1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 151: Sẩy thai
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Cái này…” Con số rất lớn sổ tiết kiệm khiến cho bà Trần Phương sợ ngây người, lát sau vẫn nên lời.

      Nhìn bộ dạng hoảng sợ của bà, Nhiếp Tử Vũ chỉ mỉm cười, sau đó thản nhiên : “Số tiền này mẹ hãy cầm lấy mua căn nhà , sau đó dọn vào ở.” Nhiếp Tử Vũ nhìn bà trìu mến.

      được, sao mẹ có thể lấy tiền mà bọn họ cho con được.” Bà Trần Phương lập tức trả cuốn sổ tiết kiệm vào tay của , lắc lắc đầu. “Ý tốt của con mẹ ghi nhận, mặc dù căn nhà mình có hơi chút, nhưng mà vẫn có thể ở được, dựa vào đôi tay của mình để nuôi sống bản thân mình mặc dù hơi khổ cực chút, nhưng đáng giá.” Bà nhìn Nhiếp Tử Vũ với vẻ mặt cảm động, hốc mắt cũng hơi ươn ướt. Bà cho được thứ gì, sao bây giờ lại có thể cầm tiền của được!

      Giống như là nhìn thấu suy nghĩ của bà, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười yếu ớt, : “Đây mới chính là số tiền mà con kiếp được, phải là tiền mà bọn họ cho, vì vậy mẹ có thể yên tâm mà dùng. Hơn nữa, tiền này cũng phải là cho mẹ.”

      Nghe vậy, bà Trần Phương sửng sốt, khuôn mặt lên kinh ngạc. Nhưng mà trước khi bà mở miệng hỏi, Nhiếp Tử Vũ giải đáp thắc mắc của bà.

      “Mua căn nhà , con muốn chuyển qua ở cùng với hai người, có được ?” Nhiếp Tử Vũ , ánh mắt cũng lên cay đắng. Tối hôm qua thu dọn đồ đạc xong, tính quay lại nhà họ Nhiếp nữa, bởi vì tìm được mẹ đẻ, cũng cần phải ở lại nơi đó nữa.

      Vừa dứt lời, lúc này bà Trần Phương mới hiểu ra. Đột nhiên, bà nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía , do dự hỏi: "Con về, vậy bọn họ sao... "

      Thoáng cái ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ trở nên ảm đạm sau câu hỏi của bà, hơi nheo mắt lại, cười cười lắc đầu: "Bọn họ có cuộc sống của mình... " Thêm người như hay ít hơn cũng có gì khác nhau. Nếu như ở lại đó chỉ sợ chỉ càng khiến đau khổ hơn mà thôi.

      " chuyện này nữa, mẹ cất sổ , còn nữa đừng ra ngoài làm việc nữa." Tuy rằng tiền nhiều lắm nhưng bớt ăn bớt tiêu cũng dùng được thời gian dài.

      "Nhưng mà..." Bà Trần Phương còn muốn gì nữa, nhưng chưa kịp mở miệng, ánh mắt sắc bén của Nhiếp Tử Vũ nhìn qua, lập tức được gì nữa. "Được rồi." Bà gật gật đầu, ánh mắt lên vui mừng.

      . . .

      Sau khi ăn sáng xong, bà Trần Phương dặn dò Nhiếp Tử Vũ mấy câu rồi tới nhà chủ xin nghỉ việc, còn Nhiếp Tử Vũ cũng được nhàn rỗi. đem chén đũa rửa, sau đó lại nhờ Triệu An Nhã điểm danh giúp tiếng, sau đó thay bộ quần áo và cầm ví tiền ra khỏi nhà.

      Lúc xuống dưới lầu, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ khựng lại

      biết tất cả chân tướng rồi, nhận lại mẹ đẻ của mình, bây giờ nên giải quyết nốt chuyện cuối cùng…


      . . .

      Buổi chiều, tại bệnh viện ——

      Trong hành lang dài, có thưa thớt mấy người phụ nữ ăn mặc hở hang và trang điểm dày cộm, hẹn mà cùng cúi đầu xuống làm chuyện của mình, đọc sách hoặc là nghịch điện thoại di động. Ngồi trong số đó, Nhiếp Tử Vũ thấp thỏm bất an, khuôn mặt trắng bệch có tí máu nào.

      Bàn tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, ánh mắt lên đau khổ, ánh mắt bối rối, hàm răng cắn chặt môi.

      nghĩ nhân dịp chưa ai phát ra lén lút bỏ đứa này .

      Vừa nghĩ tới mục đích hôm nay tới bệnh viện, trong lòng Nhiếp Tử Vũ lại ỉ đau, đau đến nỗi mỗi dây thần kinh đều như thắt chặt lại, mỗi tế bào như vỡ vụn ra.

      Bầu khí ở xung quanh mình căng thẳng tới tột đỉnh, đột nhiên cửa phòng giải phẩu bị đẩy ra, sau đó bác sĩ tới gọi tên người kia. Nhiếp Tử Vũ hoảng sợ, cảm giác mất mát từ dưới lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu của , cái trán trơn bóng của toát ra tầng mồ hôi chảy ròng ròng, có thể nhìn thấy được nỗi sợ hãi của hề .

      rất sợ, vô cùng sợ!

      Hơn nữa, ở trong lòng của lại có tiếng hét lên rất lớn, “Mau rời khỏi đây, nếu mày hối hận cả đời!”, cả người run run, như ở giữa thời tiết mùa đông khắc nghiệt, lạnh đến mức thể ngừng run được!
      rất muốn rời khỏi đây, nhưng mà thực tế lại vô tình nhắc nhở thể được, vì đứa là kết quả của cấm kỵ, là chứng cứ loạn luân của . Cho dù là vì , hay dù thế nào nữa, cũng thể sinh đứa này ra được!

      Nhiếp Tử Vũ lần lại lần nhắc nhở ở trong lòng mình là thể phạm sai lầm thêm được nữa, nhưng mà khi nghĩ tới đứa chưa thể thành hình phải rời bỏ mình, trong lòng lại nhói đau, trong tai có tiếng ong ong vang lên, khiến cho nghe thấy gì hết.

      Thời gian trong lúc lơ đãng trôi qua rất nhanh, biết ngồi chiếc ghế dài đó bao lâu, đột nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra.

      “Mời Nhiếp Tử Vũ vào.” y tá đứng ở cửa phòng phẫu thuật hô lên.

      Nghe vậy, cả người Nhiếp Tử Vũ run lên cái, nhìn cửa phòng phẫu thuật mở ra, đôi mắt mê man của lên đau khổ tột độ.

      Làm sao bây giờ, nên làm sao bây giờ… nên lên tiếng trả lời, nhưng mà trong cổ họng dường như có thứ gì đó chặn lại.

      Nhiếp Tử Vũ?” lúc lâu thấy ai trả lời, y tá lại lặp lại. “ Nhiếp Tử Vũ có ở đây sao?”

      Hỏi lại ba lần, những người phụ nữ ở đây cùng ngẩng đầu lên nhìn.

      thể tiếp tục do dự nữa!

      Đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ cắn răng cái, cứng ngắc đứng dậy khỏi hàng ghế, nhắm mắt lại nhả ra chữ: “Có.” Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước từng bước về phía phòng giải phẫu.

      Xin lỗi, xin lỗi con, nếu có kiếp sau xin con hãy đầu thai vào gia đình tốt hơn…

      ngừng cảm thấy áy náy ở trong lòng, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống khuôn mặt có chút máu nào của .



      Lê lết thân thể rã rời ra khỏi bệnh viện, ngây ngốc trèo lên chiếc xe taxi chạy thẳng về nhà. Dọc đường , đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ thất thần, ánh mắt trống rỗng có chút gợn sóng, vẻ mặt vô cảm. tới đầu hẻm, cứng ngắc móc tiền trong túi ra trả cho tài xế, thèm để ý thấy ông ta gọi “tiền thừa, tiền thừa” ở phía sau, Nhiếp Tử Vũ cứ thế vào trong ngõ hẻm.

      Cúi đầu vào bên trong theo như trong trí nhớ, tới khúc quanh cẩn thận đụng phải người tới. Nhất thời, trong tay trống , chiếc túi xách rơi xuống, đồ trang điểm và những thứ ở bên trong rơi xuống đầy đất.

      “Xin lỗi.” Lúc này mới kéo tâm trạng của lại, tiếng xin lỗi xong ngồi xổm xuống đất bắt đầu thu dọn đồ đạc, cũng quan tâm là cái gì, hai tay tóm được bất cứ cái gì đều bỏ vào trong giỏ xách hết. Mà người bị đụng vào cũng , mà đứng ở tại chỗ nhìn lúc, sau đó cũng ngồi xổm xuống nhặt giúp .

      "Cám ơn." Nhiếp Tử Vũ nhận lấy món đồ và đối phương đưa tới bỏ vào trong túi xách. Ánh mắt hề gợn sóng đảo qua nhìn xung quang mình, Nhiếp Tử Vũ muốn nhặt món đồ cuối cùng lên, bàn tay lại nhanh hơn nhặt món đồ đó lên trước, cũng trả lại mà đưa lại trước mặt mình.

      Tờ giấy màu trắng quen thuộc khiến cho tim nhất thời chậm lại nhịp, khi ngẩng đầu lên bàn tay muốn đoạt lại, giây sau rơi vào đôi mắt sắc lạnh sâu thấy đáy.

      “Đây là cái gì! ?”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Christieudao147 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 152: Trả lại chiếc nhẫn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Khuôn mặt rất đẹp trai ra ràng, mỗi góc cạnh giống như được điêu khắc cách tỉ mỉ, đôi mắt đen láy như vực sâu đáy, khiến cho người ta chỉ liếc mắt cái hãm sâu vào, có lối ra.

      Nhưng mà đối mặt với vẻ bề ngoài khiến cho người ta mê muội của , Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy tế bào toàn thân của mình run rẩy, trong lòng có giọng , mau chóng rời khỏi đây, nhưng đối mặt với ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo của , hai chân của như bị đóng đinh tại chỗ, thể nhúc nhích được.

      Đôi mắt như có lớp mây mù che khuất, nhất là khi ánh mắt của nhìn thấy nội dung tờ giấy, đáy mắt lập tức như nổi lên cơn giông bão, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt tất cả.

      "Đây là cái gì!" Con ngươi của Nhiếp Tử Phong co rút kịch liệt, ánh mắt lạnh lùng của nhìn xuống, sắc mặt vô cùng khó coi. Chờ đợi lúc lâu, nhưng vẫn nhận được câu trả lời của , Nhiếp Tử Phong khỏi thấp giọng .

      "Chết tiệt, hỏi em đây là cái gì!" Dưới cơn thịnh nộ, khí chất của cũng còn nữa, lúc này trán của gân xanh cũng nổi lên, đôi mắt cũng đỏ ngầu lên, toàn thân toát ra hơi thở rất kinh khủng.

      Đột nhiên, hai tay của Nhiếp Tử Phong ôm lấy bả vai của Nhiếp Tử Vũ kéo đứng dậy từ dưới đất, sau đó dùng sức lắc bả vai , lần thứ hai quát lớn: " cho biết!"

      Sáng sớm phát mất, buông tất cả công việc để tìm, nhưng ngờ thực ở đây. Nhưng mà mừng rỡ chưa kịp thể ra bị "Biên lai thu tiền phí sinh non" đè ép trở lại, trong nháy mắt còn sót lại chút gì.

      Bị lay lắc như vậy, nhất thời Nhiếp Tử Vũ cảm thấy bụng cuồn cuộn lên, cảm giác buồn nôn dâng lên. Đối mặt với bộ dạng đáng sợ vì tức giận của , cắn môi chặt, hít sâu hơi sau đó dùng sức đẩy ra. Diên đà lê qiysdob.

      "Chính là điều mà vừa nhìn thấy, còn bảo em gì nữa! vội giật tờ giấy ở tay của rồi xé thành từng mảnh ném xuống đất bay tán loạn như tuyết rơi đầy đất.

      Đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ có chút tia sáng nào, khiến cho người ta phát ra đau khổ trong đôi mắt , ngay sau đó muốn xoay người rời khỏi. Nhưng chưa được ba bước chân, phía sau vang lên tiếng "bịch bịch", giây sau, đứng ở trước mặt của mình.

      "Em mang thai?" Trong đôi mắt kia vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của , như muốn nhìn thấu bên trong. "Chuyện này xảy ra khi nào? Vì sao lại cho biết?"

      Nghe vậy, vết thương mà Nhiếp Tử Vũ khó khăn lắm mới che giấu được nhất thời lại bị vạch trần, máu tươi chảy ra đầm đìa. Táoddor lequysdom

      Đối mặt với ánh mắt chăm chú của , Nhiếp Tử Vũ hít hơi sâu, cong môi nở nụ cười đau đớn, giả vờ bình tĩnh : “ còn đứa nữa, hỏi chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa sao?”

      Mặc dù nhìn thấy tờ biên lai kia cũng đoán trước được, nhưng khi Nhiếp Tử Phong nghe được chính miệng ra tin tức này, trong lòng vẫn bị kích động rất lớn, cho nên trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất tin dữ này thôi!

      “Tại sao… Tại sao lại làm như vậy…” Phục hồi lại tinh thần, lại dùng ánh mắt lên án mạnh mẽ để nhìn , trái tim cũng vô cùng đau đớn. Trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, thiêu đốt nước mắt của cạn khô, muốn khóc cũng khóc được.

      vì sao cả, em muốn làm như vậy em làm thôi.” Nhiếp Tử Vũ đôi ba câu cho qua chuyện, khuôn mặt tiều tuỵ có bất kỳ cảm xúc gì, ánh mắt trống rỗng khiến cho người ta đau lòng.

      Lời của vừa ra, lại nghe thấy Nhiếp Tử Phong nổi giận hét lớn lên.

      “Em dối!” người lương thiện và hồn nhiên như vậy bao giờ tuỳ ý bỏ đứa con của bọn họ, câu trả lời này thể nào khiến tin tưởng được!

      Trong lòng Nhiếp Tử Phong vô cùng đau đớn, cảm xúc cũng ổn định, ngực phập phồng kịch liệt, toàn thân trở nên căng thẳng. Trong đầu thoáng lên khác thường của tối hôm qua, lại nhìn Nhiếp Tử Vũ rất lạnh lùng, chân mày nhăn lại : “Có phải tối qua mẹ gì đó với em ?” Trong đêm mà người trở nên thay đổi, trừ khi là bị đả kích gì đó rất lớn, đây cũng là nguyên nhân duy nhất mà nghĩ tới.

      Vừa dứt lời, thấy mặt của Nhiếp Tử Vũ sa sầm lại, đáy mắt hơi dao động.

      Thấy thế, Nhiếp Tử Phong vội vã hỏi tiếp: “Rốt cuộc mẹ gì với em? cho biết, rốt cuộc mẹ gì với em? Có phải bà ấy khuyên em hãy rời khỏi ? Có phải bà ấy cho phép chúng ta nhau …” nhận được câu trả lời, Nhiếp Tử Phong lại tiếp tục suy đoán. Dd.lq. đonq

      “Được rồi!” Nhiếp Tử Vũ hét lên câu vô cùng lạnh lùng, sắc mặt trắng như tờ giấy. ngơ ngẩn ngẩng đầu lên đối mặt với gương mặt tràn đầy đau khổ của Nhiếp Tử Phong, trong lòng đau thắt lại.

      Làm sao đây, nên làm sao với bây giờ đây…

      tàn nhẫn như vậy, thể biết nguyên nhân thực được, nhưng mà nên gì? Làm sao mới khiến chết tâm được?

      Bất ngờ, tia sáng chợt loé lên trong đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ, nhịn đau đớn ở trong lòng xuống, cố gắng duy trì thong dong và lạnh lùng.

      “Muốn biết nguyên nhân thực sao? Được rồi, để em cho biết!” hít hơi sâu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của , nở nụ cười tuyệt vọng: “Bởi vì em rất ghét ! Em ghét luôn có rất nhiều phụ nữ! Chán ghét đào hoa của ! Ghét việc chỉ biết lời xin lỗi! Như vậy đủ chưa? Còn nữa, em cũng mới chỉ có mười tám tuổi vẫn còn trẻ như thế, tại sao em phải sinh con sớm như vậy chứ?” cười nhạt, gương mặt là vẻ mỉa mai, nhưng mà đáy lòng rỉ máu.

      Nghe thấy hơi dài như vậy, Nhiếp Tử Phong hoảng sợ lúc lâu cũng hoàn hồn lại.

      thừa nhận, trong khoảng thời gian hai người nhau cho tới nay, làm sai rất nhiều chuyện đối với , hay hiểu lầm , nhưng điều này đều là bởi vì quá , cho nên mới đặc biệt chú ý khi ở cùng chỗ với những người đàn ông khác. Nhưng mà về phần câu sau của

      phải là em cũng muốn có đứa con sao? Chẳng lẽ… Em muốn sớm làm dâu của sao?” cho rằng suy nghĩ của cũng giống với suy nghĩ của mình.

      dâu…

      Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ khẽ động, đáy mắt thoáng lên cay đắng. Táo, đỏ. Diễn, đau. Lê, quý. Đin

      Muốn chứ, cả ngày lẫn đêm đều muốn, mỗi giây phút đều muốn trở thành dâu của , nhưng mà, bây giờ chỉ sợ là vĩnh viễn cũng bao giờ có thể trở thành được nữa rồi…

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu ném những suy nghĩ đau thương ở trong lòng, lạnh lùng cười : “Em muốn kết hôn với !”

      câu như gió thổi mây trôi, bãy chữ rất đơn giản, nhưng lại giống như tiếng sấm sét giữa trời quang, khiến cho Nhiếp Tử Phong vô cùng luống cuống. đợi cho tiếp nhận, Nhiếp Tử Vũ lại ra câu khiến cho rơi xuống vực sâu vạn trượng.

      “Lúc trước khi cầu hôn em ở sân bay, em nghĩ là do nhất thời cảm động nên em mới đồng ý, bây giờ em nhận ra…” Nhiếp Tử Vũ , đột nhiên đưa tay vào lục trong túi xách chút, sau đó lấy cái hộp gấm từ trong túi ra, dưới tình huống chưa kịp phản ứng nhét vào trong tay của .
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 153: Dọn theo
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ánh mặt trời xán lạn, khúc xạ lên chiếc hộp gấm màu đen, tạo thành những tia sáng mềm mại.

      Nhiếp Tử Phong há hốc miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gấm àm Nhiếp Tử Vũ nhét vào trong tay mình, trong lòng vốn được bình tĩnh lại bị giày vò như vậy, tim đau như cắt.

      "Vũ Vũ. . ." lúc lâu sau, mới thốt ra khỏi miệng hai chữ. buồn bã trong ánh mắt trở nên lạnh lùng, cau mày lại khiến cho người ta đau lòng. “Vì sao… Tại sao lại đem nó trả lại cho …” Giọng của mang theo chút thê lương. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người bốn mắt nhìn nhau đau đớn, bầu khí trở nên im lặng cách đáng sợ.

      nhìn thấy là em rất nghiêm túc sao?” Trong lòng Nhiếp Tử Vũ quặn thắt lại, cũng nhìn vẻ mặt bi thương của , lạnh lùng : “Đem chiếc nhẫn của về, sau này tặng cho người phụ nữ .”

      Cuộc chuyện chỉ hơn mười phút ngắn ngủi, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy như là thế kỷ, biết mình có thể chống chọi được bao lâu nữa, nhưng biết mình chỉ có cách coi thường , mới khiến cho chết tâm được.

      Nhiếp Tử Vũ xúc động, đầu óc rối bời. Vì ngăn cho nước mắt chảy xuống, ngẩng đầu lên nhìn trời : “Sau này người phụ nữ khác.” thế giới này, có thể bất kỳ ai, ngoại trừ ra…

      đâu!” Nhiếp Tử Phong kích động khẽ hét lên, lần thứ hai đưa tay lên nắm lấy bả vai của . “Đời này kiếp này chỉ mình em!” thế giới này, người phụ nữ khác!

      “Nhưng em cả đời cả kiếp này.” lấy ánh mắt hờ hững nhìn , nhàng gạt bàn tay nắm bả vai mình ra, lùi lại mấy bước giữ khoảng cách với . .

      Lời của rất kiên quyết hề có chút do dự nào, từng chữ từng chữ như những nhát dao, đâm vào tim khiến cho tim đầy những vết thương.

      Trong lòng Nhiếp Tử Phong căng thẳng, câu buồn bã được thốt ra từ ánh môi của : “Người phụ nữ là em.” Lời của rất kiên định, cho phép xem thường.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ nao nao, mấy giây sau từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo như băng của , “Tình của em đối với theo thời gian giảm bớt rất nhiều, em nghĩ bao lâu nữa em có cảm giác gì với nữa, sau này em người đàn ông khác!” Như vậy vẫn còn chưa hết hy vọng sao!

      Nhưng ngờ lại đổi lấy câu giận dữ của Nhiếp Tử Phong.

      "Nhìn !"

      Bị ép buộc nhìn về phía của , nhìn ánh mắt chân thành kia của , Nhiếp Tử Vũ có loại xúc động muốn nhào vào ngực của , đáng tiếc tàn nhẫn kia nhắc nhở từng giây từng phút, thể làm ra chuyện gì vi phạm luân thường đạo lý được.

      Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ trở nên kiên định, cố nuốt nước mắt quay trở lại, mím chặt môi, bàn tay thả ở hai bên nắm chặt lại thành quyền. “Nhẫn trả lại cho , chúng ta… Coi như ngày đó chưa từng xảy ra chuyện gì.” rất nhàng, hề có chút lưu luyến nào, nhưng mà trong lòng lại quặn đau từng cơn.

      Chưa từng có chuyện gì xảy ra…

      “Điều này… Là những lời lòng của em?” lúc lâu, mới khẽ thốt ra được câu như vậy. SSdienng dànlew quy9on.

      “Ừ.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu.

      Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của , Nhiếp Tử Phong ngoài đau khổ ra cũng có bất kỳ cảm giác nào khác.

      “Em đùa sao?” khó khăn nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, đôi mắt đen láy như đầm nước.

      Bởi vì câu kia của , Nhiếp Tử Phong như ở trong hầm băng, từ đầu cho tới ngón chân đều trở nên lạnh lẽo.

      Trong khí tràn ngập đau khổ, im lặng của hai người khiến bầu khí ngột ngạt thở nổi.

      “Được, hiểu rồi.” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn , thu lại vẻ mặt của mình. cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc hộp đựng nhẫn kim cương, đột nhiên mở hộp ra cầm lấy chiếc nhẫn, sau đó mím môi lại, lấy sức rồi ném chiếc nhẫn kim cương vào bụi cỏ cách đó xa, theo đường pa-ra-bôn dài, cạch cạch” tiếng, chiếc nhẫn bị ném nhìn thấy đâu.

      Trong lòng Nhiếp Tử Vũ đau xót, đáy mắt lập tức lên tầng nước, muốn khóc, nhưng mà biết mình thể khóc, nếu như vừa khóc ra, tất cả mọi chuyện trở thành kiếm củi ba năm thiêu đốt giờ!

      “Em cần chiếc nhẫn này, vậy đời này ai có thể có nó được!” xong câu đó, đứng lại lâu hơn nữa, mà xoay người rời ngay. SSdienng dànlew quy9on.

      Mà nhìn bóng lưng ngày càng xa của , tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ dần dần càng trở nên mơ hồ. Lúc bóng dáng khuất sau chỗ quẹo nhìn thấy nữa, hai hàng nước mắt nóng bỏng của từ khoé mắt chảy xuống…

      Xin lỗi, xin lỗi. . .

      . . .

      làm cái gì vậy!” Nhiếp Tử Vũ hoảng sợ mở to đôi mắt nhìn Nhiếp Tử Phong đứng ngoài cửa, trong tay cầm theo túi lớn túi , gương mặt tái nhợt và tiều tuỵ tràn ngập kinh ngạc.

      phải những lời đủ tuyệt tình mới khiến cho Nhiếp Tử Phong rời được, Nhiếp Tử Vũ cho là điều này khiến cho hết hy vọng với mình, nhưng ngờ vào lúc chập tối lại xuất , hơn nữa lại còn xuất ở trước cửa nhà .

      …” Nhiếp Tử Vũ thể tin được nhìn , đôi môi mấp máy muốn điều gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng bị Nhiếp Tử Phong cắt đứt.

      có gì, cũng ở lại tạm trú giống như em mà thôi.” Ngây ngốc chìm đắm trong đau khổ cả buổi trưa, cho dù nghĩ theo mọi cách đều cảm thấy kỳ lạ! Đương nhiên, tin theo lời , cho dù là chữ cũng tin. Bởi vì cho dù xa cách ba năm cũng quên mình, chỉ thoáng cái còn nữa, điều này làm sao khiến cho người ta tin tưởng được? !

      giây, hai giây. . .

      Nhiếp Tử Phong muốn vòng qua người vào, nhưng mà chưa được hai bước bị Nhiếp Tử Vũ vội vàng kéo lại.

      Đôi mắt đen láy khôi phục lại rực và chói sáng như sao, dịu dàng sờ soạng khuôn mặt của , thoạt nhìn tâm trạng cũng tồi.


      điên rồi sao? làm cái gì, tại sao lại có thể tuỳ tiện vào trong nhà người ta như vậy!” bị hành động của làm cho hồ đồ, đồng thời hiểu sao trong ngực lại còn đau như vậy nữa. Mặc dù miệng ngăn cản lại, nhưng mà trong lòng lại có cảm giác vui vẻ. Diễng đáng ele quiý don.

      “Em có thể vào, vì sao thể?” Nhiếp Tử Phong hỏi lại như chuyện đương nhiên.

      “Đó là bởi vì…”

      “Bởi vì em là con của chủ nhà này có đúng ?” Trước khi mở miệng hết Nhiếp Tử Phong cắt ngang lời của . “Nếu như vậy lại càng có lý do để ở lại! Em ở nhà lâu như vậy, chẳng lẽ cho ở trong nhà em thời gian ngắn được sao?” Nhiếp Tử Phong hài lòng nhìn ngây người ra như phỗng, nở nụ cười.

      tin nhất định có chuyện gì đó bí mật thể ra được, nếu chịu , vậy cứ bám chặt lấy , như vậy ngày nào đó khắc phải ra!

      biết? Làm sao mà lại biết được?”

      Nhiếp Tử Vũ run run mở miệng, đáy mắt là vẻ thể tin nổi.

      phải là mẹ Nhiếp đem tất cả mọi chuyện cho biết đấy chứ? Mới nghĩ tới đáp án này, Nhiếp Tử Vũ lập tức bác bỏ ngay. , có khả năng, nếu như quả biết hết mọi chuyện, hẳn là hiểu những điều làm, xuất ở trước mặt nữa mới đúng! Nhưng mà bây giờ…

      Dưới ánh mắt khiếp sợ của , Nhiếp Tử Phong khẽ cúi người ghé sát vào tai nhàng câu: “ đời này có công ty gọi là “Thám tử tư.”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 154: Khóc đến mức bất tỉnh
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Thám tử tư.

      Đột nhiên ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ run lên, cảm giác lành dâng lên trong lòng. Nhìn khóe miệng nhếch lên thành nụ cười yếu ớt của Nhiếp Tử Phong, đôi chân mày thanh tú của nhíu chặt lại chỗ.

      Khóe miệng của Nhiếp Tử Vũ khẽ nhếch chút, ánh mắt tràn đầy hoảng hốt: " biết được bao nhiêu?" cẩn thận từng li từng tí hỏi .

      " nhiều ít, chỉ biết bà Trần Phương là của mẹ đẻ của em, và em còn có người chị nữa." Nhiếp Tử Phong chững chạc trả lời lại, hề giấu giếm chút nào. Lúc đầu chuyện với bà Trần Phương sau bữa cơm chiều hôm đó có chút hoài nghi, sau đó có tới công ty kia lần, rồi sau đó cho thám tử tư điều tra, mới cách đây mấy ngày biết được này. Đây cũng là lý do vì sao hom lại dễ dàng tìm được chỗ này.

      Nhưng mà...

      Đột nhiên Nhiếp Tử Phong nghĩ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: "Nhưng tại sao em lại biết chuyện này?"

      "Em... " Đối mặt với ánh mắt chăm chú của , Nhiếp Tử Vũ cảm thấy chột dạ, né tránh ánh mắt của , hai ba câu cho qua chuyện: "Là mẹ em cho em biết."

      "Phải ?" nhận ra có chút thích hợp, Nhiếp Tử Phong nhíu mày gật gật đầu.

      Nhìn bộ dạng hoàn toàn tin lời của mình, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy xấu hổ trong lòng, đồng thời cũng vì tình cảnh của bọn họ mà cảm thấy đau đớn.

      Rốt cuộc làm sai điều gì, mà ông trời lại đùa giỡn như vậy! Trước đó vẫn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới, ngờ lại phải gặp bi kịch như vậy, mà lại là nữ chính của vở bi kịch đó nữa chứ! Nghĩ vậy Nhiếp Tử Vũ khỏi trề môi ra, đáy mắt hơi ẩm ướt.

      "Vũ Vũ..."

      tiếng gọi khẽ vang lên đỉnh đầu, bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với ánh mắt đầy thâm tình của Nhiếp Tử Phong.

      Tim đập nhanh nhịp, cảm giác ấm áp bỗng dưng lan tràn trong lòng , khiến những vết thương của khép lại. Khi ý thức được cảm giác mình nên có với , xụ mặt xuống, cố ý dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn .

      "Về chuyện đứa trách em." suy nghĩ rất lâu, cũng hiểu cách làm của khi đồng ý của mà bỏ đứa . Kết hôn và sinh con đối với sinh viên như quả thực là quá sớm.

      Nhiếp Tử Phong xong, nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ vốn hề gợn sóng lại thoáng có chút rung động, lập tức nắm lấy hai tay của , dùng giọng dịu dàng : "Em còn trẻ, chúng ta có đứa con khác. Đợi tới lúc nào em hoàn toàn tiếp nhận được chuyện em dâu của , sẵn sàng làm mẹ, ... "

      Nhiếp Tử Phong lòng chìm đắm trong lời của chính mình, hoàn toàn để ý tới sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ trắng bệch ra như tờ giấy.

      "Được rồi." đợi hết câu, Nhiếp Tử Vũ hung hăng cắt ngang ảo tưởng của ! Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng rút hai tay của mình ra khỏi bàn tay của , ánh mắt nhìn chỗ khác: "Em muốn nghe những lời này nữa!" D

      càng là đối xử tốt với , lại càng khó buông ra được, cảm giác tội lỗi càng ngày càng nhiều hơn! Trước đây do biết chuyện nên mới có thể phạm sai lầm, bây giờ biết tất cả mọi chuyện rồi thể tiếp tục sai lầm được nữa! Cho dù như thế nào, cũng muốn làm sạch mối quan hệ với ! Nhiếp Tử Vũ nghĩ vậy, đôi môi mím lại, ra sức đẩy ra cửa.

      " , em muốn nhìn thấy nữa, từ nay về sau đừng tới chỗ này!" Trong lòng đau như dao cắt, đôi mắt mờ mịt chút tia sáng chỉ lúc sau lớp sương mù che lại, khiến tầm mắt của trở nên mơ hồ.

      "Vũ Vũ..." Nhiếp Tử Phong hoàn toàn ngờ lại đuổi mình như vậy, lúc phản ứng kịp, cánh cửa ở trước mặt đóng lại cái "Rầm!".

      "Vũ Vũ, mở cửa!" Nhiếp Tử Phong gõ cửa, khàn cả giọng.

      Nhưng mà trả lời lại im lặng.

      hết hy vọng lại tiếp tục gõ cửa và kêu to lên, bên trong cánh cửa vọng ra giọng nghẹn ngào. " , để em mình bình tĩnh lại! Đừng tới làm phiền em nữa, coi như em van xin !"

      Bởi vì câu này của , động tác muốn gõ của của Nhiếp Tử Phong lập tức dừng lại, lát sau cánh tay buông xuống. lúc lâu, sắc mặt của sa sầm lại, cuối cùng liếc mắt nhìn cánh cửa, bỏ lại câu: "Em hãy nghỉ ngơi tốt, ngày mai lại tới." Sau đó mới lưu luyến rời .

      Buổi tối, lúc bà Trần Phương mở cửa ra, bóng dáng gầy gò từ từ ngã về phía bà, may mà bà nhanh tay lẹ mắt đỡ được. Mở chốt cửa ra, khi bà nhìn người nhào vào lòng mình là Nhiếp Tử Vũ, tim của bà như treo lơ lửng ở vách núi.

      "Vũ Vũ, Vũ Vũ..." Bà Trần Phương nhàng vỗ vỗ lên gương mặt , muốn làm cho tỉnh dậy. Nhưng mà gọi mấy lần cũng có kết quả gì, lúc bà định bỏ cuộc thả xuống để gọi điện thoại cấp cứu, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ lại mở hai mắt ra.

      "Vũ Vũ, con có chuyện gì chứ?" Bà Trần Phương nhàng đỡ dậy, sau đó dìu lại ngồi xuống ghế sô pha, rồi vội vàng vào nhà bếp cầm ly nước lạnh đưa cho .

      "Con bị làm sao vậy?" Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, có chút sức lực nào, chẳng những như vậy, đầu còn đau nhức.

      "Con bị ngất xỉu? Con nhớ gì sao?" Bà Trần Phương vội vàng mở quạt điện, rồi lại lấy ra cây quạt dùng sức quạt bên cạnh người của , miệng lẩm bẩm : "Nhất định là do nóng quá mà con mới bị ngất xỉu, ôi là mẹ khiến con chịu tội rồi." Bà tự trách . Dienx dandf Kê quyu dong.

      Nhiếp Tử Vũ yên lặng nhìn hốc mắt phiếm hồng của bà, trong lòng chua xót. nghĩ lại, sau khi đuổi Nhiếp Tử Phong ra khỏi nhà ngã ngồi xuống đất khóc rống lên, sau đó khóc nhiều quá nên bị ngất , chứ phải là nóng quá mà bị ngất xỉu như lời bà .

      "Ôi, được. Vũ Vũ, mẹ nghĩ con vẫn nên chuyển về đó ở ." Bà Trần Phương khẽ khuyên nhủ. Ở chỗ này lâu như vậy mà có đôi khi nóng tới mức bà cũng chịu được, chứ gì con bé từ sống sung sướng quen rồi, sao có chịu được hoàn cảnh như vậy. Nghĩ tới đây, bà càng kiên định hơn. "Con ở đây nghỉ chút , mẹ dọn đồ đạc giúp con, rồi lập tức đưa con về." xong bà liền đứng dậy.

      " cần, con sao." Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, giữ bà lại.

      "Nhưng mà con..."

      "Con phải ngất vì nóng." Nhiếp Tử Vũ an ủi bà, lập tức sang chuyện khác. "Đúng rồi, con còn được nghỉ ngày mai nữa, chúng ta xem nhà có được ?" Rất sợ bà cố chấp với vấn đề vừa rồi, Nhiếp Tử Vũ vội vàng nở nụ cười. Dienx dandf Kê quyu dong.

      "Chuyện này..." Bà Trần Phương bị giật mình với việc chuyển đề tài của , lúc lâu sau vẫn nên lời.

      Nhiếp Tử Vũ quan tâm tới bà, lại tự : "Chúng ta chuyển tới nơi xa chút, mẹ cảm thấy thế nào?" Nếu như vậy, cũng dễ dàng tìm được .

      Ngồi ở bên cạnh , nhìn chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình, bà đành lòng cắt ngang suy nghĩ của , bà Trần Phương cũng lời gì nữa.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 155: mưu gì
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ngày hôm sau, quả là Nhiếp Tử Vũ và bà Trần Phương xem nhà, thời gian chỉ buổi sáng ngắn ngủi nhanh chóng ký hợp đồng được căn nhà, cũng lớn lắm, nhưng rất ấm áp, vừa đủ cho ba người ở. Sau đó hai người tranh thủ buổi trưa vào siêu thị mua chút đồ đạc, đồ dùng trong nhà bếp, chăn ga gối đệm, sau đó quyết định hai ngày sau dọn vào ở.

      Đêm đó, Nhiếp Tử Phong có tới hay cũng biết, nhưng mà khi hai người về nhà, ở ở cửa lại có thêm mấy cái túi đồ.

      . . .

      Ban đêm.

      Tại nhà bếp, bà Trần Phương mặc tạp dề mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặc dù vất vả, nhưng mà khuôn mặt của bà lại ra nụ cười vui vẻ, thoạt nhìn tâm tình rất vui.

      Gió đêm thổi từ bên ngoài cửa sổ vào, tấm rèm cửa sổ màu trắng bay phấp phối, trong phòng khách đơn giản, chiếc quạt cũ kỹ ở trần nhà kêu “kẽo kẹt” quay mang tới cảm giác mát mát.

      Hai có khuôn mặt giống nhau ngồi đối diện với nhau, hai người người mím môi với vẻ mặt lạnh lùng, người nở nụ cười ngừng. Điénnlequydon

      “Ngày kia, chị có rảnh ?” Người hỏi là Nhiếp Tử Vũ, luôn mỉm cười từ đầu tới giờ nhìn Lạc Thuần nãy giờ hề nhìn mình chút nào, dùng giọng dịu dàng : “Cùng tới nhà mới với chúng ta .”

      Vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Thuần liền thay đổi, ánh mắt lên chút phức tạp.

      “Tôi làm cái gì? Quấy rầy hai mẹ con các người bồi dưỡng tình cảm sao?” ta bằng giọng điệu mỉa mai, bộ dạng đừng ai tới gần.

      Nhiếp Tử Vũ lặng lẽ nhìn ta, nụ cười có chút cứng ngắc. Nhưng cũng vì vậy mà dễ dàng bỏ cuộc, mà tiếp tục : “Chúng ta là người nhà, đương nhiên là phải ở cùng chỗ.” xong giơ tay ra muốn nắm lấy tay của ta, nhưng ngờ ta lại vô thức rụt tay về, khiến cho tay rơi vào khoảng .

      “Ai là người nhà với !”

      Nghe thấy câu lạnh lùng này của ta, bàn tay của Nhiếp Tử Vũ cứng đờ trung, khoé miệng cũng nở nụ cười xấu hổ. lát, chậm rãi thu lại cánh tay của mình.

      “Chị hận tôi?” câu nhàn nhạt tràn ra cánh môi của Nhiếp Tử Vũ, nụ cười dưới đáy mắt còn tươi như trước nữa, mà là thoáng lên chút cay đắng.

      Nghe vậy, Lạc Thuần hơi ngẩn ra, trả lời. Trước đây, cơ bản ta biết tồn tại của , vì thế gượng ép hận chẳng thà ta ghen tị với , ghen tị vì tốn nhiều sức có được tất cả những thứ mà ta mong muốn.

      Nhìn vẻ mặt đấu tranh của , Nhiếp Tử Vũ lại hỏi: “Chị cũng hận mẹ à?”

      Lần này, Lạc Thuần im lặng nữa, mà hề chậm trễ chút nào vội vàng gật gật đầu, ra chữ: “Hận.” Trong ánh mắt ngoại trừ phức tạp ra còn có quấn quýt. Diwuendam lequyi don

      “Vì sao?” Nhiếp Tử Vũ hiểu. Mặc dù ở chung với mẹ mình thời gian ngắn chỉ hai ngày thôi, nhưng mà đối xử với vô cùng thân thiết, bà là người mẹ tốt, thà rằng mình chịu khổ cũng muốn cho con của mình chịu khổ chút nào, cho nên hiểu vì sao Lạc Thuần lại hận bà.

      Lạc Thuần lạnh lùng nhìn , môi mỏng khẽ nhếch lên hỏi: “Biết vì sao tôi lại mang họ Lạc ?”

      Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, lúc này mới nghĩ đến vấn đề này! Nụ cười cứng đờ môi, giữa lúc muốn cái gì đó lại nghe Lạc Thuần tự mình .

      “Mười lăm tuổi tôi phải vào trung tâm quản giáo thiếu niên, tất cả đều do phúc của bà ấy.”

      Trí nhớ bị phủ lớp bụi lại được khơi ra, vết sẹo ở dưới đáy lòng bị vạch trần, máu thịt hoà vào nhau. Chẳng biết từ lúc nào, nụ cười mỉa mai ở mặt của Lạc Thuần còn nữa, chỉ còn lại bi thương và đau xót.

      “Chuyện này…” Nhìn đôi mắt của ta dần ướt, Nhiếp Tử Vũ muốn mở miệng an ủi , nhưng mà cổ họng như có cái gì đó chặn lại, câu cũng được thành lời. D.i.e.n. d, a. Bạn. Lequy,. Do.n

      Trơ mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ lộ ra biểu tình thương hại, Lạc Thuần lại cảm thấy vô cùng châm biếm! Cùng là đôi do cha mẹ sinh ra, nhưng lại có khác biệt lớn như vậy! Nếu hoàn toàn so sánh với ấy, càng làm nổi bật dơ bẩn của và thiên sứ như ấy!

      Trong lòng xoắn xuýt, mỗi góc cạnh của càng khiến cho ta chán ghét!

      Bỗng nhiên ánh mắt của Lạc Thuần thẫm lại, tia lạnh lùng toát ra, ta lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ, cong môi lên cười: “Bây giờ muốn biết vấn đề kia sao? Được, tôi cho biết: tôi hận bà ấy! Cũng hận cả nữa!”

      Lạc Thuần kích động hét lên, sau đó đứng lên cất bước ra ngài, hoàn toàn để ý tới bà Trần Phương vì nghe thấy tiếng hét của nên vội vã từ phòng bếp chạy ra ngoài.

      . . .

      Tiếng bước chân lộn xộn vang lên trong hành lang vắng vẻ và tối đen như mực, khiến cho nó càng trở nên ràng hơn. hơi chạy thẳng xuống dưới lầu, nước mặt mà Lạc Thuần cố nén lại rốt cuộc cũng ứa ra.

      ta kiệt sức dựa vào vách tường, hai tay của ta tự chủ được đặt ở trước ngực, cả người run rẩy. Trong lòng quặn thắt lại từng cơn, trước mắt ngừng lên cảnh giống như trong phim điện ảnh. Nghĩ tới ngây thơ và thuần khiết của Nhiếp Tử Vũ, đột nhiên ta cảm thấy mình rất bẩn, rất bẩn…

      Nước mắt thi nhau rơi xuống, có xu hướng ngừng lại.diẻn đàn lêquydon.

      biết khóc bao lâu, khi ta dần dần ổn định lại cảm xúc đau lòng của chính mình, nín khóc lại, lúc này ta mới lần nữa sửa sang lại quần áo sao đó nhanh ra bên ngoài. Nhưng mà vừa mới nhấc chân phải lên, đột nhiên bị câu bất ngờ vang lên ngăn bước chân lại.

      "Nhiếp Tử Vũ?" Trong bóng tối, tiếng trong trẻo vang lên, hấp dẫn chú ý của Lạc Thuần.

      ta kinh ngạc nhìn lại nơi phát ra giọng , đúng lúc nhìn thấy bóng dánh yểu điệu tới, sửng sốt, sau đó lập tức quay đầu ra ngoài.

      "Nhiếp Tử Vũ?" dqiebn dan le^_quy đo^n

      Mới được hai bước, phía sau lại truyền tới tiếng gọi khẽ, Lạc Thuần dừng lại chút, sau đó lại tiếp tục .

      "Chờ chút." Bóng dáng màu đen kia vội vã đuổi theo, ngăn cản ở trước mặt của ta.

      Lạc Thuần nương theo ánh đèn nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt có chút kiên nhẫn. “ tìm lộn người rồi, tôi phải là người mà muốn tìm.” xong liền vòng qua người của đối phương để rời , nhưng mà lại bị đối phương kéo quay lại.

      “Lạc Thuần đúng ?” Đối phương hỏi lần thứ hai.

      Nghe vậy, Lạc Thuần nhíu mày lại.

      Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của ta, đối phương biết là mình đoán đúng, cho nên từ từ nở nụ cười : “Có rảnh ? Tôi muốn chuyện với .”

      “Tôi rảnh.” Lạc Thuần gạt tay của đối phương ra.

      “Nếu như chuyện tôi có liên quan tới tiền sao?”

      ". . ."



      Ngày hôm sau ——

      Nửa đêm có trận mưa gột rửa hết bụi bặm, làm sạch bầu khí. Ánh mắt trời tươi đẹp chiếu xuống mặt đất, trong khí có mùi cỏ tươi hoà cùng với mùi đất, thấm vào ruột gan.

      Học xong tiết học buổi sáng, buổi chiều Nhiếp Tử Vũ điểm danh xong lại ra.

      Trong quán cà phê ở góc đường, chỉ có thưa thớt mấy người khách, trong đó có hai có gương mặt xinh đẹp bàn luận xôn cao, thỉnh thoảng có tiếng ồ lên vì kinh ngạc.

      “Nhưng mà có chuyện gì thế?” Triệu An Nhã trợn tròn mắt lên nhìn Nhiếp Tử Vũ mấy ngày gặp mà trở nên gầy ít, đáy mắt ngoại trừ mừng còn có thương. “Vậy sau này cậu định ở cùng với mẹ của cậu à?”

      “Ừ.” Nhiếp Tử Vũ buồn chán khuấy khuấy ly cà phê, gật gật đầu.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :