Chương 18: Có cảm giác với
Editor: Táo đỏ phố núi
Lời ấm áp dịu dàng như gió xuân, mọi người trố mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng ở cửa thấy bóng dáng cao ngất.
Ánh mắt Nhiếp Tử Vũ đờ đẫn, đôi mắt nhìn đắm đuối đưa tình khiến thiếu chút nữ quên hô hấp. Cho đến khi bóng dáng đó bước chân về phía , mùi bạc hà thơm mát bay vào mũi, mới khiên phục hồi tinh thần.
“…” Nhiếp Tử Vũ cố gắng mở miệng, nhưng mà vẫn chưa kịp ra câu hoàn chỉnh bị cắt đứt.
“Tiên sinh Lãnh, sao ngài lại ở chỗ này?” Thay đổi bộ dạng nghiêm túc, hiệu trưởng vừa khom lưng vừa bày ra vẻ mặt cung kính, : “Tiên sinh Lãnh tới phòng họp của tôi trước , tôi theo sau.” Vừa xong, khoát khoát tay với mấy người Nhiếp Tử Vũ, ý bảo bọn họ rời .
Vẻ mặt Quan Lăng si mê mỉm cười dịu dàng nhìn Lãnh Duy Biệt, có nhúc nhích. Còn Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Thấy lời của mình mất hiệu lực, hiệu trưởng lau mồ hôi cười khan : “Ha ha, mấy nữ sinh này tuân theo nội quy của trường học cho nên…”
Lãnh Duy Biệt nghiêng mắt nhìn cũng liếc mắt nhìn ông ta cái, đột nhiên, ánh mắt nhìn thấy trán Nhiếp Tử Vũ bị u lên cục, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống: “Vũ Vũ, vết thương này của em là do ai gây ra?” Mới vừa rồi đứng ở ngoài cửa ta nghe được hết mọi chuyện.
“Em…” Nhiếp Tử Vũ chưa kịp hết lời, thấy Lãnh Duy Biệt đột nhiên xoay người cái trừng mắt nhìn đám người Quan Lăng đứng đối diện với Nhiếp Tử Vũ, nụ cời mặt rút , thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc lạnh như băng.
“Là người nào có lá gan đụng vào bạn của tôi?” Hứa Hiệu, chuyện này ông định giải thích với tôi như thế nào?” Lửa giận trong lòng ngừng tăng lên, cả người Lãnh Duy Biệt phát ra khí thế tức giận sôi người, so với người lịch nho nhã mới vừa này như hai người khác nhau.
ta ra câu này khiến cho mọi người khiếp sợ, Nhiếp Tử Vũ trợn mắt vẻ mặt kinh ngạc càng dám tin.
Bị chỉ đích danh, trán hiệu trưởng đổ mồ hôi lạnh, ông ta dùng ánh mắt yếu ớt liếc mắt nhìn: “Tiên sinh Lãnh, tôi nhất định cho ngài lời giải thích thỏa đáng.” Ông ta rất trịnh trọng cam kết.
Như thế còn chưa tính, Lãnh Duy Biệt vẫn còn chưa bỏ qua.
“Coi như Vũ Vũ là do Nhiếp gia nhận nuôi như thế nào? so với ngón tay út của ấy còn bằng!” Lãnh Duy Biệt nhẫn tâm châm chọc , bất kể vẻ mặt Quan Lăng tổn thương hết trắng lại xanh, ta nhanh chóng dặn dò hiệu trưởng: “Từ nay về sau, tôi hy vọng thấy ba người này ở trong trường nữa, có nghe ?”
Giọng bá đạo cho thương lượng, làm cho người ta thể phản kháng lại ta.
“Dạ, dạ, dạ” Hiệu trưởng sợ tới mức liên tục gật đầu.
Lấy được đáp án hài lòng, lúc này Lãnh Duy Biệt mới thu lại vẻ mặt lạnh nhạt. ta quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng biết làm sao của Nhiếp Tử Vũ, dịu dàng : “Vũ Vũ, đưa em bệnh viện.” xong, đỡ ra phía ngoài cửa.
Lúc chuẩn bị bước ra, giọng bén nhọn khiến bọn họ dừng bước: “Đứng lại, tôi đường đường là nhị tiểu thư của Quan thị! Tại sao lại bắt hiệu trưởng đuổi học tôi? cho rằng là ai vậy?”
đưa lưng về phía ta Lãnh Duy Biệt nhếch môi, bên trong đôi mắt dịu dàng có chút lạnh lẽo: “Chỉ bằng trường học này là do gia đình tôi mở.”
xong, bên trong phòng làm việc im lặng như tờ.
…
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ tới bệnh viện khử trùng, sau đó đưa lên xe.
Xe BMW mày trắng đường tới Nhiếp gia, bên trong xe, khí có chút xấu hổ…
“Mới vừa rồi, tại sao lại muốn như vậy…” Sau khi hít hơi sâu ở trong lòng, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi hỏi.
“Cái gì?” Lãnh Duy Biệt giả bộ ngu.
“Chính là mới vừa rồi … … Em là người phụ nữ … Của …” Hai chữ cuối cùng dường như nghe thấy, bởi vì hai bên tai Nhiếp Tử Vũ đều đỏ lên.
“Như vậy có gì đúng à?” Lãnh Duy Biệt cười hì hì , có vẻ cực kỳ thân thiết. có cảm giác đối với , mà chuyện trở thành người phụ nữ của chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Éc…” Bị hỏi ngược lại khiến cho Nhiếp Tử Vũ cúi đầu đỏ mặt, ngược lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhìn khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt Lãnh Duy Biệt rất dịu dàng.
Chương 19: lừa dối
Editor: Táo đỏ phố núi
Xe BMW màu trắng vòng qua vòi phun nước dừng lại trước cửa Nhiếp gia, Nhiếp Tử Vũ lần nữa lời cảm ơn với Lãnh Duy Biệt xong, bấy giờ mới hào hứng vào nhà. Vậy mà tâm trạng vốn được tốt lắm, mà lại phải chứng kiến bóng dáng xinh đẹp ngồi trong phòng khách, tâm trạng chợt hạ xuống đáy cốc.
“ chủ, làm sao lại…” Quản gia liếc mắt nhìn thấy , nhưng mà chưa hết câu bị Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng cắt ngang.
Nhìn bóng dáng kia xoay đầu theo giọng , Nhiếp Tử Vũ tức giận chất vấn: “Tại sao chị lại ở đây?”
Quan Duyệt thong thả để ly trà trong tay xuống, đứng dậy cười với : “Là Phong mời tôi tới.” ta cười rất đắc ý, trong mắt mang theo vẻ khiêu khích.
Phong…
ta lại có thể gọi thân mật như vậy!
Nhiếp Tử Vũ lửa giận bừng bừng, vẻ mặt nhất thời khó coi vô cùng. “Chị , nơi này hoan nghênh chị tới!” chỉ tay ra cửa, ra lệnh đuổi khách đối với ta.
“ chủ…” Quản gia ngăn lại, thấy Nhiếp Tử Vũ thường ngày luôn cười hì hì hôm nay trở nên tức giận, nhất thời cảm thấy khó xử.
“ đúng ??” Nhìn ta đứng tại chỗ nhúc nhích, Nhiếp Tử Vũ tức giận bước tới, nắm lấy tay ta kéo ra ngoài cửa.
Nhưng mà Quan Duyệt cũng có giãy giụa, mà dùng giọng chỉ hai người nghe được : “ phải là người Nhiếp gia, có tư cách đuổi tôi . Phải là mới đúng, dù sao rất nhanh tôi trở thành con dâu của nhà này rồi…”
Nghe vậy, động tác của Nhiếp Tử Vũ nhất thời dừng lại.
chợt ngẩng đầu nhìn Quan Duyệt vẫn mỉm cười như cũ, trong lòng nhất thời trầm xuống. Nhưng nếu như trong đáy mắt ta lóe lên tia giễu cợt, cũng cho là mình nghe nhầm.
“ thể nào, thể nào!” đột nhiên giống như điên lên hét với ta, thiếu chút nữa hù cho quản gia hết hồn.
Nhìn thấy cục diện ngày càng căng thẳng, quản gia nhanh chân chạy lên cầu thang tìm viện binh.
Bóng dáng quản gia vừa thấy đâu xomg, ngay sau đó Quan Duyệt cười lạnh tiếng. ta lạnh lùng rút tay mình ra từ trong tay Nhiếp Tử Vũ, cầm lấy miềng khăn giấy vẻ mặt chán ghét lau lên chỗ vừa mới cầm, : “Chắc là biết rồi, hai ngày nay Phong đều ở cùng chỗ với tôi.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Nhiếp Tử Vũ tái mét . Quan Duyệt tỏ ra rất khinh bỉ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , đầu rỗng tuếch.
ra hai ngày nay trở về nhà là vì ở cùng chỗ với ta…
Trong lòng bị loại đau đớn xé rách, máu chảy ra ồ ạt, khiến cho chết lặng vì đau đớn. thống khổ cười tiếng chống lại vẻ mặt đắc ý của Quan Duyệt, chịu tin tưởng cau cuối cùng trong lời của ta.
hít hơi sâu, sợ hãi nhìn ta, lạnh nhạt : “ ấy chỉ đùa giưỡn với chị chút thôi, ấy bao giờ cưới chị đâu!” đồng ý đợi trưởng thành, tin tưởng !
“Vậy sao?” Quan Duyệt xem thường chay mày lại, đưa tay ra quơ quơ trước mặt .
Chỉ liếc mtaws cái, Nhiếp Tử Vũ thiếu chút nữa dừng lại. Bởi vì thấy ngón tay áp út của ta có đeo chiếc nhẫn hắc diệu hình vuông, chiếc nhẫn này từng nhìn thấy trong ngăn kéo của Nhiếp Tử Phong, bảo là muốn đưa cho người trong lòng tương lai, nghĩ tới bây giờ lại có thể…
“, đâu, thể nào…” Nhiếp Tử Vũ lắc đầu điên cuồng, hốc mắt đỏ hoe. Lúc này nghe được bất kỳ thanh nào, nhìn thấy bất kỳ cái gì, trong đầu chỉ thấy mỗi chiếc nhẫn kia.
Tại sao lại có thể như vậy, ràng đồng ý với mình, tại sao lại như vậy… lừa dối …
Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, khiến cho tầm mắt mơ hồ. Nhìn bộ dạng cao ngạo của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Vũ biết lấy đâu ra dũng khí xông ra phái trước bắt đầu giành lấy chiếc nhẫn kia. “Đem nó cho tôi!”
Chỉ cần chiếc nhẫn này rơi vào tay của ta, như vậy tất cả vẫn còn kịp…
Last edited by a moderator: 20/12/16
AikoNguyen và Chris thích bài này.