1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42: Bảo vệ hạnh phúc
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Vũ bất ngờ xuất khiến cho An Thiến biết phải làm sao, Nhiếp Tử Phong nhanh tay đẩy An Thiến ra đứng dậy, giữ khoảng cách với ta.

      Bất ngờ bị vô tình đẩy ngã xuống đất, An Thiến kêu lên tiếng, ánh mắt phẫn nộ nhìn Nhiếp Tử Vũ.

      "Vũ Vũ, sao em lại tới đây?" Nhiếp Tử Phong vui mừng nghênh đón, nụ cười miệng nhếch tận khoé mắt, so với vẻ lãnh khốc hồi nãy tưởng là hai người khác nhau.

      "Thế nào? Em phá hư chuyện tốt của các người sao?" Nhiếp Tử Vũ dùng giọng điệu chua xót trả lời lại, cái miệng nhắn chu lên, nhìn vô cùng đáng .

      Thấy thế, Nhiếp Tử Phong cười tiếng dịu dàng, cưng chìu đưa thay vuốt vuốt mái tóc của . "Sao lại như vậy được." xong, ánh mắt liếc sang nhìn thấy hộp cơm trong tay , ngay sau đó hiểu được ý đồ của . " nghĩ nhất định là em vẫn chưa ăn trưa đâu, nào chúng ta cùng ngồi xuống ăn ." Vừa , vừa kéo Nhiếp Tử Vũ ngồi xuống ghế sa lon.

      An Thiến hoàn toàn bị hai người bỏ qua, vẻ mặt tức giận dần dần chuyển thành khiếp sợ.

      Nhìn Nhiếp Tử Vũ coi ai ra gì gắp miếng trứng cuộn cho Nhiếp Tử Phong, còn Nhiếp Tử Phong có bộ dạng ngoan ngoãn tiếp nhận, ta suy nghĩ kỹ lại, liền phát bọn họ thân mật khác thường, cũng phải quan hệ đơn giản giữa trai em !

      "Các người. . ." Bởi vì khiếp sợ, ta được trọn câu.

      Chuyện tốt bị cắt đứt, Nhiếp Tử Phong hết sức vui quay đầu lại nhìn ta cái, dùng giọng lạnh nhạt tuyệt tình : "Còn ? !"

      Lời của xác nhận suy nghĩ của An Thiến, trong nháy mắt đôi mắt trợn to lên giống như cái chuông đồng. "Các người. . . Các người tại sao lại có thể, các người là em mà!" ta hét lên thất thanh, trừ này ra chuyện đó càng thể chấp nhận, người hoàn mỹ như ta thua bởi thiếu nữ vị thành niên!

      "Giữa chúng tôi có bất kỳ quan hệ máu mủ nào." Nhiếp Tử Phong sưng mặt lên, lạnh lùng . Từ khi bắt đầu nhận tình cảm của mình, còn xem Vũ Vũ như là em nữa.

      "Nhưng các người vẫn là em danh nghĩa! Hơn nữa… Hơn nữa ấy còn chưa trưởng thành, sợ tôi chuyện này ra với truyền thông sao? !" An Thiến tâm cao khí ngạo nhất định chịu nhận thua, uy hiếp . "Nếu như những người bên ngoài biết lại thiếu nữ vị thành niên, nghĩ cổ phiếu của tập đoàn Nhiếp Phong như thế nào?"

      Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Tử Vũ kinh hoảng, nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt .

      Nhiếp Tử Phong tuổi còn trẻ lại ngồi vị trí chủ tịch tập đoàn, chuyện này khiến cho người ta bàn luận lên án, mà thị trường chứng khoán rung chuyển yên, nếu truyền ra tin tức có lợi, hậu quả lường trước được.

      Nhiếp Tử Vũ vì vậy mà trở nên nóng nảy, mà Nhiếp Tử Phong ngồi bên ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

      "Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện muốn giấu giếm." Nhiếp Tử Phong thẳng thắn thừa nhận, đôi mắt lạnh lùng thoáng nhìn An Thiến, khóe môi cong lên: "Dĩ nhiên, muốn thông báo cho giới truyền thông chuyện này tôi cũng phản đối, bởi vì tôi nghĩ là truyền thông tin tưởng người có ‘tiền án lừa đảo’."

      "!" Uy hiếp là bị uy hiếp, An Thiến giận đến mức được lời nào, mặt đỏ bừng lên vì tức giận.

      "À, còn nữa cũng quá khinh thường tập đoàn Nhiếp Phong rồi, và còn cả tôi nữa! Nếu chỉ là tin tức này mà khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Nhiếp Phong xuống vậy Nhiếp Tử Phong tôi cũng cần lăn lộn nữa."

      An Thiến á khẩu im lặng, biết mình đấu lại người được mọi người trong giới kinh doanh gọi là 'Hồ Ly' Nhiếp Tử Phong, vậy còn cách nào khác hơn là đem mũi nhọn hướng về phía Nhiếp Tử Vũ.

      " đừng đắc ý quá sớm, ấy sớm muộn gì cũng vứt bỏ , cũng có lúc cũng giống như tôi bị ta nhẫn tâm đá thương tiếc!"

      Dứt lời, nụ cười của Nhiếp Tử Phong đông cứng khoé môi. lo lắng quay đầu lại muốn Nhiếp Tử Vũ đừng có tin những lời xằng bậy của ta, Nhiếp Tử Vũ lại mở miệng.

      "Tôi và giống nhau!"
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: Thỏa mãn được ấy sao?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhìn An Thiến vì lời của mình mà sắc mặt ta vô cùng khó coi, Nhiếp Tử Vũ cong môi lên, bởi vì rất tự tin nhìn lại ta.

      " chỉ là quá khứ, còn tôi là tại vậy cảm thấy chúng ta giống nhau ở chỗ nào?" cười lên rất xinh đẹp, nhưng mà nụ cười lại chạm tới đáy mắt. "Khi nào ấy chán ghét tôi, lúc đó tôi chủ động rời , mà làm chuyện đáng quấn quít giữ chặt giống như ."

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh nhất thời buông lỏng căng thẳng nãy giờ, rất hài lòng với câu trả lời của .

      ". . . chẳng qua chỉ là nha đầu thối mà thôi, đừng tưởng rằng thắng được tôi!" An Thiến chịu yếu thế đáp lại, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Nhiếp Tử Phong, dùng ánh mắt trào phúng liếc mắt nhìn thân thể tính là phát triển toàn diện của Nhiếp Tử Vũ, : "‘Năng lực’ của Phong mạnh hơn so với bất kỳ người đàn ông nào, xác định là mình có thể thoả mãn được ấy?"

      ta rất có gan ra những lời trắng trợn như vậy khiến cho sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ biến đổi, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong bên cạnh cũng tái mét , gân xanh trán nổi lên.

      "Vũ Vũ. . ." Nhiếp Tử Phong lo lắng nhìn Nhiếp Tử Vũ, chuẩn bị muốn trấn an , lại thấy bĩu môi cái, rồi cười lạnh.

      " cần phải lo lắng cho tôi! Cái người ‘nở nang đầy đặn’ như cuối cùng cũng phải là bị ấy đá hay sao, chừng ấy lại thích người như tôi thôi." xong, lại dán vào trong ngực Nhiếp Tử Phong, vẻ mặt rất đắc ý.

      "!" An Thiến bực bội.

      "Đủ rồi!" Mắt thấy thế cục càng ngày càng căng thẳng, Nhiếp Tử Phong rốt cuộc nhịn được cắt đứt cuộc đối thoại của các .

      Ánh mắt lạnh lùng nhẫn tâm nhìn An Thiến tức giận mà mặt đỏ lên, lạnh lùng mở miệng: "Nếu như còn muốn tiếp tục ở lại Đài Loan, vậy bây giờ có thể ra được rồi!"

      "Em. . ." An Thiến muốn cứ như vậy mà rời khỏi, mà lại thể cứ như vậy mà kết thúc. Ánh mắt ghen tỵ phẫn hận nhìn Nhiếp Tử Vũ rồi nhìn qua Nhiếp Tử Phong lạnh lùng vô tình, cắn răng nghiến lợi câu: "Xem như lợi hại!" Sau đó xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.

      Phòng làm việc ‘Rầm!’ tiếng đóng lại, lúc Nhiếp Tử Phong thở phào cái, nhưng mà lại có cảm giác trong ngực trống , nhìn Nhiếp Tử Vũ đứng ra cách nửa bước. Trong lòng giật mình thầm than ổn rồi!

      "Vũ Vũ. . ." giọng gọi, đưa tay muốn ôm vào ngực, nhưng lại bị từ chối.

      "Đừng đụng em!" Trong lòng dâng lên vị chua, Nhiếp Tử Vũ dẩu miệng lên, thèm nhìn vẻ thất vọng của Nhiếp Tử Phong vì bị từ chối, đôi mắt loé ra vẻ ghen tỵ: "Nếu như giống như lời của ta dám vứt bỏ em..., em nhất định hận chết ."

      Nhiếp Tử Phong hơi khựng lại, lắc đầu bật cười, ra ấy là vì chuyện này sao. " đối xử với em giống như đối xử với ta."

      "Vậy được." Nhiếp Tử Vũ gật đầu cái, hài lòng với câu trả lời của , cái mông nhích lại gần , hai cánh tay trắng tinh mảnh mai quấn lên cổ , đầu chúi vào trong ngực cọ cọ: " ta quen nhau được bao lâu rồi?"

      Thân thể mềm mại trong ngực tản ra mùi thơm đặc trưng của phụ nữ, nhất thời khiến cho thần kinh của Nhiếp Tử Phong căng thẳng, luồng lửa nóng dục vọng từ bụng dưới trướng lên. đau khổ nhăn mày, dùng giọng khàn khàn trầm thấp trả lời: " chưa bao giờ quen với người phụ nữ nào."

      "Vậy sao?" Nhiếp Tử Vũ vui mừng ngẩng đầu lên, có chút tin: "Quan Duyệt kia sao?" Mọi người đều bọn họ quen nhau, cũng thể nào là tin đồn vô căn cứ được.

      Đưa tay vòng qua eo ôm chặt để ổn định lại dục vọng, Nhiếp Tử Phong dùng biểu tình thành khẩn nhìn , : " có quen nhau, chẳng qua chỉ là bạn bè phương diện làm ăn."
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44: Mạnh như thế nào?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nghe được câu trả lời nghiêm túc của , mặt Nhiếp Tử Vũ nở ra nụ cười ngọt ngào. ngẩng đầu lên nhìn , phát ra dùng mắt thâm tình chăm chú nhìn mình, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên.

      "Vậy em sao? Đối với em là gì?"

      Nhiếp Tử Phong cười tiếng, trong đôi mắt đen ra vẻ mặt mong đợi của . "Em nghĩ cái gì, chính là cái đó." Giờ phút này, thấy mình quyết định đúng bởi vì lòng .

      Nhiếp Tử Vũ cười ngọt ngào, ngay sau đó đôi môi mềm mại dán lên đôi môi lạnh lẽo của . Lần này, Nhiếp Tử Phong có trố mắt ra nữa, mà còn chủ động trao cho nụ hôn nóng bỏng và sâu, đền bù lại mấy ngày xa cách với .

      Trong khí tràn ngập hương vị ngọt ngào, đôi nhau hôn đến khí thế ngất trời, giờ khắc này, trong con mắt của bọn họ nhìn thấy cái gì khác, chỉ nhìn thấy nhau. . .

      biết qua bao lâu, khi Nhiếp Tử Vũ cảm thấy sắp thở nổi nữa, lúc này Nhiếp Tử Phong lúc này mới buông ra.

      Cả người Nhiếp Tử Vũ như có lực dựa sát vào hít từng hơi từng hơi khí, nhớ lại nụ hôn nóng bỏng nhất từ trước tới giờ, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên.

      Nhiếp Tử Phong cúi đầu nhìn thấy bộ dạng mất hồn của , nhịn được đẩy xích ra rồi dịu dàng hỏi: "Còn suy nghĩ chuyện gì nữa?" ngọt ngào đến mức khiến cho muốn ngừng mà ngừng được, nếu phải còn tia lý trí, rất có thể muốn luôn ở đây!

      Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu mỉm cười nhìn , cái miệng nhắn chu ra: "Em suy nghĩ mới vừa rồi An Thiến , ta rất mạnh, em suy nghĩ xem mạnh như thế nào."

      thể ngờ tới ra những lời to gan như vậy, Nhiếp Tử Phong lúng túng biết nên gì. "Vũ Vũ, loại chuyện như vậy. . . nghĩ em chưa cần biết tới tốt hơn." Vốn là dục vọng ổn định lại được vì câu của mà trong nháy mắt lại trở nên trướng hơn.

      "Tại sao?" Nhiếp Tử Vũ hỏi.

      Nhìn mở to đôi mắt trong trẻo tò mò như con nai, vẻ mặt rất ngây thơ vô tội, trong đầu tưởng tượng thấy bị chính mình đè ở phía dưới bộ dạng thở gấp liên tục, luồng lửa nóng trong nháy mắt bùng cháy trong người Nhiếp Tử Phong, dục vọng xâm lược lý trí của .

      Ý thức được ý tưởng cầm thú của mình, Nhiếp Tử Phong chợt nuốt ngụm nước miếng, né tránh tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của . "Em còn quá , loại chuyện như vậy. . . Chờ em trưởng thành rồi hãy ."

      Nghe vậy, sắc mặt Nhiếp Tử Vũ lạnh : "Chưa tới ba năm nữa em trưởng thành, còn nữa! Tại sao để cho em hiểu biết ràng? Hay là. . . Đúng như An Thiến , em thỏa mãn được ! ?" cáu kỉnh chất vấn.

      "Vũ Vũ, phải như thế. . ." Nhiếp Tử Phong nhíu mày lên khuyên nhủ, nghĩ tới người luôn luôn sợ trời sợ đất như mình vậy mà lại sợ thương lượng với về chuyện đàn ông. . .

      "Vậy tại sao lại muốn em!" Nhiếp Tử Vũ giữ chặt buông vấn đề này.

      Dứt lời, Nhiếp Tử Phong quýnh lên, bật thốt lên: " phải là muốn em."

      "Vậy là muốn em sao?" Vừa vừa ngồi lên đùi của , bàn tay bé mềm mại sờ lên lồng ngực của .

      ". . ." Nhiếp Tử Phong á khẩu im lặng, trăm miệng cũng thể bào chữa. Nhìn đáy mắt Nhiếp Tử Vũ lóe lên tia giảo hoạt, biết mình hoàn toàn xong rồi.

      Bàn tay bé mềm nhũn tiếp xúc lồng ngực của , khiến cho luồng khoái cảm tê dại, thân thể cứng ngắc, những chỗ đụng chạm trở nên thoải mái, dục vọng như ngóc dậy giống như kiếm tuốt khỏi vỏ.

      "Đủ rồi!" Thừa dịp chính mình còn có tia lý trí, Nhiếp Tử Phong đứng lên đẩy ra. "Vũ Vũ bây giờ em ngồi đây chờ lát, vào phòng tắm chút." xong, nhanh chóng chạy thẳng vào phòng tắm.

      Nhìn bóng dáng hoảng hốt chạy , Nhiếp Tử Vũ cười đến giảo hoạt.
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45: Tình cảm
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bầu trời trong xanh như được gột rửa, ánh mặt trời chiếu xuống khắp nơi. Buổi chiều, trời nóng bức chút gió.

      Tới trường học xem kết quả xong lời chào tạm biệt với tất cả bạn học, Nhiếp Tử Vũ liền dọn dẹp đồ để về, ngay cả Triệu An Nhã gọi cũng nghe thấy. Đột nhiên nghe tiếng ‘Lạch cạch’ vang lên ở trước mặt, làm cho Nhiếp Tử Vũ sợ hết hồn. Vừa ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt bất mãn.

      "Nhiếp Tử Vũ, hôm nay lúc ra khỏi nhà cậu mang theo lỗ tai của mình hay sao! Mình gọi cậu nhiều lần như vậy, cậu lại có thể nghe thấy!" Triệu An Nhã tức giận .

      "Xin lỗi, mình mải suy nghĩ." Nhiếp Tử Vũ tâm tình rất tốt cười ngọt ngào với .

      "Suy nghĩ chuyện gì?" Triệu An Vhã chau chau mày, nhìn gò má phiếm hồng của , nhịn được chế nhạo : " phải là suy nghĩ muốn làm ‘chuyện xấu’ với đàn ông đó chứ?"

      Nghe vậy, mặt Nhiếp Tử Vũ đỏ lên giống như quả táo chín.

      "Cậu nghĩ quá nhiều rồi." Né Tránh tầm mắt thăm dò của Triệu An Nhã, Nhiếp Tử Vũ cầm túi xách lên.

      Thấy thế, Triệu An Nhã sáng tỏ rồi. Nhìn dáng vẻ của ấy, chắc tám chín phần là suy nghĩ tới chuyện này! Mặc dù trong lòng hiểu , nhưng mà Triệu An Nhã cũng làm ra, mà chỉ bĩu môi : " nhóm người chúng mình muốn ktv ăn mừng được tự do, cậu có muốn ?"

      "Éc. . ." Vốn là Nhiếp Tử Vũ muốn từ chối, nhưng mà nghĩ đến sáng nay Nhiếp Tử Phong có việc bận, vì vậy gật đầu cái : " chứ." Dù sao về nhà cũng có việc gì làm, chẳng bằng cùng mọi người chơi vui vẻ, dù sao cũng hai tháng thể gặp mặt nhau.

      Thu dọn đồ xong, nhóm người chậm rãi tiêu sái ra khỏi lớp học hướng về phía cổng trường.

      lúc Nhiếp Tử Vũ muốn ngồi lên xe riêng của Triệu An Nhã, giọng quen thuộc vang lên ở sau lưng, gọi lại. Quay đầu nhìn lại, thấy người bước tới, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

      ". . ." bóng dáng thon dài ra trong đôi mắt trong veo của Nhiếp Tử Vũ, lúc sau mới phản ứng kịp: "Sao lại ở chỗ này?" xong, cong môi lên nở ra nụ cười.

      "Đương nhiên là cố ý tới tìm em chứ sao." Lãnh Duy Biệt vẫn dùng ánh mắt cưng chiều nhìn giống như trước, thấy Triệu An Nhã trong xe liên tục giục Nhiếp Tử Vũ, ta hỏi: "Các em định đâu à?"

      Nhiếp Tử Vũ gật đầu cái, trả lời: "Ừ, chúng em muốn ktv."

      Trong đôi mắt đen nháy thoáng lên vẻ mừng rỡ khiến cho người ta phát được, Lãnh Duy Biệt hỏi: "Có ngại nếu muốn cùng bọn em?"

      "Dĩ nhiên ngại, chỉ cần chịu đựng được tiếng gào khóc thảm thiết của bọn em."

      Nhìn cười sáng lạng như ánh mặt trời, trong lòng Lãnh Duy Biệt chợt gợn lên chút sóng lăn tăn.."Vậy để đưa em ."

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cũng gật đầu ngay, mà quay lại hỏi ý Triệu An Nhã, lấy được đồng ý của mới gật đầu theo Lãnh Duy Biệt ngồi vào xe BMW.



      Gió thổi xuyên qua khe cửa sổ xe thổi mấy sợi tóc rối đầu Nhiếp Tử Vũ, bên trong xe, mùi nước hoa nhàn nhạt.

      Nghiêng người, Nhiếp Tử Vũ mỉm cười liếc mắt nhìn Lãnh Duy Biệt chuyên tâm lái xe hỏi: " đặc biệt tới tìm em có chuyện gì ?"

      Lãnh Duy Biệt liếc mặt nhìn cái, cười hỏi ngược lại : " có chuyện gì thể tìm em sao?"

      Dứt lời, Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt vội vàng khoát khoát tay, "Dĩ nhiên phải."

      Nhìn bộ dạng lo lắng đó của , Lãnh Duy Biệt khẽ cười ra tiếng. Từ kính chiếu hậu nhìn vào khuôn mặt nhắn tinh xảo của , tim của ta chợt căng thẳng, tình say đắm rất tự nhiên phát sinh.

      Im lặng lúc, ta giảm tốc độ, chợt mở miệng.

      "Vũ Vũ." ta nhàng gọi.

      "Dạ?"

      " thích em. . ."

      ". . ."
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46: Bị từ chối
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Giọng của Lãnh Duy Biệt rất nhàng, ấm ấp, nhưng lại khiến cho Nhiếp Tử Vũ bị chấn động. Nhìn đôi mắt của ta chất chứa tình say đắm, trong nháy mắt, Nhiếp Tử Vũ thấy tim mình đập rất mạnh kêu "thình thịch" trong lồng ngực.

      Im lặng khiến khí trở nên yên ắng, trong khí chỉ còn tiếng hít thở thông.

      lâu sau, Nhiếp Tử Vũ mới thu hồi vẻ mặt khiếp sợ của mình, nuốt nước miếng cái, cố gắng nở ra nụ cười gượng ép, "Em cũng rất thích ."

      Từ trong kính chiếu hậu liếc thấy cúi mặt xuống, Lãnh Duy Biệt thót tim lại, dường như có loại dự cảm tốt, nhưng ta vẫn kiên trì đem những lời trong lòng mình hết ra: " thích em là tình cảm giữa người đàn ông và phụ nữ, em biết ."

      ta ràng như vậy khiến cho Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người. Chợt ngẩng đầu lên, thẳng thắn đối diện với ánh mắt mong đợi của ta.

      ". . . đối với em. . ." Nhiếp Tử Vũ dám tin mở to đôi mắt ngập nước, bởi vì rất kinh ngạc mà được câu hoàn chỉnh.

      "Ừ." Lãnh Duy Biệt lên tiếng, tiếp lời và khẳng định câu trả lời của mình. Trước đây vẫn lấy giọng điệu đùa giỡn thích , mục đích đơn giản là muốn làm xao nhãng việc học hành của . Bây giờ thi cử xong rồi, cũng quay trở lại Nhiếp gia, ta nghĩ cần phải giấu giếm tình cảm chân từ đáy lòng của mình nữa. Nghĩ tới đây, ta cười cười: "Vũ Vũ, em đồng ý làm bạn của ?"

      Vô tình, vấn đề này lại khiến cho Nhiếp Tử Vũ đòn cảnh cáo.

      Nghênh đón ánh mắt vô cùng cưng chiều của ta, trong lòng thoáng qua loạt các hình ảnh ta giải vây giúp , trong khoảng thời gian ngắn, Nhiếp Tử Vũ ngây người thốt nên lời.

      Cho tới bây giờ, đều cho là ta vì muốn bảo về mới phong cho chức danh 'bạn ', ngay cả lần trước ở trước mặt mọi người ta thổ lộ với cũng do muốn giải vây cho thôi, chưa từng nghĩ tới ta đối với mình là. . . Nhiếp Tử Vũ thực rất khó tiếp nhận cái bất ngờ này.

      Nhìn bộ dạng nhíu mày suy nghĩ, Lãnh Duy Biệt bỗng có cảm giác lo lắng. Nhưng muốn vì như vậy mà khiến phải cau mày nhăn trán, vì vậy liền thay đổi lời để cho thả lỏng chút: "Em cứ suy nghĩ cho kỹ rồi cho biết câu trả lời của em, có thể chờ em."

      quan tâm sâu sắc của ta giống như cây kim ghim sâu vào trong lòng của Nhiếp Tử Vũ, phải rất đau nhưng lại bỏ qua được.

      muốn ta bị tổn thương, nhưng cũng muốn lừa dối ta, cho nên. . .

      Kiên định với lòng tin của mình, Nhiếp Tử Vũ hít hơi sâu, dùng vẻ mặt rất nghiêm túc : " xin lỗi, em muốn."

      Mặc dù Lãnh Duy Biệt quyết định tỏ tình sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi ta nghe được câu trả lời rất nhanh chóng của Nhiếp Tử Vũ, vẫn nhịn được mà cảm thấy đau lòng. Tim rất đau, đó là cảm giác mà trước giờ ta chưa từng trải qua.

      Trong lòng nổi lên trận sóng to gió lớn, nhưng vì muốn hù doạ sợ, ta nén lại nỗi đau trong lòng mình, khẽ hỏi: "Tại sao?"

      "Bởi vì. . . Bởi vì. . ." Nhiếp Tử Vũ khẩn trương cắn môi dưới, trước mắt ra hình ảnh tuấn lãng của Nhiếp Tử Phong, sau đó trong mắt loé lên ánh sáng kiên định: "Bởi vì em có người trong lòng rồi."

      Vốn nghĩ là sau khi nghe nguyên nhân của mình xong, Lãnh Duy Biệt im lặng, nhưng ngờ ta lại hỏi lại.

      "Nhiếp Tử Phong!" Mặc dù sớm biết , nhưng thấy bị Nhiếp Tử Phong nhiều lần vô tình chèn ép như vậy, ngờ trong lòng vẫn chưa thay đổi.

      ". . . Ừ."

      Năm giây im lặng, trong xe lại vang lên giọng rất của Lãnh Duy Biệt: "Em biết là em và cậu ta là thể nào mà?"

      Lại là câu này!

      Sắc mặt Nhiếp Tử Vũ nhất thời tái , ánh mắt sáng quắc nhìn Lãnh Duy Biệt, dùng giọng kích động chất vấn: "Tại sao lại thể nào? Em và ấy cũng phải là em ruột, tại sao lại thể ở cùng với nhau! ?" nghe những lời này đủ rồi.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :