1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Sinh lòng mến

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Chạy hơi ra khỏi nhà hàng, nước mắt Nhiếp Tử Vũ lã chã rơi. chạy chậm bước chân, xoay người lại, mắt nhìn thấy cửa nhà hàng vẫn đóng chặt, mọi chờ đợi biến thành mây khói, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

      đuổi theo…

      Điều này lên để ý Quan Duyệt.

      Nhớ tới cảnh tượng vừa mới vừa rồi trách cứ mình trước mặt mọi người, trong lòng Nhiếp Tử Vũ thấy nhói đau.

      thà tin tưởng người phụ nữ vừa mới gặp chứ chịu tin người sống cùng mười lăm năm, chẳng lẽ ở trong lòng của , chỉ thương hại mình mà thích dù chỉ chút?

      Đây là vết thương sâu nặng ở trong lòng , khóc rồi quay người bỏ chạy. Hai mắt đẫm lệ chú ý tới lúc này có chiếc xe BMW chạy về phía mình. Lúc nhìn , trong đầu trống rỗng, chân như bị đeo chì thể nhúc nhích.

      Vì vậy chỉ nghe thấy ‘Két!’ tiếng, BMW lao vào hàng cây ven đường.

      Phục hồi lại tinh thần, Nhiếp Tử Vũ chột dạ trong lòng, đôi chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. khóc nhìn người đàn ông trong xe BMW xuống về phía mình, cúi đầu thấp xuống lời xin lỗi: “ xin lỗi, xin lỗi.”

      “Ngẩng đầu lên!” Người đàn ông tức giận bước tới, .

      “Huhu, xin lỗi, xin lỗi.” Nhiếp Tử Vũ khóc sụt sùi, cúi gằm đầu xuống, nhất định ngẩng đầu lên.

      Thấy thế, người đàn ông đau đầu nhíu mày, đành phải cúi người xuống nâng đứng lên. Nhưng sau khi nhìn khuôn mặt nhắn khóc đến lem luốc lập tức sửng sốt, tùy tiện hỏi: “Là à?” Trong giọng vui mừng bất ngờ.

      Tuy rằng có khác, trang điểm kỹ càng diễm lệ như lần trước, lúc này vẻ mặt rất trong sáng, cứ giống như hai người khác nhau. Nhưng Lãnh Duy Biệt nhìn cái là nhận ra , chính là người phụ nữ khiến cho phải nhớ thương.

      ngờ gặp ở chỗ này Lãnh Duy Biệt thấy cao hứng ở trong lòng.

      Nhìn đôi mắt mê mang đẫm lệ của Nhiếp Tử Vũ, Lãnh Duy Biệt nhăn mày, lo lắng hỏi: “Có phải em bị thương chỗ nào rồi hay ? Tại sao lại khóc?” xong, ta vội vàng kiểm tra thương thế của , hoàn toàn quên mất bản thân mình mới là người bị hại.

      Đôi mắt to tròn trong trẻo của nhìn ta lo lắng cho mình, lại nghĩ tới Nhiếp Tử Phong đối xử với mình rất dứt khoát, lại càng khiến khóc lợi hại hơn.

      Vừa nghe tiếng khóc đến tê tâm liệt phế, trong lòng Lãnh Duy Biệt cũng rối rắm, cảm giác mến nên lời dâng lên từ đáy lòng.

      được, vẫn là nên dẫn em bệnh viện kiểm tra chút xem sao.” ta xong ôm ngang người Nhiếp Tử Vũ lên tới xe BMW.


      Xe BMW màu trắng chạy đường lớn.

      Nhiếp Tử Vũ thút thít, vất vả nước mắt mới ngừng roi, câu đầu tiên là: “ cần… cần bệnh viện, em… Em sao.” mở to đối mắt, vẻ chờ đợi nhìn ta.

      Lãnh Duy Biệt ngẩn người, giảm tốc độ lại, ta cũng nhìn , trong mắt có chút yên tâm: “ có chuyện gì sao? Nhưng mà vừa rồi em khóc rất dữ dội đó.”

      “Ừ, em sao. Em chỉ là…” Đột nhiên, lời đến cổ lại nghẹn lại, đáy mắt Nhiếp Tử Vũ lại ngân ngấn nước. Nhưng muốn khiến cho ta lo lắng cho , vì vậy cố nặn ra nụ cười, : “Bởi vì em có chút vấn đề trong chuyện tình cảm.”

      Lãnh Duy Biệt hiểu gật đầu cái.

      “Bây giờ em muốn đâu?” ta hỏi.

      đâu? cũng biết. chỉ biết trong lòng mình rất buồn bực, khó chịu còn lại cái gì cũng biết.

      Nhìn trầm mặc, Lãnh Duy Biệt cười dịu dàng : “Nếu như em biết đâu, có thể ăn cơm trưa với ?”
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyen, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Cầu xin bao nuôi

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ban đêm, núi Dương Minh mọi thanh đều yên tĩnh.

      Nhiếp gia, giống như trước mọi gian đều tối đen, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

      Bên trong đại sảnh Nhiếp Tử Phong nhíu mày lo lắng qua lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ra phía cửa. Chỉ thấy vẻ mặt ta lo lắng, nôn nóng, hai tay chống nạnh, cà vạt ở cổ kéo rộng ra thùng thình, cả người tản ra hơi thở chán chường.

      Rốt cuộc chỗ nào?

      về nhà cũng tới trường học, còn có thể chỗ nào! Lúc này, cảm thấy hối tiếc về hành động lúc trước của mình.

      Đều do mình phân biệt tốt xấu lại ở đó mà chỉ trích , nhưng nếu phải do làm, vậy phải khiến bị tổn thương rất nhiều sao?

      Nhiếp Tử Phong càng nghĩ càng lo lắng, bỗng dưng, ý niệm tốt chợt lóe lên ở trong đầu.

      Lâu như vậy cuộc điện thoại nào, có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi ?

      Nghĩ đến đây, nhanh chóng móc cái điện thoại từ trong túi ra, bấm dãy số rồi bấm gọi , hồi chuông truyền đến. Chọt ngẩng đầu lên, ánh đèn chợt lóe sáng ở trước mặt, ngay sau đó chiếc xe BMW dừng lại trước cửa.

      Sau đó, nhìn qua cửa xe thấy bóng dáng quen thuộc, lo lắng ở trong lòng của Nhiếp Tử Phong cũng được thả lỏng. Khóe môi của cong lên, đứng dậy muốn bước lên phái trước, lại bị người bước ra từ ghế tài xế làm cho giật mình.

      Lại là cậu ta!

      Chỉ thấy Lãnh Duy Biệt nhnah chóng vòng qua đầu xe tới ghế lái phụ, ga lăng mở cửa xe cho Nhiếp Tử Vũ.

      “Cám ơn.” Nhiếp Tử Vũ nở ra nụ cười ngọt ngào với ta.

      Nhìn cười có lúm đồng tiền sáng choi như những vì sao, trong lòng Lãnh Duy Biệt bỗng dưng rung động, đáy mắt ra chút cưng chiều.

      Xuống xe, Nhiếp Tử Vũ cũng trực tiếp vào nhà ngay, mà nhìn ta gật đầu cười cái, cười : “Cám ơn ở bên cạnh em cả ngày.” Mặc dù lúc mới đầu ta cùng ăn cơm trưa với ta, nhưng sau đó ta cùng với . Biết tâm trạng tốt, ta dẫn tới khu vui chơi quậy tưng bừng ngày, mới vừa rồi lại dẫn phố chợ đêm ăn đồ vặt, ta đối xử với mình rất tốt, đều ghi nhớ ở trong lòng.

      Lãnh Duy Biệt ưu nhã cười cười, gương măt tuấn mỹ tràn ngập vẻ thương : “Về sau chúng ta lại cùng nhau chơi có được ?”

      “Dĩ nhiên được.” Nhiếp Tử Vũ gật đầu cái.

      trận gió thổi qua, mắt của Nhiếp Tử Vũ bị cái gì bay vào trong mắt.

      “A” Nàng khẽ kêu lên tiếng, nhắm mắt lại.

      “Sao thế?” Lãnh Duy Biệt lo lắng hỏi.

      “Có hạt cát bay vào trong mắt em”

      “Để xem chút” Lãnh Duy Biệt dụ dỗ mở mắt, đôi tay đỡ vai của từ từ đưa lên.

      Nhưng mà khi ta còn chưa thấy , bị bàn tay ở đâu đập tới. Nhiếp Tử Vũ còn chưa phản ứng kịp bị bàn tay cứng rắn, lạnh như băng kéo vào ôm trong ngực.

      Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, sửng sốt khi thấy gương mặt đầy vẻ lo lắng.

      Chỉ thiếu chút nữa cậu ta hôn ấy!

      Giây phút này, trong đầu Nhiếp Tử Phong lặp lặp lại câu như vậy. Trống ngực đập phập phồng kịch liệt giống như bị lửa thiêu đốt. nhìn chằm chằm Lãnh Duy Biệt kinh ngạc nhìn mình, nghiến răng nghiến lợi : “Trước mặt mọi người, các người làm cái gì vậy?”

      “Tử Phong, cậu hiểu lâm, Vũ Vũ ấy…” Lãnh Duy Biệt muốn lời giải thích.

      Vũ Vũ! Đáng chết!

      Cậu ta gọi thân mật như vậy khiến cho lửa giận của Nhiếp Tử Phong càng bạo phát, ánh mắt lạnh như băng nhìn Nhiếp Tử Vũ, hét lên với : “Nhiếp Tử Vũ, lá gan của em ngày càng lớn rồi! nam quả nữ chơi chung với nhau đến đêm khuya, đến tột cùng là em có biết con nên giữ ý tứ vậy?”
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyen, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Em ghét

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bị hung dữ mắng như vậy, Nhiếp Tử Vũ lại nghĩ tới chuyện xảy ra vào buổi trưa nay. Hốc mắt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn , hét lại: “Em chính là người như vậy đấy!”

      Dù sao cũng cho là loại người như vậy, có giải thích cũng có khác gì đâu!

      Vốn dĩ chỉ cần lời xin lỗi, bỏ qua, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại hét lên với như vậy, trong nháy mắt Nhiếp Tử Phong càng nóng giận hơn giống như cây đuốc càng ngày càng bốc cháy mãnh liệt, những áy náy trong lòng giờ còn chút gì nữa.

      “Em ghi nhớ những lời dặn sao? Tuần này phạt em sau khi tan học phải về nhà ngay, được gặp gỡ ai hết! Có nghe chưa hả?” Nhiếp Tử Phong thể tư tưởng gia trưởng, lạnh lùng cảnh cáo , ánh mắt cũng nhìn lướt qua Lãnh Duy Biệt.

      ngờ làm như vậy, Nhiếp Tử Vũ dám tin mở to mắt ra nhìn.

      được làm như vậy! Lãnh cũng phải người nào khác!” xong, thoát ra khỏi ngực , trốn sau lưng của Lãnh Duy Biệt.

      Thấy thân mật với Lãnh Duy Biệt Như vậy, năm ngón tay của Nhiếp Tử Phong nắm lại chặt. dùng đôi mắt hết sức lạnh lẽo nhìn Nhiếp Tử Vũ, dùng giọng khàn khàn quát lên: “Nhiếp Tử Vũ, em lại đây cho !”

      !” Nhiếp Tử Vũ từ chối.

      “Tới đây cho !” Nhiếp Tử Phong hung ác đe dọa: “Em có muốn học kỳ sau đăng ký cho em nội trú trong trường ?”

      Vừa nghe xong, Nhiếp Tử Vũ cũng nhịn được nữa liền khóc lên. uất ức căn môi, nhưng cũng ngoan ngoãn lại bên cạnh giống như lời , mà bỏ lại câu: “Em ghét !” Sau đó chạy như bay vào trong nhà.

      câu “Em ghét ” kia của đâm vào ngực Nhiếp Tử Phong sâu, máu tươi chảy đầm đìa. Sâu trong đôi mắt chứa đầy những tình cảm rất phức tạp. Vũ Vũ luôn luôn quý giờ lại ghét , điều này làm tổn thương trái tim của .

      Nỗi thống khổ của , tâm tư của , tính chiếm giữ của , Lãnh Duy Biệt đều nhìn thấy.

      Đôi mắt hơi trầm xuống, giọng ta lãnh đạm : “ ấy là em của cậu.”

      Nhiếp Tử Phong nhìn ta, chân mày nhíu chặt, “Chính vì ấy là em của tôi nên tôi mới càng để ý!”

      “Vậy sao?” Lãnh Duy Biệt cười nhạt tiếng, lắc đầu cái: “, chẳng qua là cậu dám thừa nhận lòng mình mà thôi.” Cậu ta thích Nhiếp Tử Vũ, cũng phải là tình cảm em đơn thuần mà là tình cảm giữa nam và nữ.

      Nhìn vẻ mặt cười bí của ta, Nhiếp Tử Phong tức cười.


      Bưng bát cháo vừa nãy dặn dò nhà bếp làm lên, Nhiếp Tử Phong ôm tâm trạng hỗn độn tới trước cửa phòng của Nhiếp Tử Vũ. Đầu tiên gõ cửa trước, nhưng ai trả lời, chần chừ lúc tự mở cửa vào.

      Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên giống như trong suy nghĩ của , Nhiếp Tử Vũ vùi mình ở trong chăn, thân thể nho run rẩy, tiếng khóc thút thít từng tiếng từng tiếng lọt vào trong lỗ tai Nhiếp Tử Phong, khiến cho đau lòng dứt.

      “Vũ Vũ, ăn chút cháo nào.” Nhiếp Tử Phong đem cháo đặt ở tủ đầu giường.

      ăn! tránh ra !” Bởi vì vào, càng khiến cho Nhiếp Tử Vũ khóc càng nhiều hơn.

      “Vũ Vũ…” Nhiếp Tử Phong đau lòng bước tới kéo ra từ trong chăn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn của tràn đầy nước mắt, trong lòng cũng rối rắm. “Ngoan nào, đừng khóc nữa.”

      dịu dàng an ủi, cứ cho là giống như bình thường gật đầu rồi trốn vào trong ngực , trách cứ đúng, nhưng mà lại đẩy ra, sau đó chạy vào nhà vệ sinh như làn khói.

      “Vũ Vũ, mở cửa a!” Ngoài cửa Nhiếp Tử Phong lo lắng kêu lên.

      mở! Em muốn nhìn thấy , ra em mở!” Nhiếp Tử Vũ khàn giọng quát lên, vừa khóc vừa hét.

      Nhiếp Tử Phong buồn phiền trong lòng, đứng ngoài cửa lúc lâu, nghe được tiếng khóc rống lên từ bên trong, bất đắc dĩ thở dài: “ , nhưng mà em nhớ ăn cho hết cháo, có nghe ?”

      xong, tiếng khóc ở bên trong hơn chút.

      Nhiếp Tử Phong nhíu chặt mi tâm, lưu luyến ra khỏi phòng .
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyenChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Cái tát phong ba

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Buổi trưa nắng chói chang.

      Lúc ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu xuống bão cỏ, chiếu lên màu xanh biếc mềm mại, Nhiếp Tử Vũ ngồi dưới bóng cayak miệng ăn đồ ăn nhanh, ánh mắt vô hồn.

      hai ngày rồi, nhìn thấy hai ngày rồi…

      phải giận rồi chứ?

      Nghĩ tới thái độ mình đối xử với Nhiếp Tử Phong ngày hôm đó, Nhiếp Tử Vũ tự trách ở trong lòng.

      la mắng , bởi vì quan tâm mình, sợ mình xảy ra chuyện gì, hoàn toàn là vì mà suy nghĩ, nhưng mình lại đối xử với như vậy… Trước mắt ra ánh mắt đau lòng của Nhiếp Tử Phong đêm hôm đó, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cũng nhói đau.

      được!

      lắc đầu cái, chịu được khi nhìn thấy , cho dù muốn xin lỗi, cũng muốn phải chiến tranh lạnh như thế này.

      Nghĩ xong, Nhiếp Tử Vũ móc điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số rồi nhấn nút gọi, cánh tay đột nhiên xuất trước mặt , nhanh chóng cướp điện thoại từ tay .

      Nhiếp Tử Vũ chợt ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hoa khôi của trường cùng hai nữa đứng ở trước mắt mình. Mà lúc này ta cầm điện thoại di động của mình, tay chống nạnh nhìn mình khiêu khích.

      “Trả lại điện thoại cho tôi.” Nhiếp Tử Vũ đứng dậy, đưa tay ra để đoạt lại điện thoại di động.

      “Muốn lấy sao?” Quan Lăng giơ chiếc điện thoại ở trong tay lên, đột nhiên, nụ cười mặt biến mất, sau đó lấy điện thoại của quăng xuống đất rồi lấy chân dùng sức đạp lên.

      “Răng rắc.” tiếng, tiếng màn hình điện thoại vỡ nát ra.

      “Cái người này làm cái gì vậy! Tại sao lại đạp hư điện thoại của tôi?” Nhiếp Tử Vũ trách cứ, đau lòng nhìn cái điện thoại hỏng ở dưới chân ta. tự nhận là mình có va chạm gì với ta, tại sao ta lại đối xử với mình như vậy?

      Quan Lăng cười nhạt tiếng, cằm hếch lên, dùng ánh mắt căm hận để nhìn , lạnh nhạt : “Nghe học trưởng Triệt tỏ tình với ?”

      Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, ngay sau đó giận tái mặt, mở miệng.

      Thấy im lặng chấp nhận, đôi mắt Qun Lăng lạnh , gương mặt tuyệt mỹ nhất thời khó chịu. “ tính làm gì vậy, lại dám câu dẫn học trưởng Triệt! biết ấy là của tôi sao?” Quan Lăng vừa vừa xô đẩy Nhiếp Tử Vũ cái.

      Bị ta đẩy, Nhiếp Tử Vũ mất thăng bằng ngã vào cây, sau lưng đau đớn khiến thiếu chút nữa rơi nước mắt.

      “Tôi câu dẫn .” lạnh lùng . muốn dính dáng với ta nữa, ngồi xuống dọn dẹp đồ ăn nhanh muốn khỏi. Nhưng mà đợi thu dọn xong, Quan Lăng liền cước vào cái hộp đựng đồ ăn.

      Bị để ý tới, Quan Lăng tay túm lấy kéo từ dưới đất đứng lên, níu lấy cổ áo , hung dữ : “Vậy ý của học trưởng Triệt thích sao??”

      “Tùy muốn nghĩ sao nghĩ.” Nhiếp Tử Vũ ra sức tránh thoát ra khỏi ta, xoay người muốn .

      Mắt nhìn thấy muốn khỏi, Quan Lăng đưa chân ra, Nhiếp Tử Vũ lảo đảo ngã cái đụng vào cái cây, trán u lên cục.

      Che lấy cái trán bị thương Nhiếp Tử Vũ kêu rên lên tiếng, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vẻ mặt của Quan Lăng.

      “Nhìn cái gì vậy?” Quan Lăng rất phách lối .

      Nhiếp Tử Vũ rũ tay xuống, cắn răng cái, vươn tay sét đánh nhanh kịp đỡ cho ta cái tát.

      ‘Bốp!’ tiếng vang lên, mọi người đứng ở đây cũng ngây ngẩn cả người.

      Cảm giác đau rát ra khuôn mặt, Quan Lăng lửa giận ngút trời, nhanh chóng nắm lấy tóc của Nhiếp Tử Vũ giơ tay tát lại cái, đồng thời cũng quên ra lệnh cho mấy đứng sau lưng: “Còn qua đây giúp tôi chút!”

      Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Tử Vũ liền thấy có mấy quả đấm đấm lên người mình. Thân thể nho của cơ bản có sức phản kháng, đợi lúc cảm thấy mình sắp ngất , tiếng kêu sợ hãi mới kéo trở về thực tại.



      Chương 17: Vũ Vũ là người phụ nữ của tôi

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trong văn phòng rộng lớn của hiệu trưởng, yên lặng như tờ

      Nhiếp Tử Vũ trợn mắt nhìn kẻ gây Quan Lăng, vẻ mặt chút thay đổi, quần áo của trong lúc đánh nhau bị xé nát, khắp nơi đều dính đầy bùn đất, tóc tai rối bời, nhìn vô cùng nhếc nhác.

      Mà Quan Lăng và hai kia cũng có chỗ nào tốt. Lúc đầu muốn dạy dỗ chút là được rồi nhưng nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim Triệu An Nhã. Vốn dĩ Quan Lăng dư sức đối phó với Nhiếp Tử Vũ, nhưng Triệu An Nhã lại học Taekwondo, kết quả chính là trộm gà được còn mất nắm gạo.

      Triệu An Nhã luôn luôn thích ứng với mọi hoàn cảnh, giống như những người khác, nhàn nhã dựa lưng vào tường ngủ gật. Thấy Quan Lăng nhìn Nhiếp Tử Vũ nghiến răng nghiến lợi dùng khẩu hình miệng gì đó, sưng mặt lên dơ nắm đấm, khiến cho Quan Lăng dám nhìn nữa.

      “Rầm!” tiếng, cửa phòng làm việc mở ra, sau đó là bóng dáng thon dài vào.

      người mặc đồ vest, hiệu trưởng vẻ mặt nghiêm túc hai tay chống nạnh giọng nặng nề : “Tôi thông báo cho gia đình các em, bọn họ tới đây ngay lập tức. Học trò Nhiếp Tử Vũ, tôi liên lạc được với người giám hộ của em, em định xử lý như thế nào?”

      Bị gọi tên Nhiếp Tử Vũ ngẩn người ra, sau đó nhớ tới ba mẹ nước ngoài du lịch, bây giờ còn lại duy nhất trai lại… được, thể để biết chuyện này, nếu càng khiến cho có ấn tượng tốt…

      “Hiệu trưởng, mời phụ huynh có được ạ?” Nhiếp Tử Vũ hỏi dò, khuôn mặt nhắn đầy vẻ mong đợi.

      Hiệu trưởng sắc mặt trầm xuống, lạnh nhạt : “Em muốn cho ba mẹ em biết chuyện em đánh nhau với người ra sao? được! Hôm nay dù thế nào nữa, cũng phải mời phụ huynh.”

      “Em… Em thừa nhận là em đánh nhau, nhưng chuyện này là do bạn ấy gây ! Hơn nữa, người bị đánh cũng là em, bạn ấy bị mời gọi phụ huynh là được rồi, em có lỗi gì đâu?” Nhiếp Tử Vũ vẻ mặt rất nghiêm túc bảo vệ quyền lợi của bản thân.

      sai sai!” Khó có dịp bạn tốt ngoan ngoãn lại biết phản kháng, Triệu An Nhã làm bạn bè tự nhiên muốn ủng hộ.

      Hai người kẻ xướng người họa, hiệu trưởng tức giận tới mức mặt lúc đỏ lúc trắng.

      “Nhiếp Tử Vũ, em khiêu khích quyền uy của hiệu trưởng của thầy hay sao? Xem ra nhất định phải dạy dỗ cho em bài học mới được!” Vẻ mặt hiệu trưởng lúc trắng lúc xanh, móc chiếc điện thoại di động từ trong túi đưa cho : “Trước khi thầy nổi giận em hãy mau gọi cho người giám hộ, gọi họ nhất định phải tới đây!”

      Nhiếp Tử Vũ ngẩng mắt lên nhìn vẻ kiên trì của hiệu trưởng, thản nhiên : “Bọn họ ở nhà.”

      “Hả…” Hiệu trưởng sửng sốt, muốn mở miệng gì đó, giọng chế giễu chợt chen vào.

      “Ha Ha! Là có ở nhà hay chịu tới giải quyết hậu quả của ?” Người chuyện là Quan Duyệt, chỉ thấy ta ôm bộ dạng muốn xem kịch vui nhìn Nhiếp Tử Vũ cười, khóe miệng nở ra nụ cười cay nghiệt.

      có ý gì chứ! Có phải lại ngứa da hay ?” Triệu An Nhã hung ác nhìn chằm chằm ta.

      Quan Lăng ngẩn ra, nhưng cũng thỏa hiệp, mà chỉ thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hiệu trưởng : “Hiệu trưởng, thầy biết à? Nhiếp Tử Vũ chỉ là đứa trẻ bị người ta vứt bỏ được Nhiếp gia nhận nuôi thôi, cho nên ba mẹ tới là chuyện bình thường.” ta chắc chắn là như vậy.

      Nghe vậy, vẻ mặt Nhiếp Tử Vũ vốn tốt lắm giờ lại cảng thêm trắng bệch, trắng bệch như tờ giấy, im lặng rủ mắt xuống giải thích gì.

      Vẻ bất lực của Triệu An Nhã đều nhìn thấy, bước lên phía trước đẩy Quan Lăng cái, muốn giơ tay lên cao, Hiệu trưởng nhanh tay nhanh mắt ngăn cản mới khiến đánh ta.

      “Nhiếp Tử Vũ bạn học Quan Lăng sao?” Hiệu trưởng nhăn mày lại, giọng điệu vui.

      “Em…” Nhiếp Tử Vũ bị chỉ đích danh cổ họng bị nghẹn, nên lời.

      im lặng của là lời khẳng định thể nghi ngờ gì rồi, hiệu trưởng lắc đầu cái, vẻ mặt ông ta bất đắc dĩ nhìn Nhiếp Tử Vũ định gì đó đột nhiên cửa phòng hiệu trưởng bị đẩy ra.

      giây sau đó là giọng ôn hòa chen vào: “Vũ Vũ là người phụ nữ của tôi.”
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyen, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Có cảm giác với

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lời ấm áp dịu dàng như gió xuân, mọi người trố mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng ở cửa thấy bóng dáng cao ngất.

      Ánh mắt Nhiếp Tử Vũ đờ đẫn, đôi mắt nhìn đắm đuối đưa tình khiến thiếu chút nữ quên hô hấp. Cho đến khi bóng dáng đó bước chân về phía , mùi bạc hà thơm mát bay vào mũi, mới khiên phục hồi tinh thần.

      …” Nhiếp Tử Vũ cố gắng mở miệng, nhưng mà vẫn chưa kịp ra câu hoàn chỉnh bị cắt đứt.

      “Tiên sinh Lãnh, sao ngài lại ở chỗ này?” Thay đổi bộ dạng nghiêm túc, hiệu trưởng vừa khom lưng vừa bày ra vẻ mặt cung kính, : “Tiên sinh Lãnh tới phòng họp của tôi trước , tôi theo sau.” Vừa xong, khoát khoát tay với mấy người Nhiếp Tử Vũ, ý bảo bọn họ rời .

      Vẻ mặt Quan Lăng si mê mỉm cười dịu dàng nhìn Lãnh Duy Biệt, có nhúc nhích. Còn Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

      Thấy lời của mình mất hiệu lực, hiệu trưởng lau mồ hôi cười khan : “Ha ha, mấy nữ sinh này tuân theo nội quy của trường học cho nên…”

      Lãnh Duy Biệt nghiêng mắt nhìn cũng liếc mắt nhìn ông ta cái, đột nhiên, ánh mắt nhìn thấy trán Nhiếp Tử Vũ bị u lên cục, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống: “Vũ Vũ, vết thương này của em là do ai gây ra?” Mới vừa rồi đứng ở ngoài cửa ta nghe được hết mọi chuyện.

      “Em…” Nhiếp Tử Vũ chưa kịp hết lời, thấy Lãnh Duy Biệt đột nhiên xoay người cái trừng mắt nhìn đám người Quan Lăng đứng đối diện với Nhiếp Tử Vũ, nụ cời mặt rút , thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc lạnh như băng.

      “Là người nào có lá gan đụng vào bạn của tôi?” Hứa Hiệu, chuyện này ông định giải thích với tôi như thế nào?” Lửa giận trong lòng ngừng tăng lên, cả người Lãnh Duy Biệt phát ra khí thế tức giận sôi người, so với người lịch nho nhã mới vừa này như hai người khác nhau.

      ta ra câu này khiến cho mọi người khiếp sợ, Nhiếp Tử Vũ trợn mắt vẻ mặt kinh ngạc càng dám tin.

      Bị chỉ đích danh, trán hiệu trưởng đổ mồ hôi lạnh, ông ta dùng ánh mắt yếu ớt liếc mắt nhìn: “Tiên sinh Lãnh, tôi nhất định cho ngài lời giải thích thỏa đáng.” Ông ta rất trịnh trọng cam kết.

      Như thế còn chưa tính, Lãnh Duy Biệt vẫn còn chưa bỏ qua.

      “Coi như Vũ Vũ là do Nhiếp gia nhận nuôi như thế nào? so với ngón tay út của ấy còn bằng!” Lãnh Duy Biệt nhẫn tâm châm chọc , bất kể vẻ mặt Quan Lăng tổn thương hết trắng lại xanh, ta nhanh chóng dặn dò hiệu trưởng: “Từ nay về sau, tôi hy vọng thấy ba người này ở trong trường nữa, có nghe ?”

      Giọng bá đạo cho thương lượng, làm cho người ta thể phản kháng lại ta.

      “Dạ, dạ, dạ” Hiệu trưởng sợ tới mức liên tục gật đầu.

      Lấy được đáp án hài lòng, lúc này Lãnh Duy Biệt mới thu lại vẻ mặt lạnh nhạt. ta quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng biết làm sao của Nhiếp Tử Vũ, dịu dàng : “Vũ Vũ, đưa em bệnh viện.” xong, đỡ ra phía ngoài cửa.

      Lúc chuẩn bị bước ra, giọng bén nhọn khiến bọn họ dừng bước: “Đứng lại, tôi đường đường là nhị tiểu thư của Quan thị! Tại sao lại bắt hiệu trưởng đuổi học tôi? cho rằng là ai vậy?”

      đưa lưng về phía ta Lãnh Duy Biệt nhếch môi, bên trong đôi mắt dịu dàng có chút lạnh lẽo: “Chỉ bằng trường học này là do gia đình tôi mở.”

      xong, bên trong phòng làm việc im lặng như tờ.



      Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ tới bệnh viện khử trùng, sau đó đưa lên xe.

      Xe BMW mày trắng đường tới Nhiếp gia, bên trong xe, khí có chút xấu hổ…

      “Mới vừa rồi, tại sao lại muốn như vậy…” Sau khi hít hơi sâu ở trong lòng, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi hỏi.

      “Cái gì?” Lãnh Duy Biệt giả bộ ngu.

      “Chính là mới vừa rồi … Em là người phụ nữ … Của …” Hai chữ cuối cùng dường như nghe thấy, bởi vì hai bên tai Nhiếp Tử Vũ đều đỏ lên.

      “Như vậy có gì đúng à?” Lãnh Duy Biệt cười hì hì , có vẻ cực kỳ thân thiết. có cảm giác đối với , mà chuyện trở thành người phụ nữ của chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

      “Éc…” Bị hỏi ngược lại khiến cho Nhiếp Tử Vũ cúi đầu đỏ mặt, ngược lại cảm thấy có chút ngại ngùng.

      Nhìn khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt Lãnh Duy Biệt rất dịu dàng.




      Chương 19: lừa dối

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Xe BMW màu trắng vòng qua vòi phun nước dừng lại trước cửa Nhiếp gia, Nhiếp Tử Vũ lần nữa lời cảm ơn với Lãnh Duy Biệt xong, bấy giờ mới hào hứng vào nhà. Vậy mà tâm trạng vốn được tốt lắm, mà lại phải chứng kiến bóng dáng xinh đẹp ngồi trong phòng khách, tâm trạng chợt hạ xuống đáy cốc.

      chủ, làm sao lại…” Quản gia liếc mắt nhìn thấy , nhưng mà chưa hết câu bị Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng cắt ngang.

      Nhìn bóng dáng kia xoay đầu theo giọng , Nhiếp Tử Vũ tức giận chất vấn: “Tại sao chị lại ở đây?”

      Quan Duyệt thong thả để ly trà trong tay xuống, đứng dậy cười với : “Là Phong mời tôi tới.” ta cười rất đắc ý, trong mắt mang theo vẻ khiêu khích.

      Phong…

      ta lại có thể gọi thân mật như vậy!

      Nhiếp Tử Vũ lửa giận bừng bừng, vẻ mặt nhất thời khó coi vô cùng. “Chị , nơi này hoan nghênh chị tới!” chỉ tay ra cửa, ra lệnh đuổi khách đối với ta.

      chủ…” Quản gia ngăn lại, thấy Nhiếp Tử Vũ thường ngày luôn cười hì hì hôm nay trở nên tức giận, nhất thời cảm thấy khó xử.

      đúng ??” Nhìn ta đứng tại chỗ nhúc nhích, Nhiếp Tử Vũ tức giận bước tới, nắm lấy tay ta kéo ra ngoài cửa.

      Nhưng mà Quan Duyệt cũng có giãy giụa, mà dùng giọng chỉ hai người nghe được : “ phải là người Nhiếp gia, có tư cách đuổi tôi . Phải mới đúng, dù sao rất nhanh tôi trở thành con dâu của nhà này rồi…”

      Nghe vậy, động tác của Nhiếp Tử Vũ nhất thời dừng lại.

      chợt ngẩng đầu nhìn Quan Duyệt vẫn mỉm cười như cũ, trong lòng nhất thời trầm xuống. Nhưng nếu như trong đáy mắt ta lóe lên tia giễu cợt, cũng cho là mình nghe nhầm.

      thể nào, thể nào!” đột nhiên giống như điên lên hét với ta, thiếu chút nữa hù cho quản gia hết hồn.

      Nhìn thấy cục diện ngày càng căng thẳng, quản gia nhanh chân chạy lên cầu thang tìm viện binh.

      Bóng dáng quản gia vừa thấy đâu xomg, ngay sau đó Quan Duyệt cười lạnh tiếng. ta lạnh lùng rút tay mình ra từ trong tay Nhiếp Tử Vũ, cầm lấy miềng khăn giấy vẻ mặt chán ghét lau lên chỗ vừa mới cầm, : “Chắc là biết rồi, hai ngày nay Phong đều ở cùng chỗ với tôi.”

      Vừa dứt lời, vẻ mặt Nhiếp Tử Vũ tái mét . Quan Duyệt tỏ ra rất khinh bỉ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , đầu rỗng tuếch.

      ra hai ngày nay trở về nhà là vì ở cùng chỗ với ta…

      Trong lòng bị loại đau đớn xé rách, máu chảy ra ồ ạt, khiến cho chết lặng vì đau đớn. thống khổ cười tiếng chống lại vẻ mặt đắc ý của Quan Duyệt, chịu tin tưởng cau cuối cùng trong lời của ta.

      hít hơi sâu, sợ hãi nhìn ta, lạnh nhạt : “ ấy chỉ đùa giưỡn với chị chút thôi, ấy bao giờ cưới chị đâu!” đồng ý đợi trưởng thành, tin tưởng !

      “Vậy sao?” Quan Duyệt xem thường chay mày lại, đưa tay ra quơ quơ trước mặt .

      Chỉ liếc mtaws cái, Nhiếp Tử Vũ thiếu chút nữa dừng lại. Bởi vì thấy ngón tay áp út của ta có đeo chiếc nhẫn hắc diệu hình vuông, chiếc nhẫn này từng nhìn thấy trong ngăn kéo của Nhiếp Tử Phong, bảo là muốn đưa cho người trong lòng tương lai, nghĩ tới bây giờ lại có thể…

      , đâu, thể nào…” Nhiếp Tử Vũ lắc đầu điên cuồng, hốc mắt đỏ hoe. Lúc này nghe được bất kỳ thanh nào, nhìn thấy bất kỳ cái gì, trong đầu chỉ thấy mỗi chiếc nhẫn kia.

      Tại sao lại có thể như vậy, ràng đồng ý với mình, tại sao lại như vậy… lừa dối

      Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, khiến cho tầm mắt mơ hồ. Nhìn bộ dạng cao ngạo của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Vũ biết lấy đâu ra dũng khí xông ra phái trước bắt đầu giành lấy chiếc nhẫn kia. “Đem nó cho tôi!”

      Chỉ cần chiếc nhẫn này rơi vào tay của ta, như vậy tất cả vẫn còn kịp…
      Last edited by a moderator: 20/12/16
      AikoNguyenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :