Chương 204: Hôn lễ
Nghe Nhiếp Tử Phong đến nơi đây, rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ hiểu ý định của . quay đầu lại trừng mắt lườm cái, tiếp đó ánh mắt lại dời về phía Sở Nhan, chỉ thấy người nọ bởi vì quá khiếp sợ mà đôi mắt mở trừng tròn xoe giống như miệng chiếc chuông đồng lớn, miệng há to đến mức gần như có thể nhét cả quả trứng gà vào được, bộ dáng kia thú vị cực kỳ.
Lại làm cho nhất thời thể nhẫn nhịn được nữa, bật lên tiếng cười.
Nghe thấy tiếng cười của Nhiếp Tử Vũ, Sở Nhan chỉ cảm thấy bản thân cực kỳ bị kích thích, ta trợn tròn cặp mắt lên mà nhìn Nhiếp Tử Vũ, cuối cùng đành chuyển tầm mắt đến người Nhiếp Tử Phong, lúc này mải đùa với cậu nhóc ở trong lòng mình, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nghiến răng nghiến lợi, cố nặn từ miệng ra câu.
"Theo tôi được biết, hai người cũng chưa kết hôn mà, phải sao!" xong, cánh môi liền nhếch lên trung, kéo lê thành đường cong kiều diễm, ánh mắt nhìn Nhiếp Tử Phong lại càng phát ra vẻ đắc ý: "Nếu để cho truyền thông biết ta chính là Nana, vẫn chưa có chồng mà sinh con, xem, liệu có thể gây ra chuyện gì hay nhỉ?" Sở Nhan như có điều suy nghĩ, ánh mắt xoay chuyển liếc nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, bởi vì lời vừa rồi của ta mà nụ cười tươi tắn kia như đông cứng lại ở khóe môi, trong đáy mắt mang theo vẻ lạnh như băng.
Nghe thấy vậy, Nhiếp Tử Phong nhíu mày, nhưng cũng bị hù dọa bởi uy hiếp của Sở Nhan. nhét con trai trở lại vòng tay của Nhiếp Tử Vũ lúc này vẫn còn ngồi đờ đẫn, thu lại ánh mắt, lấy từ trong chiếc cặp tài liệu vẫn mang bên mình tấm thiệp mời đưa cho ta.
"Hôn lễ của chúng tôi định vào ngày thứ Hai tới, hoan nghênh tới tham gia." để ý đến ánh kinh ngạc của Nhiếp Tử Vũ nhìn vào tấm thiệp mời màu hồng nhạt ở trong tay mình, Nhiếp Tử Phong chỉ đơn giản nhét thiệp mời vào trong lòng bàn tay của Sở Nhan, vẫn quên bổ sung thêm câu: "À còn nữa, chúng tôi cũng sớm đăng ký kết hôn từ trước rồi, cho nên cũng tồn tại cái chuyện này chưa lập gia đình mà sinh con, còn nữa, nếu như vẫn còn muốn sống liệu lời mà ..., hãy nhớ , phải biết giữ cho mồm miệng của mình được kín đáo chút, đừng tiết lộ bí mật ra nhé." câu có ý nhắc nhở.
xong, cũng đợi cho Sở Nhan có phản ứng gì thêm nữa, xoạch cái, từ ghế đứng lên, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, gương mặt tuấn lãng như thần kia lộ ra ý cười dịu dàng trước sau như , :"Chúng ta về nhà thôi!"
"Éc..." thay đổi nhanh chóng làm cho Nhiếp Tử Vũ cũng kịp phản ứng, ánh mắt lại liếc đến người Sở Nhan, uy hiếp người thành lại bị người uy hiếp trở lại, chỉ thấy thân thể của ta run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đối với con người này, giờ đây Nhiếp Tử Vũ khỏi cảm thấy có chút thông cảm với ta
"Còn đứng ngây ngẩn ra đó làm cái gì nữa!" Thấy Nhiếp Tử Vũ nhìn sang Sở Nhan đến ngẩn người, Nhiếp Tử Phong nhịn được liền gõ vào cái đầu bằng quả dưa của , sau đó cưỡng chế tóm lấy , kéo từ ghế đứng lên, rồi nắm lấy tay của cũng ra bên ngoài.
. . .
đường về nhà, cậu nhóc ở trong ngực bị đói từ lâu, bây giờ cũng nhịn được nữa liền oa oa khóc ầm lên, bất đắc dĩ, Nhiếp Tử Vũ đành phải cho nhóc tì bú ở trong xe.
Nhiếp Tử Vũ quay đầu nhìn sang gương mặt nhìn nghiêng đầy cương nghị của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ nhịn được nữa, liền hỏi: "Này, thiệp mời ở đâu ra vậy?"
" đặt làm." Nhiếp Tử Phong trả lời rất thản nhiên, đáy mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ mừng vui.
Vừa nghe câu trả lời của , từng ngụm từng ngụm nước bọt của Nhiếp Tử Vũ như bị cắm ở trong cổ họng, "Vậy ý của muốn là...xác định theo đúng... như vừa mới lúc nãy chính là. . ."
"Hôn lễ tổ chức vào Thứ hai tuần tới, lễ phục của em sớm mời nhạc phụ thiết kế xong rồi, về phần sân bãi tổ chức hôn lễ chọn tổ chức tại nhà của chúng ta, còn nữa..." Nhiếp Tử Phong còn định tiếp, nhưng ánh nhìn qua khóe mắt lơ đãng quét sang Nhiếp Tử Vũ, chỉ thấy khuôn mặt nhắn của cứng đờ, ánh mắt trong vắt sạch kia bị vẻ lo lắng bao trùm, đôi mắt hơi híp lại, ánh mắt kia tựa như : còn dám nhiều lời thêm câu thôi, có tin rằng em chút khách khí với hay ! Kết quả là, những lời còn lại lập tức bị ép nuốt vào trong bụng.
Trầm mặc lúc rất lâu, sau đó Nhiếp Tử Vũ cười lạnh tiếng, mở miệng : " tiếp chứ, sao tiếp tục nữa vậy?" Người này, rốt cuộc còn có chuyện gì lén gạt nữa đây."Vì sao nữa, nếu như hôm nay em theo tới đây, có phải dự định đến đúng ngày tổ chức hôn lễ mới cho em biết hay , chỉ có mình cần kết hôn thôi? Đúng ?"
". . ." Nhiếp Tử Phong chột dạ nhìn , dám trả lời. Nguyên nhân muốn làm như vậy chính là vì, nếu như sớm cho biết rằng tổ chức đám cưới vào thứ Hai tuần tới, nếu bàn bạc..., nhất định ngại thời gian quá gấp gáp mà đòi đổi ngày, chừng đến lúc đó biết đâu lại phát sinh ra chuyện gì lộn xộn sao, sau đó lại phải trì hoãn buổi hôn lễ muộn hơn nữa, cho nên mới dự định tiền trảm hậu tấu , cưới trước sau.
trầm mặc kia của chính là chấp nhận, thể nghi ngờ gì nữa!
"Hừ!" Tiếp theo tiếng hừ lạnh phát ra từ trong mũi của Nhiếp Tử Vũ, nghiêng đầu sang chỗ khác phun ra mấy chữ: "Em lấy chồng!"
※
Nước hoa “Vĩnh hằng” do nhãn hiệu nước hoa Ever lâu đời của nước Mĩ hợp tác với tập đoàn của Nhiếp Phong sản xuất, chỉ hai ngày sau đó được đưa ra thị trường rồi! Hàng xuất ra theo hệ thống tiêu thụ phát triển khắp toàn cầu, ở trong nước lượng hàng được đặt chỉ trong đêm bị quét sạch, số lượng gia tăng kịch liệt, được khắp nơi khen ngợi. nghiệp sáng tạo ra nước hoa ở Ever chưa bao giờ đạt được thành tích như bây giờ! Tổng giám đốc của Ever từ nước Mĩ ngàn dặm xa xôi từ chạy đến đây, chỉ vì thành công của lần này, hơn nữa còn xác định hợp tác cùng tập đoàn của Nhiếp Phong thực dự án cho tương lai năm năm tới. Còn đối lời cảm tạ với Nhiếp Tử Phong chính là, đưa Sở Nhan trở lại nước Mĩ.
Thời gian trôi qua rất nhanh chóng, chỉ chớp mắt cái là thời gian tuần trôi qua, cuối cùng tới thời gian tổ chức hôn lễ. Mặc dù lúc trước bất kể thế nào Nhiếp Tử Vũ cũng chịu đồng ý, bất quá đến đúng ngày hôn lễ hôm nay vẫn bị Trần Phương ép buộc dẫn giải ra trận. (nơi tổ chức hôn lễ)
Buổi hôn lễ của Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong được tổ chức cực kỳ hạn chế, ngoại trừ mẹ Nhiếp và Nhiếp lão phu nhân sớm vội vàng gấp gáp từ nước Mĩ trở về nước từ trước, còn có số những họ hàng thân thích của nhà họ Nhiếp, và số bạn bè thân thiết của Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ.
Nhưng thế giới có tường nào mà gió lọt qua được, huống chi là trong khoảng thời gian này, Nhiếp Tử Phong là người được chúy ý nhiều nhất! Các phóng viên của các tờ báo lớn, các tạp chí cũng biết biết được tin tức từ đâu, vào đúng tổ chức hôn lễ kéo nhau đến bao bọc vây quanh nhà họ Nhiếp.
... ...... ......
chiếc xe Benz xa hoa ngừng ở ngoài cửa của nhà họ Nhiếp, ánh mặt trời sáng chói tỏa rạng thân xe màu đen bóng loáng.
Trong xe, nột người đàn ông tóc dài mặc tây trang màu đen nhãn hiệu nổi tiếng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía dòng người bắt đầu chuyển động nơi cửa ra vào của nhà họ Nhiếp. sống mũi của đeo chiếc kính to đen, che quá nửa khuôn mặt của , làm cho người ta thể thực nhìn ra nỗi lòng chân chính op , chỉ có điều hai cánh môi hơi mỏng, mà thỉnh thoảng thoáng cái lại còn co rúm lại, làm cho người ta có cảm giác rằng ta thực hề yên lòng với tình hình thực tế tại.
qua hai mươi bốn năm rồi...
Bỗng dưng, hồi chuông điện thoại dễ nghe vang lên, làm nhiễu loạn suy nghĩ của . Tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, rất nhanh chóng, người lái xe nhận nghe điện thoại, sau khi vài tiếng ta đưa điện thoại cho người đàn ông ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Người đàn ông quay đầu lại, vẻ mawtj chút biến đổi, tiếp nhận điện thoại, từ trong khóe môi của tràn ra hai chữ lạnh lẽo: "Tôi đây."
Nghe được giọng của , rất nhanh, ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng đầy cung kính.
Tống tiên sinh, những thứ mà ngài dặn dò được chuẩn bị xong, tại cần cho người đưa tới chưa ạ?
Đôi mày rậm như lưỡi kiếm của người đàn ông hơi chuyển động chút, quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ xe lần nữa, cũng đáp lại.
- Tống tiên sinh? Ngài còn ở đó ?
Mười giây trôi qua, người đàn ông dứt khoát thu hồi lại tầm mắt của mình, lạnh nhạt : "Đưa tới ." Tiếp theo đó dứt khoát cúp điện thoại, tiện tay nhét điện thoại di động vào phía sau chỗ ngồi. Người đàn ông mở cửa xe bước thẳng xuống xe, mà đằng trước, người lái xe cũng nhanh chóng xuống xe theo.
"Thiếu gia." Người lái xe đến bên cạnh người đàn ông, thoáng nhìn qua đám phóng viên tụ tập thành đàn nhao nhao ở bên ngoài cửa nhà họ Nhiếp, mực cung kính hỏi: "Ngài quyết định vào hôm nay..." Chỉ có điều, câu kia còn chưa kịp xong, bị người đàn ông kia cắt ngang.
"Ông theo tôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn còn chưa hiểu ràng cá tính của tôi như thế nào hay sao?" Giọng của người đàn ông nhàn nhạt, có chút gợn sóng, tuy như làn gió thoảng qua, nhưng mà khí phách mệnh lệnh trong lời kia khiến người nghe thể bỏ qua.
Nghe đến đó, người lái xe dám thêm lời nào nữa. Vừa liếc nhìn vào nhà họ Nhiếp cái, tiếp đó ông cung kính lui về phía sau, vào trong xe.
Ánh nắng ấm áp chiếu nghiêng nghiêng vào thân thể cao to của người đàn ông, nhưng vẫn thể đủ độ ấm để hòa tan bớt hơi thở lạnh lùng từ người ta tỏa ra. Từng đợt gió thổi tới làm mái tóc dài chạm vai kia tung bay loạn xạ ở trước mắt của ta.
hai mươi bốn năm trôi qua, đến bây giờ ta mới trở lại nơi này!
Ngày hôm nay ta sớm còn là nhi đáng thương để mặc cho người ta chém giết nữa! diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cũng là người nắm trong tay tiền tài quyền thế, cũng là do sau này đoạt lại tất cả những gì thuộc về , làm cho tất cả những người gây ra những đau khổ cho phải xuống địa ngục!
. . .
※
Trong phòng của Nhiếp Tử ...
"Bên ngoài có rất nhiều người phải ạ?" Nhìn gương mặt của mình hoá trang xong ở trong gương, Nhiếp Tử Vũ nhíu lại đôi mi thanh tú đẹp mắt, lo lo lắng lắng hỏi Trần Phương lúc này ôm cậu nhóc Tử Ngôn tới lui.
" nhiều lắm, nhiều lắm." Biết là sợ hãi có nhiều người, Trần Phương vội vàng trấn an: "Ngoại trừ họ hàng và bạn bè ra, có người nào ở bên ngoài đâu. Vũ Vũ à, con cũng đừng lo lắng, có chuyện gì xảy ra đâu."
Đừng lo lắng ư? Tại sao có thể lo lắng được chứ! Khuôn mặt nhắn được trang điểm tinh xảo của Nhiếp Tử Vũ lộ lo lắng, các nếp nhăn như dồn hết vào chỗ.
"Nếu như lát nữa con bị áo cưới làm cho trượt chân biết làm sao bây giờ? Như vậy phải là rất mất mặt hay sao? Hay nếu như lát nữa con có cốt khí lại để mình bị ngất phải làm sao bây giờ?” Đây chẳng phải là những siêu khó khăn mà phải vượt qua đó sao? Ô ô, gần như dám nghĩ đến nữa. Tuy rằng, bình thường có lá gan rất lớn, nhưng dù sao bây giờ cũng chỉ là mới lớn, mới có mười tám tuổi, làm sao có thể sợ hãi kia chứ. Huống chi họ hàng của nhà họ Nhiếp lại toàn những người có uy thế, ngay từ ai thích rồi! Nếu như có hành động gì đó bị bêu xấu, khó bảo đảm rằng về sau này bị nghe những lời khó nghe.
"Con bé này! Lo lắng những cái chuyện xảy ra kia để làm cái gì!" Trần Phương trừng mắt liếc nhìn , đùa với cậu nhóc ở trong ngực mình. biết có phải là cu cậu biết hôm nay là ba mẹ mình kết hôn hay , mà nhóc con tự giác ăn no bụng, sau đó cũng chịu ngủ qua phút đồng hồ, thần thái vẫn sáng láng, đáy mắt tỏa ánh sáng."Con nhìn xem cục cưng Tử Ngôn của chúng ta vẫn bình tĩnh biết bao, Vũ Vũ à, con đúng là bằng đứa con nít đâu nhé."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ dở khóc dở cười. Đây có phải là hôn lễ của nhóc con đâu cơ chứ, đương nhiên cậu nhóc này thấy căng thẳng rồi! Huống chi, bất quá cu cậu cũng chỉ là đứa trẻ mới được hơn tháng tuổi mà thôi, làm sao có thể biết căng thẳng là gì chứ!
Lúc Nhiếp Tử Vũ còn ngồi đó nghĩ ngợi biết làm sao, chợt có tràng tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” từ bên ngoài cánh cửa truyền tới.
Trần Phương ôm Tử Ngôn tiến lên mở cửa, Nhiếp Tử Vũ còn nghĩ ngợi biết ai lại đến đây lúc này, giây sau nhìn thấy hình dáng được tấm gương phản chiếu lại, làm cho cho vui mừng triệt để.
"Nhã Nhã!" Nhiếp Tử Vũ kêu lên tiếng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức đứng bật dậy nghênh đón.
" nhóc thối này!" Triệu An Nhã mặc cả bộ âu phục màu trắng người, khi nhìn thấy lập tức lên tiếng mắng mỏ, sau đó liền cất bước tiến lên ôm lấy ."Chết tiệt, kết hôn cũng thèm báo cho tớ biết tiếng! Nếu như phải người đàn ông của nhà cậu gửi thiệp mời đến cho tớ, chắc cũng biết đến năm nào tháng nào tớ mới có thể biết được tin tức cậu kết hôn cũng nên!" xong, Nhã Nhã nhịn được tức giận liền hung hăng vỗ phát vào lưng của Nhiếp Tử Vũ, lực mạnh đến nỗi Nhiếp Tử Vũ gần như muốn phun ra máu.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, mãi đến lúc nhóc con ở trong lòng của Trần Phương liền u ơ tiếng, Triệu An Nhã mới bị cuốn hút.
"Oa, đây là cục cưng của cậu và Nhiếp Tử Phong sao? Cu cậu lớn lên nhìn thấy đáng quá mất!" Triệu An Nhã ngạc nhiên vui mừng, vội vàng đẩy Nhiếp Tử Vũ ở trong ngực mình ra, xoay người lại muốn ôm cậu nhóc kia. Trần Phương cười cười, ấn cậu nhóc Tử Ngôn vào trong ngực của Nhã Nhã, đồng thời vẫn quên hỏi câu: "Cháu chính là người bạn vẫn luôn luôn quan tâm chắm sóc cho Vũ Vũ phải ? Bác cảm ơn cháu!"
"Ha ha... Cháu chăm sóc gì cho Vũ Vũ đâu ạ." Triệu An Nhã xấu hổ sờ sờ lên đầu của mình, ôm cậu nhóc Tử Ngôn mềm mại kia vào trong ngực mình, cười đến mức cả hai mắt đều híp lại.
Nhìn bộ dáng Nhiếp Tử Vũ muốn lại thôi, Trần Phương khẳng định hai người bọn họ có rất nhiều chuyện muốn với nhau, vì vậy bà để lại gian phòng cho hai người bọn họ, còn bản thân mình xuống lầu làm việc.
Chờ tới khi bóng dáng của Trần Phương biến mất, thoáng cái biểu lộ của Nhiếp Tử Vũ liền trở nên áy náy."Nhã Nhã..." sợ hãi liếc nhìn Triệu An Nhã, lúc Nhiếp Tử Vũ định cái gì đó, Triệu An Nhã đoán được Nhiếp Tử Vũ định điều gì rồi.
"Tớ cũng từng trải qua rồi nên thể trách cậu được." Triệu An Nhã bên chơi đùa với nhóc Tử Ngôn, bên lạnh mặt xuống, chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ hỏi: "Bây giờ kết hôn rồi, rốt cuộc cậu chạy nữa chứ?"
" , đâu." Nhiếp Tử Vũ vội vàng khoát khoát tay, đáp lại với vẻ đầy lo lắng.
"Vậy là tốt rồi." Triệu An Nhã gật đầu cái, bỗng dưng, đáy mắt lên vòng hào quang làm cho người ta khó có thể đoán ra được: "Con trai của cậu chắc là vẫn chưa gả cho người khác chứ hả"
"Cái gì?" Bởi vì những lời của Nhã Nhã đột nhiên xuất kia, trong đầu của Nhiếp Tử Vũ cảm thấy khó hiểu.
Nhìn thấy bộ dạng của Nhiếp Tử Vũ như ngây ngẩn sững sờ, Triệu An Nhã liền xác định Nhiếp Tử Vũ vẫn còn chưa chọn cái gọi là dâu cho con trai mình, vì vậy vội vàng : " bằng cậu hãy gả con trai của cậu cho tiểu Quấy nhiễu nhà tớ nhé, được ?"
Nhiếp Tử Vũ lại ngây người ra!
lúc nghĩ cần phải lên tiếng hỏi lại câu cho ràng thấy Triệu An Nhã đột nhiên xoay người hướng về phía ngoài cửa gọi câu: "Còn đứng ở ngoài đó làm cái gì, vào ." Sau đó giây, hai bóng người, lớn lập tức cùng ra ở trước mặt các .
"Cái này..." Nhiếp Tử Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn lên người đàn ông cao lớn ở trước mặt, chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ của có gì biểu lộ gì khác hơn lạnh nhạt. Nhìn thấy , người đàn ông kia cũng hề mở miệng chào hỏi, chỉ gật gật đầu mấy cái tượng trưng. Ngược lại bé con mặc bộ âu phục nho màu hồng phấn ở trong ngực của , thoạt nhìn chỉ độ hai tuổi kia, vẻ mặt nhìn tỏ ra rất tò mò.
hiểu sao, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy người đàn ông ở trước mặt mình có chút quen mặt.
"Giới thiệu mọi người chút nhé, đây là Nhiếp Tử Vũ, bạn siêu cấp vô địch thân thiết của em, cũng là dâu của đám cưới hôm nay, cần phải biết nhé." Triệu An Nhã lấy cùi chỏ chọc chọc vào người đàn ông chút phản ứng nào cái, vừa liếc nhìn bé con ở trong lòng ngực của , : "Tiểu Quấy nhiễu, tại sao thấy người lớn mà chào hỏi thế hả?"
bé thấy Triệu An Nhã nghiêm mặt, lập tức sợ hãi rụt cổ cái, khuôn mặt nhắn hơi nhíu lại cất giọng ngây thơ non nớt : “Cháu... cháu chào dì!"
"A... Chào cháu." Mất lúc Nhiếp Tử Vũ mới kịp phản ứng lại, cũng nhìn về phía bé khẽ gật đầu cái, sau đó mới tiếp tục đưa ánh mắt đầy kinh ngạc chuyển sang nhìn Triệu An Nhã xụ mặt ra trách móc người đàn ông bên cạnh, nuốt mạnh ngụm nước miếng: "Nhã Nhã à... Bọn họ là..."
Nghe vậy, lúc này Triệu An Nhã mới ngừng lại việc đâu đâu, chuyển sang giới thiệu đối với Nhiếp Tử Vũ: "Người đàn ông nhìn giống như bị gay này là chồng của tớ, An Tước Dạ, chắc là cậu từng nghe qua về cái tên này rồi chứ, hả? Còn nhóc con ở trong lòng ngực của ấy chính là tiểu Quấy nhiễu, tên là Phấn Phấn, con của chúng tớ, năm nay vừa tròn hai tuổi." Khi giới thiệu người thân của mình, Triệu An Nhã có lấy câu nghiêm chỉnh, năng rất thoải mái.
Người đàn ông... Con ...
Đổ mồ hôi !!
Trong nháy mắt, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy như có trận gió thổi qua, toàn thân thoắt ớn lạnh. dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông kia đến năm giây có thừa, lúc này mới nhớ ra, ta chính là người đàn ông mà ngày ấy ở sân bay, Nhã Nhã nhìn thấy và chạy đuổi theo!
Last edited by a moderator: 14/7/17