1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47: Nhìn thấy gì
      Editor: Táo đỏ phố núi

      kích động như vậy khiến cho lòng của Lãnh Duy Biệt nguội lạnh, đối mặt với đôi mắt trong suốt chất vấn kia, ta biết trả lời như thế nào.

      Đúng vậy. Bọn họ phải em ruột, tại sao lại thể ở cùng với nhau…

      Nghĩ tới đó, chợt thấy tan nát cõi lòng. Cho tới bây giờ, ta đều cho rằng bọn họ là quan hệ em ruột, cho nên có chuyện gì xảy ra, sau đó mới to gan mà thầm , đợi lớn lên, lại chưa từng suy nghĩ tới bọn họ có chút quan hệ máu mủ nào!

      Khoé miệng nhếch lên nụ cười thê lương, cứ im lặng lúc lâu sau, Lãnh Duy Biệt mới chậm rãi ngước mắt lên, nghiêm túc hỏi: "Em thích cậu ta, nhưng cậu ta có thích em ?"

      Nhưng nếu như là lúc trước, Nhiếp Tử Vũ nhất định có khả năng trả lời vấn đề này với ta. Nhưng mà bây giờ, có thể dõng dạc mà trả lời. " ấy em." mỉm cười mở miệng, vẻ mặt rất kiên định, đồng thời trong mắt mang theo ngọt ngào.

      Nhìn biểu tình thể phá vỡ của , Lãnh Duy Biệt nhíu mày nhăn trán cái rồi gật đầu: "Được rồi." việc đến nước này, ta chẳng còn lời nào để , chẳng qua là. . .

      "Những lúc em bị tổn thương, đừng quên còn có em bên cạnh em." ta lặng yên bảo vệ , là người đầu tiên an ủi , cho dù thể làm người của nhưng ta có thể làm bạn của .

      Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ chán nản của ta, biểu tình vốn nguội lạnh của Nhiếp Tử Vũ lại trở nên mềm yếu.

      "Ừ." Nhiếp Tử Vũ gật đầu cái, đáy mắt bình tĩnh xẹt qua chút gợn sóng lăn tăn.

      Chỉ mong là vĩnh viễn ngày như vậy.



      Bên trong xe, khí có chút ngượng ngùng, hai người chìm đắm trong suy nghĩ của mình, im lặng lên tiếng.

      Suy nghĩ lung tung, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy rất nhức đầu. Ánh mắt lơ đãng liếc thấy vẻ mặt ưu thương của Lãnh Duy Biệt, trong lòng Nhiếp Tử Vũ thấy nhói cái. Đôi tay để đầu gối chẳng biết nắm chặt thành quyền từ khi nào, hàm răng cắn xuống môi, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

      Hồi tưởng lại vẻ kích động của mình mới vừa nãy, Nhiếp Tử Vũ khỏi có suy nghĩ mình quá tàn nhẫn.

      Nhưng chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, đau dài bằng đau ngắn, hơn nữa ta còn đối xử với mình tốt như vậy, muốn lừa dối ta.

      Ôi. . .

      Trong lòng lặng yên thở dài, xe BMW cũng dừng lại ở ven đường.

      " đến rồi." Lãnh Duy Biệt khẽ ra.

      "Dạ." Nhiếp Tử Vũ gật đầu cái, cởi dây an toàn ra. Nhưng mà cho đến khi đẩy cửa bước ra cũng thấy ta nhúc nhích bước xuống, vì vậy hiểu liền hỏi: " xuống xe sao?"

      " còn có chuyện cần phải về công ty xử lý chút." Lãnh Duy Biệt dịu dàng cười tiếng, vẫn là nụ cười cưng chiều như cũ, chẳng qua là trong nụ cười còn nhiệt tình nóng bỏng như trước nữa.

      Ngẩng đầu, nhìn vẻ né tránh của , Nhiếp Tử Vũ càng thêm áy náy.

      "Vậy cũng tốt." Nếu ta cố ý tránh , cũng cần phải vạch trần. "Lái xe cẩn thận, hẹn gặp lại." Bỏ lại câu như vậy xong Nhiếp Tử Vũ liền xuống xe.

      Mà chờ tới khi xuống xong, giây sau xe BMW giống như mũi tên rời khỏi cung, bay ra ngoài, chỉ lát sau biến mất trong tầm mắt của .

      "Vũ Vũ, thôi." Chẳng biết từ lúc nào, đám bạn học tới bên cạnh . Lúc này, Nhiếp Tử Vũ mới thu hồi tầm mắt của mình gật đầu cái, muốn cùng bọn họ vào ktv, bỗng dưng tầm mắt lơ đãng liếc nhìn về phố đối diện, đôi mắt trong nháy mắt trợn to lên.

      "Sao thế?" Triệu An Nhã hiểu hỏi.

      Hai bóng dáng sánh bước cùng nhau ngừng phóng đại lên trong mắt Nhiếp Tử Vũ, sửng sốt lúc lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

      " có gì." hoảng hốt lắc đầu, vẻ mặt tái mét, nở ra nụ cười gượng gạo : "Đột nhiên mình phát cần phải mua cuốn sách, các bạn vào trước , lát nữa mình quay lại."

      "Vậy sao, được rồi." nhận ra khác thường của , Triệu An Nhã gật đầu cái liền bước vào ktv.

      Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ khẽ hít hơi sâu, nhanh chóng chạy về hướng con phố đối diện.
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48: dối
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Vũ núp ở phía sau gốc cây, trơ mắt nhìn bóng dáng quen thuộc vào quán café, trong lòng rối rắm biết làm sao.

      Đôi mắt mở to dám tin, khuôn mặt tinh xảo bởi vì được tận mắt chứng kiến nên trở nên tái xanh. Hai tay thả lỏng hai bên hông nắm chặt thành quyền. khó mà tưởng tượng được, người đàn ông ngồi chuyện thân mật với người phụ nữ ở trong quán café kia lại là người sớm là hôm nay bận họp về sớm được Nhiếp Tử Phong!

      Đây là vì cái gì! Tại sao muốn lừa dối ? !

      Nhìn xuyên qua cửa kính vào trong, nhìn bộ dạng trò chuyện rất vui vẻ của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ có loại cảm giác bị lừa dối sâu sắc.

      Trong lòng có nỗi tức giận và đau lòng xông lên cắn nuốt kiên nhẫn của . Khiến cho loại xúc động muốn chạy lại chỗ để chất vấn tại sao lại lừa gạt , nhưng mà vẫn kìm nén lại được.

      Ở đây cũng có thể có hiểu lầm gì đó? Chẳng hạn như người phụ nữ kia là khách hàng của ?

      Nhiếp Tử Vũ thầm suy đoán, căng thẳng trong lòng cũng giảm ít. Nhìn lại vào bên trong chút, do dự lúc, sau đó lấy chiếc điện thoại di động từ trong giỏ xách ra bấm dãy số. Sau hai tiếng 'tút tút', điện thoại được tiếp thông.

      dùng giọng điệu nhàng mấy câu, sau đó im lặng lúc, chỉ thấy sắc mặt của càng ngày càng khó coi, cho đến cuối cùng hốc mắt đỏ bừng lên 'cạch' cái gập nắp điện thoại lại.

      Nước mắt nóng ấm từ hốc mắt rơi xuống, Nhiếp Tử Vũ cắn môi dưới vẻ mặt uất ức, oán hận nhìn vào trong quán cà phê cất điện thoại di động vào, nhìn nụ cười mặt người phụ nữ bên cạnh Nhiếp Tử Phong, trong lòng nguội lạnh.

      Tất cả những suy đoán tan thành mây khói khi câu ' ở trong phòng làm việc', mọi uất ức dâng lên trong lòng khiến cho nhịn được nữa mà khóc rống lên.

      Nước mắt theo khóe mắt chẩy xuống, tầm mắt của trở nên mông lung.

      dối! lừa !

      này giống như quả bom nguyên tử ném vào trong lòng khiến cho lòng chia năm xẻ bảy, Nhiếp Tử Vũ cắn răng, kiên quyết xoay người chạy như bay về.



      Màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu sáng, vô số ánh sao lấp lánh.

      Núi Dương Minh, nhà họ Nhiếp ——

      Vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp thở ra vừa bước vào phòng ăn Nhiếp Tử Phong nghe được mẹ Nhiếp Nhiếp Tử Vũ chịu xuống dưới ăn cơm. kịp bỏ cái cặp giấy tờ xuống, Nhiếp Tử Vũ bước chân lên lầu, thẳng tới trước cửa phòng của Nhiếp Tử Vũ.

      "Vũ Vũ, là ." gõ cửa, cũng người có người trả lời.

      Đôi mày nhướn lên, Nhiếp Tử Phong liền nắm lấy chốt cửa muốn xoay để mở cửa, nhưng lại mở được. "Vũ Vũ, mở cửa." lại gõ gõ.

      Im lặng tiếng động.

      Ở trong lòng thở dài, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng : "Nếu mở cửa phá cửa vào đó." Mềm được, dứt khoát phải mạnh bạo.

      Hiển nhiên, uy hiếp của có tác dụng, thời gian tới năm giây truyền tới tiếng mở cửa.

      Nhiếp Tử Phong đẩy cửa ra, đầu tiên là nhìn thấy đôi mắt vừa sưng vừa đỏ của Nhiếp Tử Vũ, nhất thời, nhíu mày nhăn trán lại, dường như có thể kẹp chết được con ruồi.

      "Đôi mắt của em. . ." muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra, Nhiếp Tử Vũ hét lên với .


      " còn tới đây làm cái gì? Là muốn chê cười em sao? Thấy em giống như kẻ ngu, cảm thấy em rất buồn cười đúng ? !" Nhớ tới lúc ở quán café thân mật với người phụ nữ kia, mà lại dối mình với vẻ mặt rất bình thản, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy cực kỳ châm chọc.

      Thua thiệt là lòng dạ , tin tưởng , thế nhưng lại đem mình đùa giỡn xoay vòng! Bây giờ nghĩ lại, lúc trước thích , chừng cũng là đùa giỡn với !

      ngờ lại có ngày mình lại thấy loại thái độ này, sau đó Nhiếp Tử Phong cho đòn cảnh cáo, vẫn là bị lừa gạt thôi.
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49: Giải thích
      Editor: Táo đỏ phố núi


      "Vũ Vũ, em cái gì." Nhiếp Tử Phong phục hồi lại tinh thần, khỏi nhăn mày lại. Sau ngày căng thẳng và mệt mỏi lại thêm thái độ này của Nhiếp Tử Vũ cảm thấy nhức đầu. Nhướn mắt lên " rất mệt mỏi, muốn ầm ĩ với em nữa, được ?" khép nép van nài .

      Vừa nghe đến câu mệt mỏi! Ngay sau đó Nhiếp Tử Vũ liên tưởng đến việc và người phụ nữ kia xảy ra chuyện gì. Nhất thời mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra như vỡ đê.

      " , ! Em cần tới, cũng cần thiết phải tới!" Nhiếp Tử Vũ vừa hét, vừa đẩy ra phía cửa phòng.

      "Vũ Vũ. . ." Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ thở dài.

      "Nếu mệt mỏi như vậy, hãy ngay !" Nhiếp Tử Vũ sử dụng toàn lực đẩy ra, nhưng mà hơi sức của mình quá yếu căn bản đẩy được . Trong lòng vô cùng tức giận và chua xót, thôi đẩy nữa mà quay lại đấm vào ngực .

      Nhiếp Tử Phong ngăn lại được, tâm tình cả ngày bị đè nén nhất thời bực lên, nhịn được quát lên tiếng. "Đủ rồi, đừng náo loạn nữa!" Bàn tay cầm lấy bàn tay bé của chặt, lạnh nhạt : "Đến cuối cùng có chuyện gì xảy ra với em vậy!"

      Bởi vì đột nhiên nổi giận, Nhiếp Tử Tũ rất kinh ngạc, nước mắt bỗng chốc như hồng thuỷ trào ra, thể dừng lại được.

      từ từ ngẩng đầu lên, tầm mắt mông lung nhìn vẻ mặt vui của , tim đau nhói, liền khóc rống lên.

      Thấy bộ dạng khóc như ruột gan đứt ra từng khúc, trong lòng Nhiếp Tử Phong cũng nhói lên. Trong mắt lên vẻ áy náy, lập tức ý thức được mình lỡ lời rồi.

      "Vũ Vũ. . ." lấy giọng dịu dàng gọi, đưa tay lên muốn lau nước mắt mặt . Nhưng mà lại nghiêng người , từ chối đụng chạm của . " cho biết, tại sao lại khóc như vậy?" Giọng của mềm xuống, cố gắng hiểu vấn đề.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chẳng những nín khóc được mà ngược lại càng khóc nhiều hơn.

      bặm môi, Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt mạnh mẽ lên án nhìn vào mắt Nhiếp Tử Phong lại thấy bộ dạng uất ức của mình trong ánh mắt , rốt cuộc nhịn được mở miệng : " lừa em! đáng chết lại lừa em!"

      Nghe được giọng điệu tràn đầy phẫn uất của , Nhiếp Tử phong sửng sốt, thân thể cứng ngắc.

      "Lừa em?" Chân mày nhíu chặt vì đáp án này mà càng nhíu chặt hơn. Cả ngày ở trong phòng làm việc xử lý công việc, trừ lúc trưa ra ngoài dùng cơm, chẳng lẽ. . . Nghĩ tới đây, đôi mắt đen của Nhiếp Tử Phong thoáng qua chút bất an.

      "Phụ nữ, en nhìn thấy người phụ nữ ôm ôm ấp ấp vào quán café, nhưng mà lại dối em là ở trong phòng làm việc!" xong, Nhiếp Tử Vũ uất ức cắn chặt răng, bộ dáng thê thảm tới mức đừng có nhắc tới.

      Quả nhiên!

      Nhiếp Tử Phong trợn mắt cái, khi nghe được những lời ‘lừa em’ cũng nghĩ tới chuyện này.

      "Vũ Vũ, em khóc như vậy là bởi vì lừa em sao?" Lông mày nhíu chặt của Nhiếp Tử Phong buông lỏng chút, vẻ mặt bình tĩnh khôi phục lại.

      Nhìn giống như có chuyện gì xảy ra, còn mình kích động như vậy tạo thành vẻ đối lập, Nhiếp Tử Vũ nhất thời nổi giận. " còn có gì để giải thích hay sao!" tận mắt chứng kiến và người phụ nữ kia ghé sát thầm to .

      "Dĩ nhiên." Nhiếp Tử Phong cười to, trong nụ cười lộ ra vẻ thoải mái: "Bởi vì người phụ nữ kia là Sinja."

      "Sinja?" Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, cái tên này sao nghe quen quen.

      "Em quên rồi à? Sinja là em họ của , lúc thường trêu chọc em đó." Nhiếp Tử Phong giải thích xong, vòng tay qua hông nhốt vào trong lòng mình, nhéo cái mũi cái: "Ngay cả ấy em cũng ăn dấm chua sao?"

      Nghe giải thích xong, Nhiếp Tử Vũ hiểu ra. Nhìn ánh mắt chế nhạo của , có chút xấu hổ nhìn chỗ khác.

      "Nhưng mà do lừa em, đó là chối cãi được." chết sống thừa nhận sai lầm của mình.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong cười tiếng: "Đó là bởi vì sợ em lại đòi tới đưa cơm cho , nghĩ tới lại bị em hiểu lầm như vậy."

      " thích em đưa cơm tới cho ?" Nhiếp Tử Vũ vui.

      "Hả. . . Cũng phải như vậy." Nếu như là đưa cơm của đầu bếp làm tới còn được, nhưng nếu như tự xuống bếp lại là chuyện khác rồi.

      tới chỗ này, Nhiếp Tử Vũ bĩu môi, : "Lần sau bất kể như thế nào cũng được phép dối em nữa!"

      "Ừ." Ngay sau đó trao cho nụ hôn nóng bỏng.
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50: bình yên trước cơn sóng gió
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trải qua hiểu lầm nho lần này, tình cảm hai người càng thêm khăng khít. Mượn danh nghĩa làm Nhiếp Tử Vũ theo chân Nhiếp Tử Phong vào tập đoàn Nhiếp Phong. Trừ những lúc toilet ra cả ngày lúc nào cũng ở bên cạnh , buổi tối có lúc nổi hứng lên cũng chạy vào trong phòng của Nhiếp Tử Phong, âu yếm hôn hít, nhưng đều dừng đúng lúc. Trừ những lúc ở bên ngoài công khai nhau, hai người nghiễm nhiên trở thành đôi tình nhân lâu năm.

      Đắm chìm trong ngọt ngào của hai người, phát được khác thường của người khác, biết là đôi bọn họ ra vào khiến người khác đau mắt, cũng khiến cho ngọt ngào của bọn họ trở thành bình yên trước cơn sóng gió.

      . . .

      "Hôm nay là sinh nhật của Nhã Nhã, cho nên em phải chọn quà sinh nhật cho ấy, thể về nhà cùng , lát nữa nhớ uống ít rượu thôi nha." Nhiếp Tử Vũ cười ngọt ngào với Nhiếp Tử Phong, đưa tay ra ôm lấy gò má trơn bóng của trao nụ hôn, sau đó xoay người muốn rời khỏi phòng làm việc.

      "Đợi chút." Nhiếp Tử Phong nhanh chóng bắt được tay của , mạnh mẽ kéo vào trong lòng, vững chắc ngồi lên đùi mình.

      "Hả?" Nhiếp Tử Vũ mở to đôi mắt vô tội dò xét nhìn , hiểu chuyện gì.

      gương mặt tuấn nở ra nụ cười hiểm, Nhiếp Tử Phong ngả ngớn nâng cằm của lên, ánh mắt thâm tình nhìn , : "Nụ hôn của em, có chút thành ý nào hết." xong, lợi dụng tốc độ sét đánh kịp bịt tai nhanh chóng hôn lên đôi môi của .

      Nụ hôn kịch liệt nóng như lửa, triền miên cắn mút khiến cho Nhiếp Tử Phong cảm nhận được dục vọng của mình càng ngày càng mãnh liệt, lúc này mới buông Nhiếp Tử Vũ đẩy xích ra.

      Bị hút hết khí trong người, Nhiếp Tử Vũ thở hổn hển dựa vào vai , miệng há to ra thở hổn hển.

      ". . . là hư. . ."

      vốn là lời trách móc, nhưng mà hiểu tại sao, lời ra lại giống như là khiêu gợi hấp dẫn, trêu chọc tiếng lòng của Nhiếp Tử Phong, khiến cho động tình.

      "Vũ Vũ. . ." Giọng của Nhiếp Tử Phong chẳng biết trở nên thô ráp khàn đục, ánh mắt nóng bỏng của nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của , chỉ cảm thấy vật trong quần càng sưng to lên. thầm kêu đau tiếng, sau đó di chuyển tầm mắt, : "Em nhanh , nếu cửa hàng bách hoá đóng cửa mất."

      "Ừ." phát ra khác thường của , Nhiếp Tử Vũ gật đầu cái sau đó xoay người rời .

      Chẳng qua là nhìn thấy, ngay lúc về phía cửa cũng có bóng dáng màu đen nhanh chóng bước vào thang máy.



      Trắng tròn rất sáng, những ngôi sao lấp lánh.

      Trung tâm thành phố Đài Bắc, trong quầy rượu của quán bar nào đó.

      Từng trận khí lạnh được thổi tiêu tán trong khí cuồng nhiệt, nhạc đập xập xình muốn rung màng nhĩ, giờ này trai ăn chơi hưởng thụ cuộc sống thối nát.

      Hai tuần lễ hợp tác thành công dự án vài chục tỷ, Nhiếp Tử Phong mang theo cấp dưới đến quầy rượu của quán bar, thiết đãi bọn họ ăn chơi. Ở công việc có lẽ là nhân vật ngoan độc tàn nhẫn, nhưng ở phương diện động viên khích lệ này, cũng phải là người keo kiệt.

      cưỡng được cấp dưới lần lượt mời rượu, cuối cùng Nhiếp Tử Phong cũng say mèm ngồi tại chỗ ghế sofa. Cặp mắt mơ màng nhìn ánh đèn nhấp nháy, ngay lúc muốn lấy điện thoại gọi cho tài xế đến đón mình, giọng lo lắng vang lên đỉnh đầu .

      "Tử Phong, trùng hợp như thế à? cũng tới nơi này uống rượu?"

      Nhiếp Tử Phong dùng tia ý thức cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thất gương mặt diễm lệ kia của Quan Duyệt, kể từ lần gặp ở nhà hàng bị mình làm cho tổn thương bữa giờ cũng chưa gặp lại lần nào.

      "Đúng vậy, là trùng hợp. . ." mơ hồ đáp lại, muốn chống tay để đứng dậy.

      Thấy thế, Quan Duyệt liền vội vàng tiến lên vịn: " uống quá nhiều rượu! Để em làm cho chén kia trà giải rượu được ? Uống xong đưa trở về." ta khuyên bảo, trong mắt lại thoáng qua vẻ ác độc.
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Người đàn ông của ta
      Editor: Táo đỏ phố núi

      thấy Nhiếp Tử Phong gật đầu, nhưng Quan Duyệt vẫn về phía quầy rượu bảo cho ly trà giải rượu, chẳng qua là trước khi đưa cho Nhiếp Tử Phong, ta len lén đổ vào bên trong ít bột màu trắng.

      "Tử Phong, uống trà. Uống xong em đưa về." lần nữa Quan Duyệt ngồi xuống bên cạnh , nâng ly trà lên miệng .

      "Cám ơn. . ." Nhiếp Tử Phong cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra, dựa vào bên cạnh để giữ khoảng cách với ta. Sau khi uống trà giải rượu xong, Nhiếp Tử Phong thò tay vào túi định lấy điện thoại di động ra, nhưng lại bị Quan Duyệt ngăn cản.

      "Giờ này tài xế cũng ngủ rồi, nên làm phiền ta, để em đưa về luôn." Quan Duyệt ngồi sát lại, dịu dàng .

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong suy nghĩ chút thấy cũng đúng.

      Nếu gọi tài xế đến đón mình, như vậy nhất định kinh động đến mọi người, Vũ Vũ biết mình nghe lời ấy uống ít thôi, đến lúc đó chừng lại vì chuyện này mà tức giận. Nghĩ tới đây Nhiếp Tử Phong liền gật đầu đồng ý: "Vậy đành làm phiền chút." Khẽ nở nụ cười, đáy mắt mang theo cảm kích.

      Nhưng mà biết tại sao, uống trà giải rượu xong lại thấy tỉnh táo mà càng thêm nặng nề, ý thức cũng dần tan rã. lắc đầu cố gắng giữ tỉnh táo, thế nhưng, đầu càng ngày càng nặng giống như bị hàng ngàn cân đá đè lên.

      Nhìn đôi mắt mơ màng của Nhiếp Tử Phong, Quan Duyệt đợi năm phút đồng hồ, đợi đến khi mắt nhắm hẳn lại, lúc này ta mới gọi nhân viên phục vụ lại.

      "Giúp tôi đỡ ấy lên xe." Đôi môi đỏ tươi vẽ lên đường cong, gương mặt tuyệt đẹp nhất thời ra nét gian ác.

      Nhiếp Tử Vũ, tôi xem làm sao giành được với tôi!



      Người phục vụ dìu Nhiếp Tử Phong vào xe của Quan Duyệt xong, Quan Duyệt cũng làm như lời ta là đưa Nhiếp Tử Phong về nhà, mà đưa tới khách sạn. Đưa chìa khoá xe cho nhân viên giữ xe, nhờ nhân viên khách sạn dìu Nhiếp Tử Phong vào 'phòng tổng thống' xong, ta mình xuống dưới lầu làm chút chuyện, sau đó mới chậm chạp trở lại phòng.

      Sau khi tắm rửa xong, ta duyên dáng quyến rũ tới trước giường. Ngồi ở giường, ta dùng ánh mắt mê luyến nhìn gương mặt đẹp trai ngủ say của Nhiếp Tử Phong, xuân tình nhộn nhạo.

      Đưa lòng bàn tay ra sờ mày kiếm và đôi mắt nhắm chặt của , lúc sau sờ tới chiếc mũi thẳng tắp sờ đến đôi môi mỏng và ngũ quan của .

      Khóe miệng nở ra nụ cười hiểm ác, lật người , dạng hai chân ra hai bên. Đôi tay cởi áo vest của ra, rồi cởi từng chiếc cúc . Cởi hết chiếc áo sơ mi ra, lộ ra bộ ngực cơ bắp rắn chắc của Nhiếp Tử Phong, tỷ lệ thân hình rất cân đối, cơ bụng sáu múi màu đồng ra. Đôi tay tận tình đụng chạm vào thân thể , Quan Duyệt dùng ánh mắt nóng bỏng thương .

      thương trường rất gian xảo nên mọi việc đều thuận lợi, ăn chơi, nhiều tiền, đẹp trai, tuổi còn trẻ mà đưa tập đoàn Nhiếp Phong lên đỉnh cao, là vị thần trong lòng vô số , mà ta tất nhiên trong những đó.

      Từ rất lâu rồi ta thầm mến , tiếc rằng vẫn luôn có cơ hội tiếp xúc với . vất vả mới được đến gần , lại bị con tiện nhân Nhiếp Tử Vũ kia phá hỏng!

      Nghĩ tới đây, Quan Duyệt cắn răng nghiến lợi, trong mắt thoáng qua vẻ tàn nhẫn.

      Nhìn diện mạo như thiên thần của Nhiếp Tử Phong, đáy lòng dâng lên ý lạnh: Người vừa có tiền có thế như chỉ hợp với người phụ nữ thập toàn thập mỹ như ta, mà phải là nhi như Nhiếp Tử Vũ kia!

      Buông lỏng chân mày, Quan Duyệt cởi dây lưng của ra, đợi đến khi toàn thân trần truộng, ta lại nhanh chóng cởi hết quần áo người mình rồi nằm vào trong lòng .


      Đưa tay ra ôm lấy eo , hai mắt chăm chú nhìn lên trần nhà, trước khi vào giấc ngủ, ta chỉ có tâm niệm:

      ta muốn biến Nhiếp Tử Phong thành người đàn ông của ta!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :