1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 170: Giết
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Từng cơn mưa to gió lớn thổi tới, làm người ta trở tay kịp. Tiếng mưa tạt vào cửa sổ thủy tinh tạo thành những tiếng vang rất lớn, tim của Nhiếp Tử Vũ cũng thót lên tận cổ họng. Mắt nhìn thấy mẹ mình há miệng ra cái gì đó, nhưng mà tai của lại hề nghe vào là bà cái gì, lúc này, trong lòng chỉ muốn phi xuống dưới lầu để xem người nào đó.

      được!

      Chỉ lát, Nhiếp Tử Vũ đứng dậy khỏi giường. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đáy mắt lóe lên tia lo lắng.

      Bị hành động của làm cho kinh ngạc, bà Trần Phương hiểu nhìn , muốn hỏi làm gì vậy, lại nghe thấy mở miệng trước.

      “Mẹ, con có chuyện phải ra ngoài lát, mẹ nghỉ ngơi trước .”

      "Con muốn đâu. . ."

      Bà Trần Phương còn chưa được câu hoàn chỉnh, bên tai vang lên tiếng chạy “bịch bịch bịch”, rồi “Rầm” tiếng, cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mình bà.

      . . .

      Ra khỏi nhà, Nhiếp Tử Vũ bước từng bước chân dài, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xuống dưới lầu. Khi đứng ở trong hành lang, nhìn thấy Nhiếp Tử Phong vẫn đứng trong mưa gió như pho tượng, nhịn được đỏ mắt lên.

      Mưa rơi dày hơn, từng hạt mưa nặng hạt chút lưu tình hắt vào thân thể cao lớn của , thời tiết tháng mười, mặc dù có oi bức, nhưng sau khi bị mưa ngấm vào vẫn lạnh run người, thế nhưng Nhiếp Tử Phong đứng trong mưa to gió lớn lại hề nhăn mặt nhíu mày chút nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn , cũng lời nào. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      Mở cây dù ra, tiếng bước chân thoáng trở nên nặng nề. Hơi nước trong viền mắt của Nhiếp Tử Vũ biến mất, hít sâu hơi, mím môi lại, lúc này mới gian nan từng bước về phía .

      tới bên cạnh , giơ cây dù cao lên để che cho cả và mình, Nhiếp Tử Vũ nhịn được giận dữ hét lên với : “ bị điên rồi sao? Mưa lớn như vậy sao trú mưa? Nhiếp Tử Phong bị điên rồi! Tại sao lại có thể đùa giỡn với thân thể của mình như vậy.” Mắng xong vẫn chưa hết tức giận, giơ tay trái lên đánh hai cái.

      Đối mặt với khuôn mặt đau lòng của , Nhiếp Tử Phong thâm tình nhìn , chậm rãi mở miệng. “Em xuống.” chắc chắn.

      “Nếu như em xuống sao! ?” Người đàn ông này dựa vào cái gì mà tự tin là nhất định xuống! Nhiếp Tử Vũ căm giận trừng mắt nhìn , hai tròng mắt phẫn hận. “ có biết mình đáng ghét như thế nào ? Rốt cuộc có biết hay !” những lời tuyệt tình như vậy, làm tất cả những chuyện như vậy, vì sao vẫn chịu buông tha cho , rốt cuộc muốn phải làm thế nào, mới có thể buông tha !

      Nhiếp Tử Vũ nghĩ vậy, nước mắt khó khăn lắm mới kiềm chế được, trong nháy mắt lại tràn ra hốc mắt.

      “Đừng khóc.” Nhìn thấy bộ dạng muốn khóc của , Nhiếp Tử Phong dịu dàng an ủi, khó khăn nở ra nụ cười cưng chiều với lúm đồng tiền. “Em khóc đau lòng.”

      Còn chưa dứt lời, nước mắt của Nhiếp Tử Vũ tràn ra như vỡ đê. Hai mắt đẫm lệ nhìn vẻ mặt thâm tình nhìn mình của Nhiếp Tử Phong, cảm giác như tim mình bị xé ra từng mảnh, máu tươi chảy ra đầm đìa.

      Hai người nhau nhưng lại thể đến được với nhau, vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với bọn họ như vậy, rốt cuộc bọn họ làm sai điều gì! đau khổ và chấp nhất của mà cảm thấy đau đớn, và càng đau đớn hơn vì trò đùa của ông trời.

      Dần dần, mưa rơi , nhưng mà nước mắt của Nhiếp Tử Vũ càng tuôn trào mãnh liệt, có xu hướng dừng lại. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      “Đừng khóc, là tốt, tất cả đều là lỗi của , Vũ Vũ ngoan, đừng khóc nữa.” Bình thường sợ nhất là nước mắt của Nhiếp Tử Vũ, bây giờ nhìn thấy khóc ra hơi, Nhiếp Tử Phong vô cùng đau lòng. ngừng an ủi, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng thèm nhìn , vẫn khóc mãi ngừng, cũng lời nào, chỉ dùng sức mà khóc, khóc rất nhiều.

      Khóc đến mức nghẹn ngào, đầu óc hỗn loạn, lúc cảm thấy sắp thở nỗi nữa, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới ngừng khóc. Nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của Nhiếp Tử Phong, đột nhiên dùng sức đẩy ra, sau đó lui lại giữ khoảng cách với .

      , sau này đừng tới nữa! Rất nhanh thôi em trở thành vợ của Minh Hạo, em muốn bị ấy hiểu lầm.” lấy tay hung hăng lau nước mắt vẫn còn lưu lại mặt của mình, lần nữa bày ra vẻ mặt tuyệt tình. xoay người cái định vào, nhưng mà vẫn chưa được hai bước, cảm nhận được khuỷu tay ôm lấy thắt lưng của mình, bá đạo ôm chặt vào trong lòng ngực lạnh lẽo như băng.

      , em thể gả cho cậu ta! Em là của , em chỉ có thể là của !” lạnh lùng tuyên bố, giây trước mặt còn mang theo dịu dàng giây sau còn sót lại chút gì, giờ phút này, vẻ mặt lạnh lùng thâm trầm giống như ma vương.

      “Em phải là của , chưa bao giờ là của !” ra sức giãy giụa, nhưng mà tất cả đều phí công. “ nhớ sao? Em mang thai đứa con của ấy, ấy là ba của con em.” lại dùng này để kích thích , muốn làm cho lui bước.

      Nhưng lần này Nhiếp Tử Phong hề nhúc nhích, vẫn ôm chặt lấy chịu buông.

      quan tâm, cái gì cũng quan tâm, chỉ cần em gả cho cậu ta, quan tâm đứa trong bụng của em là con của ai.” nhận thua, hoàn toàn nhận thua! tiếp nhận được chuyện thực trở thành dâu của người khác, chỉ cần nhớ tới chuyện này, là lại muốn phát điên! Dienxdandf Kê quyudong.

      Nghĩ vậy, hốc mắt của phiếm hồng, dùng sức xoay người Nhiếp Tử Vũ lại đối mặt với , hai hàng nước mắt khóe mắt của lăn xuống.

      Đây là lần đầu tiên Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy Nhiếp Tử Phong rơi lệ, trong khoảng thời gian ngắn sợ hãi biết phải làm sao, cây dù trong tay rơi xuống đất kêu “Lạch cạch” tiếng.

      Những giọt mưa rơi thẳng lên người, chỉ lát sau làm ướt gương mặt của .

      “Đừng gả cho cậu ta, cầu xin em đừng gả cho cậu ta, chỉ cần em gả cho cậu ta, chuyện gì cũng đồng ý với em!” đau khổ nở ra nụ cười gượng ép, đôi mắt đen láy mang theo mờ mịt. Dùng ánh mắt chân thành nhìn , đau khổ : “Em muốn rời xa em sao? Được, đồng ý; em muốn đừng dây dưa với em nữa đúng ? Được đồng ý với em; chỉ cần em gả cho cậu ta, tất cả mọi chuyện em cầu đều đồng ý. Nếu như cuối cùng em vẫn quyết định gả cho cậu ta, vậy hãy giết ! Giết sau đó hãy kết hôn!” đau khổ cầu xin, đôi mắt đen của tràn đầy nước mắt.

      Trơ mắt nhìn trở thành dâu của người khác, chẳng thà khiến cho nhìn thấy!

      Nhiếp Tử Vũ ngây người, lát, lặng yên nhìn lên tiếng. Bề ngoài thoạt nhìn vẫn yên lặng như lúc ban đầu, nhưng mà trong lòng xuất sóng to gió lớn. Nhìn Nhiếp Tử Phong bị nước mưa làm cho ướt đẫm, nhìn nhếch nhác chịu nổi, có chút đau lòng thể ra được.

      nên làm gì bây giờ? nên làm sao với đây? Hết lần này tới lần khác tổn thương , so với dằn vặt còn khó chịu hơn, nhưng mà có thể làm sao được?

      .” lúc lâu, chậm rãi ra câu. Nghênh đón đôi mắt trừng lớn của , nghiến răng đẩy cánh tay giữ chặt tay mình của ra.

      “Em đồng ý với ?" Nét mặt của Nhiếp Tử Phong chợt lên vui mừng và ngạc nhiên. Dienx dandf Kê quyu dong.

      Nhiếp Tử Vũ cũng trả lời ngay, mà cụp mắt xuống, mười giây sau mới giọng : “Để cho em suy nghĩ đêm.” xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của chạy thẳng lên lầu.

      Nhìn bóng dáng vội vàng rời của , hiểu sao Nhiếp Tử Phong cảm thấy có chút lo lắng.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 171: Tám tháng sau
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Chạy thẳng mạch về nhà, bà Trần Phương lo lắng ra đón. Nhìn thấy cả người Nhiếp Tử Vũ ướt đẫm, bà vội vàng trách mắng mấy câu rồi nấu nước gừng và pha nước nóng cho tắm. Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh ngồi bên, thất thần nhìn bóng lưng bà Trần Phương bận rộn vì mình, lặng lẽ rơi nước mắt.

      đêm này, Nhiếp Tử Vũ cũng hề suy nghĩ, chỉ là mờ mịt lâm vào dòng suy nghĩ của chính mình nguyên cả đêm, khóc kêu.

      Sang ngày thứ hai bà Trần Phương nhìn thấy tờ giấy có nội dung - - ‘Con , nên tìm con, hãy tự chăm sóc bản thân mình, lúc rảnh rỗi con trở về - - Con của mẹ Vũ Vũ.’ dfien ddn lie qiu doon

      . . .

      Tám tháng sau——

      Suối thôn Tây mấy năm gần đây được khai thác làm nơi du lịch, địa thế ở đây rất đẹp, dựa lưng vào núi, bên cạnh là hồ nước, khí mát mẻ trong lành, người dân giản dị. Ngoại trừ có cảnh đẹp, nơi này còn có những món đặc sản rất ngon, hấp dẫn vô số du khách nước ngoài. Mùa hè hàng năm du khách nối đuôi nhau tới đây du lịch dứt, cũng dẫn tới vô số những nhà đầu tư.

      Thời tiết tháng năm, ánh mặt trời chiếu sáng, bầu trời xanh thẳm như biển, hương hoa theo những cơn gió thấm vào ruột gan, khiến cho cả cơ thể con người cảm thấy sảng khoái.

      Hai chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng lại ở bên ngoài làng du lịch, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người. Sau đó đám người từ trong làng du lịch ra, tươi cười hớn hở chào đón, người tinh mắt nhìn cái nhìn ra người đàn ông dẫn đầu kia là tổng giám đốc của làng du lịch, phô trương thanh thế, khiến cho người ta chậc lưỡi. di@en*dyan(lee^qu.donnn).

      Tài xế trong chiếc xe Rolls-Royce thứ nhất bước ra đầu tiên, nhanh chóng lại vị trí phía sau, mở cửa xe, rồi cung kính lui sang bên.

      Hai giây sau, người đàn ông đôi giày da sáng loáng mặc bộ quần áo Armani với gương mặt tuấn lãng bước xuống khỏi xe.

      Dưới ánh mặt trời, mùi thơm mái tóc đen của được cơn gió phát tán , đôi mày kiếm khí, đôi mắt lạnh lẽo rất nghiêm túc, gương mặt và cơ thể như được điêu khắc bởi nhà nghệ thuật xuất sắc, góc cạnh ràng, vẻ bề ngoài xuất sắc thua gì minh tinh. Quần áo tây trang cắt may vừa vặn thân hình của như người mẫu, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra phong phạm của bậc vương giả, nhưng hơi thở lạnh toát ra người của lại khiến cho người ta sợ hãi dám tới gần.

      Nhìn thấy người đàn ông xuất , nhóm người vội vã khom lưng cúi đầu, tổng giám đốc dẫn đầu cười : “Tôi thay mặt cho dân làng của khu du lịch này hoan nghênh tổng giám đốc Nhiếp mới tới.”

      Nhiếp Tử Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, sau đó nhướn mi, trợ lý từ trong chiếc xe khác vội bước ra, sau đó đám người tản ra nhường đường.

      Mắt lạnh nhìn lướt qua tất cả những người mỉm cười với mình, cánh môi mỏng mím lại thành đường, bước chân vào trong làng du lịch theo lối mà mọi người nhường đường.

      lát nữa đem toàn bộ tình hình mấy năm gần đây của làng du lịch báo cáo cho tôi.” Vừa , vừa chỉ đạo.

      “Vâng.” Tổng giám đốc nhắm mắt đuổi kịp theo đuôi, dám chậm trễ chút nào. “Chúng tôi chuẩn bị phòng VIP cho ngài xong rồi, xin hỏi ngài nghỉ ngơi trước hay ?” di@en*dyan(lee^qu.donnn).

      Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong nhìn vị tổng giám đốc kia, lạnh lùng : “Nghỉ ngơi.” xong, bước vào bên trong khách sạn.

      “Vâng vâng.” Bị ánh mắt sắc bén của quét tới, tổng giám đốc sợ tới mức dám thở mạnh. “Tôi dặn dò bọn họ chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, xin mời ngài hãy nghỉ ngơi tốt ạ.” Đến đây, ta vội vã phất tay gọi nhân viên phục vụ dẫn Nhiếp Tử Phong nhận phòng.

      theo phía sau nhân viên phục vụ, Nhiếp Tử Phong vừa mới được hai bước, đột nhiên ánh mắt của lơ đãng nhìn thấy bóng dáng ở phía đại sảnh cách đó xa, giây sau hai chân của giống như bị cố định tại chỗ nhúc nhích được.

      sao?

      Đôi mắt đen láy lạnh lùng của có chút dao động, nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng vừa rồi, nhưng mà lại thấy đâu.

      “Tổng giám đốc, có chuyện gì ?” Trợ lý ở bên cạnh hiểu hỏi.

      Ồ, lại bị ảo giác…

      cảm giác cay đắng lên trong ánh mắt của , Nhiếp Tử Phong lắc lắc đầu, tiếp tục về phía trước…



      Cùng lúc đó, ở trước đại sảnh. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

      bóng dáng nặng nề dưới giúp đỡ của người khác chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, còn chưa kịp mở miệng lời cám ơn với người ta, giọng vui vang lên ở đầu của .

      “Lại bị đau hả?” Tiểu thư tiếp tân An Hỉ mặc bộ quần áo đồng phục nghiêm mặt nhìn người phụ nữ có thai đầu đổ đầy mồ hôi vì đau đớn, sẵng giọng: “ mang thai mà còn chạy loạn khắp nơi, làm cho người ta phải lo lắng!” xong, lại ngồi xổm người xuống vỗ lên cái bụng nhô cao của , vẻ mặt bất mãn: “Còn con nữa thằng nhóc này, nên dằn vặt mẹ con nữa. Động chút là bắt nạt mẹ con, để xem khi con chào đời dì dạy dỗ con thế nào!”

      sao, chẳng qua là bé đạp chút mà thôi, có gì phải lo lắng.” Người phụ nữ cụp mắt xuống, hai tay ôm lấy cái bụng to của mình, khuôn mặt nhắn tinh xảo tràn ngập vẻ hạnh phúc của người mẹ.

      Thời gian trôi qua nhanh , chỉ chớp mắt cái qua tám tháng, bao lâu nữa, đứa con của bọn họ chào đời rồi…

      sai, chính là Nhiếp Tử Vũ tám tháng trước để lại mấy câu ngắn ngủi rồi bỏ ! Bởi vì tất cả những rối rắm kia mà cuối cùng lựa chọn ra , bởi vậy cũng giảm ít chuyện. Mặc dù lúc rời chỉ mang theo ít tiền lại là phụ nữ có thai, nhưng rất hạnh phúc.

      An Hỉ chậm rãi đứng lên, lúc tầm mắt nhìn thấy hộp cơm mà mang theo, đôi mắt lạnh . Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

      “Em mang thai tiện lại rồi, tại sao còn mang cơm qua đây cho chị chứ! phải với em là cần làm như vậy rồi sao?” khuôn mặt xinh đẹp của An Hỉ khỏi lên đau lòng.

      “Em chỉ theo chú An qua đây đưa đồ ăn, vì vậy thuận tiện đưa đồ ăn tới cho chị luôn.” Bởi vì liên quan tới việc mang thai, nên cơ thể của đẫy đà lên ít, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng da bọc xương, gió thổi là bay của tám tháng trước.

      “Haiz.” An Hỉ bất đắc dĩ thở dài nhìn . “Em ăn chưa? Nếu chưa ăn hãy ăn cùng chị .” xong, chị ấy liền kéo hướng về phía phòng ăn. “Vừa đúng lúc gần đây có món ăn mới, em có thể nếm thử.”

      cần, em trở về ăn là được rồi.” Nhiếp tử Vũ vội vàng khoát tay từ chối. “Đồ ăn trong nhà hàng sang trọng như vậy, em làm sao mà ăn được chứ.”

      “Sợ cái gì, em cũng phải trả tiền mà.” An Hỉ thèm để ý phản đối của , kéo .

      “Nhưng mà cũng là tiền do chị khó khăn lắm mới kiếm được, tại sao có thể tùy tiện dùng người em được chứ.” Nhiếp Tử Vũ yếu ớt . Tám tháng nay, làm phiền tới nhà bọn họ rất nhiều, sao có thể mặt dày để cho chị ấy mời khách được chứ.

      “Ai chị dùng tiền người của em?” An Hỉ chu môi lên hỏi, sau đó cười cười chỉ chỉ vào bụng của : “Chị dùng tiền người của con trai nuôi tương lai của chị.”

      Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy ấm áp: “Cám ơn chị.” Có người bạn như chị ấy, quả là ông trời đối xử tệ với .
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 172: Gặp lại
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Vũ xem như gặp may.

      Tám tháng trước, mới sáng sớm ra khỏi nhà, mua vé xe về phương nam. Vốn định tùy tiện tìm chỗ nào đó để ở, sau đó xuống xe được bao lâu bị hôn mê bất tỉnh, lúc đó rất trùng hợp chú An qua, đưa tới bệnh viện, lúc tỉnh lại biết có chỗ nào để , nên cho ở lại.

      Thậm chí sau khi bụng của to ra, biết chưa kết hôn mà mang thai, bọn họ những ghét bỏ hay nhìn bằng ánh mắt khác thường, trái lại càng chăm sóc cho hơn, lúc đứa được năm tháng chú An bảo nghỉ làm ở khách sạn để an tâm dưỡng thai, mẹ An thường nấu chút đồ ăn dinh dưỡng cho , An Hỉ lớn hơn hai tuổi cũng rất thương , cả nhà bọn họ quả thực xem như con ruột mà thương .

      ở lại đó, vậy mà tám tháng rồi.

      Đối với ân tình của bọn họ, Nhiếp Tử Vũ ghi nhớ ở trong lòng cả đời.

      . . .

      Đây là khách sạn bảy sao duy nhất của làng du lịch, trang trí vô cùng xa hoa, và xa xỉ. Nhà ăn của khách sạn lại càng có tiếng nhất trong làng du lịch này, ngoại trừ chuyện bỏ số tiền lớn để mời đầu bếp nổi tiếng từ nước ngoài về, nguyên liệu nấu ăn quý hiếm ở đây cũng được vận chuyển từ các nước về bằng đường hàng , cho nên thức ăn ở đây ngon hơn những chỗ khác rất nhiều.

      Nhiếp Tử Phong bước bước vào nhà ăn, thứ đầu tiên nhìn thấy là người phụ nữ ngồi ở vị trí đầu tiên ăn ngấu ăn nghiến.

      “Gọi quản lý tới đây cho tôi.” Lời lạnh lùng được phát ra từ đôi môi mỏng của Nhiếp Tử Phong, đôi mắt kia lạnh lùng hề có chút nhiệt độ nào tĩnh lặng như cái đầm, khiến cho người ta đoán ra được nỗi lòng của .

      Chỉ lát sau, người đàn ông trung niên mập mạp chạy tới.

      “Tổng giám đốc có gì cần dặn dò ạ?” Quản lý nhà hàng cung kính hỏi.

      Ánh mắt lạnh lùng của dừng lại ở chỗ người phụ nữ có tướng ngồi ăn uống vô ý vô tứ kia, hất cằm lên, lạnh nhạt : “Nơi này ai cũng có thể tự do ra vào sao! ?” Hỏi xong, ánh mắt của chuyển sang nhìn ông ta. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      “À, cái này… Đương nhiên là phải.” Quản lý nhà hàng đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn tận tâm tận lực giải thích cho : “Chỉ có những vị khách thuê phòng mới có thể ra vào nhà hàng.”

      “Vậy khách sạn có quy định nhân viên được phép vào ăn trong nhà hàng ! ?” lại hỏi.


      "Có." Quản lý vội vàng gật gật đầu. muốn hỏi xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra, lời lạnh như băng của Nhiếp Tử Phong vang lên ở đầu của ta.

      “Đuổi người phụ nữ kia !” xong, rất tự nhiên qua bàn ăn ở bên ngồi xuống.

      Vị quản lý chất phác vẫn còn sững sờ tại chỗ biết làm sao, trợ lý của Nhiếp Tử Phong tốt bụng chỉ chỉ về phía người phụ nữ ngồi ăn ngấu ăn nghiến chút hình tượng ở chính giữa kia cho ông ta biết, sau đó cũng tới trước mặt của Nhiếp Tử Phong.

      Vị quản lý chậm chạp phản ứng kịp, quay đầu nhìn lại theo hướng cậu ta mới chỉ vừa rồi, sau khi nhìn thấy người nọ trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.

      . . .

      Nhiếp Tử Vũ từ trong toilet vào nhà hàng, vốn là muốn với An Hỉ mình về trước, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng của chị ấy đâu. bàn ăn vẫn còn rất nhiều món chị ấy gọi vì mình, nhưng mà nhìn người đâu! Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ muốn hỏi những vị khách dùng cơm ở bên cạnh, giọng tức giận quen thuộc đột nhiên vang lên, hấp dẫn tất cả những ánh mắt của khách dùng cơm trong nhà hàng. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      “Cái con rùa kia, dựa vào cái gì mà đuổi tôi!”

      Là Hỉ Nhi!

      Nhiếp Tử Vũ nhìn lại chỗ phát ra giọng , nhìn thấy chỗ bàn ăn cách chỗ xa có vô số nhân viên bảo vệ vây ở xung quanh, giọng vang lên ở bên trong vòng vây đó, quản lý nhà hàng đứng bên ngoài, vẻ mặt lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.

      “Cậu hai, có chuyện gì thế?” Nhiếp Tử Vũ vội vàng tới, hỏi quản lý nhà hàng.

      Quản lý nhà hàng chính là cậu hai của An Hỉ tên là Hứa Bình, vẻ mặt Hứa Bình luống cuống nhìn , vội vã kéo qua bên, giọng giải thích: “Cái con bé nha đầu Hỉ Nhi kia, hôm nay vào trong này ăn cơm, vừa đúng lúc bị tổng giám đốc kiểm tra bắt được, tổng giám đốc hai lời liền muốn đuổi con bé, kết quả là con bé làm ầm ĩ lên. Ôi, ngày hôm qua ràng cậu với con bé là hôm nay có cấp tới, con bé đừng ăn cơm ở đây, nha đầu kia rốt cuộc nghe đằng nào…” Hứa Bình thầm , vẻ mặt đầy lo lắng.

      Bị đuổi?

      Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nhất thời trong lòng lạnh .

      Hỉ Nhi vì mình nên mới cố ý tới đây dùng cơm, cũng bởi vì mình nên chị ấy mới bị đuổi việc! Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ lạnh mặt xuống, xoay người vào bên trong.

      “Này, Tiểu Vũ, cháu đâu?” Nhìn Tiểu Vũ gạt bảo vệ ra muốn lách vào bên trong, Hứa Bình khẽ hô lên, nhưng cũng làm gì được, Nhiếp Tử Vũ chui vào bên trong rồi.

      Ôm lấy bụng của mình, Nhiếp Tử Vũ khó khăn chui vào trong ánh mắt đàu tiên nhìn thấy An Hỉ tay trái chống tay lên thắt lưng của mình, tay phải chỉ trỏ vào người đàn ông cúi thấp đầu xem thực đơn, hùng hùng hổ hổ : “ phải tôi chỉ ăn trong nhà hàng chút thôi sao? Khiến tăng doanh số buôn bán tốt hơn sao! lại có thể chỉ vì việc cỏn con này mà lại đuổi việc tôi! Rốt cuộc đầu óc được làm bằng cái gì vậy!”

      Vừa dứt lời, những người phía sau hẹn mà cùng hít hơi khí lạnh.

      Đôi mi thanh tú của Nhiếp Tử Vũ nhíu lại, muốn tiến lên ngăn cản An Hỉ, giọng lạnh lùng đột nhiên vang lên, nhất thời khiến bị sợ tới mức dừng động tác lại. Dienx dandf Kê quyu dong.

      “Lôi ta đưa ra ngoài!” Giọng lạnh lùng chút tình cảm, giống như lời tuyên án từ sâu dưới địa ngục vang lên.

      Giọng này rất quen thuộc, hình như… Cả người Nhiếp Tử Vũ khỏi run lên, cảm giác bất an dâng lên trong lòng, nhưng mà chờ cho kịp suy nghĩ nhiều, thấy những người bảo vệ tiến lên kéo An Hỉ .

      Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ hề do dự chút nào, bất chấp tiến lên phía trước kéo tay của An Hỉ lại.

      "Buông chị ấy ra!"

      Đột nhiên nhô ra người phụ nữ có thai khiến cho những người bảo vệ hoảng sợ, vội vàng dừng tay lại.

      Cũng nhân lúc này, Nhiếp Tử Vũ vội vàng kéo An Hỉ lại trước mặt của mình, lập tức đỏ vành mắt, lúng túng : “Hỉ Nhi, xin lỗi, đều là do em hại chị.”

      “Chuyện này liên quan gì tới em chứ.” An Hỉ vốn phẫn nộ nhìn thấy đôi mắt ngân ngấn nước của , liền nén lửa giận lại, an ủi : “ sao, dù sao chị cũng chán làm việc ở đây rồi! Mặc kệ, mặc kệ ! Chúng ta thôi!” An Hỉ xong nở nụ cười, kéo ra bên ngoài.

      Nhưng chưa được hai bước, phía sau vang lên giọng khàn khàn run run.

      “Vũ Vũ…” Giọng quen thuộc vang lên lần thứ hai, khiến trong lòng Nhiếp Tử Vũ nhất thời nhói lên. Dienx dandf Kê quyu dong.

      Nhất định là nghe lầm, nhất định là nghe lầm rồi!

      liều mạng tự nhủ trong lòng mình như vậy, nhấc chân vội vàng muốn ra ngoài nhanh, bây giờ mục đích duy nhất của là chạy khỏi nơi này.

      “Vũ Vũ.” Giọng kia giống như giọng của ma quỷ bám chặt lấy buông, cũng vào giây phút muốn ra khỏi phòng ăn kia, bóng dáng màu đen nhanh chóng chạy tới trước mặt , ngăn cản bước của .
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 173: Vội vàng chạy trốn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      mùi nước hoa quen thuộc lượn lờ ở trước mũi của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng căng thẳng, bàn tay nắm chặt lại, cho dù ngẩng đầu lên, Nhiếp Tử Vũ vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng dừng lại người của mình, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra đôi mắt sắc như chim ưng kia chăm chú nhìn mình, như muốn xuyên thủng qua da thịt.

      Đột nhiên có chuyển biến, nên tất cả ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đều tập trung người của Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong.

      Cho dù trong lòng sớm nổi lên sóng to gió lớn, nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn cố gắng khắc chế những gợn sóng trong lòng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân dừng lại ở trước mặt mình, lạnh lùng . SSdienng dànlew quy9on.

      “Tiên sinh, nhận nhầm người rồi.” xong, liền muốn vòng qua người để , nhưng lại bị ngăn cản lại.

      , nhận nhầm người, em chính là Vũ Vũ!” Nhiếp Tử Phong kích đọng nắm lấy bờ vai của , lắc lắc người , : “Em là Nhiếp Tử Vũ, em chính là ấy! Giọng này, bóng lưng này, nhận nhầm!” Cảm giác vừa kích động vừa mừng rỡ cùng đan xen, khiến cho Nhiếp Tử Phong vui mừng tới mức biết làm như thế nào.

      “Em…” vui mừng vì gặp lại còn chưa kịp biểu ra khỏi miệng, tầm mắt của lại nhìn xuống dưới bụng nhô lên cao của , trong nháy mắt yết hầu trượt lên trượt xuống cái.

      Những chỉ giây, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, tia thống khổ chợt lóe lên trong mắt của . SSdienng dànlew quy9on.

      chỉ nhớ mỗi lại quên mất đứa trong bụng của … Trong khoảng thời gian ngắn, Nhiếp Tử Phong sững sờ tại chỗ, lúc lâu được câu.

      Nhân dịp lúc hoảng hốt và thất thần, Nhiếp Tử Vũ vội vàng gạt bàn tay giữ tay của mình, sau đó ôm bụng cố gắng chạy ra bên ngoài.

      “Vũ Vũ…” Phục hồi tinh thần lại An Hỉ dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Nhiếp Tử Phong vẫn còn sững sờ, liền vội vàng đuổi theo.

      Còn Nhiếp Tử Phong sững sờ lúc lâu, sau khi phục hồi lại phản ứng đầu tiên cũng vội đuổi theo.

      . . .

      Ôm thân thể nặng nề chạy ra khỏi khách sạn, Nhiếp Tử Vũ vội vàng vẫy xe taxi. Vừa mới ngồi lên, phía sau có bàn tay đặt lên bả vai của , khiến cho hoảng sợ. quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là An Hỉ, lúc này mới thở phào hơi. Nhưng chân mày còn chưa kịp giãn ra, phía sau vang lên tiếng gọi lo lắng khiến cho tim thót lên tận cổ họng.

      "Vũ Vũ, Vũ Vũ. . ." Tiếng gọi gấp gáp khiến cho lòng cũng căng thẳng, Nhiếp Tử Vũ giật mình vội vàng với tài xế ở đằng trước, “Mau cho xe chạy , nhanh lên.”

      Trong nháy mắt An Hỉ đóng cửa xe lại, tài xế lái xe chạy , dường như cùng lúc đó, Nhiếp Tử Phong chạm tay vào cửa sổ.

      “Dừng xe, dừng xe!” Nhiếp Tử Phong nhanh hơn hai bước lại gõ cửa sổ xe, với Nhiếp Tử Vũ ở bên trong, “Vũ Vũ xuống xe, xuống xe!” Tuy nhiên mặc kệ kêu như thế nào, từ đầu tới cuối Nhiếp Tử Vũ đều lặng yên cúi thấp đầu xuống.

      Bên ngoài xe Nhiếp Tử Phong vẫn kiên trì theo sát từ bỏ, bên trong xe Nhiếp Tử Vũ tiếng nào chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

      “Tiểu thư, chuyện này…” Tài xế nhìn Nhiếp Tử Vũ qua kính chiếu hậu vẻ mặt khó xử, ý muốn hỏi nên làm gì bây giờ. Taoo do leê quíy dđono.

      An Hỉ dùng ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ cúi đầu xuống biết nghĩ cái gì, mặc dù ấy biểu ra điều gì, nhưng nhìn bả vai khẽ run của ấy xem ra trong lòng ấy ổn lắm, vì vậy đôi mắt sáng chuyển qua người của tài xế : “Mặc kệ ta, cứ chạy .”

      Lấy được đáp án, tài xế cũng quan tâm gì nữa, chân đạp vào chân ga, chỉ lát sau bỏ Nhiếp Tử Phong lại ở phía sau.

      . . .

      Về đến nhà, mẹ An cha An vốn muốn ra khỏi nhà để hái rau đúng lúc đụng phải hai người.

      “Vũ Vũ, cháu về rồi à.” Mẹ An cười híp mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ bước xuống khỏi xe taxi, vội vàng chạy lại đỡ xuống khỏi xe. muốn đỡ vào, ánh mắt lơ đãng lại nhìn thấy An Hỉ ở trong xe, trong phút chốc trợn mắt lên. “Hỉ Nhi, sao con cũng về rồi? Bây giờ phải vẫn phải làm việc sao?”

      “Đừng nữa!” An Hỉ phất tay cái, lấy tiền từ trong túi quần ra thanh toán tiền xe, gương mặt nhăn nhó lại: “Có con rùa mời con cuốn gói.”

      Mẹ An sửng sốt, lập tức đánh đầu cái: “Cái con bé này, ăn lung tung gì vậy, còn làm việc !”

      “Còn làm cái gì nữa, con của mẹ bị người ta đuổi việc rồi, mẹ, từ nay về sau mẹ phải nuôi con rồi.” An Hỉ , rồi khoác lấy cánh tay của mẹ An.

      “Đuổi việc? Con bị đuổi việc rồi?” Mẹ An dám tin nhìn, lúc nhìn thấy vẻ mặt của rất nghiêm túc gật đầu cái, mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Ai đuổi việc con? Là ai?”

      Vừa xong, người của Nhiếp Tử Vũ run lên cái, mẹ An đỡ nhìn thấy, nhưng mà An Hỉ lại nhìn thấy được. Taoo do leê quíy dđono.

      lát nữa con với mẹ.” An Hỉ lắc lắc đầu với mẹ An, lúc muốn Nhiếp Tử Vũ vào nghỉ ngơi, ba An ở bên cạnh chen vào:

      “Vũ Vũ, cháu khóc à?” Vẫn là ánh mắt của ba An tinh tường nhất, mặc dù Nhiếp Tử Vũ cúi đầu nhưng mà ông chỉ liếc mắt nhìn thấy vệt nước mắt loang lổ mặt của .

      Nghe thấy vấn đề ba An , mẹ An thoáng cái bỏ qua chuyện của An Hỉ sang bên, quay đầu lại hốt hoảng hỏi: “Cái gì? Vũ Vũ, sao cháu lại khóc?” xong bà nâng cằm lên.

      Lúc nhìn thấy viền mắt phiếm hồng cùng với vệt nước mắt loang lổ ở hai bên má, mọi người trở nên luống cuống.

      “Vũ Vũ, sao cháu lại khóc?” Mẹ An hỏi lại câu hỏi vừa mới hỏi.

      “Là ai bắt nạt cháu?” Ba An cũng hỏi dồn.

      lo lắng của mọi người lọt vào đôi mắt ngân ngấn nước của , mở miệng nghẹn ngào : “Cháu… Cháu…”

      Đột nhiên thở ra hơi, trước mặt bỗng trở nên tối sầm, chân mềm nhũn, cứ như vậy ngất . dfien ddn lie qiu doon

      . . .



      Buổi tối ở nông thôn, vô cùng yên tĩnh, vào khoảng mười giờ đêm, nhà nào nhà nấy đóng chặt cửa nẻo chìm sâu vào trong mộng đẹp, nhưng nhà họ An lại huyên náo ầm trời lên.

      Nhiếp Tử Vũ bị tiếng chửi rủa ngừng của An Hỉ đánh thức, mở mắt ra, bên tai lại vang lên tiếng chửi rủa đầy tức giận của An Hỉ.

      “Con rùa đầu đen kia, tại sao còn dám xuất ở đây! mau cút ! Nhà chúng tôi chào đón !” Tiếp sau đó là những tiếng đùng đoàng biết là tiếng gì.

      Nhiếp Tử Vũ hoảng sợ xuống giường ra mở cửa, liếc mắt cái nhìn thấy trong phòng khách có ba người nhà họ An, ngoài ra còn có Nhiếp Tử Phong mặc thân đồ tây Armani, nhìn phù hợp lắm với phòng khách hẹp như vậy.

      “Vũ Vũ đâu rồi? Tôi muốn gặp ấy!” Đôi mắt của Nhiếp Tử Phong đầy lo lắng, ánh mắt nhìn ba người ngăn cản mình, hạ giọng xuống nhắc lại lần nữa: “Rốt cuộc ấy ở đâu! ?”

      “Cái gì, ai ai ai ở đâu? Ở đây có người nào như , mau khỏi đây nhanh lên, đừng quấy rầy chúng tôi nghỉ ngơi!” Sau khi nghe An Hỉ giải thích lượt, mẹ An cũng cho vẻ mặt dễ nhìn, liên tục hạ lệnh đuổi khách. “Nếu như tôi báo cảnh sát.” xong cầm điện thoại lên. dfien ddn lie qiu doon

      Sắc mặt của Nhiếp Tử Phong tối sầm lại, trợ lý ở bên cạnh vội bước lên phía trước lấy danh thiếp ra đưa cho mẹ An.

      Nhưng còn chưa nhận được bị An Hỉ cướp lấy xé thành từng mảnh : “Có tiền rất giỏi sao, có tiền có thể xông vào nhà riêng của người ta sao!”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 174: Đừng để cho em hận
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nghe vậy, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong biến sắc, trở nên thâm trầm như đám mây đen ùn ùn kéo tới, vẻ mặt nhìn vô cùng khó coi. Ánh mắt của lạnh lùng nhìn lướt qua An Hỉ, ba An và mẹ An. Cánh môi mỏng cong lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo như ma vương.

      “Mau giao người ra đây, cùng câu đừng để cho tôi phải lặp lại lần thứ hai!”

      Giọng lạnh lùng và trầm thấp, giọng điệu có phép người khác làm trái lời!

      Đối mặt với khí thế đáng sợ toát ra từ người của , cho dù tim của An Hỉ đập “thình thịch thình thịch” vì sợ hãi, nhưng mà vì Nhiếp Tử Vũ nên vẫn cố lấy dũng khí để phản kháng.

      là ai chứ, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi nhất định phải làm theo ý của !” Người đàn ông này cũng quá kiêu ngạo rồi! Nếu quả đúng như bọn họ dự đoán, ta là bạn trai cũ của Nhiếp Tử Vũ, vậy cảm thấy đau khổ thay cho ấy.

      Nghe vậy, lông mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, nghiến răng nghiến lợi, giây sau lạnh lùng thốt ra khỏi miệng: “Mau giao ấy ra đây, nếu dừng trách tôi làm ra những chuyện gì!” lạnh lùng uy hiếp, vẻ mặt giống như sứ giả từ dưới địa ngục, muốn có bao nhiêu lạnh lùng có bấy nhiêu.

      “Nếu như tôi sao!” An Hỉ trừng to mắt lên, kiên quyết đối chọi với tới cùng!

      Lần này Nhiếp Tử Phong gì, mà ánh mắt khẽ liếc trợ lý cái. Nhận được ánh mắt của , trợ lý lập tức gật gật đầu, sau đó ra ngoài cửa, năm giây trôi qua, trợ lý lại xuất lần nữa và lần này phía sau ta còn có thêm người.

      Vừa nhìn thấy người theo phía sau của trợ lý, ba người nhà họ An hẹn mà cùng trừng mắt lên. .

      “Cậu hai.”

      “Em út.”

      “A Bình.”

      Ba người xưng hô ba cách khác nhau, nhưng cùng đồng thanh ra, trong giọng đều lên vẻ thể tin được.

      Hứa Bình thấy mọi người trừng mắt lên nhìn mình, lại liếc sang Nhiếp Tử Phong tối sầm mặt lại, ông ta sợ hãi nuốt ngụm nước miếng: “Chị, chị hãy giao Vũ Vũ ra , nếu ta… đúng, tổng giám đốc đuổi việc em.” xong, cả người cũng tự chủ được mà bắt đầu run run.

      “Cậu…” Vẻ mặt của An Hỉ biến đổi, nhìn rất khó coi.

      Nhưng mà Nhiếp Tử Phong cũng thèm quan tâm xem nét mặt của bọn họ thế nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp lượt, dùng giọng lạnh lùng tới cực điểm : “Nếu như các người muốn thể sống được ở Đài Loan nữa, cứ thử xem!”

      “Đồ điên!” Rốt cục An Hỉ cũng tức giận, cần biết là ai, chỉ lên tiếng mắng chửi: “Lấy tương lai của người khác ra đùa giỡn vui lắm sao? Tổng giám đốc giỏi lắm sao!” xong, xông lên phía trước nhịn được mà tay đấm chân đá vào người của .

      Những người còn lại bị hành động bất ngờ này của làm cho sợ ngây người, cũng quên cả bước lên ngăn cản.

      Vô số nắm đấm rơi lên người của mình, mặc dù đau nhưng mà vẫn khiến cho Nhiếp Tử Phong nhịn được mà nhíu mày lại. Ánh mắt lạnh lùng quét về phía trợ lý, trợ lý phản ứng lại kịp bước lên ngăn cản, cầm lấy cánh tay của An Hỉ đẩy sang bên.

      An Hỉ bị đẩy , chân mất thăng bằng nên ngã ngồi xuống dưới đất, đau tới mức suýt chút nữa gào khóc lên. “Á, Hỉ Nhi à!” Mẹ An và ba An nhìn thấy, luống cuống chạy tới bên cạnh đỡ đứng dậy, vừa đỡ vừa bắt đầu chửi bới Nhiếp Tử Phong máu lạnh vô tình.

      Nhiếp Tử Vũ ở trong phòng nhìn thấy cảnh tượng này bối rối, cũng nhịn nổi nữa.

      “Đủ rồi!” tiếng hét vang lên, sau đó cửa phòng đẩy ra, Nhiếp Tử Vũ khó khăn đỡ cái bụng bầu nặng nề của mình từ từ ra ngoài.

      “Vũ Vũ.” Vừa nhìn thấy bóng dáng khiến cho mình ngày nhớ đêm mong, lo lắng khuôn mặt của Nhiếp Tử Phong nhất thời biến thành hư , chỉ còn lại mừng rỡ và kích động, vội vàng lên phía trước muốn đỡ . Nhưng mà chưa kịp tới gần bị An Hỉ chen ngang đẩy sang bên.

      “Vũ Vũ, mau trở về phòng , nhanh lên.” An Hỉ xong, muốn đẩy quay trở lại phòng.

      Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy vô cùng ấm áp, giây sau kích động nhìn An Hỉ, lắc lắc đầu: “Em sao, chị cứ yên tâm, ấy làm tổn thương em đâu.” xong, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đứng ở bên.Die enda anl eequ uyd onn .

      “Tại sao lại có thể làm như vậy!” lạnh lùng chất vấn, khuôn mặt nhắn vì hét lên mà hơi đỏ ửng lên, giống như quả đào chín, khiến cho người ta nhịn được mà muốn giơ tay ra hái xuống. “Từ khi nào trở nên vô tình máu lạnh như vậy, tại sao lại có thể tùy tiện uy hiếp người vô tội!” Bọn họ vẫn luôn chăm sóc giống như người thân trong nhà mà!

      Nhiếp Tử Vũ vừa nghĩ tới chuyện mình mới đứng ở trong phòng chứng kiến lúc nãy, trong lòng lại bắt đầu đau nhói lên từng cơn, ngoại trừ cảm thấy áy náy với bọn họ, còn cảm thấy thể tha thứ cho hung ác của Nhiếp Tử Phong được.

      …” Nhìn vào ánh mắt lên án mạnh mẽ của , nụ cười của Nhiếp Tử Phong nhất thời cứng ngắc môi, chân mày của nhíu lại thành đường thẳng. “Chỉ cần có thể tìm ra em, quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa!” đời này, có người nào quan trọng bằng được!

      …” Đột nhiên Nhiếp Tử Vũ im lặng.

      Nhìn thấy im lặng, ba người nhà họ An cũng im lặng theo. Mọi người hai mặt nhìn nhau rồi chuyển tầm mắt qua lại giữa hai người bọn họ, xác nhận giữa bọn họ từng có quan hệ thân mật, bầu khí nhất thời trở nên ngột ngạt.

      Trầm mặc lúc lâu, cuối cùng vẫn là Nhiếp Tử Vũ phá vỡ bầu khí im lặng này trước. dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Phong, hạ thấp giọng xuống, bình thản : “ muốn tìm em đúng ? Được, chúng ta ra ngoài chuyện.” xong, khẽ gỡ tay của An Hỉ ra, rồi tay chống ngang lưng của mình, mím môi ra ngoài.

      Chưa từng thấy có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, lúc An Hỉ hồi phục lại tinh thần định lên tiếng gọi , mẹ An và ba An ở bên cạnh cản lại.

      Nhìn Nhiếp Tử Phong nhanh chóng ra theo, ba An, mẹ An lắc lắc đầu: “Để cho bọn họ chuyện với nhau .”

      . . .

      ***

      Nhưng mà vừa mới bước ra khỏi cửa nhà họ An, Nhiếp Tử Phong còn chưa kịp thể vui mừng của mình, bị câu tiếp theo của Nhiếp Tử Vũ làm cho rơi xuống đáy vực. Die nd da nl e q uuydo n.

      , sau này cũng đừng tới đây nữa.” Đôi mắt trong vắt như nước, tinh khiết như có thể tinh lọc được tâm hồn con người. Nhiếp Tử Vũ dùng chính đôi mắt này để nhìn Nhiếp Tử Phong, lạnh lùng : “Em có thể trốn hai lần, em cũng có thể trốn được lần thứ ba.” Nếu như phải dùng cách uy hiếp này mới có thể thoát khỏi , vậy chỉ có thể làm như vậy!

      Nhiếp Tử Vũ muốn thêm gì nữa để khỏi khiến mình càng đau lòng hơn.

      “Em cho rằng có thể để cho em rời khỏi lần thứ ba nữa sao? Đừng có mơ! cho em biết, cho dù có phải sai người giám sát ở bên cạnh em, hay là từng giây từng phút phải theo sát bên cạnh em nữa, cũng bao giờ cho em rời khỏi lần thứ ba!”

      Tám tháng có thể lâu, so với ba năm cũng chỉ bằng phần tư thôi, nhưng cũng đủ để sắp mất mạng rồi!

      Thời gian bên cạnh, ban ngày phải liều mạng làm việc để cho mình có thời gian nghĩ tới , còn buổi tối là thời gian khó khăn nhất đối với , trong đầu lúc nào cũng lên hình bóng của , chỉ có thể nhờ vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Die nd da nl e q uuydo n.

      mà dằn vặt mình tới mức sắp bị điên rồi, nhưng lại…

      “Đừng để cho em hận !” Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại ép mình đừng nhìn vào ánh mắt đau lòng của , ép mình phải hạ quyết tâm.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :