1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 188.2: Bảo bối được sinh ra 1
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Màn đêm giống như con trăn khổng lổ bao trùm bầu trời, màu đen kịt kéo dài vô tận, bầu trời hề có vì sao nào. Khí trời đặc biệt oi bức, khiến cho người ta sắp thở nổi. Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời xẹt qua những tia chớp, những cơn gió thổi qua khiến cho những tán cây chập chờn, đong đưa theo gió, rồi đột nhiên có tiếng sấm ‘Ầm ầm’ nổ tiếng giữa trung, Táo đỏ le^e quyy do^nn. giây sau, những hạt mưa to rơi xuống như trút nước.

      mười giờ khuya, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy buồn ngủ chút nào. khoác cái áo khoác len đứng trước cửa sổ, nhìn về phương xa. Chẳng biết tại sao, mí mắt phải của từ sau bữa tối đến giờ ngừng giật giật, trong lòng buồn bực tới mức làm cho ngột ngạt khó chịu, giống như sắp có chuyện lớn gì đó xảy ra vậy.

      Nhìn trời mưa rất to bên ngoài cửa sổ, Nhiếp Tử Vũ cắn môi nhìn điện thoại di động ở trong tay, đáy mắt khẽ lóe lên chút lo lắng.

      Đêm nay, trời mưa lớn như thế này, có tới ?

      Lấy điện thoại di động ra, do dự lúc lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Mưa lớn như thế này, nên gọi điện thoại cho , bảo đừng tới đây! Nghĩ tới đây, giữa lúc tìm kiếm tên trong danh bạ điện thoại, đột nhiên màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của Nhiếp Tử Phong. Dường như là chần chừ chút nào, liền nhấn nút nhận cuộc gọi.

      ở đâu?” vội vàng hỏi.

      “Bây giờ đường tới, tới nhanh thôi. Sao thế? Em chờ điện thoại của à?” Đầu bên kia truyền tới tiếng cười vui vẻ của Nhiếp Tử Phong.

      là người ngốc à? Trời mưa lớn như vậy mà còn qua đây! muốn sống nữa sao?” Đầu bên này, Nhiếp Tử Vũ nhịn được nổi giận mắng.

      chạy được nửa đường trời mới mưa.” Nhiếp Tử Phong nhàng giải thích. “Ngoan, đợi lúc nữa thôi, tới. Em đừng ngủ trước nhé, lát nữa tin vui muốn cho em. . .” Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      “Tin vui sao? Tin vui gì vậy?” giọng hỏi, đôi mày thanh tú cũng nhíu thành đường.

      Vừa dứt lời đầu bên kia truyền tới giọng thần thần bí bí của Nhiếp Tử Phong trả lời lại: “Tin vui có liên quan tới quan hệ của và em. . .”

      “Có ý gì?” Nhiếp Tử Vũ ngẩn người, có chút mờ mịt. đợi truy hỏi cho ràng, đột nhiên đầu bên kia truyền tới tiếng “Rầm!” tiếng nổ đinh tai nhức óc, tiếp theo đó là tín hiệu điện thoại báo bận.

      Bên tai của vẫn còn quanh quẩn tiếng nổ ầm ầm kia, cảm giác mất mát truyền tới từ lòng bàn chân của Nhiếp Tử Vũ, cả người như vào trong hầm băng ngàn năm, suy nghĩ được bất cứ điều gì, cũng hề có suy nghĩ nào. biết qua bao lâu, rốt cục màn hình điện thoại của cũng khôi phục lại. giây, hai giây trôi qua, hốc mắt của cũng đỏ lên, thân thể bắt đầu run rẩy.

      nhanh chóng bấm dãy số quen thuộc, nhưng kết nối được. chưa từ bỏ ý định lại bấm lại lần nữa, vẫn kết nối được. Cuối cùng mặc cho bấm bấm lại bao nhiêu lần đễn nỗi những con số kia sắp bị hỏng luôn, nhưng mà vẫn thể nào gọi được vào số điện thoại của .

      xảy ra chuyện rồi sao?

      Nhiếp Tử Vũ ngăn cản được suy nghĩ này xuất ở trong đầu của mình, nên cả người lại càng run rẩy nhiều hơn, như thế nào cũng kiềm chế được sợ hãi nảy sinh ở trong lòng. Ánh mắt của cũng đỏ lên, đôi mắt mờ mịt hơi nước, khiến cho tầm mắt của trở nên mơ hồ. Tay của cũng run lên, di động rơi xuống đất kêu “Lạch cạch” tiếng, cũng để ý tới, đột nhiên xoay người chạy ra khỏi phòng. . .

      . . .

      Mưa to như trút nước, mãi cũng có xu hướng tạnh.

      Nhà họ An đèn đuốc sáng trưng. Ngoại trừ ba An ra, tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách, trông ngóng ra bên ngoài cửa. Ngồi ghế, Nhiếp Tử Vũ khóc đỏ hoe hai mắt, đôi mắt sưng to lên như hai quả hạch đào, nhìn vô cùng thê thảm. Mẹ An và An Hỉ ở bên cạnh thay nhau an ủi , nhưng mà câu cũng nghe lọt tai, trong đầu chỉ có duy nhất tiếng vang ầm ầm cuối cùng kia.

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ chớp mắt cái ba An ra ngoài được hơn tiếng đồng hồ. Giữa lúc mẹ An suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho ông , luồng sáng xuất ở phía xa xa, bà vui mừng định vỗ vỗ vào vai nhắc nhở Nhiếp Tử Vũ, tay của bà lại rơi vào khoảng , lúc quay đầu lại nhìn, người ở bên cạnh còn thấy đâu nữa rồi.

      Vừa nhìn thấy luồng sáng kia, Nhiếp Tử Vũ bất chấp tất cả chạy ra ngoài. Hai mắt mông lung nhìn thấy phía sau của ba An còn có bóng dáng khác, lúc này trái tim lơ lửng mới rơi xuống. Die6an da29qn le6 ưquy1 d9o^n.

      “Vũ Vũ. . .” Vừa nhìn thấy chạy ra, Nhiếp Tử Phong vội vàng chạy lại đỡ lấy . “Trời mưa lớn còn chạy ra đây làm gì, mau vào nhà.” xong cởi áo khoác ra giơ lên đầu, che mưa cho .

      Nương theo tia sáng mờ nhạt nhìn về phía , cảm giác chua xót trào lên nơi chóp mũi của Nhiếp Tử Vũ. nhìn thấy toàn thân ướt sũng, gương mặt tuấn lãng của có nhiều vết thương , miệng vết thương vẫn còn chảy ra chút máu tươi, bộ đồ vest đắt tiền dính đầy bùn đất, ống quần càng dính nhiều hơn nữa, cả người nhìn nhếch nhác vô cùng!

      Nhìn thấy gặp chuyện hay nhưng vẫn nở nụ cười rực , Nhiếp Tử Vũ lại càng bực bội nhưng cũng đành lòng.

      phải em bảo đừng tới rồi hay sao? Vì sao lại chịu nghe lời, có biết là. . . có biết là em sợ . . . Sợ nhiều như thế nào . . .” Sợ mất nhiều như thế nào . câu này Nhiếp Tử Vũ cũng có dũng khí ra khỏi miệng.

      Mặc dù nghe được chính miệng của ra, nhưng mà theo như ánh mắt đầy thương của , Nhiếp Tử Phong cũng hiểu ra điều mà muốn .

      Đôi mắt đen láy như đêm đen khẽ lên chút hạnh phúc, nhịn được kéo ôm chặt vào lòng mình, tựa đầu vào bờ vai run run của . “ cần lo lắng, em nhìn thấy rồi đó, phải là có chuyện gì rồi sao.” xong, dịu dàng vỗ lên lưng của , muốn an ủi chút.

      Từng lời dịu dàng của giống như dòng nước ấm chảy qua lòng của Nhiếp Tử Vũ, cuốn bất an và sợ hãi của . Dần dần, dưới vuốt ve của cả người của cũng bình phục lại. Nhưng mỗi khi nghĩ tới chuyện nào đó, cảm giác đau đớn lập tức xuất nơi đáy mắt của , ngay sau đó hung hăng đẩy ra, lùi lại phía sau mấy bước giữ khoảng cách với .

      Bàn tay của lấy chiếc áo tây trang trùm đầu xuống ném trả lại cho , sau đó lấy tay lau hỗn hợp nước mưa và nước mắt ở mặt , lạnh lùng : “Chờ lúc nào tạnh mưa hãy , vĩnh viễn cũng đừng tới nữa.” xong định xoay người vào. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

      “Vũ Vũ. . .” Thấy lại khôi phục lại lạnh lùng, nụ cười tươi rói của Nhiếp Tử Phong nhất thời cứng ngắc môi. Nhìn bóng lưng của vội vã muốn trốn tránh, bất ngờ lớn lên: “Vũ Vũ, biết em lo lắng điều gì.”

      Quả nhiên đúng như mong muốn, sau khi Nhiếp Tử Vũ nghe thấy câu này vô cùng sửng sốt, sau đó chậm rãi quay người lại, vẻ mặt cứng ngắc nhìn .

      Thấy thế, Nhiếp Tử Phong hít hơi sâu, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người : “ biết quan hệ của chúng ta!”

      câu của giống như tiếng sấm nổ tung ở trong đầu của Nhiếp Tử Vũ, đôi mắt của thất thần nhìn , vẻ mặt phức tạp tới cực điểm.

      biết ư? thực biết ư?

      Nhiếp Tử Phong nở nụ cười yếu ớt, gương mặt tuấn tú nhìn vào ánh mắt của , khiến cho có chút sợ hãi lùi lại bước, “. . . biết cái gì?” Đôi môi của run rẩy, lát sau mới chậm chạp hỏi. Đồng thời cũng cầu nguyện ở trong lòng, chỉ mong phải là suy nghĩ kia của .

      Sắc mặt của Nhiếp Tử Phong thay đổi, vẫn nở nụ cười yếu ớt như trước, vào lúc nóng lòng và bối rối chậm rãi mở miệng, mấp máy môi.

      Bên tai có tiếng sấm vang lên, khiến cho bỏ lỡ lời của , nhưng mà căn cứ theo khẩu hình miệng của , Nhiếp Tử Vũ có thể đọc hiểu được câu kia có nghĩa là: chúng ta là em. . . Tim co rút từng cơn đau đớn, vết sẹo trong lòng bị xé rách, nhất thời máu thịt hòa lẫn vào nhau, máu tươi chảy nhếch nhác. Die^n dàn\ & leye^ê quy/y do^nn .

      biết. . . thực biết rồi. . . Nước mắt tràn ngập trong đôi mắt của , khiến cho tầm mắt của trở nên mơ hồ. vẫn còn cái gì, nhưng mà cũng có lòng dạ nào mà nghe nữa.

      , . . .” cắn răng đau đớn lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy ngực của mình co thắt lại, giống như có tảng đá ngàn cân đè lên. Hai tay thả hai bên nắm chặt lại thành quyền, thầm điên cuồng hét lên ở trong lòng.

      Tại sao lại có thể! Tại sao lại có thể biết! Vì để bảo vệ bí mật này liều mạng để cho hiểu lầm mình, để thoát khỏi , nhưng mà cuối cùng lại có kết quả như thế này! Vì chân tướng như vậy, hai chân của Nhiếp Tử Vũ run rẩy tự chủ liên tục lùi lại phía sau. Hai chân run rẩy, dưới chân lại bị trơn trượt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hét “Cẩn thận!” của Nhiếp Tử Phong, liền từng chút ngã xuống dưới đất.

      “Á.” tiếng kêu đau đớn tràn ra khỏi miệng của Nhiếp Tử Vũ, còn chưa kịp phản ứng lại từng cơn đau đớn từ dưới bụng truyền tới khiến cho ôm lấy bụng của mình cuộn lại giống như con tôm, khuôn mặt nhắn trở nên trắng bệch cắt còn chút máu. Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn .

      Tình hình đột ngột phát sinh này khiến cho mọi người hẹn mà cũng hút khí, người phản ứng lại đầu tiên vẫn là Nhiếp Tử Phong.

      “Vũ Vũ.” vội vàng chạy lên, trước tiên đỡ dậy khỏi mặt đất, vừa lo lắng nhìn về phía mấy người An Hỉ vì hoảng hốt mà trừng mắt há hốc miệng : “Nhanh lên, mau gọi xe cứu thương.”

      Bởi vì tiếng hét giận dữ này của mà An Hỉ chậm chạp mới phản ứng lại vội vàng gật đầu rồi chạy gọi điện thoại. Còn Nhiếp Tử Phong ôm Nhiếp Tử Vũ ngừng vuốt ve khuôn mặt tái mét của , ngừng an ủi: “Vũ Vũ, em bị đau chỗ nào? cho biết em bị đau ở đâu?”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 189: Bảo bối được sinh ra 2 – Bảo vệ đứa .
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Đau. . . Đau quá. . . Bụng của em. . .” Hơi thở của Nhiếp Tử Vũ mong manh, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía bụng của mình. “Đứa . . . Con của em. . .” Dường như cảm nhận được có thứ gì đó ngừng cuồn cuộn trào ra ở dưới thân dưới của mình, trong cơ thể có cảm giác trống rỗng.

      Nghe thấy kêu đau bụng, Nhiếp Tử Phong lập tức cảm thấy nôn nóng. lo lắng ôm từ dưới đất đứng lên, nhưng mà bàn tay vừa mới vòng qua đùi của , liền cảm giác thấy giống như đụng phải thứ gì đó, hơi dính dính. nhìn về phía lòng bàn tay của mình, hai mắt trợn lớn lên.

      Máu, là máu.

      Trong màn đêm, máu màu đỏ tươi cũng biến thành màu đen như mực, dính đầy vào hai tay của . Những hạt mưa rơi xuống người của kêu lách tách, chỉ lát sau máu chảy thành dòng đen kịt.

      Trong khí có mùi máu tươi rất nồng, hai mắt của Nhiếp Tử Phong đau nhói, tất cả mọi người ở đây cũng hoảng sợ.

      Mãi thấy đáp lại, Nhiếp Tử Vũ khó khăn ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy máu tươi sền sệt tay của , thiếu chút nữa ngất : “Máu. . . Đứa , con của em. . . Á, đau quá. . .”

      sao, sao, đứa có chuyện gì.” Bất chấp tất cả, Nhiếp Tử Phong vội vàng ôm ngang vào trong lòng của mình, cũng quên hét lớn vào trong nhà.

      gọi xe cứu thương chưa?”

      “Gọi rồi.” An Hỉ từ trong phòng nhảy ra, giúp Nhiếp Tử Phong ôm Nhiếp Tử Vũ vào trong phòng ngồi xuống: “Nhưng mà bọn họ mưa lớn quá, đường thông, xe cứu thương có cách nào chạy tới.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Mẹ An đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi, nhìn cả người Nhiếp Tử Vũ toàn là máu, ôm bụng ngừng kêu lên, lo lắng giống như con ruồi đầu, lấy khăn mặt tới lau giúp : “Vậy phải làm sao bây giờ đây, xem ra đứa sắp sinh ra rồi, nhưng mà trời lại mưa lớn như vậy, ôi trời ơi.” Bà buồn bực nhíu chặt chân mày lại.

      “Để tôi sang nhà hàng xóm mượn chiếc xe, vòng đường , mới có thể đưa Vũ Vũ tới bệnh viện được.” Ba An còn chút lý trí vội quyết định nhanh, rồi chạy ra ngoài.

      Nhiếp Tử Phong đau xót nhìn Nhiếp Tử Vũ cắn môi vì đau đớn, mặt mũi đều nhăn nhó lại, trong lòng đau như dao cắt. Nếu như có thể chịu nỗi đau này thay cho , tốt biết bao!

      . . .

      Sau thời gian trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng Nhiếp Tử Vũ cũng được đưa tới bệnh viện ở trấn , nhưng mà việc vẫn còn chưa xong, bởi vì cú ngã này rất nghiêm trọng, khiến cho máu của Nhiếp Tử Vũ ngừng chảy ra.

      “Ở đây thiết bị của chúng tôi được đầy đủ, đề nghị mọi người hãy nhanh chóng chuyển bệnh nhân tới bệnh viện lớn , thời gian rất gấp rồi!” Bác sĩ vội vàng giải thích.

      Vừa nghe thấy như vậy, mọi người lại trở nên rối loạn, nếu như bây giờ đưa ít nhất cũng phải hết hai tiếng đồng hồ nữa, mà lúc đó có khả năng Nhiếp Tử Vũ bị mất máu nhiều mà. . .

      Trong bốn người Nhiếp Tử Phong coi như tỉnh táo nhất, đảo mắt nhìn mà gì thêm, mượn điện thoại di động của An Hỉ rồi bấm dãy số, nhanh chóng chỉ đạo: “Tôi cần biết ông dùng cách nào, cũng đừng cho tôi biết thời tiết chết tiệt gì đó! Dùng tốc độ nhanh nhất đưa máy bay trực thăng tới đây! Ngay lập tức!”

      Mười phút sau, máy bay trực thăng dừng ở sân thượng của bệnh viện. Bởi vì thang máy có chút trục trặc, nên Nhiếp Tử Phong mím môi mím lợi, chưa tới hai phút ôm Nhiếp Tử Vũ lên lầu mười. Bởi vì chỗ ngồi trong máy bay trực thăng có hạn, vì vậy ngoại trừ An Hỉ ra, hai ông bà già đều phải ở lại. . .



      Nhiếp Tử Vũ nằm ở băng ca, hai tay được Nhiếp Tử Phong nắm chặt lấy. Cảm giác đau đớn vẫn ngừng lan ra hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt hơn, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hình như cũng đau lắm, chân mày nhíu chặt lại cũng được thả lỏng hơn chút.

      “Người nào là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ mặc áo blue trắng tới bên cạnh bọn họ.

      “Là tôi.” Nhiếp Tử Phong vội vàng đứng ra.

      “Bệnh nhân bị mất máu rất nhiều, cần phải mổ bụng ra ngay lập tức để lấy thai nhi, trong quá trình mổ khó tránh khỏi những phát sinh ngoài ý muốn, vì vậy tôi cần ký tên vào bản thỏa thuận này?”

      “Thỏa thuận cái gì?” Nhiếp Tử Phong sửng sốt, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

      Bác sĩ nghiêm túc nhìn , giải thích: “Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, lúc cần thiết cần phải quyết định lựa chọn bảo vệ người lớn hay là đứa . . .”

      đợi bác sĩ hết câu, Nhiếp Tử Phong vội vàng : “Bảo vệ người lớn.”

      Trong lúc mơ mơ màng màng, mặc dù Nhiếp Tử Vũ nghe bọn họ cụ thể chuyện gì, nhưng mà khi nghe thấy Nhiếp Tử Phong ba chữ đó rất có lực xong, lập tức hiểu ra.

      . . . nên bảo vệ em. . .” dựa vào chút ý thức cuối cùng lắc đầu, muốn giãy giụa đứng dậy khỏi băng ca.

      “Vũ Vũ. . .” Thấy thế Nhiếp Tử Phong vội vàng chạy lại, đỡ lấy .

      “Đứa , hãy bảo vệ đứa . . .” thở hổn hển, khó khăn câu ra khỏi miệng: “Đứa là con trai của . . . thể để ý nó được.” biết mối quan hệ của bọn họ, như vậy cũng cần thiết phải giấu giếm nữa.

      được!” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng cắt ngang lời của , vẻ mặt kiên quyết: “ có em, còn muốn đứa để làm gì! Đứa có thể sinh lại lần nữa, nhưng em chỉ có .” thừa nhận chịu nổi nỗi đau mất , vì vậy kiên quyết lấy làm trọng.

      Nhiếp Tử Phong từ từ đỡ nằm xuống, rồi cầm lấy tờ giấy thỏa thuận trong tay của bác sĩ định ký tên. Sau đó, ngòi bút mới chạm vào trang giấy, câu tê tâm liệt phế của Nhiếp Tử Vũ vang lên, khiến cho động tác của khựng lại.

      “Nếu như còn đứa , em hận cả đời!” nghẹn ngào quát lên với , hai tay khăng khăng bảo vệ lấy bụng của mình, giống như sợ nếu như mình buông tay đứa rời xa mình mãi mãi.

      Đứa bé này hạ quyết tâm biết bao nhiêu mới quyết định sinh ra được, là gạt bỏ tất cả luân thường đạo lý, chấp nhận tất cả những lời trách mắng của dư luận mới mang thai tới ngày hôm nay, nếu như còn đứa bé nữa, như vậy có nghĩa là kiếp này có đứa bé nào của nữa. . . Vì vậy, cho dù như thế nào chăng nữa, cũng thể mất đứa bé này được!

      câu này, khiến cho chiếc bút trong tay của Nhiếp Tử Phong run run rồi rơi xuống, tạo thành đường mực tờ giấy trắng. quay đầu nhìn vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ nhìn mình đầy oán hận, dao động.

      Từ đầu chí cuối An Hỉ đứng ở bên cạnh nhìn hai người, khỏi lắc đầu thúc giục:

      “Tôi thấy hay là cứ nghe lời của Vũ Vũ , hãy bảo vệ đứa , cứ đứng đây như vậy, đừng là người lớn, ngay cả đứa cũng nhất định có thể. . .”

      Nghe vậy, chân mày của Nhiếp Tử Phong khẽ giật, : “Được, bảo vệ đứa .” xong nhanh chóng điền thông tin lên tờ giấy, rồi ký tên của mình xuống. Vào lúc đưa trả tờ thỏa thuận cho bác sĩ, lạnh lùng :

      “Nhưng nếu như thể bảo vệ được người lớn, tôi muốn cả bệnh viện của các người phải chôn cùng.”

      Giọng trầm thấp khàn khàn của mang theo kiên quyết, khiến cho bác sĩ và nhân viên y tá ở đây khỏi ngẩn ra, hiểu sao có cảm giác lạnh hết cả người.

      . . .

      Nhiếp Tử Vũ bị đẩy vào phòng phẫu thuật, còn Nhiếp Tử Phong ở ngoài cửa chờ mấy tiếng đồng hồ. Giữa lúc đó, nhận được thông báo của mẹ Nhiếp, Dịch Thiên Minh, còn có cả bà Trần Phương và Lạc Thuần đều cùng tới.

      Bởi vì chuyện xảy ra lúc sáng sớm, nên ba người gặp nhau có chút xấu hổ được tự nhiên lắm, nhưng cũng may là mọi người đều tập trung lo lắng cho Nhiếp Tử Vũ ở trong phòng mổ, nên cũng quên cảm giác thoải mái trước đó.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 190: Bảo bối được sinh ra 3
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, từng giâu từng phút đều khiến cho những người ở đây vô cùng nóng lòng và sốt ruột. có ai chuyện, cũng có ai đứng dậy rời , mỗi người đều chìm đắm trong mạch suy nghĩ của chính mình, bầu khí trở nên ngưng đọng tới cực điểm.

      Đột nhiên, tiếng khóc của trẻ con truyền ra từ bên trong phòng mổ, phá vỡ bầu khí im lặng này.

      “Sinh rồi, sinh rồi.” An Hỉ hét lên, quay đầu lại nhìn về phía mọi người.

      Mọi người hẹn mà trước sau đều cùng lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng mỗi người lại nhanh chóng lộ ra biểu tình khác. Bà Trần Phương lộ ra vui mừng, Lạc Thuần lộ ra thoải mái, mẹ Nhiếp lộ ra áy náy, Dịch Thiên Minh lộ ra vẻ mặt phức tạp, còn Nhiếp Tử Phong, có biểu tình gì. . . Bởi vì lúc này điều muốn biết nhất phải là tình hình của đứa , mà là tình hình của người phụ nữ .

      Lúc phòng giải phẫu đổi từ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, mọi người vốn ngồi ở hành lanh vội vàng đứng dậy vây quanh lại. Bác sĩ giải phẫu mới bước chân trước ra khỏi phòng phẫu thuật, chân sau bị mọi người vây ở xung quanh. Dđienn damn leie quyýdon.

      “Bác sĩ, con của tôi sao rồi?” Ba người hẹn mà cùng lên tiếng, khiến cho An Hỉ khỏi kinh ngạc.

      Bà Trần Phương bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn mẹ Nhiếp và Dịch Thiên Minh, hai người tự động lui lại bước, cúi thấp đầu xuống.

      Thấy vậy, lúc này bà mới hỏi bác sĩ lại lần nữa: “Bác sĩ, con của tôi sao rồi ạ?”

      Bác sĩ cười yếu ớt nhìn bà, : “Phẫu thuật rất thành công, người lớn và em bé đều khỏe mạnh.”

      “Vậy là tốt rồi.” Lại trận suýt xoa.

      “Nhưng mà. . . “ Bác sĩ nhíu mày, vẻ mặt muốn lại thôi.

      “Nhưng mà cái gì?” Nhiếp Tử Phong cướp lời hỏi trước, gương mặt tuấn lãng của lên lo lắng.

      Bác sĩ khẽ nhìn cái rồi : “Sản phụ bị mất máu quá nhiều nên tạm thời bị hôn mê, về phần lúc nào tỉnh lại, chúng tôi cũng biết được.”

      rất lâu sao?” Thân là người đàn ông thứ hai ở đây, Dịch Thiên Minh hỏi.

      “Chắc cũng lâu lắm đâu.” Bác sĩ lắc đầu an ủi, rồi thay đổi đề tài. “Chúc mừng gia đình, là bé trai rất khỏe mạnh, chờ y tá lau rửa cho bé chút, là mọi người có thể gặp rồi.” xong, bác sĩ gạt gạt tay sau đó liền rời .

      Bị bỏ lại ở hành lang, mọi người lại im lặng nhìn nhau, rồi nhìn vẻ mặt chán chường của Nhiếp Tử Phong, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.

      . . .

      Mấy ngày liên tiếp, Nhiếp Tử Phong đều ăn ở tại bệnh viện, mỗi ngày đều ở cùng với Nhiếp Tử Vũ, giây cũng rời . Cho dù mấy người mẹ Nhiếp tới khuyên bảo, cũng hề nhúc nhích, đáy mắt chỉ có duy nhất người là Nhiếp Tử Vũ.

      Nhiếp Tử Vũ hôn mê được hai ngày - -

      “Vũ Vũ, rốt cuộc em muốn ngủ bao lâu mới có thể tỉnh lại? Đừng ngủ nữa, mở mắt ra nhìn được ?” Dđienn damn leie quyýdon. Ngồi ở giường, hai tay của Nhiếp Tử Phong nắm chặt lấy cánh tay phải cắm kim tiêm của , vẻ mặt cầu xin, mở miệng : “Tỉnh lại, mở mắt ra nhìn , nhìn con của chúng ta được ? Tất cả mọi người đều đợi em, em hãy nhanh chóng tỉnh lại được ?”

      Hai ngày hai đêm, ngủ nghỉ trông , sợ chỉ cần mình rời bỏ qua mất giây phút tỉnh lại. Mái tóc của bù xù, đáy mắt đen kịt lên đầy tơ máu, khuôn mặt ngày xưa đẹp trai ngời ngời khiến cho biết bao nhiêu phụ nữ mê mẩn, giờ phút này trở nên gầy gò, vẻ mặt đầy mệt mỏi, quần áo xốc xếch, cả người nhìn đầy vẻ chán chường. cố chấp nhìn khuôn mặt hôn mê của Nhiếp Tử Vũ, đáy mắt trở nên trong suốt sáng bóng, viền mắt cũng dần dần ủng đỏ.

      Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, mãi cho tới khi có người tới trước mặt , lòng chìm đắm trong suy nghĩ của mình lúc này mới ngẩng đầu lên.

      “Tới rồi.” thản nhiên .

      “Vâng.” An Hỉ gật gật đầu, đưa hộp cơm tiện lợi mà mẹ An dặn dò đặt qua bên. Quay đầu lại nhìn Nhiếp Tử Vũ với sắc mặt trắng bệch nằm giường, rồi lại nhìn vẻ mặt chán chường chịu nổi của Nhiếp Tử Phong, nhịn được mà lắc lắc đầu.

      Rốt cuộc tình là cái gì, là lại khiến cho người ta biến thành bộ dạng như thế này.

      hãy nghỉ ngơi chút , để tôi ở đây trông ấy là được rồi.” vỗ vỗ vào vai của .

      được, tôi phải ở đây trông chừng ấy.” Nhiếp Tử Phong từ chối ý tố của An Hỉ.

      Đối với câu trả lời này của , An Hỉ sớm nghe tới mức nhàm tai rồi, nhịn được mà đảo cặp mắt trắng dã, dùng vẻ mặt nghiêm túc : “ ở đâu trông chừng cũng có cách nào. Hơn nữa, hy vọng khi Vũ Vũ tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng này của hay sao? Nhếch nhác ra hình người, ấy nhìn thấy chán ghét mới là lạ.”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong do dự, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía .

      Thấy vẻ mặt buồn bã của có chút dao động, An Hỉ lại tiếp: “Nếu như muốn trở về, vậy hãy tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi chút , lúc nãy tôi vào thấy có ai, chắc là có thể nghỉ ngơi chút.”

      Nhiếp Tử Phong do dự mấy lần, chần chừ lúc lâu rồi mới gật gật đầu: “Cái đó. . . Vậy Vũ Vũ đành nhờ vậy.” xong liền đứng dậy ra.

      “Ôi trời, hãy mang theo hộp tiện lợi này nữa.” An Hỉ chạy theo cầm hộp cơm tiện lợi nhét vào tay của , nhân tiện : “Đứa sinh được hai ngày mà vẫn chưa tới thăm nó đúng ? lát nữa tỉnh lại nhớ nhìn nó chút . Bây giờ Vũ Vũ hôn mê, là ba của thằng bé phải tới thăm nó mới đúng chứ.” Dđienn damn leie quyýdon.

      Chân mày của Nhiếp Tử Phong khẽ nhíu lại, gật gật đầu.



      Sau khi Nhiếp Tử Phong rời , An Hỉ thào tự chuyện lúc lâu bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ, cuối cùng buồn chán lấy cuốn sách mà mình mang tới ra lật xem, nếu lại lấy điện thoại ra chơi. lúc lâu sau, cảm giác bản thân mình buồn toilet, vội vàng chạy vào toilet trong phòng bệnh.

      Khi cửa phòng toilet đóng lại, Nhiếp Tử Vũ nằm giường bệnh liền chậm rãi mở hai mắt ra.

      sai sớm tỉnh lại, vào lúc Nhiếp Tử Phong mở miệng cầu xin, tỉnh lại, nhưng mà mở mắt ra.

      chút chần chừ, nhổ kim tiêm ở tay ra, lấy quần áo tùy thân của mình ở trong tủ mặc thêm vào rồi rời khỏi phòng bệnh. Lúc ngang qua căn phòng sát vách, do dự chút rồi sau đó chậm rãi đẩy cửa phòng ra, nhìn theo khe cửa, nhìn thấy Nhiếp Tử Phong ngủ rất say giường bệnh. cảm giác chua xót nhất thời nhói lên trong lòng, khiến cho nhịn được mà đỏ viền mắt, muốn tăng thêm cảm giác bi thương trong lòng mình nữa, dứt khoát xoay người rời .

      Sải bước về phía phòng trẻ sơ sinh, tiếng với y tá xong, y tá liền dẫn tới phòng VIP. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      từ từ xem , tôi ra ngoài trước.” Y tá cười yếu ớt , sau đó liền xoay người rời .

      Nhiếp Tử Vũ nhấc chân bước về phía giường trẻ sơ sinh, khom lưng xuống nhìn, nhìn thấy con trai của mình ngủ rất yên bình. đầu mọc những sợi tóc tơ thưa thớt, cặp lông mi rung rung giống như những cánh chim bé, ngủ quan nhắn xinh xắn, cực kỳ giống – tình của .

      Xúc động nở nụ cười yếu ớt, nhịn được đưa tay sờ lên khuôn mặt nhắn của bé.

      Cục cưng nằm ở giường dường như cũng cảm nhận được, đột nhiên mở to hai mắt nhìn , khóc cũng ồn ào, mà dùng ánh mắt mê man nhìn lúc lâu, rồi đột nhiên nở nụ cười.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 191: Tất cả đều vui vẻ
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nụ cười vui vẻ hồn nhiên kia chạm vào tiếng lòng của Nhiếp Tử Vũ, hạ quyết tâm rất lớn, mới nhịn được cảm giác chua xót nơi chóp mũi. cong cong khóe môi nở ra nụ cười, đưa hai tay ra cẩn thận từng chút từng chút bế bé ra khỏi chiếc giường. Mà cu cậu cũng hề giãy giụa, ngoan ngoãn ghé vào lòng của , cười với , chớp mắt rồi lại chớp mắt với , đôi mắt kia to sáng như giọt nước, sáng chói long lanh như viên ngọc nhìn lóa cả mắt.

      Nhìn thấy bảo bối hề sợ mình, Nhiếp Tử Vũ khỏi cảm thán ở trong lòng, cái này gọi là máu mủ tình thâm đúng ! Cho dù trước đó chưa từng nhìn thấy mặt của , nhưng mà bé cũng biết là mẹ của bé.

      Bé vẫn còn như vậy, giống như con thỏ, cả người mềm mại, giống như là chỉ cần sờ vào bị tan ra vậy, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hai tay của mình cũng run rẩy, cảm giác ấm áp lơ lửng ở trong lòng của .

      Cứ như vậy ôm bé lúc lâu, lúc này cu cậu mới chớp mắt hai cái rồi nhắm mắt lại, dựa vào ngực của Nhiếp Tử Vũ ngủ say.

      Nhìn bộ dạng ngủ say rất đáng của bé, Nhiếp Tử Vũ lại đỏ vành mắt lên, nước mắt trong suốt cũng vòng quanh, chỉ lát sau liền lã chã rơi xuống khỏi vành mắt của . Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      Làm sao bây giờ? Mới ôm bé có chút, mà lưu luyến nỡ rời rồi.

      Nhiếp Tử Vũ cắn răng, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn đứa trong lòng mình, trong lòng rối rắm biết làm sao.

      Bé sinh ra trái với lẽ thường, vi phạm luân lý đạo đức, ngay từ đầu giống với những đứa trẻ khác. Nhưng nếu như rời khỏi đây, có thể mẹ Nhiếp nhìn nhận bé là con của , là cháu của mình mà tiếp nhận bé. Nếu ra , bí mật này được giấu kín, bọn họ mới có thể sống tốt được.

      Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Vũ mím môi mím lợi khẽ thả đứa bé xuống giường, rồi dịu dàng đắp cái chăn mỏng lên cho bé, rồi dứt khoát quyết định rời . Nhưng mà vừa mới xoay người, bóng dáng cao lớn rơi vào trong tầm mắt của , nhất thời khiến cho cứng ngắc tại chỗ.

      Gương mặt quen thuộc mang theo chút mệt mỏi rã rời xuất trước mặt của , lúc tiếp xúc với ánh mắt thâm thúy sâu như đáy hồ của , đầu óc cũng trở nên trống rỗng, bất cứ suy nghĩ gì cũng tan biến mất.

      ngây ngốc nhìn , nhàn nhạt nhìn lại , mở miệng, cứ lặng lẽ đứng cách mấy bước chân nhìn , bầu khí trầm mặc.

      Nhìn bộ dạng của Nhiếp Tử Phong lười nhác dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, tư thế hờ hững nhìn mình, lúc này Nhiếp Tử Vũ hồi phục lại tinh thầm mới nhớ tới phải lau vết tích nước mắt loang lổ khuôn mặt của mình.

      . . . đứng ở đây bao lâu rồi?” chớp chớp mắt, có chút chột dạ né tránh ánh mắt của .

      “Đủ lâu.” Hai tay của thả xuống, Nhiếp Tử Phong nhấc đôi chân thon dài về phía của : “Lâu tới mức nhìn thấy em ôm đứa , khóc với nó, sau đó thả đứa xuống, định rời khỏi đây lần thứ hai. . . Phải ?” nhíu đôi mày rậm rạp lại, ánh mắt tràn đầy vẻ vui.

      luôn ngủ sâu, nhất là trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều việc như vậy, vì thế trong nháy mắt đẩy cánh cửa kia ra, tỉnh lại. đường theo đuôi tới đây, khi thấy rơi lệ với đứa , đoán được định làm gì. điễnnsf tdànt nên quýndon.

      “Em lại định bỏ lại và đứa sao?” Nhiếp Tử Phong khẽ hỏi, khuôn mặt mặt có chút biểu tình nào, khiến cho người ta đoán ra được nỗi lòng của . Ánh mắt của lạnh lùng đảo qua nhìn con trai của nằm giường, nhấc môi lên : “Đứa vừa mới chào đời hai ngày, ngụm sữa em cũng chưa từng cho con uống mà lại nhẫn tâm bỏ thằng bé lại để ra như vậy sao?”

      lời trúng chỗ thương tâm của , vừa rồi mới cố gắng ngưng khóc lại, bây giờ trong nháy mắt nước mắt của lại tràn mi, làm thế nào cũng ngừng được.

      Đương nhiên muốn! Nhưng mà lại có cách nào khác.

      Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại dùng ánh mắt khổ sở nhìn đứa ngủ say, trong lòng đau như có người xé rách ra. Đợi tới lúc nhìn đủ rồi, mới nhanh chóng thu lại vẻ mặt đau khổ của mình, nuốt nước mắt vào trong, ánh mắt sáng quắc nhíu mày nhìn Nhiếp Tử Phong, : “ biết suy nghĩ của em, vậy em cũng nhiều nữa. Thằng bé xin hãy chăm sóc cho nó tốt.” xong, liền muốn vòng qua người của để .

      Nhưng mà còn chưa được hai bước, cảm thấy cổ tay của mình căng thẳng, cảm giác nóng bỏng truyền tới, giây sau, Nhiếp Tử Phong đứng trước mặt , chặn đường của .

      “Buông em ra.” Cho là muốn hỏi vì sao rời , Nhiếp Tử Vũ vừa giãy giụa vừa : “ cũng biết chúng ta là. . . Vậy hẳn là phải để cho em rời mới đúng. . . Ưm. . .” Sau đó được lời nào nữa, bởi vì môi của bị chặn lại. điễnn dàn nên quýndon.

      Môi của vẫn như trước đây, mềm mại và ngọt ngào, tay của Nhiếp Tử Phong giữ chặt cổ tay kéo chặt vào lòng của mình, mặt khác tay còn lại đặt ở sau gáy của áp vào chính mình, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.

      Nhiếp Tử Vũ ban đầu còn giãy giụa, cuối cùng cũng biến thành vũng nước tan trong lòng của , hưởng ứng nụ hôn của , hề phản kháng nữa.

      Nụ hôn này triền miên giống như trước kia, mà lại giống như mang theo ý vị an ủi.

      biết hôn bao lâu, khi thấy đáy mắt của bỏ lạnh lùng ngụy trang rồi, lúc này Nhiếp Tử Phong mới chậm rãi thả môi của ra. Hai tay của đặt lên bả vai đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của , dùng ánh mắt thâm tình nhìn , chậm rãi nở nụ cười.

      “Chúng ta phải em ruột.”

      Bảy chữ ngắn ngủi được thốt ra khỏi miệng của , kèm theo ánh mắt sáng long lanh, Nhiếp Tử Vũ mê mang. Diễng đáng ele quiý don.

      Chuyện này. . . Đây là có ý gì. . . thất thần nhìn ánh mắt đầy tình của Nhiếp Tử Phong, tự chủ được mà chớp mắt.

      Nhìn khuôn mặt nhắn của có biểu tình nào, Nhiếp Tử Phong thả ra lấy tờ giấy từ trong túi quần ra: “Nếu như em tin lời của , em có thể xem cái này.” xong, đưa tờ giấy tới trước mặt của .

      Nhiếp Tử Vũ vẫn hiểu gì như cũ, chần chừ cầm lấy tờ giấy đưa rồi liếc mắt nhìn. Đầu tiên ánh mắt của có chút phản ứng nào, nhưng càng lúc càng tập trung, đáy mắt dần dần có chút dao động, cho đến khi xem hết tờ giấy rồi vẻ mặt của thể tin được, trừng mắt lên nhìn, kiềm chế được vui mừng và ngạc nhiên.

      “Chuyện này. . . “ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía , vẫn có chút thể tin được những gì mắt mình nhìn thấy.

      “Tờ giấy xét nghiệm DNA này là DNA của hai chúng ta hoàn toàn trùng khớp, lần này em nên tin lời của rồi.” Nhiếp Tử Phong dịu dàng vuốt ve mái tóc của , trong ánh mắt là thâm tình vô hạn.

      cho xem tờ báo cáo giám định. Tờ giám định báo cáo này lúc nào cũng mang theo bên người, chính là vì sợ sau khi tỉnh lại chạy trốn, muốn trước tiên phải giải trừ hiểu lầm. Nhìn theo bộ dạng vừa rồi, nếu lúc đó chậm bước, biết lại bỏ qua mất bao nhiêu thời gian.

      “Chuyện đó. . . như vậy là chúng ta phải là. . .” Nhiếp Tử Vũ kích động bịt miệng của mình lại, đôi mắt mở to cũng tràn ngập hơi nước, nhưng phải là nước mắt đau khổ nữa, mà là nước mắt của vui sướng. vui mừng qua tiếp theo chỉ còn lại hoang mang: “Nhưng mà mẹ chúng ta là. . . Hơn nữa bà ấy còn đưa cho em xem chứng cứ, và cả mẹ em cũng thừa nhận. . . Nếu như chúng ta phải là em, tại sao bọn họ lại . . .” Lại ba Nhiếp là ba ruột của .

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong khổ não nhìn , : “Việc này có chút dài dòng và phức tạp. Bởi vì có liên lụy tới đời trước, cho nên chỉ đơn giản với em thôi.” Vào lúc Nhiếp Tử Vũ hiểu, ánh mắt chờ đợi, mới chậm rãi tiếp: “Lúc trước ba mẹ và chú Dịch cùng nhau du lịch, đường du lịch gặp phải mẹ em. Sau này mẹ em sinh lòng cảm mến ba , mà ba vì có tình đồng hương với mẹ em nên cũng cũng có chút chăm sóc cho mẹ em hơn, nhưng mà mẹ lại cho rằng ba của mẹ của em, và còn chú Dịch mới là người mẹ em. Đêm cuối cùng của chuyến du lịch, mẹ em nhận được bức thư tình, là do chú Dịch viết, nhưng mà bà ấy lại tưởng là do ba viết, cho nên chạy tới chỗ hẹn trong bức thư, sau đó có em. . .”

      Diễng đáng ele quiý don. “Nghe mẹ em , ngày đó mưa to gió lớn, toàn bộ làng du lịch đều bị cúp điện. Hơn nữa đêm đó lại có sấm sét, lại thêm có chút ngượng ngùng nên cũng dám mở miệng chuyện, cứ như vậy. . . Sau đó, bởi vì lúc đó mọi người đều tương đối bảo thủ, huống chi ba có vợ, bà ấy sợ bị mẹ phát , nên nửa đêm liền bỏ trốn. . .”

      Đây là phiên bản tóm tắt mà được nghe, mặc dù đơn giản, nhưng ý chính cũng đủ rồi.

      Nghe phiên bản tóm tắt của xong, Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc tới mức cằm cũng sắp rớt xuống dưới đất. Ánh mắt thần thần nhìn lúc lâu, sau đó mới phản ứng lại được. “Ý của là, chú Dịch, chú ấy là. . . của em.”

      “Đúng vậy.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu.

      Cũng khó trách lại kinh ngạc như vậy, vì đúng là quá nhiều quanh co, giống y như nội dung trong tiểu thuyết viết ra. Diễng đáng ele quiý don.

      “Nhưng cho dù ai là ba của em nữa, em chỉ cần biết điều rằng chúng ta phải là em là được rồi, phải là quan hệ loạn luân gì gì như trong đầu em nghĩ nữa.” Nhiếp Tử Phong cười cười, nhịn được nhéo mũi cái, coi như là trừng phạt vì tội chân tướng cho biết mà lại lặng lẽ ra , khiến cho phải chịu khổ tám tháng tương tư.

      Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa tỉnh táo tại, vẫn còn thất thần. Vì chân tướng quả rất khó tiếp thu, hơn nữa cũng cảm thấy ngừng hối hận về cách làm của mình. Nhìn vẻ mặt chán chường của Nhiếp Tử Phong, lòng của lại khỏi đau nhói lên. Nếu như lúc trước chịu ra chuyện này cho biết, hôm nay bọn họ phải chịu khổ như thế này.

      Dường như Nhiếp Tử Phong cũng nhìn thấu được suy nghĩ của , đột nhiên bàn tay của kéo vào lòng lần nữa, ôm chặt lấy , cằm tì lên đỉnh đầu của .

      sao, chỉ cần sau này em nhớ bồi thường lại những đau khổ mấy ngày nay của là được rồi.” Chỉ cần có thể có được , tất cả đều quan tâm nữa.

      Nghe những lời đầy dịu dàng này của , nhất thời Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy uất ức, vòng tay qua ôm lấy người của .

      . . .



      Nhiếp Tử Vũ tỉnh lại, hiểu lầm được giải quyết, chân tướng cũng ràng, sau đó liền tới những người có lỗi với ra sân. Ở lại bệnh viện thêm ngày nữa, dưới cầu xin ngừng của Nhiếp Tử Vũ, rốt cuộc cũng có thể được xuất viện.

      Ngày xuất viện, trong phòng bệnh của Nhiếp Tử Vũ, chật kín người, vô cùng náo nhiệt. Taoo do leê quíy dđono.

      Đến đây ngoài ba người nhà họ An gia, còn có những người mà tám tháng gặp như bà Trần Phương, Lạc Thuần, mẹ Nhiếp, và còn có cả Dịch Thiên Minh. . .

      “Vũ Vũ, con của mẹ.” Bà Trần Phương mới bước chân trước vào trong phòng bệnh, chân sao nhanh chóng ôm Nhiếp Tử Vũ vào trong lòng của mình. Tám tháng nhớ nhung, giờ phút này đều tuôn trào ra hết. Bà ôm chặt lấy , nước mắt nước mũi đều rơi xuống: “Rốt cuộc con cũng tỉnh lại rồi sao? Con còn bị cái gì nữa ? Có chỗ nào thoải mái nữa ?” xong buông ra, kiểm tra dưới của lần.

      “Mẹ.” Nhìn bộ dạng vô cùng thân thiết của bà, Nhiếp Tử Vũ cũng nhịn được mà đỏ vành mắt: “Con sao, con xin lỗi vì khiến mẹ phải lo lắng.” xong nước mắt cũng thi nhau chảy xuống, thấy thế, Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh liền lên lau nước mắt cho .

      sao là tốt rồi, sao là tốt rồi.” Bà Trần Phương nghẹn ngào xoa tay , nhưng mà vẫn nhịn được mà khóc nấc lên.

      Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ muốn an ủi bà đừng khóc nữa, tiếng ầm ĩ ở ngoài cửa vang lên, tiếng ồn ào xôn xao ngoài đó, hấp dẫn chú ý của .

      “Ôi trời, ông đẩy tôi làm cái gì? Ông già này! chút thôi.” Tiếng oán giận là của mẹ An. Bà xách túi lớn túi gì đó tới, còn quên bất mãn với ba An ở phía sau: “Đều tại ông hế, chậm chút, Vũ Vũ cũng nhanh chóng chạy mất mà, gấp như vậy làm cái gì.”

      Nhìn bộ dạng vội vàng của ba người nhà họ An, Nhiếp Tử Vũ cũng nín khóc mà mỉm cười.

      vào trong phòng bệnh, mẹ An thẳng lại trước mặt của Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt hiền lành nhìn : Taoo do leê quíy dđono. “Vũ Vũ, chúc mừng con sinh cho ông chủ Nhiếp cậu con trai mập mạp khỏe mạnh.”

      “Cám ơn.” Nhiếp Tử Vũ cảm động nhìn mẹ An. Sau đó hướng về phía An Hỉ và ba An ở phía sau lên tiếng chào hỏi.

      Sau phen quan tâm thăm hỏi, rốt cuộc mẹ An cũng nhớ tới mục đích của lần này: “Bác thấy đứa cũng sinh rồi, bác nghĩ chắc hẳn là con cũng muốn cùng với cậu ấy. có thứ gì tốt để cho con, nên sớm nay kêu ba An dậy hái cho con ít dâu tây và ít dưa gang nữa đưa cho con. Hy vọng con chê.” xong đưa thứ gì đó lên.

      “Cháu cám ơn mọi người.” Nhiếp Tử Phong vội vàng tiếp nhận thay , sau đó lại nhận những món đồ mà ba An đưa tới, cũng quên lời cám ơn.

      “Vũ Vũ, chị nhìn thấy con của em và tổng giám đốc Nhiếp rồi, nhìn rất xinh xắn và đáng ! Rất giống tổng giám đốc Nhiếp, tương lai nhất định có thể trở thành soái ca khiến cho muôn vàn phụ nữ chết mê chết mệt!” An Hỉ cười hì hì khen ngợi, giơ ngón tay cái lên. “Sau khi trở về nhớ chăm sóc bản thân mình tốt, còn nữa tổng giám đốc Nhiếp, cần phải chăm sóc cho Vũ Vũ của chúng tôi tốt, nếu như dám bắt nạt Vũ Vũ, Vũ Vũ mang theo đứa tới nhà chúng tôi ở!” uy hiếp nhưng lại nồng đậm quan tâm.

      “Vâng.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, khuôn mặt tràn đầy cảm kích.

      được phân nửa, có người đặt câu hỏi: “Vũ Vũ, bọn họ là. . .” Bà Trần Phương nhìn Nhiếp Tử Vũ trêu đùa với mẹ An và An Hỉ, hiểu hỏi. SSdienng dànlew quy9on.

      Nghe vậy, mẹ An lúc này mới ý thức được tồn tại của bà Trần Phương. Bà chậm rãi quay đầu nhìn về phía bà Trần Phương, khi nhìn khuôn mặt của bà mẹ An sửng sốt lên chút, đáy mắt cũng trở nên sáng ngời, chỉ tay về phía bà hét to: “Phương Phương? Bà là Phương Phương đúng ?” Sau đó liền bỏ qua Nhiếp Tử Vũ, chạy lại nắm lấy cánh tay của bà Trần Phương.

      Bà Trần Phương hiểu nhìn về phía mẹ An, bà cau mày suy nghĩ năm giây, rồi đột nhiên cũng bắt đầu kích động: “Bà. . . Bà là . . . Bà là Thiến Nhi? Bà là Thiến Nhi có đúng ?”

      Chuyển biến bất ngờ như vậy khiến cho mọi người ở đây khỏi cảm thấy kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau xong, rồi dưới giải thích của bà Trần Phương, trong phòng bệnh ồ lên những tiếng cười vui vẻ thể tin được.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 192: Đủ loại xin lỗi
      Editor: Táo đỏ phố núi

      ra quan hệ của bà Trần Phương và mẹ An lại là chị em họ, mọi người ở đây đều cảm thán Đài Loan bé, lại có thể tìm lại được người thân lâu có chút liên hệ nào.

      “Tôi rồi! Thảo nào khi tôi nhìn thấy Vũ Vũ lại có cảm giác thân thiết với con bé như vậy, ra con bé là con của em!” Mẹ An cười cười rồi kéo bà Trần Phương vào trong lòng.

      Chị em lâu ngày gặp, tình cảm khắc sâu, trong thời gian ngắn bà Trần Phương lại bắt đầu rơi lệ. “Cám ơn chị chăm sóc Vũ Vũ lâu như vậy.” Bà cũng ôm chầm lấy mẹ An. Hai người phụ nữ cùng khóc ôm chặt lấy nhau.

      Bà Trần Phương bị mẹ An kéo qua bên để ôn chuyện, mà An Hỉ và ba An cũng hiếu kỳ chạy theo. Thoáng cái, bên giường chỉ còn lại Nhiếp Tử Phong sửa soạn đồ đạc cùng với Nhiếp Tử Vũ, còn có. . .

      Gương mặt tinh xảo và tương đồng nhau, Nhiếp Tử Vũ và Lạc Thuần mặt đối mặt với nhau, giống như soi gương.

      Lạc Thuần mặc bồ âu phục màu trắng, chút son phấn, do dự, đấu tranh trong lòng lúc lâu, cuối cùng cũng hít hơi sâu, gục đầu xuống: “Xin lỗi, vì trước kia làm chuyện như vậy với em.” Tám tháng nay, mỗi ngày đều sống trong áy náy, cũng vô cùng hối hận.

      “Chị. . .” ngờ được là chị ấy lại cúi đầu xin lỗi mình, lúc lâu sau Nhiếp Tử Vũ vẫn ngây ngẩn cả người. Đợi tới khi phản ứng kịp, gương mặt xinh đẹp lên nụ cười yếu ớt, bắt lấy cánh tay của Lạc Thuần: “Đều qua rồi. . .”

      ra chưa bao giờ trách chị ấy. có thể hiểu và thông cảm với nỗi khổ của chị ấy, thời gian dài như vậy sống trong mệt mỏi và khổ cực, đột nhiên có ngày lại phát em song sinh với mình lại được sống trong cảnh giàu sang, cuộc sống quá khác biệt, đổi lại là , cũng mất thăng bằng trong lòng vì cảm thấy quá bất công. Die enda anl eequ uyd onn .

      “Em trách chị sao?” Lạc Thuần ngẩng đầu lên nhìn , đáy mắt trong suốt có chút ươn ướt. ấy là em ruột của , nhưng mà lại làm ra chuyện vô tình như vậy, thậm chí còn phải bỏ học, chẳng lẽ ấy hận sao?

      “Em trách chị.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, đáy mắt tràn ngập vẻ chân thành và tha thiết. Tối hôm qua, Nhiếp Tử Phong đem tất cả mọi chuyện với , cũng biết là tất cả đều do Dịch Minh Lan sắp đặt, còn chị ấy chẳng qua là biết nên tiếp tay cho ta, người biết có tội, vì vậy thể trách chị ấy!

      khoan dung của Nhiếp Tử Vũ khiến cho Lạc Thuần cảm thấy xấu hổ, lòng dạ của mình lại hẹp hòi như vậy, nếu như cũng có nửa tấm lòng như ấy, vậy bây giờ cũng ngây thơ và dại dột qua ngày như vậy.

      “Cám ơn em.” ta cảm kích ôm lấy em của mình, ôm chặt. lần nữa lại thấp giọng : “Vũ Vũ, cám ơn em, cám ơn. . .”

      Nhiếp Tử Vũ từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, còn là lần đầu tiên cảm nhận được thâm tình của chị em, cánh tay vòng qua ôm lấy .

      Cách đó xa, bà Trần Phương ngồi ở sô pha thấy cảnh tượng như vậy, mặt lộ ra nụ cười hòa ái, thậm chí còn rất vui mừng.

      . . .

      Nhiếp Tử Phong lại quầy tiếp tân giải quyết thủ tục xuất viện, Lạc Thuần lại cùng An Hỉ giúp ba An và mẹ An chuyển những đồ đạc lên xe. Mỗi người bận rộn mọi việc xong hết lại vào trong phòng chăm sóc trẻ sơ sinh để ôm đứa ra.

      “Đến nào, để dì ôm cái.” An Hỉ lại giành ôm đứa từ trong tay của y tá, lập tức bị mẹ An trợn trắng mắt lên cảnh cáo. “Được rồi, được rồi, còn phải giao cho ba mẹ của thằng bé nữa.” xong, cam lòng cong miệng lên với cu cậu, sau đó cúi xuống hôn lên cái má phấn nộn của cu cậu cái kêu rồi mới bằng lòng trao cho Nhiếp Tử Vũ.

      Nhiếp Tử Vũ cẩn thận từng li từng tí đón nhận lấy con của mình, hình như cu cậu cũng nhận biết được liền mở hai mắt ra, sau đó chớp chớp đôi mắt to, vô tội và đáng , khiến cho An Hỉ cũng mê mẩn.

      Mọi người lại chơi đùa với đứa hồi, muốn lấy hành lý còn lại để rời khỏi phòng bệnh, lại nhìn thấy hai bóng dáng do do dự dự từ bên ngoài phòng bệnh tới, nhất thời khiến cho tất cả những người ở đây ngây ngẩn cả người. Trong đó, nét mặt của bà Trần Phương và Nhiếp Tử Vũ là thiếu tự nhiên nhất.

      cần đoán, hai người tới chính là mẹ Nhiếp và Dịch Thiên Minh.

      Dịch Thiên Minh cầm giỏ trái cây ở trong tay định đưa cho Nhiếp Tử Vũ, lúc tầm mắt của ông lướt qua đứa ở trong tay của Nhiếp Tử Vũ và túi hành lý ở trong tay của Nhiếp Tử Phong đứng ở đằng sau, vẻ mặt thoáng cái liền cứng lại: “Các người chuẩn bị xuất viện?”

      “Vâng.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu, dùng ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn mẹ Nhiếp đứng bên cạnh ông, rồi : “ thông báo cho mẹ biết chuyện xuất viện, đây là ý của con.” Mặc dù bà biết nên mới có thể làm cho Vũ Vũ rời , nhưng mà bà vì muốn bảo vệ bản thân mà lại khiến cho Vũ Vũ phải rời cách làm nay rất đồng ý, vì thế, thông báo cho bà biết.

      sao.” Mẹ Nhiếp lắc lắc đầu, gương mặt duyên dáng và sang trọng của bà giống như già thêm vài tuổi.

      trách thông báo cho mình biết, bởi vì tất cả đều là do bà sai. Nếu như bà nghĩ tới chuyện giám định DNA giống như bọn họ, như vậy cũng khiến cho hai người nhau bị hành hạ lâu như vậy! Nghĩ tới đây, mẹ Nhiếp ngoại trừ hối hận còn có áy náy.

      Mang theo áy náy và đau khổ, ánh mắt của bà chuyển qua nhìn Nhiếp Tử Vũ, cổ họng của bà như bị nghẹn thứ gì đó, : “Vũ Vũ, mẹ. . .”

      Nhưng mà bà chưa kịp đem áy náy của mình ra khỏi miệng, Nhiếp Tử Vũ cắt đứt lời của bà. Die sgnd da nlà e q uuydo n.

      “Mẹ cần phải gì nữa hết, con trách mẹ.” lắc lắc đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, khiến cho người ta nhìn thấu được nỗi lòng thực của .

      trách bà, đó là bởi vì bà biết chân tướng , nếu như đổi lại là , cũng làm chuyện tương tự như vậy. Nhưng. . . lại quên được chuyện bà ấy vì áy náy nên mới cưng chiều như con ruột, mà lại xem bà ấy như mẹ ruột mà hiếu kính với bà ấy.

      Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của , trong lòng mẹ Nhiếp cảm động, cảm giác ấm áp chảy xuôi ở trong lòng.

      như vậy, vậy con có đồng ý theo chúng ta quay lại. . .” Bà dùng ánh mắt chờ đợi nhìn , nhưng mà còn chưa hết câu, Nhiếp Tử Vũ cho bà tiếp nửa câu sau.

      “Con quay về nhà họ Nhiếp cùng với mẹ.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, nở nụ cười nhạt tới mức dường như nhìn thấy. “Con muốn đưa đứa trở về ở cùng với người thân của con.” Bây giờ tìm được mẹ ruột của mình, cần thiết phải ở lại cái nơi đau lòng kia nữa.

      Những lời Nhiếp Tử Vũ vừa ra, khiến cho tất cả những người ở đây có chút khiếp sợ, trái lại Nhiếp Tử Phong rất bình tĩnh có chút gì gọi là bất ngờ. Bởi vì theo ý của , sao cũng được, đâu đấy, dù sao cũng từ chức tổng giám đốc rồi, thành ra thất nghiệp, bây giờ thứ có nhiều nhất chính là thời gian.

      “Vũ Vũ.” Mẹ Nhiếp khẽ gọi, vẻ mặt thất vọng: “Con và đứa làm sao có thể ở trong căn phòng như vậy được, nơi đó an ninh cũng tốt, mẹ sợ. . .”

      “Ở Thiên Mẫu chúng tôi vẫn còn căn hộ, bà cần phải lo lắng.” Bà Trần Phương chen ngang, quay đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Nhiếp Tử Vũ giải thích: “Con quên trước kia con mua căn hộ kia rồi sao? Bây giờ phải là tới lúc dùng tới rồi?” Die nd da nl e q uuydo n.

      Trước là vì chờ Thuần Nhi mà chịu chuyển vào, sau khi Thuần Nhi trở về bà lại chờ Vũ Vũ nên có chuyển vào, vì thế căn hộ kia vẫn bỏ chưa có người ở.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dunggg, Christhienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :