện và Quan Duyệt qua đêm ở khách sạn."

      Dứt lời, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong thoáng chốc biến đổi, nhất thời trong mắt lên hổ thẹn.

      "Vũ Vũ, em hãy nghe , có thể giải thích…” nóng lòng muốn giải thích, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại lắc đầu cái, cắt ngang lời của .

      Đôi mắt mất mát sáng quắc nhìn , Nhiếp Tử Vũ hỏi: "Cũng bởi vì cảm thấy áy náy, cho nên hôm qua mới đối xử tốt với em như vậy có phải ?"

      ". . ."

      Lời ấp úng của xác nhận suy nghĩ của Nhiếp Tử Vũ, đồng thời cũng làm cho hoàn toàn hết hy vọng.

      " ra , cần thiết phải làm như vậy." Nhiếp Tử Vũ giả vờ như thoải mái cười tiếng, sau đó lạnh nhạt : " muốn ở cùng chỗ với ta em hoàn toàn đồng ý, cần cảm thấy ngại với em. Quan Duyệt là tốt, rất xứng đôi với , các người rất thích hợp."

      Nhiếp Tử Vũ làm như sao cả làm cho Nhiếp Tử Phong thấy yên tâm chút nào, ngược lại trái tim thót lên tận cổ. "Vũ Vũ, ý của em là gì vậy?" hỏi, trong lòng có chút bất an thoáng qua.

      Hít sâu hơi, đem tất cả bi thương dằn xuống đáy lòng, Nhiếp Tử Vũ nghiêm túc nhìn thẳng vào , : "Em muốn , chúng ta hãy kết thúc , em thành toàn các người ở chung chỗ, em chúc phúc các người." như vậy, đủ thẳng thắn và ràng chưa.
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56: còn non lắm
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Vẻ mặt kiên quyết của giống như cây đao, đâm sâu qua lồng ngực vào tới trái tim của Nhiếp Tử Phong, máu chảy đầm đìa. Gương mặt tuấn lãng tái nhợt, đôi mắt vốn sáng ngời như sao nhất thời tối lại, giống như rơi vào hố sâu, sâu tới mức lường được.

      "Vũ Vũ. . ." Bị câu trả lời của khiến cho kinh hồn bạt vía, lâu sau Nhiếp Tử Phong mới khẽ gọi, đưa tay ra cố gắng muốn giữ lấy , nhưng lại bị Nhiếp Tử Vũ nhanh nhẹn tránh ra. Cực kỳ mất mát rút tay về, đau lòng nhìn , giọng lưu loát thốt lên câu : "Đừng như vậy, em hãy nghe giải thích. . ."

      "Em muốn nghe!" Giọng lạnh nhạt, khiến cho người nghe nghe ra được tâm trạng của . Đôi mắt có chút mơ màng nhanh chậm nhìn lướt qua cái, cố gắng khắc chế tâm tình phức tạp lại, đuổi ra. "Em mệt rồi, ra ngoài ."

      "Vũ Vũ. . ." Nhiếp Tử Phong chưa từ bỏ ý định, vẫn cố gắng giãy giụa lần cuối, nhưng lời của còn chưa ra khỏi miệng, nghe tiếng bước chân từ xa đột nhiên truyền tới, khiến cho những lời định ra lại bị nuốt vào trong bụng.

      "Vũ Vũ." tiếng kêu sợ hãi vang lên từ ngoài cửa phòng, ngay sau đó bóng dáng của mẹ Nhiếp xuất ngay ở cửa phòng. Bà vừa bước nhanh về phía Nhiếp Tử Vũ, vừa lo lắng hỏi: "Mẹ nghe quản gia con bị ngất , có chuyện gì xảy ra thế? gọi bác sĩ tới hay chưa?" xong vội vàng kiểm tra khắp người phen.

      Nhìn vẻ mặt thương lo lắng của mẹ Nhiếp, trong lòng Nhiếp Tử Vũ nhất thời mềm nhũn ra, con tim đau đớn như có dòng nước ấm chảy qua, khiến cho được giảm ít đau đớn. khổ sở nở ra nụ cười yếu ớt, lắc đầu cái, cho mẹ Nhiếp ánh mắt yên tâm, lúc định có chuyện gì giọng sắc bén đột nhiên vang lên.

      "Khí trời nóng bức như vậy, bác , con nghĩ chắc là Vũ Vũ bị trúng gió rồi."

      Giọng quen thuộc đồng thời khiến cho cả Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong cùng sửng sốt, cả hai cùng quay đầu nhìn về phía giọng phát ra, sau khi nhìn thấy Quan Duyệt chậm rãi vào phòng xong vô cùng sửng sốt. Sắc mặt của Nhiếp Tử Phong càng thêm khó coi tới mức nên lời.

      Người khác có lẽ chú ý tới, khi những lời này đôi mắt của ta nhìn Nhiếp Tử Vũ chằm chằm nhưng trong mắt lại thoáng qua chút khinh bỉ trước sau như của ta.

      Đôi mắt trừng lớn co rút trận, hai tay để hai bên của Nhiếp Tử Vũ tự chủ mà nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắc bén tới cực điểm. Trong nháy mắt này muốn bước tới xé rách mặt của ta ra, nhưng ngại vì có mẹ Nhiếp ở đây, nên chỉ có thể nhẫn nhịn lại.

      "Cũng có thể là như vậy." Mẹ nhiếp tán đồng gật đầu cái, ngay sau đó quan tâm hỏi: "Vũ Vũ, con có muốn mẹ gọi bác sĩ tới đây kiểm tra ?"

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ thu lại ánh mắt, kìm nén lại tức giận: "Con sao."

      Nhưng mà lời vừa mới ra khỏi miệng Quan Duyệt lại lần nữa mở miệng : "Nếu Vũ Vũ sao rồi, vậy mọi người chúng ta cũng đừng quấy rầy ấy nghỉ ngơi. Người bị cảm nắng nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt." xong, khoé miệng nở ra nụ cười đắc ý.

      "Ừ, vậy chúng ta ra ngoài ." Mẹ Nhiếp yên tâm, đứng thẳng người, bỗng dưng, ánh mắt nhìn sang Nhiếp Tử Phong ngồi bên cạnh, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc: "Tử Phong, vừa đúng lúc con có ở đây, mẹ có chuyện muốn với con." xong, lại dặn dò Nhiếp Tử Vũ nghỉ ngơi tốt xong, lúc này mới ra khỏi phòng.

      Nhìn sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ so với trước càng khó coi hơn, trong lòng Nhiếp Tử Phong quặn lại, lúc lâu sau mới thốt ra câu : "Tốt nhất là em nên nghỉ ngơi , sau này chúng ta lại bàn lại …" xong, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn sau đó mới theo ra ngoài.

      quá nửa phút sau, trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người là Nhiếp Tử Vũ và Quan Duyệt.

      "Chị còn có việc gì sao?" Nhiếp Tử Vũ chán nản hỏi.

      " có." Quan Duyệt nhíu mày, vẻ mặt giễu cợt : "Nhưng mà tôi muốn cho biết câu: Muốn đấu với tôi, còn non lắm." xong, sau đó mới xoay người rời .

      giây, hai giây. . .

      Nhìn cửa phòng trống trơn, lắng nghe tiếng hô hấp của mình, tất cả đều yên tĩnh giống như thế giới này chỉ còn lại lẻ loi mình. Cuối cùng, Nhiếp Tử Vũ nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :