1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 201: xong
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhìn bộ dạng ngẩn người ra của , Nhiếp Tử Vũ khỏi thở dài ở trong lòng, xem ra quên rồi. Đôi mắt sáng trưng nhìn , : “Hôm trước, là ngày sinh nhật của .”

      Sinh nhật?

      Nhiếp Tử Phong sửng sốt, lập tức bừng tỉnh. ra ngày hôm trước dặn mình về sớm chút là bởi vì. . .

      “Em bận rộn cả ngày, để làm cho bàn tiệc, còn có cả bánh kem nữa, nhưng mà lại về nhà.” xong khỏi cảm thấy tủi thân, vì bốn năm nay tổ chức sinh nhật cho , hơn nữa, ngày hôm đó lại chờ mong như vậy. . .

      “Xin lỗi.” Nhìn chu mỏ ra, bộ dạng vô cùng đáng thương, Nhiếp Tử Phong hối hận muốn chết vì mình thất hẹn. kéo Nhiếp Tử Vũ ôm vào trong lòng của mình, lại tự nhận lỗi lần nữa. “Đều là do tốt, nên vì bận công việc mà quên em, xin lỗi, xin lỗi, sang năm nhất định làm sai nữa.”

      “Chuyện này cũng chưa tính là gì.” Nhiếp Tử Vũ nghẹn ngào chút, từ trong lòng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tha thiết nhìn , : “Ngày đó cục cưng phát sốt, tới ba mươi tám độ rưỡi.” Ở trong bệnh viện suốt cả nửa buổi, tới gần sáng mới hạ sốt. Nhưng mà ba của bé lại có ở bên cạnh.

      “Tử Ngôn phát sốt? Chuyện lớn như vậy mà sau đó tại sao em lại cho biết?” Nhiếp Tử Phong hoảng hốt hỏi, bàn tay vốn cho vào sau lưng lập tức lên bả vai của , lo lắng hỏi: “Ngày đó em hẳn nên với , vì sao lại cho ?” Nếu như sớm biết Tử Ngôn bị phát sốt, như vậy cho dù có hủy hẹn cũng phải về gấp.

      Nhìn bộ dạng kích động của , Nhiếp Tử Vũ nghiến răng, lạnh lùng : “Em tức giận . Bởi vì ngày đó với em là tiếp khách, nhưng mà người của có mùi nước hoa.” kể lại , thiếu chút nữa quên mất vấn đề nước hoa này rồi.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong sửng, trầm mặc. Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ cho là muốn trốn tránh vấn đề này, bàn tay của mở ngăn kéo ra, chậm rãi lấy chiếc hộp chưa bóc tem đưa cho .

      “Đây là nước hoa mà công ty của Sở Nhan nghiên cứu, thử chút cảm thấy tồi, vốn ngày đó là muốn đưa cho em.” Nhưng mà bởi vì lên lầu vội vàng nên kịp đưa, tới khi nhớ để đưa cho , lại thèm để ý tới .

      Bàn tay của Nhiếp Tử Vũ nhận cái hộp đưa, mở ra xem lọ nước hoa. chiếc bình màu hồng nhạt, xinh xắn và đáng , mở chai nước hoa ra, xịt chút, quả nhiên là mùi vị người ngày hôm đó.

      tới đây, tất cả những nghi ngờ của đều được làm . Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn , cảm thấy áy náy vì mình trách oan, giữa lúc muốn điều gì đó, đôi mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong chợt lóe lên , :

      “Sinh nhật qua rồi, nhưng mà quà của hẳn là vẫn còn đúng ?”

      Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ há hốc miệng, vẻ mặt ngây ra.

      “Quà sinh nhật?” Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn . Quà sinh nhật mà tặng chính là bàn tiệc thịnh soạn và chiếc bánh sinh nhật kia, trừ những thứ đó ra, chuẩn bị gì nữa. Nhìn bộ dạng mong chờ quà sinh nhật của , nuốt nước miếng cái mạnh, khẽ : “ muốn tặng cái gì? Ngày mai em mua cho .” điễnn dàn nên quýndon.

      “Bất cứ cái gì cũng được?” Nhiếp Tử Phong nở nụ cười nham hiểm, rồi khẽ hôn lên gương phấn nộn như trẻ con của .

      “Vâng, chỉ cần trong phạm vi năng lực của em.” còn có chút tiền gửi ngân hàng, hy vọng dùng công phu sư tử ngoạm. “ muốn tặng quà gì?”

      Nhiếp Tử Phong chỉ cười cười gì, dịu dàng vén tóc của ra sau tai, dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn , mấp máy môi câu: “ muốn … em.”

      Mặc dù nghe thấy lời của , nhưng mà nhìn khẩu hình miệng của , Nhiếp Tử Vũ cũng hiểu cái gì! Khuôn mặt nhắn của nhất thời đỏ ứng lên, giống như trái đào chín, khiến cho người ta nhịn được mà có loại xúc động muốn cắn miếng.

      . . .” muốn điều gì, nhưng mà cổ họng lại khổ khốc, nên được lời nào nữa.

      “Sao nào? Em tuyệt đối có thể làm được đúng .” xong, dục vọng cũng nhiễm đầy trong đôi mắt , giọng biết từ lúc nào trở nên khàn khàn tràn đầy từ tính. Ánh mắt nóng bỏng của từ dưới đôi chân thon dài của lên thắt lưng, rồi lại nhìn lên bộ ngực phập phồng của , chỉ cảm thấy cảm giác dục vọng từ bụng dưới tràn lên, dường như muốn đốt sạch mọi lý trí của .

      muốn em.”

      muốn lâu rồi! Lúc ở làng du lịch bắt đầu muốn ! Nhưng mà lại sợ ảnh hưởng tới đứa nên cố gắng nhịn xuống. Sau đó đứa sinh ra lại ở cữ, nhẫn nhịn tới bây giờ cũng hơn bốn mươi ngày rồi. Vất vả lắm mới vượt qua được thời gian đó, bây giờ nhịn nổi nữa!

      Mặt của Nhiếp Tử Vũ sớm đỏ lên như tôm luộc, nóng tới mức khiến cho đầu óc của còn chút suy nghĩ gì. Đối mặt với ánh mắt đầy dục vọng chút che giấu nào của , cắn răng, cúi đầu : “ chút.” điễnn dàn nên quýndon.

      Nhận được đồng ý của , Nhiếp Tử Phong chút nghĩ ngợi, gạt hết tất cả giấy tờ bàn , sau đó đặt lên bàn.

      "Tử Phong. . . vào phòng ngủ . . ." xấu hổ nhìn , đề nghị: "Nơi này là nơi làm việc của . . ."

      Nhưng mà còn chưa hết câu ra khỏi miệng, nụ hôn bá đạo của Nhiếp Tử Phong ùn ùn kéo đến, khiến cho kịp tiếp chiêu.

      Bốn cánh môi mỏng kề sát vào nhau, Nhiếp Tử Phong nhanh chóng cạy mở hàm răng của ra, trêu chọc lưỡi của , hôn thâm tình, bàn tay lặng lẽ thâm nhập vào làn váy của , tùy ý chiếm lấy vẻ đẹp của . Thân thể của Nhiếp Tử Vũ run rẩy theo trêu chọc của , ngón tay của sờ tới chỗ nào, cảm giác khoái cảm tê dại truyền tới đó, khỏi làm rên rỉ thành tiếng.

      biết qua bao lâu, nụ hôn vừa xong, Nhiếp Tử Vũ thở hổn hền đưa tay chống lên ngực của hít từng hơi, lúc định đề nghị về phòng lần thứ hai, câu, khiến cho những lời định ra, trong nháy mắt phải nuốt vào bụng. Diễng đáng ele quiý don.

      đợi được nữa rồi.”

      Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ liền nghe thấy tiếng “xoạt”, áo liền váy của bị xé thành hai mảnh ở trong tay của . Nhất thời lộ ra thân thể mê người của . Đối mặt với ánh mắt giống như dã thú của , ấp úng lúc lâu mới ra được câu: “. . . Quá phung phí rồi. . .”

      Ánh mắt nóng bỏng như lửa của Nhiếp Tử Phong dao động từ xuống dưới người của , thưởng thức vẻ đẹp của , tay cũng nhanh chóng cởi quần áo người mình ra. Chỉ lát sau cởi hết sạch. Lúc bàn tay của đặt dưới người dưới của , muốn lột bỏ trở ngại cuối cùng giữa bọn họ, đôi mắt của đột nhiên lại ngẩn ra, tiếp tục động tác nữa.

      “Làm sao vậy?” Mãi thấy có hành động gì, Nhiếp Tử Vũ hiểu ngẩng đầu lên nhìn , theo tầm mắt của nhìn về phía bụng dưới của mình, khi hiểu ra là nhìn vết sẹo đáng sợ khi sinh mổ kia, vội vàng lấy tay che lại.

      “Có phải rất xấu xí hay ?” lo lắng hỏi.

      Nhiếp Tử Phong trầm mặc lúc rồi nhìn về phía , lắc lắc đầu, chậm rãi : “Lúc đó nhất định là rất đau đúng .” xong lấy cánh tay che bụng của ra, bàn tay mang theo vết chai của khẽ vuốt ve vết sẹo kia. Diễng đáng ele quiý don.

      Vốn cho là bởi vì nhìn thấy vết sẹo này mà còn có cảm giác nữa, ngờ lại bì đau lòng cho , lúc sau, viền mắt của Nhiếp Tử Vũ cũng đỏ lên vì cảm động.

      đau, chích thuốc tê, nên em cũng hề có cảm giác đau đớn.” an ủi , hôn cái, ý định muốn làm tan đau lòng trong ánh mắt của . “Vì , đừng vết dao, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu em đều có thể chịu được.”

      Nghe thấy tuyên bố như vậy, đau lòng trong đáy mắt của Nhiếp Tử Phong trong nháy mắt biến thành cảm động.

      Vào lúc Nhiếp Tử Vũ kịp phản ứng, đột nhiên cúi người xuống hôn vào vết sẹo lia, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, buồn bã : “Chúng ta chỉ sinh đứa thôi, sau này sinh thêm nữa.” muốn khiến cho phải chịu nỗi đau sinh thêm lần nữa. Nghĩ vậy, kéo ngăn kéo ra, lấy ra dụng cụ an toàn mang vào. Diễng đáng ele quiý don.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngẩng khuôn mặt nhắn lên, vẻ mặt kiên quyết lắc lắc đầu, bàn tay ngăn cản lại hành động của .

      nên!” Lấy dụng cụ an toàn ở trong tay , hề suy nghĩ gì mà ném , sau đó vào lúc kịp phòng bị đẩy xuống chiếc ghế da, giây sau liền nhảy qua mở hai chân ra giống như nữ vương đứng ở giữa hai bắp đùi của . “Em muốn sinh đứa! Em muốn vì Tiểu Tử Ngôn sinh em hoặc em trai, em còn muốn sinh thêm mấy đứa nữa.” xong, cởi bỏ vật trở ngại cuối cùng, sau đó cắn răng đỡ cái xx của rồi hung hăng ngồi lên.

      “Uhm. . . Đau. . .” làm màn dạo đầu, cứ như vậy mà ngồi lên, hơn nữa còn vào tận chỗ sâu nhất, nhất thời khiến cho đau tới mức rơi nước mắt. Nhưng mà vẫn cắn răng chậm rãi lên xuống.

      Nhìn nước mắt của lăn khóe mắt, Nhiếp Tử Phong vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng mà nhiều hơn vẫn là thỏa mãn. ấm áp của bao lấy , khiến cho có cảm giác khoan khoái mà trước nay chưa bao giờ có. bao lâu, đau lòng ở trong tim nhanh chóng bị khoái cảm che lấp mất, chỉ lát sau chịu nổi cọ sát của , tiếng gầm khẽ thoát ra khỏi miệng, giây sau lại lần nữa đặt lên bàn làm việc, sau đó bắt đầu điên cuồng xâm chiếm. . .

      . . .

      đêm haon ái, cho dù sớm nghĩ tới hậu quảm nhưng mà sáng hôm sau cảm giác đau nhức dưới hạ thể khiến cho khóc ra nước mắt, giống như là làm lần đầu tiên vậy. Nhiếp Tử Phong cũng rất chăm sóc, vì là tên đầu sỏ gây nên cho nên tự mình tắm rửa cho , lại làm tô mì thập cẩm cho , sau khi nhìn ăn xong mới hài lòng làm. Mà đợi Nhiếp Tử Phong khỏi, Nhiếp Tử Vũ liền ngủ thẳng luôn, cho dù ai gọi , hay là Tiểu Tử Ngôn đói bụng khóc ầm lên cũng tỉnh lại.



      Miệt mài quá độ rất tốt! Nhưng mà Nhiếp Tử Phong nhẫn lâu như vậy, vất vả lắm mới đợi được tới ngày này, đương nhiên là quên đòi hỏi chút ngon ngọt mỗi ngày cách quang minh chính đại.

      Lại phen mây mưa xong, Nhiếp Tử Vũ vô lực xụi lơ ở giường, còn Nhiếp Tử Phong mới trải qua phen “cày cấy” lại hề yên tĩnh chút nào, lấy khăn lau nửa người dưới giúp .

      "Chúng ta kết hôn ." SSdienng dànlew quy9on. Đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ .

      Nhiếp Tử Phong lau người cho , bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía , chậm chạp có phản ứng.

      nhận được câu trả lời của , Nhiếp Tử Vũ nhấc mí mắt lên nhìn về phía , khi nhìn thấy lặng lẽ nhìn mình xong, ổn định lại tư thế rồi lại nhắc lại: “Chúng ta kết hôn !”

      Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Phong mới xác định được là mình nghe nhầm. làm rơi chiếc khăn ở trong tay xuống, mờ mịt nhìn , nhấc môi lên: “Vì sao. . . Đột nhiên lại muốn như vậy?” Trước kia cho dù cầu hôn như thế nào, cũng chịu đáp ứng. Đầu tiên là lấy lý do ‘Bụng như vậy mặc áo cưới xấu’ để từ chối , đợi tới khi khôi phục lại dáng người lại lấy ‘Việc học làm trọng” để từ chối , vậy mà bây giờ lại mở miệng cầu hôn ? nghe lầm chứ! Nhưng mà hiểu hay hiểu cũng sao, Nhiếp Tử Phong vẫn rất là vui.

      “Tiểu Tử Ngôn cần phải làm hộ khẩu rồi, muốn con mang danh là con riêng đấy chứ?” nghiêm túc .SSdienng dànlew quy9on.

      Nghe vậy, vui mừng trong đáy mắt của Nhiếp Tử Phong khẽ cứng ngắc lại trong nháy mắt, giây hai giây trợn mắt lên, ba giây hắng giọng: “Ý cuả em là nếu như vì làm hộ khẩu cho con em có ý định kết hôn với phải ?” bên ngoài cười nhưng trong cười.

      “Cũng phải như vậy.” Nhiếp Tử Vũ xấu hổ le lưỡi, giải thích: “Chẳng qua là muốn gả cho . . . sớm như vậy mà thôi. . .” mới mười tám tuổi. . .

      Lời của càng về cuối càng , nhưng mà tai của Nhiếp Tử Phong rất thính nên vẫn nghe ràng. Bàn tay của cầm bả vai của , vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt đầy lo lắng: “Chết tiệt, em cũng sinh con cho , muốn gả cho còn muốn gả cho ai! Chẳng lẽ, em còn có ảo tưởng!” nghiêm nghị chất vấn.

      “Ảo tưởng? Ảo tưởng cái gì?” Nhìn khuôn mặt tuấn tú của cau có, Nhiếp Tử Vũ nhịn được né tránh, tầm mắt nhìn yết hầu khêu gợi của , lúc nhìn tới lồng ngực màu đồng của , xuống chút nữa là sáu múi cơ bụng cường tráng, nhịn được mà nuốt nước miếng cái.

      Người đàn ông này, vóc người hoàn hảo!

      “Ảo tưởng của thiếu nữ! Em còn có ảo tưởng với người đàn ông khác sao!”

      Vừa nghe thấy giọng điệu của mang theo mùi vị ghen tuông, Nhiếp Tử Vũ nhất thời nhịn được 'Xì!" tiếng bật cười. " cái gì vậy." cười cười gạt bỏ cánh tay giữ lấy vai của mình, rồi : "Em chỉ muốn kết hôn sớm như vậy mà thôi." Lời vừa thốt ra khỏi miệng, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó đúng, bởi vì vừa rồi mình mới cầu hôn với . Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      " chung là chúng ta kết hôn , có đồng ý hay ." Nhìn quấn lấy mình như vậy, trong nháy mắt có loại xúc động muốn đổ gục.

      Đôi mắt sáng và sắc bén như chim ưng của nhìn trừng trừng, lâu sau cũng mở miệng.

      " muốn?" Vất vả lắm mới ngẩng đầu lên khỏi vùng tam giác theo tỷ lệ hoàng kim của , Nhiếp Tử Vũ miễn cưỡng chu môi cái, nhìn rồi : " muốn thôi vậy." xong định ngả đầu xuống ngủ.

      "Được, kết hôn!" Nhiếp Tử Phong nhanh tay nhanh mắt kéo lại, ánh mắt lên tia hài lòng tươi cười nhìn , trong đôi mắt của khẽ lóe sáng: "Ngày mai chúng ta đăng ký!"

      Trước tiên để cho mang danh hiệu bà Nhiếp , sau đó tổ chức hôn lễ để bố cáo với thiên hạ! Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      . . .

      Nhiếp Tử Vũ vốn cho là chỉ chơi thôi, nhưng kết quả là ngày thứ hai người đàn ông đáng ghét kia thực đưa tới cục dân chính. . . Thế là từ Nhiếp thoáng cái vinh danh thành bà Nhiếp. . .
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 202: Chuyện gì vậy?

      Tin tức thương hiệu nước hoa “Ever” lâu đời ở nước Mỹ cộng tác với tập đoàn của Nhiếp Phong chế tạo ra nước hoa “Vĩnh hằng” giữ được mùi thơm lâu, thu hút được rất nhiều quan tâm của giới truyền thông. Ngoài ra, tin về người phát ngôn chính thức lần này lại càng hấp dẫn người xem hơn nữa. Nhân vật nữ chính đó là tiểu Thiên hậu Nana nổi tiếng trong giới nhạc ở nước Mỹ, thời gian trước đột nhiên biến mất tin tức...
      . . .
      Bên trong phòng chụp ảnh...

      "Tốt lắm, cứ giữ nguyên như vậy nhé... đúng rồi, hạ tay thấp xuống chút, tốt lắm, cứ như vậy!" diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Dưới ánh sáng của đèn hắt sáng (*), chiếc máy chụp hình trong tay nhà nhiếp ảnh ngừng vang lên những tiếng lách tách. Mà người đứng ở trước tấm pose (phông) cỡ lớn, được trình bày rất rực rỡ quanh hình bình nước hoa khổng lồ có tính chất đặc biệt, Nhiếp Tử Vũ, lại cảm thấy rất phiền chán khi nghe chỉ đạo của nhà nhiếp ảnh ở phía dưới.

      (*) Đèn hắt sáng: là trong ba loại đèn chính được dùng trong các studio, gồm có đèn tạo ánh sáng, đèn hắt sáng và đèn tản sáng, nhằm tạo hiệu quả ánh sáng tốt nhất khi chụp ảnh người mẫu. Trong đó đèn hắt sáng giữ vai trò điều chỉnh diện tích hắt sáng, khống chế khoảng sáng hậu cảnh chụp phông làm nổi bật người mẫu chụp ảnh.

      mặc bộ lễ phục do nhà thiết kế nổi tiếng ở nước Pháp, Dịch Thiên Minh đặc biệt thiết kế riêng cho trong lần chụp hình này. Phía chiếc váy được thiết kế hở nửa ngực, tạo thành cái khe giữa hai bầu vú đầy cám dỗ, ra ở trước mặt mọi người. Làn váy ngắn bên dưới chỉ có thể vừa vặn che khuất cái mông, nhưng ở phía đằng sau làn váy được kéo dài giống như đuôi én. Lớp lụa mỏng màu trắng với nền vải lót màu đen ở bên trong, tạo cho bộ lễ phục vừa mang cảm giác mỹ miều gợi cảm nhưng lại bị mất vẻ thanh thuần.

      Vì buổi quay chụp quảng cáo lần này mà Nhiếp Tử Vũ còn cố ý nhuộm mái tóc dài đen nhánh của mình thành màu vàng, di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m vừa cuốn lại thành những làn sóng lớn cuồng dã, khuôn mặt nhắn xinh đẹp mang chiếc mặt nạ. Mái tóc màu vàng được gió thổi tung lên, nhanh chóng biến hóa thành nàng tóc vàng nóng bỏng.

      Khóe miệng đỏ mọng hơi nhếch lên lên chút, mặc dù biểu lộ nụ cười, nhưng mà ở dưới lớp mặt nạ, Nhiếp Tử Vũ lại tức giận kinh khủng. Trong hai con ngươi như lưỡi dao sắc bén kia tựa như có ngọn lửa bùng cháy, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m nhìn chằm chằm gắt gao vào người đàn ông đứng cách đó xa vẫy vẫy tay về phía mình. thực dám tin, lại có thể làm cái chuyện giảo hoạt như vậy!

      Tối hôm qua, khi ăn cơm tối đột nhiên nhắc tới chuyện hợp tác sản xuất nước hoa cùng với công ty của gia đình Sở Nhan, sau đó đề nghị đảm đương làm người phát ngôn. Khi nghe thấy những lời này của , hai lời lập tức cự tuyệt luôn. nào biết, chết tiệt, lại có thể thông đồng với mẹ ruột của , thừa dịp lúc ngủ sau đó trói lại, mang đến nơi này, còn tuyên bố nếu như chịu chấp nhận ngay lập tức, tuyên bố công khai cho thiên hạ biết chuyện chính là Nana.

      Việc này làm Nhiếp Tử Vũ phát buồn nôn! Nhưng lại có biện pháp để gây khó dễ được với ! Ai bảo nắm được chút nhược điểm nào của ở trong tay của mình chứ!

      Còn mải hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc buổi sáng nay, đột nhiên có bóng dáng ra, vào trong phòng chụp ảnh. Đúng lúc mắt Nhiếp Tử Vũ xác định được ràng người vừa vào đến bên cạnh Nhiếp Tử Phong, sau đó ghé tai cùng chuyện với nhau kia chính là Sở Nhan, ngay lập tức, khuôn mặt ở dưới mặt nạ xoẹt cái liền thay đổi.

      "Nana, ngẩng đầu ngửa mặt ngước mắt lên ." Nhà nhiếp ảnh hô to.

      Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, nghe theo. Đầu tuy ngẩng lên, nhưng ánh mắt lại ngước lên theo mà lại vẫn như trước, cứ nhìn chằm chằm ngó chừng vào hai người ở cách đó xa cười vui chuyện với nhau.

      Chết tiệt, phải là cái người phụ nữ này từng làm tổn thương cách tàn nhẫn đó sao! Vì sao lại còn có thể chuyện vui vẻ với nhau được như vậy chứ! Mắt của nhìn như muốn thủng ra rồi.

      Nhà nhiếp ảnh giơ chiếc máy ảnh lên định chụp, nhưng khi chú ý tới đôi mắt của , ngay lập tức trở nên cáu kỉnh, vừa nhắc lại toàn bộ lần nữa: "Nana, ánh mắt nhìn hướng lên , còn nữa, dưới cằm đừng có căng thẳng như thế nữa, buông lỏng cơ thể ra nào!"

      Ngữ điệu của nhà nhiếp ảnh cao vống lên làm cho phục hồi tinh thần trở lại như cũ. thu hồi lại ánh mắt của mình, chuyển động hàm dưới để chiếc cằm của mình còn bị căng cứng, thở ra hơi, cố gắng buông lỏng thân thể điều chỉnh lại tâm tình cho tốt. Nhưng khi vừa mới thả lỏng cơ mặt nhàng nở nụ tươi rói , khóe mắt lại lơ đãng thoáng nhìn thấy Sở Nhan sửa sang lại chiếc cà vạt cho Nhiếp Tử Phong, ngay sau đó nụ cười của lập tức đông cứng lại ở khóe môi.

      "Nana!" Nhà nhiếp ảnh hiểu nhìn Nhiếp Tử Vũ đứng ở tại chỗ đó tựa như chiếc cọc gỗ, hai tay nắm chặt lại thành quyền hét lên. ràng trước đó giâycảm xúc còn rất tốt, nhưng vì cái gì... Trăm mối vẫn có lời giải nhà nhiếp ảnh lắc đầu, lần nữa tiếp tục đề cao dB (đề xi ben – đơn vị đo lường thanh): "Nana, có nghe thấy lời của tôi vậy?"

      Lúc này, câu với ngữ điệu la thét kia rốt cục thu hút được chú ý của Nhiếp Tử Phong.

      "Cám ơn!" để ý đến Sở Nhan hướng về phía bản thân mình cười yếu ớt, những đâu đâu ngừng, lạnh lùng giơ tay gạt bỏ qua bên. phóng ánh mắt nhìn lại, khi nhìn đến Nhiếp Tử Vũ vẫn đứng im hề nhúc nhích ở phía trước bình nước hoa. vẫn đứng đó, tiếp đó, đôi môi liền kéo căng ra, mím chặt lại, giây sau mới bình tĩnh mở miệng lại câu.

      "Thời gian cũng còn sớm, mọi người trước hết hãy ăn cơm trưa , buổi chiều chúng ta lại tiếp tục!"

      câu được ra, mọi người đều thả hết các công cụ ở trong tay mình ra, mà lại di chuyển đôi chân về phía hướng của Nhiếp Tử Vũ. Tuy rằng chính cũng vì sao đột nhiên mình lại về phía của Nana, bỏ mặc Sở Nhan ở lại đó, tiếp tục lên.

      " bị sao chứ?" Nhiếp Tử Phong đến bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ hạ thấp giọng hỏi , để ý đến ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người. ôm lấy bờ vai của , lúc định mang mang khỏi bình nước hoa bình kia, lại hung hăng gạt tay của ra, sau đó cũng buồn quay đầu lại, bỏ ra bên ngoài.

      Trầm mặc năng gì, điều này chứng tỏ là tức giận.

      Nhìn bóng dáng của dứt khoát về phía cửa ra, trong lòng Nhiếp Tử Phong thầm kêu lên tiếng tốt rồi vội vàng đuổi theo. Nhưng mà khi vừa đuổi tới phía sau , định đưa tay ra tóm lấy cổ tay của , lúc này, bóng dáng mảnh khảnh gầy gò lại đột nhiên xuất ở bên cạnh mà ngăn trở .
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 202 (tiếp theo)

      "Tử Phong, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm ." Sở Nhan hướng về phía cười, ôm cánh tay của .

      Lời của vừa mới dưat, Nhiếp Tử Phong liền nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ thoáng dừng lại, sau đó giây sau lại tiếp tục nhấc chân ra ngoài, chỉ chốc lát sau thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.

      Haiz!

      Trong lòng Nhiếp Tử Phong thở dài tiếng bất đắc dĩ, ánh mắt rủ xuống, lạnh lùng quét qua về phía Sở Nhan cười rất đỗi dịu dàng với mình, sau đó chút nể tình . gạt bỏ bàn tay của Sở Nhan quấn quít lấy tay mình ra, bỏ lại câu : "Tự ăn ." Sau đó mở cửa, bước ra khỏi phòng chụp ảnh.

      Nhìn bóng dáng của nhanh chóng rời , nụ cười mặt Sở trong nháy mắt liền cứng ngắc lại ở khóe môi. dõi ánh mắt về nơi bóng dáng của vừa biến mất, hàm răng ngà hung hăng khẽ nghiến cái, đôi mắt đẹp hơi híp lại thành đường dài hẹp, thoáng ánh lên hứng thú, tiếp đó cũng nối gót theo sau.
      ... .......

      Phòng nghỉ ...

      Nhiếp Tử Vũ tháo chiếc mặt nạ mặt xuống, hung hăng quăng về phía mặt bàn trang điểm, sau đó tùy tiện ngồi xuống ở mặt ghế. Hai tay vòng trước ngực, trừng mắt nhìn vào gương mặt của mình được trang điểm đẹp đẽ ở trong gương ba giây, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, tới bên cạnh cánh cửa vặn chìa khóa, khóa lại cửa phòng, sau đó mới trở lại bên cạnh cái ghế, tiếp tục ngồi phịch xuống đó lần nữa.

      "Người đàn ông chết tiệt!" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn với rằng còn chút tình cảm gì nữa rồi, vậy mà tại sao lại còn cười phóng đãng với ta đến như vậy chứ? vẫn trừng mắt với chính mình ở trong gương, khuôn mặt nhắn tức giận đến nhăn nhúm hết lại.

      chụp ảnh nữa, chụp ảnh nữa!

      Nhiếp Tử Vũ cầm miếng giấy dùng để tẩy trang ở bàn trang điểm lên, lúc định lau lớp trang điểm mặt , dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com chợt giật nảy mình cái, bóng dáng cao to tự nhiên đột ngột xuất ở trong gương, càng làm cho thấy hoảng sợ hơn. Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của người mới tới ở trước mặt mình là ai, sắc mặt lại trở nên kỳ lạ rất khó coi.

      " vào đây bằng cách nào!" tức giận hỏi. Đôi con ngươi mắt trừng lên, gắt gao nhìn về phía Nhiếp Tử Phong hướng vào chính mình nở nụ cười rất dịu dàng.

      "Em quên là Tổng giám đốc của nơi này hay sao?" Nhìn cái miệng nhắn đỏ mọng của cong lên, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Nhiếp Tử Phong giơ chiếc chìa khóa cầm trong tay ánh lên sáng ngời, tay kia đón lấy cái chìa khóa bỏ vào trong túi quần, tựa người vào ở bàn trang điểm, sau đó quay đầu lại, hơi nghiêng người chút quang nhìn vào Nhiếp Tử Vũ:"Em vẫn giận có phải ?"

      ánh mắt lạnh lùng chợt lóe lên từ trong đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ. bĩu môi cái, còn muốn tiếp câu gì đó câu tiếp theo của Nhiếp Tử Phong làm cho bị giật mình.

      "A phải, phải là em tức giận, mà là ... ghen." Trong con ngươi đen nhánh chợt lóe lên sung sướng. Tâm tình của Nhiếp Tử Phong thoải mái, vẻ chế nhạo.

      ghen? !

      Hai mắt của Nhiếp Tử Vũ trừng lớn, nhìn Nhiếp Tử Phong cười đến vô sỉ. Tất cả lời mà định ra liền cắm luôn vào chính giữa yết hầu, thể nên lời. rất muốn kiên định cho biết rằng bản thân hề ghen, nhưng bất giác lại cảm thấy có gì đó như chột dạ, chỉ né tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của dội đến .

      Ghen, liệu có phải là ghen hay ? cũng biết phải thế nào cho đúng, chỉ có điều là rất thích cái bộ dạng cười cợt của khi nhìn những người phụ nữ khác. Nụ cười của chỉ được phép thuộc về mình mà thôi.

      Ngẫm nghĩ lát, vẻ nguội lạnh lịch mặt của Nhiếp Tử Vũ chợt dịu lại mềm mại hơn. ngước mắt lên, quật cường nhìn lại cười đến sung sướng, : "Cứ cho là như vậy , thế làm sao? Dù sao cũng nhìn và nở nụ cười với ta đấy thôi, phải sao!?" Như vậy là đủ rồi.

      " bé ngốc của ơi, đấy chẳng qua là cái cười khách sáo mà thôi." Nhìn biểu lộ của vừa tức vừa buồn bực, Nhiếp Tử Phong nhịn được, liền tiến lên nhéo nhéo vào khuôn mặt nhắn tuyệt sắc của , : "Em cũng là mẹ của con trai , cũng là bà xã của Nhiếp Tử Phong này rồi, vậy mà em vẫn còn thích ăn dấm chua (ghen tuông) với những người phụ nữ khác hay sao? Huống hồ từ nay về sau, nhiều khi còn phải tiếp xúc với những khách hàng là phụ nữ em làm thế nào?"

      "Nhưng những người ấy giống với ta!" Nhiếp Tử Vũ thay đổi sắc mặt vẻ rất nghiêm túc. Nếu như đơn thuần chỉ là những khách hàng nữ như , vậy chuyện này cũng chẳng có phải đáng . Nhưng dù sao Sở Nhan cũng là người của mối tình đầu của . Mặc dù từng tự nhủ biết bao nhiêu lần với chính mình, giữa bọn họ có bất kỳ quan hệ gì, nhưng đây lại chính là vướng mắc ở trong nội tâm của , dù làm như thế nào cũng thể tiêu tan được.

      "Em tin rằng chỉ mình em thôi sao?" Nhiếp Tử Phong nhếch cặp lông mày lên trung vẻ rất khí khái, từ đáy mắt bắn ra hai luồng ánh sáng, trong biểu cảm lạnh lùng kia vẫn thấy chứa vui.

      "Tin, nhưng mà,...” Nhưng cũng thể được phép nghi ngờ sao! Nhiếp Tử Vũ nhìn sắc mặt nghiêm nghị, đầy cứng rắn của với vẻ rất đáng thương, sao nhịn nổi, liền đưa tay kéo kéo góc áo của , : "Là do lòng dạ em hẹp hòi, sao quên được chuyện tình cảm giữa hai người..., em sai rồi, tha thứ cho em nhé, được ?" đứng dậy, vẻ đầy cầu khẩn.

      Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn lại , hồi lâu sau, đáy mắt thâm trầm của mới có chút xao động."Được rồi, tha thứ cho em, nhưng mà em..." do dự ra câu, đáy mắt bắt đầu gợn lên mấy lớp sóng xôn xao.

      Ánh mắt nóng bỏng di chuyển từ nơi xương quai xanh đầy khêu gợi của chuyển qua bộ ngực của gồ cao lên, lại từ nơi phần bụng bằng phẳng kia di chuyển qua cặp chân thon dài đẹp đẽ của . Trong lúc bất tri bất giác, con ngươi đen nhánh của bị lớp lửa nóng nhuộm màu, ánh mắt lập tức trở nên thâm thúy dị thường.

      "..." cần nhiều lời, Nhiếp Tử Vũ căn cứ vào khóe môi của cong lên kia lập tức đọc hiểu dục vọng của . định rút lui về phía sau thêm vài bước, đột nhiên lại xông ra chặn ngang đường, rồi sau đó ôm ngang người lên, giây sau sải chân vào trong căn phòng bên cạnh dùng để nghỉ ngơi, rồi ném xuống ở giường.

      "A..." tiếng kêu rên từ trong miệng Nhiếp Tử Vũ tràn ra. Thần trí (tinh thần và trí tuệ) của còn chưa kịp phản ứng, thấy ngồi xuống ở bên cạnh người mình rồi.

      "Hôm nay em đẹp quá." Nhiếp Tử Phong vươn tay, đầu ngón tay có lớp chai mỏng tỉ mẩn vuốt ve gò má non như trẻ con của , dục vọng nơi đáy mắt thêm sâu hơn. Ánh mắt của như mang theo lửa, ngưỡng mộ nhìn từng tấc từng tấc thân thể mê người của ở bên dưới bộ lễ phục. Hơi thở của Nhiếp Tử Phong thoáng cái trở nên nặng nề, dồn dập, nhưng vẫn cố đè nén.

      Mái tóc màu vàng với những lượn sóng lớn xõa tung, rơi tản mát chiếc khăn trải giường màu trắng noãn, lại càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của , nhìn lại càng giống như người đẹp ngủ. Hai hàng lông mày thanh tú, lớp lông mi tinh tế cong vút, thuận theo những cái chớp mắt mà rung động tựa như cánh bướm chấp chới. Trong đôi mắt to trong trẻo dịu dàng của tràn ngập sợ hãi và vô tội, làm cho có cảm giác kích động, chỉ muốn bắt nạt . Ánh mắt của chuyển động theo đường cong cơ thể của từ dưới lên . Khi nhìn thấy cặp đùi ngọc ngà tựa như ngó sen kia, lập tức trong đầu lại mơ tưởng đến lúc được chúng quấn lên hông đầy vững chãi của mình, cảm thấy như bị mất hồn. Cùng lúc đó, ở dưới thân thở dài tiếng, truyền đến bên tai nghe nũng nịu tựa như khúc nhạc kiều.

      Nghe thấy lời khen ngợi của , khuôn mặt nhắcủa Nhiếp Tử Vũ đỏ rực lên giống như trái đào, làm cho người ta sao kiềm chế được, chỉ muốn hái xuống.

      " đừng tới mà!" Nhiếp Tử Vũ ngồi dậy, đẩy thân thể đè lên người mình ra, nhịn được liền di chuyển cái mông về phía sau chút. cảnh giác lấy tay bảo vệ bộ ngực của mình, sau đó như cảnh cáo: " giữa ban ngày thế này, được phép đụng vào em!"

      Bị sắc dục che mắt lý trí, làm sao Nhiếp Tử Phong có thể nghe lời của được, đột nhiên liền giơ tay giữ lại đôi mắt cá chân tinh xảo của , kéo lại.

      "Nếu như , thể đụng đến em sao?" Cánh môi mỏng của vẽ trung thành đường cong đầy mê hoặc ma, ánh mắt nhìn sáng quắc. cúi người liền hôn lên cái miệng nhắn làm si mê bày ra ở trước mắt.

      "Á..." Nhiếp Tử Vũ trừng lớn hai mắt đầy kinh hoảng, muốn đẩy ra, nhưng lại gắt gao ôm chặt lấy , làm sao đẩy ra nổi. Cho đến lúc hao hết khí lực, mà vẫn thể nào đẩy ra được. Dưới tình huống đó, đành buông tha kháng cự, để mặc cho làm xằng làm bậy đối với bản thân mình.

      Nụ hôn kịch liệt, triền miên đến mất hồn. hôn đến mức khí lực toàn thân của Nhiếp Tử Vũ phảng phất dường như bị rút hết. Sau khi nụ hôn kết thúc, Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể nắm chặt lấy tây trang của Nhiếp Tử Phong mà thở hổn hển, thở hồng hộc, thể được lời nào.

      Cúi đầu ngắm nhìn đôi môi của bị chính mình hôn đến sưng đỏ, rất nhanh chóng, dục vọng từ bụng dưới của ngỏng đầu thức dậy, căng cứng đến đau đớn. tay vịn lấy bờ vai của , tay kia bắt đầu di chuyển từ cái mông xinh xắn của dời lên đến sau lưng, lục lọi cởi bỏ trói buộc người .

      " nên như vậy..." Cảm giác thấy đôi bàn tay như mang theo dòng điện dao động người mình, Nhiếp Tử Vũ vội vàng chặn lại. muốn bảo dừng lại, nhưng khi nhìn thấy bởi vì nhẫn nhịn mà chau hàng lông mày lại, lời ra đến miệng lại biến thành: "Bộ lễ phục này rất khó mặc, có thể , nếu cởi ra rồi phải mất rất nhiều công sức mới có thể mặc vào được."

      Nghe thấy vậy, Nhiếp Tử Phong liền sững sờ, đôi lông mày nhíu chặt lập tức thư giãn ra, nhếch mép nghiến răng thả ra câu trắng trợn: "Vậy cần phải cởi ra nữa."

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cho là lúc này buông tha cho mình nhịn được liền thở phào cái. Nhưng còn chưa kịp cao hứng được bao lâu, đột nhiên lại thấy nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, trong lúc còn nghẹn họng nhìn trân trối vào biểu lộ phía dưới, trút bộ quần áo của mình ra.

      "... định làm cái gì...” Khi thấy vật tượng trưng cho nam tính của trong xu hướng ngày càng dâng trào, trong đầu Nhiếp Tử Vũ liền phát nổ “ầm ầm” lên tiếng mạnh mẽ. khuôn mặt nhắn của lập tức đỏ rực lên, ánh mắt kinh ngạc sững sờ nhìn vào vật nọ biến đổi, quên cả việc di chuyển ánh mắt.

      "Chẳng phải em mặc quần áo quá phiền toái hay sao? Vậy em cũng cần cởi ra nữa!" lại cho rằng cứ như vậy mà bỏ qua cho sao? Làm sao có thể chứ! Từ khi nhìn thấy mặc cái váy kia lên người, chỉ trong tích tắc, cũng bắt đầu muốn rồi! Khi thấy tựa như nàng tiên đứng ở bên bình nước hoa, bày ra tư thế động lòng người như thế, sớm có cảm giác mình như gần hỏng mất. Cho nên dễ dàng gì mới có được thời gian hai người ở cùng chỗ với nhau thế này, đương nhiên bỏ qua cho !

      lúc còn nghĩ ngợi, bàn tay của Nhiếp Tử Phong vịn vào bả vai của lại đột nhiên chạy xuống đến bên trong bắp đùi của , sau đó cứng rắn vặn bung hai chân của ra, giật thứ che chở của xuống. luồng cảm giác mát lạnh từ hạ thể của ùa tới, làm cho kiềm chế nổi mình mà run lên cái. Kế đó đôi bàn tay đầy mạnh mẽ của liền giữ chặt lấy hai bắp đùi của , để cho áp người vào bụng dưới của .

      " cần phải... A!" Lời còn lại của bởi vì cú va chạm mãnh liệt này mà lăn trở lại vào trong cổ họng. Nhiếp Tử Vũ cắn răng hung hăng trừng mắt nhìn đôi lông mày của Nhiếp Tử Phong chậm rãi giãn ra bởi vì cảm thấy thỏa mãn, tức giận đến há miệng liền hung hăng cắn cái vào đôi môi mỏng của .
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 202 (tiếp theo)

      "Hừ! Lần nào cũng vậy, chẳng bao giờ hỏi qua xem mình có bằng lòng nữa..." Người đàn ông chết tiệt này, người ăn mặc lịch như vậy, mà hạ thân lại làm cái chuyện... làm cái chuyện khiến người ta phải đỏ mặt. Mấy ngày hôm trước ràng vừa mới rằng muốn mình tiếp tục sinh con nữa. Vậy mà mấy ngày nay lại “trồng trọt” kịch liệt như vậy, phỏng chừng đứa trẻ thứ hai của bọn họ đến thế giới này rất nhanh.

      Bởi vì nghịch ngợm kia của Nhiếp Tử Phong bật cười to thành tiếng. Thực cũng thực đúng như lời hứa hẹn khi làm chuyện kia, hề cởi bộ lễ phục của ra, chỉ có điều lại bao lấy bộ ngực , kéo nó từ dưới lên cổ áo, tiếp đó chiếm đoạt ngay thứ mà vẫn luôn mong nhớ.

      Thoáng cái, lại thứ khác mạnh mẽ xông tới va chạm vào bên dưới của Nhiếp Tử Vũ, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com khiến thể nào nghĩ tiếp thêm được bất cứ chuyện gì nữa. Chỉ chốc lát sau hai mắt trở nên mê ly, đôi cánh tay như ngó sen khoác lên bờ vai vững chãi của . cắn môi đầy vẻ vô tội, thuận theo những luật động ( chuyển động có quy luật) vừa nhanh lại vừa có lực của . Từ miệng của , từng tiếng ngâm nga cứ thế bật ra: "Ừm... chút... Đừng nên lại tiến vào thêm nữa..."

      "Được, đúng như mong muốn của em!" Nhiếp Tử Phong cắn răng cái, động tác chậm lại. Nhưng vừa mới trì hoãn được lúc, ở trong ngực lại nhíu mày vui, vì vậy động tác của lại tiếp tục trở nên nhanh hơn.

      Nhìn thấy chỉ chốc lát sau đầu đầy mồ hôi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy mềm nhũn, liền rướn lên phía trước, dâng hiến cặp môi đỏ mọng.

      hôn tỉ mỉ, bỗng dưng, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn dường như Nhiếp Tử Vũ vừa sực nghĩ đến chuyện gì đó, liền rút môi trở lại.

      "Ừm, làm sao vậy?" Sau khi mở mắt ra, Nhiếp Tử Phong nhìn sang vẻ khó hiểu, sau tiếng gào rú khàn khàn, rút mình ra khỏi thân thể của . Nhưng hề ngừng nghỉ, lát sau lại té nhào vào giường, gác cặp chân thon dài của lên vai của mình, tiếp tục chu trình chạy nước rút mới.

      "Ừm... Em muốn hỏi vấn đề...”

      "Cái gì vậy?"

      Do dự mất lúc mới dám hỏi: "Ừm... Trong khỏng thời gian tám tháng có em ở đây... diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn ... giải quyết như thế nào vậy... Ừm... Chậm chút , em sắp thở nổi nữa rồi..."

      Nếu so sánh lúc này thở gấp liên tục, hô hấp của người nào đó lại vững vàng hơn: "Cái gì mà phải làm thế nào chứ?" Lại tiến vào cái mạnh mẽ, khiến cho người ở dưới thân phải dục tiên dục tử.

      "À... Chính là giống như tại đây này... giải quyết như thế nào..."

      Nghe vậy, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺ người nào đó sắc mặt liền trầm xuống, cũng trả lời câu hỏi của , mà chỉ thấy động tác càng mạnh mẽ hơn lên.

      "Tìm phụ nữ khác à?" suy đoán, biểu lộ của cũng hề biến đổi chút.

      "Chẳng lẽ lại dùng búp bê bơm hơi?" tiếp tục hỏi...

      càng hỏi, sắc mặt của người nào đó càng đen hơn. Đôi con ngươi của Nhiếp Tử Phong như phóng hỏa, gắt gao trừng mắt nhìn , trả lời với vẻ mặt “tâm bất cam tình bất nguyện” : "Xông tắm nước lạnh, nếu ..."

      "Nếu làm sao?" Cặp mắt mê ly chợt lóe ra thứ ánh sáng rực rỡ.

      “... Tự mình giải quyết."

      Sau năm giây lặng ngắt như tờ, người nào đó si ngốc bộc phát ra tiếng cười. Mà thủ đoạn trả thù cái cười to của , chính là, triền miên với suốt buổi trưa, giày vò đến mức phải liên tục cầu khẩn.

      Trong phòng nghỉ nho , tràn ngập mùi vị tình dục nồng đậm, hai người mải đắm chìm ở trong hoan ái, hoàn toàn hề chú ý tới đôi con ngươi chứa đầy oán hận ở phía sau cửa chăm chú theo dõi bọn họ.



      Việc quay chụp hình lúc buổi chiều diễn ra thuận lợi khác thường. Nhiếp Tử Vũ giống như là thay da đổi thịt như vậy, đến ngay cả cái pose (*) đơn giản nhất cũng có thể tỏa ra ý vị đặc biệt. Sau khi quay chụp xong, đến ngay cả nhà nhiếp ảnh cũng phải chép miệng chậc chậc tán thưởng với , khen ý nhị mê người. Đối với lời tán dương này, Nhiếp Tử Vũ cũng chỉ gượng cười đáp, bởi vì nguyên nhân tỏa ra được ý nhị kia chính là... chính là vì đau nhức giữa hai chân của .

      (*) Pose: Nguyên bản tiếng : Là danh từ: tư thế (chụp ảnh...), kiểu...
      Là nội động từ: đứng ở tư thế, ngồi ở tư thế (chụp ảnh, làm mẫu vẽ...)...

      Thu dọn qua quít lúc cho xong, sau đó Nhiếp Tử Vũ liền vội vàng chạy vào trong phòng nghỉ tháo đồ trang sức ra, rồi nhanh chóng tắm rửa. xối nước vào người để làm tan mệt mỏi. Xong việc, tiếp đó liền chuồn êm đến văn phòng làm việc của Nhiếp Tử Phong, chui vào trong căn phòng xinh đẹp kia nghỉ ngơi chút. Đến khi tỉnh lại là cuối giờ chiều, vừa vặn đến giờ tan việc của Nhiếp Tử Phong.

      Nhiếp Tử Vũ cuộn gọn mái tóc nhuộm thành màu vàng lên đầu, dùng chiếc mũ lưỡi trai đội lên để che khuất mái tóc , sau đó mới từ trong phòng nghỉ ra ngoài: " xong chưa?"

      "Xong rồi đây!" Ký chữ cuối cùng lên phần tài liệu giao cho trợ lý xong xuôi, từ chiếc ghế da trâu Nhiếp Tử Phong đứng dậy, với tay cầm lấy tây trang, áo khoác, tới bên cạnh ôm lấy bờ vai của , thuận tiện trộm chút hương của .

      "Có thể trở về được chưa? Em mệt mỏi quá rồi." Nhiếp Tử Vũ ngáp dài, bộ dáng mang đầy vẻ uể oải.

      Biểu vô ý thức lúc này của tựa như bộ dáng lười biếng của chú mèo con vừa lộ ra lập tức kích thích ánh mắt của Nhiếp Tử Phong. Chỉ chốc lát sau, ham muốn lại nhuốm đầy trong tròng mắt của . Nhưng nghĩ đến buổi giữa trưa hành hạ lâu như vậy, đành nén nhịn dục vọng của mình xuống dưới.

      "Ăn xong bữa tối ở bên ngoài rồi hãy trở về nhà nhé!" ôm lấy rồi cùng ra ngoài.

      Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu liếc nhìn , miệng mím lại: " được đâu, cục cưng còn ở nhà chờ đấy!" Buổi sáng cho con ăn no xong rồi mới , lúc giữa trưa, vốn dĩ định gọi mẹ mang con trai tới công ty chuyến, nhưng bởi vì quá mệt mỏi nên ngủ thiếp , quên mất chuyện này. tại là bốn giờ chiều, biết cục cưng ở nhà thế nào. Nghĩ đến con, Nhiếp Tử Vũ khỏi nhíu mày lại.

      Nhiếp Tử Phong hoan hoan hỉ hỉ với ý định cùng với trong thế giới hai người, vừa mới nghe thấy những lời kia của , thoáng cái, vẻ tươi cười liền đông cứng lại ở khóe môi, xoạt cái, vẻ mặt liền sa sầm xuống.

      Cục cưng, cục cưng, lại là cục cưng! biết sinh con có cái gì tốt đẹp chứ! Suốt cả ngày chỉ biết tranh đoạt người phụ nữ với thôi! bắt đầu hối hận vì sao lúc trước mình ném thằng nhóc kia ra nước ngoài để cho bà nội nó chăm sóc.

      " cần thiết phải như vậy! Đêm nay chúng ta ăn ở bên ngoài!" Hàng lông mày giống như ngọn núi của Nhiếp Tử Phong liền nhíu lại cái, tuyên bố rất ngang ngược: "Hôm nay em chỉ có thể là của mình thôi!"

      Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn về phía , nhìn cái vẻ mặt như trẻ con của , khỏi phì cười. Thương cảm trong khoảng thời gian này quá vất vả, thêm nữa cũng bởi vì mải chăm sóc con trai nên cũng quan tâm gì tới , cuối cùng Nhiếp Tử Vũ nhàng gật đầu cái: "Thôi được rồi, chúng ta ăn cơm xong rồi trở về nhà sau."

      Hai người song song vào thang lầu, đột nhiên hồi chuông báo có tin nhắn từ trong túi của Nhiếp Tử Vũ truyền đến. lấy điện thoại, mở khóa, mở trang tin nhắn ra, bỗng dưng ánh mắt nhìn những hình ảnh màn hình điện thoại thốt nhiên khẽ giật mình, giây sau khuôn mặt nhắn của liền đỏ rực lên.

      "Làm sao vậy? Ai gởi tới đó?" Đứng ở bên cạn, nhìn thấy sắc mặt của trở nên đỏ ửng lên khác thường, Nhiếp Tử Phong thể nhịn được hiếu kỳ, liền sáp lại gần . Khi nhìn thấy những hình ảnh ở màn hình điện thoại, cũng hơi giật mình, lập tức trong đáy mắt đen kịt nổi lên thứ ánh sáng u lạnh lẽo.

      "Ai gởi tới vậy?" nhanh chóng cầm lấy điện thoại từ trong tay gạt gạt dưới lên lật xem. Khi thình lình nhìn thấy mấy chữ viết ở phía bên dưới mấy chữ viết thuộc loại chữ in thể Tống, trong nháy mắt cặp mắt của liền trở nên sa sầm.

      Theo ánh mắt của nhìn, chỉ thấy hàng chữ viết ở màn hình điện thoại - còn cho là ấy chỉ có mình là phụ nữ hay sao? Đừng có nằm mơ, chẳng qua cũng chỉ trong số rất nhiều người phụ nữ khác của ấy mà thôi!

      Mà này những hình ảnh kia, cần đoán cũng nhận ra ngay, đây chính là những hình ảnh mà bọn họ triền miên ở trong phòng nghỉ ngơi.

      Nhìn thấy dãy số quen thuộc, Nhiếp Tử Phong liền có đáp án.

      Sở Nhan!

      Chết tiệt!

      Nghĩ lại, nghi hoặc chợt xuất ở trong đầu của Nhiếp Tử Phong. Chần chờ hai giây, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ vẫn còn sững sờ, môi mỏng giật giật, nhổ ra câu: "Hai người quen biết nhau từ bao giờ vậy?”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 203: làm cái gì?

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu liếc nhìn cái vẻ lạnh nhạt, đôi môi hé mở: "Ngay sáng ngày hôm sau của cái đêm về nhà ngủ ."

      "Chết tiệt!" Nghe được câu trả lời của , Nhiếp Tử Phong tức giận đến mức, trong nháy mắt mày rậm xoắn chặt lại với nhau." ta với em những chuyện gì vậy?" Hồi tưởng lại những biểu khác thường của trong đêm hôm đó, bất giác Nhiếp Tử Phong cảm thấy có chút bất an.

      "Còn có thể là chuyện gì được chứ. Chỉ đơn giản mấy câu rằng là của ấy, bảo em hãy rời khỏi ... Chỉ có vậy thôi." Dù sao nghe qua cũng chỉ cười cười coi như là xong, mặc kệ cho ta mình ngồi đó mà ảo tưởng.

      Quả nhiên là như vậy!

      Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong liền sa sầm xuống, ngưng mắt chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ sâu, lâu sau cũng lời nào. Nếu ngày đó thẳng thắn, chừng trong trắng của bị Sở Nhan bôi cho thành đen mất rồi!

      Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ nhón chân lên liếc nhìn lại mấy tấm ảnh chụp ở màn hình điện thoại, vội giật lấy xấu hổ bụm lấy mặt, khẽ khàng : " trả lại điện thoại cho em, để em xóa mấy cái ảnh chụp trộm kia ." Người phụ nữ kia cũng quá cay cú, vì muốn kích động mà có thể chụp trộm cảnh bọn họ ân ái ràng như vậy...

      " cần phải xóa đâu." Nhiếp Tử Phong thuận tay giơ chiếc điện thoại di động lên cao, sau khi nhìn thấy biểu cảm đầy kinh ngạc của , liền lộ ra nụ cười giảo hoạt : " lại thấy nên giữ lại hay hơn."

      ". . ."



      Trong nhà hàng đồ ăn Tây, dưới ánh sáng của chùm đèn thủy tinh khổng lồ, tiếng nhạc Violin du dương bên tai dứt, có rất nhiều nam thanh nữ tú mặc những bộ quần áo lộng lẫy dùng những lời chuyện với nhau hoặc lặng lẽ dùng cơm. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nhiếp Tử Vũ đội chiếc mũ lưỡi trai, ngồi ôm Tiểu Tử Ngôn ngồi ở chỗ gần cửa sổ. cố ý ngồi cho thân thể của mình thấp xuống, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng người nào đó ngồi cách đó xa.

      Hai người vốn dĩ muốn ra bên ngoài dùng cơm, nhưng Nhiếp Tử Phong lại hề năng gì cho ràng vội dẹp đường hồi phủ. Đúng lúc vừa vặn ẵm Tiểu Tử Ngôn ngủ xuống, chỉ ném lại cho câu: " còn có công việc cần xử lý." rồi rời luôn.

      Công việc? Làm sao có thể chứ! Thời điểm buổi tối ràng nhìn thấy xử lý xong công việc rồi mới rời mà, giờ còn có công việc gì chứ!

      Cho nên chờ khi chân trước vừa rời , chân sau cũng theo đến nhà hàng Tây này. May mắn phòng ăn của nhà hàng Tây này lại quy định trang phục của khách hàng khi tới đây ăn uống, cho nên vẫn mặc quần áo cũ lúc buổi chiều mà cũng có vấn đề gì. Nhưng mà đợi gần nửa giờ, cũng ăn xong bữa tối, vậy mà Nhiếp Tử Phong vẫn ngồi mình như cũ, thậm chí còn hề gọi cơm.

      Rốt cuộc giở trò quỷ gì vậy? Nhiếp Tử Vũ ngẫm nghĩ, bỗng dưng cảm thấy nơi ngực của mình bị đập cái. cúi đầu xuống xem xét, hóa ra là Tiểu Tử Ngôn, biết cu cậu tỉnh lại từ khi nào. Chỉ thấy cu cậu mở to đôi mắt tròn trong trẻo nhìn bộ ngực của vẻ đầy chờ mong, hai bàn tay bé của bé thay phiên nhau vỗ vỗ vào . Thân thể nho cứ vặn vẹo ở trong ngực của tựa như con lươn vậy, có lẽ chỉ còn thiếu mỗi điều lên tiếng gọi Nhiếp Tử Vũ nữa mà thôi.

      "Bảo bối, con đói bụng sao?" Nhiếp Tử Vũ nhíu lại hàng lông mày đẹp mắt, nhìn Tiểu Tử Ngôn trong ngực mình, hạ thấp giọng xuống với con như cầu khẩn : "Con ngoan nhé, lúc này mẹ mặc áo thích hợp, con nhịn lát nữa nhé, khi về nhà mẹ cho con bú, được ?" xong, ngờ Tiểu Tử Ngôn ở trong ngực dường như nghe hiểu được lời của mẹ, cu cậu trở lại yên tĩnh.

      "Con ngoan lắm!" Bởi vì thấy cu cậu biết nghe lời, Nhiếp Tử Vũ kiềm chế được liền cúi về phía trước hôn lên khuôn mặt nhắn của nhóc. Cậu nhóc xinh xẻo kia lúc trước còn mím chặt môi lại, lập tức liền há miệng ra cười toe toét.

      Nhiếp Tử Vũ tính tình vốn nhẫn nại, nhưng sau khi chờ đợi được độ mười phút, Tiểu Tử Ngôn ở trong ngực chân tay lại bắt đầu ngọ nguậy. đành lòng để con trai tiếp tục phải chịu đói, vì vậy Nhiếp Tử Vũ gọi bồi bàn tới, sau khi thanh toán xong định rời khỏi nhà hàng. Chỉ có điều, khi vừa mới đứng lên, bỗng dưng bóng dáng xinh đẹp chợt xuất ở trong tầm mắt của , liền sững sờ tại chỗ mất giây.

      Là Sở Nhan!

      Nhìn bước chân của ta thong thả bước về phía Nhiếp Tử Phong ngồi đợi, mà lúc này, khi Nhiếp Tử Phong nhìn thấy ta cũng lập tức đứng dậy. Sở Nhan đưa tay sang sửa lại tư thế dung nhan, liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Phong đầy vẻ quyến rũ. Nhiếp Tử Phong vẫn hề đếm xỉa tới ta, chỉ làm tư thế lịch xin mời ngồi, sau đó hai người cùng chậm rãi ngồi xuống, gọi cơm.

      Nhìn hai người bắt đầu chuyện với nhau, Nhiếp Tử Vũ bắt đầu hối hận tại sao mình lại chọn chỗ ngồi xa như vậy, khiến làm sao nghe được bọn họ chuyện gì!

      Đôi mắt xinh đẹp của Nhiếp Tử Vũ đảo quanh bốn phía, khi nhìn thấy ở phía sau lưng bọn họ cách đó xa có chiếc bàn tại thời điểm đó còn để , vội vàng đứng dậy chuồn êm tới đó. ngồi xoay lưng về phía Nhiếp Tử Phong, tiếp đó khi nghe thấy tiếng của Sở Nhan cười , lúc này Nhiếp Tử Vũ mới hài lòng gật gật đầu, xem ra có thể nghe được rất .
      . . .

      "Bởi vì có điện thoại của Tổng giám đốc gọi tới, cho nên em phải quay trở lại, để cho phải chờ đợi lâu như vậy, em rất ngượng ngùng." Sở Nhan vừa cười vừa vẻ nịnh nọt lấy lòng.

      "Tôi cũng mới tới trước bao lâu." Nhiếp Tử Phong cũng ba xạo giải quyết giúp ta khỏi áy náy.

      Mới tới trước bao lâu? Hơn bốn mươi phút mà vẫn thấy bao lâu! Ngồi ở đằng sau, Nhiếp Tử Vũ nghe thấy Nhiếp Tử Phong dối mà vẫn cũng bị nghẹn lời, thở hổn hển..., gương mặt tức giận đến đen lại. Thất hẹn với , nhưng lại ước hẹn với tình nhân cũ cùng ăn bữa tối, rốt cuộc muốn làm gì đây?! Nhưng bất kể định làm cái gì, cũng chỉ có thể nhẫn nại để mà nghe tiếp.

      " hẹn em đến đây chắc hẳn phải đơn thuần chỉ là vì muốn mời em ăn bữa tối thôi phải ?" Hàng lông mi dày được uốn cong vểnh lên thuận theo cái chớp mắt cũng rung lên. Sở Nhan bày ra vẻ mặt cực kỳ thanh thuần, ở dưới ánh đèn lại càng thêm chói mắt. Trong mỗi cái nhăn mày, nụ cười đều tản ra vẻ nữ tính đầy quyến rũ gì sánh kịp.

      "Ừ." Nhiếp Tử Phong lạnh nhạt nhìn lại ta, đáy mắt tối đen hề xao động: "Hôm nay tôi muốn gọi em tới đây là bởi vì..."

      Nhưng đợi câu của ra miệng, Sở Nhan liền cắt ngang lời của : "Chỉ trong chốc lát... Tối nay trở về muộn chút ... em có rất nhiều chuyện muốn với ." xong, ta duỗi tay ra, hai bàn tay cầm lấy bàn tay của đặt bàn, ném ra ánh mắt mập mờ: "Tử Phong... Suốt mười năm rời xa khỏi , ngày nào em nghĩ tới , vô số ban đêm, em đều hoài niệm ấm áp nơi lồng ngực của ... Còn sao? Có phải là cũng là nhớ đến em, như em luôn nhớ đến hay ..." xong, đầu ngón tay thon liền vẽ vẽ những vòng tròn ở trong bàn tay của , đáy mắt lộ dục vọng nồng đậm.

      là đồ đàn bà biết xấu hổ! Nhiếp Tử Vũ ở phía sau nghe thấy lời đó, thiếu chút nữa bị nôn mửa! cúi đầu xem xét con trai của mình ở trong ngực, thấy u cậu tò mò nhìn lại , nghiêm mặt lại, lúc này ánh mắt của làm ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, với con như sau: “Con ngoan à, từ nay về sau, ngàn vạn lần con đừng bao giờ tìm người phụ nữ ác tâm như vậy mà đương nhé!

      " nhớ!" Trong ánh mắt đầy mong chờ của Sở Nhan, Nhiếp Tử Phong nhổ ra hai chữ này chút lưu tình. lạnh lùng rút bàn tay của mình từ trong lòng bàn tay của ta ra, sau đó dùng khăn tay lau lau tỉ mỉ từng chút bàn tay của mình, thâm chí ngay cả những nơi mà ta hề đụng vào cũng chịu bỏ qua.

      Thấy bộ dáng của chút cảm kích nào, nụ cười kiều diễm của Sở Nhan lập tức cứng lại ở khóe miệng. Mãi hồi lâu sau, Sở Nhan mới chậm rãi thốt ra được câu: " thay đổi rất nhiều. . ."

      " ?" Sau khi lau sạch bàn tay của mình, Nhiếp Tử Phong quăng chiếc khăn tay sang bên cạnh. Khi ngước mắt lên, từ đáy mắt , ánh nhìn lạnh lùng dĩ nhiên liền ra chói mắt: "Thay đổi cũng tốt thay đổi cũng được, tóm lại tôi rất hài lòng với tại bây giờ của mình."

      Trong óc khỏi ra tình cảnh Nhiếp Tử Vũ ôm Tiểu Tử Ngôn từ nãy đến giờ, cánh môi mỏng của Nhiếp Tử Phong bất giác liền hơi nhếch lên chút, khóe miệng của nở nụ cười rất mực dịu dàng. Bây giờ cảm thấy vô cùng thoả mãn với tại của mình, lại càng hài lòng với cuộc sống bây giờ. vợ xing đẹp của khi ôn nhu khi nghịch ngợm, còn đứa con trai thiên tài của , quả thực là người gặp người thích. Nhiếp Tử Phong , đời trước phải tích được tài đức lắm mới có thể tìm được hai người bọn họ.

      "Là vì con trai sao?" Nhìn khóe miệng của ra vẻ dịu dàng kia, Sở Nhan khỏi kinh sợ, lo lắng : " tại em trở về rồi, chúng ta có thể lại tiếp tục cùng nhau rồi. Nếu như muốn đứa con..., bất kể nhiều ít thế nào, em đều nguyện ý sinh con cho ." Đáy mắt ta mang theo chờ mong.

      Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt lạnh lùng liếc xéo ta cái, đột nhiên hé mở ý cười lạnh, : " phải bởi vì đứa con, mà là bởi vì ."

      Bởi vì Vũ Vũ, cho nên từ bỏ hoa tâm của mình, thậm chí nguyện ý buông bỏ tất cả tự tôn của mình, chỉ vì muốn cùng ở chung chỗ.

      ư?

      Sở Nhan ngây ngẩn cả người, giây sau, hai mắt trở nên mờ mịt.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :