Chương 28: Nỗi đau thầm
Editor: Táo đỏ phố núi
Lãnh Duy Biệt hơi khiến cho những người ở đây khiếp sợ, nhất là Quan Lăng theo bản năng dựa sát vào trong ngực Quan Duyệt, mà Quan Duyệt thấy tình huống thay đổi xanh mặt, cũng lấy ánh mắt chất vấn nhìn em gãi mình xem có việc đó .
Những lời nhận định nghẹn trong cổ họng, Nhiếp Tử Phong cứng ngắc người lúc lâu, sau đó mới nhìn Nhiếp Tử Vũ với ánh mắt lo lắng: “Vũ Vũ, những lời cậu ta đều là… ?” Trong giọng là vẻ thể tin được.
Nếu quả là bởi vì chuyện như vậy mới khiến cho Vũ Vũ bêu xấu Quan Lăng trước mặt mọi người, như vậy trách lầm …
Nghĩ tới đây, hối hận trong lòng Nhiếp Tử Phong trỗi dậy và cảm thấy áy náy vô cùng.
đáng chết, phạm sai lầm cực lớn!
Nhìn lại Nhiếp Tử Vũ, chỉ thấy lạnh lùng nhíu mày, thay đổi nét mặt cầm lấy tay của Nhiếp Tử Phong để bên hông mình kéo ra: “ hay giả như thế nào, để ý sao?” Hôm đó trong mắt của chỉ có Quan Duyệt hoàn toàn để ý tới cái trán sưng đỏ của .
A…
Đau đớn từ trong lòng tràn ra, lan tới chân tay và khuôn mặt của . Nhịn đau, khi còn kinh ngạc Nhiếp Tử Vũ tới bên cạnh của Lãnh Duy Biệt, hít hơi, ép buộc bản thân nở ra nụ cười rất khó coi : “Em có chỗ để , có thể chứa chấp em ?”
“Hoan nghênh em bất cứ lúc nào.” Lãnh Duy Biệt rất phối hợp ôm chặt vào trong ngực, dùng ánh mắt si mê nhìn , thâm tình : “Bởi vì em là công chúa .”
xong, chờ những người còn lại có bất kỳ phản ứng gì, Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ ra khỏi phòng họp.
lúc sau, Nhiếp Tử Phong mới phục hồi lại trong cơn khiếp sợ, chạy ra đuổi theo, nhưng mà chỉ thấy chiếc xe BMW màu trắng chạy như cơn gió.
Nhìn con đường trống , Nhiếp Tử Phong chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.
Nghĩ tới ánh mắt đau lòng, tuyệt vọng của , trong lòng nhất thời chìm xuống đáy.
khiến bị tổn thương…
“Tối nay em nằm ngủ ở đây .” Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ tới căn nhà cao cấp của mình, rất hào phóng nhường lại phòng ngủ của mình cho nghỉ ngơi. Nhìn bộ dạng uể oải, chán nản của , ta đau lòng nhíu mày: “Vũ Vũ, đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, tối nay em chỉ cần nghỉ ngơi tốt thôi, biết ?”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngồi ở giường gật đầu cũng lắc đầu, chẳng qua là dùng ánh mắt uất ức nhìn Lãnh Duy Biệt, chậm rãi thốt ra câu : “Em kém cỏi như vậy sao?”
ngờ hỏi câu như vậy, Lãnh Duy Biệt sửng sốt, sau đó ngồi xổm xuống, lấy tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn bằng bàn tay của , rất nghiêm túc : “Em là tốt nhất, hoàn hảo nhất thế giới!” Trong lòng ta là nữ thần thể khinh nhờn.
“Vậy tại sao ấy lại thích em?” Nhiếp Tử Vũ hỏi ngược lại, trong nháy mắt những giọt nước mắt trong suốt, lã chã rơi ra. “Từ khi em bắt đầu có trí nhớ, em thích ấy, ấy muốn em làm gì em đều làm hết, tại sao ấy lại thích em?” xong, nước mắt Nhiếp Tử Vũ rơi như mưa, thể nào ngưng được.
Đối mặt với câu hỏi đau khổ của , trong ngực Lãnh Duy Biệt như bị cái gì đó chèn ép, buồn buồn, có cảm giác rất khó chịu được. Nhưng nhìn bộ dạng Nhiếp Tử Vũ khóc thút thít đau lòng vì Nhiếp Tử Phong, trong nháy mắt, ta hiểu ra rồi.
Đó là nỗi đau của thầm, mà ta cũng như vậy.
ta tung hoàng ngang dọc tình trường mấy năm, nghĩ tới có ngày thua trong tay của thiếu nữ vị thành niên, hơn nữa còn thầm người khác, thể nghi ngờ đây là đả kích nghiêm trọng đối với ta.
, đối với ta phải là chỉ muốn vui đùa chút mà là muốn sủng ái cả đời…
Chương 29: Cầu xin tha thứ
Editor: Táo đỏ phố núi
Mấy ngày liên tiếp Nhiếp Tử Vũ ở trong nhà của Lãnh Duy Biệt. Lãnh Duy Biệt rất chăm sóc mua cho rất nhiều quần áo, mỗi ngày đều tự mình đưa đón học. Mặc dù mỗi ngày Lãnh Duy Biệt đều cố gắng trêu chọc khiến cho vui vẻ, nhưng Nhiếp Tử Vũ chưa bao giờ nở nụ cười từ nội tâm, bởi vì trong lòng vẫn nhớ thương người kia.
Còn ở phía bên kia, mấy ngày liền thấy Nhiếp Tử Vũ về, cũng gọi điện thoại được, Nhiếp Tử Phong nóng nảy lên tới cực điểm. Vì ngại công việc bề bộn thể tự mình tới trường học tìm người, thể làm gì khác là mỗi ngày sai thư ký tới trường học xem sao, nhưng kết quả thu được chỉ là chút tin tức.
…
tuần sau, buổi sáng…
Sau khi thức đêm để phê duyệt đống công văn cao chồng chất, Nhiếp Tử Phong mới dành ra được buổi sáng để bắt người. Khi ngồi trong xe của mình nhìn thấy chiếc xe BMW màu trắng dừng trước cổng trường học, sau đó xuống xe nhanh chóng bước tới chỗ bọn họ.
“Vũ Vũ.” khẽ gọi.
Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại nhìn , khuôn mặt nhắn tinh xảo lên chút hoảng hốt, định nhấc chân chạy vào trong trường, nhưng lại bị Nhiếp Tử Phong nhanh tay cản lại
tuần nhìn thấy , gầy ít, nhìn cơ thể nhợt nhạt khuôn mặt tái xanh, Nhiếp Tử Phong rất đau lòng.
“Tránh ra.” Nhiếp Tử Vũ né tránh ánh mắt đau lòng của , lạnh lùng : “Em sắp bị trễ học rồi.”
“ chuyện với chút.” Nhiếp Tử Phong kiên trì cho . Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt và coi thường của , cảm giác trong lòng mình trống rỗng, giống như mất món đồ rất quan trọng.
“Em rảnh.” Nhiếp Tử Vũ xong tránh thoát khỏi người , lại bị bắt được.
“Buông ấy ra!” Lãnh Duy Biệt vẫn ngồi ở trong xe nhìn hai người, nhưng kiềm chế được, bước xuống xe, bước nhanh chân về phía Nhiếp Tử Vũ, cứng rắn nắm cổ tay ra khỏi Nhiếp Tử Phong, bảo vệ ở trong phạm vi của mình. “Cậu thấy là Vũ Vũ muốn chuyện với cậu sao?”
Hai người thân mật dựa sát vào nhau, khiến cho máu trong ngực như trào lên, giống như cây đuốc hừng hực cháy trong người.
Bất ngờ nhíu mày lại, mang theo chút mệt mỏi trong mắt, lạnh lùng : “Đây là chuyện giữa tôi và Vũ Vũ, cậu cần phải nhúng tay vào!” với Lãnh Duy Biệt xong, hạ giọng với Nhiếp Tử Vũ: “Vũ Vũ, chuyện với chút được ?” Trong giọng mang theo cầu khẩn.
Nghe vậy Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn .
Khi nhìn vào đôi mắt trong veo chờ đợi kia của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ thoáng chốc mềm lòng. Nhưng khi nghĩ tới chậm chạp bây giờ mới tìm trong lòng lại nguội lạnh .
“Em và có gì để hết.” Nhiếp Tử Vũ xoay người tầm mắt nhìn nữa.
Dứt lời trong đôi mắt đen của Nhiếp Tử Phong chút ánh sáng vừa lóe lên nhất thời tối sầm lại, ra chút mất mát.
Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn quan tâm tới vẻ mặt thất vọng của , quay đầu lại với Lãnh Duy Biệt: “Em vào trước đây, tối nay lại làm phiền tới đón em.”
“ rất vui lòng.” Lãnh Duy Biệt dịu dàng cười tiếng, đưa tầm mắt nhìn vào trường học.
Chờ tới khi bóng dáng của biến mất trong tầm mắt xong, Lãnh Duy Biệt nhanh chóng thu lại nụ cười. Đưa đôi mắt lạnh như băng nhìn Nhiếp Tử Phong chán chường, ta kiên định : “Cậu biết quý trọng ấy, vậy từ bây giờ, hãy để tôi quý trọng ấy.”
xong, đợi Nhiếp Tử Phong có bất kỳ phản ứng nào quay trở về ngồi lại trong xe.
Nhìn thấy chiếc xe BMW lấy tư thế đẹp đẽ quay đầu lại rồi mất, nghĩ tới câu cuối cùng của ta trước khi rời . Nhiếp Tử Phong khỏi nhíu mày lại, hai tay ở hai bên nắm chặt lại thành quyền.
Trong lòng rối như tơ vò, đó là loại tức giận khó nên lời, giống như món đồ thích của mình bị cướp mất…
Chương 30: Các người rất xứng đôi
Editor: Táo đỏ phố núi
Trong lòng Nhiếp Tử Vũ rối loạn, bản thân cũng biết phải làm sao bây giờ.
Suốt cả ngày, trước mắt chỉ lên hình ảnh Nhiếp Tử Phong áy náy chờ đợi , trong lòng lại truyền tới từng cơn đau đớn.
thể nghi ngờ, bỏ được mười lăm năm tình cảm của mình, hơn nữa lại yên tâm về , chỉ cần vừa nghĩ tới có người phụ nữ khác đoạt lấy thể xác và tinh thần , lại ghen tỵ tới mức nổi điên lên. Nhưng có dũng khí đối mặt với .
cũng có cách nào dễ dàng tha thứ cho những lời chất vấn, trách cứ, lạnh nhạt kia của . Càng có cách nào tự với mình là người khác,
rốt cuộc nên làm gì bây giờ…
Ngây ngây ngô ngô qua hết ngày, khi Nhiếp Tử Vũ ngồi ở trong xe của Lãnh Duy Biệt, im lặng mà ngẩn người, lúc sau tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của .
Mở điện thoại di động ra nhìn, là tin nhắn của Nhiếp Tử Phong. cắn môi do dự mở ra đọc, là câu ngắn ngủi lọt vào mắt của : “Tối nay ba mẹ về nhà, em nên trở về nhà .”
Nhiếp Tử Vũ kìm nén, trong mắt bất chợt cảm thấy bối rối.
“Sao thế?” Từ trong kính chiếu hậu thấy sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ tốt, Lãnh Duy Biệt nhướn mày, theo trực giác mà hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi ?” Lời của ta thâm trầm mà nghiêm túc.
“Ừ” Nhiếp Tử Vũ gật đầu dấu giếm, ra: “Tối nay ba mẹ em trở về nước, có thể đưa em về nhà chuyến được ?” Mặc dù họ phải ba mẹ ruột của , nhưng mà họ coi như con ruột, cũng muốn bọn họ phải lo lắng cho mình.
Lãnh Duy Biệt dùng ánh mắt phức tạp nhìn cái, chần chờ gật đầu cái: “Được.”
Tối nay, bàn ăn Nhiếp gia có hai vị khách mời mà tới.
Trong phòng ăn rộng lớn và sang trọng, mẹ Nhiếp kể về chuyến du lịch, nhưng lại khống có người nào nghe.
Nhiếp Tử Vũ vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Quan Duyệt mặc bộ quần áo văn phòng ở đối diện, khóe miệng luôn nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng thấy trống rỗng. Nếu như sớm biết tối nay ta đến, như vậy có chết cũng trở về.
vui toàn bộ đều lọt vào tầm mắt của Nhiếp Tử Phong, cũng giống như vui vẻ của cũng biết biến nơi nào rồi. Càng căng thẳng hơn, trừng mắt lên nhìn gắt gao người ngồi bên cạnh khi Lãnh Duy Biệt thỉnh thoảng gắp thức ăn cho , trong lòng tràn ra cảm giác ghen tỵ .
“Vũ Vũ, cẩn thận nóng.” Lãnh Duy Biệt rất săn sóc, múc bát cháo gà cho , thổi nguội rồi mới để trước mặt .
“Cảm ơn.” Nhiếp Tử Vũ nở ra nụ cười lòng, sau đó múc lên ăn mấy miếng.
Bọn họ thân mật như vậy khiến Nhiếp Tử Phong cảm thấy đau mắt, bàn tay nắm đôi đũa chặt, giữa đốt tay trở nên trắng bệch, nhưng lại quan tâm, cho đến khi có giọng vui vẻ vang lên:
“Vũ Vũ, em và tiên sinh Lãnh thoạt nhìn cũng rất xứng đôi.” Quan Duyệt mỉm cười nhìn hai người mập mờ, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nụ cười môi nhất thời cứng ngắc lại.
Nhìn vẻ mặt trở nên cứng ngắc, Lãnh Duy Biệt cũng chịu yếu thế, chế nhạo lại ta: “Cám ơn, và Phong cũng rất xứng đôi.”
Dứt lời vẻ mặt Nhiếp Tử Phong biến đổi, nhưng cũng có phản bác.
Mẹ Nhiếp hơi kinh ngạc, ánh mắt lưu chuyển bốn người bọn họ, đột nhiên nở ra nụ cười thần bí: “Hả? Trong khoảng thời gian mẹ , giữa các con xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc nãy Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ về nhà, bà đánh hơi được mùi vị bất thường, bây giờ nghe Quan Duyệt , bà có chút hiểu.
“Vũ Vũ, con và Duy Biệt quen nhau sao?”
Chương 31: Con muốn dọn ra ngoài
Editor: Táo đỏ phố núi
Mẹ Nhiếp vừa câu này ra khỏi miệng, trong phòng ăn nhất thời trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi ánh mắt tập trung người mình, khiến cho Nhiếp Tử Vũ có chút xấu hổ. Ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn vào đôi mắt sâu đầy lo lắng của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hốt hoảng ngoảnh mặt , e sợ bị dùng ánh mắt sắc bén của mình đâm thủng .
“Bây giờ còn chưa có.” Lãnh Duy Biệt dịu dàng nhìn sắc mặt được tốt của Nhiếp Tử Vũ, ánh mắt thâm trầm nhìn người : “Cháu còn theo đuổi Vũ Vũ, nhưng mà cháy tin rằng rất nhanh có kết quả. Bác , bác cho phép cháu và Vũ Vũ quen nhau chứ?” xong, nhìn mẹ Nhiếp với ánh mắt chờ đợi.
Nhiếp Tử Vũ giật mình, kinh ngạc nhìn Lãnh Duy Biệt, cho rằng chỉ giỡn thôi, ngờ nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc và chân thành như vậy.
Trong chớp mắt, thất thần…
“Dĩ nhiên đồng ý.” Mẹ Nhiếp cười , bởi vì lời của ta mà rất vui vẻ: “Đem Vũ Vũ giao cho cháu, bác rất yên tâm.” Lãnh Duy Biệt là người mà bà nhìn lớn lên từ , từ lúc nãy thấy cậu ta chăm sóc Vũ Vũ rất tỉ mỉ, bà có thể nhìn thấy được cậu ta rất nghiêm túc.
Nghe vậy, nụ cười môi Lãnh Duy Biệt sắp nhếch lên đến tận mang tai: “Vậy tốt quá rồi…”
Chẳng qua là câu của ta còn chưa có hết, bị giọng lạnh như băng cắt đứt lời ta.
“Tôi đồng ý!”
Giọng này lạnh như tảng băng mùa đông, nên vào trong tai khiến người ta phát run. Mọi người theo tiếng nhìn sang thấy Nhiếp Tử Phong cau mày, môi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ.
nhìn mẹ Nhiếp kinh ngạc, Lãnh Duy Biệt vui, Nhiếp Tử Vũ khiếp sợ, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ : “Con đồng ý cho Vũ Vũ và cậu ta quen nhau!”
Chưa từng nhìn thấy con trai nổi giận bên bàn cơm như vậy bao giờ, mẹ Nhiếp ngây ngẩn cả người lúc lâu, đợi tới khi bà phản ứng kịp vấn đề đầu tiên bà hỏi là “Tại Sao?”
Bị hỏi ngược như vậy Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ, con mắt đen sắc bén như chim ưng, “Vũ Vũ mới có mười lăm tuổi, cái tuổi này nên chuyên tâm lo học hành chứ phải là lúc chuyện đương.” Vừa nghĩ tới cùng người đàn ông khác chuyện đương, trong lòng lại xuất loại cảm giác buồn bực, vô cùng khó chịu.
“Cái này phải lý do.” Lãnh Duy Biệt nhướng mày lên, cam lòng yếu thế, rất trịnh trọng mở miệng : “ và học hành, hai người có thể hỗ trợ bổ sung cho nhau, nhất định là chuyện xấu.” Thông minh như ta, sao lại có thể nhìn ra Nhiếp Tử Phong kiếm lý do để phán đối. Chẳng qua là, nếu ta nhận định là đồ của mình, ta tuyệt đối buông tay!
Bốn mắt nhìn nhau, hai người ai nhường ai. khí đối nghịch tràn ngập trong phòng ăn.
“Duy Biệt sai.” Người trầm mặc từ đầu đến cuối, ba Nhiếp lên tiếng gật đầu phụ họa : “Mẹ con cũng nghi ngờ con cũng lúc con mười tám tuổi, bây giờ Duy Biệt và Vũ Vũ nhau, đợi ba năm sau kết hôn, thời gian phải rất thích hợp sao? Hơn nữa, có nhiều người thương Vũ Vũ cũng phải là chuyện tốt à?”
tốt!
Rất may còn chút lý trí, nếu lửa giận trong lòng bộc phát ra rất co thể ra câu này.
Đôi mắt lạnh lẽo nhíu mày nhìn chằm chằm Lãnh Duy Biệt ngồi đối diện khiêu khích mình, trong lòng có loại xúc động, Nhiếp Tử Phong muốn đánh cho ta trận.
Nhiếp Tử Vũ lấy lại tinh thần nhìn sắc mặt tái xanh của Nhiếp Tử Phong, do dự chút, sau đố quay đầu lại nhìn ba Nhiếp và mẹ Nhiếp : “Ba mẹ, con có thỉnh cầu muốn với ba mẹ, có được ?”
“Thỉnh cầu gì?” Mẹ Nhiếp hỏi.
trong lúc mọi người nhìn với ánh mắt khó hiểu, Nhiếp Tử Vũ hít hơi sâu, trịnh trọng ra khỏi miệng: “Bắt đầu từ ngày mai, con muốn dọn nhà .”
Last edited by a moderator: 20/12/16
AikoNguyen và Chris thích bài này.