1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 156: Thiết kế
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tất cả đồ đạc được đóng gói cả đêm hôm qua rồi, ngày mai là bọn họ có thể dọn tới nhà mới được rồi. Nghĩ tới chuyện từ nay về sau có thể sống cùng với mẹ ruột của mình, Nhiếp Tử Vũ nhịn được mà cong môi lên nở nụ cười nhàng. Nhưng mà, đột nhiên trong đôi mắt trong trẻo của thoáng tối lại, hơi do dự chút, động tác cũng dừng lại.

      “Mình định tạm thời nghỉ học.” ngước mắt lên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Triệu An Nhã ở phía đối diện. Chuyển nhà rồi lại nghỉ học, như vậy tìm được nữa… Mục đích của Nhiếp Tử Vũ là như vậy.giênz đàn lê quí đón

      “Tạm thời nghỉ học? Vì sao?” Triệu An Nhã hiểu trợn tròn hai mắt nhìn , chỉ lát sau như chợt hiểu ra cười. “À ~ mình hiểu rồi, có phải là do cậu mang thai, nên Nhiếp Tử Phong bảo cậu tạm thời nghỉ học ?”

      Nhiếp Tử Vũ chỉ cười , nhưng mà đáy mắt lại ngập tràn đau đớn và buồn bã. cúi đầu lấu giấy bút trong giỏ xách ra, rồi nhanh chóng viết dòng địa chỉ liên hệ lên đó, sau đó đưa cho bạn mình: “Ngày mai có rảnh qua đây giúp chút .”

      “Chắc chắn là rảnh mà.” Triệu An Nhã vỗ ngực, nhận lấy tờ giấy đưa, sau đó nháy nháy mắt với : “Nhân tiện mình cũng muốn chào hỏi bác chút.”

      Triệu An Nhã xong cúi đầu nhìn xuống bàn, giây sau lập tức đẩy đĩa bánh ngọt ở trước mặt mình tới trước mặt của : “Gần đây mình giảm béo, thể ăn đồ ngọt, bánh ngọt này cậu hãy ăn .”

      “Cám ơn.” Nhìn đĩa bánh ngọt được làm rất đẹp mắt, Nhiếp Tử Vũ cũng hề khách khí cầm cái thìa xắn góc bỏ vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào tràn trong miệng, giây sau có cảm giác buồn nôn, khiến cho thiếu chút nữa phun ra.

      Thấy vậy, Triệu An Nhã phản ứng rất nhanh: “Xin lỗi. Mình quên là cậu mang thai, nên ăn cái gì quá ngấy.” xong vội vã rút mấy tờ khăn giấy ở trong hộp giấy ra đưa cho .

      Cố nén cảm giác muốn ói xuống, Nhiếp Tử Vũ nhả miếng bánh ngọt chưa nuốt được ra khăn giấy, sau đó lại uống mấy ngụm nước lớn, lúc này mới còn cảm giác buồn nôn nữa.

      Nhìn chân mày của giãn ra dần dần, Triệu An Nhã nhìn đau lòng lắc lắc đầu với : “Nôn nhiều như vậy hả? Ngoài những đồ ăn dầu mỡ và đồ ngọt ra, còn có cái gì thể ăn nữa?” diễnc đabfc lễ quay đon

      “Mình sao.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, cố gắng nở nụ cười nhợt nhạt, vẻ mặt có chút phức tạp.

      hơi cúi mắt xuống nhìn, đôi mắt sắc và sáng từ từ nhìn về phía bụng bằng phẳng của mình, cảm giác áy náy và đau lòng tự nhiên nảy sinh ở trong lòng.

      Đúng vậy, hề bỏ đứa

      Ngày ấy, mặc dù nằm bàn mổ, nhưng khi nghe thấy tiếng động cơ của máy bắt đầu chạy, cũng chưa có dũng khí, vì vậy vào lúc sắp gây tê kia, vội vã chạy khỏi bàn mổ. quyết định để lại đứa bé này, sinh bé khoẻ mạnh và bình an, cho dù sau này muốn xuống địa ngục, cũng cam tâm tình nguyện, vì có cách nào vứt bỏ đứa bé này được!

      Nghĩ như vậy, đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ dần dần có chút ẩm ướt…

      “Cậu sao chứ? Vẫn còn khó chịu à?” Nhìn sắc mặt của càng lúc càng tái nhợt, Triệu An Nhã lo lắng hỏi.

      Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới hồi phục tinh thần lại. Ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Triệu An Nhã, mấp máy môi định gì đó, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời định ra khỏi miệng.

      “Chờ chút.” nhanh chóng lấy chiếc điện thoại di động ở trong túi xách ra, lúc nhìn thấy dãy số xa lạ màn hình, hơi sững sờ chút.

      “Ai gọi tới thế?” Triệu An Nhã hỏi.

      Nhiếp Tử Vũ lắc đầu, giơ ngón tay lên miệng làm động tác ‘Xuỵt’ với bạn mình, sau đó bấm nhận cuộc gọi. “A lô.” ddleeqđon

      Sau khi Nhiếp Tử Vũ tiếng “A lô” xong, sau đó Triệu An Nhã để ý thấy, ngoại trừ mấy câu “Ừ” ra bất cứ lời nào nữa. phút sau, gật gật đầu, sau đó câu: “Tôi qua đó ngay.” Sau đó liền cúp điện thoại.

      “Sao vậy? Ai gọi cho cậu thế?” Nhìn khoé môi từ từ cong lên, tâm tình của Triệu An Nhã cũng khỏi cảm thấy tò mò: “Có chuyện gì vui mau cho mình nghe chút xem nào.”

      thấy Nhiếp Tử Vũ nháy nháy mắt nở nụ cười thần bí với Triệu An Nhã, bắt đầu thu dọn đồ đạc và : “Vừa rồi phải mình với cậu rồi sao, mình có người chị, chị ấy là chị ấy đồng ý ở chung, bây giờ mình tới phụ giúp thu dọn đồ đạc.” Chợt nghe thấy giọng ở đầu bên kia, Nhiếp Tử Vũ vô cùng bất ngờ, khi biết Lạc Thuần có ý định ở cùng vui vẻ biết bao nhiêu.

      Mặc dù trước kia chị ấy làm chuyện hay, nhưng dù sao cũng là chị em ruột, vẫn muốn có mối quan hệ tốt với chị ấy.

      “Là như vậy à.” Triệu An Nhã hiểu ra gật gật đầu, nhìn thấy đứng lên cũng vội vã đứng lên: “Mình cùng với cậu luôn.”

      cần.” Nhiếp Tử Vũ từ chối. “Ý tốt của cậu mình nhận, nhưng mà cũng chỉ là chuyện rất thôi, cần làm phiền tới cậu đâu.” xong, Nhiếp Tử Vũ lại chuyện với ấy mấy câu rồi vội vã ra khỏi quán cà phê.

      . . .



      Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng tới khách sạn theo lời của Lạc Thuần, lại tìm lượt, rốt cuộc cũng tìm được gian phòng Lạc Thuần ở.

      “Kính coong kính coong.” tiếng chuông cửa vang lên, cửa phòng được mở ra. Dim danlequyydonon

      “Vào .” Lạc Thuần lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ mỉm cười với mình, tránh sang bên nhường đường cho vào.

      “Cám ơn.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu với ta, sau đó mới chậm rãi vào. Nhưng mà vừa vào thấy quần áo túi xách, đồ trang điểm để lung tung khắp nơi. “Chị thu dọn đồ à? Để tôi giúp cho.” xong tiện tay cầm lấy chiếc túi xách ném ở bên lên, ngồi xổm xuống định thu dọn đồ đạc lại, phía sau truyền tới giọng của Lạc Thuần.

      cần đầu, mau qua đây ngồi chút , tôi có lời muốn với .” Lạc Thuần sang bên cạnh trước, mở cửa tủ lạnh ra: “Nước trái cây được ?”

      “Được.” Nhiếp Tử Vũ ngoan ngoãn gật đầu nghe lời ngồi xuống ghế sô pha, đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía Lạc Thuần cầm chai nước trái cây từ từ ngồi xuống bên cạnh mình, cười ngọt ngào : “ lát nữa thu dọn đồ xong, chúng ta chuyển về nhà, sau đó đưa mẹ ăn bữa tối luôn.”

      Tối hôm qua, do chị ấy đột nhiên ra khỏi nhà cho nên cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm chiều được, điều này khiến cho bà Trần Phương rất đau lòng, vì vậy hôm nay dù thế nào nữa Nhiếp Tử Vũ cũng bỏ qua tia hi vọng này.

      “Được ?” Ánh mắt của sáng lấp lánh nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lạc Thuần ở đối diện, ánh mắt mang theo chút chờ đợi. “Chị có biết là tôi hy vọng ba người nhà chúng ta ở cùng chỗ nhiều như thế nào .”

      Bị ánh mắt tha thiết của làm cho sợ hãi, Lạc Thuần quay đầu lạnh lùng câu: “Tuỳ thôi.” Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ cười híp mắt lại rất vui vẻ sau khi nghe thấy câu trả lời của ta, trong lòng ta lại bắt đầu giãy giụa.dienedandanalelequyqydob

      Nhiếp Tử Vũ cảm thấy thoả mãn mở chai nước trái cây ra giơ lên định uống, lúc đó sắc mặt của Lạc Thuần thoáng thay đổi.

      Con ngươi co rút mạnh, hai tay của ta nắm chặt lại thành quyền, muốn đừng uống, nhưng mà cảnh tượng chiều hôm qua lại ra ở trước mắt, nét mặt của ta lập tức cứng ngắc lại.

      Nhưng khi Nhiếp Tử Vũ nuốt hết ngụm nước trái cây, đáy mắt của Lạc Thuần chợt lên tia hối hận, ta muốn mở miệng ngăn lại, nhưng mà có tác dụng gì nữa rồi.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 157: Mượn tay người khác
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Nhiếp Tử Vũ? Nhiếp Tử Vũ?" Lạc Thuần đứng đậy lại bên cạnh , bàn tay của ta quơ quơ trước mắt của . “ có nghe thấy tôi ? Có nghe được ?”

      Khuôn mặt lo lắng của Lạc Thuần lọt vào trong ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ, mở to mắt ra nhìn, nhưng mà lại nghe thấy lời của chị ấy. Đột nhiên, thấy đầu óc của mình rất nặng, cảnh vật trước mặt chao đảo, thoáng cái Lạc Thuần biến thành hai người.

      “Em… Bị làm sao vậy…” Cả người Nhiếp Tử Vũ mềm nhũn ngã vào sô pha, muốn dùng tay để chống người mình dậy, nhưng mà tay hề có chút lực nào. Đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, kịp biết mình xảy ra chuyện gì, giây sau hôn mê bất tỉnh.

      Nhìn thấy sắc mặt của tái nhợt nằm hôn mê bất tỉnh, Lạc Thuần hoảng hốt biết làm sao. “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…” ta vô cùng lo lắng qua lại, trong lòng rối rắm biết làm sao. Diễn đan len quý đkn

      Có phải làm sai rồi hay ! Nhìn Nhiếp Tử Vũ ngủ say như đứa trẻ, trong lòng Lạc Thuần thoáng quặn lại.

      Giữa lúc ta bắt đầu hối hận vì hành động của mình, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng “tinh tinh” của quẹt thẻ, sau đó cửa phòng được mở ra.

      Lạc Thuần hoảng hốt nhìn lại phía có tiếng động, lại nhìn thấy bóng dáng chậm rãi vào trong phòng, đôi chân mày tinh xảo lập tức nhăn lại.

      “Tôi tới đúng lúc quá nhỉ.” Dịch Minh Lan nhấc đôi chân thon dài lại trước sô pha, sau khi nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ bất tỉnh, đôi mắt của ta thoáng nở ra nụ cười hiểm. Đôi mắt khẽ loé sáng lên, ta mở túi xách ra lấy bì thư, ta đưa tới: “Đây là tiền của .”

      Lạc Thuần cũng nhận lấy bì thư của ta đưa tới, mà nuốt nước miếng cái rồi : “ muốn là gì với ấy?” Chuyển ánh mắt về phía Nhiếp Tử Vũ hôn mê bất tỉnh, cảm giác náy náy chợt nảy sinh ở trong lòng.

      ấy tin tưởng mình như vậy, gọi cuộc điện thoại ấy liền ngay lập tức chạy tới đây mà hề có chút do dự nào, vậy mà lại nỡ giúp người khác giăng bẫy ấy… Nhất định là bị điên rồi! Lạc Thuần mấp máy cánh môi, trong lòng đấu tranh lúc lâu, giữa lúc muốn mình muốn nhận tiền, Dịch Minh Lan lại mở miệng.

      “Muốn làm gì? Còn chưa tới lượt hỏi.” tia sáng độc ác chợt loé lên trong ánh mắt của Dịch Minh Lan, nhìn vẻ mặt khản trương của Lạc Thuần, ta nheo mắt lại: “Sao vậy? phải là muốn hối hận rồi đấy chứ?”

      Nghe vậy Lạc Thuần khỏi khẽ run lên cái, nhưng hề trả lời mà lại tiếp tục : “ là chỉ cho ấy chút trừng phạt nho mà thôi, làm tổn thương ấy đấy chứ?” Nếu quả ấy xảy ra chuyện gì, nhất định hối hận tới chết.

      “Sao thế? Did.lê. Quy, don. lo lắng cho ta? phải là cũng căm ghét ta sao?” Dịch Minh Lan dùng giọng mỉa mai nhìn ta xem thường, hừ lạnh : “Đừng quên năm đó nếu phải là mẹ nhẫn tâm giữ lại , ngày hôm nay cũng biến thành như vậy! Nếu như năm đó người được đưa chính là , bây giờ tất cả những gì mà Nhiếp Tử Vũ có đều là của !”

      Dịch Minh Lan cố ý khích tướng Lạc Thuần, nhìn thấy sắc mặt của Lạc Thuần càng lúc càng trở nên khó coi, ta biết phép khích tướng của mình thành công, thế là lại nhân cơ hội tiếp.

      “Tôi đồng ý với chỉ cho ấy chút trừng phạt nho , gây tổn thương tới sợi tóc của ấy, bây giờ có thể yên tâm được chưa?” Đưa tay nhét phong bì vào trong tay của Lạc Thuần, Dịch Minh Lan nở muột nụ cười dịu dàng, nhìn ta : “Bây giờ điều cần làm là cầm tiền khỏi chỗ này, sau đó tìm chỗ nào giải toả phẫn hận ở trong lòng, biết ?” xong, Dịch Minh Lan đẩy Lạc Thuần về phía cửa.

      Lạc Thuần ngơ ngẩn nhìn bì thư rất dày ở trong tay của mình, dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn Nhiếp Tử Vũ lần cuối cùng, cắn răng cái, sau đó về phía cửa mà hề quay đầu lại.

      Lúc tiếng đóng cửa truyền tới “Rầm” cái, khoé miệng nở nụ cười của Dịch Minh Lan nhất thời hạ xuống.

      “Hừ, loại phụ nữ ngu ngốc!” ta cười lạnh tiếng, quay đầu nhìn về phía Nhiếp tử Vũ, trong đôi mắt lập tức bắn ra ánh lửa hận thù.

      Vốn là có hận thù gì với Nhiếp Tử Vũ cả! Nhưng mà đêm hôm đó trong lúc lơ đãng nghe trộm được cuộc đối thoại giữa Dịch Thiên Minh và Minh Hạo, liền lập lời thề đội trời chung với ta! Buổi trình diễn thời trang cực lớn vào tháng chín này, lần đầu tiên được tham dự, vậy mà Dịch Thiên Minh lại muốn tặng vị trí của cho ta! Làm sao có thể cam tâm được! Diễn đan Lee quá đob

      tức giận đẩy cửa vào phản đối phương án của bọn họ, nhưng mà lại đổi lấy cái tát của Dịch Thiên Minh, và cả câu rất tàn nhẫn: “Tôi là nhà thiết kế, có đồng ý hay đều do tôi quyết định!”

      Từ đến lớn, ông vô cùng nghiêm khắc, chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, nhưng mà cũng chưa bao giờ dùng bạo lực với , mà bây giờ lại vì Nhiếp Tử Vũ mà lần đầu tiên trong đời ông ra tay đánh ! Cơn tức này thể nào nuốt trôi được!

      Nhớ lại tới chỗ đó, đôi mắt của Dịch Minh Lan chẳng biết từ lúc nào lên tầng hận thù, khoé miệng nở nụ cười mỉa mai.

      Người tính bằng trời tính, vốn muốn thuê người điều tra tất cả về Nhiếp Tử Vũ, nhưng ngờ lại điều tra ra được cái người phụ nữ ngu ngốc kia chính là chị của ta, mà sau khi nhìn thấy tài liệu về Lạc Thuần liền tương kế tựu kế, mượn tay của chij ta để đưa ra cái bẫy của ngày hôm nay. Cho dù mọi chuyện có bị lộ làm sao? Lạc Thuần bằng chứng, ai muốn buộc tội cũng có cách nào! Diễn dan lẽ quý don

      Nghĩ tới đây, Dịch Minh Lan khỏi cảm thấy vui vẻ vì kế hoạch hoàn hảo của mình. Nở nụ cười nham hiểm, ta cúi người xuống lấy chiếc điện thoại di động ở trong túi xách của Nhiếp Tử Vũ ra, sau đó nhanh chóng nhắn tin nhắn rồi gửi . Sau khi xong việc, ta lại nhắn tin nhắn khác, hẹn thời gian gửi , tất cả mọi việc ta tính toán xong.

      “Người mẫu biểu diễn phải ? Hừ! Đừng là biểu diễn, tôi muốn cho ngay cả cũng được!” ta muốn cho thân bại danh liệt, ở Đài Loan này ngóc đầu lên được!

      . . .



      "Kính coong kính coong." Tiếng chuông cửa ngừng vang lên.

      Ngoài cửa có người đàn ông có chiều cao như người mẫu, thân hình cường tráng nhấn chuông cửa, khuôn mặt đẹp trai tràn ngập lo lắng. Mà ta phải là người nào khác, chính là Minh Hạo!

      Mấy ngày gặp, đột nhiên hôm nay Nhiếp Tử Vũ lại gửi tin nhắn cho mình cần giúp đỡ của cậu ta, thế là cậu ta bỏ lại cong việc vội vã chạy tới, nhưng ngờ cho dù cậu ta nhấn chuông cửa như thế nào nữa cũng có người nào ra mở cửa. Vừa nghĩ tới có khả năng xảy ra chuyện gì, Minh Hạo lại càng nhấn chuông mạnh hơn, dường như muốn nhấn hư cả chuông cửa luôn.

      "Vũ Vũ, Nhiếp Tử Vũ? có ở bên trong ?" Cậu ta mở miệng gọi lớn, đẩy cửa phòng, nhưng mà ngờ của phòng lại mở ra ngoài ý muốn.

      ra cửa khoá!

      Minh Hạo cũng thèm để ý tới chuyện vì sao cửa lại khoá, cất bước vào bên trong. Khi nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ ngã xuống giường sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng lại bên cạnh đỡ dậy rồi gọi tên .

      "Vũ Vũ, Vũ Vũ? tỉnh lại , mau tỉnh lại …” Nhưng mà cho dù cậu ta có gọi như thế nào nữa, Nhiếp Tử Vũ cũng có phản ứng gì. Giữa lúc Minh Hạo lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra muốn nhấn nút gọi cấp cứu, đột nhiên cảm giác đầu trở nên nặng nề, trước mắt tối sầm lại, giây sau di động rơi xuông đất kêu “Lạch cạch” tiếng, cả người ngã về phía sau…
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 158: Thành toàn cho
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Cũng đúng vào lúc cậu ta ngã xuống, bóng người chui từ trong tủ quần áo chui ra.

      Dịch Minh Lan dùng khăn tay bịt mũi lại, thẳng lại phía cửa sổ mở cửa thông gió ra. Dựa lưng vào vách tường, hít thở từng ngụm khí, sau đó ta xoay người lại nhìn chỗ Minh Hạo và Nhiếp Tử Vũ ngã xuống, khoé miệng nở nụ cười hiểm.

      "Dịch Minh Hạo, phải là thích ta sao? Vậy em thành toàn cho .”

      ta đứng ở bên cửa sổ chờ khoảng mấy phút, đợi cho tới khi thuốc mê ở trong khí bay hết , lúc này mới bước từng bước về phía của hai người kia.

      . . .



      Nhiếp Tử Phong mặc thân tây trang Armani màu đen hướng thẳng về phía mục đích mà tới, dáng người cao lớn của vào trong ngõ hẻm bẩn thỉu nhìn có chút hơi nổi bật. Khi tới trước cửa của căn chung cư cũ nát, chút do dự thẳng lên lầu ba.

      “Kính coong kính coong.” Tiếng chuông cửa vang lên, ở bên trong cánh cửa lập tức có tiếng người truyền tới “Đến đây”, rất nhanh sau đó cửa được mở ra.

      Bà Trần Phương thu dọn đồ đạc ở trong phòng nghe thấy tiếng chuông cửa vội vàng chạy ra, đến khi nhìn thấy người nhấn chuông cửa là bà Trần Phương vô cùng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nở nụ cười.

      ra là cháu sao, mau vào trong nhà .” Bà vui vẻ mời vào trong phòng.

      “Cám ơn.” Nhiếp Tử Phong cũng có từ chối mà theo vào bên trong. Đưa mắt nhìn, nhìn thấy trong phong khách nho có mấy thùng giấy, sửng sốt, quay đầu lại hỏi: “Mọi người muốn dọn nhà ạ?”

      “Đúng vậy.” Bà Trần Phương gật gật đầu, rất là vui vẻ. Xế chiều ngày hôm qua nhận được điện thoại của Nhiếp Tử Vũ, bà biết được rốt cuộc Lạc Thuần cũng đồng ý ở chung với bọn họ vẫn luôn cười vui vẻ như vậy, đối với bà mà , bây giờ có chuyện gì khiến bà vui vẻ hơn chuyện ba mẹ con được ở cùng với nhau.

      Nhiếp Tử Phong ngắm nhìn chung quanh lần nữa, cũng nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ đâu: “Vũ Vũ có ở nhà ạ?” hỏi. chắc chắn là sáng nay có tiết học cho nên mới tới!

      "Ừ." Bà Trần Phương gật gật đầu, bà cúi mắt xuống nhìn chiếc đồng hồ tay, giải thích: “Tối qua Vũ Vũ tới khách sạn ngủ cùng với Thuần Nhi, bác nghĩ chắc lúc nữa về thôi. Sao thế? Cháu tìm nó có chuyện gì à?”

      “Dạ, cũng có chuyện gì quan trọng.” Nhiếp Tử Phong cười cười, lúc này mới nhớ tới túi lớn túi ở trong tay. “Đây là chút lòng thành của cháu, bác nhận lấy ạ.” như thế nào nữa cũng là mẹ vợ tương lai, Nhiếp Tử Phong cũng dám thiếu lễ phép. diễn đànn lêquyys đon

      “Đến chơi là được rồi, còn mua quà làm gì chứ. Mọi người chăm sóc cho Vũ Vũ lâu như vậy bác cũng có gì để cảm ơn, sao lại biết xấu hổ mà nhận quà của cháu được chứ.” Bà Trần Phương lắc lắc đầu chịu nhận.

      Nhiếp Tử Phong lắc đầu : "Chỉ là món quà thôi ạ, hơn nữa đa phần là mua cho Vũ Vũ.”

      “Vậy cảm ơn cháu.” Từ chối được bà Trần Phương chỉ có thể nhận lấy quà của rồi để sang bên, mời ngồi xuống ghế, sau đó chạy vào bếp rót ly nước mang ra cho .

      “Mười tám năm qua, thực cám ơn gia đình cháu có thể tiếp nhận Vũ Vũ.” Trong lòng bà vô cùng cảm kích cả nhà bọn họ vô cùng khoan dung và độ lượng.

      "Vũ Vũ rất đáng , tiếp nhận ấy là chuyện đương nhiên." Nhiếp Tử Phong lơ đễnh, có nhận ra bà còn có ý khác.

      Nghe thấy lời nghiêm túc của , bà Trần Phương vui mừng gật gật đầu. Bất ngờ, bà như nghĩ tới điều gì đó nhìn về Nhiếp Tử Phong, do dự chút, cánh môi mỏng mở ra: “Ba mẹ của cháu… Bọn họ sao rồi?”

      Nhớ lại quá khứ của bọn họ, bà Trần Phương khỏi có chút đau lòng và áy náy. Đối với ba Nhiếp, bà biết ông là người có vợ rồi, nhưng mà bà vẫn lao vào như con thiêu thân lao đầu vào lửa, thậm chí còn ích kỷ tới mức sau khi sinh đứa còn phó thác cho ông. Đối với mẹ Nhiếp, bà xấu hổ tới mức nên lời. die.dan.le.quyy.don

      “Mẹ của cháu rất khoẻ.” Nhiếp Tử Phong mỉm cười, đáy mắt thoáng lên chút cay đắng: “Ba cháu qua đời rồi.”

      Nghe vậy, nhất thời bà Trần Phương ngây ngẩn cả người. Trong lòng cũng thoáng nhói đau, nụ cười cứng ngắc môi, bà nhìn lúc lâu rồi câu: “Ông ấy… qua đời?” Trong lòng buồn rầu, thoáng đau nhói lên chút, bà chậm rãi cúi đầu xuống.

      “Vâng, cũng cách đây lâu ạ.”

      Im lặng lúc lâu, bầu khí trở nên tĩnh mịch.

      lúc lâu sau bà Trần Phương hồi phục lại sau tin dữ, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy thống khổ trong ánh mắt của Nhiếp Tử Phong, cho nên bà vội vàng : “Xin lỗi.”

      có gì.” Nhiếp Tử Phong cười cười, lại trở về như bình thường. cho bà Trần Phương bằng ánh mắt yên tâm, rồi chuyển đề tài.

      “Bác , cháu có thể nhờ bác chuyện được ạ?” Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt chân thành và tha thiết nhìn bà, đáy mắt mang theo chút chờ đợi. diùenandelequydon

      Nghe vậy, bà Trần Phương vội vàng thu lại bi thương khuôn mặt, hỏi: “Hả? Chuyện gì?”

      Nhiếp Tử Phong nhìn bà bằng ánh mắt tha thiết, sau đó hơi do dự chút, : “Cháu biết Vũ Vũ vì lý do gì mà chịu gặp mặt cháu, cháu muốn nhờ bác chuyển tới Vũ Vũ câu: Cho dù như thế nào nữa cháu cũng nhất định buông tay ấy.”

      Vừa dứt lời, cả người bà Trần Phương liền ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc.

      Đây là ý gì?

      Cái gì gọi là buông tay ấy? Trong đầu bà lên ý tưởng nên có, trong phút chốc bà Trần Phương trợn tròn mắt lên, vẻ mặt thể tin nhìn : “Cháu và Vũ Vũ… phải hai đứa …”

      , , chắc là bà suy nghĩ nhiều rồi! Bọn họ là em, sao có thể xảy ra chuyện vi phạm luân thường đạo lý như vậy… Nhưng nghĩ lại lần trước lúc ăn cơm thái độ của Nhiếp Tử Phong đối với Nhiếp Tử Vũ, và cả mỗi khi Nhiếp Tử Vũ nhìn đều dùng ánh mắt dịu dàng như nước, trong lòng bà Trần Phương cảm thấy hốt hoảng. duen,đàn.lê,quy/don

      Biết bà đoán cái gì, Nhiếp Tử Phong cũng hề che giấu. giật giật khóe môi, giữa lúc muốn ra quan hệ của bản thân và Nhiếp Tử Vũ, tiếng chuông tin nhắn vang lên cắt ngang lời định ra.

      "Xin lỗi." Nhiếp Tử Phong cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, khi thấy tin nhắn là do Nhiếp Tử Vũ gửi, khuôn mặt lên vui vẻ, sau khi mở tin nhắn ra đọc xong, tim cũng nhảy nhót lên như chim bay.

      Nhìn vẻ mặt của hoàn toàn trở nên vui vẻ, bà Trần Phương hỏi: “Là tin nhắn gì thế?”

      Cất điện thoại , Nhiếp Tử Phong : “Là tin nhắn Vũ Vũ gửi tới, ấy bây giờ ấy ở khách sạn XX, gọi cháu qua đón ấy.” xong, Nhiếp Tử Phong đứng dậy khỏi ghế.

      Vừa nghe tới tên của Nhiếp Tử Vũ, nghĩ tới Lạc Thuần cũng ở cùng với , bà Trần Phương cũng đứng lên theo, “Bác có thể cùng với cháu ?” Bà quên mất vấn đề lo lắng vừa rồi.

      “Có thể chứ.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu, chút để ý.

      Chính là có có thêm chút thời gian để ràng với bà, xác đinh hôn của hai người, Nhiếp Tử Phong tính toán ở trong lòng.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 159: Bắt gian tại trận
      Editor: Táo đỏ phố núi.

      Nhiếp Tử Phong đưa theo bà Trần Phương tới địa chỉ khách sạn trong tin nhắn, dưới hướng dẫn của người phục vụ, nhanh chóng tìm được phòng của Nhiếp Tử Vũ. Giữa lúc bà Trần Phương muốn nhấn chuông cửa, ngăn bà lại.

      “Cửa mở.” Ánh mắt của nhạy cảm nhìn chằm chằm vào khe cửa hở, trong lòng có loại dự cảm hay, chắc là do suy nghĩ nhiều thôi! tự với mình ở trong lòng.

      “Hả? Sao lại để cửa mở như vậy? Hai đứa bé này cẩn thận chút nào hết.” Bà Trần Phương lẩm bẩm, sau đó đẩy cửa vào trước.

      Còn chưa vào tới nơi bà Trần Phương nhìn thấy quần áo và bóp tiền quăng lung tung dưới đất, bà bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Thuần Nhi?” Bà khẽ gọi nhưng có ai trả lời. “Vũ Vũ, các con có ở đây ?” Nhìn trái nhìn phải ở xung quanh, đừng là người ngay cả bóng người cũng nhìn thấy đâu.

      tìm ở phía trước, còn Nhiếp Tử Phong theo phía sau gương mặt tuấn tú của lo lắng, trong lồng ngực, tim của đập “thình thịch thình thịch”, vừa rồi còn cho rằng mình suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ cảm giác lo lắng lại càng mãnh liệt hơn.

      “Lạ , sao lại thấy người đâu?”

      Bà Trần Phương , rồi xoay người cái, tầm mắt của bà di chuyển lên chiếc giường lộn xộn, khi thấy được bóng dáng của hai người, chiếc ví da ở trong tay của bà rơi xuống đất tiếng vang lên tiếng kêu “bộp”!

      "Chuyện này. . ."

      . . .

      Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào trong căn phòng, chút ánh sáng phản chiếu lên nhìn loá cả mắt, làn gió khẽ thổi khiến cho chiếc rèm cửa sổ bằng lụa mỏng khẽ bay bay, tạo thành những làn sóng, trong khí hơi oi bức.

      Nhiếp Tử Vũ khẽ rên cái rồi mở hai mắt ra, lúc ánh mặt trời chiếu thẳng vào, lập tức nhắm nghiền hai mắt lại, sau đó hơi hé đôi mắt ra, đợi cho tới khi mắt hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng, lúc này mới mở cả hai mắt ra.

      Đưa mắt nhìn căn phòng, là khách sạn xa lạ bên trong được trang trí rất đẹp.

      Nhiếp Tử Vũ khỏi nhíu mày lại, nhưng lại phát đầu của choáng váng, chỉ như vậy, còn cảm giác được cả người mình có chút sức lực nào.

      bị làm sao vậy? Đưa hai tay của mình lên xoa cái trán lạnh băng, Nhiếp Tử Vũ muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện.€iênz đàn £ê ¤úy đ©n

      nhớ mình vốn ở quán cà phê chuyện phiếm với Nhã Nhã, sau đó nhận được điện thoại của Lạc Thuần nên vội vã chạy tới khách sạn, sau đó lúc chuyện có uống ngụm nước trái cây, kết quả là cả người mệt mỏi rã rời. Trí nhớ tới đây có khúc sau nữa.

      Chẳng lẽ trong chai nước kia có vấn đề!

      cảm giác sợ hãi chợt loé lên trong đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ, đầu óc vốn còn có chút mơ màng, thoáng cái tỉnh táo lại.

      Nhưng mà Lạc Thuần làm vậy là có mục đích gì?

      thu tay muốn ngồi dậy, nhưng mà trong lúc thu tay vô tình đụng phải thứ gì đó, chỉ nghe thấy tiếng “bốp” ở bên tai. Nhiếp Tử Vũ nhìn lai theo tiếng động phát ra, lúc này mới kinh ngạc vì bên cạnh mình còn có người đàn ông nằm.

      Tại sao lại như vậy… Tại sao lại có thể có đàn ông nằm giường!

      “Ầm ầm” tiếng, đầu óc như nổ tung! Sắc mặt Nhiếp Tử Vũ trở nên trắng bệch, trắng tới mức gần như là trong suốt. cắn chặt môi của mình, chỉ sợ mình la lên thất thanh khiến người đàn ông kia giật mình tỉnh giấc.

      Nhớ lại vẻ giãy giụa cuối cùng và ánh mắt né tránh của Lạc Thuần, trong lòng Nhiếp Tử Vũ nhói đau.€iênz đàn £ê .¤úy đ©nn

      Nhìn chằm chằm vào hai má của người đàn ông bị mái tóc che lại, Nhiếp Tử Vũ đau lòng như dao cắt, mỗi tế bào toàn thân cũng run rẩy lên, mỗi dây thần kinh đều co rúm lại.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ kêu người tới làm nhục chính là chủ ý của chị ấy… Đối mặt với tình cảnh này và phản ứng của chị ấy tối hôm qua, Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể đưa ra suy đoán này. Cũng chính lúc đưa ra suy đoán này, hốc mắt của cũng trở nên đỏ ửng, trong đôi mắt tràn đầy hoảng hốt dâng lên tầng hơi nước mờ mịt.

      tin chị ấy thực muốn cùng chỗ với bọn , nhưng mà ngờ chị ấy lại…

      tàn nhẫn như vậy, khiến cho tim của Nhiếp Tử Vũ quặn thắt lại, đau đớn tới mức trán của cũng đổ lớp mồ hôi. Từ từ, ngồi dậy, cẩn thận từng chút che chắn cơ thể trần truồng của mình, nén nỗi đau ở trong lòng lại, lúc muốn nhặt quần áo của mình lên, ánh mắt lại lơ đãng nhìn tới bóng dáng hai người đứng nghiêm ở ngoài cửa, trợn mắt lên, quần áo ở trong tay lại rơi xuống.

      . . .



      Minh Hạo bị tầm mắt rực cháy nhìn khiến cho cả người cậu ta được tự nhiên, nên mở hai mắt ra! Cũng chính lúc cậu ta mở mắt ra kia, giọng đầy oán hận và kinh ngạc vang lên bên tai của cậu ta.

      “Tại sao lại là !” diễn. Danh. Le. Quy. Đôn

      Minh Hạo còn chưa hiểu được tình cảnh của mình, khi cậu ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy kinh ngạc và vui mừng, sao đó vô cùng vui vẻ : “ sao chứ? Tối hôm qua …”

      muốn tiếp đột nhiên nhìn thấy rơi nước mắt dừng lại, nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ nhìn chỗ khác, lúc này cậu ta mới cảm thấy có chút khác thường.

      Cậu ta cúi đầu xuống, lúc nhìn thấy người mình xong, cằm thiếu chút nữa cũng rơi xuống đất.

      “Quần áo của tôi đâu rồi?” Cậu ta hét lên, vẻ mặt kinh ngạc. Đột nhiên cậu ta sửng sốt chút, chậm rãi ngẩng mắt lên nhìn Nhiếp Tử Vũ che chắn người thân thể của mình, đáy mắt đen láy của cậu ta thoáng lên chút hoang mang và phức tạp.

      “Tại sao cũng…” mặc quần áo.

      Đương nhiên Minh Hạo còn chưa kịp ra khỏi miệng, nghe thấy tiếng chửi rủa truyền tới từ chỗ cách đó xa, còn chưa kịp phản ứng lại, quả đấm xông thẳng vào mặt mình.

      Nhiếp Tử Phong? Tại sao ta lại ở đây?

      Minh Hạo ngơ ngẩn nhìn ánh mắt đầy bão tố và khuôn mặt đầy sát ý của Nhiếp Tử Phong, sửng sốt tới mức biết phản ứng thế nào, kết quả là trúng ngay quả đấm vào giữa mặt, cả người ngã xuống bên cạnh người của Nhiếp Tử Vũ.

      “Aaaa! Tránh ra tránh ra!” Nhiếp Tử Vũ cũng nhịn được nữa hét lên chói tai, trong lòng chua xót và đau khổ nên nước mắt cũng tràn theo khoé mi rơi ra ngoài. hoảng hốt, liều mạng đẩy Minh Hạo đè lên người của mình.

      Gương mặt trúng quyền, thoáng cái sưng lên, mùi máu tươi từ trong miệng tràn ra, Minh Hạo còn chưa phản ứng kịp, đột nhiên cả người lại bị kéo lê xuống dưới đất, ngay sau đó nắm đấm liên tục rơi lên người của cậu ta, khiến cho cậu ta chịu nổi.

      “Vũ Vũ, đừng sợ, đừng sợ, ngoan nào.” Sau đó bà Trần Phương phản ứng kịp, lập tức chạy lại ôm lấy Nhiếp Tử Vũ vô cùng đau khổ, ôm chặt an ủi: “ có việc gì nữa rồi, sao nữa, đừng sợ.” d€iênz đàns £ê ¤úy đ©n

      Cũng biết có phải lời an ủi của bà có hiệu quả hay , nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng dần dần hết run rẩy. Hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn về phía Minh Hạo bị Nhiếp Tử Phong tay đấm chân đá, lòng cũng nhói lên, : “Đừng đánh nữa.”

      Bàn tay của Nhiếp Tử Phong nắm chặt giơ lên giữa trung, quay đầu lại nhìn ánh mắt đau lòng của Nhiếp Tử Vũ, nhưng mà vẫn giáng đòn xuống, hơn nữa ra tay còn mạnh hơn lúc trước.

      quyền rất mạnh rơi xuống bụng của Minh Hạo, chỉ nghe thấy cậu ta rên lên tiếng, rồi cả người cuộn lại như con tôm.

      Nhiếp Tử Phong điên rồi! Trong đầu chỉ lên duy nhất hình ảnh hai người ngủ say lúc bước chân vào. Đầu chỉ có ý niệm: Giết cậu ta! muốn giết cậu ta! Ra tay còn ác độc hơn trước, quyền cước hạ xuống hề lưu tình chút nào.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 160: biết xấu hổ
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Được rồi, em , đừng đánh nữa!” Nhiếp Tử Vũ khẽ hét lên tiếng, gương mặt vì giận dữ mà cau có lại.

      đau khổ nhìn Nhiếp Tử Phong vì tức giận mà tóc tai như dựng thẳng lên, hai tròng mắt đỏ ngầu, nhìn khác gì con mãnh thú, nhìn thấy như vậy đau lòng gần chết.

      Bên trong đôi mắt của lên lạnh lẽo và đau đớn, ánh mắt của trống rỗng, nhìn lã chã chực khóc, đau lòng : “Cậu ta đụng vào em, muốn giết cậu ta!” là của mình , người đàn ông khác thể đụng vào! €iênz đàn £ê ¤úy đ©n

      Nhìn thấy giống như phát cuồng, Nhiếp Tử Vũ khó chịu, người đau khổ nhất là mà!

      Đôi mắt dịu dàng như nước nhìn Minh Hạo ngã dưới đất như hấp hối, nhìn khuôn mặt đẹp trai mê người của cậu ta lúc này nhìn vô cùng thê thảm, trong lòng Nhiếp Tử Vũ bắt đầu quặn thắt lại đau đớn: “Chuyện này còn chưa làm , có tư cách gì mà đánh ta! Hơn nữa Nhiếp Tử Phong, chuyện của em cần phải quan tâm!”

      Nhìn vẻ mặt kiên định của Nhiếp Tử Vũ, ngay lập tức Nhiếp Tử Phong lại giống như con sư tử bị chọc giận, suy sụp ở bên cạnh : “Em che chở cho cậu ta?” Ánh mắt của lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ như muốn nhìn thủng người .

      “Em chỉ thôi.” quan tâm cả người toát ra hơi thở buồn bã, Nhiếp Tử Vũ cũng thèm nhìn về phía .

      Lời vừa ra, bầu khí trong phòng thay đổi ngay lập tức. Lập tức trở nên yên ắng, ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy cách ràng, Nhiếp Tử Phong cười lạnh tiếng phá vỡ bầu khí ngột ngạt.

      “À…” dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nhiếp Tử Vũ, chậm rãi lui sang bên, nhìn lướt qua Minh Hạo nằm dưới đất ôm chặt lấy bụng mình, gật gật đầu, đáy mắt bắn ta tia lạnh lẽo: “Còn có chuyện gì cần phải làm nữa? nam nữ ở giường, nếu như cậu ta ép buộc em chẳng lẽ là em tự nguyện!”

      lạnh lùng những lời mỉa mai, vì tức giận nên lời khỏi miệng hề suy nghĩ, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại sửng sốt hồi, rồi gật gật đầu. €iênz đàn £ê ¤úy đ©n

      “Đúng vậy, là em tự nguyện làm sao? Là em tự nguyện hiến thân cho ta, vì vậy nên em cho phép đánh ta, có ý kiến gì ?” Giọng điệu của Nhiếp Tử Vũ có chút được bình tĩnh, ngực phập phồng kịch liệt, trái tim đau nhói lên như bị dao cắt.

      nước cờ hạ sách. Cứ như vậy thuận theo lời của , bởi vì muốn nhìn thấy quẫn bách của mình, đồng thời cũng hy vọng hận . Cho dù đuổi như thế nào cũng đuổi được , vậy chỉ có thể làm cho hận chính mình, thất vọng đối với mình, vậy mới có thể phủi sạch mối quan hệ của hai người được.

      Tâm trong lòng của Nhiếp Tử Phong hoàn toàn biết, điều duy nhất biết là từng câu từng chữ trong lời của như những lưỡi dao, đâm vào trong ngực của , khiến cho đau đớn tới mức ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

      “Em đúng là biết xấu hổ!” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng bỏ lại câu như vậy, sau đó xoay người kiên quyết rời khỏi.

      Nghe thấy tiếng cửa đóng lại kêu lên “rầm” tiếng, vẻ mặt của bà Trần Phương lên chút phức tạp, chân mày của Minh Hạo nhíu chặt lại, còn Nhiếp Tử Vũ tan nát cõi lòng.

      .Táo đỏ phố núi diễn dlq đôn . .

      Sau khi Nhiếp Tử Phong rời khỏi, Minh Hạo nhanh chóng cầm quần áo vào trong toilet để mặc, Nhiếp Tử Vũ dưới giúp đỡ của bà Trần Phương cũng nhanh chóng mặc quần áo vào. Chỉ lúc sau, hai người trước đó lâu còn trần truồng giờ ăn mặc chỉnh tề ngồi xuống ghế sô pha.

      “Lăn chút .” Nhiếp Tử Vũ đành lòng nhìn khuôn mặt của Minh Hạo sưng to lên, lấy chai nước khoáng ở trong tủ đưa cho cậu ta.

      Mặc dù biết tất cả những chuyện xảy ra là thế nào, nhưng mà Minh Hạo – người cho ấn tượng tương đối kiêu ngạo và cuồng vọng nhưng vẫn rất lịch , cho nên tuyệt đối tin tưởng cũng là người bị hại.

      Hơn nữa lúc thay quần áo cũng kiểm tra người mình lần, có dấu vết hay cảm giác đau nhức gì giống như lúc mình và Nhiếp Tử Phong làm chuyện , vì vậy, đoán là đây chỉ là có người cố ý dựng trường giả lên mà thôi!

      "Cám ơn." Minh Hạo xấu hổ nhận lấy chai nước khoáng đưa, rồi lập tức cảm nhận được ánh mắt có thiện ý hướng về phía cậu ta, vừa quay đầu lại đúng lúc thấy được vẻ mặt tức giận của bà Trần Phương.

      “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Bà Trần Phương hiểu nhìn bọn họ, vốn lo lắng cho Nhiếp Tử Vũ, nhưng nhìn thấy giống như có chuyện gì xảy ra, bà cũng thể đứng yên được nữa. “Vũ Vũ, con phải ở cùng với Thuần Nhi sao? Vì sao lại cùng đứa bé này…” dien đàn le quý đôm

      Vừa nghe thấy bà nhắc tới cái tên Lạc Thuần, cả người Nhiếp Tử Vũ cứng ngắc lại trong nháy mắt, ánh mắt ngay lập tức loé lên đau lòng.

      Minh Hạo ngơ người, ánh mắt chuyển qua chuyển lại người của bà Trần Phương và Nhiếp Tử Vũ. “Lạc Thuần là ai? Còn nữa những chuyện này rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?” Cậu ta chỉ nhớ điều duy nhất là mình vào gian phòng này, sau đó nhìn thấy bất tỉnh, rồi tới vài giây sau cậu ta cũng ngất theo.

      Nhiếp Tử Vũ cũng trả lời câu hỏi của bà Trần Phương, mà nhìn vẻ nghi hoặc của Minh Hạo, hỏi: “ nhìn thấy Lạc Thuần sao?”

      Minh Hạo lắc lắc đầu: "Ừ, nhìn thấy. ấy là ai?"

      Nhìn bộ dạng của cậu ta giống như giả vờ, Nhiếp Tử Vũ lại hỏi: “Vậy còn nhớ trước đó vì sao lại tới được đây ?”

      “Nhớ.” Minh Hạo gật gật đầu, : “Là gửi tin nhắn cho tôi, người khoẻ kêu tôi tới. Lúc tôi tới đây ngất xỉu, tôi muốn gọi điện thoại, những kết quả là biết tại sao lại ngất .” Điều này khiến cho cậu ta thực hiểu nổi.

      Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Minh Hạo, trong lòng Nhiếp Tử Vũ chợt lạnh lẽo.

      “Tôi gửi… tin nhắn cho …” Bởi vì quá mức bất ngờ, cho nên Nhiếp Tử Vũ cũng được câu tiếp theo nữa.

      Nhìn sắc mặt của càng lúc càng trắng bệch, bà Trần Phương ở bên cạnh cũng bổ xung thêm câu: “Hơn nữa, vừa nãy của con cũng vừa nhận được tin nhắn của của con, cho nên mới chạy tới đây.”

      Nghe vậy, Minh Hạo và bà Trần Phương cũng ngây ngốc, chỉ có Nhiếp Tử vũ biết tất cả mọi chuyện là do Lạc Thuần gây nên cho nên lòng nguội lạnh như tro tàn. D[€π €απ £3 qu¥ đ¤π

      Chuyện này chỉ đơn giản như vậy?

      có chút thể tin được, Lạc Thuần hao tổn tâm trí để bẫy , nhưng mà chỉ vì muốn Nhiếp Tử Phong bắt gian tại trận! Hơn nữa cũng hề hợp lý! Bởi vì và Lạc Thuần sớm thẳng thắn ra bọn họ là quan hệ em, chị ấy rốt cuộc vì cái gì mà làm như vậy?

      Nhiếp Tử Vũ càng nghĩ càng hiểu, những suy nghĩ trong đầu rối loạn lên.

      Giữa lúc đầu của đau như muốn nứt ra, ngoài cửa truyền tới tiếng “Lạch cạch”, vô thức nhìn sang, nhìn thấy Lạc Thuần mặc bộ quần áo màu đen, khuôn mặt mang theo lo lắng tới.

      Cả đêm suy nghĩ lại, Lạc Thuần cũng cảm thấy dễ chịu gì, cho nên vội vã trở về, ở quầy tiếp tân còn chưa có trả phòng ta liền suy đoán Dịch Minh Lan vẫn còn ở đây. ta vội vàng vào trong phòng, nhìn thấy bóng dáng đối diện với mình, ta nhìn là ai lo lắng hỏi: “Chuyện thế nào rồi? Tôi gọi điện sao bắt máy? chỉ cho chút trừng phạt nho thôi, phải là làm gì với ấy…” Giọng líu lo tới đau dừng lại, chiếc túi xách ở trong tay bởi vì suy đoán của ta mà tuột tay rơi xuống đất.

      Đối mặt với ánh mắt sắc bén của ba người ngồi ở ghế sô pha, trong lòng Lạc Thuần trống rỗng, chân mềm nhũn, trong nháy mắt ta ngã ngồi xuống mặt đất.

      “Mẹ…”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :