1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 2: Tình lại tiếp tục đơm hoa (tiếp theo)

      "Em định đâu?" Nhiếp Tử Phong đứng chắn ngang ở trước mặt , ngăn cản đường của .

      "Nước Mỹ." muốn gặp Tống Linh, muốn giúp làm mọi chuyện cần thiết, muốn được nghe hết những gì muốn nhờ .

      "Em muốn tìm sao?" Thoáng cái sắc mặt Nhiếp Tử Phong trở nên tái nhợt. " cho phép em ra ngoài, em hãy từ bỏ ý định này ! Huống hồ, em quên rằng làm ra nhưng chuyện thế nào đối với em rồi hay sao?"

      " nên như vậy... ấy... bị bệnh. Em chỉ nghĩ rằng, em muốn thăm ấy chút thôi..." chưa quên những chuyện mà Tống Linh làm đối với chính mình, nhưng mà, khi nghe thấy bị bệnh trong tích tắc, liền tha thứ rồi. người sắp bị chết, làm sao có thể nhẫn tâm mà căm hận được đây!

      " được, đồng ý! , cho phép em !" Nhiếp Tử Phong kiên quyết lắc đầu, hàng lông mày của nhanh chóng nhíu chặt lại đến co rút, bất luận như thế nào, cũng thể để cho được."Chẳng lẽ em sợ lại lừa em lần nữa sao? Huống hồ, em là gì của chứ, thăm nom để làm cái gì? được, trong chuyện này em được đâu hết!" Cái loại người này, cho dù có bị chết nữa, cho dù có chết rồi nhưng vẫn chưa hết tội.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Phong. Đây là lần đầu tiên hai người có ý nghĩ khác nhau.

      "Làm sao có thể như vậy được chứ, cho dù có mối thâm cừu đại hận thế nào nữa, nhưng dù sao ấy cũng là em trai của kia mà... chính là người thân duy nhất của ấy."

      "A! Bây giờ là em thay mặt cho để chuyện với sao?" Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn , gương mặt tái quá nửa rồi. Em là người phụ nữ của Nhiếp Tử Phong đây, chứ phải trai của người nào đó có tên là Tống Linh! Còn nữa, mang họ Tống, còn mang họ Nhiếp! dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Giữa hai người bọn chút liên quan nào hết!

      "Nhưng mà..." Nhiếp Tử Vũ như còn định điều gì đó, nhưng Nhiếp Tử Phong cũng quay đầu, xoay người ra khỏi gian phòng.

      Cửa phòng kêu "rầm!" lên tiếng, khép kín từ xuống dưới, Nhiếp Tử Vũ định chạy tới để mở cửa ra ngoài, lại nghe thấy tiếng động vang lên, là tiếng vặn chìa khóa từ bên ngoài khóa cánh cửa ra vào. Sau tiếng vặn chìa khóa khóa cửa vang lên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cho dù vặn tay cầm cánh cửa đến vặn vẹo cả người , cũng sao mở được cửa.

      "Tử Phong, Tử Phong, mở cửa ra cho em ra ngoài!" Nhiếp Tử Vũ bên vừa khóc bên vừa lo lắng đập cửa, miệng hét lên: "Nhiếp Tử Phong, hãy mau thả em ra, thả cho em ra ngoài!"

      Sau đó, Nhiếp Tử Phong chỉ để lại cho lời lạnh lùng: "Trước khi trong đầu em từ bỏ hẳn ý nghĩ Mỹ để gặp Tống Linh, em cứ ở bên trong phòng !" Tiếp đó, bên ngoài cửa còn bất cứ thanh nào nữa

      Bất kể đập cửa như thế nào, vẫn có tiếng đáp lại.

      ********************

      Nhiếp Tử Phong nổi giận! Nhiếp Tử Vũ bị giam lỏng rồi!

      Sau khi Nhiếp Tử Vũ bị nhốt ở trong phòng hai giờ, vì muốn trong
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện (tiếp)

      Tự làm khổ mình? phải là hiểu lầm chuyện gì đó chứ? Chẳng qua là do cẩn thận nên mới bị miểng thủy tinh cứa vào tay mà thôi, hơn nữa cũng chỉ bị rạch vệt dài ở ngón tay cái mà thôi, lại tự làm khổ mình sao?

      Đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ có chút hơi lay động, nhưng mà muốn phủ nhận, quyết định tương kế tựu kế."Em làm phải là vì ấy, em làm vì chính bản thân mình! Tử Phong, em cầu xin , hãy đồng ý cho em gặp ấy lần thôi, được ? Nếu như tin lời em , có thể cùng với em đến nước Mỹ để gặp ấy. Em van đấy!" thầm nghĩ muốn chính miệng mình với Tống Linh tiếng “thực xin lỗi”, chỉ muốn như vậy.

      " tuyệt đối muốn nhìn thấy cái gương mặt kia của !" Nhiếp Tử Phong lạnh lùng phủ quyết. Dòng máu đỏ tươi trong lòng bàn tay trắng nõn của khắc sâu vào trong ánh mắt của , làm cho thấy đau nhói lòng. Đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của , cứng rắn trong lòng có chút dao động. Kỳ vào cái ngày kể lại chuyện Tống Linh tại trở thành như vậy, về sau cũng thấy nửa nguyên nhân cũng là do , cho nên cũng khăng khăng mực kiên trì như vậy nữa. Nhưng chỉ là thể nào chịu được khi nhìn thấy đau lòng khổ sở vì tên vô lại như vậy, cho nên mới dằn lòng, cho đến bây giờ vẫn cứ cứng rắn kiên quyết nhất định chịu thả cho ra ngoài.

      "Như em với rồi đó, em làm việc này chỉ là vì bản thân em mà thôi, cũng vẫn còn chịu để cho em gặp ấy sao? Chẳng lẽ muốn em phải..."Những từ cuối cùng của câu , Nhiếp Tử Vũ thể nào thốt ra nổi thành lời nữa rồi.

      Nhìn sắc mặt Nhiếp Tử Phong đầy căng thẳng, Nhiếp Tử Vũ duỗi cánh tay trái của mình ra hoàn hảo sờ lên gương mặt của cũng tái nhợt thua gì sắc mặt của mình, nhún nhường hỏi : " có tin tưởng vào em ?"

      "Tin tưởng chứ!" Nhiếp Tử Phong trả lời chút do dự, "Nhưng tin tên súc sinh kia!"

      Nghe thấy vậy, Nhiếp Tử Vũ liền im lặng rất lâu năng gì.

      " tin tưởng em là đủ rồi." cầm lấy tay của đặt ở lồng ngực của mình, nhìn lên gương mặt của lộ giằng co, hạ thấp giọng xuống, : "Em chỉ hai ngày thôi, , chỉ ngày, ngày sau đó em trở về nhà. Đến lúc đó cho dù ấy có gặp chuyện lớn hơn nữa, em cũng nhìn tới ấy nữa, có thể được ?"

      Nhìn bộ dáng chân thành tha thiết của , Nhiếp Tử Phong trầm mặc.

      *************************

      Cuối cùng Nhiếp Tử Phong vẫn đồng ý để cho nước Mỹ, chỉ là...sau đó cũng hối hận...

      *************************

      Hai con ngươi lạnh lùng như mắt chim Ưng, cứ nhìn chằm chằm vào những vòng tròn màu đỏ ghi tờ lịch hàng ngày, khuôn mặt tuấn tú lộ sắc mặt tái nhợt và u ám.

      Hừ! Tin tưởng được sao?! cũng phải ngu ngốc đến mức muốn lấy lòng , mà tiếp đó đồng ý thả ra, để mình đến nước
      [​IMG]
      Nhiếp Tử Vũ đưa cái hộp trong tay cho Đường Đường cầm, sau đó bế Đường Đường lên, dặn dò với bé: "Đường Đường, con hãy vốc lấy nắm tro bụi ở trong hộp, sau đó con vãi ra mặt biển." Con hãy tự tay tiễn bước cho cha của con nhé!

      "Mẹ, đây là bùn đất sao?" Đường Đường nhìn nhìn tro bụi gì đó ở trong chiếc hộp, hiếu kỳ tràn ngập khuôn mặt nhắn của bé: "Tại sao lại phải ném bùn đất này vào trong nước biển hả mẹ?"

      Nhiếp Tử Vũ khẽ cười tiếng, lắc đầu : "Con cứ làm đúng theo lời mẹ là được rồi !"

      "Vâng ạ!" Đường Đường hếch lên cái miệng nhắn, vốc lấy nắm tro từ trong chiếc hộp cầm tay ra, lúc Đường Đường định ném ra nắm tro ra xa từ phía sau lưng chợt truyền đến giọng của Nhiếp Tử Phong, từ trong giọng của , Nhiếp Tử Vũ thể nhận ra được cảm xúc lúc này của Nhiếp Tử Phong như thế nào.

      "Em để ôm Đường Đường giúp cho!" Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, cảm thấy trong ngực mình chợt bỗng. hướng ánh mắt sang bên cạnh, nhìn thấy Đường Đường ngồi vững vàng ở cánh tay của Nhiếp Tử Phong rồi.

      Phía dưới cặp mày rậm khí phách của Nhiếp Tử Phong, là đôi con ngươi đen bóng, hề gợn sóng. Nhiếp Tử Phong chỉ thoáng nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, nhàn nhạt :"Em và Đường Đường cùng ném tro tiễn bước cho chú ấy !" gương mặt khôi ngô tuấn tú của biểu lộ cảm xúc gì làm cho người ta thể đoán ra được tâm tình thực trong lòng của .

      Nhìn bộ dáng bình thản của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ ngẫm nghĩ, chắc hẳn cũng rất bi thương đau khổ. Tuy rằng hồi ức giữa Nhiếp Tử Phong và Tống Linh chỉ có cừu hận, nhưng dù sao hai người cũng là em, là người thân của nhau. Khi người thân của mình qua đời, trong lòng làm sao lại cảm thấy khó chịu được chứ.

      "Vâng!" Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, cố gắng gượng thoáng nở nụ cười, sau đó cũng đưa tay bốc nắm tro cốt, giang hai tay ra cho gió biển tùy ý thổi bay cho đến cuối cùng hết sạch.

      Mỗi khi bốc nắm tro lên, lại lặng lẽ thầm cầu nguyện ở trong lòng, cầu mong cho Tống Linh đường tới thiên đàng luôn được mạnh khỏe bình an; gặp phải bất kỳ thù hận nào, còn phải chịu bất kỳ chút độc nào, cũng còn phải quá chật vật nữa...

      Cứ như vậy, ba người đều trầm tư, ai năng gì, cho đến khi chiếc hộp gỗ đàn hương kia rỗng .

      "Ai dà, rốt cục ném xong hết rồi, bả vai của Đường Đường bị mỏi nhừ chết mất." Vẻ mặt của Đường Đường làm ra vẻ bộ dạng của người lớn, giơ tay vỗ vỗ vào bờ vai của mình.

      Nghe thấy những lời than thở kia của Đường Đường, Nhiếp Tử Phong như bị làm cho tức cười, nhịn được liền đưa tay chọc chọc vào cái đầu của bé: " nhóc láu lỉnh này, người bị mỏi nhừ chết mất phải là chú mới đúng chứ." Thoáng nhìn Đường Đường cứ nghĩ là rất , nghĩ tới Đường Đường lại nặng như vậy, làm cho bật lên ý nghĩ thiếu chút nữa cánh tay của mình bị gãy rời ra rồi.

      "Hắc hắc, Đường Đường và cha, hai người cùng bị mỏi nhừ rồi." Đường Đường tiếp tục cười vẻ rất ngây thơ. bé vòng tay ôm lấy cổ Nhiếp Tử Phong .

      "Con láu lỉnh!." Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ chỉ biết lắc đầu, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười vui vẻ và hạnh phúc. Nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy kỳ quái. Việc thân thiết với Đường Đường thực là ngoài ý muốn. Qua năm ngày sống cùng với Đường Đường, tuy rằng thường xuyên bị số những chuyện nho , vụn vặt của bé làm cho bản thân cảm thấy con người mình như bị
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :