1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Cũng cần thích nữa

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Phong bị quản gia vội vàng kéo xuống dưới lầu, đầu tiên là nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ điên cuồng nắm lấy tay của Quan Duyệt, khàn giọng hét lên vói ta: “Đem nó cho tôi, đem nó cho tôi.”

      Nhiếp Tử Phong nhanh chóng bước lên tách hai người ra, nhìn Nhiếp Tử Vũ mà chỉ chú ý tới vẻ mặt hoảng hồn của Quan Duyệt.

      “Vũ Vũ, em làm cái gì thế này?” Nhiếp Tử Phong nhíu mày, trực giác muốn lời xin lỗi. Nhưng lại nghĩ tới vẫn chưa giải quyết hết vướng mắc ngày hôm đó, vì vậy chỉ có thể nuốt lời đó xuống, ngược lại tự mình lời xin lỗi với Quan Duyệt: “Xin lỗi, Vũ Vũ bị chúng tôi chiều cho hư rồi, hi vọng đừng so đo với đứa trẻ như ấy”.

      Những lời này vừa ra khỏi miệng, chỉ Nhiếp Tử Vũ sửng sốt mà còn có Quan Duyệt.

      Xem ra nhìn thấy biểu phách lối của mình, Quan Duyệt cảm thấy may mắn thở phào nhõm ở trong lòng cái. “ sao, em để ý đâu.” xong, ta cười đắc ý với Nhiếp Tử Vũ.

      Bởi vì những lời này của , đáy lòng Nhiếp Tử Vũ hoang mang, đáy mắt nhìn vào tầng tối tăm.

      ra nhìn nhận mình như vậy, hỏi tại sao, trực tiếp tuyên bố tử hình với .

      Nhìn vẻ mặt tươi cười kiêu ngạo của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Vũ nản lòng thoái chí, bất giác nở ra nụ cười tự giễu.

      Đột nhiên cảm tháy mình là ngu xuẩn, bị lần vẫn chưa tỉnh ra nên lần thứ hai mới thấy

      Lấy được tha thứ của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Phong lúc này mới quay đầu lại. Sau khi thấy mắt Nhiếp Tử Vũ đỏ hoe, trong lòng dâng lên chút nhói đau. “Vũ Vũ sao em ở đây? Lúc này em phải ở…” cố gắng gì để phá tan bầu khí ngột ngạt này, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ nhìn với ánh mắt đầy hận ý.

      lừa dối em.” Nhiếp Tử Vũ đau lòng nhìn , tê tâm liệt phế quát lên với : “ là tên lừa gạt, tại sao lại có thể lừa gạt em?” Coi như là muốn lừa gạt , tại sao lừa lâu thêm chút, khéo léo thêm chút, tại sao lại khiến cho biết mình mất cơ hội, tại sao lại đối xử với nhẫn tâm như vậy?

      Nhìn mắt ngân ngấn nước, trong lòng Nhiếp Tử Phong buồn buồn: “Vũ Vũ, em gì vậy?” giơ tay ra muốn giữ thân thể run run của , nhưng lại bị gạt .

      Chuyện cho tới bây giờ, vẫn còn muốn lừa gạt sao.

      Nhiếp Tử Vũ thực rất đau lòng, hít hơi sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm tay Quan Duyệt, lên án : “ đồng ý chờ em lớn lên, nhưng lại đem chiếc nhẫn…”

      “A, đều là em đúng” giọng lo lắng chen vào, Nhiếp Tử Phong còn chưa kịp phản ứng gì, lại nghe thấy giọng Quan Duyệt vang lên:

      “Đều là do lỗi của em, em nên tới đây, Vũ Vũ em đừng giận chị được ? CHị ngay,” Quan Duyệt giả vờ , trong giọng đều là vẻ có lỗi.

      “Dối trá! Kẻ hai mặt!” Nhiếp Tử Vũ nhẫn tâm châm chọc.

      Vừa ngeh xong, Quan Duyệt đỏ mặt lên. Sau đó ta uất ức nhìn Nhiếp Tử Phong, cắn môi dưới : “Phong, em nghĩ em nên trước.” xong cầm cái túi đặt ở sofa lên rồi ra.

      ta khỏi khiến Nhiếp Tử Phong băn khoăn, lạnh lùng nhìn vẻ mặt có gì gọi là xấu hổ của Nhiếp Tử Vũ, chỉ trích : “Nhiếp Tử Vũ, em rất là quá đáng! Tại sao lại nhiều lần khi dễ ấy? phạt em tháng được ra khỏi nhà!”

      Thấy ra mặt vì ta, Nhiếp Tử Vũ nổi giận, rống lên với : “Em hận , là tên lừa gạt. Đồ trứng thối! Từ nay về sau em cũng cần thích nữa!”

      Nước mắt nhịn được rơi xuống, Nhiếp Tử Phong khiếp sợ nhìn, liền xoay người, kiên quyết chạy lên lầu.
      Last edited by a moderator: 20/12/16
      AikoNguyenChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Thay hình đổi dạng

      Vừa chạy lên lầu đóng cửa xong Nhiếp Tử Vũ lại hối hận

      Dù sao cũng thích mười lăm năm, làm sao cóthể khong thích là thích ngay được. Nhưng nghĩ đến bộ dáng che chở Quan Duyệt trước mặt mình, tim của Nhiếp Tử Vũ lại lạnh , vì vậy nước mắt càng tuôn ra nhiều

      Đêm đó Nhiếp Tử Vũ tự giam mình ở trong phòng , tới bữa tối bất kể quản gia khuyên nhủ như thế nào cũng xuống dớpi dùng cơm, Nhiếp Tử Phong giống như cố tình muốn trừng phạt , cũng hỏi tới hỏi thăm lấy nửa câu. Suốt cả đêm, nuốt nước miếng của mình mà vào giấc ngủ

      Hôm sau, Nhiếp Tử Vũ ra khỏi phòng với đôi măst sưng đỏ, nhưng mứi bước ra bước chân đá phải món đồ gì đó. nhìn xuống dưới thấy có hộp được gói rất đẹp, khom người xuống cầm lên mở ra nhìn, đôi mắt liền sáng lên long lanh

      cái áo len, dây chuyền trang sức, dây chuyền màu bạc, mặt dây chuyển hình bươm bướm màu hồng, đặc biệt khóe léo tinh xảo

      Nhưng điều khiến Nhiếp Tử Vũ động lòng phải là do dây chuyền ,mà là chủ nhâncủa nó

      Sợi dây chuyền này từng nhìn thấy tạp chí, vừanhìn thích, mà ở đây ngoại trừ q bra có người nào khác, cho nên…

      Nghĩ tớiđó, Nhiếp Tử Vũ nhắc chân chạy tớiphòng bên cạnh, kịp gõ cửacô đẩy cửa phòng vào, nhưng mà bóng người. Cho là ở thư phòng, Nhiếp Tử Vũ lại sang, nhưng vẫn là kết quả như vậy. cho đến khi chạy xuống dưới lầu gặp quản gia

      ấy đâu rồi?” Nhiếp Tử Vũ hào hứng hỏi, nụ cười ngọt ngào

      “Cậu chủ sao?” Quản gia biết còn hỏi, ánh mắt có chút né tránh, giốngnhư là muốn giấu chuyện gì đó

      ấy đâu? Sớm như vậy phải làm rồi chứ? ấy ở trong phòng ăn sao?” Nhiếp Tử Vũ vừa định vòng qua ông ta nhưng lại bị quản gia ngăn cản

      “Cậu chủ ở nhà” Quản gia ở tronglòng phun nước đắng, suy nghĩ tại sao những chuyện như vậy mình luôn lhuôn là người phải làm. Đối mặt với biểu tình hoang mang của Nhiếp Tử Vũ, ông ta nuốt nước miếng cái, khẩn trương :”Cậu chủ…sáng sớm nay cậu chủ Mỹ cùng Quan tiểu thư rồi”

      Nghe vậy nụ cười mặt Nhiếp Tử Vũ trong nháy mắt biến mất, thân thể cứng ngắt. Im lặng lúc lâu, nhìn hộp dâu chuyền trong tay, phản ứng đầu tiên là vào phòng bếp ném nó vào sọt rác

      tuần sau

      ở nước Mỹ, thưsc cả đêm xử lý công việc để sớm trở về khiến Nhiếp Tử Phong kiệt sức, nhưng vì để xử lý công việc làm ăn , máy bay vừa hạ cáh, lại giống như ngựa dừng vó tiếp tục xử lý công việc

      “Tổng giám đốc, trước tiên về công ty hay tới Quan thị?” Tài xế rất có trách hiệm hỏi thăm

      “”Về công tỷtước ” Nhiếp Tử Phong xụi lơ ngồi ghế ở trong xe, gương mặt đẹp trai nhìn rất mệt mỏi. tự xoa xoa huyệt thái dương của mìh, đôi mắt tối tăm có tia gợn sóng

      tuần nay, bận rộn công việc, có thời gian gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của . biết, như thế nào rồi

      Hôm đó, sáng sớm ra đem dây chuyền đểở cửa phòng củacô mục đích là muốn làm hòa với , biết khi nhìn thấy có tha thứ cho hay …Nghĩ tới đây, trong mắt Nhiếp Tử Phong dâng lên chút hoang mang bất đậinh, lại với tài xế:”Hay là tới trường học của Vũ Vũ trước



      Năm giờ chiều, trước cổng trường học tư nhân quý tộc đậu đầy chiếc xe nổi tiếng xa hoa

      Nhiếp Tử Phong mặc bộ quần áo vest Armani màu đen dựa vào xe Mercedes,khuôn mặt rất đẹp trai cùng chiếc xe sang trọng, dẫn tới ít ánh mắt nhìnlại

      Mắt nhìn về phía những học sinh ào ào ra, muốn tìm bóng dáng quenthuộc trong đám người đó. Bỗng dưng, ánh mắt thóang nhìn thấy mặc T-shirt ở trong đám người , trong lòng căng thẳng

      Đó là Vũ Vũ?

      Tròng mắt săp lọt ra ngoài, sau đó lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình. Nhưng ánh mắt lại trái với suy nghĩ xứ nhìn theo bóng rời, cho đến khianh thấy được bóng dáng quen thuộc ôm lên xe BMW, ngay sau đó sắc mặt xanh mét

      Đó chính là Vũ Vũ!

      Sau khi khẳng đọnh Nhiếp Tử Phong bước lên muốn chặn lại, nhưng mà chưa kịp tới gần, chiếc xe BMW màu trắng lướt như cơn gió, chớp mắt cái thấy bóng dáng đâu




      Chương 22: Nguy cơ mất

      Chậm mất bứơc!

      canh giờ sau, Nhiếp Tử Phong vẫn vướng mắc mãi chuyện mày

      Cho dù Nhiếp Tử Phong ngồi trong phòng họp, đọc báo cáo quản lý trình lên, nhưng có trời mới biết ra tim sớm theo Nhiếp Tử Vũ

      Khi có ở đây Lãnh Duy Biệt đưa đón Vũ Vú sao? Bọn họ quen nhau sao? Bọn họ thân mật đến mức độ nào rồi?

      Trước mắt ngừng lên hình ảnh Nhiếp Tử Vũ để mặc Lãnh Duy Biệt ôm lên xe BMW, trong lòng ngổng ngang như có vạn con kiến biết cảm giác la gì. Có laọi cúc động khiến muốn tan họp để nhanh chsong chạy về nhà, nhưng cuối cùng, lý trí kiềm chế được cơn phẫn nộ của

      Cũng la lần đầu tiên có loại cảm giác có nguy cơ mất Vũ Vũ….

      ….

      Cuộchọp kết thúc, nhanh chóng giao phó cho phó giám đốc chịu trách nhiệm về cuộc lien hoan lên kế hoạch từ trước, Nhiếp Tử Phong đợi được nữa chạy ô tô về nhà ngya. Nhưng mà điều khiến ngạc nhiên hơn là Nhiếp Tử Vũ chưa có về. Khi lạnh lùng ép hỏi người làm, quản gia mới ấp úng mấy ngày nay Nhiếp Tử Vũ luôn sớm về trễ

      Lửa giận thiêu đốt, Nhiếp Tử Phong như sắp nổi điên gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Vũ, vậy mà kết quả là ‘ liên lạc được’

      Đè nén lửa giận xuống , ngồi ở trong phòng khách chơd Nhiếp Tử Vũ trở về

      Đợi chút tới ười giờ khuya, mới nghe được động tĩnh ở ngoài cổng, cửa vừa mở, bóng dáng cao thấp đập vào mắt , như muốn thiêu mắt luôn

      Nhiếp Tử Vũ cắtmái tóc ngắn ngang vai nhuộm màu nâu, nhìn hết sức xinh đẹp. Thân hình yểu điệu mặc áo T-shirt màu trắng đơn giản in hình hoạt hoa, quần đùi màu xanh lam để lộ ra cặp đùi trắng thon dài rất đẹp,, thiếu phần dịu dàng, nhiều hơn phần hoạt bát

      Nhiếp Tử Vũ nhảy xuống xe gắn máy, khuôn mẵtinh đẹp có chút mệt mỏi, nhưng ngay cả khi như vậy vẫn nâng cao tinh thân, cười vui vẻ lời cảm ơn với người bạn học đưa về:”Hôm nay làm phiền cậu”

      Đúng ra là Lãnh Duy Biệt đưa về, nhưng tạm thời ta có chút chuyện cho nên thể làm gì khác hơn là nhờ bạn đồng nghiệp Hứa Á đưa mình trởvề

      “Đừng khách khí” Hứa Á xấu hổ tiếng, rất thăng thắn:” Sau này nếu tiên sinh Lãnh rảnh cậu cứ tìm mình”

      “Được,mình khách kí” Nhiếp Tử Vũ gật đầu cườinói

      “Mình đây” Hứa Á có chút muốn ,nhìn Nhiếp Tử Vũ rồi xoay người mất

      Khibóng dáng xe mô tô chạy mất hút trongtầm mắt, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới thu lại nụ cười xoay người vào trong nhà. lấy chìa khóa ra định mở cửa, nhưng mà trong chỉ trong chớp mắt cánh cửa kia tự động mở ra

      Nhiếp Tử Vũ inh ngạc ngẩng đầu lên sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong đầy lo lắng, sợ hãi tới mức tim đập chậm nhịp. Nhưng sau đó, nhanh chóng ohản ứng kịp

      nhàn nhạt nhìn lướt qua vẻ mặt tốt của ,c hờ lên tiến trách mắng

      Thấy chút nào lung túng khi bị bắt gặp, trong lòng Nhiếp Tử Phong như bị nhéo cái đau, lông mày nhíu lại, giọng chất vấn lạnh như băng:”Emcònbiết đường trở về nhà à!”

      Thấy tức giận như dự đóan, Nhiếp Tử Vũ chớp chớp lông mi,dùng giọng rất bình tĩnh :”Mỗingày em đều trở về, giống như người nào đó cả tuần cũng về, thậm chí cxung gọi cuộc điện thoại” cố gắng hết sức kiềm chế suy nghĩ của mình,nhưng nghĩ tới và Quan Duyệt ở cungvới nhau trong tuần lễ, cũng nhịn được nữa mà mở miệng phản bác lại

      “Em!”

      Bởi vì lời ủa , Nhiếp Tử Phong sửng sốt chút, nhìn vò mắt có chút xa lạ

      Chỉ tuần lễ thôi, những hình dáng bên ngoài củacô có thay đổi mà ngay cả tính cách cũngcó biến chuyển, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì
      Last edited by a moderator: 23/6/16
      AikoNguyenChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Thiếu niên tỏ tình

      Editor: Táo đỏ phố núi


      “Em là con !” Nhìn chằm chằm vẻ mặt chút thay đổi của Nhiếp Tử Vũ lúc lâu xong, Nhiếp Tử Phong nặn ra câu như vậy.

      Sắc mặt Nhiếp Tử Vũ trầm xuống, lạnh nhạt : “ cần phải nhắc nhở em.” Nhắc nhở ở torng mắt chỉ là đứa trẻ chứ phải là người phụ nữ. Bực mình trong lòng, hơn nữa lại mệt mỏi, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy nhức đầu.

      “Em mệt quá, em muốn ngủ, có thể bỏ qua cho em được ?” có sức hỏi.

      Nhìn hai mắt thâm quầng, khuôn mặt uể oải, Nhiếp Tử Phong đau lòng, tức giận lại bộc phát, lồng ngực phập phồng.

      “Em và người đàn ông kia có quan hệ như thế nào! Các người làm gì? Tại sao trễ như thế này mới về!” Lúc chạng vạng là Lãnh Duy Biệt, đêm khuya lại là người đàn ông khác! Vừa nghĩ tới những việc có thể làm, lửa giận của Nhiếp Tử Phong lại dâng lên, cơn tức tan.

      Nhiếp Tử Vũ ngu ngốc, biết hỏi như vậy là có ý gì, ràng là có thể quang minh chính đại giải thích là làm việc, nhưng lại nghĩ tới chuyện của và Quan Duyệt, lại tức giận bóp méo .

      nam nữ, cảm thấy có quan hệ như thế nào.” chịu ảnh hưởng bởi ánh mắt sắc như dao của , Nhiếp Tử Vũ lơ đãng trả lời.

      “Đáng chết!” Câu trả lời của kích thích Nhiếp Tử Phong, khiến cho ngờ là những che giấu mà lại ra ràng như vậy! Bỗng nhiên gân xanh trán nổi lên, sắc mặt khó coi tới mức hù chết người.

      Nghĩ tới việc bị người đàn ông khác đè ở dưới, chơi đùa vui vẻ, tàn sát bừa bãi khiến cho những cảm xúc kìm nén nãy giờ bộc phát hết ra ngoài.

      “Nhiếp Tử Vũ, em mới mười lăm tuổi! Tại sao lại có thể quan hệ nam nữ bừa bãi!” Giọng của như muốn hét lên.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ miễn cưỡng nở ra nụ cười châm chọc, nhìn thẳng vào : “Chỉ có quyền làm loạn, cho em chơi đùa sao? Tại sao? Hơn nữa, xã hội bây giờ cũng cởi mở rồi, tình nam nữ cũng bình thường như ăn cơm hàng ngày mà thôi.”

      cho phép!”

      Nghe ‘tình nam nữ’ nhàng thoải mái như vậy, Nhiếp Tử Phong giận lên rồi. Tay nắm lấy vai , buộc nhìn thẳng vào mình, lạnh lùng dặn dò: “Bắt đầu từ ngày mai đưa đón về đều do phụ trách, cho phép em và người đàn ông khác làm loạn, có nghe !”

      Nhìn thấy trong mắt nổi lên phong ba, Nhiếp Tử Vũ ngập ngừng, môi dưới chưa có trả lời, mà hung hăng mất kiềm chế của ra, lạnh nhạt : “Tùy .” xong, quay đầu chạy lên cầu thang.

      Nhìn bóng dáng vội vã biến mất ở khúc quanh cầu thang, Nhiếp Tử Phong tức giận đấm đấm lên cửa.

      “Đáng chết!” khẽ nguyền rủa tiếng, vẻ mặt khủng bố khiến người ta căm phẫn.


      Cứ nghĩ là Nhiếp Tử Phong chỉ vậy thôi, lại ngờ rằng thực kế hoạch của . Mỗi sáng sớm tự mình đưa tới trường học, sau đó mới tới công ty, mà mỗi ngày sau khi tan học đều có thể nhìn thấy bóng dáng của ở cổng trường.

      Vì vậy, Nhiếp Tử Vũ rất hối hận vì mình chuyện dứt khoát như vậy.

      Bởi vì muốn khiến cho phát chuyện mình làm, vì vậy Nhiếp Tử Vũ nhờ người xin nghỉ liên tục ba ngày phép. Nhưng biết như vậy phải là cách giải quyết tốt, cho nên định thẳng thắn với Nhiếp Tử Phong.

      Trong sân trường, sau khi tan học.

      “Hôm nay mình còn phải xin nghỉ giúp cậu sao?” Hứa Á mỉm cười nhìn vẻ mặt ảm đạm của Nhiếp Tử Vũ, trong mắt mang theo vẻ say đắm. Mặc dù cậu ta học cùng lớp với Nhiếp Tử Vũ hai năm, nhưng cho tới khi làm thêm hai người mới chuyện.

      “Ừ.” Nhiếp Tử Vũ gật đầu cái, trong lòng suy nghĩ buổi tối nên chuyện với Nhiếp Tử Phong như thế nào.

      Hứa Á cười ha ha nhìn Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt thanh tú có chút ửng hồng. Cậu ta do dự, rốt cuộc cũng dừng bước nắm lấy tay Nhiếp Tử Vũ.

      “Tử Vũ.” Thừa dịp trong nháy mắt kia Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, Hứa Á hít hơi sâu : “Mình thích cậu, cậu có thể làm bạn mình được ?” xong, gương mặt trắng noãn trong nháy mắt chuyển sang đỏ ứng.

      Nhìn lại đôi mắt tràn ngập tình kia, Nhiếp Tử Vũ sững sốt, im lặng . Lúc muốn trả lời, giọng lạnh nhạt như băng trả lời thay .

      thể!”


      Chương 24: Tiểu công chúa của

      Editor: Táo đỏ phố núi.


      Lời kia vừa lạnh lẽo lại rất bá đạo và kiên định.

      Giọng quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Vũ sững sốt, sau đó trong lòng mềm nhũn. quay đầu lại, đôi môi nở ra nụ cười nhìn về phía người mới tới, : “Em còn tưởng tuần nữa mới tới.” Mấy ngày trước ta nhắn tin cho mình công tác, ngờ hôm nay lại xuất ở đây, điều này khiến cho Nhiếp Tử Vũ rất vui.

      Ánh nắng chiếu lên bóng dáng thon dài của Lãnh Duy Biệt, khiến cho ta rất đẹp trai giống như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của ta đều rất ưu nhã.

      “Cho dù rảnh nữa cũng phải đến gặp tiểu công chúa của chứ.” Lãnh Duy Biệt rất cưng chiều mà xoa xoa đầu , trong mắt chứa đầy vẻ dịu dàng.

      “Tiên sinh Lãnh.” Hứa Á lịch chào hỏi, bởi vì ta tới ngoài ý muốn, hơn nữa thấy hành động của ta và Nhiếp Tử Vũ rất thân mật, nét cười mặt nhất thời u ám.

      ta vừa như vậy, Hứa Á quả nhiên là rất biết điều sờ mũi, : “Tôi hiểu rồi, vậy tôi trước. Vũ Vũ, hẹn gặp lại, tiên sinh Lãnh, hẹn gặp lại.”

      “Hẹn gặp lại.” Nhiếp Tử Vũ mỉm cười nhìn theo bóng lưng cậu ta nhanh chóng biến mất . Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Duy Biệt cười gian kia, nghi ngờ hỏi: “Em trở thành bạn từ khi nào vậy? Sao em lại biết.”

      “Em muốn trở thành lúc nào trở thành lúc đó.” Lãnh Duy Biệt cười , miệng cười rộng tới tận mang tai. ta giống như Nhiếp Tử Phong lùi bước vì chênh lệch tuổi tác, chỉ cần ta nhận định được là của mình chần chừ chút nào hết!

      Bộ dạng ta rất nghiêm túc khiến cho Nhiếp Tử Vũ lâm vào lúng túng, giống như sợ ta đó là .Nhiếp Tử Vũ vội vàng đổi đề tài chuyện: “Đúng rồi, hôm nay tìm em có chuyện gì?”

      Biết cố tình đổi đề tài, nhưng Lãnh Duy Biệt cũng vẫn thuận theo ý của .

      ta hắng giọng cái, dùng giọng nặng nề khó xử : “ cần phải tham gia bữa tiệc, nhưng mà thiếu bạn cùng. Xin hỏi tiểu thư Nhiếp có sẵn sàng giúp đỡ chút .”

      Bữa tiệc?

      Nhiếp Tử Vũ ngẩng người, lông mày nhíu lại vẻ mặt khó xử: “Em có vấn đề gì cả, chỉ sợ ấy đồng ý thôi.” có ngụ ý. Lúc đầu ta giúp đỡ rất nhiều, rất muốn báo đáp ta, nhưng người kia trước rồi khiến cho dám làm bừa.

      sao, khiến cho cậu ta đồng ý.” Lãnh Duy Biệt cười ha ha tiếng với Nhiếp Tử Vũ, khoác vai ra phía cổng trường.

      Đến cổng trường học, Nhiếp Tử Vũ ngờ là nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Phong.

      ấy đâu?” Nhiếp Tử Vũ tới trước mặt tài xế hỏi.

      “Tối nay tổng giám đốc có việc quan trọng, cho nên tôi đến đón về, chủ, xin mời lên xe.” Tài xế rất có trách nhiệm mở cửa xe ra.

      Chuyện quan trọng? Làm tốt lắm!

      Mắt Nhiếp Tử Vũ chợt lóe sáng, đợi Lãnh Duy Biệt bên cạnh kịp gì, nhanh miệng với tài xế: “Tôi và Lãnh có chút chuyện, tự mình về trước .”

      “Nhưng mà…”

      “Tôi về ngay, cần lại với trai tôi là được.”

      Nhiếp Tử Vũ xong, cho tài xế gì thêm nữa, quay người lại kéo tay Lãnh Duy Biệt về chiếc xe BMW đậu cách đó xa.

      Trước khi tham gia bữa tiệc, Lãnh Duy Biệt đưa tới thẩm mỹ viện cao cấp. Sau nữa giờ sửa sang, kết quả là Nhiếp Tử Vũ mặc bộ lễ phục ren hở vai màu trắng, khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ và rực rỡ bước ra, rất giống công chúa trong truyện cổ tích.

      Nhìn rất trong sáng và linh hoạt, Lãnh Duy Biệt trong nháy mắt có loại vọng động muốn xé nát bộ lễ phục của , bổ nhào vào . Nhưng vì muốn hù dọa sợ, ta phải nhịn xuống dục vọng mãnh liệt trong lồng ngực, hít sâu lúc.


      Chương 25: Đáp trả lại trong bữa tiệc.

      Editor: Táo đỏ phố núi


      Thân là thiên kim của Nhiếp gia, Nhiếp Tử Vũ phải là chưa từng tham gia tiệc rượu. Nhưng bữa tiệc rượu long trọng mà tập trung toàn xã hội thượng lưu rất có quyền lực và tất cả các siêu sao như vậy là lần đầu tiên thấy.

      Cho nên tự nhiên Nhiếp Tử Vũ cảm thấy trong lòng rất căng thẳng, bước cẩn thận, sợ mình xảy ra sai sót gì khiến cho Lãnh Duy Biệt mất mặt.

      Cầm tay , Lãnh Duy Biệt cảm nhận được lo lắng của , ta dừng bước lại, dịu dàng trấn an : “ cần căng thẳng, em chỉ cần theo là được rồi.”

      Ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt sáng như ngọc của ta, Nhiếp Tử Vũ thở phào cái: “Dạ.”

      Thấy thả lỏng còn nhíu mày nữa, Lãnh Duy Biệt mới đưa tới trước bàn tiệc dùng bữa, còn mình chào hỏi bạn tốt.

      Nhìn bàn toàn thức ăn ngon, trong lòng Nhiếp Tử Vũ lập tức khá hơn rất nhiều. hai lời liền cầm cái kẹp thức ăn lên gắp những món mình thích xong, muốn xoay người tìm chỗ nào yên tĩnh chút để dùng bữa, trước mặt vang lên giọng tức giận.

      “Sao lại có thể là !?”

      Giọng bén nhọn chứa đựng tức giận, Nhiếp Tử Vũ nghe thấy liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy người lại, nhất thời hóa đá.

      Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Lăng nhăn nhó, đôi mắt đen vừa kinh ngạc vừa tức giận, ta nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ trở nên xinh đẹp hơn ta rất nhiều, trong mắt bừng lên lửa giận.

      Từ khi Lãnh Duy Biệt bước vào, liền chú ý tới ta, lại thể ngờ là bên cạnh ta còn có người phụ nữ tóc ngắn, điều khiến thể ngờ tới chính là, người phụ nữ kia lại là kẻ địch của mình, Nhiếp Tử Vũ! Nghĩ tới chuyện vì ấy mà mình bị nhà trường đuổi học, chỉ có thể nhập học ở trường bình thường, Quan Lăng lại hận tới nghiến răng nghiến lợi.

      Tốt, mình tìm ấy, ngược lại ấy lại đưa tới cửa, lúc này mình chỉnh ấy chết, mình nhất định bỏ qua!

      Nghĩ lại, đôi môi đỏ mọng của Quan Lăng nhếch lên, lạnh lùng : “Hừm nghĩ tới mồ côi như lại xuất ở chỗ này, , phải là lén lút trốn vào trong này đấy chứ?” ta cố ý lên to, mục đích để bêu xấu .

      Nghe vậy, sắc mặt Nhiếp Tử Vũ tối sầm. lựa chọn im lặng, mà chịu yếu thế phản bác lại : “Tôi nghe bạn bè chuyển tới trường công học, nơi đó như thế nào? Nếu như muốn ở lại, tôi có thể với Lãnh giúp .”

      !” Vừa nghe ngầm ám chỉ, sắc mặt Quan Lăng đỏ lên, vô cùng tức giận.

      sợ hãi ánh mắt giết người của ta, Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt : “ phải là rất biết sử dụng thân phận của mình để dọa nạt người khác hay sao? Vậy bây giờ tôi đáp trả lại thôi, có gì được chứ? Mặc dù tôi phải là con ruột của Nhiếp gia nhưng danh nghĩa cũng là đại tiểu thư.”

      Khóe mắt Quan Lăng co giật, ta cắn răng nghiến lợi nhìn nụ cười rực rỡ của Nhiếp Tử Vũ : “… Hôm nay tôi muốn đánh chết loại người đê tiện như !” Vừa xong đưa tay lên tát cái.

      Lúc cái tát kia sắp đánh lên mặt của Nhiếp Tử Vũ, trong mắt chợt lóe sáng lên, sau đó nghiêng người né tránh, rồi đưa chân ra.

      Bàn tay đánh trượt, dưới chân lại vấp khiến cho cả người Quan Lăng ngã lên bàn đồ ăn.

      “Xoang xoảng”, tiếng chén đĩa bàn thức ăn rơi vỡ xuống đất, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Mà Quan Lăng vốn mặc bộ lễ phục màu đỏ, lại dính miếng bơ ở ngực, mặt cũng dính đầy chocolate, cả người rất nhếch nhác, nhận lấy ít tiếng cười khinh thường.

      Nhiếp Tử Vũ khóe miệng nở ra nụ cười đáng đời, xoay người muốn khỏi. Nhưng ngờ tới khuôn mặt đẹp trai rất tức giận đập vào mắt , theo phản xạ đôi mắt trong veo của mở to ra, nụ cười cũng cứng đờ môi, bởi vì giật mình khiếp sợ mà đĩa đồ ăn ở tay rơi xuống đất.

      “Nhiếp Tử Vũ, đến cuối cùng em làm cái gì vậy!”
      Last edited by a moderator: 20/6/16
      AikoNguyenChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Đưa ra nước ngoài

      Editor: Táo đỏ phố núi

      tiếng hét lạnh như băng vang lên xong, cả hội trường bữa tiệc yên lặng như tờ. Mọi người cùng đưa ánh mắt nhìn tới, sau khi thấy người tức giận hét lên là tổng giám đốc của tập đoàn Nhiếp Tử Phong, liền cảm thấy kinh hãi.

      Bởi vì tổng giám đốc tập đoàn luôn lấy lịch tao nhã ra để đối xử với mọi người, nổi giận ở trước mặt mọi người đây là lần đầu tiên, tự nhiên khiến cho mọi người khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

      “A!” tiếng hét quen thuộc vang lên, Nhiếp Tử Vũ chỉ thấy bóng đen xẹt qua trước mặt, sau đó nghe được giọng quan tâm lo lắng vang lên: “Lăng Lăng, sao em biến thành như vậy? Có nặng lắm ? Có chỗ nào bị thương ?”

      “Huhu, chị.” Trộm gà được còn mất nắm gạo, mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, Quan Lăng xấu hổ đến mức đỏ hết vành mắt, xoay người cái nhào vào trong ngực ta.

      giây sau ánh mắt sắc bén nhìn vào , Nhiếp Tử Vũ nhìn lại, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên trắng bệch.

      Bởi vì người ôm Quan Lăng dịu dàng an ủi phải người nào xa lạ, mà chín h là kẻ thù số của , Quan Duyệt!

      ngờ bọn họ lại là chị em.

      Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc trong lòng, nhịp tim nhất thời chậm nhịp.

      Ngay lúc đó, lực đạo mạnh mẽ đột nhiên nắm lấy cổ tay , chưa kịp phản ứng, nghe được thanh trầm đè nén: “Tiểu thư Quan, chúng ta có nên tới phòng họp để giải quyết ?” Vì muốn làm chuyện này to ra, Nhiếp Tử Phong đề nghị.

      Quan Duyệt liếc nhìn vẻ mặt chờ đợi của Nhiếp Tử Phong, chần chừ gật đầu: “Được.”

      xong, cũng cho phép Nhiếp Tử Vũ từ chối, Nhiếp Tử Phong lôi ra ngoài, tới phòng họp.

      Sớm bị tình huống này làm cho kinh ngạc tới mức đầu óc trống rỗng, Nhiếp Tử Vũ có giãy dụa, tới khi phản ứng kịp, nghe được giọng đe dọa lạnh lùng của Quan Duyệt:

      “Tôi bỏ qua cho đâu!”


      Phòng họp, khí lạnh lẽo dọa người.

      Nhiếp Tử Phong phiền não, kéo dãn cà vạt cổ, tay nhay nhay huyệt thái dương đau, cố gắng đè nén lửa giận cuồn cuộn trong lòng, tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo. Nhưng nhìn người ngồi ghế salon nhếc nhác chịu nổi, núp trong ngực Quan Duyệt đau khổ khóc lóc dứt, làm sao cũng bình tĩnh được.

      Bất đắc dĩ đau lòng nhìn ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, Nhiếp Tử Vũ có chút nào cảm thấy hổ thẹn, lạnh nhạt : “Vũ Vũ, trước khi nổi giận, muốn em hãy xin lỗi với Tiểu thư Quan.”

      Vừa nghe thấy mở miệng phải là hỏi nguyên nhân việc mà là trực tiếp muốn lời xin lỗi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ lạnh . Ngay lập tức tức giận mà từ chối.

      ! Tại sao lại bắt em phải xin lỗi ta?”

      Như vậy lời lẽ hùng hồn của chọc giận Nhiếp Tử Phong, bất chấp tác phong, trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ quát lên: “Làm sai lại xin lỗi, đây là cách sống mà dạy dỗ em từ sao?”

      “Em chỉ xin lỗi đối với những người em cảm thấy có lỗi!” Nhiếp Tử Vũ cam lòng hét trả lại, nhưng cũng vì vậy mà vành mắt đỏ lên: “ cái gì cũng biết, tại sao lại bắt em lời xin lỗi?”

      Thấy trong mắt mờ mịt và hoang mang, trong lòng Nhiếp Tử Phong mềm ra. Nhưng lại nghĩ tới do nuông chiều nên mới khiến cho trở nên xấu tính như vậy, nhất thời trong lòng lại cứng rắn lên : “ nhìn thấy em đẩy tiểu thư Quan, chẳng lẽ em làm điều này?”

      Nhìn bộ dạng cường thế của . Nhiếp Tử Vũ có cảm giác mình mới là người ngu ngốc, mới có thể mong đợi ở .

      “À” cười lạnh tiếng, vẻ mặt buồn bã.

      xin lỗi ấy.” Nhiếp Tử Phong chú ý tới ánh mắt tuyệt vọng kia của Nhiếp Tử Vũ, kiên trì .

      “Cho dù có chết em cũng !”

      Dứt lời, tròng mắt của Nhiếp Tử Phong co rút nhanh, chần chờ mọt lúc lâu, kiên quyết : “Vì thể để cho em kiêu căng ương ngạnh như vậy nữa, chỉ có thể đưa em ra nước ngoài.”


      Chương 27: Tình địch gặp nhau hết sức tức giận

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lời kiên quyết của Nhiếp Tử Phong khiến mọi người sửng sốt, cao hứng nhất vẫn là Quan Duyệt, khó chịu nhất ngoại trừ Nhiếp Tử Vũ còn có bản thân người ra câu Nhiếp Tử Phong.

      Nhìn đôi mắt hoang mang của Nhiếp Tử Vũ, Nhiếp Tử Phong hối hận thôi.

      nhất định là điên rồi mới có thể như vậy! rành chỉ muốn Nhiếp Tử Vũ lời xin lỗi thôi, nhưng nghĩ tới lại làm tổn thương như vậy. Môi mấp máy định gì đó để cải thiện lời lúc nãy, Nhiếp Tử Vũ lại cười tự giếu :

      “Sao dứt khoát đưa em tới nhi viện luôn .”

      Nhiếp Tử Phong ngẩn ra, gương mặt tuấn giật giật, sau đó chậm rãi : “Vũ Vũ đừng ầm ĩ.” Giọng điệu của mang theo chút ý tứ năn nỉ.

      Vậy mà đáp lại là ánh mắt vô cùng tuyệt vọng nhưng rất kiên định của Nhiếp Tử Vũ: “Em rất nghiêm túc!” Thay vì ở bên cạnh chứng kiến và người phụ nữ khác vui vẻ, chẳng bằng bắt đầu tới ở nhi viện, như vậy cũng còn khổ sở chờ mong.

      “Vũ Vũ…”

      Nhiếp Tử Phong khẽ gọi, nhưng mà đột nhiên của phòng họp lại bị đẩy ra, còn chưa kịp nhìn kỹ là ai tới giây sau bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh Nhiếp Tử Vũ, giọng dịu dàng như cơn gió nhàng an ủi:

      “Vũ Vũ, em sao chứ?”

      Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt vô cùng lo lắng của Lãnh Duy Biệt, lại nghĩ tới Nhiếp Tử Phong đối xử với mình như thế nào, những uất ức trong lòng trong nháy mắt nước mắt thi nhau chảy ra.

      “Ngoan, sao.” Lãnh Duy Biệt dịu dàng trấn an , ôm chặt ở trong ngực: “Bây giờ đưa em khỏi chỗ này.” ta chào hỏi bạn tốt, nhưng quay lại thấy bóng dáng đâu, vừa hỏi thăm biết bị đưa tới phòng họp. Mà nguyên nhân việc ta càng hiểu, ta tin tưởng Vũ Vũ.

      “Duy, buông ấy ra!”

      Thấy Nhiếp Tử Vũ yên ổn, nhu thuận ở trong vòng tay của Lãnh Duy Biệt mà khóc sụt sùi, ngọn lửa bùng cháy hừng hực ở trong lòng Nhiếp Tử Phong, nhất thời lý trí của bị thiêu sạch.

      Ai ngờ Lãnh Duy Biệt cũng thèm nhìn lấy cái, chuẩn bị mang Vũ Vũ rời .

      Lửa giận bùng lên, giống như đồ của mình bị người khác đoạt mất, Nhiếp Tử Phong giống như nổi điên kéo Nhiếp Tử Vũ vào trong lòng mình, tay nắm chặt lấy hông , nắm rất chặt.

      “Đây là chuyên trong gia đình tôi, cậu đừng nhúng tay vào!” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng , trong giọng lộ ra vẻ vui.

      “Tôi cứ muốn nhúng tay vào sao?” Lãnh Duy Biệt hai mắt đỏ ngầu lên giống như muốn giết người.

      Nỏ giương, kiếm rút, bầu khí thù địch lan tràn ra.

      Mà Quan Duyệt bên nhìn thấy tình thế càng ngày càng bất lợi đối với mình, quên thêm dầu vào lửa: “Phong sai, tiên sinh Lãnh, đây là chuyện giữa chúng tôi, xinh đừng vì mình là bạn trai của Vũ Vũ mà thiên vị ấy.”

      Vừa nghe hai chữ ‘bạn trai’, thân thể Nhiếp Tử Vũ khẽ run lên nhưng lại có phản bác. Mà Nhiếp Tử Phong lại như vậy, hai chữ này giống như cây kim châm vào lòng , châm khiến cho cả người đau nhói, thể chịu được.

      Nhìn vẻ mặt xanh mét của Nhiếp Tử Phong, Lãnh Duy Biệt cười lạnh tiếng, : “Vũ Vũ làm sai, tại sao phải xin lỗi?” Mới vừa rồi ta đứng ở của nghe hết những lời bọn họ .

      Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Tử Phong tràn đầy vướng mắc, mắt nheo lại, lạnh nhạt : “ ra là do cậu nuông chiều ấy, cho nên tính tình ấy mới tệ như vậy !”

      thể lý!” Đối với nhận định của , Lãnh Duy Biệt quăng ra bốn chữ này, ngay sau đó đưa ra chất vấn: “Lúc Vũ Vũ bị nhị tiểu thư Quan đánh cho cái trán u lên cục, cậu ở đâu? Tại sao ra mặt thay ấy? Bây giờ ấy cũng chỉ đẩy ta xuống, bộ quần áo bị bẩn chút, nhiều lắm mất mặt chút, cậu lại che chở ta như vậy, muốn Vũ Vũ lời xin lỗi, tại sao chứ?”
      Last edited by a moderator: 20/12/16
      AikoNguyenChris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 28: Nỗi đau thầm

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lãnh Duy Biệt hơi khiến cho những người ở đây khiếp sợ, nhất là Quan Lăng theo bản năng dựa sát vào trong ngực Quan Duyệt, mà Quan Duyệt thấy tình huống thay đổi xanh mặt, cũng lấy ánh mắt chất vấn nhìn em gãi mình xem có việc đó .

      Những lời nhận định nghẹn trong cổ họng, Nhiếp Tử Phong cứng ngắc người lúc lâu, sau đó mới nhìn Nhiếp Tử Vũ với ánh mắt lo lắng: “Vũ Vũ, những lời cậu ta đều là… ?” Trong giọng là vẻ thể tin được.

      Nếu quả là bởi vì chuyện như vậy mới khiến cho Vũ Vũ bêu xấu Quan Lăng trước mặt mọi người, như vậy trách lầm

      Nghĩ tới đây, hối hận trong lòng Nhiếp Tử Phong trỗi dậy và cảm thấy áy náy vô cùng.

      đáng chết, phạm sai lầm cực lớn!

      Nhìn lại Nhiếp Tử Vũ, chỉ thấy lạnh lùng nhíu mày, thay đổi nét mặt cầm lấy tay của Nhiếp Tử Phong để bên hông mình kéo ra: “ hay giả như thế nào, để ý sao?” Hôm đó trong mắt của chỉ có Quan Duyệt hoàn toàn để ý tới cái trán sưng đỏ của .

      A…

      Đau đớn từ trong lòng tràn ra, lan tới chân tay và khuôn mặt của . Nhịn đau, khi còn kinh ngạc Nhiếp Tử Vũ tới bên cạnh của Lãnh Duy Biệt, hít hơi, ép buộc bản thân nở ra nụ cười rất khó coi : “Em có chỗ để , có thể chứa chấp em ?”

      “Hoan nghênh em bất cứ lúc nào.” Lãnh Duy Biệt rất phối hợp ôm chặt vào trong ngực, dùng ánh mắt si mê nhìn , thâm tình : “Bởi vì em là công chúa .”

      xong, chờ những người còn lại có bất kỳ phản ứng gì, Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ ra khỏi phòng họp.

      lúc sau, Nhiếp Tử Phong mới phục hồi lại trong cơn khiếp sợ, chạy ra đuổi theo, nhưng mà chỉ thấy chiếc xe BMW màu trắng chạy như cơn gió.

      Nhìn con đường trống , Nhiếp Tử Phong chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.

      Nghĩ tới ánh mắt đau lòng, tuyệt vọng của , trong lòng nhất thời chìm xuống đáy.

      khiến bị tổn thương…


      “Tối nay em nằm ngủ ở đây .” Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ tới căn nhà cao cấp của mình, rất hào phóng nhường lại phòng ngủ của mình cho nghỉ ngơi. Nhìn bộ dạng uể oải, chán nản của , ta đau lòng nhíu mày: “Vũ Vũ, đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, tối nay em chỉ cần nghỉ ngơi tốt thôi, biết ?”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngồi ở giường gật đầu cũng lắc đầu, chẳng qua là dùng ánh mắt uất ức nhìn Lãnh Duy Biệt, chậm rãi thốt ra câu : “Em kém cỏi như vậy sao?”

      ngờ hỏi câu như vậy, Lãnh Duy Biệt sửng sốt, sau đó ngồi xổm xuống, lấy tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn bằng bàn tay của , rất nghiêm túc : “Em là tốt nhất, hoàn hảo nhất thế giới!” Trong lòng ta nữ thần thể khinh nhờn.

      “Vậy tại sao ấy lại thích em?” Nhiếp Tử Vũ hỏi ngược lại, trong nháy mắt những giọt nước mắt trong suốt, lã chã rơi ra. “Từ khi em bắt đầu có trí nhớ, em thích ấy, ấy muốn em làm gì em đều làm hết, tại sao ấy lại thích em?” xong, nước mắt Nhiếp Tử Vũ rơi như mưa, thể nào ngưng được.

      Đối mặt với câu hỏi đau khổ của , trong ngực Lãnh Duy Biệt như bị cái gì đó chèn ép, buồn buồn, có cảm giác rất khó chịu được. Nhưng nhìn bộ dạng Nhiếp Tử Vũ khóc thút thít đau lòng vì Nhiếp Tử Phong, trong nháy mắt, ta hiểu ra rồi.

      Đó là nỗi đau của thầm, mà ta cũng như vậy.

      ta tung hoàng ngang dọc tình trường mấy năm, nghĩ tới có ngày thua trong tay của thiếu nữ vị thành niên, hơn nữa còn thầm người khác, thể nghi ngờ đây là đả kích nghiêm trọng đối với ta.

      , đối với ta phải là chỉ muốn vui đùa chút mà là muốn sủng ái cả đời…

      Chương 29: Cầu xin tha thứ

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Mấy ngày liên tiếp Nhiếp Tử Vũ ở trong nhà của Lãnh Duy Biệt. Lãnh Duy Biệt rất chăm sóc mua cho rất nhiều quần áo, mỗi ngày đều tự mình đưa đón học. Mặc dù mỗi ngày Lãnh Duy Biệt đều cố gắng trêu chọc khiến cho vui vẻ, nhưng Nhiếp Tử Vũ chưa bao giờ nở nụ cười từ nội tâm, bởi vì trong lòng vẫn nhớ thương người kia.

      Còn ở phía bên kia, mấy ngày liền thấy Nhiếp Tử Vũ về, cũng gọi điện thoại được, Nhiếp Tử Phong nóng nảy lên tới cực điểm. Vì ngại công việc bề bộn thể tự mình tới trường học tìm người, thể làm gì khác là mỗi ngày sai thư ký tới trường học xem sao, nhưng kết quả thu được chỉ là chút tin tức.



      tuần sau, buổi sáng…

      Sau khi thức đêm để phê duyệt đống công văn cao chồng chất, Nhiếp Tử Phong mới dành ra được buổi sáng để bắt người. Khi ngồi trong xe của mình nhìn thấy chiếc xe BMW màu trắng dừng trước cổng trường học, sau đó xuống xe nhanh chóng bước tới chỗ bọn họ.

      “Vũ Vũ.” khẽ gọi.

      Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại nhìn , khuôn mặt nhắn tinh xảo lên chút hoảng hốt, định nhấc chân chạy vào trong trường, nhưng lại bị Nhiếp Tử Phong nhanh tay cản lại

      tuần nhìn thấy , gầy ít, nhìn cơ thể nhợt nhạt khuôn mặt tái xanh, Nhiếp Tử Phong rất đau lòng.

      “Tránh ra.” Nhiếp Tử Vũ né tránh ánh mắt đau lòng của , lạnh lùng : “Em sắp bị trễ học rồi.”

      chuyện với chút.” Nhiếp Tử Phong kiên trì cho . Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt và coi thường của , cảm giác trong lòng mình trống rỗng, giống như mất món đồ rất quan trọng.

      “Em rảnh.” Nhiếp Tử Vũ xong tránh thoát khỏi người , lại bị bắt được.

      “Buông ấy ra!” Lãnh Duy Biệt vẫn ngồi ở trong xe nhìn hai người, nhưng kiềm chế được, bước xuống xe, bước nhanh chân về phía Nhiếp Tử Vũ, cứng rắn nắm cổ tay ra khỏi Nhiếp Tử Phong, bảo vệ ở trong phạm vi của mình. “Cậu thấy là Vũ Vũ muốn chuyện với cậu sao?”

      Hai người thân mật dựa sát vào nhau, khiến cho máu trong ngực như trào lên, giống như cây đuốc hừng hực cháy trong người.

      Bất ngờ nhíu mày lại, mang theo chút mệt mỏi trong mắt, lạnh lùng : “Đây là chuyện giữa tôi và Vũ Vũ, cậu cần phải nhúng tay vào!” với Lãnh Duy Biệt xong, hạ giọng với Nhiếp Tử Vũ: “Vũ Vũ, chuyện với chút được ?” Trong giọng mang theo cầu khẩn.

      Nghe vậy Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn .

      Khi nhìn vào đôi mắt trong veo chờ đợi kia của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ thoáng chốc mềm lòng. Nhưng khi nghĩ tới chậm chạp bây giờ mới tìm trong lòng lại nguội lạnh .

      “Em và có gì để hết.” Nhiếp Tử Vũ xoay người tầm mắt nhìn nữa.

      Dứt lời trong đôi mắt đen của Nhiếp Tử Phong chút ánh sáng vừa lóe lên nhất thời tối sầm lại, ra chút mất mát.

      Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn quan tâm tới vẻ mặt thất vọng của , quay đầu lại với Lãnh Duy Biệt: “Em vào trước đây, tối nay lại làm phiền tới đón em.”

      rất vui lòng.” Lãnh Duy Biệt dịu dàng cười tiếng, đưa tầm mắt nhìn vào trường học.

      Chờ tới khi bóng dáng của biến mất trong tầm mắt xong, Lãnh Duy Biệt nhanh chóng thu lại nụ cười. Đưa đôi mắt lạnh như băng nhìn Nhiếp Tử Phong chán chường, ta kiên định : “Cậu biết quý trọng ấy, vậy từ bây giờ, hãy để tôi quý trọng ấy.”

      xong, đợi Nhiếp Tử Phong có bất kỳ phản ứng nào quay trở về ngồi lại trong xe.

      Nhìn thấy chiếc xe BMW lấy tư thế đẹp đẽ quay đầu lại rồi mất, nghĩ tới câu cuối cùng của ta trước khi rời . Nhiếp Tử Phong khỏi nhíu mày lại, hai tay ở hai bên nắm chặt lại thành quyền.

      Trong lòng rối như tơ vò, đó là loại tức giận khó nên lời, giống như món đồ thích của mình bị cướp mất…

      Chương 30: Các người rất xứng đôi

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trong lòng Nhiếp Tử Vũ rối loạn, bản thân cũng biết phải làm sao bây giờ.

      Suốt cả ngày, trước mắt chỉ lên hình ảnh Nhiếp Tử Phong áy náy chờ đợi , trong lòng lại truyền tới từng cơn đau đớn.

      thể nghi ngờ, bỏ được mười lăm năm tình cảm của mình, hơn nữa lại yên tâm về , chỉ cần vừa nghĩ tới có người phụ nữ khác đoạt lấy thể xác và tinh thần , lại ghen tỵ tới mức nổi điên lên. Nhưng có dũng khí đối mặt với .

      cũng có cách nào dễ dàng tha thứ cho những lời chất vấn, trách cứ, lạnh nhạt kia của . Càng có cách nào tự với mình người khác,

      rốt cuộc nên làm gì bây giờ…

      Ngây ngây ngô ngô qua hết ngày, khi Nhiếp Tử Vũ ngồi ở trong xe của Lãnh Duy Biệt, im lặng mà ngẩn người, lúc sau tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của .

      Mở điện thoại di động ra nhìn, là tin nhắn của Nhiếp Tử Phong. cắn môi do dự mở ra đọc, câu ngắn ngủi lọt vào mắt của : “Tối nay ba mẹ về nhà, em nên trở về nhà .”

      Nhiếp Tử Vũ kìm nén, trong mắt bất chợt cảm thấy bối rối.

      “Sao thế?” Từ trong kính chiếu hậu thấy sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ tốt, Lãnh Duy Biệt nhướn mày, theo trực giác mà hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi ?” Lời của ta thâm trầm mà nghiêm túc.

      “Ừ” Nhiếp Tử Vũ gật đầu dấu giếm, ra: “Tối nay ba mẹ em trở về nước, có thể đưa em về nhà chuyến được ?” Mặc dù họ phải ba mẹ ruột của , nhưng mà họ coi như con ruột, cũng muốn bọn họ phải lo lắng cho mình.

      Lãnh Duy Biệt dùng ánh mắt phức tạp nhìn cái, chần chờ gật đầu cái: “Được.”


      Tối nay, bàn ăn Nhiếp gia có hai vị khách mời mà tới.

      Trong phòng ăn rộng lớn và sang trọng, mẹ Nhiếp kể về chuyến du lịch, nhưng lại khống có người nào nghe.

      Nhiếp Tử Vũ vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Quan Duyệt mặc bộ quần áo văn phòng ở đối diện, khóe miệng luôn nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng thấy trống rỗng. Nếu như sớm biết tối nay ta đến, như vậy có chết cũng trở về.

      vui toàn bộ đều lọt vào tầm mắt của Nhiếp Tử Phong, cũng giống như vui vẻ của cũng biết biến nơi nào rồi. Càng căng thẳng hơn, trừng mắt lên nhìn gắt gao người ngồi bên cạnh khi Lãnh Duy Biệt thỉnh thoảng gắp thức ăn cho , trong lòng tràn ra cảm giác ghen tỵ .

      “Vũ Vũ, cẩn thận nóng.” Lãnh Duy Biệt rất săn sóc, múc bát cháo gà cho , thổi nguội rồi mới để trước mặt .

      “Cảm ơn.” Nhiếp Tử Vũ nở ra nụ cười lòng, sau đó múc lên ăn mấy miếng.

      Bọn họ thân mật như vậy khiến Nhiếp Tử Phong cảm thấy đau mắt, bàn tay nắm đôi đũa chặt, giữa đốt tay trở nên trắng bệch, nhưng lại quan tâm, cho đến khi có giọng vui vẻ vang lên:

      “Vũ Vũ, em và tiên sinh Lãnh thoạt nhìn cũng rất xứng đôi.” Quan Duyệt mỉm cười nhìn hai người mập mờ, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nụ cười môi nhất thời cứng ngắc lại.

      Nhìn vẻ mặt trở nên cứng ngắc, Lãnh Duy Biệt cũng chịu yếu thế, chế nhạo lại ta: “Cám ơn, và Phong cũng rất xứng đôi.”

      Dứt lời vẻ mặt Nhiếp Tử Phong biến đổi, nhưng cũng có phản bác.

      Mẹ Nhiếp hơi kinh ngạc, ánh mắt lưu chuyển bốn người bọn họ, đột nhiên nở ra nụ cười thần bí: “Hả? Trong khoảng thời gian mẹ , giữa các con xảy ra chuyện gì sao?”

      Lúc nãy Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ về nhà, bà đánh hơi được mùi vị bất thường, bây giờ nghe Quan Duyệt , bà có chút hiểu.

      “Vũ Vũ, con và Duy Biệt quen nhau sao?”

      Chương 31: Con muốn dọn ra ngoài

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Mẹ Nhiếp vừa câu này ra khỏi miệng, trong phòng ăn nhất thời trở nên yên tĩnh.

      Tất cả mọi ánh mắt tập trung người mình, khiến cho Nhiếp Tử Vũ có chút xấu hổ. Ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn vào đôi mắt sâu đầy lo lắng của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hốt hoảng ngoảnh mặt , e sợ bị dùng ánh mắt sắc bén của mình đâm thủng .

      “Bây giờ còn chưa có.” Lãnh Duy Biệt dịu dàng nhìn sắc mặt được tốt của Nhiếp Tử Vũ, ánh mắt thâm trầm nhìn người : “Cháu còn theo đuổi Vũ Vũ, nhưng mà cháy tin rằng rất nhanh có kết quả. Bác , bác cho phép cháu và Vũ Vũ quen nhau chứ?” xong, nhìn mẹ Nhiếp với ánh mắt chờ đợi.

      Nhiếp Tử Vũ giật mình, kinh ngạc nhìn Lãnh Duy Biệt, cho rằng chỉ giỡn thôi, ngờ nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc và chân thành như vậy.

      Trong chớp mắt, thất thần…

      “Dĩ nhiên đồng ý.” Mẹ Nhiếp cười , bởi vì lời của ta mà rất vui vẻ: “Đem Vũ Vũ giao cho cháu, bác rất yên tâm.” Lãnh Duy Biệt là người mà bà nhìn lớn lên từ , từ lúc nãy thấy cậu ta chăm sóc Vũ Vũ rất tỉ mỉ, bà có thể nhìn thấy được cậu ta rất nghiêm túc.

      Nghe vậy, nụ cười môi Lãnh Duy Biệt sắp nhếch lên đến tận mang tai: “Vậy tốt quá rồi…”

      Chẳng qua là câu của ta còn chưa có hết, bị giọng lạnh như băng cắt đứt lời ta.

      “Tôi đồng ý!”

      Giọng này lạnh như tảng băng mùa đông, nên vào trong tai khiến người ta phát run. Mọi người theo tiếng nhìn sang thấy Nhiếp Tử Phong cau mày, môi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ.

      nhìn mẹ Nhiếp kinh ngạc, Lãnh Duy Biệt vui, Nhiếp Tử Vũ khiếp sợ, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ : “Con đồng ý cho Vũ Vũ và cậu ta quen nhau!”

      Chưa từng nhìn thấy con trai nổi giận bên bàn cơm như vậy bao giờ, mẹ Nhiếp ngây ngẩn cả người lúc lâu, đợi tới khi bà phản ứng kịp vấn đề đầu tiên bà hỏi là “Tại Sao?”

      Bị hỏi ngược như vậy Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ, con mắt đen sắc bén như chim ưng, “Vũ Vũ mới có mười lăm tuổi, cái tuổi này nên chuyên tâm lo học hành chứ phải là lúc chuyện đương.” Vừa nghĩ tới cùng người đàn ông khác chuyện đương, trong lòng lại xuất loại cảm giác buồn bực, vô cùng khó chịu.

      “Cái này phải lý do.” Lãnh Duy Biệt nhướng mày lên, cam lòng yếu thế, rất trịnh trọng mở miệng : “ và học hành, hai người có thể hỗ trợ bổ sung cho nhau, nhất định là chuyện xấu.” Thông minh như ta, sao lại có thể nhìn ra Nhiếp Tử Phong kiếm lý do để phán đối. Chẳng qua là, nếu ta nhận định là đồ của mình, ta tuyệt đối buông tay!

      Bốn mắt nhìn nhau, hai người ai nhường ai. khí đối nghịch tràn ngập trong phòng ăn.

      “Duy Biệt sai.” Người trầm mặc từ đầu đến cuối, ba Nhiếp lên tiếng gật đầu phụ họa : “Mẹ con cũng nghi ngờ con cũng lúc con mười tám tuổi, bây giờ Duy Biệt và Vũ Vũ nhau, đợi ba năm sau kết hôn, thời gian phải rất thích hợp sao? Hơn nữa, có nhiều người thương Vũ Vũ cũng phải là chuyện tốt à?”

      tốt!

      Rất may còn chút lý trí, nếu lửa giận trong lòng bộc phát ra rất co thể ra câu này.

      Đôi mắt lạnh lẽo nhíu mày nhìn chằm chằm Lãnh Duy Biệt ngồi đối diện khiêu khích mình, trong lòng có loại xúc động, Nhiếp Tử Phong muốn đánh cho ta trận.

      Nhiếp Tử Vũ lấy lại tinh thần nhìn sắc mặt tái xanh của Nhiếp Tử Phong, do dự chút, sau đố quay đầu lại nhìn ba Nhiếp và mẹ Nhiếp : “Ba mẹ, con có thỉnh cầu muốn với ba mẹ, có được ?”

      “Thỉnh cầu gì?” Mẹ Nhiếp hỏi.

      trong lúc mọi người nhìn với ánh mắt khó hiểu, Nhiếp Tử Vũ hít hơi sâu, trịnh trọng ra khỏi miệng: “Bắt đầu từ ngày mai, con muốn dọn nhà .”
      Last edited by a moderator: 20/12/16
      AikoNguyenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :