1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 228: Đại kết cục 4 (tiếp theo)

      "Vũ Vũ. . . em sao chứ?" Nhiếp Tử Phong khiếp sợ vứt chiếc khăn kỳ lưng trong tay , vội vã vớt từ trong nước ra.

      "Khụ. . . Khụ khụ. . ." Toàn bộ người Nhiếp Tử Vũ ướt hết, nhìn chật vật, đầu mặt đều dính đầy bọt sữa tắm, làm mắt cay xè, sao mở ra được: "Cay mắt quá, mắt em bị cay..." quơ quơ hai cái tay dự định thứ gì đó để lau mặt.

      "Đây em." Nhiếp Tử Phong vội vã cầm lấy khăn mặt vẫn vắt lại ở bên, vội giúp lau bọt biển ở mặt , di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m sau đó lấy nước ấm ở trong vòi xả vào mặt giúp rửa mắt, sau đó mới bảo mở hai mắt ra.

      "Em còn bị xót mắt nữa ?" Nhiếp Tử Phong quan tâm hỏi, mặt chứa đầy lo lắng.

      Nhiếp Tử Vũ cẩn thận từng li từng tí mở hai mắt ra, lắc lắc đầu: " còn xót mắt nữa rồi, cám ơn ." xấu hổ nhìn , vì liều lĩnh này của mình mà cảm thấy biết phải gì.

      Nghe thấy có việc gì lúc này Nhiếp Tử Phong mới thở phào cái, nhưng lúc định tiếp tục điều gì đó diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn ánh mắt của lại nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của bị nhuốm đầy nước hô hấp như bị kiềm hãm ngừng lại rồi. Mái tóc dài của dính bọt biển buông xòa ra phía trước ngực, tròng mắt trong veo mở to, cái mũi nhắn xinh xẻo, đôi môi mọng đỏ đầy đặn như trái đào, như hoa sen mới nở, đẹp đên mức thể giải thích được. mặc chiếc áo sơmi trắng bị nước thấm ướt trở nên trong suốt, dính sát vào thân thể lồi lõm của nhìn rất gợi cảm, in hằn chiếc áo nịt ngực màu đen mặc ở bên trong, bộ ngực đầy đặn cùng với cái khe rãnh sâu ... thân thể gợi cảm như ma quỷ của cùng với khuôn mặt nhắn lộ vẻ vô tội kia tạo thành thể thống nhất với nhau, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn đối người đàn ông mà thể nghi ngờ được, đây chính là quyến rũ trí mạng!

      Thoáng cái, Nhiếp Tử Phong có ảm giác máu ở trong toàn thân lúc này đều như sôi trào, toàn bộ xông hết lên đầu, trong nháy mắt yết hầu của cảm thấy khô khốc, thân thể như bị kéo căng ra đến đau đớn.

      " làm sao vậy?" Bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy biểu tình của như dại ra, theo tầm mắt của nhìn phía thân thể của mình, thoáng cái mặt cũng đỏ rực lên, lập tức thấy xấu hổ. Hai tay khoanh lại trước ngực che khuất cảnh xuân bị lộ ra."Trời ạ." di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. sao nhịn được, liền hít sâu hơi, vội vã muốn từ trong bồn tắm đứng lên, sau đó vì trong lòng quýnh lên liền xảy ra cố, chẳng những đứng lên nổi, trái lại dưới chân lại trượt cái, nặng nề ngã ngồi xuống dưới. Mà cũng ngồi ở địa phương khác, mà vừa vặn liền ngồi ngay ở đùi Nhiếp Tử Phong.

      "Ái..." Bụng dưới đau đớn làm cho mặt mũi Nhiếp Tử Phong tái xanh đến trắng bệch ra. Nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ giãy dụa thân thể của mình đầy bất an muốn đứng dậy lần thứ hai, vội vã đưa tay ra đặt ở bả vai của , dùng hết sức lực cuối cùng của mình câu: "Em đừng nhúc nhích."

      Nhiếp Tử Vũ nhìn địa phương tượng trưng cho người phụ nữ lại có thể nhìn sinh vật cứng rắn nào đó cười ngất, cũng dám động đậy nữa. ngơ ngác nhìn Nhiếp Tử Phong, năm giây qua rốt cuộc cũng hiểu vì sao vừa rồi lại có biểu tình như vậy, thế là mắc cỡ cúi đầu.

      Nhiếp Tử Phong lần lượt hít sâu mấy lần, e sợ làm cho Nhiếp Tử Vũ bị dọa sợ, cho nên ép buộc chính mình thả lỏng dần ra từng chút , liều mạng muốn ngăn lại dục vọng của chính mình bốc lên. Sau khi đợi cho dục vọng của mình lắng xuống ít, lúc này mới kiềm chế câu: "Được rồi, em có thể đứng lên rồi."

      Nhưng mà sau khi nghe lời của vừa , Nhiếp Tử Vũ cũng hề đứng dậy.

      Nhìn hề nhúc nhích, tưởng mải nghĩ ngợi gì đó nên vì vậy nghe thấy lời của , vì thế lại nhắc lại lần nữa: "Vũ Vũ, em có thể đứng lên rồi."

      xong, vẫn thấy Nhiếp Tử Vũ có phản ứng gì.

      Giữa lúc Nhiếp Tử Phong muốn lặp lại lần nữa, bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn vẫn đỏ rực như trước, đáy mắt vẫn mang theo ngượng ngùng.

      "..." mạnh mẽ nuốt nước miếng cái, nhìn mặt Nhiếp Tử Phong lộ vẻ hoang mang, vắt hết óc ra để tìm từ: " cái kia cái gì... nghĩ... Ừm..."

      "Cái kia là cái gì?" Nhiếp Tử Phong hỏi.

      Biết cho dù mình ấp ấp úng úng như vậy Nhiếp Tử Phong có nghe đến cả thế kỷ cũng hiểu được. Vì thế Nhiếp Tử Vũ bỗng nhiên hít sâu hơi, : "Có phải là nghĩ muốn làm... có đúng ? !"

      Vừa xong, bên trong phòng tắm liền tĩnh lặng... Triệt để tĩnh lặng...

      Nhiếp Tử Phong ngây ngẩn cả người, mà chính Nhiếp Tử Vũ cũng bởi vì lời này của mình mà có cảm giác xúc động muốn lại gặp trở ngại. Nhiếp Tử Vũ cắn chặt hàm răng xấu hổ đến biết làm sao bây giờ. Giữa lúc muốn đứng lên chạy trốn lại nghe thấy Nhiếp Tử Phong cúi đầu đáp lại câu.

      ". . . Ừ." lời thừa nhận, dục vọng nơi đáy mắt của Nhiếp Tử Phong hiển lộ rất ràng. sờ sờ vào cái mũi của mình, có chút được tự nhiên. thực rất muốn , nhưng cũng sợ rằng hù dọa đến , vì thế thà rằng mình phải chấp nhận dục hỏa thiêu đốt giày vò bản thân cũng có ý định...

      "Vậy làm ." Lần này Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn buông thả cho chính mình, vì mà cũng vì mình. nhìn mặt lộ vẻ kiên định, khi thấy ánh mắt của đầy kinh ngạc lại tiếp: "Em ... Chúng ta hãy nhau , nếu như chúng ta là người của nhau, chuyện đó... Đây cũng là chuyện rất bình thường mà..." Huống hồ hai người bọn họ cũng có con với nhau rồi còn sợ gì nữa đây! ?

      Lần này đến phiên Nhiếp Tử Phong ngây ngẩn cả người.

      "Em . . Em sợ nữa sao?" Tiếng của Nhiếp Tử Phong khàn khàn, nhìn , đột nhiên nhìn thấy trong đáy mắt của có chút khiếp sợ, lập tức lắc lắc đầu: " vẫn nghĩ là chính mình..."

      Chỉ là câu này còn chưa kịp xong, cũng biết Nhiếp Tử Vũ lấy ở đâu ra dũng khí, hai tay liền quấn lên cổ của , sau đó môi đỏ mọng của liền được đưa tới.

      Đây là lần đầu tiên sau khí tách ra năm năm, hai người họ lại hôn nhau phất dò xét hiểu tất cả đối với nàng tưởng niệm lập tức như hồng thủy bình thường bộc phát, chiếu nghiêng xuống, chỉ chốc lát sau liền che mất Nhiếp Tử Phong tất cả sầu lo, ngược lại ôm nàng sâu hôn trả.

      Cái hôn này triền miên mà tình cảm mãnh liệt, còn đơn thuần là nụ hôn đơn giản như vậy nữa. Hàm răng của gặm cắn cánh môi mềm mại của , hô hấp liếm hôn phen sau đó, cái lưỡi linh xảo mới cạy mở hàm răng của tiến quân thần tốc, tận tình trêu đùa cái lưỡi thơm tho của , mà Nhiếp Tử Vũ cũng chút lạ lẫm, dựa vào bản năng đáp lại nụ hôn kịch liệt của , hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.

      Hành vi còn chịu suy nghĩ điều khiển của đại não nữa!

      Trong khi nồng nhiệt hôn , đồng thời bàn tay của Nhiếp Tử Phong bắt đầu dao động bất định ở sau lưng của . Ngay từ đầu thân thể của Nhiếp Tử Vũ còn có chút cứng ngắc, nhưng sau khi vuốt ve dần dần sau đó trở nên thả lỏng mềm mại, cuối cùng cả người xụi lơ dưới lòng bàn tay của . Bàn tay của chẳng biết từ lúc nào tới trước ngực của , dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ nút áo của , sau đó lưu loát cởi tuột chiếc áo sơmi của đến khuỷu tay .

      Cảm giác thấy trong ngực mình việc hô hấp dần dần trở nên khó khăn, lúc này Nhiếp Tử Phong mới lưu luyến rời khỏi miệng của .
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 228: Đại kết cục 4 (tiếp theo)

      Hai tay Nhiếp Tử Vũ vô lực chống đỡ tại vòm ngực to lớn của , cơ thể quấn quýt lồng ngực, khuôn mặt nhắn bởi vì nụ hônnóng bỏng vừa rồi của mà đỏ hồng lên như đóa hoa hồng diễm lệ. thâm tình nhìn thẳng vào , dù cho lúc trước còn có thẹn thùng băn khoăn, nhưng giờ phút này sớm đổi thành đầy ham muốn.

      "Em xác định sao?" Nhiếp Tử Phong đột nhiên đình chỉ động tác của mình, bởi vì muốn cho cơ hội cuối cùng.

      ". . Vâng!” Kềm chế lại thẹn thùng trong nội tâm, Nhiếp Tử Vũ chủ động tách hai chân ra, ngồi chồm hỗm lên hai chân khoác lên hai bên hông của : "Em rất sẵn sàng. . ." Bởi vì cũng muốn .

      Chiếm được hai lần khẳng định của , Nhiếp Tử Phong cười ôn nhu vừa chạm vào đôi môi lúc trước bị chính mình hôn đến sưng đỏ, đặt nụ hôn lên đó, sau đó lưu loát cởi bỏ móc khóa nịt vú của , lập tức đôi bạch thỏ đẫy đà bật lên lộ ra ngoài. Cặp mắt của Nhiếp Tử Phong đỏ rực, thần kinh của bị kích thích.

      Mặc dù Nhiếp Tử Vũ rất thẹn thùng, nhưng cố kềm chế rồi. cắn răng, hàng lông mi vừa dài vừa dày của bởi vì con mắt chớp chớp mà giống như cánh bướm bay múa, bộ dáng cắn môi, nũng nịu của đủ để làm cho dục vọng của Nhiếp Tử Phong bị chinh phục . Hô hấp Nhiếp Tử Phong bắt đầu rối loạn, càng bị căng thẳng hơn nữa khi mà bộ ngực của bắt đầu lộ ra. . .

      nghiêng người trước, đặt những nụ hôn rậm rạp chằng chịt vào hôn vào cái cổ trắng nõn của , vào ngực, cuối cùng di chuyển ở bộ ngực của . bàn tay dao động ở lưng của từ từ xuống dưới, cuối cùng vào chỗ tư mật của , kéo quần lót của xuống.

      " cần phải. . ." thân thể Nhiếp Tử Vũ hiểu khẽ giật mình, cảm giác được cổ nóng bỏng từ bụng dưới tuôn ra. có cảm giác kỳ quái, cũng vô cùng thẹn thùng. . .

      "Đừng sợ, rất nhàng . . ." Nhiếp Tử Phong cho ánh mắt nhìn đầy an tâm, sau khi đỡ sợ hãi gật đầu cái, mới yên tâm đưa tay hai đầu ngón tay tham tiến vào trong cơ thể của . . . Trong cơ thể của khô khốc dị thường, căng chặt giống như xử nữ, đồng thời cũng làm cho cảm thấy cao hứng, bởi vì xem ra, Tống Linh cũng hề chạm được vào .

      "Ừ,. . ." dòng cảm giác phong phú, làm cho khỏi ngâm nga lên tiếng, khi kịp phản ứng lập tức cảm thấy xấu hổ mà cắn môi, ngừng lại tiếng kêu kiều của mình.

      Nhiếp Tử Phong lơ đễnh cười : "Vũ Vũ, kêu lên , thích nghe tiếng kêu của em." Đồng thời tay ngón bắt đầu chậm rãi luật động ra vào...

      Lúc này, cho dù Nhiếp Tử Vũ có nghĩ nhẫn nhịn cũng được nữa rồi, luồng sóng khoái cảm từ bên dưới cể thể truyền đến, tất cả những thẹn thùng còn sót lại đều gặp quỷ hết rồi. Nét mặt của vừa có thống khổ lại vừa có sung sướng, hai con ngươi bởi vì động tác của mà trở nên mê ly, bộ dáng kia khiến có bao nhiêu mê người có bấy nhiêu mê người.

      Ngay từ đầu động tác chỉ là nhàng chậm chạp, theo tiếng thở của càng ngày càng hào hển, . động tác của Nhiếp Tử Phong nhanh hơn, cuối cùng tại có được khoái cảm, nơi tư mật cũng hoàn toàn ẩm ướt lúc này mới thu tay về. Nhìn thân thể bởi vì tình dục mà dần dần phiếm hồng đến mê người, Nhiếp Tử Phong cũng cảm thấy bản thân miệng đắng lưỡi khô tới cực điểm.

      Hai tay buông ra, tề tụ đến nơi bắp đùi của , ‘ soạt! ’ thanh vang lên, lại vươn tay ra. giờ trong lòng bàn taycủa có thêm chiếc quần lót bị vò nát. Nhiếp Tử Vũ xấu hổ sau khi quay mắt , dám nhìn nhiều nữa, sợ nhìn nhiều nữa cũng chưa có đủ dũng khí.

      khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong,từ đầu đến cuối treo ý cười nhàng , phút chốc, tay bưng lấy cái mông của , dưới tình huống Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng, động thân cái hung hăng đâm xuyên qua thân thể của , thẳng đến đáy.

      "Á. . ." Nhiếp Tử Vũ bị đau hàng lông mày đẹp mắt liền nhăn lại, ngờ rằng lại có thể đau nhức như vậy! Thậm chí còn có thể cảm nhận được ràng có bao nhiêu là cứng ngắc, gần như muốn xỏ xuyên qua cả người .

      "Đau ?" Nhiếp Tử Phong cắn răng, nhẫn nhịn đến mức trán đều đổ mồ hôi. Nước chảy ra ấm áp ở nơi giữa hai người chuyển động, làm cho khỏi được nới lỏng rất nhiều.

      "Khá tốt rồi ." Nhiếp Tử Vũ thè lưỡi, mới đầu có chút đau nhức nhưng tại. . . Ngoài ý muốn , rất thoải mái, loại cảm giác phong phú làm cho cảm thấy an tâm.

      Chiếm được câu trả lời của , lúc này Nhiếp Tử Phong mới chậm rãi bắt đầu động tác. ôm eo của , tấc tấc chuyển động rút ra khỏi cơ thể của , khi lộ ra vẻ khó nhịn bởi trống trải, lại mạnh mẽ hung ác đẩy thân thể của mình về phía trước. Sau khi qua lại mấy lần mới dần dần quen thuộc với , cũng mới yên tâm tùy ý rong ruổi trong chiếc ao của

      "Ừm. . . Ừm. . ." Từng chuỗi tiếng kêu vụn kiều tự môi của tràn ra, hai con ngươi mê ly. vịn vào bả vai của Nhiếp Tử Phong , phối hợp với cử động của ."Quá sâu. . . ra ngoài chút. . . Ừm. . ." Cuối cùng hoàn toàn buống thả nữ tính rụt rè của mình .

      Nhiếp Tử Phong cũng như mong muốn, lần lượt thỏa mãn , lần lượt cho . . .

      Thân thể phù hợp, trong lúc bất tri bất giác thế này, hai trái tim họ được kéo lại gần nhau rất nhiều.

      Nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ ở người mình thở gấp liên tục mà chưa phát giác ra, Nhiếp Tử Phong nở nụ cười vui mừng : tuy nhiên bây giờ vẫn còn chưa nghĩ ra ký ức, nhưng khẳng định, ngày nào đó nhớ lại, mà ngày nào đó còn xa. . .

      *************************

      Nhiếp Tử Phong tựa như con mãnh thú biết thoả mãn, lấy tốc độ cực nhanh ra vào trong thân thể của ...

      đêm này, Nhiếp Tử Phong cùng Nhiếp Tử Vũ liều chết dây dưa, từ trong bồn tắm đến bồn rửa mặt rồi lại ở sàn nhà, cuộc chiến đấu liên tục ở các chiến trường cho đến giường, cả đêm ở dưới thân thể của hằng hà số lần, bất tỉnh bao nhiêu lần, mà khi tỉnh lại là lúc vào vòng đại chiến mới. lần cuối cùng, thậm chí còn cầu chủ động, mà thể nghiệm khoái cảm thân thể, cũng tham luyến ôn nhu của , khi chỉ đạo lại tiếp tục lần lượt biến hóa các tư thế...

      **************************

      Túng dục quá độ, hậu quả chính là hai chân bị mỏi nhừ xuống giường được, suốt ngày sau đó Nhiếp Tử Vũ ở giường ngủ, sau đó mới nhiều ít khôi phục chút ít nguyên khí. Sau khi rửa mặt qua loa, thay đổi quần áo rồi xuống lầu, trùng hợp nhìn Nhiếp Tử Ngôn ở trong phòng khách thu dọn gì đó...

      "Tử Ngôn, con thu dọn đồ đạc làm cái gì?" Nhiếp Tử Vũ tò mò nhìn con trai thu hết tất cả món đồ chơi đặt ở trong phòng khách cho vào trong túi du lịch, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc.

      "Thu dọn đồ đạc, đương nhiên là dọn nhàrồi ." Nhiếp Tử Ngôn cười hì hì nhìn vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ của , nhịn được chế nhạo : "Mẹ. . . như vậy hẳn là con rất nhanh có em trai hoặc em rồi . . ."

      Nghe vậy, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ thoáng cái đỏ rực, ấp úng suốt nửa ngày muốn giải thích, bỗng dưng nhìn đến đáy mắt của con trai toát ra cái nhìn giảo hoạt, lập tức nghĩ tới: "Nhiếp Tử Ngôn, con gạt mẹ!"

      "Cái gì?" Bị đoán được Nhiếp Tử Ngôn giả ngu.

      "Con như vậy có thể. . ." Nhiếp Tử Vũ còn ra hết câu, dừng câu lại ở đây, bởi vì Tử Ngôn còn là đứa trẻ. lúc tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt rồi lại biết nên dùng lời gì để chỉ trích con mình bóng dáng cao to tuấn lãng từ ngoài cửa vào.

      "Tử Ngôn, đồ đạc thu thập xong chưa? Thu thập xong rồi liền lên lầu gọi mẹ. . ." Lời đến nơi đây, tầm mắt nhìn đến Nhiếp Tử Vũ đứng ở bên cạnh đó liền lập tức dừng lại. Nhiếp Tử Phong nện bước ưu nhã đến bên cạnh , ôn nhu vuốt lại mái tóc có chút rối loạn của , sau đó mở rộng hai tay nắm ở cái eo nhắn của ."Vũ Vũ, ngủ có ngon ?"

      "Éc. . . Em. . ." Cả đêm thân mật với nhau tuy rằng mình cũng có liên quan trong đó, nhưng nhất thời Nhiếp Tử Vũ vẫn còn có chút thẹn thùng. . .

      Chỉ là Nhiếp Tử Phong cũng có cho có thời gian để xấu hổ, liền nghiêng người lên trước hôn lên môi của , khi ánh mắt của ánh lên khiếp sợ tiếp đó lại cho nụ hôn lưỡi nóng bỏng, lúc này mới buông ra cho thở.

      màn này rước lấy tiếng huýt sáo Nhiếp Tử Ngôn .

      " ngoan ngoãn, ngủ đủ rồi lên thu dọn quần áo của em , chúng ta phải rồi ." Nhiếp Tử Phong dùng vẻ mặt đầy cưng chiều và thâm tình để nhìn , bên đưa tay gõ lên đầu Nhiếp Tử Ngôn vẻ chấp nhận được."Người lớn hôn môi con nên nhắm mắt lại !"

      "Hừ!" Nhiếp Tử Ngôn lạnh lùng trừng mắt liếc cha mình cái tiếp tục thu thập đồ đạc của cậu.

      Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ lúc này mới kịp phản ứng."Thu dọn đồ đạc đâu? Như thế nào? Chúng ta ở lại nhà này nữa sao?" vừa mới vừa vặn thích ứng ở nơi này. . .

      "Ừ, chúng ta phải trở lại nhà cũ họ Nhiếp." Nơi đó là nơi bọn họ từ đến lớn cùng nhau, có tác dụng giúp dỡ việc khôi phục lại ký ức cho ."Từ nay về sau nếu như em muốn trở lại nơi này, tùy thời có thể trở về ở."

      "sao? Nhưng mà căn nhà này phải. . ." phải là khi ký bản thỏa thuận với Tống Linh còn sao? Bọn họ còn thế nào có thể vào đó để ở chăng?.

      Nhiếp Tử Phong chà xát cái mũi của , giải thích: "Bắt đầu cũng vậy, cứ tưởng là như vậy, nhưng về sau khi hỏi luật sư nhà của chúng ta, mới phát này căn nhà này thuộc quyền sở hữu của mẹ, Tống Linh có tư cách thừa kế." Mà mấy ngày nay cũng bận rộn vì chuyện này.

      "Như vậy à." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, xem như hiểu .

      Cứ như vậy, trong vòng ngày, nhà ba người trở lại nhà cũ của họ Nhiếp.

      Nhà cũ của họ Nhiếp vẫn như trước, như hồi Nhiếp Tử Vũ rời vậy, lộng lẫy xa hoa, người nào, cái nào người hầu rời .

      "Thiếu gia, ngài về rồi." Quản gia cung kính đón chào, muốn tiếp nhận túi sách nặng nề trong tay Nhiếp Tử Ngôn, nhưng mà lại bị Nhiếp Tử Phong ngăn lại.

      " Ít đồ như vậy để cho nó tự làm." Thấy Nhiếp Tử Phong trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Tử Ngôn vẻ vui, lạnh nhạt . Ai bảo tiểu tử này ở đường cứ quấn quít lấy người phụ nữ của , hại thể nào chuyện được câu với .

      "Vâng" quản gia gật gật đầu, bỗng dưng, lúc này mới chú ý tới người phụ nữ đứng ở phía sau bọn họ. Khi ông ta nhìn thấy người đó chính là Nhiếp Tử Vũ phản ứng đầu tiên chính là cho là mình mắt mờ, sinh ra ảo giác, thẳng đến Nhiếp Tử Phong ôn nhu kéo đến bên cạnh, lúc này ông ta mới giật mình, rằng mình phải là nằm mơ!

      "A. . . Tiểu thư! Thiếu gia, đây là tiểu thư sao?" Ông ta kích động lệ nóng doanh tròng, gấp dục dùng ánh mắt hướng Nhiếp Tử Phong chứng thực.

      "Ừ, ấy là Vũ Vũ." Vẻ mặt Nhiếp Tử Phong đầy thương gật gật đầu, trong ánh mắt lộ vẻ âu yếm: "Năm đó người bị chết phải là Vũ Vũ. Ừ, bởi vì tin tức cụ thể có chút phức tạp, cho nên chúng ta vẫn nên để chuyện này lại, sau này từ từ , tóm lại đây là Vũ Vũ là được rồi."

      Nghe được lời của , quản gia kích động đến mức nước mắt chảy xuống, ông ta tiến lên trước cầm tay của , nhưng mà Nhiếp Tử Vũ vẫn khỏi lẩn trốn lùi lại về phía sau, làm cho tay của ông ta rơi vào khoảng .

      Vừa né tránh, Nhiếp Tử Vũ lại hối hận! dùng ánh mắt xin lỗi nhìn thoáng qua vẻ sửng sốt của quản gia, lập tức lên trước ôm lấy ông ta: "Xin chào." nhàng vỗ lưng của ông ta, sau đó Nhiếp Tử Vũ mới buông ông ra.

      Quản gia vẫn ngây ngẩn cả người, ông dùng ánh mắt mê mang nhìn sang Nhiếp Tử Phong như muốn hỏi thăm, mà đối với vấn đề của ông ta, Nhiếp Tử Phong chỉ là nhún vai, dùng khẩu hình với ông ta câu: "Trong chốc lát nữa cho ông biết." Việc này coi như xong.

      đêm này, chính là đêm yên ổn nhất từ trước tới nay của Nhiếp Tử Phong. Bữa tối Nhiếp Tử Phong cũng cho đầu bếp nữ nấu cơm, mà gọi hai mươi phần xuất ăn từ bên ngoài về. Đến thời điểm dùng cơm liền đem tất cả người hầu triệu tập tại trong phòng ăn, sau đó cùng bọn họ cùng chỗ dùng cơm. Đa số những người hầu trong nhà họ Nhiếp đều là những người làm từ lúc còn đến giờ, cho nên đối với chuyện của và Vũ Vũ, họ đều ràng hết, trong bữa cơm tối mọi người đều kể lại cho Nhiếp Tử Vũ nghe, khi còn bé quấn quít lấy như thế nào . Mà Nhiếp Tử Vũ tuy nhớ những ký ức đó, nhưng lại phi thường chân thành lắng nghe lời của mọi người kể lại.

      *******************
      Cứ như vậy Nhiếp Tử Vũ sống ở trong nhà cũ của họ Nhiếp được tuần lễ, trong suốt thời gian tuần lễ này, Nhiếp Tử Phong vẫn cứ sớm về trễ như trước, Nhiếp tử Vũ cũng biết bận những chuyện gì nữa. Mà Nhiếp Tử Vũ sau khi đưa Tử Ngôn đến trường hoàn toàn rảnh rỗi liền hứng thú cùng người hầu trong nhà làm trận chuyện phiếm cực kỳ sôi nổi, đến hai ngày sau trở nên liền hòa đồng rất quen thân với bọn họ. Nhiếp Tử Vũ cũng từng hỏi quản gia về vấn đề giải quyết tiền lương cho mọi người, bởi vì bây giờ Nhiếp Tử Phong còn là con cưng trong giới tài chính, uy thế hô phong hoán vũ như ông trời con nữa rồi. Quản gia phải giải thích hồi cho hiểu, từ đó Nhiếp Tử Vũ mới biết rằng: Chuyện là lúc trước, khi mẹ Nhiếp chọn người hầu, tại thời điểm ấy bà thanh toán tiền lương cả đời cho tất cả mọi người rồi, bởi vì bà tin tưởng rằng, nếu tất cả người hầu đều thấy cảm kích bà, đương nhiên họ mới ra sức dốc lòng làm việc, phục vụ cho nhà họ Nhiếp. Nhiếp Tử Vũ cực kỳ bội phục cách suy nghĩ và biện pháp giải quyết tinh tế này của mẹ Nhiếp.

      Chỉ tiếc, nghe người hầu lại, hai năm trước bà bị tai nạn xe cộ bỏ mình.

      Cứ như vậy, dần dần Nhiếp Tử Vũ làm quen dần với cuộc sống ở tại nhà cũ của họ Nhiếp. Dựa theo những lời kể lại của những người hầu trong nhà, cũng bắt đầu quá trình tìm lại ký ức ngày xưa của mình.

      - Hoàn chính văn-
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 1: Tìm lại được ký ức bị quên lãng

      Sau khi ăn xong, Nhiếp Tử Phong cùng cùng Nhiếp Tử Vũ mang theo hai đứa bé ra tản bộ.

      Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà sặc sỡ, chân trời sáng lạn như bức tranh sơn dầu kỳ ảo tuyệt mỹ, đẹp đến say lòng người.

      Nhiếp Tử Vũ ngả đầu vào bả vai của Nhiếp Tử Phong, cảm nhận làn gió đêm nhàng phe phẩy mặt. Ánh mắt hiền từ của ánh mắt nhìn Đường Đường chơi cách đó xa. , Đường Đường bé lôi kéo được Nhiếp Tử Ngôn cùng chơi cầu trượt cùng với mình, khuôn mặt nhắn xinh xắn lộ nụ cười thỏa mãn và vui mừng.

      " là tốt!" Đột nhiên, Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh cảm thán câu.

      Nhiếp Tử Vũ hiểu ra sao, liền liếc xéo sang nhìn sang Nhiếp Tử Phong lúc này chân mày giãn ra vẻ rất sảng khoái, hỏi lại câu vẻ khó hiểu: " muốn cái gì tốt?"

      Nhiếp Tử Phong thu hồi lại ánh mắt quan sát hai đứa trẻ chơi ở phía trước, đưa tay lên dịu dàng vén lại những sợi tóc của bị gió thổi bay tán loạn, che khuất cả tầm nhìn của . Sau đó ghé đôi môi của mình xuống nhàng hôn lên gò má trơn nhẵn của , chậm rãi đáp: " Cuộc sống cứ như thế này là tốt, có thể nhìn thấy Tử Ngôn cười vui là tốt, lại còn có em ở bên cạnh thế này là tốt." Đương nhiên ý sau cùng của câu vừa mới kia mới là điểm quan trọng nhất.

      từng cho rằng chết , vậy mà năm năm sau lại trở về như vậy, đây thực chuyện chưa từng bao giờ nghĩ tới. Có thể có được ngày nhà ba người bọn họ cùng ở trong công viên nhìn mặt trời lặn, đây là cũng là chuyện mà chưa từng bao giờ nghĩ tới. Vì thế, tất cả tất cả những gì tại có, đối với , đều cực kỳ quý báu.

      "Tốt như vậy sao? Hì hì." Nhiếp Tử Vũ nhịn được, bật lên cười thành tiếng, trong đáy mắt trong veo nồng đậm vui sướng.

      Nhiếp Tử Phong cũng cười, ánh mắt liếc nhìn lên dung nhan kiều diễm của đầy thâm tình, tự chủ được lại bật thốt ra câu : "Nếu như em... A... Vậy càng tốt hơn nữa."

      Cho dù Nhiếp Tử Phong ràng thành câu, Nhiếp Tử Vũ cũng biết câu tiếp sau từ “em” kia của là muốn như thế nào, đơn giản chính là “khôi phục ký ức”. Nhắc tới chuyện này, lại khỏi lại có chút buồn bực. biết có phải là do trước đây quá lệ thuộc vào thuốc an thần mà Tống Linh thường xuyên cung cấp cho dùng hay , cho nên uống quá nhiều loại thuốc an thần này. tại bất kể hàng ngày có xem cuốn album ảnh kia nhiều thế nào, có dạo quanh biệt thự nhiều vòng để tìm ký ức thế nào chăng nữa, cũng thế
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 1: Tìm lại được ký ức bị quên lãng (tiep)

      Sáng sớm, nhà họ Nhiếp tràn đầy bầu khí vui mừng. Nhiếp Tử Vũ mặc bộ đồng phục xinh xắn sôi nổi chạy từ lầu xuống, khuôn mặt nhắn trắng nõn tràn ngập ý cười vui vẻ.

      " Tử Phong, Tử Phong." Vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Phong cầm sách giáo khoa định ra cửa, Nhiếp Tử Vũ vội vã chạy tới.

      "Có việc gì vậy?"Nhiếp Tử Phong chợt nhíu mày lại, khuôn mặt tuấn tú lại lộ ra nụ cười đẩy vẻ cưng chiều."Chờ đến lúc trở lại em với có được ? tại bận phải học." xong Nhiếp Tử Phong xoa xoa lên đầu của Nhiếp Tử Vũ rồi ra ngoài.

      "Chờ chút , Tử Phong! quên hôm nay là Vũ Vũ..." Nhiếp Tử Vũ ra được nửa câu đột nhiên ngừng lại, vẻ tươi cười khuôn mặt nhắn của hề giảm xuống.

      " giờ còn bận rất nhiều việc, hồi nữa rồi em sau có được ?"

      Sợ rằng thực cứ như vậy mà bỏ , Nhiếp Tử Vũ vội vã nôn nóng thốt ra câu: "Đến buổi chiều có thể tới vườn trẻ đón em được ?”

      "Được rồi, được rồi, được rồi, em mau buông ra !." Nhiếp Tử Phong thuận miệng đáp lại, thừa dịp Nhiếp Tử Vũ buông mình ra, lúc này liền chạy vụt ra ngoài.

      Nhìn bóng dáng của vội vã rời , Nhiếp Tử Vũ ở phía sau kích động với theo: "Buổi chiều, người ta chờ Tử Phong ở cửa vườn trẻ đấy..."

      Hôm nay là sinh nhật tròn sáu tuổi, tâm nguyện của ... hi vọng sinh nhật năm nay có thể cùng với Tử Phong, hai người ở cùng bên nhau...

      Kết quả ngày đó Nhiếp Tử Vũ phải chờ ở cửa trường học đến tận bảy giờ tối...

      **********************

      "Tí tách, tí tách" tiếng nước truyền dịch giọt khẽ vang lên, trong phòng bệnh toàn màu trắng tinh khiết, tràn ngập mùi vị của dung dịch khử trùng nồng đậm.

      Nhiếp Tử Phong đưa mắt liếc nhìn đồng hồ đeo cổ tay mình, mi tâm nhíu chặt lại, đáy mắt lộ vẻ lo lắng sốt ruột. Nhiếp Tử Vũ mê man tròn mười hai giờ, rốt cuộc đến khi nào mới có thể tỉnh lại đây! ràng khi đó Nhiếp Tử Vũ vẫn còn rất tốt, còn cùng đấu trí trêu chọc lẫn nhau. Thế nhưng chỉ chớp mắt cái liền hôn mê bất tỉnh, chung quy là xảy ra chuyện gì vậy chứ?!

      Giữa lúc Nhiếp Tử Phong còn nôn nóng đầy bất an, gấp gáp đến độ gần như hoang mang lo sợ chợt nghe thấy Nhiếp Tử Ngôn ở phía sau câu: "Ngón tay của mẹ tay động đậy kìa!"

      Nhiếp Tử Phong ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, quả nhiên, nhìn thấy hàng lông mi của hơi khẽ run lên, sau đó hai mi mắt của chậm rãi dần dần mở ra...

      "Vũ Vũ... em sao rồi.... Em sao rồi, tốt quá..." cầm lấy bàn tay lạnh như băng của mực ủ ở trong lòng bàn tay của mình, nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ mê man của sau đó dần có thần thái trở lại, lúc này trong lòng Nhiếp Tử Phong mới cảm thấy như được thả lỏng ra.

      Đầu óc nặng trĩu, choáng váng đến lợi hại, Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt mê man nhìn Nhiếp Tử Phong, cất giọng khàn khàn hỏi: "Em bị làm sao vậy..." Ngắm nhìn xung quanh bốn phía, ràng nhớ là mình ở trong công viên, vì sao giờ lại ở trong bệnh viện như vậy?

      "Em bị hôn mê bất tỉnh, bác sĩ do thần kinh của em bị căng thẳng quá mức."

      bị hôn mê bất tỉnh sao?

      "Em bị bất tỉnh bao lâu rồi?" Nhiếp Tử Vũ hỏi, cố gắng cử động thân thể của mình.

      "Tròn mười hai giờ."

      Lâu như vậy sao?! Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, lập tức có chút phản ứng lại. Thảo nào lại cảm giác mình giống như trải qua giấc mộng dài, hóa ra, quả thời gian rất dài trôi qua...

      Ngẩng đầu lên, hướng mắt nhìn về phía Nhiếp Tử Phong, đột nhiên, biểu tình của Nhiếp Tử Vũ trở nên lạnh xuống, lát, giữa lúc nét mặt của Nhiếp Tử Phong còn lộ ra vẻ kinh
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 2: Tình lại tiếp tục đơm hoa

      Buổi sang hôm nay, Nhiếp Tử Vũ ở trong phòng ngủ đọc tiểu thuyết, Đột nhiên Nhiếp Tử Phong xông vào trong phòng, sau đó lời nào, lập tức ăn sạch sành sanh, hơn nữa lại còn ăn đến mấy lần. Sau phen mây mưa, Nhiếp Tử Vũ thở hổn hển ghé vào lồng ngực của Nhiếp Tử Phong, nghe tiếng trái tim của đập dồn dập mạnh mẽ như trống làng, lên tiếng hỏi thăm.

      "Tại sao hôm nay lại trở về nhà sơm như vậy?" Bình thường sớm nhất cũng phải đến năm giờ mới trở về, nhưng mà hôm nay vừa mới qua ba giờ chút trở về nhà rồi, chuyện này làm cho thấy khó hiểu.

      "Bởi vì mọi công việc xong xuôi rồi, cho nên phải trở về nhà thôi." Mấy ngày nay bận rộn công việc, cho nên mỗi ngày chỉ có thể ép khô nửa tinh lực. Từ hôm nay trở , có thể ép khô toàn bộ tinh lực rồi! Nghĩ đến đây, từ bụng dưới của Nhiếp Tử Phong, luồng dục vọng lập tức bốc lên, xoay người cái, lập tức đặt Nhiếp Tử Vũ ở dưới thân mình."Từ hôm nay trở , ra khỏi cửa nữa."

      "Ừm... A... Vậy còn công việc của ... phải làm sao bây giờ...”

      " mới thành lập công ty điện tử, từ hôm nay trở có thể làm việc ở tại nhà được rồi." Tuy rằng mất tất cả, nhưng vẫn còn bộ óc của mình. Thời gian vừa qua, chơi cổ phiếu cũng buôn bán được lời ít tiền, thiết nghĩ muốn trở lại thời huy hoàng như ngày trước cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

      " vậy chăng?... chậm chút..."
      Nhiếp Tử Vũ liên tục vừa thở vừa với .

      "Ừ, để cho người phụ nữ của phải chịu chút khổ sở nào." Nhiếp Tử Phong xong, tốc độ cũng hề có chậm lại mà ngược lại, gia tăng thêm tốc độ. lời tuyên bố vừa được đưa ra lập tức bị quên luôn, buồn hỏi đến nửa câu tiếp tục giày vò Nhiếp Tử Vũ. Trước mặt giờ chỉ có tình dục, còn lại mọi suy nghĩ khác đều gặp quỷ.

      lần lại lần, Nhiếp Tử Phong vẫn như cũ chịu ngừng lại.

      "Lại làm nữa sao? nên như vậy nữa, em mệt mỏi quá rồi!" Nhiếp Tử Vũ liên tục cầu khẩn. Người đàn ông này tinh lực tràn đầy dọa người, ràng vừa mới làm xong, nghỉ ngơi đến năm phút đồng hồ vậy mà... rất muốn đẩy ra mà chạy trốn, nhưng mà tại, toàn thân còn chút sức lực nào nữa, đừng là đẩy ra, mà ngay cả việc đụng vào cái thôi cũng rất khó khăn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cầm lấy chân của gác lên vai của , sau đó động thân cái, hung hăng xâm chiếm thân thể của .

      "Ừm... chút... Ừm..." Khi dùng sức mạnh mẽ luật động Nhiếp Tử Vũ liền thở gấp liên tục, khỏi cong người lên nghênh đón động tác của .

      lần nữa, hạ thân của va chạm với thân thể của còn mạnh mẽ hơn cả lần thứ nhất. tiến lên phía trước dây dưa với cái lưỡi thơm tho của , hai tay của
      [​IMG]
      Nghe quản gia kể lại, lúc còn rất cực kỳ mến , theo thời gian, khi lớn lên mến ki liền biến thành tình . Nhìn thấy và những người phụ nữ khác cùng chỗ, liền nhịn được chỉ muốn phá hư. Vì thế cho nên, hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn còn mình đơn lẻ bóng... Bỗng dưng, trong đầu lên những hình ảnh mà Tống Linh cho xem trước đây lâu, cặp môi đỏ mọng của Nhiếp Tử Vũ liền nhếch lên, đáy mắt có chút vui.

      " ra ngày trước lại là người đàn ông hoa tâm như vậy!" Ít nhất trong chuyện này, Tống Linh lừa gạt ! Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ khỏi nổi lên oán hận, cắn miếng vào môi của . Nhiếp Tử Phong ngủ rất say, ngay cả sợi lông mi cũng hề động đậy.

      Nhiếp Tử Vũ nằm sấp người lại nhìn về phía , càng nhìn càng thấy mê mẩn, mãi cho đến lúc nghe thấy tiếng gõ cửa rất vang lên.

      "Cốc cốc cốc, tiểu thư, lúc này có ở bên trong vậy?"

      Nghe thấy giọng của quản gia, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lồm cồm từ giường bò dậy. tiện tay nhặt chiếc áo ngủ ở mặt đất lên, ba chân bốn cẳng nhanh chóng mặc vào, sau đó loẹt quẹt chạy đến cửa phòng, mở cửa, thò cái đầu ra, hỏi lại.

      "Có chuyện gì vậy?"

      "Thiếu gia có ở bên trong ạ?" Nhìn cánh môi của có vẻ sưng đỏ hơn bình thường, quản gia cười cười vẻ trêu chọc. Khi nhìn thấy gương mặt của Nhiếp Tử Vũ lộ ra vẻ xấu hổ, lúc này ông ta mới nguyên nhân vì sao mình tới đây: "Ở đây có phong thư chuyển phát cho ." xong, ông nhét chiếc phong bì qua khe cửa, đưa tới cho . Sau đó tiếp câu: "Cơm tối tôi bảo người giúp việc bưng lên đây." Cười khà khà lúc rồi mới rời .

      Đợi đến quản gia sau khi rời khỏi Nhiếp Tử Vũ lúc này mới thẹn thùng đóng cửa lại, "Đây là cái gì nhỉ?" vừa xé bỏ chiếc phong bì bên ngoài, vừa lẩm bẩm : " biết từ đâu gửi đến nhỉ, mà cũng có tên người gửi ghi ở bên ngoài nữa, liệu có phải là gửi sai địa chỉ rồi ?" Hơn nữa, làm gì có ai biết ở chỗ này đâu?

      Nhiếp Tử Vũ nghĩ nghĩ, nhưng tay nhanh chóng mở chiếc phong bì đó ra. ngờ, ở bên trong đó lại là tập giấy. tò mò lôi tập giấy kia ra để xem xét, phía cùng là hàng chữ thu hút chú ý của " Hợp đồng thỏa thuận chuyển nhượng tài sản" .

      Nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng của chợt thấy cả kinh, lúc vội vàng dời ánh mắt nhìn xuống bên dưới, tiếp tục nhìn về phía góc bên phải trang giấy, liền nhìn thấy cái tên được ghi ở gần giáp mép tờ giấy, thân thể của liền run lên, mắt cũng thể nhìn thấy gì được nữa rồi. Trước mắt hiển buổi chuyện của và Tống Linh ngày ấy ở trong quán cà phê, trái tim của lập tức lạnh lúc.

      Hóa ra, những lời mà Tống Linh với phải là để mà ! Nhưng nếu như những lời mà ta với ngày ấy đều là đều là
      [​IMG]
      Last edited: 12/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :