1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 193: Ba con tranh đấu
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Những lời này của bà Trần Phương vừa ra khỏi miệng, mẹ Nhiếp cũng gì tiếp. Bởi vì vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ rất kiên quyết, thể phá vỡ, giống như cho dù bà có đưa ra hàng trăm lý do để phản đối, cũng đều có cách để từ chối. Bà lại chuyển tầm mắt sang Nhiếp Tử Phong đứng bên cạnh , nhưng lại phát ra nhìn mình với ánh mắt có chút biểu cảm nào, hề cử động.

      Mẹ Nhiếp cảm nhận sâu sắc mất mát mà chưa bao giờ có, bà dùng ánh mắt bi thương nhìn Nhiếp Tử Vũ, cuối cùng gật gật đầu: “Con quyết định rồi, vậy cứ làm như vậy .” Diếng đángg ele quiý don. Là bà khiến cho bị tổn thương quá sâu sắc, trách đưa ra quyết định như vậy. “Nhưng mà, con có thể đáp ứng cầu của mẹ là thỉnh thoảng đưa đứa về nhà thăm mẹ chút được ?” Bà hỏi mang theo ý vị cầu xin.

      “Có thể.” cầu nho như vậy, Nhiếp Tử Vũ đương nhiên từ chối. Nhìn mẹ Nhiếp đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm vào đứa với ánh mắt nóng bỏng, khiến lòng của khẽ động, nhịn được hỏi: “Mẹ muốn ôm thằng bé cái ?”

      Nghe vậy, mẹ Nhiếp có chút khựng lại, đáy mắt khẽ lóe lên tia sáng. Ngoại trừ lần trước tới nhìn thằng bé chút ở chỗ phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, bà chưa từng được ôm thằng bé ở tay.

      “Mẹ. . . Có thể ?” Lòng của bà tràn đầy vẻ chờ mong, nhìn đứa mở to mắt ở trong lòng của Nhiếp Tử Vũ, đây là cháu đích tôn của bà.

      “Mẹ là bà nội của thằng bé, đương nhiên có thể bế cháu rồi.” Nhiếp Tử Vũ khẽ giải thích rồi đem đứa trao sang tay của bà.

      Nhắc tới cũng kỳ lạ, cu cậu ở trong lòng của Nhiếp Tử Vũ tươi cười hớn hở, nhưng mà vừa truyền sang tay của mẹ Nhiếp mặt mũi lại nhăn nhó lại, giây sau bắt đầu khóc rống lên.

      “Ngoan, đừng khóc nào, bảo bối đừng khóc ~” Mẹ Nhiếp cẩn thận từng chút ôm lấy đứa , dịu dàng dỗ dành, nhưng mà cho dù bà gì làm gì nữa, cu cậu cũng hề nín khóc, mà lại còn khóc càng lớn hơn nữa.

      Lần đầu tiên Nhiếp Tử Vũ nghe thấy tiếng khóc của đứa này, cho nên cũng có chút luống cuống. Diễng đáng ele quiý don.

      “Đưa thằng bé cho con .” Nhiếp Tử Vũ với mẹ Nhiếp để đòi lại đứa . Lúc nhìn thấy ánh mắt của mẹ Nhiếp lên chút mất mát, trong lòng lại nỡ, bổ sung thêm: “Con nghĩ có lẽ thằng bé sợ người lạ rồi, vừa nãy Tiểu Hỉ ôm thằng bé chút nó cũng khóc, đúng ?” quay đầu lại nháy nháy mắt với An Hỉ.

      “Đúng. . . Đúng vậy.” An Hỉ vội vàng đáp lại, gật đầu giống như gà mổ thóc.

      Nghe xong lời giải thích của , vẻ mặt khó coi của mẹ Nhiếp lúc này mới đỡ hơn nhiều. Bà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đứa nhóc khóc tới mức mặt đỏ lên, cuối cùng mới lưu luyến rời trả thằng bé lại cho Nhiếp Tử Vũ.

      Điều thần kỳ là, cu cậu vừa trao vào tay của Nhiếp Tử Vũ lập tức còn khóc lớn nữa, quệt quệt cái miệng nhắn, hai mắt đẫm lệ nhìn Nhiếp Tử Vũ mỉm cười nhìn mình, bộ dạng kia vô cùng uất ức.

      Nhìn thấy thằng bé bình tĩnh lại, mẹ Nhiếp vốn còn căng thẳng lúc này mới thở phào cái, chân mày cũng giãn ra. Ánh mắt áy náy lần thứ hai nhìn về Nhiếp Tử Vũ chơi đùa với đứa , bà chần chừ lúc, mới câu: “Nếu có thể, hãy sớm kết hôn với Tử Phong .”

      ngờ là bà đề cập tới chuyện này, nhất thời Nhiếp Tử Vũ ngẩn người ra. Khi nhìn mẹ Nhiếp định cái gì đó, đột nhiên bà lại xoay người sang với Nhiếp Tử Phong: “Hãy chăm sóc cho hai mẹ con nó cho tốt.” Sau đó dứt khoát xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Nhìn bóng dáng của bà nhanh chóng biến mất, Nhiếp Tử Vũ khỏi nhíu mày lại, ánh mắt lóe lên chút phức tạp.

      Có phải làm hơi quá đáng rồi . . .

      . . .

      Cứ như vậy, mọi người mỗi người ngả ở trước cửa bệnh viện. Ba người nhà họ An được Nhiếp Tử Phong dặn dò trợ lý đưa họ trở về, còn đám người Nhiếp Tử Vũ xe của Nhiếp Tử Phong về căn hộ ở Thiên Mẫu.

      Tất cả những thiết bị của nhà mới đều được chuẩn bị đầy đủ từ tám tháng trước, tám tháng ở, đương nhiên là đầy bụi bặm. Vốn là định nhân dịp cu cậu nghỉ ngơi Nhiếp Tử Vũ định cùng với Lạc Thuần dọn dẹp quét tước, nhưng mà vừa đứng dậy khỏi ghế salon bị Nhiếp Tử Phong cảnh cáo cho nhúc nhích, xung phong nhận việc quét dọn sạch . Đám người Nhiếp Tử Phong quét dọn nguyên cả buổi chiều, mới khiến cho căn nhà sạch từ trong ra ngoài.

      Ban đêm, bà Trần Phương định tùy tiện nấu cái gì đó cho no bụng. Lúc đó, Nhiếp Tử Phong hai lời, cầm lấy con dao ở trong tay của bà, ra ngoài ăn. Thế là có ba nữ nam ngồi trong nhà hàng dùng cơm, mà tay của người đàn ông còn ôm đứa trẻ sơ sinh.

      Ăn cơm tối xong còn chưa tính, Nhiếp Tử Phong lại dẫn mẹ con ba người dạo ở công ty bách hóa, nhặt đống lớn quần áo phụ nữ cùng với quần áo trẻ con rồi mới đưa các về nhà. Mà về đến nhà, kinh ngạc lớn hơn còn chờ bọn họ.



      Chân trời vô tận có đầy những vì sao sáng lấp lánh, ánh trăng chiếu những tia sáng xuống dưới mặt đất.

      Nhiếp Tử Phong tắm rửa xong, ra từ trong phòng tắm, do dự chút, dứt khoát mở cửa thư phòng ra. Nhìn trái nhìn phải khắp hành lang, lúc này mới rón ra rón rén chạy vào gian phòng giữa ở phía đông. SSdienng dànlew quy9on.

      Lặng lẽ mở cửa, rồi nhanh chóng khóa lại, động tác nhanh nhẹn dứt khoát. Làm xong việc này mới di chuyển tầm mắt nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm bóng dáng mà muốn gặp. Bất ngờ tầm mắt dừng lại ở bóng dáng màu trắng ngoài ban công, kiễng chân lặng lẽ về phía của .

      Nhìn mặt trăng, gió đêm thổi, tâm tình của Nhiếp Tử Vũ cũng trở nên rộng mở và trong sáng, cảm giác thoái mái hơn rất nhiều. Tiếng mớ của trẻ con truyền tới, khi muốn xoay người sang chỗ khác để coi, có hai cánh tay to lớn từ phía sau hông của vòng tới, giây sau xoay người cái, cánh môi ấm áp chiếm hữu lấy môi của cách chuẩn xác.

      “Ưm. . .” Bên trong con ngươi đen láy kia phản chiếu ra vẻ mặt kinh ngạc của mình, tắm rửa xong mùi hương chanh bay vào trong mũi của , trong nháy mắt kéo lại ý thức của .

      Trong đôi mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong tràn đầy tình , hai tay của giữ chặt hông của dùng sức kéo vào trong lòng của mình, vừa thưởng thức đôi mắt trong suốt của , lại vừa tận hưởng nụ hôn sâu sắc này.

      Mà Nhiếp Tử Vũ vốn muốn giãy giụa, nhưng mà lại nghĩ tới mà phải chịu nhiều khổ cực như vậy, cảm giác thương tự nhiên nảy sinh ở trong lòng, nên cũng ngăn cản nữa.

      nhắm mắt lại, kiễng đầu ngón chân của mình lên, hai tay trắng như tuyết vòng qua cổ , nhiệt tình đáp lại nụ hôn của .

      Hai người xa cách tám tháng, giống như cá rời xa nước, tới lúc gặp gỡ nước chỉ muốn nhảy vào trong nước. Cái hôn này vừa hôn, như lửa trong rừng cháy lan ra đồng cỏ, thể nào vãn hồi được.

      lúc lâu sau, Nhiếp Tử Phong vất vả lắm mới buông được Nhiếp Tử Vũ ra, Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy cả người mình mát lạnh, lúc tầm mắt nhìn xuống phía dưới, chiếc áo ngủ mà mặc, dây áo ngủ bị tháo ra hơn phân nửa, tuột xuống tới khuỷu tay của mình, hơn nữa bàn tay của Nhiếp Tử Phong lại an phận đặt ở ngực của .

      “Chết tiệt!” SSdienng dànlew quy9on. Nhìn thấy bộ dạng của lúc này, Nhiếp Tử Phong khẽ nguyền rủa tiếng, bàn tay nóng giống như bắt lửa, bộ ngực của bởi vì mới sinh mà càng trở nên đầy đặn hơn, sau đó nhìn chỗ khác, để ý tới gì nữa mà buộc lại dây áo giúp .

      Phản ứng của ngoài dự liệu của Nhiếp Tử Vũ, mày liễu khẽ nhíu lại, dùng ánh mắt hoang mang nhìn , ánh mắt kia giống như muốn hỏi: Vì sao lại tiếp tục?


      Nhiếp Tử Phong thất bại vỗ vỗ trán của mình, hắng hắng giọng : “Lúc mới trở về, mẹ của em cảnh cáo , em ở cữ, cho phép chạm vào em.” Mặc dù rất muốn , nhưng mà vẫn nhịn, dù sao mọi chuyện được giải quyết, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian ân ái với .

      ra là như vậy à!” Nhìn bộ dạng quẫn bách của , Nhiếp Tử Vũ nhịn được mà cười thành tiếng.

      Thấy cười, Nhiếp Tử Phong liền hắng giọng, hé ra khuôn mặt tuấn tú, bá đạo ôm lấy , bỗng nhiên nở nụ cười gian xảo: “ sao, bây giờ em cứ việc cười . Chờ tới khi em hết ở cữ rồi, em khiến cho em biết cái gì gọi là ngày đêm.”

      Vừa nghe thấy lời uy hiếp của , gương mặt trắng nõn của Nhiếp Tử Vũ ửng hồng lên, ấp úng lúc lâu, mới thốt ra ba chữ: “. . .Cuồng háo sắc!”

      Nhiếp Tử Phong cũng giận, trái lại còn mập mờ nháy mắt với mấy cái, rồi : “ phải em thích như vậy sao?” Die~ảnn ddxcan leê Quy ido nn.

      Nhiếp Tử Vũ trợn mắt lên cái, tỏ vẻ gì. Đột nhiên, hình như nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn . “Đúng rồi, sao làm được thế?” Bọn cùng lắm chỉ ra khỏi nhà bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi, lúc quay về thấy gian phòng có đầy đủ đồ đạc, chỉ như vậy, nguyên bản vốn là phòng dành cho khách lại đổi thành phòng của trẻ con, hơn nữa bên trong phòng còn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng của trẻ con. . . Khiến cho căn phòng vốn trống vắng lại trở nên có cảm giác gia đình, điều này sao lại làm được?

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong lộ ra nụ cười đẹp trai : “Bây giờ, chỉ cần tiền có gì mà làm được?”

      “Nhưng mà phải từ chức tổng giám đốc của tập đoàn Nhiếp Phong rồi sao? Hơn nữa cũng lúc ra cũng mang theo xu nào mà.” Nếu như nhớ lầm là như vậy.

      “Em cho rằng người đàn ông của em chỉ có chút năng lực đó thôi sao?” Nhìn vẻ mặt đầy hoang mang của , Nhiếp Tử Phong nhíu mày vui, vuốt cái mũi của chút, rồi lại nhéo nhéo khuôn mặt của rồi mới bằng lòng bỏ qua.

      “Có ý gì?” Nhiếp Tử Vũ hiểu.

      “Ý của là, ngoại trừ kinh doanh tập đoàn Nhiếp Phong ra, còn có đầu tư riêng nữa.” Nếu như chỉ xử lý công việc của tập đoàn Nhiếp Phong, vậy tuần chỉ cần tới làm việc bốn ngày là dư dả rồi.

      “Hả? Đầu tư cái gì? Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao em lại biết?” Nhiếp Tử Vũ hỏi liên tục.

      “Là lúc du học ở Mỹ hùn vốn cùng với Nhĩ Kỳ thành lập công ty điện tử con, đăng ký dưới danh nghĩa của cậu ấy.” Vốn chỉ là lúc sinh viên buồn chán làm để giết thời gian mà thôi, nhưng ngờ công ty lại dần lớn mạnh, mấy năm ngắn ngủi lại trở thành công ty điện tử dẫn đầu ngành. “Đúng rồi, em biết chuyện này để làm cái gì? Kiếm tiền là chuyện của đàn ông, em chỉ cần biết tiêu tiền là được.” Trong giọng khỏi có chút cưng chiều.

      Nhiếp Tử Vũ vui trừng mắt nhìn cái, le lưỡi.

      Lúc định gì đó, lại nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền tới. Giật mình cái, chút nghĩ ngợi liến đẩy Nhiếp Tử Phong ra sau đó nhanh chóng bước vào phòng, ôm lấy đứa nằm giường.

      “Nào ~ bảo bối làm sao vậy?” nhàng dỗ dành, ngoài ý muốn cu cậu liền ngừng khóc ngay, giây sau liền cười vang lên. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      “Muốn tè sao?” Mấy ngày nay tiếp xúc, hiểu ra mỗi khi bé tỉnh lại phải là đói bụng chính là muốn tè. Thế là cẩn thận đặt bé lên giường để kiểm tra. “ phải tè mà, vậy là đói bụng sao?” Nhiếp Tử Vũ hiểu nháy nháy mắt nhìn con trai của mình.

      Cũng biết là bé nghe có hiểu hay , mà cu cậu gật gật đầu, thấy thế, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy thần kỳ quên hỏi tiếp.

      “Con có thể hiểu lời của mẹ sao?” vui mừng bế đứa lên lần nữa, gật gật đầu với bé: “Đói bụng sao? Vậy mẹ cho con bú nha.” xong, cởi áo ngủ của mình ra, vén áo ngực lên, cho đứa bú.

      Được ăn sữa mẹ thơm ngon, cu cậu vô cùng đói bụng vội vã mút vào, đồng thời hai mắt liếc nhìn Nhiếp Tử Phong bị bỏ rơi ở ban công. Khi nhìn thấy Nhiếp Tử Phong nhìn mình với ánh mắt nguy hiểm, đôi mắt của bé mở to thoáng cái khẽ híp lại, bộ dạng giống như vô cùng hưởng thụ.

      “Chết tiệt! Con khoe khoang với ba sao?” Bởi vì bé mà bị người phụ nữ mình mến nhất quăng sang bên, liếc mắt nhìn cũng hề liếc lấy cái còn chưa tính, bây giờ lại còn phải chịu đựng chuyện đứa mới sinh ra cũng khoe khoang ra oai với , muốn để mặt mũi của Nhiếp Tử Phong ở chỗ nào!

      “Hả?” Bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía , nhìn trái nhìn phải lần, hỏi: “ hét lên với ai?” Ai khoe khoang?

      Đôi mắt của Nhiếp Tử Phong lạnh lùng đảo qua người của , nhìn đôi tay bé của thằng nhóc đặt lên ngực của , lông mày rậm nhíu chặt lại: “Thằng nhóc mà em ôm trong lòng đó!”

      Nhiếp Tử Vũ hiểu cúi đầu nhìn về đứa trong lòng mình, khi thấy bộ dạng vô tội của cu cậu cười nhìn mình, cũng nhịn được mà cười theo. Dđienn đàmn leie quyýdon. “ nhảm cái gì ở đây, cục cưng khoe khoang với lúc nào. Hơn nữa, nó còn xíu như vậy, cũng biết cái gì gọi là khoe khoang.”

      Vừa nghe trách cứ, mặt của Nhiếp Tử Phong cũng tái hơn nửa.

      Đôi mắt nóng rực của nhìn chằm chằm vào lúc lâu, : “Ngày mai mua sữa bột!” nhịn được khi có người đàn ông khác đụng chạm vào ngực của , đó chính là nơi mà chỉ mới có thể hưởng thụ!

      “Em đọc tài liệu em bé uống sữa mẹ vẫn là tốt nhất, như vậy lớn lên thân thể mới khỏe mạnh.” nhìn sắc mặt của Nhiếp Tử Phong nữa, Nhiếp Tử Vũ lẩm bẩm : “Chờ sau mấy tháng nữa mới cho bé bú sữa bột.”

      Còn muốn mấy tháng! giây cũng nhịn được! Trán trơn bóng của Nhiếp Tử Phong cũng tuôn gân xanh ra, nghiến răng ken két. Đột nhiên, chân mày của nhướn lên, mở miệng : “Ngày mai chúng ta tìm trường học nội trú ?”

      “Để làm gì?” Nhiếp Tử Vũ hiểu hỏi.

      “Để giao thằng bé cho trường học!” Bởi vậy, nó mới tranh giành người phụ nữ với .

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt “ bị điên rồi” để nhìn , hỏi lại: “ cảm thấy có trường học nào chịu nhận đứa trẻ như vậy sao?” Người đàn ông này là thế nào, ngay cả giấm chua của con mình cũng ăn.

      “Có!” Nhiếp Tử Phong nở ra nụ cười thần bí, : “Kế hoạch của chính là mở trường như vậy, chính là dùng để trông những đứa trẻ đáng ghét như thế này. . .” Nhiếp Tử Phong ngừng.

      Cu cậu trong lòng của Nhiếp Tử Vũ đột nhiên bú sữa mẹ nữa, đôi mắt vô tội mở to nhìn Nhiếp Tử Phong, lại thấy vẫn ngừng, đột nhiên khuôn mặt nhắn liền nhăn nhó lại rồi khóc rống lên. Dđienn damn leie quyýdon.

      “. . . dám cam đoan, nếu như có trường học như vậy mở ra, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó. . .” Nhiếp Tử Phong còn chìm đắm trong ảo tưởng của mình, hoàn toàn để ý tới tiếng khóc của đứa .

      Nhiếp Tử Vũ vội vàng an ủi thằng bé, thấy cu cậu vẫn nhìn Nhiếp Tử Phong ngừng, mặt nghiêm lại: “Được rồi, đừng nữa, thấy thằng bé khóc rồi sao?”

      “Bây giờ có thể cảm nhận được tâm tình của ba rồi, người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác chiếm , còn bị. . .”

      thêm gì nữa đêm nay lập tức ra ngoài ngủ!’ Nhiếp Tử Vũ quát.

      Vừa dứt lời, trong phòng lập tức còn thanh gì nữa.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dunggg, Christhienbinh2388 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 194: Người phụ nữ đáng giận này
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Phong mở miệng linh tinh này kia nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi phòng giữa, bởi vì đúng lúc bị bà Trần Phương bắt gặp. Mặc dù luôn miệng cam đoan là làm chuyện gì với Nhiếp Tử Vũ nhưng mà bà Trần Phương chỉ lấy nguyên nhân “Con khóa cửa là có ý đồ gì” mà chút lưu tình ngăn chặn tất cả mọi hy vọng của .

      . . .

      Sáng sớm ngày hôm sau, căn nhà mới lại tiếp đón vị khách.

      Cho cục cưng bú sữa no xong, vất vả lắm mới nghỉ ngơi được lát, Nhiếp Tử Vũ ngồi xuống sô pha ở phòng khách, mới ăn được ngụm canh trứng bà Trần Phương đặc biệt nấu cho , đột nhiên chuông cửa lại vang lên. Bởi vì Lạc Thuần ra ngoài, bà Trần Phương lên lầu hai dọn dẹp phòng, vì thế Nhiếp Tử Vũ đành phải đặt chén canh ở trong tay xuống. Lúc muốn đứng dậy ra mở cửa, bóng dáng đen thui đột nhiên biết từ đâu chui ra, giây sau cánh cửa mở rộng ra. Taoo do leê quíy dđono.

      Lúc Nhiếp Tử Phong nhìn khuôn mặt của người mới tới, ánh mắt lại trở nên cứng ngắc, miệng há hốc ra.

      Thấy mãi có phản ứng gì, Nhiếp Tử Vũ khỏi tò mò hỏi: “Là ai thế?” xong đứng lên, ra phía cửa. Khi nhìn thấy người đứng ở bên ngoài cửa, lập tức lộ ra biểu tình giống y hệt như Nhiếp Tử Phong.

      Mà bà Trần Phương sau khi quét dọn ở lầu xong, xuống dưới lầu liếc mắt nhìn thấy hai người đứng chết lặng ở cửa, cũng khỏi tò mò hỏi: “Vũ Vũ, Tử Phong, các con đứng ở cửa làm gì.”

      Nghe thấy câu hỏi của bà, Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong vô thức nhìn nhau cái, sau đó chậm rãi nhường lối .

      Bà Trần Phương hoang mang hiểu nhìn theo chỗ bọn họ tránh ra, nhìn thấy có người đàn ông từ ngoài cửa vào, tay trái cầm mộ bó hoa tươi, tay phải cầm theo vài cái túi, sắc mặt lập tức sầm xuống, bà sẵng giọng : “Ông tới đây để làm gì!” Taoo do leê quíy dđono.

      “Phương Phương. . . Tôi. . .” Dịch Thiên Minh xấu hổ nhìn bà Trần Phương, lúc muốn gì đó ra khỏi miệng lại bị bà Trần Phương cắt ngang.

      “Ai cho phép ông gọi tôi như vậy.” Năm tháng có thể thay đổi tính nết của người, dịu dàng uyển chuyển năm đó bây giờ còn sót lại khí chất gì nữa. Bà Trần Phương lạnh lùng nhìn Dịch Thiên Minh do dự bất định đứng ở cửa, ra lệnh đuổi khách: “Ở đây chào đón ông, ông .” xong quên dặn dò Nhiếp Tử Phong đóng cửa lại.

      Nhiếp Tử Phong muốn đóng cửa, nhưng mà lại bị Nhiếp Tử Vũ ngăn cản lại. dùng ánh mắt đồng tình nhìn Dịch Thiên Minh đứng ngoài cửa gục đầu xuống vì những lời của mẹ mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Lại , ra Dịch Thiên Minh cũng rất đáng thương, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cho rằng là tình nhân cũ của mình, kết quả lại người đàn ông khác.

      “Phương Phương, bà có thể cho tôi chút thời gian, để tôi vài câu với bà được ?” Ánh mắt của Dịch Thiên Minh mang theo tha thiết chờ đợi, hạ khí thế của bản thân xuống tới mức thấp nhất.

      “Chúng ta có gì tốt để cả.” leê quý d0n9 Bà Trần Phương lạnh lùng nhìn ông, chân mày nhăn ại, ánh mắt tràn ngập đau thương. Nếu như năm đó, bà sớm biết người đàn ông ngủ cùng mình là ông, như vậy kiên trì sinh đứa ra đến nỗi cắt đứt quan hệ với cha mẹ, để rơi vào tình thế như bây giờ.

      Nhìn bộ dạng kiên quyết của bà Trần Phương, trong lòng Dịch Thiên Minh căng thẳng. Ngay lúc Nhiếp Tử Vũ cảm thấy toát mồ hôi thay ông, muốn cho ông rời , ông lại mở miệng trước: “Mặc dù bà tôi, nhưng mà tôi lại tâm bà.”

      Năm đó ông tìm bà, nhưng mà lại nghe ngay đêm sau bà rời nhà ra , ai biết chỗ ở của bà. Mà bây giờ gặp lại bà, cho dù qua nhiều năm rồi, tình của ông đối với bà vẫn như trước.

      Dịch Thiên Minh bất ngờ những lời này khiến cho mọi người ở đây đều lộ vẻ xúc động, bao gồm cả bà Trần Phương. Bà vừa quay đầu lại, nhìn thấy vẻ bất phàm của ông tràn ngập thâm tình, trong lòng chợt trở nên mềm mại. Nhưng mà này khiến cho bà khó tiếp thu ngay được, cho nên bà vẫn lộ ra bất cứ cảm xúc nào giống như trước.

      “Mẹ, mẹ hãy cho chú ấy cơ hội .” Nhiếp Tử Vũ ở bên cạnh, nhịn được mà lại ôm lấy cánh tay của bà, : “Hơn nữa mẹ ghét chú ấy như vậy, con nghĩ có khi nào mẹ cũng ghét cả con luôn , bởi vì con là. . .” Mấy chữ con của chú ấy cũng chưa ra khỏi miệng, bởi vì chân mày của bà Trần Phương thả lỏng. leê quý d0n9

      “Tôi chỉ cho ông mười phút.” Bà Trần Phương lạnh nhạt câu như vậy ra khỏi miệng. Sau khi xong, bà xoay người cái, vào trong phòng khách.

      Nhận được đồng ý, Dịch Thiên Minh vui mừng nhảy nhót, bất chấp cầm lễ vật ở trong tay, ông vội vàng thả xuống lại bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ, nở nụ cười cảm kích : “Cám ơn con, Vũ Vũ.”

      . . .

      Sáng hôm đó bà Trần Phương và Dịch Thiên Minh chuyện gì Nhiếp Tử Vũ cũng hề biết, nhưng mà nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Dịch Thiên Minh lúc rời , suy đoán là cũng phải là chuyện tốt. Sau này Nhiếp Tử Vũ và bà Trần Phương cũng chuyện, cũng phát biểu ý kiến của mình. Chuyện năm đó cũng phải là do mình Dịch Thiên Minh làm sai, vì thể thể hoàn toàn trách ông được. Hơn nữa, chuyện cũng qua nhiều năm như vậy, tính toán lại có lợi ích gì nữa?

      Đối với lần này, mặc dù bà Trần Phương gì thêm, nhưng bà cũng hề nhíu mày, Nhiếp Tử Vũ nhìn ra là bà tán thành lời của mình.

      Sau đó mấy ngày, mỗi ngày Dịch Thiên Minh đều đóng đô ở nhà bọn họ, giống như con gián đánh mãi chết, cho dù bà Trần Phương đuổi như thế nào cũng , cứ thế về sau, bà Trần Phương cũng lười đuổi, quan hệ của hai người lúc này mới trở nên hòa hợp hơn chút. . .



      Trời mới tháng sáu thôi, mà nóng nực như thời tiết tháng bảy, chỉ có ban đêm mới mát mẻ hơn chút.

      Hôm nay, ăn cơm tối xong, khó có khi Nhiếp Tử Vũ cho đứa bú sữa xong mà vẫn còn tỉnh, nên dạo trong công viên.

      Ở cữ hơn nửa tháng, dáng người của Nhiếp Tử Vũ khôi phục lại được như lúc trước khi mang thai, ngoại trừ bộ ngực càng trở nên đẫy đà hơn. Mặc T-shirt màu hồng nhạt khiến cho đường cong của càng thêm nổi bật, bên dưới mặc chiếc quần ngắn màu lam để lộ cặp đùi trắng như tuyết, tóc buộc đuôi ngựa ở đằng sau, giống như thiếu nữ ngây thơ trong sáng, toàn thân tản ra sức sống của thiếu nữ. Ddieadnn damn leie quyýdon.

      Trong công viên trăm hoa đua nở, gió thổi mát mẻ, đưa tới từng đợt mùi moa thoang thoảng.

      mệt nên Nhiếp Tử Vũ muốn tìm chỗ để nghỉ ngơi chút, nhưng mà đưa mắt nhìn khắp nơi những chỗ có thể ngồi đều nhà ba người nhà người ta ngồi mất rồi.

      Đúng vào lúc này, giọng quen thuộc vang lên phía sau lưng của .

      “Rốt cuộc cũng tìm được em.” Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, vừa đúng lúc đối mặt với đôi mắt đen láy.

      ăn cơm xong rồi à?” nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt mở to ra cười khanh khách nhìn vẻ mệt mỏi phong trần của .

      “Ừ, ăn cơm ở công ty rồi.” Nhiếp Tử Phong cười, bàn tay kéo kéo cà vạt ở cổ của mình. mặc bộ tây trang Armani nhìn đẹp trai hơn rất nhiều khi mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, khí thế, mỗi hành động giơ tay nhấc chân của cũng khiến tim của những người phụ nữ ở đây đập thình thịch!

      Hai ngày trước, mẹ Nhiếp bay qua Mỹ thăm bà nội định cư bên đó, lần nữa tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc của Tập đoàn Nhiếp Phong. Chơi bời thoải mái nửa tháng, công việc cũng nhiều gấp đôi, chất thành đống lớn, hôm nay mới liều mạng xử lý hết tất cả công việc.

      “Mệt ?” Nhiếp Tử Vũ đành lòng nhìn , vẫn còn lẩm bẩm thêm: “Xem ra em cũng phải dặn mẹ nấu cho chút gì để bồi bổ thân thể.” Trong thời gian này, vì chăm sóc và xử lý chuyện của công ty, giấc ngủ của rất ngắn, mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng đồng hồ, cứ tiếp tục như thế này suy sụp mất.

      Nghe vậy, đáy mắt của Nhiếp Tử Phong lóe lên tia sáng: “Mệt phải làm sao? Em giúp tắm à?” Dđienn damn leie quyýdon.

      “Có thể.” cảm thấy có gì là đúng gật gật đầu nhận lời . Bởi vì sinh mổ nên thể để nước đụng vào vết thương, vì thế mỗi ngày đều tự mình lau người giúp , chỉ như vậy còn gội đầu giúp , lúc ngủ chăm sóc đứa thay cho . . . Tròn nửa tháng cũng hầu hạ nửa tháng.

      Vừa nghe thấy câu trả lời chút do dự nào của , ngược lại Nhiếp Tử Phong lại cảm thấy có chút tự nhiên, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng tắm rửa cho , chỉ lát sau, mặt của liền đỏ lên. “Hay là thôi .” Chỉ nghĩ thôi cũng đủ kích thích rồi, nếu quả muốn tắm cho , vậy chừng giữ mình được, đẩy ngã . . .

      được, được suy nghĩ nữa! Nghĩ tiếp đoán chừng có thể phun máu mũi ngay tại chỗ!

      Nhiếp Tử Phong lắc lắc đầu ném suy nghĩ của mình, lúng túng hắng giọng cái, sau đó tới trước xe của em bé, ôm đứa từ bên trong ra: “Nhóc con, nhớ ba ?”

      Thằng bé mở to đôi mắt ra nhìn , đột nhiên chu miệng lên, rồi ngoảnh đầu .

      Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười ngây ngốc.

      “Đáng ghét!” thương trường, những thương nhân nghe thấy tên của Nhiếp Tử Phong sợ mất mật, lần đầu tiên cảm nhận được thất bại như thế này, hơn nữa lại còn mất mặt trước đứa trẻ mới sinh được bao lâu! Bị thằng bé lơ , thoáng cái Nhiếp Tử Phong lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ cười cợt mình, sau đó hạ giọng với con trai của mình: “Con có tin là ba quăng con vào nhi viện !”

      dii@een*dyan(lee^qu.donnn) biết có phải cu cậu thực nghe hiểu lời của hay , mà đột nhiên nhăn mặt lại, sau đó òa khóc lên, khóc rất dữ dội.

      Thấy bé òa khóc, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong thoáng cái tái hơn phân nửa, trừng mắt nhìn cu cậu ngừng giãy giụa trong lòng của mình, nghiến răng nghiến lợi nhưng biết làm như thế nào.

      “Ngoan nào, cục cưng đừng khóc ~ đừng khóc nữa.” Nhiếp Tử Vũ vội vàng tiếp nhận thằng bé từ trong lòng của , an ủi thằng bé. Kỳ lạ là, cho dù dỗ như thế nào nữa, thằng bé cũng hề ngừng khóc giống như thường ngày, mà ngược lại còn khóc lớn hơn nữa, càng gào to hơn, thoáng cái khiến tất cả ánh mắt của mọi người trong công viên đều tập trung qua đây.

      nhịn được những ánh mắt xung quanh đều tập trung lại chỗ mình, Nhiếp Tử Phong nhất thời có cảm giác đầu của mình cũng muốn nổ tung. Cuối cùng bất đắc dĩ ôm trán, tức giận: “Được rồi, được rồi, ba đầu hàng, ba quăng con vào nhi viện nữa.”

      Vừa dứt lời, cu cậu liền ngừng khóc ngay lập tức, khiến cho Nhiếp Tử Vũ vô cùng kinh ngạc. Cu cậu bĩu môi ở trong lòng, đôi mắt mở to ra liếc xéo vẻ mặt thất bại của Nhiếp Tử Phong, cong khóe miệng lên, vẻ mặt kia, giống như vô cùng đắc ý.

      “Con. . . Con nghe hiểu lời của kìa!” Nhiếp Tử Vũ giật mình nhìn cu cậu trong lòng mình, thể tưởng tượng nổi.

      Nhiếp Tử Phong cũng trực tiếp trả lời , mà tức giận trừng mắt nhìn đứa , : “ nghĩ thằng nhóc này sau này lớn lên chắc chắn thiên tài.” Di truyền gien tốt của bọn họ, từ biết tính toán người khác như vậy, sau này lớn lên nhất định gian thương! Nhiếp Tử Phong suy nghĩ, trong lòng khỏi có chút đắc ý.

      Nhiếp Tử Vũ ôm đứa , còn Nhiếp Tử Phong đẩy chiếc xe em bé ở trong công viên, trai xinh đẹp cùng với nhau nên khiến cho ít người chú ý tới, đương nhiên cũng có những ánh mắt có chút khác thường. Giống như khi bọn họ tìm được cái ghé dài ngồi xuống, hai tên con trai ở cách đó xa thầm với nhau.

      bé kia nhìn rất trẻ nhỉ, tuyệt đối phải là mẹ, tôi cá năm trăm đồng bọn họ là quan hệ em.” tên trong đó . dii@een*dyan(lee^qu.donnn)

      “Cậu thấy trong tay của ấy ôm đứa sao? Sao lại phải là mẹ được. Tôi cá ngàn đồng bọn họ có quan hệ vợ chồng.” tên khác lại .

      Hai người với nhau, nhưng mà tai của Nhiếp Tử Vũ rất thính nên vẫn nghe được, đồng thời đáy mắt cũng lên chút ma mãnh. Đột nhiên nhét đứa ở trong tay vào trong lòng của Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh, sau đó cố ý lớn tiếng : “ trai, chúng ta về nhà .” xong, liền nhìn thấy tên con trai cá bọn họ có quan hệ em cười khanh khách xòe tay ra.

      trai?

      hiểu vì sao lại xưng hô như vậy, Nhiếp Tử Phong quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đùa giỡn của . Theo tầm mắt của nhìn lại, khi nhìn thấy cậu bé ở cách đó xa lấy tiền đưa cho người còn lại, sửng sốt chút, giây sau đáy mắt đen láy của khẽ lóe sáng lên.

      Người phụ nữ đáng ghét này! Vậy mà lại giúp bọn họ cá độ!

      Đôi mắt ánh nhiễm vẻ vui, chỉ nghe thấy khẽ gọi: “Vũ Vũ.”

      “Dạ?” Nhiếp Tử Vũ hiểu quay đầu lại, giây sau miệng của liền bị chặn lại.

      Nụ hôn bất ngờ khiến cho trở tay kịp, đầu óc trống rỗng. Mãi cho tới khi Nhiếp Tử Phong lui người về, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi mình, ôm đứa đứng dậy : “Chúng ta về nhà thôi.” mới hồi phục lại tinh thần. Ánh mắt trống rỗng lại đảo mắt nhìn xung quanh mình, ngoại trừ hai cậu bé đứng cách đó xa đứng ngây ngốc ra nhìn, tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt mờ ám, rất nhiều phụ nữ còn hâm mộ to gan của bọn họ.” Mặt của Nhiếp Tử Vũ đỏ lên, đứng lên đẩy xe trẻ em nhanh chóng theo. Dìe nfd da nle e q uuydo n.



      Cứ như vậy cuộc sống lại trôi qua thêm mấy ngày sóng yên biển lặng. Mỗi ngày Nhiếp Tử Phong chăm chỉ làm việc, còn Nhiếp Tử Vũ ở nhà chăm sóc đứa . Dưới cổ vũ của Lạc Thuần và bà Trần Phương, lại lần nữa cầm cuốn sách lên, muốn tiếp tục học đại học mà học dở.

      Lên đại học sai, nhưng mà vì mỗi ngày tự giam mình trong thư phòng tận lực học hành mấy tiếng đồng hồ, sai cũng biến thành có sai.

      Nhiếp Tử Phong lén tới chỗ của bà Trần Phương lấy chìa khóa thư phòng, mở cửa chuồn êm vào bên trong. Khi nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ vùi đầu vào bàn đọc sách, cả người tập trung hề ngẩng đầu lên, tay thầm nắm chặt lại thành quyền.

      Nhiếp Tử Vũ lòng chuyên tâm đọc sách nên cũng phát tới, đến khi cuốn sách giáo khoa ở bàn đột nhiên biến mất, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn .

      “Đêm sách trả lại cho em.” mở miệng ra đòi sách lại.

      “Đừng học nữa.” Chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu lại, vui ném cuốn sách giáo khoa ra xa. Die nd da nl e q uuydo n.

      Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ đứng dậy, vội vàng chạy nhặt, nhưng mà còn chưa được nửa bước, bị Nhiếp Tử Phong chặn ngang ôm vào trong lòng của mình.

      “Em học cũng có vấn đề gì, có ai quan tâm tới bằng cấp của em.” tựa đầu vào bả vai của , dùng sức ôm chặt lấy .

      bất mãn, vô cùng bất mãn!

      Thời gian này vì chăm sóc cho thằng nhóc kia, mà thèm đoái hoài gì tới , bây giờ lại vì học hành, mà lại càng thèm ngó ngàng gì tới nữa.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dunggg, Christhienbinh2388 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 195: Làm giả hóa
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Phong quấn chặt lấy khiến cho Nhiếp Tử Vũ đau đầu dứt, nhưng lại có cách nào. Bởi vì quả cũng lạnh nhạt với rất nhiều, dù về tình có thể tha thứ, nhưng mà vẫn muốn bù đắp cho .

      “Bằng cấp, tự em quan tâm là được. Em muốn cả đời phải sống dựa vào , em định sau này cục cưng lớn chút em ra ngoài làm việc.” vỗ vào lưng , định tránh thoát ra khỏi ngực của .

      là người đàn ông của em, em dựa vào dựa vào ai.” Nhiếp Tử Phong ngẩng đầu lên khỏi vai của , vẻ mặt lo lắng nhìn . SSdienng dànlew quy9on. “Cho dù con có lớn lên cũng hy vọng em ra ngoài làm việc.”

      là người theo chủ nghĩa đàn ông, khiến cho dám khen tặng, nhưng cũng thể trách , ai bảo từ lớn lên trong gia đình hào môn, tiếp nhận tư tưởng đàn ông làm kiếm tiền, đàn bà lo cho gia đình.

      Nhìn bộ dạng bướng bỉnh của , Nhiếp Tử Vũ bất đắc dĩ thở dài hơi : “Mau buông em ra , em muốn học bài tiếp.” xong giãy giụa, muốn tránh khỏi người của . Chăm sóc cục cưng nguyên cả ngày, vất vả lắm mới tranh thủ được chút thời gian để học bài, cũng muốn vì mà lãng phí chút thời gian quý báu này.

      “Em coi chuyện học hành quan trọng hơn ?” Nhiếp Tử Phong nhíu mày vui, vẻ mặt hung thần ác sát, ánh mắt này dường như muốn : Em có can đảm dám thừa nhận thử xem!

      Nhiếp Tử Vũ buồn cười nhìn , khẽ cười : “Đây là hai chuyện khác nhau.” Trong lòng có vị trí ai có thể so sánh được.

      hiểu vì sao, chân mày của Nhiếp Tử Phong thoáng thả lỏng chút: “ ở lại đây cùng với em, em có cái gì hiểu có thể giảng cho em.” xong lại cúi xuống hôn trộm cái, Nhiếp Tử Vũ nghiêng đầu qua bên, chút lưu tình tránh né khỏi cái hôn trộm của .

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ bất đắc dĩ trợn mắt lên : “Đừng cố tình gây nữa được ? cảm thấy ở trong này em có thể tiếp tục học được nữa sao?”Diễng đáng ele quiý don. Trước đó bắt đầu ghen tị với con trai, bây giờ là học hành, phát sao mà càng ngày càng giống như đứa trẻ hiểu chuyện vậy!

      xong, Nhiếp Tử Vũ liền nhìn thấy vẻ mặt của bỗng chốc trở nên mất mát. đành lòng nhìn vẻ đau lòng của , lắc lắc đầu nghiêng người xuống hôn lên khuôn mặt của , : “Hôm nay vẫn chưa gặp cục cưng đúng , tới thăm con , trước bữa cơm em ra.” thỏa hiệp.

      cần!”

      " cần?"

      "Đúng vậy!"

      Sau khi khuyên nhủ thành, Nhiếp Tử Vũ cũng bực mình. giãy giụa tránh khỏi cái ôm của , lạnh lùng : “Tùy vậy.” Sau đó cầm sách ngồi xuống ghế sô pha, tiếp tục chuyên tâm học bài.

      Trong thư phòng yên lặng vài phút, sau đó đột nhiên Nhiếp Tử Phong đứng dậy.

      Nhiếp Tử Vũ vốn cho là quấn quít lấy mình nữa, ngờ lạnh lùng câu: “ muốn mang theo con trai bỏ nhà trốn !” Sau đó liền ra ngoài, hơn nữa lúc còn cố ý dùng sức đóng sầm cửa thư phòng lại.

      Nhìn cánh cửa thư phòng bị chấn động, Nhiếp Tử Vũ lộ ra biểu cảm khổ não, xem ra thực tức giận rồi. . .

      . . .

      Trước bữa cơm tối Nhiếp Tử Vũ ra khỏi thư phòng.

      Vốn cho là Nhiếp Tử Phong chỉ suông thôi, ngờ tìm hết khắp cả căn nhà mà cũng phát ra bóng dáng của , đương nhiên cũng thấy bóng dáng của cục cưng luôn.

      “Chị, chị có nhìn thấy Tử Phong và đứa đâu ?” Nhiếp Tử Vũ sốt ruột hỏi Lạc Thuần ngồi ở trong sô pha phòng khách ăn khoai tây chiên và xem ti vi. Hơn tháng nay hai người tiếp xúc, mối quan hệ trở nên thân thiết hơn, càng lúc càng trở thành chị em khắng khít với nhau. Lác Thuần cải tà quy chính, lai còn ngây ngốc nữa được Nhiếp Tử Phong tìm giúp cho công việc trợ lý trong tập đoàn Nhiếp Phong. Ngoại trừ những thời gian làm việc ở bên ngoài ra, đa phần thời gian đều ở nhà.

      “Thấy.” Lạc Thuần quay đầu nhìn cái, nở ra nụ cười toe toét: “ ta mang theo túi lớn túi ôm theo thằng nhóc ra ngoài rồi.”

      Túi lớn túi ? Hành lý sao? Ngất mất! phải mang theo đứa bé bỏ nhà trốn đấy chứ!

      Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Vũ nhất thời sốt ruột chạy lại ngồi xuống sô pha, cầm lấy tai nghe điện thoại muốn gọi điện thoại, vẫn quên hỏi: “Vậy chị có ngăn cản ấy hay ?” Diễng đáng ele quiý don.

      “Ngăn cản? Vì sao?” Lạc Thuần lộ ra vẻ nghi hoặc.

      Được rồi!

      Nhiếp Tử Vũ gì mà bấm điện thoại gọi , nhưng mà mãi có người nhận máy, sau đó lại gọi điện thoại tới nhà họ Nhiếp, cũng có người nghe máy. Gọi điện thoại nghe máy, lại biết chỗ nào, lúc Nhiếp Tử Vũ gấp tới độ sắp hỏng mất, đột nhiên có bóng dáng xuất trước mặt của .

      “Thuần Nhi, Vũ Vũ bị làm sao vậy?” Nhìn bộ dạng sốt ruột bấm gọi điện thoại, gấp đến độ muốn khóc của Nhiếp Tử Vũ, bà Trần Phương hiểu hỏi.

      “Con cũng biết.” Lạc Thuần nhún vai cách vô tội, vẻ mặt buồn bực: “Con bé từ lúc lầu chạy xuống như vậy rồi.”

      Từ trong miệng của Lạc Thuần lấy được câu trả lời, lúc bà Trần Phương định hỏi Nhiếp Tử Vũ là có chuyện gì xảy ra, giọng quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.

      “Chúng con trở về rồi đây.”

      giọng dồi dào từ tính vang lên bên ngoài phòng khách, bà Trần Phương liền hỏi câu: “Tại sao lại về trễ như vậy?” Ống nghe trong tay của Nhiếp Tử Vũ rớt xuống đất kêu cạch tiếng.

      Chỉ thấy Nhiếp Tử Phong ôm đứa ở trong tay, tay khác cầm túi nilon rất lớn, từ ngoài cửa vào.

      đâu vậy hả?” Nhiếp Tử Vũ nóng ruột bất chấp tất cả vội vàng chạy ra nắm lấy góc áo của , khuôn mặt nhăn nhó lại. điễnn dàn nên quýndon.

      Nhìn bộ dạng muốn khóc của , Nhiếp Tử Phong trợn mắt kinh ngạc nhìn bà Trần Phương rồi lại chuyển qua nhìn Lạc Thuần, ánh mắt như muốn hỏi bọn họ đây là sao vậy. tìm được đáp án, tầm mắt lại lần nữa dời về nhìn Nhiếp Tử Vũ, lúc Nhiếp Tử Phong định trả lời , lại nghe thấy .

      “Muốn bỏ nhà trốn mình , đừng có mang theo đứa cùng!” xong đoạt lấy đứa ở trong tay của , ôm chặt vào lòng mình, giống như chỉ sợ mình buông lỏng chút bị cướp .

      Nhiếp Tử Vũ vừa câu, nhất thời trong phòng khách còn tiếng động gì nữa, yên lặng cách đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rất ràng. Im lặng lúc lâu, người phản ứng lại đầu tiên vẫn là bà Trần Phương.

      “Vũ Vũ, con cái gì vậy. . . Tử Phong chỉ giúp mẹ mua chút đồ thôi mà, tại sao con lại. . .” Lại quay đầu nhìn về phái Nhiếp Tử Phong, chỉ thấy gương mặt tuấn của trở nên tối tăm, cằm căng thẳng, ánh mắt nheo lại, có biểu cảm gì, nhưng mà lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ. “Tử Phong à, vì sao con lại về trễ như vậy.”

      Cái gì? ! Chỉ là mua đồ! như vậy phải . . . Nhìn sắc mặt trầm dọa người của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ nuốt nước miếng cái mạnh. Mình thực trách lầm rồi!

      cảm giác lạnh lẽo toát ra từ đáy lòng, ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Tử Phong chậm rãi chuyển qua nhìn bà Trần Phương, sau đó lạnh lùng câu: “Bởi vì con trai của ấy nhìn rất đáng , nên mọi người đều tranh nhau ôm, cho nên bị trễ chút!”

      vừa dứt lời, bầu khí lại im ắng.

      Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ có chút xao động, cúi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn đứa ở trong lòng cười với mình, trong lòng nhói đau.

      là con của bọn họ, mà là con của , điều này có nghĩa. . .

      Xem ra thực tức giận! điễnn dàn nên quýndon. Nhiếp Tử Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên lo lắng nhìn , có chút chột dạ.

      Vốn là có chuyện gì, nhưng mà vì lời của Nhiếp Tử Vũ dùng tới não mà ra khỏi miệng, nên biến thành có chuyện.

      Bà Trần Phương vội vàng giảng hòa, mà Lạc Thuần chịu nổi nhiệt độ phòng khách xuống thấp cách đột ngột, lấy cớ bê đồ ăn liền trốn vào trong bếp. . .



      khí của bữa ăn tối này rất kém, kém đến mức Dịch Thiên Minh bước chân vào liền cảm nhận rất khí tràn ngập mùi thuốc súng.

      Sau khi Lạc Thuần giải thích phen, Nhiếp Tử Vũ mới biết mình thực hiểu lầm rồi. ra bao lớn bao trong lời của Lạc Thuần là rác mà bà Trần Phương kêu vứt , nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại nghĩ đó là hành lý. Thế nhưng bây giờ có thể làm gì được? Mọi chuyện đều xảy ra rồi, có cách nào bù lại được đâu, cho nên vào lúc ăn cơm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên chú ý sắc mặt của . Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      Từ đầu tới cuối Nhiếp Tử Phong chỉ cúi đầu ăn cơm, hé răng tiếng, thậm chí cũng lười gắp thức ăn, cứ như vậy ăn cơm . Thất vọng và đau khổ, quả thực thất vọng và đau khổ! coi quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhưng mà trong lòng còn bằng đứa , thậm chí còn suy nghĩ mình buồn cười và ngây thơ như vậy, hơn nữa cũng đủ tin tưởng ! Trải qua nhiều chuyện như vậy, tin tình của đối với đến chết cũng đổi, chỉ sợ rời ra ngày cũng chịu được.

      Bình thường lúc ăn cơm vẫn hay trêu đùa nhau, đút cho em, em gắp cho , bây giờ đột nhiên hai người đều trầm mặc, những người còn lại cũng xấu hổ biết nên gì nữa.

      Nhìn bát mì ăn suốt nửa tháng nay, Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy sắp ói ra. Bình thường vì hay trêu chọc nên mới bất tri bất giác ăn hết, nhưng mà hôm nay trêu ghẹo nữa, lại ăn nổi miếng nào. Nghĩ vậy, lúc định buông đũa xuống, bà Trần Phương ở bên cạnh lại lấy khuỷu tay huých huých .

      Nhìn theo ánh mắt của bà, Nhiếp Tử Vũ cắn răng chần chừ lúc, sau đó cũng nhân tiện gắp cái đùi gà bỏ vào trong chén của . Thấy thế bà Trần Phương cũng mở miệng : “Tử Phong, con ăn đùi gà , đây là Vũ Vũ dặn riêng mẹ mua để bồi bổ cho con, con nếm thử xem.”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong vẫn liên tục cúi đầu nhìn chén cơm rốt cục cũng có chút phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu lên, gắp cái đùi gà, nhưng mà lại bỏ vào miệng mình, cũng mở miệng lời cảm ơn, mà là. . .

      “Nếu bổ như vậy, hãy để dành cho con trai em ăn .” xong gắp đùi gà trả lại vào cái chén trước mặt của Nhiếp Tử Vũ.

      Câu của vừa dứt, nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống đáng kể, ngoại trừ Nhiếp Tử Phong ra, ai cũng nhịn được mà rùng mình cái. Lạc Thuần uống nước canh, cũng bị sặc luôn.

      Nhiếp Tử Vũ vất vả lắm mới nở nụ cười gượng gạo môi, lúc lâu sau, buông đũa xuống, lạnh nhạt : “ thực muốn giận dỗi với em như vậy sao? Em cũng xin lỗi với rồi, còn chịu tha thứ cho em nữa?” biết bản thân mình có chút nóng vội, nhưng mà với tình hình này, cũng khiến sắp giữ nổi lý trí nữa rồi.

      Nhiếp Tử Phong lạnh nhạt, vẻ mặt chút thay đổi hỏi: “Em làm sai cái gì, vì sao lại muốn tha thứ cho em?”

      . . .” Nhiếp Tử Vũ bị lời của làm cho tức giận, lúc lâu sau cũng được câu nào. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      khí khỏi có chút cứng ngắc, cả bàn đồ ăn, nhưng mà người nào có thể nuốt trôi. Trừ Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ ra ba người hai mặt nhìn nhau, Dịch Thiên Minh có lòng tốt lên tiếng: “Tử Phong à, con và Vũ Vũ cũng có con rồi, định khi nào kết hôn thế?”

      Vấn đề này của Dịch Thiên Minh thể nghi ngờ đó là vấn đề khá thoải mái, bà Trần Phương nhìn ông bằng ánh mắt cảm kích, cũng khiến ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ dấy lên tia hy vọng, nhưng cũng được bao lâu, bị lời của Nhiếp Tử Phong dập tắt hết.

      “Con chưa nghĩ tới.” Nhiếp Tử Phong thản nhiên , buông đôi đũa trong tay xuống. dùng ý tứ sâu xa thoáng nhìn qua Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người, : “ ấy bận rộn như vậy, có nhiều chuyện cần phải làm cho xong, làm gì có thời gian để ý tới vấn đề này? ấy thèm để ý tới, con để ý làm cái gì? Cho nên, nghĩ.”

      Ngoài mặt Nhiếp Tử Phong lạnh nhạt thờ ơ như vậy, nhưng mà trong lòng sớm rối thành nùi. Giả, những lời thực láo! Thực ra đợi sinh đứa xong tính tới chuyện kết hôn, chờ lúc nào đó cầu hôn với . Bây giờ tức giận nên mới hồ đồ mà như vậy! Mà vừa ra khỏi miệng, hối hận thể vả lên miệng mình cái.

      nghĩ tới? Chuyện này. . .” Trán của Dịch Thiên Minh cũng đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu hối hận vì sao bản thân mình lại tới chủ đề này.

      Bà Trần Phương và Lạc Thuần ở bên cạnh đều gì, mà cùng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Nhiếp Tử Vũ ngồi yên lặng, trong lòng cũng sốt ruột thay .

      “Con ăn no rồi, cả nhà cứ từ từ ăn tiếp.” xong, chờ mọi người phản ứng lại thẳng lên lầu.

      ※ Dienx dandf Kê quyu dong.

      Sau bữa cơm tối có chút cảm giác nào, Nhiếp Tử Vũ liền vào phòng. Hơn nửa tháng nay, quen được lau người mỗi ngày, được gội đầu mát xa cho, hôm nay xảy ra chuyện này, cũng có sức đâu mà làm nữa. tắm rửa, gội đầu, cứ như vậy ngả người nằm xuống giường, nhìn trần nhà ngẩn người.

      Bỗng dưng trong đầu lên vẻ mặt của khi trả lời vấn đề kết hôn, tim của Nhiếp Tử Vũ quặn lại, ngừng đau đớn.

      Đó là suy nghĩ của sao? thực nghĩ tới chuyện kết hôn với mình?

      Nhiếp Tử Vũ càng nghĩ càng cảm thấy xót xa, hốc mắt khỏi đỏ lên. Cứ nghĩ sau khi giải lầm được giải quyết rồi mà vẫn thể nào ở cùng với , này cũng quá là đau lòng. Nhưng mà. . . có thể oán ai đây? Chỉ có thể oán hận chính bản thân mình. . .

      Nghĩ nghĩ lại, đột nhiên hai hai nước mắt chảy ra, dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Nửa đêm, cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng màu đen vào trong toilet, chỉ lát sau lúc xuất ở giường, bàn tay chạm vào nước ấm.

      Ngón tay thon dài nhanh nhẹn cởi bỏ cúc áo của ra, nhàng, khẽ khàng rút quần áo của , sau đó lấy khăn lông, dè dặt cẩn thận lau lên người trơn bóng mịn màng của . Lúc đôi mắt đen láy của nhìn thấy khóe mắt của loang lỗ vết nước mắt, trong lòng cũng cảm thấy đau xót.

      Có phải hơi quá đáng rồi , còn như vậy, có lẽ nên bao dung và thông cảm cho nhiều hơn chút. Dienx dandf Kê quyu dong.

      tiếng thở dài từ trong miệng của Nhiếp Tử Phong truyền ra, gạt những sợi tóc vương ở trước mặt ra sau tai, dịu dàng lau những giọt nước mắt của . Sau đó cúi người xuống hôn lên bờ môi của .

      “Ưm. . .” tiếng rên vô thức vang lên môi của Nhiếp Tử Vũ, sau đó lật người tiếp tục ngủ say.

      Nhiếp Tử Phong buồn cười nhìn gương mặt ngủ say như trẻ con của , lắc lắc đầu, chuyên tâm lau người cho .
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 196: Xuống nước làm hòa
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Cứ như vậy Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ chiến tranh lạnh với nhau, chuyện đùa lại hóa thành .

      Mặc dù Nhiếp Tử Phong vẫn ở trong nhà của bọn họ như trước, nhưng mà cũng giống như ở, bởi vì mỗi ngày đều sớm về trễ, cả ngày nhìn thấy bóng dáng đâu. Còn Nhiếp Tử Vũ cũng chịu xuống nước làm hòa, thế là hai người cứ chiến tranh lạnh hơn mười ngày, cũng chính vào lúc Nhiếp Tử Vũ hết thời gian ở cữ. . .

      . . .

      Tới giữa trưa, Nhiếp Tử Vũ ở trong phòng bếp giúp bà Trần Phương, nhân tiện cũng học bà nấu ăn, mà Lạc Thuần ở bên ngoài trông chừng cục cưng ngủ.

      “Mẹ, mấy ngày nay buổi tối mẹ tới phòng của con hả?” Nhiếp Tử Vũ vừa thái đồ ăn đưa cho bà vừa hỏi.

      có.” Bà Trần Phương lắc lắc đầu, hiểu hỏi: “Sao thế?”

      “Dạ. . . Mấy tối nay cục cưng hề khóc quấy.” Tuy là đứa sau khi sinh rất ngoan, thường ngày cũng hay khóc. Nhưng mà đêm khuya thỉnh thoảng vẫn quấy khóc, vậy mà mấy ngày nay hề nghe thấy bé khóc, cho nên nghi ngờ có phải là lúc ngủ có ai đem đứa bé ra ngoài. Hơn nữa còn có điều này nữa, cũng cảm thấy rất kỳ lạ! Đó là ban ngày cảm giác cả người của mình ê ẩm, nhưng mà đến sáng hôm sau tỉnh lại lại thấy khoan khoái trong người, giống như có ai đó xoa bóp cho vậy.

      “Đứa khóc phải là chuyện tốt sao?” Bà Trần Phương cho là đúng hỏi. leê quý d0n9.

      “Nhưng mà. . . Nhưng mà yên lặng như vậy chứ.” Nhiếp Tử Vũ cau mày, vắt óc lên nghĩ. Đột nhiên, suy nghĩ xuất ở trong đầu của , giây sau nhìn chằm chằm về phía bà Trần Phương. “Mẹ, mẹ xem có phải là ấy. . . giúp con chăm đứa . . .”

      “Ai?” Bà Trần Phương ngẩng đầu lên nhìn về phía , nhìn thấy ánh mắt đờ ra của , hiểu ra người nhắc tới: “Con là Tử Phong sao?”

      Nhiếp Tử Vũ do dự gật gật đầu.

      Nghe vậy, bà Trần Phương hơi khẽ cau mày lại, cũng rơi vào trầm tư. “Có phải là Tử Phong hay mẹ biết, nhưng mà lúc sáng sớm mẹ gặp thằng bé, thấy vành mắt của nó thâm sì lại, hơn nữa sắc mặt nhìn rất mệt mỏi, xem ra là ngủ ngon.”

      Vừa nghe thấy bà vậy, tim của Nhiếp Tử Vũ nhói lên, có chút đau đớn.

      vậy sao?” vội vàng hỏi.

      “Ừ.” Bà Trần Phương gật gật đầu, lại tiếp tục bổ xung: “Mẹ nghe ba con , gần đây công ty của nó rất nhiều việc, bận tới mức có thời gian ăn cơm. Ai, nghĩ tới lại thấy thương thằng bé, ngày nghỉ ngơi được mấy tiếng đồng hồ, còn ăn ngon, con xem bây giờ tới giờ nghỉ trưa rồi mà nó còn phải tăng ca. Tiếp tục như vậy bị suy sụp mất.” xong bà thương tiếc lắc lắc đầu.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ thất thần. Nghe bà như vậy, hẳn là nửa đêm giúp chăm sóc cho con trai rồi, viền mắt của Nhiếp Tử Vũ có chút đỏ lên.

      chỗ nào cũng suy nghĩ vì mình, còn lại chỉ biết trách tính tình hay đùa giỡn của , lại còn tin nữa, thực là rất thất bại mà. Ánh mắt sáng quắc nhìn vẻ mặt thương tiếc giống như đùa của bà Trần Phương, có loại xúc động muốn chạy tới công ty tìm .

      tới chỗ này, bà Trần Phương lần thứ hai nhìn về phía , dùng lời thấm thía với : leê quý d0n9. “Thằng bé khổ cực như vậy, con đừng có tính toán với nó nữa có được ? Nghe mẹ câu, đừng giận dỗi với nó nữa, hãy nhún nhường cúi đầu làm hòa với nó , nếu chừng ngày nào đó mất nó, con khổ cả đời.”

      Nhiếp Tử Vũ đơ ra nhìn bà, chần chừ chút, hỏi: “ lát nữa mẹ nấu đồ ăn ngon xong, chia làm hai phần cho con được ?”

      . . .



      Bà Trần Phương đóng gói thành hai phần cơm trưa cho Nhiếp tử Vũ và chuẩn bị thêm hoa quả và ấm nước trà nữa để mang cho Nhiếp Tử Phong, dặn dò vài câu rồi mới bằng lòng để cho . Còn Nhiếp Tử Vũ cũng vì muốn Nhiếp Tử Phong bày ra sắc mặt tốt, nên đổi lại bộ âu phục màu trắng, trang điểm nhàn nhạt.

      Lúc muốn cầm hộp cơm rời , thằng nhóc vốn ngủ lại đột nhiên tỉnh lại, quấn quít lấy , cho dù có dụ dỗ thế nào cu cậu cũng chịu ngủ, cứ thấy quay người chuẩn bị rời cu cậu lại bắt đầu gào khóc lên. Cu cậu chịu buông ra, mà Nhiếp Tử Vũ lại thể chờ cơm canh nguội lạnh được, thế là đành phải mang theo hộp cơm tiện lợi và ôm theo thằng nhóc này tới tập đoàn Nhiếp Phong luôn.

      . . .

      Thời tiết tháng sáu rất nóng nực, mang theo hộp cơm tiện lợi mệt, lại còn ôm theo thằng nhóc này theo nữa, chỉ lát sau trán của Nhiếp Tử Vũ đổ đầy mồ hôi.

      Vất vả lắm mới chạy tới Tập đoàn Nhiếp Phong, vừa vào tới cửa, hơi lạnh của máy lạnh trong phòng khách phả ra, Nhiếp Tử Vũ nhịn được thở ra hơi, lúc này mới sống lại. Chỉnh lại quần áo có chút nhăn nhúm của mình, thản nhiên lại trước quầy tiếp tân.

      “Chào , tôi có thể giúp gì được cho ?” tiếp tân lễ phép hỏi, ánh mắt dừng lại người của đứa bé mà bế, ánh mắt khẽ sáng lên.

      “À, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các .” Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười yếu ớt, nhìn đứa ở trong lòng mình hứng thú đánh giá đại sảnh, mỉm cười lặng lẽ cho bé biết ở trong lòng: Đây là công ty của ba con đó.

      Nghe thấy hai chữ Tổng giám đốc, ở quầy tiếp tân vất vả lắm mới hồi phục lại tinh thần lại hỏi: “Xin hỏi có hẹn trước ạ?”

      Nhiếp Tử Vũ chậm rãi chuyển tầm mắt sang nhìn ta, trả lời vào câu hỏi: “Tôi là Nhiếp Tử Vũ.”

      “Dạ?” quầy tiếp tân hiểu.

      Nhìn bộ dạng mê man của ta, Nhiếp Tử Vũ cười : “ mới tới làm à?” Trước đây chỉ cần tên của mình ra là đối phương cho vào.

      “Ách. . . Tôi tới làm được sáu tháng. Nhưng mà, điều này có liên quan gì sao?” tiếp tân hiểu, nghiêm mặt lại nghiêm túc : “Vị tiểu thư này, muốn gặp tổng giám đốc phải hẹn trước mới gặp được, nếu tôi thể cho vào được.” Taoo do leê quíy dđono.

      Nhìn bộ dạng nghiêm túc của ta, Nhiếp Tử Vũ muốn giải thích thân phận của mình, lại nghe thấy giọng vang lên từ phía sau.

      chủ.”

      Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, chính là trợ lý của Nhiếp Tử Phong.

      “Xin chào.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu chào với ta, lúc ở làng du lịch ta cũng chăm sóc cho mình ít, vì vậy cũng khách sao hơn nhiều. “Tôi mang cơm trưa tới cho ấy, có thể đưa tôi lên được ?”

      “Đương nhiên có thể.” Trợ lý vội vàng gật gật đầu, tiếp nhận hộp cơm tiện lợi ở trong tay của : “Để tôi cầm giúp cho.” xong liền cầm lấy rồi bước .

      “Cám ơn .” Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt cảm kích nhìn ta, rồi theo.

      Để lại tiếp tân há hốc miệng ra.

      . . .

      Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, bầu khí ngột ngạt tới cực điểm. Bầu khí tràn ngập tức giận, nhiệt độ trong phòng làm việc giảm xuống kịch liệt.

      “Đột nhiên, “Rầm!” tiếng. Tiếng đập vỡ vang lên ở trong phòng, khiến cho những người quản lý đứng chờ ở bên ngoài cửa hoảng hốt, tự chủ mà lùi về phía sau bước. Taoo do leê quíy dđono.

      Ba giây yên lặng, sau đó lại là tiếng rống giận vang hết cả tầng lầu.

      đám vô dụng! Tôi cho các người nửa tháng, các người cũng chỉ có bây nhiêu năng lực thôi sao?” Cái trán trơn bóng của Nhiếp Tử Phong cũng nổi đầy gân xanh, khuôn mặt tuấn lãng phẫn nộ, ánh mắt lạnh lùng quét mắt nhìn những cấp dưới vây quanh bàn làm việc, tức giận tới mức vứt hết tất cả các giấy tờ xuống dưới đất.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 197.1: Đoán xem người phụ nữ này là ai.
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đây là cảnh tượng mà Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy lúc bước vào cửa.

      nhìn thấy mấy người đàn ông trung niên mặc đồ vest tinh tế đứng nghiêm trước bàn làm việc, hai tay chắp ở sau lưng, cúi thấp đầu xuống, giống như những học sinh làm sai bị thầy giáo dạy dỗ vậy, ở dưới chân của đống giấy tờ rơi vãi đầy đất. Người mà Nhiếp Tử Vũ muốn tìm đứng ở sau bàn làm việc, hai tay của chống lên bàn, gương mặt tuấn của lên lo lắng, bởi vì trong lòng tức giận, nên gương mặt cau có lại.

      “Đồ ăn hại! Mỗi tháng công ty trả lương cho các người nhiều như vậy thực là quá lãng phí rồi. . .” Nhiếp Tử Phong nổi trận lôi đình, ánh mắt tóe ra lửa giận, tập trung trách cứ bọn họ, hoàn toàn nghe thấy tiếng đẩy cửa ở ngoài hành lang, rồi sau đó có hai bóng người bước vào.

      Nhiếp Tử Vũ ôm đứa , đứng ở cửa nhìn Nhiếp Tử Phong giống như hung thần ác sát, đôi mi thanh tú nhăn lại, gương mặt xinh xắn lên lo lắng. nghĩ thầm ở trong lòng, chắc là phải ra ngoài chờ, khi nào xong lại vào tìm .

      vẫn do dự ở trong lòng, nhưng mà vẫn còn chưa đưa ra quyết đinh, trợ lý ở bên cạnh hô lên câu thay .

      “Tổng giám đốc.”

      Hai chữ này cắt ngang lời răn dạy của Nhiếp Tử Phong, vui nhíu mày lại, hét về phía phát ra thanh câu: “Chuyện gì!” Nhưng mà, giây sau, khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp xuất ở cửa, ánh mắt phun lửa của chợt khựng lại, sau đó lửa giận ở xung quang đáy mắt lập tức rút , trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh.

      “Tại sao em lại tới đây?” Chợt nhìn thấy bóng dáng của , Nhiếp Tử Phong trợn to mắt lên. chậm rãi từ bàn làm việc lại, tới trước mặt của .

      “Em. . . Em mang cơm trưa tới cho . . . Die~nn ddan leê Quy ido nn. Nhưng mà, có phải là em tới đúng lúc .” Bộ dạng tức giận của vẫn còn trong đầu của , rất sợ bị họa vào thân mình, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi rụt rè lui về sau, gượng ép bản thân nở ra nụ cười: “Hay là em vào phòng nghỉ ngồi chờ lát, chờ cho mọi người xong . . .”

      Nhưng mà còn chưa hết câu, Nhiếp Tử Phong chen ngang.

      cần, bọn xong rồi.” Giọng điệu nhàng, gương mặt đẹp trai nở nụ cười nhàn nhạt, tay kéo Nhiếp Tử Vũ vào trong lòng, đứa trong lòng của Nhiếp Tử Vũ mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn Nhiếp Tử Phong rồi lao vào vòng tay của , hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cu cậu cái rồi : “Nhóc con, có nhớ ba ?” Nụ cười này so với gương mặt giận dữ vừa nãy của giống như hai người khác nhau hoàn toàn.

      Hả? xong rồi sao? Tại sao bọn họ lại biết chuyện này? Các nhân viên quản lý ở phía sau ồn ào quay đầu lại nhìn về phía , khi nhìn thấy dịu dàng ôm đứa trong tay của Nhiếp Tử Vũ, trong nháy mắt, mắt của bọn họ trợn to lên giống như cái chuông đồng vậy, cằm suýt rơi xuống đất.

      Bọn họ nhìn lầm chứ? Bởi vì nhìn thất cảnh tượng này mà dám tin vào mắt mình vội vàng dụi mắt.

      Đúng là thể tin được! Nụ cười nhàng kia, cười đùa với con nít, cả người toát lên ánh sáng của người cha, là người mới vừa rồi giận dữ chửi mắng bọn họ xối xả sao?

      Cảm giác được phía sau chậm chạp có hành động gì, Nhiếp Tử Phong quay lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua chỗ mấy vị quản lý còn sững sờ đứng đó, giây sau những vị quản lý này vội vàng thu hồi tầm mắt của mình, dám liếc nhìn cái nào nữa.

      “Còn đứng ở trong này làm cái gì nữa! Còn mau nhặt những thứ ở dưới đất đặt lên bàn, rồi cút ra ngoài!” đám vô dụng, có đầu óc còn chưa tính, thế lại còn có mắt nhìn nữa!

      “Ách. . . Dạ, đúng đúng, chúng tôi ngay, à , cút ngay.” Có thể cút còn chưa cút, ở chỗ này để chờ mắng cho thối đầu à!

      Mấy vị quản lý vừa nghe thấy như vậy, cấp tốc cúi người xuống, ba chân bốn cẳng nhặt hết những tờ tài liệu rơi dưới đất lên, sau đó khom người lặng lẽ chạy ra ngoài, trước khi còn quên liếc mắt nhìn đứa ở trong lòng của . Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ này khác khuôn mặt của bao nhiêu, đầu óc của bọn họ lập tức trống rỗng, mọi suy nghĩ đều tan biến hết, vẫn là trợ lý tốt bụng đẩy bọn họ ra ngoài. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      cần nghĩ nhiều, vừa ra khỏi phòng xong, cả tập đoàn Nhiếp Phong lập tức nổ cái rầm!

      Nhân vật truyền thuyết của bọn họ, muốn tiền có tiền, muốn mặt có mặt, muốn thông minh có thông minh, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, từng được tạp chí vinh danh là vị tổng giám đốc đứng đầu trong năm người đàn ông độc thân hoàng kim, chỉ có vợ rồi, mà ngay cả con cũng có rồi, tin tức này vừa được tung ra, làm tan nát những ảo tưởng của ít nhân viên nữ. Mọi người vừa bàn tàn về , đồng thời cũng đưa mắt nhìn vào mẹ của đứa ở bên người . . .

      . . .

      Phòng làm việc của tổng giám đốc - -

      “Nếm thử .” Nhiếp Tử Vũ đặt hộp cơm tiện lợi xuống, bày từng ngăn ra ở trước mặt , rồi đưa đôi đũa cho . “Đưa con cho em , như vậy mới ăn cơm được chứ.” xong muốn nhận lấy tên nhóc ngừng ngó nghiêng ở trong lòng , cu cậu cảm thấy mới mẻ và hiếu kỳ với tất cả những thứ ở đây.

      “Ừ.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu muốn đưa đứa cho , nhưng mà đôi tay bé của cu cậu lại nắm chặt lấy cà vạt của chịu buông, khuôn mặt nhắn nhăn lại, vẻ mặt đau khổ, bộ dạng kia như muốn : Con muốn qua đó.

      Nhìn bộ dạng khổ sở đó của cu cậu, đôi mắt đen láy như đêm tối của Nhiếp Tử Phong lên nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Tử Vũ lắc đầu : “ sao, ôm con cũng vẫn có thể ăn cơm được.” xong gắp miếng tôm chiên bỏ vào miệng mình.

      Thấy thế, lúc này cu cậu mới hết nhăn nhó, nở nụ cười tươi rói.

      “Từ khi nào tình cảm của hai ba con lại tốt như vậy?” Nhiếp Tử Vũ rất là có tư vị nhìn hai ba con bọn họ quấn quít nhau, cảm giác giống như mình bị bọn họ lập vậy. “ phải nhân lúc em biết tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với con đó chứ?” khẽ bĩu môi, hỏi dò.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong chỉ cười cười chút, tiếp tục đùa giỡn với khuôn mặt sáng láng của thằng nhóc ở trong lòng, trả lời. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      Nhìn thấy nhìn mình, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới cảm nhận được nỗi buồn khi bị để ý tới, nhưng nghĩ lại trước đó vài ngày cũng làm như vậy với , mặc dù phải cố ý, nhưng mà cũng cảm nhận được có biết bao nhiêu uất ức, thế là cảm giác áy náy đối với lại càng sâu hơn.

      vẫn còn giận em à?” thả đôi đũa trong tay xuống, cái miệng nhắn chu ra, vẻ mặt hối hận nhìn .

      Nhiếp Tử Phong ngẩng đầu lên nhìn cái, đôi mày khí khẽ nhíu, lát sau, đáy mắt của lên chút nỡ: “Nếu như vẫn còn giận thế nào.” Thực ra sớm còn giận nữa, bây giờ như vậy, chẳng qua là muốn xem giải quyết như thế nào mà thôi.

      “Cái đó. . . Vậy muốn em phải làm thế nào mới hết giận em.” Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ đáng thương nhìn , ánh mắt kia nhìn trong suốt như con nai, đáy mắt lại lóng lánh sáng lên tia hy vọng.

      Nhìn lúc lâu, Nhiếp Tử Phong nhướng mi lên, từ miệng ra câu: “Nếu như em học nữa, có thể suy nghĩ còn giận em nữa.”

      Vừa dứt lời, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ đông cứng lại, ánh mắt của lóe lên kiên quyết nhìn , lát sau cũng ra lời nào.

      “Thế nào? đồng ý?” Cánh môi của Nhiếp Tử Phong tạo thành độ cong, giây sau, gương mặt tuấn của lên chút chua xót. Cùng lắm chỉ muốn thăm dò chút thôi, nhưng mà ngờ đáp án lại làm đau lòng như vậy! Xem ra, ở trong lòng của thực quan trọng bằng việc học đại học!

      Nhiếp Tử Phong, mày hỏi vấn đề này đúng là tự tìm khổ vào thân! Nghĩ như vậy, khỏi cúi thấp đầu xuống, cảm giác buồn bã nảy sinh ở trong lòng . Dđienn damn leie quyýdon.

      Khi nhìn thấy ánh mắt chua xót của , Nhiếp Tử Vũ cũng mềm lòng. Hai tay đặt đùi đột nhiên nắm chặt thành quyền, vẻ mặt kiên định, giống như là hạ quyết tâm lớn, cắn răng lại, gật gật đầu : “Được, em đồng ý với , tiếp tục học nữa.”

      Vừa xong, bỗng nhiên Nhiếp Tử Phong nhìn về phía , khi nhìn thấy đáy mắt của mang theo kiên định, trong lòng lại dấy lên tia hy vọng.

      “Em đồng ý với , chỉ cần giận em nữa, cái gì em cũng đều đồng ý với !”

      suy nghĩ rất kỹ, vô cùng kỹ! Mặc dù tiếp tục học đại học có chút tiếc nuối, nhưng mà đời này có chuyện gì quan trọng hơn .

      “Em. . . ?” Nhiếp Tử Phong dám tin hỏi lại lần nữa, nụ cười cứng ngắc môi của dần có chút biến hóa.

      “Đúng vậy.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu khẳng định. Nở nụ cười lấy lòng, đứng dậy, lại ngồi vào lòng , vươn tay ôm lấy vòng eo gầy gò của , dùng giọng ngọt ngào cười cười : “Vì vậy cũng đừng có giận em nữa nha? Được ? Người ta biết sai rồi, là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân mà tha thứ cho em có được ? Có được .” xong, còn cố ý lộ ra vẻ mặt vô tội, năn nỉ . Dđienn damn leie quyýdon.

      Nhìn bộ dạng đáng của , cho dù Nhiếp Tử Phong có giận , cũng thỏa hiệp, huống chi là hề giận .

      “Muốn tha thứ cho em cũng được, nhưng mà em phải làm chuyện khiến cho vui vẻ.” Đáy mắt của Nhiếp Tử Phong khẽ lóe sáng, được đằng chân lại lân đằng đầu. “Hơn nữa phải làm ngay bây giờ.”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :