Chương 228 - Đại kết cục 4
Cuối cùng Nhiếp Tử Vũ cùng Nhiếp Tử Phong trở về nhà, bọn họ vào ở trong khu nhà cũ của cha mẹ. Mất vị trí Tổng giám đốc Nhiếp Tử Phong cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, tại công việc hằng ngày của chính là mang theo Nhiếp Tử Vũ dạo ở khắp nơi, dự định đưa dạo như vậy để cho tìm lại được ký ức của mình. Nhưng đáng tiếc, đối với tất cả những vị trí nơi bọn họ từng có những quá khứ tốt đẹp, Nhiếp Tử Vũ lại hề nhớ ra được chút nào
Ngày hôm nay,, Nhiếp Tử Phong cùng với Nhiếp Tử Ngôn đưa Nhiếp Tử Vũ ra bên ngoài để dùng cơm.
"Thịt cá ở nhà hàng này trước đây em luôn thích ăn nhất, em nếm thử xem sao." Nhiếp Tử Phong cẩn thận từng li từng tí gỡ sạch xương cá ra, sau đó mới gắp vào trong bát của Nhiếp Tử Vũ. cẩn thận săn sóc của khiến cho Nhiếp Tử Ngôn ngồi ở bên cảm thấy toàn thân nổi cả da gà, ăn sắp vô nữa.
Nhiếp Tử Vũ thu lại con ngươi nhìn nhìn chỗ trong thịt cá thơm ngon ở trong chén, cỗ ghen tuông tự nơi cổ họng tràn ra: " nên đối với em tốt như vậy." nhưng như vậy càng cảm thấy thêm áy náy. vì mà làm nhiều chuyện như vậy, thế nhưng những ký ức thời quá khứ của vẫn thể trở lại nổi.
"Em là vợ của , đối xử tốt với em phải đối xử tốt với người nào đây?" Nhiếp Tử Phong ôn nhu cười . Từ sau khi trở về, tên của cũng được cải chính lại. còn là Tống Hi nữa, mà Nhiếp Tử Phong dùng thân phận của để chứng thực chính là vợ của , là nữ chủ nhân của nơi này.
Nhiếp Tử Phong mỉm cười nhìn , lại lần lượt gắp cho ùn ùn đủ các loại thịt, thịt bò thăn xào ớt xanh, múc cho bát canh gà, bộ dáng kia hận như thể gắp hết cả bàn đầy đồ ăn kia vào hết trong bát của Nhiếp Tử Vũ, chỉ là cái bát của lại được lớn như vậy.
"Ba, ba có thể đừng có hành động buồn nôn như vậy nữa được !" Ăn bữa cơm ăn bữa cơm, vậy mà cha cậu lại còn gắp gắp lại cho mẹ. Mỗi lần cậu muốn gắp vào món ăn nào, cha cậu liền nhanh hơn cậu bước, gắp đúng thứ mà cậu nhìn trúng, tại cậu có chút hoài nghi biết có phải là cha cậu cố ý hay .
"Nhắm mắt lại, thuận tiện cũng ngậm luôn cái miệng lại, như vậy con buồn nôn nữa." Nhiếp Tử Phong chau chau lông mày lại, với Nhiếp Tử Ngôn chút lưu tình chút nào.
" phải con ăn cơm đó sao? Ba kêu con ngậm miệng lại con ăn cái gì đây! Á, con hiểu rồi, ý của ba có phải là muốn cho con ở đây nữa, mà nên rời khỏi đây tốt hơn, để cho ba mẹ sống trong thế giới hai người chứ gì?" Nhiếp Tử Ngôn như khiêu khích, bên quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt nở nụ cười yếu ớt nhìn hai người bọn họ, : "Mẹ, mẹ thấy đấy, ba đối xử với con độc ác biết bao nhiêu! Mẹ nhìn mà xem, đây là do con mắt lựa chọn đàn ông của mẹ được tốt!"
"Nhóc con thối tha này, con nhăng cuội gì đấy!" Bàn tay của Nhiếp Tử Phong giơ lên muốn cho cậu cái bợp tai, nhưng ánh mắt nghiêm khắc của Nhiếp Tử Vũ liền bắn sang phía hai cha con. Trong nháy mắt, bàn tay của Tử Phong liền rơi xuống."Ăn cơm nhanh lên chút , cơm nước xong cả nhà chúng ta cùng xem chiếu bóng."
Đạt được ý muốn, Nhiếp Tử Ngôn liền giơ tay làm điệu bộ chữ V với Nhiếp Tử Vũ, lúc này mới lại cúi đầu xuống bắt đầu gắp đồ ăn để ăn.
Cho dù ăn cái gì, chỉ cần nhìn hai cha con Nhiếp Tử Phong như vậy, Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy no rồi.
Đôi con ngươi dịu dàng trong veo như nước lộ ánh sáng nhu hòa, tình cảm thấy loại cảm giác này là tốt...
************************
Ngoài cửa sổ, phía đường cái đối diện, trong chiếc xe BMW màu đen.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người nhà họ Nhiếp ngồi ở trong phòng ăn của nhà hàng ăn uống thứ gì đó, nhìn hai cha con nhà họ Nhiếp cãi nhau ầm ĩ, sau đó lại nhìn Nhiếp Tử Vũ ở bên cạnh săn sóc khuyên can bọn họ, đột nhiên Tống Linh cảm thấy mình cực kỳ độc.
Thời thơ ấu bất hạnh làm cho Tống Linh từ phát lời thề, sau này khi lớn lên nhất định phải có gia đình thuộc về mình. Nhưng sau này khi lớn lên, lại bận rộn vì muốn báo thù nhà, cho nên chưa từng bao giờ thực kết giao với bất kỳ người bạn nào. Còn tình nhân bất quá chỉ là công cụ dùng để tiết dục mà thôi; khi sắp đặt mưu để đạt được gia đình, lúc đó lại phải lo cho chuyện kinh doanh cho tốt, khi lời dối bị vạch trần, lại trở thành người độc...
"A. . ." tiếng cười khẽ từ khóe môi Tống Linh tràn ra. Tống Linh lắc lắc đầu, đáy mắt bị tầng thê lương bao phủ.
Giữa lúc Tống Linh cảm khái cuộc sống bi thương của chính mình, hồi chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của . Tống Linh chậm rãi cầm lấy điện thoại di động, hướng tầm mắt nhìn vào số điện thoại màn hình điện thoại, nụ cười tươi liền rút thay vào đó là vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"A lô." Tống Linh nhận cuộc gọi điện thoại.
Cũng biết người đối diện những gì đó với Tống Linh, khoảng mười giây sau, ánh mắt của Tống Linh trở nên đờ dại ra, chờ người ở đầu điện thoại đằng kia xong toàn bộ câu chuyện, chiếc điện thoại di động trong tay Tống Linh liền rơi xuống đất nghe “cạch” tiếng.
"A lô, a lô? Tống tiên sinh, ngài có còn ở đó ?" Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu lên ầm ĩ, chờ đợi đến năm giây sau mà vẫn có phản ứng gì, sau đó đối phương mới cúp điện thoại.
Cuộc gọi điện thoại kết thúc, khí lực toàn thân của Tống Linh phảng phất như bị vét sạch, xụi lơ ở ghế xe hoàn toàn vô lực. Tầm mắt cứng đờ độ chừng nửa phút, bất ngờ, từ trong đáy mắt đen thẫm có chút ẩm ướt. Tống Linh quay đầu lại, lại nhìn sang phòng ăn phía đối diện ở bên kia đường cái, ba người nhà họ Nhiếp rời khỏi đó từ khi nào chẳng biết.
Trong nháy mắt nụ cười tự giễu thoáng ở khóe môi của Tống Linh: cuộc đời của được định trước rồi, chỉ có thể hâm mộ người khác!
********************************
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ chớp mắt cái mà thấy nửa tháng trôi qua rồi.
Bên trong tiệm cà phê ở góc đường.
Bởi vì bây giờ vẫn là giờ làm việc, nên bên trong tiệm cà phê to như vậy chỉ có lưa thưa vài người khách. Trong khí nồng đậm hương vị cà phê. Tiếng nhạc dương cầm du dương chậm rãi phiêu du ở giữa trung,
Ở góc trong tiệm cà phê, có nam nữ ngồi đối diện với nhau. Người phụ nữ mặc bộ váy áo âu phục màu vàng nhạt, mái tóc dài buông xõa, tướng mạo xuất chúng, chỉ là lúc này gương mặt tinh xảo lộ vẻ lạnh lùng. Người đàn ông ở phía đối diện, mặc bộ quần áo tây trang màu xám nhạt, mái tóc đen như mực để dài được buộc gọn lại sau tành cái đuôi ngựa ngắn, bộ dáng tuấn dật, chỉ có điều thoạt nhìn sắc mặt được tốt, đúng, là rất xấu
"Có chuyện gì hãy nhanh , tôi còn có việc." Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng nhìn Tống Linh ở phía đối diện sắc mặt tái nhợt, dùng giọng điệu lạnh lùng . Sắc mặt của Tống Linh trắng bệch như tờ giấy, bộ dáng tiều tụy, hốc mắt trũng sâu tựa như mấy ngày hôm nay được nghỉ ngơi đầy đủ. Nhìn bộ dạng này của Tống Linh khác hẳn với Tống Linh hăng hái của ngày xưa. Ngày trước luôn luôn đứng ở chỗ cao nhất ra mệnh lệnh chỉ huy người khác, là người lạnh lùng tàn khốc...
ấy sinh bệnh sao? Trong đầu Nhiếp Tử Vũ khỏi nảy ra ý nghĩ này! Nhưng giây sau lại lập tức hối hận vì sao mình lại nảy ra cái ý nghĩ này!
ta có bệnh hay có bệnh có liên quan gì đến chứì? Có thể ta hoàn toàn có bệnh gì hết, cố ý hóa trang thành như vậy để tranh thủ thương cảm của mày mà thôi!
"Khụ khụ. . ." Tống Linh dùng khăn tay che miệng ho tiếng. lúc lâu sau, đợi cho trái tim khôi phục lại như bình thường, lúc này Tống Linh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nhìn mình đầy vẻ lạnh lùng, : "Khụ... làm lỡ quá nhiều thời gian của em đâu, chỉ là muốn chuyện với em lúc thôi...Khụ khụ."
"Hừ." Nhiếp Tử Vũ cười tiếng lạnh lùng, sắc mặt trầm xuống. Nhìn về Tống Linh, Nhiếp Tử Vũ thoáng nở nụ cười bi thương: "Giữa chúng ta còn có chuyện gì tốt mà chuyện nữa đây? Những gì nên và nên chẳng phải đều là xong hết rồi sao? Chẳng lẽ bây giờ lại muốn cho tôi biết, vẫn diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
.
còn có điều gì đó che giấu chưa cho tôi biết sao?" lạnh lùng như châm chọc.
Chuyện hôm nay đến đây, hoàn toàn là bởi vì Tống Linh ở trong điện thoại: “Đây là lần cuối cùng gặp ”, cho nên Nhiếp Tử Vũ mới chấp nhận đến đây để gặp , nhưng điều này cũng có nghĩa là chấp nhận tiếp tục nghe những lời dối của !
"Khụ khụ..." Từng chữ từng câu của Nhiếp Tử Vũ như lưỡi dao sắc bén, chút lưu tình, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn hung hăng đâm sâu vào trong ngực của Tống Linh, khiến trong lòng đổ ra trận máu tươi nhễ nhại đau đớn. Trái tim như bị xé rách ra cực kỳ đau đớn. Cảm giác đau đớn đến mức cảm thấy hô hấp cực kỳ khó khăn, sức lực toàn thân phảng phất như bị vét hết sạch, thân thể của trở nên mềm nhũn, tê liệt ngã xuống dựa vào lưng ghế ngồi.
"Nhất định là em rất hận ." diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Tống Linh thoáng nở nụ cười thống khổ, đôi con người vốn rực rỡ sáng chói như kim cương giờ đây lại tối đen như mặt đầm sâu yên lặng thấy được đáy, còn vẻ sáng rỡ như trước. Cục diện hôm nay, là do tay tạo thành, nếu như hận , đó cũng là trừng phạt đúng tội của ma fthooi.
"Hận! Đương nhiên là tôi hận rồi!" Từ giữa hai hàm răng của Nhiếp Tử Vũ, bài trừ ra câu lạnh lùng, kia, từ trong đáy mắt trong veo như nước của ánh lên cái nhìn bắn toé ra hoa lửa: diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn "Cho dù biết quá khứ thế nào, nhưng tôi dám khẳng định, nhất định chính là người làm cho người ta phải căm hận nhất cái thế giới này!" lừa dối hết lần này tới lần khác, coi như kẻ ngốc mà đùa bỡn, lợi dụng để ức hiếp Nhiếp Tử Phong, cuối cùng làm cho biến thành đối tượng bị vạn người phỉ nhổ! Chính là người làm cho trở nên thê thảm như vậy! Tất cả mọi chuyện của hôm nay đều do tạo thành !
" sao hết, chấp nhận căm hận của em... Khụ..."
Nghe vậy, thoáng cái nụ cười lạnh liền đọng lại ở khóe môi của Nhiếp Tử Vũ: "A, vậy sao! cảm thấy sao cả, là bởi vì đạt được mục đích của mình rồi, vì thế cảm thấy cần thiết cũng đúng thôi!”
Tống Linh trầm mặc nhìn , có ý định phản bác.
"Tống Linh, làm cho người ta phải buồn nôn!" Chiếm được đáp án của , Nhiếp Tử Vũ xoạch cái, từ ghế đứng lên, cầm lấy túi xách định xoay người rời . Nhưng mà hai châncô còn chưa kịp bước bước, câu của Tống Linh nhất thời làm cho bước chân của phải dừng lại.
" hoàn trả lại tất cả những gì đó cho hai người."
giây, hai giây. . . Nhiếp Tử Vũ ngơ ngác sững sờ ở tại chỗ. lát sau, dám tin tưởng, liền quay đầu lại. Vốn cho là Tống Linh chỉ tùy tiện chút mà thôi, nhưng khi ánh mắt của chạm đến đến sắc mặt tái nhợt nhưng tràn ngập nghiêm túc của , đột nhiên bật cười.
" nghĩ rằng chúng tôi thiếu những đồng tiền kia sao? có tiền, chúng tôi vẫn trải qua cuộc sống rất tốt."
"Khụ. . . biết hai người thiếu gì tiền, chỉ là muốn trả lại những thứ của hai người cho hai người bọn em mà thôi. . ."
"Những tiền bạc kia, cái vị trí Tổng giám đốc kia, phải trăm phương ngàn kế, hao tổn sức lực lớn như vậy mới đạt được sao? Tại sao lại muốn trả lại cho chúng tôi?" Nhiếp Tử Vũ thế nào chấp nhận được những lời kia của Tống Linh. nhìn sâu, : "Vì sao đột nhiên lại muốn làm người tốt như thế? lại muốn làm chuyện gì đối với nhà chúng tôi chăng? Có phải là muốn làm cho cuộc sống của chúng tôi phải đảo lộn lên mới cam lòng hay ?" Giữa lúc còn muốn hỏi những câu gây kia, lần nữa, câu của Tống Linh vang lên làm cho lời của trong nháy mắt cắm lại ở trong yết hầu, sao phun ra nổi chữ.
" bị bệnh." Tống Linh ho trận, vẻ mặt nỗi thống khổ vạn phần, ánh mắt nhìn có chút ươn ướt. Tống Linh chăm chú nhìn vào Nhiếp Tử Vũ lúc này nét mặt như cứng ngắc lại sau lời của , dùng ngữ điệu vân đạm phong khinh (giọng nhàng như mây như gió) : " bị bệnh, chắc sống lâu dc nữa. trả lại cho hai người tất cả mọi thứ thuộc về hai người, chỉ hi vọng em có thể. . . Khụ. . . Có thể giúp chăm sóc cho Đường Đường tốt, nó vẫn luôn coi em là người mẹ tốt của mình!”
Khi còn sống, Tống Linh phải trải qua cuộc sống như ở trong địa ngục. vì muốn báo thù mà phấn đấu, làm thương tổn vô số người, ngoại trừ Nhiếp Tử Vũ, người bị làm tổn thương sâu nhất đó là Đường Đường. . . Ngay từ đầu, phải là người cha tốt, ngay cả chuyện giữ lại Đường Đường cũng là vì có mục đích của mình. Về sau này, cũng chưa bao giờ thương con mình giống người cha đẻ thực , thậm chí cuối cùng còn hại mẹ đẻ của con phải tự sát. Mà tiếp đó lâu, khi đời này cũng còn có người có tên là Tống Linh này nữa, đến lúc đó người đáng thương nhất chính là Đường Đường bé . Con bé còn như vậy, có mẹ rồi, nếu như Tống Linh cũng chết , như vậy còn có ai đứng ra chăm sóc cho Đường Đường đây? Ai tới để che chở cho con bé? Mà đây mới chính là mục đích mà hôm nay Tống Linh gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Vũ muốn gặp .
"Đường Đường vẫn coi em là người mẹ đẻ của nó, sau này, cũng hi vọng vẫn tiếp tục như thế..." Cái đau trong ngực lúc này xa vượt quá xa khả năng có thể chịu đựng, gánh vác đau đớn, nhưng vì muốn chuyện này cho trọn vẹn, phải cố gắng hết sức, mang hết sức lực còn sót lại để giữ cho mình được tỉnh táo.
Nhìn bộ dáng Tống Linh lúc này hai mắt mơ màng, trái tim Nhiếp Tử Vũ mềm lại, kiêu ngạo giảm ít. Giữa lúc nghĩ muốn cho biết “Cho dù bất kể thế nào, Đường Đường vẫn luôn là con của ”, nhưng đột nhiên, nhớ tới tất cả những gì trước kia làm đối với gia đình bọn họ, thế là trái tim của lại trở nên cứng rắn.
"Dựa vào cái gì mà muốn tôi phải chăm sóc con giúp cho chứ ? Còn nữa, nghĩ rằng tôi tin tưởng những lời của ra hay sao?" Nhiếp Tử Vũ quyết tâm ép buộc chính mình phải trở thành con người độc ác, nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn : "Tôi ngốc nghếch nên mới bị lừa lần đầu tiên, bị lừa hai lần là do tôi ngu xuẩn, bây giờ lại bị lừa lần thứ ba nữa tôi thực đúng là con người từ đầu đến cuối quá mức ngu ngốc! Vì thế, Tống Linh à, đừng hy vọng tôi còn tin tưởng vào những chuyện ma quỷ của nữa!"
Bị bệnh sao? Nếu người thực bị bệnh chắc chắn là mình bị bệnh ! Vì thế ta chắc là lại muốn lừa gạt thôi! Vì biết được kế hoạch ta muốn lừa gạt, vậy Nhiếp Tử Vũ, ngàn vạn lần mày chớ có tin ta, tuyệt đối nên mềm lòng!
Ở trong lòng Nhiếp Tử Vũ hung hăng tự nhắc nhở chính mình, ánh mắt của liếc nhìn cái đầy vẻ kiên quyết, cuối cùng dứt khoát xoay người bước chân ra khỏi quán cà phê.
Chỉ là khi , nếu như quay đầu lại liếc mắt nhìn , phát ra Tống Linh khép hai mắt lại, ôm lấy ngực vẻ mặt đầy thống khổ...
Last edited by a moderator: 14/7/17