1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 179: Nụ hôn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Con muốn nhìn thấy mẹ chết đúng , được rồi, hãy bỏ lại tập đoàn Nhiếp Phong, mà tìm con bé đó .”

      Đây chính là câu đầu tiên mà mẹ Nhiếp với Nhiếp Tử Phong sau khi tỉnh lại, cũng là câu duy nhất, sau khi xong bà liền quay đầu thèm liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Phong nữa.

      Dịch Minh Lan ở bên cạnh khuyên đừng nên làm như vậy, ngay cả quả gia cũng khuyên hãy lấy thân thể của mẹ Nhiếp làm trọng, đừng có rời khỏi. Trong khoảng thời gian ngắn Nhiếp Tử Phong rối rắm vô cùng. Nhìn thấy sắc mặt của mẹ Nhiếp trắng bệch nhưng vẫn chịu uống thuốc, cuối cùng đành phải cắn răng, giả vờ đáp ứng với bà. Điengan lequidon

      Mỗi ngày, mặc dù Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh mẹ Nhiếp chăm sóc cho bà, nhưng mà đầu óc sớm bay tới bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ ở nơi xa xôi kia.

      Ăn cơm tối xong, Nhiếp Tử Phong lấy cớ mệt mỏi rã rời lên lầu nghỉ ngơi, hơn nữa còn dặn dò mọi người được quấy rầy nghỉ ngơi. Đợi tới khi đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ xong, lại len lén chạy xuống lầu vào bãi giữ xe, sau đó chạy thẳng tới mục tiêu ở trong lòng.

      . . .

      Nhà họ An, lúc này đêm khuya.

      tiếng oán giận cùng với tiếng mở cửa yếu ớt vang lên, ngay sau đó Nhiếp Tử Vũ nằm giường mơ mơ màng màng cảm giác được giường hơi lún xuống, cả người xích lại, sau đó liền rơi vào lồng ngực tràn đầy hơi thở nam tính.

      “Ưm. . .” Trong mông lung, tiếng thầm vang lên khóe miệng của , cũng vào đúng lúc này, có bàn tay khẽ đặt lên bụng của , nhàng vỗ về, khiến cho giật mình tỉnh lại.

      “Là ai!” hoảng hốt mở hai mắt ra, vô thức phủi bàn tay đặt ở bụng kia ra, vẻ mặt sợ hãi.

      “Là .” Trong bóng tối truyền tới giọng quen thuộc, nhất thời khiến cho Nhiếp Tử Vũ dừng lại.

      "Nhiếp Tử Phong? . . . Tại sao lại ở đây?" Nhiếp Tử Vũ vừa cẩn thận nhích thân thể nặng nề ngồi dậy, vừa mò mẫm bật đèn. Nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, chợt nhíu chặt chân mày lại. Dfiendsan lewquysdon

      “Tại sao lúc này lại ở đây?” Gương mặt nhắn của Nhiếp Tử Vũ rất bình tĩnh, chưa từ bỏ ý định hỏi Nhiếp Tử Phong. “ phải về nhà rồi sao?” hỏi, rồi nhàng gỡ tay của đặt lên eo của lần nữa.

      “Ai quy định là trở về nhà rồi thể tới đây nữa?” nhàng ôm vào trong ngực của mình, cả người run rẩy lên chút, trước lúc giãy người rời vội : “ chỉ muốn ôm em cái.” xong nhắm nghiền hai mắt lại.

      Quả nhiên lời của có hiệu quả, Nhiếp Tử Vũ hề phản kháng lại nữa.

      Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn khuôn mặt mệt mỏi rã rời của , trong lòng đau xót. Giống như là cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của , Nhiếp Tử Phong vốn nhắm chặt hai mắt đột nhiên lại mở ra, kịp thu lại suy nghĩ của mình, Nhiếp Tử Vũ thoáng cái bị nhìn thấy.

      giống như là bị người ta nắm được nhược điểm vậy, vội vàng cúi đầy xuống, dám nhìn nữa. Vốn cho là gì đó, nhưng ngờ đột nhiên lại hỏi: “Đói ?”

      Giọng nhàng như tơ, mang theo quan tâm.

      Thấy hỏi như vậy, nhất thời Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy đói bụng. ràng lúc tối ăn nhiều cơm như vậy, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy trống , đói bụng tới mức khiến hơi hoảng hốt. Diuendanquidom

      Thấy trầm mặc, Nhiếp Tử Phong biết câu trả lời của , nở nụ cười yếu ớt, buông ra, xuống giường.

      " đâu?"

      để ý tới câu hỏi của Nhiếp Tử Vũ, mở cửa phòng ra sau đó thẳng ra ngoài, lúc vào, trong tay có thêm phần bánh bao nóng hổi vẫn còn bốc hơi nóng, ly nước dưa hấu, còn có cả đồ ăn mà rất thích.

      Nhiếp Tử Vũ trừng mắt lên nhìn xách đồ ăn vào, đột nhiên nuốt nước miếng cái.

      “Những thứ này. . . Lại là mua?” Mùi thức ăn lượn lờ trước mũi, dụ dỗ vị giác của . Nhiếp Tử Vũ cảm thấy nước miếng tràn ra trong miệng như cỏ dại, phải nuốt nước miếng xuống mới hết.

      “Ăn .” Lần này Nhiếp Tử Phong bày thức ăn lên giường nữa, mà đặt ở hai chân của mình, sao đó dùng đôi đũa gắp miếng bánh bao nhét vào trong miệng của .

      Nhìn ăn, trong đôi mắt lên hạnh phúc, khỏi say mê: “Vị như thế nào?”

      “Ừm. . .” Nhiếp Tử Vũ cố nhai và nuốt thức ăn trong miệng, lúc nuốt xong định trả lời, lại thấy Nhiếp Tử Phong nở nụ cười thần bí, : “Để tự mình nếm thử.”

      Cho là muốn ăn bánh bao, nhưng ngờ lại cười híp mắt nhìn mình, sau đó cúi sát người lại. Nhìn khuôn mặt phóng đại vô số lần ở trước mặt mình, ngay sau đó cảm thấy môi mình trở nên mềm mại, giây sau đầu lưỡi ấm áp của đảo qua đôi môi của .

      "Lạch cạch." tiếng, đôi đũa trong tay lặng lẽ rơi xuống dưới giường. Diendankeqiuydpn

      Trộm hương xong Nhiếp Tử Phong nhanh chóng rút lui sau đó gật gật đầu, mỉm cười : “Quả nhiên mùi vị rất ngon.” lòng chìm đắm trong niềm vui hoàn toàn chú ý tới sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ thay đổi. . .

      Khi phản ứng kịp nhìn thấy ngơ ngác nhìn mình, lại vội vã né tránh tầm mắt của , : “Em. . . Muốn phòng vệ sinh.”

      “Vậy để đỡ em. . .” Từ còn chưa kịp hết, Nhiếp Tử Vũ xuống giường sau đó ra khỏi phòng. Nhìn bóng dáng hốt hoảng rời của , trong nháy mắt nụ cười của Nhiếp Tử Phong trở nên cay đắng.

      . . .

      Vừa ra khỏi phòng, Nhiếp Tử Vũ liền vô lực dựa vào cửa thở dốc. môi vẫn còn lưu lại hơi thở của , nghĩ đến nụ hôn nhè vừa nãy, trong lòng lại dâng lên tình cảm phức tạp, khiến cho mất khả năng suy xét.

      "Đứng ở chỗ này để làm gì?" Ăn xong món đồ ăn khuya mà Nhiếp Tử Phong mang đến, An Hỉ định lên lầu bất ngờ nhìn thấy , “Ôi, em có người trai kiêm người như Nhiếp Tử Phong, đúng là em lời quá rồi. Có ai vừa đẹp trai lại còn lòng với em như vậy , đêm qua còn vì em mà chạy lên trấn mua đồ ăn cho em, bây giờ những người đàn ông tốt như vậy chết hết rồi, em cần phải giữ cho chặt đó. . . “Sau đó An Hỉ còn gì đó, nhưng mà câu Nhiếp Tử Vũ cũng nghe lọt tai.

      Đợi cho tới khi An Hỉ nghỉ ngơi, lại đứng trong toilet lúc lâu mới chậm chạp về phòng. Vốn định hãy về , nhưng khi mở cửa phòng nhìn thấy dựa vào đầu giường ngủ thiếp , khiến cho ý định mới vừa rồi của biến mất còn dấu vết. lại bên cạnh , thấy vẫn còn duy trì động tác như lúc rời . Trong lòng lại càng dâng lên cảm giác đau lòng hơn. Diện dẫn lẽ quý đơn.

      Nhìn thức ăn vẫn nằm yên đầu gối của , Nhiếp Tử Vũ còn cảm giác thèm ăn nữa. Để những món đồ ăn kia lên tủ đầu giường, từ từ đỡ nằm xuống giường.

      Nhìn ngủ say mà chân mày vẫn thả lỏng, Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy mình rất áy náy.

      trốn tìm, ngay cả khi chạy tới nơi hẻo lánh như vậy mà cũng có thể gặp lại nhau. Đến tột cùng ông trời muốn trêu đùa bọn họ như thế nào nữa? Mỗi ngày đối mặt với , cho dù lòng của có kiên trì như thế nào nữa cũng bắt đầu dao động, nhưng mà lại mắc thực, chỉ có thể bất lực ép buộc mình phải kiên cường hơn nữa.

      Rốt cuộc muốn làm như thế nào bây giờ! thầm ở trong lòng.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 180: Chân tướng như thế nào 1
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trời sáng, mây trắng như bông, tại cửa hàng Catier trong trung tâm mua sắm Đài Bắc.

      Có hai nhân viên đứng thành hàng ở trước ghế sofa, trong đó có người phụ nữ mặc trang phục của quản lý, mỉm cười đứng nhìn hai vị khách quý ngồi ở ghế sofa, nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ.

      “Đây là thiết kế mới nhất vừa được đưa ra thị trường thời gian gần đây, nó là thiết kế trang nhã nhưng mà mất tinh xảo, điều quan trọng nhất đó chính là ở Đài Loan chỉ có duy nhất đôi như vậy, chị thấy thế nào ạ?”

      Người phụ nữ ngồi ở bên gật gật đầu cầm lấy chiếc nhẫn, nhiều lần thử vào tay của mình, cuối cùng vẻ mặt cũng có chút thả lỏng.

      Tử Phong, em cảm thấy cái này cũng tệ, thấy có được ?” Dịch Minh Lan nở nụ cười ngọt ngào quay đầu lại, nhìn thấy Nhiếp Tử Phong đặt hai tay ở sau gáy, nhắm nghiền mắt lại, nụ cười tươi rói của ta nhất thời cứng ngắc khóe môi. “ Tử Phong.”

      Phía sau truyền tới tiếng thầm to , Dịch Minh Lan quay lại lạnh lùng lườm cái, lập tức im bặt lại. ta cố gắng nở nụ cười, hít hơi sâu, kéo kéo vạt áo của Nhiếp Tử Phong.Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

      Mười giây sau, dưới lôi kéo của ta lúc này Nhiếp Tử phong mới chậm rãi mở mắt ra.

      Tử Phong, tối qua ngủ ngon giấc à?” ta giả vờ lo lắng hỏi, nhưng mà đáy mắt của ta chợt lóe lên tia sáng, nếu như ta nhớ nhầm, tối qua bảy giờ tối lên lầu ngủ rồi.

      vẫn còn buồn ngủ, liếc mắt nhìn Dịch Minh Lan nhìn mình với vẻ mặt xấu hổ, lại nhìn chiếc nhẫn trong tay của ta chút, miễn cưỡng : “Chọn xong chưa? Chọn xong rồi thôi.” xong, liền đứng đậy muốn ra.

      Tối qua mới ngủ được bốn tiếng, sáng nay sợ mẹ Nhiếp phát ra có ở nhà, rạng sáng vội vã chạy từ làng du lịch về, trải qua bốn tiếng đồng hồ đường, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi tốt, sau đó xế chiều tới công ty xử lý công việc, buổi tối mới có sức lực để quay trở lại làng du lịch.

      Thấy thèm ngó ngàng gì tới mình mà quay đầu muốn , con ngươi của Dịch Minh Lan co rút lại, giọng lạnh lùng hét lên đằng sau lưng của . dii@efhen*dyan(lèhe^qu.donnn).

      “Em vẫn chưa chọn xong!” ta cầm chiếc nhẫn ở trong tay đặt lên bàn. Tức giận với người quản lý ở bên cạnh : “ lấy những chiếc nhẫn đẹp nhất trong cửa hàng của các người tới đây, tôi muốn thử từng cái .” đối xử với ra gì như vậy, cũng cần phải khách sáo gì với nữa.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong chậm rãi xoay người nhìn về phía ta, đôi mắt đen láy kia tràn đầy vẻ vui, ánh mắt kia sắc bén giết người vô hình. lạnh lùng liếc mắt nhìn Dịch Minh Lan lúc lâu, rồi thản nhiên : “Vậy hãy từ từ mà thử tiếp , tôi .”

      được phép !” Vừa nghe thản nhiên như vậy, Dịch Minh Lam tức giận tới mức sắc mặt trắng bệch, ta tiến lên ngăn cản trước mặt của , hất cằm lên dùng vẻ mặt kiên định : “Bác phải cùng với em.”

      “Phải ?” Nhiếp Tử Phong nhíu mày, ánh mắt lên vui nhàn nhạt, đột nhiên cười vang, hai tay xỏ vào trong túi quần, gương mặt đẹp trai lên nụ cười lạnh: “Bà ấy là chuyện của bà ấy, tôi có cần nhất định phải nghe theo ?”

      cam tâm tình nguyện tới đây chọn nhẫn cưới là nể mặt bà ấy lắm rồi, vì vậy đừng mong dễ dàng tha thứ cho bà! xong, nụ cười của Nhiếp Tử Phong dần dần thu lại, đáy mắt chợt lên nghiêm nghị, cúi người ghé sát vào tai của ta : “ cũng tùy tiện chọn cái làm dáng chút , dù sao cả tôi và đều biết có hôn lễ mà.”

      Vừa dứt lời, vẻ mặt của Dịch Minh Lan nhất thời sa sầm lại. ta cắn răng nhìn Nhiếp Tử Phong cười cợt nhả, cơn lửa giận ở đáy lòng của ta bùng lên, càng lúc càng mãnh liệt.

      Nhìn thấy Nhiếp Tử Phong sắp vòng qua người của ta sải bước ra ngoài, lửa giận trong lòng giống như rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ thể cứu vãn được nữa. Hai tay của ta nắm chặt thành quyền, nheo mắt lại nhìn theo bóng lưng của , cuối cùng muốn đuổi theo.

      “Đứng lại, được .”

      tiếng hét khẽ tràn ra khỏi miệng của Dịch Minh Lan, ta nhanh chóng về phía cửa ra, đáy mắt chỉ có bóng dáng của Nhiếp Tử Phong, hoàn toàn để ý tới những người khác, kết quả cuối cùng chính là đụng phải người ta.

      “Ui da.” Kèm theo đó là giọng sắc bén của , tầm mắt của Dịch Minh Lan nhìn về phía . Đến lúc nhìn tới người mà ta đụng vào xong, cả người khựng lại, chân như bị cố định tại chỗ, nhấc lên nổi.

      “Là !” câu kinh ngạc được thốt ra khỏi đôi môi của , đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của Dịch Minh Lan, sắc mặt của trở nên khó coi vô cùng.

      Giọng điệu quen thuộc, gương mặt kia được trang điểm rất đậm, ràng nhắc nhở thân phận của ta. Tiếng chuông báo động vang lên ở trong lòng của Dịch Minh Lan, vô thức né tránh tầm mắt nóng bỏng của ta, vội vã nhấc chân định bước , cổ tay liền bị đối phương giữ chặt lại. . .

      muốn đâu? !” Die enda anl eequ uyd onn .

      . . .



      Nhiếp Tử Phong vẫn cắm đầu khỏi cửa hàng, vừa mới tới ven đường, dừng lại trước xe định mở cửa xe, đột nhiên nghĩ tới việc. quay đầu lại nhìn về phía cửa hàng Cartier, nhưng mà lại nhìn hai người phụ nữ tranh chấp với nhau, trong đó có Dịch Minh Lan. vốn có ý định tiến lên giúp đỡ, nhưng khi tầm mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vội vã bước về phía các .

      . . .

      Lạc Thuần nghiến răng, đôi mắt xinh đẹp kia trừng lên, “ phải chỉ là chút trừng phạt nho thôi sao? Tại sao lại có đàn ông xuất ở trong phòng? Lại còn có những tấm hình kia nữa, có phải mời ký giả ? !” câu cuối cùng, dường như là ta hét lên.

      Lần trước rời khỏi khách sạn, chưa từng nghĩ tới chút trừng phạt trong lời của ta chính là phá hủy thanh danh của Nhiếp Tử Vũ! Tám tháng nay gọi vô số cuộc điện thoại cho ta, nhưng có ai bắt máy càng về sau biến thành số điện thoại tồn tại, ngờ hôm nay lại vô tình gặp ta ở đây! Nghĩ như vậy, chân mày của Lạc Thuần nhíu chặt lại, biểu tình giống như muốn ăn tươi nuốt sống Dịch Minh Lan vậy.

      chứ! Có phải là làm hay !” Bởi vì ý tưởng ngu xuẩn của , cho nên mới hại cho Nhiếp Tử Vũ phải rời nhà trốn , cũng bởi vậy nên mới nhận ra được hành động sai trái của mình.

      Cổ tay bị Lạc Thuần giữ chặt, Dịch Minh Lan giãy cũng thoát ra được. Trong lòng ta lo lắng, vội vã thể ra khuôn mặt tươi cười, muốn kêu ta buông mình ra cho dễ chuyện, nhưng đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy Nhiếp Tử Phong về phía bọn , vội vã lộ ra vẻ vui mừng nắm lấy cổ tay của Lạc Thuần.

      “Ồ, ra là Vũ Vũ à! trùng hợp lại gặp em ở đây! Tám tháng nay em đâu thế? Em có biết là mọi người rất lo lắng cho em .”

      Lạc Thuần vô cùng sửng sốt, ánh mắt lên kinh ngạc. “Rốt cuộc …” Vì chuyển biến đột ngột của ta, Lạc Thuần cho rằng ta cố ý muốn bỏ qua chủ đề này, nên phẫn nộ càng lên ràng khuôn mặt của Lạc Thuần, khóe mắt cũng giật giật. Die enda anl eequ uyd onn .

      “Đừng tưởng rằng giả vờ nhận ra tôi có thể giấu giếm được những việc mà làm! Tôi cho biết, nếu như hôm nay cho tôi lời giải thích thỏa đáng, tôi tuyệt đối buông tha cho !” ta trốn được lần coi như ta gặp may, lần này, cho dù như thế nào nữa, cũng thể bỏ qua cho ta được!
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 181: Chân tướng như thế nào 2
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đôi mắt đen láy của Lạc Thuần lên lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tức giận, ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Dịch Minh Lan, sức lực cổ tay tăng lên chút. Còn Dịch Minh Lan mặc dù nở nụ cười, nhưng nụ cười của ta cũng chạm tới đáy mắt, đôi mắt kia cũng hung tàn thua kém gì Lạc Thuần, móng tay sắc bén của ta cũng đâm vào da thịt của Lạc Thuần, chút chút , chỉ lát sau làn da trắng nõn của Lạc Thuần cũng trở nên đỏ ửng.

      Hai người cùng tranh chấp với nhau, mãi cho tới khi Nhiếp Tử Phong tới bên cạnh hai người. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      Sắc mặt của Dịch Minh Lan lập tức thay đổi làm ra vẻ đau khổ, cau mày, dùng ánh mắt điềm đạm đáng để nhìn Lạc Thuần : “Vũ Vũ, cái gì vậy? Vì sao tôi nghe mà hiểu là gì vậy?” Vẻ mặt kia, giả vờ vô cùng giống.

      …” Thấy ta lại giả vờ giả vịt, lửa giận của Lạc Thuần lại càng bùng lên, Lạc Thuần cắn răng, nheo đôi mắt nguy hiểm lại, lúc định cái gì tiếp, bàn tay to khác chen vào, đẩy hai người giằng co ra.

      “Hai người làm cái trò gì ở đây!” Mạnh mẽ kéo hai người ra hai bên, Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt khó chịu liếc nhìn Lạc Thuần há hốc miệng nhìn mình, chân mày nhíu lại sâu hỏi: “ làm gì ở đây?”

      Ánh mắt của Dịch Minh Lan chợt lên hoảng hốt, sợ Lạc Thuần ra chuyện tình ngày hôm đó, vội vàng mở miệng trước: “ Tử Phong, Vũ Vũ ấy. . .”

      Nhưng mà còn chưa hết câu, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng cắt ngang lời của ta: “ ta phải Vũ Vũ!”

      Đối mặt với Nhiếp Tử Phong biết chui ra từ đâu, Lạc Thuần sửng sốt lúc lâu cũng được lời nào. Khi đôi mắt của ta nhìn thấy đáy mắt của Dịch Minh Lan được ngăn ở phía sau lên chút giảo hoạt nhất thời trầm xuống. Dđigsenng dàmn leie quyýdon.

      tránh ra, đây là chuyện giữa tôi và ấy.” xong đẩy Nhiếp Tử Phong sang bên.

      Nhìn bộ dạng vô cùng tức giận của Lạc Thuần, đương nhiên là Nhiếp Tử Phong thể tránh được. Mặc dù thích Dịch Minh Lan, nhưng mà dù gì ta cũng là con của bạn thân của ba mẹ , cho nên thể để ta xảy ra chuyện gì được, nên ngoảnh đầu lại với ta: “ lên xe trước , tôi qua đó ngay.”

      Nghe thấy lời dặn của , trong nháy mắt sắc mặt của Dịch Minh Lan liền thay đổi, lo lắng lỡ như mình rồi, Lạc Thuần đem tất cả mọi chuyện ràng với Nhiếp Tử Phong. Nghĩ như vậy nên ta thể đồng ý: “ Tử Phong, chúng ta hãy cùng . . .” xong hai tay quấn lấy cánh tay của Nhiếp Tử Phong nở ra nụ cười lấy lòng.

      Ánh mắt sắc bén của Nhiếp Tử Phong quét qua, những lời định ra của Dịch Minh Lan lập tức nghẹn ở cổ họng, được hết câu.

      Chân mày nhướn lên, chút chậm trễ gạt cánh tay khoác lên tay của mình, dùng giọng điệu lạnh lùng có chút nhiệt độ nào : “Tôi có chuyện muốn với ta!” Trong giọng điệu cho phép người ta phản đối.

      “Nhưng mà Tử Phong. . .” Dịch Minh Lan còn muốn giãy giụa.

      Tuy nhiên đợi ta hết câu, giọng khàn khàn của Nhiếp Tử phong vang lên, khiến cho ta tiếp được nữa: “Cùng câu , tôi muốn lặp lại hai lần!” Dđienn damn leie quyýdon.

      Nhất thời, sắc mặt của Dịch Minh Lan nhìn rất khó coi. Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt của ta hung dữ vòng qua người của Nhiếp Tử Phong trừng Lạc Thuần, hơi nheo mắt lại. Trong đôi mắt lãnh kia như muốn : Chỉ cần mọi chuyện cho ấy biết, tôi tuyệt đối buông tha cho ! Sau đó mới tâm cam tình nguyện tới ven đường, từ từ bước lên xe.

      Nhưng mà có người nào mà Lạc Thuần chưa từng gặp, sư uy hiếp của ta Lạc Thuần chẳng coi ra cái đinh gì. Lạc Thuần cong môi lên nở nụ cười lạnh, quay đầu lại định nhìn về phía Nhiếp Tử Phong, ánh mắt lại lơ đãng quét qua ba chữ cửa hàng, cả người của Lạc Thuần nhất thời ngẩn ra.

      Lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình muốn vào cửa hàng đụng phải Dịch Minh Lan! Dịch Minh Lan từ trong cửa hàng ra, Nhiếp Tử Phong cũng biết từ đâu nhô ra, xem ra hai người này có hẹn trước, kết hợp với việc Nhiếp Tử Phong che chở cho ta, cuối cùng Lạc Thuần cũng hiểu được.

      “Hai người muốn kết hôn?” Sau khi nghĩ tới đáp án này, sắc mặt của Lạc Thuần tái .

      Nghe thấy ta hỏi những lời này, Nhiếp Tử Phong nở nụ cười lạnh lùng khinh thường, thèm trả lời.

      trầm mặc thể nghi ngờ là đồng ý với suy nghĩ của !

      tia lo lắng lên trong đáy mắt của Lạc Thuần, kịp suy nghĩ nhiều mà mở miệng hỏi: “Vậy Vũ Vũ phải làm sao?” Taoo do leê quíy dđono.

      Vừa xong, trước mắt Lạc Thuần lên cảnh tượng lúc mình chuyện với Nhiếp Tử Vũ trong phòng khách ngày hôm ấy, bên tai lại vang lên những lời cay đắng của ấy, liền hối hận tới mức muốn cắn đầu lưỡi của mình! biết là bọn họ có quan hệ em, còn có thể làm sao được nữa.

      Thấy đôi mắt của ta lên vẻ hối hận, đáy lòng của Nhiếp Tử Phong lạnh lẽo.

      “Điều này có liên quan gì tới sao?” bất ngờ nở nụ cười quỷ quái, rồi lấy tư thái của bậc vương giả liếc nhìn ta rồi : “ phải rất ghét ấy sao? Sao bây giờ lại giả vờ quan tâm ấy làm gì?”

      !” Lạc Thuần tức giận, gương mặt đỏ bừng lên nhưng lại được lời nào. lúc lâu sau ta mới cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, vất vả lắm mới nén lửa giận dưới đáy lòng xuống, câu đầu tiên ta là: “ ta phải là người phụ nữ tốt, kết hôn với ai cũng được, nhưng đừng kết hôn với ta.” Lạc Thuần xong, liếc mắt nhìn về phía chiếc Rolls-Royce đậu cách đó xa, nhìn vẻ mặt Dịch Minh Lan nhìn mình với ánh mắt hung hãn, trước lúc Nhiếp Tử Phong mở miệng , ta lại : “Bởi vì ta làm tổn thương Vũ Vũ.”

      Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lông mày lại, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lạc Thuần, đáy mắt đen kịt như nhiễm trận cuồng phong. “Ý của là gì?” Trong giọng của mang theo hỗn loạn và hoang mang, nhiều hơn nữa là bất an ở trong lòng của .

      Nghênh đón đôi mắt đen lạnh lùng của , đáy mắt của Lạc Thuần khẽ động, cảm giác áy náy cũng nảy sinh trong lòng. Taoo do leê quíy dđono.

      lâu sau, ta run rẩy đôi môi hỏi: “ biết chuyện tám tháng trước Vũ Vũ và người đàn ông được đăng lên báo chứ?”

      Nhớ tới ngày đó, lúc nhìn thấy cái tiêu đề rất lớn tờ báo, cảm thấy vô cùng tự trách và hối hận, từng muốn quay về để xin lỗi, nhưng mà vì lòng tự trọng cho phép. Sau này trong lúc vô tình mới biết được Vũ Vũ bỏ nhà ra , mới cảm thấy xấu hổ. Nếu như thượng đế cho cơ hội nữa, tuyệt đối làm hại tới em của mình nữa!

      “Biết. . . “Nhiếp Tử Phong cúi đầu , trong giọng có chút run run, đôi mắt đen lên đau lòng. Trong khách sạn, tận mắt nhìn thấy và Minh Hạo với bộ dạng trần truồng nằm giường, cả đời này cũng quên được. Nghĩ vậy, nghiến răng lại, nhìn đáy mắt Lạc Thuần với ánh mắt sắc lạnh: “Nhưng điều này và Dịch Minh Lan có quan hệ gì, chẳng lẽ muốn tất cả đều do ta làm?” cười nhạt đối với lời của Lạc Thuần.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 182: Chân tướng như thế nào 3
      Editor: Táo đỏ phố núi

      phải do ta làm nhưng mà ta cũng tham dự vào, bởi vì. . .” Đôi mắt Lạc Thuần sắc quắc nhìn khuôn mặt đầy mỉa mai của Nhiếp Tử Phong, hít hơi sâu, cắn răng chậm rãi : “Tôi thừa nhận lúc trước tôi có ích kỷ, bị lòng đố kỵ che mờ mắt, nhưng tất cả đều là kế hoạch của ta.” phạm sai lầm thể trốn tránh, thúc đẩy người khác phạm sai lầm cũng thể bỏ qua được!

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong trầm mặc năm giây, ngay sau đó nheo mắt lại, lạnh lùng : “Dù cho bừa cũng phải tìm lý do hợp lý phải sao? Ai cũng biết gọi Vũ Vũ tới khách sạn, bây giờ lại là kế hoạch của ta! Hơn nữa, cho là tôi tin tưởng lời của sao? dựa vào cái gì mà bảo tôi tin vào người phụ nữ máu lạnh vô tình, nhẫn tâm tổn thương cả em ruột của mình!”

      Ngay từ đầu đóng giả thành Vũ Vũ để dụ dỗ , về sau kế hoạch bị bại lộ quay qua làm tổn thương Vũ Vũ, loại phụ nữ như vậy sao có thể khiến cho người khác tin tưởng được!

      Những lời của Nhiếp Tử Phong như những cây kim sắc bén, đâm vào khiến cho toàn thân của Lạc Thuần đau đớn tới mức khó chịu, ánh mắt xem thường kia như những nhát dao, chút lưu tình đâm thủng cơ thể của , đâm sâu vào trái tim, máu thịt lẫn lộn, máu tươi chảy ra đầm đìa. điễnn dàn nên quýndon.

      Đối với lời trách cứ của , Lạc Thuần lại được câu nào, bởi vì tất cả những lời của đều đúng, có cách nào phản bác lại được!

      Lòng đau như dao cắt, nhưng Lạc Thuần vẫn cố ép mình lấy hết dũng khí, chút sợ hãi đối mặt với ánh mắt đầy bão tố của .

      “Tin hay là tùy , nhưng mà tôi cho biết, những lời này của tôi từng câu từng chữ đều là ! Hơn nữa tôi cũng bỏ qua cho người phụ nữ kia!”Ánh mắt của Lạc Thuần hung dữ trừng mắt lên cái nhìn chiếc xe Rolls-Royce, khuôn mặt xinh đẹp lên u ám, sau khi câu này xong, Lạc Thuần đợi Nhiếp Tử Phong phản ứng lại quay đầu rời .

      Nhìn bóng dáng hốt hoảng rời của Lạc Thuần, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại thành chỗ, dường như có thể kẹp chết con ruồi. Nếu như nhìn lầm, vừa rồi viền mắt của Lạc Thuần có chút đỏ. . .

      Những lời của ta có ?

      Nhiếp Tử Phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dịch Minh Lan ngồi ở vị trí ghế phụ nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, cuối cùng móc điện thoại di động ra, bấm dãy số quen thuộc. . .

      . . .

      Nhẫn cưới chọn được, cuối cùng lại nhìn thấy người muốn nhìn thấy! đường trở về, Dịch Minh Lan mím chặt môi lại, thỉnh thoảnh lại quay qua đánh giá Nhiếp Tử Phong ngồi ở vị trí tài xế, định tìm kiếm tin tức gì đó qua nét mặt của . Nhưng mà đáng tiếc là tìm được điều gì, bởi vì từ đầu chí cuối, Nhiếp Tử Phong thể ra điều gì mà chỉ chuyên tâm lái xe, ngay cả nhìn cũng nhìn ta lấy cái. điễnn dàn nên quýndon.

      Chắc hẳn là ta ra, đúng . . .

      Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hề có chút dao động nào, Dịch Minh Lan thầm suy đoán: Nếu như ta ra, Nhiếp Tử Phong tuyệt đối thể ra bộ dạng giống như có chuyện gì xảy ra như thế này!

      Nhìn , Dịch Minh Lan càng chắc chắn với đáp án này. Tảng đá ở trong lòng trong nháy mắt được buông xuống, ta thu hồi tầm mắt của mình rồi nhìn ra ngoài cửa xe, đáy mắt chợt lên hung tàn.

      Xem ra, cần phải tìm biện pháp để giải quyết người phụ nữ kia mới được!

      . . .



      Mấy ngày sau, ngày nào Nhiếp Tử Phong cũng chạy chạy lại giữa làng du lịch, gia đình và công ty. Ban ngày dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý công việc trong công ty, buổi tối ăn cơm xong lên lầu chợp mắt lát, đợi tới đêm khuya yên tĩnh lại lái xe tới làng du lịch, sau đó mượn mệt mỏi ở lì lại trong phòng của Nhiếp Tử Vũ chịu , dần dà, Nhiếp Tử Vũ cũng hình thành thói quen bị chiếm mất phần giường. Ôm ngủ mấy tiếng rồi lại chạy về nhà họ Nhiếp, mỗi ngày đều như vậy.

      hôm, sáng sớm ——

      “Minh Lan, cháu tới phòng của Nhiếp Tử Phong xem ấy tỉnh chưa.” Mẹ Nhiếp vừa mới ngồi xuống bàn ăn, vội vàng sai Dịch Minh Lan tìm người. . .

      “Vâng ạ.” Dịch Minh Lan đứng dậy khỏi ghế, muốn xoay người ra khỏi nhà ăn, bị quản gia ngăn lại.

      “Bà chủ, cậu chủ bất cứ ai cũng thể quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi.” Quản gia thà trần thuật lại.

      Dịch Minh Lan nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông cái, trực giác cảm thấy có chỗ nào đó đúng. Nhưng mà cũng suy nghĩ nhiều, liền thể ra bộ dạng tươi cười : “Mấy ngày nay, Tử Phong đều ngủ lúc bảy giờ, bây giờ cũng là tám giờ sáng, ngủ tròn mười ba tiếng đồng hồ rồi, cháu nghĩ là ấy cũng nên thức dậy rồi.” Diien n#d ang#lle e#q quiq on.

      Nghe vậy, cảm giác hoảng hốt chợt lóe lên trong ánh mắt của quản gia, lúc ông còn muốn điều gì đó nữa, mẹ Nhiếp mở miệng lần thứ hai.

      “Đúng vậy, biết gần đây thằng bé Tử Phong này xảy ra chuyện gì nữa, ngủ sớm, mà trễ như vậy còn chưa thức dậy. Minh Lan, cháu cứ lên lầu gọi Tử Phong , nếu như thằng bé trách tội cháu hãy là bác kêu cháu làm như vậy.”

      “Nhưng mà. . .” Sắc mặt của quản gia thoáng lên hoang mang, ông cắn răng nhìn mẹ Nhiếp muốn rồi lại thôi, biết phải làm sao.

      Vẻ mặt suy sụp của ông bị Dịch Minh Lan nhìn thấy, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng mà cũng suy nghĩ nhiều mà vòng qua người của ông ra khỏi phòng ăn.

      . . .

      “Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa liên tục vang lên.

      Dịch Minh Lan chờ đợi mười giây cũng có ai trả lời.

      “Cốc cốc cốc.” Kèm theo tiếng gõ cửa, là tiếng gọi của Dịch Minh Lan: “ Tử Phong, có ở bên trong ?”

      Vẫn có tiếng trả lời như trước.

      Thấy có ai để ý tới, chân mày của Dịch Minh Lan khẽ nheo lại, sau đó hơi do dự : “ Tử Phong, lên tiếng trả lời em vào đó.” xong liền đẩy cửa phòng ra.

      Vừa mở cửa ra, mùi nước hoa đặc biệt người của Nhiếp Tử Phong xộc lên. Dịch Minh Lan đưa mắt nhìn, trong căn phòng ngủ xa hoa chỉ có những món đồ trang trí chứ có ai! Dienx dandf Kê quyu dong.

      ở trong phòng?

      ta chậm rãi bước chân vào bên trong, khi thấy căn phong được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, sạch tỉ mỉ, giường nệm hoàn toàn có dấu vết ngủ qua, chân mày nhíu chặt lại. Chẳng lẽ ở trong thư phòng? Nghĩ vậy, ta ra khỏi phòng ngủ chạy thẳng về phía thư phòng.

      Nhưng mà vẫn giống như trước, thư phòng bóng người, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp chỉnh tề, có chút xê dịch nào.

      ta hơi nheo mắt lại, đánh giá lượt thư phòng, cắn chặt môi dưới. Trong phòng ngủ có dấu vết nằm ngủ, trong thư phòng cũng có dấu vết làm việc, như vậy ở đâu?

      Bất ngờ, trong đầu lên cảnh tượng trong nhà ăn hôm đó, bất ngờ Dịch Minh Lan ngẩn người ra, sắc mặt trở nên khó coi.

      'Trước khi kết hôn, con cũng phải tìm được dâu phải sao?’ Lúc đó ta ngẫm nghĩ ra hàm ý của lời này, bây giờ nghĩ lại, kết hợp với khác thường mấy ngày nay của Nhiếp Tử Phong, thoáng cái ta nhìn ra chút manh mối.

      “Chẳng lẽ…” Chẳng lẽ tìm được Nhiếp Tử Vũ! Mà Nhiếp Tử Vũ còn ở ngay trong làng du lịch? Dienx dandf Kê quyu dong.

      Trong đầu đột nhiên lên chân tướng này, nhất thời khiến cho ta hoảng sợ. đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào bàn đọc sách, mười ngón tay của ta vì lo lắng mà xoắn lại chỗ.

      là như vậy sao? là nguyên nhân như vậy sao?

      Công việc của làng du lịch sớm hoàn thành, nhưng mà lại chậm chạp mãi chịu về, mà khi ngủ sớm còn dặn dò cho bất cứ ai quấy rầy , cũng bởi vì để nửa đêm lén lút ra ngoài gặp ta? !

      Ồ. . . Nhiếp Tử Phong, rất cao minh!
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 183: Chân tướng như thế nào 4
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trong đôi mắt tràn đầy oán hận, ta định xoay người xuống ga ra dưới lầu kiểm tra xe của , đột nhiên có tiếng “rè rè rè” vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của ta. ta vừa quay đầu lại nhìn, trùng hợp lại nhìn thấy cách đó xa có đặt cái máy fax chạy.

      Dịch Minh Lan định nhấc chân lại hạ xuống, nhíu mi lại đắn đo chút, cuối cùng ta chậm rãi lại chỗ máy fax. Lúc đôi mắt lạnh lùng của ta nhìn thấy nội dung tờ giấy fax kia, sắc mặt của ta trắng bệch, giây sau đôi mắt trợn tròn lên, đáy mắt lên vẻ thể tin được.

      “Chuyện này. . . Đây là. . .” ta hề chớp mắt, nhìn chằm chằm và những bức hình tờ giấy fax, giờ phút này Dịch Minh Lan chỉ thấy tim của mình đập rất nhanh kêu lên thình thịch thình thịch, trong căn phòng chỉ còn tiếng tim đập rất mạnh của ta.

      Tám tháng trước, chuyện ra vào chỗ khách sạn của Lạc Thuần, và chuyện sắp xếp chụp những tấm ảnh của Minh Hạo và Nhiếp Tử Vũ, tại sao lại xuất ở chỗ này? ! suy nghĩ, đột nhiên suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của , đó chính là —— Nhiếp Tử Phong tìm người điều tra mình!

      Hai mắt của ta nhìn những trang giấy dày cộp kia đến thất thần, ta cắn chặt răng, giống như muốn cắn nát răng ra.

      , tuyệt đối thể để cho Nhiếp Tử Phong phát ra những chuyện này! Nếu , tất cả những điều làm đều uổng phí! d,0danylquy.d.

      Đáy mắt lên hung tàn, Dịch Minh Lan hề suy nghĩ nhiều liền cầm lấy xấp giấy dày cộp kia, sau đó mím chặt môi, hung hăng xé nát chúng ra.

      Những tờ giấy nguyên vẹn kia được ta xé ra thành hai mảnh, bốn mảnh, tám mảnh… Đến cuối cùng thành vô số mảnh. Đôi mắt kia vốn hoảng sợ giờ chuyển thành đắc ý, nhìn những mảnh giấy vụn thể ghép thành hình dáng gì được nữa, cánh môi mỏng của Dịch Minh Lan tạo thành độ cong gian ác.

      Nhiếp Tử Phong, để em xem còn lấy gì làm chứng cứ được nữa!

      ta lạnh lùng suy nghĩ như vậy, lúc muốn xoay người rời khỏi, giọng lạnh lùng giống như từ dưới địa ngục vang lên từ phía sau lưng của ta.

      làm cái gì?”

      Giọng điệu lạnh lùng mang theo chút nhiệt độ, giống như tảng đá lạnh ngàn năm, chỉ cần giây cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương. Nhưng điều khiến Dịch Minh Lan sợ hãi nhất chính là giọng này rất quen thuộc.

      Trước mắt ra khuôn mặt tuấn nhưng rất lạnh lùng, cả người Dịch Minh Lan run lên, những mảnh giấy vụn ở trong tay rơi xuống, bay xung quanh ta. ta cứng ngắc xoay người sang chỗ khác, lúc ta nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Nhiếp Tử Phong đứng ngoài cửa, tim cũng đập chậm nhịp.

      . . . Tử Phong. . .” ta lắp bắp . Dịch Minh Lan định nở nụ cười dịu dàng, nhưng khi ta nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Tử Phong như chuẩn bị nổi cơn bão táp đầu óc của ta cũng trở nên trống rỗng, đừng là cười, ngay cả cử động cũng cử động được.

      Ngủ quên ở nhà họ An, Nhiếp Tử Phong vội vã trở về, ngờ bắt gặp được cảnh tượng này.

      Đôi mắt của hề chớp, nhìn những mảnh giấy vụn rơi đầy đất, đôi mắt đen láy chợt trở nên sắc bén, ngay sau đó giọng của hề có chút nhiệt độ : “ cho là xé nát những tờ giấy đó là có thể che giấu tất cả chân tướng sao?” Nếu như đoán sai, những mảnh giấy vụn ở dưới đất kia, chính là kết quả mà nhờ thám tử tư điều tra.

      Chân tướng!

      Vừa nghe thấy hai chữ này, sắc mặt của Dịch Minh Lan trở nên xám xịt giống như tro tàn. d,0dylq.d.

      Bỗng nhiên ta nuốt nước miếng cái, vô thức né tránh ánh mắt lạnh lẽo của Nhiếp Tử Phong: “Em. . . Em biết cái gì.” Cả người của ta run rẩy, nhưng mà vẫn giả bộ như có chuyện gì. “Đây là mấy thứ linh tinh mà bạn của em gửi tới, em thấy khó coi, nên xé mà thôi. . .”

      “Phải ?” Nhiếp Tử Phong vô cùng hứng thú nhìn ta, từng bước từng bước lại gần. Đôi mắt sắc bén như chim ưng kia đánh giá ta, lạnh nhạt : “Nhưng mà sao lại có người cho tôi biết đây chính là chứng cứ của những việc ác mà làm? Hả?”

      “Em. . .” Cổ họng của Dịch Minh Lan như bị nghẹn, ta muốn điều gì, nhưng mà đối mặt với ánh mắt chứa sóng ngầm mãnh liệt của , lại được bất cứ lời nào. lát sau, ta khó khăn lắm với kiềm nén được run rẩy ở trong lòng, dùng ánh mắt đau thương nhìn Nhiếp Tử Phong, uất ức : “Em biết ai với cái gì, nhưng mà Tử Phong, nhất định phải tin em, em trong sạch. . .”

      ta hốt hoảng giải thích, nóng lòng muốn chứng minh mình vô tội, nhưng mà đợi ta hết câu, chỉ trong nháy mắt câu tiếp theo của Nhiếp Tử Phong đẩy ta xuống địa ngục, cũng tiếp được nữa.

      “Lạc Thuần tất cả mọi chuyện với tôi rồi.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, trong thư phòng nhất thời trở nên im lặng tới mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe ràng.

      Trong lúc đó thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, biết hai người nhìn nhau trong bao lâu, rốt cuộc bầu khí cũng khôi phục lại.

      “Lạc Thuần? ta. . . ta với ?” Dịch Minh Lan ngây người, quên luôn cả việc mà mình muốn che giấu, giờ phút này trong đầu của ta chỉ có duy nhất suy nghĩ, đó chính là —— lúc trước thấy Lạc Thuần do do dự dự đoán được là ta nuốt lời, nên giải quyết ta trước khi ta hối hận, mà phải để tới bây giờ ta có cơ hội cắn ngược lại mình như vậy!

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong cười lạnh, chân mày của nhướn lên, cánh môi mỏng thốt ra câu: “Bây giờ nhận ra ta rồi sao?” Thực ra cần phải hỏi nhiều, đáy lòng có câu trả lời, nhưng mà muốn chính tai của mình nghe Dịch Minh Lan lại lần, tất cả những chuyện phát sinh ngày hôm đó. DiễễnfsafddàànvLêêQcbuýýĐôôn

      “Em. . .” Dịch Minh Lan ngẩn ra, lúc này mới phát ra bản thân mình lỡ miệng.

      Đôi mắt của ta lúng túng nhìn Nhiếp Tử Phong đóng chặt cửa phòng lại, rồi tháo lỏng cà vạt ra, tùy ý ném sang bên, sau đó lấy tư thế thong dong ép sát vào ta từng bước từng bước , cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có ăn mòn tứ chi và ngũ quan của ta, khiến cho ta có cảm giác mình giống như con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt vào bụng.

      “Bây giờ, tôi tin là có rất nhiều điều muốn với tôi. . .”



      Dịch Minh Lan chưa bao giờ nghĩ tới vận may của mình lại đen đủi như vậy, vừa tiêu hủy chứng cứ lại bị Nhiếp Tử Phong bắt được, tệ nhất chính là tự mình làm bại lộ hành vi của chính mình, bây giờ có muốn giả vờ cũng thể nào giả vờ được nữa. . .

      Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong dán chặt người của mình, ta bất giác nuốt ngụm nước miếng.

      từng nghe qua chuyện người vợ chưa cưới trước của , nghe trước kia người phụ nữ kia làm số chuyện làm tổn thương tới Vũ Vũ và số chuyện khác, kết quả cuối cùng chính là bị tống vào ngục giam. Còn mặc dù làm chuyện gì có tính người, nhưng mà cũng khó có thể khẳng định kết quả của mình giống như người phụ nữ kia, vì thế. . . cứng rắn được mềm yếu thôi.

      Nghĩ tới đây, Dịch Minh Lan liền vứt bỏ hết tự tôn của mình, chớp chớp mắt, lần thứ hai ngước mắt lên, viền mắt đỏ, hơn nữa trong đôi mắt có thêm tầng hơi nước.

      “Em sai rồi.” đợi Nhiếp Tử Phong mở miệng chất vấn, ta liền nhận lỗi. chung, cho dù thế nào nữa ta cũng muốn rơi vào tình thế như vậy!

      đánh khai! Nhiếp Tử Phong cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này lại đơn giản như vậy! Bởi vì Lạc Thuần hết chân tướng cho biết, cũng hề xem qua bản fax này, chỉ là thuận miệng uy hiếp ta chút, ta thừa nhận. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

      “Ồ. . .” tiếng cười khẽ tràn ra khỏi môi của Nhiếp Tử Phong, cụ cười biến mất sau đó thay bằng vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Dịch Minh Lan, lạnh nhạt : “Chân tướng như thế nào? Tôi muốn đem tất cả mọi chuyện lại cho ràng, chi tiết cũng được để sót! Có nghe thấy !”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Christhienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :