1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 32: Ánh mắt nóng bỏng

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Vũ những lời này ra khiến cho những người ở đây khiếp sợ, trừ Quan Duyệt trong mắt có nụ cười vui vẻ người khác dễ dàng phát được, những người còn lại đều há hốc miệng, mắt trợn tròn. Mà trong đó Nhiếp Tử Phong là người có sắc mặt tốt nhất.

      Tròng mắt cực kỳ căng thẳng, gân xanh cái trán trơn nhẵn nổi lên, lúc này, Nhiếp Tử Phong nhịn được nữa, nặng nề đặt cái ly xuống bàn cái ‘cạch’, lạnh nhạt : “ cho phép!”

      Dứt lời, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều đổ dồn lại người , trừ Nhiếp Tử Vũ.

      Nhiếp Tử Vũ cũng nhìn Nhiếp Tử Phong nổi cơn thịnh nộ dù chỉ chút, nhìn thẳng vào ba Nhiếp và mẹ Nhiếp kinh ngạc : “Còn khoảng mười ngày nữa là tới kỳ cuối kỳ, cho nên con muốn dời đến gần trường học để học thêm vào buổi tối, có được ạ?” năn nỉ .

      thể!” nhìn , cũng khiến cho Nhiếp Tử Phong có thể vì vậy mà bỏ qua, ánh mắt lạnh lùng sắc như lưỡi kiếm nhìn chằm chằm, Nhiếp Tử Phong từ chối rất quyết đoán: “Trước đây những kỳ thi cuối kỳ, em vẫn ở nhà học bình thường phải là vẫn vượt qua rất tốt đó sao, nếu chỉ đơn thuần là muốn học thêm buổi tối, có thể giúp em mời giáo viên tới nhà dạy kèm, em hoàn toàn cần thiết phải dọn ra ngoài!”

      Nghĩ tới việc sau khi dọn ra khỏi nhà khoảng cách của bọn họ càng ngày càng xa, trong lòng rất tức giận, hoàn toàn chú ý tới mình phản ứng vượt qua phản ứng của người trai nên có.

      Ba Nhiếp và mẹ Nhiếp di chuyển tầm mắt từ người Nhiếp Tử Phong tức giận sang nhìn Nhiếp Tử Vũ, tán thành gật đầu cái.

      “Đúng vậy đó, Vũ Vũ, nếu như vì thành tích, con cần phải lo lắng như vậy, ba mẹ tin tưởng con. Hơn nữa, mình con ở bên ngoài, chúng ta cũng thể yên tâm được.”

      như thế nào cũng nhất định đồng ý với quyết định của .

      Nghe thấy bọn họ bác bỏ, trong lòng Nhiếp Tử Vũ sa sầm xuống, trong mắt chợt lóe lên chút ánh mắt phức tạp.

      Lãnh Duy Biệt ở bên cạnh thấy bộ dạng ngơ ngẩn của , trong lòng căng thẳng, khỏi mở miệng : “Vậy hãy để Vũ Vũ tới chỗ ở của cháu , mỗi ngày cháu đưa đón Vũ Vũ học thêm vào các buổi tối, như vậy có được ạ?” ta lấy nhân cách của mình ra bảo đảm.

      Quả nhiên, sau khi ta những lời này xong, ba Nhiếp và mẹ Nhiếp do dự.

      Nhìn thấy ba mẹ chần chừ do dự, Nhiếp Tử Phong nhíu mày chặt, khuôn mặt tuấn lãng phủ tầng lạnh lẽo khiến người ta rét run, hai tay để bàn cũng bất giác nắm chặt thành quyền.

      lúc mọi người có ánh mắt bất đồng chờ đợi, mẹ Nhiếp chần chừ lúc, sau đó chậm rãi : “Để cho chúng ta đêm suy nghĩ lại cho kỹ .”


      bữa ăn tối thịnh soạn, mọi người lại ăn biết mùi vị như thế nào. Sau khi kết thúc bữa tối tràn ngập mùi thuốc súng, Nhiếp Tử Vũ mượn cớ mình lên lầu, những người còn lại ở phòng khách ăn món điểm tâm ngọt.

      Nhiếp Tử Vũ tốn mười lăm phút tắm rửa cho đỡ mệt nhọc, khi mặc áo choàng tắm bước ra, vừa vừa lau mái tóc ướt nhẹp, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng nghiêm chỉnh ở đuôi giường mình ngẩn người ra, khăn lông trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

      Nuốt ngụm lớn nước bọt, ổn định lại lòng mình, cố gắng dùng giọng bình tĩnh : “ vào đây làm gì?”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong vốn ngây người lập tức xoay người lại.

      Đôi mắt hung ác nham hiểm như chim ưng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Nhiếp Tử Vũ vì bị khí nóng xông lên cùng với cặp đùi thon dài trắng nõn ở dưới cái áo choàng tắm, cổ họng hiểu sao có chút khô khốc, trong mắt nhen nhóm đốm lửa sắp bùng lên.

      im lặng cùng với ánh mắt nóng bỏng kia khiến cho cả người Nhiếp Tử Vũ được tự nhiên, phải mở rộng cổ áo ra chút cho thoải mái, nhắc lại lần nữa: “ vào phòng em làm gì?”

      Chương 33: Em là của !

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ánh mắt Nhiếp Tử Phong như lửa chống lại ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ, lúc sau tan biến mất. lấy ánh mắt phức tạp nhìn , chậm rãi mở miệng : “Em là vì để tránh mặt nên mới muốn dọn ra ngoài sao?”

      phải nghi vấn mà là chắc chắn. Bởi vì trong lòng sớm nhận định được bởi vì lúc trước mình phạm sai lần mới khiến cho quyết định dứt khoát dọn ra ngoài, thoát khỏi .

      Ánh mắt hờ hững của Nhiếp Tử Vũ run lên, tránh ánh mắt thâm thúy của : “ phải!” Lời ra tuy là như vậy, nhưng nét buồn rầu mặt sớm tiết lộ ra đáp án của .

      Thấy thế, Nhiếp Tử Phong càng thêm áy náy.

      Bỗng dưng, bước về phía , buộc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mình. “Vũ Vũ, nhìn thẳng vào lại lần nữa.”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cúi đầu, im lặng , hoảng sợ vội vàng né tránh ánh mắt của .

      “Nhìn !” Thấy né tránh ánh mắt nhìn mình, trong lòng Nhiếp Tử Phong vô cùng vui, lấy tay nâng cằm lên, bắt buộc phải nhìn thẳng vào mình.

      Bốn mắt nhìn nhau, có dòng điện chay qua hai người.

      Nhìn bóng mình trong đôi mắt sáng ngời của , trong lòng Nhiếp Tử Vũ cực kỳ đè nén, trong ngực buồn buồn loại khó chịu thành lời. Đột nhiên đẩy lùi ra sau mấy bước, sau đó kêu lên thất thanh: “ cần phải lo cho em, chuyện của em cũng liên quan gì đến hết!”

      Nhiếp Tử Phong bị tức giận của làm giật mình, đợi đến khi phản ứng kịp, bước nhanh tới trước mặt , điên cuồng kéo lại:

      “Sao lại thể lo lắng cho em?” bá đạo , trong mắt tràn ngập kiên định.

      Nhìn vẻ mặt thể thay đổi của , trong lòng Nhiếp Tử Vũ khẽ động, sau đó lại cảm thấy đau lòng. Chỉ thấy nở ra nụ cười khổ sở, khẽ miệng hỏi: “ thích em sao?”

      “Dĩ nhiên…”

      “Lấy thân phận người đàn ông thích người phụ nữ” Mà phải là trai.

      Giọng của như gió, khiến cho Nhiếp Tử Phong bị kích nặng nề. Đối mặt với ánh mắt mong chờ của , nhưng lại có lời nào để .

      thích sao?

      phủ nhận khi được tin muốn vào ở trong Lãnh gia cuồng loạn phẫn nộ, nhưng mà đó có phải là thích ? Cho tới bây giờ thích cũng bởi vì nghĩ em muốn sủng ái, nhưng mà chỉ là như thế thôi sao?

      biết…

      Suy nghĩ hỗn độn, tình cảm phức tạp, khiến cho cảm thấy nhức đầu, trong lúc lơ đãng càng nhíu mày theo thói quen.

      Nhìn bộ dạng nhíu mày của , Nhiếp Tử Vũ cười tự giễu, đôi mắt ngân ngấn nước.

      A, Nhiếp Tử Vũ, đến tột cùng mày vẫn còn mong đợi cái gì?

      ở trong lòng hung hăng chất vấn mình, hít hơi sau, cố làm ra vẻ trấn định : “ thích em cần lo cho em, cần cho em bất kỳ ảo giác nào!” Để khiến cho rằng tức giận là bởi vì ghen!

      “Vũ Vũ…” lần nữa khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng khiến ánh mắt của đau nhói, trong lòng nhất thời ra chút thất bại. thở dài, dịu dàng : “Ngoan, đừng bực bội với như vậy nữa được ? Em giận cũng sao, nhưng mà em thể lấy danh dự của mình ra đánh cuộc như vậy.” hạ giọng, xuống nước.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười lạnh lùng tiếng, : “Ai em lấy danh dự của mình ra đánh cuộc?”

      Sâu trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm túc, trong lòng Nhiếp Tử Phong như bị lửa thiêu đốt, cầm lấy tay , bất giác nắm chặt lấy cổ tay: “Em nghiêm túc?”

      Nhiếp Tử Vũ trả lời.

      im lặng đồng nghĩa là chấp nhận, vì vậy trong lòng Nhiếp Tử Phong lửa giận la ra như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô thể giập tắt. “Em Lãnh Duy Biệt rồi hả?” lạnh lùng .

      “Nếu có như thế nào?” Nhiếp Tử Vũ hỏi ngược lại.

      Nghe được chính miệng thừa nhận, Nhiếp Tử Phong tức giận, gân xanh trán nổi lên, vì vậy chút nghĩ ngợi liền thốt ra: “Em là của !” xong, bá đạo ngăn lại môi của

      Chương 34: Hôn cuồng bạo

      Editor: Táo đỏ phố núi

      thô bạo hôn lên môi của , cuồng vọng đói khát mút vào, mang theo hàm ý chiếm giữ nồng đậm. Chiếc lưỡi cường ngạnh xâm nhập vào trong miệng mang theo mùi đàn hương của , buông thả trêu chọc cái lưỡi non nớt của .

      Bởi vì đột nhiên lại hôn, khiến cho Nhiếp Tử Vũ ngây người hoảng sợ. Đôi mắt híp lại hoang mang sợ hãi nhìn giống như con mồi nhìn con báo, giống như bị trúng ta, lại kìm hãm được hai tay vòng qua hông , dựa sát vào ngực .

      Nhiếp Tử Phong điên cuồng hôn Nhiếp Tử Vũ, lúc đầu thô bạo, sau đó từ từ dịu dàng. Phía dưới, cái tay nóng như lửa đốt biết từ khi nào thăm dò vào trong áo choàng tắm của , điên cuồng nóng bỏng vuốt ve làn da nhẵn nhịu tản ra mùi sữa tắm của .

      Áo choàng tắm trong lúc vô tình rơi xuống tới khớp xương khủy tay, lộ ra phần lớn bộ ngực trắng như tuyết của .

      Tình cảm mãnh liệt vừa tiếp xúc liền bốc cháy, khiến cho hô hấp của càng thêm dồn dập, thanh thở dốc dồn dập đan xen tạo ra loại cảm giác thích thú khó nhịn. phát cuồng hôn lên môi , sau đó hôn xuống cằm rồi từ từ hôn xuống phía dưới…

      “Ừm…” Nhiếp Tử Vũ ý loạn tình mê rên ra tiếng.

      Giống như hồi chuông báo động vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nháy mắt gọi ý trí bay xa của Nhiếp Tử Phong trở về, khi thấy Nhiếp Tử Vũ mảnh vải che thân, cùng với đôi môi đào bị giày vò tới mức sưng đỏ lên, tia dục vọng cuối cùng trong mắt cũng khóa thành hư .

      Ông trời! làm chuyện gì với vậy?

      Nhìn nụ cười phiếm hồng của Nhiếp Tử Vũ, quả Nhiếp Tử Phong thể tin được hành động vừa mới vừa rồi của mình.

      Vũ Vũ là em của mà!

      Vậy mà lại ra tay với

      này khiến cho Nhiếp Tử Phong rối rắm mãi, giây kế tiếp, giống như loại bản năng, đẩy ra khỏi lồng ngực, sau đó nhếch nhác quay lưng bước .

      Đột nhiên cảm giác dịu dàng biến mất khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy mất mát, nghĩ tới vẻ mặt hối tiếc của lúc quay lưng , trong lòng Nhiếp Tử Vũ như tro tàn. Đem áo choàng lần nữa khoác lên người buộc lại, cười tự giễu, hốc mắt ửng đỏ.

      thích , cho dù đụng vào người , cũng có chút cảm giác nào…

      chết tâm rồi.

      Nhiếp Tử Vũ hít hơi sâu, lạnh lùng : “Em rất mệt mỏi, ra ngoài .”

      Nghe thấy khôi phục bình tĩnh, Nhiếp Tử Phong hiểu mình lại làm tổn thương ! Mi tâm nhíu mặt, chần chừ rồi xoay người sang chỗ khác, muốn giải thích hành vi mới vừa nãy của mình: “Vũ Vũ, mới vừa rồi …”

      Nhưng mà Nhiếp Tử Vũ đợi hết câu, liền cắt đứt lời .

      “Cũng chỉ là cái hôn mà thôi, em để ở trong lòng.” Vẻ mặt chút thay đổi .

      Nhìn chuyện vừa rồi như nước chảy mây trôi, Nhiếp Tử Phong chẳng những thoải mái chút nào, ngược lại có nỗi tức giận xông lên tới cổ họng, muốn nổi trận lôi đình.

      “Đáng chết!” khẽ nguyền rủa tiếng, gầm : “Nhiếp Tử Vũ, em cố ý muốn ép điên lên phải ?”

      Nhiếp Tử Vũ nhìn lấy cái, vòng qua về phía cửa, nhưng mà Nhiếp Tử Phong tay chặn lên tường ngăn chặn bước của .

      “Tránh ra!” vui trách cứ.

      “Hôm nay em ràng với , đừng mơ tưởng nhường đường cho em ra ngoài!” Nhiếp Tử Phong tỏ thái độ cứng rắn.

      thể lý!” Nhiếp Tử Vũ tức muốn chết, rồi lại làm gì được cả!

      Đôi mắt sáng lên cái, sau đó khom người lại chui qua cánh tay của , nhưng mà tâm tư của bị Nhiếp Tử Phong phát , ngay lập tức ôm lấy hông thuận thế ôm vào trong lòng.

      Nhiếp Tử Vũ ra sức đẩy ra, nhưng nghĩ tới khi Nhiếp Tử Phong ngã nhân tiện cũng lôi xuống, kết quả là hai người cùng ngã xuống đất.

      Mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ gần sát vào nhau nên có thể cảm nhân hơi thở của đối phương.

      lúc hai người nhìn thẳng vào nhau, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó tiếng hét chói tai vang lên:

      “Hai người các con làm cái gì?”

      Chương 35: Vung tay (đánh nhau)

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tiếng hét chói tai này là của mẹ Nhiếp. Nới chuyện với Lãnh Duy Biệt xong, cuối cùng bà nghĩ cần phải chuyện với Vũ Vũ về ý tưởng kia cho nên lđi lên lầu, lại ngờ bắt gặp tình cảnh hai người ngã dưới đất!

      Mẹ Nhiếp khiếp sợ tới mức kịp thở, trước mắt xuất bóng dáng xẹt qua rất nhanh, giây sau đó bà chỉ thấy có tiếng rống nổi trận lôi đình thét lên.

      “Buông ấy ra!”

      Lửa ghen bùng cháy lên trong mắt ta, Lãnh Duy Biệt dùng sức hốt hoảng, đem Nhiếp Tử Vũ từ người của Nhiếp Tử Phong kéo lên, kéo lên xong cung tay lên cho Nhiếp Tử Phong vẫn nằm dưới đất quyền.

      “E Hèm.” Nhiếp Tử Phong có đề phòng bị đánh quyền, gương mặt đẹp trai nhăn nhó vì đau đớn. nhếch miệng đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt sắng quắc nhìn Nhiếp Tử Vũ bị Lãnh Duy Biệt kéo vào trong ngực, trong mắt léo lên nỗi tức giận cách nào ngăn được.

      “Người nên buông ấy ra chính là cậu!” Lấy khí thế hùng liều chết tiến đánh, Nhiếp Tử Phong vung tay phải đánh trả lại quyền.

      được đánh ấy!” Nhiếp Tử Vũ kịp thời mở miệng ngăn chặn lại hành vi bạo lực của : “Em cho phép đánh ấy!”

      Nhiếp Tử Phong trợn tròn mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ bảo vệ trước mắt của Lãnh Duy Biệt, nhìn thấy đau lòng cho Lãnh Duy Biệt, trong lòng có cảm giác thất bại.

      Đáng chết! Tại sao lại trở nên như vậy chứ?

      Nhiếp Tử Phong tức giận rũ tay xuống, vẻ mặt chán chường, ưu thương nhìn hai người, trong lòng căm phẫn,

      “Tử Phong, sao chứ?”

      Sau đó Quan Duyệt kịp thời bước tới, đau lòng nhìn vết máu khóe miệng của Nhiếp Tử Phong, móc cái khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau vết máu cho .

      Bộ dạng thân thiết của ta khiến cho mắt Nhiếp Tử Vũ đau nhói, đôi mi thanh tú nhíu lại, chút ghen tuông ở trong lòng. Mà bi thương của đều lọt vào trong mắt của Lãnh Duy Biệt.

      Đợi tới khi bình tĩnh lại, lúc này mẹ Nhiếp đứng ở cửa mới tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhiếp Tử Phong hỏi:

      “Tử Phong, con cho mẹ biết, chuyện vừa nãy là sao?”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong nhàn nhạt nhìn mẹ Nhiếp chút, muốn mở miệng, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại nhanh hơn bước, mở miệng : “Con vừa mới tắm xong từ phòng tắm bước ra ngoài, bị trơn trượt cái, là trai giữ con, nhưng ngờ cả và con cùng ngã xuống.” Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh xong, cũng nhìn Nhiếp Tử Phong.

      Trượt ngã, trừ mẹ Nhiếp lộ vẻ hiểu ra, Quan Duyệt và Lãnh Duy Biệt ở bên cạnh căn bản là tin.

      “Hóa ra là như vậy à?” Mẹ Nhiếp gật đầu cái, mỉm cười dịu dàng nhìn Nhiếp Tử Vũ : “Vũ Vũ, lần sau phải cẩn thận chút, biết ?”

      “Dạ!” Nhiếp Tử Vũ ngoan ngoãn gật đầu cái.

      Dặn dò xong Nhiếp Tử Vũ, mẹ Nhiếp cũng quên nhắc nhở Nhiếp Tử Phong có vẻ mặt lạnh lùng kia: “Còn con nữa Tử Phong, lần sau con đừng có tùy tiện mà vào phòng của Vũ Vũ nữa. Vũ Vũ bây giờ lớn, đừng để cho người làm họ ra vào, biết ?”

      Nhiếp Tử Phong có tiếp lời, chẳng qua là dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Vũ, làm cho người ta đoán ra tâm tư chân chính của là gì.

      Sau khi dặn dò xong, lúc này mẹ Nhiếp mới nhớ tới mục đích chính trước khi lên đây.

      “Vũ Vũ, mẹ và ba con còn có Duy Biệt cũng có Thảo luận qua, chúng ta đồng ý cho con ở lại nhà họ Lãnh khoảng thời gian này để chuẩn bị cho cuộc thi, nhưng mà sau khi thi xong nhất định phải trở về, có biết ?”

      “Dạ” ràng là kết quả mà cầu còn được, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy cao hưng chút nào mà ngược lại còn cảm thấy khổ sở trong lòng.

      Nỗi ưu thương của chạm vào nỗi đau của Lãnh Duy Biệt. Ánh mắt sáng lỡ đãng liếc nhìn về phía Nhiếp Tử Phong thấy vì tin tức này mà căng thẳng, ta nắm tay Nhiếp Tử Vũ: “Bác , bác yên tâm, cháu nhất định chăm sóc cho Vũ Vũ tốt, để cho ấy chịu bất kỳ tổn thương nào!”

      ta trịnh trọng bảo đảm với mẹ Nhiếp, đồng thời còn tuyên chuyến với Nhiếp Tử Phong.
      Last edited by a moderator: 20/12/16
      Chris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 36: Gặp ba mẹ

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đêm đó, Nhiếp Tử Vũ lời tạm biệt với ba Nhiếp và mẹ Nhiếp dọn tới khu nhà cao cấp của Lãnh Duy Biệt ở. Trước khi rời , dường như nhìn thấy trong mắt của Nhiếp Tử Phong là vẻ từ bỏ được, nhưng đến cuối cùng chuyện này có đúng là như vậy , có lòng để suy nghĩ nữa.



      Thời gian từng giây từng phút trôi qua kẽ tay, chỉ chớp mắt Nhiếp Tử Vũ rời được thời gian.

      Tập đoàn Nhiếp Phong, lầu 35 phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Sau giữa trưa, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên thấu lớp kính của cửa sổ sát đất khúc xạ vào trong phòng làm việc, tạo nên khí ấm áp. Đồ dùng trong phòng làm việc chỉ có hai màu đen trắng cùng với trang trí cầu kỳ tỉ mỉ thể chủ nhân cũng dễ gần gũi.

      Giờ phút này, Nhiếp Tử Phong đứng nghiêm ở trước cửa sổ sát đất, trong tay bưng ly Vodka, đôi mắt lãnh nhìn đám người đông đúc phía dưới. Hơi lạnh của máy lạnh phả ra cũng khiến bình tĩnh được nội tâm phiền não.

      Chỉ cần nghĩ tới Vũ Vũ và Lãnh Duy Biệt sống chung nhà hơn tuần lễ là trong lòng lại tâm phiền ý loạn, trong lòng lại nổi lên cơn tức giận tên cắn nuốt ý trí của . Có loại xúc động muốn bỏ lại hết công việc để tìm Vũ Vũ chuyện.

      Nhưng lúc đó trong đầu lại chợt lóe lên câu hỏi ngày đó hỏi : “ thích em sao?” Lại khiến do dự.

      thích Vũ Vũ sao? Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong khỏi cau mày lại.

      Cho tới nay đều coi Vũ Vũ là em thương chăm sóc, nhưng mà nếu chỉ là em , giải thích như thế nào khi hai lần kìm nén được mà hôn ? Như vậy, coi người phụ nữ?

      Trong lòng có giọng mơ hồ nhắc nhở .

      Cho nên nah mới để ý khi và người đàn ông khác ở chung, cho nên, mới muốn đem để ở bên cạnh mình…

      Trong đầu suy nghĩ lộn xộn, rất nhức đầu. Nhiếp Tử Phong nhăn mày, hơi uống cạn ly rượu, rượu mạnh khiến cho cổ họng nóng như bị lửa đốt, nhưng hề nhíu mày, bởi vì nỗi đau này đau bằng nỗi đau trong lòng.

      Đôi mắt đen lạnh lùng, thâm thúy lóe ra vẻ thống khổ, khỏi nghĩ tới: Nếu như coi Vũ Vũ như người phụ nữ, vậy phải làm thế nào?

      Lại Vũ Vũ là em danh nghĩa của , giữa bọn họ còn chênh lệch mười tuổi khiến cho lùi bước. Mặc dù vẫn thích mình, rất khó để cái thích của có phải là do ỷ lại vào hay

      Chuyện tình cảm phức tạp khiến cho có sức lực để làm chuyện khác, gương mặt xám xịt, lúc Nhiếp Tử Phong định xoay người rớt rượu, tiếng gõ cửa vang lên.

      “Mời vào.” lạnh lùng lên tiếng.

      giây kế tiếp, cửa phòng đẩy ra, hai bóng dáng từ ngoài cửa bước vào. Nhiếp Tử Phong đưa mắt nhìn, trong mắt nhất thời tối sầm lại.


      “Ban ngày sao lại uống rượu?” Bước chân vào phòng làm việc, mẹ Nhiếp hơi cau mày, vẻ mặt đồng ý nhìn ly rượu tay Nhiếp Tử Phong, : “Duyệt Nhi tới, còn để ly rượu tay con xuống, tới đây ngồi. Vừa vừa ngồi xuống ghế sofa.

      Quan Duyệt theo sau lưng mẹ Nhiếp, thẹn thùng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong cái, sau đó cũng ngồi xuống theo.

      Mày rậm của Nhiếp Tử Phong nhướng lên, để lý rượu xuống, ngoan ngoãn tới trước mặt họ ngồi xuống. “Tìm con có việc sao?” Lời này tuy là đối với mẹ Nhiếp nhưng mà tầm mắt của lại nhìn người Quan Duyệt.

      Nghe vậy, chỉ thấy mẹ Nhiếp lấy ánh mắt thần thần bí bí liếc nhìn Quan Duyệt cúi đầu, sau đó cười : “Tử Phòng à, con và Duyệt Nhi cũng quen biết hơn tháng rồi.”

      “Dạ.” Nhiếp Tử Phong gật đầu cái, hiểu có chuyện gì.

      Nhìn bộ dạng bình tĩnh của con trai, mẹ Nhiếp cười cười, tiếp tục : “Tối nay mẹ hẹn ba mẹ Duyệt Nhi cùng dùng cơm, con thấy sao?”

      Chương 37: Vô tình gặp gỡ tại nhà hàng

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Thông minh như Nhiếp Tử Phong há lại hiểu ý tứ trong lời của mẹ Nhiếp, ăn cơm chỉ là chuyện , mấu chốt là đại biểu cho ý nghĩa đàng sau bữa cơm đó.

      Ánh mắt ảm đảm lướt nhìn qua gương mặt trắng nõn phiếm hồng của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Phong có loại cảm giác nên lời.

      thể phủ nhận, Quan Duyệt là người phụ nữ khiến cho phải tán thưởng. ta thông minh cơ trí, tác phong nhanh nhẹn, thủ đoạn giao tiếp rất mạnh, nhưng chỉ coi ta đơn thuần là bạn tri kỷ mà thôi. Cho nên tháng tiếp xúc, cũng cầu quen nhau đối với ta.

      Nhưng mà bây giờ mẹ Nhiếp lại muốn ba mẹ hai bên gặp mặt, xem ra là bà hiểu lầm mình và Quan Duyệt quen nhau rồi.

      Lúc Nhiếp Tử Phong thả lỏng chân mày muốn cải chính lại, đột nhiên lại suy nghĩ đến vấn đề. Do dự lúc, gật đầu lên tiếng: “Dạ được ạ”

      Nghe vậy, Quan Duyệt chợt ngẩng đầu lên vui mừng nhìn về phía .

      Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Phong chút động lòng nào, chỉ muốn: Có lẽ nên nghiêm chỉnh đối mặt với chuyện tình cảm của mình rồi!


      Đèn đường rực rỡ sáng lên, màn đêm giống như con trăn to lớn bao phủ phía hòn đảo Đài Loan này. Thành phố Đài Bắc phồn hoa, ánh đèn led chớp sáng, người đường vội vã, cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu.

      Bên trong khách sạn LM

      Tiếng đàn vi-ô-lông du dương dễ nghe vang lên dứt ở bên tai, mặc bộ quần áo tây trang màu trắng cùng với bộ âu phục nổi tiếng, môi nở nụ cười nhàng, rất phù hợp với khí ở đây.

      Nhiếp Tử Vũ mặc áo Tshirt và quần Jean xuất ở đại sảnh, cùng với khí xa hoa trang trọng ở xung quanh có vẻ hợp.

      “Chúng ta… Hay là đổi qua chỗ khác ăn .” nhịn được ánh mắt truyền tới từ bốn phía, Nhiếp Tử Vũ vẻ mặt chờ đợi nhìn người mặc thân tây trang màu trắng Lãnh Duy Biệt.

      Tối nay nữ giúp việc phụ trách nấu cơm nghỉ phép về nhà, mà và Lãnh Duy Biệt xuống bếp, vì vậy nên thể làm gì khác là ra ngoài giải quyết. Nhưng điều nghĩ tới là ta lại đưa tới nhà hàng cao cấp như vậy!

      “Nghe Nhĩ Kỳ , đồ ăn ở chỗ này rất ngon, đáng tiếc. Hơn nữa sớm chuẩn bị rồi, cần lo lắng gì hết, có ở đây rồi.” Dùng ánh mắt dịu dàng trấn an , Lãnh Duy Biệt đưa tới quầy tiếp tân.

      Vậy mà ngoài dự đoán, tiểu thư quầy tiếp tân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ cái, hỏi cũng hỏi có hẹn trước hay rất lạnh lùng : “Rất xin lỗi hai vị, dùng cơm cần mặc quần áo lịch , cho nên ngại quá.”

      Nụ cười dịu dàng đọng ở khóe môi, Lãnh Duy Biệt khỏi kinh ngạc nhăn mày lại. “Có chuyện như vậy sao?” Cũng khó trách khi ta kinh ngạc như vậy, bởi vì lúc trước đều là sống ở nước ngoài, thói quen ở trong nước và nước ngoài hoàn toàn khác nhau.

      “Đúng vậy.” Vị tiểu thư quầy tiếp tân khách khí .

      Quanh mình có những ánh mắt cười nhạo nhìn tới khiến cho Nhiếp Tử Vũ thấy quẫn bách, kéo vạt áo Lãnh Duy Biệt, lần nữa “Em ăn ở đây… Chúng ta thôi.”

      Vốn là còn muốn điều gì nữa, nhưng Lãnh Duy Biệt nhìn thấy sắc mặc xấu hổ của những lời định cũng nuốt vào trong bụng. Ánh mắt của ta lạnh lùng liếc nhìn vị tiểu thư quầy tiếp tân, rồi gật đầu cái: “Chúng ta thôi.”

      Thấy vậy, lòng thấp thỏm của Nhiếp Tử Vũ mới thả lỏng xuống, vậy mà còn chưa có qua hai giây, lòng của lại nhói lên.

      “Vũ Vũ, Duy Biệt, các con cũng đến đây dùng cơm sao?”

      Giọng này rất quen thuộc, Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, vừa quay đầu lại nhìn thấy mẹ Nhiếp, ba Nhiếp còn có nam nữ lạ mặt nữa, sau lưng còn có Nhiếp Tử Phong và Quan Duyệt.

      Khi Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc, tầm mắt nhìn thấy được Nhiếp Tử Phong vòng tay ra sau ôm eo Quan Duyệt, trong lòng đau đớn như bị xé rách.

      Chương 38: Khi nào cầu hôn

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Chú ý tới đáy mắt Nhiếp Tử Vũ lóe lên tia thống khổ, Nhiếp Tử Phong thậm chí có loại cảm giác sợ hiểu lâm, theo trực giác muốn thu tay lại. Nhưng sau khi ý thức được suy nghĩ của mình, lại cảm thấy buồn cười.

      Tại sao lại sợ hiểu lầm? Giữa bọn họ là chuyện thể nào!

      Mỗi lần đều cảnh báo ở trong lòng mình, đồng thời tay nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của Quan Duyệt, nhìn sang chỗ khác nhìn Nhiếp Tử Vũ nữa.

      Bên hông gia tăng sức lực, Quan Duyệt nhìn lên gương mặt căng thẳng của Nhiếp Tử Phong, khi nhìn thất ràng cố ý làm vậy để cho Nhiếp Tử Vũ nhìn, trong mắt xuất chút ghen tỵ. Ánh mắt rét lạnh, khóe miệng nhếch lên, ta quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ.

      “Vũ Vũ, tiên sinh Lãnh, nếu như để ý mời cùng dùng bữa cùng chúng tôi luôn.” ta cố làm ra vẻ thân thiết , trong lòng tính toán.

      “Tôi có mặc trang phục lịch .” Nhiếp Tử Vũ nhìn cũng nhìn lạnh lùng trực tiếp .

      Ba mẹ Quan đứng bên cạnh hoang mang nhìn Nhiếp Tử Vũ hỏi: “Duyệt Nhi, con biết họ à?”

      Trả lời bọn họ là mẹ Nhiếp: “Xin cho tôi được giới thiệu chút, đây là Tử Vũ, em của Tử Phong. Vũ Vũ cần lo lắng, nhà hàng và khách sạn này tất cả đều là của Quan thị, chúng ta muốn bọn họ cũng phải vì con mà phá lệ lần mới đúng.” xong, nhìn về phía ba Quan, mẹ Quan.

      Nghe vậy, ba Quan, mẹ Quan lệ ra vẻ như hiểu. Người khác chú ý tới, nhưng Nhiếp Tử Vũ lại thấy ràng lúc bọn họ gật đầu, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh bỉ.

      Mọi người tập trung nhìn khiến cho Nhiếp Tử Vũ sắp thở nổi, lúc muốn cự tuyệt, ba Nhiếp nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng.

      “Vừa đúng dịp đến, vậy mọi người đều vào dùng cơm luôn. Vũ Vũ, có được ?”

      Nhìn thái độ ba Nhiếp hỏi, Vũ Vũ muốn làm cho ông mất hứng, vì vậy, gật đầu cái, lên tiếng: “Được ạ”


      khí dùng cơm cũng tốt hơn bao nhiêu so với lần trước. Ba Quan mẹ Quan trực tiếp biến Nhiếp Tử Vũ thành người trong suốt, chỉ thỉnh thoảng chuyện với Quan Duyệt, mẹ Nhiếp cũng quan tâm tới , nhưng làm cho đau lòng nhất là Nhiếp Tử Phong từ đầu tới cuối nhìn tới . Nhưng ngay cả khi bị uất ức vô cùng, cũng ho ra câu nào, chỉ mong ăn nhanh lên chút sau đó rời khỏi đây.

      Chuyện công việc chuyện trong chốc lát, mẹ Nhiếp liền thay đổi đề tài.

      Bà dịu dàng cười nhìn Quan Duyệt , “Duyệt Nhi, bác thấy con và Tử Phong cũng quen nhau tháng, nên xác định chuyện tương lai chứ?”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ muốn ăn canh bị khiếp sợ dừng lại động tác, buông tay ra, cái thìa rơi vào trong canh, nước canh bắn tung tóe lên mặt.

      Nhiếp Tử Phong mực len lén nhìn nhìn thấy trong lòng hoảng hốt, định cầm khăn ăn lên để lau cho , lại bị Lãnh Duy Biệt tranh trước.

      “Vũ Vũ, bị bỏng chứ?” Lãnh Duy Biệt khẩn trương hỏi, vừa thận trọng giúp lau nước canh mặt.

      “Em… Em sao.” Phản ứng kịp mới ý thức được mình luống cuống Nhiếp Tử Vũ lắc đầu cái, xin lỗi với mọi người: “ xin lỗi, quấy rầy mọi người chuyện.” nhưng trong lòng khó chịu giống như bị kim đâm, hốc mắt từ từ ửng hồng.

      sao, chỉ cần con bị bỏng là tốt rồi.” Mẹ Nhiếp cười an ủi . Đợi đến khi yên tĩnh xong, bấy giờ mới hỏi lại lần nữa, chẳng qua lần này là đổi qua hỏi Nhiếp Tử Phong: “Tử Phong, con chuẩn bị khi nào cầu hôn với Duyệt Nhi?”

      xong, chỉ nghe được tiếng ‘lách cách’ vang lên, mọi người nhìn lại theo hướng phát ra thanh, thấy Nhiếp Tử Vũ lại làm bể cái chén bàn.

      Nước từ trong chén ở bàn chảy xuống theo cạnh bàn tóe lên người mình. Nhiếp Tử Vũ nhếch nhác, áy náy nhìn mọi người, hốc mắt ửng hồng. Cũng biết hành động của mình như vậy là bởi vì câu kia của mẹ Nhiếp.

      xin lỗi, xin lỗi, con… con… xin lỗi…” Giọng dần có chút nghẹn ngào, đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ đứng dậy chạy ra khỏi phòng bao.
      Last edited by a moderator: 20/12/16
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Phủi sạch quan hệ
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Vũ đột nhiên rời khỏi khiến cho khí ở đây lập tức thay đổi, vẻ mặt của mọi người khác nhau, có giật mình cũng có chút hả hê. Nhưng khí yên lặng khiến cho người ta lung túng gấp bội.

      "Xin lỗi tiếp được rồi." Đôi mắt lạnh của Lãnh Duy Biệt đảo qua người ngồi đối diện là Nhiếp Tử Phong, đáy mắt thoáng qua chút lạnh lẽo sau đó đứng dậy ra ngoài.

      Ít hai người chướng mắt, cao hứng nhất là Quan Duyệt. Nhưng mà niềm vui của ta cũng kéo dài được bao lâu lại bị lời tiếp theo phá hỏng còn sót lại chút.

      "Chúng ta tiếp tục chuyện ." Căn bản cũng chưa có đem Nhiếp Tử Vũ để ở trong mắt mẹ Quan hắng giọng, vẻ mặt vui mừng nhìn vẻ mặt thay đổi của Nhiếp Tử Phong : "Tử Phong, bác tin tưởng đem Duyệt Nhi giao cho con, lựa chọn thể sai được." Ngụ ý chính là bà muốn khẳng định thân phận của .

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong ngưng đọng, trong lòng đủ thứ mùi vị. Trước mắt ra hình ảnh Nhiếp Tử Vũ vành mắt đỏ hoe chạy , tim của lý do mà đau nhói.

      nên cảm thấy may mắn, Nhiếp Tử Vũ rời khỏi có thể khiến cho bình tĩnh lại. Nhưng thực tế chẳng những cảm thấy bình tĩnh chút nào mà ngược lại trái tim càng bất ổn, giống như treo lơ lửng , cảm giác an tâm.

      Lông mày nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm hơi kiêng kỵ lộ ra nụ cười có lúm đồng tiền cười ngượng với Quan Duyệt, đột nhiên hít hơi sâu.

      "Con nghĩ mọi người hiểu lầm, con và tiểu thư Quan chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, cũng phải là quen nhau." Ném ra câu rất có lực, khiến cho mọi người phản ứng kịp, trực tiếp đứng dậy: "Con còn có chuyện, con trước đây." xong liền chạy ra khỏi phòng bao.

      Để lại người lớn hai bên nhìn nhau, và Quan Duyệt với vẻ mặt trắng bệch.


      lừa được mình, hơn nữa cũng che giấu được tâm ý chân chính của mình. Khi dùng bữa tối, vô luận mình như thế nào cũng nhìn , nhưng ánh mắt của thỉnh thoảng lại lưu luyến lén dừng lại người , chăm chú vào nhất cử nhất động của .

      Khi Nhiếp Tử Vũ rời trong nháy mắt đó, biết có sức chống cự với , bởi vì biết mình bị hãm sâu từ khi nào, thực tế tha thiết! Cái gì mà luân lý đạo đức đều là đồ bỏ hết.

      Trái tim của mà nhảy lên, khi cao hứng cũng cao hứng theo, khi khóc thút thít rất đau lòng. thậm chí cần câu, mỗi sắc thái vẻ mặt của cũng ảnh hưởng tới nhất cử nhất động của rồi.

      Tim của , sớm còn là của chính . . .

      Chạy ra khỏi khách sạn, Nhiếp Tử Phong cũng lấy xe, mà là dọc theo đường phố tìm bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ. Quả nhiên ngoài dự đoán của , bao lâu nhìn thấy ngồi gục đầu khóc dưới gốc cây, cuộn người lại chỉ thấy bóng lưng nho .

      Bóng đèn đường màu vàng chiếu lên thân thể bé của Nhiếp Tử Vũ, bởi vì khóc sụt sùi mà bả vai ngừng lay động khiến cho Nhiếp Tử Phong nhìn mà thấy đau lòng. Trong ngực nhói đau, bước chân, lặng yên tiếng động tới trước mặt của .

      Toàn tâm Nhiếp Tử Vũ đắm chìm trong hai chữ ‘Cầu hôn’ bi ai kia, hoàn toàn biết dáng vẻ mềm yếu của mình đều bị Nhiếp Tử Phong nhìn thấy.

      Gió đêm, lẳng lặng thổi; lá cây, xào xạc vang lên; tiếng khóc, vẫn dừng lại.

      khóc, nhìn.

      lời nào, tất cả đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

      biết qua bao lâu, khi tiếng khóc của Nhiếp Tử Vũ dần, khi nước mắt càng ngày càng ít , khi cảm giác đau lòng sắp mất cảm giác, tiếng nhàng chầm chậm vang lên mang theo vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều đầu .

      " ngu ngốc, khóc đủ chưa?"

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40: Cho mình cơ hội
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nghe thấy giọng quen thuộc mang theo cưng chiều giống như trước đây, làm cho Nhiếp Tử Vũ thể ngờ tới mà ngẩn người ra. do dự từ từ ngẩng đầu lên, mượn chút ánh sáng màu vàng của đèn đường đôi mắt sưng đỏ của mở ra nhìn sau khi nhìn thấy đôi mắt sáng sâu thăm thẳm, lỗ mũi chua xót, nước mắt lại khống chế được mà lã chã rơi xuống.

      Thấy nước mắt lại bắt đầu rơi, trong lòng Nhiếp Tử Phong rối lên. Vì thế vội vàng cúi người xuống lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho .

      Khi lòng bàn tay ấm áp của truyền hơi ấm qua chiếc khăn tới gương mặt nhắn tái nhợt của Nhiếp Tử Vũ đẩy ra theo bản năng, sau đó đứng lên thèm nhìn mà xoay người bỏ .

      Nhiếp Tử Phong rất nhanh tay lẹ mắt cho có cơ hội bỏ mà vòng qua trước mặt ngăn chặn bước của .

      Đôi mắt ngân ngấn nước mắt uất ức nhìn gương mặt đẹp trai mang theo vẻ lo lắng của , bướng bỉnh nghiến răng: " tránh ra." xong, muốn đẩy sang bên. Chỉ tiếc sức lực của quá , căn bản làm nhúc nhích được chút nào.

      Nhìn vẻ mặt rất uất ức của , Nhiếp Tử Phong dịu dàng hỏi: "Em muốn đâu? đưa em ."

      " cần lo, mà lo cho người tình của !" Nhiếp Tử Vũ tức giận quát lên với , cố gắng hất bàn tay giữ mình ra, lùi lại hai bước để giữ khoảng cách với .

      Thấy thế, đôi môi mỏng của Nhiếp Tử Phong khẽ cong lên, kéo ra chút ý cười:

      "Vũ Vũ, có thể hiểu là em ghen ?" bước tới hai bước, đưa tay dịu dàng vén mấy sợi tóc rối ra sau tai, ngôn ngữ cử chỉ này mang theo thân mật chưa từng có giữa hai người.

      Đột nhiên có hành động như vậy khiến cho Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nước mắt cũng ngừng rơi.

      Trong đôi mắt trong veo là vẻ hoang mang, nhìn hiểu, lâu cũng phản ứng kịp.

      Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ thở dài, cặp mắt chằm chằm: "Vũ Vũ, em có biết giữa chúng ta là thể nào ?"

      Nhiếp Tử Vũ kích động hét lại , "Tại sao thể nào! Đừng có mấy lời như cái gì mà em là em của nữa!" Quả rất hận mấy lời này.

      Mà thấy phản ứng kịch liệt như vậy, Nhiếp Tử Phong rất hài lòng, sau khi gật đầu ở trong lòng cái, đột nhiên hỏi: "Em thích à?"

      Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, cũng hiểu được ý của , nhưng mà chỉ lạnh lùng nhếch môi, nở ra nụ cười đau khổ: "Bây giờ điều này có quan trọng nữa ?" muốn nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ khác, vẫn còn để ý chuyện thích hay để làm cái gì. . .

      để ý đến câu trả lời của , Nhiếp Tử Phong tiếp tục hỏi: "Em có hiểu em đối với là loại thích nào ? Là lệ thuộc vào hay là thích giữa nam và nữ?" hỏi rất nhàng êm ái, rất cẩn thận, giống như là rất sợ hù doạ đến .

      Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn bị những câu hỏi liên tiếp của làm cho hồ đồ, cho đến khi nghe được câu rất có lực vang lên, mới phản ứng kịp.

      " tuần, đồng ý cho em thời hạn tuần để suy nghĩ ràng cảm giác của em đối với . Nếu như em đối với là tình giữa nam và nữ, như vậy xem em là em nữa." suy nghĩ cho mình cơ hội, nếu như có thể, muốn có được .
      Dứt lời, Nhiếp Tử Vũ im lặng. lúc sau, trợn to mắt khiếp sợ, rồi lại vui mừng : "Lời sao?"

      Nhiếp Tử Phong có lên tiếng đáp lại, nhưng sủng ái trong mắt thay thế câu trả lời.

      Có lời mở đầu của , Nhiếp Tử Vũ cũng to gan ra : "Em đối với là thích, cho tới bây giờ đều là thích giữa nam nữ, tin tự cảm nhận !" Vừa xong xông lên phía trước ôm lấy , sau đó nhón chân lên hôn lên môi .

      Sau khi trố mắt ra giây, trong mắt của Nhiếp Tử Phong thoáng qua vẻ thâm tình, rồi ôm lấy hông của , hôm nụ hôn sau nóng bỏng.

      Ánh trăng màu bạc chiếu lên người bọn họ, giống như đôi tình nhân bước ra từ trong truyện cổ tích.

      Gió đêm vẫn thổi như cũ, bóng cây lắc lư,

      Phía sau cây đại thụ cách đó , có đôi mắt đen nhánh đầy vẻ ghen tỵ.
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41: Tình địch
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Giữa tình nhân thời gian vĩnh viễn là đủ.

      Mặc dù Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong chính thức công khai nhau, nhưng cũng ngại khó khăn. Vĩ muốn cho người lớn phát ra chuyện vày, Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ ở cùng với nhau lát rồi đưa về Lãnh gia. Sau đó Lãnh Duy Biệt cũng hoàn toàn phát ra bọn họ có cái gì khác thường.



      Nhiếp Tử Phong tuy là cho Nhiếp Tử Vũ thời gian là tuần để hiểu ràng, nhưng thực tế vượt xa thời gian này.

      Bởi vì nguyên nhân là cuối kỳ thi, nên Nhiếp Tử Vũ thể dốc toàn lực ra ứng phó, toàn bộ bốn ngày liên lạc với nhiếp Tử Phong, toàn tâm toàn ý lo ôn tập. Chỉ vì muốn giao ra thành tích hoàn mỹ nhất, sau đó được khen ngợi.

      Ngày thứ ba của cuối kỳ thi, sau khi kết thúc bài thi vào buổi sáng, Nhiếp Tử Vũ liền giống như ngựa ngừng vó quay trở về Lãnh gia dọn dẹp hành lý trở về Nhiếp gia, sau đó lại năn nỉ đầu bếp nấu bữa thịnh soạn. Nghĩ tới Nhiếp Tử Phong kinh ngạc khi thấy mình, Nhiếp Tử Vũ lại cười trộm trong lòng.



      Mặc chiếc váy thắt eo đáng , Nhiếp Tử Vũ xách hộp cơm hào hứng chạy thẳng đường tới phòng làm việc của tổng giám đốc, lúc muốn giơ tay lên gõ cửa, nghe được giọng buồn bã từ bên trong truyền ra, làm cho nhất thời dừng lại động tác tiếp tục gõ cửa nữa.

      "Phong, làm sao lại có thể đối xử với em như vậy! Nhìn xem em theo suốt hai năm, nên cho em biết lý do phải sao?"

      Nhiếp Tử Vũ trong bụng cả kinh, lập tức nhận ra đây là giọng của thư ký của trai. Nhớ lại câu kia của , Nhiếp Tử Vũ nghiến răng cẩn thận đẩy cửa hé ra chút, nén lại tâm tình tiếp tục nghe lén.
      Khe cửa mở rộng ra, khiến cho Nhiếp Tử Vũ nhìn tấy thân vest Armani màu đen, gương mặt đẹp trai tài giỏi của Nhiếp Tử Phong ngồi bàn làm việc, nhíu mày nhìn An Thiến đứng trước mặt mình. Do An Thiến đưa lưng về phía , cho nên Nhiếp Tử Vũ thấy được nét mặt của ta, nhưng từ thấy thân thể nhè run lên, xem ra tâm tình của ta cũng ổn định.

      Đáy mắt thâm thuý của Nhiếp Tử Phong thoáng qua chút lo lắng, sau đó lạnh lùng giễu cợt : "An Thiến, phải biết tôi hận nhất là loại người như vậy. Nếu như còn muốn ở lại tập đoàn Nhiếp Phong, tôi khuyên nên nhận lấy tờ chi phiếu này, sau đó ngậm miệng lại!"

      Tình nam nữ, theo như nhu cầu. phủ nhận mình có quan hệ với An Thiến, bởi vì người đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu. Nhưng hôm nay trong lòng xác định với Vũ Vũ, thể buông thả như vậy nữa!

      Cánh môi mỏng cong lên, trong mắt Nhiếp Tử Phong có chút cười: nghĩ tới trước kia suốt ngày lưu luyến với phụ nữ ngờ mình lại ngã vào trong tay mười lăm tuổi, mà còn thủ thân vì ! Nghĩ tới đây Nhiếp Tử Phong cảm thấy có chút gì ổn, mà còn cảm thấy kiêu ngạo.

      Vậy mà An Thiến cũng lo lắng vì lời của mà thoả hiệp, mà dùng giọng nghẹn ngào cầu khẩn : "Em nguyện ý theo bên cạnh , cho dù sau này cưới tiểu thư Quan, em cũng quan tâm, danh tiếng tiền bạc, địa vị cái gì em cũng muốn, em chỉ cầu xin có thể để em ở lại bên cạnh ." Đối mặt với người đàn ông hai năm An thiến vứt bỏ luôn cả tôn nghiêm của chính mình.

      ta mực khăng khăng khiến cho Nhiếp Tử Phong bất giác có chút phiền não. Lông mày nhíu chặt, giận tái mặt : " còn hiểu sao? Sau này tôi cần nữa!"

      Nghe vậy, sắc mặt An Thiến nhất thời trắng xanh. Đột nhiên, ta kích động lắc đầu cái, sau đó thất thanh thét to: ", làm sao lại có thể cần em! , chỉ có em mới có thể khiến cho có khoái cảm chân chính, chẳng lẽ quên rồi sao? !" ta tin, ta thực tin.

      " đối với em vẫn còn có cảm giác! Để em thử cho xem, có thể cảm nhận được sức hút của em đối với !" An Thiến xong, xoay người vào phòng làm việc, liều mạng vén váy chứ A lên, hai chân dạng ra ngồi lên đùi .

      Ngoài cửa, Nhiếp Tử Vũ cũng nhịn được nữa ‘Rầm!’ tiếng đẩy cửa ra, sau đó bước nhanh tới chỗ bọn họ, đồng thời khẽ hét lên: " ấy cũng muốn , còn mau xuống!"
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :