1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 146: mình chịu đựng đau khổ
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trong khí tràn ngập mất mát, đau đớn bao trùm, bầu khí ngưng đọng.

      Nhìn nước mắt Nhiếp Tử Vũ rơi như mưa, mẹ Nhiếp mẫu cũng đành lòng. Bà rút tờ khăn giấy ở bàn đưa cho , rồi : "Lau nước mắt ."

      Nghe vậy, hai mắt đẫm lệ của Nhiếp Tử Vũ ngước lên nhìn bà cái, nhưng cũng nhận lấy tờ khăn giấy mà bà đưa cho.

      Mẹ Nhiếp vui thu tay về, con ngươi khẽ loé lên tia sắc bén. "Bây giờ con biết vì sao mẹ đồng ý cho các con ở cùng chỗ rồi chứ! Trước khi các con gây nên những hậu quả lớn, mẹ hy vọng con có thể vạch giới hạn với con."

      Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ khó nhọc nở nụ cười mỉa mai. Đôi mắt thất thần của chậm rãi nhìn về phía mẹ Nhiếp, trong lòng dấy lên cảm giác oán hận. Diễdn đến lêquydobn

      Trước khi gây nên hậu quả lớn! Đứa ở trong bụng của sao đây! Bàn tay của vô thức đưa lên xoa xoa vào cái bụng bằng phẳng của mình, tim như có nhát dao xuyên qua, dòng máu đỏ tươi ngừng chảy ra, đau đến mức cả người co giật. Diễn đàn lê quy dodon

      Nếu như em ruột, vậy đứa của phải làm sao đây... Vốn vui vẻ đón nhận đứa bé này, bây giờ lại là kết quả của mối quan hệ loạn luân giữa , phải làm gì bây giờ...

      Nghĩ vậy, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cắn chặt răng, kiên cường lau những giọt nước mắt ở mặt của mình, hít hơi sâu: "Bà ấy là ai?"

      "Cái gì?" Mẹ Nhiếp hiểu nhìn , vẻ mặt lên nghi hoặc.

      "Mẹ đẻ của con." Nhiếp Tử Vũ nín khóc, lạnh lùng .

      "Bà ấy..." Nghe thấy nhắc tới mẹ đẻ của mình, trong lòng mẹ Nhiếp nhói đau, cảm giác đau đớn từ trong lòng của bà lan ra khắp tứ chi. Hình ảnh của quá khứ lại về, khiến cho khuôn mặt của bà trắng bệch, lát lâu sau cũng nên lời.

      Thấy bà lên tiếng, Nhiếp Tử Vũ nhắc lại lần nữa: " cho con biết, mẹ đẻ của con là ai!"

      ngờ đột nhiên lại lớn tiếng như vậy, mẹ Nhiếp khẽ run lên cái, lúc lâu sau mới rút tấm hình ở kệ sách ra, đưa cho rồi : "Bà ấy tên là Trần Phương, chuyện còn lại mẹ cũng biết gì hết." lleeqquuyyddoobn

      Cầm lấy tấm ảnh của mẹ Nhiếp đưa, còn chưa liếc mắt nhìn nhưng mà nghe mẹ Nhiếp ra từ kia, tất cả tế bào toàn thân của bỗng đông cứng lại.

      Trần Phương?

      Trong đầu lên khuôn mặt hiền lành mỉm cười mà mình từng nhìn thấy, cảm giác thể tin được lan tràn trong ánh mắt của . Nhất là khi nhìn người ở trong tấm hình xong, trong lòng quả thực bị đả kích nghiêm trọng.

      "Ha ha. . ." tiếng cười khẽ từ khóe môi của lan ra, khiến cho bầu khí trong thư phòng trở nên rất quái dị.

      Nhìn người phụ nữ đứng dưới bóng cây cười rất ngọt ngào ở trong hình, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy Đài Loan là nơi rất bé! cảm thấy buồn cười, cực kỳ buồn cười, trong cùng ngày mà lại phát sinh nhiều chuyện như vậy sao giống như trong tiểu thuyết quá, mà , chết tiệt, lại là nhân vật chính trong tiểu thuyết đó!

      Người trở thành trai, dì trở thành mẹ đẻ...

      Còn có chuyện gì tồi tệ hơn chuyện này nữa ?

      Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên căng cứng, sau đó quay đầu lại nhìn vẻ mặt tốt chút nào của mẹ Nhiếp, hỏi: "Chú Dịch biết bà ấy sao?"

      "Ừ..." Mẹ Nhiếp cũng hề giấu giếm mà gật gật đầu, vẻ mặt lên buồn bã. Năm đó Dịch Thiên Minh và Nhiếp Hạo Thiên cũng biết bà ấy, cũng cùng đem lòng bà ấy.

      ra là thế! Nhiếp Tử Vũ hiểu!

      Bây giờ nhớ lại chuyện xảy ra bàn cơm hôm đó, cũng khó trách khi bà nghe thấy Dịch Thiên Minh nhắc tới cái tên "Phương Phương" vẻ mặt của bà lại thay đổi lớn đến như vậy, ra vì bà ấy là mẹ đẻ của mình, và cũng là mối tình đầu của ba. Le. Quy. Don. Diễn. Dan

      Nhiếp Tử Vũ muốn đứng lên, ngay lúc định ra, lại nghe thấy giọng của mẹ Nhiếp vang lên.

      "Con có đồng ý ?"

      "Đồng ý cái gì?" Nhiếp Tử Vũ dừng chân lại, vẻ mặt mê man hiểu.

      Giống như là thấy vết thương của Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa đủ sâu, bà còn sát muối lên. "Mẹ rất hài lòng với con bé Minh Lan, tính cách dịu dàng, cho dù là gia thế hay tướng mạo đều xứng với Tử Phong, vì vậy mẹ hy vọng con có thể giúp mẹ."

      Vừa dứt lời, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ cứng đờ, ánh mắt thất thần.

      "Mẹ muốn con... Giúp mẹ đẩy sang vào lòn của Minh Lan..." lặp lại ý của bà, chỉ sợ mình nghe nhầm. Nhưng mà sau khi nhìn thấy mẹ Nhiếp vội vàng gật đầu cái, trong nháy mắt như bị rơi xuống đáy vực.

      "!" từ chối! Táo đỏ lêquysdondo

      làm! Cũng làm được! Dù cho có là trai ruột của mình nữa, nhưng mà cũng thể nào nhận lời cầu này của bà được! Bởi vì bắt đẩy vào lòng của người phụ nữ khác, chuyện này so với giết còn tàn nhẫn hơn!

      Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đau khổ của , viền mắt của mẹ Nhiếp cũng ươn ướt. Nghĩ lại cầu của mình đối với quả thực cũng hơi quá đáng chút, vì vậy nên bà sửa lời: "Mẹ bắt con phải làm gì cả, chỉ cần con cam đoan với mẹ điều, rời xa Tử Phong là được rồi."

      Nhiếp Tử Vũ chua xót nhìn bà, giây phút này cảm thấy sức lực người như bị rút hết , rơi vào tình trạng kiệt sức, chỉ còn lại thân thể lạnh giá. "Nếu như con đồng ý sao?" lạnh lùng nhìn mẹ Nhiếp, hỏi.

      ngờ hỏi câu như vậy, mẹ Nhiếp im lặng lúc, đột nhiên nheo mắt lại nghiêm túc : "Vậy mẹ chỉ có thể đem chân tướng việc này hết cho Tử Phong..."

      Bà còn chưa hết câu, Nhiếp Tử Vũ hung hăng cắt ngang lời của bà. " được!"

      đau khổ như vậy rồi, khó có thể tưởng tượng ra nếu như để biết, như thế nào. Nhiếp Tử Vũ càng nghĩ càng sợ hãi, máu toàn thân như đóng băng lại, tim của cũng như ngừng đập. được, cảm giác đau khổ này chỉ cần mình chịu đựng là đủ rồi, muốn cũng phải chịu tổn thương.

      Nghĩ tới đây, lo lắng vội : "Mẹ hãy hứa với con, mẹ chuyện này cho ấy biết!" ke wuy đôn.

      Mẹ Nhiếp dường như cũng dự đoán được như vậy, nhân cơ hội cò kè mặc cả với : "Vậy con cũng nhất định phải đồng ý với mẹ, rời khỏi con! Nếu mẹ cho con biết."

      "Tại sao mẹ lại có thể như vậy, ấy là con của mẹ, tại sao mẹ lại nhẫn tâm nhìn ấy bị tổn thương chứ!" Giờ phút này, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cảm thấy bà rất xa lạ.

      Nhưng mà mẹ Nhiếp lại thản nhiên, lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ, câu: "Bởi vì con là con trai của mẹ, vì vậy mẹ mới để cho con làm ra những chuyện sai lầm." Mặc dù như vậy, nhưung mà bà thể nào khinh địch mà cho thằng bé biết được! Bà như vậy chỉ vì bà muốn hứa với bà mà thôi.

      Nhiếp Tử Vũ im lặng nhìn bà lúc, nghiến răng, ra câu: "Được, con hứa với mẹ." Lúc xong, hiểu sao cả người loạng choạng, đầu cũng choáng váng, hai mắt tối sầm lại, cứ như vậy ngã thẳng xuống đất.

      . . .



      Lúc Nhiếp Tử Vũ tỉnh lại, là tám giờ tối.

      Đầu vô cùng đau nhức, mở hai mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy Nhiếp Tử Phong trông ở bên cạnh mình, nhắm mắt dưỡng thần ở bên. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của lên vẻ lo lắng, trong lòng đau xót, nước mắt dâng lên khiến tầm mắt của trở nên mơ hồ. Bàn tay của muốn đụng vào mặt , nhưng mà mới giơ được nửa ngừng lại.

      Mạch suy nghĩ bị xáo trộn, nhưng mà nhớ rất mối quan hệ giữa .

      còn là người nữa, mà là em ruột.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 147: Chứa chấp con
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như Nhiếp Tử Phong cảm nhận được có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, lúc lâu vẫn hề dời . chậm rãi mở hai mắt ra, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ nhìn mình.

      Chưa kịp vui ra mặt, lại nhìn thấy những giọt nước mắt rơi từ khoé mắt của , trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng. “Làm sao vậy? Vì sao lại khóc?” dịu dàng an ủi, cánh tay muốn đưa lên lau những giọt nước mắt của , nhưng lại bị né tránh.

      “Em sao.” Nhiếp Tử Vũ vội vội vàng vàng lồm cồm bò dậy khỏi giường, dùng tay của chính mình lau hai má dính đầy nước mắt. Hít hơi sâu : “Tại sao lại ở đây! ?” Giọng điệu lạnh lùng, mang theo chút nhiệt độ nào.

      Thấy khôi phục lại lạnh lùng như trước, nhất thời Nhiếp Tử Phong cảm thấy trong lòng mình như có vật gì đè nặng, vô cùng rầu rĩ.

      “Em ngất xỉu ở trong thư phòng, mê man bốn tiếng đồng hồ. Em sao chứ? Mẹ và em cái gì thế, vì sao em lại…”

      “Được rồi, đừng có hỏi nữa!” Nghe thấy nhắc tới hai chữ ‘thư phòng’, Nhiếp Tử Vũ giống như là vào hầm băng, từ ngón chân tới trong lòng đều lạnh lẽo, đến cả xương cũng cảm thấy lạnh. Đối mặt với ánh mắt buồn rầu của Nhiếp Tử Phong, nhịn được mà cảm thấy nghẹn ngào, sợ mình khóc rống lên, vội vàng quay mặt lạnh lùng : “Em tỉnh rồi, bây giờ có thể ra.”

      muốn tiếp tục ngồi lại đây nữa, giây cũng muốn! Bây giờ, sợ nhất là phải đối mặt với ! Nhất là sau khi đồng ý với cầu của mẹ Nhiếp, càng thể tiếp xúc nhiều với .

      Thái độ kiên quyết của khiến cho trái tim của Nhiếp Tử Phong băng giá, đồng thời càng ân hận về những chuyện mà mình gây nên. Bàn tay của đỡ lấy bả vai gầy yếu của Nhiếp Tử Vũ, ép buộc nhìn thẳng vào mình, “Vũ Vũ, rốt cuộc phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho ?” Đôi mắt đen láy của mang theo áy náy.

      Thấy thế, cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng của , phải cắn chặt răng, mới có thể ngăn cho nước mắt rơi xuống.

      .” trả lời câu hỏi của , dùng tay gạt bàn tay giữ chặt vai mình của ra, quay đầu sang bên. “Em mệt lắm, em muốn nghỉ, có gì để ngày mai lại tiếp.”

      “Em…” Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của , Nhiếp Tử Phong cũng mềm lòng, buông thõng tay xuống. “Được rồi, em hãy nghỉ cho khoẻ, ngay mai lại tới thăm em.” xong, đứng lên quay đầu ra cửa, ngay lúc mở cửa chuẩn bị ra ngoài, giọng buồn bã từ phía sau truyền tới.

      "Chờ chút."

      Nhiếp Tử Phong nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ mím môi, vẻ mặt do dự nhìn mình. “Còn có chuyện gì à?” hỏi.

      “Em…” Nhiếp Tử Vũ cũng biết tại sao mình lại muốn gọi lại, chẳng qua là vừa rồi nhìn thấy bóng lưng của dần xa, hiểu sao lại có cảm giác như phải biệt ly. Đối diện với mắt đầy kinh ngạc của , Nhiếp Tử Vũ chần chừ lát, rồi cụp mắt xuống, : “Em chỉ muốn hãy đóng cửa giúp em luôn.”

      “...Được.” nhận ra khác thường của , Nhiếp Tử Phong gật đầu cái xong ra ngoài.

      . . .

      Sau khi rời khỏi, rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ cũng nhịn được nữa mà oà khóc lên. vùi đầu mình vào trong chăn, khóc ướt hết chăn, cảm giác mát lạnh ở hai má, khóc lát, tới khi còn khóc ra nước mắt nữa, xuống giường bắt đầu thu dọn hành lý bỏ vào trong túi.

      Vừa thu dọn đồ đạc vừa nghĩ tới những chuyện của ba năm trước. Cũng là bỏ , nhưng mà lại khác biệt trời vực. Ba năm trước còn có thể lựa chọn rời hoặc là ở lại, nhưng mà hoàn cảnh lúc này lại thể rời được! Diễn. Đàn, lê. Quỹ. Don

      Thu dọn đơn giản mấy bộ quần áo xong, kéo theo túi hành lý ra khỏi nhà. bật đèn lên, chỉ sờ soạng xuống dưới lầu.

      Ra khỏi phạm vi nhà họ Nhiếp, bắt đầu hoang mang, thế giới rộng lớn, biển người bao la, chỗ nào mới là chỗ cho dung thân…

      . . .



      Trong ngõ tối, ngọn đèn toả ra biết bao nhiêu tia sáng màu vàng, trong khí, có chút ẩm ướt. Đột nhiên “Ầm ầm ——" tiếng, tiếng sấm nổ vang, tia sét xẹt cắt ngang bầu trời, giây sau, những giọt mưa từ trời rơi thẳng xuống đất.

      Nửa tiếng sau, tiếng bước chân vội vã trong ngõ hẻm vang lên, càng lúc càng . bóng dáng màu trắng nhanh chóng ra dưới ánh đèn đường, chỉ lát sau dừng lại trước căn nhà chung cư cũ nát.

      Đêm nay chủ nhà có việc, vì vậy về nhà trễ. Nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn có xu hướng tạnh lại, lại cúi đầu nhìn bộ quần áo ướt nhẹp của mình, bà Trần Phương thở dài: Xem ra về nhà phải uống canh gừng giải cảm mới được.

      Nghĩ vậy, lúc định lên lầu, tầm mắt lại lơ đãng liếc nhìn thấy bóng dáng ngồi xổm ở góc tường, nhất thời bà dừng bước lại, đôi mắt trợn to lên.

      “Tử Vũ?” Bà gọi thăm dò, trong lòng thoáng có chút chờ mong. Khi bà lại gần , đến khi nhìn thấy ràng khuôn mặt trắng bệch kia, nhất thời cảm thấy mừng rỡ. “Tại sao con lại ở đây? Ôi chao, cả người bị ướt hết rồi, , mau lên lầu theo dì thay quần áo ra, nếu bị cảm nguy.”

      xong, bà định kéo đứng dậy, nhưng mà khoé mắt khẽ liếc nhìn thấy ở trước ngực , lúc này bà mới để ý thấy trước ngực túi hành lý.

      cơn gió lạnh thổi tới, khiến cho cả người Nhiếp Tử Vũ ướt nhẹp nhịn được run rẩy. Mái tóc che tầm mắt của , nương theo ánh đèn, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của bà Trần Phương, nghẹn ngào : “Dì tạm thời… Có thể cho con ở lại mấy ngày ?” Bởi vì thực tìm được nơi nào để

      “Con… Con bỏ nhà ra ngoài sống sao?” Trong lòng vang lên tiếng “lộp bộp”, Trần Phương nhìn với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cho tới khi gật gật đầu.

      Bà nên khuyên quay trở về, nhưng mà hiểu sao lời ra khỏi miệng lại là: “Chỉ cần con chê, con muốn ở bao lâu cũng được.”

      Cảm nhận được quan tâm của bà, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy ấm áp, gật gật đầu : “Cám ơn.” diên~danle'quy'don^

      . . .

      Nhiếp Tử Vũ theo lên lầu, bà Trần Phương chuẩn bị nước tắm rất nhanh, nhưng mà bà cũng tắm trước, mà nhường cho Nhiếp Tử Vũ tắm trước. Sau đó nhân lúc tắm, bà ra chợ gần nhà mua ít dụng cụ vệ sinh, đồ dùng hằng ngày, và cả ít đồ ăn nữa. Chạy về nhà, lại vội vã vào bếp làm cơm, lúc làm xong, vừa lúc Nhiếp Tử Vũ cũng tắm giặt xong.

      "Bởi vì trong chợ có đồ ăn gì hết, vì vậy dì làm chút cho con, con mau ăn .” Bà Trần Phương đặt rau quả theo mùa nóng hổi ở trước mặt của Nhiếp Tử Vũ, sau đó lại vào bếp múc chén canh gừng cho . “Ăn xong uống chút canh gừng.” Sau đó bà ngồi xuống trước mặt .

      Nhiếp Tử Vũ liếc mắt nhìn bát lớn ở trước mặt, lúc này mới cảm giác thấy đói. cầm chiếc đũa muốn gắp, nhưng mà mới gắp lên lại buông đũa xuống.

      “Sao thế?” Bà Trần Phương cẩn thận từng ti từng tí hỏi : “Có phải thích hay ? Vậy để dì làm món khác cho con…”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 148: Truy tìm
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhưng mà đợi bà câu hoàn chỉnh Nhiếp Tử Vũ đứng dậy vào trong bếp, lúc quay ra trong tay cầm cái bát và đôi đũa. Trước ánh mắt kinh ngạc của bà Trần Phương quay lại và ngồi xuống, sau đó đặt cái bát xuống trước mặt của bà, lấy cái bát ta san sang cái bát của bà, thản nhiên :

      “Nhiều lắm, cùng ăn ạ.” xong, cũng bắt đầu gắp ăn.

      Thấy thế bà Trần Phương khỏi nở nụ cười vui mừng, cầm đôi đũa lên nhưng bà cũng ăn ngay, mà gắp đồ ăn cho vào trong bát của Nhiếp Tử Vũ, : “Con gầy quá, nên ăn nhiều chút.”

      Nhiếp Tử Vũ cảm động, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, khoé mắt nóng lên, lỗ mũi chua xót. bỏ vào miệng gật gật đầu: “Cám ơn.”

      Sau đó bà Trần Phương cũng bắt đàu ăn. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng khách trở nên im lặng, chỉ có tiếng đũa chạm vào bát vang lên.

      Mùi vị như thế nào, Nhiếp Tử Vũ cũng quá để ý. chỉ biết là mình rất đói, giống như đói từ lâu lắm rồi, ngừng gắp bỏ vào miệng. Gặp phải hàng loạt chuyện như vậy, chắc là cũng bị chấn động thời gian cũng bình thường lại như trước được, nhưng ngờ lúc này lại bình tĩnh được như vậy. dienndnle,qu.y don

      Ăn được nửa ở trong bát, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn bà Trần Phương ở đối diện.

      Giống như là cảm nhận được tầm mắt chăm chú của , bà Trần Phương cũng từ từ ngẩng đầu lên, hiểu hỏi: “Sao thế?”

      “Dì…” Nhiếp Tử Vũ do dự muốn cái gì đó, nhưng hình như cổ họng có cái gì đó ngăn lại thốt thành lời được. Đối mắt với kinh ngạc của bà, hít hơi sâu, khẽ nở nụ cười yếu ớt.

      “Tại sao lại đối xử với con tốt như vậy?” hỏi: “Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, tại sao lại đối xử với con tốt như vậy?”

      Nghe vậy, bà Trần Phương sửng sốt, lát sau xấu hổ sờ sờ mũi, vẻ mặt bà lên hiền lành: “ biết vì sao, dì cảm thấy nhịn được mà muốn đối xử tốt với con, chắc là vì con cùng độ tuổi với con của dì cũng nên…” Bà đôi ba câu giải thích cho có lệ, muốn lảng sang chuyện khác, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại nắm chặt chịu buông.

      là vì nguyên nhân này sao?” hít hơi sâu hỏi, trong ánh mắt lên chút chờ mong: “Mà phải là vì nguyên nhân nào khác?”

      “Ừ…” Bà Trần Phương chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu cái. Vốn cho là Nhiếp Tử Vũ nhận được câu trả lời nhắc tới chuyện này nữa, nhưng mà lát sau buông đôi đũa ở tay xuống. Giữa lúc bà Trần Phương định mở miệng hỏi lại nghe thấy giọng của vang lên trong khí.

      “Tại sao lại muốn vứt bỏ con?”

      Bảy chữ vô cùng đơn giản, nhưng mà sức công phá của nó lại vô cùng lớn. Bà Trần Phương phát run, đôi đũa trong tay rơi xuống kêu ‘lạch cạch’ tiếng ở mặt bàn. Bà nhìn đôi mắt ngân ngấn nước mắt của Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt bà dại ra. dienndnle,qu.y don

      nhìn thấy sóng to gió lớn ở dưới đáy mắt của bà, Nhiếp Tử Vũ mấp máy cánh môi, nước mắt rơi xuống lã chã như những hạt trân châu bị đứt dây, lăn xuống gò má.

      “Tại sao lại muốn vứt bỏ con?” nhấn mạnh lặp lại lần nữa, dưới ánh đèn những giọt nước mắt của chảy xuống thể bất lực và đau lòng của ngay lúc này, khiến cho người ta đau xót.

      “Con…” Lần thứ hai nghe thấy thốt ra những lời này, sức công phá của nó cũng thua gì câu trước đó. Vẻ mặt đau thương của Nhiếp Tử Vũ kích thích thần kinh của bà, những giọt nước mắt của rơi xuống ngừng đánh vào trong lòng của bà, khiến cho ngay cả hít thở thôi bà cũng cảm thấy khó khăn. lát sau, bà run run đôi môi, mãi được câu: “Con… Con biết…?”

      “Dì hy vọng con biết sao?” Nước mắt rơi xuống theo hai má rơi vào trong miệng, vị hơi mằn mặn. Hai bàn tay nắm chặt thành quyền từ lúc nào rồi. “Những năm qua dì vứt bỏ con, dì có ăn ngon ngủ yên ? Dì có từng nghĩ tới, đứa bị dì vứt bỏ nó như thế nào ? Nó có sống tốt ? Bộ dạng như thế nào? Học hành ra sao? Những điều này dì có từng nghĩ tới ?” Trước khi biết được , mặc dù mấy năm qua sống rất tốt, nhưng lúc nào nghĩ tới người mà vứt bỏ mình. Đoán xem người đó mang theo tâm trạng như thế nào để vứt bỏ mình, tại sao lại muốn vứt bỏ mình.

      Những lời của khiến cho những đau đớn nhiều năm ở trong lòng của bà Trần Phương được khơi ra, chỉ trong nháy mắt, nước mắt của bà lã chã tuôn rơi. Bà thể tin được che miệng của mình lại, lắc lắc đầu, nghẹn ngào : “Làm sao mà mẹ nghĩ, những năm gần đây, ngày nào là mẹ nghĩ.” Nhớ tới lúc mà bà mới vứt bỏ , mỗi tối bà đầu ngủ được, thường xuyên muốn tới để ôm về. Nhưng mỗi khi nhìn lại thực tế, bà chỉ có thể thầm rơi lệ.

      có gì cả, cái gì cũng thể cho được, để cho cùng theo bà chịu khổ chẳng bằng để cho có cuộc sống tốt hơn

      “Vậy tại sao mẹ lại muốn vứt bỏ con!” Nhiếp Tử Vũ thể hiểu nổi, trong lúc bà mở miệng lại : “Chỉ vì nghèo thôi sao? Chẳng lẽ vì nghèo mà nhất định phải vứt bỏ đứa mà chính mình mang thai chín tháng mười ngày sao?”

      “Mẹ…” Liên tục bị chất vấn bà Trần Phương thể chống đỗ, muôn vàn uất ức hoá thánh nước mắt tràn ra ngoài, bà mãi được câu nào. lát sau, bà lần lượt hít sâu hơi để bình ổn lại nội tâm của mình, sau đó : “Mẹ muốn vứt bỏ, mà là bất đắc dĩ. Huống chi đối phương lại là ba ruột của con, ông ấy chăm sóc tốt cho con.”

      Nhưng mà hôm nay con mới biết được !

      Nhiếp Tử Vũ thầm trong lòng. , d,0dylq.d.

      im lặng của , thể nghi ngờ chính là cơ hội cho bà Trần Phương giải thích. Bà vội vã quẹt nước mắt , nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ nín khóc rồi, : “Lúc mẹ sinh các con mới có mười tám tuổi, khi đó ông bà ngoại của các con lại vừa mất, đơn mình như mẹ có thể làm được gì? Vì vậy mẹ chỉ có thể giao con cho ba của các con thôi.”

      Vừa dứt lời, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên cứng đờ, đột nhiên ánh mắt tối .

      “Các con?” Đây là ý gì? dùng ánh mắt để hỏi.

      Thấy thế, bà Trần Phương chớp chớp đôi mắt, cắn cắn môi : “Con còn có người chị, con bé ra đời sớm hơn con mấy phút đồng hồ, các con là song bào thai.” Bà khẽ kể lại, hoàn toàn chú ý tới sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ.

      “Chị, song bào thai…

      Trước mắt chợt lên khuôn mặt giống y như đúc, Nhiếp Tử Vũ vội vàng hỏi: “Có phải chị ấy có khuôn mặt giống con y như đúc ?”

      “Đúng vậy.” Bà Trần Phương gật gật đầu. “Cách đây lâu mẹ cho nó biết tồn tại của con. Chị của con tuy rằng có ngỗ nghịch chút, nhưng cũng phải là người xấu. Con bé tuỳ hứng như vậy tất cả là do mẹ, bởi vì mẹ dạy bảo con bé tốt.” Cũng hơn phân nửa là do ích kỷ của con bé. Mười tám năm trước, lúc bà nghèo khó nê đưa cả hai đứa tới nhà họ Nhiếp, nhưng mà bà lại nổi lòng tham muốn giữ lại đứa của ông, cho nên mới tạo thành Lạc Thuần của bây giờ. , d,0dylq.d.

      “Chị ấy…”

      Trần Phương tới đây, Nhiếp Tử Vũ cũng hiểu hết toàn bộ rồi. ra, người phụ nữ kia có bộ dạng giống mình như đúc cũng phải là ngoài ý muốn mà là chị của mình! Điều này cũng giải thích được, vì sao ấy biết giả trang thành mình để xuất ở trước mặt của Nhiếp Tử Phong.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 149: thể
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, giữa lúc Nhiếp Tử Vũ mấp máy môi muốn điều gì đó, đột nhiên có tiếng mở cửa truyền tới, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của cả hai người.

      SSdienng dànlew quy9on. Nhiếp Tử Vũ nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng màu đen từ bên ngoài chậm rãi bước vào nhà, ngẩn người ra, ánh mắt thoáng phức tạp, cánh môi mỏng của vô ý thức mím lại thành đường thẳng.

      Nhưng mà người ngồi đối diện với là bà Trần Phương lấy tay lau vệt nước mắt ở mặt của mình, sau đó đứng lên ra đón: “Thuần Nhi, con về rồi sao.”

      Lạc Thuần khẽ nhìn bà cái, gương mặt trang điểm đậm lên mệt mỏi rã rời. Đá đôi giày cao gót ở dưới chân qua bên, ta ném túi hành lý qua bên, sau đó cất bước về phía nhà vệ sinh, hoàn toàn coi như tồn tại của bà Trần Phương.

      Nhưng mà vừa mới vào nhà vệ sinh, hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ta lùi bước ra ngoài. Dưới ánh sáng mờ nhạt đôi mắt của ta nhìn thất bóng dáng ngồi ở bàn cơm kia, lập tức mở to đôi mắt ra.

      …” ta nhìn nhầm đó chứ? Lạc Thuần dám tin lấy tay dụi hai mắt của mình, nhưng mà cho dù có lặp lại hành động này mấy lần bóng dáng của cũng hề biến mất, trong nháy mắt sắc mặt của ta trở nên trắng bệch: “… Tại sao lại ở đây!”

      So với hoảng sợ của ta, Nhiếp Tử Vũ lại có vẻ bình tĩnh hơn, hơi gật gật đầu với ta, sau đó cúi đầu xuống : “Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.”

      Gặp mặt lần thứ hai?

      Bà Trần Phương hơi sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Thuần, hạ giọng : “Thuần Nhi, con tìm Vũ Vũ à?”

      Lạc Thuần chột dạ nhìn chỗ khác, nguỵ biện: “Mẹ điên rồi à? Con… Con tìm ta làm gì!” Chẳng qua là vô tình gặp mặt mà thôi, nhưng mà ta cũng tự mình tìm ! Hơn nữa ta thực kế hoạch kia, có điên mới tìm !

      Đột nhiên, hình như Lạc Thuần nghĩ tới cái gì đó, dùng ánh mắt yếu ớt liếc nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ nhìn mình, cẩn thận đánh giá tình hình, rồi dùng ánh mắt hung dữ nhìn bà Trần Phương đứng bên, ánh mắt tràn ngập vẻ vui. “Mẹ kể hết mọi chuyện cho ta biết?”

      Thái độ hỗn xược của Lạc Thuần khiến cho Nhiếp Tử Vũ giận dữ, cắn cắn môi lạnh lùng , “Tại sao chị lại có thể dùng giọng điệu đó để chuyện với bà ấy, bà ấy là mẹ của chị mà!”

      Nhưng mà lại nhận lại được tiếng cười khẽ của Lạc Thuần: “Sao thế? muốn làm hiếu thảo à? Đừng quên là bà ấy vứt bỏ .” Lạc Thuần nhịn được mà mỉa mai.

      “Chị…” Sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ trắng bệch, được lời nào.

      “Được rồi!” Nhìn thấy hai chị em tranh cãi, đáy lòng của bà Trần Phương cảm thấy đau đớn. Bà dùng ánh mắt áy náy nhìn Lạc Thuần chống nạnh nổi cáu kia, những lời sâu xa: “Thuần Nhi, con bé là em của con, tại sao con…”

      Nhưng mà cho bà hết câu, Lạc Thuần chen vào cắt ngang lời của bà.

      “Tôi có em !” Từ ta chỉ có mình mà thôi! ta liếc mắt trừng bà Trần Phương cái, rồi lại thoáng cảm thấy buồn cười.

      Chung sống cùng nhau nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy bà lộ ra vẻ hiền lành, mà luôn lộ ra vẻ áy áy và chỉ có áy náy mà thôi! Cũng đúng, bà nên cảm thấy áy náy với , bởi vì như bây giờ, hơn nửa là do bà tạo thành! Dđienn damn leie quyýdon.

      Cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, lập tức Lạc Thuần cất bước tới cửa mặc áo khoác và giầy vào, rồi : “Ở đây nhường lại cho hai mẹ con các người bồi dưỡng tình cảm cho tốt, tôi quấy rầy nữa!” Lúc ra những lời này, chẳng biết tại sao trong lòng Lạc Thuần cảm thấy chua xót.

      ta lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người cái, rồi lập tức xách túi xách ở dưới đất lên để ra.

      "Chờ chút." Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ liền vội vàng đuổi theo túm lấy cổ tay của ta, ngăn cho ta ra.

      Lạc Thuần cúi đầu liếc mắt nhìn cánh tay cầm cổ tay mình chặt, chợt nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Đại tiểu thư Nhiếp còn có chuyện gì nữa à?”

      chuyện với tôi chút.”

      “À…” tia mỉa mai lên trong mắt của Lạc Thuần, ngay sau đó ta chút lưu tình hất tay của Nhiếp Tử Vũ ra và : “Tôi nghĩ tôi có chuyện gì để với cả.” xong, muốn mở cửa ra ngoài.

      Nhưng mà chân trái của ta vừa mới thò ra khỏi cửa, Lạc Thuần nghie thấy phía sau truyền tới giọng kích động. “ về chuyện Nhiếp Tử Phong với tôi!”

      Nhất thời, vẻ mặt trở nên cứng ngắc, cả người như đông cứng lại tại chỗ.

      . . .



      Cuối cùng Lạc Thuần cũng bị giữ lại.

      Bà Trần Phương tắm, trong căn phòng khách rộng rãi chỉ còn lại có hai người Nhiếp Tử Vũ và Lạc Thuần.

      Cầm ly sữa nguội lạnh lên, Nhiếp Tử Vũ nhấp ngụm, hơi do dự chút, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lạc Thuần có vẻ mặt kiên nhẫn. “Chuyện lần trước…”

      đợi cho Nhiếp Tử Vũ hết câu, Lạc Thuần lạnh lùng cắt ngang lời .

      “Tôi muốn nhắc tới chuyện lần trước!” Trong giọng của ta ra lạnh lùng, đồng thời cũng có chút oán giận. ta vốn cho là tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta, nhưng mà ngờ Nhiếp Tử Phong sớm nhìn ra ta là người giả mạo! Bị bắt vào trong phòng rồi bị gặng hỏi cho tới muộn, thậm chí còn uy hiếp ta nếu cho ràng tống ta vào đồn cảnh sát! Bất đắc dĩ ta đành ra hết tất cả, nhưng chỉ khẽ câu “ ”, rồi có sau đó.

      “Ồ.” Nhìn thấy bộ dạng của ta muốn nhắc tới chuyện đó chút nào, Nhiếp Tử Vũ đành thôi.
      Đôi mắt trong veo như nước của chuyển động, do dự chút rồi : “Sau này đừng tiêp xúc gì với ấy nữa, ấy phải là người mà chị có thể được đâu.” Lúc những lời này, trong lòng Nhiếp Tử Vũ quặn đau lại, sắc mặt trắng bệch, cánh môi đỏ tươi cắn chặt sắp bật máu ra ngoài.

      Nghe vậy, Lạc Thuần nheo mắt lại, cười lạnh nhìn , : “Sao thế? Chỉ cho còn tôi có quyền đó sao? có quyền gì mà cho tôi ấy!” Mặc dù trước đó Nhiếp Tử Phong cảnh cáo ta được phép xuất trước mặt của , nhưng mà ta cũng muốn dễ dàng nhận thua như vậy!

      “Tôi…” Nhiếp Tử Vũ đấu tranh, nâng ly sữa lên, chẳng biết dưới chân bị dính sữa từ lúc nào. Im lặng lúc, sau đó nhìn ta với ánh mắt kiên định, khẽ lắc đầu: “ chung, chị thể ấy được.” thể để cho chị ấy phạm phải sai lầm của được nữa, thể!

      “Buồn cười! thể thể sao!” Lạc Thuần đứng phắt dậy khỏi ghế, vuốt vuốt mái tóc uốn lọn sóng giống Nhiếp Tử Vũ, cười rất xinh đẹp: “Tôi nhất định ấy đấy, sao? chỉ như vậy, tôi còn muốn đoạt từng người ở bên cạnh của !” ta giống như là muốn kích thích Nhiếp Tử Vũ.

      Nghe thấy giọng điệu của ta mang theo khiêu khích, trong lòng Nhiếp Tử Vũ vô cùng khẩn trương. ngẩng đầu bối rối nhìn ta ưỡn ngực nhìn , trong lòng như bị dao đâm nhát, ngừng đau đớn. “Nếu như… Nếu như tôi ấy là trai của chị… Chị vẫn còn muốn ấy nữa sao?”

      Vừa dứt lời, thấy nụ cười của Lạc Thuần cứng ngắc môi. ta ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhiếp Tử Vũ, cánh môi mấp máy giống như muốn điều gì đó, nhưng vẫn chưa kịp ra khỏi miệng nhìn thấy vành mắt của Nhiếp Tử Vũ đỏ hoe nên được lời nào nữa.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương150 : Máu mủ tình thâm
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Câu kia của Nhiếp Tử Vũ thể nghi ngờ nó giống như quả bom, ném thẳng vào trong lòng của Lạc Thuần, sức công phá vô cùng to lớn, khiến cho ta kịp phản ứng.

      ". . . đùa phải ?" Nét tươi cười khuôn mặt chẳng biết tan biến từ lúc nào, trong đôi mắt đen láy của ta phản chiếu ra hình ảnh khuôn mặt trắng bệch loang lổ vệt nước mắt của Nhiếp Tử Vũ, Lạc Thuần thể tin được, "Nhưng ràng các người là... "

      đợi cho ta hết câu, Nhiếp Tử Vũ liền cắt ngang lời của ta.

      "Cũng vì nguyên nhân này, cho nên bây giờ chị mới nhìn thấy tôi ở chỗ này." Sợ đột nhiên bà Trần Phương từ trong nhà vệ sinh ra, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lấy tay lau những giọt nước mắt mặt của mình, giả vờ bình tĩnh chớp chớp mắt, né tránh ánh mắt xăm soi của Lạc Thuần.

      Nhìn vẻ mặt muốn khóc nhưng lại giả vờ kiên cường của , Lạc Thuần tin lời nhưng nhịn được vẫn khiêu khích: "Làm sao tôi biết dối tôi hay ." ta giật giật khoé miệng có chút cứng ngắc vì khiếp sợ của mình, từ từ ngồi xuống.

      Nhiếp Tử Vũ nghênh đón ánh mắt tìm tòi của ta, vẻ mặt thản nhiên : "Chị có thể hỏi bà ấy." xong ánh mắt nhìn vào nhà vệ sinh cái.

      Chuyện này. . .

      Lần thứ hai Lạc Thuần bị giật mình, lúc lâu sau ta nhìn vào ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ lúc, đáy mắt lên tình cảm phức tạp.

      Nhớ lại quãng thời gian tiếp xúc với Nhiếp Tử Phong, trong lòng Lạc Thuần chợt căng thẳng, lớp mồ hôi lạnh toát ra ở trán. Nếu như đây là , vậy thiếu chút nữa trai của mình... Trời ạ!

      Nghĩ tới đây, Lạc Thuần sợ hãi vội vàng lắc lắc đầu, dám suy nghĩ tiếp!

      Mặc dù ta có chút hảo cảm đối với Nhiếp Tử Phong, nhưng mà ta cũng muốn phạm vào quan hệ loạn luân với trai của mình. Nghĩ như vậy đồng thời ta cũng bỏ suy nghĩ tiếp túc bám chặt lấy Nhiếp Tử Phong.

      "Ha ha. . . Châm chọc, đúng là rất châm chọc mà.” Thực là vô cùng châm chọc! Lạc Thuần ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, thấy vẫn duy trì vẻ mặt như lúc nãy, ngây ngẩn giống như đầu gỗ vậy, ngồi bất động chỗ.

      Lại nhớ tới dịu dàng của Nhiếp Tử Phong đối với mình mấy ngày nay, Lạc Thuần cần suy nghĩ nhiều cũng biết được câu trả lời. Thoáng chút trong đôi mắt của ta có chút chán ghét, nhưng cũng có chút đồng tình.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bầu khí trong phòng khách ngột ngạt vô cùng. chịu được bầu khí bi thương đó, Lạc Thuần đứng lên, bỏ lại câu: "Tự giải quyết cho tốt ." xong, liền đứng dậy rời .

      “Rầm!” Tiếng đóng cửa vang lên, bóng dáng của Lạc Thuần cũng biến mất sau cánh cửa.

      Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ im lặng tiếng động ngồi ở đó, giống như khúc gỗ.

      . . .

      Nhiếp Tử Vũ ngủ trong căn phòng vốn là của Lạc Thuần, nửa đêm chưa chợp mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà đen kịt, suy nghĩ dần bay xa……

      Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ bà Trần Phương thức dậy chợ mua đồ ăn, khí thế hừng hực nấu bữa sáng ngon ở trong phòng bếp, đợi tới khi kim đồng hồ chỉ tới số tám mới chậm rãi lại đẩy cửa phòng của Lạc Thuần ra, nhưng mà lại thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ ở giường.

      Hành lý vẫn còn, nhưng mà người biến mất, bà Trần Phương vội vàng đóng cửa lại lúc xuống dưới lầu tìm, Nhiếp Tử Vũ lại xuất .

      đâu à?” Nhìn Nhiếp Tử Vũ mặc chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, bà Trần Phương quan tâm hỏi. “Ở đây trị an được tốt so với chỗ ở của con, sau này đừng lung tung biết ?”

      cần lo đâu ạ, con chỉ ra ngoài dạo chút mà thôi.” quan tâm và nôn nóng của bà khiến cho trái tim lạnh lẽo của Nhiếp Tử Vũ nóng lên, cảm giác cảm động có ngôn ngữ nào diễn tả được nảy sinh trong lòng của . Đột nhiên bước lại mấy bước ôm lấy bà Trần Phương thấp hơn mình cái đầu, ôm chặt.

      Bị hành động bất ngờ này của khiến cho bà Trần Phương sững sờ ngay tại chỗ biết làm sao: “Vũ Vũ, con đây là…”

      “Để cho con ôm chút, chút là được rồi.” Nhiếp Tử Vũ ôm bà chặt, tì cằm mình vào bả vai của bà.

      người của bà Trần Phương có mùi xà phòng thoang thoảng bay vào mũi của Nhiếp Tử Vũ, hiểu sao lại có cảm giác cảm động. cảm nhận được có bàn tay với những vết chao nhàng vỗ vào lưng của mình, dịu dàng vuốt những sợi tóc của . Trong nháy mắt, Nhiếp Tử Vũ nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt tràn ra từ khoé mắt.

      Tất cả chỉ là giả, chỉ có cái ôm ấp mới chân thực như thế.

      vẫn cho là tình của mẹ Nhiếp đối với mình là vì cảm thấy áy náy nên tìm mọi cách cưng chiều mình như vậy, là vì muốn cảm bớt cảm giác tội lỗi của mình nên đối xử với tốt như vậy, mẹ Nhiếp đối xử tốt với là có mục đích, giống như bà vô tư cho , dốc lòng thương , mặc dù tiếp xúc lâu.

      Cả đêm qua chưa chợp mắt, suy nghĩ rất lâu cũng hiểu ra tại sao năm đó bà lại làm như vậy. miếng thịt từ người của bà sinh ra, tự tay bỏ rơi làm sao mà đau khổ được, huống chi bà còn muốn tốt cho , muốn cho mình có hoàn cảnh sống tốt hơn, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho , có lý do gì mà tiếp tục oán hận bà đây.

      Nghĩ tới đây, mũi của Nhiếp Tử Vũ chua xót, nước mắt càng chảy ra mãnh liệt.

      “Mẹ…” tiếng gọi khẽ bật ra khỏi khoé môi của Nhiếp Tử Vũ mà qua đại não, giây sau, cảm thấy người trong lòng mình cũng run lên.

      Bị ôm chặt nhưng tim của bà Trần Phương như đập chậm nhịp, lúc lâu sau, giọng run run truyền ra từ trong lòng của Nhiếp Tử Vũ: “Vũ Vũ, con… con gọi mẹ là gì?” Ông trời? Bà nghe nhầm chứ? Vũ Vũ vậy mà…

      Nhiếp Tử Vũ buông lỏng bà ra, dùng ánh mắt ngân ngấn nước mắt của mình nhìn bà, chậm rãi nở nụ cười yếu ớt. “Mẹ, con gọi mẹ như vậy, có gì đúng à?”

      Lần thứ hai nghe thấy gọi như vậy, khiến cho bà vô cùng cảm động. Bà Trần Phương kích động cắn môi, viền mắt kiềm được mà trở nên đỏ hoe: “Đúng, rất đúng. Mẹ chỉ… Mẹ chỉ cảm thấy vui quá thôi…” Chưa bao giờ bà nghĩ con bà lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, trong lúc này nước mắt của bà thi nhau lăn xuống, khóc sắp thở ra hơi.

      “Đừng khóc nữa.” Nhiếp Tử Vũ đành lòng giơ tay lên lau nước mắt cho bà, rồi : “Vui quá vì sao lại khóc, đừng khóc. Được rồi, con đói bụng rồi, có cái gì ăn ?”

      Vừa nghe thấy đói bụng, bà Trần Phương vội vàng kéo lại bàn ăn ngồi xuống, “Con chờ chút, mẹ lập tức bê cơm ra.” xong vội vã vào trong bếp, chỉ lát sau đả bưng ra hai đĩa đồ ăn mà bà tỉ mỉ làm lúc sáng nay.

      Nhìn bóng dáng bận rộn của bà, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hạnh phúc. Lúc bà Trần Phương mang tất cả thức ăn ra đặt lên bàn xong, Nhiếp Tử Vũ lại xoay người vào trong phòng ngủ, lúc ra tay có thêm thứ.

      "Đây là cái gì?" Bà Trần Phương nhìn món đồ mà Nhiếp Tử Vũ đưa tới, lúc bà nhìn kỹ lại cuốn sổ tiết kiệm. “Cái này…”

      “Mở ra xem chút .” Nhiếp Tử Vũ cười thần bí, nhét cuốn sổ tiết kiệm vào trong tay của bà.

      Bà Trần Phương cụp mắt xuống, vẻ mặt hiểu mở cuốn sổ tiết kiệm ra. Lật xem trang, hai trang, lúc bà nhìn thấy con số ở trang cuối cùng cuốn sổ tiết kiệm, hai tròng mắt của bà trợn lớn giống như cái chuông đồng.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :