1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 206 (tiếp theo)


      "Nhảy núi tự vẫn ngay trong ngày tổ chức hôn lễ, nguyên nhân do đâu?"

      Mặc dù nhà họ Nhiếp cố gắng giấu kín tin tức này, nhưng biết từ đâu mà các phóng viên vẫn biết được chút tin tức này, suốt tuần lễ liền,khắp phố lớn ngõ ở Đài Bắc chuyện này khỏi bị mọi người mang ra thảo luận. Bên Đài Truyền Hình lại khoa trương hơn nữa, còn tiến hành làm phóng thăm dò chuyên đề “Gả vào nhà quyền thế là vui hay buồn”.

      Lễ tang của Nhiếp Tử Vũ được tiến hành ba ngày sau đó, cho đến khi đưa hỏa táng, di@en*dyan(lee^qu.donnn), thi thể của Nhiếp Tử Vũ cũng được giao lại cho cảnh sát, bởi vì Niếp lão phu nhân thuộc thế hệ trước cũng chỉ coi đây như chuyện cũ qua, nên tất yếu cũng cần phải truy cứu thêm nữa. Mà Nhiếp Tử Phong, ngay cả cho đến khi hạ táng Nhiếp Tử Vũ, đều ngâm mình ở trong pub.

      Bởi vì từ đầu đến cuối, vẫn nhất định chịu tin vào rằng, người mà thương rời khỏi rồi.
      . . .

      Trong pub tràn ngập những tiếng động huyên náo. nhạc Hip-Hop chát chúa, tiếng hát bốc lửa mạnh mẽ, vũ đạo nhiệt tình, tưởng chừng như sắp sửa làm bật tung cả trần nhà lên, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn trong sàn nhảy cả trai lẫn đều sớm tận tình lắc lư “high” đến lật trời. Lúc mà Lâm Nhĩ Kỳ và Lãnh Duy Biệt tìm được Nhiếp Tử Phong uống đến say khướt. Cũng biết Nhiếp Tử Phong chọc chuyện gì mà bị đại hán vạm vỡ dùng quyền cước đấm đá, nhưng cũng đánh trả lại, cứ như vậy, tùy ý để cho người khác dùng bạo lực đối với bản thân.

      Nhìn chịu được, Lâm Nhĩ Kỳ tiến lên, chỉ hai ba lần giải quyết xong Đại Hãn kia, tiếp đó nâng Nhiếp Tử Phong say như chết từ mặt đất dậy. còn chưa kịp phủi giúp những dấu chân người Nhiếp Tử Phong , đến giây sau, nắm đấm lên ở trước mắt , nặng nề chụp xuống gương mặt, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn lúc này chỉ thấy trương ra vẻ gầy gò và tràn ngập chán chường, đến thành hình người của Nhiếp Tử Phong, tiếp đó Nhiếp Tử Phong cứ như thế lại té ngã xuống đất.

      "Đừng thế nữa! Cậu định làm cái gì vậy ?!"

      Lâm Nhĩ Kỳ trừng mắt lạnh lùng nhìn vào Lãnh Duy Biệt vừa ra tay với Nhiếp Tử Phong. còn định tiếp thêm nữa, lại nhìn thấy Lãnh Duy Biệt đột nhiên ngồi xổm người xuống, sau đó lại túm lấy Nhiếp Tử Phong, cũng chưa kịp phản ứng, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn lại thấy quyền nặng nề nữa lại vung lên tiếp.

      Trong sàn nhảy, cả trai lẫn say sưa cuồng hoan cũng lập tức dừng lại tất cả vui vẻ, các nhân viên phục vụ lại lại cũng dừng ngay việc lại lại của mình. Đến cả bartender ở sau quầy bar cũng đều dừng tay pha chế rượu, tất cả mọi người trong pub đều ngừng hết động tác của mình lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mấy người bọn họ.

      chút để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, Lãnh Duy Biệt lại vừa cho Nhiếp Tử Phong thêm quyền nữa, chỉ có điều, lúc này đánh Nhiếp Tử Phong có lý do nữa.

      "Tôi tặng Vũ Vũ cho cậu, rốt cuộc cậu đối xử với ấy như thế nào vậy, hả? Cậu làm hại ấy đến mức nào để khiến ấy thềm để ý đến con trai của mình nữa, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn nhất định phải nhảy núi tự sát như vậy hả?" thình lình nhìn vào Nhiếp Tử Phong quát um lên, gương mặt tuấn mỹ chút tì vết lúc này nổi đầy gân xanh, bộ dáng của nhìn rất đáng sợ.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong chỉ cười hề hề ngây ngô. ngẩng đầu lên, gương mặt ngũ quan tuấn lãng kia tràn đầy những vết thương tím bầm, khóe miệng vỡ ra, da tróc thịt bong, người mặc tây trang bần thỉu, nhiều ngày chưa tắm rửa thay giặt, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn nhìn tựa như kẻ lang thang ở bên đường, so với con người nội tâm đầy khí chất, phong thái ung dung tự tại của ngày xưa, giờ đây hoàn toàn khác biệt, tưởng như hai người khác nhau vậy.

      " ấy chết, chẳng phải ấy ở trong nhà chờ tôi đó sao? Chúng ta hãy uống chén nào, chúc phúc cho hôn lễ của tôi với người phụ nữ tôi mến." cười như si ngốc, cầm lấy hai chai rượu ở bàn, nhét chai vào trong lòng bàn tay của Lãnh Duy Biệt, chai kia ngẩng đầu lên mình đổ ào ào vào trong miệng mình, nuốt ừng ực từng ngụm lớn.

      Nhìn bộ dáng của Nhiếp Tử Phong như thế, Lãnh Duy Biệt tức giận đến mức chỉ muốn tiếp tục đánh cho thêm quyền nữa. Nhưng Lâm Nhĩ Kỳ vội ngăn lại, nhìn Lãnh Duy Biệt lắc đầu: "Vũ Vũ còn nữa, ai cũng khổ sở, nhưng cậu có nghĩ rằng người cảm thấy khó có thể quên được nhất là ai hay ?" xong, lại thương cảm thoáng nhìn sang Nhiếp Tử Phong nốc từng ngụm từng ngụm rượu . Thế vô thường (chuyện đời có nhiều thay đổi ai biết trước được), còn vẫn còn nhớ ngày đó Nhiếp Tử Phong luôn là người đàn ông có khí thế rất hăng hái và tác phong ôn hòa.

      Nghe được những lời này của Lâm Nhĩ Kỳ, Lãnh Duy Biệt khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Phong cười ngây ngô như kẻ loạn trí kia, cuối cùng thả lỏng bàn tay nắm chặt thành quyền ra.

      Thấy Lãnh Duy Biệt chịu nghe theo lời của mình, Lâm Nhĩ Kỳ khỏi thở ra nhõm. Lại nhìn liếc nhìn sang Nhiếp Tử Phong, liền đưa tay đoạt lại bình rượu trong tay của Nhiếp Tử Phong ném sang bên cạnh, : "Đừng uống nữa, để tôi đưa cậu trở về nhà."

      " muốn trở về nhà! Trở về nhà để làm gì!" Nhiếp Tử Phong như đứa trẻ chỉ thích đùa giỡn, lại bắt đầu giở trò vô lại, đẩy bàn tay của Lâm Nhĩ Kỳ vỗ về mình ra, xoay người lại, định giơ tay cầm lấy bình rượu ở mặt bàn, nhưng lúc này vẫn bị ngăn lại như trước, chẳng qua lần này lại là Lãnh Duy Biệt.

      "Cậu còn tiếp tục tình trạng như vậy nưa, thằng bé Tử Ngôn kia bây giờ biết làm sao đây?!" cố đè lại giọng cố hết sức để cho giọng điệu của mình được ôn hòa, hỏi lại Nhiếp Tử Phong câu: "Thằng bé có mẹ rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn Tử Ngôn lại mất luôn cả người cha nữa hay sao?"

      Nghe vậy, nụ cười như điên khùng lập tức cứng lại ở khóe môi của Nhiếp Tử Phong. giây sau, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Duy Biệt. Năm giây qua , lại tiếp tục cười ha hả, rồi lại vớ lấy bình rượu bàn, ngửa cổ lên, tiếp tục uống rượu như kẻ điên cuồng rót lần nữa, chỉ có điều, lúc này nơi đáy mắt lờ mờ kia tràn đầy hơi nước ẩm ướt sáng long lanh.

      Nhìn thấy Nhiếp Tử Phong vẫn chịu nghe lời khuyên bảo, vẫn uống ngừng như trước, Lãnh Duy Biệt cũng nổi giận, tức giận đến mức gạt toàn bộ đủ loại bình bình lọ lọ ở mặt bàn rơi xuống mặt đất. hồi những tiếng “rào rào choang choang” vang vọng đến, lại lần nữa thu hút ánh mắt của đám đông nơi đó.

      "Được thôi, cậu cứ uống ! Uống nhiều thêm chút! Tốt nhất là cậu hãy uống cho chết luôn , như vậy cậu cũng có thể cùng với Vũ Vũ rồi !" nổi giận, gầm tiếng, nơi khóe mắt cũng run rẩy: "Thằng bé Tử Ngôn hãy giao lại cho tôi nuôi dưỡng! Tôi nuôi dưỡng nó trưởng thành tốt, sau đó, tôi cho nó biết, cha ruột của nó là kẻ hèn nhát, khiếp nhược đến cỡ nào!" xong, tức giận đến mức liền xoay người luôn ra bên ngoài pub.

      Mà Lâm Nhĩ Kỳ ở lại nhìn Nhiếp Tử Phong mặt mũi biến sắc vẫn điềm nhiên uống rượu như trước cũng biết phải làm sao. thở dài, cũng rời khỏi pub, theo Lãnh Duy Biệt. Sau khi hai người rời , trong pub lại tiếp tục khôi phục khí cuồng nhiệt như trước, nhưng mà, Nhiếp Tử Phong còn là con người như trước kia nữa...
      . . .

      Đêm khuya, ở nhà họ Nhiếp ...

      Nhiếp Tử Phong áo quần xộc xệch, chỉnh tề, thất tha thất thểu vịn tay vào vách tường, lặng lẽ lần mò trong đêm tối để đến gian phòng của Nhiếp Tử Vũ ở ngày trước. đẩy vào cánh cửa mở cửa ra, nghênh đón chỉ có bầu khí u lạnh lẽo ở trong căn phòng. Tiếp theo đó là chiếc giường lớn bày đặt ở trong đó. bắt nghiêng ngả, lảo đảo lại về phía nơi có hai bóng dáng người nằm ở giường kia, cẩn thận liền bị đập vào nơi mép giường.

      Tiếng động lớn làm cho người lớn nằm ở giường nghe thấy, mở hai mắt ra, khi bà nhìn thấy bóng đen đứng ở trước mặt mình lúc này là Nhiếp Tử Phong, người mà mấy ngày qua nhìn thấy bóng dáng đâu, lập tức mở trừng hai mắt.

      "Tử Phong con..."

      "Có thể làm phiền mẹ pha giúp con ly trà được ?" quan tâm đến biểu lộ đầy khiếp sợ của mẹ Nhiế , Nhiếp Tử Phong nhìn cậu nhóc Tử Ngôn nằm ở bên cạnh mẹ mình, mở miệng vẻ yếu ớt, mặt vẫn chút biểu lộ nào như trước.

      "... Đương nhiên là có thể rồi." Mẹ Nhiếp từ giường nhàng ngồi dậy, xuống giường. Bà dùng ánh mắt phức tạp thoáng nhìn qua Nhiếp Tử Phong ngồi chồm hỗm bên cạnh cậu nhóc Tử Ngôn kia, hạ giọng dặn dò lại câu: "Phải vất vả lắm thằng bé mới ngủ được đấy, con đừng có làm ồn áo náo động khiến nó tỉnh lại đấy nhé." xong, bà mới xoay người rời .

      Cửa đóng lại, thoáng cái cả gian phòng lại chìm trong yên tĩnh.

      Nương theo ánh sáng nhu hòa của chiếc đèn ngủ, Nhiếp Tử Phong nhìn về phía cậu nhóc Tử Ngôn chìm trong giấc ngủ, chỉ thấy gương mặt phấn nộn kia vẫn còn loang lổ vệt nước mắt chưa kịp lau , trong bàn tay nho còn nắm lấy tấm ảnh chụp mẹ của mình. Xem ra, chắc là mẹ Nhiếp cho cu cậu xem ảnh chụp của mẹ, thằng bé vừa nhìn mẹ vừa khóc đến mệt lả người mới ngủ thiếp ...

      Nghe quản gia , bọn họ tìm rất nhiều vú em, nhưng bất kể có dỗ dành, dọa nạt thằng bé thế nào nữa, cậu nhóc Tử Ngôn cũng chịu bú sữa của người khác. Rơi vào đường cùng mẹ Nhiếp chỉ đành phải pha sữa bột cho vào bình sữa để cu cậu ăn.

      Nhiếp Tử Phong nhìn con trai ngủ đến mê mẩn cả người. run rẩy vươn bàn tay của mình. Đầu ngón tay thô ráp rất nhàngkhẽ xẹt qua lớp da thịt non nớt của con trai, cảm giác như sờ vào lớp tơ lụa mịn màng vậy. Dùng ánh mắt lướt qua ngũ quan nho của con trai, phảng phất như nhìn thấy gương mặt của ...

      Chẳng biết từ lúc nào, trong hốc mắt của nhuốm màu hồng hồng, tầng hơi nước tràn ngập làm ướt đẫm mắt cả khóe mắt của . Khi chậm rãi ôm cậu nhóc Tử Ngôn vẫn còn chìm trong giấc ngủ vào trong ngực của mình, ngay lúc ấy, đáy lòng chợt nóng rực lên. Rốt cuộc, sao nén nổi nước mắt của mình nữa, từ trong hốc mắt những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống bên dưới, rơi vào gương mặt của cậu nhóc Tử Ngôn, làm cậu nhóc ngủ say lập tức thức trong lúc dậy.

      Nhóc Tử Ngôn hé mở mí mắt, để lộ ra đôi mắt với cặp mắt to trắng đen ràng. Khi nhìn thấy Nhiếp Tử Phong cu cậu cũng hề khóc, mà chỉ nhìn vào toét miệng ra cười, miệng cứ u ơ u ơ biết cái gì.

      Thấy thế, Nhiếp Tử Phong cũng mỉm cười, lấy tay quẹt nước mắt rơi mặt mình rất nhanh, rồi tiếp tục toét miệng nhe răng ra cười hỏi con trai: "Bảo bối, con đói bụng phải ?" bắt chước Nhiếp Tử Vũ, dùng ngữ điệu êm dịu nhàng hỏi con, với tay cầm chiếc bình sữa đặt ở tủ đầu giường ngay bên cạnh, trong bình vẫn còn lại khá nhiều sữa còn ấm, nhét vào trong miệng của cu cậu.

      Chắc chắn là cậu nhóc Tử Ngôn này đói bụng , khi chăm chú theo dõi cho cu cậu ăn, có thể nhìn thấy rất ràng, nhóc con hút mạnh từng ngụm từng ngụm sữa lớn.

      Cứ như vậy, sau khi được cho ăn no, cậu nhóc Tử Ngôn lại nặng nề ngủ thiếp ở trong lòng ngực của , chỉ là sau ngủ tay cu cậu vẫn cầm chặt lấy ảnh chụp của Nhiếp Tử Vũ, mặt khác tay kia cứ cầm lấy ngón tay cái của Nhiếp Tử Phong, khóe môi nhếch lên nụ cười rất an tâm.

      Nhiếp Tử Phong đặt con trai lúc này ngủ say trở lại giường, sau đó cẩn thận từng ly từng đắp chiếc chăn mỏng lên cho con trai xong xuôi, lúc này mới đứng dậy ra ngoài ban công ở bên cạnh.

      Ánh trăng sáng đầy ma mị, ánh sao lộ ra chỉ lờ mờ và ảm đạm, luồng ánh sáng trắng như bạc khi rơi vào thân thể cao to của , có chút gì đó cực kỳ thê lương.

      Nhiếp Tử Phong mở to đôi mắt chẳng biết trở nên tỉnh táo từ lúc nào, ngửa đầu nhìn về phía trung bao la mênh mông, Nhiếp Tử Phong sao nhịn được liền nhếch miệng lên nở nụ đắng chát.

      Vũ Vũ, có phải em bầu trời kia để nhìn hay ? Nếu như em còn sống, nhìn thấy bộ dáng như ép buộc người khác như thế này, liệu em có mắng hay ?

      phải làm sao bây giờ? Đây mới là ngày thứ tư em rời khỏi , đa cực kỳ nhớ đến em rồi, nhớ em đến mức hận thể lập tức chết luôn để được gặp em. Nhiếp Tử Phong cười, hai hàng nước mắt trong veo lại từ trong khóe mắt của lăn xuống dưới. hít vào hơi, cố gắng nở nụ cười.

      Nhưng mà bây giờ được! Bởi vì Tử Ngôn vẫn còn như vậy! Nếu như cứ như vậy mà vứt bỏ con trai của chúng ta ở lại, nghĩ cho dù có chết theo em, chắc chắn em cũng tha thứ cho ...

      Cho nên, xin em hãy đợi nhé...

      Em cứ yên tâm, chăm sóc cho con trai của chúng ta cho tốt, đợi cho đến lúc con trưởng thành, có đầy đủ năng lực làm chủ được cuộc sống của mình, đến lúc đó tới để gặp em...

      . . .

      Từ sau đêm hôm đó, cuộc sống của Nhiếp Tử Phong biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.

      Vẫn như khoảng thời gian trước, vẫn luôn là người nổi tiếng thương trường là người tay che trời, tựa như từ trước đến nay, tất cả mọi công việc đều chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Người khác có lẽ nhìn ra, nhưng chỉ cần là những người từng gần gũi với , ai nhận ra thay đổi của , bởi vì càng ngày trở nên lãnh khốc, trầm mặc ít .

      từ chối ý kiến của mẹ Nhiếp, cho bà đưa Từ Ngôn theo bà cùng về ước Mĩ để tiện chăm sóc, đồng thời cũng bắt đầu đảm đương thêm nhiệm vụ của vú em. Ban ngày mang theo cậu nhóc Tử Ngôn kia cùng làm với mình. Thừa dịp lúc con trai ngủ, giải quyết công việc. Khi con tỉnh giấc, bỏ lại công việc của công ty xuống để chăm sóc cho con trai. Cho dù phải ra nước ngoài công tác, cũng mang theo cậu nhóc Tử Ngôn. muốn nhờ người khác động tay để làm việc này, tự tay của làm taatcs rcar mọi công việc, bất kể là chuyện thay tã hay là pha sữa bột cho cậu nhóc Tử Ngôn.

      Cuộc sống của hai cha còn cứ như vậy trôi , thoáng qua cái, vậy mà được năm năm rồi...
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 207: Năm năm sau

      Thời gian thấm thoát trôi , năm tháng như khúc ca, chỉ chớp mắt cái mà năm năm rồi, thời gian trôi qua cực nhanh chóng.

      Nằm ở bên bờ biển, có trang viên xa hoa chiếm khoảng diện tích phải đến ngàn khoảnh (*)…

      (*)khoảnh: đơn vị đo diện tích, rộng bằng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hecta

      chiếc xe Lincoln màu đen bóng loại buồng xe dài hơn, vừa dừng lại ở trước cửa chính, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn người quản gia vừa mới tiến lên để mở cửa xe, trong tay thấy thêm cái cặp sách , vô ý thức ông nhìn xa hơn vào trong buồng xe thấy chiếc ghế trống ở buồng sau xe chỉ còn đống mảnh vụn chocolate, còn có túi khoai tây chiên bóc ra mới ăn được nửa.

      "Thịch thịch, thịch thịch, thịch thịch" Tiếng bước chân vang lên khắp cả trong đại sảnh rộng lớn như vậy, lượn qua người hầu nữ ở bên cửa cất tiếng chào đầy cung kính, bóng dáng nho nhanh chóng chạy lên lầu hai, nhảy luôn vào trong căn phòng. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Cửa phòng vừa đóng lại, xoay người cái, bỗng dưng, cặp chân thon dài như ngọc xuất ở trong tầm mắt của bé, thân hình nho kia lập tức ngẩng chiếc đầu tròn nho lên, sau khi nhìn thấy chủ nhân của cặp chân kia lập tức sợ tới mức hồn bay phách tán, phản ứng đầu tiên chính là che cái miệng của mình lại.

      "Con lại vừa ăn vụng chocolate rồi!" tiếng nghiêm khắc ở trong phòng vang lên. Người phụ nữ xinh đẹp ngồi xổm người xuống, chút nhẫn nhịn, đưa tay vặn bung cái tay che miệng của bé ra: "Mẹ cảnh cáo con bao nhiêu lần rồi, mẹ dặn con được phép ăn chocolate kia mà, tại sao con lại chịu nghe vậy!" diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Người phụ nữ kia vẻ vui, đưa tay véo vào đôi má bụ bẫm trắng trẻo của bé.

      "Á…Mẹ, đau quá." Đường Đường mím lại cái miệng nhắn nhìn mẹ của mình với vẻ rất đáng thương. Mẹ của bé là người phụ nữ xinh đẹp tính tình cũng tệ, đúng vậy, tất cả mọi người trong nhà đều mẹ của bé là người dịu dàng nhất trần đời, duy chỉ có mình bé là cảm thấy tính tình của mẹ mình tốt mà thôi! khỏi bắt chước theo cách của nhân vật nào đó ở trong phim Hàn quốc, khi nhân vật đó làm sai chuyện gì đó, liền chà xát đôi bàn tay bé với nhau, di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m : "Xin mẹ tha thứ cho con , đây là lần thứ nhất mà, huống hồ, phải là con ăn trộm đâu, là chú Trương mua cho con mà!"

      " được! thể tha thứ cho con được!" Người phụ nữ kia nghiêm sắc mặt, nhìn bé vẻ rất nghiêm khắc: "Tối nay sau khi ăn cơm xong, con được phép ăn bánh ngọt tráng miệng nữa, có nghe lời mẹ hay ?"

      Vừa nghe thấy mẹ sau khi ăn cơm tối xong, liền vội vàng ôm lấy hai đùi của mẹ mình, vẻ cầu khẩn: " nên như vậy đâu mẹ… mẹ là tốt nhất mà… mẹ, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m mẹ đừng có làm như vậy đối với con mà…"

      " được! Mẹ với con biết bao nhiêu lần rồi, con thể ăn nhiều chocolate như vậy nữa, nhưng mà con vẫn chịu nghe lời! Hôm nay mẹ cần phải phạt con, thể tha thứ được!"

      "Mẹ …"

      lúc hai mẹ con còn dây dưa với nhau ở nơi đó, tiếng cười khẽ cắt ngang lời đối thoại của hai mẹ con. Hai người nhìn lại về phía phát ra thanh đó, liền nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào cửa phòng được mở rộng, bóng dáng cao to đứng dựa người vào bên khung cửa. Người ấy là cao lớn.

      Người đàn ông kia có mái tóc đen như mực để dài chạm vai, dùng sợi dây màu đen cột lại phía sau đầu. Phía dưới vầng trán, lộ ra khuôn mặt tuấn dật phi phàm đến mê người, đôi lông mày đẹp như được tỉa, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, cánh môi vừa phải. Chỉ thấy mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ dò xét, liếc cái miệng nhắn của Đường Đường dính đầy chocolate, khóe miệng chứa đựng ý cười sâu ẻ.

      "Nhóc con kia, con lại vừa ăn vụng phải ."

      "Cha…" nhìn thấy người đàn ông xuất , Đường Đường liền vội vàng chạy đến nghênh đón.

      Thấy thế, người đàn ông xoay người lại giang hai tay, Đường Đường cứ như vậy nhảy lên, hai người phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.

      "Mẹ cho phép con sau bữa ăn tối hôm nay được ăn món điểm tâm ngọt." bé nhíu lại khuôn mặt nhắn tố cáo với cha mình.

      " vậy sao?" Người đàn ông dịu dàng lau vết chocolate khóe miệng của con , vuốt vuốt lên cái sống mũi của bé, với người phụ nữ nổi trận lôi đình kia: "Hi nhi, trẻ con khi thích ăn đồ ngọt là chuyện bình thường mà, em cũng đừng trách móc con nữa."

      Nghe vậy, người phụ nữ được cái tên là Hi nhi kia lại càng vui.

      "Tống Linh! đừng ở đó mà dung túng cho con bé nữa!" Ngũ quan xinh xắn liền nhăn lại, đôi hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại. trừng mắt gắt gao nhìn Đường Đường ngồi ở trong ngực của Tống Linh, : " nhìn xem con bé bị sâu răng đến mức kinh người thế kia, ăn đồ ngọt thêm nữa coi chừng còn răng nữa đâu!" đưa tay chỉ chỉ vào cái miệng nhắn của con .

      "Hả? Ăn đồ ngọt nữa còn răng nữa sao?" Đường Đường sợ hãi bụm lấy miệng của mình, đôi mắt tròn xoe, trong veo như nước trừng lớn.

      "Đúng thế! giống như bà cố nội của con vậy!" Tống Linh xen vào.

      "Ô oa, người ta muốn đâu! Con muốn mình phải giống như bà cố nội thế đâu! Nếu bị như vậy, nhìn rất khó coi" Đường Đường thoáng cái liền khóc lu loa lên, đôi mắt tròn xoe, trong veo như nước tràn đầy nước mắt nhìn đáng thương tới cực điểm."Con ăn chocolate nữa, từ hôm nay trở , phải từ ngày mai, con bắt đầu ăn nữa."

      Nhìn khuôn mặt nhắn của Đường Đường thay đổi tới thay đổi lui, Hi nhi nhịn được liền bật cười khúc khích.

      Đôi mắt với hai con ngươi đen bóng của Tống Linh xoay chuyển nhìn sang người Hi nhi, : " lát nữa đưa hai mẹ con em tham gia buổi yến hội, em nhớ là phải ăn mặc sao cho xinh đẹp chút nhé."

      "Yến hội ư?" Hi nhi mở trừng hai mắt hiểu nhìn sang .

      "Có cái gì đúng hay sao?"

      "A…" Ý thức được luống cuống của mình, Hi nhi bật cười lên thành tiếng, sờ sờ cái mũi: "Bởi vì từ sau khi em tỉnh lại đến giờ, chưa từng đưa em tham gia yến hội, cho nên… Có cần phải trang điểm hay ? Mặc kiểu quần áo âu phục như ở trong tủ kia có được vậy?"

      Nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhưng để cho người khác phát ra được chợt lóe lên ở trong đáy mắt của Tống Linh."Tùy em thôi!" cười dịu dàng, đặt Đường Đường vẫn còn khóc ở cánh tay mình xuống đất, : "Em nhớ cũng nên cho con chúng ta ăn mặc xinh đẹp chút nhé!"

      Sau khi thông báo xong, lúc này mới xoay người rời .

      Đóng cửa lại, ngăn cách với , giây sau, nụ cười mặt của Tống Linh liền xụ xuống. Quay đầu lại nhìn vào cánh cửa phòng vẫn còn đóng chặt kia lần nữa, thầm tự nhủ với chính mình ở trong lòng số lời sau đó, lúc này mới xoay người xuống dưới lầu.



      Đèn sáng rực rỡ được bật lên, ánh trăng sáng tràn lan, sao sáng chói mắt.

      chiếc xe BMW màu trắng bạc kiểu dáng xa hoa dừng lại ở trước cửa chính của khách sạn. Người từ xe bước xuống đầu tiên chính là người đàn ông mặc tây trang Armani nổi tiếng màu xám tro, có phong độ rất nhàng, rồi tiếp sau đó từ bên chiếc ghế lái phụ bước ra là cậu bé, nhìn bộ dạng tuổi mới chừng độ năm sáu tuổi, người cũng mặc bộ tây trang màu đen , tướng mạo nhìn quả là phiên bản của người đàn ông kia.

      Đưa cái chìa khóa trong tay cho nhân viên ở bãi đậu xe, người đàn ông vượt qua dãy xe liền vào phía trong khách sạn, mà bé trai cũng chút chậm trễ lập tức theo phía sau người đàn ông đó.

      " lát nữa khi vào trong hội trường con nhớ đừng có chạy loạn khắp nơi nhé, cũng đừng thừa dịp ba có chú ý mà chạy về nhà đó, có nghe ." Người đàn ông với con trai vẻ rất nghiêm túc.

      " nghe thấy." Cậu bé lạnh lùng trả lời, chỉ có điều, cậu vừa mới dứt lời, dưới chân liền bay lên , thân thể liền bị người đàn ông nào đó bị làm cho tức chết ôm xốc lên.

      "Thằng nhóc hối này!" Người đàn ông để ý đến khách khứa xung quanh mình lui tới, vỗ cái vào mông đít của cậu bé. Xong việc, tiếp đó người đàn ông mới thả lại cho cậu bé đứng ở mặt đất.

      Cậu bé oán hận trừng mắt liếc nhìn lên ngang hông người đàn ông: "Con bây giờ lớn như vậy rồi mà ba còn đánh con, thể diện của con bị ba làm cho mất hết rồi!" xong mấy câu gì đó, cậu bé thoáng cái nhìn quanh, thấy quanh mình có mấy người chỉ trỏ, sau đó cậu chạy hơi vào trong thang máy.

      Người đàn ông theo sát bên cạnh cậu bé.

      "Ai bảo con chịu nghe lời!" Người đàn ông giận dữ trừng mắt nhìn con trai, liếc mắt như muốn đè con xuống dưới tầng trệt, chăm chú nghiêm túc ra câu: "Đêm nay con nếu cứ chịu theo phép tắc, lại thừa dịp ba chú ý mà chuồn êm về nhà, nếu như con bị điều gì đó xảy ra ngoài ý muốn ba biết làm sao bây giờ, ba phải trả lời với mẹ của con như thế nào đây..." xong, giọng của người đàn ông liền trùng xuống dưới.

      đợi ra hết những lời còn lại, cậu bé vội vàng nhấc hai tay lên đầu hàng:"Được rồi được rồi, con biết rồi."

      Ngẩng đầu lên nhìn lướt qua người đàn ông bỗng dưng biểu lộ trở nên thâm trầm, cậu bé thở dài dắt tay của ba mình : "Ba cũng phải chú ý chính bản than ba đó, đừng để luc hồ ly tinh bên ngoài lôi kéo đó." Ngẫm lại những buổi cậu đến tham gia yến hội ngày trước, vừa vào đến cửa những ánh mắt của biết bao nhiêu những người phụ nữ kia đều tựa như sói nhìn thấy thỏ vậy, họ cứ nhìn chằm chằm, làm cho toàn thân của cậu cũng bị nổi hết da gà lên.

      Hôm nay lại là buổi yến hội lớn như vậy, chỉ lát nữa chừng lại biến thành cái dạng gì biết nữa!
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 208: Gặp gỡ trong yến hội

      Bên trong hội trường rộng lớn của buổi yến hội lúc này được trang hoàng cực kỳ xa hoa lộng lẫy.

      Chiếc đèn chùm pha lê Swarovski khổng lồ tỏa ánh sáng rực rỡ, tiếng đàn Violin du dương bên tai dứt, các quý ông quý bà mặc những bộ quần áo xa xỉ, quý giá, đẹp lộng lẫy, che kín cả hội trường buổi dạ tiệc. Quần áo là lượt, dáng vẻ kiều, hào nhoáng, ăn uống linh đình, di@en*dyan(lee^qu.donnn), tất cả tạo ra bầu khí vô cùng hài hòa.

      Từ lúc nhà ba người họ Tống xuất ở trong hội trường, ngay lập tức bọn họ thu hút vô số ánh mắt chăm chú của mọi người. Ngoại trừ Tống Linh, người đàn ông chủ chốt đầy phong độ của nhà họ Tống, người duy nhất trong mấy năm qua có thể địch nổi cả về danh tiếng và sức lực lẫn hình dáng bên ngoài nổi bật với Nhiếp Tử Phong, tổng giám đốc tập đoàn Nhiếp Phong, còn vì nguyên nhân nữa là, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn người phụ nữ đứng ở bên cạnh vẫn luôn khoác tay kia, cũng là người khiến người khác phải nhìn đến rơi mắt.

      "Đến chốc lát nữa con được phép ăn món điểm tâm ngọt, biết ?" Đêm nay Tống Hi mặc mình bộ lễ phục cổ chữ V màu hồng đào. Bộ lễ phục được cắt may bằng loại vải thượng hạng, bó sát quanh thân hình yểu điệu của , càng làm nổi bật lên làn da thịt trắng nõn giông như làn da của trẻ con vậy. khuôn mặt nhắn chỉ to bằng cỡ bàn tay chỉ trang điểm qua bằng chút phấn, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, mái tóc đổ dài như thác nước được uốn thành những làn sóng lớn, được xõa ra cách tùy ý ở trước ngực, làm người ta phải xao lòng. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Phóng mắt ra nhìn khắp cả hội trường yến hội trường, cũng thể tìm đâu ra người khác đẹp hơn .

      "Nhưng mà con chỉ ăn miếng bánh ngọt chocolate thôi cũng được sao?" Tiểu Đường Đường ngồi ở cánh tay của Tống Linh, đôi mắt ngập nước mở to nhìn sang mẹ, đáy mắt mang theo chờ mong. bé mặc chiếc váy màu hồng phấn xinh xắn, mái tóc được cuốn lại búi cao lên thành quả cầu nho đầu, chiếc nơ hình con bướm được kẹp lên cuộn tóc đó để làm đẹp. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Nhìn bé tựa như nàng công chúa ở trong truyện cổ tích vậy.

      "Cũng được." Tống Hi lạnh mặt nghiêm khắc, phun ra câu: "Con quên bà cố nội của con rồi sao?"

      Vừa nghe đến ba chữ “bà cố nội” kia, sợ hãi chợt lóe lên nơi đáy mắt của Đường Đường, ngay sau đó khuôn mặt nhắn của bé lập tức liền xịu luôn xuống.

      Nhìn bộ dáng của hai mẹ con như pha trò, Tống Linh cảm thấy cực kỳ thú vị. chuyển con mắt thoáng nhìn qua Đường Đường còn thất hồn lạc phách ở cánh tay mình, dღđ☆L☆qღđ câu dặn dò: "Đường Đường, con tùy tiện tìm chút đồ gì đó để ăn trước nhé, ba với mẹ con có chuyện phải làm, lát nữa, quay lại để tìm con." xong đặt con xuống đất.

      được phép ăn? Vậy vụng trộm ăn chút! Mặc kệ! Bé cũng dự định ngày mai tiếp tục cự tuyệt dụ dỗ của đồ ngọt!

      Trong đáy mắt tròn to kia lóe ra chút ánh sáng khôn khéo, Đường Đường vừa đứng ở mặt đất còn chưa được vững, đôi chân nhanh chóng chạy về phía bàn tiệc đứng kê ở bên cạnh, nhưng bé chạy chưa được mấy, bị bàn tay sau lưng kéo lại.

      "Mẹ, người ta rất đói bụng mà." Cho rằng mẹ nhìn ra ý nghĩ của mình, Đường Đường cố ý giả vờ bày ra dáng vẻ rất đáng thương, còn sờ lên cái bụng của mình: “Mẹ, mẹ nghe thấy cái bụng của con kêu gào hay sao?"

      " nhóc tinh quái!" Tống Hi lại gõ vào cái đầu của con , lập tức đưa tới lời dặn dò thương: "Nhớ là chỉ được phép lại lại ở chỗ này thôi, đừng có chạy loạn khắp nơi trong hội trường, nghe chưa?"

      "Dạ, con biết rồi." Đường Đường gật đầu như trêu ghẹo. Nhìn cha mẹ dắt tay nhau song song rời khỏi nơi đó, lúc này bé mới xoay người chạy .

      Bánh ngọt chocolate hương vị ngon lành xinh đẹp ơi, tôi đến đây…
      . . .

      Nhiếp Tử Phong cùng với Nhiếp Tử Ngôn vừa mới vào hội trường buổi dạ tiệc, tự đến bên cạnh bàn tiệc, lúc vừa mới giơ tay định cầm ly sâm banh chợt nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào đến phát ngán truyền đến.

      "Chú ơi."

      Nhiếp Tử Phong giật mình nhìn quanh, hề nhìn thấy ai hết. Hàng lông mày rậm đen như mực gương mặt khí phách của liền nhíu lại, lẽ nào có ai đó muốn đùa giỡn với !

      "Chú ơi, cháu ở đây."

      Nhiếp Tử Phong lại nhìn bốn phía xung quanh, vẫn như trước có người nào. lúc cầm lấy ly sâm banh định xoay người rời bỗng dưng cảm thấy mình dưới đùi mình bị kéo hồi. theo đó nhìn xuống, khuôn mặt xinh xắn hé mở nụ cười tươi tắn, hết sức ngọt ngào ánh vào trong cặp mắt của .

      Đường Đường lộ ra ý cười tươi rất nịnh nọt, sau đó duỗi hai cánh tay về phía , thốt lên câu: "Chú ơi, bế cháu với."

      nhóc này ở đâu ra vậy!

      Cặp mày rậm của Nhiếp Tử Phong như xoắn chặt lại thành với nhau, khuôn mặt bình tĩnh, vẻ vui nhìn bé con muốn bế lên kia, nhịn được trầm giọng hỏi: "Cháu là con cái nhà ai vậy?" Sao lại tùy tiện muốn người khác bế mình lên như vậy, cũng chút ý định đề phòng gì hết, nếu đổi thành Tử Ngôn, sớm giáo huấn cho cu cậu bữa rồi.

      "Bế cháu lên với." Đường Đường cứ mặc kệ hỏi những chuyện gì đâu đâu, vẫn như trước, chịu từ bỏ ý định muốn được bế lên. Sau khi gọi nhờ mấy lần có kết quả, khuôn mặt tươi cười liền bày ra bộ dạng nhăn nhúm lại thành đống, vẻ mặt cũng lập tức lộ ra vẻ đáng thương bộ dáng tựa như sắp khóc lên."Ô ô… Chú ơi, bế cháu lên!"

      Giọng mang theo chút run rẩy của thu hút ánh mắt chú ý của số người bên ngoài, thoáng cái, tiếng bàn luận xôn xao liền lập tức truyền đến, làm Nhiếp Tử Phong càng thấy vui. biết làm thế nào với phiền hà ở bên dưới, Nhiếp Tử Phong đành phải khom người hạ eo, đưa tay nhấc bé từ mặt đất lên . Quả thực, phải là bế bé con đó lên, mà là tóm lấy bé nhấc lên giống như tóm bắt con gà con lên vậy.

      Chỉ có điều Đường Đường lại thấy sao cả, cho dù là được bế lên hay là tóm bản thân mình lên cũng được, chỉ cần bé được đứng cao hơn trước như vậy là đủ rồi!

      Ở dưới ánh mắt rét lạnh của Nhiếp Tử Phong, bé uốn éo người chuyển về hướng bàn ăn, sau đó thành thạo cầm lấy chiếc đĩa ăn, hướng vào lô bánh ngọt ở bên trong, nhặt rất nhanh những thứ bánh ngọt mà mình thích ăn cho vào trong đĩa, nào bánh Đề Lạp Mễ Tô, Hắc Sâm Lâm, bánh pút-đing ... Toàn loại bánh điểm tâm ngọt, sau đó bất chấp hình tượng, ở ngay trong tay của Nhiếp Tử Phong, bé lập tức bắt đâu ăn luôn.

      Hóa ra bé muốn bế lên là để lấy bánh để ăn! Nhìn bộ dáng bé ăn có vẻ rất ngon lành thế kia, Nhiếp Tử Phong cảm thấy toát mồ hôi, chưa từng bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.

      "Cám ơn chú ạ, chú có thể thả cháu xuống được rồi." Ở ngay tay của Nhiếp Tử Phong, Đường Đường ăn xong chiếc bánh điểm tâm ngọt. Cũng đợi Nhiếp Tử Phong kịp phản ứng, bé lập tức giãy dụa thân thể của mình, tựa như con chạch tuột xuống, vững vàng đứng ở mặt đất. Tiếp đó bé rất dễ dàng gì mới đặt được cái mông ngồi xuống dưới đất, ôm chiếc đĩa chứa đầy những chiếc bánh ngọt kia bắt đầu cắn từng miếng, từng miếng bánh, ăn rất ngon lành.

      Bộ dáng bé ngồi ăn rất ngon miệng. Nhìn thấy hình ảnh đó, từ nơi sâu thẳm trong trí óc, Nhiếp Tử Phong khỏi nghĩ tới người kia, nhớ lúc còn cũng có vẻ mặt phi thường đáng như thế. Vì vậy khóe miệng của liền cong lên thoáng ra nụ cười tràn đầy đau khổ, biểu cảm cũng khỏi trở nên ôn hòa hơn: "Cháu có muốn chú lấy giúp cho cháu đồ uống ?” Nhiếp Tử Phong ngồi xổm người xuống hỏi.

      "Muốn... Chocolate ạ!" Lúc này có thể nhét nhiều thêm được chút nhét, bằng lát nữa nếu bị mẹ phát vụng trộm ăn bánh ngọt xong rồi.

      bé vừa mới mở miệng, Nhiếp Tử Phong lại bắt đầu cảm thấy hối hận tại sao mình lại hỏi bé câu đó: "Ở đây có chocolate đâu!"

      "Vậy... Vậy người ta muốn ăn kem." Đường Đường mở to đôi mắt vô tội lần nữa nhìn lại Nhiếp Tử Phong nhíu mày lại, câu nghe lời: "Mẹ cháu nếu mà cau mày nhiều, sau này bị già nhanh hơn. Chú à, chú muốn mình bị già nhanh hơn chút sao?"

      "Chú uống phải uống!" Sắc mặt của Nhiếp Tử Phong trong lúc vô tình sớm trở nên tái nhợt. trợn mắt trợn mũi, nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt vô tội của Đường Đường. Nhiếp Tử Phong , sống cho đến khi trưởng thành như ngày nay, vẫn chưa từng bao giờ chạm phải đứa trẻ nào đáng ghét như vậy!

      Nghĩ vậy, đứng thẳng người lên tiện tay cầm ly nước trái cây đưa cho bé, nhìn bé với vẻ mặt vui, nhíu mày lại, câu: "Người ta ghét nhất là uống nước trái cây." Nhưng rồi bé vẫn đưa tay đón lấy rót vào miệng ngụm lớn, khi ấy, trong đầu bé chỉ chỉ tràn ngập ý nghĩ duy nhất: chắc chắn là chú kia lấy ly rượu để cho uống rồi, như vậy mình uống vào cho say , tránh để hỏi han lắm chuyện.

      Nhìn thấy nhóc lại bắt đầu tiếp tục ăn bánh, lúc này Nhiếp Tử Phong mới thở phào hơi, khi cầm lấy ly sâm banh của mình, xoay người định trốn tránh cách xa kia ra chút, chợt có tiếng vang lên, làm cho dừng bước chân của mình lại.

      "Con phải tìm ba đến lúc lâu rồi đấy, con còn tưởng rằng ba nơi nào đó để chuyện với người khác rồi, hóa ra ba lại ở nơi này sao?" Vừa toilet trở lại, Nhiếp Tử Ngôn liền nhanh chóng về phía Nhiếp Tử Phong đứng. Chỉ có điều vừa mới được nửa đường, ánh mắt cậu nhìn thấy ngay ở phía sau ba của mình là nhóc Đường Đường, bước chân liền chậm lại, ngay sau đó nụ cười tươi kia lập tức đông cứng lại ở khóe môi.

      Vốn dĩ mải cắm mặt vào ăn đĩa bánh ngọt, Đường Đường vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Ngôn, vội vàng từ mặt đất vùng dậy: "A! Tử Ngôn!"

      Vừa bé vừa chạy về hướng của Nhiếp Tử Ngôn, nhưng vướng dưới chân nên bị mất thăng bằng, té nhào xuống, mà miếng bánh ngọt trong tay cũng bay luôn ra ngoài.

      "Uỵch." tiếng, chỉ nghe thấy Nhiếp Tử Ngôn thở hắt ra hơi đầy vẻ chán ngán, nhìn theo ánh mắt trợn trừng nhìn thẳng của con trai, chỉ thấy, bộ tây trang Armani sang trọng đắt tiền của Nhiếp Tử Phong, thình lình có thêm vạch màu trắng.

      Đường Đường nhanh chóng từ mặt đất bò dậy, đến nhìn thôi cũng chưa từng liếc mắt qua ông chú Nhiếp Tử Phong bị chính mình gây tai họa cho, vội xông đến bên cạnh Nhiếp Tử Ngôn. tay Đường Đường nắm lấy cổ tay của Nhiếp Tử Ngôn, cao hứng hoa chân múa tay vẻ rất vui sướng: " Tử Ngôn, chúng ta là có duyên gặp mặt, thể ngờ rằng ở nơi này em lại được nhìn thấy đấy!" Đôi mắt của bé hơi híp lại vẻ đầy si mê, vẻ mặt Đường Đường cũng đầy si mê nhìn sang Nhiếp Tử Ngôn vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ thiếu chút nữa biến thành hình trái tim.

      Lúc này Nhiếp Tử Ngôn Kịp mới phản ứng, cậu quay đầu lại cặp mắt lạnh lẽo trừng lên liếc nhìn Đường Đường. Tiếp đó, cậu chút lưu tình, cứ thế bỏ qua Đường Đường tiếp tục cất bước về hướng Nhiếp Tử Phong: "Ba, ba sao chớ?" xong, cậu móc từ trong túi áo ra chiếc khăn tay đưa cho Nhiếp Tử Phong.
      Chương 208 (tiếp theo)


      "Tử Ngôn, con quen biết bé này sao?" Nhiếp Tử Phong trầm giọng hỏi. Vừa rồi dây dưa, bây giờ lại có cuộc tao ngộ gặp gỡ này, làm cho bắt đầu cảm thấy mình may mắn, may mắn năm đó Vũ Vũ sinh con phải là nữ hài, nếu liền muốn đau đầu chết!

      Nhiếp Tử Ngôn quay đầu liếc nhìn Đường Đường vẻ chán ngán. Lúc cậu định mở to miệng cái gì đó, lại nghe thấy câu mang đậm vị ngọt ngán đến chết người vừa vặn truyền tới.

      "Đúng vậy, đúng vậy, cháu và Tử Ngôn quá quen biết nhau là khác, cháu là bạn của Tử Ngôn đấy!” Đường Đường chút e lệ hét tướng lên vừa dính chặt lấy Tử Ngôn, như cái kẹo da trâu.

      Bạn ! Đổ mồ hôi !

      Nghe câu này, hai cha con nhà họ Nhiếp lập tức có phản ứng giống nhau như đúc.

      Nhiếp Tử Phong dở khóc dở cười nhìn bộ dáng Đường Đường mới chỉ có ba bốn tuổi, bắt đầu cảm thấy bé này rất thú vị. Mà sao Nhiếp Tử Ngôn hình như lại thấy vui mừng? phải! Là phẫn nộ mới đúng! Gương mặt vừa lạnh lùng vừa đẹp trai kia nhìn thế nào cũng như trương ra cái vẻ mặt thối tới cực điểm, tựa như có ai đó thiếu nợ của cậu đến trăm vạn đồng bạc vậy! Nhưng Đường Đường lại hề có chút nào là phát ra vẻ khác thường của Tử Ngôn, bé vẫn tiếp tục kề cận với Tử Ngôn, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com khuôn mặt nhắn cứ cọ cọ vào cánh tay của tử Ngôn, quẹt sạch toàn bộ bơ ở miệng mình lên bộ tây trang của Tử Ngôn.

      "Ba toilet xử lý chút, Tử Ngôn, con ở nơi này nhé, trước mắt tiếp tục chú ý trông nom bé này chút, lát nữa đến khi ba trở về chuyện sau." Nhiếp Tử Phong xong cũng nhằm về phía hướng phòng toilet tới.



      Mà chờ tới khi bóng dáng của Nhiếp Tử Phong rời , gương mặt cứng ngắc của Nhiếp Tử Ngôn vừa biểu lộ vẻ hiểu rồi liền lập tức tan biến bởi phẫn nộ trong lòng.

      Nhiếp Tử Ngôn gắt gao trừng mắt đối với Đường Đường vẫn nhìn mình cười tươi như hoa diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn đến mức giống như bị si ngốc vậy. Cậu ra sức muốn gạt bỏ dây dưa của Đường Đường, nhưng mà dù có làm như thế nào bé cũng chịu bỏ tay ra!

      "Em cần phải cứ theo như vậy đâu, em thấy như vậy có phải là rất phiền toái hay ?" Chẳng qua là vào ngày nào đó cậu tiện tay ném cho nữ sinh họ Tống này thanh chocolate, mà khi đó trong hoa viên chỉ có mỗi mình Đường Đường mà thôi. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Nếu sớm biết việc mình ném thanh chocolate cho Đường Đường rồi bị bé cuốn lấy mình gắt gao như vậy, lúc trước cậu tình nguyện cho kẹo như thế!

      " thấy phiềnchút nào hết! Đường Đường thấy phiền chút nào cả." Đường Đường tít mắt cười đến si ngốc, trong đáy mắt tất cả đều chỉ có hình bóng của Tử Ngôn mà thôi." Tử Ngôn, có đói bụng ? Đường Đường mang bánh ngọt đến cho ăn nhé, được ?" xong, bé buông tay Tử Ngôn ra chạy tới nơi vừa rồi mình vừa ngồi, nhặt chiếc khay đựng bánh để mặt đất cầm lên, bưng đến cho cậu. Đường Đường đưa tay cầm miếng bánh Đề Lạp Mễ Tô lên: " há miệng to ra nào, ăn bánh này ngon lắm đó!" xong bé liền cầm miếng bánh đưa lên miệng của Tử Ngôn.

      " ăn." Nhiếp Tử Ngôn sau khi quay đầu cũng muốn quay lại nhìn đến Đường Đường thêm liếc mắt gây tổn thương nữa!

      "Ừm… Tử Ngôn, ăn miếng nhé, ăn rất ngon đấy." Đường Đường chịu chấp nhận, nhất định buông tha cho Tử Ngôn.

      Trước sau như vẫn luôn tỉnh táo, nhưng chỉ vì dây dưa của Đường Đường mà tỉnh táo của Tử Ngôn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chỉ lát sau Nhiếp Tử Ngôn phát hỏa. Cậu khẽ đưa tay lên gạt bàn tay của Đường Đường ra, lạnh lùng quát lên câu: " rồi, muốn ăn bánh ngọt, có phải là em nghe mà hiểu tiếng người vậy?!"

      xong, chỉ nghe thấy “cạch”’ tiếng, chiếc đĩa mà Đường Đường cầm trong tay rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa, mà những kia miếng bánh điểm tâm ngọt chỉ trong chốc lát cũng bị hủy hoại.

      Bởi vì tiếng động đột ngột kia vang lên, mọi ánh mắt ở xung quanh hai đứa trẻ đều nhất loạt dồn về nơi vừa phát ra tiếng đổ vỡ đó, kể cả Tống Hi cùng Tống Linh ở cách đó xa, sau khi nhìn thấy màn này cả hai người đều xanh mặt.

      "Ai bảo em nghe lời của chứ, muốn ăn bánh rồi, em cũng đừng có bắt ăn! Em rất chán ghét!" để ý tới khuôn mặt nhắn của Đường Đường nhăn lại, lã chã chực khóc, Nhiếp Tử Ngôn nhìn lại Đường Đường lúc này cũng hiểu là mình làm sai điều gì, vẻ mặt cậu lộ vẻ chán ghét,. lúc cậu xoay người định rời khỏi nơi này giọng dịu dàng ở phía sau lưng cậu vang lên.

      " xảy ra chuyện gì vậy?." Vội vội vàng vàng chạy tới, vẻ mặt Tống Hi đầy lo lắng nhìn cái đầu xinh xinh của Đường Đường rũ cụp xuống nhìn bánh ngọt bị rơi nát vụn ở dưới chân. giây sau, sắc mặt Tống Hi trầm xuống: "Con là đứa trẻ ngoan ngoãn, con lại vừa ăn vụng bánh rồi!" xong liền vượt qua Nhiếp Tử Ngôn trố mắt nhìn mình, đến bên cạnh Đường Đường.

      "Hu hu... Mẹ..." Vừa nhìn thấy Tống Hi tới, bao nhiêu uất ức trong lòng của Đường Đường ngay lập tức liền mạnh mẽ bộc phát ra bằng hết. Khuôn mặt nhắn của bé nhìn vốn rất xinh đẹp nhăn nhúm lại khóc nức nở: " Tử Ngôn... Tử Ngôn... ấy bảo chán ghét con rồi..." xong, những giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt liền rơi xuống như mưa. Cả khuôn mặt lúc này trở nên mờ mịt bởi những giọt nước mắt to thi nhau lăn xuống, làm cho người ta nhìn mà sinh lòng thương tiếc.

      Nhìn thấy con có bộ dạng như vậy, cho dù Tống Hi có giận dữ đến đâu nữa cũng còn chỗ để mà phát ra nữa.

      "Đừng khóc con, nhìn xem, khuôn mặt tươi cười của con bây giờ thành ra cái hình dạng gì rồi này." Tống Hi ngồi xổm người xuống, lấy từ trong chiếc túi xách dự dạ tiệc cầm tay ra chiếc khăn tay, lau sạch vết nước mắt lẫn những vệt bơ ở khuôn mặt tươi cười của con , ôn nhu dò hỏi: "Ai là Tử Ngôn vậy? Tại sao Tử Ngôn đó lại phải chán ghét con? Con đáng như thế này, ai nỡ lòng nào chán ghét con chứ!"

      Được mẹ lời an ủi, Đường Đường lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều. bé chỉ còn thút tha thút thít chỉ tay về phía Nhiếp Tử Ngôn ở cách đó mấy bước chân, đứng ở nguyên tại chỗ tựa như bị hóa đá, nhìn về phía hai mẹ con bé, : "Ô ô... Kia chính là Tử Ngôn đấy."

      Tống Hi theo hướng tay của con chỉ nhìn sang bên đó, ánh mắt của Nhiếp Tử Ngôn nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên lại thấy có người nhìn sang mình trong lòng cậu bỗng dưng như bị đập mạnh cái, trong đầu cậu bé trở nên trống rỗng.

      "Cháu..." Tống Hi cố gắng mở miệng như muốn điều gì, nhưng mà lại thể nên lời.

      Cặp mắt cực kỳ trong trẻo của Tống Hi cứ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Ngôn cũng nhìn vào suốt giây phút qua vẫn hề nháy mắt. Bằng trực giác cảm nhận thấy cậu bé trai kia nhìn rất quen thuộc với mình, nhưng khi cố gắng hồi tưởng lại xem từng gặp ở đâu, thấy đầu óc lại đau đớn vô cùng, chỉ chốc lát sau đau đến mức gương mặt của trắng bệch ra. bụm lấy trái tim của mình đập “thình thịch”, như chỉ trực nhảy vọt lên, cố gắng kiềm chế lại tình cảm trong lòng cực kỳ phức tạp.

      "Cháu có quen biết với Đường Đường nhà sao?" mở miệng hỏi.

      Lời ôn hòa, dịu dàng khiến Nhiếp Tử Ngôn xuất thần liền thoáng giật mình cái, rất nhanh chóng, suy nghĩ của cậu như bị kéo lại. Cậu nghênh đón cái nhìn mà chỉ nhìn qua thôi cậu thấy giống như đúc ở tấm ảnh mà cậu nhìn từ đến khi lớn lên. Thậm chí nhắm mắt lại cậu cũng có thể miêu tả được tỉ mỉ được dung nhan đó, đột nhiên cậu thấy trong mũi mình cực kỳ đau xót, đôi con người đen láy kia trong nháy mắt, nơi đáy mắt thấy lớp sương mờ phủ kín.

      Mẹ...

      Sau hồi lâu, cánh môi của cậu mới khẽ mấp máy, còn định gọi ra cái chữ này, bỗng nhiên có giọng của đàn ông đột nhiên cắm vào cắt đứt .

      "Hi nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Chào tạm biệt với người quen cũ thương trường xong, Tống Linh quay hỏi Tống Linh câu, hai con ngươi u lạnh lẽo nhìn thấy đôi mắt của Đường Đường hơi bị đỏ chút, gương mặt lập tức trầm xuống: "Đâu nào, đâu nào cái tên dám bắt nạt Đường Đường đâu rồi."

      " có gì đâu, em đoán chừng là Đường Đường quấn quít lấy người ta." Tống Hi từ trạng thái sững sờ chìm đắm trong suy nghĩ của mình trở lại thực tế, gượng gạo cố nở nụ cười hòa nhã vui vẻ, tiến lên vuốt ve lên đầu của Nhiếp Tử Ngôn : " lòng xin lỗi cháu sâu sắc, cháu bé. thay mặt cho Đường Đường của nhà chân thành xin lỗi cháu!"

      "Cháu...” Nhiếp Tử Ngôn còn định mở miệng, nhưng đợi cậu hết câu ra miệng, Tống Hi lại đột nhiên xoay người bỏ .

      "Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi chứ?" Vẻ mặt của Tống Hi nhìn có vẻ rất vui vẻ, giơ tay ôm lấy Đường Đường từ trong ngực của Tống Linh, : " chuyện xong rồi chúng ta có thể trở về nhà được ? Em thấy trong người mệt mỏi quá." nhíu lại cặp lông mày thanh tú đẹp mắt như oán giận. Mang đôi giày cao gót thế này còn phải tới lui như vậy, muốn hành hạ chết mất thôi!

      "Ừ, chúng ta thôi." Từ đầu đến cuối Tống Linh cũng hề liếc nhìn Nhiếp Tử Ngôn đến cái liếc tay ôm Đường Đường, đôi mắt lúc này nhìn về phía Nhiếp Tử Ngôn đầy vẻ trông mong si ngốc, mặt khác tay kia liền ôm lấy eo của Tống Hi bước ra khỏi buổi dạ tiệc ra ngoài.

      Để lại Nhiếp Tử Ngôn còn đứng sững sờ ở đó...
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 208 (tiếp theo)

      Nhưng có điều khéo chính là, khi ba người nhà họ Tống vừa đến cửa ra vào ngay lúc đó Nhiếp Tử Phong cũng toilet trở về, bọn họ đụng phải nhau đúng ngay tại cửa chính. Nhiếp Tử Phong cúi đầu, còn mải nghĩ ngợi trong chốc lát nên xử lý chuyện nhóc kia như thế nào cho ổn thỏa, cho nên chưa phát giác ra nhóc kia được Tống Linh ở ôm trong lòng.

      "A!" Tống Hi bị va vào người Nhiếp Tử Phong cái, chiếc ví đầm cầm trong tay dự buổi dạ tiệc tối nay, nhanh chóng liền bị rơi xuống đất, lập tức vật phẩm bên trong ào cái liền rơi ra rào rào, lả tả ra đầy mặt đất.

      " xin lỗi." Nhiếp Tử Phong lúc này mới tỉnh táo lại, vội vã lời xin lỗi, cúi người xuống nhặt đồ giúp . Khi tất cả đồ được thu thập xong, vừa định đưa cho lúc ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy gương mặt quen thuộc, tiếp đó, cả khuôn mặt liền cứng đờ lại luôn.

      " sao đâu ạ, tôi cũng là người có lỗi." Tống Hi nhận lại chiếc ví đầm dùng dự buổi dạ tiệc từ trong tay Nhiếp Tử Phong, di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m ánh mắt nhìn cũng mang đầy áy náy. "Hẹn gặp lại." xong nhìn về phía khẽ gật đầu rồi tiếp tục lên phía trước, hoàn toàn hề chú ý tới Tống Linh ở bên cạnh, lúc này dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Nhiếp Tử Phong.

      Gương mặt quen thuộc kia cũng thay đổi bao nhiêu lắm, vẫn giống như trong trí nhớ ngày xưa, chỉ có điều bớt trẻ trung, nhưng cùng với tinh thần phấn chấn giờ đây làm cho càng thêm trở nên thành thục và trở nên quyến rũ hơn.

      Vũ Vũ…

      Vũ Vũ của … diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn Có phải là nằm mơ vậy…

      Nhiếp Tử Phong nơm nớp lo sợ quay đầu , khi nhìn bóng hình xinh đẹp kia cách mình chừng được vài thước, lúc này khóe miệng của liền cong lên, gợi lên nụ cười mừng rỡ! Đây phải là nằm mơ! Mà chính xác là Vũ Vũ của xuất ở trước mặt rồi! Đột nhiên, ánh mắt của Nhiếp Tử Phong đột nhiên rơi vào người người đàn ông ở bên cạnh , đáy mắt lập tức bị nhuộm kín bởi ngọn lửa giận dữ.

      Khí thế rào rạt, cất bước tiến lên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vào lúc sắp rảo bước tiến vào trong thang máy chỉ trong tích tắc, Nhiếp Tử Phong vươn tay ra ngăn cản , sau đó dùng sức kéo cái vào trong ngực của mình, hung hăng ôm lấy , siết chặt lại.

      "Vũ Vũ… Em quả là Vũ Vũ của rồi…" Lúc bắt đầu còn có chút hoài nghi biết đây có phải là Lạc Thuần , nhưng khi ôm vào trong lòng trong nội tâm của liền cảm thấy nổi lên luồng cảm xúc mạnh mẽ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn ngay sau đó còn có bất cứ hoài nghi gì nữa.

      Tống Linh ôm Đường Đường ở trong tay cũng đến ngăn lại, mà cứ đứng tại chỗ đó lạnh lùng nhìn hai người ôm nhau như vậy, nơi đáy mắt đen kịt bỗng nhiên lên vẻ u lạnh lẽo, khóe miệng hé mở ý cười nhưng lại để cho người khác phát ra được cái cười ấy.

      "Tiên sinh… hãy buông tôi ra… buông tôi ra." Tống Hi dùng sức đẩy ra. nhìn lại với ánh mắt đầy kinh ngạc, liên tục lùi về phía sau vài bước chân. Gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Phong vẫn còn đắm chìm ở trong vui sướng, câu với vẻ vui: "Tại sao lại có thể tùy tiện ôm tôi như vậy chứ?!"

      Nhiếp Tử Phong vẫn còn lòng đắm chìm trong nỗi vui sướng khi phát ra , vì vậy nên Nhiếp Tử Phong hoàn toàn hề phát ra trong đáy mắt của ánh lên cái nhìn mình có phần lạ lẫm đối với . chết tâm, vẫn tiếp tục tiến lên nắm lấy cổ tay của , kích động : "Năm năm rồi, suốt năm năm qua… Hóa ra em thực bị chết…" Giấc mộng của trở thành rồi, Vũ Vũ của hề rời khỏi ! Nhiếp Tử Phong kích động đến mức được ra lời.

      "Tiên sinh, là ai vậy?" Tống Hi khó hiểu, nhìn bàn tay to của người đàn ông cầm lấy cổ tay mình, cố gắng rút bàn tay của mình từ trong lòng bàn tay của ra, nhưng vẫn thể làm gì được, dùng hết sức lực toàn thân, nhưng cũng thể nhúc nhích hay cử động nổi: "Vị tiên sinh này, xin mời hãy buông tay của tôi ra." vẻ rất khó chịu.

      Chính vì lời này của nên Nhiếp Tử Phong hơi trố mắt ra nhìn lại. Khi ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt lóng lánh trong veo như nước kia của , ngay sau đó nụ cười tươi của liền đông cứng lại ở khóe môi. Bởi vì, cho đến giờ phút này, mới nhìn thấy hờ hững ở trong đáy mắt của

      "Tiên sinh?" Tống Hi giọng kêu.

      Nhiếp Tử Phong vẫn đứng sững sờ ở tại chỗ đó, dường như cười mà cũng phải là cười. Hai con mắt cứ nhìn chằm chằm vào , đôi môi cứ mấp máy tựa như muốn điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thể nào ra được.

      Đứng ở bên, từ nãy đến giờ, Tống Linh vẫn chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông kia ngây ngẩn, lúc này mới mở miệng : "Hi nhi, chúng ta thôi." xong đưa tay ôm lấy bờ eo của .

      "Ừ, mình thôi." Tống Hi nhàng gạt bỏ bàn tay của Nhiếp Tử Phong giam cấm bàn tay của mình sang bên, sau đó cũng quay đầu lại liền thẳng vào trong thang máy.

      Mãi đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, lúc này Nhiếp Tử Phong mới phản ứng được.

      Hi nhi…

      Người đàn ông kia gọi là Hi nhi. . .

      Đôi mắt của nhìn dè chừng cửa thang máy kia từ từ khép lại, bắt đầu xuống với vẻ luống cuống. mừng rỡ lúc trước còn nữa, trái tim của lúc này cũng tràn ngập rối rắm. Cặp lông mày rậm khí khái của liền chau lại sâu, hàng mi dài rũ xuống nhìn vào hai bàn tay buông thõng xuống hai bên quần, có cảm giác trong lòng bàn tay mình vẫn còn lưu lại hơi ấm của bàn tay .

      ! phải là Hi nhi! là Vũ Vũ của !

      Nhiếp Tử Phong lắc đầu đầy kích động, lộ ra ánh mắt kiên định. lúc muốn xoay người chạy về hướng lối thoát hiểm kia, ánh mắt của chợt nhìn thấy có bóng đen đứng cách đó xa. Người đó chính là Nhiếp Tử Ngôn, chẳng biết cậu ra đây từ lúc nào, nhưng cậu cứ đứng lặng ngắt ở nơi đó, cho đến khi ba của cậu nhìn thấy...

      Hai người cùng năng gì, chỉ đối mắt nhìn nhau biết bao lâu. Đột nhiên trong hốc mắt của Nhiếp Tử Ngôn đỏ ửng, giọng cũng có chút run rẩy: " ấy…là mẹ phải ạ?" Cậu hỏi dò, bởi vì cậu nhớ ba từng , cậu có người dì song sinh, lớn lên giống hệt như mẹ vậy.

      "Đúng thế!" có bất kỳ chần chờ hoặc chút do dự nào, Nhiếp Tử Phong khẳng định câu, biểu lộ hết sức kiên định: " ấy là mẹ của con, cũng là vợ của ba. . ."
      . . .

      Nhiếp Tử Phong chạy hơi xuống mười tầng lầu, nhưng cuối cùng vẫn đuổi kịp . bỏ lỡ , bỏ lỡ mất người phụ nữ làm “hồn khiên mộng nhiễu” kia, cũng biết bao đêm ban đêm từng cầm tấm ảnh của mà khóc thầm… Nhưng vẫn nản chí, suốt cả đêm, liền điều tra danh sách toàn bộ tất cả những tân khách được mời đến đây dự họp buổi dạ tiệc đêm nay… Nhưng mà trong danh sách khách mời đó lại hề có tên của .

      Hi nhi… Trong biển người mênh mông này, muốn tìm kiếm con người như vậy, thể nghi ngờ tựa như tìm kim trong biển rộng. Nhưng Nhiếp Tử Phong cũng nhất định chịu buông tay. tin tưởng vững chắc, chỉ cần còn sống, sớm muộn thế nào cũng có ngày bọn họ lại gặp lại nhau, hơn nữa còn rất nhanh!

      Về phương diện khác, Nhiếp Tử Ngôn, người biết thân phận của Hi Nhi cũng có chịu tin tức này ra cho Nhiếp Tử Phong biết. Bởi vì cậu sợ rằng, nếu cậu ra chân tướng này sau đó gây đả kích cho ba mình, cho nên… Có lẽ nên chờ đến khi cậu biết ràng hết thảy mọi việc , sau đó lại cho ba mình được biết tốt hơn.



      Hôm sau, hoàng hôn. Mặt trời chiều ngã về phía tây, trung giống như mảnh gấm sặc sỡ, rực rỡ đa sức màu, chỉ chốc lát sau, liền bị nhuộm thành màu vàng cam.

      Tại nhà họ Tống ở bên bờ biển.

      " Tử Ngôn, ăn chocolate."

      Tống Hi từ bậc cầu thang xoay tròn chậm rãi bước xuống, nghe được trước hết đúng câu ngán người chết đền mạng kia. Vừa nghe đến ba chữ chocolate kia, theo bản năng sắc mặt liền lạnh xuống, hai tay chống nạnh hướng vào trong phòng khách.

      nụ cười như muốn ăn thịt người khác ra."Đường Đường, con lại vừa nghe lời rồi! Mẹ cảnh cáo con nhiều lần như vậy rồi, tại sao con vẫn còn muốn ăn chocolate như vậy chứ?! Xem ra mẹ cần phải ném con tới hoang đảo, có như vậy con mới bằng lòng…" Tống Hi thao thao bất tuyệt hơi, xong hết câu, nhưng ngay lúc đó nhìn đến trong phòng khách có tnhiều hơn bóng dáng khác nữa, tất cả lời liền lập tức bị cắm lại ở chính giữa yết hầu.

      "Mẹ, người ta hề ăn mà! Người ta chỉ lấy chocolate cho Tử Ngôn ăn thôi." Đường Đường mặc bộ quần áo đồng phục của vườn trẻ, đầu còn đội cái mũ màu vàng nho . bé ngồi chồm hỗm mặt đất cầm lấy khối chocolate, mở ra sau đó tựa như hiến vật quý vậy, đưa tới bên miệng Nhiếp Tử Ngôn: " Tử Ngôn nếm thử , đây là loại chocolate mà Đường Đường thích ăn nhất đấy."

      "… Cám ơn." Hương vị ngòn ngọt nhơn nhớt bay vào trong mũi, lập tức trong dạ dày của Nhiếp Tử Ngôn liền bị đảo lộn hồi. Cậu rất muốn muốn phải ăn thứ này, nhưng khi chuyển mắt sang thấy cái nhìn đầy mong chờ của Tống Hi cậu đành phải cố nhẫn nhịn, mở to miệng : "Cám ơn." Khi thanh chocolate vào đến trong miệng cậu liền nhai cũng dám nhai, cứ như vậy nuốt xuống dưới.

      Tống Hi, đây là cái tên mà cậu nghe được từ trong miệng của Đường Đường. Vì muốn giải quyết mối nghi ngờ trong lòng, cho nên hôm nay cậu mới cùng Đường Đường trở về nhà.

      Nhìn thấy bộ dáng của cậu bé vạn phần tình nguyện, Tống Hi chỉ khe khẽ cười, lập tức tiến lên thu hết số chocolate ở bàn trà lại, quên lại câu: "Chuyện ngày hôm qua rất xin lỗi, Đường Đường nhà gây cho cháu thêm nhiều phiền toái thế này."

      " sao đâu ạ." Nhiếp Tử Ngôn cười , khoát khoát tay áo. Ánh mắt của cậu hướng về phía Đường Đường mừng rỡ hoa chân múa tay vì vui sướng, nhảy nhót ngừng bởi vì cậu ăn chocolate, cậu đành ra câu trái với lương tâm: "Đường Đường rất đáng ạ."

      " ?" Tống Hi thoáng nhíu mày, thoáng nhìn qua Đường Đường bụm mặt mừng rỡ như điên, cúi người vào bên tai Nhiếp Tử Ngôn câu: "Suốt ngày chỉ thích ầm ỹ, mệt chết được, lại cảm thấy Đường Đường tuyệt đối chút nào đáng cả." xong, thu hồi đầu lại dấu diếm dấu vết, cười híp mắt vuốt vuốt mái tóc của Nhiếp Tử Ngôn, : "Hoan nghênh cháu tới làm khách ở nhà , phải biết rằng cháu chính là người bạn thứ nhất mà lần đầu tiên Đường Đường nhà đưa về nhà chơi đấy."

      Nụ cười ngọt ngào của Tống Hi tan mất trong đáy mắt của Nhiếp Tử Ngôn, giống y như nụ cười ngọt ngào của mẹ ở tấm ảnh vậy, lập tức nó tựa như luồng cảm xúc ấm áp nồng cháy từ trong trái tim của cậu chảy xuôi theo mạch máu, lan ra khắp cơ thể của cậu, Nhiếp Tử Ngôn lập tức ra lời đáp câu nệ: "Cháu cám ơn !"
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 208 (tiếp theo)

      Thu thập xong chỗ chocolate, Tống Hi vừa sai người hầu bưng tới hai chén nước trái cây cùng trà bánh, sau đó ngồi an vị ở ghế sa lon cùng hai đứa trẻ trò chuyện về những ngày qua.

      "Cháu tên là gì vậy? Cháu và Đường Đường học chung lớp hay sao?" Trước kia Đường Đường thỉnh thoảng cũng có nhắc tới Tử Ngôn, hôm nay nhìn kỹ lần như vậy, quả nhiên nhận thấy cậu bé trai này rất có tư cách, bảo sao công chúa nhà mình mê mẩn đến mức cứ xoay quanh cậu bạn trai!

      Mái tóc đen như mực của cậu để lộn xộn, giống như các bé trai khác đương thời thường bị cạo sạch trơn, nhìn rất phong độ, thẳng ra là nhìn cậu rất đẹp trai và có khí phách. Gương mặt của cậu vuông vức ràng, ngũ quan lập thể, đặc biệt là đôi mắt của cậu, nhìn vừa đen như mực vừa sâu thẳm, nhưng lại sáng chói như ánh sao, nhìn rất đẹp. dám khẳng định, sau này khi lớn lên nhất định cậu bé này chàng trai khôi ngô tuấn tú.

      Nhìn cặp mắt của Tống Hi như cười với mình, Nhiếp Tử Ngôn sững sờ hồi mới đáp lại: diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn "Tên cháu là Nhiếp Tử Ngôn, cháu lớn hơn Đường Đường tuổi."

      "Nhiếp Tử Ngôn ư?" Nghe cái tên này, chẳng biết tại sao, Tống Hi cảm thấy dường như trong trái tim mình lập tức giống như bị ai đó bấm vào cái, mơ hồ cảm thấy rất đau đớn. Cố chống lại cặp mắt tràn ngập hoang mang của Nhiếp Tử Ngôn, cười tán dương cậu lần nữa: "Cái tên này nghe rất êm tai, đoán, đây là cái tên mà mẹ cháu đặt cho cháu phải ?"

      " phải đâu ạ." Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu, gương mặt nho thoáng chút nghiêm túc, cũng có chút tiếc nuối: "Mẹ của cháu sau khi sinh cháu ra được hơn tháng, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on về sau mẹ cháu …”

      Nghe đến đó, trong lòng Tống Hi như thấy rơi “lộp bộp” tiếng, thoáng cái liền trầm xuống.

      " xin lỗi." nhìn cậu bé trước mắt, trong lòng tràn ngập áy náy.

      " sao đâu ạ!" Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu cái vẻ như sao cả, toét ra nụ cười: "Cháu nghĩ chắc chắn là cháu có thể được gặp lại mẹ rất nhanh thôi ạ… ơi, cho tới bây giờ cũng chưa hề nghe thấy tên của cháu lần nào à?" đến đây, giọng của Nhiếp Tử Ngôn liền trở nên hạ thấp hơn, trùng hẳn xuống.

      Tống Hi nhíu mày ngẫm nghĩ lát, rồi lắc đầu: "Đúng là lần đầu tiên mới được nghe thấy tên của cháu đấy, có chuyện gì sao?"

      " có gì đâu ạ." Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu giả bộ như mọi chuyện đều có gì xảy ra. Nhìn bộ dáng đầy mờ mịt của người phụ nữ ở trước mặt mình, trong lòng của cậu mơ hồ có đáp án rồi. Cậu nghe ba mình kể lại, bọn họ phải trải qua rất nhiều trắc trở cuối cùng mới đến được với nhau, mà đúng vào ngày cử hành hôn lễ đó, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn tự dưng mẹ cậu lại biến mất thấy tăm tích đâu cả, còn người dì của cậu bị rơi xuống vực sâu bỏ mình, như vậy mẹ của cậu… Nghĩ đến đây, cậu nén nổi được nữa, liền nuốt nước miếng cái.

      Tống Hi đánh giá cậu bé trước mặt mình từ xuống dưới lần, lộ ra nụ cười: "Xem ra cháu trưởng thành chín chắn hơn rất nhiều so với tuổi của mình đấy, tuyệt đối giống như cậu bé mới năm tuổi như nhiều đứa trẻ khác." Những đứa trẻ năm tuổi chắc chắn có những biểu lộ già dặn chín chắn như vậy được.

      "Đúng vậy đấy ạ, ở nhà của cháu, những người hầu ở trong nhà đều cháu trưởng thành sớm hơn tuổi của mình. Bởi vì ba cháu bận nhiều công việc, cho nên cháu thể trưởng thành chín chắn hơn chút." Trong khoảng thời gian qua, cậu học được tính kiên cường.

      " làm khó cháu rồi." Nghe đến đó, chẳng biết tại sao tự dưng Tống Hi lại cảm thấy trong lòng khỏi bị rung động. dịch chuyển cái mông đến sát bên cạnh cậu bé hơn, vươn tay sờ lên đầu của cậu, bất giác nơi đáy mắt của liền bừng lên ánh sáng đôn hậu: "Giá như Đường Đường nhà mà có thể hiểu chuyện bằng nửa cháu thôi, biết mình vui mừng đến bao nhiêu nữa." lắc đầu, biểu ra bộ dáng mang biểu cảm vạn phần đau đầu. Bộ dáng kia, lập tức làm cho gương mặt của Đường Đường biểu cảm vô tội.

      Thoáng cái Nhiếp Tử Ngôn bị nét mặt của Tống Hi chọc làm cho thấy buồn cười, bỗng dưng, dường như cậu chợt nghĩ ra điều gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn về phía , dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn , hỏi: "Đường Đường lớn lên dường như tuyệt đối hề giống ...”

      xong, cậu liền nhìn vào đáy mắt của Tống Hi thấy trong mắt bừng lên tia sáng rực rỡ: " vậy sao? Tất cả mọi người ai cũng như vậy đấy!." như có điều suy nghĩ, nhìn Đường Đường lúc này cau mày uống cốc nước trái cây ép, : "Đương Đường nhà càng lớn lên lại càng giống với cha của nó hơn. Nhưng mà... cháu cũng đừng khó hiểu hay hoài nghi gì, con bé chính là con ruột thịt của đấy." Là mang thai suốt mười tháng ròng, cuối cùng phải mổ đẻ mới sinh ra bé này, tuy rằng lúc ấy cũng hề biết cái gì hết...

      Nghe vậy, trong nháy mắt Nhiếp Tử Ngôn liền ngây ngẩn cả người. Cậu ngẩng đầu lên, hướng cái nhìn về phía gương mặt của Tống Hi, nét mặt biểu vẻ chăm chú, trong lòng có chút đau nhức. Lại hướng sang phía Đường Đường nhìn lại cái, lập tức cậu có cảm giác thoáng cái thế giới của chính mình trở nên tối đen.

      Nếu như Đường Đường là con ruột do Tống Hi sinh ra, vậy bé Đường Đường kia chính là em của cậu rồi... Thoáng cái nét mặt và thần thái của Nhiếp Tử Ngôn trở nên phức tạp dị thường. Người đầu tiên, vấn đề đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là ba của mình. Liệu ba của cậu có thể chấp nhận được chuyện người phụ nữ mà mình lại trở thành vợ của người khác được ? Chân tướng của việc này sao lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?

      lúc cậu còn mải nghĩ ngợi, giọng vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cậu.

      "Phu nhân, bữa tối làm xong rồi, tại ngài có dùng bữa luôn ạ?" Quản gia cung kính hỏi.

      "Chờ ấy trở về chúng ta cùng nhau ăn." Tống Hi thản nhiên .

      "Thiếu gia ngài..." Quản gia nhìn sang Tống Hi, bộ dáng vẻ mặt như muốn lại thôi.

      " ấy làm sao vậy?" Tống Hi ngẩng đầu nhìn hướng về phía người quản gia kia.

      Quản gia mạnh mẽ nuốt nước miếng cái, sau đó hạ thấp giọng xuống : "Thiếu gia và Lý tiểu thư lúc này ..."

      Nghe vậy, nụ cười mặt của Tống Hi lập tức đông cứng lại ở khóe môi. vỗ vỗ vào Đường Đường ngồi ở bên cạnh mình và Nhiếp Tử Ngôn, cười : "Chúng ta ăn cơm thôi."

      " đợi chú sao ạ?" Nhiếp Tử Ngôn nhịn được mở miệng hỏi.

      " ấy à... nghĩ đại khái là hôm nay ba của Đường Đường trở về nhà rồi." Tống Hi để lại câu mang ý vị sâu xa trong lời như vậy, rồi đưa cả Đường Đường và Nhiếp Tử Ngôn về phía phòng ăn ến.
      . . .

      Cùng mẹ đẻ của mình có thể ăn bữa cơm tối phong phú thế này, đây chính là chuyện mà Nhiếp Tử Ngôn từ ngày biết suy nghĩ đến nay vẫn luôn chờ đợi. Mặc dù về sau cũng có ít thời gian ba của cậu cũng ngồi ăn cơm cùng với cậu, nhưng bình thường ba của cậu vì bận công tác luôn sớm về trễ, hai cha con cậu cũng có quá nhiều thời gian ở bên nhau. Mà mỗi lần hai cha con cậu cùng ngồi bên bàn ăn để dùng cơm, lại chỉ có trầm mặc đến vô hạn, đến cuối cùng thực thể nuốt trôi được nữa. Ba cậu rất mẹ, mất mẹ, có đôi khi, lúc nửa đêm cậu khát nước, khi rời giường đều có thể nghe thấy được tiếng khóc của ba cậu vọng ra từ trong thư phòng. Cậu đoán chừng, nếu như có cậu, chắc chắn ba của cậu đại khái sớm theo mẹ cậu rồi...

      Suy nghĩ mới chỉ đến đây thôi mà như mắc kẹt lại...

      Nhiếp Tử Ngôn ăn xong bữa cơm tối Tống Hi liền bảo tài xế đưa cậu trở về nhà, sau đó Đường Đường lại làm thế nào cũng chịu, cứ mực ôm lấy chân của cậu chịu buông tay để cậu rời . được, cuối cùng Tống Hi phải mở miệng mắng bé, nhưng mắng được, rốt cuộc Tống Hi đành phải thỏa hiệp. Đành phải ra miệng cầu xin Nhiếp Tử Ngôn tạm ở lại nhà của đêm này, vì thế còn muốn tự mình gọi điện thoại cho người lớn trong nhà của cậu để trao đổi.

      Nghe được lời khẩn cầu của Tống Hi, Nhiếp Tử Ngôn đúng là cầu còn được, lập tức hai lời, liền chính bản thân gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Phong, sau đó cậu ở lại ngay trong nhà họ Tống đêm. Buổi tối, ba người ngủ ở giường lớn, Đường Đường thích xem Anime, Nhiếp Tử Ngôn lại ngừng thay đổi chủ đề để trò chuyện cùng với Tống Hi. Nhưng từ trong những lời , cậu cảm nhận được ở đây mẹ của cậu vô cùng độc. Chuyện này lại càng làm cho cậu đưa ra quyết định, bất kển như thế nào, cậu cũng muốn cướp mẹ trở về.

      Cậu thề như vậy...



      Sáng sớm. Vào buổi sáng sớm nhà họ Tống bận rộn ngừng ...

      "Con heo lười biếng, con lại ngủ muộn rồi!" Tống Hi chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Đường Đường vội vàng đánh răng rửa mặt, giuos con thu thập túi sách.

      "Ô oa, ai bảo mẹ gọi con chứ! Người ta ngủ dậy muộn, chẳng phải mẹ cũng bị ngủ muộn đó sao!" Đường Đường lại với vẻ mặt là vô tội, thuần thục chà răng, xúc miệng mấy ngụm sau đó rửa mặt.

      Nghe vậy, Tống Hi trầm mặc. Đúng như vậy, cũng ngủ dậy muộn, đây là lần đầu tiên sau bốn năm, từ khi tỉnh lại. ngủ giấc ngủ rất sâu cũng cực kỳ thoải mái. quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhiếp Tử Ngôn sớm tự chuẩn bị cho mình xong xuôi đứng ở cửa phòng nhìn mình ra vẻ rất người lớn, cười cười vẻ xin lỗi: "Thực xin lỗi cháu, đại khái hôm nay làm liên lụy đến cháu phải học muộn rồi."

      " có việc gì đâu ạ." Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu, buồn cười nhìn hai người lớn vội vàng rối lên thành đoàn.

      Mà cả hai mẹ con vất vả mới thu thập xong xuống lầu , kết quả...

      "Xe đâu rồi?" Tống Hi vội vàng vừa hỏi quản gia, vừa phân phát bữa ăn sáng cho Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường mà người đầu bếp nữ vừa đưa cho .

      "Phu nhân, a Trương ra ngoài đón Trần tiểu thư rồi..." Quản gia vẻ khó xử.

      Đứng ở bên cạnh, khuôn mặt của Nhiếp Tử Ngôn tái nhợt , ngày hôm qua người là Lý tiểu thư, hôm nay lại đến người khác là Trần tiểu thư, vậy cái người họ Tống kia đến tột cùng để mẹ của cậu ở nơi nào đây! Tuy rằng cậu rất tức giận, nhưng lại cũng thể làm gì hơn được. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Hi, nhưng chỉ thấy hình như nghe thấy quản gia vừa phải.

      "Ông hãy giúp tôi mang chìa khóa xe của tôi đến đây, tôi tự mình đưa hai đứa trẻ đến trường học." Tống Hi vội vội vàng vàng lôi kéo hai người Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường ra ngoài.

      "Vâng!" quản gia nghe lệnh vội vàng tìm chìa khóa rồi cũng ra theo
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :