Chương 32: Ánh mắt nóng bỏng
Editor: Táo đỏ phố núi
Nhiếp Tử Vũ những lời này ra khiến cho những người ở đây khiếp sợ, trừ Quan Duyệt trong mắt có nụ cười vui vẻ người khác dễ dàng phát được, những người còn lại đều há hốc miệng, mắt trợn tròn. Mà trong đó Nhiếp Tử Phong là người có sắc mặt tốt nhất.
Tròng mắt cực kỳ căng thẳng, gân xanh cái trán trơn nhẵn nổi lên, lúc này, Nhiếp Tử Phong nhịn được nữa, nặng nề đặt cái ly xuống bàn cái ‘cạch’, lạnh nhạt : “ cho phép!”
Dứt lời, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều đổ dồn lại người , trừ Nhiếp Tử Vũ.
Nhiếp Tử Vũ cũng nhìn Nhiếp Tử Phong nổi cơn thịnh nộ dù chỉ chút, nhìn thẳng vào ba Nhiếp và mẹ Nhiếp kinh ngạc : “Còn khoảng mười ngày nữa là tới kỳ cuối kỳ, cho nên con muốn dời đến gần trường học để học thêm vào buổi tối, có được ạ?” năn nỉ .
“ thể!” nhìn , cũng khiến cho Nhiếp Tử Phong có thể vì vậy mà bỏ qua, ánh mắt lạnh lùng sắc như lưỡi kiếm nhìn chằm chằm, Nhiếp Tử Phong từ chối rất quyết đoán: “Trước đây những kỳ thi cuối kỳ, em vẫn ở nhà học bình thường phải là vẫn vượt qua rất tốt đó sao, nếu chỉ đơn thuần là muốn học thêm buổi tối, có thể giúp em mời giáo viên tới nhà dạy kèm, em hoàn toàn cần thiết phải dọn ra ngoài!”
Nghĩ tới việc sau khi dọn ra khỏi nhà khoảng cách của bọn họ càng ngày càng xa, trong lòng rất tức giận, hoàn toàn chú ý tới mình phản ứng vượt qua phản ứng của người trai nên có.
Ba Nhiếp và mẹ Nhiếp di chuyển tầm mắt từ người Nhiếp Tử Phong tức giận sang nhìn Nhiếp Tử Vũ, tán thành gật đầu cái.
“Đúng vậy đó, Vũ Vũ, nếu như vì thành tích, con cần phải lo lắng như vậy, ba mẹ tin tưởng con. Hơn nữa, mình con ở bên ngoài, chúng ta cũng thể yên tâm được.”
như thế nào cũng nhất định đồng ý với quyết định của .
Nghe thấy bọn họ bác bỏ, trong lòng Nhiếp Tử Vũ sa sầm xuống, trong mắt chợt lóe lên chút ánh mắt phức tạp.
Lãnh Duy Biệt ở bên cạnh thấy bộ dạng ngơ ngẩn của , trong lòng căng thẳng, khỏi mở miệng : “Vậy hãy để Vũ Vũ tới chỗ ở của cháu , mỗi ngày cháu đưa đón Vũ Vũ học thêm vào các buổi tối, như vậy có được ạ?” ta lấy nhân cách của mình ra bảo đảm.
Quả nhiên, sau khi ta những lời này xong, ba Nhiếp và mẹ Nhiếp do dự.
Nhìn thấy ba mẹ chần chừ do dự, Nhiếp Tử Phong nhíu mày chặt, khuôn mặt tuấn lãng phủ tầng lạnh lẽo khiến người ta rét run, hai tay để bàn cũng bất giác nắm chặt thành quyền.
lúc mọi người có ánh mắt bất đồng chờ đợi, mẹ Nhiếp chần chừ lúc, sau đó chậm rãi : “Để cho chúng ta đêm suy nghĩ lại cho kỹ .”
bữa ăn tối thịnh soạn, mọi người lại ăn biết mùi vị như thế nào. Sau khi kết thúc bữa tối tràn ngập mùi thuốc súng, Nhiếp Tử Vũ mượn cớ mình lên lầu, những người còn lại ở phòng khách ăn món điểm tâm ngọt.
Nhiếp Tử Vũ tốn mười lăm phút tắm rửa cho đỡ mệt nhọc, khi mặc áo choàng tắm bước ra, vừa vừa lau mái tóc ướt nhẹp, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng nghiêm chỉnh ở đuôi giường mình ngẩn người ra, khăn lông trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Nuốt ngụm lớn nước bọt, ổn định lại lòng mình, cố gắng dùng giọng bình tĩnh : “ vào đây làm gì?”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong vốn ngây người lập tức xoay người lại.
Đôi mắt hung ác nham hiểm như chim ưng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Nhiếp Tử Vũ vì bị khí nóng xông lên cùng với cặp đùi thon dài trắng nõn ở dưới cái áo choàng tắm, cổ họng hiểu sao có chút khô khốc, trong mắt nhen nhóm đốm lửa sắp bùng lên.
im lặng cùng với ánh mắt nóng bỏng kia khiến cho cả người Nhiếp Tử Vũ được tự nhiên, phải mở rộng cổ áo ra chút cho thoải mái, nhắc lại lần nữa: “ vào phòng em làm gì?”
Chương 33: Em là của !
Editor: Táo đỏ phố núi
Ánh mắt Nhiếp Tử Phong như lửa chống lại ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ, lúc sau tan biến mất. lấy ánh mắt phức tạp nhìn , chậm rãi mở miệng : “Em là vì để tránh mặt nên mới muốn dọn ra ngoài sao?”
phải nghi vấn mà là chắc chắn. Bởi vì trong lòng sớm nhận định được bởi vì lúc trước mình phạm sai lần mới khiến cho quyết định dứt khoát dọn ra ngoài, thoát khỏi .
Ánh mắt hờ hững của Nhiếp Tử Vũ run lên, tránh ánh mắt thâm thúy của : “ phải!” Lời ra tuy là như vậy, nhưng nét buồn rầu mặt sớm tiết lộ ra đáp án của .
Thấy thế, Nhiếp Tử Phong càng thêm áy náy.
Bỗng dưng, bước về phía , buộc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mình. “Vũ Vũ, nhìn thẳng vào lại lần nữa.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cúi đầu, im lặng , hoảng sợ vội vàng né tránh ánh mắt của .
“Nhìn !” Thấy né tránh ánh mắt nhìn mình, trong lòng Nhiếp Tử Phong vô cùng vui, lấy tay nâng cằm lên, bắt buộc phải nhìn thẳng vào mình.
Bốn mắt nhìn nhau, có dòng điện chay qua hai người.
Nhìn bóng mình trong đôi mắt sáng ngời của , trong lòng Nhiếp Tử Vũ cực kỳ đè nén, trong ngực buồn buồn loại khó chịu thành lời. Đột nhiên đẩy lùi ra sau mấy bước, sau đó kêu lên thất thanh: “ cần phải lo cho em, chuyện của em cũng liên quan gì đến hết!”
Nhiếp Tử Phong bị tức giận của làm giật mình, đợi đến khi phản ứng kịp, bước nhanh tới trước mặt , điên cuồng kéo lại:
“Sao lại thể lo lắng cho em?” bá đạo , trong mắt tràn ngập kiên định.
Nhìn vẻ mặt thể thay đổi của , trong lòng Nhiếp Tử Vũ khẽ động, sau đó lại cảm thấy đau lòng. Chỉ thấy nở ra nụ cười khổ sở, khẽ miệng hỏi: “ thích em sao?”
“Dĩ nhiên…”
“Lấy thân phận người đàn ông thích người phụ nữ” Mà phải là trai.
Giọng của như gió, khiến cho Nhiếp Tử Phong bị kích nặng nề. Đối mặt với ánh mắt mong chờ của , nhưng lại có lời nào để .
thích sao?
phủ nhận khi được tin muốn vào ở trong Lãnh gia cuồng loạn phẫn nộ, nhưng mà đó có phải là thích ? Cho tới bây giờ thích cũng bởi vì nghĩ là em mà muốn sủng ái, nhưng mà chỉ là như thế thôi sao?
biết…
Suy nghĩ hỗn độn, tình cảm phức tạp, khiến cho cảm thấy nhức đầu, trong lúc lơ đãng càng nhíu mày theo thói quen.
Nhìn bộ dạng nhíu mày của , Nhiếp Tử Vũ cười tự giễu, đôi mắt ngân ngấn nước.
A, Nhiếp Tử Vũ, đến tột cùng mày vẫn còn mong đợi cái gì?
ở trong lòng hung hăng chất vấn mình, hít hơi sau, cố làm ra vẻ trấn định : “ thích em cần lo cho em, cần cho em bất kỳ ảo giác nào!” Để khiến cho rằng tức giận là bởi vì ghen!
“Vũ Vũ…” lần nữa khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng khiến ánh mắt của đau nhói, trong lòng nhất thời ra chút thất bại. thở dài, dịu dàng : “Ngoan, đừng bực bội với như vậy nữa được ? Em giận cũng sao, nhưng mà em thể lấy danh dự của mình ra đánh cuộc như vậy.” hạ giọng, xuống nước.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười lạnh lùng tiếng, : “Ai em lấy danh dự của mình ra đánh cuộc?”
Sâu trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm túc, trong lòng Nhiếp Tử Phong như bị lửa thiêu đốt, cầm lấy tay , bất giác nắm chặt lấy cổ tay: “Em nghiêm túc?”
Nhiếp Tử Vũ trả lời.
im lặng đồng nghĩa là chấp nhận, vì vậy trong lòng Nhiếp Tử Phong lửa giận la ra như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô thể giập tắt. “Em Lãnh Duy Biệt rồi hả?” lạnh lùng .
“Nếu có như thế nào?” Nhiếp Tử Vũ hỏi ngược lại.
Nghe được chính miệng thừa nhận, Nhiếp Tử Phong tức giận, gân xanh trán nổi lên, vì vậy chút nghĩ ngợi liền thốt ra: “Em là của !” xong, bá đạo ngăn lại môi của …
Chương 34: Hôn cuồng bạo
Editor: Táo đỏ phố núi
thô bạo hôn lên môi của , cuồng vọng đói khát mút vào, mang theo hàm ý chiếm giữ nồng đậm. Chiếc lưỡi cường ngạnh xâm nhập vào trong miệng mang theo mùi đàn hương của , buông thả trêu chọc cái lưỡi non nớt của .
Bởi vì đột nhiên lại hôn, khiến cho Nhiếp Tử Vũ ngây người hoảng sợ. Đôi mắt híp lại hoang mang sợ hãi nhìn giống như con mồi nhìn con báo, giống như bị trúng ta, lại kìm hãm được hai tay vòng qua hông , dựa sát vào ngực .
Nhiếp Tử Phong điên cuồng hôn Nhiếp Tử Vũ, lúc đầu thô bạo, sau đó từ từ dịu dàng. Phía dưới, cái tay nóng như lửa đốt biết từ khi nào thăm dò vào trong áo choàng tắm của , điên cuồng nóng bỏng vuốt ve làn da nhẵn nhịu tản ra mùi sữa tắm của .
Áo choàng tắm trong lúc vô tình rơi xuống tới khớp xương khủy tay, lộ ra phần lớn bộ ngực trắng như tuyết của .
Tình cảm mãnh liệt vừa tiếp xúc liền bốc cháy, khiến cho hô hấp của càng thêm dồn dập, thanh thở dốc dồn dập đan xen tạo ra loại cảm giác thích thú khó nhịn. phát cuồng hôn lên môi , sau đó hôn xuống cằm rồi từ từ hôn xuống phía dưới…
“Ừm…” Nhiếp Tử Vũ ý loạn tình mê rên ra tiếng.
Giống như hồi chuông báo động vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nháy mắt gọi ý trí bay xa của Nhiếp Tử Phong trở về, khi thấy Nhiếp Tử Vũ mảnh vải che thân, cùng với đôi môi đào bị giày vò tới mức sưng đỏ lên, tia dục vọng cuối cùng trong mắt cũng khóa thành hư .
Ông trời! làm chuyện gì với vậy?
Nhìn nụ cười phiếm hồng của Nhiếp Tử Vũ, quả Nhiếp Tử Phong thể tin được hành động vừa mới vừa rồi của mình.
Vũ Vũ là em của mà!
Vậy mà lại ra tay với …
này khiến cho Nhiếp Tử Phong rối rắm mãi, giây kế tiếp, giống như loại bản năng, đẩy ra khỏi lồng ngực, sau đó nhếch nhác quay lưng bước .
Đột nhiên cảm giác dịu dàng biến mất khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy mất mát, nghĩ tới vẻ mặt hối tiếc của lúc quay lưng , trong lòng Nhiếp Tử Vũ như tro tàn. Đem áo choàng lần nữa khoác lên người buộc lại, cười tự giễu, hốc mắt ửng đỏ.
thích , cho dù đụng vào người , cũng có chút cảm giác nào…
chết tâm rồi.
Nhiếp Tử Vũ hít hơi sâu, lạnh lùng : “Em rất mệt mỏi, ra ngoài .”
Nghe thấy khôi phục bình tĩnh, Nhiếp Tử Phong hiểu mình lại làm tổn thương ! Mi tâm nhíu mặt, chần chừ rồi xoay người sang chỗ khác, muốn giải thích hành vi mới vừa nãy của mình: “Vũ Vũ, mới vừa rồi …”
Nhưng mà Nhiếp Tử Vũ đợi hết câu, liền cắt đứt lời .
“Cũng chỉ là cái hôn mà thôi, em để ở trong lòng.” Vẻ mặt chút thay đổi .
Nhìn chuyện vừa rồi như nước chảy mây trôi, Nhiếp Tử Phong chẳng những thoải mái chút nào, ngược lại có nỗi tức giận xông lên tới cổ họng, muốn nổi trận lôi đình.
“Đáng chết!” khẽ nguyền rủa tiếng, gầm : “Nhiếp Tử Vũ, em cố ý muốn ép điên lên phải ?”
Nhiếp Tử Vũ nhìn lấy cái, vòng qua về phía cửa, nhưng mà Nhiếp Tử Phong tay chặn lên tường ngăn chặn bước của .
“Tránh ra!” vui trách cứ.
“Hôm nay em ràng với , đừng mơ tưởng nhường đường cho em ra ngoài!” Nhiếp Tử Phong tỏ thái độ cứng rắn.
“… thể lý!” Nhiếp Tử Vũ tức muốn chết, rồi lại làm gì được cả!
Đôi mắt sáng lên cái, sau đó khom người lại chui qua cánh tay của , nhưng mà tâm tư của bị Nhiếp Tử Phong phát , ngay lập tức ôm lấy hông thuận thế ôm vào trong lòng.
Nhiếp Tử Vũ ra sức đẩy ra, nhưng nghĩ tới khi Nhiếp Tử Phong ngã nhân tiện cũng lôi xuống, kết quả là hai người cùng ngã xuống đất.
Mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ gần sát vào nhau nên có thể cảm nhân hơi thở của đối phương.
lúc hai người nhìn thẳng vào nhau, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó tiếng hét chói tai vang lên:
“Hai người các con làm cái gì?”
Chương 35: Vung tay (đánh nhau)
Editor: Táo đỏ phố núi
Tiếng hét chói tai này là của mẹ Nhiếp. Nới chuyện với Lãnh Duy Biệt xong, cuối cùng bà nghĩ cần phải chuyện với Vũ Vũ về ý tưởng kia cho nên lđi lên lầu, lại ngờ bắt gặp tình cảnh hai người ngã dưới đất!
Mẹ Nhiếp khiếp sợ tới mức kịp thở, trước mắt xuất bóng dáng xẹt qua rất nhanh, giây sau đó bà chỉ thấy có tiếng rống nổi trận lôi đình thét lên.
“Buông ấy ra!”
Lửa ghen bùng cháy lên trong mắt ta, Lãnh Duy Biệt dùng sức hốt hoảng, đem Nhiếp Tử Vũ từ người của Nhiếp Tử Phong kéo lên, kéo lên xong cung tay lên cho Nhiếp Tử Phong vẫn nằm dưới đất quyền.
“E Hèm.” Nhiếp Tử Phong có đề phòng bị đánh quyền, gương mặt đẹp trai nhăn nhó vì đau đớn. nhếch miệng đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt sắng quắc nhìn Nhiếp Tử Vũ bị Lãnh Duy Biệt kéo vào trong ngực, trong mắt léo lên nỗi tức giận cách nào ngăn được.
“Người nên buông ấy ra chính là cậu!” Lấy khí thế hùng liều chết tiến đánh, Nhiếp Tử Phong vung tay phải đánh trả lại quyền.
“ được đánh ấy!” Nhiếp Tử Vũ kịp thời mở miệng ngăn chặn lại hành vi bạo lực của : “Em cho phép đánh ấy!”
Nhiếp Tử Phong trợn tròn mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ bảo vệ trước mắt của Lãnh Duy Biệt, nhìn thấy đau lòng cho Lãnh Duy Biệt, trong lòng có cảm giác thất bại.
Đáng chết! Tại sao lại trở nên như vậy chứ?
Nhiếp Tử Phong tức giận rũ tay xuống, vẻ mặt chán chường, ưu thương nhìn hai người, trong lòng căm phẫn,
“Tử Phong, sao chứ?”
Sau đó Quan Duyệt kịp thời bước tới, đau lòng nhìn vết máu khóe miệng của Nhiếp Tử Phong, móc cái khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau vết máu cho .
Bộ dạng thân thiết của ta khiến cho mắt Nhiếp Tử Vũ đau nhói, đôi mi thanh tú nhíu lại, chút ghen tuông ở trong lòng. Mà bi thương của đều lọt vào trong mắt của Lãnh Duy Biệt.
Đợi tới khi bình tĩnh lại, lúc này mẹ Nhiếp đứng ở cửa mới tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhiếp Tử Phong hỏi:
“Tử Phong, con cho mẹ biết, chuyện vừa nãy là sao?”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong nhàn nhạt nhìn mẹ Nhiếp chút, muốn mở miệng, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại nhanh hơn bước, mở miệng : “Con vừa mới tắm xong từ phòng tắm bước ra ngoài, bị trơn trượt cái, là … trai giữ con, nhưng ngờ cả và con cùng ngã xuống.” Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh xong, cũng nhìn Nhiếp Tử Phong.
Trượt ngã, trừ mẹ Nhiếp lộ vẻ hiểu ra, Quan Duyệt và Lãnh Duy Biệt ở bên cạnh căn bản là tin.
“Hóa ra là như vậy à?” Mẹ Nhiếp gật đầu cái, mỉm cười dịu dàng nhìn Nhiếp Tử Vũ : “Vũ Vũ, lần sau phải cẩn thận chút, biết ?”
“Dạ!” Nhiếp Tử Vũ ngoan ngoãn gật đầu cái.
Dặn dò xong Nhiếp Tử Vũ, mẹ Nhiếp cũng quên nhắc nhở Nhiếp Tử Phong có vẻ mặt lạnh lùng kia: “Còn con nữa Tử Phong, lần sau con đừng có tùy tiện mà vào phòng của Vũ Vũ nữa. Vũ Vũ bây giờ lớn, đừng để cho người làm họ ra vào, biết ?”
Nhiếp Tử Phong có tiếp lời, chẳng qua là dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Vũ, làm cho người ta đoán ra tâm tư chân chính của là gì.
Sau khi dặn dò xong, lúc này mẹ Nhiếp mới nhớ tới mục đích chính trước khi lên đây.
“Vũ Vũ, mẹ và ba con còn có Duy Biệt cũng có Thảo luận qua, chúng ta đồng ý cho con ở lại nhà họ Lãnh khoảng thời gian này để chuẩn bị cho cuộc thi, nhưng mà sau khi thi xong nhất định phải trở về, có biết ?”
“Dạ” ràng là kết quả mà cầu còn được, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy cao hưng chút nào mà ngược lại còn cảm thấy khổ sở trong lòng.
Nỗi ưu thương của chạm vào nỗi đau của Lãnh Duy Biệt. Ánh mắt sáng lỡ đãng liếc nhìn về phía Nhiếp Tử Phong thấy vì tin tức này mà căng thẳng, ta nắm tay Nhiếp Tử Vũ: “Bác , bác yên tâm, cháu nhất định chăm sóc cho Vũ Vũ tốt, để cho ấy chịu bất kỳ tổn thương nào!”
ta trịnh trọng bảo đảm với mẹ Nhiếp, đồng thời còn tuyên chuyến với Nhiếp Tử Phong.
Last edited by a moderator: 20/12/16