1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 217: Tôi muốn rời khỏi nơi này

      Trong những ngày mùa đông, có biết bao nhiêu ngày luôn quan tâm cẩn thận dặn dò phải mặc quần áo nhiều chút; có biết bao nhiêu buổi tối, cứ kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi về nhà dùng cơm; có vô số những chi tiết nho mà trong đó đều thể quan tâm của đối với ... Mà những thứ đó, trong suốt năm năm trước đây đều chưa từng cảm nhận thấy.

      tựa như vầng mặt trời vô tư kính dâng ấm áp của mình, từng chút hòa tan trái tim lạnh như băng của . diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Cũng chẳng biết từ lúc nào, trở thành phần thể thiếu trong cuộc sống của .

      hẳn là cần phải hận , bởi vì là vợ của kẻ thù mà bao lâu nay hận thấu xương!

      Thế khó liệu, nhưng chính cũng ngờ là ...

      nên làm cái gì bây giờ? Nhưng bất kể như thế nào, cũng khó có khả năng mà buông tha cho kế hoạch, mà lâu nay tự tay mình dày công chuẩn bị! die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí, chỉ vì muốn mượn điều này để mê hoặc , trói chặt lại mà đồng ý để cho người phụ nữ kia sinh ra đứa con của
      . . .

      Vào lúc chạng vạng tối, tại khu nhà họ Tống ở bờ biển...

      Tống Linh xoay người bước lên lầu, liền nhìn thấy bóng dáng nho của Đường Đường đứng ở bên ngoài cửa phòng ngủ, dùng sức gõ cửa, miệng cứ kêu to từng lần, từng lần :"Mẹ, mẹ mở cửa , mẹ..."

      Tống Linh lặng lẽ bước tới gần mặt mày rất bình tĩnh. Dường như trong nội tâm của Đường Đường có cảm ứng vậy, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n bé liền quay đầu lại ."A, ba ba..." Đường Đường giơ tay muốn được ôm, khuôn mặt nhắn mũm mĩm liền nhăn lại trông giống như vỏ trái khổ qua.

      "Làm sao vậy?" Tống Linh nhấc bổng con lên cười rất dịu dàng, xoay người ôm bé ở cánh tay mình.

      "Mẹ mở cửa." Đường Đường mở to đôi mắt của mình nhìn ba ba đầy vẻ vô tội, ai oán : "Bất kể Đường Đường có gọi thế nào, mẹ cũng chịu mở cửa."

      mở cửa sao?

      Nghe vậy, Tống Linh liền nhướng mày, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com gõ cửa: "Hi nhi, mở cửa." gọi câu.

      Nhưng mà đáp lại tiếng gọi của vẫn chỉ là yên lặng chút động tĩnh...

      "Hi nhi, nếu em mở cửa ra, tôi nổi giận đó!" gương mặt tuấn dật của lộ nghiêm nghị, vẻ lạnh lẽo dày đặc lan tràn khắp ngũ quan lịch , trong đôi tròng mắt đen kịt như bóng đêm ra những đốm lửa giận. gõ mạnh vào cánh cửa, nhưng vẫn như trước, hề có động tĩnh gì.

      nghe thấy người bên trong đáp lại, Tống Linh giận sôi: "Con ở nơi này chờ ba chút, ba xuống dưới nhà lấy chìa khóa dự phòng." đặt con xuống đất, dặn dò lại với Đường Đường câu, sau đó, sải chân bước rất nhanh xuống dưới lầu.

      Khi trở lại, lúc này trong tay có thêm cái chìa khóa.

      chút dài dòng Tống Linh đút chiếc chìa khóa vào trong ổ khóa vặn vài vòng, mở cửa ra. Tống Linh phóng mắt nhìn quanh phòng ngủ, cũng phát thấy người mà muốn tìm.

      "Ơ? Mẹ có ở đây sao?" bóng dáng nho của Đường Đường lẻn theo vào trong phòng.

      lúc Tống Linh đảo mắt nhìn quanh khắp căn phòng trống vắng thầm nghĩ biết có chuyện quái gì xảy ra, lại nghe thấy tiếng thét thất thanh của Đường Đường truyền đến: "Mẹ, mẹ làm sao mẹ lại ở trong này vậy?"

      Phát ra tiếng của Đường Đường vọng ra từ phòng để quần áo, Tống Linh vội vàng sải chân chạy xộc tới. Nhưng khi nhìn thấy Tống Hi ngồi chồm hổm ở dưới đất xoạt cái, vẻ mặt liền thoáng thay đổi.

      "Em ở đây làm cái gì vậy?" Tống Linh bước dài tới, sau đó kéo Nhiếp Tử Vũ đứng lên. Từ trong đôi con ngươi sắc bén lộ ánh mắt đầy lạnh lẽo, chút biểu cảm, Tống Linh hướng cái nhìn từ gương mặt của xuống bên dưới. Khi nhìn thấy bên trong chiếc túi du lịch của có mấy bộ quần áo được sắp xếp gọn gàng, thô bạo hung ác trong con người lập tức nổi lên tỏa ra khắp cơ thể, nhảy nhót, tàn sát bừa bãi. Từ khắp cơ thể tản ra luồng khí lạnh khiến người ta thấy ghê người.

      "Bây giờ tôi chỉ muốn rời ngay khỏi nơi này thôi." Nhiếp Tử Vũ cũng liếc nhìn , đột ngột hất bàn tay Tống Linh kiềm chế lấy tay của mình ra, ngồi xổm xuống định tiếp tục bắt đầu thu thập đồ đạc của mình. Suốt buổi trưa nay suy nghĩ kỹ rồi, bất kể như thế nào cũng thể quên được những lời kia của . Năm năm qua, sống ở trong những lời dối của , thể nào nghi ngờ... Ở tại nơi này tất cả mọi thứ ở đây đều làm cho cảm thấy như bị châm chọc khiến hít thở thông. Nếu như còn tiếp tục ở lại cái địa phương này nhất định hỏng mất !

      Vẫn đứng quan sát từ nãy đến giờ, Đường Đường nhìn mẹ vội vàng thu dọn đồ đạc, khuôn mặt nhắn lập tức xụ xuống: "A... Mẹ, mẹ định vứt xuống lại Đường Đường ở đây sao?", sau đó bé vội vàng tiến lên túm lấy tay Nhiếp Tử Vũ vừa khóc vừa : "Mẹ, mẹ nên vứt bỏ lại Đường Đường như vậy, cần phải vứt bỏ Đường Đường ở lại đây có được ?" xong câu đó, cặp măt to tròn kia liền đỏ ửng, từ trong đáy mắt trong suốt sáng chói như kim cương dâng lên tầng hơi nước mờ mịt, bộ dáng rất tủi thân.

      Nhìn sang đôi bàn tay bé của con , Nhiếp Tử Vũ cảm nhận được cả người run rẩy. ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt của Đường Đường lúc này có biểu lộ sắp khóc òa lên, đáy lòng mềm nhũn, mỉm cười lắc đầu: " phải, chỉ là mẹ muốn du lịch mà thôi." dịu dàng đẩy bàn tay bé của con ra.

      xin lỗi, thể tiếp tục ở lại đây được nữa. Về phần con , thể mang Đường Đường theo, chỉ có thể để con ở lại, như vậy Đường Đường mới có thể có cuộc sống tốt được.

      Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ con, Đường Đường cứ như vậy dễ dàng tin lời mà Nhiếp Tử Vũ ..., nơi đáy mắt lúc trước vẫn còn ướt át, thoáng cái liền nổi lên ánh sáng mừng rỡ: "Vậy mẹ mang Đường Đường cùng được ? Đường Đường cũng muốn du lịch."

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười, lắc đầu, chọc vào cái mũi của con : "Lần này chỉ có thể mình mẹ du lịch được thôi, chờ đến khi Đường Đường lớn thêm chút nữa, có được ?"

      "Như vậy sao..." Ánh sáng rực rỡ nơi đáy mắt thoáng cái biến mất thấy đâu nữa. Đường Đường cam lòng nhưng thể gật đầu: "Vậy được rồi."

      Hai mẹ con chuyện với nhau xong xuôi, Tống Linh đứng bên vẫn luôn nhìn nhất cử nhất động của , khuôn mặt tuấn tú sớm lộ ra vẻ tái nhợt. cúi người xuống, lại mạnh mẽ kéo từ mặt đất đứng lên, sau đó lạnh lùng : " cần phải náo loạn nữa, những chuyện kia là chỉ có mình em muốn biết đến, huống hồ những chuyện trước đây tôi từng nhiều lần chuyện với em rồi, bây giờ em làm như vậy là muốn tính toán chuyện gì đây!"

      rất sợ rời , đúng vậy, thực là đồ chết tiệt, chỉ sợ rời khỏi đây! Giây phút này, giờ khắc này, Tống Linh rất sợ hãi. Trong chưa bao giờ từng có cảm giác hoảng hốt, sợ hãi như thế này, nó giống với thói quen thường ngày của .

      "Nhưng chẳng phải là lừa gạt tôi đó sao?" Cái người đàn ông có tên gọi là Nhiếp Tử Phong, người chồng trước của cũng lừa gạt , Tống Linh cũng lừa gạt , đây đều là chuyện thực cần phải tranh cãi. Nhiếp Tử Vũ cười lạnh lùng, nơi đáy mắt thoáng có chút ẩm ướt, lạnh lùng cong đôi môi của mình, dùng ánh mắt ai oán nhìn : "Thậm chí còn bịa đặt cho tôi cái tên như vậy, để cho tôi vẫn luôn luôn sống ở trong dối trá của . như vậy, có cảm thấy so bản thân mình với ấy có được ?"

      Hai người bọn họ đều xúc phạm tới , biết là giữa bọn họ ai mới là người đúng."Tôi phải rời ." lạnh lùng thốt ra bốn chữ như vậy.

      ", tôi cho phép em!" Khuôn mặt tuấn tú của Tống Linh bởi vì bốn chữ này mà thoáng cái trở nên méo mó, gân xanh nơi thái dương hằn lên, hàm răng trắng bóng nghiên vào nhau phát ra tiếng nghe ken két: "Em là mẹ của Đường Đường mẹ, là vợ của tôi, có lệnh của tôi, em đừng mơ tưởng bước ra khỏi nơi này bước." hung hăng , trong giọng mang nồng đậm khí phách cuồng ngạo.

      ", tôi phải!" Nhiếp Tử Vũ cũng bởi những lời kia của mà chịu thua, hướng về phía giận dữ hét lên, gương mặt trở nên trắng bệch ra. lạnh lùng trừng cặp mắt mất vẻ ôn hòa bề ngoài của ngày thường, nhìn Tống Linh châm chọc : "Nghiêm chỉnh mà , tôi cũng phải là vợ của ! Thậm chí đến cái tên của tôi cũng phải là Tống Hi, làm sao tôi lại có thể là vợ của được chứ!" xong, liền nở nụ cười đầy đau khổ và cay đắng.

      Vừa nghe thấy những lời này, Tống Linh giống như bị giội cho chậu nước lạnh vậy, từ đầu đến chân thoáng cái liền lạnh buốt.

      Tay chậm rãi buông ra khỏi cánh tay của , rơi thõng xuống dưới, phải bởi vì hất ra, mà là có dũng khí để nắm lấy cánh tay của nữa rồi.

      Đúng vậy, phải là Tống Hi... Từ hơn hai mươi năm trước Tống Hi của chết rồi, mà Nhiếp Tử Vũ , chính là vợ của tên đầu sỏ gây nên cái chết của Tống Hi.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 218: Cầu khẩn

      Nhưng như vậy như thế nào? phải lợi dụng mới có thể tìm lại được thứ muốn. Cho nên, khi trước khi kế hoạch của chưa bắt đầu tiến hành, tuyệt đối thể rời khỏi tầm mắt của !

      Tống Linh ngẫm nghĩ, hai con ngươi trong trạng thái vô thần ngay lập tức liền trở lại có tiêu cự. bình tĩnh nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, cánh môi hơi nhếch lên: "Em phải ." Mấy chữ tràn ra khỏi miệng , trong từng lời từng chữ đều mang theo khẩn cầu tha thiết của ."Là sai rồi, em cần phải rời khỏi Đường Đường, . cần phải rời khỏi cái nhà này đâu hết, cũng nên rời bỏ ."

      ngờ rằng ra lời này, trong khoảng thời gian ngắn, Nhiếp Tử Vũ bị sững sờ ở tại chỗ. kinh ngạc nhìn vào , thẳng đến nhìn thấy ở trong đáy mắt của tràn đầy cầu khẩn lẫn chờ mong, lúc này mới bỗng chợt phục hồi lại tinh thần lại.

      Đúng lúc định cự tuyệt Tống Linh lại lên tiếng lần nữa: "Em rồi Đường Đường phải làm sao bây giờ? Em là mẹ ruột của con bé, em mà lấy ai để chăm sóc cho con đây."

      Nghe vậy, quả nhiên Tống Linh nhìn thấy miệng của mở ra liền từ từ khép lại, ngay sau đó đôi con ngươi của liền buông rủ xuống liếc nhìn về phía Đường Đường còn mờ mịt biết hai người trước mặt chuyện gì, sau đó Tống Linh lại tiếp tục .

      "Đường Đường có em được, em cam lòng cho làm cho con bé mỗi ngày đều phải khóc mệt vì nhớ em rồi mới có thể chìm vào trong giấc ngủ hay sao? dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Em rồi, ai biết được con bé bất kể còn ăn chocolate nữa hay , nếu như hàm răng của Đường Đường bị rơi sạch phải làm sao bây giờ?"

      Tống Linh xong câu này, Nhiếp Tử Vũ liền khẽ giật mình, đáy mắt lập tức nhiễm lên tầng đau thương.

      chỉ lo nghĩ đến nỗi thống khổ của mình, nhưng lại hề nghĩ đến Đường Đường. Con bé còn như vậy, nó cần mẹ như vậy... Có thể rằng, nếu như cứ mực bỏ như thế, chắc chắn tạo nên dấu vết hằn sâu ở trong lòng con bé, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn như vậy rất bất lợi cho phát triển khỏe mạnh sau này của Đường Đường.

      Nghĩ tới đây, kiên quyết trong mắt của Nhiếp Tử Vũ tiêu tán nửa, chậm rãi ngồi xổm người xuống kéo Đường Đường vào trong ngực của mình, với con đầy vẻ áy náy: "Thực xin lỗi, Đường Đường thực xin lỗi."

      Tha thứ, người mẹ ích kỷ, nghĩ ngợi gì đến con của mình.

      Rèn sắt khi còn nóng, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đương nhiên Tống Linh bỏ qua bất luận cơ hội nào để có thể cầu ở lại: "Cho cơ hội được ? Cho dù lúc này em thèm để ý gì đến mặt mũi của cũng được, nhưng vì tương lai của Đường Đường, cầu xin em hãy cho thêm cơ hội nữa."

      Lời cầu khẩn liên tục của làm cho Nhiếp Tử Vũ sao chống đỡ nổi. mặt cảm thấy áy náy với Đường Đường, mặt khác lại thấy Tống Linh thừa nhận lỗi lầm của chính mình, quyết tâm rời khỏi nơi này của Nhiếp Tử Vũ liền bị dao động. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Sau hồi lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Linh, từ miệng trong thốt ra câu sâu kín.

      " có biết là đời này điều tôi hận nhất là bị người khác lừa gạt, hay ?" Khi những lời này, hai con ngươi của Nhiếp Tử Vũ hề nháy mắt giây, cứ nhìn chằm chằm vào Tống Linh. Ánh mắt kia tựa như : “Nếu như tôi biết vẫn lừa gạt tôi lần nữa, lần này tôi nhất định rời khỏi nơi này.

      Ánh mắt kiên định của làm cho Tống Linh thấy chột dạ, nhưng nghĩ đến nếu như mình đáp ứng lời có thể lưu lại, vì vậy bất chấp mọi việc, nhàng gật đầu khẳng định.

      “... biết rồi."

      . . .

      Đây là vướng mắc đầu tiên giữa Tống Linh và Nhiếp Tử Vũ, nhưng cũng là lần mà vướng mắc được giải quyết nhanh nhất.

      Vì muốn biểu đạt áy náy của mình, Tống Linh quyết định đưa cả hai mẹ con Nhiếp Tử Vũ nhà hàng ăn cơm. Lúc đầu Nhiếp Tử Vũ cũng muốn cự tuyệt, nhưng do lay chuyển được Đường Đường, nên đành phải kiên trì đáp ứng.



      Nhưng bọn họ cũng chỉ đến nhà hàng chuyên đồ ăn của Pháp ở Trung tâm thương mại.

      Khắp nơi trong nhà hàng đều là nam thanh nữ tú, trang phục người đều thuộc hàng hiệu đắt tiền, bọn họ cùng nhau lướt qua thực đơn hoặc giọng chuyện với nhau, cộng với tiếng đàn dương cầm du dương bên tai dứt, tạo nên bầu khí rất hài hòa.

      Vì bữa ăn này mà Nhiếp Tử Vũ còn đặc biệt thay đổi cách ăn mặc của mình phen. Mái tóc đen nhánh xinh đẹp của được cuốn gọn lại búi cao lên ở sau ót, dùng chiếc trâm khảm kim cương hoa hồng làm vật trang sức, đâm xuyên qua búi tóc để làm đẹp, ở hai bên mang tai để vài sợi tóc buông rủ xuống, tạo cho có chút trễ nải nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Ngũ quan của vốn dĩ xinh xắn cho nên chỉ cần trang điểm qua chút phấn, cũng làm cho khuôn mặt nhắn của thêm nổi bật lên cách ràng. Nhiếp Tử Vũ mặc bộ váy áo màu trắng ngắn đến đầu gối, dưới chân đôi giày cao gót năm tấc, thoạt nhìn cảm thấy nó làm cho càng cao gầy thêm. giống như người mẫu chói sáng nhất sải những bước sân khấu, vừa mới xuất ở trong nhà hàng, thu hút được vô số ánh mắt của đàn ông ở đây.

      thực rất quen với việc khoác tay Tống Linh theo dẫn dắt của bồi bàn tới vị trí ngồi của mình, bên cạnh là bé Đường Đường mũm mĩm với cách ăn mặc rất đáng .

      "Em muốn gọi món gì?" Tống Linh mỉm cười nhìn Nhiếp Tử Vũ có vẻ căng thẳng và bất an, đáy mắt hàm chứa tình ràng.

      Đêm nay Nhiếp Tử Vũ cực kỳ xinh đẹp, đẹp hơn so với bất kể tất cả những ngày xinh đẹp. đẹp đến mức làm cho Tống Linh cảm thấy hận thể chiếm thành của riêng mình.

      " quan trọng, giúp em gọi là được rồi!" Nhiếp Tử Vũ cười cười. vẫn cảm thấy chưa quen với thay đổi rất nhanh giữa hai người như vậy.

      "Con muốn ăn chocolate." Đường Đường giơ bàn tay bé lên, lập tức gọi đống lớn bánh ngọt.

      Nhiếp Tử Vũ vừa nghe thấy ba chữ “chocolate” kia lập tức cảm thấy quá mực phản cảm rồi. Đợi cho con gọi hết tất cả những đồ ngọt theo sở thích của chính mình xong, sau đó Nhiếp Tử Vũ thình lình vứt xuống dưới câu: "Tất cả những thứ bánh ngọt mà con g tôi vừa mới gọi kia đều cần, trước hết hãy mang giúp ly nước chanh ép lên cho ."

      Vừa nghe thấy hai chữ “nước chanh” này, khuôn mặt nhắn của Đường Đường lập tức xịu hẳn xuống. bé dùng ánh mắt chờ đợi nhìn sang Tống Linh, vốn cho là ba giúp mình, nhưng ngờ lại nghe thấy ba mình phụ họa theo câu.

      "Trẻ con ăn nhiều đồ ngọt tốt, bị sâu răng, cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời của mẹ, nên ăn bánh ngọt có được ?"

      "Á!" Ngay cả người cha vẫn luôn luôn thương cưng chiều mình nhất cũng lên tiếng cho phép được ăn đồ ngọt, đến nước này Đường Đường đành chỉ có thể bỏ cuộc thôi.

      Sau đó Tống Linh liền chọn vài món ăn, lúc này người bồi bàn mới rời .

      lúc Tống Linh vừa định câu gì đó, hồi chuông dễ nghe truyền đến, cắt ngang lời sắp sửa ra. Vẻ vui thoáng ra trong mắt của Tống Linh, cười khan tiếng, sau đó lấy từ chiếc điện thoại di động ra xem, khi nhìn thấy tên người gọi lên màn hình điện thoại di động xoạt cái, gương mặt liền trầm xuống.

      " xin lỗi, để ra ngoài nhận điện thoại chút." xong Tống Linh liền đứng dậy.

      "Ừ." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, có bất kỳ hoài nghi nào.

      Sau khi Tống Linh rời khỏi, Nhiếp Tử Vũ liền ngồi ngẩn người đến chán chết. Nhìn Đường Đường vẫn cầm con búp bê Baby hăng hái chơi đùa, nơi đáy mắt của chợt hiển lên mối sầu lo.

      và Tống Linh vốn có tình cảm với nhau, chuyện phải rời khỏi nhà họ Tống chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho nên có lẽ cũng đành phải chờ Đường Đường lớn hơn thêm chút nữa rồi rời tốt hơn.

      Nghĩ đến đó, bỗng dưng trước mắt Nhiếp Tử Vũ chợt ra hai gương mặt tương tự nhau, chỉ khác là gương mặt của người lớn, còn gương mặt kia là của đứa trẻ, trong trái tim của lập tức khỏi cảm thấy hồi co rút cực kỳ đau đớn.

      Đường Đường còn như vậy, nhưng Tử Ngôn cũng bất quá chỉ lớn hơn Đường Đường có tuổi mà thôi, nhưng mà ngay từ thằng bé được mẹ chăm sóc. tại biết Tử Ngôn là đứa con trai của mình, như vậy có lẽ hẳn là cũng nên tìm cơ hội để chuyện với Tống Linh, xem xem liệu có thể lấy được quyền nuôi dưỡng Tử Ngôn hay .

      Còn về phần người đàn ông có tên gọi là Nhiếp Tử Phong kia, cứ như vậy . Dù sao quá khứ cũng trôi qua khá lâu, hơn nữa cũng nhớ được chuyện lúc trước làm tổn thương tới mình như thế nào, cho nên dự định cứ để như vậy thôi.

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ khỏi hít hơi sâu, gật gật đầu cách kiên định,.

      Món ăn được mang lên, đúng lúc Nhiếp Tử Vũ cầm lấy dao nĩa lên định cắt tảng thịt bò của Đường Đường, giọng quen thuộc cũng liền vang lên đỉnh đầu của .

      "Rốt cuộc cũng tìm được em rồi!" Trong giọng hàm chứa đầy kinh ngạc xen lẫn niềm vui, nhưng còn kích động lại còn lớn hơn nữa.

      Theo bản năng Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên. Khi thấy người đàn ông đứng ở trước mặt mình, mặt biểu lộ đau lòng đến cùng cực, nụ cười tươi như cứng lại ở khóe môi, dao dĩa trong tay liền rớt xuống bàn kêu "Lạch cạch" lên tiếng.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 219: Trả thù

      Bên dưới mái tóc lộn xộn đen như mực là gương mặt với ngũ quan khôi ngô tuấn tú hơn người. Trong đôi con người đen bóng sáng như sao kia lộ ánh mắt nhìn vô cùng dịu dàng và ấm áp. khuôn mặt tuấn tú có thể so với thần thánh kia tràn ngập nụ cười rạng rỡ, hàm chứa ngạc nhiên vui sướng nồng đậm. Bất kể từ góc độ nào, nhìn bộ dáng của cũng tuyệt đối làm cho phụ nữ phải si mê.

      Nhưng khi Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy , sau khiếp sợ ban đầu chính là nỗi thất vọng đau khổ.

      " Tử Ngôn." Tiểu Đường Đường lanh lợi vừa nghiêng mắt, liền liếc nhìn thấy Nhiếp Tử Ngôn đứng ở bên cạnh Nhiếp Tử Phong, vội vàng từ ghế nhảy xuống bỏ chạy đến bên cạnh Nhiếp Tử Ngôn, phát túm ngay lấy tay của cậu: " Tử Ngôn, cũng tới đây để dùng cơm đấy à?" Khuôn mặt nhắn cười đến ngọt ngào, có cảm giác như bé vừa mới ăn mật vậy.

      "A... Ừ." Nhiếp Tử Ngôn chau đầu lông mày lại, đáy mắt thoáng lên phản cảm. Cậu rất muốn đưa tay đẩy Đường Đường ra, nhưng nghĩ đến bé là em của mình, cũng chỉ có thể bắt buộc bản thân cần phải nhẫn nhịn xuống, dù trong lòng cảm thấy hề dễ chịu.

      Cậu ngẩng đầu lên nhìn ba ba của mình. Gương mặt ba cười đến rạng rỡ, ánh mắt đầy si ngốc nhìn mẹ ngồi ở bên, sau đó lại hướng cái nhìn sang phía mẹ, chỉ thấy ánh mắt của mẹ ngơ ngác, biểu lộ cứng ngắc. Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy khó hiểu, trong nội tâm có chút bất an.

      Nhiếp Tử Ngôn nghe ba ba lại là ba kể lại tất cả chân tướng việc cho mẹ biết rồi, phản ứng của mẹ là... Nhiếp Tử Ngôn nhìn mẹ của mình thầm suy đoán.

      việc diễn ra chỉ ngắn ngủn trong phút đồng hồ, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy dài giống như trải qua vài thế kỷ vậy. Khi kịp phản ứng lại theo bản năng, vội vàng tránh ánh mắt nóng rực của Nhiếp Tử Phong phóng tới. xoay người nhặt lên dao nĩa từ mặt đất lên, gọi bồi bàn nhờ mang tới bộ đồ ăn khác, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on sau đó mới nhìn về phía Nhiếp Tử Phong lần nữa.

      " là khéo, lại có thể gặp được hai cha con ở trong này." nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng, trong ánh mắt hề có chút nhiệt độ. Bởi vì vẫn còn chưa quên những gì mà Tống Linh với , Nhiếp Tử Phong thương tổn tới bản thân mình như thế nào! Cho nên lúc này khi gặp lại, đương nhiên thể nào cho vẻ mặt tốt đẹp được!

      Mặc dù thấy Nhiếp Tử Vũ cười, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nhưng nhìn nụ cười của lại đạt tới đáy mắt, trực giác Nhiếp Tử Phong cho biết dường như ở đây có chút gì đó đúng. Nhưng ngẫm lại, cũng có thể là do nhất thời chấp nhận được được thân phận của mình, cho nên cũng muốn nhiều. Chỉ là khi thấy chút sợ hãi đối với xuất của mình, mi tâm Nhiếp Tử Phong cau chặt lại cũng khỏi giãn ra thoải mái, chắc hẳn cũng tiếp nhận phần nào...

      Nhiếp Tử Phong lên trước vài bước, dịu dàng hỏi: "Chúng ta có thể..."

      chỉ định hỏi xem có thể ngồi dùng cơm cùng chỗ với hay , nhưng câu kia còn chưa kịp hết ra miệng, Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng, cắt ngang luôn lời của chút lưu tình.

      " thể!" Nghe thấy câu này của , khóe môi tươi cười của Nhiếp Tử Phong liền cứng lại. Bất giác, Nhiếp Tử Vũ có chút chột dạ. Nhưng nghĩ đến những chuyện tàn nhẫn mà từng làm đối với chính mình, trái tim lúc trước vừa mới mềm xuống chút, thoáng cái lại bắt đầu trở nên lạnh giá: "Trong chốc lát nữa ba của Đường Đường trở lại, tôi nghĩ có lẽ nên tìm chỗ khác để ngồi ăn có được ?" xong, khóe mắt của khẽ liếc qua Nhiếp Tử Ngôn đứng ở bên cạnh , lúc này câu dùng ánh mắt dám tin để nhìn lại . Môi của Nhiếp Tử Vũ giật giật, bổ sung thêm câu: "Đương nhiên, nếu như Tử Ngôn đồng ý, tôi hi vọng cậu bé có thể lưu lại ở nơi này cùng chúng tôi dùng cơm."

      biết rằng Tử Ngôn là con ruột của mình, như vậy đương nhiên thể bỏ mặc con trai của mình được. Cho dù hận Nhiếp Tử Phong, nhưng con trẻ là vô tội .

      xong, thoáng cái bầu khí lập tức liền thay đổi. Nhìn sắc mặc của Nhiếp Tử Ngôn có vẻ tốt, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong lại càng khó coi tới cực điểm.

      Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong lúc trước còn ấm áp nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Tử Vũ, ấm áp kia từng chút liền bị đóng băng. Tuy gương mặt tuấn tú của vẫn còn giữ nguyên được vui vẻ, nhưng trong vui vẻ lên cay đắng. Mãi lúc lâu sau, mới kéo được lý trí bay xa của mình trở lại, chậm rãi : "Vũ Vũ... Em... Em vẫn còn chưa tin lời với em hay sao?"

      Ánh mắt lạnh lùng của tựa như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào trái tim chồng chất vết thương của khiến máu tươi đầm đìa.

      ", tôi tin tưởng những lời mà ." Nhiếp Tử Vũ lắc đầu, đôi con ngươi trong veo kia thoáng cái liền trầm xuống. tin tưởng lời , bởi vì Tống Linh cũng thừa nhận như vậy, chỉ hận mà thôi!

      Nghe vậy, hầu kết của Nhiếp Tử Phong liền nhảy lên, vội vàng hỏi: "Vậy vì sao em vẫn còn đối xử lạnh nhạt với như vậy chứ? Vũ Vũ, chúng ta là vợ chồng mà." Tuy rằng hai người vẫn chưa thực đầy đủ những nghi thức cử hành lễ kết hôn, nhưng bọn họ đăng ký kết hôn rồi. hiểu, sao hiểu nổi. Nhiếp Tử Vũ tin vào lời kể của rồi, nhưng tại sao vẫn chịu trở lại trong vòng tay của chứ?

      Nhìn hốc mắt của Nhiếp Tử Phong dần dần có chút phiếm hồng, hiểu sao trái tim Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đau xót, thoáng cái lập tức cảm thấy như bị co rút lại vậy.

      "Tôi tin vào lời của rằng tôi chính là vợ của , nhưng tôi cũng rằng tôi trở lại bên cạnh lần nữa." Nhiếp Tử Vũ hất cái cằm lên, gắng sức làm cho bản thân mình được đếm xỉa đến nỗi đau thương hiển trong đáy mắt của , cố giữ vẻ thản nhiên : "Đối với những chuyện qua, tôi hoàn toàn nhớ được chuyện gì hết, cho nên cũng hãy quên tôi . tại tôi sống rất hạnh phúc, tôi tin rằng chính cũng nhận ra được điều đó! Nếu như vẫn còn có chút lương tâm..., vậy phiền đừng tới đây làm đảo lộn cuộc sống của tôi nữa, nghe ?"

      Những lời này của Nhiếp Tử Vũ giống như bàn tay hung hăng tát mạnh cái vào mặt Nhiếp Tử Phong, làm cho đầu óc bị chấn động đến mức còn năng lực để suy nghĩ nữa. Trong đầu trở nên rỗng tuếch, chỉ còn lại tiếng kêu “ong ong” vang lên ngừng. Mà Nhiếp Tử Ngôn đứng ở bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, cậu nghe thấy hai người đối thoại với nhau như vậy trong lòng cũng cảm thấy buồn bực tới cực điểm.

      Nhìn mặt mà suy đoán, ba khẳng định cho mẹ biết rồi kia mà? Vì sao mẹ vẫn còn có thể ra những lời này như vậy?! Khuôn mặt nhắn của Nhiếp Tử Ngôn thoáng lộ ra vẻ thâm trầm. Cậu quay đầu lại, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhiếp Tử Vũ, chỉ cảm thấy vẻ mặt của mẹ nhìn sang ba của mình giống như gặp phải kẻ thù vậy... Rốt cuộc trong chuyện này có vấn đề gì mới nảy sinh đây...

      Rất lâu sau, trước ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ, Nhiếp Tử Phong nhếch môi nở nụ cười nhìn còn khó coi hơn là khóc, với : "Vũ Vũ, em đừng đùa giỡn với như vậy nữa, chịu nổi đâu." ngày đêm nhớ mong lâu như vậy, vất vả mới phát ra là còn sống, nhưng những gì mà chờ đợi phải là những lời này."Nhất định là do em bị mất trí nhớ, cho nên em mới nhớ tình giữa hai chúng ta sâu nặng đến nhường nào. Nhưng sao hết, những lời mà tại em vừa mới kia, cũng có thể hoàn toàn quan tâm. Chờ đến khi em khôi phục lại trí nhớ, chúng ta có thể..."

      "Khôi phục trí nhớ để làm cái gì chứ?" Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng cười , để tự rước lấy nhục nhã, tiếp tục đau khổ sao?

      "Em..." Nếu như phải nhìn thấy ràng lạnh lùng trong đáy mắt của , rất có thể Nhiếp Tử Phong cho là mình nghe nhầm.

      đếm xỉa đến vẻ mặt đau lòng của , Nhiếp Tử Vũ nhếch khóe môi lên, hiển lộ ra ý cười mỉa mai, thản nhiên : " tại tôi sống cuộc sống rất tốt, tuyệt nghĩ đến chuyện khôi phục trí nhớ. Cho dù tôi nhớ được bất cứ chuyện gì trong quá khứ, nhưng tôi dám khẳng định, cuộc sống của tôi bây giờ nhất định còn tốt hơn rất nhiều so với quá khứ trước đây! Cho nên, khôi phục trí nhớ để làm cái gì chứ?" Những lời này thể nghi ngờ chính là những lời trái lương tâm của ..., nhưng vì muốn trả thù những chuyện mà Nhiếp Tử Phong từng làm ra đối với chính mình, nên mới cố ý như vậy.

      ", tin." Đây phải là những lời của , đây phải những lời mà Vũ Vũ với ! Nhiếp Tử Phong lắc lắc đầu đầy kích động, hai cánh tay buông rủ xuống hai bên đùi liền nắm chặt lại thành quyền. rất muốn bảo chính mình cần thiết phải để ý đến những lời mà vừa , bởi vì tại bị mất trí nhớ, biết trong quá khứ tình đối với nhiều đến thế nào, cho nên mới như vậy... Nhưng lại có cách nào để buộc mình để ý đến những lời đó!
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 220: Giằng co giữa hai người đàn ông

      lúc hai người đối mặt hết sức lạnh lùng, từ phía sau hai người truyền đến giọng đầy ôn nhu vang lên.

      "Hi nhi, xin lỗi làm em phải chờ đợi khoảng thời gian lâu như vậy, chúng ta..." Tống Linh véo von chợt dừng lại, khi nhìn thấy bóng dáng đứng quay lưng về phía mình, lúc này chậm rãi quay lại nụ cười dịu dàng kia liền ngưng kết lại ở khóe môi.

      Nhiếp Tử Phong! Tại sao ta lại ở chỗ này! Nụ cười mặt Tống Linh chậm rãi rút , hai hàng mày kiếm đen như mực liền nhíu lại chặt lại. Đôi mắt nghiêm khắc trở nên u lạnh lẽo, hướng cái nhìn xuống phía dưới. Khi Tống Linh thoáng nhìn thấy hai bàn tay của Nhiếp Tử Phong nắm chặt thành quyền, từ trong đáy mắt của chợt lóe lên vẻ trào phúng.

      "Tổng giám đốc Nhiếp, từ khi chia tay đến giờ chắc vẫn có vấn đề gì chứ." Khóe môi của Tống Linh hơi cong lên, từ trong đáy mắt lóe ra ánh nhìn đầy vẻ đắc ý.

      Nhìn thấy bóng dáng của Tống Linh, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong lập tức trở nên trầm, từ trong đáy mắt của sóng to gió lớn bắt đầu nổi lên. Trái tim của cũng còn đập theo nhịp điệu nữa mà bắt đầu nảy lên dữ dội, theo đó, lồng ngực rắn chắc của cũng trở nên phập phồng bất định. Nhiếp Tử Phong mở trừng cặp mắt gắt gao nhìn Tống Linh cười đến sáng lạn, đột nhiên khóe mắt của run rẩy hồi, giây sau nắm đấm mạnh mẽ liền vung lên tống vào gương mặt nghênh đón của Tống Linh.

      Kỳ khi đáy mắt của Nhiếp Tử Phong thoáng lên báo hiệu nguy hiểm, . Tống Linh đoán ra Nhiếp Tử Phong đanh định làm gì rồi. Cho dù Tống Linh đoán ra được khi Nhiếp Tử Phong xuất thủ, giây phút kia Tống Linh cũng hoàn toàn có cơ hội để né tránh. Chỉ là ta muốn né tránh, cứng rắn chịu trúng quyền kia. Lý do phải bởi vì bản thân cảm thấy áy náy vì mình chiếm đoạt Nhiếp Tử Vũ, mà là vì muốn để cho Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy!

      Khuôn mặt tuấn tú kiên cường bị hứng chịu quyền nặng nề, làm cho Tống Linh phải liên tục lui lại phía sau vài bước. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Bên gò má trái truyền đến hồi bỏng, đau đớn, thậm chí Tống Linh còn có thể cảm giác thấy tựa như hàm răng của mình bị lung lay, trong miệng bắt đầu cảm thấy mùi máu tươi nồng đậm, nhưng Tống Linh cũng thốt lên tiếng. Ngược lại ta cứ lặng ngắt nhìn Nhiếp Tử Vũ lúc này bắt đầu bị kích động khi nhìn thấy ta bị Nhiếp Tử Phong đánh như thế.

      Nhiếp Tử Vũ quay mặt sang hai bên nhìn hai người đàn ông:" làm cái gì vậy?!" Nhiếp Tử Vũ từ chỗ ngồi đứng bật dậy, sau đó mở túi xách lấy ra chiếc khăn tay, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn rồi vội vàng bỏ chạy đến bên người Tống Linh, xem xét vết thương cho :" có làm sao vậy? Có đau hay ?" trong lúc tức giận, khi ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ chạm đến nơi khóe miệng của Tống Linh bị rách toạc, ngoại trừ áy náy với ra, còn cảm thấy phẫn nộ đối với Nhiếp Tử Phong còn nhiều hơn .

      "Làm sao có thể tùy tiện đánh người như vậy chứ?" ngẩng đầu lên lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Phong đứng sững sờ ở tại chỗ đó, ánh mắt lộ vẻ chút vui mừng đối với ." đúng là con người dã man!"

      Lời chất vấn của tựa như lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào trong lồng ngực của , đau đến mức thể thốt lên nổi lời nào, cái loại cảm giác này giống như là sắp bị chết đến nơi rồi vậy. Trong hai tròng mắt đen thẫm kia còn nhìn thấy ý cười, mà chỉ còn thấy thống khổ, nét mặt của dường như vẫn có gì thay đổi nào khác biệt. Có lẽ người khác phát ra được khác thường này của , nhưng Nhiếp Tử Ngôn đứng ở bên lại trông thấy ràng nơi đáy mắt của đau thương lên rất nhanh.

      Thấy Nhiếp Tử Vũ vì mình mà trở nên náo loạn với Nhiếp Tử Phong, điều này làm cho Tống Linh thấy rất vừa ý của mình. ta lạnh nhạt nhếch hàng lông mày lên, quên làm bộ giải vây giúp cho Nhiếp Tử Phong: "Hi nhi, sao đâu, em cần phải lo lắng cho . nghĩ chẳng qua là Tổng giám đốc Nhiếp giờ chưa thể nào tiếp nhận được mối quan hệ giữa và em mà thôi, cho nên ấy mới đối xử với như vậy. quyền này theo lý đáng nên phải nhận."

      ", nên chấp nhận đối đãi như vậy!" Nhiếp Tử Vũ đau lòng nhìn Tống Linh, lắc lắc đầu. Ở trong ấn tượng của , Tống Linh là người tuyệt đối cao ngạo, chất ngất khí phách và tinh thần của người đàn ông. Là người bình thường khác, đừng là đánh quyền mà chỉ cần thoáng đụng đến chút thôi, cũng đều bị đối đãi lại bằng phương thức hung ác nhất. Vậy mà bây giờ, câu “theo lý đáng nên phải nhận quyền như vậy”, người đàn ông tỏ ra bận tâm đối với người khác như thế, làm sao Nhiếp Tử Vũ có thể thấy đau lòng cho được !

      Nghĩ tới đây, suy nghĩ của liên ngừng lại. Nhiếp Tử Vũ quan tâm đến mọi người ở trước mặt, nhón chân lên cẩn thận từng ly từng tí chùi vết máu ở khóe miệng cho Tống Linh. Mà bên tỏ ra vừa khinh thường vừa tức giận với Nhiếp Tử Phong, còn bên kia lại biểu lộ trong mình có bao nhiêu dịu dàng liền bày tỏ ra hết với Tống Linh. Cách đối đãi lạnh lùng tàn nhẫn với Nhiếp Tử Phong như vậy có cảm giác như đây là hai con người khác hẳn.

      màn hai người gần sát bên nhau như vậy làm cho hai mắt của Nhiếp Tử Phong cực kỳ đau buốt. Thoáng cái sắc mặt của tái nhợt tới cực điểm, gân xanh nổi cuồn cuộn hai bên thái dương, tế bào khắp toàn thân đều rít gào đến điên cuồng.

      Chẳng lẽ người đàn ông này rồi sao?

      Nhìn quan tâm lau chùi vết máu giúp cho Tống Linh, vừa lau, thỉnh thoảng dáng vẻ đôi lông mày của lại nhíu lại. Vấn đề này tựa như có được lời giải đáp, cũng bởi vậy trong ngực của phảng phất như bị đòn nặng nề giáng vào, làm cho bị đau đến mức, hai hàng lông mày chau lại như bị dính vào chỗ.

      , làm sao có thể chứ! Làm sao có thể người đàn ông nào khác được, ngoại trừ ra! đợi suốt năm năm, phải chịu nỗi khổ sở tương tư suốt năm năm qua, thứ mà tại muốn nhận phải là kết quả như thế này!

      ghen ghét, phẫn hận kích thích , chỉ chốc lát sau, hai mắt của liền bị lửa giận nhiễm đỏ. bước bước dài, tiến lên cầm lấy cánh tay của kéo lại hướng vào trong ngực của mình, bên chỉ vào Tống Linh gầm lên câu: " ấy là Nhiếp Tử Vũ, phải là Hi nhi ở trong miệng của mày!" Vũ Vũ, đây là Vũ Vũ của , Vũ Vũ chỉ của mình mà thôi!

      Đột nhiên tiếng rống to xuất cắt đứt tiếng đàn dương cầm du dương, cũng làm thu hút rất nhiều ánh mắt khác thường của thực khách. Vẻ mặt của Tống Linh chút biểu cảm, Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy khiếp sợ, mà Nhiếp Tử Vũ trong ngực đầy căm hận. Tất cả mọi ánh mắt chút tán thành, hẹn mà cùng tập trung ở người của , nếu như là người bình thường chắc sớm cảm thấy phải bỏ rồi.

      Nhưng chung quy Nhiếp Tử Phong lại phải là người bình thường! thèm đếm xỉa tới mọi ánh mắt từ bốn phương tám hướng chiếu tới, nâng lên cằm lên, hai tay càng ôm chặt Nhiếp Tử Vũ vào trong ngực mình, mặc cho có giãy dụa như thế nào cũng chịu buông ra.

      " thả tôi ra, định làm cái gì vậy, còn mau chóng thả tôi ra!" Bị mực ôm chặt trong ngực, Nhiếp Tử Vũ tức giận đến mức mặt đỏ lựng lên. tức giận nhìn Nhiếp Tử Phong, giãy dụa thân thể của mình đầy vẻ bất an."Này, ngại hù dọa đến người khác, nhưng tôi lại vẫn rất ngại làm người khác bị hù dọa đó, hãy mau chóng thả tôi ra! Tôi đều ràng cho như vậy rồi, làm sao vẫn chịu hiêu kia chứ!" Khi giãy dụa, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy khỏi có nghi hoặc.

      Đến tột cùng, có chuyện gì xảy ra với người đàn ông này vậy! Trước kia đối xử với tàn nhẫn như vậy, bỏ , còn xuất ở trước mặt nữa, như vậy chẳng phải là trúng với tâm ý của rồi đó sao? Vì cái gì mà vẫn tìm mọi cách để dây dưa chịu buông tha như vậy?

      cái gì Nhiếp Tử Phong cũng chịu buông ra! chỉ sợ rằng, nếu như bản thân mình chỉ cần buông lỏng vòng tay ra chút, lại lao vào trong ngực người khác lần nữa! ! tuyệt đối thể nhẫn nhịn được chuyện này! Tuyệt đối ! Càng nghĩ, Nhiếp Tử Phong càng tăng thêm sức lực của mình mạnh mẽ hơn, dứt khoát vòng tay ôm lấy chặt, ôm chặt đến mức sắp thể thở nổi nữa rồi.

      Mọi người đều sôi nổi nhìn đối địch giữa Tống Linh và Nhiếp Tử Phong như xem trò vui, mà lúc này hai người đàn ông trong cuộc cũng có ai mở miệng, cứ như vậy mà giằng co lẫn nhau. Thậm chí ngay cả quản lí nhà hàng nghe cũng chạy tới định khuyên can hai người, lúc này cũng chỉ biết đứng đó mà nhìn hai người bọn họ, trước sau mồm miệng vẫn như bị cấm khẩu, chỉ vì thân phận của hai người kia giống với người bình thường.

      Hào khí giằng co mãi lui, ngay lúc Nhiếp Tử Phong cắn răng cái quyết định mở miệng muốn mang Nhiếp Tử Vũ về nhà giọng ngọt ngấy tràn đầy tức giận liền truyền đến.

      "Đồ xấu xa, hãy thả mẹ tôi ra!" Tuy Đường Đường hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ tức giận đến mức mặt đỏ lên, trực giác của bé thấy rằng mẹ rất khó chịu. Lần đầu tiên, bé bỏ qua si mê lưu luyến đối với Nhiếp Tử Ngôn mà chạy đến bên người Nhiếp Tử Phong, dùng chiếc chân của mình đá vào chân của .

      " Đồ xấu xa, ông làm cho mẹ của tôi bị đau quá rồi, mẹ bị đau quá rồi, ông hãy mau chóng thả mẹ tôi ra." Dùng chân đủ, bé còn dùng tay véo, thế này mà bé còn sợ vẫn còn chịu buông me mình ra.

      Cơn giận dữ lúc trước vẫn luôn tràn ngập trong đầu của Nhiếp Tử Phong, những hành động kia của Đường Đường lúc này làm cho bắt đầu lại nổi trận lôi đình, lạnh nhạt quát lên: "Cút ngay!"

      Nhiếp Tử Ngôn đứng sững sờ ở bên cạnh, cậu vừa định mở miệng ra để ngăn cản lại, thấy Nhiếp Tử Phong nhấc chân lên hất luôn Đường Đường bé văng ra bên ngoài.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 221: Thực xin lỗi vì mẹ quên con

      Chỉ nghe "vù vù" tiếng, mọi người hẹn mà đều cùng nhau hít vào ngụm khí, tất cả mọi thanh ở đằng kia chợt dừng lại giây, thời gian lập tức giống như bị đông cứng lại vậy.

      giây sau, tiếng khóc vang lên "Oa..." dội lại, bầu khí bên trong nhà hàng Tây to như vậy trở nên có chút vui.

      "Đường Đường!" Tiếng khóc của con lôi kéo được tâm trí còn phiêu du của Nhiếp Tử Vũ trở lại. Khi nhìn thấy Đường Đường bị Nhiếp Tử Phong chút lưu tình chút mà quăng ra ngoài, ngã quỳ rạp ở mặt đất khóc lớn, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ lập tức co thắt lại.

      Trong nháy mắt, hốc mắt ra màu hồng hồng. Nhiếp Tử Vũ quay đầu liếc cái nhìn đầy oán hận về phía Nhiếp Tử Phong, lúc này cũng bị hành vi của mình làm cho hù dọa, lớn tiếng trách cứ: "Thậm chí đến ngay cả đứa bé mà cũng chịu buông tha, rốt cuộc có phải là người nữa hay hả!" , xong, thừa dịp Nhiếp Tử Phong còn trong trạng thái tinh thần đầy hoang mang, tay liền đẩy Nhiếp Tử Phong ra bên, sau đó vọt tới bên cạnh Đường Đường rồi tranh thủ bế con lên.

      "Đường Đường con có đau nhức ở đâu ? cho mẹ biết, con đau nhức ở chỗ nào?" liền vội vội vàng vàng kiểm tra vết thương thân thể của Đường Đường lúc này vẫn còn gào khóc. Khi nhìn thấy con bị sưng đỏ cả trán Nhiếp Tử Vũ nóng ruột đến độ nước mắt cũng rớt xuống.

      "Ô ô, mẹ..." Đường Đường òa khóc nhào vào trong ngực của mẹ, nước mắt nước mũi dính đầy người Nhiếp Tử Vũ.

      Nhìn tình cảnh hai mẹ con ôm nhau thành đoàn mà khóc lóc, những người ở xung quanh cũng cảm thấy thêm đau lòng. Dieendaanleequuydonn Mọi người cũng nhịn được nữa, đứng ở bên bắt đầu tỏ thái độ, lên tiếng phê phán Nhiếp Tử Phong rất ác liệt.

      "Con bé còn như vậy, chỉ là đứa trẻ con, tại sao lại có thể tàn ác như thế được, còn quyết tâm hất văng con bé ra ngoài như vậy chứ?"

      "Người đàn ông xấu xa này, rốt cuộc có trái tim hay vậy?!"

      "Có tiền còn coi ai ra gì nữa à, có tiền là có thể cần quan tâm đến trẻ con nữa sao!"

      ". . ." Đối với trẻ con phải tình cảm chứ.

      Trong khoảng thời gian ngắn, những lời phê phán giống như cơn hồng thủy tuôn trào dội vào người Nhiếp Tử Phon. di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn Nhiếp Tử Ngôn đứng ở bên nghe những lời phê phán đối với Nhiếp Tử Phong, liền nhíu mày sâu. Cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn Nhiếp Tử Phong lúc này vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, biểu cảm mặt đầy phức tạp, dường như chính bản thân cũng khó mà tin được, lại có thể để cho bản thân mình bị mất lý trí đến mức bột phát có hành động như vậy đối với Đường Đường
      .
      Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong đầy vẻ trống rỗng, nhìn sang hai mẹ con ôm nhau thành đoàn ở cách đó xa, trong lòng dội lên từng hồi đau đớn giống như bị xé rách ra vậy, lồng ngực của đau nhức giống như bị người ta cứng rắn xé toạc ra rồi móc trái tim ra vậy

      là cố ý... diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn cũng hề nghĩ tới việc muốn làm bị tổn thương, chỉ là...

      Chẳng qua là cảm thấy trong lòng đầy buồn phiền tức giận đến nóng nảy. Nguyên nhân cũng bởi vì là muốn phủi sạch quan hệ giữa hai người bọn họ với nhau, bởi vì muốn cần thiết phải quấy rầy cuộc sống của , bởi vì hết thảy hết thảy trăm nghìn lý do khác nhau...

      Nhìn Tống Linh tiến lên kéo hai mẹ con các vào trong ngực, trong tích tắc, Nhiếp Tử Phong cảm giác mình tựa như là người ngoài vậy.

      Bọn họ nhà ba người được hạnh phúc như vậy, mà tựa như chỉ có thể là người xa lạ đứng ở bên nhìn bọn họ mà hâm mộ...

      ! Chuyện này công bằng! và Tử Ngôn phải chờ đợi nhiều năm như vậy, phải là để đổi lấy cái kết quả này! Nếu như bọn họ là người nhà, như vậy và Tử Ngôn thế nào?! và Tử Ngôn được tính là cái gì đây?!

      Bởi vì vấn đề này mà trong nháy mắt, Nhiếp Tử Phong lại bị kích động. Trong đáy mắt trống rỗng dần dần lên chút ánh sáng, nhưng phải là thứ ánh sáng được tỏa sáng rực rỡ, mà là thứ ánh sáng của u lạnh lẽo chiếu rọi. Hai tay của Nhiếp Tử Phong lại nắm chặt lại thành quyền lần nữa. Đúng lúc muốn tiến lên phía trước tách bọn họ ra, nhưng Nhiếp Tử Ngôn đứng bên lại bắt được tay của .

      Nhiếp Tử Phong hạ con ngươi xuống nhìn lại. Nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Tử Ngôn như xông lên, vẻ mặt đầy nghiêm túc vừa lắc đầu với chính mình, đồng thời cùng lúc sử dụng cách chuyện bằng khẩu hình, ra mấy chữ: " cần phải ."

      Vẻ mặt nghiêm túc của Nhiếp Tử Ngôn làm cho Nhiếp Tử Phong phải sững sờ, làm cho lại ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người bọn họ ôm nhau rời , mà tựa như bị ma xui quỷ khiến, thực dừng bước lại.

      Bữa tối bởi vì rối loạn của Nhiếp Tử Phong mà trở nên hỗn loạn phải dừng lại. Đợi đến sau khi Tống Linh mang theo Nhiếp Tử Vũ cùng Đường Đường rời khỏi, người quản lí vẫn đứng ở bên liền vội vàng trấn an lại tất cả những tức giận và bất mãn của mọi người.

      Tiếng đàn dương cầm lại vang lên vui vẻ làm tan rã bầu khí yên tĩnh chết lặng ở trong phòng ăn. Mọi người nhao nhao tức giận lúc này cũng bình tĩnh trở lại, người nào dùng cơm lại tiếp tục dùng cơm, người nào làm bồi bàn phục vụ lại tiếp tục phục vụ. Chỉ chốc lát sau trong phòng ăn trở lại bình thường giống như lúc trước, khi cùng Nhiếp Tử Ngôn tới, tựa như chưa hề có tình gì phát sinh ra vậy.

      "Tử Ngôn, ba..." Nhiếp Tử Phong rũ mi mắt xuống vẻ đầy hối tiếc, lại nhìn về phía con trai lần nữa, chỉ là câu còn chưa hết, Nhiếp Tử Ngôn giơ tay lên làm động tác như muốn với dừng.

      "Ba cần phải gì nữa hết, con biết là ba hề cố ý." Nếu như đổi lại là cậu, nếu như ngay lúc đó cậu trong lúc bực bội, có lẽ cậu cũng có hành động giống như ba của mình vậy. Chỉ có điều là bây giờ phải là lúc tính toán xem việc này là cố ý hay là cố ý. Quay đầu lại xem xét, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn về phía bọn người Tống Linh vừa biến mất trong đám người, ánh mắt của Nhiếp Tử Ngôn liền hơi nhíu mắt lại thành đường chỉ, : "Vừa rồi mẹ chịu hẹn con ăn cơm, như vậy là đại biểu cho việc mẹ tiếp nhận thân phận của con rồi, cho nên hai ngày này con đến ở nhà họ Tống ."

      Đường Đường bị hất văng ra ngoài như vậy, nhưng Tống Linh lại hề có chút tức giận mà vung tay với ba, mà ngược lại, ông ta lại giống như người ngoài chỉ đứng ở bên nhìn trò hay. Điều này là làm cho người khác thể tưởng tượng được. tại ngồi ngẫm nghĩ lại hồi, vừa mới rồi, trước tình cảnh thấy ba bắt lấy mẹ , Tống Linh cũng có bộ dáng ra vẻ muốn ngăn lại, càng làm cho cậu cảm thấy kỳ lạ! Cậu cũng từng đọc qua những tin tức viết về Tống Linh ở báo chí, người đời ai cũng đều ông ta là người xứng đáng cái tên, có oán thù tất báo thù. Cho nên cậu hoàn toàn có thể nghĩ là: Nếu vừa mới rồi ông ta có ý định ngăn cản lại, chẳng thà thẳng ra luôn, chuyện này đều là do ông ta cố ý gây ra.

      Nhưng mục đích của ông ta khi làm những chuyện như vậy là cái gì? Nhiếp Tử Ngôn nghĩ như thế nào cũng thể hiểu ra nổi, cho nên cậu mới quyết định tạm thời đến sống ở nhà họ Tống, thuận tiện quan sát nhìn xem.

      Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong nghiêm lại: "Con muốn ở lại nhà họ Tống sao? ! Ba kiên quyết đồng ý!"

      Nhiếp Tử Ngôn cũng có bởi vì lời phản đối này của ba mình mà vui mừng, ngược lại cậu liếc nhìn ba mình cái đầy vẻ sâu kín, : "Căn cứ vào chuyện xảy ra vừa mới rồi, xem ra ba gây cho mẹ ấn tượng hay, chắc chắn là mẹ thể cho phép ba tiếp cận gần với mẹ thêm bước, cho nên, vẫn nên để cho con đến đấy tốt hơn"

      Nếu là muốn bị ném bỏ cũng phải chỉ có mình ba của cậu, trong đó còn có cậu nữa! Cho nên đương nhiên là cậu muốn mình ra tay để giúp cho cha đẻ của mình được chút sức lực!

      Nghe được lời giải thích của con trai, Nhiếp Tử Phong lưỡng lự: "Liệu con có làm được ?"

      Nhiếp Tử Ngôn bĩu môi ra, thoáng nhìn cái, nhổ ra câu: "So với ba đương nhiên là được rồi."

      . . .



      Nhiếp Tử Vũ mang theo Đường Đường khóc mệt đến ngủ thiếp qua mới mới trở về đến nhà, chân sau Nhiếp Tử Ngôn liền mình vào trong nhà của họ Tống.

      "Tử Ngôn làm sao con..." Nhiếp Tử Vũ trừng lớn hai mắt nhìn Nhiếp Tử Ngôn đứng ở cửa ra vào mà tiến vào trong nhà, vội vàng ra nghênh đón." mình con tới đây sao?" xong hướng ra phía sau cậu nhìn nhìn.

      "Vâng." Nhiếp Tử Ngôn gật gật đầu, khuôn mặt nhắn cực kỳ khôi ngô tràn ngập từng trải.

      Vốn dĩ Nhiếp Tử Vũ chỉ là tùy tiện chút, nghĩ rằng con trai mình lại chấp nhận. Thoáng cái, vẻ mặt trở nên thất sắc."Con còn như vậy, làm sao con có thể mình tới đây, người kia... Cha của con, ông ấy yên tâm về con được sao?" Nhắc đến mấy chữ “cha của con” này, xoạt cái, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ liền trầm hẳn xuống. Xem ra thái độ ác liệt của Nhiếp Tử Phong tạo cho ấn tượng rất kém cỏi.

      "Mới bốn tuổi con dám mình ngồi xe ra ngoài rồi, cho nên mẹ cần phải lo lắng cho con." Nhiếp Tử Ngôn toét miệng ra, nởi nụ cười đầy tươi tắn đối với mẹ của mình.

      Đúng là do liên quan của tình mẫu tử, tuy rằng hai mẹ con mới nhận nhau đến hai ngày, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng hề cảm thấy có cái gì ngăn cách giữa bọn họ. Hai mẹ con thân thiết với nhau giống như mẹ con từng sinh sống bên nhau rất nhiều năm.

      Nhìn bộ dáng khờ dại của con trai, trong lỗ mũi của Nhiếp Tử Vũ lập tức đau xót, hốc mắt vừa đỏ ửng lên. Bất quá Nhiếp Tử Ngôn tại mới được hơn năm tuổi, vậy mà lúc mới bốn tuổi bắt đầu dám ngồi xe mình, có thể thấy được là con trai của tự lập tựa chủ đến cỡ nào. Nghĩ tới đây, ngồi xổm người xuống, cứ như vậy đưa tay kéo Nhiếp Tử Ngôn vào trong ngực của mình: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi vì mẹ quên mất con."
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :