1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 222: Tống Linh vậy mà lại là. . .

      Cứ như vậy Nhiếp Tử Ngôn tiếp tục ở trọ lại nhà của Tống Linh. Biểu bên ngoài của Tống Linh tỏ ra rất khách khí, nhưng ở trong nội tâm lại phi thường phi thường chán ghét có mặt của Nhiếp Tử Ngôn ở nơi này. Bởi vì khi ta nhận thấy rằng, Nhiếp Tử Ngôn hề giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác, luôn khờ dại và vui tươi, mà là đứa bé thuộc loại rất có tâm kế (có dự tính trong lòng)..., cho nên ta khỏi đề phòng cậu...

      . . .

      Đêm khuya lộng gió trăng, lúc này trong nhà họ Tống từ xuống dưới đều lâm vào trong giấc ngủ say.

      Đột nhiên, có tiếng kẽo kẹt rất truyền đến, có chút phá vỡ tĩnh mịch bình lặng trong nhà. Năm giây qua , cái đầu tròn nho từ trong khách phòng (phòng ngủ dành cho khách) thò ra, sau khi quét mắt qua lại trong hành lang mấy lần, xác định người, lúc này cả thân thể mới dám thò ra trọn vẹn.

      Nhiếp Tử Ngôn dép lê (dép trong nhà), rón ra rón rén, lần mò trong dãy hành lang dài tối đen, dựa vào trí nhớ trong đầu lặng lẽ đến thư phòng mở cửa ra. Sau khi hết lần này đến lần khác xác định có người cậu mới lắc mình cái biến vào trong thư phòng, tiếp đó lặng lẽ đóng cửa phòng lại, vặn khóa luôn cửa.

      “Tách” tiếng, thanh bật công tắc đèn vang lên, ánh sáng tỏa ra chiếu sáng cả thư phòng.

      Ngoài dự tính của Nhiếp Tử Ngôn, thư phòng vắng vẻ đến dị thường. Cả căn phòng to như vậy, thế mà trong thư phòng chỉ có vẹn vẹn cái giá sách, mặt xếp rải rác mấy quyển sách, cuốn sổ tay ghi chép gì đó. Ngoài mấy cuốn sách bày ở trong tủ sách, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn bàn sách được bày biện chiếc máy vi tính, ngoài ra cũng còn vật gì thêm nữa.

      Thấy thế, Nhiếp Tử Ngôn khỏi nhíu mày, khuôn mặt nhắn chỉ thấy vẻn vẹn nghi ngờ thâm trầm đoán ra được.

      Nghe mẹ , thư phòng là nơi làm việc thứ hai của Tống Linh, ban ngày ngoại trừ làm việc ở công ty, về nhà có hơn phân nửa thời gian đều tìm tòi ở trong thư phòng, có thể thấy được nhất định là Tống Linh giấu đại bộ phận bí mật của mình ở trong thư phòng!

      Cho nên, diễnđàn✪lê✪quýđôn Nhiếp Tử Ngôn nghĩ muốn làm cho mọi việc được sáng tỏ, xem thân phận của Tống Linh thực là con người như thế nào, động cơ làm như vậy là để làm gì! Nếu như chỉ đơn thuần là bởi vì ông ta mến mẹ của cậu nên mới muốn buông tay với mẹ, lời giải thích như vậy cũng thông. Bởi vì cậu quan sát suốt hai ngày nay cũng nhận ra, Tống Linh tiếp xúc với mẹ cũng phải là rất nhiều, thân mật giữa hai người giống như ba của cậu, mà ngược lại có phần lễ độ khách sáo giống như giữa những người bạn với nhau hơn, thậm chí hai người còn chia phòng để ngủ. Lại , chỉ cần khi ông ta nhắc tới cha cậu, lúc đó sắc mặt của mẹ lập tức trầm xuống. Lúc này ánh mắt lạnh mẹ trở nên như băng giống như từng nhìn thấy ở trong nhà hàng ăn ngày ấy, diễn✿đàn-lê-quý✿đôn tựa như có thâm cừu đại hận vậy.

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Ngôn liền dừng lại suy nghĩ của mình.

      thể tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, mặt khác trời cũng sắp sáng rồi!

      Nhiếp Tử Ngôn lắc lắc cái đầu vứt bỏ tất cả mọi suy nghĩ lên trung, ngay sau đó cậu lập tức bắt đầu tìm kiếm . Trước hết cậu lục tung tìm tòi số nơi ở trân bàn viết, nhưng rất đáng tiếc chính là, bàn viết ngoại trừ mấy cái bút viết ra cũng có bất cứ vật dụng nào khác. Còn máy vi tính ngay cả việc chạm cái cậu cũng hề đụng vào, bởi vì chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nếu có thể chỉ trong vài năm ngắn ngủn như vậy mà Tống Linh làm cho công ty phát phát triển mạnh mẽ như vậy, nhất định ông ta ngốc nghếch đến nỗi cài đặt mật mã ở máy tính.

      Tìm ở nơi bàn học xong rồi, ánh mắt của Nhiếp Tử Ngôn bắt đầu đặt vào loạt những cuốn sách giá sách. Cậu di chuyển cái ghế đến bên giá sách, từ giá sách, cậu tiện tay cầm lấy vài cuốn sách mở ra xem, phát ra đây đều là những cuốn sách viết về y học, xem chút thú vị. Khi cậu định cất cuốn sách lại vào chỗ cũ bỗng dưng tay run lên, quyển sách tay liền rơi xuống đất “loạt xoạt” tiếng.

      Nhiếp Tử Ngôn cả kinh, cảm thấy vô cùng buồn phiền vì sai lầm của chính mình, nhưng lập tức nghĩ đến nhà họ Tống được trang hoàng xa hoa đến như vậy, chắc chắn hiệu quả cách cũng thể kém được, nên cũng yên lòng.

      Cậu nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, xoay người nhặt quyển sách kia lên, chợt nghe thấy ở đằng kia vang lên hồi những tiếng rơi loạt xoạt vọng lại. Theo tiếng động Nhiếp Tử Ngôn nhìn về phía mặt đất, phát từ trong giá sách rơi có tập ảnh chụp bị rơi ra ngoài cộng thêm tờ giấy gập làm tư mở ra.

      Tò mò, Nhiếp Tử Ngôn bỏ cuốn sách lại ở bên cạnh, tới nhặt đống ảnh chụp kia lên.

      Những tấm ảnh chụp ố vàng, xem ra thời gian của những tấm ảnh chụp này được chụp từ rất lâu rồi. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Nhiếp Tử Ngôn.

      Tiếp sau đó, khi cậu lật từng tấm ảnh chụp ra xem, đúng lúc nhìn thấy hình người tấm ảnh, trong phút chốc đôi đồng tử của cậu chợt mở rộng hết cỡ, hiểu sao thân thể của cậu khẽ giật nảy lên cái, trong đầu trống rỗng.

      Chỉ thấy tấm ảnh là hình của người đàn ông chân giày tây, nhìn về phía ống kính, cặp mày rậm mang đầy khí phách hào hùng, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, thêm nữa, gương mặt nở nụ nhàn nhạt yếu ớt. Nhìn theo góc độ nào đó cậu cảm thấy rất giống người nào đó, gây ấn tượng cực kỳ sâu trong đầu óc của cậu. Cảm thấy kinh hoàng, cậu cũng kịp tiếp tục suy nghĩ tiếp thêm điều gì nữa, vội vàng tiếp tục lật giở xem tiếp những tấm ảnh chụp còn lại, phát ra, những tấm ảnh còn lại kia đều là ảnh chụp của người đàn ông!

      "Cái này... Đây là..." Trái tim của Nhiếp Tử Ngôn chợt cảm thấy thiếu chút nữa là ngừng đập. Hai con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm lên tấm ảnh có hình người đàn ông nhìn thẳng vào cậu mà cười. Trải qua thời gian khá lâu cậu như bị khả năng tự hỏi của mình.

      vì cái gì khác, chính là bởi vì người đàn ông tấm ảnh kia thực cực kỳ giống với cùng người cha của cậu! Nhưng cậu biết rất người đàn ông tấm ảnh kia phải là ba của mình, bởi vì niên đại của tấm ảnh chụp này cực kỳ lâu rồi, mà khả năng duy nhất có thể... có thể... người đàn ông kia chính là... ông nội của cậu!

      Đúng vậy, người đàn ông trong tấm ảnh chụp đó chính là Nhiếp Hạo Thiên!

      Nhiếp Tử Ngôn còn khiếp sợ, mọi suy nghĩ lúc này đều khỏi tập trung lại để nghĩ tới vấn đề: lý do gì mà Tống Linh lại kẹp những tấm ảnh chụp ông nội của cậu ở trong giá sách kia chứ ảnh chụp?

      Trong lòng Nhiếp Tử Ngôn ngổn ngang trăm mối, nhưng vẫn có cách nào giải thích được. Nếu như rằng Tống Linh có ảnh chụp của ông nội của cậu..., vậy đại biểu ông ta chắc chắn phải biết những người trong gia đình họ Nhiếp. Như vậy Tống Linh biết rất về người cha của , nhưng vừa nghĩ đến chỗ này... Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân, thậm chí rất có khả năng kể cả chuyện năm đó mẹ rời bỏ ?

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhiếp Tử Ngôn trở nên lơ đãng, cậu nghiêng mắt nhìn tới giấy trắng trong tay vẫn còn chưa mở ra để xem xét.

      Trong tờ giấy này là cái gì vậy?

      Cậu thả ra đống ảnh chụp trong tay ra, sau đó hít sâu hơi, từ từ mở tờ giấy ra, đồng thời trong lòng cậu đầy mong mỏi, chỉ mong rằng từ tờ giấy này có thể có những lời giải thích cho những nghi hoặc kia của cậu.

      Trang giấy được mở ra, đập vào ánh mắt nhìn của Nhiếp Tử Ngôn đầu tiên nhất, chính là mấy chữ to “Giấy giám định huyết thống”. Chỉ cần nhìn thấy mấy chữ này, trái tim của Nhiếp Tử Ngôn lập tức dường như bị bóp nghẹt lại vậy. cảm xúc nồng đậm biết từ đâu chảy xuôi qua nội tâm của cậu. Lúc này Nhiếp Tử Ngôn cố kiềm chế lại bất an ở trong mình mà nhìn xuống mỗi chữ mỗi câu, bỏ qua bất luận chút xíu tin tức nào, dù nhất. Chẳng qua khi cậu nhìn thấy đến chỗ ghi danh tính của hai người được kiểm tra giám định, cảm xúc lạnh ngắt từ dưới lòng bàn chân cậu bắt đầu bốc lên . Trong nháy mắt, tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cậu liền bị đông cứng lại. Ánh mắt của cậu đầy kinh hoảng khi chuyển qua dòng ngày tháng ghi ở phía dưới cùng, tờ giấy ghi thời gian đúng là năm năm trước. . .

      Xác suất chín mươi chín phảy chín phần trăm (99,9%), biểu này thông báo ràng điều: hai người là cha con ruột.

      Cái chân tướng này giống như cú đánh quá lớn vào trong lòng của Nhiếp Tử Ngôn. Vì thế nó làm cho hai mắt của cậu cứ trừng lớn mãi hồi lâu sau mà vẫn thốt ra nổi câu.

      Tống Linh, Nhiếp Hạo Thiên... Dĩ nhiên là hai cha con ruột rồi! Cái này... Điều này làm sao có thể chứ! Nhiếp Tử Ngôn rất muốn tự bảo mình nên tin, nhưng khi nhìn vào tờ báo cáo kết quả giám định thân nhân kia, rồi lại nhìn lần nữa vào tập ảnh mà ông nội của mình chụp kia, cậu thể bảo chính bản thân mình nên tin.

      Nếu như Tống Linh là con riêng của ông nội, vậy ông ta chính là em với ba của cậu, là chú ruột của cậu...

      Điều này là. . .

      Bỗng dưng, Nhiếp Tử Ngôn như sực nghĩ đến chuyện gì đó. vòng tối tăm chợt lóe lên tự đáy mắt. Cậu nhìn qua tờ báo cáo kết quả giám định vẫn cầm trong lòng bàn tay kia, nhìn nhìn lại những tấm ảnh chụp kia, trong nháy mắt, đầu óc lại bắt đầu trở nên vô cùng hỗn loạn.

      như vậy, Tống Linh sớm biết quan hệ giữa ông ta và cha của cậu là em cùng cha khác mẹ, thế nhưng vì sao ông ta lại muốn...

      lúc nghĩ ngợi lúc, Nhiếp Tử Ngôn chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của tiếng chìa khóa vặn mở cửa vang lên, theo thanh đó cậu nhìn lại, chỉ thấy tay cầm mở cửa chuyển động rồi.

      Cậu hẳn là phải trốn , nhưng mà giờ khắc này, hai chân của cậu lại giống như bị cố định ở ngay tại chỗ đó vậy, thể cất chân lên dù chỉ là nửa bước!
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 223: Chân tướng mọi chuyện hóa ra là. . .

      Cửa thư phòng bị chậm rãi đẩy ra, theo di chuyển của cánh cửa phòng từng tấc từng tấc , tất cả thân thể của Nhiếp Tử Ngôn cũng từ từ cứng ngắc lại giống như tượng đá, toàn bộ máu trong cơ thể đều như bị dồn lên , đông cứng lại thành cục. Khi cánh cửa phòng được mở ra vuông góc với thành lan can, ngoài phán đoán, người đứng ở ngoài cửa chính là Tống Linh.

      mái tóc dài đen nhánh để buông xõa bay phơ phất ở bờ vai, phía dưới những lọn tóc hơi dài bị xõa xuống ngang trán, là đôi con ngươi đen bóng, sáng quắc như sao, chút xíu độ ấm. Đôi mắt Tống Linh mang đầy u lạnh lẽo, vẫn đứng ở tại chỗ đó dùng tư thái thong dong nhìn vào khuôn mặt nhắn của Nhiếp Tử Ngôn bày ra vẻ sững sờ đến trắng bệch, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển sang tờ giấy ở trong tay của cậu. Bỗng dưng, ta nhếch môi thoáng ý cười làm cho người ta khó đoán được.

      "Cậu biết rồi sao."

      Tiếng của Tống Linh tựa như mây trôi nước chảy, làm như hoàn toàn hề để ý đến chân tướng việc bị cậu phát ra. Nụ cười yếu ớt treo ở gương mặt tuấn tú khôi ngô kia viết hai chữ vô hại, nhưng mà từ toàn thân lại tỏa ra hơi thở tràn đầy nguy hiểm, lại tiết lộ ra nỗi lòng chân của . Trong lười biếng lại tản ra hiểm độc có thể chết người, đó chính là con người của Tống Linh trong giờ phút này.

      "Tôi..." Thân thể nho của Nhiếp Tử Ngôn bởi vì những lời này của Tống Linh mà trở nên run rẩy, buông thõng tay xuống. Tờ giấy kia đầu đầu ngón tay của cậu liền rơi xuống bồng bềnh chao liệng như chiếc lá rồi rơi xuống đất, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on tiếng động.

      Tống Linh tao nhã đưa tay ngăn đỡ mái tóc của chính mình, rồi tiếp đó vuốt ngược mái tóc ra phía sau đầu. Ngay sau đó ta xoay người lại, nhàng đóng cánh cửa thư phòng lại, thuận tiện vặn luôn khóa cửa lại. Chỉ có điều, khi Tống Linh xoay người lại lần nữa, lúc mặt đối mặt với Nhiếp Tử Ngôn, nụ cười yếu ớt mặt trước đó khắc giờ đây còn sót lại chút gì. Giờ phút này mặt ta đầy vẻ u, tối tăm giống như quỷ Satan nơi địa ngục làm cho người ta phải sợ hãi.

      sải chân, hai chân thẳng tắp bước hướng về phía Nhiếp Tử Ngôn ở đó, Dienddanlequuydon, vươn đôi cánh tay vượn ra.

      Nhiếp Tử Ngôn cho là Tống Linh định làm điều gì đó đối với chính mình, trực giác rút lui về phía sau vài bước. Nhưng lại ngờ rằng Tống Linh lại xoay người ngồi xuống chậm rãi nhặt tờ giấy kia từ dưới đất lên, sau đó cẩn thận từng ly từng tí, gấp tư tờ giấy kia lại lần nữa, cầm lên thêm những tấm ảnh chụp đặt ở ghế, lại lần nữa kẹp tất cả những thư đó trở lại vào trong cuốn sách, làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh ra vậy.

      Sau khi thu thập lại tất cả những thứ đó xong xuôi, dieendaanleequuydonn lúc này sắc mặt của Tống Linh nhìn vào Nhiếp Tử Ngôn mới trở nên thâm trầm, khóe môi hơi nhếch lên cong cong.

      "Cháu cần phải sợ hãi, ta phải là người như cha của cháu, ta bao giờ ra tay đối với đứa trẻ con." vừa lạnh lùng trào phúng về hành vi ngày ấy của Nhiếp Tử Phong ở trong nhà ăn, bên vừa nhàn nhã ngồi xuống mặt ghế.

      Nhiếp Tử Ngôn cũng chưa thốt lên lời , chỉ lạnh lùng nhìn lại , suy nghĩ về nét mặt của Tống Linh.

      Mà Tống Linh cũng vội vã lên tiếng, di@en*dyan(lee^qu.donnn), cứ như vậy, dùng thái độ nhàn tản nhìn vào cậu. Mãi cho đến lúc trong đôi mắt của Nhiếp Tử Ngôn thoáng lên nét còn bình tĩnh, lúc này mới sâu kín mở miệng : "Tờ kết quả giám định mà cháu vừa xem đó, nguyên là từ năm năm trước đây ta dự định mang ra để dùng rồi, nhưng về sau xảy ra việc cho nên ta mới tạm thời mang đặt ở trong cuốn sách đó." Mà bây giờ cũng gần đến lúc nên lấy ra để dùng rồi.

      "Ông định làm cái gì." Nhiếp Tử Ngôn lạnh lùng , khuôn mặt nhắn kia cũng mang đầy lạnh lùng như vậy, chút nhiệt độ, mà ánh mắt nhìn đầy sắc bén vô cùng dày dạn kinh nghiệm, làm cho thoạt nhìn cậu càng như có vẻ già dặn và lớn hơn đến vài tuổi so với tuổi của mình. Bỗng dưng, Nhiếp Tử Ngôn chú ý nụ cười lạnh khóe môi của Tống Linh, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó từ phần tài liệu kia, ngay lập tức cậu hiểu được rồi."Ông muốn căn cứ vào tờ kết quả giám định kia để đòi nửa di sản phải ?"

      Cậu từng xem qua tờ di chúc về tài sản mà ông nội nhờ luật sư viết hộ, nếu như cậu nhớ lầm ..., tờ di chúc đó có điều khoản: con trai của Nhiếp Hạo Thiên tôi, có thể có được nửa tài sản của tôi. Lúc ấy cậu còn suy nghĩ tại sao lại phải liệt kê ra thêm điều này, tại cậu hiểu ra đại khái chính là, hóa ra ông nội để lại phần tài sản kia cho con trai của mình có tên là Tống Linh này rồi!

      "Cháu được thừa kế những gien trội tốt đẹp của cha mẹ cháu, cho nên cháu rất thông minh, thông minh đến mức giống như đứa trẻ mới được năm tuổi." tán dương cậu chút keo kiệt, chỉ là nơi đáy mắt của lóe lên ánh nhìn lạnh như băng mà thôi."Nhưng cháu có biết ? đứa trẻ quá thông minh cũng nhận được mến của mọi người đâu, cháu phải đần đần chút mới thích hợp, lúc đó mọi người mới thích cháu nhiều hơn." Nụ cười lạnh nơi khóe miệng của Tống Linh ngày càng được mở ra càng lớn hơn.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Ngôn liền lạnh lùng nhếch cặp lông mày lên, cậu cảm thấy mình cũng cần thiết phải để ý xem có nhiều người mến bản thân mình hay !

      "Vậy vì sao năm năm trước ông lại bỏ qua chuyện này, giành lại phần tài sản thuộc về của ông chứ?" Cậu cau mày, nghiêm túc hỏi lại, ánh mắt kiên định, tựa như đạt mục đích thề bỏ qua.

      "Bởi vì nó quá ít." Tống Linh cười khẽ tiếng, nhìn vào trong đáy mắt của thoáng lên vẻ tà ác. Tống Linh mở to miệng dùng khẩu hình để câu trả lời với Nhiếp Tử Ngôn mà phát ra thành tiếng: "Ta muốn, phải chỉ là nửa số tài sản đó mà thôi." nửa tài sản sớm đủ để thỏa mãn , cũng thể bổ khuyết vào nỗi đau đớn khi bị mất người chí thân của mình! phải lấy được cả tập đoàn Nhiếp Phong kia, muốn cho Nhiếp Tử Phong phải bị mất tất cả tài phú (của cải, tài sản) đương nhiên cũng tính luôn cả... tình cảm chân thành nhất của Nhiếp Tử Phong!

      Nhìn thấy nụ cười quỷ quái gương mặt của Tống Linh dần dần lộ ra, Nhiếp Tử Ngôn chỉ cảm thấy có luồng xúc cảm lạnh buốt, từ lòng bàn chân xông thẳng lên , lan tràn đến khắp toàn thân của cậu, làm cho tất cả thần kinh của cậu đều đông lạnh lại đến tê dại. Nghênh tiếp con ngươi đen bóng mang theo hung ác đến lợi hại của Tống Linh, Nhiếp Tử Ngôn lạnh lùng nhếch môi lên.

      "Hừ, ông cho rằng ông muốn toàn bộ số tài sản đó lấy được toàn bộ hay sao? Tờ di chúc của ông nội cũng rằng, ông chỉ được chia có nửa số tài sản đó mà thôi, chẳng lẽ ông vần còn..." Nhưng mà đợi Nhiếp Tử Ngôn hết trọn câu xong xuôi, Tống Linh liền lạnh lùng lên tiếng cắt đứt lời của cậu.

      "Biết rồi, chỉ cần là ta muốn, ta lấy được." Tống Linh liếc cái nhìn đầy vẻ khinh thường, nụ cười tươi sáng chói tự tin.

      Nhìn nụ cười yếu ớt dần dần chuyển thành điệu cười của con cáo già, cảm giác bất an từ trong đáy lòng của Nhiếp Tử Ngôn, liền chảy xuôi xuống lan ra khắp người . Bỗng dưng, cậu nhớ tới số những chuyện lần trước xảy ra ở trong nhà ăn kia, lập tức trong nội tâm liền có đáp án.

      "Ông...Ông muốn giam cầm mẹ..." Nếu như cậu đoán được đúng ý như lời Tống Linh ..., Tống Linh muốn giam cầm...

      Quyết đoán, Tống Linh nhìn đứa trẻ trước mặt mình biểu lộ khiếp sợ, chỉ gật đầu, : "Đúng vậy, ấy chính là do tađã đoạt được..." Năm năm trước, sở dĩ cứu Nhiếp Tử Vũ, cũng phải là bởi vì nhân từ nương tay của chính bản thân mình, mà là bởi vì Nhiếp Tử Vũ, đối với những gì có lợi, có giá trị là sử dụng! Lợi dụng Nhiếp Tử Vũ để kiềm chế Nhiếp Tử Phong, như vậy, cho đến lúc đó còn sợ Nhiếp Tử Phong chịu ngoan ngoãn mà giao ra tất cả tài sản cho mình hay sao?

      A, Tống Linh đợi suốt năm năm rồi, suốt năm năm nay rồi! Tin tưởng, rất nhanh thôi, nhận được tát cả những gì mà Tống Linh vẫn hằng mong muốn.

      "Hèn hạ!" Từ trong miệng, Nhiếp Tử Ngôn nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ kia, khuôn mặt nhắn tràn ngập khinh bỉ đối với hành vi hèn mọn kia của Tống Linh.

      "Hèn hạ? A, xem ra Nhiếp Tử Phong giáo dục cháu thành đứa trẻ cực kỳ láu lỉnh đấy chứ, chẳng lẽ từ nào khác độc ác hơn chút hay sao?" Tống Linh cười chế nhạo , đáy mắt lộ vẻ cần đếm xỉa gì đối với cậu.

      Nhìn thấy bộ dáng đầy lạnh lùng kia của Tống Linh bộc lộ ra hết được vô sỉ tới chỗ cực điểm, làm cho Nhiếp Tử Ngôn khỏi bị kích động đến mức có ý định hung hăng muốn đánh cho Tống Linh trận. Nhưng cậu biết thể làm gì Tống Linh được, bởi vì bản thân cậu chỉ là đứa trẻ , tuyệt đối phải là đối thủ của Tống Linh. Nghĩ như vậy cho nên chẳng biết từ lúc nào, mà hai tay cậu nắm chặt thành quyền, lúc này cứ như vậy buông lỏng dần ra. Hô hấp của cậu trở nên nặng nề, phút chốc sau, vấn đề khác từ trong đầu của cậu tự nhiên bật ra khỏi đầu của Nhiếp Tử Ngôn, cậu liền vội vàng hỏi.

      "Vậy năm năm trước, chính là ông là người mang mẹ của tôi phải ? Cũng chính ông là người làm cho mẹ của tôi bị mất trí nhớ ?"
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 223 (tiếp theo)

      Nghe vậy, ánh mắt lạnh như băng của Tống Linh chuyển qua người của , nghiêm túc : "Mẹ của cháu là do chính ta mang , nhưng thực nguyên nhân mẹ cháu bị mất trí nhớ lại phải là do ta gây ra!" Tất cả bí mật Tống Linh cũng cho cho cậu nghe rồi, cũng buồn quan tâm tiếp thêm chút chân tướng nữa cho cậu nghe." Cậu từng nghe ai kể lại chuyện rằng cậu còn người dì nữa hay ? người có tên là Lạc Thuần, khi trưởng thành lại có hình dáng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, mặt mũi giống y như đúc với ngươi mẹ của cháu, về sau bị rớt xuống vách núi, nhưng lại bị mọi người cho đây chính là mẹ đẻ của cháu, nên chôn cất rồi. Mà là có người khác, chính là người kéo mẹ của cháu cùng rớt xuống chỗ ở vách núi kia, đó là người dì khác nữa, Dịch Minh Lan!" thân thế rất thú vị.

      Dịch Minh Lan. . .

      Nhiếp Tử Ngôn cũng có ấn tượng với người dì này nhiều lắm. Chẳng qua cậu còn nhớ là vì ngày trước ông ngoại của cậu cũng từng nhắc tới tên của người dì này mà thôi. Ông chỉ rằng, từ hồi trước khi cha mẹ cậu kết hôn, hiểu tại sao người dì này trở về nước Pháp, về sau cũng mực tìm thấy người nữa. Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Ngôn liền nhướng mày, cảm giác lạnh lẽo đến tệ hại từ trong nội tâm của cậu tràn ra. Chẳng lẽ đúng như lời mà Tống Linh hay sao!

      Tựa như là nhìn thấy nghi hoặc vẫn còn tồn tại nơi đáy mắt của cậu, Tống Linh bổ sung thêm câu: " cần phải hoài nghi lời của ta, ta có lý do gì để tiếp tục lừa gạt cháu."

      Nhìn bộ dáng có vẻ chân của Tống Linh, Nhiếp Tử Ngôn thấy tin. Nhưng mà tin tưởng như thế nào chứ?! Ông ta vẫn có tội như trước!

      " lời của người đàn ông, mong ông cũng đừng có lợi dụng mẹ của tôi nữa!" Cậu lạnh lùng vẻ đầy châm chọc.

      "A!" Bây giờ đến phép khích tướng chăng? Chỉ tiếc bộ dáng này của cậu đối với tôi có tác dụng! vui vẻ nơi đáy mắt của Tống Linh lập tức liền bị rút . ta lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Ngôn, hơi bĩu môi ra : "Ta phải là người đàn ông làm ra những chuyện đó!"

      "Ông..." Nhiếp Tử Ngôn chưa từng bao giờ cảm thấy chán ghét người như thế, khuôn mặt còn hé ra vẻ tươi cười ngay lập tức liền cứng ngắc lại. Bỗng dưng, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com trước mắt cậu thoáng lên hình ảnh suốt mấy ngày nay của Nhiếp Tử Vũ, mỗi khi nghe thấy cậu nhắc tới cha mình thái độ của mẹ lại lập tức trở nên nguội lạnh. Nhiếp Tử Ngôn hạ giọng lạnh nhạt : "Có phải là ông gì đó đối với mẹ tôi hay ?!"

      "Ừ, sao hả?" Tống Linh ầm ừ đáplại câu hỏi của Nhiếp Tử Ngôn, sau đó liền hơi nhíu nhíu hàng lông mày lại, hơn nữa, lúc này ta còn lộ ra ý cười mang vẻ tà ác.

      Thấy thế, thoáng cái Nhiếp Tử Ngôn liền chắc chắc với ý nghĩ của mình rồi, xoạt cái, khuôn mặt nhắn của cậu liền chìm xuống, sắc mặt trầm tới cực điểm: dღđ☆L☆qღđ "Rốt cuộc ông với mẹ tôi những chuyện gì vậy!?"

      Tống Linh liếc nhìn sang cậu cái, dùng giọng điệu như mây trôi nước chảy, : "Chẳng qua ta cũng chỉ cho ấy những lời giống như là, trước kia cha của cháu đối xử “tàn nhẫn” với ấy như thế nào mà thôi. Đương nhiên, nếu như có căn cứ chính xác để chứng minh cha đẻ của cháu là người hoa tâm phóng đãng thế nào nhất định ấy cũng tin tưởng đâu." Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn tin lời của , hận Nhiếp Tử Phong thấu xương. Đương nhiên, hận thù của Nhiếp Tử Vũ đối với Nhiếp Tử Phong càng sâu nặng, càng tàn nhẫn, Tống Linh lại càng cảm thấy cao hứng. Phải tra tấn Nhiếp Tử Phong như vậy mới có thể phát tiết được hết hận ý trong lòng của Tống Linh.

      Nhiếp Tử Ngôn khẽ giật mình, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tống Linh, : "Ông sợ tôi cho mẹ biết sao?"

      Ánh mắt sâu kín của Tống Linh chuyển sang người của cậu, lộ ra ý cười: "Cháu cảm thấy rằng mẹ của cháu tin ta hơn hay là tin cháu hơn? Đương nhiên, nếu như cháu phải là con trai của Nhiếp Tử Phong, có lẽ ấy cũng có chút tin tưởng vào lời của cháu. Nhưng mà, tại ấy hận Nhiếp Tử Phong thấu xương, cháu có giúp cho Nhiếp Tử Phong kia mỗi câu, chắc chắn ấy cũng tin tưởng đâu, đương nhiên ấy lại càng muốn nghe những lời đó!"

      Nhiếp Tử Phong có được đứa con trai hiểu chuyện, hiếu thuận như vậy quả thực là rất may mắn! Nhưng chỉ đáng tiếc là ta thể thực được ý định của mình!

      " vô sỉ!" Đối diện với Tống Linh, tất cả mọi lời mà Nhiếp Tử Ngôn được dạy dỗ đều như gặp quỷ rồi: "Tôi chưa từng gặp người nào có tâm địa xấu xa như ông, quả thực ông phải là người..."

      Tống Linh cũng hề phản bác, cứ mặc cho Nhiếp Tử Ngôn mắng đủ thôi. Đợi đến khi Nhiếp Tử Ngôn mắng xong hết, rốt cuộc còn lời nào để nữa, lúc này Tống Linh mới đứng dậy phát túm luôn vào cổ tay của cậu, sau đó kéo luôn cậu về phía cửa ra vào.

      "Thời gian còn sớm nữa, trẻ con vẫn nên cần phải ngủ nhiều hơn chút mới tốt." xong, Tống Linh mở cửa ra sau đó đẩy cậu ra ngoài cái mạnh.

      Cả dãy hành lang đen kịt, giơ tay ra thấy được năm ngón. Chỉ có nơi cánh cửa thư phòng rộng mở là có chút ánh sáng hắt ra

      Nhiếp Tử Ngôn ngờ bị đẩy tới trước cái. Cậu chỉ cảm thấy thân thể mình bị nghiêng về phía trước cái, giây sau liền té ngã lăn quay ra mặt đất. Cậu dồn hết sức mình quay đầu lại, mở to đôi mắt nhìn trừng trừng hướng về phía Tống Linh, ánh mắt vô cùng sắc bén lạnh lẽo. Cậu nhìn thấy Tống Linh nhìn lại chính mình mà nở nụ cười cực kỳ u, lạnh lẽo.

      Nếu như rằng ánh mắt có thể giết người vậy ..., nhất định là Tống Linh cũng sớm biết chính mình sớm chết biết bao nhiêu lần rồi. đếm xỉa đến hận ý nơi đáy mắt của Nhiếp Tử Ngôn, Tống Linh cong cong khóe môi lên, khạc ra câu: "Lần này xem như ta hoàn lại đối đãi của Nhiếp Tử Phong đối với Đường Đường từ mấy ngày hôm trước!" xong ta liền khép cửa phòng lại.

      Trong hành lang còn bóng người, Nhiếp Tử Ngôn mở trừng đôi mắt đầy hung tợn căm hận nhìn vào cửa thư phòng. Bàn tay bé của cậu nắm chặt lại thành quyền, nghiến răng nghiến lợi: nhất định cậu chịu chấp nhận mọi chuyện như vậy!



      Thời gian trôi giống như nước chảy róc rách qua ngày, chỉ chớp mắt cái, Nhiếp Tử Ngôn ở lại nhà họ Tống suốt năm ngày. Sau khi biết được chân tướng, suốt ba ngày nay, ngày nào Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy thấy trôi qua được yên ổn. Tuy rằng Tống Linh cũng hề ép buộc cậu phải có chọn lựa biện pháp trong cách đối xử với ta, những vẫn như trước, ta vẫn đối xử ôn hoà với cậu như vậy. Chỉ là, chính bản thân cậu muốn ghìm nén lại mà được. Cậu gọi điện thoại về nhà họ Nhiếp, cố gắng cho cha mình biết hết tất cả những gì mình tìm hiểu được. Nhưng mỗi lần điện thoại vừa tiếp thông, cha cậu liền thể chờ đợi được mà hỏi ngay về tin tức của mẹ, khiến cho cậu có cái đầu, chứ đến hai cái đầu to cũng biết phải mở miệng như thế nào, cũng chỉ có thể tùy tiện trấn an cha mình câu, đáp lại với cha rằng chính mình hết sức cố gắng khuyên giải mẹ tốt.

      Cứ như vậy qua ba ngày sau đó, rốt cục Nhiếp Tử Ngôn cũng nghĩ ra được biện pháp! Chỉ là đợi cậu bắt đầu áp dụng, bị Tống Linh cho “mời” ra khỏi nhà họ Tống.

      Cũng trong ngày hôm ấy ...

      Bầu khí trong thư phòng trở nên nghiêm trọng tới cực điểm. Tống Linh mặc người bộ tây trang màu xám ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt bực bội, giơ tay vuốt vuốt vầng trán của mình, gương mặt tuấn dật biểu vẻ thâm trầm tới cực điểm.

      Mà đứng ở trước bàn sách, người quản gia từ đầu đến cuối vẫn luôn cung kính cúi đầu, hai tay giao nhau ở phía sau, còn có cả Nhiếp Tử Vũ lúc này sắc mặt cũng nặng nề nghiêm trọng như vậy.

      " xác định là như vậy à? nghiêm túc tìm lại cẩn thận chưa? thấy sao?" Liên tiếp ném ra mấy cau hỏi, mi tâm nhíu chặt, xem ra Nhiếp Tử Vũ rất sốt ruột rồi.

      "Thư phòng này rộng lớn quá hay sao! Hơn nữa vẫn còn nhớ rất rành mạch, phần tài liệu này là đặt ở bàn sách, nhưng đến bây giờ lại thấy đâu cả." Sắc mặt ta vẻ phức tạp, tiếp: "Tập tài liệu này là phần văn bản quan trọng nhất của công ty trong lần đấu thầu này. Nếu như tôi mà biết được ai cầm nó , nó rơi vào tay ai, tôi đây tuyệt đối làm cho sao chịu nổi!" Đáy mắt ta tràn đầy lên án mạnh mẽ.

      Vừa nghe đến mấy chữ “quan trọng nhất” kia, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ lại càng thêm khó coi.

      "Nhưng mà thư phòng của , mấy mẹ con em cũng chưa từng có ai tới, ai là người có lá gan lớn mà dám vào trong thư phòng này, để lấy tập tài liệu đó của được chứ." bị làm khó.

      "Nhất định là người đó có cừu oán gì đó với ." từ trong miệng của Tống Linh thốt ra câu lạnh lùng như vậy, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ...

      "Người có cừu oán với ư, vậy là..." từ “ai” kia còn chưa kịp ra khỏi miệng, Nhiếp Tử Vũ vừa nhìn lên gương mặt sầu lo của Tống Linh, sau đó trong lòng liền có luồng cảm xúc thót lên tới cổ họng. Người đầu tiên liên tưởng đến chính là Nhiếp Tử Phong, tiếp theo chính là Nhiếp Tử Ngôn, mấy ngày trước đây hiểu vì sao lại muốn dời đến chỗ này để ở cùng với chỗ ...

      ", phải là Tử Ngôn, nó vẫn còn là đứa như vậy, làm sao nó có thể biết làm loại chuyện này được." tin tưởng Tử Ngôn làm ra loại chuyện như vậy!"Em dùng nhân cách để cam đoan, nhất định là Tử Ngôn làm loại chuyện này. Cho dù Nhiếp Tử Phong và là kẻ thù đội trời chung, ấy trộm tài liệu này của để làm cái gì..."

      "Đó là phần tài liệu đấu thầu của hạng mục, mà lần này tập đoàn Nhiếp Phong và Tống thị cùng bỏ thầu cạnh tranh." Tống Linh lạnh lùng buông ra câu bác bỏ trước lời của Nhiếp Tử Vũ định ..., đôi con ngươi đen bóng lóe ra ánh nhìn đầy vẻ lạnh lùng.

      "Nhưng mà..." Nhiếp Tử Vũ vẫn thể tin được...

      lúc còn định tiếp thêm điều gì, người quản gia vẫn luôn đứng bên trầm mặc năng gì, chợt mở miệng.

      "Trong thư phòng có lắp đặt máy camera giám sát, chúng ta có thể điều tra qua băng hình camera giám sát, như vậy có thể biết là người nào, thiếu gia phu nhân, hai người thấy thế nào?"
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 225: Tự mình chứng thực

      Thẳng đến khi Nhiếp Tử Vũ được tận mắt nhìn thấy màn hình, hình ảnh Nhiếp Tử Ngôn lục lọi ở trong thư phòng, Nhiếp Tử Vũ vẫn thể tin được tất cả mọi diễn ra!

      "Hi Nhi, còn có kiện mà quên cho em biết...” Tống Linh dùng vẻ mặt chăm chú phảng phất như muốn dò xét tìm hiểu, nghiêm túc nhìn Nhiếp Tử Vũ, dưới ánh mắt có chút mê mang của , Tống Linh liền tiếp: "Đây là hồ sơ đấu thầu của khoản thầu lớn nhất trong lịch sử từ trước đến nay, cũng là cuộc đấu thầu công khai lần đầu tiên. Cho nên hoài nghi về nguyên nhân Nhiếp Tử Phong muốn tìm em trở về, cũng chỉ là bởi vì ta muốn làm cho ... Đương nhiên, cũng có có thể là do suy nghĩ nhiều."

      "Nhiếp Tử Phong đúng là quá mức giảo hoạt rồi, lại có thể sai khiến đứa bé đến nơi này để trộm tài liệu nữa chứ!" Tống Linh thình lình bật lên tiếng cười chứa đựng đầy u, lạnh lẽo. bên ta vừa đồng thời lên tiếng cảm khái, bên vừa chú ý đến sắc mặt biến hóa của Nhiếp Tử Vũ. "Vũ Vũ, em cũng cần thiết phải quá trách cứ Tử Ngôn đâu. tin tưởng chắc chắn rằng tất cả những chuyện này thể do thằng bé tự mình suy nghĩ mà làm đâu."

      Nhiếp Tử Vũ sững sờ, nỗi đau đớn chợt lóe lên từ trong đáy mắt của . Chỉ chốc lát sau, liền dùng vẻ mặt đầy áy náy thoáng nhìn sang Tống Linh, đỡ cho Nhiếp Tử Ngôn câu. Từ trong miệng của Nhiếp Tử Vũ, câu thoát qua khỏi đôi môi run rẩy: "Để em hỏi lại Tử Ngôn mọi chuyện cho ràng." xong, xoay người liền bước nhanh ra cửa trước, ra ngoài.

      Đợi đến lúc bóng dáng của hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lúc này khóe môi cười của Tống Linh dần dần trở nên nghiêm túc. Nơi đáy mắt của ta lóe ra ánh sáng cực kỳ giảo hoạt, giờ phút này nhìn ta giống như con cáo già khi thấy gian kế của mình được thực hoàn mỹ.

      ta quay đầu lại, nhìn về phía người quản gia đầy vẻ hài lòng, tiếp tục dặn dò với ông ta: " Hãy mang tất cả những thứ này tiêu hủy bằng hết, cho phép để lại thứ gì, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn dù chỉ là chút xíu thôi, cũng được sót."

      "Vâng!" Người quản gia gật gật đầu, lập tức gọi bảo vệ tới cắt bỏ.

      Thẳng đến lúc tận mắt nhìn thấy những kia cuốn băng ghi hình kia bị tiêu hủy cắt bỏ xong xuôi, lúc này Tống Linh mới thu hồi lại nụ cười, theo đằng sau để xem kịch vui...

      Trong phòng khách.

      " Tử Ngôn, chơi với em ... chơi với em nào..." Đường Đường nho ngay từ lúc sáng sớm liền bắt đầu liền quấn quít lấy Nhiếp Tử Ngôn, muốn cậu cùng chơi với mình, chỉ là Nhiếp Tử Ngôn làm gì còn có tâm tình nào mà chơi đùa chứ.

      "Chính em hãy tự mình chơi ." Nhiếp Tử Ngôn vui trừng mắt liếc nhìn sang Đường Đường, trong đáy mắt của chở đầy chờ mong. chút lưu tình, Nhiếp Tử Ngôn vẫn nhất định giãy ra khỏi bàn tay níu kéo của Đường Đường. Trong năm ngày ở đây, cậu quả thực bị quấn quít của bé làm cho sắp phát điên lên rồi! Ngoại trừ lúc ngủ, nhà cầu, toàn bộ cả ngày bé đều hoàn toàn quấn quít lấy cậu! Đến trường cũng chịu đến nhóm của chính mình, mà bé cứ nhất thiết phải chạy đến nhóm của cậu, chơi cùng chỗ với cậu. Sau khi tan học Đường Đường lại càng bám chặt lấy cậu hơn, tấc cũng chịu rời. Cậu đến nơi nào là bé Đường Đường cũng bám dính theo cùng đến chỗ đó!

      Trời ạ! Ai có thể tới cho cậu biết, vì sao đời này lại có thể có tiểu quỷ quấn người như vậy chứ!

      "Em muốn như vậy đâu, Đường Đường muốn cùng chơi với em cơ, hai chúng ta cùng nhau chơi đùa!" Đường Đường liền chu cái miệng nhắn lên, bĩu bĩu đôi môi hồng hồng nhìn rất đáng thương. bé vặn vẹo uốn éo thân thể, tiếp tục quấn chặt lấy cậu giống như tám cái vòi của con bạch tuộc vậy.

      "Em là làm cho người ta phiền chết được!" nóng nảy làm cho sụp đổ ranh giới cuối cùng của Nhiếp Tử Ngôn, cậu sao nhịn được nữa, liền hướng về phía Đường Đường rống lên câu. Ngay lập tức, từ ghế salon cậu đứng phắt người lên, sau đó hung hăng quăng lại cho câu."Em thể đạt được thành tựu gì hết!" thèm đếm xỉa đến Đường Đường lúc này biểu lộ ra vô cùng tủi thân, cậu lạnh lùng quăng lại câu như sấm truyền rồi mới chịu rời .

      Chỉ là người vẫn chưa vài bước, liền thấy Nhiếp Tử Vũ từ bên ngoài vào. E sợ để cho mẹ nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ tại của mình, Nhiếp Tử Ngôn liền vội vàng thay đổi thành vẻ mặt ngoan ngoãn tươi cười.

      Vừa mới vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Ngôn, biểu lộ của Nhiếp Tử Vũ có chút được tự nhiên.

      "Con định đâu vậy?" Nhiếp Tử Ngôn nhìn vào con trai của mình sâu, gắng sức tự với chính mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, dù sao đối diện với chỉ là đứa trẻ mới có năm tuổi đầu, vẫn còn chưa hiểu biết hết đời mà thôi.

      " có gì ạ, con chỉ tùy tiện dạo chơi thôi." Nhiếp Tử Ngôn cười trả lời, trực giác cho cậu biết mẹ có chuyện gì đó, vì vậy cậu hỏi phỏng đoán câu: "Có chuyện gì sao ạ?"

      "Ừ... Mẹ có chút chuyện muốn hỏi con...” Nhiếp Tử Vũ tiến lên ôm bờ vai của con trai, kéo Nhiếp Tử Ngôn về hướng ghế sa lon, cả hai người cùng nhau ngồi xuống.

      "Chuyện gì ạ?" Nét mặt của mẹ cực kỳ quái dị, khỏi làm cho Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy bất an.

      "Mẹ...” Nhiếp Tử Vũ do dự biết nên như mở miệng thế nào. Trong khi Nhiếp Tử Ngôn ở dưới mắt vẻ mặt đầy hoang mang, Nhiếp Tử Vũ do dự lâu, rốt cục sau khi hít hơi sâu liền hỏi: "Mẹ muốn hỏi con, con từng nhìn thấy tập tài liệu của chú Tống bao giờ chưa?"

      "Tài liệu ư? Tài liệu gì vậy?" Biểu lộ của Nhiếp Tử Ngôn lộ ra vẻ nghi hoặc, đồng thời trong lòng cảm thấy buồn bực, tại sao mẹ lại phải hỏi cậu như vậy chứ. lúc cậu còn nghĩ ngợi, dư quang khóe mắt lơ đãng liếc nhìn thấy Tống Linh chậm rãi về phía hai mẹ con cậu, bỗng dưng, Nhiếp Tử Ngôn khẽ giật mình, có chút hiểu ra. Vẻ mặt của Nhiếp Tử Ngôn chăm chú nhìn vào mẹ mình như muốn hỏi thăm, nhưng mà thấy mẹ ra nổi câu hỏi thành lời. Nhiếp Tử Ngôn thoáng nở nụ cười khổ sở, chua xót: "Chú Tống với mẹ rằng tìm thấy tài liệu đâu ư? rằng nghi ngờ con ăn trộm phải ?"

      "Chuyện này..." Khóe miệng của Nhiếp Tử Ngôn hơi trễ xuống, nở nụ cười tự giễu làm hai mắt Nhiếp Tử Vũ đau nhói. giây tiếp theo, hối hận hiểu vì sao vừa rồi chính mình lại muốn hỏi con trai về vấn đề đó.

      Chỉ là đợi Nhiếp Tử Vũ ra lời xin lỗi, chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Tử Ngôn quét qua Tống Linh ngồi ở phía đối diện với hai mẹ con cậu, nhấc môi lên, từ trong miệng thoát ra câu hỏi: "Nếu như con con lấy tập tài liệu đó, mẹ tin con hay tin con đây?" Tuy lời với Nhiếp Tử Vũ, nhưng mà ánh mắt của cậu lại nhìn chằm chằm vào Tống Linh.

      Nghênh cái nhìn qua ánh mắt mang đầy kiên định của Nhiếp Tử Ngôn, Tống Linh khỏi nhếch lên nụ cười ma quỷ.

      đứa trẻ thông minh! hề chối bỏ những việc làm của mình, mà lại giao lại quyền lựa chọn cho Nhiếp Tử Vũ, làm cho phải suy tính. Mà Nhiếp Tử Vũ lại là mẹ ruột của cậu, lúc trước cảm thấy ấy náy khi phải mang vấn đề này ra để hỏi cậu, bởi vì như vậy, đương nhiên Nhiếp Tử Vũ lựa chọn tin tưởng con trai mình! Tống Linh thiếu chút nữa kiềm chế nổi mà vỗ tay tán thưởng vì thông minh của cậu. Nhưng nơi đáy mắt của ta chợt lóe lên ánh nhìn u, lạnh lẽo, khóe miệng cười liền rất nhanh chóng bị xuống dưới, chỉ là...

      Dù sao trẻ con cũng vẫn chỉ là trẻ con, làm thế nào có thể đấu lại nổi với người lớn!
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 224: Tự mình chứng thực (tiếp theo)

      Tầm mắt đầy nghiêm túc của Tống Linh chuyển từ người Nhiếp Tử Ngôn sang người Nhiếp Tử Vũ ngồi ở bên cạnh. Ngay sau đó liền nghe thấy Tống Linh khẽ hắng giọng cái, phá vỡ bầu khí có phần xấu hổ này, : "Tử Ngôn là nó có cầm qua hề cầm qua! Thôi quên , Hi Nhi à. Cũng chỉ là vài triệu đấu thầu mà thôi, muốn vì thế mà làm hòa khí bị tổn thương, lại làm cho Tử Ngôn càng thêm chán ghét ." Tống Linh như mây trôi nước chảy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn tựa như bỏ qua chuyện này rồi.

      Nghe vậy, lúc trước trong lòng của Nhiếp Tử Vũ có chút dao động, nhưng sau khi nghe Tống Linh ra câu kia, lập tức trở nên kiên định. Mặc dù nổi đối với Tử Ngôn, nhưng chuyện này cũng phải là chuyện đùa, thể cứ để cho mọi việc trôi qua như vậy. Nghĩ đến đó, Nhiếp Tử Vũ lền nghiêm lại sắc mặt, nghiêm túc hỏi: "Tử Ngôn, con hãy thực cho mẹ nghe, con có vào thư phòng của chú Tống hay ?"

      Nghe thấy câu hỏi của mẹ, Nhiếp Tử Ngôn lập tức khẽ giật mình. Cậu chuyển ánh mắt nhìn về phía Tống Linh lần nữa, chỉ thấy Tống Linh ở đó biểu tình lộ vẻ như chờ được xem kịch vui vậy. Cậu lại quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ nghiêm túc nhìn mình, cậu lắc đầu đầy vẻ kiên định, phủ nhận: "Con qua đó." Nếu như cậu mình có đến nơi đó nhất định mẹ cậu hoài nghi mà hỏi rằng, cậu đến đó để làm cái gì, cho nên cậu đành chỉ có thể dối mẹ như vậy.

      Tuy cũng sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này khi Nhiếp Tử Vũ nghe được câu trả lời của con trai, trái tim của tựa như bị rơi xuống đến đáy hang sâu.

      " con hề qua đó sao?" Cuống họng của Nhiếp Tử Vũ như khàn đặc lại, nặng nề nhắc lại câu hỏi kia với Nhiếp Tử Ngôn lần nữa...

      " có mà." Nhiếp Tử Ngôn trả lời nhưng vẻ mặt vẫn hề đổi sắc. Chỉ là cậu vừa mới trả lời xong, vẻ châm biếm lập tức liền lên ở đáy mắt của Tống Linh, nhưng cũng kéo dài được bao lâu ý cười châm biếm kia thoáng cái liền biến mất thấy bóng dáng đâu nữa.

      Sau khinghe thấy Nhiếp Tử Ngôn trả lời lại câu hỏi của lần thứ hai, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ xoạt cái liền trầm xuống. mím chặt môi lại thành đường thẳng, vẫn giữ vẻ trầm mặc như vậy hồi lâu. Khi bắt đầu lên tiếng , lúc này giọng của còn dịu dàng như trước nữa, mà là chứa đựng đầy trầm giống như yên tính trước cơn bão tố.

      "Tử Ngôn, con biết ?"

      Nhiếp Tử Ngôn quay đầu lại, lúc này mới phát ra trong đôi mắt trong vắt của mẹ, dịu dàng ấm áp sớm biến mất còn thấy đâu nữa, giờ phút này cậu chỉ được lĩnh hội lạnh lẽo còn lại trong trái tim của mẹ mình. Cậu còn nghĩ ngợi tiếp theo mẹ làm gì đây, mẹ chuyển biến to lớn như thế nào, câu tiếp theo của Nhiếp Tử Vũ lại giống như cái bạt tai giáng xuống mạnh mẽ làm cho cậu bị choáng váng.

      "Trong thư phòng, có lắp Camera giám sát..." Nhiếp Tử Vũ xong cũng cúi thấp đầu xuống, vẻ đầy đau lòng: "Tất cả những gì mà con làm ở trong thư phòng, đều được camera giám sát ghi hình chứng minh."

      Lời vừa dứt, biểu lộ của Nhiếp Tử Ngôn liền trở nên cứng lại rồi.

      Trong thư phòng có lắp Camera giám sát sao, tại sao cậu lại hề nhìn thấy chứ? Nhớ lần trước đến làm khách, cũng vào đêm muộn cậu liền thừa dịp mọi người lúc nghỉ ngơi quan sát đầy đủ từ xuống dưới trong ngoài nhà họ Tống lần, cũng hề thấy có Camera giám sát, nhưng tại vì sao lại... Đột nhiên, những suy nghĩ rối rắm của Nhiếp Tử Ngôn chợt ngừng lại, ánh mắt mang vẻ lúng túng của cậu chợt nhìn về phía Tống Linh ở phía đối diện mà cười đến thản nhiên kia, giây sau cậu khẳng định đáp án: Camera được lắp đặt từ sau khi cậu đến ở nơi này.

      Hóa ra, vừa rồi vẻ trêu tức ở trong đáy mắt của ông ta là muốn ám chỉ đến ý tứ này đây! Nhiếp Tử Ngôn hiểu ràng rồi...

      Kiệt lực khắc chế dậy sóng trong nội tâm, Nhiếp Tử Vũ hít sâu hơi sau đó dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: " cho mẹ biết, có phải là cha con bảo con đến nơi này để lấy trộm tài liệu hay ?" Nếu quả đúng là như vậy, cũng có phần trách nhiệm nhất định trong chuyện này. Chỉ vì nghĩ muốn đền bù những tổn thất về tình thương của mẹ mà lúc trước con trai chưa bao giờ từng được cảm nhận, nhưng lại quên rằng, Nhiếp Tử Ngôn là con trai của Nhiếp Tử Phong, là con trai kẻ thù của Tống Linh.

      " phải vậy." Nhiếp Tử Ngôn lạnh lùng phủ nhận, kiên định tràn ngập trong ánh mắt của cậu: "Con có qua thư phòng, nhưng nhìn thấy tập tài liệu của chú Tống Linh để ở chỗ nào hết, lại càng có chuyện cha bảo con đến nơi này để ăn trộm tài liệu gì đó!"

      phủ nhận lần nữa của Nhiếp Tử Ngôn càng làm cho trái tim của Nhiếp Tử Vũ trở nên băng giá tới cực điểm. Nhưng đồng thời lại càng hận người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn có tên Nhiếp Tử Phong kia, vậy mà lại có thể dạy dỗ con trai mình thành người tốt đẹp như vậy! Sau lúc lâu nữa, Nhiếp Tử Vũ lắc đầu, cố nhẫn nại tính tình hỏi tiếp: "Nếu như quả con có cầm tập tài liệu của chú Tống Linh, vậy con ở trong thư phòng làm cái gì?"

      "Con..." câu hỏi này của là làm cho Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy khó trả lời, lâu sau cậu vẫn thể tiếp nên lời, thành câu trọn vẹn. Nhìn qua vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ chăm chú ngó nhìn vào mình, cái nhìn của mẹ chứa đựng đầy đau lòng sâu sắc, Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy khó mở miệng để trả lời.

      Cậu có thể mình vào thư phòng là vì muốn tìm hiểu căn cứ chính xác tại sao mẹ lại trở thành như bây giờ hay sao? Cậu có thể rằng ở trong thư phòng kia cậu tìm được bí mật to lớn động trời kia hay sao? Cậu có thể ra được hay sao? , thể... Bởi vì cậu biết , bất kể tại cậu có như thế nào nữa, bọn họ cũng tin tưởng vào những gì mà cậu ra, cho rằng những chuyện mà cậu ra kia, chẳng qua chỉ là những chuyện do cậu thêu dệt cách vô cớ, bởi vì cậu muốn giải vây cho mình mà thôi.

      trầm mặc của cậu lại làm cho Nhiếp Tử Vũ thể nghi ngờ, mặc nhiên coi đây là lời thú nhận của con trai. nhìn khuôn mặt nhắn của Nhiếp Tử Ngôn dần dần chuyển thành màu trắng bệch, sao nhịn được nữa, liền đưa tay lên vuốt ve gò má non mịn của con trai, lời nghe rất thấm thía: "Tử Ngôn, mẹ biết con là đứa bé ngoan. Con làm những việc như vậy chẳng qua bởi vì con là đứa con có hiếu, đành lòng từ chối cầu của cha mình mà thôi, đúng con?" đổ tất cả mọi sai lầm lên người Nhiếp Tử Phong.

      Nhiếp Tử Vũ đề cập tới tên của Nhiếp Tử Phong còn khá tốt. Vừa nghe mẹ nhắc tới Nhiếp Tử Phong, sắc mặt của Nhiếp Tử Ngôn thoáng cái liền trầm xuống. Lần đầu tiên, cậu muốn truy hỏi chân tướng việc đối với mẹ mình, mà cảm thấy phẫn nộ vì mẹ tùy tiện theo đó mà hiểu lầm cha của mình. Cũng là tại cậu mới hiểu được nguyên nhân vì sao ngày hôm ấy ở trong thư phòng, Tống Linh lại có biểu cảm và thái độ cực kỳ tự tin như thế.

      Cậu lạnh lùng đẩy tay của Nhiếp Tử Vũ ra, nhìn thẳng vào mẹ với thái độ vui, từ trong miệng gằn ra từng chữ từng câu : "Cha con cũng hề sai con làm gì chuyện gì hết! Mẹ phải biết, hết thảy những chuyện này đều do chú Tống Linh lừa gạt mẹ mà thôi! Làm sao mẹ có thể chỉ nghe thấy lời phía từ chú Tống Linh mà phán cha tội chết như vậy chứ? ! Cha con rất mẹ, cha con chưa từng bao giờ làm ra những chuyện gì có lỗi với mẹ! Thậm chí trong vòng năm năm qua, mỗi khi nghĩ đến chuyện mẹ rời bỏ cha mà , cha đau lòng chết được, hận thể nào tự sát ngay lập tức để chết cùng với mẹ ."

      Chương 224: Tự mình chứng thực (tiếp theo)

      Chần chờ, rối rắm, tất cả những cảm xúc đó hãy gặp quỷ ! Bây giờ cậu phải bằng bất cứ giá nào, bất kể có như thế nào cũng phải vạch trần gian kế của tên tiểu nhân Tống Linh kia!

      Nhiếp Tử Ngôn cũng giống như Nhiếp Tử Vũ trong lúc này, đôi con ngươi tràn ngập trong trẻo của cậu cũng trở nên gắt gao, mở trừng mắt nhìn sang Tống Linh ở phía đối diện. Từ đầu đến cuối bờ môi của Tống Linh vẫn treo ý cười nhàn nhạt yếu ớt. Chỉ ngón tay vào người Tống Linh, cậu vẻ phẫn nộ: "Mẹ nghĩ rằng con và cha của con là người xấu phải ? , chính chú Tống Linh kia mới chính là con người thực vô cùng xấu xa ! Ông ta với mẹ quá nhiều điều xằng bậy như vậy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn chẳng qua là muốn làm cho mẹ hận cha, muốn tra tấn cha của con mà thôi! Người đàn ông kia, ông ta chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng mẹ mà thôi!" ra miệng hết thảy những lời cần về chuyện xảy ra, lúc này Nhiếp Tử Ngôn mới cảm thấy trong người được thoải mái ít.

      Những lời chỉ trích của Nhiếp Tử Ngôn lập tức làm cho toàn trường phòng khách trở nên yên tĩnh phen như tiếng ve mùa đông. Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, bởi vì nghĩ tới Nhiếp Tử Ngôn lại có thể bật ra những lời này. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Đây là Nhiếp Tử Phong dạy cho con trai như vậy, hay là những lời mà con trai của mới chính là đây... Nhiếp Tử Vũ nghĩ ngợi, chậm rãi chuyển tầm mắt qua người Tống Linh.

      Bị toàn bộ hai cặp mắt tập trung hướng cái nhìn về phía người của mình, Tống Linh cũng phải vì tình thế này mà trở nên thay đổi. ta khẽ cười lắc đầu, biểu lộ bình tĩnh tự nhiên: "Xem ra, Tử Ngôn hiểu lầm rất sâu sắc đối với ."

      "Ông cứ tạm thời ở đó mà giả bộ làm người tốt ! Ông ràng chính là..."

      Nhưng mà đợi Nhiếp Tử Ngôn xong câu này, đột nhiên ý cười nơi đáy mắt của Tống Linh liền bị rút , thay đó là biểu cảm hoàn toàn ngược lại, đầy vẻ u và lạnh lẽo, chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ : "Vì sao mà ta lại phải lừa gạt Hi Nhi chứ? Ta và Tổng giám đốc Nhiếp oán thù... A..., cũng thể oán thù được, bởi vì bây giờ Hi Nhi là vợ của ta mà còn là thê tử của ta nữa." Tống Linh cố ý như vậy, mục đích chính là muốn làm cho Nhiếp Tử Vũ tin tưởng ở mình.

      "Ông lừa gạt mẹ, đó là bởi vì ông muốn lợi dụng mẹ tôi bị mất trí nhớ, thể nhớ lại được ký ức, muốn dùng mẹ để đối phó với cha, đến lúc đó ông có thể dễ dàng đoạt được tất cả tài sản của cha..."

      "Đủ rồi!" tiếng tiếng gầm giận dữ vang lên trong phòng khách, làm cho tranh chấp đấu khẩu giữa hai người ngừng lại ngay lập tức.

      Rốt cuộc đến lúc này, Nhiếp Tử Vũ cũng thể nghe thêm hơn nữa! Nhiếp Tử Vũ cau mày, vạn phần buồn rầu, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình giờ đây hỗn loạn và rối rắm. cũng thể nào phân định , rốt cuộc ai mới chính là người những lời , ai mới chính là người những lời giả dối. Ánh mắt của cứ xoay chuyển nhìn qua nhìn lại giữa Nhiếp Tử Ngôn và Tống Linh. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn người là chồng sống cùng với chỗ suốt năm năm qua, người là con trai ruột của , rốt cuộc nên tin tưởng ai mới phải đây?!

      Cuối cùng ánh mắt của dừng lại ở người Nhiếp Tử Ngôn vẫn còn kích động thôi. Nhiếp Tử Vũ chần chờ lát rồi : "Tử Ngôn, lên lầu với mẹ!"

      "Mẹ, chẳng lẽ mẹ tin con sao?" Nhiếp Tử Ngôn lại trở nên kích động, biểu cảm khuôn mặt nhắn của cậu liền lập tức thay đổi.

      Vừa nghe thấy những lời này, đáy mắt đen kịt của Tống Linh lập tức lên ánh nhìn đầy vẻ đắc ý. Chỉ là đắc ý của ta cũng duy trì được bao lâu, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn bởi vì lời kế tiếp của Nhiếp Tử Vũ làm cho vẻ mặt của ta cứng ngắc lại rồi.

      "Tự tôi đến chỗ của Nhiếp Tử Phong để tự mình chứng thực, như vậy là được chứ gì?" Ở vào thế khó xử, chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này mà thôi.

      Nhiếp Tử Vũ xong, biểu lộ của Nhiếp Tử Ngôn và Tống Linh lập tức thay đổi.

      Nhiếp Tử Ngôn nhếch miệng lộ ra nụ cười đầy đắc ý nhìn sang phía Tống Linh ở phía đối diện, vẻ mặt ta lúc này biểu lộ cứng đờ, trong nội tâm của cậu khỏi cười trộm: lúc này thử xem xem ông còn diễn trò xiếc gì nữa.



      Cả buổi sáng vốn dĩ tốt đẹp, nhưng chỉ vì cái trò khôi hài kia xuất mà trở thành kết cục lố lăng. Nhiếp Tử Vũ ở nhà làm bạn cùng với hai đứa trẻ đến giấc ngủ trưa, lúc này mới đơn giản thu thập chút, thoáng cái liền ra cửa. Mà ngay khi vừa mới khởi động xe, lái xe chạy khỏi nhà được lát, từ trong thư phòng, đôi mắt lạnh lẽo như chim ưng nhìn chằm chằm theo phương hướng vừa rời .

      Tống Linh lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động, nhấn chuỗi dãy số quen thuộc gọi , khóe miệng lộ ra ý cười giảo hoạt của con cáo già.

      , Tống Linh này, há có thể nhận thua dễ dàng như vậy hay sao?

      . . .

      Tại tập đoàn Nhiếp Phong ...

      Nhiếp Tử Vũ bước lên trước quầy lễ tân, tháo chiếc kiếng mát xuống, trực tiếp luôn với nhân viên lễ tân mục đích tiếp theo của chính mình: "Tôi đến tìm tổng giám đốc của các ."

      "Xin hỏi ngài có hẹn trước ạ?" Vị tiểu thư ở quầy lễ tân ở đại sảnh hỏi lại rất lễ phép.

      " có."

      "Vậy xin lỗi, chúng tôi thể... A, là ngài sao, phu nhân!" Vị tiểu thư lễ tân ở đại sảnh lúc trước còn lời cự tuyệt đầy khách sáo, đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ ở trước mặt mình, ngược lại, lập tức trở nên cung kính.

      " nhận ra tôi sao?" Nhiếp Tử Vũ chỉ chỉ vàochính mình, có chút kinh ngạc hỏi lại.

      "Đương nhiên ạ, ngài quên tôi rồi sao? Năm năm trước đây, ngài từng ôm tiểu thiếu gia đến đây để tìm tổng giám đốc mà. Khi đó tôi vừa mới vào làm việc ở công ty, có mắt như mù, thiếu chút nữa ngăn cản ngài ở lại bên ngoài." Vị tiểu thư lễ tân ở đại sảnh nhìn vẻ có lỗi, kể lại chuyện xưa.

      " thế sao?" Nhiếp Tử Vũ như có điều suy nghĩ, gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy bây giờ tôi có thể vào được chứ?"

      "Đương nhiên ạ, xin mời ngài vào!" Tiểu thư lễ tân vội vàng chỉ về phía phương hướng có thang máy, ý bảo Nhiếp Tử Vũ cứ tự nhiên.

      "Cám ơn!" Nhiếp Tử Vũ xoay người sau đó liền về phía hướng thang máy.

      Ánh mắt của tiểu thư lễ tân nơi đại sảnh đầy si ngốc, cứ nhìn theo Nhiếp Tử Vũ mãi cho đến khi Nhiếp Tử Vũ vào thang máy. Bỗng dưng, trong đầu ta lên cái tin tức, đôi môi cười tươi là thế, đột nhiên khóe miệng lập tức liền cứng lại. ta trừng lớn hai mắt dám tin nhìn vào thang máy, giây sau mặt biểu lộ ra vẻ tựa như vừa mới gặp quỷ vậy, toàn thân run lẩy bẩy bởi sao nén nhịn nổi sợ hãi.

      Chẳng phải năm năm trước đây, báo chí đưa tin rằng, tổng giám đốc phu nhân vô cớ nhảy núi bỏ mình rồi sao? Nhưng... nhưng mà... vậy vừa rồi, người phụ nữ kia đúng là...

      Nghĩ tới đây, tiếng thét nghe đến tê tâm liệt phế liền lập tức vang lên trong đại sảnh.

      Vì để tránh cho người khác lại nhận ra thân phận của mình, lần nữa Tử Vũ lại đeo chiếc kính mát lên, đường vào trong thang máy gặp được ít viên chức, lại phen hỏi thăm vì thế mới biết được văn phòng tổng giám đốc nằm ở đâu.

      . . .

      Nhiếp Tử Vũ tháo chiếc kính mát đeo mắt xuống, từ trong đôi đồng tử trong veo như nước kia phản chiếu lại hình ảnh ngược của năm chữ thiếp vàng theo kiểu chữ in đứng “Văn phòng tổng giám đốc”, được treo ở phía ngoài cửa. Nhiếp Tử Vũ phải qua rất nhiều lần hít thở sâu, sau đó lúc này mới cố gắng lấy dũng khí gõ cửa phòng.

      Nhưng mà chờ đợi đến gần năm giây, vẫn có người trả lời.

      Chẳng lẽ nghe thấy tiếng gõ cửa hay sao? Đôi lông mày thanh tú của có chút nhíu lại.

      lúc Nhiếp Tử Vũ định đưa tay lên gõ cửa lại lần thứ hai, lúc này cánh cửa phòng lại đột nhiên “rầm” tiếng liền mở ra. Nhưng từ bên trong ra ngoài thực lại phải là Nhiếp Tử Phong, người vẫn trong suy nghĩ của , mà lại là người mặc trang phục hàng hiệu, mang theo chiếc kính mắt.

      Vừa mới nhìn thấy được Nhiếp Tử Vũ đứng ở ngoài cửa, vẻ thất kinh ở đáy mắt của kia chợt lóe lên, nhưng lập tức rất nhanh, ta lại cúi thấp đầu xuống.

      "..." Nhiếp Tử Vũ vừa định mở miệng hỏi chút gì, nhưng chưa kịp ra miệng người phụ nữ kia liền lên tiếng hỏi trước.

      "Ngài đến đây là để tìm Tổng giám đốc phải ạ?"

      "Ừm... Đúng vậy." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu.

      "Tổng giám đốc vừa ra khỏi văn phòng, ngài cứ vào trong văn phòng trước ngồi chờ Tổng giám đốc ạ!" xong ta nghiêng người mở rộng cửa ra, .

      “Được rồi, cám ơn ." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu rồi vào trong phòng, chỉ là mới được vài bước, đúng lúc đột nhiên nhớ ra cần phải hỏi xem khi nào Tử Phong mới có thể trở về văn phòng, nhưng vừa mới xoay người cái, ngờ người phụ nữ biến mất tăm, thấy bóng dáng đâu nữa.

      "Thậy kỳ quái..." Njìn chằm chằm vào nơi khung cửa ra vào chỉ còn trống , Nhiếp Tử Vũ tự nhủ thầm câu, sau đó cũng đành chỉ biết lắc đầu đến bên chiếc ghế sa lon ngồi xuống đó, bắt đầu chờ đợi Nhiếp Tử Phong trở về.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :